Triệu Ninh Trác nhìn chuỗi nhẫn kim cương lấp lánh to vật vã trên cổ An Nhất, suýt nữa bị chói mù mắt, đứng đực như vịt ra đó.Hoắc gia lại chịu chi nhiều đá quý như vậy cho một nam thê không được coi trọng như thế sao?Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.Ai mà không biết hồi trước Hoắc gia chấp nhận cưới nam thê là chuyện bất đắc dĩ, tuy An gia gả qua sẽ không bị ngược đãi, nhưng cũng không ngờ lại sống xa hoa đến vậy.An Nhất nhìn ánh mắt đối phương, một lần nữa khẳng định phỏng đoán rằng người này vốn dĩ không phải là kẻ thù truyền kiếp của Hoắc Bắc Hành, mà là bạn của hắn thì có.Bởi vì cậu nhìn thấy trong mắt đối phương thứ gì đó không chỉ ngoài biểu đồ quạt, mà còn một thứ, đó chính là... sự ngu ngốc trong sáng giống Hoắc Bắc Hành.Triệu Ninh Trác câm nín một lúc lâu, mới mở miệng: "Cậu lấy đâu ra nhiều nhẫn thế?"
An Nhất thành thật trả lời: "Hoắc Bắc Hành mua cho tôi."
Triệu Ninh Trác không từ bỏ kế hoạch của mình: "Hắn đang hãm hại cậu đấy."
An Nhất:?Cúi đầu nhìn mười căn hộ, nói là hại cậu, đây chẳng phải là bảo hiểm dưỡng lão của cậu sao?Triệu Ninh Trác: "Hắn muốn cậu rơi vào cái bẫy xa hoa trụy lạc.
Sau này khi hắn khỏe lại, hắn sẽ ly hôn với cậu, đến lúc đó điều kiện sống sau này sẽ giảm sút nghiêm trọng, cuối cùng cậu sẽ vì không thích nghi được với chênh lệch giàu nghèo mà đi vào con đường lầm lạc."
An Nhất bảo đối phương đừng lo lắng: "Không sao, tôi đáng đời."
Triệu Ninh Trác tiến lên một bước: "Tôi đang giúp cậu mà."
An Nhất: "Tôi không biết phải trái."
Triệu Ninh Trác: "..."
Sao lại có thể như vậy!Những gì hắn nói đều là sự thật, không hề có chút giả dối nào.Hắn đã tính cả rồi, chỉ cần An Nhất đồng ý liên thủ hợp tác với hắn, lát nữa sẽ cùng nhau ra ngoài sỉ nhục Hoắc Bắc Hành, hắn có thể đảm bảo cho đối phương một đời vinh hoa phú quý cả đời sau này.Tuy ban đầu đúng là hắn có ý xấu, nhưng cũng thật lòng thương cảm cho đối phương, là một người đàn ông đàng hoàng lại bị ép gả đi, chuyện này mở miệng ra đã khó nói đến nhường nào, lại còn là hôn nhân sắp đặt vì lợi ích gia tộc, nếu là hắn, bắt hắn gả cho một người đàn ông, thì dù Thiên Vương Lão Tử tới, hắn cũng không gả!Cứ tưởng chân thành là chiêu chí mạng, ai dè chẳng có tác dụng gì!Đáng ghét!An Nhất nhìn biểu cảm thay đổi nhanh chóng của đối phương, nghĩ thầm, đúng là tiếc cho đoàn kịch Tứ Xuyên khi bỏ lỡ anh, giờ đây ánh mắt đối phương nhìn cậu như thể đang nhìn một chàng trai trẻ tuổi sáng sủa bị tiền bạc làm mờ mắt và đi vào con đường lầm lạc vậy.Bé Ếch Xanh vỗ vỗ vai hắn, "Không sao đâu, anh không cần phải bận tâm quá, chẳng phải người ta thường có câu nói kia sao?"
Triệu Ninh Trác: "Câu gì?"
An Nhất: "Gác lại ý định giúp đỡ, tôn trọng vận mệnh của người khác."
Triệu Ninh Trác: "..."
Cảm ơn cậu nhé, nghe chí lý thật.Nghe giảng về đạo lý, quả nhiên vẫn phải nghe Bé Ếch Xanh mới chuẩn.Nhưng An Nhất vẫn có chút tò mò hỏi: "Anh thật sự là kẻ thù truyền kiếp của Hoắc Bắc Hành sao?"
Triệu Ninh Trác mặt dài ngoằng: "Không thì sao?!"
An Nhất: "Thế sao anh không nhân lúc Hoắc Bắc Hành ngốc rồi mà hốt luôn công ty của anh ta đi?"
Cậu thấy mấy cái cuộc chiến thương trường kịch bản đều viết như vậy.Nhân lúc đối phương sa sút, lật đổ quyền lực của hắn, cướp đi cổ phần, chiếm đoạt dự án, cuối cùng ngẩng đầu cười hahahahaha, cười đến trật quai hàm.Triệu Ninh Trác mặt mũi khinh thường: "Bây giờ cậu ta khờ luôn rồi, động vào mấy thứ thương giới với nó thì thực lực không cùng đẳng cấp, dù có thắng cũng là thắng không quang minh chính đại, tôi mới không thèm làm chuyện đó."
An Nhất: "Ồ~~~~"An Nhất: "Anh thật có nguyên tắc quá nha~"Triệu Ninh Trác vênh váo ngẩng đầu: "Cũng không có gì, chỉ là một vài đức hạnh cá nhân thôi."
Chết tiệt, anh ta đẹp trai quá.Quá có phẩm giá.Triệu Ninh Trác đứng đó tự mãn, cũng không có gì, suy cho cùng người có học thức cao ai cũng vậy, trên đời ngoại trừ ta ra còn ai nữa hả.An Nhất tiếp tục đặt câu hỏi, như một học sinh chăm chỉ tích cực tìm kiếm đáp án, tỏ vẻ ưu việt hỏi: "Thầy ơi, thầy ơi, thế tại sao bây giờ thầy lại đến cướp vợ của Hoắc Bắc Hành vậy ạ?"
Triệu Ninh Trác trầm giọng nói: "Bây giờ tâm trí tên đó chỉ khoảng từ năm đến tám tuổi đúng không?"
An Nhất gật đầu: "Vâng ạ."
Triệu Ninh Trác: "Lúc cậu ta cướp bạn gái của tôi thì đúng 5 tuổi."
An Nhất: "..."
Triệu Ninh Trác hùng hồn bắt đầu thuật lại kế hoạch trả thù bá đạo của mình: "Tâm lý tuổi của Hoắc Bắc Hành bây giờ, có thể nói là trời cao giúp ta, lần này, những gì thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại hết.
Dù sao thì trước kia tên đó cũng quá đáng rồi, cậu nó xemi có đúng không."
Triệu Ninh Trác chờ mãi không có người trả lời, bèn quay lại nhìn.?Người đâu rồi.Chỉ thấy vị trí ban đầu An Nhất đứng đã trống trơn.An Nhất nhân lúc đối phương quay đi thì chuồn vội đi mất.Không thể tám nhảm thêm nữa, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.Trước khi An Nhất quay lại, đồ ăn đã được đưa lên.
