- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,488
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 19: ĐƯA VỀ NHÀ
CHƯƠNG 19: ĐƯA VỀ NHÀ
Cố Vân Kiêu bước đến trước mặt Thẩm Ngạn, nhẹ nhàng ôm lấy cậu:"Cùng anh về nhà nhé?"
Thẩm Ngạn ngẩng đầu, đôi mắt ngây dại nhìn hắn một cái, rồi lại rúc vào ngực hắn.
Nơi này thật ấm áp, cậu rất thích.Cố Vân Kiêu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, lòng mềm nhũn cả ra.
"Nếu trước đây em cũng ngoan thế này thì tốt rồi."
Hắn thầm cảm thán.Có lẽ vì vòng tay hắn quá ấm, có lẽ vì mùi hương quen thuộc trên người hắn, Thẩm Ngạn giống như một con chim non, hết mực dựa dẫm, lặng lẽ theo sau.Ngay trong ngày, Cố Vân Kiêu đã làm thủ tục chuyển viện cho cậu, đưa đến bệnh viện Tống Thanh, kiểm tra toàn diện một lần nữa.Kết quả giống như trước: ngoài việc cơ thể quá gầy yếu, chỉ cần chăm sóc tốt thì không có vấn đề gì nghiêm trọng.Tống Thanh giới thiệu cho Cố Vân Kiêu một trưởng khoa tâm lý giàu kinh nghiệm.
Hắn tuy cũng từng học một chút kiến thức về lĩnh vực này, nhưng rốt cuộc vẫn không phải sở trường.Bác sĩ Hạ là một phụ nữ ngoài bốn mươi, gương mặt hiền hòa, giọng nói ấm áp, rất dễ khiến người khác hạ phòng bị.Thẩm Ngạn được giữ lại trong phòng riêng của bác sĩ Hạ.Cố Vân Kiêu và Tống Thanh đứng ngoài cửa trò chuyện."
Đứa nhỏ này sao lại thành ra như vậy?"
Tống Thanh nghi ngờ."
Em cũng không rõ.
Có người điều tra rồi, mẹ cậu ấy vừa mới qua đời mấy hôm trước, thậm chí còn không kịp gặp mặt lần cuối.
Có lẽ là do cú sốc này."
Cố Vân Kiêu bực bội đáp."
Thật đáng thương.
Một đứa trẻ hiền lành ngoan ngoãn, bị em hành cho ra nông nỗi này, cuối cùng chẳng còn ai thân thích."
"Giờ cậu ấy thế này, em tính sao?"
Tống Thanh lại hỏi."
Cứ chờ xem bác sĩ Hạ nói thế nào.
Em cũng rối lắm, vốn đã định sau này không liên quan gì đến cậu ấy nữa, không ngờ lại gặp trong tình cảnh này."
Cố Vân Kiêu gãi đầu, vẻ bực dọc.Tống Thanh vỗ vai hắn, an ủi.Lúc này cửa mở, Thẩm Ngạn được bác sĩ Hạ dẫn ra.Cậu ngẩng đầu liếc Cố Vân Kiêu, rồi lặng lẽ bước lại gần, dựa sát bên hắn.Bác sĩ Hạ cười, nói với Cố Vân Kiêu:
"Xem ra cậu ấy rất tin tưởng cậu.
Tôi đã làm vài thử nghiệm, tình trạng hiện giờ giống như tự nhốt mình trong một chiếc hộp, không cho ai bước vào cũng chẳng muốn bước ra.
Với người khác, kể cả tôi, cậu ấy đều rất kháng cự, nhưng đối với cậu thì lại khác."
"Tôi nghĩ giữa hai người chắc chắn có quan hệ đặc biệt.
Nếu có thể, cậu hãy nói chuyện nhiều hơn, hoặc tạo ra cảm giác gần gũi, để cậu ấy thấy an toàn.
Như vậy sẽ giúp ích rất nhiều."
"Mỗi tuần đưa cậu ấy tới tái khám một lần, có gì bất thường thì liên hệ ngay với tôi."
Một lúc lâu sau, Cố Vân Kiêu mới hoàn hồn.
Thẩm Ngạn từng nói hận hắn nhất, sao giờ lại chỉ dựa dẫm vào hắn?
Nhưng bỏ mặc thì không đành.
Dù gì Thẩm Ngạn thành ra như thế này, hắn cũng có một phần trách nhiệm."
Vâng, tôi hiểu rồi.
Cảm ơn bác sĩ Hạ."
Hắn chân thành nói.Bác sĩ gật đầu, quay trở lại văn phòng.Cố Vân Kiêu quay lại, thấy Thẩm Ngạn đang nghịch khuy áo trên tay áo mình.
