Chuyển ngữ: YeekiesThuở sơ khai, từ hư không hỗn độn có tên Nun, tám vị thần nguyên thủy đã ra đời, gồm Nun và Naunet, Heh và Hauhet, Kek và Kauket, cùng với Amun và Amaunet.Tám vị thần hợp sức tạo nên một hòn đảo nhỏ giữa dòng nước, để lại một quả trứng, từ đó Thần Mặt Trời Ra ra đời.Thần Mặt Trời Ra đã xua tan bóng tối, mang đến sự sống và hy vọng cho thế giới.Khepri-Atem, một hóa thân khác của Amun đã dùng chính nước mắt của mình để tạo ra một con trai và một con gái: Thần Sinh Mệnh - Shu và Nữ thần Trật Tự - Ma'at.
Shu đã lớn lên từ nước mắt của Atem, biến thành một quả cầu khổng lồ.Amun lại hóa thân thành thần Ptah, người thợ thủ công tài hoa, tỉ mỉ điêu khắc Atem thành thế giới mà chúng ta biết đến.Shu và Ma'at sinh ra Nữ thần Bầu trời - Nut và Thần Đất - Geb.
Shu đã dùng sức mạnh nâng Nut lên, tách bà ra khỏi Geb, tạo nên bầu trời và mặt đất.Atem cử đôi mắt của mình đi giám sát họ.
Con mắt này, được gọi là "Mắt của Ra", vừa là mặt trời, vừa là ngôi sao, cũng là mặt trăng và là vợ của Ptah.Mắt của Ra cần mẫn thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng khi quay trở lại bên Atem, bà phát hiện mình đã bị thay thế bởi một mặt trời mới, có tên là "Đấng vinh quang".Mắt của Ra khóc nức nở trong cơn phẫn nộ.
Những giọt nước mắt rơi xuống đất, biến thành loài người.Thần Mặt Trời Ra-Atem đích thân giáng trần, trở thành vị Pharaoh đầu tiên cai trị Ai Cập.---Vị hướng dẫn viên bảo tàng đang tận tình giới thiệu về nguồn gốc văn hóa độc đáo của Ai Cập cho du khách từ khắp nơi trên thế giới.
Ngày thường, cô hiếm khi nói tỉ mỉ đến vậy, nhưng hôm nay thì khác.Cô lén lút liếc mắt nhìn sang bên cạnh.Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đi ngay sau lưng cô, với cơ bắp cuồn cuộn và vẻ ngoài cực kỳ khó gần.
Ấy vậy mà, người đàn ông này lại đi sát bên cạnh một người khác, luôn giữ tư thế che chắn, bảo vệ một cách kín đáo.Và người hướng dẫn viên đang nhìn chính là người thứ hai.Người đàn ông gầy gò, dù đang giữa mùa hè Ai Cập nóng bức anh vẫn khoác lên mình bộ vest đen, toát lên vẻ nghiêm nghị, chỉn chu.
Gọng kính râm che khuất đôi mắt, lộ ra làn da trắng nhợt và một đường cằm sắc lạnh khi anh nghiêng đầu lắng nghe người đàn ông vạm vỡ bên cạnh.Những người đi ngang qua thấy cặp đôi đối lập này đều vô thức lùi lại một bước, rồi lại lén lút đưa mắt đánh giá họ.Dù không nhìn thấy toàn bộ gương mặt của anh, nhưng chỉ qua chiếc cằm sắc sảo, đường nét khuôn mặt góc cạnh, người ta đã có thể đoán được anh sở hữu một vẻ đẹp nổi bật đến nhường nào.Vẻ uy nghiêm từ người vệ sĩ bên cạnh càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng, xa cách của anh, tạo ra một rào cản vô hình, đẩy mọi người ra xa.Khi sự xôn xao chưa kịp lắng xuống, một người tinh mắt nhận ra giám đốc bảo tàng đang hối hả chen qua đám đông để đến gần họ.Giám đốc là một người đàn ông ngoài 50, với bộ râu hoa râm và thân hình tròn trịa khiến ông đi lại khá khó khăn.
