An Nhất theo phản xạ đáp: “Không được.”
Hoắc Bắc Hành nhìn cậu, bình thản phát ra một tiếng: “Ồ.”
An Nhất đang cầm quần áo trên tay, có chút bất ngờ liền nhìn về phía Hoắc Bắc Hành, cậu cũng không ngờ phản ứng của đối phương lại bình tĩnh đến vậy.
Cứ như một con gấu đen khổng lồ bỗng chốc thu nhỏ thành gấu Teddy vậy.Cậu nghĩ rằng khi mình từ chối, với tâm lý trẻ con của Hoắc Bắc Hành, anh ta sẽ lại nổi đóa giận dỗi, giống như "trận chiến sofa" và "cuộc phục kích ở bể bơi" trước đây.
Nhưng không ngờ, lần này anh ta lại hiểu chuyện đến thế.Ánh mắt An Nhất lóe lên vẻ tán thưởng.Con nít đã lớn rồi, hiểu chuyện…Suy nghĩ còn chưa dứt, Hoắc Bắc Hành đã giơ tay túm lấy quần của An Nhất, ra vẻ định kéo xuống.An Nhất: …Hiểu con mẹ mày.Cậu biết ngay là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà.Trong nhà này, không có ai là từ chối yêu cầu của Hoắc Bắc Hành.
Gần như tất cả mọi việc anh ta muốn đều được đáp ứng, đến mức nếu có điều gì không được, Hoắc Bắc Hành sẽ tự mình ra tay, đạt được mục đích một cách đơn giản và thô bạo.
Hơn nữa, cũng không có ai dạy bảo hay can ngăn anh ta, chính là cái kiểu thích làm gì thì làm.Nhưng đồng thời, Hoắc Bắc Hành cũng sẽ phải đánh đổi mà mất đi một vài thứ, bởi vì một số chuyện muốn có được thì cũng phải từ bỏ.Cũng giống như việc đạt được mục đích, nhưng lại mất đi phiền não.

May mắn là An Nhất vừa mới ra khỏi hồ bơi không lâu, chiếc quần còn ướt sũng và dính chặt vào da, không dễ dàng gì để lột ra.Khi Hoắc Bắc Hành còn chưa kịp dùng sức mạnh gấu đen của anh ta, An Nhất đã nhanh chóng xoay người như một chú thiên nga, né vội sang một bên.
Chiếc quần ướt đẫm vì nước đã tuột khỏi tay Hoắc Bắc Hành, anh ta thấy vậy liền có chút không vui.An Nhất lùi giữ khoảng cách an toàn với đối phương.
Phòng thay đồ cũng khá rộng, cậu chọn đứng ở một vị trí mà Hoắc Bắc Hành không thể với tới, bắt đầu giảng đạo lí: "Thứ này không thể tùy tiện cho người khác xem được, hơn nữa người khác cũng không được tùy tiện xem của anh."
Đây là điều cực kỳ cần thiết để phổ cập kiến thức cho Hoắc Bắc Hành biết.
Hiện tại, tâm trí anh ta vẫn chưa phát triển đầy đủ, nhỡ đâu một ngày nào đó lại khoe thằng em của mình cho người khác xem ở bên ngoài thì không hay chút nào.
Lỡ như bị người ta xem là biến thái mà đánh, An Nhất dám chắc chắn người đó sẽ gặp thảm kịch.Nói những điều này ra, 20% là để Hoắc Bắc Hành tự bảo vệ mình, còn 80% là để bảo vệ người khác.Xét cho cùng, ai mà vật lại nổi một con gấu đen khổng lồ cơ chứ.Nói xong, bé ếch xanh cảm thấy mình nói quá đúng.Hoắc Bắc Hành: "Nhưng em đã xem của tôi rồi."
An Nhất: …Chết tiệt, sơ suất rồi.An Nhất: "Ban nãy tôi cũng không cố ý."
"Ồ," Hoắc Bắc Hành bước tới, "Vậy tôi cũng không cố ý."
