- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,087
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Edit] Sau Khi Liên Hôn Với Lão Đại
Chương 19: Anh ta quả thật biến thái
Chương 19: Anh ta quả thật biến thái
Hoắc Đại Bảo?"
Bảo" là bảo bối, "Đại" là lớn nhất, vậy thì anh ta chính là bảo bối lớn nhất của vợ.Dựa vào cách đọc hiểu tên gọi, Hoắc Bắc Hành đi đến kết luận.Vợ mình thật sự yêu mình lắm.Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành híp lại, dường như cực kỳ hài lòng với cái biệt danh này, không nói nhiều liền ôm An Nhất vào lòng, "Vậy từ nay biệt danh của tôi sẽ được gọi là Hoắc Đại Bảo.
"Tiếng cười quyến rũ khẽ vang lên bên tai An Nhất, khiến tai cậu hơi ngứa ngáy.
Vừa mới ra khỏi phòng tắm, tóc cậu còn vì mới sấy khô nên xù lên rối bù.
Cậu đã sớm cảm nhận được sức của Hoắc Bắc Hành rất mạnh mẽ.
Giờ phút này, bị ôm trong vòng tay, chân An Nhất đều lơ lửng giữa không trung.Mỗi lần Hoắc Bắc Hành ôm cậu, đều ôm rất chặt, toàn thân hai người dán sát vào nhau, An Nhất thậm chí còn cảm nhận rõ được lồng ngực đang phập phồng của đối phương.Hoắc Bắc Hành ghét trời nóng, thường xuyên không mặc áo.
Dù có mới đi từ ngoài về, việc đầu tiên cũng là giật phăng quần áo, như chim công xòe đuôi.
Trên cổ anh ta, ngoài lúc tập thể thao, luôn đeo sợi dây chuyền bạc từ lần đầu tiên họ gặp nhau.Cánh tay vạm vỡ của người đàn ông vững vàng nâng đỡ An Nhất, eo cậu như bị xiềng xích cố định.
Hoắc Bắc Hành không biết tiết chế lực độ, làm gì cũng không có biết chừng mực, hành động thì ngang tàng.
An Nhất thò đầu ra, ngẩng mặt lên trời há miệng thở hồng hộc như cá lóc đầu to.Cậu cũng cảm nhận được niềm vui sướng lúc này của Hoắc Bắc Hành.
Cũng đúng thôi, ở độ tuổi năm đến tám, chính là cái tuổi những đứa trẻ nghịch ngợm không lo nghĩ nhiều.Mặt An Nhất đỏ ửng, một cánh tay cậu giãy giụa, vỗ vỗ vào tấm lưng rắn chắc của Hoắc Bắc Hành: "Trước... trước hết thả tôi xuống đi."
Hoắc Bắc Hành: "Tại sao?"
An Nhất

Sau bữa ăn, An Nhất vào thư phòng chuẩn bị vài thứ cho show thời trang sắp tới.Đến khi xuống nhà đã là hai ba giờ chiều, vừa lúc đụng phải Hoắc Bắc Hành dắt hai chú chó Doberman từ ngoài về.
Trước đó, dường như đã vận động rất nhiều, Hoắc Bắc Hành thở hổn hển, không hiểu vì sao biểu cảm khuôn mặt trông không được ổn lắm.Lúc Hoắc Bắc Hành cười và không cười, khoảng cách khác biệt là rất lớn, gần như thay đổi hoàn toàn cái vibe mà anh ta mang lại.Có lẽ vì vấn đề tâm lý, lúc Hoắc Bắc Hành cười thì rạng rỡ, phóng khoáng lại mang theo chút cảm giác ngốc nghếch không thể bỏ qua, trông như một chú cún to lớn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, mỗi ngày đều vui vẻ, không phiền muộn, vô lo vô nghĩ.
Lúc không cười, dù mang lại cảm giác phong lưu, tự tại, nhưng cũng lại tạo ra cảm giác xa cách và áp bức mạnh mẽ.Sweetie mùa hè và Công chúa Lily vừa được tháo dây xích thì phi ngay đến chậu nước uống, như khát khô cổ họng.