Có lẽ vì đến vội, trán ông lấm tấm mồ hôi.Nhưng ông chẳng bận tâm lau mồ hôi, mà đi thẳng đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, nhiệt tình chìa tay ra: "Luật sư Bá Y, chào mừng ngài đã đến!"
Nghe vậy, Bá Y khẽ nở một nụ cười nhạt, tháo kính râm ra và đưa cho người vệ sĩ vạm vỡ bên cạnh.
Người vệ sĩ cung kính nhận lấy, lấy từ ba lô ra một chiếc hộp đựng kính và cất vào.Hành động tháo kính râm của anh khiến xung quanh bỗng vang lên một loạt tiếng hít thở dồn nén.Gương mặt Bá Y đẹp hơn họ tưởng tượng rất nhiều, một vẻ đẹp có sức ảnh hưởng mạnh mẽ, sắc sảo và cuốn hút.
Những đường nét không bị che giấu càng trở nên rõ ràng và ấn tượng hơn.Khi ánh mắt vô tình chạm phải anh, cái nhìn hờ hững đầy vẻ dò xét ấy khiến người ta không khỏi nín thở.Có lẽ vì nụ cười thoáng hiện trên môi hay thái độ khiêm tốn của anh, vẻ lạnh lùng, xa cách ban đầu bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho một phong thái lịch lãm, dịu dàng và đầy tinh tế.Những ánh mắt nhìn về phía anh dần trở nên táo bạo hơn.Bá Y rũ mắt xuống, nhờ ánh sáng được bố trí khéo léo trong bảo tàng, anh có thể thấy một lớp mồ hôi trong suốt, lấp lánh trên lòng bàn tay rắn chắc của đối phương.Anh hơi khựng lại, rồi mỉm cười nhẹ nhàng bắt tay với giám đốc.Cảm nhận được một xúc cảm khác lạ trên tay mình, giám đốc bảo tàng mới nhận ra anh đang đeo một chiếc găng tay da mỏng, ôm trọn những ngón tay thon dài, để lộ cổ tay với xương cổ tay rõ ràng và đẹp mắt.Thật là một đôi bàn tay tuyệt vời, giám đốc thầm thốt lên.
Ông đã từng gặp nhiều bàn tay đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy có người đeo găng tay lại...Ông nhất thời bí từ, sau một lúc suy nghĩ mới tìm được một từ thích hợp: tinh xảo.Chiếc găng tay da mỏng ôm sát, làm nổi bật những khớp ngón tay đẹp, mu bàn tay với gân guốc uyển chuyển, toát lên vẻ thanh lịch nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ.
Đó dường như là một tác phẩm hoàn hảo được điêu khắc công phu bởi một nghệ nhân bậc thầy.Chẳng trách có người nói, khi Thần Ra tạo ra loài người, có những người được ngài tỉ mỉ điêu khắc, từ sợi tóc đến móng chân, trong khi những người khác chỉ là những giọt mồ hôi ngài vung ra."
Giám đốc Bock, đã lâu không gặp," Bá Y hơi gật đầu, khéo léo rút tay lại."
Đúng vậy, lần trước chia tay vội vàng quá, tôi chưa kịp nói chuyện với ngài mấy câu.
Nhờ có ngài mà vụ trộm cổ vật vừa rồi mới được giải quyết.
Nếu không, chúng tôi thật sự bó tay," giám đốc Bock xúc động nói, "Những người bảo vệ cổ vật như chúng tôi đành bất lực trước những tên trộm này."
Nghe vậy, du khách xung quanh không khỏi chậm bước, ghé tai lắng nghe.
Đây là một vụ án nổi tiếng toàn cầu, được dư luận hết sức quan tâm.Nửa năm trước, bảo tàng bị một vụ trộm.
