- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,400
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 9: ĐẤM BỐC
CHƯƠNG 9: ĐẤM BỐC
Thẩm Ngạn choáng váng đầu óc, bước chân loạng choạng đi về phía phòng nghỉ.
Vừa lúc gặp Tiểu Nhạc từ trong phòng đi ra, thấy cậu cũng không thèm chào hỏi, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Thẩm Ngạn không hiểu mình đắc tội gì với Tiểu Nhạc, càng nghĩ càng không rõ vì sao lại bị nhằm vào.
Cậu lắc đầu, ngồi xuống ghế, cầm ly nước uống mấy ngụm.
Nước trong miệng có chút lạ, hơi khé, chắc do uống rượu nên miệng đắng.
Cậu ngửa cổ uống ừng ực cho hết, rồi đứng dậy rửa mặt, tinh thần tỉnh táo hơn nhiều.
Sau đó lại đi ra ngoài tiếp tục công việc.Không bao lâu, đầu óc Thẩm Ngạn ngày càng nặng nề, cả người cũng bắt đầu nóng bừng.
"Tích tích tích ~" — lúc này điện thoại lại vang lên, báo cậu đem thêm một két rượu đến phòng bao của Tiểu Ngọc.
Thẩm Ngạn vốn không muốn đi, nhưng chẳng thấy ai khác có thể nhờ vả, đành cắn răng.
Nghĩ bụng: đưa nốt lần này rồi báo Triệu ca, xin tan ca sớm."
Cốc cốc cốc."
Thẩm Ngạn khẽ gõ cửa, sau đó bước vào, đặt rượu xuống rồi quay người định đi ngay.
Không ngờ tay vừa nắm lấy tay nắm cửa, đã bị một bàn tay khác chụp lấy, kéo mạnh trở lại.
Toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi rơi xuống che mờ cả tầm nhìn.
Cậu ngẩng đầu cố gắng nhìn xung quanh, rất lâu mới thấy rõ được là ai.
Thẩm Ngạn vung tay hất mạnh:
"Buông tay!"
Trong đầu cậu, tiếng mình vừa thốt ra hẳn phải rất lớn, nhưng rơi vào tai Vương thiếu gia lại giống như nũng nịu.
Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hồng ướt át, vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài thẳng tắp của Thẩm Ngạn, ánh mắt liền sáng rực như sói đói gặp mồi.
Trong cơn men say, hứng thú của hắn lên đến cực điểm.
Chưa kịp suy nghĩ gì, hắn đã đè Thẩm Ngạn ngã xuống ghế sofa.Tiểu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hối hả kia của Vương thiếu gia, khẽ hừ, đứng dậy lui sang một góc, rút điện thoại ra, giơ lên chụp.
"Con tiện nhân này đúng là biết quyến rũ, nhìn xem, Vương thiếu gia bị mê thành cái dạng gì rồi."
Nghĩ đến việc đêm nay Thẩm Ngạn cũng sẽ giống mình, bị kéo xuống vũng bùn, tâm trạng khó chịu của Tiểu Ngọc lại thoáng nhẹ nhàng hơn.Vương thiếu gia đè chặt Thẩm Ngạn, cúi đầu định hôn cậu.
Thẩm Ngạn quay mặt trốn tránh, đồng thời dùng hết sức đẩy hắn ra.
Vương thiếu gia lập tức sa sầm mặt.
"Ra vẻ cái gì, cho mày chút mặt mũi thôi!"
"Bốp!"
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Thẩm Ngạn.
Ngay sau đó, hắn thô bạo kéo áo sơ mi của cậu, gấp gáp cắn xé vùng cổ.Điện thoại của Tiểu Ngọc hơi lắc một chút.
Cậu ta thoáng chột dạ, nhưng rồi lại nhếch môi cười khinh miệt, tiếp tục giơ máy lên.
Cứ để vậy đi, chẳng ai cứu nổi ai đâu.Thẩm Ngạn bị đánh đến tai ù ong ong, đầu óc càng thêm mơ hồ.
Nước mắt không kìm được mà trào ra.
Cậu ra sức chống cự, tay chân loạng choạng, nhưng cơ thể ngày một nóng ran, càng lúc càng vô lực.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Cậu cắn chặt môi, run rẩy lắc đầu.
"Không cần...
đừng mà, buông tôi ra..."
"Cầu xin anh... buông tôi ra..."
Thẩm Ngạn tuyệt vọng quay sang nhìn Tiểu Ngọc, khàn giọng cầu xin:
"Xin cậu... cứu tôi... cứu tôi với..."
Vương thiếu gia cười nhạt, bóp cằm cậu: "Ngu xuẩn, ai cậu cũng cầu.
Bị bán đi còn chẳng hay biết."
Hắn thô bạo kéo dây lưng cậu ra.
Đúng lúc Thẩm Ngạn như bùng nổ, điên cuồng giãy giụa, bò lảo đảo về phía trước.