Chuyến dắt chó đi dạo này của Hoắc Bắc Hành đúng chuẩn minh chứng cho câu nói người dắt chó.Hoắc Bắc Hành không cúi xuống ngồi xổm nhìn chó uống nước như mọi khi, mà đưa tay vuốt lại tóc, bực bội ngồi đó.Khuôn mặt cực kỳ khó coi, lông mày sắc lẹm nhíu chặt, ngũ quan đậm nét vô cùng sống động, toàn thân tỏa ra sát khí đầy hung bạo.An Nhất cúi đầu nhìn xuống, thấy ngón trỏ và ngón giữa tay phải Hoắc Bắc Hành đang cọ xát vào nhau.
Đúng kiểu tư thế cầm thuốc lá mà người ta thường làm.Trước đó, khi An Nhất tìm kiếm thông tin về Hoắc Bắc Hành trên mạng, có một topic hot cực kì, lượt xem siêu khủng, là những bức ảnh Hoắc Bắc Hành lạnh lùng hút thuốc nhìn ống kính paparazzi.
Khi đó là vào ban đêm, anh ta dựa vào xe như đang đợi ai đó, ánh lửa lập lòe trên đầu ngón tay.
Vì xung quanh khá tối, khuôn mặt hắn ta nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, vô cùng bí ẩn.
Khi nhìn thấy paparazzi, hắn ngước mắt lên, tràn đầy cảnh cáo.Phần bình luận bên dưới thì cổ vũ reo hò.Trong ảnh, động tác cầm thuốc lá của Hoắc Bắc Hành rất thuần thục.
Mặc dù An Nhất chưa từng thấy thuốc lá ở nhà họ Hoắc từ ngày đến đây.Nhưng rõ ràng là Hoắc Bắc Hành bây giờ đang lên cơn nghiện thuốc.Hoắc Bắc Hành cảm thấy cực kỳ bực bội, toàn thân như có hàng vạn đàn kiến đang bò lổm ngổm khắp người, nghiến răng ken két, anh ta luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, muốn cắn thứ gì đó.Anh ta không có khả năng ứng phó với những tình huống khó chịu, cách giải quyết là dứt khoát tìm thứ mình muốn lúc này, trực tiếp và nhanh gọn.Đầu óc lúc này hoàn toàn chẳng có khái niệm về việc hút thuốc, cũng không biết đây là cơn nghiện thuốc.Trước khi Hoắc Bắc Hành hóa ngốc, hắn nghiện thuốc lá nặng.
Hoắc lão gia lúc trẻ vì hút thuốc nhiều nên phổi yếu đi khi về già.
Biết được chuyện, ông ra sức bắt hắn ta bỏ thuốc.
Hoắc Bắc Hành chỉ cảm thấy ông lớn tuổi rồi nên làm loạn vô lý.Ông đã làm hết những chuyện mình muốn khi còn trẻ, giờ già rồi lại không đồng ý khi mấy đứa trẻ làm.Dù miệng nói nhăng nói cuội, nhưng trong thâm tâm, Hoắc Bắc Hành vẫn cố gắng thử cai thuốc một thời gian.
Sau đó anh ta nhận ra, mẹ kiếp, hoàn toàn không thể cai nổi, rồi cũng chẳng thèm cai nữa.Cơn nghiện ngày càng nặng.
Sau khi trở nên ngốc nghếch, anh ta bận rộn khám phá thế giới, mọi thứ đều mới lạ.
Nhưng sau khi quen với sự ngốc nghếch này, cuộc sống dần quay lại quy luật, cơn nghiện thuốc cũng vì thế mà rục rịch quay trở lại.Khó chịu đến mức cười cũng không muốn cười.Đôi mắt đào hoa của anh đảo quanh, tìm kiếm thứ gì đó để cắn, ánh mắt u ám, tối sầm từ từ quét từng chút một, đổ dồn về phía An Nhất rồi dừng lại.Chàng vợ trông trắng trẻo ngoan ngoãn của hắn ta.An Nhất vừa lấy một cái kẹo mút từ hũ đường của Hoắc Bắc Hành ra, định mang đến đưa cho anh ta.Sau khi được nhận lại về nhà họ An, An Thiếu Phong cũng từng cai thuốc.
