Edit & Beta : ĐoèCứ đến mùa đông là khu Bắc Cảnh lại xảy ra nhiều chuyện, thời tiết khắc nghiệt tới sớm hơn so với những năm trước.
Hãn Châu được canh gác rất nghiêm ngặt, binh lính tuần tra trong thành cũng nhiều hơn mấy lần, Sầm Dạ Lan đi sớm về muộn, người dân cũng đã tập mãi thành quen, nên sống thế nào thì cứ làm thế ấy.
Nguyên Trưng rất buồn chán, hắn là kẻ đã quen sống trong sự vồn vã náo nhiệt, khi mới tới Bắc Cảnh, tuy rằng bên cạnh có mấy kẻ theo hầu, nhưng vẫn không thể sánh được với kinh đô.
Phương Tĩnh cũng buồn bã ỉu xìu mà ai thán, "A Trưng, ta hoài niệm kinh thành phong hoa tuyết nguyệt quá, cũng không biết mấy em gái xinh đẹp kia có nhớ ta hay không, vào rừng săn bắn có khi còn tốt hơn."
"Đến mùa này, lá phong ở chùa Kỳ An đều đỏ rực, " Phương tiểu quận vương lầu bầu khoác vai Nguyên Trưng, "Nhìn từ trên xuống trông lộng lẫy như lửa bùng, nhưng chúng ta lại ngồi đây hóng gió lạnh, còn phải uống gió Tây Bắc, ăn cát thô."
Nguyên Trưng tức giận liếc nhìn gã một cái, "Ngậm miệng lại." bị Phương Tĩnh lải nhải đến bực mình, nói: "Không muốn ở thì cút về, ngược lại phụ hoàng cũng không có đày ngươi tới biên giới."
"Không đi, làm gì có chỗ nào để đi đâu."
Phương Tĩnh ngượng ngùng, "Tình cảm của hai ta có phúc thì cùng hưởng, có hoạ thì cùng chịu."
"Hơn nữa, ta đây một lòng trung thành với Điện hạ, có trời đất chứng giám, gian khổ nơi biên ải phía Bắc này há có thể khiến ta lung lay."
Nguyên Trưng cười khẩy một tiếng, cuối cùng vẫn nén lại, rồi thở dài một hơi, nói: "Ta cũng muốn quay về, cả ngày cứ phải nhìn cái tên Sầm Dạ Lan kia trưng ra cái bản mặt người chết mà buồn nôn."
Phương Tĩnh nói:" Ngươi nói thử xem Sầm tướng quân này tuổi thì còn trẻ, mà tại sao lại cứng ngắc vô vị thế nhỉ!
Từ mười năm trước đã như vậy, thật xứng danh con nuôi của lão tướng quân Sầm, giống nhau như đúc."
Hai người đang đi dạo trong khu phố sầm uất, đột nhiên, hai mắt Nguyên Trưng nheo lại, không yên lòng đáp lời.
Cách đó không xa có hai người, thân hình cao lớn, mặc áo vải lanh, bước vào một cửa hàng ngọc quý.
Nguyên Trưng ngẩng đầu nhìn —— đỉnh kim phô, một cửa hàng ngọc nổi tiếng ở Hãn Châu, hai người vén rèm lên đi vào.
Nguyên Trưng ngay lập tức đi theo, Phương Tĩnh ở bên cạnh hỏi ngươi định đi đâu vậy, rồi cũng bám sát.
Vừa vào cửa hàng ngọc quý, hai người kia đã ở đó, Nguyên Trưng cùng Phương Tĩnh một thân vải gấm, quần là áo lượt hào hoa phú quý.
Người bên trong cửa hàng nhìn bọn hắn mấy lần, miệng cười niềm nở chào đón, nói: "Hai vị đại gia, muốn mua gì ạ?"
"Vừa hay, cửa hàng của chúng tôi mới nhập về một số hàng tốt."
Nguyên Trưng hất cằm lên, quý khí mười phần, "Lấy ra đi, ta muốn thứ tốt nhất."
Đảo mắt liếc nhìn hai kẻ đang đứng ở trước quầy, một người trong đó quay đầu lại, sau khi va phải ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Trưng thì vội vàng cúi đầu xuống, nghịch mấy chiếc nhẫn ngọc trên quầy.
Nguyên Trưng nhìn thấy đôi mắt xanh biếc của kẻ kia, là người Hồ.
Phương Tĩnh chưa phát hiện ra, nhặt nhặt mấy món mà người bán hàng đưa ra, nói: "Ngọc xanh không tinh khiết, tay nghề thô ráp, chậc, mấy thứ phế phẩm này mà ngươi cũng dám mang ra để lừa bổn thiếu gia đây?"
Tâm tư của Nguyên Trưng không đặt trên đống ngọc quý này, không bao lâu, hai người kia rời, ra vả chán ghét gạt bỏ những thứ trong hộp, "Nhìn không lọt mắt, đi đây."
