Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác

[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 9: Ngươi mà còn nhìn ta nữa thì phải trả tiền


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Một lời này nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Cảnh Thiệu Từ, hắn lạnh lùng nói: "Cậu ta là chị dâu gì của cậu?"

Nhưng Yến Tử Tu lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đến ngay cả mệnh cách của ngươi cũng bị phong thủy tà ác này ảnh hưởng, xem ra nó còn rất lợi hại."

Cố Thời Diệc lập tức giác ngộ, đúng vậy, anh Cảnh chẳng phải ngày thường tính tình vẫn luôn lạnh nhạt hay sao.Chưa kể Yến Tử Tu cũng chỉ nói vài câu, trước kia cậu làm nhiều việc còn quá đáng hơn nhiều, anh Cảnh cùng lắm chỉ cười khẩy một cái, cũng sẽ chẳng thèm cãi nhau với cậu.Nghĩ tới câu nói bộp chộp nóng nảy kia, ba người trầm mặc, chỉ có hai anh em là xấu hổ.Yến Tử Tu lúc này đã đi về phía huyền quan, cậu nhấc chậu cây khô héo lên: "Chính thứ này muốn mạng của ngươi."

Dù bây giờ Cố Thời Diệc có tin cậu đến bảy tám phần thì cũng không đồng nghĩa trong một khoảng thời gian liền có thể tiếp nhận lời này của cậu.Yến Tử Tu tựa hồ biết trong lòng hắn nghĩ gì, mở miệng nói: "Căn hộ của ngươi bị người ta bày sát trận, vốn dĩ chỉ muốn khiến ngươi phạm phải sai lầm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lâu ngày không có kết quả nên đã cho thêm chậu cây này."

"Mộc khắc thổ..."

Nói tới đây, cậu chợt dừng lại, hai cái tên này cũng chả hiểu gì về nguy hại của phong thủy này, có nói nữa cũng chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi."

Tóm lại người cho ngươi chậu cây này chính là kẻ muốn mạng của ngươi."

Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Thời Diệc bỗng thay đổi, môi khẽ run lên.Cảnh Thiệu Từ thấy vậy, mở miệng nói: "Người đưa chậu hoa này cho cậu là Hạ Bội Lâm."

Ngữ khí của hắn là khẳng định chứ không phải nghi vấn, chứng tỏ hắn đã vốn biết điều này."

Muốn phá trận này không khó, nhưng mà trước hết cậu phải gọi người này tới đây."

Đạo gia bọn họ không giống như Phật môn nói cái gì phổ độ chúng sinh, từ bi hỷ xả.

Sư bá từng nói, bản thân tạo nghiệt, tất chịu báo ứng.Sau đó Yến Tử Tu nhìn về phía Cảnh Thiệu Từ, nói: "Ngươi đi theo ta."

Hai người xuống lầu liền trực tiếp lái xe đến chợ đồ cổ.Cảnh Thiệu Từ không biết Yến Tử Tu tới đây là muốn làm gì, nhưng hẳn có liên quan đến Cố Thời Diệc nên hắn cũng không hỏi gì.Hai người dạo qua bốn, năm cửa hàng, Yến Tử Tu chỉ vào cây roi ngựa treo trên tường của cửa hàng cuối cùng nói: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ rời mắt khỏi màn hình điện thoại, lười biếng đáp: "Nghìn ba."

Yến Tử Tu rũ mắt nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói như chém đinh chặt sắt: "Hai trăm tám thì ta mua."

Loại mặc cả như muốn ăn cướp này không khỏi khiến Cảnh Thiệu Từ phải liếc cậu một cái."

Tên nhóc nhà cậu lớn lên trông hoạt bát như vậy mà trả giá cũng độc ác dữ."

Ông chủ đặt điện thoại xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, bỏ đi, đơn hàng đầu tiên, cậu lấy đi đi."

Cầm roi ngựa rời khỏi cửa tiệm, tâm trạng Yến Tử Tu suy sụp thấy rõ.

Cảnh Thiệu Từ vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng thấy cậu cứ mãi cúi đầu nên đành mở miệng hỏi: "Đồ không tốt à?"

Yến Tử Tu lắc đầu, buồn rười rượi nói: "Ông ta một lời liền đồng ý, nghĩa là giá ta đưa ra vẫn còn cao."

Cảnh Thiệu Từ nhất thời không nói nên lời, ngay từ đầu hắn không nên hỏi mà.

Sau khi mua roi ngựa, Yến Tử Tu mua thêm mấy đồng xu của các triều đại khác nhau và một hồ lô đồng.Rút kinh nghiệm trước đó, các món đồ sau cậu liền chém giá sập sàn, đến mức mà Cảnh Thiệu Từ cảm thấy vài giây sau mấy ông chủ này liền sẽ lao ra tẩn hắn nhừ tử.Sau khi rời khỏi chợ đồ cổ, Yến Tử Tu ôm túi đồ nói: "Trời tối rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Nói xong, không đợi Cảnh Thiệu Từ phát biểu ý kiến, cậu đã đi thẳng về phía quán ăn nhỏ bên tay phải.Vài phút sau, hai người ngồi yên tĩnh trong một quán mì chua cay.Cảnh Thiệu Từ nhìn mặt bàn dính đầy dầu mỡ, nhịn không được nói: "Yến Tử Tu, cậu..."

"Ta muốn một phần mì chua cay với sốt thịt, thêm một quả trứng kho nữa, cảm ơn."

Chủ quán nghe xong liền như Yến Tử Tu, đều quay qua nhìn Cảnh Thiệu Từ.Cảnh Thiệu Từ hít sâu một hơi giữ cho bản thân bình tĩnh: "Tôi không ăn!"

Chờ chủ quán rời đi, Yến Tử Tu mới mở miệng hỏi: "Tại sao không ăn?"

"Không đói!"

Yến Tử Tu nghe vậy, đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn.Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nói: "Cậu nhìn cái gì?"

"A Hoàng trước khi ra đi cũng như ngươi vậy, đều không đói."

Gân xanh trên huyệt thái dương của Cảnh Thiệu Từ giật lên mấy cái, hắn gằn từng chữ: "A Hoàng là ai?"

"A Hoàng là con chó ta nhặt được ở chợ, nó luôn nghe lời ta nhất."

Yến Tử Tu trước kia luôn hoa ngôn xảo ngữ, chẳng có lời nào là thật.

Giờ cậu hễ mở miệng liền chim bay tán loạn, vạn người tiêu tan.Cảnh Thiệu Từ nhìn cậu, cười lạnh nói: "Tôi không chết còn phải xin lỗi cậu à?"

"Tại sao phải xin lỗi ta?"

Yến Tử Tu lấy một đôi đũa từ trong lọ đựng đũa: "Giữa ta và ngươi cũng đâu có quan hệ."

Cảnh Thiệu Từ vừa muốn nói chuyện thì chủ quán đã bê bát mì chua cay đến.Lúc này, hắn tùy tiện nhìn lướt qua thực đơn trên tường, nói: "Một bát mì thịt bò, thêm tất cả nguyên liệu."

Yến Tử Tu nghe vậy không khỏi nhướn mày nghĩ: Quả nhiên là giàu có hào sảng nha.Nhưng cậu không biết chiếc đồng hồ mà Cảnh Thiệu Từ đang đeo, chỉ tùy tiện lấy một viên kim cương đính trên đó cũng đã đủ để mua đứt cái cửa hàng này rồi.Hai người ăn xong liền lái xe trở lại nhà của Cố Thời Diệc.

Lúc vào cửa, Yến Tử Tu phát hiện sắc mặt đối phương đã bình thường trở lại."

Hạ Bội Lâm lát nữa sẽ đến."

Nãy ở trên xe, Cảnh Thiệu Từ đã nói cho cậu nghe về quan hệ của hai người đó.

Hạ Bội Lâm là mẹ kế của Cố Thời Diệc, sau khi kết hôn với Cố Kiến Phong thì sinh ra một song thai long phượng.

Con người tranh đấu với nhau, đơn giản vì hai thứ, một là vì tình, hai là vì tiền tài, mà Hạ Bội Lâm nhẫn tâm ra tay với Cố Thời Diệc như vậy ắt hẳn là vì vế sau.Yến Tử Tu mở chiếc túi trong tay, đưa roi ngựa cho Cảnh Thiệu Từ nói: "Sờ từ đầu đến đuôi."

Thấy đối phương không có ý định nhận, cậu hất mặt về phía Cố Thời Diệc, nói: "Cậu ta là biểu đệ của ngươi đấy."

Chờ khi Cảnh Thiệu Từ sờ xong roi ngựa, Yến Tử Tu nhìn tử khí quanh quẩn, khóe miệng bất giác cong lên.

Đúng lúc này, di động của Cố Thời Diệc đổ chuông, là Hạ Bội Lâm gọi đến.Cố Thời Diệc bật loa ngoài, nghe Hạ Bội Lâm muốn gặp ở bên ngoài, Yến Tử Tu liền nghiêm túc lắc đầu."

Dì Hạ, hôm nay cháu có chút đau dạ dày, không muốn ra ngoài."

Hạ Bội Lâm cũng thật biết diễn, vừa nghe vậy liền giả bộ quan tâm hỏi han nhiệt tình.Sau khi Cố Thời Diệc cúp máy, Yến Tử Tu lập tức treo chiếc roi lên gương trong phòng khách, sau đó lấy chiếc hồ lô đồng đưa cho hắn: "Tự đeo cái này lên."

"Được."

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Yến Tử Tu dùng ngón tay vẽ chú ở bốn hướng Kì Môn.Trước khi Hạ Bội Lâm bước vào, cả hai người đã trốn ở ban công trong phòng ngủ.Bởi vì cửa ban công hoàn toàn mở rộng, Cảnh Thiệu Từ chỉ có thể cùng Yến Tử Tu đứng áp sát vào nhau ở phía bên phải.Hai người đứng gần đến mức chỉ cần hắn rũ mi liền có thể nhìn thấy hàng mi dài khẽ lay động của Yến Tử Tu.Không biết có phải ảo giác hay không, Cảnh Thiệu Từ đột nhiên cảm thấy người trước mặt này có chút gì đó khác với lúc trước.Lúc này, Yến Tử Tu tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn liền ngước lên nhỏ giọng nói: "Cảnh tiên sinh, nếu ngươi còn nhìn ta như vậy thì phải trả tiền đó nha."
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 10: Tôi không có ý đồ xấu với anh


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Về việc dung mạo mình không tầm thường, ban đầu Yến Tử Tu không mấy để tâm.Mãi cho đến khi sư phụ cậu liên tục dùng gương mặt này dụ dỗ những quý cô nương mua bùa bình an thì cậu mới nhận ra rằng, nhan sắc của mình có thể đổi lấy tiền.Tuy cậu không rõ Cảnh Thiệu Từ giàu cỡ nào, nhưng hắn nhất định có thể trả được.

"Không thì, ngươi nhìn ta thêm hai cái rồi trả cho ta 9378 tệ là được."

Sư phụ bán một lá bùa bình an giá 10 lượng bạc, ở triều đại này thì 1 lượng bạc tương đương 937.8 tệ, cậu đã sớm tính toán xong rồi nha.Nghe đến con số có lẻ, Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhếch khóe môi: "Bây giờ tôi nhìn cậu còn phải đưa tiền?"

