[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,970
- 0
- 0
[Đm/Edit - Og] (Abo) Cục Cưng Mềm Mại Ngọt Ngào Của Lục Tiên Sinh
🐇 179: Em bé của em, ngoan nhất trần đời 🐇
🐇 179: Em bé của em, ngoan nhất trần đời 🐇
Edit: mellyjellyxxTruyện chỉ được update trên wtp mellyjellyxx.
Vui lòng không reup.
Sáng nay lúc ra khỏi nhà, Tô Ngôn cứ bám lấy Lục Cẩn Thừa, nhất định phải theo sau tiễn hắn ra tận cổng.
Vẻ lưu luyến không rời ấy khiến Lục Cẩn Thừa cả buổi sáng cứ nhớ nhung mãi.
Khao khát được về nhà ôm vợ càng mãnh liệt, tốc độ hoàn thành công việc của hắn càng nhanh.Sau khi giải quyết xong những việc tương đối gấp, Lục Cẩn Thừa tan làm sớm hơn nửa tiếng.
Hắn muốn tạo bất ngờ cho Tô Ngôn nên không báo trước.Lục Cẩn Thừa trở về biệt thự, vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy tiếng chương trình gameshow trên TV.
Hắn nhìn về phía phòng khách, quả nhiên thấy hai Omega nhà mình đang nằm ườn trên sofa cùng nhau xem TV.Tô Ngôn và Lục Thiên Du đang ăn vặt, mỗi người một cái bánh chà bông.
Lục Thiên Du gục đầu lên vai Tô Ngôn.
Lục Cẩn Thừa thấy cảnh đó liền tỏ vẻ không hài lòng, đi đến và nói: "Lục Thiên Du, em lớn tướng rồi mà cứ như con nít, dựa lên người vợ anh làm gì?!
Mau đứng dậy!"
Đến gần hơn, Lục Cẩn Thừa thấy trên bàn trước mặt Lục Thiên Du có nhiều vỏ bánh chà bông hơn cả của Tô Ngôn.
"Em đấy, ngày nào cũng ngủ đến tận trưa mới dậy, rồi chỉ biết ăn vặt, nhìn xem em đã ăn bao nhiêu rồi?!
Đồ ăn vặt của anh dâu em đều bị em chén sạch!
Bao giờ em mới có chút tiến bộ đây?!"
Lục Thiên Du: "..."
Thật là vô lý hết sức!
Khi nào mà cậu ngày nào cũng ngủ đến trưa mới dậy?!
Khi nào mà cậu ăn hết đồ ăn vặt của anh dâu?!
Oan ức quá đi thôi!Chỉ vì dựa vào người anh dâu mà bị anh họ mắng xối xả.
Lục Thiên Du tủi thân ngồi thẳng dậy, trả lại "vợ" cho anh mình.
Dưới ánh mắt chán ghét của hắn, Lục Thiên Du nhét nốt nửa cái bánh chà bông còn lại vào miệng."
Hừ, là anh dâu bảo em ăn, anh ấy còn chẳng nói gì, mà anh cứ mắng em mãi..."
Lục Thiên Du lầm bầm phản bác, rồi lại ôm lấy cánh tay Tô Ngôn, rụt rè trốn sau vai anh.Sau đó cậu bị Lục Cẩn Thừa lườm cho một cái, đành ngượng ngùng buông tay, tự giác xê dịch sang một bên.
Hừ hừ hừ!
Anh họ đúng là keo kiệt!
Lục Thiên Du lẩm bẩm trong lòng.
May mà cậu là Omega, chứ nếu là Alpha hoặc Beta, chắc đến cả cái cửa này cũng không vào được, đừng nói là được ngồi cùng sofa ăn vặt với anh dâu.Hơn nữa, cậu có mập đâu, còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà, ăn nhiều một chút thì làm sao chứ?!
Anh họ chắc chắn là gặp chuyện không vui ở công ty nên về nhà trút giận lên đầu cậu!Không đúng không đúng!
Lục Thiên Du liếc nhìn Lục Cẩn Thừa đang ngồi trên sofa, ôm chặt Tô Ngôn vào lòng.
Anh họ mà gặp chuyện không vui thì sẽ không về sớm như thế.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt anh cũng không giống đang bực bội.Vậy thì chỉ có một chân tướng!Lục Thiên Du, tự xưng là Holmes đương đại, đẩy đẩy chiếc kính vô hình trên mũi, đưa ra kết luận: "Anh họ mình đang tiền mãn kinh sớm!"
Triệu chứng điển hình nhất chính là: luôn cằn nhằn, càu nhàu với cậu em họ hoạt bát, đáng yêu của mình!-"Nhìn cái gì mà nhìn?
Tôi nói sai sao?"