IQ không cao, nhưng đủ để học đi đôi với hành ngay lập tức.An Nhất vội vàng kéo cánh tay Hoắc Bắc Hành đang vươn tới: "Vậy cũng không được."
Hoắc Bắc Hành nhíu mày: "Tại sao?"
An Nhất: Vì lòng tự trọng của tôi.

Nói rồi, cậu hắng giọng, kéo anh ta lại gần rồi hỏi: "Anh muốn xem của tôi, có phải là muốn so xem của ai lớn hơn không?"
Hoắc Bắc Hành không biết nói dối, bị nói trúng tim đen cũng không thèm đỏ mặt, thành thật gật đầu.An Nhất hùng hồn thì thầm vào tai anh ta: "Đó là một hành vi không tốt đâu.
Làm người không nên quá so đo thiệt hơn.”
Hoắc Bắc Hành không hiểu.An Nhất tóm gọn: "Nghĩa là người tốt sẽ không đi so thằng em với người khác, nếu không sẽ bị cảnh sát tóm.”
Ai mà chẳng có vài chú cảnh sát bắt trẻ hư trong thời thơ ấu của mình chứ.An Nhất: Thông minh.jpgRõ ràng chiêu này đã thành công thuyết phục Hoắc Bắc Hành.Anh ta không còn có ý định kéo quần của cậu nữa.Thấy Hoắc Bắc Hành đã bị lừa, An Nhất thở phào nhẹ nhõm: "Mau mặc quần vào đi, rồi ra ngoài ăn bánh kem."
Nhắc đến bánh kem, Hoắc Bắc Hành lập tức quăng ra sau đầu hết chuyện vừa rồi, vội vàng mặc quần vào chạy xuống lầu.
Thấy anh ta đã ra khỏi phòng thay đồ, An Nhất mới cảm thấy thoải mái hơn, cậu thay đồ xong và vào phòng tắm sấy khô tóc rồi mới bước xuống nhà.Chú Chung thấy An Nhất đi xuống, liền tiến đến nói: "Thiếu gia An Nhất, trà chiều đã được đặt ở trong phòng khách rồi, vừa hay cậu và thiếu gia có thể vừa xem TV vừa ăn cùng nhau, tiện thể bồi đắp tình cảm."
Hai người họ còn phải sống chung với nhau hơn hai năm nữa, nhưng giờ đây, chỉ vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, An Nhất và Hoắc Bắc Hành đã var nhau hai trận, tần suất lên tới một lần mỗi ngày.
Cứ tiếp tục thế này thì khó mà cùng nhau vượt qua cuộc sống hôn nhân.
An Nhất cũng không từ chối, dù sao nếu Hoắc Bắc Hành nổi hứng quậy lên, cậu hoàn toàn không thể chống nổi sức lực của anh ta, nên hòa thuận là điều cần thiết.Bé ếch xanh rất yêu hòa bình.Khi An Nhất vừa đến phòng khách, Hoắc Bắc Hành đang ăn bánh kem và xem TV.
Bộ phim đang chiếu vẫn là bộ phim Mary Sue kinh điển "Nàng dâu bỏ trốn chạy đâu cho thoát".Cô ấy trốn, anh ta đuổi, cô ấy có mọc thêm cánh cũng khó bay.Thấy Hoắc Bắc Hành dán mắt xem say sưa, An Nhất ngồi xuống cách đó không xa, ánh mắt khó hiểu nhìn màn hình TV.Thể loại phim này có cái gì hay chứ?
Chẳng phải toàn là motip cũ rích sao?Cô ấy yêu anh ta, nhưng anh ta lại yêu cô kia, cuối cùng là một màn ngược thân, ngược tâm đẫm máu rồi kết thúc HE.Bé ếch xanh rảnh rỗi ngồi xem nam nữ chính trong phim.Nửa tiếng sau, một tập phim kết thúc.An Nhất như bừng tỉnh, sau đó hơi e thẹn cúi đầu.Lại nói, ai ngờ lại cuốn đến thế.Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc đã gần hai ngày trời cậu không vẽ được bản thiết kế nào, mà gần đây cậu và vài đối tác vừa mới thành lập một studio, tiến độ càng không thể trì hoãn.