Hắn bất giác bật cười, đưa tay xoa tóc cậu."
Anh Tống Thanh, phiền anh quá.
Bọn em về trước.
Khi nào rảnh tới nhà em ăn cơm nhé."
Tống Thanh gật đầu: "Ừ, được."
Cuối cùng, Cố Vân Kiêu đưa Thẩm Ngạn về nhà họ Cố.
Ở đó môi trường tốt hơn, lại có dì Ngô chăm sóc, thuận tiện hơn nhiều so với căn hộ riêng của hắn."
Nhị thiếu gia về rồi à."
Dì Ngô thấy hắn dắt theo một thiếu niên gầy gò, trắng bệch thì hơi ngạc nhiên."
Vâng, dì Ngô, lúc nãy tôi gọi điện bảo chuẩn bị phòng khách, xong hết rồi chứ?"
"Xong cả rồi, ga giường chăn gối đều thay mới, đồ dùng vệ sinh cũng để sẵn, lúc nào cũng có thể ở."
"Vậy thì tốt.
Tôi đưa cậu ấy lên nghỉ ngơi trước.
Cơm tối làm món loãng, hợp cho người bệnh."
"Vâng.
Vậy cậu ấy tên gì?
Về sau ba bữa đều chuẩn bị theo chế độ này sao?"
Cố Vân Kiêu khựng lại một chút rồi đáp:
"Dì gọi cậu ấy là Tiểu Thẩm đi.
Ngày thường tôi không ở nhà, mong dì chú ý nhiều hơn.
Cậu ấy sẽ tạm ở đây một thời gian."
Dì Ngô gật đầu đồng ý.Cố Vân Kiêu nắm tay Thẩm Ngạn, đưa cậu lên lầu.Dì Ngô ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng hai người, biết rõ Thẩm Ngạn có điều bất thường, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Chỉ cần làm tốt bổn phận như thiếu gia dặn.Bà xoay người xuống bếp, bảo đầu bếp làm thêm một phần cơm dinh dưỡng.Cố Vân Kiêu khẽ đẩy cửa phòng khách tầng hai.
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không chút bụi bẩn.
Hắn kéo Thẩm Ngạn ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tiểu Ngạn, sau này em cứ ở đây nhé?
Anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì qua tìm anh, được không?"
Thẩm Ngạn chỉ chớp mắt nhìn hắn, không biết có nghe hiểu hay không.Cố Vân Kiêu xoa tóc cậu, dịu giọng: "Em vào phòng ngủ nghỉ đi.
Đến bữa anh sẽ gọi."
Cậu vẫn im lặng, chỉ dùng đôi mắt to nhìn hắn chằm chằm.Hắn cười bất lực, đứng dậy định về phòng mình.
Ai ngờ vừa nhích người, Thẩm Ngạn cũng bước theo."
Em ở đây, anh ở ngay bên cạnh."
Hắn chỉ sang phòng bên trái.Thẩm Ngạn túm góc áo hắn, cúi đầu, dáng vẻ đáng thương.Hắn bị động tác ấy chọc cười, cuối cùng đành nhượng bộ: "Thật hết cách với em" Nói rồi kéo tay cậu vào phòng mình.Phòng ngủ của Cố Vân Kiêu lấy tông trắng xám chủ đạo.
Vừa bước vào đã thấy rõ sự kết hợp giữa góc làm việc và khu nghỉ ngơi.
Bên trái là bàn máy tính với một dãy sách vở, tài liệu.
Bên phải có cửa thông thẳng sang phòng ngủ.Trong phòng ngủ đặt một chiếc giường lớn, một bức tường đặt tủ rượu, góc khác là ban công rộng, mở cửa ra là thấy cảnh bên ngoài.
Ngoài ra còn có cả phòng tắm riêng.
Tổng thể diện tích rộng ngang với căn hộ gần trường của hắn.Dù môi trường xa lạ, Thẩm Ngạn cũng không tỏ ra bất an, chỉ càng bám chặt lấy hắn hơn.Cố Vân Kiêu đưa cậu rửa mặt, thay đồ ngủ.
Rồi vỗ giường: "Em nằm nghỉ ở đây đi.
Anh ở ngoài phòng làm việc."
Thẩm Ngạn liếc nhìn hắn, rồi ngoan ngoãn chui vào chăn, ôm gối, nhắm mắt lại.Cố Vân Kiêu thở phào, thầm nghĩ trông trẻ con đúng là mệt.
Hắn xoa mặt, ra ngoài mở máy tính xử lý công việc.Không ai để ý, cánh cửa phòng ngủ bị khẽ hé ra một khe nhỏ, rồi lại lặng lẽ khép lại.