Bên ngoài mặt trời đã lặn, trong phòng ngủ tối om, trên tủ đầu giường điện thoại cứ ong ong rung mãi không dừng.Thẩm Ngạn bị đánh thức, nhưng cậu không dám tự tiện động vào điện thoại của Cố Vân Kiêu.May mà chuông chỉ reo một lát rồi tắt, Thẩm Ngạn mới thở phào.
Ai ngờ chưa được bao lâu, điện thoại lại kiên trì reo lên lần nữa.Cậu sợ có chuyện quan trọng, đành phải xoay người khẽ đẩy hắn:"Học trưởng, học trưởng, điện thoại của anh kìa."
Cố Vân Kiêu bị quấy rầy, bực bội nhíu mày, cuối cùng vẫn không tình nguyện mở mắt.Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạn xuất hiện ngay trước mắt, cơn buồn ngủ của hắn cũng tan đi một nửa.Hắn chống người dậy, hôn cậu một cái, rồi mới lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm nhận cuộc gọi.Chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vang lên tiếng gào của Phùng Tử Diệu:"Cố thiếu, ngài bận gì thế, buổi tối gọi mãi không bắt máy, tôi còn tưởng ngài bị tiểu hồ ly nào mê hoặc rồi chứ!"
Nói xong còn cười ha hả."
Ít nói nhảm, đêm hôm thì ai chẳng ngủ.
Chẳng lẽ ai cũng như cậu, ngày đêm đảo lộn?"
"Ơ kìa, ngài thật sự ngủ à?
Mới có mấy giờ đâu?
Mau dậy đi, chỗ cũ, không gặp không về."
Cố Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mười giờ hơn.
Hắn và Thẩm Ngạn từ chiều đến giờ còn chưa ăn cơm, vậy mà đã ngủ một mạch mấy tiếng.
Giờ bụng đói cồn cào, nghĩ cũng vừa hay nhân tiện đưa Thẩm Ngạn đi gặp bạn bè."
Được, nửa tiếng nữa gặp, cúp đây."
Nói xong, hắn đứng dậy xuống giường, tiện tay vỗ mông Thẩm Ngạn một cái: "Dậy đi, tôi đưa cậu ra ngoài gặp bạn."
Thẩm Ngạn vẫn chưa quen với việc hắn hay động tay động chân như thế, mỗi lần đều đỏ mặt."
Học trưởng, tôi không đi đâu, tôi muốn về ký túc xá."
Cuối cùng cậu vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đã hai ngày cậu không về trường, hôm trước Trương Dật Phi có hỏi, cậu chỉ qua loa cho xong.
Ngay cả công việc làm thêm cũng bị chuyện của Cố Vân Kiêu làm gián đoạn."
Về cái gì mà về, sau này ở đây đi.
Chỗ này rộng rãi hơn ký túc xá của cậu nhiều."
Hắn cau mày, không vui.Bị từ chối, vành mắt Thẩm Ngạn đỏ lên, ngón tay siết chặt vạt áo."
Không tiện đâu, hơn nữa tôi đã đóng phí ở ký túc xá rồi."
Cố Vân Kiêu nghe mà buồn cười, chút phí sinh hoạt đó đáng bao nhiêu.
Nhưng thấy bộ dạng khổ sở của cậu, hắn lại mềm lòng, nhượng bộ một bước:"Hôm nay cứ đi với tôi gặp bạn tôi trước.
Nếu cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ để cậu về ký túc xá, nhưng điện thoại phải luôn mở 24/24, tôi gọi lúc nào cũng phải có mặt, nghe rõ chưa?"
"...
Vâng, tôi biết rồi."
Dù không muốn, nhưng Thẩm Ngạn hiểu đây đã là nhượng bộ lớn nhất hắn dành cho mình.Thẩm Ngạn mặc bộ quần áo Cố Vân Kiêu mua, khí chất lập tức thay đổi, lộ ra vài phần khí chất của một công tử nhà giàu.
Cố Vân Kiêu nhìn thấy mắt sáng lên, cười nói:"
Sau này cứ mặc thế này, đẹp lắm."
Thẩm Ngạn chỉ khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ sau này về trường vẫn phải mặc lại quần áo cũ của mình.Cố Vân Kiêu lái xe đưa cậu đến quán bar, tốc độ nhanh như điện.
Xuống xe, hắn nắm tay Thẩm Ngạn đi thẳng vào phòng riêng.Đẩy cửa bước vào, đã thấy Phùng Tử Diệu đang ôm Tiểu Ngọc uống rượu, cạnh đó Triệu Khang và Lý Cang mỗi người cũng có một cặp song sinh nóng bỏng bám lấy.Ngoài ra còn vài gương mặt quen quen từng theo Phùng Tử Diệu chơi bời, nhưng Thẩm Ngạn không nhớ nổi tên.
