- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 417,199
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Edit/Hoàn] Xin Lỗi, Tôi Chỉ Là Một Thư Kí - Winter Tương Đích Não Trấp
Chương 9: Hôn hôn
Chương 9: Hôn hôn
Edit: Yeekies___77.Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Lộ Tư Gia.Dáng người anh ấy thật đẹp, phải nói là xuất sắc.Tôi lén lút sờ sờ cơ bụng anh ấy.Tôi biết các người đang nghĩ gì, đêm qua chúng tôi không làm gì khác.Chỉ là hôn nhau thôi mà.Lộ Tư Gia nói không có dụng cụ nên không làm.Ừm.Nghiêm túc đấy.Tôi cũng không vội.
78.Không.Tôi thực sự không vội!Lộ Tư Gia phát hiện tôi lén lút sờ cơ bụng anh ấy, anh ấy lại đè tôi xuống hôn một lúc lâu.Tôi bị hôn đến mềm cả chân, không muốn bò dậy.
Lộ Tư Gia bèn xoa đầu tôi nói anh ấy đi làm bữa sáng.À...
Tôi vùi trong chăn nhìn bóng lưng Lộ Tư Gia.
Anh ấy đang mặc một chiếc áo ngủ của tôi, vì quần áo nhỏ nên làm lộ ra những đường nét cơ bắp đẹp đẽ.Lộ Tư Gia chính là kiểu người "mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ có thịt" mà tôi hằng mong ước.Tôi không khỏi nghĩ, đây chẳng phải là cuộc sống mà tôi từng ảo tưởng sao?Để tránh những ý nghĩ không nên có, tôi luôn cố gắng kiềm chế bản thân, không nghĩ đến những thứ quá xa vời.Nhưng mà.Thỉnh thoảng.Chỉ thỉnh thoảng.Tôi sẽ ảo tưởng vào buổi sáng, tôi nằm trên giường, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Lộ Tư Gia.Hôm nay, tất cả đều đã thành sự thật, tốt đẹp đến mức giống như một giấc mơ giả dối.
79.Sau khi tỉnh rượu, người ta sẽ cảm thấy có chút bất an phải không?Tôi nghĩ.Lộ Tư Gia của ngày hôm qua, Lộ Tư Gia giống như một chú chó lớn đang dụ dỗ, và cả cơ bụng mà tôi sờ được vào sáng nay nữa.Ôi, liệu có thật sự là của tôi không?
80."
Ăn sáng nào."
Lộ Tư Gia gọi tôi, "Mau mau, dậy nhanh lên!"
"A a," tôi hoàn hồn, miễn cưỡng bò dậy khỏi giường, "Em đây."
Trong phòng thoang thoảng mùi cháo.
Lộ Tư Gia thuần thục như ở nhà mình, múc cho tôi một bát cháo.Tôi biết Lộ Tư Gia nấu ăn rất giỏi.
Đôi khi anh ấy mang cho tôi những món anh ấy tự làm.Tôi cũng biết nấu đấy, hừ."
Lát nữa em dọn dẹp một chút," Lộ Tư Gia nói, "Buổi chiều bay sang Nhật Bản công tác."
Nhật Bản...Đầu óc tôi phản xạ tự động hiện ra vô số tình tiết trong tiểu thuyết về suối nước nóng, siêu xe ở Nhật Bản.Ôi mẹ ơi, này hay quá.Có lẽ thấy mặt tôi đỏ bừng, Lộ Tư Gia đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi: "Linh Linh?
Hoàn hồn đi, Linh Linh."
"Ồ vâng, được."
Tôi vội vã gật đầu, "Vậy sếp...
Anh, đồ đạc của anh đâu?"
"Vậy em dọn dẹp trước, lát nữa cùng đi nhà anh."
Lộ Tư Gia xoa xoa tóc tôi.
81.Lộ Tư Gia thật sự rất thích hôn.Ăn xong cơm, tôi còn chưa kịp súc miệng, anh ấy đã bế tôi lên hôn một lúc lâu, tôi vẫn phải với đôi môi sưng sưng đi rửa bát.Ngồi trên xe của anh ấy, lúc anh ấy cài dây an toàn cho tôi, lại hôn thêm một cái vào má tôi.Tôi lườm anh ấy, anh ấy còn cười tủm tỉm.Cười cái gì mà cười!Tôi đã đến nhà Lộ Tư Gia rất nhiều lần.
Không quá lớn, vì anh ấy không thích nơi ở quá trống trải.
Căn nhà này được mua cách đây hai năm.
Lúc đó tôi và anh ấy đã thảo luận vài phương án trang trí, cuối cùng anh ấy chốt một cái.Cái phương án đó cũng là cái tôi thích nhất lúc bấy giờ.Tôi vốn tưởng rằng một người có phong cách như Lộ Tư Gia sẽ thích kiểu tối giản hiện đại, nhưng không ngờ anh ấy cũng giống tôi, đều thích một căn nhà ấm cúng, có cảm giác gia đình.Lộ Tư Gia mở vali hành lý của mình, tôi thuần thục vào phòng quần áo tìm đồ cho anh ấy."
