Lãng Mạn (ĐM/EDIT) - Mùa đông ấm áp - (冬暖时) - TÁC GIẢ: LÊ HOA ĐƯỜNG

(Đm/Edit) - Mùa Đông Ấm Áp - (冬暖时) - Tác Giả: Lê Hoa Đường
Ngoại truyện 3: Sốc! Chó Ngốc cũng có thể làm bánh bá trạng! (2)


Sau khi Khương Mặc đi vào nhà vệ sinh, Đường Tu cũng ưỡn bụng đủng đỉnh đi vào bếp

Trong bếp đã có sẵn ngải cứu đã được rửa sạch, gạo nếp, thịt ba chỉ được cắt vuông vức nằm yên vị trong tủ lạnh, lòng đỏ trứng muối cũng được tách ra rồi đặt ngay ngắn trên mâm.

Đường Tu định ngủ dậy sẽ bắt đầu gói bánh, nhưng Khương Mặc về bất ngờ, mà về như vậy thì chắc hẳn chưa ăn gì, nên anh định sẽ nấu cho cậu một tô mì trứng trước, để cậu ăn rồi nghỉ ngơi cho thoải mái.Đường Tu đeo lên một chiếc tạp trắng trước người, vô tình áo ngủ của anh là màu đen, bởi vì thai đã lớn nên anh phải hơi tách chân ra mới đứng được, việc đó khiến anh cảm thấy mình như chim cánh cụt vậy.Do bụng đã lớn nên việc nấu ăn không được thuận tiện cho lắm, nên anh đứng xa bếp một chút, cố cúi người xuống và nghiêng người về phía trước, một tay ôm lấy bụng phòng hờ đụng đứa nhỏ lên kệ bếp.Anh dùng tư thế này để lột tỏi, cắt hành với xúc xích giăm bông, rửa sạch rau cải ngồng, sau đó bắt nồi lên bếp, cho chút dầu, bỏ tỏi băm và xúc xích giăm bông vào xào sơ, rồi thêm nước và đợi sôi, nêm chút muối và nước tương, cuối cùng là đậy nắp và nấu lửa nhỏ.Anh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, đỡ lấy eo mình, ngửa chiếc cổ tái nhợt lên vì đau đớn, nhưng cũng không để tư thế đó lâu, anh lại quay sang bếp bên kia bắt đầu chiên trứng.

Khi trứng chiên xong thì mì cũng đã sẵn sàng, anh tắt bếp múc mì ra, sau đó nấu tiếp món cải ngồng cho Khương Mặc.Trước kia khi nấu cho Khương Mặc thì anh hay cho tất cả vào nồi, nhưng sau này khi biết Khương Mặc không thích ăn trứng với rau xanh nấu lâu, vì thế nên anh nấu mì riêng, chiên trứng và luộc rau riêng, cuối cùng sẽ để rau và trứng lên bề mặt tô mì, rồi rưới dầu lên để tất cả ngấm gia vị, hương thơm thoang thoảng bay ra, thường Khương Mặc hay nói mùi này thơm lắm.Khương Mặc tắm xong không thấy Đường Tu đâu, nghe thấy trong bếp có tiếng động, ngó vào bếp thì thấy cô vợ nhỏ đang chần rau cho mình, tuy bụng Đường Tu nhìn có vẻ nhỏ, nhưng với kệ bếp thẳng như vậy thì đứng vẫn bị cấn, thế nên Đường Tu chỉ có thể khom lưng bảo vệ bụng, duỗi tay bỏ rau vào nồi.Đứng từ xa nhìn thôi mà Khương Mặc đã thấy vất vả rồi, chưa nói đến việc lúc ôm lấy anh, anh giật mình nên hơi lảo đảo, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào người cậu, tiếng thở hổn hển mang theo sự đau đớn và mệt mỏi."

Trời ơi ông cố của em ơi...." – Khương Mặc ôm lấy Đường Tu than trời bên tai anh."

Bỏng, bỏng."

- Đường Tu cố hết sức giơ tay muốn tắt lửa, nhưng Khương Mặc duỗi tay tắt bếp nhanh hơn."

Sao anh không nằm nghỉ đi, vào đây chi vậy?"

"Nấu mì trứng....Ăn rồi ngủ tiếp, úi...." – Eo Đường Tu đau không chịu được, nói chưa dứt lời đã rên nhẹ một tiếng."

Anh coi anh kìa, không nghe lời chút nào hết." – Khương Mặc lại lập tức đau lòng, lập tức ôm người kia lên."

A a a để anh xuống, anh tự đi được."

- Bị chồng ôm như công chúa mà đi đi lại lại như vậy cả ngày, Đường Tu xấu hổ không chịu được, bèn cắn răng tát Khương Mặc một cái: "Em làm vậy con em nó méo luôn bây giờ."

Khương Mặc thấy hơi bực bội: "Anh mới đứng kiểu kia, eo cũng cong vòng xuống, con em chắc bị anh nắn thành quả dưa mất tiêu rồi."

"Em nói ai nắn con thành quả dưa ưm ----"Đường Tu nói chưa hết câu đã bị Khương Mặc hôn đến mức không thở nổi, hôn đến khi cả người anh mềm nhũn trên ghế tựa mềm mới chịu ngừng, Đường Tu cảm thấy mình bị thiếu oxy não mất rồi, choáng váng nói: "Khương Mặc, anh thấy em không nên lúc nào cũng vậy."

Khương Mặc bưng tô mì của mình ra, nhìn Mèo Con của cậu như cái bánh mèo (*), ôm cái bụng tròn vo nho nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc muốn giảng đạo lý cho cậu, bèn cảm thấy khá là buồn cười: "Em không thể làm sao?"

Đường Tu bị hơi cứng họng, vành tai khẽ ửng đỏ: "Khi anh đang bèn chuyện nghiêm túc với em thì em không được....hôn tới hôn lui."

Khương Mặc hút một đũa mì, nhướng mày nói: "Có chuyện gì nghiêm túc hơn chuyện hôn chồng mình hả?"

"....Có cũng không nói với em."

- Mặt Đường Tu đỏ lên, xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, nhỏ giọng nói với đứa nhỏ còn đang bơi trong bụng: "Đừng nghe ba con nói bậy."

Khương Mặc cười hắc hắc, ăn một đũa mì thật to, cậu mê mì Đường Tu làm nhất, lúc đói chắc chắn có thể ăn hết hai nồi."

Em ăn chậm lại chút, có ai giành với em đâu."

- Đường Tu vừa xoa bụng vừa dở khóc dở cười.Khương Mặc "Ừm" cho có lệ.Đường Tu ngồi bên cạnh, hỏi vài câu về tình hình công tác vừa rồi, chuyện vui lẫn chuyện buồn trong chuyến công tác đó, Khương Mặc đang ngồi nói chuyện thì bỗng nhưng không thấy Đường Tu nói tiếng nào, ngẩng đầu lên thì thấy anh mệt đến mức nghiêng đầu ngủ quên trên ghế, tay còn để trên bụng, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở chậm chạp mệt mỏi.Khương Mặc ăn nhanh hơn rồi ôm lấy người đã ngủ lên sofa, cậu nghi ngờ lúc cậu đi công tác anh ngủ ở nhà không ngon, vì bây giờ anh ngủ mê mệt, cho dù cậu có bế anh đi qua đi lại, lấy máy thở oxy đeo lên cho anh, cử động nhiều vậy mà anh không hề tỉnh.Khương Mặc nửa quỳ trên sofa, đau lòng mà xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng đầy yêu thương, để anh ngủ thêm yên ổn.Cho đến khi sắc mặt Đường Tu đỡ hơn, hơi thở cũng đều đặn, Khương Mặc mới ra sau bếp đem hết ngải cứu, gạo nếp, thịt ba chỉ, lòng đỏ trứng muối dọn ra, tìm chỗ trống trải bên sofa rồi ngồi gói bánh.Do cậu cảm nhận được nếu cậu không gói, Đường Tu sẽ lê cái bụng to đùng của anh mà ngồi hì hục gói bánh.

Cậu không dám để Đường Tu ở trong phòng ngủ một mình, sợ anh lại gặp ác mộng, nếu thức dậy mà không thấy cậu thì sẽ kinh hãi lo sợ, nên cậu dứt khoát để anh trong tầm mắt của mình, có khóc thì ôm ôm dỗ dỗ mấy cái, như vậy mới yên tâm.Lúc Khương Mặc gói chặt chẽ được hơn phân nửa, Đường Tu có hơi ngủ không yên, khẽ rên rỉ nhè nhẹ do khó chịu, ôm bụng trằn trọc vài lần, cannula mũi để thở oxy cũng tuột ra, Khương Mặc vội vàng rửa tay sạch, rồi lại xem tình hình Đường Tu thế nào.Chắc là đứa nhỏ quậy quá rồi, nằm nghiêng thì nó biểu tình muốn nằm thẳng, còn lúc nằm thẳng thì lại muốn làm cá chép lộn nhào, quấy mãi không yên.Đường Tu vốn dĩ chịu không nổi độ nghịch đó, trở mình vài lần đã ướt đẫm mồ hôi, đến gối cũng ướt, cho dù mệt đến đâu thì cũng phải mở mắt bừng tỉnh.Khương Mặc dùng khăn lông ấm lau mồ hôi cho anh, còn xoa bụng anh không ngừng, muốn trấn an đứa nhỏ trong bụng để nó bớt nghịch ngợm nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao, Đường Tu vẫn khó chịu đến nổi môi trắng bệch, eo anh không trụ được, mỗi lúc đứa nhỏ động là anh đều cảm thấy thắt lưng mình như bị xé rách."

Sao mà động mạnh thế....Không ổn thì mình đi bệnh viện đi anh?" – Khương Mặc cảm thấy mỗi lần đứa nhỏ nhào lộn trong đó là Đường Tu lại run rẩy, tuy anh đã cố chịu đựng để không biểu lộ ra ngoài, nhưng sắc mặt vẫn vô thức kém đi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi."