Bảo tàng đã hợp tác với cảnh sát và đưa tên trộm ra tòa.
Nhưng vì đối tượng là người nước ngoài, vụ án trở nên phức tạp hơn.
Trong quá trình vận chuyển tang vật, người vận chuyển đã bị bắn chết công khai ngay tại sân bay, khiến vụ án đi vào ngõ cụt.Ai cũng hiểu, có kẻ muốn bảo vệ tên trộm này, một cách trắng trợn và liều lĩnh.Không ai dám nhận vụ án này nữa, không phải vì sợ thua, mà chủ yếu là vì sợ mất mạng.Cho đến khi một luật sư người châu Á xuất hiện.
Anh không chỉ nhận vụ án mà còn giành chiến thắng ngoạn mục.Phải chăng vị luật sư lừng danh ấy chính là người đàn ông trẻ tuổi, có vẻ ngoài xuất chúng đang đứng trước mặt họ?Đám đông xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn anh.Bá Y nhếch mép, nở một nụ cười khiêm tốn: "Giám đốc quá khách sáo.
Chủ yếu là vì đất nước của ngài có đủ tiếng nói trên trường quốc tế và bảo tàng của ngài có vị thế rất quan trọng, nên tôi mới may mắn có cơ hội này thôi."
Lời nói khéo léo, tinh tế ấy khiến giám đốc Bock cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ông thầm nghĩ, quả nhiên là luật sư, ăn nói thật tài tình, cứ nói những lời dễ nghe như thế này thì hay biết mấy."
Tôi rất quý những người trẻ tuổi như ngài, vừa có tài vừa khiêm tốn," giám đốc vui vẻ cười, "Ngài đang xem về lịch sử của Tân Vương quốc phải không?"
Ông nhìn sang quầy trưng bày bên cạnh, thần sắc thoáng thay đổi.
Nơi đó trưng bày những ghi chép lịch sử về triều đại thứ 18.So với lịch sử chi tiết của các quốc gia cổ đại khác, Ai Cập đã trải qua nhiều triều đại cai trị, với ngôn ngữ và chữ viết hỗn tạp, dẫn đến việc thiếu hụt nghiêm trọng các ghi chép lịch sử.
Ngay cả thời kỳ Tân Vương quốc huy hoàng nhất cũng chỉ còn lại vài dòng ít ỏi.Bá Y dường như không để ý đến sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của giám đốc.
Anh cười tự nhiên nói: "Hình như ban nãy là đang nói về sự sáng tạo của thần Amun thì phải."
Dừng lại một chút, anh không chắc chắn nhìn về phía cô hướng dẫn viên: "Có phải là phần nội dung này không, quý cô?"
Nụ cười của Bá Y khiến cô hướng dẫn viên có chút choáng váng.
Cô thậm chí còn có cảm giác muốn bước đến để chạm vào anh, xem gương mặt ấy có thật hay không.
Nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của giám đốc, cô bừng tỉnh ngay lập tức."
À, vâng, đúng vậy, chúng ta đang nói về sự sáng tạo, và chuẩn bị đến phần lịch sử Ai Cập."
Giám đốc Bock lại trở về với vẻ mặt tươi cười: "Nếu đã đến triều đại thứ mười tám, cô hãy giới thiệu thật chi tiết cho luật sư Bá Y của chúng ta nhé."
"Vâng ạ," cô hướng dẫn viên vội vàng gật đầu, dùng ánh mắt hỏi ý Bá Y.
Sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận từ anh, cô tiếp tục bài giới thiệu vừa bị gián đoạn: "Với sự thống nhất của Thượng và Hạ Ai Cập, nền văn minh Ai Cập cổ đại chính thức mở ra một chương mới."