Hoắc Bắc Hành thấy vợ mình chưa về, cũng khoan động đũa, mà ngoan ngoãn ngồi đợi.Khi An Nhất quay lại, Hoắc Bắc Hành đang dùng dao nĩa cắt một phần bít tết.Mặc dù Hoắc Bắc Hành bây giờ đã ngớ ngẩn, nhưng chỉ cần không mở miệng nói linh tinh và bớt mấy động tác thừa thãi, thì thường sẽ chẳng ai phát hiện người này khác thường, căn bản sẽ không liên tưởng anh ta với kẻ ngốc.Lúc này đang ở một nhà hàng cao cấp, Hoắc Bắc Hành vì vừa tập luyện xong nên mặc một bộ đồ thể thao.
Vóc dáng của anh ta cực kỳ nổi bật, vai rộng lưng thẳng, đem lại cảm giác vô cùng an toàn.
Về ngoại hình, suy cho cùng đó cũng là sự thiên vị của Nữ Oa.
Có lẽ do được nuôi dưỡng trong môi trường đặc thù, cho dù mặc đồ thể thao, khí chất mà anh ta toát ra vẫn không thể xem thường.Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành đã cắt xong cả đĩa bít tết, sau đó vươn tay dài, đặt sang vị trí đối diện mà An Nhất đang ngồi.An Nhất nhìn, nhất thời cảm động.Tiểu Hoắc, anh thật là một đứa trẻ ngoan.An Nhất trở về chỗ ngồi, nhìn miếng bít tết trước mặt, không tiếc lời bày tỏ lòng biết ơn với Hoắc Bắc Hành: "Hoắc Bắc Hành, cảm ơn anh."
Hoắc Bắc Hành có chút ngượng ngùng đưa tay sờ sờ tóc, nhưng đôi mắt lại không kìm được mà nhìn về An Nhất.
Khi đối phương bày tỏ nói lời cảm ơn, người hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt như chứa đựng làn nước, cười lên còn đáng yêu cong lên một vầng trăng khuyết.
Vợ anh da trắng, nên càng thêm tô điểm cho đôi môi đỏ mọng như anh đào, cười lên thì mắt sáng răng ngà.Hoắc Bắc Hành mím môi nhìn đến ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thấy người vui vẻ, hắn ta cũng vui lây, mở miệng nói: "Nếu em thích, lần sau tôi lại cắt cho em nữa."
An Nhất nhét đầy miệng bò bít tết, cười ngây ngô: "Vậy làm phiền anh rồi."
Hoắc Bắc Hành: "Lần sau lúc tôi cắt cho em, em cũng có thể... có thể học."
Trong nhận thức của Hoắc Bắc Hành, anh ta sẵn lòng cắt bít tết cho vợ mình.
Nhưng hắn cũng không quên trước đây khi đến nhà ông nội, đã có người cười nhạo vợ anh.Mà người khác cười nhạo vợ anh ta là lúc anh không mặt có ở đó.
Hắn mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa vợ cũng có công việc riêng, lúc anh không ở bên cạnh thì không thể giúp vợ cắt bít tết.
Thế nên An Nhất sẽ bị chế giễu vì không biết dùng dao nĩa, trong lòng anh ta lại thấy khó chịu, vì vậy muốn giúp vợ học.An Nhất cũng không từ chối.
Đối phương có suy nghĩ trẻ con, đơn thuần, nói như vậy phần lớn cũng là thật lòng muốn tốt cho cậu.Hoắc Bắc Hành nói muốn dạy, An Nhất trong lòng cũng rất mãn nguyện.
Lần đầu tiên sau vụ bẽ mặt tại buổi tiệc từ thiện, cậu đã tự mình lén lút học, nhưng chẳng có ai dạy, cậu bắt chước mò mẫm cũng không tìm được chút kỹ xảo nào, cuối cùng cũng không học được.Dù An Thiếu Phong là người cha hờ trên danh nghĩa, nhưng Trần Lâm lại là người mẹ khá yêu thương cưng chiều con cái.
Khi bà phát hiện An Nhất không biết dùng dao nĩa thì trên bàn ăn liền không sử dụng dao nĩa nữa, mọi người đều thống nhất dùng đũa giống An Nhất.Ngay cả những món cần cắt cũng được giao cho nhà bếp xử lý sẵn, sợ An Nhất nhìn thấy dao nĩa lại nhớ đến chuyện người khác cười nhạo cậu.Ngay lúc hai người dùng bữa xong, dự định rời đi về nhà thì một người đột nhiên xuất hiện trước bàn ăn.Đúng vậy, chính là hắn, nhân vật phản diện không ngừng nỗ lực, Triệu Ninh Trác.Triệu Ninh Trác không cam tâm bỏ lỡ cơ hội báo thù tốt đẹp như vậy.
Đã thế đám đồng đội heo còn không thể nhờ vả, vậy thì hắn sẽ solo vậy.Thế gian không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người không chí.
Hắn không tin, lúc Hoắc Bắc Hành với đầu óc bình thường hắn không đối phó được, thì Hoắc Bắc Hành với tâm trí trẻ con bây giờ, hắn cũng không đối phó nổi.Sống trên đời chỉ có hai chữ: Tự tin!Sau đó, ánh mắt hắn lia về phía An Nhất, như thể đang cho đối phương cơ hội cuối cùng.Triệu Ninh Trác nháy mắt ra hiệu, truyền đạt thông điệp: "Cậu có giúp tôi không?"
An Nhất đảo mắt sang qua lại: "Không giúp."
Triệu Ninh Trác cau mày lại thành hình chữ xuyên: "Cậu chắc chứ?"
An Nhất: "Đương nhiên."
Triệu Ninh Trác: "Nếu cậu không giúp, tôi sẽ tung tin đồn!"
Triệu Ninh Trác thu hồi ánh mắt, định bắt đầu hành động thể hiện tài ăn nói, ai ngờ còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Bắc Hành đã chủ động đứng dậy, với lợi thế cao hơn hai centimet, liếc xuống nhìn hắn.Một sự khiêu khích trần trụi.Không ngờ đối phương đã hóa ngốc rồi mà vẫn còn xấu xa như vậy, đúng là bản tính khó dời.Tuy nhiên, Hoắc Bắc Hành vốn dĩ cao lớn sẵn, lại còn nhờ tập luyện đánh đấm thường xuyên nên trông hắn vạm vỡ hơn Triệu Ninh Trác không chỉ một bậc.Cứ như thể chỉ cần một cánh tay, hắn có thể bóp chết Triệu Ninh Trác vậy.Triệu Ninh Trác hơi rùng mình chột dạ, nhưng không lùi bước.
Phương châm sống của hắn không có chữ bỏ chạy giữa trận!Ai ngờ giây tiếp theo, một cánh tay đặt lên vai hắn, hắn hơi run rẩy trong lòng.Chết tiệt, bây giờ tên đó ngớ ngẩn rồi, lỡ nó không kiểm soát được cảm xúc, có khi nào còn nhớ anh ta là ai không?