Đi bệnh viện cũng....vô ích à,....lúc này....nó chỉ đang nghịch ngợm thôi." – Đường Tu nói ngắt quãng, bỗng nhiên đứa nhóc đột ngột đạp một phát tàn nhẫn ở xương cùng, anh đau đến mức suýt kêu lên, nhưng lại kiềm nó đi, chỉ ôm lấy cổ Khương Mặc, một câu cũng không nói."

Sao vậy anh?

Có phải khó chịu lắm không?

Muốn nôn ra hả?" – Sắc mặt Khương Mặc cũng muốn trắng theo vì nhìn thấy Đường Tu vất vả quá mức tưởng tượng ---- cậu thẩm chí cảm thấy anh có thể sắp sinh non không, nếu không thì cũng không đau đến mức độ này.Đường Tu chỉ yếu ớt lắc đầu, vùi mặt vào cổ Khương Mặc, lẩm bẩm: "Ôm anh xíu đi em...."

"Ừm anh." – Khương Mặc hôn hôn lên mái tóc ướt đẫm của anh: "Lên giường nằm nha anh, sofa hơi nhỏ."

Đường Tu khó chịu đến nổi không động đậy được, Khương Mặc nói hồi lâu anh mới lắc đầu đáp trả, giọng mũi nghẹn ngào: "Khó chịu...Ôm anh xíu đi...."

"Ừm, ôm một xíu đây." – Khương Mặc thở dài, cởi dép nằm lên sofa, ôm Đường Tu vào lòng mình.Cậu tưởng có thể ôm chặt Đường Tu vào lòng, nhưng cái bụng tám tháng đang nổi loạn ở giữa nên ôm hẳn Đường Tu vào là không thể, cậu hỏi thử Đường Tu là có muốn ôm từ sau không nhưng Đường Tu không chịu, cứ ôm lấy cổ cậu không buông."

Ôm phía sau thì anh sẽ thoải mái hơn mà, bảo bối của em."

"Không cần."

"Em đảm bảo không đi đâu hết, ôm anh hoài thôi."

"Không cần mà...." – Đường Tu lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn uất ức đang rưn rứt trong lòng Khương Mặc, hẳn là đang khóc rồi."

Được rồi, được rồi mà, không muốn thì không muốn nè." – Khương Mặc cảm thấy não mình cũng muốn úng nước theo rồi, người có thai nói kiểu gì cũng đúng hết.

Đường Tu không muốn cậu ôm từ phía sau vì trước kia khi ngủ mỗi lần như vậy cậu đều lẳng lặng rời đi, điều này khiến cho tư thế này tạo cảm giác không an toàn cho anh.Khương Mặc chỉ có thể ngả người ra sau và uốn cong chân, tạo thành một hình tam giác vừa vặn ôm láy bụng Đường Tu, đầu gối chạm vào phần đáy bụng thì chỉ cảm nhận được đứa nhỏ đang quậy phá trong đó, hẳn chắc không thua gì Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung đâu.

Cậu vừa ôm lấy Đường Tu, vừa mát xa bụng và eo anh, Đường Tu thì ngả vào lòng cậu, nhịp thở nặng nhọc, xen lẫn tiếng than thở nho nhỏ, có lẽ anh vẫn đang khó chịu như cũ, khiến cậu vừa đau lòng vừa bất lực, không nhịn được mà suy nghĩ miên man.Lúc Đường Tu chưa mang thai thì eo đã nhỏ mà khung chậu đã hẹp rồi, lúc kết hôn khách khứa còn không nhìn ra anh đã mang thai năm tháng, hiện giờ bụng thì căng tròn nhưng eo và mông vẫn căng như cũ, Khương Mặc lo đứa nhỏ này khó có thể sinh thường thuận lợi.Cứ nghĩ miên man như vậy, đứa nhỏ trong bụng Đường Tu cũng dần yên tĩnh lại, nó không còn náo loạn trong đó nữa, ba cũng không khó chịu như vậy nữa, nhịp thở đã trở nên đều đặn, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều.Đường Tu không biết Khương Mặc vừa suy nghĩ cái gì, vẫn luôn ỷ lại và cuộn tròn trong lòng cậu, chờ cơn quậy của đứa nhỏ qua, anh nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm nói: "Anh mới thấy....Em đang gói bánh bá trạng...."

"Vậy à anh." – Khương Mặc lau mồ hôi cho anh, nhẹ giọng đáp lại.Đường Tu cười khẽ hai tiếng."

Sao cười vậy bảo bối?" – Hai tiếng cười này của anh như cào nhẹ vào lòng cậu, Khương Mặc nhịn không được mà cúi đầu hôn anh.Đường Tu đang trong ranh giới giấc mơ, như đang nói mớ, hoặc cũng như đang trả lời cho cậu trong cuộc nói chuyện phiếm này, cho nên anh không đáp lại nụ hôn của Khương Mặc, chỉ nhỏ giọng hừ hừ, vuốt mèo nhẹ nhàng sờ lên cổ cậu, khẽ miết nhẹ nhàng ở dái tai.Bởi vì động tác miết này không có sức gì nên Khương Mặc chỉ cảm thấy ngứa ngứa, nhịn không được mà khẽ cười: "Rốt cuộc em đã làm gì vậy ông thần của em ơi."

"Chó...."

"Hả?"

Đường Tu lại cười khanh khách, lẩm bẩm lộn xộn: "Chó cũng biết ngồi gói bánh...."

"Hả." – Khương Mặc trầm mặt nửa giây rồi lập tức tiếp nhận việc bị vợ mình kêu là chó ----- Nhưng mà có kêu là heo cậu cũng chịu, một bé mèo con đáng yêu xin đẹp như vậy, muốn cái gì sao mà từ chối được."

Chó cũng có nhiều chuyện để nói lắm, để anh từ từ đào xới nha." – Khương Mặc kiêu ngạo nói."

Ừm....Hứa nha." – Đường Tu mơ hồ nói, rồi chìm hẳn vào giấc ngủ, ngón tay nhẹ nhàng cào trên lỗ tai cậu, sau đó mềm mại rũ xuống bất động.Khương Mặc càng ôm càng thích, hôn chỗ này một cái rồi chỗ kia một cái, xém nữa làm người ta tỉnh lại, mới thoả mãn ôm lấy người đó cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
 
(Đm/Edit) - Mùa Đông Ấm Áp - (冬暖时) - Tác Giả: Lê Hoa Đường
Ngoại truyện 4: Nhật ký nuôi con của mèo và chó


Ngoại truyện này sẽ giúp chúng ta trả lời 2 câu hỏi của gia đình nhỏ nhà Khương:

1.

Biệt danh "Chó Đen" từ đâu mà có?2.

Sao mà Lạc Lạc lại không có em?(P/s: Chương dưới có đề cập đến việc có kỹ thuật khiến công có thể mang thai)-----[Biệt danh "Chó Đen"]Khương Lạc Lạc năm nay ba tuổi, ngoài đồ ăn ngon ra thì trong đầu cậu còn có ba.

Nhưng cậu lại không giống những bạn khác, cậu có 2 người ba.Ngày kia, khi đang nhai bánh quy chóp chép, cậu đã hỏi cô bạn bên cạnh: "Dưa Dưa, cậu có phải cũng có hai người ba không?"

Cô bé thắt hai bím tóc nói: "Tớ tên Quả Quả mà."

"Nồi Nồi." (*) – Khương Lạc Lạc cố gắng sửa lại cho đúng.(*): "Quả" và "Nồi" có cách đọc na ná nhau.Cô bé nhìn cậu bạn đẹp trai nhất cái lớp mẫu giáo này, rồi chớp chớp mắt: "Đúng rồi, tớ cũng có hai người ba."

"Cậu đều gọi họ là ba hết hả?"

"Đúng rồi á."

Khương Lạc Lạc mút ngón tay đầy vụn bánh quy của mình: "Vậy là, nếu cậu muốn gọi ba này, nhưng ba kia mới là người quay lại, lại phát hiện người cậu gọi không phải là ông ấy, vậy người ba đó sẽ rất buồn đúng không?"

Quả Quả cố gắng nghiền ngẫm câu này, sau đó lại gãi gãi đầu mình: "Nghe không hiểu."

"Được rồi, tới giờ học rồi." – Khương Lạc Lạc cười tủm tỉm đưa cho Quả Quả một túi bánh quy nhỏ: "Cho cậu nè Dưa Dưa!

Cảm ơn cậu trả lời cho tớ nha!"

Quả Quả nhận lấy bịch bánh quy, bĩu môi thì thầm: "Tên tớ là Quả Quả mà."

----Khương Lạc Lạc mở sách giáo khoa của mình ra, cậu nhớ rõ hôm qua là dạy về màu sắc, còn hôm nay là về động vật.Trang cuối dạy về màu sắc là màu đen, còn trang đầu tiên về chủ đề động vật là một bé cún đáng yêu dễ mến."

Chó còn có tên gọi khác là gì?

Có bạn nào biết không?" – Giáo viên trên bục giảng dịu dàng hỏi.Khương Lạc Lạc đang giấu nửa cái mặt xuống hộc bàn, ăn vụn bánh quy."

Dạ con biết!" – Lớp trưởng nhanh nhảu đứng lên: "Là cún ạ."

"Đúng rồi!

Lớp trưởng giỏi quá!"

Khương Lạc Lạc lại lấy trong balô ra một hộp sữa bò Vượng Tử, vừa hút trộm dưới bàn vừa nhìn cô ghi từng nét từng nét chữ "Khuyển (cún)" lên bảng, lại thấy cái nét này hơi quen quen."

Thì ra cún là chó nha, Lạc Lạc, cậu nhớ kỹ chưa?" – Quả Quả rung đùi đắc ý hỏi Khương Lạc Lạc.Khương Lạc Lạc nhìn giáo viên viết chữ "Khuyển" trên bảng, sau đó cúi đầu nhìn chữ "Hắc (đen)" ở trang trước trong sách giáo khoa, rồi trừng lớn đôi mắt như ngộ ra điều gì đó: "Tớ biết rồi!