Thế nên, sau khi ăn xong bánh kem, An Nhất liền đứng dậy lên lầu trở về phòng.Hoắc Bắc Hành thì vẫn ngồi trên sofa, tiếp tục xem tập tiếp theo.Trên TV, nam chính đang khóc ròng với đôi mắt đỏ hoe dưới mưa nặng hạt.
Mặc dù bên cạnh có mái hiên để trú mưa, nhưng anh ta lại cứ đứng dưới mưa, mặc kệ mái hiên mà gào thét: "Rốt cuộc phải làm thế nào em mới chịu sinh cho tôi một đứa con?"
Hoắc Bắc Hành: !Sinh con.Đôi mắt anh ta trợn tròn như đồng tiền.Nữ chính thông minh hơn nam chính, đứng trong căn gác mái, không để một chụt giọt mưa nào làm ướt vạt áo: "Anh đối xử tốt với tôi, khiến tôi yêu anh, tôi mới cam tâm tình nguyện sinh con cho anh."
Nam chính nở nụ cười tà mị: "Vậy thì em xong rồi, cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ nuôi em trắng trẻo mập mạp."
Đối xử tốt với vợ, để vợ yêu mình?Vậy là vợ sẽ chịu sinh con cho mình?!Hoắc Bắc Hành bật dậy thẳng tắp trên sofa trông không khác gì một học sinh đang trong giờ học, ghi nhớ nội dung phim vừa rồi vào cuốn sổ tay nhỏ trong đầu.Một bộ phim drama sến sẩm lại được Hoắc Bắc Hành bỗng chốc biến thành một bộ phim giáo dục.Quả là một tác phẩm xuất sắc.Sáng sớm hôm sau, sáu giờ.An Nhất cảm nhận được một cơn ngứa râm ran bên tai, như thể có chiếc lông vũ đang khẽ lướt qua vậy.
Giấc mộng đẹp bị quấy rầy, cậu vô thức cau mày đưa tay vẫy vẫy.
Tuy nhiên, cơn ngứa không hề thuyên giảm mà còn dữ dội hơn.An Nhất: Hơi quá rồi đấy.Hôm qua vừa đánh nhau với người ta lại vừa vẽ bản thiết kế, An Nhất bây giờ mệt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay, cậu không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ.Không thể chịu nổi cơn ngứa, cậu mơ màng mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Bắc Hành.Nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng.An Nhất:

Tốt nhất là anh có chuyện gì quan trọng cần nói với tôi.Hoắc Bắc Hành thấy cậu đã tỉnh, kề sát tai cậu thì thầm: "Vợ ơi, dậy ăn cơm thôi."
An Nhất nghe xong, úp mặt vào gối: "Anh đi ăn đi, tôi không ăn."
Nói rồi, cậu nhắm mắt lại, định ngủ tiếp.An Nhất: Bình yên.jpgVậy sao được, Hoắc Bắc Hành đã khắc ghi nội dung trên TV hôm qua vào lòng, không nuôi vợ trắng trẻo mập mạp, sao mà vợ sinh con được?!Bỏ bữa sáng, không được.Hơn nữa, để vợ ăn sáng cũng là vì tốt cho vợ nha, như vậy mới có thể khiến đối phương yêu mình được.Nói rồi, anh ta duỗi cánh tay dài ra, bế An Nhất lên vai."
Đi thôi, chúng ta cùng nhau xuống lầu ăn cơm."
An Nhất: "???"
Khoan đã, lúc nãy cậu vừa nói là cậu không ăn mà đúng không?Tiết kiệm lương thực cho gia đình cũng không được sao???Nhưng Hoắc Bắc Hành dường như mắt điếc tai ngơ, anh ta mỉm cười bế cậu xuống lầu, sau đó ấn cậu ngồi vào ghế ăn.An Nhất: Anh vui là được.Sau khi ăn sáng xong, vì Hoắc Bắc Hành có lớp học bơi, nên An Nhất đã may mắn có được khoảnh khắc yên tĩnh quý giá.Vì phải đến bể bơi ở trung tâm thành phố để học, Hoắc Bắc Hành phải mặc áo khoác khi ra ngoài.Khi An Nhất bước vào phòng, cậu thấy Hoắc Bắc Hành đang đi ra cùng với chú Chung.Lúc này, đối phương đang mặc một bộ đồ thể thao màu đen, khóa kéo áo kéo lên tận cùng, khi anh ta cúi đầu, cằm bị che khuất một nửa trong cổ áo khoác.