Yến Tử Tu nghiêm túc trả lời: "Không chỉ hiện tại, sau này ngươi muốn nhìn ta cũng phải trả tiền."

Cảnh Thiệu Từ cười khẩy: "Vậy cậu cũng nhìn tôi, sao không thấy cậu trả tiền?"

Nghe vậy, Yến Tử Tu bỗng ý thức được, nhan sắc của đối phương quả thực không tầm thường chút nào.Chẳng qua, tuy ngũ quan hắn góc cạnh lạnh lùng không có chỗ chê, nhưng ánh mắt của hắn lại quá lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác ngạo mạn.Yến Tử Tu cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì ta không có suy nghĩ không an phận với ngươi."

"Cậu nói cứ như là tôi đối..."

Chưa dứt lời, Cảnh Thiệu Từ đã bị cậu bịt miệng: "Suỵt!"

Mặc dù Yến Tử Tu đã kịp thời chặn lại, nhưng Hạ Bội Lâm ở bên ngoài vẫn phát giác ra chút động tĩnh."

Trong phòng ngủ của con hình như có người đang nói chuyện?"

Cố Thời Diệc vội vàng di chuyển đến trước mặt Hạ Bội Lâm, ngăn lại tầm mắt của bà ta: "Chắc là tiếng vọng từ nhà bên thôi."

Thấy Hạ Bội Lâm còn muốn quay đầu nhìn, hắn lập tức chuyển đề tài nói: "Dì Hạ, chậu cây lúc trước dì cho cháu hình như có chút cổ quái."

Dù Hạ Bội Lâm giả bộ giỏi đến đâu, nhưng khi Cố Thời Diệc đề cập đến chuyện này vẫn không khỏi khiến vẻ mặt bà ta đông cứng lại.Cố Thời Diệc trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn làm như không hề phát hiện ra sự biến hóa trên mặt bà ta: "Dì xem này, dù cho có tưới hay bón phân thế nào thì nó vẫn cứ rụng lá, hai hôm trước thì hoàn toàn khô héo luôn rồi."

Hạ Bội Lâm mất tự nhiên cười cười, mở miệng nói: "Chắc là con không biết chăm loại cây xanh này rồi, loại này không cần..."

Khoảnh khắc đầu ngón tay bà ta chạm vào cành cây khô, Yến Tử Tu liền giơ tay ném một nắm đồng xu ra ngoài.

Những đồng xu rơi xuống đất không phát ra tiếng, cũng không lăn loạn, theo hai ngón tay cậu vừa động đều dựng thẳng dậy một cách quỷ dị."

Phục vị, diệt --- "Hạ Bội Lâm đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên bức bách, hô hấp cũng trở nên khó khăn."

Thời Diệc, trong phòng con có chút ngột ngạt, để dì mở cửa sổ giúp con."

Đáy mắt Cố Thời Diệc xẹt qua một tia trào phúng: "Được a."

Hạ Bội Lâm bước vội đến trước cửa sổ phòng khách, lúc bà ta chuẩn bị mở ra thì bên tai bỗng vang lên tiếng cười khúc khích của phụ nữ."

Ai!

Là ai đang cười?"

Giọng bà ta bén nhọn khiến cho Cố Thời Diệc dù đã biết trước có chuyện gì xảy ra cũng phải giật mình."

Dì Hạ, dì sao thế?"

Hạ Bội Lâm thở gấp, ngón tay phát run: "Trong nhà của con có phụ nữ."

"Sao có thể chứ."

Cố Thời Diệc thẳng thắn phủ nhận."

Trước khi dì đến thì chỉ có một mình cháu ở đây thôi."

Nghe giọng điệu khẳng định của hắn, Hạ Bội Lâm đang tự hỏi liệu có phải bản thân nghe lầm hay không thì một bàn tay gầy gò xanh xao đột nhiên vươn ra từ phía sau chạm vào mặt bà ta."

Á!!!"

Cố Thời Diệc há hốc mồm nhìn người phụ nữ lơ lửng phía sau Hạ Bội Lâm, cả người cũng bị dọa chết đứng tại chỗ.

Mà khuôn mặt này khủng bố như nào?Nữ nhân có đôi mắt đen sì không ngừng chảy máu, mũi chỉ có một lỗ, đôi môi đỏ tươi, miệng không răng, chỉ có hai hàm lợi huyết nhục mơ hồ.Cô ta nghiêng đầu, cười khằng khặc man rợ.Nghe tiếng hét thảm không ngừng truyền đến từ phòng khách, Yến Tử Tu bình tĩnh nói với Cảnh Thiệu Từ: "Ngươi ở lại đây, ta ra ngoài xem thế nào."

Cậu vừa đi ra khỏi phòng, nữ quỷ lập tức đáp đất, quỳ rạp nói: "Đại nhân!"

Dứt lời, Hạ Bội Lâm trợn trắng mắt, ngã phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự.Mặc dù Cố Thời Diệc vẫn còn kiên cường đứng đó, nhưng hắn đã sợ đến mức mắt cũng không dám chớp.Đúng lúc này, Cảnh Thiệu Từ vừa nhận được tin nhắn, đột nhiên bước ra.Nữ quỷ tức thời thét lên một tiếng rồi rút thẳng đến góc tường.

Yến Tử Tu lập tức nắm cổ tay Cảnh Thiệu Từ nói với nữ quỷ: "Không cần phải sợ, hắn không ăn quỷ."

Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó hất tay cậu ra."

Ba cậu lái xe tới rồi."

Cố Thời Diệc nghe vậy liền nhìn sang Yến Tử Tu: "Hiện, hiện tại nên làm gì ạ?"

Cố Kiến Phong vừa xuống xe liền đi thẳng về phía tòa chung cư số 8.

Trước khi lên thang máy, ông ta kêu tài xế ngồi đợi trong xe, còn mình thì tự đi vào.

Cố Kiến Phong chỉ muốn tìm con trai hàn huyên vui vẻ một chút, lại không ngờ rằng, ông ta vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe một trận chửi rủa cay nghiệt."

Cố Thời Diệc, cái đồ tạp chủng nhà mày, hôm nay tao phải giết chết mày!"

Nghe thấy tên con trai, Cố Kiến Phong vội vã đi về phía âm thanh phát ra.Khi ông ta mở hé cửa an ninh, vừa liếc mắt một cái liền thấy Cố Thời Diệc đang nằm trên sàn nhà, mà Hạ Bội Lâm lúc này đầu bù tóc rối đang dùng hai tay siết chặt lấy cổ hắn.Cố Kiến Phong cả kinh, lập tức hét lớn: "Mau dừng tay!"

Hạ Bội Lâm nghe thấy giọng ông ta, lập tức ngẩng đầu lên.

Bà ta nhìn người đàn ông đang bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy ngoan độc và sát ý.Cố Kiến Phong lúc này còn chưa có phát hiện ra Hạ Bội Lâm có chút dị thường, chỉ vội vàng đẩy bà ta ra, định đỡ Cố Thời Diệc đứng dậy."

Con trai, con thấy sao rồi?

"Cố Thời Diệc đưa tay che cổ, hắn liều mạng hô hấp, sau đó kịch liệt ho khan.Vất vả lắm mới ngưng lại được, hắn vừa ngẩng đầu đã tái mặt: "Ba, coi chừng ---- "Hạ Bội Lâm hung dữ nâng chậu cây đập thẳng vào đầu Cố Kiến Phong, may Cố Thời Diệc kịp thời ngăn cản, chậu hoa cứ vậy đập lên vai hắn.

Mười phút sau, Yến Tử Tu ra hành lang, xé bỏ từng lá bùa dán trên cửa nhà hàng xóm, sau đó nói với Cảnh Thiệu Từ: "Đi thôi!"

Hai người tới bệnh viện liền tách nhau ra, Yến Tử Tu đến thăm Cố Thời Diệc, Cảnh Thiệu Từ thì thăm Cố Kiến Phong.Cố Thời Diệc chỉ bị thương nhẹ ở cổ, khi thấy Yến Tử Tu bước vào, hắn liền ngồi dậy hỏi: "Cha tôi sao rồi?"

"Anh cậu đi xem rồi, hẳn là không vấn đề gì."

Hai người hỏi thăm vài câu, sau đó lại nhắc tới chuyện của Hạ Bội Lâm."

Làm chuyện ác tất gặp báo ứng, bà ta đã dùng tà thuật hại ngươi, ắt không có kết cục tốt đẹp."

Có thể nói, bây giờ Cố Thời Diệc đã hoàn toàn tin tưởng cậu, sau khi nói xong chuyện nhà, hắn bỗng nhiên căng thẳng hỏi: "Trước đây anh có nói anh trai tôi đoản mệnh, là thật sao?"

Yến Tử Tu nhíu mày một lát, sau đó nhìn hắn gật đầu.

Cố Thời Diệc siết chặt nắm tay, đôi mắt hoe đỏ: "Tại sao chứ, anh tôi, anh ấy có làm chuyện gì xấu đâu."
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 11: Tại sao lại đồng ý ly hôn?


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------"Bởi hắn mang mệnh đế vương Cửu Diệu, nếu có thể nắm quyền sinh tử trong tay, ắt đạt được đại nghiệp vĩnh hằng, hưởng thọ trăm tuổi, nhưng hắn..."

Yến Tử Tu ngừng một chút, sau đó rũ mắt nói: "Tóm lại là hắn thiếu một phách, không thể đảm đương được tử khí của cơ thể này, chỉ có thể dùng tuổi thọ để bù vào."

Cố Thời Diệc nghe cậu nói vậy, hô hấp nháy mắt trở lên gấp gáp.

Tuy hắn và Cảnh Thiệu Từ chỉ là anh em họ, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm còn hơn cả ruột thịt.Nghe Yến Tử Tu nói vậy, hắn tự nhiên khó có thể chấp nhận: "Anh lợi hại như vậy, lẽ nào không thể bù vào một phách bị thiếu của anh ấy hay sao?"

Đương nhiên cậu có thể vì Cảnh Thiệu Từ mà nghịch thiên cải mệnh, nhưng cậu sẽ phải trả một cái giá cực lớn.Thấy cậu trầm mặc, Cố Thời Diệc không khỏi nôn nóng đến gần nói: "Bất luận anh muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần anh nói ra, Cảnh gia và Cố gia nhất định sẽ đáp ứng anh."

Yến Tử Tu ngước mắt nhìn hắn: "Nghĩ nhiều không có lợi cho vết thương của ngươi, ngươi nằm xuống trước đi."

Lúc này, Cảnh Thiệu Từ đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng buông tay khỏi tay nắm cửa rồi quay người rời đi.Lúc Hạ Bội Lâm tỉnh lại liền phát điên, lúc thì đòi giết Cố Thời Diệc, lúc lại chửi bới Cố Kiến Phong.Hóa ra khi Cố Kiến Phong ly hôn với vợ cũ, hai bên đã ký một thỏa thuận, bất kể sau này họ có tái hôn hay sinh con khác, cổ phần công ty của họ đều phải thuộc về Cố Thời Diệc.Trước khi kết hôn với Hạ Bội Lâm, Cố Kiến Phong cũng nói qua chuyện này với bà ta, mà bà ta cũng vui vẻ chấp nhận.Nhiều năm vậy rồi, Hạ Bội Lâm vẫn luôn là vợ hiền mẹ đảm, tuy Cố Thời Diệc không thân thiết với bà ta, nhưng bên ngoài cũng coi như hòa thuận.