Vương thiếu gia không ngờ cậu vẫn còn sức phản kháng, bị hất cho suýt ngã khỏi sofa.
Hắn tức giận đến run người, lao đến túm quần Thẩm Ngạn, dùng sức xé toạc.
"Xoẹt!" một tiếng, chiếc quần bị xé rời.
Thẩm Ngạn tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, sức lực cuối cùng cũng cạn sạch.
Cậu nghĩ, thôi thì cứ như vậy đi..."
Ầm!"
Một tiếng nổ lớn, cửa phòng bao nhà yi-nch-an14 ở app w màu cam bị đá tung.
Cố Vân Kiêu bước vào, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu.
Chỉ vài bước, hắn đã tóm lấy cổ áo Vương thiếu gia, ném thẳng xuống đất.
Sau đó vung nắm đấm, liên tiếp giáng xuống mặt hắn.
Mỗi cú đánh nặng nề khiến Vương thiếu gia hét rống thảm thiết."
Cút ngay!
Mày có biết ba tao là ai không?
Mày dám đánh tao, tao không tha cho mày...
Aaa!"
Cố Vân Kiêu không nói một lời, chỉ lặng lẽ đấm bốc không ngừng.
Chẳng bao lâu, Vương thiếu gia đã bị đánh đến thoi thóp, máu me khắp người.Tiểu Ngọc từ lúc Cố Vân Kiêu xuất hiện đã ngây dại, bàn tay vẫn theo quán tính giơ điện thoại lên.
Đến khi ánh mắt như dao găm của Cố Vân Kiêu lia tới, cậu ta mới giật mình.
"Bịch!"
Tiểu Ngọc hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, run bần bật, mặt trắng bệch, lắp bắp gọi: "Cố thiếu..."
Cố Vân Kiêu bước đến, cúi xuống nhặt điện thoại.
Gương mặt xanh mét, hắn mở xem rồi lập tức xóa đoạn video.
Tiếp đó, hắn ném mạnh điện thoại vào đầu Tiểu Ngọc.
"Bốp!"
Máu từ trán nhỏ xuống ròng ròng, nhưng Tiểu Ngọc sợ đến mức không dám đưa tay che.Cố Vân Kiêu quay lại nhìn Thẩm Ngạn.
Quần áo cậu rách tả tơi, cổ áo xộc xệch, những dấu vết đáng sợ khiến hàm hắn nghiến chặt, gân xanh nổi hằn trên trán.
Gương mặt Thẩm Ngạn đã sưng đỏ, đôi mắt híp lại, chỉ lờ mờ nhận ra bóng dáng trước mặt.
Dược tính đã khiến thần trí cậu không rõ, vô thức run rẩy né tránh khi Cố Vân Kiêu tiến lại gần.Hắn nhanh chóng cởi áo khoác, quấn lấy Thẩm Ngạn, ôm chặt vào lòng.
Ban đầu Thẩm Ngạn vẫn giãy giụa, nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc: "Đừng nhúc nhích." và mùi hương quen thuộc trên áo, cậu mới dần an tâm, ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn.Tiểu Ngọc nhìn Vương thiếu gia nằm hấp hối dưới đất, rồi lại nhìn Cố Vân Kiêu bế Thẩm Ngạn rời đi, trong đầu chỉ còn ba chữ: "Mình tiêu rồi."
Thẩm Ngạn vô cùng khó chịu.
Bị trùm trong áo khoác, hít thở khó khăn, toàn thân mềm nhũn, nóng hừng hực, đầu đau nặng trĩu, mặt đau rát, cổ cũng rát.
Nước mắt cậu chảy mãi không ngừng, ngả nghiêng trong ngực Cố Vân Kiêu.
Hắn cúi đầu nhìn cậu, bật cười lạnh một tiếng:
"Hừ."
Rồi hắn đưa tay siết chặt bờ vai cậu, đến khi nghe thấy tiếng rên yếu ớt mới chịu buông.Cố Vân Kiêu bế Thẩm Ngạn vừa ra khỏi phòng không xa thì đụng phải Phùng Tử Diệu chạy đến.Thấy trên mu bàn tay hắn dính máu, vẻ mặt Phùng Tử Diệu trở nên nghiêm túc, hỏi:
"Lão Cố, cậu không sao chứ?"
"Không sao.
Cậu xử lý đám kia đi, đừng để có án mạng."
Cố Vân Kiêu khẽ hất mặt về phía trong phòng."
Yên tâm.
Tôi lo được.
Có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện không?"
"Không cần, tôi đưa lên lầu."
"Được, có gì gọi cho tôi."
Cố Vân Kiêu gật đầu, ôm Thẩm Ngạn rời đi.__Editor có lời muốn nói: Nó teenfic nó trẻ chow nó hề hề kiểu gì =)))))))