- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,400
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Edit/Hoàn] Tu La Tràng Hôm Nay Thật Là Náo Nhiệt - Quan Ni Ni
Chương 87: Sáng tỏ
Chương 87: Sáng tỏ
Editor: YeekiesTrần Tê khép mắt, chiếc gáy mảnh mai bị bàn tay rắn chắc của người đàn ông giữ chặt, không đường lui.
Hơi rượu nồng nàn từ hơi thở kia lặng lẽ lan tỏa, quẩn quanh nơi chóp mũi như thiêu như đốt, khiến đầu óc choáng váng, hư hư thực thực.
Làn da trần thoáng lộ dưới ánh đèn dường như cũng bừng nóng, tựa thể men say kia đã thấm vào tận từng thớ thịt, từng hơi thở.Nụ hôn của người đàn ông dữ dội đến tuyệt vọng, như mang theo cả cơn cuồng loạn kìm nén bấy lâu, muốn nghiền nát người trước mặt, nuốt trọn cậu vào lòng, rồi cùng nhau rơi xuống một vực thẳm âm u, nơi chẳng có ánh sáng, chỉ còn lại hơi thở và bản năng.Trần Tê bị Yến Hoàn kéo bật dậy, bước chân loạng choạng, rồi bị ép ngược vào bức tường lạnh lẽo.
Cổ họng cậu nghẹn lại trong hơi thở đứt quãng, hàng mi run rẩy như cánh bướm giữa cơn gió lớn.
Ý thức mơ hồ chập chờn, bàn tay trắng bệch theo bản năng bấu chặt lấy vạt áo khoác của người đàn ông như thể tìm một điểm tựa mong manh.
Con mèo nhỏ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cuống cuồng cắn vào ống quần Trần Tê, kêu “meo meo” đầy lo lắng, như muốn kéo cậu ra khỏi cơn mê giữa thực và mộng.Vài phút sau, trong ánh đèn dịu lặng của phòng khách, Yến Hoàn ngồi tựa lưng vào sofa, vẻ mặt hiếm hoi lộ chút ngoan ngoãn, sắc hồng ửng nhẹ nơi gò má như còn vương hơi men và dục vọng chưa nguôi.
Đối diện hắn, Trần Tê im lặng không nói, khóe mắt còn vương nét ửng đỏ, cổ áo bị bung mất một cúc, để lộ phần xương quai xanh tái nhợt, mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ để tan vỡ.
Không khí giữa hai người như đặc quánh lại, vừa ám muội vừa căng thẳng, như một vệt khói mỏng chưa tan hết sau trận cháy âm ỉ.Trần Tê cầm cốc nước trên tay, ngồi bên cạnh Yến Hoàn, thấp giọng nói: "Anh uống nước đi."
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu chậm chạp ngẩng đầu, hồi lâu sau mới nói: "Đêm nay anh có thể ở lại đây không?"
"Anh có thể ngủ trên sofa."
Trần Tê nhàn nhạt nói: "Không thể."
Người đàn ông phản ứng chậm chạp ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể cho anh ở dưới nhà trông em không?
Em có thể bảo người máy thông minh đừng đuổi anh đi được không?"
Trần Tê đưa cốc nước đến bên môi Yến Hoàn, thấp giọng nói: "Cũng không thể."
"Bởi vì đêm nay anh phải ngủ chỗ em."
Một giờ sau, người đàn ông ngoan ngoãn như gà ngủ ngon lành trên giường Trần Tê, hắn mở to mắt nhìn người bên gối đã ngủ say, rồi lén lút ôm người vào lòng, mãn nguyện nhắm mắt.---Sáng sớm hôm sau, phòng ngủ rộng lớn rất yên tĩnh, trên giường lớn có một người đàn ông vẻ mặt ngạo nghễ đang dựa vào, hắn đầu tiên kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, rồi chợt cúi đầu nhìn Trần Tê đang ngủ say yên tĩnh bên gối hắn.Trần Tê ngủ say hơi thở nhè nhẹ, trên cổ trắng sứ có không ít dấu hôn ái muội nồng đậm mang theo ý chiếm hữu, dường như bị người ta lặp đi lặp lại liếm láp, dấu vết rất sâu.Dường như trong giấc mơ không được yên ổn, người thanh niên mặt tái nhợt kia khẽ nhíu mày, vẻ mặt mang theo mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt cũng hơi mấp máy, như muốn nói điều gì nhưng mãi không thốt thành lời.Đầu ngón tay Yến Hoàn hơi run rẩy, yết hầu khẽ động vài cái, nhớ lại cảnh tượng sau khi tỉnh rượu này.Hắn tối qua đã uống say.Tệ rồi, hình như hắn đã cưỡng ép Trần Tê.Sắc mặt người đàn ông bỗng trắng bệch, lẩm bẩm: "Xong rồi..."