Là cha! (*)"(*): Theo mình biết là tác giả chơi chữ chỗ này.

Tên Khương Mặc là 薑默, từ 默 (Mặc) có sự kết hợp từ hai chữ Khuyển (犬) và Hắc (黑).

Có gì sai sót mọi người góp ý nha ^^.Giáo viên nhìn lại thì thấy lại là nhóc nít quỷ chuyên gây sự trong lớp, vừa giận lại vừa buồn cười nói: "Lạc Lạc, con đang nói gì vậy?

Lớp mình đang nói về chó, có nhắc gì đến cha con đâu?"

Khương Lạc Lạc nói dõng dạc bằng giọng non nớt của mình, trên mép còn dính sữa lẫn vụn bánh quy: "Là cha Chó Đen của con!"

-----"Hắc xì!" – Khương Mặc đang xem báo cáo thường niên của công ty thì hắt hơi một cái.Đường Tu đang gối vào đùi cậu ngủ bị cái hắt hơi này làm tỉnh giấc, tuy mở mắt không lên nhưng choáng tay sang ôm lấy eo Khương Mặc, mơ hồ hỏi: "Sao vậy?

Cảm chưa hết hả?"

"Không phải, chỉ hơi hơi ngứa mũi xíu." – Khương Mặc vội vàng sờ trán Đường Tu và đắp lại tấm chăn bị lộn xộn cho anh: "Không có gì hết, ngủ tiếp đi anh."

Đường Tu cọ cọ trong lồng ngực Khương Mặc, mắt nửa nhắm nửa mở, lầm bầm: "Có phải sắp đến giờ tan học của Lạc Lạc đúng không?"

Khương Mặc nhìn qua đồng hồ đang treo trên tường: "Ờ ha, để em đi đón con về."

"Anh đi nữa" – Đường Tu ngáp một cái, được Khương Mặc dìu dậy."

Từ từ thôi anh, đừng vội." – Khương Mặc sờ thử tay Đường Tu, thấy nó đang rất lạnh, dù có đắp trong chăn cũng không có tác dụng mấy, đau lòng mà xoa xoa hai cái: "Choáng hả anh?

Không thì anh ở nhà ngủ thêm chút nữa đi."

Đường Tu vẫn chưa tỉnh hẳn, nhỏ giọng càu nhàu: "Lại bỏ rơi anh nữa."

"Không đúng, không đúng, em sai rồi, bảo bối của em." – Khương Mặc chạy thật nhanh lại ôm người ta hai cái thật chặt: "Để em lấy đồ cho anh."

-----Khương Lạc Lạc có làn da trắng nõn, cộng thêm đang khoác một cái áo bông dày màu trắng, thế nên lúc từ trong đám trẻ lao ra nhìn như một cục bột được gói bởi quả bóng tuyết."

Ba ơi!" – Khương Lạc Lạc nhìn thấy Đường Tu, đôi chân ngắn cũn lao nhanh tới, vút nhanh đến độ giày dép bay lung tung."

Chậm lại xíu nào con yêu!" – Đường Tu dở khóc dở cười, lúc cục bột lao đến anh, nếu không có Khương Mặc đỡ từ phía sau chắc anh ngã mất."

Ba ơi!

Ba à!

Người ba xinh đẹp của con ơi!" – Khương Lạc Lạc quàng lấy cổ Đường Tu, hôn chóc chóc chụt chụt lên mặt Đường Tu, rồi rúc vào cổ anh ủi ủi.Khương Mặc theo thói quen cũng sáp lại, không lường được Khương Lạc Lạc túm lấy một nhúm tóc mai của cậu, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: "Cha Chó Đen!"

"....Hả?" – Khương Mặc bị giật tóc mai đau điếng, còn tưởng mình nghe nhầm cái gì đó: "Nhóc con, con nói cha hả?"

"Dạ đúng!

Cha Chó Đen!" – Khương Lạc Lạc tỳ người lên vai Đường Tu, một tay nắm tóc mai Khương Mặc, cố rướn lại gần cậu rồi cụng vào trán cậu một cái: "Một người cha Chó Đen siêu đẹp trai của con!"

Khương Mặc lẫn Đường Tu đều bật cười thành tiếng."

Lại đây, ba con eo không khoẻ, để cha Chó Đen ôm này." – Khương Mặc vươn tay ẵm cục bột nặng trịch, tiếp nhận biệt danh rất nhanh: "Ai dạy con tên này, hửm?"

"Là do con tự suy nghĩ đó!" – Khương Lạc Lạc vô cùng tự hào nói: "Có phải ngầu lắm không cha?

Hôm nay cô giáo dạy cho con biết có một loài chó đen siêu siêu bự, lớn lên cực đẹp cực ngầu, còn có thể giúp chú cảnh sát phá án nữa!"

Đường Tu hỏi xoáy nhóc: "Thế bạn chó đó đẹp hay cha Chó Đen của con đẹp nè?"

"Không ai đọ được cha Chó Đen của con hết!" – Khương Lạc Lạc nói bằng giọng hùng hồn: "Cha Chó Đen của con đẹp trai nhất!"

-----[Em gái đáng yêu]Khương Lạc Lạc năm nay bốn tuổi, mới lên lớp chồi, được sắp đổi sang lớp mới, nhưng cu cậu không lạ chỗ mà lại thích ứng rất nhanh, mỗi ngày đi học như một mặt trời nhỏ, tan học về là nhóc lại nói ríu rít liên tục trên bàn cơm, kể cho hai ba nghe hết chuyện này đến chuyện kia.Khương Mặc nghe rất thích thú, không nhịn được hỏi nhỏ: "Nhóc con, con nói ở nhà trẻ con là đứa đẹp trai nhất, vậy có em gái nào theo con chưa?"

Đường Tu lập tức bụp một phát vào trán Khương Mặc.Khương Mặc mếu máo trong sự uất ức vô cùng: "Sao anh đánh em ~""Nói năng không đứng đắn." – Đường Tu trừng mắt nhìn cậu."

Em nói chuyện chính sự mà, hiện tại tỉ lệ nam nữ đang mất cân bằng cực nghiêm trọng, nên phải tính chuyện từ nhỏ mới ổn." – Khương Mặc gắp cho Khương Lạc Lạc một miếng sườn chua ngọt, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy nhóc tới cùng: "Có không? ~""Đừng cho con nó ăn nhiều sườn heo chua ngọt!" – Đường Tu đang bận lột tôm, không tiện ra tay, lập tức tung chân đá Khương Mặc một cú.Còn Khương Lạc Lạc thì lo ngồi xoè tay đếm: "Có, mà nhiều quá con không đếm hết được!

Nhiều giống những ngôi sao nhỏ vậy!

Mấy bạn nữ xinh đẹp lấp la lấp lánh!"

"Nhiều vậy sao?" – Khương Mặc trợn tròn hai mắt, nắm tay bàn tay bụ bẫm của cu cậu: "Nhóc con à, để cha nói cho con nha, nhiều em gái xinh đẹp như vậy, nhưng con không thể lấy hết được nha, chỉ được chọn người con thích nhất thôi, hiểu không?"

Câu này không xấu, bàn chân Đường Tu định tung ra nhưng giờ hạ xuống."

Dạ" – Khương Lạc Lạc gật mạnh đầu.Thừa dịp Đường Tu vào bếp lấy canh, Khương Mặc tiến lại Khương Lạc Lạc nhỏ giọng nói: "Nhóc con, cha Chó Đen của con sẽ sinh thêm cho con một em gái đáng yêu nữa con chịu không?

Em gái đó sẽ là người đáng yêu nhất thế giới, mà con lại là người anh thân thiết nhất của em ấy."

Khương Lạc Lạc chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn Khương Mặc chốc lát, đôi mắt ngấn nước mở to ra, mũi nhăn tít lại, mặt mũi đẹp đẽ của cu cậu dần mếu máo, sau đó ngẩng đầu oà khóc: "Oa----!!!"

Đường Tu để vội tô canh lên bàn, ẵm con lên nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sao hết, không sao hết, con yêu đừng khóc, cha Chó Đen không cố ý đâu, đừng khóc nha con."

Sau đó anh quay sang dùng khẩu hình với Khương Mặc: "Em nói cái gì với nó vậy?"

Khương Mặc đâu dám nói chuyện này ra, Đường Tu rất kiên quyết không cho cậu mang thai sinh con, nếu cậu nói ra, coi chừng cả lớn cả nhỏ đều khóc hết mất.Cậu cảm thấy hơi tiếc nếu không có con gái.

Đường Tu thì không thể sinh được nữa, sau khi sinh Lạc Lạc xong, do có quá nhiều di chứng, lại thường xuyên đau bụng và ra huyết, khó có thể chữa khỏi nên bác sĩ đã cắt tử cung đi.

Hiện giờ đã có thuốc giúp "người chồng" có thể sinh con, lúc mới ra Khương Mặc đã muốn mon men thử mà nói với Đường Tu, kết quả là Đường Tu giận cậu hết một tháng.Vì vậy cậu chỉ có thể cười ngượng ngùng.Đường Tu bất đắc dĩ mà tiếp tục dỗ con.Khương Lạc Lạc dựa vào vai ba khóc đứt ruột đứt gan, nước mắt nước mũi thấm ướt bả vai ba, một hồi cảm xúc ổn định rồi lại muốn vòng tay qua cha Chó Đen ôm.Khương Mặc vội vàng ẵm cậu nhóc đang khóc đến mặt mũi nhăn nheo lại và ôm vào lòng, xót ruột mà hôn nhóc hai cái: "Xin lỗi nha con yêu, cha Chó Đen nói sai rồi, không khóc, không khóc nè."