Mãi đến tận khi hai người đó bước ra khỏi tiệm, đi được mấy chục bước, Phương Tĩnh mới ngộ ra, nhỏ giọng nói:" Ngươi theo dõi bọn họ làm gì?"
Nguyên Trưng lời ít mà ý nhiều nói: "Người Hồ."
Đại Yến chấm dứt giao thương với người Hồ, cộng thêm mấy năm qua người Hồ quầy rầy cướp bóc phía biên giới phía Bắc, nên ở Hãn Châu rất ít khi thấy người Hồ.
Phương Tĩnh mở to hai mắt, "Làm sao ngươi biết?"
"Nhìn thấy."
Nguyên Trưng không nhịn được nói: "Ngươi đã bao giờ gặp kẻ nào đi mua nhẫn mà ăn mặc như vậy chưa?"
Phương Tĩnh bừng tỉnh, có thể hai người kia càng lúc càng đi xa, gã bám lấy ống tay áo Nguyên Trưng, nói: "Chúng ta không hiểu rõ nơi đây, chỉ có thể gọi binh lính tuần tra tới bắt bắt bọn họ, đúng không?"
Nguyên Trưng nói: "Ta muốn đích thân nhìn xem hai tên người Hồ này muốn làm gì."
"Điện hạ thân phận cao quý, lỡ mà..."
Phương Tĩnh do dự, Nguyên Trưng tránh đi cái tay gã đang nắm lấy, nói: "Đùa à, chỉ là hai kẻ người Hồ, sợ cái gì."
Một hẻm dài hiện ra trước mặt hai người, bốn bề vắng lặng, bầu trời xám xịt, yên tĩnh đến quỷ dị.
Phương Tĩnh có chút sợ hãi, Nguyên Trưng rất có dũng khi, không lùi mà tiến lên.
Nhưng rẽ qua hai góc, người Hồ biến mất dạng, tiếp đón bọn họ là lưỡi kiếm đâm tới.
Quý tộc Đại Yến coi kiếm là vật tao nhã, Nguyên Trưng phản ứng nhanh, giơ cao kiếm chặn lại, chân chính đối mặt giao thủ với nhau.
Quả nhiên đều là người Hồ.
Trong hẻm nhỏ có tiếng kiếm va chạm, võ công của Phương Tĩnh vô cùng tầm thường, thân thủ Nguyên Trưng lại rất xuất sắc, tình cờ giúp Phương Tĩnh chặn đứng mấy chiêu thức chết người, cũng đánh qua lại mấy chiêu với hai tên người Hồ.
Có thể hai người còn trẻ, chưa có kinh nghiệm giao chiến, càng là đánh lâu, thì càng rơi thế hạ phong.
Nguyên Trưng cắn răng, một kiếm hung hiểm đâm vào ngực đối phương, máu tươi phun ra, liếc nhìn bả vai bị thương của Phương Tĩnh, nói: "Quay về gọi Sầm Dạ Lan tới dọn dẹp."
Tay Phương Tĩnh có chút run rẩy, "Gọi...
Gọi người?"
Nguyên Trưng nhìn bóng lưng bỏ trốn của một tên người Hồ khác, nói: "Ta sẽ đuổi theo hắn."
"A Trưng không được!"
Phương Tĩnh muốn ngăn, Nguyên Trưng cũng đã đuổi theo tên kia, khuôn mặt gã tái đi vì sợ hãi.
Nếu Nguyên Trưng gặp chuyện, chính gã sẽ bị tru di cửu tộc.
Do dự một lúc, vẫn phải quay đầu quay về cầu viện.
Nguyên Trưng bám theo gã người Hồ quanh con hẻm vài lần, mắt thấy gã nhảy vào một khoảng sân, ngay khi Nguyên Trưng đuổi đến, người kia đã mất dạng, dường như biến mất không còn tăm hơi.
Hắn nhíu mày, sau vài vòng, cuối cùng hắn cũng tìm thấy vài giọt máu bên cạnh giếng khô.
Người Hồ biến mất trong giếng.
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm đáy giếng tối đen mấy làn, trực tiếp siết vọc dây thừng nhảy xuống, phát hiện dưới đáy giếng có một đường hầm dài và hẹp.
Trong hầm tối om, và cuối cùng là một căn hầm.
Nguyên Trưng siết chặt chuôi kiếm, chậm rãi đẩy cửa hầm, một lưỡi kiếm sắc bén loé vụt phi tới, hai kiếm giao nhau, chấn động đến mức khiến khoé miệng hắn tê dại.
Gã người Hồ nhìn hắn chằm chằm, nụ cười hung tợn, chửi rủa bằng phương ngữ Nguyên Trung nửa quen thuộc: "Nhãi con điếc không sợ súng!"
Nguyên Trưng lạnh lùng nói: "Bọn chuột nhắt man di."