Giám đốc Bock vài lần muốn bắt chuyện với Bá Y, nhưng thấy anh có vẻ rất hứng thú với lịch sử, lắng nghe rất nghiêm túc và thỉnh thoảng còn chủ động hỏi, ông đành nén suy nghĩ trong lòng lại và im lặng đi theo.Sau một lúc, một nhân viên bảo tàng hối hả đến nhờ ông giúp đỡ, đó là một vụ khiếu nại mà nhân viên không giải quyết được.Bock cau mày, định mắng cấp dưới, nhưng nghĩ đến Bá Y đang ở bên cạnh, ông đành kiềm chế lại.
Ông xin lỗi Bá Y, nói rằng tối sẽ mời anh đi ăn.Bá Y cười đáp "Được", rồi cả ba người đứng nhìn giám đốc Bock rời đi."
Mời cô tiếp tục," Bá Y ra hiệu cho cô hướng dẫn viên.
Người vệ sĩ bên cạnh đưa cho anh chiếc kính râm.
Bá Y hơi tỏ vẻ xin lỗi giải thích: "Tôi không quen lắm với ánh mắt của người khác, xin lỗi cô."
"Không sao, không sao ạ."
Cô hướng dẫn viên có chút ngại ngùng, vội vàng bày tỏ sự thoải mái.Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh lại bị che khuất bởi chiếc kính râm, dù miệng nói không bận tâm, nhưng trong lòng cô vẫn tiếc nuối.Khuôn mặt đẹp quá, không để lộ ra thì thật là lãng phí.Sự chú ý của mọi người lại quay trở lại với các cổ vật lịch sử.
Cô hướng dẫn viên tiếp tục giới thiệu:"Thời kỳ cường thịnh nhất trong lịch sử Ai Cập bắt đầu từ triều đại thứ mười tám.
Ở đây, chúng ta không thể không nhắc đến một vị Pharaoh nổi tiếng nhất, đó là Laheris."
Nói đến đây, cô hướng dẫn viên dừng lại, hỏi Bá Y: "Ngài đã từng nghe nói về vị Pharaoh trẻ tuổi này chưa?"
"Rất tiếc, tôi e là sẽ làm cô thất vọng," Bá Y cười đầy vẻ tiếc nuối, "Điểm lịch sử của tôi thời đi học chưa bao giờ đạt chuẩn cả."
Cô hướng dẫn viên bật cười, mở lời giải vây cho anh: "Không biết cũng là chuyện thường thôi, lịch sử Ai Cập vốn dĩ đã thiếu sót và không đầy đủ.
Hơn nữa, ngài không phải là người bản địa.
Xin phép cho tôi được giới thiệu chi tiết hơn về vị Pharaoh lừng danh này."
Giọng cô hướng dẫn viên dịu dàng, dùng một ngữ điệu rất khoan thai để kể lại một đoạn lịch sử đã phủ đầy bụi thời gian:"Vào cuối thế kỷ trước, lăng mộ của Laheris đã được những tên trộm mộ phát hiện.
Tuy nhiên, tất cả những tên trộm mộ xâm nhập vào đó đều chết một cách kỳ lạ.
Những cái chết liên tiếp đã gây chấn động và khơi dậy sự tò mò trên toàn thế giới.
Lăng mộ được bảo tồn gần như nguyên vẹn này đã thu hút nhiều nhóm khảo cổ học đến điều tra."
Nói đến đây, cô hướng dẫn viên tiếc nuối thở dài: "Nhưng các nhà khảo cổ học cũng lần lượt chết một cách bí ẩn, không một ai sống sót.
Cái chết của họ kỳ lạ và đáng sợ, như thể đó là lời nguyền mà vị Pharaoh đang yên nghỉ đã giáng xuống những kẻ đã mạo phạm đến ngài.
Không một ai có thể thoát khỏi lời nguyền đó."
Bá Y phối hợp với cô, giả vờ kinh ngạc nói: "Chuyện này thì tôi có nghe nói, đúng là rất nổi tiếng."
Cô hướng dẫn viên rất vui: "Vâng, chính là truyền thuyết đó.