Hắn nào ngờ tới được bên dưới lớp hiền lương thục đức kia lại là tâm địa rắn rết cơ chứ.Cố Thời Diệc cho rằng bà ta là bị nữ quỷ dọa điên, nhưng Yến Tử Tu lại nói không phải."

Bà ta dùng thủ đoạn âm độc hại ngươi, hiện tại bị tà ác phản phệ, gieo gió gặt bão thôi."

Cố Thời Diệc nghe xong im lặng hồi lâu, sau đó chân thành nói cảm ơn cậu.Lúc rời khỏi bệnh viện, Yến Tử Tu phát hiện Cảnh Thiệu Từ hình như đang chờ cậu.Cậu tiến lên mấy bước, nói: "Sao còn chưa về?"

Cảnh Thiệu Từ thờ ơ nhìn cậu: "

Sau này liệu Thời Diệc còn chịu ảnh hưởng gì không?"

"Vốn dĩ việc hắn dính phải tà ám sẽ phải xui xẻo một thời gian, nhưng mà không sao, trong hồ lô đồng ta cho hắn có bùa may mắn."

Yến Tử Tu nhìn Cảnh Thiệu Từ nói: "Nhớ nhắc hắn luôn mang theo bên người."

Cảnh Thiệu Từ trầm giọng "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Tôi gửi tiền cho cậu rồi."

Dứt lời, hắn liền thấy đôi mắt đối phương lập tức sáng lên, như phủ lên một tầng lưu quang rực rỡ.Nhìn thấy tài khoản nhiều hơn 200 vạn tệ, Yến Tử Tu lần đầu mỉm cười với Cảnh Thiệu Từ."

Cảm ơn ông chủ đã chiếu cố!"

Sư phụ đã dạy, đối với thí chủ vừa có tiền lại hào phóng thì phải nói chuyện ngọt như vải hấp đường phèn, thật ngọt, thật ngọt mới được.

Mấy ngày nay bận rộn, cậu đều không thể tu luyện đàng hoàng, đúng lúc Yến Tử Tu chuẩn bị nói lời tạm biệt với Cảnh Thiệu Từ thì đột nhiên đối phương lên tiếng: "Lát nữa có bận gì không?"

Yến Tử Tu suy nghĩ mấy giây rồi trả lời: "Không có."

"Theo tôi đến công ty."

Khi nguyên chủ mới kết hôn với Cảnh Thiệu Từ đã đến trụ sở chính Vân Thăng một lần, nhưng đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.Sau khi lên tới phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, Cảnh Thiệu Từ lần nữa lấy ra một phần thỏa thuận ly hôn khác đẩy tới trước mặt cậu."

Ký lại đi!"

Yến Tử Tu cân nhắc một hồi, nói: "Trước kia tay ta bị thương, sợ là không kí ra được nét chữ như ban đầu."

Cảnh Thiệu Từ nghe vậy, xoay người đi đến bên cạnh bàn nhấc điện thoại lên: "Gọi luật sư Trịnh của bộ pháp vụ lên đây."

Luật sư nghe xong tình huống liền lấy điện thoại di động ra: "Chỉ cần Yến tiên sinh đồng ý cho bên tôi quay lại toàn bộ quá trình ký kết thì bản thỏa thuận này vẫn sẽ có hiệu lực trước pháp luật."

Yến Tử Tu nghe xong, dứt khoát gật đầu nói: "Được!"

Nói xong liền cầm cây bút trên bàn, lật đến trang cuối cùng, kí tên.Xong xuôi mọi việc, cậu liền đứng dậy hỏi: "Cảnh tiên sinh, còn việc gì nữa không?"

Cảnh Thiệu Từ nhìn vẻ mặt cậu trước sau như một, được một lúc mới nói: "Hết rồi."

"Lần tới ngươi có tái hôn thì có thể tới tìm ta tính ngày lành tháng tốt để kết hôn."

Yến Tử Tu trước đó nghe được trên TV có hô khẩu hiệu, liền học theo: "Kết hôn lần hai, chỉ lấy nửa giá."

Lời này khiến luật sư Trịnh nhịn không được cũng phải liếc cậu một cái.Cảnh Thiệu Từ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Vậy tôi có cần phải gửi cả thiệp mời cho cậu không?"

"Không cần đâu."

Nhận thiệp cưới còn phải bỏ tiền mừng, cậu sẽ tiếc đứt cả ruột gan mất.Rời khỏi trụ sở chính Vân Thăng, Yến Tử Tu không đến bến xe, cũng chẳng thuê xe đạp như lần trước.

Cậu thẫn thờ bước đi trong vô định, được một lúc thì lấy điện thoại ra mở app ngân hàng.

Yến Tử Tu yên lặng nhìn con số trên màn hình, qua thật lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: "Sư phụ, lần này con kiếm được rất nhiều bạc."

Đáng tiếc lần này không còn ai hoan hỉ gọi cậu là 'đồ nhi ngoan' nữa rồi.Yến Tử Tu đi bộ trên đường một lúc lâu mới tìm được một tiệm bánh ngọt kiểu Trung (điểm tâm)."

Xin hỏi, có bán liễu hoa đường* không?"

Nhân viên lập tức trả lời: "Có ạ, anh muốn lấy bao nhiêu?"

Yến Tử Tu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói: "Ta muốn... mười một cái!"

Thanh toán xong hóa đơn, cậu cầm chiếc túi đi bộ tới quảng trường gần đó.

Yến Tử Tu ngồi xuống bồn hoa, đặt túi bánh trên đùi."

Sư phụ, đây là của người."

Cậu chỉ vào cái đầu tiên, sau đó cười cười: "Đây là của sư bá."

"Còn cái này là của đại sư huynh..."

Yến Tử Tu nói nói, một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.Môi cậu run nhè nhẹ, giọng nói có chút nức nở: "Không được ham ăn, lát còn phải ăn cơm."

Nói xong, cậu cầm cái đầu tiên lên cắn một miếng.Yến Tử Tu cứ như vậy chậm rãi ăn hết cái này đến cái khác, khi ăn đến cái thứ sáu, chợt có hạt mưa rơi xuống.Nhưng cậu tựa như không biết, vẫn tiếp tục ăn từng miếng từng miếng, giống như một tên nhóc bướng bỉnh vậy.Trong chốc lát, cả người Yến Tử Tu đã ướt đẫm nước mưa.

Những giọt nước trong suốt không biết là nước mưa hay là nước mắt, theo hàng mi xinh đẹp của cậu cứ lặng lẽ rơi xuống.Ăn xong cái cuối cùng, Yến Tử Tu theo bản năng cho tay vào túi, nhưng không sờ được thứ gì cả.

Yến Tử Tu nháy mắt trở nên suy sụp, cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cậu co chân, tay ôm lấy đầu gối, vùi cả mặt vào trong đó."

Sư phụ...

Người nhặt con về lại có được không..."

Không biết đã qua bao lâu, nhưng mưa đã tạnh.Yến Tử Tu nới lỏng những đầu ngón tay đang ôm lấy bắp chân, sau đó đưa tay lên mặt lau loạn một hồi.Không ngờ vừa ngẩng đầu, cả người cậu liền ngây ra.Cảnh Thiệu Từ đứng trước mặt cậu, cầm cây ô màu đen che cho cậu."

Ngươi..."

Cậu còn chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã cúi đầu nhìn cậu nói: "Nếu đã đau lòng như vậy, tại sao còn đồng ý ly hôn?"

----------------------Bánh liễu hoa đường:
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 12: Bọn ta đang ở khách sạn


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Yến Tử Tu sửng sốt hồi lâu mới ý thức được: "Ta không phải là..."

Kết quả còn chưa nói xong, Cảnh Thiệu Từ đã khom lưng kéo cậu đứng dậy, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo vest.

Yến Tử Tu hai mắt đỏ hoe nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: "Cái này có thể lau nước mũi không?"

Bầu không khí ấm áp hiếm lắm mới có được này liền bị câu nói kia nháy mắt phá vỡ.Bởi vì Yến Tử Tu cả thân ướt như chuột lột nên Cảnh Thiệu Từ đành chở cậu tới một khách sạn 5 sao gần đó.

"Mua cho tôi một bộ quần áo theo kích cỡ của Yến Tử Tu, rồi nhanh chóng mang đến khách sạn Bốn Mùa."

Cảnh Thiệu Từ gọi điện thoại xong, hắn đầu tiên là tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó đi tới phòng khách thì phát hiện Yến Tử Tu vẫn đang ngồi phát ngốc trên sofa."

Đi tắm đi!"

Có lẽ bởi vì khóc lớn một hồi nên nhìn Yến Tử Tu có chút ủ rũ.

Quần áo ướt dính sát vào người, chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh, cậu nghĩ nghĩ liền ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Kết quả được vài phút, Yến Tử Tu đã mở hé cửa rồi thò đầu ra nói: "Cảnh tiên sinh, phiền ngài qua đây một chút."

Cảnh Thiệu Từ không biết Yến Tử Tu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi ly hôn liền ăn nó trịnh trọng khách khách khí khí, cứ như mấy lão già cổ đại vậy.Sau khi hắn đi tới, liền nghe Yến Tử Tu thấp giọng nói: "Nước tắm có chút lạnh."

Cảnh Thiệu Từ mặt không biểu tình nhìn cậu: "Tăng nhiệt độ lên."

"Ta không biết!"

Ở đây có nhiều nút bấm quá, không giống như phòng tắm trong nhà nguyên chủ gì cả.Cảnh Thiệu Từ nhìn cậu một hồi, lạnh lùng nói: "Yến Tử Tu, cách kiếm cớ của cậu thật là càng ngày càng vụng về."

Hắn vừa mới cho rằng đối phương đã thay đổi, kết quả vẫn là bản tính khó dời.Yến Tử Tu hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn, ánh mắt có chút nghi hoặc nói: "Ta chỉ là muốn..."

Nhưng Cảnh Thiệu Từ căn bản không đợi cậu nói xong đã xoay người rời đi.Cuối cùng cậu đành phải tắm nước lạnh.Hơn hai mươi phút sau, cậu khoác áo choàng tắm dài chỉnh chỉnh tề tề đi ra ngoài.Cảnh Thiệu Từ ném bộ quần áo mà trợ lí vừa đưa tới qua: "Thay đi!"

"Cảm ơn."

Cậu vừa cầm đồ lên, kết quả nhìn thấy giá tiền trên nhãn dán lại lập tức buông tay.Cảnh Thiệu Từ ngước mắt nhìn cậu: "Làm sao?"

Một cái áo sơ mi mà có giá những 3 vạn 6 , không biết có thể mua được bao nhiêu xe bánh liễu hoa đường nữa.Yến Tử Tu hít một hơi thật sâu, nói: "Ta đợi quần áo khô là được rồi."