Cậu nghĩ chắc con không muốn có em có thể là do sợ sau này hai ba không thương mình nữa, không nghĩ tới Khương Lạc Lạc lại cảm thấy ấm ức đau lòng cho cha mà cắn ngón tay ngắn cũn của mình, nghèn nghẹn nói: "Muốn em."

Đường Tu cầm khăn giấy kê sát mũi nhóc: "Xì mũi đi con."

Khương Lạc Lạc nghe lời ba, ngoan ngoãn xì hết nước mũi ra."

Em gái gì?" – Đường Tu nhìn Khương Mặc đang run rẩy, trong lòng nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi đanh lại."

Muốn em." – Khương Lạc Lạc mếu môi như muốn khóc nữa: "Nhưng sinh em thì đau lắm, ba Chó Đen sẽ chết đó, hu hu hu..."

Đường Tu im lặng ngước nhìn Khương Mặc, hai mắt ửng đỏ."

Không, không, không phải." – Khương Mặc hoảng loạn trong lòng: "Không chết được đâu, dễ gì mà chết được?

Với lại chưa chắc đã mang thai được đâu."

"Chết mà!

Chị Tiểu Mai khi sinh em gái xong là chết, chị chảy máu rất rất nhiều!" – Nước mắt Khương Lạc Lạc bắt đầu rơi lã chã.Chị Tiểu Mai là một nữ phụ bị thảm trong phim tình cảm drama "Trời xanh không có mắt" dài 150 tập, cả đời ốm yếu bệnh tật rồi hứng chịu đủ loại lăng mạ và sỉ vả, cuối cùng do khó sinh nên sau khi sinh được một bé gái đã rời xa nhân thế.Lúc này Khương Mặc có hơi hối hận khi rủ con xem cái bộ phim máu chó này rồi."

Được rồi, được rồi, cha Chó Đen của con không sinh nữa, con đừng khóc nha." – Khương Mặc ngoan ngoãn dỗ đứa nhỏ đang vùi đầu vào ngực khóc mếu máo không ngừng này, tự dọn cục đá do chính mình bày ra.Đường Tu im lặng ăn cơm, vẫn không nói câu nào, Khương Mặc dỗ con nín xong, cậu ngẩng đầu thì thấy có giọt nước mắt đang đính trên đôi mi chồng mình.Khương Mặc nhẹ giọng gọi: "A Tu...."

"Anh đi rửa chén." – Đường Tu cúi đầu vội vã đứng dậy.Khương Mặc vội vàng đuổi theo vào phòng bếp, không nói lời nào mà ôm chầm lấy người trước mặt, hôn không ngừng lên đôi mắt đang đẫm lệ, vừa hôn vừa nói lời xin lỗi.Đường Tu mặc cậu vừa ôm vừa dỗ dành một hồi, nghẹn ngào nói với đôi mắt ửng đỏ: "Trước kia anh thường mơ thấy ác mộng, mơ thấy em uống loại thuốc kia, rồi nằm ở phòng mổ với cả người đẫm máu."

Khương Mặc càng ôm anh chặt thêm, cảm nhận được cơ thể đang run rẩy lẫn nhịp tim đập loạn xạ của của người kia: "Xin lỗi anh A Tu, em sai rồi, em thật sự sai rồi."

"Anh cảm thấy như bây giờ rất hạnh phúc, anh không thấy thiếu gì cả." – Đường Tu ôm chầm Khương Mặc, lẩm bẩm nói: "Anh chỉ hy vọng em và Lạc Lạc đều bình bình an an, những cái khác anh đều có thể từ bỏ."

"Em biết rồi, sau này em sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, em hứa với anh." – Khương Mặc đau lòng xoa dịu cảm xúc cho Mèo Con, nhẹ nhàng xoa tấm lưng gầy gò của anh từng chút từng chút.Đường Tu ngước lên, nhón chân hôn lên đôi môi Khương Mặc.Khương Mặc cúi người xuống, hôn lấy đôi môi tái nhợt lạnh lẽo của anh, đầu lưỡi vừa chạm nhau, Đường Tu không nhịn được kêu nhẹ một tiếng, hai chân như muốn nhũn ra.Dưới bụng Khương Mặc nóng lên, không cam lòng liếm trong miệng anh một cái, rồi trực tiếp bế người lên.Lúc đi ngang qua bàn ăn, Khương Lạc Lạc đang mang một cái yếm vàng, tay đang mút sốt sườn xào chua ngọt, mắt tròn xoe nhìn bọn họ: "Cha Chó Đen ơi, ba không khoẻ hả cha?"

"Không phải." – Khương Mặc thở gấp nói: "Cha Chó Đen với ba có chuyện cần xử lý, con cứ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nha."

"Dạ, cha yên tâm." – Khương Lạc Lạc nhìn cha Chó Đen ôm ba vọt vào phòng ngủ, lòng tràn đầy lo lắng, cửa bị chân đá đóng lại, không khỏi thở dài: "Gấp gáp quá!"

Sau đó nhóc nhìn sang dĩa sườn xào chua ngọt đầy ắp trên bàn, quên bẵng đi nỗi buồn vừa rồi: "Quá đã!

Đống này là của mình hết!"
 
(Đm/Edit) - Mùa Đông Ấm Áp - (冬暖时) - Tác Giả: Lê Hoa Đường
Ngoại truyện 5: Nếu ngày đó Khương Mặc ngoảnh lại (phần 1)


Lúc Đường Tu chạy ra khỏi thuỷ lao, anh nhận thấy không biết tuyết đã rơi lúc nào, tụ lại trên mặt đất một tầng dày.

Đây là tuyết đầu mùa của năm nay, lạnh thấu xương thịt.Do tuyết trên đất quá dày, Đường Tu không biết được thảm tuyết nó sâu bao nhiêu, chân trái thì đau đớn không có sức, nhiều lúc không chống đỡ nổi mà quỳ rạp trên nền tuyết trắng, chỗ đầu gối bị đánh thương lại rỉ máu, hoà với máu chảy từ cơ thể anh xuống đọng lại trên tuyết, sau đó lại bị đợt tuyết mới bao trùm.Nhưng anh mặc kệ điều này, anh chỉ nhớ rõ lời Hứa Sâm nói, cứ đi về hướng Đông, về hướng Đông là sẽ tìm thấy Khương Mặc.Anh không dám cầu xin Khương Mặc tha thứ, nhưng hy vọng cậu có thể cứu con mình, ảnh chỉ đem con đưa cho cậu, sau đó anh sẽ lập tức rời đi.Bé gái của bọn anh, chỉ mới trong bụng được 7 tháng, còn quá nhỏ và quá yếu, lúc mới sinh còn oà khóc giãy giụa, nhưng giờ đã nằm im bất động trong ngực anh.Bé con quá nhỏ, ngoài trời thì quá lạnh, nếu không được chữa trị kịp thời, nó sẽ không thể chịu đựng nổi.Đường Tu không nhớ rõ mình đã quỳ rạp trên tuyết bao nhiêu lần, cũng không biết mình đã lao đảo bước đi trong bao lâu để cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh đèn cùng đoàn xe phía trước.Anh cố gắng mấp máy đôi môi trắng bệch của mình, muốn gọi tên Khương Mặc, lại thấy miệng mình chỉ có vài bọng máu trào ra xen lẫn với mùi tanh thoang thoảng, không thể thốt ra một tiếng rõ lời.Anh không còn cách nào khác nữa, chỉ biết phải liều mạng chạy về phía trước, cố chạy đến chiếc xe cuối cùng trong đoàn, anh nhìn thấy một chiếc nữa chạy phía trước, thấy Khương Mặc mở cửa sổ xe để dập điếu thuốc."

A...." – Anh cố gắng há to miệng, nhưng chỉ có thể thốt ra những tiếng ê a vô nghĩa như cũ.Khương Mặc từ từ thôi em, đợi anh nữa.Cứu, cứu Tiểu Đường đi.Nếu em không muốn con bé thì có thể giao nó cho ba anh, nhưng hiện giờ anh chỉ xin em cứu nó.Anh muốn gọi nhưng gọi không được, muốn cứ tiếp tục chạy về phía trước như thế, nhưng lại bị một vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại."

Anh làm gì!

Từ đâu ra!" – Vệ sĩ gắt gao tóm lấy anh không cho anh đi về phía trước.

"A.....A....."

- Ánh mắt tan rã của anh không ngừng chảy ra nước mắt, xoẹt qua khuôn mặt khuôn ráo yếu ớt là một cơn gió lạnh.

Thân thể nho nhỏ vốn dĩ đang ấm áp trong lồng ngực bắt đầu lạnh đi, anh gần như điên cuồng tuyệt vọng mà khóc lóc thở gấp, nói không nên lời, sức lực cũng không đọ lại vệ sĩ cao lớn, chỉ có thể chỉ chỉ vào trong tấm chăn trong ngực, sau đó quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với vệ sĩ.

Khương Mặc thấy động tĩnh lạ phía sau, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hình như có một tên điên bị câm tới phá."

"Tên điên bị câm à?"

- Khương Mặc đặt tay trước tay vịn xe, nhíu mày nhìn hiện trường hỗn loạn bên kia, nhấc chân tính bước xuống.

Trong xe bỗng nhiên truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhị Hắc: "Anh Mặc, anh Mặc, bác sĩ nói cậu Khương nhỏ tỉnh rồi!"

Khương Mặc lảo đảo dưới chân một cái, lập tức quay lạị ngồi trong xe đóng cửa lại, run giọng nói: "Lái xe, nhanh lên!"

----Sau khi xác nhận Khương Thành không có vấn đề gì, Khương Mặc nhớ tên kẻ điên bị câm trên nền tuyết kia, bèn hỏi đàn em về tình trạng của người đó, kết quả là đứa nào đứa nấy đều đùn đùn đẩy đẩy, bảo là người này quản rồi người kia quản.Trong lòng Khương Mặc cảm thấy bất an, quyết định không ở lại bệnh viện, men theo đường cũ về lại khu tuyết phủ hoang vu kia.Bọn họ tuy không gặp được kẻ câm điên kia trên đường bê tông quốc lộ, nhưng tuyết mới đọng thêm chưa nhiều, có thể nhìn thấy vệt máu đã khô trên đường, kéo một vệt dài đến cây tuyết tùng phía sau.Kẻ câm điên dường như ở đó, dựa ở đằng sau cây tuyết tùng kia, quay lưng lại với bọn họ."