Lục Cẩn Thừa vắt chéo chân, tựa vào lưng ghế sofa, một tay nâng tách trà, một tay ôm lấy người yêu, vẻ mặt đắc ý nhìn em họ."
Đồ..."
Lục Thiên Du quay mặt đi, lầm bầm.
"Tiền mãn kinh, trâu già gặm cỏ non, có gì mà đắc ý..."
"Nói gì đấy?
Nói to lên coi."
Lục Cẩn Thừa dù không nghe rõ Lục Thiên Du đang nói gì, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt là biết ngay cậu em đang lẩm bẩm mắng mình.-Tô Ngôn kẹp giữa hai người, tiến thoái lưỡng nan.
Cậu muốn giúp Lục Thiên Du, không muốn cậu bị mắng, nhưng cũng phải dỗ cho bằng được cái Alpha càng lúc càng ấu trĩ này.
Haizz...
Thật là khó xử.
Rõ ràng cậu cũng chỉ là một em bé mà, sao bây giờ lại cảm thấy mình mới là người lớn giữa hai anh em này vậy."
Anh đừng nhìn Thiên Du nữa mà..."
Tô Ngôn nắm lấy tay Lục Cẩn Thừa, muốn kéo sự chú ý của hắn về phía mình."
Hả?
Sao thế, bảo bối?"
Lục Cẩn Thừa nắm ngược lại tay Tô Ngôn, nhẹ nhàng véo véo."
Thật ra những cái bánh chà bông đó là em ăn không hết, cũng không muốn ăn nữa, nên mới bảo Thiên Du giúp em ăn bớt đi thôi.
Anh đừng mắng em ấy nữa, nha~"Ngón tay Tô Ngôn nhẹ nhàng cào nhẹ vào lòng bàn tay Lục Cẩn Thừa, cảm giác ngưa ngứa rất tinh tế.
Những hành động nhỏ này đều đánh thẳng vào tim Lục Cẩn Thừa."
Thật không?
Vậy bảo bối bây giờ muốn ăn gì?"
"À, bây giờ em không muốn ăn vặt gì cả~" Tô Ngôn mềm mại cọ cọ vào Lục Cẩn Thừa nũng nịu.
"Em nhớ anh lắm, anh không ở nhà em cũng chẳng có tâm trạng xem TV.
May mà có Thiên Du xuống chơi với em..."
Sau khi nghe Tô Ngôn nói rất nhiều lời ngọt ngào, Lục Cẩn Thừa mới hài lòng gật gật đầu.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm, Lục Cẩn Thừa liền bế Tô Ngôn lên, định về phòng tình cảm một chút.Đi được hai bước, hắn lại quay đầu lại, hào phóng nói với Lục Thiên Du: "Muốn ăn bánh thịt chà bông thì ở tủ đồ ăn vặt trong nhà bếp còn đấy.
Tự đi mà lấy.
Anh dâu em không ăn hết nhiều thế đâu, em ăn thêm đi, nhìn em gầy gò quá."
Nói xong, Lục Cẩn Thừa liền bế Tô Ngôn lên lầu, về phòng.Lục Thiên Du bĩu môi.
Ăn cơm chó no bụng rồi, ai còn muốn ăn bánh thịt chà bông nữa chứ."
Haizzz..."
Lục Thiên Du nằm ườn ra sofa, ôm gối đầu than vãn."
Khi nào mình mới được rải cơm chó cho người khác xem đây..."
-Từ khi bụng Tô Ngôn xuất hiện thai động, Lục Cẩn Thừa mỗi ngày đi làm về đều phải ôm Tô Ngôn tình cảm một lúc lâu.
Mỗi lần thân mật hơi quá, em bé trong bụng lại tỏ vẻ bất mãn, đạp loạn xạ."
Này, này, này, tiên sinh," Tô Ngôn nhẹ nhàng đẩy vai Lục Cẩn Thừa, quay mặt đi thở dốc.
"Thôi được rồi, em bé lại đạp em."
"Sao lại đạp chứ," Lục Cẩn Thừa buông lỏng Tô Ngôn, lùi xuống bên cạnh bụng cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng tròn vo.
"Nhóc con, sao lúc nào con cũng đạp thế hả?"
Em bé như để đáp lại người ba Alpha, đạp một cái thật mạnh vào lòng bàn tay Lục Cẩn Thừa."
Này, tính tình cũng không vừa đâu nhé.
Nhóc con, sau này phải ngoan một chút, biết chưa hả?"
Lục Cẩn Thừa ghé vào bụng Tô Ngôn trò chuyện với em bé.
Khi người ba Alpha cằn nhằn, em bé lại im thin thít, giống như một em bé ngoan ngoãn đang lắng nghe.