Cảnh Thiệu Từ thu phản ứng của cậu vào mắt, nhàn nhạt nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay tôi đã chuyển cho cậu 200 vạn rồi."

Yến Tử Tu nghiêm chính trả lời: "Đó là tiền ta đã trừ tà mà kiếm được, sao có thể tiêu xài phung phí được chứ!"

Cảnh Thiệu Từ hoàn toàn không hiểu cái logic của cậu, đang muốn mở miệng thì đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên.Yến Tử Tu nhìn thấy là cuộc gọi của Lê Phong Trí liền cầm lên nghe: "Xin chào, quản lí Lê."

Đối phương hỏi Yến Tử Tu có nhà không, cậu cũng thành thật trả lời: "Ta đang ở khách sạn cùng với Cảnh tiên sinh, vừa mới tắm xong."

Nghe xong, Lê Phong Trí bên kia hạ tay xem lại điện thoại, sau đó tâm tình phức tạp nói: "Đã làm phiền rồi!"

Sau khi cúp máy, Cảnh Thiệu Từ nhìn cậu lạnh lẽo: "Yến!

Tử!

Tu!"

Yến Tử Tu vẫn còn đang khó hiểu nhìn màn hình điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu: "Làm sao?"

Cảnh Thiệu Từ nhìn đôi mắt trong sáng, ngây thơ kia, không biết vì sao lại không thể nói ra được những lời mỉa mai như trước.

Cuối cùng hắn chỉ biết đứng dậy, không nói một lời liền rời đi.Đối với hành vi cổ quái này của hắn, Yến Tử Tu bây giờ cũng coi như đã quen rồi.Yến Tử Tu tự tẩy não bản thân chỉ với ba câu thì dù cho Cảnh Thiệu Từ có làm ra chuyện gì quá đáng, cậu vẫn có thể chấp nhận bỏ qua.Ba câu này chính là ---Hắn đoản mệnh.Hắn không được.Hắn có tiền.Đặc biệt cần nhấn mạnh câu cuối, hai câu trên không quan trọng!
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 13: May là mình không cưới Cảnh Thiệu Từ


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Sau khi rời khỏi khách sạn, Yến Tử Tu bắt xe về nhà.Về đến nhà, cậu thay quần áo, sau đó ngồi trong phòng ngủ cầm điện thoại nhìn rất lâu.Ước chừng hơn nửa giờ sau, cậu quyên góp 180 vạn trong tài khoản cho quỹ thực hiện dự án ước mơ dành cho trẻ em nghèo.Người tu hành bọn họ lấy huyền thuật đạo pháp để kiếm tiền, cần phải cho đi 9 chỉ giữ lại 1, đây là điều mà sư phụ cậu đã luôn dạy bảo từ khi cậu còn nhỏ.Một phần dùng để nuôi sống bản thân, chín phần còn lại để giúp đỡ người già, phụ nữ và trẻ em, người bệnh tật ốm đau và góa phụ.Chỉ có như vậy mới giữ được chính đạo, không thẹn lòng mình, không thẹn với thiên địa đại nghĩa.Cũng bởi vậy mà đạo quan bọn họ nổi tiếng nghèo rớt mùng tơi, quả thực 3 năm qua đi lại 3 năm, khâu khâu vá vá lại 3 năm.Quyên góp xong xuôi, Yến Tử Tu lại chuyển 5 vạn mốt tiền mua quần áo cho Cảnh Thiệu Từ.Sau khi buông điện thoại xuống, cậu đau lòng xoa xoa ngực.Cũng may cậu không phải nguyên chủ, bằng không cưới phải nương tử phá của như Cảnh Thiệu Từ, cả đời này của cậu sẽ chẳng tiết kiệm nổi một xu mất.Lúc cậu đang nghĩ như vậy thì bỗng từ màn hình điện thoại hiện lên một dải sáng màu vàng, rực rỡ như bầu trời đầy sao phản chiếu xuống biển đêm rộng lớn.Mỗi khi làm được việc tốt, cậu đều sẽ nhận được một đạo kim quang.Yến Tử Tu thấy vậy, lập tức ngồi khoanh chân, kết ấn tu luyện.Sáng sớm hôm sau, Lê Phong Trí liền tới."

Công ty của Quý Khả Lâm muốn cậu chụp ảnh với phong cách mới, đến lúc đó sẽ phát hành chung với ca khúc mới."

Yến Tử Tu đặt ly nước trước mặt hắn: "Phong cách mới?"

"Trong MV cậu có hình tượng là một sói nhỏ si tình, nhưng giờ họ lại muốn cậu chụp phong cách chó nhỏ yếu bệnh, đối với cậu mà nói, đây cũng là một cách tuyên truyền tốt."

Nay làm chó này, mai lại làm chó kia, chính là không thể bình thường làm người mà.

Yến Tử Tu trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói: "Được!"

Sau khi hai người rời khỏi nhà, Lê Phong Trí liền chở Yến Tử Tu tới phòng tạo hình."

Mặc dù mái tóc vàng này của cậu rất đẹp, nhưng đối với nhân vật thì nó lại quá lòe loẹt phô trương.

Cậu thấy nhuộm thành màu xám xanh thế nào?"

Yến Tử Tu quay đầu lại nói: "Ta muốn tóc đen."

Tuy biết đây là yêu cầu của công việc, nhưng nghĩ tới trên đầu cậu cả ngày đủ mọi loại màu sắc, thật sự là quái dị không thôi.Lúc này nhà tạo mẫu ở bên cạnh nói: "Cậu và Quý thiên hậu tuổi tác chênh lệch, nếu nhuộm thành màu đen trông sẽ quá non nớt."

Dù sao đối phương cũng là người có chuyên môn, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể đồng ý.Để đạt được hiệu quả tốt nhất, Yến Tử Tu đã phải ngồi suốt 5 tiếng đồng hồ.Với mái tóc màu xám xanh, các đường nét ngũ quan của Yến Tử Tu càng thêm tinh xảo.Đặc biệt là đôi mắt sơn mài ở dưới ánh đèn tựa như sao trời rơi xuống, lấp lánh rực rỡ, như đong đầy tình ý lại như thiên nhiên xa cách.Nhân lúc cậu đang trong trạng thái kinh doanh, Lê Phong Trí vội vàng tìm một phòng trống, yêu cầu cậu quay lại ID tích được trong khoảng thời gian này.ID thực chất là một loại video quảng cáo ngắn, chẳng hạn như [nhiệt liệt chúc mừng ngày kỷ niệm thành lập trang web XX], [nhớ bấm theo dõi kênh XX để xem XX đúng giờ] và những lời chúc phúc khác.Yến Tử Tu phải ghi liên tiếp hơn chục lần mới xong.Trên đường trở về, Lê Phong Trí lái xe hỏi: "Tử Tu, bây giờ cậu có nghĩ đến việc tiếp tục quay phim không?"

Bởi vì mới ly hôn, Tạ tổng đặc biệt dặn dò hắn cho Yến Tử Tu nghỉ ngơi dài hạn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy trạng thái đối phương không chỉ không tệ, mà diễn xuất cũng tiến bộ không ít.Thật ra Yến Tử Tu rất muốn đồng ý, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa tìm được con quỷ nào biết diễn xuất.Tên kia diễn tình cảm thì còn được, nhưng những cái khác thì có vẻ không ổn lắm."

Quản lý Lê, để ta suy nghĩ thêm đã."

Lê Phong Trí gật đầu: "Được, vậy hôm nay cậu trở về cứ xem kỹ lại kịch bản trước, 7 giờ ngày mai tôi qua đón cậu."

"Ừm."

Yến Tử Tu xuống xe trước cửa khu chung cư, đầu tiên cậu đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó về nhà làm cơm.Ở cái triều đại này có một điểm rất hợp ý cậu, đó là những thiết bị gia dụng, vừa tiện lợi lại vừa thiết thực.

Cậu tùy tiện xào hai món thì cơm cũng đã được nấu xong.Vừa mới mở nắp nồi cơm điện, điện thoại bỗng đổ chuông."

Xin chào, Cảnh tiên sinh."

Bởi vì tiền mua quần áo ngày hôm qua, cùng với lần trước đối phương chưa thanh toán tiền cơm, Yến Tử Tu thật sự không muốn trông thấy Cảnh Thiệu Từ trong một khoảng thời gian.

"4 giờ chiều mai ba mẹ tôi sẽ quay lại thành phố B."

Đối phương nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Yến Tử Tu nghĩ nghĩ, do dự nói: "Chúc... mừng?"

Cảnh Thiệu Từ trầm mặc một lúc, sau đó dùng giọng điệu bình bình nói: "10 giờ sáng mai, tôi sẽ bảo tài xế qua đón cậu."

"Nhưng ngày mai ta có việc rồi."

Huống chi lúc này, cậu căn bản không muốn gặp con ma đoản mệnh này.

"Dời lại đi."

Yến Tử Tu kiên quyết cự tuyệt: "Không thể."

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Thiệu Từ lộ ra chút không vui, hắn lạnh giọng nhả ra một con số: "50 vạn!"

Yến Tử Tu khẽ giật mình, sau đó hít sâu một hơi nói: "Nhưng ta đã đồng ý với quản lý Lê rồi."

Bíp --- cuộc gọi kết thúc.Yến Tử Tu liếc nhìn màn hình, có chút tiếc nuối hạ tay xuống.Tận đến khi cậu ngồi ăn cơm, bên tai vẫn luôn vang vọng: 50 vạn...

50 vạn...

Sau khi cơm nước dọn dẹp xong xuôi, cậu lại gọi tên quỷ lần trước ra."

Lần trước còn chưa kịp hỏi tên ngươi."

Tên quỷ ngồi quy quy củ củ: "Bẩm đại nhân, ta tên Tấn Tê."

Yến Tử Tu nhẹ gật đầu, sau đó đưa ra phần kịch bản gốc: "Ngày mai lại làm phiền ngươi thêm lần nữa, xong lần này, ta sẽ làm lễ siêu độ cho ngươi."

Không ngờ Tấn Tê sau khi nghe xong lời này lại run rẩy trả lời: "Đại nhân, tôi vẫn chưa muốn đi."

Yến Tử Tu khẽ nhíu mày: "Nếu ngươi không vào luân hồi, chỉ sợ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ."

Tấn Tê hai mắt phiếm hồng nhìn cậu: "Tôi, tôi muốn gặp một người."***Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, Yến Tử Tu đến địa điểm ghi hình.Lần này không phải đối diễn với Quý Khả Lâm mà lấy góc nhìn thứ nhất để quay chụp.Mỗi ánh mắt hay cử chỉ đều hướng về phía camera, như vậy khi khán giả xem sẽ có cảm giác bản thân đang đứng trước mặt Yến Tử Tu vậy.Cảnh đầu tiên, Yến Tử Tu một mình đi phía trước, khi cửa thang máy vừa mở liền đưa tay kéo giật người quay phim vào trong, sau đó làm động tác kabedon ép hắn vào tường.Cậu tháo cặp kính tròn xuống, ngước đôi mắt ướt át lên nói: "

Sau này, em sẽ chỉ nhìn mỗi chị thôi."

"Chị đừng cười với người khác nữa, có được không?"