Ai nấy bên cạnh đều có trai gái bầu bạn, thậm chí có đôi còn hôn nhau không biết trời đất.Cảnh tượng hoang đường trước mắt làm Thẩm Ngạn sững sờ, ngơ ngác đứng ở cửa, quên cả bước vào.Thấy Cố Vân Kiêu đến, phòng riêng thoáng chốc yên lặng."
Cố thiếu, cuối cùng cậu cũng tới, mọi người chờ nửa ngày rồi đấy.
Mau, ngồi đây."
Phùng Tử Diệu vừa nói vừa đẩy người ngồi cạnh ra, nhường chỗ cho hắn.Cố Vân Kiêu kéo Thẩm Ngạn cùng ngồi xuống sofa, rồi liếc nhìn Phùng Tử Diệu:"Ngày nào cũng uống, không sợ chết à?"
"Ha ha, chưa từng nghe câu có men thì cạn, chẳng hẹn ngày mai?
Thế mới có hương vị cuộc đời."
"Tiểu Ngọc, mau rót rượu cho Cố thiếu."
Tiểu Ngọc uốn éo vòng eo đi tới, rót đầy ly, sau đó nũng nịu gọi: "Cố thiếu ~"Thẩm Ngạn vừa nhìn rõ gương mặt cậu ta, lại thấy có vài phần giống mình, trong bụng liền dấy lên cơn buồn nôn, sắc mặt lập tức tái đi."
Được rồi, quay về đi."
Cố Vân Kiêu phất tay, chẳng thèm liếc thêm, ôm eo Thẩm Ngạn, cúi đầu hỏi bên tai: "Cậu có muốn uống chút không?"
Thẩm Ngạn lắc đầu: "Không... dạ dày tôi khó chịu."
Hắn chợt nhớ ra cậu còn chưa ăn no, liền gọi phục vụ mang trái cây và nước ép lên.Phùng Tử Diệu tròn mắt nhìn, suýt rơi cả cằm."
Ôi trời, đây vẫn là Cố thiếu sao?"
Lúc này mọi người mới chú ý đến người ngồi cạnh hắn – gương mặt trắng trẻo, ánh mắt ngây ngô, đúng kiểu thỏ trắng lạc giữa bầy sói, nhìn mà khiến người ta động lòng.Có kẻ không kìm được, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Thẩm Ngạn.Cố Vân Kiêu lập tức lạnh lùng liếc sang: "Người của tôi mà dám nghĩ đến, muốn chết hả?"
Kẻ kia giật mình, vội nâng ly xin lỗi: "Không dám, Cố thiếu, tôi không dám đâu!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Cố thiếu, chúng tôi nào dám."
"Có gan cũng không có cái mạng đó."
Hắn siết Thẩm Ngạn vào ngực, cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi giới thiệu: "Bên này là Phùng Tử Diệu, bên kia áo đen là Triệu Khang, áo trắng là Lý Cang, đều là anh em từ nhỏ của tôi."
Thẩm Ngạn lần lượt gật đầu: "Phùng thiếu, Triệu thiếu, Lý thiếu."
Cố Vân Kiêu cúi đầu hôn cậu một cái: "Đây là Thẩm Ngạn, đàn em của tôi."
"A, học sinh tài giỏi của A Đại à.
Thất kính, thất kính."
Phùng Tử Diệu nâng ly cụng nhẹ, Triệu Khang và Lý Cang cũng giơ ly chào.Thẩm Ngạn vội cầm ly nước trái cây uống thay rượu."
Được rồi, mọi người cứ tiếp tục."
Cố Vân Kiêu kéo cậu ngồi xuống, bảo cậu ăn hoa quả trên bàn.
Không lâu sau, không khí trong phòng lại ồn ào như cũ.Tiểu Ngọc liếc nhìn Thẩm Ngạn, bĩu môi lẩm bẩm: "Đàn em cái gì chứ, rõ ràng là được bao dưỡng.
" Vừa hay câu này lọt vào tai Phùng Tử Diệu."
Câm cái miệng lại.
Cậu là thân phận gì mà dám nói bậy về người của Cố thiếu?"
"Xin lỗi, Phùng thiếu, tôi không dám nữa."
Tiểu Ngọc vội rót rượu nũng nịu làm lành.Phùng Tử Diệu kéo hắn ngồi lên đùi, tay luồn vào trong áo nắn eo.
Tiểu Ngọc lập tức mềm nhũn, thuận theo để mặc hắn vuốt ve.Trong lúc đó, Tiểu Ngọc lén ngẩng đầu trừng Thẩm Ngạn một cái, thầm nghĩ: Đều là bán thân, ai cao quý hơn ai chứ.