Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400688659-256-k341256.jpg

[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
Tác giả: yinchan14
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sau khi sống lại, tên khốn đó chiều tôi đến điên rồi

Hán Việt: Tra công trọng sinh hậu, bả ngã sủng phong liễu

Tác giả: Dạ Dạ Tinh Thần

Tình trạng: Hoàn thành
Editor: yinchan14
Bản gốc: Hoàn thành (108 chương)
Bản edit: Đào hố (28/08/2025 - ???)

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Tra công , Hỏa táng tràng , Cưỡng chế yêu , Đối thủ sống còn Tags: 1v1dammeidammyhiendaitrongsinh​
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
GIỚI THIỆU


【 Song nam chủ · tra công trọng sinh · truy thê hỏa táng tràng · cưỡng chế ái · trước ngược sau ngọt · HE 】Cố Vân Kiêu vốn chỉ xem Thẩm Ngạn như một kẻ để hắn giết thời gian lúc chán chường.

Thích thì nuông chiều chẳng khác nào nuôi thú cưng, còn chán thì đá văng đi, hắn chưa từng thấy có gì sai trái.Thế nhưng, đến khi Thẩm Ngạn chết rồi, hắn mới phát hiện bản thân không thể nào chịu nổi những ngày tháng không có Thẩm Ngạn bên cạnh.

May thay trời cao còn thương xót, cho hắn cơ hội sống lại một lần nữa.

Kiếp này, hắn nhất định phải đặt Thẩm Ngạn ở vị trí quan trọng nhất trong tim, không để người kia phải chịu bất kỳ tổn thương hay ủy khuất nào nữa.CP: Cố Vân Kiêu (顾云骁) x Thẩm Ngạn (沈彦)* *沈彦: Thẩm Yến, vốn bạn thụ tên Thẩm Yến nhưng bên wikidich để là Thẩm Ngạn, nên mình vẫn giữ tên theo wikidich nhé ___ CÂU CHUYỆN CŨ ✨LÀM NGƯỜI ĐỪNG LẤY ĐỒ CỦA NGƯỜI KHÁC MÀ KHÔNG XIN PHÉP, DẬN QUÁ TRỜI DẬN, THÍCH THÌ TỰ LÀM, ĐỪNG CÓ TỰ TIỆN LẤY BẢN EDIT CỦA TUI REUP RỒI NHẬN VƠ 🤬 CỌCEdit nghiệp dư có sự giúp sức 95% từ GPT nên cân nhắc trước khi đọcĐào hố đã, cái văn án có nhiêu đó, tui lụm từ wikidich nên không biết bản raw có gì nữa không.

Vừa edit vừa đọc nên không biết trước nội dung, tui sẽ bổ sung lại vào giới thiệu khi đã edit xong. phòng trường hợp có ai tò mò =))) Lúc tui lụm thấy bộ này không có ai review hết nên hơi rén =))) sợ đang đọc cái thấy nó nugu =)) khóc á =))) Đọc văn án cái nhảy đầm dô nó luôn =)) hơi hoang mang =)) hi vọng nó không có tình tiết gì bùng lổ =)) nếu có ai review bộ này có gì chạm trúng điểm G' chắc tui xoá liền =)))Cuối cùng, cất não trước khi đọc, đừng đem lô gíc cuộc đời vào đây 😘
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 1: NGOÀI Ý MUỐN


"Thẩm Ngạn, có phải tôi đã cho cậu mặt mũi quá rồi nên cậu dám phản kháng tôi hả?"

Cố Vân Kiêu đưa bàn tay to mạnh mẽ siết chặt phần cổ yếu ớt của Thẩm Ngạn, sau đó ấn đầu cậu xuống gối.

Tiếp đó, hắn cúi người đè xuống."

Học trưởng, anh buông tôi ra!

Tôi không muốn như vậy."

Thẩm Ngạn vùng vẫy."

Cậu không phải thích tôi sao?

Giả vờ cái gì.

Cố ý đỡ tôi đi lên, chẳng phải vì chuyện này à?

Giờ còn phản kháng cái gì?"

"Tôi không phải, tôi không nghĩ như vậy... cầu xin anh, buông tôi ra."

Giọng Thẩm Ngạn lẫn trong tiếng nức nở.Lúc này đầu Cố Vân Kiêu đau như búa bổ, đêm nay uống quá nhiều rượu, cả người như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Bực bội, hắn đè chặt Thẩm Ngạn dưới thân, xé rách quần áo cậu."

Đừng lộn xộn, bằng không chịu khổ chính là cậu!"

Cố Vân Kiêu gầm lên một tiếng mất kiên nhẫn.Thẩm Ngạn vốn đã mệt rã rời sau khi dìu hắn cả quãng đường, mồ hôi vã ra như tắm, lại bị lăn lộn thêm hồi lâu, thật sự không còn sức lực.

Cậu chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm."

Ách...

đau quá... học trưởng... cầu xin anh...

đừng..."

Giọng Thẩm Ngạn nghẹn ngào, run rẩy cầu xin.Cố Vân Kiêu không đáp, mồ hôi từ hai bên mặt nhỏ xuống không ngừng.Thẩm Ngạn nheo mắt, chỉ thấy chiếc đèn trần trên đỉnh đầu rung lắc mãi không ngừng.

Không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc chẳng thể cất lời, chỉ thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên yếu ớt như mèo kêu.Đêm dài trôi đi, đến khi ánh sáng le lói ngoài trời hửng lên, tất cả mới hoàn toàn yên tĩnh.Buổi sớm, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Thẩm Ngạn.

Hàng mi dài khẽ run, cậu từ từ mở mắt.

Ban đầu còn ngơ ngác nhìn trần nhà, định gắng ngồi dậy, nhưng lông mày lập tức nhíu lại."

Đau quá... cả người giống như bị xe cán qua, nhất là eo, với chỗ đó... khó mà mở miệng nói ra."

Cậu hơi nghiêng đầu, bắt gặp khuôn mặt đang ngủ say của Cố Vân Kiêu.

Đôi mày đậm, gương mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng.

Người vốn luôn cười cợt bất cần, lúc này nhắm mắt lại, trông lại ngoan ngoãn khác thường.Cố Vân Kiêu không nói sai, Thẩm Ngạn thực sự thích hắn.

Nhưng bắt đầu từ khi nào?Có lẽ là từ buổi nhập học, khi vô tình va phải hắn, hoảng loạn ngẩng đầu xin lỗi, nhìn thấy hắn cười xòa: "Không sao đâu."

Có lẽ là những lần hắn xuất hiện đều phóng khoáng, kiêu ngạo, chẳng biết sợ là gì.Có lẽ là lúc bị mấy tên bắt nạt, hắn như từ trên trời giáng xuống, dùng vũ lực chặn lại.Những mảnh vụn tích góp dần dần, khiến mỗi lần gặp Cố Vân Kiêu, ánh mắt Thẩm Ngạn đều dõi theo, trái tim cũng đập loạn theo bóng hình ấy.Thế nhưng, cậu chưa bao giờ có ý định thổ lộ với hắn.

Vì cậu biết, một người như mặt trời chói lọi, thu hút muôn ánh nhìn.

Còn cậu chỉ là cọng cỏ nhỏ bé dưới chân, ai cũng có thể dẫm nát.

Hai người vốn dĩ không nên có giao điểm.Giờ lòng Thẩm Ngạn rối bời.

Cậu đúng là thích Cố Vân Kiêu, nhưng chuyện tối qua lại khiến cậu thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.

Cậu chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.cùng sợ ma với em bíe Ngạn tại wat pad yinchan14 :*Thẩm Ngạn lắc đầu, cố trấn tĩnh, rồi lặng lẽ đứng dậy.

Cậu nhặt từng kiện quần áo trên sàn lên mặc lại.

Trước khi đi, cậu còn quay đầu nhìn Cố Vân Kiêu một cái, rồi khập khiễng rời khỏi phòng."

Reng... reng...reng..."

Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Vân Kiêu tỉnh giấc."

Cố thiếu, tối qua chơi vui chứ?

Tiểu bạch thỏ kia có phải đặc biệt ngon không?"

Chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã vọng tới giọng trêu chọc."

Cút đi, đồ khốn!

Hôm qua rốt cuộc cậu chuốc cho tôi thứ rượu quái quỷ gì vậy, đầu tôi đau muốn nổ đây này."

Cố Vân Kiêu chửi bới."

Không phải lâu rồi mới tụ tập sao, hiếm lắm mới có dịp anh em gặp nhau, không uống sao được?"

Phùng Tử Diệu cười cợt."

Bớt nói nhảm, mau khai thật.

Nam nhân không phải thú vị hơn đàn bà sao?

Cái dáng tiểu bạch thỏ kia rưng rưng nước mắt, cái eo nhỏ, cặp chân dài, chậc chậc!

Nếu không phải để cho cậu khai trai, tôi đã tự mình hưởng rồi."

Giọng hắn đầy tiếc nuối."

Phùng Tử Diệu, cậu câm ngay cho tôi, đừng có mà động đến cậu ấy."

Giọng Cố Vân Kiêu trầm hẳn xuống."

Ôi dào, mới một đêm mà đã bảo vệ rồi.

Thôi được thôi, ai mà chẳng biết đồ của Cố thiếu không phải ai cũng được đụng vào."

"Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Chốc nữa có ra ngoài tiếp không?"

"Không đi.

Hôm nay tôi phải về nhà, anh trai tôi từ nước ngoài về rồi.

Tụi bây cứ chơi đi."

Cố Vân Kiêu đổi giọng nhẹ hơn."

Ra là Cố đại thiếu gia về, vậy thì cậu ráng ngoan vài hôm nhé."

Phùng Tử Diệu lại cười trêu."

Phiền chết được, mẹ nó, xem ra cậu đang ngứa da rồi.

Tôi lười nói nhảm với cậu."