Với bờ vai rộng kiểu Thái Bình Dương, dù anh ta mặc bất kỳ trang phục nào cũng đều rất đẹp, eo thon chân dài, sau lưng còn đeo một chiếc túi thể thao lớn.Khi nhìn thấy An Nhất, anh ta cười toe toét nói: "Vợ ơi, anh đi học bơi đây."
Bốn chữ miêu tả: Cún lớn khỏe khoắn.Ánh mắt An Nhất vô thức lướt qua người Hoắc Bắc Hành.
Ngoại hình và vóc dáng trời phú của anh ta rất thích hợp làm người mẫu, đúng chuẩn cái mắc áo di động.Hoắc Bắc Hành còn đẹp hơn nhiều so với những người cậu từng thấy trên tạp chí, quan trọng nhất là đây là người thật.
Nhìn vóc dáng của anh ta, một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu An Nhất.Khi lướt qua An Nhất, Hoắc Bắc Hành đột nhiên tiến lại gần.
Vóc dáng cao lớn cúi xuống, ngay lập tức bao bọc An Nhất vào một khoảng không nhỏ.
Anh ta đút hai tay vào túi quần, thân trên cũng nghiêng về phía trước, chóp mũi suýt chút nữa chạm vào mặt An Nhất.Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vẫn hiện diện trên khuôn mặt Hoắc Bắc Hành, dường như anh ta chẳng bao giờ có phiền muộn, vô tư vô lự.
Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chămc An Nhất, ánh mắt toát ra vẻ tự do trời sinh: "Tôi ra ngoài, em muốn thứ gì không?"
"Tôi có thể mua về cho em bất cứ thứ gì."
Sự phóng khoáng ấy, dường như ngay cả khi cậu muốn cả mặt trời trên treo đằng trời, người trước mắt cũng có thể mang về cho cậu.Khi nghe những lời này, vẻ mặt An Nhất sững lại trong giây lát.
Dù đã sống hơn hai mươi năm cuộc đời, nhưng đây là lần đầu tiên An Nhất nghe được những lời như thế.Vùng núi xa xôi chẳng giống như những thành phố lớn phồn hoa, ra đường là có phố xá sạch sẽ và những trung tâm thương mại sầm uất.
Trong núi vốn chẳng có gì cả, ngay cả muốn đi đến một cửa hàng tạp hóa nhỏ thôi cũng phải đi bộ một đoạn đường dài.An Nhất mỗi ngày đều có cả tá việc đồng áng phải làm, gia đình cũng chẳng thuộc dạng khá giả.
Lúc rảnh rỗi có chút thời gian thì đan vài cái giỏ tre, đợi đến dịp họp chợ thì mang đi bán.
Nếu cậu muốn có thứ gì cũng không thể có được, cho dù thật sự muốn đến đâu thì điều kiện kinh tế cũng không cho phép.Mỗi lần xuống núi để đi chợ, ngoài việc mua những nông cụ, hạt giống cần thiết và quần áo cho các thiếu nữ trong làng, cậu gần như chỉ cúi đầu cắm mặt đi.Cậu thật sự không dám nhìn, cũng chẳng dám ngắm, vì khi nhìn rồi thì sẽ ghen tị, trong lòng sẽ nảy sinh ham muốn.
Sau đó, lại nằm trong chăn vào buổi tối mà thở dài tiếc nuối, day dứt khôn nguôi vì khao khát muốn có.Nhưng cậu phải sống.