Nếu nhớ, lỡ đánh hắn thì làm sao giờ.Mà nghe đâu thương tổn do người có trí lực không bình thường gây ra thì trách nhiệm pháp lý sẽ được giảm nhẹ.Nghĩ thế nào cũng thấy mình kèo này không hời.Lỡ như Hoắc Bắc Hành thật sự động thủ với hắn…Triệu Ninh Trác âm thầm hạ quyết định, chỉ cần Hoắc Bắc Hành đánh hắn, hắn sẽ kêu cứu ngay, khiến Hoắc Bắc Hành thân bại danh liệt."
À, tôi nhớ ra rồi!"
Hoắc Bắc Hành nở nụ cười ngây ngốc trên mặt, sau đó bàn tay to kéo Triệu Ninh Trác lại, lực đạo không hề biết kiềm chế, suýt nữa thì ném Triệu Ninh Trác lên bàn."
Cậu là bạn tốt của tôi!"
Triệu Ninh Trác: "???"
Hoắc Bắc Hành nhìn Triệu Ninh Trác: "Đúng không."
Triệu Ninh Trác, suýt nữa thì trở thành cái đĩa trên bàn: "..."
Đúng, đúng mẹ mày.Ai mẹ nó là bạn tốt của mày chứ.Hoắc Bắc Hành cũng không đợi đối phương trả lời, vui vẻ giới thiệu cậu ta với An Nhất:
"Vợ ơi, đây là bạn tốt của tôi á."
An Nhất: "Ồ~~~~"An Nhất: "Thế anh ta tên gì vậy."
Hoắc Bắc Hành cười rạng rỡ: "Tiểu Cẩu (Chó Nhỏ)."
An Nhất: "..."
Triệu Ninh Trác: "..."
Thôi thì, cái kiểu bạn bè này vẫn là đừng làm nữa.Biết tên đối phương, nhưng biết không nhiều.Sĩ có thể chết, nhưng không thể nhục!Triệu Ninh Trác nghiến răng, hít sâu một hơi: "Cậu..."
Hoắc Bắc Hành lại không thèm nghe, cắt ngang lời đối phương: "Cậu ngày mai có đến nhà tôi chơi nhé?"
Triệu Ninh Trác sững sờ.Hoắc Bắc Hành cho rằng đối phương sững sờ là vì quá vui, cười hớn hở nói: "Vậy chốt nhé, hẹn gặp lại ngày mai."
Nói rồi liền kéo An Nhất định về nhà, bỏ lại Triệu Ninh Trác đứng đực ra tại chỗ.Sau đó, mắt hắn ta bắt đầu lập ra một sơ đồ hình quạt mới tinh.Đồng ý đến nhà đối phương chơi, dường như cũng không có hại gì.
Trực tiếp xâm nhập sào huyệt của kẻ thù, nếu hắn thắng, chính là trực tiếp lật đổ nhà đối phương lên không phải sao.Cứ chờ xem, hắn nhất định sẽ phá hỏng tình cảm của vợ chồng bọn họ.Lần này về nước rồi, lần này, hắn sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.Hoắc Bắc Hành về đến nhà liền lên lầu vào phòng thay quần áo, An Nhất thì đi đến bên cạnh Chú Chung.An Nhất: "Chú Chung, cháu hỏi chuyện này ạ."
Chú Chung giọng chậm rãi nói: "Chuyện gì thế?"
An Nhất: "Chú có biết Triệu Ninh Trác là ai không ạ."
Tuy Hoắc Bắc Hành miệng nói là bạn bè, nhưng Triệu Ninh Trác lại một mực cho rằng bọn họ là kẻ thù truyền kiếp.
Lời nói đến miệng cũng không hoàn toàn nhất quán.
Đối phương trông có vẻ không có tâm cơ, nhưng trong nhà vệ sinh của nhà hàng, anh ta quả thật đã muốn lôi kéo cậu liên thủ đi tính sổ Hoắc Bắc Hành.Ngày mai đối phương sẽ đến nhà chơi, cậu thấy vẫn nên hỏi một tiếng thì tốt hơn, không thì không yên tâm được.
Dù sao bây giờ cậu đã kết hôn với Hoắc Bắc Hành, cũng coi như là người giám hộ hợp pháp của anh ta rồi.Chú Chung suy nghĩ một lát: "Thiếu gia Triệu ấy à, cậu ấy là bạn của thiếu gia."
An Nhất nghi ngờ: "Nhưng không phải có người nói họ là kẻ thù truyền kiếp sao?"
Chú Chung giật mình: "Ai nói!"
Rốt cuộc là kẻ nào tung tin đồn nhảm vậy!An Nhất: "Anh ta tự nói."
Chú Chung: "..."
Sau đó, Chú Chung bắt đầu chậm rãi kể lại: "Vốn dĩ chỉ có cậu Triệu và đám bạn của cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy và thiếu gia là kẻ thù không đội trời chung thôi, trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng những việc hành động lại không giống như thế."
"Cậu Triệu ấy à từ nhỏ đã lớn lên cùng thiếu gia.
Hồi học mẫu giáo còn chia đồ ăn cho thiếu gia, bảo thiếu gia ăn nhiều lên.
Lên tiểu học thì tự làm bài tập cũng không quên mang thêm bài tập cho thiếu gia.
Lên cấp hai thì ngày nào cũng cùng nhau uống sữa cho cao lớn."
Trong ấn tượng của ông, mối quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp, chỉ là sau khi Hoắc Bắc Hành đi du học thì không còn liên lạc nhiều nữa.An Nhất há miệng, "Ồ~~~"Cái gì mà kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung, có mà kẻ thù truyền kiếp của Schrödinger thì có?Nghĩ đến việc Triệu Ninh Trác trước đó từng nói sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay, đoán chừng chắc là những việc anh ta làm từng ngày xưa có lẽ cảm thấy đi đường tắt không công bằng, nên làm gì cũng muốn kéo Hoắc Bắc Hành cùng tham gia để coi như cạnh tranh sòng phẳng.Nói đến mới nhớ một chuyện vui, Chú Chung: "Chỉ là Triệu thiếu gia học toán luôn không giỏi, hồi tiểu học còn từng bị ăn trứng ngỗng đấy."
An Nhất: !Còn có chuyện này nữa à!Cậu còn cho rằng đối phương học toán khá giỏi ấy chứ.Dù sao thì, cái biểu đồ hình quạt trong mắt, nói vẽ cái là ra.Không ngờ Triệu Ninh Trác là người như vậy.Ngày hôm sau, Triệu Ninh Trác ăn mặc chỉnh tề đứng trước cổng nhà họ Hoắc, đến hẹn, liền giơ tay bấm chuông, là Chú Chung đi ra mở cửa.Triệu Ninh Trác biết Chú Chung trước đây vốn đã gây dựng sự nghiệp cùng với lão gia Hoắc, vô cùng trung thành, xem như một người có bản lĩnh.
Hoắc Bắc Hành với anh ta chỉ là ân oán cá nhân, không cần thiết phải liên lụy đến người khác, nên đối với vị lão tiên sinh này hắn vẫn giữ thái độ lịch sự cần có: "Chào bác ạ."