Nói xong, Cố Vân Kiêu dập máy luôn.Hắn xoa thái dương, ký ức dần ùa về.Hôm qua, Phùng Tử Diệu rủ một nhóm anh em thường chơi thân tụ tập, bảo có chuyện hay ho.

Ai ngờ là muốn giới thiệu vài thành viên mới nổi của nhóm nhạc nam LOVE.

Công ty giải trí của hắn lập ra chẳng phải để kiếm tiền mà chỉ để chơi, chơi đủ kiểu — bất kể nam hay nữ.Phùng Tử Diệu vốn hào phóng, ai theo hắn cũng được cho tiền và tài nguyên, chẳng ai kêu ca gì.

Cố Vân Kiêu cũng chơi bời, nhưng hắn chỉ thích phụ nữ, đàn ông thì thô kệch, hoặc màu mè còn hơn cả đàn bà, hắn chẳng hứng thú.Có điều Phùng Tử Diệu lại cứ ép hắn thử, bảo rằng đàn ông cũng có sự thú vị riêng.

Thế là đám tân binh hai mươi mấy tuổi, môi hồng răng trắng kia, bắt hắn chọn một người.Hắn vốn không thích, nhưng bị ép mãi thì chọn đại một kẻ, coi như kẻ bồi rượu.

Rượu vào, người ta ép uống liên tục, hắn chẳng từ chối, chẳng mấy chốc đã say mèm.

Khi thấy một tên nịnh hót định ngồi lên đùi mình, hắn lấy cớ ra ngoài.Vừa ra khỏi toilet không xa, hắn loạng choạng suýt ngã, may được ai đó đỡ kịp."

Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn."

Vừa ngẩng đầu, hắn đã thấy Thẩm Ngạn lo lắng nhìn mình."

Học trưởng, thì ra là anh!

Tôi là Thẩm Ngạn, cũng học ở A Đại.

Lần trước nhập học, chính là tôi vô tình va phải anh."

Thẩm Ngạn có vẻ rất vui khi gặp hắn.Cố Vân Kiêu tất nhiên có ấn tượng.

Người đẹp thế này, hắn làm sao quên được.

Nhưng lúc này đầu óc hắn quay cuồng, chỉ chăm chú nhìn đôi môi đỏ mấp máy của cậu, ánh mắt càng lúc càng u ám."

Thẩm Ngạn đúng không, cậu đưa tôi về phòng 1801 nghỉ ngơi một chút."

"Hả...

à, vâng."

Thẩm Ngạn ngây ngốc gật đầu.Rồi chuyện đêm qua bắt đầu.

Cố Vân Kiêu say loạn, dục vọng lấn át lý trí."

Chết tiệt, chắc tối qua bị Phùng Tử Diệu nhìn thấy rồi."

Cố Vân Kiêu liếm môi, nhếch cười.

Hương vị tiểu bạch thỏ đúng là ngọt, chỉ tiếc gan quá nhỏ, lại dám chạy trốn.

Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng, trầm ngâm suy nghĩ.
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 2: BỆNH


Thẩm Ngạn bắt taxi về lại trường, rón rén mở cửa phòng ký túc.

May mắn hai người bạn cùng phòng đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn Trương Dật Phi đang chơi game."

Thẩm Ngạn, tối qua cậu đi đâu mà giờ mới về vậy?"

Trương Dật Phi quay đầu nhìn thoáng qua."

À... tối qua có đồng nghiệp đột xuất không đến được, tôi... tôi thay ca cho anh ta một chút."

Thẩm Ngạn hơi chột dạ, ngón tay vô thức xoắn vạt áo."

Ừ."

Trương Dật Phi tiếp tục chơi game, không hỏi thêm gì.Thẩm Ngạn nhẹ nhõm thở ra, cầm quần áo đi về phía phòng tắm.

Trong ký túc, Trương Dật Phi là người duy nhất đối xử thân thiện với cậu, vì vậy cậu mới chịu giải thích vài câu.Thực ra cậu nghĩ nhiều quá, Trương Dật Phi chẳng qua thuận miệng hỏi vậy thôi.Dòng nước ấm xối xuống cơ thể, cảm giác đau nhức cũng vơi đi phần nào.

Nhưng từ cổ trở xuống chi chít vết xanh tím và dấu hôn khiến người ta nhìn mà xót xa.Thẩm Ngạn xoa bụng, có chút khó chịu.

Rõ ràng từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, dạ dày trống rỗng nhưng bụng lại căng tức.Không muốn nghĩ thêm, cậu nhanh chóng lau khô người, thay đồ ngủ rồi đi ra.

Lúc này cậu vừa mệt vừa đau, chỉ mong được nằm xuống giường nghỉ ngơi.Tiếng game của Trương Dật Phi dần mơ hồ, Thẩm Ngạn thiếp đi lúc nào không hay."

Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn, dậy đi!

Đã tối rồi mà cậu chưa đi ăn cơm à?"

Giọng Trương Dật Phi vọng lên từ dưới giường.Đầu óc Thẩm Ngạn choáng váng, muốn trả lời nhưng cổ họng không phát ra tiếng.

Gắng quay đầu lại, cậu thấy Trương Dật Phi đứng ngay bên dưới giường mình."

Trời đất, mặt cậu đỏ bừng rồi, có phải bị sốt không?"

Trương Dật Phi đưa tay sờ trán Thẩm Ngạn, lập tức rụt lại."

Nóng đến mức chiên được trứng luôn ấy."

Hắn lẩm bẩm."

Cậu nằm yên đi, tôi đi mua thuốc cho."

Thẩm Ngạn gật đầu, môi mấp máy như đang nói cảm ơn.Không lâu sau Trương Dật Phi quay lại, trên tay xách hai hộp thuốc và một phần cháo."

Uống thuốc trước đi, tôi sợ để thêm lát nữa là cậu lè lưỡi mất."

Thẩm Ngạn đỏ bừng mặt vì sốt, nhận cốc nước rồi uống thuốc, giọng mới dễ chịu hơn một chút."

Trương Dật Phi, lần này thật sự cảm ơn cậu.

Cơm và thuốc hết bao nhiêu, tôi chuyển lại cho cậu."

Cậu khàn giọng nói."

Không đáng bao nhiêu đâu, sau này cậu mời tôi một bữa là được rồi."

Thẩm Ngạn không từ chối thêm, chỉ lặng lẽ ghi nhớ ân tình này.

Cơn bệnh đến dồn dập, cậu sốt liền ba ngày mới bớt, người cũng gầy đi rõ rệt."

Alô, anh Triệu à, là em đây - Thẩm Ngạn.

Việc ở quán bar em xin tạm nghỉ, dạo này sức khỏe không tốt, mong anh thông cảm."

- Cậu cúi đầu gọi điện thoại."

Không sao, sức khỏe quan trọng.

Khi nào thấy ổn thì báo anh, chỗ này lúc nào cũng chào đón cậu."

- Giọng Triệu ca đầy thoải mái.Thẩm Ngạn chịu nhiều vất vả, thường ngày việc nặng, việc bẩn đều nhận, lại thêm dung mạo xinh đẹp.

Đúng, là "xinh đẹp" chứ không phải soái khí, càng không ẻo lả.Dáng người mảnh khảnh, làn da mịn màng, đôi mắt to lúc nào cũng khẽ cụp xuống, trông mong manh đến mức khiến người khác muốn che chở.

Nhưng chính sự yếu ớt đó lại khơi dậy dục vọng tàn bạo trong những kẻ xấu, muốn dày vò cậu đến mức không thể ngẩng dậy nổi.Cố Vân Kiêu, đáng tiếc, chính là kiểu người xấu đó.Hai ngày nay hắn vẫn ở nhà, ngoan ngoãn đóng vai em trai gương mẫu.

Ai cũng biết Cố Vân Kiêu trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi anh trai hắn – Cố Vân Triết.Chủ yếu vì anh hắn đánh thật.

Hồi cấp ba hắn từng gây chuyện, bị ông anh đó đánh gãy xương sườn một lần.

Đến giờ mỗi lần đối mặt, hắn vẫn thấy xương sườn âm ỉ nhói đau."

Anh, em đi học đây."

Ăn sáng xong, Cố Vân Kiêu ngẩng đầu nói."

Ừ, ở trường thì ngoan một chút.

Bằng không, anh không ngại đưa em ra nước ngoài đâu."

- Cố Vân Triết liếc hắn."

Anh à, anh nói gì vậy, em vẫn luôn ngoan mà.

Không tin anh cứ hỏi Tô Dung."

"Hỏi làm gì, thằng nhóc Tô đó chơi với em từ nhỏ, có nói thật với anh không?"

"Còn nữa, bớt lêu lổng với cái tên Phùng Tử Diệu đi.

Giới giải trí không hợp với em."

Anh hắn lại dặn dò."

Biết rồi, em hứa.

Ai gọi em em cũng không ra ngoài, cứ ngoan ngoãn ở trường."

- Cố Vân Kiêu trả lời lấy lệ, thầm nghĩ mình đã chơi đủ rồi, còn vui đến mức chẳng muốn dừng."

Đi đi, nhưng nhớ kỹ, nếu anh phát hiện em làm chuyện không nên làm, coi chừng anh đánh gãy chân em."

Cố Vân Kiêu vẫy tay: "Không đâu, anh yên tâm."

Nhấn F để anh Triết đập anh Kiêu tại wát pát yinchan14Hắn biết anh hắn ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng trong lòng rất thương mình.

Cố Vân Triết lớn hơn hắn bảy tuổi.Năm Cố Vân Triết mười tám, cha mẹ họ gặp tai nạn xe và qua đời.

Khi ấy, cha mẹ che chắn cho Cố Vân Kiêu mới giữ được mạng hắn.Anh hai hắn khi đó còn học đại học ở nước ngoài, nghe tin dữ liền vội vàng bay về, chỉ thấy em trai nhỏ bé, toàn thân đầy máu, ngồi một mình ngoài phòng phẫu thuật.Cố Vân Kiêu thấy anh mới òa khóc lớn.