Hai người động tay động chân, Nguyên Trưng thở dài liều mạng, cố gắng hạ gục tên người Hồ.
Người Hồ nhất định phải có kế hoạch lâu dài mới có thể tìm ra con đường hầm bí mật như vậy, Nguyên Trưng nhanh chóng tập trung, hắn biết người dân biên giới phía Bắc đều coi thường bọn họ, có thể Nguyên Trưng không thèm để ý, hắn chỉ muốn Sầm Dạ Lan chú ý đến họ, mạnh mẽ đánh vào mặt hắn.
Nguyên huy không thể làm gì khác, nhưng kỹ năng võ công lại rất tuyệt vời, trình độ võ công của hắn là do người chú Mạnh Đàm của hắn rèn giũa.
Nguyên Trưng mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, Mạnh Đàm luôn muốn tăng thêm sức mạnh cho hắn để tự bảo vệ bản thân mình và trở nên phấn đấu hơn, không chịu thua kém, tương lai cũng có sức tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, kết quả Nguyên Trưng chưa bao giờ thua trong bất kỳ cuộc chiến nào.
Hai người đánh đến mấy chục chiêu, người Hồ quay đầu bỏ chạy, hai người liếc mắt đuổi theo, một cánh cửa gỗ bị trọng lực đè lên lập tức tan tành, bấy giờ Nguyên Trung mới nhận ra kết cấu của đường hầm dẫn đến một ngôi nhà cổ như vậy.
Ngay khi bước ra khỏi ngôi nhà gỗ, trời đất bao la, bọn họ đã ra khỏi thành Hãn Châu.
Mắt thấy người Hồ không đấu lại Nguyên Trưng, nguy cơ thất bại bị hắn bắt lấy, tên người Hồ vội vã né tránh, thổi chiếc còi xương treo trên cổ.
Tiếng còi xương bén nhọn như tiếng quạ kêu đêm.
Ánh mắt Nguyên Trưng lạnh lẽo, mũi kiếm chém đến cổ tay người Hồ.
Gã kêu thảm một tiếng, còi xương trong tay thuận thế rơi xuống đất, Nguyên Trưng nghiêng người nắm lấy cổ áo kẻ kia một kiếm đập xuống khiến tên người Hồ choáng váng ngất đi.
Đột nhiên, không biết từ đâu xuất hiện bốn người, một người trong đó nói: "Điện hạ, mau chóng trở về thành."
Nguyên Trưng lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai?"
Người kia mang lệnh bài thông báo, chính là của Sầm Dạ Lan.
Người còn lại nói: "Đây là tiếng còi xương của người Hồ báo tin, xung quanh có mai phục."
Nguyên Trưng trừng mắt nhìn hai người họ, sau đó nhìn chằm chằm vào gã người Hồ đáng ghét, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi.
Sắc trời đã dần tối, đầu chóp mũi Nguyên Trưng thoang thoảng mùi rỉ sắt của máu, quả thực có rất nhiều người Hồ đang lăm le mai phục, ngay sau khi Nguyên Trưng chạy ra ngoài lập tức đã có người đuổi theo.
Người Hồ dường như biết đến thân phận hoàng tộc của Nguyên Trưng, bám mãi không tha, muốn bắt giữ hắn, một đường ngàn cân treo sợi tóc, may mà Nguyên Trưng cướp ngựa bỏ trốn.
Xưa nay hắn chưa từng chật vật như vậy, Bắc Cảnh trời tối khó phân biệt phương hướng, trốn được thì cũng lạc đường.
Trong lòng không khỏi mắng thầm Sầm Dạ Lan, vốn là phế vật, Phương Tĩnh là đồ vô dụng, lâu thế rồi, vẫn chưa thấy viện binh đến.
Bên ngoài thành Hãn Châu là một sa mạc hoang vu, núi non trơ trọi, căn bản không có chỗ để trốn.
Con ngựa của hắn không thể chạy nhanh, bị gãy chân, không cẩn thận nên ngã khỏi lưng ngựa, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, kéo theo cơn đau đớn từ vết thương.
Hắn ẩn mình sau cồn cát, nhắm mắt lại, chợt nghĩ đến Sầm Dạ Lan, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh như băng đó, lắng nghe tiếng võ ngựa từ xa đến gần, vó sắt của đám người Hồ.
Nguyên Trưng nuốt máu trong miệng, nghĩ thầm, xong đời.
Họ Sầm kia đích thực là có tiếng mà không có miếng, phế vật, nếu như hắn chết ở cái nơi chết tiệt này, có thành quỷ cũng phải kéo theo Sầm Dạ Lan.
Bất thình lình, có người nắm lấy bờ vai hắn, Nguyên Trưng theo phản xạ có điều kiện nâng kiếm định đâm người, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng, "Đừng nhúc nhích."———————
Máy tính đã được sửa mà lắm deadline quá, cũng chây lười nữa nên đến giờ tôi mới tìm lại được cảm xúc để edit 🥹