Chú Chung cười ha hả nói: "Ối chà, Triệu thiếu gia à, mau vào đi, hôm qua tôi đã nghe thiếu gia mời cậu đến nhà chơi rồi."
Lúc này An Nhất mặc một bộ đồ thường phục đi từ trên lầu xuống, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai còn bù xù.
Nhìn thấy Triệu Ninh Trác đến, cậu giống như con lười, chậm rãi vẫy tay."
Chào buổi sáng."
An Nhất mới dậy chưa được mười phút, mặt còn ửng hồng vì ngủ, nhìn thấy Triệu Ninh Trác thì cố gắng mở mắt to, mỉm cười chào hỏi, chẳng khác nào chú gấu nhỏ vừa bước ra từ rừng cây ngập tràn ánh nắng ban mai.Triệu Ninh Trác nhìn người vài lần, nam thê của Hoắc Bắc Hành khá xinh đẹp, tuy là đàn ông nhưng cũng có vài phần nhan sắc.Cảm giác rất khó tả, chỉ cảm thấy rất tự nhiên khi tiếp xúc với người này.Nếu không thì hôm qua hắn đã không tuôn hết ra để rủ đối phương gia nhập phe mình rồi.Triệu Ninh Trác vừa định mở lời thì nghe người tiếp tục nói, An Nhất: "Không tốt cũng được, dù sao cũng đã sáng rồi."
Triệu Ninh Trác: "..."
Triệu Ninh Trác đi theo Chú Chung vào nhà, An Nhất nhận ra Chú Chung cố ý tô vẽ hình ảnh Hoắc Bắc Hành trong mắt đối phương, miệng liên tục nói những lời kiểu quan hệ hai người hòa thuận, rất tốt đẹp.Chú Chung: "Thiếu gia hôm qua nói cậu hôm nay sẽ đến, liền vui lắm."
An Nhất gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bắt đầu phối hợp diễn xuất cùng Chú Chung: "Đúng đó, vui đến nỗi đêm qua còn bịn rịn không ngủ được, cứ mãi mong ngóng anh qua chơi."
Đúng lúc này Hoắc Bắc Hành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Triệu Ninh Trác đứng trong phòng khách thì có chút mông lung, Triệu Ninh Trác ngẩng đầu vừa vặn đối mắt với hắn ta.Hoắc Bắc Hành: "Sao cậu lại ở nhà tôi?"
An Nhất: ...Chú Chung: ...Triệu Ninh Trác: .........Bạn tốt cái con mẹ mày!May mắn thay, Hoắc Bắc Hành cuối cùng cũng nhớ ra đối phương được mời đến nhà mình chơi, nên sau bữa sáng liền bắt đầu chiêu đãi.Triệu Ninh Trác vốn định thực hiện kế hoạch của mình, ai ngờ đối phương lại lôi hắn đi chơi thứ đồ chơi con nít như gấp giấy.Nhưng nhìn dáng vẻ vụng về của Hoắc Bắc Hành, Triệu Ninh Trác khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, lần này, hắn nhất định phải thắng.Không lâu sau, Hoắc Bắc Hành gấp xong một chiếc mũ giấy, đội thẳng lên đầu Triệu Ninh Trác.Triệu Ninh Trác đang gấp tên lửa vũ trụ thì tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Hành với vẻ không thể tin nổi.Hoắc Bắc Hành cũng mặc kệ, giấy trong tay hắn nhanh chóng được gấp lại, lát sau đã gấp xong cái nữa.
Hắn vội vàng đứng dậy, hí hửng chạy đến bên An Nhất đang ngồi xem TV, nịnh nọt nói: "Vợ ơi, tặng em này."An Nhất đội lên đầu như thể tân đế vừa đăng cơ.Ếch nhỏ quý tộc.jpgNếu lúc này Hoắc Bắc Hành có một cái đuôi phía sau, chắc chắn nó đang vẫy tít mù.An Nhất trườn ra uể oải nằm trên sofa, nhìn hai ông tướng quá tuổi đang miệt mài hăng say gấp giấy.
Dù hai người trông có vẻ happy đến đâu, cậu cũng không có ý định tham gia.Bởi vì…Bởi vì cậu không biết gấp giấy.

Triệu Ninh Trác cũng không ngờ đối phương lại gấp cho mình trước, rồi mới gấp cho vợ sau.
Đúng là biểu hiện điển hình của câu anh em còn quan trọng hơn vợ.
Nhìn Hoắc Bắc Hành đang quay lại, Triệu Ninh Trác định tự gấp cho mình một cái.Triệu Ninh Trác mím môi, gỡ chiếc mũ trên đầu xuống: "Cái này cậu đội đi."
Gấp một cái cũng mất công lắm chứ bộ.Hoắc Bắc Hành tỏ vẻ khinh khỉnh: "Không cần, cái của cậu bị nhăn rồi."
Triệu Ninh Trác: ...Thằng chó má!Nghe thấy chưa hả?!
Thằng chó má !!!!Hoắc Bắc Hành nhìn tên lửa vũ trụ mà Triệu Ninh Trác đang gấp: "Cậu đang gấp cái gì vậy?"
Triệu Ninh Trác: "Tàu Vũ Trụ Bá Vương”Hoắc Bắc Hành: "Oa ngầu quá."
Triệu Ninh Trác cười đắc ý: "Chứ sao."
Nhìn ánh mắt ngây thơ thuần khiết của đối phương, Triệu Ninh Trác đột nhiên cảm thấy việc trả thù có lẽ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dù sao thì, một kẻ ngốc như vậy thì biết gì chứ.Nghĩ đi nghĩ lại, mối thù kéo dài hai mươi năm qua, suy cho cùng chỉ là một chấp niệm trong lòng Triệu Ninh Trác mà thôi.
Vốn dĩ ban đầu hắn chẳng thèm để tâm, nhưng sau đó vì luôn bị Hoắc Bắc Hành vượt mặt mà bản thân thì thua kém, nên hắn mới ghi thù chuyện này trong lòng.
Giờ nghĩ lại thật sự ấu trĩ quá mức.
Xét cho cùng, Hoắc Bắc Hành chưa bao giờ có ý định cạnh tranh hay so đo gì với hắn, cũng chưa từng cố tình làm khó dễ hắn, chỉ là đôi khi làm người nhưng hơi chó má mà thôi.Triệu Ninh Trác im lặng vài giây rồi mở miệng: "Cậu còn nhớ hồi nhỏ cậu từng cướp bạn gái của tôi không?"
Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không nhớ nữa, nhưng xin lỗi nhé."
Thực ra hắn chẳng nhớ gì về chuyện đó cả, nhưng nếu đã làm thì phải xin lỗi.
Chu Thục nữ sĩ từng nói, làm sai chuyện gì thì tốt nhất nên xin lỗi, nếu không để lâu sẽ đánh mất đi nhiều thứ.Chỉ một câu xin lỗi ấy, Triệu Ninh Trác đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đã được buông bỏ."
Không sao đâu."
Sau đó, hắn bắt đầu trò chuyện với Hoắc Bắc Hành: "Thật ra vợ cậu cũng khá ưa nhìn, chúc mừng cậu kết hôn nhé."