Lần này đi Nhật Bản làm gì vậy?"
Tôi thuận miệng hỏi."
Gặp một nhà đầu tư."
Lộ Tư Gia nói, "Tiện thể nghỉ phép."
Nghỉ phép...Tôi hình như, hình như nghĩ hơi đen tối rồi.Lộ Tư Gia bước tới, vén tóc trên trán tôi, hôn một cái.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy, có chút khó hiểu: "Trước đây anh không nói với em sẽ có lịch trình này?"
"Tối qua có cuộc gọi đến," anh ấy lại xoa sọ tôi, tôi phát hiện anh ấy đã xoa vô số lần từ hôm qua, "Em ngủ rồi, anh nghe."
Cái gì?
Tôi đột nhiên phát hiện ra một điểm mấu chốt: "Em ngủ trước, vậy anh không say sao?"
Tay Lộ Tư Gia khựng lại.
82.Sau đó anh ấy thản nhiên nói: "Sau đó tỉnh lại..."
"Nói dối ai cơ."
Tôi giận, hóa ra chỉ có mình tôi "lên men" vì rượu thôi à."
Thật mà," Lộ Tư Gia còn làm vẻ mặt ủy khuất, "Anh uống có say hay không lẽ nào em không nhìn ra sao."
Tôi vỗ tay anh ấy bay đi, nhưng không dùng chút sức lực nào.Lộ Tư Gia đáng ghét quá!
83.Tôi vui vẻ cùng Lộ Tư Gia đến Nhật Bản.Tuy nói là sau đó sẽ nghỉ phép, nhưng vẫn phải làm tốt công việc trước.
Tôi bận đến mức không kịp thở để sắp xếp lịch trình, tra cứu dữ liệu.
Khi chúng tôi chuyển sang chế độ làm việc, cách ở chung cũng trở lại như trước, đối thoại ngắn gọn không giống một cặp đôi.Chỉ có điều sau khi công việc kết thúc, Lộ Tư Gia sẽ lại gần hôn tôi.Ôi, sao anh ấy cứ hôn mãi thế.
84.Buổi tối chúng tôi đi gặp nhà đầu tư.Nhà đầu tư này rất hay nói chuyện.
Vì là người lai Nhật-Trung, ông ấy nói tiếng Trung rất trôi chảy, nên toàn bộ quá trình chúng tôi giao tiếp bằng tiếng Trung.Lộ Tư Gia ở những buổi tiệc như thế này luôn rất thành thạo.
Anh ấy sẽ cười đúng lúc, hoặc là cười to một cách thích hợp.Trông có vẻ chân thành, nhưng lại không đến mức bị người khác nhìn thấu.Còn tôi chỉ cần làm người công cụ, ở bên cạnh giữ khuôn mặt "bài poker", thỉnh thoảng phụ họa vài câu là được.Rượu đã uống được ba vòng, tôi muốn đi vệ sinh.
Sau khi lễ phép xin phép, tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.Rượu sake Nhật độ cồn không thấp, tôi có chút lâng lâng, nhưng chưa đến mức say.Rửa mặt bằng nước lạnh một chút...Tôi nghĩ.Phải duy trì trạng thái làm việc.Chỉ là sau khi rẽ vào một khúc cua, tôi thấy một người mà tôi vô cùng không muốn gặp—Đường Xuyên Dạ, Tống Vũ, và cả đám bạn của họ.
85.Tôi cảm thấy tôi thật là xui xẻo.Tôi không hy vọng họ có thể giả vờ không quen tôi, lướt qua nhau.
Dù sao trước đây họ cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để sỉ nhục tôi.Quả nhiên, họ đã nhìn thấy tôi.
Đường Xuyên Dạ há miệng định nói chuyện, nhưng bị Tống Vũ cắt ngang."
Lâu rồi không gặp nhỉ, Linh Linh," Tống Vũ nói một cách mềm mỏng, hòa hoãn, với nụ cười nhạt, "Không ngờ có thể ở đây — gặp được cậu."
Cậu ta cố tình kéo dài giọng ở từ 'ở đây'.Người không hiểu có thể thực sự không hiểu ý cậu ta, nhưng tôi thì hiểu.
Cậu ta đại khái đang nói, cậu không xứng đến đây.Tống Vũ là người như vậy.
Tôi đã từng ngốc nghếch cho rằng cậu ta là người tốt nhất trong nhóm này.
Cuối cùng thì...Thôi, tôi không muốn nhắc đến nữa."
Lâu rồi không gặp."