Lông mi Trần Tê bên cạnh run rẩy, dường như sắp tỉnh lại, cả người Yến Hoàn cứng đờ, như bị một thùng nước đá dội từ đầu đến chân.Trong mấy hơi thở Trần Tê sắp tỉnh lại, thời gian dường như bị kéo dài vô tận, dài đến từng chút từng chút đè nặng trái tim người đàn ông.Yến Hoàn hơi rũ mắt, trong cơn hoảng loạn, trong đầu hắn thậm chí hiện lên vài ý niệm điên cuồng tột độ.Ở hòn đảo phía Nam thuộc khu nhiệm vụ, nơi có lớp che chắn tín hiệu mạnh đến mức gần như tuyệt đối, tinh thần lực của hắn có thể dễ dàng bao phủ toàn bộ phạm vi đảo.
Trong không gian biệt lập ấy, không ai có thể tìm ra, cũng không ai có thể quấy nhiễu.
Ở đó, hắn có thể giấu Trần Tê của mình thật kỹ — giấu khỏi thế giới, khỏi ánh mắt người đời, và cả khỏi những ràng buộc mơ hồ mà đến chính hắn cũng không muốn đối mặt.
Một nơi chỉ có hai người, một nơi chỉ thuộc về hắn và Trần Tê.Đã đến bước này, Trần Tê chẳng mấy chốc sẽ tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Với nền tảng giá trị tình cảm sẵn có, Trần Tê nhất định sẽ gặp tên tiểu bạch kiểm kia — kẻ đóng vai định sẵn trong kịch bản.
Hơn thế nữa, có khả năng Trần Tê sẽ thích hắn ta… giống hệt như đã từng thích hắn.Trong đôi mắt Yến Hoàn dâng lên một làn lệ khí nặng nề, sâu như vực thẳm.
Một ý nghĩ hoảng hốt thoáng qua trong đầu — nếu như, hắn giam Trần Tê lại thì sao?
Có lẽ… như vậy sẽ tốt hơn?Giam trên hòn đảo phía Nam ấy, nơi chẳng ai tìm đến được, dùng sợi xích bạc lạnh lẽo khóa chặt mắt cá chân Trần Tê, để người kia không thể rời đi nửa bước.
Ban đêm, dù Trần Tê có khóc lóc trên người hắn, gào thét giãy dụa nhiều hơn nữa… hắn cũng sẽ thản nhiên kéo mắt cá chân mảnh khảnh ấy trở lại bên mình — chậm rãi, nhưng dứt khoát.Ngay lúc ấy, một cơn co giật khẽ truyền đến từ ngực khiến Yến Hoàn khựng lại.
Đầu ngón tay tái nhợt, lạnh băng của Trần Tê quấn nhẹ quanh bàn tay chai sạn của hắn.
Người trong ngực vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ mơ màng dụi dụi mặt vào lồng ngực hắn, như một chú mèo con vừa rời giấc ngủ, vô thức tìm hơi ấm quen thuộc.Người đàn ông cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn Trần Tê trong lòng ngái ngủ lim dim mở mắt, hắn nhìn Trần Tê vùi mặt vào ngực hắn, bằng giọng ngái ngủ nói với hắn: "Em xin lỗi."
"Em không nên chưa biết rõ sự tình đã giận anh."