Tiền bán nông sản thì phải dùng để đóng học phí và mua lương thực, thực phẩm, chẳng có lấy đâu một cắc tiền thừa để thỏa mãn sở thích của cậu.Cũng chưa từng có ai hỏi cậu muốn gì.Trong miền núi đó, ai ai cũng đều có ham muốn, nhưng bất luận thế nào cũng phải kìm nén, chẳng có ngoại lệ.Hoắc Bắc Hành là người đầu tiên, chỉ đơn giản là đi ra ngoài, nói khi về sẽ mang đồ gì đó về cho cậu.An Nhất mở miệng, nhưng cậu không thốt nên lời.Kiến thức của cậu hạn hẹp.
Mặc dù đã từng thấy qua một vài món đồ mới lạ ở trên thành phố, nhưng cậu không biết gọi tên chúng.
Hơn nữa, hiện tại cậu cũng chẳng có thứ gì thật sự mong muốn.
Những vật dụng, tài liệu cần thiết để thiết kế quần áo, sau khi Trần Lâm biết cậu muốn làm nhà thiết kế, bà đã sắm sửa đầy đủ cho cậu hết rồi.An Nhất không muốn làm tốn thời gian của đối phương, chủ yếu là cũng không nghĩ ra mình muốn cái gì.
Sở dĩ vì dục vọng bị đè nén thời gian dài, lâu dần cũng sẽ trở nên phai nhạt.
"Tôi không có muốn gì cả, anh đi học đi, trên đường chú ý an toàn."
Thấy cậu nói không có, Hoắc Bắc Hành cũng không hỏi thêm gì.
Tư duy của anh bây giờ rất đơn giản, nếu đối phương nói không có thì chính là không có.
Anh ta lập tức ra khỏi nhà, ngồi lên xe đi đến bể bơi.Buổi học kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Khi Hoắc Bắc Hành khoác trên vai chiếc túi thể thao lớn bước ra khỏi bể bơi, anh ta đã thấy tài xế đang đợi đón mình ở ven đường, trên tay còn dắt hai chú chó Doberman trong nhà.Hoắc Bắc Hành tinh lực bất tận, học bơi ba tiếng ròng rã cũng không thấy mệt gì.
Anh vẫn hay đi bộ về nhà, cũng tiện thể dắt chó đi dạo.
Tài xế đưa dây dắt chó cho Hoắc Bắc Hành, sau đó liền lái xe đi theo sau anh ta vài mét.Những kiến thức cơ bản như sang đường hay chờ đèn giao thông, Hoắc gia đã mời người về dạy cho Hoắc Bắc Hành ngay sau khi anh ta gặp chuyện trở nên ngốc nghếch.
Dù có ngốc cả đời, họ cũng đâu thể để anh ta không tự lo được cho bản thân mãi.Ngay cả khi đã ngốc đi rồi, anh ta nhất định vẫn phải có khả năng để sống một cách bình thường.Dù có là Hoắc Nhị thiếu gia từng phong lưu, hào hoa, thì khi trở nên ngốc nghếch cũng phải sống cho ra hồn, bởi lẽ có không ít kẻ đang chờ đợi để xem trò hề của Hoắc Bắc Hành.Chẳng mấy chốc, Hoắc Bắc Hành đã băng qua đường, dắt hai chú chó Doberman đến một công viên.
Công viên này có rất nhiều trẻ con, nhiều bé còn học cùng bể bơi với anh ta.
Bây giờ tan học rồi, không ít phụ huynh đưa con đến đây chơi.Vừa bước vào công viên, Hoắc Bắc Hành đã thấy một ông lão bán bóng bay hydro ở gần đó.
Hàng chục quả bóng bay hydro được buộc dây, lơ lửng treo trên không trung, đủ màu sắc sặc sỡ, tạo thành một đám mây bóng bay nhỏ nổi bật.
Ông lão nắm chặt sợi dây, rất nhiều em nhỏ líu ríu vây quanh chân ông lão, tay cầm tiền muốn mua bóng bay.Ánh mắt của Hoắc Bắc Hành lập tức bị những quả bóng bay lơ lửng trên không trung thu hút mạnh mẽ, trong mắt anh ta viết rõ hai chữ:
Muốn có.Đã muốn thì nhất định phải có.