Tôi chỉ lạnh nhạt đáp, "Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong tôi liền muốn nhanh chóng thoát khỏi đám phiền phức này.Nhưng Đường Xuyên Dạ, cái thứ chó chết này, sẽ không bao giờ làm theo ý tôi.Hắn lại một lần nữa nắm chặt cổ tay tôi."
Linh Linh, cậu đừng đi được không," hắn cầu xin, "Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu."
86.Không được.Đương nhiên là không được."
Xin lỗi," tôi cố gắng rút tay ra, với nụ cười giả tạo lịch sự, "Tôi thực sự có việc, rất gấp, xin lỗi."
Đường Xuyên Dạ còn chưa kịp mở miệng, một tiếng cười nhạo chói tai đột nhiên vang lên từ nhóm bạn của hắn."
Vội gì thế," người đó thờ ơ nói, giọng điệu đầy khinh thường, "Có phải đến đây để thể hiện, gặp chúng tôi thì sợ rụt rè rồi à?"
Tôi cạn lời, cuối cùng không nhịn được: "Đừng tự suy diễn linh tinh."
Đường Xuyên Dạ lại muốn nói chuyện, nhưng Tống Vũ đã lên tiếng: "Trần Linh," giọng cậu ta tao nhã nhưng lời nói lại không dễ nghe, "Triệu Bác chỉ là sốt ruột, muốn A Xuyên nói chuyện đàng hoàng với cậu thôi, nên lời nói có chút khó nghe.
Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, mọi người đều không tệ với cậu.
Cậu nói như vậy chúng ta, có hơi không coi trọng tình bạn bao năm sao?"
"Đúng vậy," tôi tiếp tục mỉm cười, "Tôi có nói gì đâu.
Chẳng qua, nếu lời nói khó nghe, lại dễ gây hiểu lầm, thì người nghe đương nhiên có quyền giải thích, đúng không."
Tống Vũ liếc nhìn tôi.
Có lẽ cậu ta cảm thấy, tôi không giống với người con trai hướng nội, không giỏi ăn nói của năm nào.Nực cười, chẳng lẽ mấy năm đó tôi chỉ biết ăn bám sao!Tôi vẫn đang cố gắng hất tay Đường Xuyên Dạ ra, nhưng hắn vẫn siết chặt tay tôi.
Cảnh tượng này vô cùng buồn cười.
Tôi không muốn bị xấu hổ chết đi, chỉ đành mở miệng: "Ngài Đường, xin hỏi ngài có thể buông tay ra không?"
"Cậu nghe tôi nói chuyện thì tôi sẽ buông," Đường Xuyên Dạ với vẻ mặt nặng nề, "Linh Linh, tại sao cậu không chịu chấp nhận tôi?"
Biểu cảm của Tống Vũ rất khó coi, những người khác thì hoặc là cười mỉa, hoặc là khó hiểu.Có lẽ là khó hiểu tại sao Đường Xuyên Dạ lại như vậy, có lẽ là khó hiểu tại sao tôi lại không biết điều mà không đồng ý."
Xin lỗi," tôi không biết đã nói bao nhiêu lần "xin lỗi", "Ngài Đường, ngài hẳn là rất rõ ràng tại sao."
Đường Xuyên Dạ cứng lại: "Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi!
Sau này tôi chỉ có một mình cậu, thật đấy.
Tôi sẽ không lừa cậu nữa, Linh Linh, tôi chỉ muốn ở bên cậu, cậu phải cho tôi một cơ hội chứ."
Chỗ da thịt tôi tiếp xúc với Đường Xuyên Dạ nổi cả da gà.
"Tôi thực sự không có gì để nói với cậu," tôi nói chân thành, "Cậu lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy lời này, thực sự không cần thiết."
Tôi cắt ngang ý định chen vào của Đường Xuyên Dạ: "Tôi thực sự có việc, cậu chặn tôi ở đây làm gì?
Tôi và cậu có quan hệ gì, mà có thể để cậu bất lịch sự kéo tôi như vậy?"
Trời đất chứng giám, cứ đứng như vậy thật sự quá xấu hổ.Tôi còn trẻ, tôi không muốn xấu hổ.
87.Ngay khi tôi chuẩn bị sử dụng biện pháp "phi truyền thống" để giải quyết kẻ phiền phức này, giọng nói của Lộ Tư Gia từ phía sau truyền đến."
Ngài Đường, nơi công cộng, cậu kéo người khác làm gì?"
Ôi trời.Tôi kinh ngạc quay đầu lại, đã nhìn thấy Lộ Tư Gia hai tay đút túi, vẻ mặt không thiện, lạnh lùng nhìn Đường Xuyên Dạ.----------------------------------------------------------------------------------【winter có lời muốn nói】Tôi kinh ngạc, dự định đã sắp sẵn rất nhiều chương cập nhật đúng giờ, rồi mải vui đến mức quên cả thời gian trôi qua.