Cậu ổn chứ?" – Khương Mặc nhẹ giọng gọi anh thử, người kia tựa như đang hồi quang phản chiếu trong cơn hấp hối, liều mạng đứng dậy khỏi mặt đất.Khương Mặc nghe tiếng mở còi súng chuẩn bị bắn của bọn đàn em, tuy biết họ đang suy xét việc an toàn cho mình, nhưng lúc người kia đang âm tấm chăn trong ngực vừa mới cử động chân muốn nhào về phía cậu, cậu vẫn lạnh giọng quát: "Đừng nổ súng!"

Viên đạn vô tình bị bắn ra, xoẹt ngang vai người đó.Tuy chỉ xoẹt qua, nhưng máu cũng đã chảy, người nọ cũng không đứng nổi nữa, quỳ rạp hoàn toàn xuống đất.Anh đau đến run rẩy cả người, nhưng không kêu đâu, chỉ ôm chặt tấm chăn trong ngực mình, cổ họng không ngừng thốt ra những tiếng nức nở vô nghĩa."

Cậu ấy vốn không có biểu hiện tấn công, tụi mày đang làm cái quái gì vậy!" – Khương Mặc hắng giọng mắng, tiến lên vài bước để đỡ người kia.Lúc được cậu chạm vào, người đó thoáng kinh sợ mà rụt người lại, nhưng không né tránh.Người đó cúi đầu run rẩy, cả người vốn như đã đông cứng lại, những lọn tóc đã kết băng, lông mày lẫn lông mi đều bị băng tuyết phủ kín, đôi mô khô nứt rướm máu, tuy cả người gầy ốm đến mức da bọc xương nhưng gương mặt lại đỏ ửng vì lạnh.Người đó run rẩy ngẩng đầu lên, cặp mắt không tiêu cự nháy mắt hiện lên tia sáng, cùng với nước mắt chực trào, vài tiếng nức nở nghẹn ngào thốt ra từ trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.Sau khi Khương Mặc thấy rõ gương mặt người đó, máu trong trong cậu như đông lại trong nháy mắt, giống như khung cảnh trong cơn ác mộng, thoáng chốc không thốt lên được tên anh.Cậu thở dồn dập vài hơi, như muốn xé toạc lồng ngực ra, sau đó ôm chầm lấy anh, cố gắng giữ bình tĩnh phân phó công việc cho đàn em mình: "Chăn bông, nước ấm, hộp cứu thương,...."

"Anh Mặc....?"

"Cút đi lấy nhanh lên!" – Khương Mặc cởi áo khoác mình đắp cho người đó, bế thốc anh lên, vừa hướng về phía xe vừa dùng ánh mắt long sòng sóc rồi đốc thúc.Người trong lòng mỏng manh như sợi dây đàn sắp đứt, vì tiếng quát của cậu mà sợ tới mức run rẩy liên hồi, khiến Khương Mặc nghe như những tiếng xương đang va đập vào nhau, trái ngược hoàn toàn với hơi thở mong manh như sắp tắt.Máu trên miệng vết thương anh vẫn cứ chảy, toàn bộ cánh tay gần như không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng che chở thứ gì đó trong chiếc chăn bông kia."

Xin lỗi, xin lỗi anh, em không quát anh đâu mà...." – Khương Mặc tăng nhiệt độ trong xe lên mức cao nhất, chỉ bất lực ôm chầm lấy anh rồi hôn lên mái tóc ướt lạnh vì băng tuyết.Cậu thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, hồn cía cậu giờ như trên mây, dù anh đã ăn mặc rất dày rồi nhưng cả người vẫn đông cứng và lạnh lẽo như cũ, điều đó khiến ngôn ngữ cậu như muốn rối loạn theo: "Sao anh lại ở đây....Sao lại ở chỗ này?

Sao lại thành như vậy rồi...."

Đường Tu cố gắng thốt ra vài tiếng "A,a" nghẹn ngào trong cổ họng, hỏi cái gì cũng không nói lại được, chỉ có liều mình liên tục đưa bọc chăn đó cho cậu.Lúc này Khương Mặc mới nhìn đến tay anh.Trước đây nó là một đôi tay phẫu thuật đẹp đẽ, mỗi khớp đều chuẩn chỉnh tựa điêu khắc mà thành, nhưng không từ bao giờ mà đôi tay ấy đã thay đổi hoàn toàn, mười ngón tay gần như bị huỷ hoại hoàn toàn, các đầu ngón tay bầm dập rướm máu, thậm chí có xu hướng tím tái vì lạnh.Trong chăn bông là một đứa trẻ mới sinh, yếu ớt vô cùng, trên người vẫn dính mệt máu khô lẫn dây rốn chưa được cắt, nhưng bé con đang cuộn tròn trong chăn bông mềm mại, nhịp thở đều đặn trong giấc ngủ an yên.Khương Mặc cảm thấy trái tim nóng bừng, không nhìn thấy người đó luôn chú tâm đến ánh mắt nhìn đứa trẻ của cậu, vốn là một ánh mắt đang chìm thăm thẳm trong màn đêm, nay như được ánh sáng chiếu rọi, một ánh sáng không nên có trong khoảnh khắc này (*).Anh vươn tay muốn chạm nhẹ vào góc áo của cậu, muốn nắm chặt lấy nó nhưng không được, vết thương do súng làm đau đớn quá, anh tay không nghe lời nữa, giờ anh không thể nắm lấy được gì nữa.Anh đang rất lạnh, nhưng tại thời điểm được em ấy ôm lấy, nó ấm áp vô cùng.Đã lâu rồi, anh chưa được hưởng thụ cái cảm giác ấm áp này.Nó làm anh nổi lòng tham, muốn ôm lấy em ấy, ôm đứa nhóc của anh, còn cả Tiểu Đường của bọn anh nữa, để có thể nói lời xin lỗi thật đàng hoàng.Nhưng anh không níu được gì hết."

A Tu, anh chờ em, em đem con đưa cho bác sĩ cái đã, vết thương của anh cần được xử lý."

Đứa nhóc của anh có vẻ đang nói với anh cái gì đó, nhưng anh không nghe rõ nữa, chắc đến lúc anh phải đi rồi.Anh vội vàng kiếm thứ gì trên người mình, nhưng đứa nhóc lại không chờ anh mà đã mang theo Tiểu Đường xuống xe."

A, a...." – Tiếng gọi của anh giống như một con vật sắp chết, theo bản năng muốn níu lấy cậu, đem thứ gì đó đưa cho cậu.Anh từ trong xe ngã xuống, ngã trên nên tuyết, tuyết thật mềm, nhưng anh vẫn đau đến mức nôn ra một ngụm máu nhuộm đỏ nền tuyết trắng.(*): Có thể ánh sáng này là dạng hồi quang phản chiếu nha mn.
 
(Đm/Edit) - Mùa Đông Ấm Áp - (冬暖时) - Tác Giả: Lê Hoa Đường
Ngoại truyện 6: Nếu ngày đó Khương Mặc ngoảnh lại (phần 2)


"A Tu!" – Cảnh tượng trước mắt này làm Khương Mặc sợ vỡ mật, vội vàng đem đứa trẻ giao cho bác sĩ, lập tức bế anh lên.

Nhưng Đường Tu đã cố đứng dậy trước khi cậu chạy lại kịp, không cần ai giúp đỡ, thậm chí cũng không cần cậu.Anh bỗng nhiên có thể nói thành lời, tuy rằng tiếng nói vẫn rất nghẹn ngào khó nghe, mỗi tiếng thốt ra đều kèm một bọng máu trào ra, nhưng cậu vẫn có thể nghe được: "Không có gì đâu, không cần đỡ anh, không cần phiền phức như vậy."

Do anh lặp lại câu đó rất nhiều lần.Giống như anh thật sự rất sợ làm phiền người khác.Rất giống....Tiểu Thu.Anh ấy luôn trốn tránh để bác sĩ khám, cũng không chịu lên xe, vì thế nên Khương Mặc luôn lo lắng sợ hãi mà che chở cho anh, thậm chí còn kêu đàn em đến hỗ trợ chắn gió.Đường Tu đã không nhìn rõ cảnh vật trước mắt nữa, anh chỉ có thể đoán lờ mờ vị trí của Khương Mặc, sau đó muốn đem đồ của mình giao cho cậu.Anh đưa cho cậu một tấm ảnh chụp, bên trái bị xé một góc, là hình ảnh Khương Mặc và Khương Thành, mặt giấy thấm máu loãng, trông khá dơ, nhưng anh đã bảo vệ nó bằng cả tính mạng mình, cố không để nó nhăn.Anh đưa cho cậu một mảnh vải, trên đó viết một số điện thoại, hình như là dùng máu viết ra.Anh rất đau, cũng rất lạnh, máu vẫn không ngừng trào ra từ miệng, nhưng anh vẫn muốn cùng cậu nói chuyện.Dùng thân phận Đường Tu, để nói chuyện với Khương Mặc.Anh biết là không được, cho nên vẫn luôn không dám gọi tên cậu, thậm chí cũng không dám chạm vào cậu quá lâu, lời đe doạ của Hứa Sâm vẫn còn văng vẳng bên tai, anh không biết sẽ mang đến cho cậu những tai ương nào khác.Em ấy chấp nhận Tiểu Đường, đã thực sự quá tốt rồi."

Đứa nhỏ....Ngoan lắm." – Giọng nói anh rất yếu ớt, nuốt xuống những giọt nước mắt men theo cánh môi khô nứt rỉ vào miệng, hoà cùng chất lỏng tanh ngọt trong đó: "Con bé chưa từng....quấy anh quá nhiều, ăn no là ngủ rồi, ngoan lắm....Ngoan lắm....Em dẫn con bé, dẫn nó về nhà đi...."