Sau khi rời khỏi thang máy, Yến Tử Tu kéo 'nữ chính' về nhà.Nữ chính đi đến cạnh bàn để đồ xuống, kết quả liền bị cậu ôm lên đặt lên trên bàn.Yến Tử Tu định trực tiếp hôn qua, nhưng máy quay lại quay sang hướng khác, đồng nghĩ với việc 'nữ chính' cự tuyệt cậu.

Đáy mắt cậu xẹt qua một tia hung ác nham hiểm khó nhận ra, sau đó liền gục đầu xuống hõm vai của đối phương.

"Có phải chị thấy tôi quá dính người hay không?"

Giọng cậu tràn ngập ủy khuất, rầu rĩ nói: "Nhưng chỉ vì tôi quá yêu chị mà thôi."

"Chị không thích điểm nào, tôi đều có thể sửa mà."

"Tôi có thể làm bất cứ điều gì vì chị, chỉ xin chị đừng không để ý đến tôi như vậy."

Lê Phong Trí đang chăm chú nhìn màn hình, đột nhiên cảm giác như có người đang đứng bên cạnh.Hắn vô thức nhìn sang liền bị làm cho giật mình."

Cảnh, Cảnh tiên sinh!"

--------------------Tôi: Chương trước có hơi ngắn nên nay 2 chương nhé!
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 14: Cùng nhau về gặp bố mẹ


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------"Xin chào, quản lý Lê."

Giọng điệu chào hỏi của phu phu hai người này ngược lại lại chả khác gì nhau.Lê Phong Trí lễ phép mỉm cười nói: "Anh đến đón...

Tử Tu?"

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Cảnh Thiệu Từ vẫn trầm giọng "Ừm" một tiếng.Lê Phong Trí nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa.Cảnh quay cuối cùng kết thúc, khi đạo diễn vừa hô "Cut!", Cảnh Thiệu Từ đã quay người đi tới phòng ghi hình trên tầng.Mà Tấn Tê lúc này vẫn đang trong cơ thể Yến Tử Tu, hắn vừa nhận nước từ tay trợ lý, đang chuẩn bị há miệng ngậm ống hút, không biết tại sao lại đột nhiên co cẳng lên chạy.

"Đứng lại!"

Cánh Thiệu Từ hô lên một tiếng rồi trực tiếp đuổi theo.Hơn một phút sau, Tấn Tê hoảng thành một cục bị chặn ở phòng nghỉ.Cảnh Thiệu Từ tiến lên túm lấy cổ tay hắn, lạnh mặt hỏi: "Cậu chạy cái gì?"

"Tôi... tôi..."

Tấn Tê bị tử khí trên người Cảnh Thiệu Từ làm cho bị bỏng khó chịu nhịn không nổi, cả người đột nhiên mềm nhũn, hồn phách trực tiếp thoát ra ngoài.Cảnh Thiệu Từ thấy cậu ngã xuống, trong vô thức liền đưa tay vòng qua, giữ lấy eo cậu.Khi Yến Tử Tu mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt phóng đại của Cảnh Thiệu Từ.Cậu ngẩn ra một lúc, sau đó dùng sức đẩy đối phương ra: "Cảnh tiên sinh, thỉnh tự trọng."

Cảnh Thiệu Từ nheo mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Yến Tử Tu đưa mắt nhìn Tấn Tê đang sợ hãi trốn trong một góc, sau đó bình tĩnh nói: "Cảnh tiên sinh nay đến đây là có việc gì vậy?"

Cảnh Thiệu Từ mặc kệ cậu là lạt mềm buộc chặt hay là làm bộ làm tịch, hắn đè nén cơn giận dữ nói: "Theo tôi về nhà!"

Yến Tử Tu nháy mắt nhớ tới điều kiện ngày hôm qua, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn hắn: "50 vạn kia vẫn tính chứ?"

Sư phụ từng nói, nhân sinh đời đời dài vô tận, có thể kiếm được đồng nào thì hay đồng đó.

Dù sao công việc hôm nay cũng đã xong, số bạc này ngu gì mà không kiếm.Trước đây, Yến Tử Tu hăng hái trở về nhà cũ nhất, hiện tại hắn còn phải bỏ tiền ra thì cậu mới nguyện ý về?!"

Tính!"

Yến Tử Tu thay đồ xong, sau đó tạm biệt Lê Phong Trí rồi cùng Cảnh Thiệu Từ rời khỏi phim trường.

Sau khi lên xe, vừa đóng cửa lại, Cảnh Thiệu Từ đã lạnh giọng nói: "Sửa cái bệnh nói chuyện kiểu trưởng bối của cậu đi."

Yến Tử Tu đang thắt dây an toàn, nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó quay sang hỏi: "Sẽ thêm tiền sao?"

Lửa giận lần nữa lại bùng lên, Cảnh Thiệu Từ nghiến răng nói: "Cậu thích tiền tới vậy sao?"

Yến Tử Tu chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi không thích?"

Cảnh Thiệu Từ hít sâu một hơi, cảm giác mình đây là đang lãng phí thời gian.Đúng lúc hắn từ bỏ câu thông với đối phương, ấn nút khởi động xe thì Yến Tử Tu lại đột nhiên nghiêm túc gật đầu: "Ta hiểu rồi, vậy chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ gửi ít tiền vàng thôi, tránh cho ngươi ở Âm Phủ vì phải tiêu nhiều tiền mà phát sầu."

Nửa phút sau, Yến Tử Tu đứng bên lề đường, nhìn chiếc Maybach màu đen ngày càng đi xa.Khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cậu liền lôi điện thoại ra tra đường đi."

Đi bộ 320m về phía đông, sau đó đi tàu điện ngầm tuyến số 4 đến..."

Cậu bị đuổi xuống xe cũng không thấy tức giận, dù sao đã có 50 vạn tiền thù lao, để cậu đi bộ vậy cũng được.Yến Tử Tu bình tĩnh quan sát phương hướng, lại không nghĩ tới trong mắt những người qua đường, cậu chẳng khác nào một món bảo bối đang phát sáng.Thân cao 1m83, phối thêm mái tóc xám xanh vốn đã bắt mắt rồi, cậu lại còn quên mang khẩu trang nữa.Dung mạo tuyệt luân để người bình thường nhìn thấy đã mặt đỏ tim run, càng đừng nói đến việc Yến Tử Tu hiện tại vẫn còn lớp trang điểm, nói một câu đẹp đến câu hồn đoạt phách cũng không ngoa chút nào.Ngay lúc càng ngày càng có nhiều người lấy điện thoại ra chụp thì bỗng có một chiếc xe dừng trước mặt cậu.Tài xế nhanh chóng xuống xe, bước nhanh đến trước mặt Yến Tử Tu nói: "Yến tiên sinh, chào ngài, chủ tịch bảo tôi đến đón ngài."

Yến Tử Tu ngẩng đầu nhìn tài xế một chút, sau đó cất điện thoại nói: "Được, cảm ơn."

Hơn nửa giờ sau, ô tô đi vào khu 'Hào vô nhân tính' thành phố B.Yến Tử Tu vừa xuống xe, quản gia liền đưa người ra đón.Cậu dựa vào kí ức của nguyên chủ gọi một tiếng "chú Dương", nhưng vẻ mặt đối phương lại khách sáo mang chút xa cách: "Cậu chủ đang ở bên trong đợi ngài."

Sau khi vào cửa, Yến Tử Tu thay đôi dép đi trong nhà, cậu vừa đi vào phòng khách liền trông thấy Cảnh Thiệu Từ.Đối phương đứng dậy đi tới trước mặt cậu, ghé bên tai cậu thấp giọng nói: "Hơn 10 phút nữa ba mẹ tôi sẽ tới, tốt nhất là cậu nên giả vờ như vẫn bình thường một chút."

Yến Tử Tu bước sang một bên, sau đó khẽ cau mày lại.Cảnh Thiệu Từ mặc kệ phản ứng của cậu, chỉ lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn, nói: "Đeo vào!"

Yến Tử Tu nhận lấy, đeo vào ngón áp út theo thói quen.Giống như cậu, đối phương cũng đeo một chiếc nhẫn nam y hệt vào tay.Sau đó, hai người lần lượt ngồi xuống ghế sofa, không ai nói lời nào.Một lúc sau, quản gia đi vào nói: "Ông chủ và bà chủ đã về rồi ạ."

Cảnh Thiệu Từ liếc nhìn Yến Tử Tu một chút, sau đó cả hai cùng đứng dậy đi về phía cửa.Hai vợ chồng vừa vào cửa, Cảnh Thiệu Từ mới chỉ kịp mở miệng kêu hai tiếng "ba, mẹ", Tạ Hoàn Hâm đã giang tay ôm lấy Yến Tử Tu."

Tu Tu, có nhớ mẹ không nào?"

Lúc này Yến Tử Tu toàn thân căng cứng, hai cánh tay luống cuống nắm chặt lại.Cậu vừa mới đưa mắt nhìn Cảnh Thiệu Từ thì Cảnh Phong Dịch một bên đã đưa tay kéo vợ về.

"Chúng ta lên lầu thay đồ trước đã."

Tầm 15 phút sau, Cảnh Thiệu Từ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang, trong phút chốc hắn liền ngồi phịch xuống bên cạnh Yến Tử Tu.Yến Tử Tu vừa muốn dịch qua một bên thì nghe Cảnh Thiệu Từ lạnh mặt nói: "Trừ tiền!"

Chờ vợ chồng Cảnh gia đi tới phòng khách đã thấy cảnh hai người đang đút trái cây cho nhau.Tạ Hoàn Hâm thấy vậy vui vẻ nói: "Hai đứa đừng ăn nhiều quá, lát nữa mẹ sẽ xuống bếp nấu cơm cho hai đứa ăn."

Không ngờ vừa dứt lời, khuôn mặt hai cha con đồng thời biến sắc, Cảnh Phong Dịch vội vàng lên tiếng: "Vợ à, hôm nay chúng ta cũng vừa mới về, cứ để dì phụ bếp làm đi."

"Như vậy sao được, con trai thích nhất là món em làm mà."

Tạ Hoàn Hâm rất biết bảo dưỡng nhan sắc, tuy dung mạo mềm mại thanh tú nhưng khí chất lại không hề thua kém những phu nhân quý tộc khác, lúc cười lên lại càng giống như chị gái của Cảnh Thiệu Từ.Mặc cho hai cha con thay phiên nhau thuyết phục, nhưng cũng không thể nào dập tắt được niềm đam mê mãnh liệt suốt mười mấy năm với nấu nướng của Cảnh phu nhân.Khoảng 1 giờ sau, Tạ Hoàn Hâm đi vào bếp, một lúc sau, Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng lên tiếng: "Cậu đi phụ bà ấy đi."

Yến Tử Tu hít sâu một hơi đứng dậy, sau đó mặc niệm 50 vạn trong lòng rồi rời đi.Chờ cậu đi rồi, Cảnh Phong Dịch liền nói: "Nó đồng ý ly hôn rồi?"

Cảnh Thiệu Từ mặt không đổi sắc nói: "Đã ký vào thỏa thuận ly hôn rồi."

"Đừng để mẹ con biết."