Dù lời nguyền của pharaoh rất đáng sợ, nhưng vị pharaoh trẻ tuổi này lại có một cuộc đời bi thảm.
Ngài lên ngôi khi mới chín tuổi, nhưng lại là một con rối trong tay bà nội là Phu nhân Nits.
Đến năm 16 tuổi, ngài mới tự mình chấp chính, nhưng rồi lại bị quyền thần Bá Y và võ tướng Seebek thao túng triều chính..."
Cô hướng dẫn viên nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật nói với Bá Y: "Thật trùng hợp, tên của ngài phát âm giống hệt với vị quyền thần này đấy."
Bá Y mỉm cười gật đầu: "Thật là vinh dự cho tôi."
Sự dí dỏm của anh khiến cô hướng dẫn viên bật cười.
Thấy anh có vẻ hứng thú, cô tiếp tục câu chuyện: "Laheris qua đời khi mới 19 tuổi.
Dù tự mình chấp chính ba năm, nhưng ngài chưa bao giờ thật sự nắm quyền.Bi kịch của Laheris bắt nguồn từ ông nội ngài là Amenhotep Đời thứ I.
Sau khi Amenhotep Đời thứ I bất ngờ qua đời, hoàng tử còn nhỏ tuổi, nên vợ ông là Meritaten đã bắt đầu nhiếp chính dưới sự phò tá của các lão thần.
Bà chính là Phu nhân Nits sau này.
Bất hạnh thay, Phu nhân Nits lại là người có thủ đoạn cứng rắn, khiến con trai bà là Amenhotep Đời thứ II đến khi qua đời cũng không thể có được thực quyền."
"Sau khi Laheris tự mình chấp chính, ngài đã dành rất nhiều thời gian và công sức để đối đầu với bà nội Nits, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi của gia tộc.
Chỉ đến khi Phu nhân Nits bị quyền thần Bá Y lật đổ và qua đời ở Thebes, Laheris mới được tận hưởng quyền lực một cách ngắn ngủi.
Chính vì thế, gia tộc Amenhotep còn được gọi là gia tộc Amun bị Nits điều khiển cả đời."
Cô hướng dẫn viên rõ ràng rất am hiểu công việc của mình, kể lại một đoạn lịch sử một cách sinh động và lôi cuốn:"Trong ba năm chấp chính của Laheris, mỗi chính sách của ngài đều mang đậm dấu ấn chính trị của Bá Y, giống như một con rối.
Ngay cả cái chết đột ngột của ngài cũng không thoát khỏi cái tên Bá Y.
Hiện tại có hai giả thuyết chính: một là chết vì bệnh sốt rét, một căn bệnh truyền nhiễm cổ xưa của Ai Cập; hai là bị quyền thần Bá Y mưu hại."
"Thật xuất sắc."
Bá Y đúng lúc đưa ra lời khen ngợi.
Gương mặt nhã nhặn và lời nói dí dỏm, chu đáo của anh khiến cô hướng dẫn viên không khỏi đỏ mặt.Đi hết chặng đường, cô hướng dẫn viên đã kể lại toàn bộ lịch sử Ai Cập được ghi chép lại một cách vô cùng chi tiết.
Đến cuối phòng trưng bày, cô mới ngạc nhiên nhận ra mình đã không còn gì để nói nữa."
Cô vất vả rồi."
Bá Y khẽ cười, người vệ sĩ bên cạnh đưa ra một phong bì trắng.
"Tiếc là chúng tôi còn có lịch trình khác.
Mong lần sau có cơ hội được mời cô đi ăn, khi đó mong cô sẽ nể mặt."
Cô hướng dẫn viên cười đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhận lấy phong bì.
Một mùi trà thoang thoảng bay ra, vương trên đầu ngón tay.
Mùi hương thanh nhã ấy lại mang theo chút cay nồng.Sao ngay cả việc cho tiền boa mà người đàn ông này cũng có thể làm một cách lịch lãm đến thế?