"Anh đặt....Tên cúng cơm cho con bé....Là...." – Nhưng anh lại như sợ điều gì nên không đem cái tên đó nói ra, còn lẩm bẩm lắc đầu, tự nhủ trong lòng là không được."

Nếu em....Không muốn nuôi, anh để lại....Số ba anh, em có thể....Đưa cho ông ấy."

"Em còn đó không....Anh không thấy em nữa....Em có thể đáp lại anh một chút không...."

"Nói chuyện với anh chút, được không?"

"Em còn đó không...."

Khương Mặc ôm người đó trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể người đó ngày càng lạnh xuống, thần sắc trong mắt anh dần dần tan đi, nhưng nước mắt vẫn tuôn lã chã.Cậu không rõ anh đã khổ sở như thế nào.Cậu vẫn luôn ôm anh, không cần biết anh có nghe được hay không, cậu vẫn luôn bên anh nói chuyện, cả người thân tàn ma dại như một tờ giấy rách bươm, nhưng trông rất ngoan ngoãn và mềm mại khi cậu ôm, thỏ thẻ vào tai cậu những lời nói quặn thắt tâm can."

Em còn đó không....Anh nhớ em lắm...."

"Đừng đi....được không em...."

"Em không đi nữa phải không...."

"Anh, nhớ em lắm...."

Rồi anh không thể nói được nữa, máu đỏ liên tục từ trong miệng trào ra, rồi những đớn đau khổ sở cũng không còn cảm nhận được nữa.Cuối cùng, chắc hẳn không còn gây phiền phức nào cho em ấy nữa đâu.-----Phòng phẫu thuật sáng đèn suốt đêm, Khương Mặc không đếm được đây là lần thứ mấy chính tay mình ký giấy chấp nhận rủi ro nữa.Cậu thậm chí được cho phép mặc đồ vô khuẩn để đi vào nói chuyện với Đường Tu.

Thỉnh thoảng Đường Tu cũng hơi tỉnh táo, nhưng mức độ yếu ớt vô cùng, ngoài ra, việc "Trở về" đối với anh hiện tại là một nỗi sợ.Khương Mặc có thể cảm nhận được bây giờ anh đang rất sợ hãi."

Đừng sợ nữa, không về thì không về." – Giọng Khương Mặc đã nghẹn ngào không thành tiếng, bác sĩ đã không nghe được cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy cậu nhẹ nhàng lau khoé mắt Đường Tu: "

Sau này anh muốn gì em cũng sẽ nghe anh."

Sau ca mổ, bác sĩ quyết định cho Đường Tu chạy ECMO (*).(*): ECMO (tim phổi nhân tạo) là phương pháp oxy hóa qua màng ngoài cơ thể, sử dụng một hệ tuần hoàn để thực hiện quá trình trao đổi oxy ở bên ngoài của cơ thể nhằm hỗ trợ và duy trì chức năng sống ở các bệnh nhân suy tuần hoàn hoặc suy hô hấp nặng. (Nguồn: vinmec.com) (Các bạn có thể lên mạng xem hình ảnh chạy ECMO là như thế nào nha, mình không chèn được ảnh )Bác sĩ mổ chính là đàn anh của Đường Tu, ngước khuôn mặt đầy mồ hôi hỏi Khương Mặc: "Cậu biết chuyện gì xảy ra à?

Trên người em ấy có quá nhiều dấu vết ngược đãi.

Vết thương trên vai nhìn như do đạn bắn gây nên, cổ tay thì giống như bị trói xích, vết thương trên đầu gối cũng rất ghê, thấy cả xương....Kiểu thương tích này tôi có thể gọi cảnh sát đến đấy."

"Em ấy là đàn em của tôi, rất hiểu chuyện cũng như rất biết quan tâm chăm sóc người khác." – Đôi mắt của đàn anh đỏ hoe: "Đàn anh đàn chị như chúng tôi rất thương em ấy, mỗi lần liên hoan đều ép em ấy ăn tới mấy cái đùi gà.

Lâu rồi không gặp, vừa thấy thì tình trạng như vậy, tôi rất đau lòng."

Cả người Khương Mặc rét run, đôi môi trắng bệch, mỗi từ bác sĩ đập thẳng vào tai cậu, khiến cậu dần tìm ra đáp án bằng việc xâu chuỗi lại từng sự kiện trong mớ hỗn độn này.Cậu kiệt sức ngồi trên ghế dài của hành lang, cả người đều là máu của Đường Tu, trong tay vẫn luôn nắm chặt mảnh vải kia, mảnh vải đẫm máu.Trên mảnh vải có số điện thoại được viết bằng máu.Vào mùa đông khắc nghiệt, chỉ cần bị xước da cũng đau hơn lúc thời tiết ấm áp cả nghìn lần, vậy mà Đường Tu cắn tất cả ngón tay mình, cũng như có một vết cắt ở cổ tay anh.Bác sĩ suy đoán rằng ngoài việc viết lên vải, có thể anh đã cho đứa bé nút máu mình, cũng như xoa máu lên cơ thể con để giữ ấm, máu vừa ấm vừa có độ nhớt, sẽ không làm đứa nhỏ tổn thương.Nếu không, với tình trạng của một đứa trẻ như vậy, chắc chắn nó sẽ không sống nổi.Khương Mặc nhìn đứa trẻ đang ngủ trong lồng giữ ấm, cái đầu bé con rất nhỏ, nhỏ hơn những đứa khác nhiều.

Bây giờ đã được điều dưỡng lau sạch sẽ, đang nhắm mắt ngủ thật ngon, khoé miệng khẽ phun "vài quả bong bóng nhỏ".Sau khi được điều dưỡng cho phép, cậu ôm đứa nhỏ vào lòng, đứa trẻ mới sinh vừa nhỏ vừa trắng trẻo, cảm giác ấm áp mềm mại mang theo hương sữa thoang thoảng, cậu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đứa bé, bé con lại khẽ kêu "Ưm" một tiếng, như đáp lại cậu.Trái tim Khương Mặc khẽ run động, nước mắt lập tức không kìm được mà tuôn trào.-----Sau khi Đường Tu trải qua hai lần ngừng tim, tình huống của anh mới dần ổn định, được chỉ định ngừng chạy ECMO, từ ICU chuyển sang phòng bệnh thường.Khương Mặc vẫn luôn ở bên chăm sóc anh, gần như không dám rời mắt phút nào.

Đến khi đứa nhỏ dần lớn hơn, cậu mượn xe nôi đặt bên cạnh giường bệnh Đường Tu, nhẹ nhàng ru bé con ngủ, không cần ai hướng dẫn cũng biết khi nào cho bé con uống sữa hay thay tã cho con.Đứa nhỏ ngoan hệt như lời Đường Tu nói, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, khi vui thì hươ hươ cánh tay ngó sen của mình mà chơi với Khương Mặc.Mỗi lần bác sĩ hay điều dưỡng thấy đứa nhỏ đều cười nói với Khương Mặc: "Đứa này vừa nhìn là biết ngay con của cậu, đôi mắt với cái miệng nhìn y chang."

Bé con được nuôi khéo đến nỗi cái bụng tròn xoe đầy thịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vòng xoáy trên thắt lưng của nó, trên người Khương Mặc cũng có một cái tương tự.Cậu đã từng một phần tin vào bản giám định kia mà lựa chọn không tin người đã mang nặng đẻ đau mà sinh ra đứa nhỏ này.Do sinh đứa nhỏ ở thuỷ lao, hoàn cảnh sinh nở khắc nghiệt, bụng Đường Tu vẫn còn ứ nhiều máu, Khương Mặc thường xuyên phải xoa phần bụng dưới, dù anh đang hôn mê nhưng vẫn tống máu đen ra không ngừng, trên trán rịn mồ hôi, thỉnh thoảng có vài tiếng rên khẽ từ trong họng.Khương Mặc lau sạch mồ hôi trên trán anh, rồi hôn lên mắt anh thêm lần nữa.-----"Con yêu, chân con duỗi thẳng luôn được không?" – Sau khi cho con uống sữa, Khương Mặc nhẹ nhàng khảy khúc thịt của đứa nhỏ, không nhận ra giọng nói của mình dịu dàng như thế nào: "Con gái thì không nên cuộn chân mãi, về sau khó coi lắm!"

"Bởi vì đó là....thói quen trong bụng....

Sau này thì....ổn thôi...." – Bỗng người phía sau cậu nhẹ nhàng nói một câu, bằng giọng nói ngắt quãng, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được, nhưng Khương Mặc có thể nghe được giọng anh nói rõ ràng.Bởi vì đó là giọng nói mà cậu chờ đợi mỗi ngày.Hơi thở cậu chợt cứng đờ, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mèo Con, đang mở to đôi mắt ướt át cẩn thận nhìn cậu, lúc bốn mắt chạm nhau, anh hoảng sợ mà lảng tránh nó đi, ngón tay đang quấn gạc rún rẩy nhắm chặt lấy chăn, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, run rẩy nói: "

Sau này sẽ đẹp thôi."

Câu này thì nhỏ quá, Khương Mặc chống tay lên mép giường, dịch lại gần anh một chút: "Anh nói gì?"

Anh trông rất sợ cậu tới gần, cả người đều run rẩy nhưng lại không đủ sức tránh xa cậu, chỉ cố hết sức cuộn tròn thân thể lại, chỉ lắc đầu mà không nói gì.

Vết thương trên vai trở nên đau đớn do xê dịch khiến anh hơi hé môi, nhưng chỉ có cơ thể cứng đờ và nhẹ nhàng thở hổn hển, không than đau tiếng nào.Khương Mặc sợ anh làm nứt vết thương ra, nhưng khi cậu chạm vào vai anh thì thấy anh rùng mình run rẩy, con ngươi u ám chứa đầy sợ hãi và tuyệt vọng."