Đây gần như là lần đầu tiên trong đời Trần Tê có hành vi thiếu lý trí như vậy, nhưng vào ngày cảm xúc bùng nổ, cậu căn bản không thể khống chế và kìm nén cảm xúc của mình.Yến Hoàn sững sờ, không nói gì, lại bị Trần Tê hiểu lầm là đang im lặng.Trần Tê ngẩng đầu, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Tối qua anh hôn em dữ quá."
Yến Hoàn cứng đờ, theo bản năng khàn khàn nói: "Đau lắm sao?"
Trong mắt Trần Tê mang theo chút ý cười, anh hơi thẳng eo lên, tựa đầu lên vai người đàn ông nghĩ nghĩ nói: "Có hơi đau."
"Bất quá cũng là do em sai trước, cho nên không sao."
Yết hầu Yến Hoàn giật giật, nghe Trần Tê gối đầu lên vai hắn, nhẹ nhàng nói rằng cậu vốn cho rằng thế giới nhiệm vụ thứ nhất của hắn không chịu ảnh hưởng của ý thức thế giới, nên mới làm ra những chuyện đó với cậu.Yến Hoàn sững sờ một hồi lâu, mới phản ứng lại, hắn khàn khàn thấp giọng nói: "Lời anh nói là thật, anh đã thích em từ thế giới thứ nhất rồi."
Trần Tê vùi đầu vào vai người đàn ông, cất tiếng bằng giọng mũi nói: "Ừm."
Yến Hoàn ôm chặt người trong ngực, lẩm bẩm nhẹ nhàng cố chấp nói: "Anh không có lừa em."
Trần Tê bật cười, cậu nghiêng đầu hôn lên má người đàn ông nói: "Được."
Tiếng mèo cào ngoài cửa, Trần Tê khẽ động, vừa định xuống mở cửa cho nó, Yến Hoàn đã nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng ấn Trần Tê xuống, thấp giọng nói: "Em đừng động đậy, lát nữa đau, để anh đi."
Dứt lời, người đàn ông mở cửa cho con mèo, Trần Tê muốn xuống giường, nhưng lại bị người đàn ông nhẹ nhàng cẩn thận bế lên, Trần Tê được bế lên hơi mơ màng, đã nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói: "Lát nữa anh sẽ đi mua một ít thuốc."
"Anh làm bữa sáng cho em trước, em có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với anh."
Trần Tê lặp lại kỳ lạ: "Mua thuốc?
Mua thuốc gì?"
Vành tai Yến Hoàn ửng đỏ, khàn khàn thấp giọng nói: "Thì... cái loại thuốc đó đó..."
"Tối qua anh không nhớ gì cả...
Anh nói quá nhiều..."
Trần Tê im lặng một lúc lâu, hồi lâu sau mới vùi mặt vào ngực người đàn ông, nhắm mắt vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói: "Hôm qua anh đè em hôn hơn nửa ngày."
"Rồi ngủ luôn."
Bước chân Yến Hoàn ôm Trần Tê bỗng nhiên dừng lại, dừng ở phòng khách, Trần Tê thò đầu ra, an ủi: "Có lẽ là anh quá mệt mỏi."
Yến Hoàn: "..."
Trần Tê hôn lên má hắn, nghiêm túc an ủi: "Lần sau chúng ta không uống rượu nữa."
Yến Hoàn im lặng cúi người đặt Trần Tê xuống sofa, sau đó buồn bã đi về phía cửa, Trần Tê nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Anh đi đâu vậy?"
Người đàn ông đang bước về phía cửa buồn bã nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó anh đi giết cái thằng cháu Lý Phóng kia!"