Có lần, người bên công ty từng đến bàn chuyện với An Thiếu Phong, có lẽ tiến độ dự án không được thuận lợi, An Thiếu Phong bực tức đến nỗi mắng chửi ầm ĩ, sau đó bắt đầu hút thuốc để bình tĩnh lại.
Lúc sau, An Nhất vừa đi ăn KFC về, vừa bước vào phòng khách thì bị sặc sụa bởi mùi thuốc lá.
An Thiếu Phong thấy vậy không nói gì, giơ tay dập tắt điếu thuốc.Sau đó, ông bắt đầu hành trình cai thuốc.
Mỗi lần không nhịn được, ông đều lấy kẹo thay thế.An Nhất nghĩ rằng ăn kẹo có thể thay thế việc hút thuốc, liền lấy một cục kẹo mút mang ra.Ai ngờ vừa bước vào phòng khách đã đối mặt với ánh mắt như sói của Hoắc Bắc Hành.An Nhất: ?Biến từ chó ngốc tiến hóa rồi à?Bình thường Hoắc Bắc Hành sẽ không có ánh mắt như vậy, An Nhất trực tiếp quy cái nhìn của đối phương là do cục kẹo mút trên tay, sau đó đi tới ngồi phịch bên cạnh anh ta.Ai ngờ, mông vừa chạm vào ghế sofa, đùng một cái đã bị nhấc bổng lên, trực tiếp bị ôm ngang ra ngồi lên đùi của Hoắc Bắc Hành.
Hai cánh tay Hoắc Bắc Hành siết chặt như sắt, vòng quanh eo An Nhất.Sợ người ta chạy mất.An Nhất nhất thời bỡ ngỡ không quen với tư thế thân mật này, nhưng cũng chẳng hề thấy phản cảm gì.
Cậu chỉ nghĩ đây là cách Hoắc Bắc Hành bày tỏ sự thân cận, ý gần gũi, dùng tiếp xúc cơ thể để biểu đạt, bình thường cũng là vậy.Chỉ là cậu lớn lên trong chốn hẻo lánh nhà quê, mọi nhận thức đều rất bảo thủ.
Nếu không thì lần đầu đi đo số đo cho người mẫu nữ đã không đỏ mặt tía tai, nhìn cũng không dám nhìn người ta.
Giống như chuyện nam nữ yêu đương ân ái gì đó, An Nhất tuy có nghe nói qua, nhưng vẫn không hiểu, cũng ù ù cạc cạc chẳng nhìn ra được gì.
Cách duy nhất để cậu học về tình yêu là qua bộ phim Mary Sue thần thánh Nàng Dâu Bỏ Trốn Chạy Đâu Cho Thoát.Dù lố bịch, nhưng cũng là một bài học giáo dục đấy.Hoắc Bắc Hành vừa tập thể dục xong, người nóng hừng hực.
An Nhất muốn thoát khỏi vòng tay của cậu ta, ai ngờ Hoắc Bắc Hành thấy người muốn đi, liền khép chặt hai chân lại, khiến An Nhất không thể nhúc nhích.Bé ếch xanh bị khóa chặt chân, biến thành nàng tiên cá.An Nhất: "Làm gì đó?"Muốn làm chuyện xấu, Hoắc Bắc Hành có chút chột dạ, liếm môi, "Có làm đi đâu."Nhưng ánh mắt lại dán chặt nhìn chằm chằm vào An Nhất, không dời đi được, yết hầu khẽ rung.An Nhất tưởng cơn nghiện thuốc lá của đối phương đột ngột bùng lên, có vẻ khó chịu lắm, không có cảm giác an toàn nên mới ôm cậu như vậy.
Cậu giãy giãy hai tay ra, bắt đầu bóc lớp vỏ kẹo mút trong tay.Bóc xong, cậu đưa cục kẹo sát miệng Hoắc Bắc Hành."Ăn đi.”