A Tu...."

"Anh không sẽ không để em chịu thương tổn nào nữa...." – Hốc mắt Đường Tu ửng đỏ, nửa khuôn mặt chôn vào cánh tay, nức nở nói sẽ không làm tổn thương cậu: "Không cần....bắn....Sẽ làm con bị thương...."

Khương Mặc cứng đờ người, cố gắng cười một cái, nghẹn giọng dịu dàng nói: "Được rồi....không bắn ai hết.

Em đuổi hết những người có thể làm tổn thương anh rồi, đừng sợ nữa.

Anh nói lại những câu lúc nãy cho em nghe được không?

Hồi nãy em không nghe rõ, lần này em sẽ nghe kỹ hơn nha."

Đường Tu lắc đầu."

Anh không muốn nói chuyện với em sao."

"Khó nghe lắm...." – Đường Tu lầm bầm.Khương Mặc cười cười trong mất mát, miệng lưỡi khô khốc hỏi anh: "Em lấy giấy với bút cho anh nha?"

Anh khẽ gật đầu.Khương Mặc chỉ thấy lòng đau như cắt, nhịp tim đập nhanh và mạnh đến mức khung cảnh trước mắt như tối sầm lại, sờ soạng một hồi mới lấy giấy và bút lại được.Đường Tu không dám đưa tay nhận.Khương Mặc chỉ đành đặt vào tay anh.Mèo Con đợi một hồi mới dám cầm lấy giấy bút, yếu ớt đến mức ngồi cũng không nổi, tự mình gập đầu gối lên, tựa đầu lên gối rồi bắt đầu viết chữ, viết chữ cũng cố để đừng viết chậm, trông ngoan ngoãn vô cùng.Thật sự rất giống, rất giống Tiểu Thu.Đôi lúc Tiểu Thu viết chữ rất chậm nên cậu không kiên nhẫn mà thúc giục anh, sau đó thấy anh viết nhanh trở lại.Khi đó, tình trạng cơ thể anh cũng không khá hơn là mấy so với bây giờ, có một lần đang viết bị chảy máu mũi mà ngất đi, nhưng cơn ngất đó cũng ngắn, chỉ cần cậu kêu một tiếng là anh lại tỉnh dậy.Anh ấy còn tưởng rằng mình đã ngất đi lâu lắm, nên liên tục xác minh xem mình có làm chậm tiến độ gì không.Không biết lúc đó anh đã sợ hãi như thế nào nữa.Khương Mặc nắm chặt lòng bàn tay, im lặng nhìn Đường Tu viết câu đầu tiên trên tờ giấy, móng tay cậu vô thức ghim chặt vào tay, hằn lên chỗ da đó một dấu.[Xin lỗi, anh hại cậu Khương nhỏ rồi.]"Nó không sao hết, còn khoẻ lắm." – Khương Mặc nghĩ đến lúc Đường Tu liều mạng che chở bức anh kia, đôi mắt khẽ chua xót.Đường Tu khẽ ngước mắt nhìn thoáng qua cậu, trong thoáng chốc đó khẽ thấy chút thần sắc, nhưng nhanh chóng bị dập tắt đi, sợ hãi cúi đầu.Ngón tay anh khẽ run rẩy, rồi cả người dần run theo, Khương Mặc nghĩ là anh khó chịu do lạnh, nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện ra là anh đang khóc, khóc trong im lặng.[Tốt quá rồi.] – Trang giấy anh đang viết bị thấm đẫm nước mắt, khiến cho việc viết chữ của anh thêm khó khăn hơn, anh viết tiếp: [Vậy A Mao có khoẻ không?]Khương Mặc nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, nói cho anh biết là hiện giờ ai cũng ổn hết.Đường Tu như hiểu như không rồi gật đầu, nụ cười trên đôi môi tái nhợt xen lẫn chút sợ hãi, lại mang thêm chút biết ơn.[Anh mấy ngày nay đã phiền đến em rồi.]Khương Mặc lắc đầu, cố giữ bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Không có."

Đường Tu nở một nụ cười nhợt nhạt nhưng khuyết đi cảm xúc.[Em muốn mang con về à?

Nó ngoan lắm, nhưng có hơi sợ lạnh, em chú ý cho nó mặc ấm hơn là được rồi.]Bây giờ đã không có lời nguỵ biện nào để trốn tránh sự thật này, Đường Tu chính là Tiểu Thu, hơn nữa do bị tra tấn tinh thần và thể xác một thời gian, tri giác anh bắt đầu rối loạn, không còn phân biệt rõ chính mình là Tiểu Thu hay Đường Tu nữa, cũng không phân biệt rõ người trước mắt là Khương Mặc có mắng anh phiền phức nữa hay không, chỉ thốt ra những lời nói mơ hồ.Trạng thái tinh thần của anh đã bị hỏng vì bị tra tấn và ngược đãi mất rồi.Khương Mạc hít một hơi thật sâu, chớp chớp đôi mắt tràn đầy sự chua xót cùng bất lực, khoác lên người Đường Tu một cái áo khoác, vuốt ve mái tóc khô ráp của anh, hạ giọng nói: "Cả anh lẫn con, em đều dẫn về nhà chúng ta hết."

Đường Tu tránh cậu, ngơ ngẩn cúi đầu nghệch ra một hồi, sau đó mới bắt đầu viết tiếp.[Không ai cần anh cả.][Anh có về, cũng không có nhà mà về.][Bên ngoài lạnh lắm, các cậu về nhà sớm đi.

Đầu gối cậu còn thương cũ, nhất định không được cảm lạnh, sẽ đau lắm.][Cậu biết đứa nhóc của anh rồi đúng không?

Có thể nói cho anh nghe chút tin về em ấy được không, anh gửi tin cho em ấy nhiều lắm, nhưng em ấy còn có chuyện bận, không trả lời anh được.][Anh biết em ấy không cần anh, cậu đừng làm em ấy sợ.][Anh chỉ nhớ em ấy, muốn em ấy dừng lại nói chuyện với anh một chút, chỉ cần báo cho anh biết em ấy vẫn bình an là được rồi.]Anh viết rất nhiều, rất nhiều rồi bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó, rồi tự nhủ nói "Rất bận" sau đó lại nói linh tinh mê sảng, rồi gạch bỏ những gì mình đã viết."

Rất bận" là từ mà Khương Mặc thường nói với Tiểu Thu.

Lúc cậu ở với Đường Tu, cậu thường nói bản thân rất bận để xem những điều này, mỗi lần như thế Tiểu Thu lại ngẩn ngơ rồi gật gật đầu, sau đó xoá sạch những hàng chữ đang viết dang dở kia, rồi đem bút và sổ cất đi.Cậu chẳng ngại việc kiên nhẫn với anh đâu.

Anh đã mệt mỏi do mang thai rồi, đã không có sức mà còn phải ráng viết thật nhanh."

Em không vội đâu, A Tu, em ở đây với anh...." – Khương Mặc nhẹ nhàng dùng tay bọc lấy đôi bàn tay gầy giơ xương của anh: "Anh cứ từ viết, em ở đây xem, cũng đừng gạch gì cả...."

Đường Tu không dừng lại, cũng như không nghe Khương Mặc nói.

Anh hiện tại là Tiểu Thu, mà Khương Mặc sẽ không bao giờ dịu dàng như vậy với Tiểu Thu quá, cũng không nguyện ý dành thời gian xem anh viết gì.Khương Mặc nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo anh vào lòng mình.

Biết Mèo Con đang sợ hãi, nhưng cậu không thể không làm vậy, cậu muốn ôm anh ấy quá rồi.Cậu chỉ cần tưởng tượng một ít chuyện Mèo Con đã trải qua thôi thì nỗi sợ hiện tại của anh so với lúc đó chẳng đáng là bao cả.

Cậu nhắm mắt hít thở khó khăn, mỗi một hơi thở như một liều thuốc độc, như đem cơ thể cậu chia năm xẻ bảy.Đường Tu không hề giãy giụa khi đang nằm trong ngực cậu, anh chỉ run rẩy liên tục, bất chấp đem cả người mình cuộn tròn lại, cứng đờ như khúc gỗ."

A Tu đừng sợ, đừng sợ nha, thả lỏng người đi anh...." – Khương Mặc ôm anh, khẽ đong đưa nhẹ và vuốt ve như đang ru ngủ một đứa trẻ.Cảm giác được tay áo cùng vạt áo trước người mình ẩm ướt, Khương Mặc lại biết người yêu của cậu lại rơi nước mắt trong lặng thầm.Việc cậu đau lòng nhất hiện tại là dù Đường Tu trở nên sợ hãi như thế nhưng anh lại không dám dựa dẫm vào ai.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, trạng thái tinh thần của anh luôn không ổn định, giống như chim sơ cành cong, sợ hãi mọi thứ xung quanh mình, nhưng tù đầu đến cuối đều gồng mình chống chịu, không đòi ôm con mình, cũng không báo người nhà biết, thậm chí còn không mở miệng kêu cậu một tiếng Khương Mặc.

Lúc anh sắp chết ở hồ nước lặng như băng, những người đó không một ai tới cứu anh.Anh đã lẫn lộn rất nhiều chuyện, cũng quên rất nhiều, nhưng lúc nào cũng nhớ rõ không được làm phiền người khác.Lúc còn là Tiểu Thu trong căn cứ, chắc hẳn đã bị không ít người bắt nạt.

Bởi vì khi đó, ma mới luôn bị ma cũ lên mặt dạy dỗ trước, chuyện đó cũng bình thường, không trách được ai cả.

Thường thì người mới có thể nén giận bỏ qua vài chuyện, nhưng đa số họ đều mách Khương Mặc, nếu chuyện mà quá đáng thì cậu sẽ can thiệp.Khương Mặc thường thấy trên người Tiểu Thu thường hay có vết bầm hoặc vết thương, dáng đi cũng rất lạ, nhưng anh chỉ cúi gằm mặt nghe những người ma mới ở cùng thời điểm đó phàn nàn, không nói câu nào.Có lần khi những người khác đã đi rồi, anh vẫn ở lại.