Dù là mùi trà thanh nhã, nhưng cô hướng dẫn viên lại có cảm giác ngọt lịm, say mê như nếm rượu.Sau khi chào tạm biệt cô hướng dẫn viên, Bá Y và người vệ sĩ lên xe rời khỏi bảo tàng.Vừa lúc cánh cửa xe đóng lại, nụ cười trên môi Bá Y dần tắt.
Anh tháo chiếc găng tay ra và ném vào thùng rác.Trong lúc làm vậy, hàng mi anh khẽ cụp xuống, che giấu sự chán ghét và khinh bỉ sâu thẳm trong đôi mắt.Người vệ sĩ liếc qua kính chiếu hậu, đã quen với hành động này.
Chỉ những người thân cận mới biết Bá luật sư mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng đến mức nào, đó là lý do vì sao anh luôn đeo găng tay, cố gắng tránh tiếp xúc da thịt trực tiếp nhất có thể.Hắn bình thản nhặt túi rác đặt ở chỗ để chân của ghế phụ, lát nữa sẽ mang đi vứt."
Cái gã giám đốc Bock đó đúng là thích diễn kịch," người vệ sĩ thuần thục khởi động xe, đánh lái.
Ánh mắt hắn chăm chú vào con đường phía trước, "Nếu tôi nhớ không nhầm, vụ trộm cổ vật nửa năm trước rõ ràng là do hắn tự giám sát rồi tự trộm."
Tên trộm kia đúng là đã ăn cắp đồ vật, nhưng không phải là cổ vật của bảo tàng.Chẳng qua hắn không may, lại đụng phải giám đốc Bock và luật sư Bá Y.Bá Y nghiêng đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe.
Một cơn gió mạnh nổi lên, cuốn theo cát vàng bao phủ cả thành phố.
Anh khẽ cười nhạt: "Không sao cả, ai cũng làm việc vì tiền thôi."
Giám đốc là vậy, anh cũng vậy, đều là sự trao đổi theo nhu cầu.Người vệ sĩ im lặng.
Một lúc sau, hắn lại hỏi: "Nhắc đến cổ vật bị trộm lúc đó hình như là cái xác ướp tên La gì đó đúng không?"
Hắn không nhớ rõ tên, nhưng khi Bá Y nhận vụ án đó, hắn đã ở bên cạnh.
Lời cô hướng dẫn viên vừa nói khiến hắn mơ hồ có ấn tượng.Do thói quen nghề nghiệp, Bá Y sửa lại cách gọi của hắn: "Là Laheris."
Người vệ sĩ cười, vẻ sát khí trên người giảm đi bảy tám phần: "Phải rồi, Pharaoh chắc là vua của Ai Cập cổ đại nhỉ?
Nghe bảo lời nguyền của họ ghê gớm lắm."
Bá Y khẽ bật cười giễu cợt: "Chỉ là một tên nhóc ranh vắt mũi chưa sạch."
Anh chưa bao giờ tin vào những chuyện huyền bí hay ma quỷ.
Cái gọi là "lời nguyền" chẳng qua chỉ là những vi khuẩn, nấm mốc ẩn náu trong không gian kín mà thôi.
Giờ đây, chúng được dùng làm chiêu trò thu hút khách du lịch, giúp họ kiếm được bộn tiền.Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bảo tàng, bánh xe lăn trên mặt đường nhựa.
Dọc con đường là những kim tự tháp cao vút, hùng vĩ.
Trước mặt chúng, con người trở nên nhỏ bé như những chú kiến.Người dân bản địa cưỡi lạc đà, khoác tấm vải bố che chắn gió cát, thong thả đi qua sa mạc vàng óng.
Từ xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông lạc đà ngân nga."