Cố Vân Triết cũng muốn khóc, nhưng anh phải kìm nén.

Cha mẹ đã mất, anh không thể gục ngã.Chỉ sau một đêm, Cố Vân Triết buộc phải trưởng thành, dẹp bỏ mọi sở thích cá nhân, nhanh chóng hoàn tất việc học để tiếp quản công ty gia đình.

Một mặt điều tra cái chết của cha mẹ, một mặt chống chọi với lũ sói trong tập đoàn, đồng thời phải chăm sóc đứa em trai đang hoảng loạn.Kết quả điều tra cho thấy vụ tai nạn không phải ngẫu nhiên mà là mưu sát, do đối thủ thuê tài xế giả say rượu lái xe.

Cố Vân Triết kiên quyết trả thù, khiến đối thủ phá sản, kẻ chủ mưu cuối cùng cũng bị xử tử.Nhiều năm sau, khi công ty hoàn toàn nằm trong tay Cố Vân Triết, thiếu niên năm nào đã trở thành nhân vật khiến thương trường khiếp sợ.Anh nuôi lớn Cố Vân Kiêu như vừa là em, vừa như con trai, dành tất cả tình cảm cho hắn.

Tuy chưa từng làm cha, nhưng anh biết rõ có những giới hạn không thể vượt qua, có những sai lầm không thể phạm.Với Cố Vân Kiêu, anh bao dung hết thảy.

Gia đình đã có một người thừa kế xứng đáng, còn Cố Vân Kiêu chỉ cần sống vui vẻ là đủ.Chính vì vậy, hắn mới lớn lên thành kẻ chẳng sợ trời đất.

Dù gây họa thế nào, anh hắn cũng sẽ gánh thay.Chỉ là, nếu một ngày Cố Vân Triết biết em trai mình sau này đã làm ra những chuyện gì, liệu anh có hối hận vì đã nuông chiều hắn quá mức từ nhỏ hay không?
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 3: GẶP NHAU


"Bạn học, muốn gọi món gì đây?"

- Dì phụ trách cơm ở căng tin mỉm cười hỏi."

Cho con một suất cơm với một phần trứng xào cà chua."

- Thẩm Ngạn nhìn qua các món ăn rồi nói."

Còn muốn thêm gì nữa không?"

"Không cần, cảm ơn dì."

"Bạn học này gầy quá, phải ăn nhiều hơn mới được."

Dì múc cơm hiếm khi không khống chế được muỗng múc, liền xới cho cậu hẳn một bát cơm đầy ụ.Thẩm Ngạn bưng khay cơm tìm đến một góc ngồi xuống.

Vừa mới ăn được hai miếng, Trương Dật Phi đã kéo ghế ngồi ngay cạnh."

Ăn nhạt thế này à?

Cậu mới khỏi bệnh, phải ăn chút thịt bồi bổ mới đúng."

Vừa nói, cậu ta vừa gắp một miếng thịt kho tàu từ bát của mình bỏ vào khay của Thẩm Ngạn."

Không cần, tôi vốn không có khẩu vị, cậu tự ăn đi."

Thẩm Ngạn vẫn một ngụm một ngụm ăn cơm, nuốt xuống đầy gượng gạo.Ánh dầu bóng loáng trên miếng thịt kho tàu khiến cậu hơi buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng ăn hết cơm trong khay."

Cậu ăn ít thế, thế này đã no rồi sao?"

Thẩm Ngạn chỉ cười nhạt, không đáp.Một cảnh bình thường như vậy, rơi vào mắt Cố Vân Kiêu lại cực kỳ chướng mắt.Hắn vốn quen đi ăn ngoài, hôm nay vào căng tin chỉ vì Tô Dung - huynh đệ thân thiết nhất của hắn - đang theo đuổi một đàn em, nhất định kéo hắn đến xem cho bằng được."

Lão Cố, thấy chưa, ngồi gần cửa sổ đó, mặc váy hồng nhạt, xinh lắm đúng không?"

- Tô Dung hích vai hắn, chỉ về một hướng.Cố Vân Kiêu nhìn theo, nhưng vừa thoáng qua đã thấy Thẩm Ngạn cùng cảnh Trương Dật Phi gắp thức ăn cho cậu."

Hừ, cũng thường thôi.

Nói đẹp thì chưa đủ, chỉ tạm coi là thanh tú."

- hắn vừa liếc cô gái váy hồng một cái đã lập tức kết luận.Gu của hắn xưa nay chỉ thích những người cô gái nóng bỏng, quyến rũ và thành thục.

Trái ngược hẳn với Tô Dung - kẻ mê mẩn mấy cô gái ngây thơ trong sáng như hoa bách hợp."

Con mắt cậu thế nào vậy?"

- Tô Dung bĩu môi không phục."

Thôi đi, cậu cũng nhìn người ta rồi, hai ta ra ngoài ăn cơm đi.

Thứ đồ ăn trong này tôi nuốt không trôi."

- Tô Dung lại hích vai hắn."

Thôi khỏi, đã tới rồi thì cứ ăn luôn đi."

"Đi mua bừa vài món đi, tôi chờ bên kia."

- Nói xong, Cố Vân Kiêu thẳng bước về phía Thẩm Ngạn.Vừa ngẩng đầu, Thẩm Ngạn đã thấy hắn đi tới.

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra.Ký ức đêm hôm ấy ập về, khiến cậu sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng chân tay lại như bị đóng đinh, khẽ run rẩy"Đàn em Thẩm, lâu rồi không gặp."

- Cố Vân Kiêu nở nụ cười đầy ẩn ý.Thẩm Ngạn mím môi, không nói lời nào."

Cố thiếu?"

- Trương Dật Phi tròn mắt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy.Cái tên Cố Vân Kiêu ở trường này chẳng khác nào sấm rền bên tai.

Nhà có tiền, lại có thế lực, dù hiếm khi xuất hiện trong trường nhưng không ai dám chọc vào.Dù Trương Dật Phi gia cảnh cũng không tệ, nhưng so với hắn thì chẳng khác nào mây với đất, căn bản không sánh được."

Không giới thiệu một chút sao?"

- miệng hỏi, ánh mắt Cố Vân Kiêu lại dán chặt lên người Thẩm Ngạn."

Đây... bạn cùng phòng của tôi, Trương Dật Phi."

- Thẩm Ngạn nói xong, cúi gằm mặt xuống, im lặng.Ban nãy còn tươi cười với người khác, sao vừa thấy hắn đã đổi sắc mặt?Cố Vân Kiêu cau mày, khó chịu.

Trong mắt hắn, chưa từng ý thức được bản thân đã từng làm gì sai với cậu.

Với hắn, ai cũng nên lấy lòng mình, được hắn để mắt tới vốn đã là may mắn.Hiện tại chỉ là chút hứng thú thoáng qua, cũng đủ để hắn xem Thẩm Ngạn như vật sở hữu của mình."

Lão Cố, mau lại đây ăn cơm đi."

- đúng lúc bầu không khí căng thẳng, Tô Dung trở lại.Hắn quả thật đi mua đồ ăn, nhưng nào dám mua qua loa, phía sau còn dẫn theo cả đám người, mỗi người bưng một khay đồ ăn đặc trưng của trường."

Không ăn nữa, đi thôi."

- Cố Vân Kiêu liếc Thẩm Ngạn thêm lần nữa, ánh mắt thâm ý khó dò, rồi quay người bỏ đi."

Ôi, sao nói đi là đi thế!

Đợi với tôi chứ."

- Tô Dung vội vàng chạy theo."

Thế còn mấy phần cơm này thì sao?"

- Có người phía sau cất tiếng hỏi."

Bỏ đó đi, ai muốn thì ăn."

- Tô Dung phất tay, nhanh chóng biến mất khỏi căng tin cùng hắn.Chỉ đến khi Cố Vân Kiêu rời đi hẳn, Thẩm Ngạn mới khẽ thở phào.

Cậu thật sự không hiểu, sao hắn có thể hành xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Nhưng như thế cũng tốt, cậu không muốn dây dưa thêm.

Một chút tình cảm mỏng manh vừa mới nhen nhóm lại bị chôn vùi thật sâu."

Thẩm Ngạn, từ khi nào cậu quen thân với Cố thiếu thế?"

- Trương Dật Phi tò mò."

Không thân, chỉ là từng tình cờ gặp vài lần thôi."

"Vậy thì tốt.

Cố thiếu không phải người chúng ta có thể chọc vào.

Ở trường, ngoại trừ Tô thiếu ra thì chưa ai dám thân thiết với hắn cả.

Họ vốn có vòng quan hệ riêng, người thường chẳng chen vào được.Cậu còn nhớ trong lớp có người chuyển trường không?

Tôi nghe nói là vì đắc tội với bạn gái cũ của Cố thiếu, bị người khác 'xử' cho một trận nên phải bỏ đi.

Ai chọc hắn không vui, căn bản chẳng cần hắn ra tay, đã có cả đám lao vào nịnh bợ thay rồi."

- Trương Dật Phi kiên nhẫn giải thích."

Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Trương Dật Phi gật đầu: "Cậu hiểu được là tốt."

Thẩm Ngạn sao có thể không hiểu.

Cậu đã nỗ lực không ngừng để thi đỗ A Đại, thoát khỏi ngôi làng nghèo giữa núi rừng.Thời gian của cậu chỉ dành cho học tập và làm thêm kiếm tiền.

Quần áo mặc đến bạc màu cũng chẳng nỡ bỏ, cơm có khó nuốt mấy vẫn cố gắng ăn hết - bởi từng hạt gạo đều đáng quý.Từ nhỏ, cậu đã thường xuyên chịu đói.