Thấy anh chưa nói gì, Khương Mặc có chạy qua hỏi anh, có phải bị ma cũ mắt nạt rồi hay không.Anh sửng sốt một hồi, có vẻ như không nghĩ cậu sẽ hỏi điều này, sau đó lắc lắc đầu, đem hộp cơm vẫn luôn giữ ấm trong ngực ra cho cậu mà đặt ở trên bàn, không nói gì thêm, cũng không để lại bất cứ ghi chú gì, chỉ yên lặng khập khiễng rời đi.Anh chỉ đợi cậu vội vã hoàn thành công việc của mình, sau đó để cậu hớp một ngụm canh ấm, từ đầu đến cuối không nói với cậu câu nào."

Tiểu Thu." – Khương Mặc thốt ra tên này một cách khó khăn, một lần lặp lại là mỗi lần vuốt lên khoé mắt Đường Tu, giọng nói run rẩy nói năng lộn xộn: "Em biết anh là A Tu của em rồi, là người em yêu.

Nhưng em biết được có hơi muộn màng, để anh chịu khổ nhiều rồi, em xin lỗi bảo bối, xin lỗi.

Em biết anh đang sợ lắm, nhưng đừng sợ em được không?"

Khương Mặc loáng thoáng nghe Đường Tu nói "Được", cậu cho rằng Đường Tu đã đồng ý rồi, nhưng khi nghe kỹ lại, hình như không phải."

Ấm....Lắm." – Giọng nói anh vừa mơ hồ vừa nghẹn ngào, ngắc ngứ từng chữ."

Ấm hả?

Còn lạnh không anh?" – Khương Mặc nắm lấy tay anh nhẹ nhàng xoa nắn: "Em ôm con lại nha?

Nó ấm áp lắm, giống như túi giữ ấm tự nhiên vậy"Bé con rất ngoan, vừa nãy tự nằm một mình chơi mà không khóc không quấy, lúc Khương Mặc ôm con tới, bé con liền duỗi tay đá chân hăng hái vô cùng.Khương Mặc bế bé con vào giữa hai người, nhóc con hoạt bát vô cùng, đôi mắt đen tuyền ngó liếc khắp nơi, cái miệng nhỏ ê a không ngừng.Đường Tu ngây ngốc nhìn con, hồi lâu thật lâu mới dám vươn tay chạm vào.

Rõ ràng đây là đứa con mà anh mang nặng đẻ đau, thậm chí dùng cả máu mình để giữ lại mạng sống cho nó, anh cũng không dám chạm."

Anh ôm con một cái đi, không con nó sẽ quấy, kẻo té xuống đó." – Khương Mặc nhẹ nhàng cổ vũ anh."

Con ơi...." – Đường Tu khẽ gọi, đem bé con ôm vào lòng dưới sự trợ giúp của Khương Mặc."

Anh đặt tên cho con rồi đúng không?" – Khương Mặc nhẹ nhàng hỏi: "Tên là gì vậy, nói cho em nghe được không?

Đừng sợ, anh cứ nói đi."

"Tiểu Đường....Khương, Tiểu Đường." – Đường Tu nói bằng giọng đứt quãng, ngôn ngữ còn hơi rối loạn."

Là Khương Tiểu Đường, đúng không anh?"

Đường Tu khẽ gật đầu, mang theo chút nhút nhát.Khương Mặc cười xoa xoa gáy anh, quay sang con gái nói: "Con yêu nghe chưa kìa?

Ba đặt tên cho con đó, là Khương Tiểu Đường."

Cô nhóc bụ bẫm thích thú đến mức khoa tay múa chân, nhét nắm tay đầy thịt của mình vào cái miệng đang ô ô ê a.Khương Mặc cười cười, cúi đầu hôn lên trán và đôi mắt của Đường Tu: "A Tu, cảm ơn anh đã sinh cho em một bé gái tuyệt vời như vậy."

Đường Tu ngây ngốc nhìn cậu, đôi mắt u ám rưng rưng như đang mê man trong sương mù, nước mắt vô thức rơi, giọt này nối tiếp giọt kia rơi xuống, rơi xuống tay Khương Mặc, ấm nóng đến mức khiến trái tim người khác đau âm ỉ."

Anh gọi tên em được không?" – Hốc mắt Khương Mặc ửng đỏ, giọng nói hơi hơi nghẹn ngào: "Lâu rồi em chưa được nghe....A Tu của em kêu tên em đó."

Đôi mi Đường Tu khẽ run rẩy, đôi môi xám trắng hơi hé mở, từ trong họng nghẹn ngào thốt ra một vài tiếng không rõ nghĩa, cái tên đó như sắp tràn ra khỏi miệng, nhưng vẫn bị anh cố gắng đè lại."

Sẽ hại em ấy....Không được...." – Cuối cùng anh vẫn không nói ra."

Được rồi, được rồi, không sao hết." – Khương Mặc xoa đầu vỗ về anh, rồi hôn anh thêm một lần nữa: "Từ từ cũng được, người yêu em đã can đảm lắm rồi."

Cảm ơn anh đã luôn can đảm như vậy.

Sau này, mọi chuyện sẽ tốt thôi.----Editor: Truyện tới đây đã kết thúc rồi, Đường Tu và Khương Mặc sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc cho mình.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi mình đến tận chương cuối cùng này.

Nếu như vẫn có duyên, hẹn gặp lại mọi người trong các tác phẩm kế tiếp.

Cảm ơn mn rất nhiều! ^ ^
 
(Đm/Edit) - Mùa Đông Ấm Áp - (冬暖时) - Tác Giả: Lê Hoa Đường
Giới thiệu truyện mới


Tên truyện: Ngày nọ bị biến thành bác sĩ ngoại khoaTình trạng bản gốc: Hoàn thànhSơ lược nội dung: Bệnh viện Long Hoa trực thuộc đại học Y tỉnh S có hai vị bác sĩ đẹp trai, một người là bác sĩ Y học cổ truyền Giang Thiên Hữu và người còn lại là bác sĩ Ngoại tổng quát Thẩm Quân.Trong một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, hai người vốn không liên quan gì với nhau vô tình bị hoán đổi cơ thể.Hai người họ không thể không bắt chước tính cách của người còn lại, giúp cho công việc của cả hai không bị ảnh hưởng.----Sau khi bị hoán đổi, Giang Hữu Thiên đứng trước gương trong phòng tắm liếc nhìn cơ thể của Thẩm Quân từ trên xuống dưới và đánh giá: "Moá, người này nhìn gầy hơn mình, nhưng có chỗ thì lại to hơn...."

Thẩm Quân đứng ở phòng tắm, mang găng tay y tế vào, nhanh chóng nhắm mắt lại, mắt không thấy, tim không đau!----Lần đầu tiên bị kêu đi mổ, Giang Thiên Hữu nghĩ ra một cách.Điều dưỡng: "Bác sĩ Thẩm, tất cả đã sẵn sàng ạ!"

Giang Thiên Hữu: "Moẹ, tôi là người giả mạo Thẩm Quân đi phẫu thuật cho người bệnh.

Vào thời khắc quan trọng, khi con người bị dồn vào đường cùng, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!"

Sau đó là một tiếng ầm....Điều dưỡng: "Không xong rồi, bác sĩ Thẩm té xỉu ở phòng thay đồ rồi!"

Lần thứ hai vào phòng mổ, Giang Thiên Hữu một đấm vỡ kính phòng vệ sinh, nói dối mình bị hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD), trưởng khoa muốn tăng xông, lập tức điều anh về phòng cấp cứu, từ nay bác sĩ Đông y Giang Thiên Hữu phải đối mặt với các ca bệnh nhập vào ở đây.Thẩm Quân mang danh bác sĩ Đông y đến khám tại , ánh mắt mọi người căng thẳng nhìn Thẩm Quân.

Trưởng khoa: "Bác sĩ Giang, bựa lưỡi với nhịp mạch của bệnh nhân thế nào rồi?"

Thẩm Quân: "Bình thường ạ."

Trưởng khoa: "Căn cứ vào các triệu chứng, cậu kê đơn thuốc đi!"

Thẩm Quân: "Khó mà kê được."

Trưởng khoa nóng máu: "Cái này dễ quá nên quên hả!"

Thẩm Quân: "....."

- Không nói nên lời.Vì thế Thẩm Quân phải bất đắc dĩ buộc mình phải học y học cổ truyền, kỳ lạ hơn là, mỗi đợt trao đổi đều không có quy luật, thân phận của hai người phút chốc bị đảo lộn.----Vài lời cần nói trước (tác giả):1.

Đây là một câu truyện có kiến thức y khoa đúng nửa phần, bối cảnh giả tưởng và không bắt chước ai ngoài đời.

Các tài liệu y khoa sẽ được tham khảo theo các tài liệu của quốc gia, nhưng vì phải giải thích ở một thế giới khác, một số chi tiết sẽ không giống thực tế, không phù hợp để áp dụng, các tài liệu sẽ liên quan đến các từ khoá "Phẫu thuật", "Một số ca bệnh ngoại khoa khó điển hình".2.

1v1, HE.

Có hoán đổi cơ thể lẫn nhau, sau đó sẽ đổi về, tiếp tục con đường sự nghiệp rộng mở.3.

Ngoài lạnh lùng trong nóng nảy, kiêu kỳ (công) - Thẩm Quân x Thường cáu gắt, ngáo như Husky (thụ) - Giang Thiên Hữu.----Tóm tắt ngắn gọn: Kinh hãi hôm nay bác sĩ trị bệnh lạ quá.Cốt lõi: Không quên bản chất và nhiệt huyết ban đầu.Editor: Truyện được đăng ở nhà mình luôn nha, mọi người vô trang mình xem nhá ^^.
 
Back
Top Bottom