Hoắc Bắc Hành liếc nhìn cây kẹo mút, không thèm há miệng.An Nhất thấy thế, lại đưa kẹo tới gần hơn.
Bình thường anh ta thích ăn kẹo lắm cơ mà, nếu không phải chú Chung quy định mỗi ngày chỉ được ăn một cái, thì cả cái hũ đường kia chắc cũng bay màu trong vài ngày thôi.Ai ngờ giờ lại không thèm ăn.An Nhất hơi ngơ ngác, chớp chớp mắt mấy cái: "Thiệt là không ăn hả?"Má ơi, mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Cậu phải đi mách ông Kha Phụ, bảo ông ấy chạy về hướng Tây thôi.Hoắc Bắc Hành gật đầu, sau đó cầm lấy cây kẹo mút từ tay An Nhất, không nói một lời mà trực tiếp nhét thẳng vào miệng cậu.Hành động này cũng quá bất ngờ, kẹo chạm vào môi An Nhất.
Vừa mở miệng định nói thì cục kẹo liền thuận thế chui tọt vào luôn rồi.Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất ăn xong, trên mặt nở một nụ cười, "Vợ ơi, ngon không?"An Nhất nếm thử vị kẹo, thấy ngon thật, bèn gật gật đầu.Hoắc Bắc Hành: "Vợ thấy ngon là được rồi."Anh ta đưa kẹo của mình cho vợ, tức là đang trao đổi, đổi lấy thứ anh ta muốn.
Vợ bây giờ ăn kẹo rồi, nghĩa là đã đồng ý.
Hoắc Bắc Hành dựa vào khả năng suy luận thần sầu và logic siêu việt thần thánh của mình, đã rút ra kết luận này.An Nhất bình thường không hay ăn kẹo, vì sở thích số một vẫn là McDonald's.
Nhưng lúc này, trong miệng ngọt lịm, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Cậu ngẩng đầu lên, cười ngây ngô với Hoắc Bắc Hành.
Đúng lúc đang ngậm kẹo tận hưởng, An Nhất bỗng thấy trên má mình đau nhói.Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành vì sợ An Nhất giãy giụa, liền ôm chặt lấy cậu.
Anh ta vốn khỏe mạnh vạm vỡ, lại không biết kiềm chế sức lực, siết chặt đến nỗi An Nhất phải rên lên một tiếng.
Ngay sau đó, liền cúi xuống, trực tiếp cắn vào má An Nhất.Cắn một cái liền khiến An Nhất đau đến ngớ người.
Hoắc Bắc Hành cắn chặt lấy má cậu không chịu nhả ra, ngay lập tức, cơn đau làm An Nhất nước mắt tuôn trào.Ăn tươi nuốt sống ếch nhỏ!An Nhất cố giãy giụa, cánh tay cố gắng vùng vẫy đẩy Hoắc Bắc Hành ra.
Nhưng chênh lệch thể hình quá lớn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cánh tay sao địch lại nổi bắp đùi, đẩy mãi không ra.
Cậu càng đẩy, Hoắc Bắc Hành càng ôm chặt hơn.An Nhất ngẩng đầu muốn né tránh, nhưng má cậu bị người ta cắn chặt.
Động đậy một chút, Hoắc Bắc Hành cũng động theo, ghì chặt không cho cậu đi.An Nhất ngậm kẹo, "Đau!
Đừng cắn!"Hoắc Bắc Hành nghiêng đầu: "Vợ ơi, lát nữa là ổn thôi."Ai ổn?Dù sao cậu không ổn!Ai ngờ Hoắc Bắc Hành lại hùng hồn nói: "Tôi cho em ăn kẹo rồi mà."Bé ếch nhỏ quay đầu, "Phụt" một tiếng nhổ viên kẹo ra."Tui hong cần nữa!
Tui hong thèm đâu!"An Nhất gấp đến nỗi giọng địa phương cũng lòi ra Ai ngờ Hoắc Bắc Hành hoàn toàn giả điếc không nghe.