Đinh – đinh –"Một cách vô cớ, Bá Y cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình, đầy áp lực, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn, nhưng ngoài con đường thẳng tắp ra thì chẳng có gì cả.Trước cửa bảo tàng, cây tháp bia biểu tượng cho sự chiến thắng, đối diện với con đường, lặng lẽ nhìn theo họ."
Đinh – đinh –"Lại một tiếng chuông lạc đà vang lên.
Khác với âm thanh ngân nga từ xa trước đó, lần này tiếng chuông như vang ngay bên tai, đột ngột xuyên thẳng vào đại não, tựa như một làn sóng âm chấn động.Bá Y chỉ cảm thấy đầu óc "ong" lên một tiếng, thế giới trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, lớp này chồng lên lớp kia, như hòa vào nhau mà lại như tách rời.Khi cảm giác choáng váng ập đến, trước mắt anh tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.___【Lời tác giả】Thần thoại Ai Cập cổ đại, xét theo khía cạnh hiện đại, có vẻ như là một câu chuyện "tự luyến".___Tham khảo thần thoại từ các cuốn sách "Egyptian Temples" và "Egyptian Gods".Truyền thuyết về "Lời nguyền của Pharaoh" là có thật, và được trích dẫn trong tác phẩm này.Mẹo:Chân thành cảm ơn những cuốn sách sau đây đã cung cấp tài liệu tham khảo quý giá cho tác phẩm này."
Egyptian Temples""Egyptian Gods""Egyptian Pharaoh: Tutankhamun""The Decline of the Mediterranean""A History Teacher Takes You on a Tour of Egypt (Volume I and II)""Four Thousand Years of Egypt"Ngoài ra, tôi cũng đã tham khảo nhiều bộ phim, video lịch sử, và trò chơi liên quan đến bối cảnh lịch sử này.
Vì số lượng khá nhiều và đa dạng, tôi xin phép không liệt kê hết.
Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn.(Nếu bạn đam mê lịch sử Ai Cập cổ đại nhưng lo sợ không thể đọc hết các sách, bạn có thể thử chơi tựa game "Assassin's Creed: Origins".
Đây là một trò chơi nhập vai lấy bối cảnh Ai Cập cổ đại với nội dung bám sát lịch sử, rất sinh động và thú vị để vừa học vừa chơi.)___Truyện được lấy bối cảnh Ai Cập cổ đại.
Bạn nào thích thì hãy nhấn theo dõi nhé!Dự kiến cho tác phẩm tiếp theo:"Tiểu thư Ai Cập và Đại đế La Mã"(Tên truyện sẽ được thay đổi và nội dung sẽ được trau chuốt hơn, nhưng bối cảnh và cốt truyện chính sẽ không thay đổi.)___Hiu là cháu trai của vị Đại tư tế tối cao Ai Cập.
Anh ta có một vẻ ngoài cao quý, được mọi người ca tụng là hóa thân của Nữ thần Hathor và là kiệt tác của Thần Amun.Sau anh, sẽ không còn ai là mỹ nhân nữa.Lớn lên trong những lời ca ngợi, Hiu dần trở thành một người kiêu ngạo, hống hách, tự luyến và độc đoán.Một ngày nọ, khi đi ngang qua chợ nô lệ, anh ta trông thấy một nô lệ cao lớn và ngay lập tức bị thu hút.
Thật là một bộ ngực vạm vỡ, săn chắc, có vẻ chạm vào rất thích.Ánh mắt của nô lệ đầy vẻ u ám, hoang dã, không chịu khuất phục, giống như một con ngựa hoang chưa được thuần hóa."
Mua hắn, mua hắn về đây!"
Hiu rất vui vẻ nhận lấy người nô lệ này.
"Ta nhất định phải huấn luyện hắn cho thật tốt!"
Tiberius mất trí nhớ.