Hoắc Bắc Hành nghe xong quay sang nhìn hắn: "Vậy cậu có thích không?"
Triệu Ninh Trác: "Có chứ."
Nói xong, hắn cũng giật mình, rồi hơi cứng ngắc quay đầu sang nhìn Hoắc Bắc Hành.Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Triệu Ninh Trác thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là hắn không nghĩ nhiều đâu.
Mà đúng vậy, tâm lý của đối phương bây giờ như một đứa trẻ năm đến tám tuổi, làm sao hiểu được chuyện tình yêu tình ái.Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Hoắc Bắc Hành giơ tay giật phăng lấy chiếc mũ trên đầu hắn.Triệu Ninh Trác: ...Sau đó hắn ta còn bóp nát tên lửa vũ trụ của Triệu Ninh Trác.Triệu Ninh Trác: ...Tàu Vũ Trụ Bá Vương!!!!!Nhìn Triệu Ninh Trác bên cạnh, Hoắc Bắc Hành bỗng cảnh giác hẳn lên, hoàn toàn không muốn chơi với hắn nữa, mặt mũi viết to rõ ràng: biến khỏi nhà tao.
Sau đó, hắn bật dậy, tưng tưng tưng chạy tót vào bếp.Triệu Ninh Trác lập tức bày tỏ cầu cứu nhìn An Nhất.
Thầy giáo An Nhất bày tỏ: "Không sao đâu, chuyện nhỏ, lát nữa anh tự quên sạch liền mà."Chẳng mấy chốc, Hoắc Bắc Hành bê khay trà chiều và điểm tâm quay về, còn có cả phần của Triệu Ninh Trác.
Xem ra hắn thật sự không để bụng bao lâu.Hoắc Bắc Hành đặt khay xuống, bắt đầu chia điểm tâm.
Hắn đưa bánh cho An Nhất trước, sau đó đến lượt mình, cuối cùng mới đưa cho Triệu Ninh Trác.
Ba phần chia đều vừa đẹp.Chỉ là nhìn chằm chằm chiếc bánh bao trong tay, Triệu Ninh Trác rơi vào trầm tư.
Hoắc gia to lớn như vậy, điểm tâm lại đạm bạc giản dị đến thế sao?
Bánh bao cũng tính là điểm tâm á!Triệu Ninh Trác nghi ngờ quay sang nhìn Hoắc Bắc Hành, phát hiện sự khác biệt giữa hai người.
Hoắc Bắc Hành cầm bánh ngọt, còn hắn thì cầm... lương thực.Triệu Ninh Trác lập tức tuyên bố phản đối, theo phương châm người không sống vì bản thân, làm sao có thể gọi là người: "Sao điểm tâm của tôi lại khác của cậu?"Hoắc Bắc Hành cắn một miếng bánh kem tỉnh bơ: "Không có, đều giống nhau cả."
Đánh rắm!Thế sao cái của hắn lại không có nhân.Triệu Ninh Trác: "Cái đó của cậu là kem hả?"Hoắc Bắc Hành mắt mở to, nói dối không thèm chớp mắt: "Không phải, cái này của tôi chưa chín."Triệu Ninh Trác: "Thế sao cái của tôi lại chín rồi?"Hoắc Bắc Hành: "Cái của cậu tốt cho sức khỏe."Triệu Ninh Trác rướn cổ nhìn lớp kem đường trên bánh của An Nhất: "Thế cái đó là gì?"Hoắc Bắc Hành: "Đá viên."Triệu Ninh Trác: "Sao tôi lại không có?"Hoắc Bắc Hành: "Vì sợ cậu tiêu chảy."Triệu Ninh Trác: "..."Không muốn cho ăn thì nói thẳng ra đi!!!Triệu Ninh Trác ấm ức măm măm ăn bánh bao, may mà hồng trà cũng không có vấn đề gì.
Sau bữa trà chiều, cũng sắp đến giờ chiếu "Nàng dâu bỏ trốn chạy đâu cho thoát" rồi.
An Nhất định nằm dài trên sofa xem phim, thì điện thoại bên cạnh vang lên.
Vũ Trụ Đại Mỹ Nữ.Là Cố Linh Linh gọi tới, chắc là có vài chuyện công việc.
An Nhất cầm điện thoại đứng dậy, định về thư phòng.
Vừa bước một bước, cậu lại quay đầu liếc Hoắc Bắc Hành và Triệu Ninh Trác.Nhớ lại màn trà chiều lúc nãy, dù sao thì Triệu Ninh Trác cũng là khách đến chơi.An Nhất mở lời dặn dò: "Hai người phải hòa thuận với nhau nhé."
Hoắc Bắc Hành cười cười với An Nhất: "Biết rồi."
Bộ dáng ngây thơ, trong sáng như vô hại, không hề có chút ác ý nào.Triệu Ninh Trác: ...Hòa thuận cái đầu nhà cậu.Anh ta chỉ muốn về nhà thôi.Ai ngờ sau khi An Nhất đi rồi, Hoắc Bắc Hành không còn làm khó dễ hắn nữa, mà hỏi có muốn xem phim không.Triệu Ninh Trác thấy có vẻ không có gì nguy hiểm, bèn thả lỏng hơn: "Tùy”Dù bình thường anh ta chẳng bao giờ xem phim truyền hình cả.Hoắc Bắc Hành cầm điều khiển, chuyển đến kênh chiếu bộ phim Nàng Dâu Bỏ Trốn Chạy Đâu Cho Thoát.Nhìn cái tên phim sặc mùi Mary Sue, Triệu Ninh Trác lông mày giật giật: "Đụ má, ai thèm xem cái thứ này."
Nhưng Hoắc Bắc Hành không có ý định đổi kênh, mắt dán chặt vào màn hình.
Triệu Ninh Trác vẻ mặt phức tạp, sao đối phương hóa ngốc rồi lại chỉ thích xem mấy thứ kỳ kỳ quái quái vậy.Cậu cứ xem đi, dù sao ông đây cũng không xem.Nửa tiếng sau.Triệu Ninh Trác xúc động ôm mặt: "Thật sự quá cảm động luôn."
Hoắc Bắc Hành gật gù đồng tình.Triệu Ninh Trác bày tỏ cảm nhận sau khi xem:
"Thương cho người anh em của nam chính quá, yêu mà không được đáp lại, mong là cậu ta có một kết cục tốt đẹp."
“Được cái kết đẹp cái gì!”
Hoắc Bắc Hành kiên quyết đưa ra ý kiến khác: “Hắn ta cướp vợ người khác cơ mà.”
Phản biện viên – Triệu Ninh Trác: “Nhưng mà hắn đâu có cướp được, biết sai rồi thì không cướp nữa chứ?!”
Chính diện biện luận viên – Hoắc Bắc Hành: “Dù vậy thì hắn vẫn là người xấu.”
Triệu Ninh Trác: “Rõ rành rành là người tốt.”
“Người xấu!”
“Người tốt!”
“Người xấu!”
“Người t— á á á!!!”