Khi nhìn thấy khóe mắt An Nhất vì đau mà giàn dụa nước mắt, hắn ta chợt sững lại.
Sao mắt lại đỏ lên thế kia?
Nếu đã không cho cắn mặt nữa thì đổi chỗ khác.Hắn thích mùi hương trên người An Nhất, thoang thoảng mùi xà phòng.
Nhìn thấy khuôn mặt An Nhất vì giận mà đỏ bừng, sợ vợ giận mình, anh ta vội vàng dỗ dành: "Không cắn mặt em nữa đâu."Là anh sai, anh nên xin lỗi.Nhìn dấu răng đỏ ửng trên má An Nhất, Hoắc Bắc Hành còn đưa tay vỗ nhẹ xoa xoa cho cậu.
Sau đó anh ta liền phát hiện dấu răng vẫn còn đó.Hắn từng học rồi.Tồn tại tức là hợp lý.Hoắc Bắc Hành không hề cảm thấy có lỗi chút nào.An Nhất quay mặt đi không thèm nhìn người ta.
Hoắc Bắc Hành thấy vậy có chút sốt ruột, nhưng trên người vẫn khó chịu, nói: "Không cắn mặt nữa đâu."Sao vẫn còn giận mình chứ.An Nhất uất ức bất bình, cắn đã cắn xong rồi, giờ mới bảo không cắn nữa.
Cậu còn tưởng má mình sắp bị đối phương cắn phăng miếng thịt đi mất.
Chưa kịp lên tiếng, An Nhất đã thấy Hoắc Bắc Hành vén áo mình lên, rồi cúi đầu chui thẳng vào trong.Cái… cái gì!An Nhất đang mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi.
Hoắc Bắc Hành hiện tại chui vào, cả cái đầu nằm trong áo cậu, thoạt nhìn từ xa cứ giống như đang có thai vậy.An Nhất cảm thấy mặt mũi nóng ran.
Đứa trẻ ở vùng núi hoang dã có bao giờ từng thấy cảnh này đâu?
Theo cách nói của người miền quê thì là không đứng đắn, tên lưu manh đấy.
Cậu dùng cả tay lẫn chân bắt đầu vùng vẫy trên người Hoắc Bắc Hành, đôi chân mặc quần short đạp loạn xạ vào bắp chân anh ta."Hoắc…
Hoắc Bắc Hành, anh thả tôi ra đi, tôi không phải con gái, tôi không phải con gái.”An Nhất đỏ mặt, luống cuống muốn vén áo lên để người ta chui ra.
Cảm nhận đối phương đang đẩy mình, Hoắc Bắc Hành giơ tay kéo cánh tay An Nhất lên đầu cậu.An Nhất chỉ cảm thấy ngực mình tê rần, đầu ngón chân co rúm lại.Tức đến nỗi hét toáng lên mắng: "Hoắc Bắc Hành, anh cắn bậy cắn bạ chỗ nào thế?!"Nửa tiếng sau, chú Chung ra ngoài đi dạo về, liền nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đang ngồi trên sofa, cởi trần nửa thân trên, trán nổi lên một mảng đỏ lớn.Trong lòng ông điên cuồng biên kịch hình dung tình cảnh Hoắc Bắc Hành bị thương, bởi vì đối phương ngốc nghếch, mọi lý do vô lý nhất khi áp dụng vào anh ta đều trở nên vô cùng hợp lý.Chú Chung nhìn mà giật mình, "Thiếu gia, cậu bị sao thế?"Hoắc Bắc Hành: "Vợ đánh cháu."Chú Chung:!Hai người họ lại đánh nhau à?Mấy ngày nay chẳng phải đang sống với nhau rất tốt sao, sao lại động tay động chân nữa rồi.Ban đầu chỉ có lúc An Nhất mới đến, hai người còn cần thời gian làm quen, thỉnh thoảng mới đánh nhau.
Mấy ngày nay trải qua sóng gió yên bình, không ngờ hôm nay lại nổi sóng.Chú Chung: "An Nhất thiếu gia sao lại đánh cậu?"Vừa dứt lời, chú Chung đã nghe thấy tiếng bước chân.