Nhưng khi người ba Alpha đặt tay hay mặt lên bụng, em bé lại lập tức đạp một cái.Tô Ngôn nhìn cảnh một lớn một nhỏ đùa giỡn qua lớp bụng, cười rất hạnh phúc.
"Tiên sinh, em bé hiếu động quá.
Anh nghĩ có khi nào là Alpha không?"
Nghe nói bây giờ đã có thể kiểm tra giới tính của em bé, nhưng họ vẫn chưa đi khám.
Trước đây khi Lục Cẩn Thừa đưa Tô Ngôn đi khám thai, bác sĩ có hỏi có muốn biết giới tính và giới tính thứ hai của em bé không.
Lục Cẩn Thừa hỏi ý Tô Ngôn, nhưng cậu không muốn biết sớm.Cậu muốn giữ lại một chút mong đợi và bất ngờ.
Dù là giới tính gì, cũng là em bé ngoan của cậu, cậu đều yêu.
Lục Cẩn Thừa cũng không có yêu cầu đặc biệt gì về giới tính của con.
Em bé do Omega của hắn sinh ra, chắc chắn sẽ là một thiên thần đáng yêu.
Thế nên họ đã quyết định không làm xét nghiệm.Nhưng không xét nghiệm không có nghĩa là họ không đoán.
"Là Alpha cũng tốt.
Nhưng mà hiếu động thế này thì e là sẽ quậy em dài dài đấy."
Bé Alpha hồi nhỏ thường rất nghịch ngợm.
Tô Ngôn mềm mại thế này, chắc chắn không quản được.
Nhưng cũng không sao, bé Alpha nghịch ngợm vẫn dễ quản hơn là một bé Omega nghịch ngợm.
Nếu là một bé Omega đáng yêu giống Tô Ngôn, Lục Cẩn Thừa cảm thấy mình sẽ không thể quản nổi, có khi sẽ chiều hư đến mức vô pháp vô thiên."
Em bé của em chắc chắn ngoan nhất trần đời."
Tô Ngôn hạnh phúc xoa bụng mình.
"Em bé sẽ không quậy em đâu."
Omega trẻ con ngây thơ, nghĩ rằng em bé sinh ra sẽ ngoan ngoãn như một thiên thần nhỏ mềm mại, đáng yêu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được việc chăm con vất vả đến nhường nào.-"Tiên sinh, sao hôm nay anh về sớm thế?"
"Vì nhớ em," Lục Cẩn Thừa tay tiếp tục không thành thật mà lởn vởn trên người Tô Ngôn.
"Nhớ đến mức chỉ muốn lập tức nhìn thấy em thôi."
Mặt Tô Ngôn hơi ửng hồng.
Lục Cẩn Thừa bây giờ càng ngày càng biết trêu chọc cậu.
Nhận thấy phản ứng của cơ thể cậu, Lục Cẩn Thừa nhẹ nhàng cười, muốn tiến thêm một bước, tận hưởng chút tráng miệng trước bữa tối.Thế nhưng, một tiếng chuông điện thoại lạc lõng đã phá hỏng kế hoạch của Lục Cẩn Thừa."
Anh nghe đi," Tô Ngôn nhẹ nhàng đẩy Lục Cẩn Thừa, "Tiên sinh, điện thoại kêu lâu rồi."
Tiếng chuông vẫn vang lên liên tục hết lần này đến lần khác, Lục Cẩn Thừa không thể không đứng dậy."
Ai gọi thế?"
Tô Ngôn tò mò hỏi."
Là ông nội."
Lục Cẩn Thừa đưa màn hình cho anh xem rồi bắt máy.-"Sao lâu thế mới nghe máy?!"
Điện thoại vừa kết nối, ông nội Lục đã bất mãn trách móc.
"Cháu đang làm gì đấy?"
Lục Cẩn Thừa xoa xoa giữa trán, bị gián đoạn phút thân mật nên có chút khó chịu.
"Cháu đang bận, ông có việc gì không ạ?"
"Khụ khụ!
Cái đó...
Cháu đưa Tô Ngôn về nhà cũ ở vài ngày đi."
Lâu rồi không gặp, ông nội Lục rất nhớ Tô Ngôn.
Gần đây sức khỏe ông không tốt, vẫn ở nhà cũ tịnh dưỡng, sợ bệnh tật lây cho Tô Ngôn nên không dám đến thăm cậu.Ông nội Lục nói, bây giờ bệnh của ông đã khỏi hẳn.
Hoa trong vườn nhà cũ nở rất đẹp, đàn gà con trong nông trại cũng đã lớn, có thể ăn được rồi, nên ông muốn Tô Ngôn về chơi."
Thế nào?
Tuần này có thể về được không?
Về ở lại mười bữa nửa tháng nhé?"