Tin đồn thịnh hành nhất gần đây ở chỗ thẩm phán là gì?Là hoa trên núi cao vì một cục "u ác tính" của khu nhiệm vụ, à không, hiện tại mọi người ngầm ở chỗ thẩm phán không gọi là "khối u ác tính" nữa.Họ gọi hắn là "tiểu hồ ly tinh" Yến Hoàn của khu nhiệm vụ.Hoa trên núi cao Trần Tê vì một tiểu hồ ly tinh của khu nhiệm vụ, tự nguyện từ bỏ trị liệu ở thế giới nhiệm vụ thứ ba, khiến không ít người kêu than.Họ phí công dò hỏi thuộc tính và sở thích của đối tượng công lược ở thế giới nhiệm vụ thứ ba, chỉ chờ hoa trên núi cao sau khi được trị liệu sẽ nhìn họ nhiều hơn vài lần.Không ngờ Trần Tê trực tiếp vì cái tên hồ ly tinh kia mà từ bỏ trị liệu.Không ít đồng nghiệp khuyên Trần Tê, có người yêu cũng không thể chậm trễ việc trị liệu của cậu, nhưng Trần Tê thành thật giải thích với họ: "Tinh thần lực của Yến Hoàn không được ổn định, tôi sợ tôi đi vào sẽ có chuyện gì xảy ra với anh ấy."
Mấy vị thẩm phán tận tình khuyên nhủ: "Cậu xem Yến Hoàn như vậy, trông có giống tinh thần lực không ổn định không?"
Cái vẻ ngạo nghễ khó thuần kiêu căng đó, còn sợ hắn xảy ra chuyện gì sao?Không ngờ Trần Tê trước mặt họ lại nghiêm túc khẳng định: "Đúng vậy."
Mấy vị thẩm phán: "..."
Từ đó về sau, mọi người ở chỗ thẩm phán đều thở dài, hoa trên núi cao của họ cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn người không được tốt lắm.Trần Tê mắt nhìn người không được tốt lắm chống cằm nhìn Yến Hoàn đang cúi đầu lắp súng nguyên tử cho cậu nói: "Thật sự có thể đi vào sao?"
Trước mặt Trần Tê là cánh cổng quá độ của thế giới nhiệm vụ thứ hai, đang phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.Yến Hoàn lắp súng nguyên tử phòng thân cho cậu, nghe vậy ngẩng đầu đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Vào đi thôi, đi gặp lại những người đã đối xử tốt với em."
Trần Tê dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn cánh cổng quá độ thời không trước mặt.Một hồi lâu, cậu đứng dậy cầm lấy khẩu súng nguyên tử Yến Hoàn đưa cho, đứng trước cửa quá độ, dường như nghĩ đến điều gì, cậu quay đầu liếc nhìn Yến Hoàn một cái.Yến Hoàn lặng lẽ đứng sau lưng cậu, thấy cậu nhìn lại, tiến lên một bước, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, chua xót thấp giọng nói: "Em không được quá thân thiết với Tần Hằng."
Trần Tê bật cười, cậu gật đầu, bước vào cánh cổng quá độ thời không.Toàn bộ không gian ngưng đọng trong khoảnh khắc đều chuyển động, Trần Tê dừng lại ở nơi lúc trước cậu đã rời đi.Trên hư không vẫn lơ lửng vài hình chiếu, một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười dịu dàng nói: "Thật vui mừng, chúng tôi có thể ở đây chờ ngài trở về."
Trần Tê nghiêng đầu nhìn những hình chiếu bồng bềnh như sóng nước, lặng lẽ giơ tay chạm vào những hình chiếu hư ảo đó.Hệ thống nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Ngài nhớ chúng tôi sao?"
Những dòng dữ liệu lưu động trên không trung thân mật quấn quanh đầu ngón tay Trần Tê, Trần Tê bật cười nói: "Đúng vậy."
Cậu thật may mắn, có người trong thực tế cũng nguyện ý liều mạng dạy cậu cách yêu, dạy cậu cách có được tình cảm.Hệ thống dừng một chút, sau đó mang theo ý cười nói: "Ngài đã có người yêu rồi sao?"
Trần Tê gật đầu, ánh mắt dịu dàng nói: "Đúng vậy."
Cuộc trò chuyện không kéo dài bao lâu, Trần Tê nhìn những dòng dữ liệu nhảy múa bay lượn, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào, bật cười nói: "Tinh thần lực của anh ấy có hơi không ổn định, tôi không vào thăm họ đâu."
Hệ thống nghe vậy có hơi không nỡ, nó nói: "Ngài thật sự không vào thăm họ sao?"