Ông ngước lên nhìn thấy An Nhất đang tay cầm cốc nước, trên mặt vẫn còn in hằn một vòng dấu răng to tổ bố.Chú Chung: …Không cần đoán cũng biết là ai làm.Hai người này cãi nhau cho đến bữa tối mới làm lành.Hoắc Bắc Hành ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.
Anh ta chỉ là thích mùi hương trên người vợ nên mới làm vậy, hơn nữa trước đó anh ta cũng đã cho vợ kẹo rồi, không ngờ đối phương lại tức giận."Vợ ơi, xin lỗi vợ."Dấu răng trên mặt An Nhất cũng đã phai đi, cậu không để bụng chấp nhặt với đối phương nữa: "Không sao, nhưng không được có lần sau nữa, biết chưa hả?"Hoắc Bắc Hành gật gật đầu, trông như một thanh niên đã cải tạo thành công: "Ừm, lần sau sẽ không làm vậy nữa đâu."An Nhất gật gù.Trẻ ngoan, có thể dạy.Hoắc Bắc Hành: "Lần sau nữa sẽ làm."An Nhất: …Vì đối phương cắn đau quá, An Nhất tắm xong liền đứng đực trước gương soi nửa ngày trời.
Đến tối đi ngủ, cậu hẵng còn cảnh giác Hoắc Bắc Hành.Giường rộng, hai người ngủ thoải mái dư dả, giữa hai người có thể cách nhau được gần hai người.
Để không bị ai kia gặm nhấm, An Nhất lấy chăn đem chính mình quấn mình kín mít mới yên tâm ngủ được.Đến lúc thức giấc, đã là sáu giờ sáng.
Chiếc điện thoại để chế độ im lặng đang rung lên bên cạnh.An Nhất cầm điện thoại, xuống giường nghe máy.Giọng nói khàn đặc, mệt mỏi của Cố Linh Linh vang lên từ đầu dây bên kia: "An Nhất...
An Nhất à... tớ...
ọe..."Bên kia chưa nói được mấy câu đã nôn ói một trận, cuộc gọi cũng kết thúc ngay tức khắc.Cố Linh Linh luôn cho người ta ấn tượng cực kì nổi bật là người luôn rạng rỡ, phóng khoáng, cực kỳ kiên cường, mạnh mẽ có chí tiến thủ trong sự nghiệp, không dễ dàng bộc lộ ra vẻ yếu đuối.
Nhưng cuộc gọi vừa rồi, rõ ràng đối phương tinh thần không ổn, hình như còn uống rượu.An Nhất trong lòng giật thót, vội vàng bấm số gọi lại, sợ đối phương xảy ra chuyện gì.
Nhưng gọi mãi mà không ai bắt máy.Bên kia không liên lạc được, An Nhất bèn nghĩ đến việc liên hệ Lâm Cứu, xem đối phương có biết Cố Linh Linh đang ở đâu không.Còn chưa kịp tìm số điện thoại, Lâm Cứu đã gọi tới trước.Giọng Lâm Cứu vang ra từ tai nghe: "Cố Linh Linh ở khách sạn bị sao thế?”
An Nhất: "Tớ cũng không rõ nữa.
Cậu có biết cô ấy ở đâu không?
Nghe giọng có vẻ bất ổn lắm.”Lâm Cứu vừa rồi cũng nhận được điện thoại của Cố Linh Linh.
Đối phương nói một đống lộn xộn, cậu ta nghe không hiểu một chữ nào.
Nhưng giọng nói và ngữ điệu của cô ấy rõ ràng rất khác thường so với mọi ngày.
Sợ đối phương xảy ra chuyện, Lâm Cứu liền nhờ người dò tìm vị trí định vị của Cố Linh Linh.