Nghĩ lại ánh mắt Cố Vân Kiêu nhìn mình trước khi rời đi, lòng Thẩm Ngạn thoáng run lên, bất an dâng tràn.Cậu chẳng cầu gì xa vời, chỉ mong yên ổn học hết đại học, tìm một công việc nuôi thân, tích góp mua căn nhà nhỏ rồi đón mẹ về ở cùng.Mẹ cậu là một người phụ nữ cực khổ, chưa từng bước ra khỏi ngọn núi đó.

Cha mất sớm, gánh nặng cả gia đình đều đổ dồn lên vai bà.

Hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cố gắng đến ngày hôm nay.Khi nhận ra xu hướng khác với mọi người của bản thân, Thẩm Ngạn từng hoang mang và sợ hãi.

Nhưng cuối cùng, sự nghèo khó đã dập tắt hết mọi mơ mộng.

Chỉ cần sống sót đã là may mắn.

Nếu có duyên gặp được người thật lòng thì tốt, không thì cũng chẳng cưỡng cầu, càng sẽ không tìm phụ nữ để cưới cho xong chuyện.Bị ngắt ngang như vậy, cơm trong khay cũng đã nguội lạnh, Trương Dật Phi không còn hứng thú ăn nữa, liền cùng Thẩm Ngạn quay về ký túc xá.

Cậu ta định chơi thêm vài ván game rồi đi học.
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 4: KHÔNG HỨNG THÚ


Mặt trời cuối cùng cũng lặn, cái oi bức của ban ngày được xoa dịu đôi chút bởi làn gió mát, màn đêm ở thành phố A dần buông xuống.Có người ở nhà nấu cơm, có người trong thư viện học tập, có người còn đang tăng ca, cũng có không ít kẻ bắt đầu cuộc vui thâu đêm."

Cố thiếu, uống tiếp nào!"

"Tiểu Ngọc, mau rót đầy cho Cố thiếu đi."

"Hôm nay không say không về nhé!"

Trong căn phòng ngập ánh đèn lập loè, một nhóm người do Phùng Tử Diệu cầm đầu, vừa uống vừa ngả nghiêng, lại không quên rót thêm rượu cho Cố Vân Kiêu.Mới yên tĩnh được mấy ngày, hắn lại bị Phùng Tử Diệu lôi ra uống rượu.

Không hiểu sao gã lại thích náo nhiệt như vậy, ngày nào cũng kéo hắn đi chơi cho bằng được.Cố Vân Kiêu ngồi trên sofa, lưng dựa ra sau, đôi mắt nửa khép như muốn ngủ.Bất chợt, hắn cảm giác có một bàn tay mềm mại, xương khớp nhỏ nhắn đặt lên đùi mình, chậm rãi vuốt ve đầy ám muội.Cố Vân Kiêu mở mắt, liếc qua người kia.

Là Tiểu Ngọc, vừa căng thẳng vừa mong chờ nhìn hắn."

Cố thiếu~" - giọng Tiểu Ngọc ngọt đến mức gần như uốn cong, khẽ cúi người tựa vào lòng hắn.Không biết Phùng Tử Diệu tìm đâu ra loại người như vậy.

Trắng trẻo sạch sẽ, bề ngoài mang chút khí chất học sinh có phần giống Thẩm Ngạn, nhưng từ bên trong lại phảng phất hơi thở phong trần.Từ lần trước gặp Thẩm Ngạn ở nhà ăn, hắn cũng từng tìm vài cô gái bên cạnh, nhưng lúc nào cũng thấy thiếu một chút gì đó.Ổng múc bang 1 lần rồi ghiền tại nhà yinchan14 ở w att padCố Vân Kiêu vốn chẳng phải người để bản thân ủy khuất, hứng thú lên thì hưởng thụ, hết hứng thì buông bỏ."

Tử Diệu, tôi lên phòng nghỉ trước.

Các cậu tiếp tục đi."

- hắn hất cằm với Phùng Tử Diệu."

Hiểu hiểu, Cố thiếu cứ chơi vui đi."

- Phùng Tử Diệu dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn - "Anh em bọn tôi chẳng phải vẫn đối xử tốt với cậu sao?"

"Tiểu Ngọc, hầu hạ cho tốt, không thiếu phần của cậu đâu."

"Vâng, Phùng thiếu."

- Tiểu Ngọc đỏ mặt đáp.Cố Vân Kiêu đá Phùng Tử Diệu một cái, giọng như đùa như thật: "Nói nhiều thế làm gì.

Tôi đi đây."

Không rõ câu nói đó là với Phùng Tử Diệu hay với Tiểu Ngọc, chỉ thấy cậu ta khom lưng chào rồi nhanh chóng chạy theo hắn lên lầu.Hắn thuê dài hạn căn 1801, thỉnh thoảng chơi mệt lười về nhà thì ở lại đây nghỉ.

Giống như lúc này, hứng lên thì lên phòng cũng là chuyện thường.Lên đến nơi, Cố Vân Kiêu bảo Tiểu Ngọc vào tắm trước, còn mình thì hút một điếu thuốc.Thuốc chưa hút xong, Tiểu Ngọc đã bước ra.

Lớp trang điểm bị tẩy sạch, làn da hơi xỉn đi, khí chất cũng tụt xuống một bậc, chỉ còn dáng người tạm ổn.Cố Vân Kiêu dập thuốc, ngoắc tay: "Lại đây."

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn bước tới.

Hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị Cố Vân Kiêu ấn quỳ xuống trước mặt.Loại người như Tiểu Ngọc vốn được tuyển chọn và huấn luyện kỹ lưỡng mới có thể được gọi tới.

May mà Cố Vân Kiêu bề ngoài cao ráo điển trai, cậu ta không hề thấy phản cảm, còn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.Một lát sau, gương mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng, nước mắt cũng tràn ra không kiềm chế được.

Cuối cùng Cố Vân Kiêu mới buông tay, vỗ nhẹ mặt cậu ta rồi lùi một bước."

Xoay người lại."

- giọng hắn khàn khàn vang lên.Tiểu Ngọc lập tức điều chỉnh cơ thể sang tư thế thích hợp, chờ rất lâu vẫn không thấy động tĩnh, quay đầu lại thì thấy hắn đang cau mày, trông đầy bực bội.Cậu ta sợ hãi rụt đầu, áp sát người xuống thấp hơn."

Đứng dậy, hôm nay đến đây thôi."

- Cố Vân Kiêu lạnh nhạt nói.Tiểu Ngọc vội mặc lại quần áo, cung kính: "Vậy Cố thiếu, tôi về trước."

"Ừ."

- hắn ném cho cậu ta một thẻ ngân hàng - "Cầm đi."

"Cảm ơn Cố thiếu!"

- Tiểu Ngọc mừng rỡ nhận lấy, nụ cười càng thêm nịnh bợ.

Tưởng đâu hôm nay toi công, không ngờ còn được trả công hậu hĩnh, cậu ta vui vẻ rời đi.Cố Vân Kiêu cười nhạt đầy châm chọc.

Rõ ràng hắn chẳng hề thấy hứng thú với bất kỳ ai khác, đến cuối cùng vẫn là không thể thay thế được.Hắn rút điện thoại nhắn cho Tô Dung:Cố Vân Kiêu: "Gửi WeChat của Thẩm Ngạn cho tôi."

Tô Dung: "Nửa đêm rồi cậu lên cơn thần kinh gì đấy?"

Cố Vân Kiêu: "Nhanh lên, tôi có việc tìm cậu ấy."

Tô Dung: "Cậu thì có việc gì nghiêm túc được chứ?"

Lầu bầu vài câu, cuối cùng Tô Dung vẫn gửi WeChat của Thẩm Ngạn qua, thầm cười nhạo: "Với cái tính kia của Cố Vân Kiêu, chẳng khéo lại quấn lấy người ta cả đêm."

Tô Dung tuy cũng mang thói hư tật xấu của mấy cậu ấm, nhưng trong trường học lại xây dựng hình tượng công tử ôn nhu, điềm đạm, nhờ đó nhận được nhiều ủng hộ, ngồi vào ghế phó hội trưởng.Các công việc nặng nề đều do hội trưởng lo, Tô Dung chủ yếu phụ trách mấy hoạt động ăn chơi.

Nhưng chức vụ thì vẫn là chức vụ, thông tin của từng hội viên hắn đều phải nắm rõ.Thẩm Ngạn vì diện mạo xuất chúng, vừa nhập học đã được hội trưởng chiêu mộ.

Ban đầu cậu không muốn gia nhập vì sợ lãng phí thời gian, nhưng nghe nói có thể đổi điểm tích lũy và hưởng nhiều quyền lợi trong trường, cậu đành gật đầu.May mà hội trưởng cũng hiểu cậu phải đi làm thêm, hiếm khi làm phiền.Cố Vân Kiêu chẳng buồn để ý thêm Tô Dung, trực tiếp gửi yêu cầu kết bạn cho Thẩm Ngạn, ghi chú tên mình rõ ràng.Lúc đó cũng chưa muộn, Thẩm Ngạn vừa đi làm thêm về, rửa mặt xong nằm trên giường thì điện thoại rung lên.

Vừa nhìn thấy tên người gửi, cậu lập tức ngây ra.Sao Cố Vân Kiêu lại muốn thêm WeChat cậu?

Thẩm Ngạn làm lơ, đặt điện thoại xuống thì một tin nhắn khác đến ngay:"Đừng giả vờ không thấy.

Mau đồng ý, bằng không cậu biết hậu quả rồi đấy."

Thẩm Ngạn khẽ run, chẳng hiểu sao hắn lại nắm rõ tâm lý mình như thế.

Cuối cùng cậu vẫn miễn cưỡng bấm đồng ý, bởi cậu biết mình không thể chọc vào hắn.Ngay lập tức, một tin nhắn khác gửi tới: "Từ ngày mai, cậu theo tôi."