Triệu Ninh Trác còn chưa kịp dứt câu thì đã bị Hoắc Bắc Hành đánh cho một cái.Hắn trừng mắt, vẻ mặt nhìn Hoắc Bắc Hành đầy khó tin, cậu dám đánh tôi!Ngay sau đó máu nóng dồn lên, anh ta liền nhảy bổ vào đánh tay đôi luôn.Mười phút sau…Hoắc Bắc Hành lại nghiêm túc tra khảo: “Hắn là người tốt hay người xấu?!”
Triệu Ninh Trác co rúm trong góc: “…Người xấu.”
Ừm, thế mới đúng.Hoắc Bắc Hành thập phần hài lòng với câu trả lời của đối phương.Thế nhưng Triệu Ninh Trác trong lúc đánh nhau vừa rồi, không cẩn thận đập mũi vào bàn trà, nước mắt lập tức chảy ra.Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Hoắc Bắc Hành, anh tức đến nghiến răng ken két.“Cậu đánh tôi, cậu không sợ tôi mách mẹ cậu à?!”
Hoắc Bắc Hành nhếch mép khinh bỉ, lẩm bẩm: "Tôi không phải con nít ba tuổi đâu nhé."
Triệu Ninh Trác: "Vậy tôi mách vợ cậu!!!"
Hoắc Bắc Hành lập tức cứng đờ tại chỗ.Trong đầu anh ta chợt nhớ lại lời An Nhất đã nói với hắn hôm qua trong phòng thay đồ ở võ quán.Không được tùy tiện đánh nhau.Hắn đã hứa với vợ rồi, vậy mà bây giờ lại vừa động tay động chân với Triệu Ninh Trác, không giữ lời hứa.Vợ có khi nào vì hắn thất hứa mà không thèm thích hắn nữa, không chịu sinh con cho hắn nữa không.Hoắc Bắc Hành nhất thời cảm thấy cuộc đời rơi vào trạng thái không thiết sống nữa, khuôn mặt tuấn tú thoáng trở nên thất thần."
Đừng mà... không muốn..."
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành mím môi, sợ hãi tột độ: "Đừng mách vợ tôi mà, đừng mà!"
Nhìn thấy cái tên cao một mét tám chín kia biến thành một quái vật mít ướt nũng nịu đang nức nở, Triệu Ninh Trác: "..."
Triệu Ninh Trác hoàn toàn không ngờ, năm năm tuổi bị đối phương chọc cho khóc toáng lên, hai mươi năm sau hắn lại đòi nợ theo cách này.Quả nhiên theo định luật bảo toàn năng lượng, hắn khóc xong, thì đến lượt Hoắc Bắc Hành khóc.An Nhất quay về thư phòng nghe điện thoại."
An Nhất!!!!!"
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng trắng, bên tai lập tức xuất hiện tiếng rè rè của tivi mất sóng.Ếch tôi ơi, tai sắp điếc mất…Giọng nói hùng hổ của Cố Linh Linh như núi lửa phun trào, trực tiếp nổ tung phun trào từ ống nghe điện thoại."
Cậu biết gì không?!
Cậu biết gì không?!"
An Nhất: “Tớ không biết, tớ không biết mà.”
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?Cố Linh Linh không cách nào kìm nén được sự kích động trong lòng: “Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đến trụ sở của thương hiệu kia để tham gia chọn sản phẩm mẫu, cái nhân viên nhỏ đã đưa cho chúng ta tấm danh thiếp không?”
An Nhất: “Nhớ chứ.”
Mặc dù tác phẩm thiết kế của bọn họ không được chọn, nhưng phong cách thiết kế cùng tinh thần không biết xấu hổ của bọn họ lại thành công thu hút sự chú ý của giám đốc sáng tạo bên đó.Thế nên khi rời đi, người ta đã để lại cho họ một tấm danh thiếp.Cố Linh Linh vốn tưởng rằng, giám đốc sáng tạo của một thương hiệu to đùng như thế, đưa danh thiếp chẳng qua là chuyện chân trước bước chân sau, một lúc là quên.
Dù sao một studio non choẹt, cho dù phong cách thiết kế có mới lạ thì đã sao, giới thiết kế đâu có thiếu mấy ý tưởng táo bạo, mới lạ.
Lúc ấy nghĩ chắc chỉ là khách sáo, xã giao thôi, ai ngờ hôm nay trợ lý bên đó thật sự gọi điện tới cho Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm.Cố Linh Linh đem thông tin từ điện thoại truyền đại lại cho An Nhất: “Dạo này có một thương hiệu xa xỉ muốn thuê một khu đất để tổ chức một show diễn thời trang, đã mời đủ những vị danh tiếng và nhà sản xuất trong giới thời trang tới, vị giám đốc sáng tạo kia cũng được mời đi tham dự, ông ấy còn bảo có thể dẫn thêm vài người nữa, và bọn mình được chọn rồi!!!”
Sắc mặt An Nhất cũng trở nên rực rỡ: “Thật sao?!”
Loại chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này, vậy mà lại rơi trúng đầu bọn họ.Bình thường kiểu fashion show như thế, hoặc là trong giới thời trang đã có địa vị, hoặc có bối cảnh gia thế tốt, có kém nhất đi chăng nữa cũng phải có giá trị thương mại mới được mời đi tham dự.Còn Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm thì hoàn hảo né được cả ba điều kiện đó.Đúng là khéo thật

Cái gì cũng đều hoàn hảo né sạch sành sanh.Cố Linh Linh: "Trợ lý nói ngày mai sẽ gửi giấy thông hành cho tớ qua bưu điện."
Với giấy thông hành này, không chỉ có thể được xem show, mà còn được phép tham quan hậu trường.
Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm đi lần này chắc chắn sẽ thu được vô vàn lợi ích, học hỏi được những điều không thể đong đếm!Đây là một con đường đại đạo quang minh để bọn họ nỗ lực vươn lên, một cơ hội học hỏi hiếm có khó cầu.Trong khi muôn vàn người đang nỗ lực phấn đấu lên, cơ hội này lại may mắn rơi vào đầu Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm.An Nhất nhất thời cầm điện thoại mà tay cũng khẽ run lên.
Cơ hội như vậy mà đến trước mắt, ai mà chẳng vui mừng đến mụ mị đầu óc chứ.Cố Linh Linh: "Ồ, đúng rồi, trợ lý đó còn gọi điện hỏi xem em gái nhỏ ngọt ngào của studio chúng ta dạo này thế nào, nói là cùng loại nên quan tâm chút.
Studio mình có em gái nhỏ ngọt ngào nào đâu nhỉ?"
An Nhất: ...Chính là tại hạ.Cố Linh Linh: "Thôi không nói chuyện này nữa, ngày mai studio mình tụ tập đi, tiện thể bàn bạc chuyện đi xem show luôn."
An Nhất ra hiệu "OK", sau khi cúp máy, khóe miệng mang theo nụ cười, thực hiện một cú nhảy niềm tin rồi ngã phịch xuống sofa.Mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn.Cậu vốn biết, chỉ cần mình cắn răng chịu đựng vượt qua được những gian khổ trước đây, thì rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.Không tự chủ được, cậu bất giác nhớ lại quãng thời gian đầu mới phát hiện mình bị người khác mạo danh.