Trần Tê chạm vào một dòng dữ liệu nhỏ xảo nói: "Tôi biết, đây là họ."
Dòng dữ liệu lưu động khựng lại một chút, dịu dàng vây quanh Trần Tê, nhẹ nhàng chạm vào giữa mày cậu.Hệ thống ôn hòa nói: "Đúng vậy, tất cả bọn họ đều rất vui mừng bởi vì ngài có thể trở về thăm họ."
Giọng hệ thống dừng một chút nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng vậy."
Dòng dữ liệu lơ lửng trên không trung hình thành một sợi dây dẫn, chỉ Trần Tê đi về phía cánh cổng ánh sáng bên ngoài, hệ thống dịu dàng nói: "Người yêu của ngài hình như có hơi lo lắng cho ngài, ngài nên ra ngoài thôi."
Trần Tê bị dòng dữ liệu đưa đến trước cửa ánh sáng, nghe thấy hệ thống nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi tồn tại vì ngài, ngài mới là thế giới của chúng tôi."
Chúng sẽ không làm ra những chuyện khiến Trần Tê khó xử.Thế giới của chúng, lẽ ra phải được chúng thiên vị.Trần Tê bị dòng dữ liệu đưa ra ngoài cửa ánh sáng, cậu không cự tuyệt, mà an tĩnh đi theo dòng dữ liệu chảy ra khỏi cánh cổng ánh sáng.Ngoài cửa ánh sáng, Yến Hoàn ngẩng đầu, có hơi ngoài ý muốn nói: "Nhanh vậy sao?"
Trần Tê đứng trước cửa ánh sáng, cậu quay đầu nhìn cánh cổng ánh sáng chậm rãi đóng lại, nở nụ cười, đi về phía Yến Hoàn thấp giọng nói: "Ừ.
Bọn họ bảo em ra ngoài."
Chúng không nỡ khiến cậu khó xử.Yến Hoàn giơ tay vén tóc mái cho cậu thấp giọng nói: "Không cần lo lắng cho anh, em vào đi thôi."
Trần Tê giơ tay nắm lấy tay người đàn ông, chớp chớp mắt cười nói: "Lần sau đi, bây giờ chúng ta nên về nhà."
"Mèo nhỏ còn đang chờ chúng ta về nhà."
Yến Hoàn dừng lại, hồi lâu sau, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay tái nhợt của cậu, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng nói: "Được."
Hoàn thành cốt truyện chính
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi!!
Câu chuyện của Tê nhãi con và Yến Cẩu đến đây thôi nhé!!
Huhuh thật sự thật sự vô cùng cảm ơn các bạn nhỏ đã cùng tôi, một người mới viết truyện dở tệ, đi đến ngày hôm nay!!
Trên con đường này vô cùng vô cùng cảm ơn sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người, thật sự đã cho tác giả ngốc nghếch rất nhiều rất nhiều động lực, là một người lần đầu tiên viết truyện dở tệ, thật sự còn rất nhiều thiếu sót, cho nên thật sự thật sự vô cùng cảm động vì mọi người vẫn nguyện ý ở lại!!
Có thể nói là mọi người đã chứng kiến tôi từ từ trưởng thành (tác giả ngốc nghếch rơi lệ), tác giả ngốc nghếch sẽ tiếp tục cố gắng ở tác phẩm tiếp theo!!
Phiên ngoại dự kiến sẽ có Tần Thiệu, Tần Hằng, Quý Nghiệp An, còn có một chương của Yến Cẩu và Tê nhãi con.
Phiên ngoại có thể là thế giới song song (anh cả - Tần Thiệu sẽ thật sự nuôi Tê nhãi con trong phiên ngoại linh tinh) cho nên mọi người nhất định phải cân nhắc trước khi đọc nhé!
Cuối cùng cảm ơn mọi người đã đồng hành lâu như vậy!!
Thật sự yêu mọi người, chúc mọi người những ngày tiếp theo đều vui vẻ!! (tay làm dấu trái tim)Editor gào thét:Đtty 2-1 Bro rồi, hôm nay đăng hết cốt truyện chính cho mn trước nhá.