Sắc mặt Thẩm Ngạn tái đi.

"Theo" nghĩa là gì, cậu không rõ, nhưng hi vọng cắt đứt quan hệ với hắn xem ra là điều không thể.Cậu không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại.Tin nhắn tiếp theo lại tới: "Nhớ luôn trả lời tôi.

Điện thoại mở 24/24, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, hiểu chưa?"

Thẩm Ngạn run rẩy gõ một chữ: "Ừ."

Đợi rất lâu không thấy tin mới, cậu mới dám buông điện thoại xuống, lặng lẽ nằm im.Nước mắt trào ra, thấm ướt gối.

Tiếng nấc nghẹn ngào, dai dẳng chẳng biết kéo dài bao lâu, cuối cùng mệt mỏi, cậu mới dần chìm vào giấc ngủ.Trong khi đó, Cố Vân Kiêu hoàn toàn không để tâm đến sự giằng xé của cậu.

Hắn thậm chí còn thấy vui, châm thêm một điếu thuốc, ngắm nhìn ánh đèn sáng rực ngoài cửa sổ, cười nhạt.Nếu không ai có thể thay thế, vậy thì cứ giữ cậu bên cạnh.

Đến ngày nào chán, chỉ cần vung ít tiền là có thể đá đi.

Cố Vân Kiêu chính là loại người ích kỷ và bá đạo như thế.yinchan14 có lời muốn nói với bé Cố Vân Kiêu:
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 5: NHẬN MỆNH


Thẩm Ngạn bị chuông báo thức đánh thức vào sáng sớm.

Tối hôm qua khóc quá lâu, mắt còn hơi sưng, đầu cũng choáng váng.Cậu lảo đảo rời giường, rửa mặt qua loa, ngay cả bữa sáng cũng chẳng buồn ăn.

Mang theo tâm tình nặng nề bước vào lớp học.Vừa định tìm một chỗ ngồi bừa thì nghe thấy tiếng Trương Dật Phi gọi."

Thẩm Ngạn, bên này, tôi giữ chỗ cho cậu rồi."

- Giọng Trương Dật Phi hơi lớn, khiến nhiều người xung quanh quay đầu nhìn.Sợ bị chú ý thêm, Thẩm Ngạn nhanh bước đi về phía cậu ta, nhỏ giọng nói một câu: "Tới rồi."

"Mau ngồi đi, mau ngồi."

- Trương Dật Phi sốt sắng kéo ghế cho cậu."

Tối qua mải chơi game quên làm bài tập, mau đưa cho tôi chép với."

Thẩm Ngạn chợt hiểu, đưa vở cho Trương Dật Phi."

Nhớ sửa lại chút, đừng viết giống y hệt."

- Cậu nhỏ giọng nhắc."

Biết rồi, biết rồi."

- Trương Dật Phi lập tức cắm cúi viết."

Nếu là thầy khác thì tôi không thèm chép đâu, cậu cũng biết thầy Nhậm hay kiểm tra bài.

Trước mặt bao nhiêu người, mất mặt lắm."

"Ừ, nhưng cậu còn chưa viết xong mà."

- Thẩm Ngạn bật cười khẽ."

Thì tại hôm qua chơi game quên béng, đánh xong một trận thì ngủ luôn.

Sáng nay mới nhớ.

May mà có cậu - bạn cùng phòng tốt của tôi."

- Trương Dật Phi trả lại vở."

Cầm đi.

Lát nữa nếu thầy Nhậm gọi thì nhớ nhắc tôi đáp án với nhé."

- Trương Dật Phi vừa ngáp vừa nói.Thẩm Ngạn bất đắc dĩ gật đầu.Lịch học ở đại học khá dày đặc, bài vở kín mít.

Khi chìm vào học hành, thời gian trôi qua lúc nào cũng chẳng hay.

Vì mải tập trung, Thẩm Ngạn thoáng chốc quên mất sự tồn tại của Cố Vân Kiêu."

Thẩm Ngạn, tối nay đi ăn cơm với nhau nhé, hôm nay tôi phải đãi cậu một bữa."

- Trương Dật Phi quay lại rủ."

Không cần đâu..."

- Thẩm Ngạn theo thói quen từ chối, nhưng nhớ đến lần trước Trương Dật Phi giúp cậu mua thuốc nên đổi ý: "Được, đi cũng được.

Nhưng phải để tôi mời."

"Được rồi, được rồi, nghe cậu.

Đi thôi, tôi đói muốn chết rồi."

Hai người vừa nói chuyện vừa về ký túc xá để bỏ sách vở, sau đó cùng ra ngoài cổng trường.Bên ngoài có cả một dãy phố ăn uống, giá vừa phải mà hương vị ngon.

Thẩm Ngạn và Trương Dật Phi vừa đi vừa bàn bạc sẽ ăn lẩu hay thịt nướng."

Ting ting ~" Chuông tin nhắn điện thoại của Thẩm Ngạn vang lên.

Nụ cười trên môi cậu tắt hẳn sau khi nhìn thấy nội dung."

Thẩm Ngạn, hay là mình ăn thịt nướng nhé?"

Trương Dật Phi lên tiếng, nhưng quay đầu lại thì thấy sắc mặt Thẩm Ngạn trắng bệch, trông như sắp ngã quỵ."

Thẩm Ngạn, cậu sao thế?"

Nghe tiếng gọi, Thẩm Ngạn mới hoàn hồn, khẽ cắn môi, giọng run run: "Dật Phi, tôi... tôi có việc phải đi gấp, không thể mời cậu ăn nữa, xin lỗi nhé."

"Không sao, nhưng mặt cậu khó coi quá, có cần tôi đi cùng không?

Ăn lúc nào chẳng được."

"Cảm ơn, không cần đâu, tôi đi được.

Thật xin lỗi."

- Nói xong, Thẩm Ngạn áy náy nhìn Trương Dật Phi một cái, rồi quay người đi theo hướng khác.Trong lòng cậu rối bời, không kìm được run lên khi nhớ đến dòng tin nhắn:"Thuỷ Ngạn Hoa Viên 606, mật mã 1026, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."

Thẩm Ngạn biết khu chung cư ấy, cách trường không xa, giá đất đắt đỏ.Cậu muốn chạy trốn, nhưng chạy đi đâu bây giờ?

Cậu không nỡ từ bỏ đại học mà mình đã vất vả thi đậu.Nắm chặt tay rồi lại buông lỏng, cuối cùng Thẩm Ngạn cúi đầu, từng bước nặng nề đi về phía vực sâu đang chờ.Cố Vân Kiêu hôm nay hiếm hoi không ra ngoài uống rượu, mà cùng Tô Dung với mấy người bạn trong đội bóng chơi ở sân trường.Hắn cao 1m86, vai rộng eo hẹp, vóc dáng rắn chắc.

Một cú úp rổ để lộ cơ bụng tám múi lập tức khiến đám fangirl bên ngoài hét ầm."

Không tệ nha, Cố Vân Kiêu, em không tính vào đội à?"

- Một huấn luyện viên trung niên hỏi với vẻ tán thưởng."

Không đâu.

Em không có kiên nhẫn, chơi vui thì được."

- Cố Vân Kiêu vén áo lau mồ hôi."

Được, khi nào đổi ý thì cứ tìm thầy, lúc nào cũng hoan nghênh."

- Ông tiếc nuối lắc đầu."

Ừ."

- Hắn đáp nhạt một tiếng."

Tô Dung, tôi đi trước, không chơi nữa."

- Nói rồi, Cố Vân Kiêu ném bóng cho Tô Dung, rời sân.Tô Dung "ờ" một tiếng, tiếp tục chơi, còn lẩm bẩm: "Đám con gái chưa tan học cơ mà, sao tôi đi được."

Cố Vân Kiêu về ký túc xá, tắm rửa xong, thay áo thun và quần thể thao.

Hắn đứng dựa vào lan can ban công, châm một điếu thuốc.Bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại, thấy Thẩm Ngạn đang đi cùng một nam sinh khác ra khỏi trường, vừa đi vừa nói cười.Nhìn nụ cười vô tình ấy, lại nhớ đến thái độ né tránh gần đây của cậu dành cho mình, lòng Cố Vân Kiêu bất chợt bực bội.Hắn rít một hơi thuốc, phả ra làn khói, rồi rút điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Sau đó bật cười khẽ, thong thả đi xuống tầng....Thẩm Ngạn bước vào căn hộ Cố Vân Kiêu nói trong tin nhắn, vừa đóng cửa liền ngồi thụp xuống ở cửa.Ngước nhìn căn phòng trang hoàng xa hoa, cậu không biết mình đã sa sút đến mức nào để rơi vào tình cảnh này.Khẽ cười khổ, Thẩm Ngạn chậm rãi đứng dậy, từng bước nặng nề đi vào phòng tắm.Vừa tắm rửa, cậu vừa không kìm được nhớ đến chuyện ở quán bar trước đó không lâu với Cố Vân Kiêu.Nghĩ đến nỗi đau tê liệt như bị xé rách, cậu vẫn cắn răng, càng cẩn thận làm sạch cơ thể.Cuối cùng, sau khi tắm xong, Thẩm Ngạn lưỡng lự nhìn quần áo mình, rồi khoác tạm chiếc áo choàng tắm đơn giản.

Nghĩ lát nữa sẽ qua phòng ngủ tìm thử xem còn bộ nào để mặc tạm không.Cậu vừa mở cửa phòng tắm, còn chưa kịp bước ra thì nghe tiếng khoá cửa kêu "tích tích tích".

Ngay sau đó, Cố Vân Kiêu đẩy cửa bước vào.Hắn thong dong tiến vào, ngẩng đầu liền bắt gặp cảnh tượng trước mắt.Thẩm Ngạn đứng ở cửa phòng tắm, mái tóc đen còn ướt dính, đôi mắt mở to kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

Gò má trắng nõn ửng hồng, một giọt nước từ cằm rơi xuống, trượt theo xương quai xanh mà biến mất.Tim Cố Vân Kiêu đập dồn dập, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, yết hầu khẽ lăn.