Định vị cho thấy cô ấy đang ở một khách sạn năm sao.Sau đó, cậu nhanh chóng gửi địa chỉ cho An Nhất.An Nhất nhận được địa chỉ, vội vàng thay quần áo rồi cầm điện thoại chạy xuống lầu.Chú Chung thấy An Nhất lao từ trên lầu xuống, muốn gọi cậu lại: "An Nhất thiếu gia."An Nhất xua tay với ông: "Chú Chung, không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu đâu ạ."Chú Chung: ...
Không phải, tôi chỉ muốn nhắc cậu là cậu chưa thay quần ngủ thôi.Sau khi liên lạc trao đổi với nhau, An Nhất và Lâm Cứu vội vã chạy đến khách sạn năm sao nơi Cố Linh Linh đang ở.
Vừa đến sảnh khách sạn, Lâm Cứu đã nhìn thấy một người kỳ quái mặc áo phông trắng ở trên, quần ngủ in hình vịt vàng ở dưới.Đúng vậy, chính là cậu ấy, nhân vật chính diện đáng yêu và quyến rũ An Nhất!Nhưng sao đối phương lại mặc quần ngủ đến đây?Lâm Cứu tiến đến: "Ăn mặc như này là sao?"An Nhất nhìn đôi dép SpongeBob dưới chân Lâm Cứu: "Như nào?""...”
Ban đầu chỉ muốn đơn phương cười nhạo đối phương một chút, không ngờ lại biến thành màn đấu đá lẫn nhau.Hai người bọn họ vội vàng ra ngoài, đều không kịp để ý chỉnh trang lại trang phục của mình xem có hợp lý không.Sau khi hỏi được số phòng của Cố Linh Linh, An Nhất và Lâm Cứu bấm thang máy lên tầng của cô ấy.
Đến trước cửa phòng, thì phát hiện cửa phòng hé mở.Đệt!
Sao lại không khóa cửa!Hai người vội vàng xông vào.Mẹ kiếp, bọn họ muốn xem xem thằng khốn nào dám bắt nạt người!Vừa bước vào cửa, mùi rượu nồng nặc sộc thẳng vào khoang mũi.
Cố Linh Linh đang nửa dựa vào ghế sofa.
An Nhất tiến lên kiểm tra xem có người lạ không, còn Lâm Cứu thì đi qua xem thử Cố Linh Linh có dấu hiệu bị cướp hay thương tích gì không.
Thấy cô ấy không sao, hai người thở phào nhẹ nhõm.Lúc này, Cố Linh Linh tay còn đang cầm một chai champagne, trông vô cùng suy sụp.
Lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã bị nước mắt làm nhòe đi, eyeliner lem nhem chảy loang xuống má.Sao lại uống ra nông nỗi này?
Nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Không biết cô ấy đã gặp chuyện gì mà đau lòng đến vậy.An Nhất nhìn, cũng không chê bộ dạng nhòe nhoẹt trên mặt người ta, đưa tay vỗ nhẹ cho Cố Linh Linh.
Kết quả là mặt cô ấy càng lem luốc hơn, đúng là đã rét vì tuyết lại giá vì sương.An Nhất: …Sau đó, An Nhất âm thầm rụt tay lại, lay lay Cố Linh Linh: "Cậu làm sao vậy?"Cố Linh Linh mở mắt ra, nhìn thấy là An Nhất, nước mắt tức khắc tuôn rơi.
Giọng nói khàn khàn như thể vừa lồng thêm cái chiêng vỡ: "An Nhất ơi, An Nhất, cậu biết không?
Tớ... tớ...hức….á…. bla bla bla bla..hu..."An Nhất chăm chú lắng nghe.Lâm Cứu tò mò: "Cậu ấy nói gì thế?"An Nhất: "Cậu ấy nói là quán mì chua cay dưới lầu không cho thêm nước lèo?"Lâm Cứu: …Sao có thể!"Cậu đứng dậy đi, để tớ nghe thử."An Nhất nhường chỗ cho cậu ta.Cố Linh Linh: "Ô đét ka%@#.......""Thì ra là vậy," Lâm Cứu quay đầu nhìn An Nhất: "Quán không cho giấm vào đồ mang về á."An Nhất: …Hết Chương 19.