Nghĩ lại, tim vẫn còn run rẩy, sợ hãi nếu khi ấy cậu thật sự chịu không nổi đả kích mà tinh thần sụp đổ phát điên lên, thì bây giờ cái gì cũng chẳng còn nữa.An Nhất vui vẻ trong thư phòng một hồi lâu, rồi mới đi xuống lầu tính xem thử Hoắc Bắc Hành với Triệu Ninh Trác đang làm gì.Ai ngờ trên sofa phòng khách chỉ còn lại một mình Hoắc Bắc Hành, chẳng thấy bóng dáng Triệu Ninh Trác đâu.An Nhất nghi hoặc: “Triệu tiên sinh đâu rồi?”
Hoắc Bắc Hành mặt mày chột dạ: “Cậu ta về nhà rồi.”
An Nhất: “Đi gấp vậy à, tôi còn tưởng anh ta sẽ ở lại ăn cơm cơ.”
Hoắc Bắc Hành tránh ánh mắt An Nhất, mím môi không nói gì.Nửa tiếng trước, sau khi biến thân thành quái vật mít ướt mè nheo, Hoắc Bắc Hành phát hiện cho dù mình có năn nỉ thế nào, Triệu Ninh Trác cũng nhất quyết phải mách vợ anh.Thậm chí còn giở giọng cay độc: “Vợ cậu không cần cậu nữa kìa”Sao có thể chấp nhận được chuyện này.Thế là Hoắc Bắc Hành đổi chiến thuật, bắt đầu đi đường vòng cứu quốc: đã không cản được người ta đi mách vợ, thì dứt khoát xử luôn đứa định mách lẻo.Kết quả, Triệu Ninh Trác bị Hoắc Bắc Hành ném thẳng ra cửa, còn gọi tài xế lập tức đưa về nhà.Triệu Ninh Trác :)Đúng là đồ chơi không lại.Đáng đời, vợ cậu không thèm sinh con cho cậu!Tuy đã tống được người ta đi, nhưng nói dối An Nhất, Hoắc Bắc Hành vẫn thấy chột dạ, trong lòng chẳng thoải mái chút nào.
Nói dối người khác không phải chuyện tốt, Chu Thục nữ sĩ từng dạy anh, anh lừa người, sau này cũng sẽ bị người ta lừa lại.Nếu vợ biết hắn lừa gạt vợ, rồi sau này không còn thích hắn nữa thì phải làm sao?Trong lòng Hoắc Bắc Hành thấp thỏm bất an.“Vợ ơi.”
Nghe đối phương đột nhiên gọi mình, An Nhất quay đầu: “Sao vậy?”
Hoắc Bắc Hành có chút do dự, thân hình cao lớn cứ dịch sát lại bên cạnh.
An Nhất thấy hơi nóng, liền né sang một bên.
Thế là cứ thế, một bên dịch một bên né, cuối cùng An Nhất thành công từ sofa né thẳng xuống đất.An Nhất :)Hồi đó Hoắc đại ca ngồi đất chắc cũng đau phết nhỉ.Hoắc Bắc Hành thấy thế liền vội vàng đưa tay nhấc An Nhất dậy: “Vợ ơi, em không sao chứ?”
An Nhất: “Không sao.”
Người trưởng thành chín chắn thì không có chuyện gì hết.Hoắc Bắc Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại chẳng hoàn toàn yên tâm, ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm An Nhất: “Vợ ơi, em sẽ luôn thích tôi chứ?”
An Nhất nhìn dáng vẻ bồn chồn bất an của đối phương: “Sao thế?”
Hoắc Bắc Hành: “Không có gì, tôi chỉ muốn em luôn thích tôi thôi, được không?”
Đối phương tâm trí đơn thuần, nói mấy lời này cũng chỉ để tìm cảm giác an toàn.An Nhất không hề do dự, coi như đang dỗ một đứa trẻ: “Đương nhiên rồi, chúng ta kết hôn rồi mà, tôi sẽ luôn thích anh.
Ăn cái gì tôi chẳng chia đều cho anh một nửa sao, có chia cho người khác đâu?”
Hoắc Bắc Hành nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.Hoắc Bắc Hành: “Vợ ơi, em tốt quá, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp em thật hậu hĩnh.”
An Nhất: “Báo đáp thế nào?”
Hoắc Bắc Hành: “Giúp em sinh một đội bóng đá.”
An Nhất: ……Thôi khỏi, bình thường làm việc tốt đều không cần báo đáp, bé ếch xanh cũng không cầu báo đáp.Sáng hôm sau, khi An Nhất định ra ngoài thì vừa khéo gặp Hoắc Bắc Hành đi học.
Tài xế đưa Hoắc Bắc Hành đến bể bơi trước, sau đó theo địa chỉ An Nhất đưa, chở cậu đến công viên trung tâm thành phố.Hôm nay nắng đẹp, gió hòa, trời trong xanh, ngay cả mấy chú chim bay ngang qua cũng như đang chúc mừng cậu.Soái ca ơi, studio của cậu trúng lớn rồi đó!Studio Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm của bọn họ phân bố khắp nơi trong thành phố, cũng có thể nói là không có nơi cố định.
Theo lời tuyên ngôn trung nhị của Lâm Cứu thì: họ ở đâu, Phấn Hồng Thủy Tinh Thiếu Nữ Tâm ở đó.An Nhất đi vào chưa được mấy bước đã thấy Cố Linh Linh và Lâm Cứu đang đợi dưới gốc cây.
Nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía An Nhất.Bên tai là tiếng gió xào xạc.Chỉ thấy hai người nở nụ cười, dang rộng vòng tay về phía An Nhất."
Lại đây nào."
An Nhất không chút do dự, lao thẳng về phía họ.Hai phút sau, một cặp mẹ con đi ngang qua.
Cô bé tò mò nhìn hiện tượng thoái hóa tổ tiên cách đó không xa."
Mẹ ơi, họ đang làm gì vậy ạ?"
Người mẹ nhìn ba người tiền sử đang phát ra tiếng kêu như khỉ: …Bà nói thật là bà cũng không có hiểu?Có lẽ ba người họ có chút yêu thích nền văn minh cổ đại chăng.Sau khi ăn mừng xong, ba người liền ngồi dưới gốc cây mở hội nghị bàn bạc về buổi xem show lần này.
Người nói một câu, tôi nói một câu, sau cùng đặt ra vài mục tiêu nhỏ rồi giải tán.
Hẹn sẽ liên lạc qua điện thoại sau.Lâm Cứu: "Nếu không liên lạc được qua điện thoại thì sao?"
An Nhất: "Vậy thì viết thư."
Cố Linh Linh: "Viết thư cũng không liên lạc được thì sao?"
Lâm Cứu giơ tay, câu này tớ biết!An Nhất: "Đồng chí phát biểu."
Lâm Cứu khoanh tay trước ngực, tạo thành hình trái tim: "Chúng ta tâm linh tương thông."
Cố Linh Linh: "..."