Hắn bước nhanh về phía trước.
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 6: MUA ĐỒ


Thẩm Ngạn vừa nhìn như thế, Cố Vân Kiêu hơi giật mình lùi một bước.

Ngay sau đó hắn liền nhào tới, một tay siết chặt eo cậu, tay kia nâng cằm rồi cúi xuống hôn.Mặt Thẩm Ngạn lập tức đỏ bừng, miệng khẽ hé mở theo bản năng.

Đúng lúc đó, đầu lưỡi Cố Vân Kiêu liền xâm nhập.

Lúc này cậu mới bừng tỉnh, hai tay vội chặn trước ngực hắn mà đẩy ra.

Nhưng tay hắn càng dùng sức siết chặt eo cậu, khiến Thẩm Ngạn ngay tức khắc mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

Bị hắn hôn đến thở không nổi, đầu óc choáng váng vì thiếu oxy.Cố Vân Kiêu thấy đã đủ, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ hồng mềm mại như trái đào chín của Thẩm Ngạn, trong ngực dâng lên một luồng lửa nóng, nhắm thẳng xuống dưới.

Hắn khom lưng bế cậu lên, vội vã đi thẳng vào phòng ngủ.

Chẳng mấy chốc, trong phòng liền vang lên tiếng giường không ngừng lắc lư, từng tiếng "bạch bạch" xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp của đàn ông, còn có những âm thanh mơ hồ như tiếng nức nở nghẹn ngào cùng rên rỉ khe khẽ.Hôm sau Thẩm Ngạn bị cơn nóng đánh thức.

Trong chăn dính nhớp, phía sau còn có một thân thể nóng hầm hập như lò sưởi áp sát vào.

Cậu cau mày định cử động, muốn nhích người ra khỏi vòng ôm cứng rắn kia, nhưng lại bị Cố Vân Kiêu kéo ngược trở về lòng ngực."

Ngoan, đừng nhúc nhích."

Bên tai vang lên giọng khàn khàn, gợi cảm của hắn.Thẩm Ngạn khẽ gỡ tay hắn ra, nhỏ giọng nói: "Anh... tôi muốn đi toilet."

Mấy chục giây sau Cố Vân Kiêu mới phản ứng, chậm rãi thu tay lại, xoay người qua bên kia với vẻ không kiên nhẫn.Thẩm Ngạn thở phào, nhẹ nhàng đứng dậy.

Eo mềm nhũn, bước đi chậm rãi vào phòng vệ sinh.

Cậu nhớ lần trước tra trên mạng mới biết nguyên nhân mình phát sốt... cố chịu đựng xấu hổ, cẩn thận làm sạch bên trong lẫn bên ngoài.Ra ngoài thì thấy Cố Vân Kiêu đã tỉnh, ánh mắt hắn dán chặt vào cậu.

Thẩm Ngạn hoảng hốt, vội kéo chặt áo tắm trên người.

Cố Vân Kiêu nhướng mày, cười đầy ẩn ý."

Lại đây."

Hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh.Thẩm Ngạn mím môi, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.

Cố Vân Kiêu ôm cậu vào lòng như ôm em bé, cằm đặt lên cổ cậu, hít sâu một hơi rồi khẽ cảm thán:"Thơm quá."

Thẩm Ngạn run rẩy, sắc mặt thoáng tái đi.Thấy vậy, Cố Vân Kiêu bất đắc dĩ dỗ: "Đừng sợ, tôi không làm gì đâu, chỉ ôm một chút."

Cậu lúc này mới yên tâm hơn.trên app cam chữ w yinchan14 thay Thẩm Ngạn biểu tình: "huhu ông kẹ "Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại như thế.

Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Ngạn, hắn liền muốn giữ cậu bên cạnh, không cho cậu rời khỏi tầm mắt.

Giống như hồi nhỏ nuôi một con chó, chỉ muốn nó quấn quýt quanh mình, thấy nó vẫy đuôi với người khác liền bực bội.

Nhưng Thẩm Ngạn chẳng giống chó con, mà giống thỏ con hơn: đôi mắt hồng hồng, yếu ớt, lúc nào cũng nhát gan run rẩy.

Hắn lại nảy sinh chút tà ác thú vị, chỉ muốn trêu đùa con thỏ nhỏ này.Ôm Thẩm Ngạn một lát, Cố Vân Kiêu mơ màng ngủ gật, sau đó buông cậu ra đi rửa mặt."

Tủ có quần áo, cậu mặc đi.

Đợi tôi một chút, rồi cùng ra ngoài ăn."

"Ừ."

Thẩm Ngạn vốn định lặng lẽ bỏ đi, nhưng xem ra chẳng thể thực hiện.Mở tủ, đủ loại quần áo hàng hiệu xa lạ đập vào mắt.

Cậu chọn bừa một cái áo thun và quần đơn giản nhất.

Vì hắn cao hơn cậu gần một cái đầu, nên mặc quần áo của hắn trên người cậu vừa rộng vừa dài.

May nhờ Thẩm Ngạn có gương mặt đẹp, mặc vào lại thành phong cách lười biếng, thoải mái.Cố Vân Kiêu nhanh chóng rửa mặt, thay xong quần áo thì ôm cậu định đi ra ngoài.

Cúi đầu thấy cổ áo rộng, vết hôn mơ hồ hiện ra, hắn cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Lập tức quay lại phòng lấy một chiếc áo khoác choàng lên người cậu, kéo khóa tận cổ rồi mới hài lòng."

Đi thôi.

Ăn xong tôi đưa cậu đi mua ít đồ."

"Không cần, tôi có quần áo rồi."

Thẩm Ngạn nhỏ giọng từ chối."

Cho cậu thì cậu phải nhận, đừng nhiều lời."

"À... vâng, tôi biết rồi."

Cậu giật mình, đôi mắt hoe đỏ, vội đáp.Hắn thầm nghĩ: thật đúng là con thỏ nhỏ hay khóc nhè.Sau khi ăn uống đơn giản ở trung tâm thương mại gần đó, hắn kéo cậu đi mua sắm.

Từ giày áo khoác đến đồ lót tất, chẳng mấy chốc trong tay Thẩm Ngạn đã xách đầy túi.

Cố Vân Kiêu lại nghĩ: "Quần áo ở đây không đẹp, mua tạm thôi.

Sau này biết số đo rồi, bảo người mang đến cùng quần áo của tôi là được."

Căn hộ hắn ở là quà trưởng thành mà anh trai tặng, bình thường rất ít khi ghé qua đây.

Ngay cả Tô Dung và Phùng Tử Diệu cũng chưa từng tới.

Không biết vì sao lần này lại bốc đồng đưa Thẩm Ngạn tới, nhưng ngoài ý muốn là hắn chẳng hề thấy khó chịu.

Có lẽ trong lòng đã coi cậu như đồ riêng của mình.Chiều hôm đó khi trở về, căn hộ đã sạch bóng, quần áo bẩn giặt khô xếp gọn trong tủ.

Đây là do Cố Vân Triết sợ em trai lười biếng bừa bộn nên thuê người dọn dẹp.

Người giúp việc nhanh nhẹn, ít lời, chỉ tới buổi trưa.

Nếu cần nấu ăn thì hắn sẽ gọi trước, mà tháng cũng chẳng mấy lần.Thẩm Ngạn thấy quần áo mình được giặt phơi gọn gàng, mặt lại đỏ bừng, ngượng ngập vô cùng.

Trái lại, Cố Vân Kiêu chẳng để tâm.

Nhìn gương mặt cậu đỏ hây hây, mồ hôi lấm tấm, hắn liền thấy khô cổ họng.Ngồi trên sofa, hắn kéo cậu ngồi lên đùi, đôi tay rắn chắc ôm lấy vòng eo mềm nhỏ."

Mệt không?"

Hắn ngả người, đầu hơi ngửa ra sau.Thẩm Ngạn cúi mắt, khẽ lắc đầu.Cố Vân Kiêu lại siết tay, khiến cậu bật ra một tiếng rên nhỏ."

Nói thật."

Hắn hỏi lại."...Có chút mệt."

Thẩm Ngạn ngập ngừng, rồi nhỏ giọng thêm một câu: "Eo đau."

Cố Vân Kiêu cười hài lòng, đột ngột bế cậu lên.

Thẩm Ngạn hoảng sợ ôm chặt cổ hắn, hai chân kẹp chặt eo sợ ngã.

Hắn nhấc người cậu lên, cố tình trêu khiến cậu đỏ bừng mặt.Đặt cậu xuống giường, Thẩm Ngạn vội đẩy: "Đừng... tôi, tôi khó chịu."

"Biết rồi.

Tôi chỉ xoa eo cho cậu.

Cái đầu này suốt ngày nghĩ cái gì thế?"

Hắn bật cười.Thẩm Ngạn ngượng ngùng nằm yên, để hắn xoa bóp.

Cảm giác tê mỏi dần biến mất, đầu óc cậu ngày càng mơ màng."

Sau này ngoan ngoãn theo tôi, nghe lời, biết không?"

"...Ừm."

Thẩm Ngạn đáp khẽ, giọng mơ hồ.Nghe tiếng thở đều dần, Cố Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn, phát hiện cậu đã ngủ.

Ban đầu hắn cũng có chút ý định khác, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu, hiếm hoi nảy lòng trắc ẩn.

Thôi, tương lai còn dài.Hắn nghiêng người nằm cạnh, kéo cậu vào lòng, lắng nghe hương thơm đặc biệt trên người Thẩm Ngạn, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.___Dear Cố Vân Kiêu
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 7: TÌNH NHÂN


Bên ngoài mặt trời đã lặn, trong phòng ngủ tối om, trên tủ đầu giường điện thoại cứ ong ong rung mãi không dừng.Thẩm Ngạn bị đánh thức, nhưng cậu không dám tự tiện động vào điện thoại của Cố Vân Kiêu.May mà chuông chỉ reo một lát rồi tắt, Thẩm Ngạn mới thở phào.