Yến Tử Tu bên này vừa đi vào phòng bếp liền thấy tư thế phóng khoáng thêm gia vị của Tạ Hoàn Hâm, cậu bắt đầu hoài nghi có phải Cảnh Thiệu Từ không có vị giác hay không."

Mẹ..."

Cậu mất tự nhiên kêu một tiếng, sau đó nói: "Hay là cứ để con làm đi ạ."

Tạ Hoàn Hâm dùng xẻng lật xào một chút: "Không sao, mẹ không mệt."

Nói xong, bà lại quay đầu nói: "Tu Tu, đêm nay lúc con ngủ với Tiểu Từ, nhớ mặc bộ đồ ngủ mà mẹ tặng cho hai đứa nha!"
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 15: Phải vừa mềm mại vừa ngọt ngào


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Yến Tử Tu cứng đờ cả người: "Ngủ..."

"Ai nha, con xem trí nhớ của mẹ này."

Tạ Hoàn Hâm vỗ vỗ trán: "Quà vẫn để ở trong hành lí, mẹ còn chưa có đưa cho con."

Vừa nói xong, Tạ Hoàn Hâm liền buông cái xẻng trong tay rồi trực tiếp rời khỏi phòng bếp."

A, nồi..."

Cậu còn chưa nói xong, Tạ Hoàn Hâm đã đi mất dạng.Xem ra tính cách của Cảnh Thiệu Từ là hoàn toàn kế thừa từ Cảnh Phong Dịch.Yến Tử Tu nhìn gà và hành lá trong nồi đã bị xì dầu bao phủ hơn phân nửa, cậu lặng lẽ tắt bếp rồi làm lại.Cậu không biết làm gà kho hành lá, chỉ có thể đem cánh gà kho tàu đơn giản.Vừa mới đậy nắp nồi lên, tiếng Tạ Hoàn Hâm liền vang lên: "Tu Tu, con mau tới đây ----- "Yến Tử Tu đến phòng khách, Cảnh phu nhân liền đưa cho cậu một cái hộp, mà trong tay của Cảnh Thiệu Từ cũng có một cái y vậy."

Hai đứa nhìn xem có thích hay không?"

Thấy Yến Tử Tu có chút do dự, Cảnh Phong Dịch mở miệng nói: "Mẹ con tự tay lựa chọn đấy, mở ra nhìn xem."

Yến Tử Tu khẽ liếc Cảnh Thiệu Từ, sau đó mở chiếc hộp trong tay.Bộ đồ ngủ của cậu có màu hồng đào, bộ của Cảnh Thiệu Từ là màu xanh nho đậm, cả hai bộ đều cùng một kiểu dáng.Yến Tử Tu hít sâu một hơi, sau đó nói: "Mẹ, con..."

Không để Yến Tử Tu nói xong, Cảnh Thiệu Từ đã đứng dậy đưa tay vòng qua ôm lấy vai cậu: "Mẹ, con với Tử Tu đều rất thích, giờ bọn con sẽ đi thử."

Vừa dứt lời, hắn nửa ép buộc nửa ôm lấy Yến Tử Tu đưa đi.Vừa vào phòng thay đồ, Yến Tử Tu liền gạt cái tay đang đặt trên vai mình, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm xong ta sẽ đi."

Cảnh Thiệu Từ lạnh nhạt nhìn cậu, nói: "50 vạn bao gồm cả việc ăn cơm và ngủ lại đây."

"Vậy ta không lấy tiền nữa, cơm xong ta liền đi."

Yến Tử Tu trước nay ăn mềm không ăn cứng, nguyện ý ở lại ăn cơm cũng là vì nể Tạ Hoàn Hâm.Lúc cậu đi ra cửa, Cảnh Thiệu Từ không nhanh không chậm mở miệng: "Vậy nếu như, tôi muốn đặt trước lễ siêu độ thì sao?"

5 phút sau, hai người cùng ngồi xuống bàn ăn.Cánh gà kho tàu bị bỏ quên được dì phụ việc múc ra đĩa rồi dọn lên bàn."

Sao rồi, bộ đồ có vừa người không?"

Tạ Hoàn Hâm có chút hưng phấn hỏi.Cảnh Thiệu Từ trả lời: "Rất vừa ạ, cảm ơn mẹ."

Cũng chỉ khi ở trước mặt Tạ Hoàn Hâm, Cảnh Thiệu Từ mới không lạnh mặt nói chuyện.Sau khi tất cả đồ ăn đã được dọn lên, bốn người bắt đầu động đũa.

Trong lúc ăn, hai cha con kinh ngạc phát hiện hôm nay vậy mà lại có một món có thể ăn được.

Không lâu sau, miếng cánh gà kho tàu cuối cùng bị cả Yến Tử Tu và Cảnh Thiệu Từ kẹp lấy.

Tạ Hoàn Hâm thấy vậy liền cười nói: "Xem ra Tiểu Từ rất thích món mà Tu Tu làm nha!"

Vừa nghe là do Yến Tử Tu làm, Cảnh Thiệu Từ bỗng chốc liền rút đũa về.Yến Tử Tu cũng lười quản hắn có ăn hay không, liền gắp cánh gà cho vào bát mình.Ăn xong, hai cha con vào thư phòng nói chuyện công ty, còn Yến Tử Tu thì theo lời dặn của Cảnh Thiệu Từ, ngồi phụng bồi Tạ Hoàn Hâm.Hai người hàn huyên một hồi, Tạ Hoàn Hâm liền phát hiện Yến Tử Tu so với trước kia nói ít đi nhiều."

Tu Tu, khoảng thời gian ba mẹ không ở đây, Tiểu Từ có đối xử tốt với con không?"

Yến Tử Tu không muốn nói dối nên chỉ có thể lấp liếm cho qua: "Cảnh Thiệu Từ đối với con... cũng không tệ."

Tạ Hoàn Hâm nghe vậy, tròn mắt kinh ngạc: "Hai đứa đã kết hôn bao lâu rồi mà sao con còn gọi thẳng tên nó thế?"

"Con..."

Nhìn dáng vẻ luống cuống xấu hổ của Yến Tử Tu, Tạ Hoàn Hâm chủ động kéo lấy tay cậu, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm."

Đàn ông ấy à, luôn muốn nửa kia của mình thỉnh thoảng làm nũng một chút, con đừng nhìn Tiểu Từ cả ngày bày ra vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng nó khẳng định cũng hi vọng con có thể xưng hô ngọt ngào dịu dàng với nó."

Nói đến đây, Cảnh phu nhân khẽ che miệng bĩu môi nói: "Ba con hồi còn trẻ cũng thế, bày ra cái bộ dạng ngoài lạnh mà trong nóng ấy, mẹ con là người có kinh nghiệm nhất đó!"

Người ta thường nói trên đầu chữ sắc (色) có một cây đao (刀), nhưng bây giờ Yến Tử Tu cảm thấy chữ tiền mới là treo mấy nghìn cây đao trên đầu.Sau khi nghe người nắm trọn chồng trong tay chỉ dạy hơn 1 giờ đồng hồ, Yến Tử Tu liền bị kéo đến trước cửa thư phòng.Sau khi đẩy cửa, Tạ Hoàn Hâm lên tiếng trước: "Chồng à, anh và Tiểu Từ nói chuyện xong chưa vậy?"

Hỏi xong lời này, Tạ Hoàn Hâm liền nhìn sang Yến Tử Tu khích lệ.Yến Tử Tu mười ngón đan nhau, cố nén xấu hổ nhìn Cảnh Thiệu Từ nói: "Khoai lang mạch nha, nếu anh buồn ngủ rồi thì về phòng ngủ với tôi."

Mạch nha* phải dùng đường trắng nên ngọt √ Khoai lang vừa thơm vừa mềm nên mềm √(kẹo mạch nha kiểu đun nóng chảy đường rồi rót thành tia kéo sợi ấy)Xưng hô với Cảnh Thiệu Từ vừa ngọt vừa mềm, nhiệm vụ hoàn thành.Cảnh gia một nhà ba người nháy mắt sững sờ, đặc biệt là Cảnh Thiệu Từ, trong mắt hắn nhìn Yến Tử Tu chỉ có một câu --- Cậu lại lên cơn cái gì nữa thế?Cuối cùng Tạ Hoàn Hâm cũng phải ra tay phá vỡ trầm mặc, cười nói: "Tiểu Từ à, thời gian cũng không còn sớm, con về phòng với Tu Tu đi, mẹ và ba cũng muốn nghỉ ngơi rồi."

Cảnh Thiệu Từ đứng dậy nói với hai người: "Ba mẹ, ngủ ngon."

Yến Tử Tu thấy vậy cũng nói theo hắn ngủ ngon.Hai người trở lại phòng ngủ trên tầng hai, cửa vừa đóng lại, Yến Tử Tu lập tức giải thích: "Cái xưng hô kia là lệnh từ kêu ta gọi."

Cảnh Thiệu Từ trầm mặc một hồi: "Mẹ tôi bảo cậu gọi tôi là khoai lang mạch nha?"

Yến Tử Tu sợ hắn hiểu lầm gì đó, nên vội vã gật đầu.Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng nhìn cậu một lúc rồi nói: "

Sau này cậu cách xa mẹ tôi ra một chút."

"Nếu không phải ngươi trả tiền thì ta cũng chẳng ở đây làm gì."

Cảnh Thiệu Từ nghe vậy cười khẩy một cái rồi cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.Khi hắn trở ra liền thấy Yến Tử Tu đang trải chăn gối ra ghế sofa.Cảnh Thiệu Từ hạ tay xuống, mở miệng trào phúng nói: "Cậu cũng biết tự giác đấy."

Yến Tử Tu quay người, nhìn mái tóc hơi ướt của Cảnh Thiệu Từ nói: "Ta trải chăn gối cho ngươi rồi, không cần cảm ơn."

Cảnh Thiệu Từ thoáng giật mình, hơi cau mày nói: "Đây là nhà tôi đó."

"Cho nên ngươi mới càng phải nhường khách đấy."

Yến Tử Tu thản nhiên nói.Nói xong, cậu cũng cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào nhà tắm như Cảnh Thiệu Từ trước đó.Hai người tắm xong, một người ngủ giường, một người ngủ trên sofa, ranh giới rõ ràng.Khoảng nửa đêm, Yến Tử Tu mở mắt.Đầu tiên cậu nhìn về phía sofa, sau đó vén chăn lên, rón rén bước xuống giường.Thế giới này là thời kì mạt pháp, linh khí cạn kiệt, hôm nay là đêm 15 trăng tròn cho nên cậu nhất định phải hấp thu Nguyệt Hoa Chi Tinh mới có thể tăng tiến tu vi.Yến Tử Tu chậm rãi đến bên cửa sổ, cậu mở cửa sổ, sau đó ngồi xếp bằng.Cậu bốn ngón trùng điệp, hai ngón cái chạm vào nhau, kết ấn đặt trước bụng, sau đó nhắm mắt lại.Không lâu sau, hơn chục đạo ngân quang óng ánh trút ra từ mặt trăng hướng về thân thể của Yến Tử Tu.Nhưng khi sắp chạm vào người cậu, ánh sáng đột nhiên rẽ sang, bay thẳng về phía Cảnh Thiệu Từ.Yến Tử Tu choàng mở mắt, sau đó trơ mắt nhìn Nguyệt Hoa Chi Tinh xuyên vào ngực Cảnh Thiệu Từ.Cậu sải bước đến bên ghế, không thể tin mà đưa tay sờ soạng ngực cửa đối phương.
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 16: Cậu quả nhiên vô sỉ


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Tình huống trước đây chưa từng xảy ra khiến cho Yến Tử Tu đầu óc bối rối, cho nên cậu căn bản không ý thức được việc sờ mó chồng cũ như này sẽ gây ra hiểu lầm gì.Cảnh Thiệu Từ rõ ràng chỉ là một phàm nhân, tại sao lại có thể lấy đi Nguyệt Hoa của cậu?Yến Tử Tu trong lòng nghi hoặc, để điều tra sự tình rõ ràng, cậu dứt khoát giật áo ngủ của đối phương ra.Cậu cứ thế vừa sờ vừa bóp loạn một hồi, là người thì đều sẽ bị làm cho tỉnh.