Đừng nhận là tôi quen hai người đấy nhé.Trên đường về, An Nhất ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường mua một que kem ăn, định vừa ăn vừa đi bộ về.Trong lòng vẫn thầm vui mừng vì studio đã có cơ hội, đúng lúc đang chờ đèn đỏ, cậu tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.Đó không phải là tên ngốc nghếch nhỏ kia sao?Chỉ thấy Hoắc Tiêu tay cầm một tờ giấy, vẻ mặt khó chịu, nhíu mày cúi đầu nhìn điện thoại, trông có vẻ vô cùng khổ sở.Hoắc Tiêu hít sâu một hơi, sau đó gọi điện cho bố mình.Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.Giọng nói trầm ổn, lão luyện truyền đến vang lên từ ống nghe: "Kết quả cuộc thi có rồi à, giải mấy?"
Hoắc Tiêu có chút khó mở lời.
Cậu ta vốn tưởng mình nắm chắc giải nhất trong tay, nhưng điểm số lại kém người đứng đầu một điểm.
Loại sai sót này cậu ta chưa bao giờ cho phép bản thân mắc phải, vừa cảm thấy mất mặt, vừa khó mở lời nói với người bố luôn đặt kỳ vọng cực lớn vào mình.Hoắc Tiêu không để lộ ra u sầu, giọng nói bình tĩnh: "Không, là giải nhì ạ."
Bên kia im lặng vài giây: "Lần sau phải cố gắng hơn, biết chưa?"
Hoắc Tiêu: "Vâng ạ."
Cậu cũng không muốn tình huống này tái diễn lần nữa, cậu ta hoàn toàn có thể làm tốt hơn thế."
Hoắc Tiêu, con cũng biết, trong gia tộc chưa bao giờ thiếu những người biết nỗ lực, ta hy vọng lần sau con sẽ không phạm phải loại sai lầm như vậy nữa."
Hoắc Tiêu cam đoan: "Sẽ không ạ."
Tuy nhiên, chỉ một từ "gia tộc" đó thôi lại mang đến áp lực vô hình đè lên Hoắc Tiêu.
Cậu ta thực sự khao khát muốn tỏa sáng trong cái gia tộc không thiếu nhân tài này, cậu mong muốn đuổi kịp bước chân của các bậc trưởng bối, nhưng đôi khi thở thôi cũng thấy mệt.Hoắc Tiêu cúp điện thoại rồi cầm tờ giấy thi lên xem.
Chỉ kém hai điểm là đạt điểm tuyệt đối.Thật sự là…"
Thi không tệ đó chứ."
Đồng tử Hoắc Tiêu co lại, lập tức nhìn sang bên cạnh, liền thấy gương mặt đang cười bí ẩn của An Nhất.An Nhất cười như tên ngốc ngốc: "Hi~ em họ."
Hoắc Tiêu: ...Ai là em họ của anh chứ.Nói rồi muốn đi, sao tự dưng lại gặp anh ta ở đây chứ.Ai ngờ An Nhất lại lẽo đẽo đi theo bên cạnh cậu.Hoắc Tiêu bất mãn: "Anh đi theo làm gì?"
An Nhất: ???Về nhà thì cùng hướng mà.Vừa nãy cậu chỉ là thấy người quen nên lịch sự lại chào hỏi thôi, không ngờ đối phương lại nhìn tờ giấy thi với vẻ mặt u ám.Hoắc Tiêu vừa dứt lời, bụng bỗng réo lên một tiếng ùng ục, lập tức mặt đỏ bừng, quay người định bỏ đi.Ai ngờ lại bị An Nhất giữ lại: "Chúng ta đi ăn gì đi."
Đúng lúc giữa trưa, cậu cũng đói bụng.Hoắc Tiêu: "Tại sao tôi phải đi với anh?"
An Nhất: "Tôi mời cậu."
Hoắc Tiêu muốn từ chối, nhưng An Nhất không cho cậu ta cơ hội mở miệng, chỉ vào tờ giấy thi trong tay của cậu ta: "Cậu thi cử kết quả không tệ nha, coi như phần thưởng, bậc trưởng bối sẽ mời cậu đi ăn."
Hoắc Tiêu đứng ngây người tại chỗ, nhất thời không dám tin mình vừa nghe cái gì.Mười lăm phút sau, hai người ngồi cạnh cửa sổ ở McDonald's.Hoắc Tiêu: ...Hoắc Tiêu vẻ mặt có chút khó coi: "Sao anh lại dẫn tôi đến cái nơi như thế này?"
An Nhất nhìn quanh, mùi gà rán thơm lừng, cái nơi như thế này thì có gì đâu, chẳng phải rất ngon lành cành đào sao.An Nhất: "Không tốt sao?"
Bọn trẻ con ở vùng núi hẻo lánh, nếu có thể ăn được một miếng đồ ăn nhanh như gà ấy, chắc phải sung sướng đến tận mây xanh.
An Nhất thực ra cũng rất tò mò, nên sau khi bị trói đến thành phố lớn, cậu cứ cách mấy ngày lại lén đi ăn gà rán, burger.Thật sự rất gây nghiện.An Nhất đứng dậy đi lấy đồ ăn ở quầy, lúc quay về, Hoắc Tiêu vẫn còn đen mặt cau có.Hoắc Tiêu tỏ ra rất có chí khí: "Tôi không ăn thực phẩm rác."
An Nhất cúi đầu nhìn miếng gà rán và lon coca trên tay: "Đây không phải đồ ăn rác."
Hoắc Tiêu: "Hoàn toàn không tốt cho sức khỏe?"
An Nhất lẩm bẩm: "Không tốt chỗ nào chứ, toàn là bánh mì nguyên cám, không có một chút nào giống KFC cả."
Hoắc Tiêu: …Tác giả có lời muốn nói:Hoắc Đại Ngốc:
Sau này anh sẽ báo đáp em thật hậu hĩnh.Bé Ếch Xanh: Báo đáp thế nào?Hoắc Đại Ngốc: "Làm" thật mạnh.Bé Ếch Xanh: Ộp ộp ộp ???(⌒⌒)
゚ヽ/。 (⌒⌒)
| ᕱ୨୧ᕱ \/゚
| ミ◝︎⩊◜ミ |
┏§━━UU━━§┓
𖹭NOTE~𖹭
┗━━━━━━━┛Kẻ Thù Schrödinger (薛定谔的敌人) là gì?"Kẻ thù Schrödinger" là một thuật ngữ chơi chữ dựa trên thí nghiệm tư duy nổi tiếng về vật lý lượng tử "Con mèo của Schrödinger".
Trong thí nghiệm này, con mèo trong hộp có thể ở trạng thái vừa sống vừa chết cho đến khi chiếc hộp được mở ra và quan sát.Tương tự như vậy, "kẻ thù Schrödinger" dùng để chỉ một người hoặc một thế lực mà bạn không thể xác định rõ ràng là bạn hay thù.Họ có thể vừa là bạn bè, vừa là kẻ thù của bạn cùng một lúc, và trạng thái thật sự chỉ được xác nhận khi một tình huống cụ thể xảy ra, buộc họ phải thể hiện rõ lập trường của mình.Thực phẩm rác = đồ ăn nhanh, không có lợi cho sức khỏe.
Nhiều calo (ᐡ ᵒ̴̶̷̥́⌑ᵒ̴̶̷̣̥̀ᐡ) nhưng mà ngon.