Ai ngờ chưa được bao lâu, điện thoại lại kiên trì reo lên lần nữa.Cậu sợ có chuyện quan trọng, đành phải xoay người khẽ đẩy hắn:"Học trưởng, học trưởng, điện thoại của anh kìa."

Cố Vân Kiêu bị quấy rầy, bực bội nhíu mày, cuối cùng vẫn không tình nguyện mở mắt.Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạn xuất hiện ngay trước mắt, cơn buồn ngủ của hắn cũng tan đi một nửa.Hắn chống người dậy, hôn cậu một cái, rồi mới lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm nhận cuộc gọi.Chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vang lên tiếng gào của Phùng Tử Diệu:"Cố thiếu, ngài bận gì thế, buổi tối gọi mãi không bắt máy, tôi còn tưởng ngài bị tiểu hồ ly nào mê hoặc rồi chứ!"

Nói xong còn cười ha hả."

Ít nói nhảm, đêm hôm thì ai chẳng ngủ.

Chẳng lẽ ai cũng như cậu, ngày đêm đảo lộn?"

"Ơ kìa, ngài thật sự ngủ à?

Mới có mấy giờ đâu?

Mau dậy đi, chỗ cũ, không gặp không về."

Cố Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười giờ hơn.

Hắn và Thẩm Ngạn từ chiều đến giờ còn chưa ăn cơm, vậy mà đã ngủ một mạch mấy tiếng.

Giờ bụng đói cồn cào, nghĩ cũng vừa hay nhân tiện đưa Thẩm Ngạn đi gặp bạn bè."

Được, nửa tiếng nữa gặp, cúp đây."

Nói xong, hắn đứng dậy xuống giường, tiện tay vỗ mông Thẩm Ngạn một cái: "Dậy đi, tôi đưa cậu ra ngoài gặp bạn."

Thẩm Ngạn vẫn chưa quen với việc hắn hay động tay động chân như thế, mỗi lần đều đỏ mặt."

Học trưởng, tôi không đi đâu, tôi muốn về ký túc xá."

Cuối cùng cậu vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đã hai ngày cậu không về trường, hôm trước Trương Dật Phi có hỏi, cậu chỉ qua loa cho xong.

Ngay cả công việc làm thêm cũng bị chuyện của Cố Vân Kiêu làm gián đoạn."

Về cái gì mà về, sau này ở đây đi.

Chỗ này rộng rãi hơn ký túc xá của cậu nhiều."

Hắn cau mày, không vui.Bị từ chối, vành mắt Thẩm Ngạn đỏ lên, ngón tay siết chặt vạt áo."

Không tiện đâu, hơn nữa tôi đã đóng phí ở ký túc xá rồi."

Cố Vân Kiêu nghe mà buồn cười, chút phí sinh hoạt đó đáng bao nhiêu.

Nhưng thấy bộ dạng khổ sở của cậu, hắn lại mềm lòng, nhượng bộ một bước:"Hôm nay cứ đi với tôi gặp bạn tôi trước.

Nếu cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ để cậu về ký túc xá, nhưng điện thoại phải luôn mở 24/24, tôi gọi lúc nào cũng phải có mặt, nghe rõ chưa?"

"...

Vâng, tôi biết rồi."

Dù không muốn, nhưng Thẩm Ngạn hiểu đây đã là nhượng bộ lớn nhất hắn dành cho mình.Thẩm Ngạn mặc bộ quần áo Cố Vân Kiêu mua, khí chất lập tức thay đổi, lộ ra vài phần khí chất của một công tử nhà giàu.

Cố Vân Kiêu nhìn thấy mắt sáng lên, cười nói:"

Sau này cứ mặc thế này, đẹp lắm."

Thẩm Ngạn chỉ khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ sau này về trường vẫn phải mặc lại quần áo cũ của mình.Cố Vân Kiêu lái xe đưa cậu đến quán bar, tốc độ nhanh như điện.

Xuống xe, hắn nắm tay Thẩm Ngạn đi thẳng vào phòng riêng.Đẩy cửa bước vào, đã thấy Phùng Tử Diệu đang ôm Tiểu Ngọc uống rượu, cạnh đó Triệu Khang và Lý Cang mỗi người cũng có một cặp song sinh nóng bỏng bám lấy.Ngoài ra còn vài gương mặt quen quen từng theo Phùng Tử Diệu chơi bời, nhưng Thẩm Ngạn không nhớ nổi tên.

Ai nấy bên cạnh đều có trai gái bầu bạn, thậm chí có đôi còn hôn nhau không biết trời đất.Cảnh tượng hoang đường trước mắt làm Thẩm Ngạn sững sờ, ngơ ngác đứng ở cửa, quên cả bước vào.Thấy Cố Vân Kiêu đến, phòng riêng thoáng chốc yên lặng."

Cố thiếu, cuối cùng cậu cũng tới, mọi người chờ nửa ngày rồi đấy.

Mau, ngồi đây."

Phùng Tử Diệu vừa nói vừa đẩy người ngồi cạnh ra, nhường chỗ cho hắn.Cố Vân Kiêu kéo Thẩm Ngạn cùng ngồi xuống sofa, rồi liếc nhìn Phùng Tử Diệu:"Ngày nào cũng uống, không sợ chết à?"

"Ha ha, chưa từng nghe câu có men thì cạn, chẳng hẹn ngày mai?

Thế mới có hương vị cuộc đời."

"Tiểu Ngọc, mau rót rượu cho Cố thiếu."

Tiểu Ngọc uốn éo vòng eo đi tới, rót đầy ly, sau đó nũng nịu gọi: "Cố thiếu ~"Thẩm Ngạn vừa nhìn rõ gương mặt cậu ta, lại thấy có vài phần giống mình, trong bụng liền dấy lên cơn buồn nôn, sắc mặt lập tức tái đi."

Được rồi, quay về đi."

Cố Vân Kiêu phất tay, chẳng thèm liếc thêm, ôm eo Thẩm Ngạn, cúi đầu hỏi bên tai: "Cậu có muốn uống chút không?"

Thẩm Ngạn lắc đầu: "Không... dạ dày tôi khó chịu."

Hắn chợt nhớ ra cậu còn chưa ăn no, liền gọi phục vụ mang trái cây và nước ép lên.Phùng Tử Diệu tròn mắt nhìn, suýt rơi cả cằm."

Ôi trời, đây vẫn là Cố thiếu sao?"

Lúc này mọi người mới chú ý đến người ngồi cạnh hắn – gương mặt trắng trẻo, ánh mắt ngây ngô, đúng kiểu thỏ trắng lạc giữa bầy sói, nhìn mà khiến người ta động lòng.Có kẻ không kìm được, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngạn.Cố Vân Kiêu lập tức lạnh lùng liếc sang: "Người của tôi mà dám nghĩ đến, muốn chết hả?"

Kẻ kia giật mình, vội nâng ly xin lỗi: "Không dám, Cố thiếu, tôi không dám đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Cố thiếu, chúng tôi nào dám."

"Có gan cũng không có cái mạng đó."

Hắn siết Thẩm Ngạn vào ngực, cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi giới thiệu: "Bên này là Phùng Tử Diệu, bên kia áo đen là Triệu Khang, áo trắng là Lý Cang, đều là anh em từ nhỏ của tôi."

Thẩm Ngạn lần lượt gật đầu: "Phùng thiếu, Triệu thiếu, Lý thiếu."

Cố Vân Kiêu cúi đầu hôn cậu một cái: "Đây là Thẩm Ngạn, đàn em của tôi."

"A, học sinh tài giỏi của A Đại à.

Thất kính, thất kính."

Phùng Tử Diệu nâng ly cụng nhẹ, Triệu Khang và Lý Cang cũng giơ ly chào.Thẩm Ngạn vội cầm ly nước trái cây uống thay rượu."

Được rồi, mọi người cứ tiếp tục."

Cố Vân Kiêu kéo cậu ngồi xuống, bảo cậu ăn hoa quả trên bàn.

Không lâu sau, không khí trong phòng lại ồn ào như cũ.Tiểu Ngọc liếc nhìn Thẩm Ngạn, bĩu môi lẩm bẩm: "Đàn em cái gì chứ, rõ ràng là được bao dưỡng.

" Vừa hay câu này lọt vào tai Phùng Tử Diệu."

Câm cái miệng lại.

Cậu là thân phận gì mà dám nói bậy về người của Cố thiếu?"

"Xin lỗi, Phùng thiếu, tôi không dám nữa."

Tiểu Ngọc vội rót rượu nũng nịu làm lành.Phùng Tử Diệu kéo hắn ngồi lên đùi, tay luồn vào trong áo nắn eo.

Tiểu Ngọc lập tức mềm nhũn, thuận theo để mặc hắn vuốt ve.Trong lúc đó, Tiểu Ngọc lén ngẩng đầu trừng Thẩm Ngạn một cái, thầm nghĩ: Đều là bán thân, ai cao quý hơn ai chứ.
 
[Đm Edit] Sau Khi Sống Lại, Tên Khốn Đó Chiều Tôi Đến Điên Rồi - Dạ Dạ Tinh Thần
CHƯƠNG 8: TÍNH KẾ


Thẩm Ngạn không thích ánh mắt bạn bè của Cố Vân Kiêu nhìn mình, như thể xem cậu như món đồ chơi mới lạ, mong chủ nhân chơi chán rồi thì họ cũng có thể nhào vô thử xem có vui hay không.Trong lòng Thẩm Ngạn vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, nhưng cậu còn có thể làm gì đây?