Cảnh Thiệu Từ mở mắt, việc đầu tiên chính là tóm lấy cái ma cốt trảo đang du tẩu trên người mình kia."

Yến Tử Tu!"

Hắn nghiến răng nhưng tay cũng không nỡ dùng sức: "Cậu quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy, không biết xấu hổ."

Yến Tử Tu so với hắn càng tức giận hơn: "Ngươi nuốt mất Tinh của ta, giờ còn quay ngược lại cắn ta?"(Nguyệt Hoa Chi Tinh: tinh túy của ánh trăng, nhưng Tinh cũng là 'tinh' :('ཀ'」 ∠): )Cảnh Thiệu Từ nghe vậy sắc mặt liền đại biến, hắn nhanh chóng cảm nhận mùi vị ở trong miệng.Kết quả, ngoại trừ mùi bạc hà của kem đánh răng còn sót lại thì không còn mùi kì lạ nào khác.Sau khi xác nhận lại nhiều lần, cả người căng chặt của hắn mới dần thả lỏng.Kết quả vừa thả lỏng một chút, hắn liền cảm thấy cả cơ thể có chút không đúng.Tựa như những tạp chất trong cơ thể đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng thoải mái khó tả."

Rốt cuộc cậu đã đút cho tôi ăn thứ gì vậy?"

Yến Tử Tu lạnh giọng nói: "Thứ đồ tốt như vậy có ngu ta mới cho ngươi ăn, rõ ràng là ngươi trắng trợn cướp lấy."

Nguyệt Hoa Chi Tinh, mỗi tháng chỉ có một chút, nếu gặp trời mưa hay tuyết rơi không thấy trăng tròn, thì đến một chút này cũng chẳng có.Cảnh Thiệu Từ cũng nhìn cậu, trầm mặt nói: "Vừa rồi tôi vẫn luôn ngủ, vậy cậu nói xem, tôi cướp của cậu như thế nào?"

Nếu có thể nói rõ ràng nguyên do, hiện tại Yến Tử Tu đã sớm động thủ đánh người rồi, việc gì phải mất công nói nhảm với hắn.Thấy cậu không nói lời nào, Cảnh Thiệu Từ cười lạnh một tiếng: "Lần sau trước khi nói dối, nhớ kĩ phải kiếm cái lí do thật hay vào."

Yến Tử Tu vừa bị cướp đồ, vừa bị hắn móc mỉa, đột nhiên máu nóng dồn lên não liền nâng tay tặng bụng dưới của Cảnh Thiệu Từ một quyền yêu thương."

Hự..."

Một đấm này của cậu vừa nặng vừa ác, nện cho Cảnh Thiệu Từ trực tiếp rên lên một tiếng."

Đã đắc tội rồi."

Cậu hờ hững nói xong lời này liền quay người đi về giường."

Yến Tử...

Tu!"

Yến Tử Tu giả điếc, cậu leo lên giường, kéo chăn kín mít rồi nhắm mắt lại.Cảnh Thiện Từ hơn nửa đêm bị chiếm tiện nghi thì thôi đi, còn vô duyên vô cớ ăn một cú vào bụng, nếu mà còn nhịn được xuống chuyện này, hắn sẽ mang họ Yến!Sau khi cơn đau đã dịu bớt, Cảnh Thiệu Từ xuống đất đi đến bên giường, một phát giật phăng cái chăn: "Cậu cút ngay bây giờ cho tôi."

Yến Tử Tu vẻ mặt bình tĩnh ngồi dậy nói: "Cảnh tiên sinh, đây là ngươi nói đó nha, cũng không phải do ta bội ước."

Cảnh Thiệu Từ tức đến lồng ngực phập phồng, hắn nghiến răng nhả ra: "Đi ngay!"

Yến Tử Tu rời giường, sau đó đi vào phòng tắm thay lại đồ của mình.Sau khi đi ra, cậu nhìn Cảnh Thiệu Từ vẫn còn đang tức giận nói: "Cảm ơn đã chiêu đãi, cáo từ."

Yến Tử Tu rời khỏi phòng ngủ rồi đi xuống lầu, cậu đi tới cửa mới phát hiện bản thân không thể mở cửa bình thường được.Hệ thống an ninh của một biệt thự cao cấp như Cảnh gia này đương nhiên là thuộc loại hàng đầu thế giới, đến ngay cả dùng ngoại lực để phá khóa cũng là điều không thể.Mặc dù Yến Tử Tu có thể làm được, nhưng nếu cậu thực sự động thủ, cái cửa này của Cảnh gia coi như bỏ.Cho nên với điều kiện tiên quyết là không được kinh động đến mọi người, cậu chỉ có thể gọi cho Cảnh Thiệu Từ.Yến Tử Tu móc điện thoại ra bấm vào một dãy số: "Cửa nhà ngươi khóa rồi, ta không đi được."

Nửa phút sau, Cảnh Thiệu Từ mặc bộ đồ ngủ màu nho đen mặt đi xuống.
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 17: Ngươi đúng là tên hỗn đản


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Rõ ràng hắn bảo con nhà người ta đi, thế mà khi con nhà người ta đi thật thì tâm tình hắn lại tệ hơn so với trước.Sau khi đến bên đối phương, Cảnh Thiệu Từ nói: "Đến cửa cũng không biết mở à?"

Yến Tử Tu cũng chưa hết giận, cậu biết thừa quỷ đoản mệnh kia cố tình gây chuyện nên dứt khoát mặc kệ hắn.Cậu không nói lời nào, Cảnh Thiệu Từ cũng chẳng mở cửa, hai người hơn nửa đêm cứ đứng trước sảnh trừng nhau như hai cái cọc gỗ.Qua một lúc lâu, Yến Tử Tu cũng không muốn phí thời gian nữa, lên tiếng trước: "Mở cửa!"

Cảnh Thiệu Từ tự cho là mình thắng, đi tới trước cửa, hắn quét thông tin khuôn mặt, cánh cửa liền tự động mở ra.Lúc Yến Tử Tu bước ra ngoài, hắn lạnh lùng cất lời: "Về chuyện lễ siêu độ vừa nãy coi như tôi chưa nói gì đi, dù sao tôi nhìn cậu cũng..."

Lời còn chưa dứt, Yến Tử Tu bỗng chốc xoay người, sau đó đá chân phải về phía sau làm cho cửa lớn Cảnh gia trực tiếp có một vết lõm lớn, đồng thời cánh cửa cũng rung lên kêu ong ong."

Chẳng trách sư phụ ta nói, cái đám hương thân vô lương tâm các ngươi chính là lũ trứng gà xào trứng vịt, quả thực hỗn đản!"

"Cậu nói cái gì, hương thân?"

Thân là người thừa kế của một đại gia tài phiệt hàng đầu, đây là lần đầu tiên Cảnh Thiệu Từ bị hình dung bằng từ ngữ thô tục như vậy.(trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc hay có câu 'cái đám hương thân quý tộc... cậy quyền cậy thế...

ức hiếp bá tánh...v.v')"Tít tít tít ----"Do cánh cửa bị ngoại lực phá hỏng nặng nên hệ thống bảo vệ trực tiếp kích hoạt, sau đó vang lên tiếng động cảnh báo.1 giờ 13 phút sáng, Cảnh gia đèn đóm sáng trưng."

Nói đi, sao hai đứa lại cãi nhau?"

Cảnh Phong Dịch đang ôm vợ ngủ, hiện tại sắc mặt có chút ảm đạm.Sau khi bình tĩnh lại, Yến Tử Tu và Cảnh Thiệu Từ đều cảm thấy mất mặt, không ai muốn lên tiếng trả lời.Tạ Hoàn Hâm thấy vậy liền đứng dậy, sau đó ngồi xuống cạnh Yến Tử Tu, kéo lấy tay cậu ân cần hỏi: "Tu Tu, con nói mẹ nghe đi, là Tiểu Từ chọc con không vui rồi?"

Nhìn ánh mắt ân cần của đối phương, Yến Tử Tu lựa chọn nhường một bước, cậu hơi rũ mắt: "Là lỗi của con."

Cảnh Thiệu Từ liếc cậu một cái, cười nhạo một tiếng.Không ngờ cái tiếng cười nhạo này lại lần nữa đốt cháy cơn giận còn sót lại của Yến Tử Tu, nhưng cậu cũng không quên lời dạy bảo của Tạ Hoàn Hâm trước đó, nói: "Khoai lang mạch nha đã nuốt..."

"Yến Tử Tu!!!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên khiến cho Cảnh phu nhân không khỏi giật thót.Lúc này Cảnh Thiệu Từ không quan tâm đến bất kì điều gì, một mạch nắm lấy tay của Yến Tử Tu kéo lên."

Theo tôi lên lầu."

Ngay lúc Yến Tử Tu giật tay ra thì cái vị nhất gia chi chủ Cảnh Phong Dịch này cũng lên tiếng: "Trước khi nói rõ mọi việc thì hai đứa không được đi đâu hết!"

Ngồi trở lại ghế sofa, Cảnh Thiệu Từ đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Yến Tử Tu, đáng tiếc đối phương còn chẳng thèm nhìn đến hắn một cái."

Tử Tu!"

Vì để che giấu chuyện ly hôn, Cảnh Phong Dịch không gọi đầy đủ cả họ của Yến Tử Tu: "Tiểu Từ nuốt cái gì của con?"

Lần này, Yến Tử Tu quyết định giải thích rõ ràng một chút, nói: "Anh ấy đã nuốt tinh hoa vốn nên ở trong cơ thể của con."

"Em nói dối!"

Cảnh Thiệu Từ thần sắc lạnh lẽo nói: "Này đều là em đang kiếm cớ."

"Sao lại không phải, anh nuốt sạch luôn, đến nửa phần cũng không chừa lại cho tôi."

Dù đã làm mẹ người ta, nhưng nghe được những lời này, Tạ Hoàn Hâm vẫn có chút đỏ mặt.Cảnh Phong Dịch nhíu mày nhìn con trai nhà mình, ánh mắt có chút không thể tin nổi.Sau đó lại quay sang nhìn Yến Tử Tu nói: "Con còn muốn nó chừa lại cho con?"