Khi tỉnh lại, hắn đã bị bán vào chợ nô lệ, thuốc vẫn còn tác dụng khiến toàn thân hắn không có chút sức lực nào.Trong lúc mơ màng, hắn đã được một vị thiếu gia quý tộc vô cùng xinh đẹp mua về nhà.Vị thiếu gia đã tự tay làm một chiếc vòng cổ đẹp đẽ cho hắn, khắc tên và địa chỉ của mình lên đó.Điều đầu tiên mà thiếu gia dạy hắn là phải gọi "chủ nhân" và phải biết cách hầu hạ người khác.Hiu rất yêu thích người nô lệ này.
Nhưng rồi một ngày, hắn biến mất.Hiu vừa tức giận vừa ngạc nhiên.
Anh ta tự nhủ, nếu tìm thấy tên nô lệ chết tiệt này, anh ta nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng.Và rồi Hiu thật sự đã gặp lại người nô lệ đó, vào ngày Ai Cập bị chinh phục, khi Đại đế La Mã đích thân đến.Hắn ngồi trên chiếc xe ngựa chiến bọc vàng, với bốn con sư tử oai vệ dẫn đường.
Phía sau hắn là hàng ngàn binh lính sẵn sàng chiến đấu.Ông nội của Hiu, vị Đại tư tế tối cao Ai Cập, cùng với các vị tư tế và tướng lĩnh khác, quỳ gối trước mặt hắn và cung kính nói: "Cung nghênh Đức vua!"
Tất cả người dân đều quỳ xuống.Hiu ngơ ngác và từ từ tạo ra một dấu hỏi trên đầu: Bắt chủ nhân quỳ lạy nô lệ, không sợ mất mạng sao?Vị thiếu gia kiêu ngạo, hống hách và tự luyến (Thụ) x Vị nô lệ ngựa hoang mất trí nhớ, Đại đế La Mã (Công).___【Lời Yeekies】Cổ cũng tìm kiếm thêm về 8 vị thần đó, ai muốn tìm hiểu thì xem tiếp nhó~___TÁM VỊ THẦN KHỞI NGUYÊN – OGDOAD
Ở thành phố Hermopolis (Ai Cập), xuất hiện một truyền thuyết về các vị thần sáng thế như sau.
Từ hư không hỗn độn xuất hiện "tám vị thần" chia thành 4 cặp nam – nữ.
Nun và Naunet đại diện cho Nước,Heh và Hauhet đại diện cho Vô cực,Kek và Kauket đại diện cho Bóng tối.Amun và Amaunet đại diện cho Sự lẩn khuất (trong thời Trung vương quốc Ai Cập - khoảng vương triều thứ 8, từ năm 2050 TCN đến 1800 TCN - Amun lại được coi là thần của bầu trời, là vua của các vị pharaoh, điều này sẽ được mình nhắc đến sau).
Rồi người thành Hermopolis cho rằng từ hư không đó sinh ra một vũng nước (cũng có ghi chép nói rằng vũng nước đó từ là từ Nun).
Rồi từ vũng nước lại trời nên một mỏm đất.
Từ mỏm đất lại mọc lên một bông hoa sen.
Từ bông hoa sen đó vị thần Mặt trời sinh ra, mang theo ánh sáng của mình chiếu khắp vũ trụ.
Tuy hầu hết bằng chứng về truyền thuyết kia được ghi lại vào thời kì Ptolemaic(*), nhưng từ Vương triều thứ 5 (từ năm 2465 TCN - năm 2323 TCN) thành phố Hermopolis đã có một cái tên cổ là "Khemnu" hay "eight town" – thành phố của 8 vị thần.
==========
(*) Thời kì Ai Cập thuộc Hy Lạp (từ năm 304 - năm 30) - sở dĩ có cái tên là thời kì Ptolemaic là vì sau khi Alexandros Đại đế chiếm được Ai Cập rồi qua đời, đất nước Ai Cập đã thuộc về tay tướng Ptolemaios, sau đó cũng lên làm vua xứ Ai Cập khởi đầu cho triều đại Ptolemaios kéo dài 300 năm luôn.Cre: FB Truyện Thần Thoại, 2020