Trước mặt Cố Vân Kiêu, cậu nhỏ bé và yếu ớt đến vậy.Hai người rời khỏi quán bar thì đã qua nửa đêm.Thẩm Ngạn dìu Cố Vân Kiêu ra cửa chờ taxi.

Hắn uống say, mà cậu thì không có bằng lái."

Bảo bối, cậu thơm quá."

Cố Vân Kiêu say mèm, không yên phận, dụi mũi lên cổ Thẩm Ngạn, hít ngửi mãi."

Đừng... xe sắp tới rồi."

Thẩm Ngạn vừa dứt lời, taxi đã dừng ngay trước mặt.Cậu vội vàng đỡ hắn vào xe, thở phào nhẹ nhõm."

Chú ơi, đi Hoa Viên Thủy Ngạn tại đường y.i.n.c.h.a.n.1.4 khu w att pát."

"Được rồi!"

Suốt dọc đường, Cố Vân Kiêu ngồi không yên, tay chân không an phận cứ ôm lấy Thẩm Ngạn .Thẩm Ngạn vô tình ngẩng đầu, thấy tài xế lén nhìn qua gương chiếu hậu, lập tức đỏ bừng cả mặt.Cuối cùng cũng tới nơi.

Cậu trả tiền rồi vội kéo hắn xuống xe.

Chỉ khi về tới chung cư, Thẩm Ngạn mới thở dài nhẹ nhõm.Đêm đã quá muộn.

Mệt mỏi rã rời, mồ hôi nhễ nhại, Thẩm Ngạn chỉ muốn nằm nghỉ, nhưng vẫn phải gắng gượng kéo thân thể mỏi mệt vào phòng tắm để tắm rửa qua loa.Không ngờ vừa mở vòi sen, mái tóc còn ướt sũng thì cửa phòng tắm bỗng "cạch" một tiếng.

Ngay sau đó, sau lưng cậu áp lên một lồng ngực nóng bỏng."

Bảo bối, tắm mà không gọi tôi sao, hả?"

Không để Thẩm Ngạn kịp trả lời, Cố Vân Kiêu mang theo mùi rượu hôn dọc cổ cậu, rồi trượt xuống vai.Hắn bóp cằm bắt Thẩm Ngạn quay đầu lại, thô bạo áp môi xuống.

Hơi thở gấp gáp khiến cậu ngạt thở, đầu óc thiếu oxy, lại phát hiện bàn tay hắn men dần xuống dưới, chỉ có thể phát ra vài tiếng "ưm...

ưm..." nghẹn ngào.Lẽ ra mười phút là tắm xong, vậy mà Thẩm Ngạn mất trọn một tiếng mới ra khỏi phòng.Toàn thân kiệt sức, cậu ngã lên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Cố Vân Kiêu lại tỉnh táo hẳn sau cơn say, ôm lấy eo cậu, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, rồi cũng nhắm mắt ngủ.Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngạn bị chuông báo thức đánh thức.

Cậu vội tắt chuông, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm bên hông.

Quay đầu lại, thấy Cố Vân Kiêu cau mày rồi trở mình tiếp tục ngủ.Thẩm Ngạn nhanh chóng thay quần áo, vội vàng chạy đến trường.

Sáng nay cậu có tiết học."

Thẩm Ngạn!

Ở đây này!"

Vừa bước vào lớp, cậu đã nghe Trương Dật Phi gọi."

Cuối tuần rồi sao cậu không về ký túc xá?"

Trương Dật Phi nhỏ giọng hỏi."

À... tôi... tôi đi làm thêm, tăng ca hai đêm liền."

Thẩm Ngạn hơi chột dạ đáp lời."

Ra là vậy à."

Sợ cậu ta truy hỏi thêm, Thẩm Ngạn vội cúi đầu lấy sách giáo khoa."

Nhìn cậu như thiếu ngủ ấy, mắt còn có quầng thâm."

"Tối qua lại thức đêm chơi game thôi.

Tôi nhắm mắt chút, nếu thầy có hỏi thì nhớ gọi tôi dậy nhé."

"Ừ."

Thẩm Ngạn mí mắt cứ díp lại, nhưng cậu vẫn cố chống đỡ để nghe giảng.

Bởi nếu không tập trung thì khó mà giữ được học bổng.Tiền học phí và sinh hoạt của cậu hầu hết đều dựa vào học bổng và công việc làm thêm.

Gần đây vì Cố Vân Kiêu mà cậu đã bỏ lỡ mấy ngày không đi làm, nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn.Thẩm Ngạn lo lắng nghĩ, hay là lại tới chỗ Triệu ca làm vài ngày.

Tuy môi trường có hơi lộn xộn, nhưng ít ra cũng dễ kiếm tiền.Tan học, cậu quyết định liên lạc với Triệu ca.

Tiền tiết kiệm chẳng còn bao nhiêu, vài tháng nữa là Tết, cậu muốn tích góp chút ít mang về nhà."

Chào Triệu ca, em là Thẩm Ngạn.

Gần đây quán bar có thiếu người không?

Em muốn đi làm thêm."

"Thiếu chứ!

Nếu em đã nói thì lúc nào cũng thiếu.

Bao giờ em tới cũng được."

Triệu ca cười sang sảng."

Vậy tối nay em tới, cảm ơn Triệu ca."

Thẩm Ngạn cảm kích, biết rõ đây là Triệu ca chiếu cố mình.Tám giờ tối, trời tối hẳn, Thẩm Ngạn đã thay đồng phục nhân viên, bắt đầu công việc.Âm nhạc chát chúa, sàn nhảy ngày càng đông trai xinh gái đẹp.Trong số đông phục vụ, Thẩm Ngạn là người khá dễ được chú ý.

Ông chủ quán bar này là người có thế lực, nên khách tới đều nể mặt, hiếm khi xảy ra chuyện làm càn.Hơn nữa, cậu còn được Triệu ca chăm lo, trừ lần biến cố với Cố Vân Kiêu, những ngày khác đều ổn."

Cộc cộc cộc ~" Thẩm Ngạn gõ nhẹ mấy tiếng rồi cúi đầu bước vào phòng VIP, đặt rượu lên bàn, xoay người định đi thì bị gọi lại."

Này!

Người phía trước, mở rượu ra đã."

Thẩm Ngạn khựng lại, xoay người mở nắp chai.Người gọi cậu chính là Tiểu Ngọc.

Cậu ta đang dựa vào lòng một gã đàn ông ăn mặc loè loẹt.

Lơ đãng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Ngạn, thoáng sững sờ, như phát hiện điều gì.Cậu ta bật dậy, nói: "Ê, ngẩng đầu lên chút nào."

Thẩm Ngạn cau mày, miễn cưỡng ngẩng lên.

Cả hai thoáng giật mình khi nhìn thấy đối phương, bởi Tiểu Ngọc và Thẩm Ngạn vốn có vài phần giống nhau.Thẩm Ngạn tưởng Tiểu Ngọc chỉ theo Phùng thiếu, nhưng nhìn gã đàn ông bên cạnh thì hiển nhiên không phải.

Cậu thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ chuyện chẳng liên quan đến mình.Còn Tiểu Ngọc thì nghĩ khác: Thẩm Ngạn chẳng phải đang được Cố thiếu bao nuôi sao?

Sao lại tới bar làm phục vụ?

Chẳng lẽ mới vừa mấy ngày là đã bị đá?Càng nghĩ, cậu ta càng thấy đúng là như vậy.

Trong lòng dấy lên sự khoái trá, ánh mắt tràn đầy ác ý.Tiểu Ngọc còn ôm hận chuyện lần trước bị bẽ mặt.

Đều là dân ở bar, ai cũng chẳng thể giữ sạch sẽ.

Nghĩ vậy, cậu ta liền ghé vào tai gã đàn ông kia thì thầm vài câu.Nghe xong, gã đàn ông bật cười, véo mặt Tiểu Ngọc rồi liếc sang Thẩm Ngạn: "Cậu kia, lại đây, uống với đại thiếu gia đây vài ly."

"Xin lỗi, tôi còn phải làm việc, mong ngài thông cảm."

"Ồ, dám không nể mặt tôi sao?"

"Hừ, thôi được, chỉ cần uống hết hai chai này là xong, cậu có thể đi.

Nếu không...

đừng trách tôi không khách khí."

Thẩm Ngạn khó xử nhìn số rượu trên bàn.

Biết hôm nay tránh không được, cậu đành cầm lên, ừng ực uống cạn.Tiểu Ngọc khoái trá nhìn cậu chịu khổ.

Hai chai rượu vào bụng, Thẩm Ngạn loạng choạng bước ra ngoài.Uống vội nên sặc, cổ họng bỏng rát khó chịu.

May mà lần này gã đàn ông không ngăn lại, để mặc cậu rời đi.Tiểu Ngọc nhìn theo bóng lưng cậu, cười nhạt rồi lại quay về ôm ấp gã đàn ông đó, nâng ly cùng hắn."

Vương thiếu gia, thấy sao?

Có ưng mắt không?"

"Cậu đúng là con cáo nhỏ, có cách nào lôi nó đến bồi tôi không?"

"Tất nhiên là có.

Được bồi Vương thiếu gia cả đêm, đó là phúc phận của nó."

"Vậy thì tôi chờ.

Không thiếu phần tốt của cậu đâu."

Vương thiếu gia rút xấp tiền nhét vào cổ áo Tiểu Ngọc, còn cố tình sờ soạng.

Tiểu Ngọc nũng nịu đánh hắn vài cái:"Đáng ghét ~"Hắn nhớ lại ánh mắt khinh thường vừa rồi của Thẩm Ngạn, liền hừ lạnh: xem thường tao sao?

Vậy để tao đẩy Vương thiếu gia nhà giàu mới nổi này cho mày, thật mong chờ dáng vẻ ngày mai khi mày tỉnh lại.
 
Back
Top Bottom