Hoắc Bắc Hành dắt chó đi đến, ngoan ngoãn xếp hàng chờ tới lượt.
Thấy có một em nhỏ sợ chó của mình, anh ta luống cuống kéo áo khoác thể thao lên, nhét đầu chó vào trong áo khoác.Tầm nhìn bỗng chốc tối sầm, chú chó Doberman: 3QĐợi mãi mới đến lượt, chú chó Doberman cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Hoắc Bắc Hành nở nụ cười ngây thơ nói: "Cháu muốn một con gấu trúc lớn."
Ông lão cũng không hỏi một người đàn ông to lớn như vậy mua bóng bay hydro để làm gì, ông đưa cho anh ta một quả bóng bay hình gấu trúc.Hoắc Bắc Hành nhận lấy, bỗng nhiên chợt nhớ đến An Nhất.
Mình có thứ này, vợ cũng phải có.Phải đối xử thật tốt với vợ mới được.Nhưng những em nhỏ khác đều chỉ mua một quả rồi đi, bản thân lại mua hai quả có tham lam quá không, cũng không biết ông lão có chịu bán cho mình không.Thấy vẻ mặt Hoắc Bắc Hành đang băn khoăn, ông lão mở lời: "Tiên sinh, sao thế?"
Hoắc Bắc Hành: "Cháu có thể mua thêm một quả nữa không?"
Ông lão nghe xong cười vài tiếng: "Đương nhiên rồi."
Mua càng nhiều càng tốt chứ sao.Hoắc Bắc Hành nghe thấy, tâm trạng lập tức phấn khởi trở lại: "Cháu muốn mua thêm một quả cho vợ cháu."
Ông lão: "Vậy thì cậu chọn cho vợ đi."
Hoắc Bắc Hành nhìn chùm bóng bay lớn: "Vợ cháu trắng trẻo sạch sẽ, lại nhỏ hơn cháu nhiều, cháu lấy quả này đi."
Anh ta đưa tay chỉ chỉ.Ông lão: "Cậu muốn con thỏ trắng này sao?"
Hoắc Bắc Hành: "Không phải, là con ếch xanh to đùng kia kìa."
Ông lão: …Thế nãy sao lại phải nhấn mạnh trắng trẻo sạch sẽ làm gì?!Con ếch xanh to đùng kia có liên quan gì đến vợ trắng trẻo sạch sẽ của cậu chứ?!Sau khi trả tiền, Hoắc Bắc Hành vui vẻ cầm chặt bóng bay trong tay, trong đầu liền có thể tưởng tượng ra cảnh vợ mình sẽ vui mừng và xúc động thế nào khi thấy anh.An Nhất xoay xoay quanh anh: "Trời ơi, đây là anh mua cho em sao?"
"Em cảm động quá, em sẽ sinh cho anh mười đứa con!"
Hoắc Bắc Hành ngây ngô cười mấy tiếng, "Thật ra chín đứa cũng được."
Đang định rời đi, lưng hắn bỗng nhói lên.
Hoắc Bắc Hành ngơ ngác quay đầu nhìn về sau, thấy vài đứa trẻ đang ném đá vào mình."
Là anh ta, anh ta chính là tên đần mà bố tớ kể đấy."____
∧___∧⠀⠀ ╲ ╲ ⋆⠀╲ ╲
꒰ ꈍᐜꈍ ꒱ Editor muốn nói
| つ ~⠀⠀⠀☆⠀ ╲⠀⠀ ⊹ ⠀ ☆
⊹ ⠀⠀ ★
Với những nhân vật phụ có ác ý với Hoắc Bắc Hành, mình sẽ dịch thô, để thể hiện rõ thái độ của những nhân vật đó với anh công nhà mình.
Tại vì nếu để là "tên ngốc",... thì nghe cảm giác hơi nhẹ nhàng, kiểu mắng yêu ấy, không bộc lộ rõ được cảm xúc =)) có gì mọi người góp ý nha.