Yến Tử Tu có chút khó hiểu, hỏi ngược lại: "Vật này đối với con vô cùng quan trọng, tại sao lại không được giữ?"

Cảnh Phong Dịch hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy mấy chuyện xảy ra tối nay đã quá tải nhận thức của mình."

Cảnh Thiệu Từ, theo ba tới thư phòng."

Sau khi hai cha con rời đi, mặc dù Tạ Hoàn Hâm có chút xấu hổ nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Tu Tu, chuyện này là lỗi của Tiểu Từ, con đừng giận nữa."

"Không sao ạ."

Yến Tử Tu cũng hạ giọng, nhàn nhạt nói: "Con sẽ sớm lấy lại từ người anh ấy thôi."
 
[Đm - Edit] Sau Khi Ly Hôn Ảnh Đế Ngày Ngày Nhặt Rác
Chương 18: Song hỷ lâm môn


Editor: Mục Tử
Đăng tại wattpad-------------------------Tạ Hoàn Hâm nghe vậy chỉ biết cười cười xấu hổ.Xem ra lúc bà cùng ba của tụi nhỏ không ở đây, tình cảm chồng chồng của Tu Tu và Tiểu Từ đã tăng lên không ít.Tạ Hoàn Hâm không nói lời nào, Yến Tử Tu lại đột nhiên nhìn chằm chằm mặt bà.Một lúc sau, cậu liền từ từ cau mày.Cảnh Thiệu Từ đoản mệnh, Tạ Hoàn Hâm mất đi đứa con trai yêu quý ở tuổi trung niên, đáng lý ra phải xuất hiện tướng mạo gặp phải đại nạn mới đúng.

Nhưng đối phương hai tai mượt mà, quai hàm đầy đặn, đôi mắt trong sáng, lông mày cong như trăng lưỡi liềm rất gọn gàng.Tướng mạo như này đại diện cho một đời suôn sẻ, phú quý, hơn nữa khuôn mặt tròn trịa đầy đặn, là tướng vượng phu.Tạ Hoàn Hâm thấy cậu cứ một mực nhìn mình liền hỏi: "Tu Tu, trên mặt mẹ có dính gì sao?"

Yến Tử Tu bừng tỉnh, dùng giọng điệu tự nhiên nhất có thể nói: "Dạ không ạ, nãy con nghĩ chút chuyện thôi."

Nói xong, cậu chuyển chủ đề nói: "Con làm ảo thuật cho người xem nhé?"

Yến Tử Tu trong lòng có chuyện, bất tri bất giác lại trở về giọng điệu khách khách khí khí.Mặc dù cảm thấy có chút kì quái, nhưng Tạ Hoàn Hâm vẫn rất phối hợp gật đầu: "Được chứ!"

"Vậy xin người hãy nhắm mắt lại trước."

Chờ Tạ Hoàn Hâm nhắm mắt, đôi mắt ôn nhuận của Yến Tử Tu bắt đầu thay đổi.Màu sắc trong trẻo như mực ban đầu dần dần biến thành màu xanh lam rực rỡ ánh vàng, giống như bầu trời trong xanh không gợn mây dưới ánh mặt trời mọc, phảng phất như có thể xuyên thấu vạn vật thế gian.Cùng lúc này tại thư phòng, Cảnh Phong Dịch nghiêm mặt nhìn Cảnh Thiệu Từ: "Rốt cuộc giữa con và Yến Tử Tu đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Thiệu Từ nhớ tới chuyện vừa rồi, giọng nói có chút bực bội: "Con và cậu ta chẳng có chuyện gì cả, tất cả đều là cậu ta bịa chuyện thôi."

So với Yến Tử Tu toàn tai tiếng, đương nhiên Cảnh Phong Dịch càng tin tưởng con trai mình hơn.Ông đặt tay trên bàn, mười ngón đan vào nhau, trầm giọng nói: "Ba nghe Cố gia bên kia nói cậu ta đã cứu mạng Thời Diệc, chuyện này cũng là giả?"

Cảnh Thiệu Từ trầm mặc một lúc mới nói: "Chuyện này là thật."

Cảnh Phong Dịch khẽ nhíu mày lại, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: "Từ lúc nào mà Yến Tử Tu lại biết những thứ này?"

Liên quan chuyện này, Cảnh Thiệu Từ cũng không nghĩ ra được.Lát sau, hắn nói: "Con đã sai người đi điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi."

Hai cha con vừa rời thư phòng liền nghe thấy tiếng cười trong phòng khách.Hai người đi tới xem liền trông thấy Yến Tử Tu đang điều khiển một người giấy nhỏ nhảy nhảy nhót nhót trên lòng bàn tay trắng nõn của Tạ Hoàn Hâm.Cảnh Phong Dịch biến sắc, đưa tay hất người giấy nhỏ xuống đất.Tạ Hoàn Hâm sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu có chút mờ mịt nói: "Chồng à?"

Cảnh Phong Dịch đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Yến Tử Tu, sau đó ôn nhu kéo tay Tạ Hoàn Hâm nói: "Cũng muộn rồi, chúng ta trở về ngủ thôi."

"Vâng."

Vừa định rời đi, bỗng Tạ Hoàn Hâm quay đầu nói: "À phải rồi Tu Tu, sáng mai mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con."

Yến Tử Tu miễn cưỡng cong khóe môi nói: "Con cảm ơn mẹ."

Chờ hai vợ chồng lên tầng, cậu liền quay sang nói với Cảnh Thiệu Từ: "Đêm nay tôi sẽ đi luôn."

Nguyệt Hoa Chi Tinh gì đó không quan trọng, chủ yếu là cậu không có đói bụng, sợ bữa sáng mai sẽ bỏ ăn.

Cảnh Thiệu Từ liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: "Tùy cậu."

Trước khi đi, Yến Tử Tu chỉ vào một chậu cây cảnh nói: "Cây kia không chịu được tuyết tháng 6 đâu, chuyển nó đến chỗ thông thoáng trong phòng ngủ của ngươi ấy."

Nói xong, cậu cũng mặc kệ Cảnh Thiệu Từ có biểu cảm gì, cứ thế đi thẳng ra ngoài cửa.

"Đợi chút!"

Hơn nửa giờ sau, một chiếc Maybach đen dừng trước cổng tiểu khu.Yến Tử Tu tháo dây an toàn, nói với Cảnh Thiệu Từ: "Cảm ơn."

Về đến nhà, cậu đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, cậu đeo một cái ba lô leo núi rời khỏi nhà.Lần này cậu đội mũ, đeo khẩu trang, nhưng thi thoảng vẫn sẽ thu hút ánh nhìn của người qua đường.Yến Tử Tu vừa ăn sáng vừa tra đường, đầu tiên là đi tàu điện ngầm đến trạm xe buýt, sau đó lên xe buýt tới thành phố bên cạnh.Sau 4 giờ ngồi xe, cậu đi tới một chân núi."

Cậu ta tới núi Phù Ngu?"

Cảnh Thiệu Từ cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất: "Mấy người theo sát cậu ta, xem cậu ta muốn làm gì."

Bởi vì chuyện tìm chó lần trước, người giám sát Yến Tử Tu đã được đổi thành vệ sĩ riêng chuyên nghiệp.Yến Tử Tu đi rất nhanh, chỉ hơn 40 phút đã leo tới giữa sườn núi.

Lúc này cậu ngồi trên một tảng đá, vừa uống nước vừa đợi đám người.Từ lúc bắt đầu, Yến Tử Tu đã biết Cảnh Thiệu Từ phái người theo dõi mình, về phần mục đích đối phương làm như vậy, trong lòng cậu cũng hiểu rõ.Từ xa trông thấy hai người đang bước bậc thang đi tới, Yến Tử Tu liền đứng dậy, cầm lấy ba lô tiếp tục lên đường.Khi còn cách đỉnh núi một đoạn, cuối cùng Yến Tử Tu cũng dừng lại, người theo phía sau cũng nhẹ nhõm thở ra.Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Yến Tử Tu bắt đầu quan sát cây cối.Hai tên vệ sĩ nhìn cậu quan sát kĩ càng, từ thân cây đến vỏ cây rồi lá cây, dáng vẻ nghiêm túc giống như sắp hẹn hò với cái cây lớn đến nơi.Cứ như vậy xem khoảng hai, ba chục cây, Yến Tử Tu dừng lại trước một cây Ngũ Châm Tùng (thông trắng Nhật Bản), rồi lấy ra một cái xẻng nhỏ.[Đầu tiên anh Yến nhìn cây một hồi, bây giờ thì đang đào đất.]Xem xong tin nhắn, Cảnh Thiệu Từ mặt vô biểu tình đặt điện thoại xuống bàn.Yến Tử Tu đào một lúc rồi lấy ra một khối đá màu đen sẫm từ trong đất."

Tìm thấy rồi."

Sau khi trở lại thành phố, cậu tìm tới một cửa hàng ngọc thạch, đem khối đá kia làm thành một viên châu, sau đó Yến Tử Tu lại cò kè mặc cả mua một cái vòng tay bằng nhựa thông với giá 230 tệ.Sáng hôm sau, Cảnh Thiệu Từ vừa đến công ty, điện thoại liền vang lên.Hắn liếc nhìn tên hiển thị, sau đó mặt vô biểu tình nghe điện: "A lô."

Hơn một giờ sau, Cảnh Thiêu Từ bước vào trong một quán trà.Yến Tử Tu đến sớm hơn hắn mười mấy phút, đang ngồi uống trà.Cảnh Thiệu Từ ngồi xuống trước mặt cậu, nói: "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Yến Tử Tu đặt chén trà trong tay xuống, sau đó đẩy một chiếc hộp nhỏ tới trước mặt hắn: "Đưa cái này cho lệnh từ."

Cảnh Thiệu Từ nhìn hai giây, sau đó mở nắp hộp.Quả nhiên là cái vòng tay nhựa thông giá rẻ kia, ở giữa còn xỏ thêm viên châu đen kia nữa."

Cậu để mẹ tôi đeo thứ này?"

Nghe ý tứ mỉa mai của hắn, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Yến Tử Tu càng trở nên nhợt nhạt."

Cái vòng tay này..."

Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên nhắm chặt hai mắt, tay phải đặt trên bàn bỗng chốc cũng nắm chặt.Cảnh Thiệu Từ lúc này mới phát hiện cậu có gì đó không thích hợp, nhưng cũng chỉ ngồi đó im lặng, không hỏi một lời.Một lúc sau, Yến Tử Tu mới từ từ mở mắt, gằn từng chữ: "Cảnh Thiệu Từ, ta tặng chiếc vòng này không có ý gì khác."

Cảnh Thiệu Từ cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn cậu nói:"Yến Tử Tu, nếu một ngày tôi không còn gia sản cũng mất địa vị, cậu vẫn còn ân cần như vậy sao?"

"Không thể."

Yến Tử Tu nâng mắt, nghiêm túc nói: "Không có chuyện song hỷ lâm môn như thế xảy ra đâu."

-------------------------------------Lời tác giả:Cảnh Thiệu Từ: Tôi không tiền không địa vị, đối với em mà nói có ý nghĩa gì?Yến Tử Tu: Song hỷ lâm môn!
 
Back
Top Bottom