Edit: YeekiesTích ——Sau khi khóa cửa điện tử mở ra, bác sĩ và vài y tá bước vào phòng bệnh: "Đã làm phiền, ngài Lâm Thù."
Lâm Thù nằm thẳng trên giường bệnh cứng cáp, không chút nhúc nhích, anh không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.Y tá trưởng cầm một bộ quần áo bó, đi đến trước giường Lâm Thù, cởi bỏ còng tay điện tử trên cổ tay anh: "Ngài Lâm Thù, ngài Lâm Kỳ Tâm đã đến rồi."
Nghe vậy, ngón tay Lâm Thù khẽ động, một lát sau chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nhìn bác sĩ và y tá trưởng, không nói một lời.Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại không giảm sắc bén, giống như một con thú dữ bị nhốt, đang ngủ đông, ý muốn xé nát lồng giam.Bị ánh mắt sắc như dao đó đâm vào, lòng bác sĩ căng thẳng, hạ giọng: "Ngài Lâm Kỳ Tâm đang đợi ngài ở phòng trị liệu, ngài...ngài ấy nói hôm nay muốn tận mắt chứng kiến ngài trị liệu..."
Tích —— tích ——Cửa phòng bệnh chậm chạp không đóng, vượt quá thời hạn, khóa cửa điện tử phát ra tiếng kêu giục giã, nhắc nhở người trong phòng bệnh nhanh chóng hành động.Lâm Thù mặt không biểu cảm.Anh không phản kháng, vì cơ thể không còn một chút sức lực, cứ thế để mặc mấy y tá nâng anh lên, nhanh chóng mặc vào bộ đồ bó.Tiếng chuông khóa cửa điện tử vang không ngừng.Rất nhanh, Lâm Thù bị khóa chặt trong bộ đồ bó, khóa kéo nylon cường độ cao từ cổ một đường kéo xuống, kéo đến tận ngón chân.Anh không giống một con người, mà giống một cái kén bị khóa lại trong túi, không có tay, không có chân, chỉ có một thân hình tròn trọc, chỉ có một tia tỉnh táo nhân tính còn lưu lại trong ánh mắt.Lâm Thù được đặt lên xe lăn, y tá đẩy anh rời khỏi phòng bệnh.Bánh xe kêu kẽo kẹt, tiếng "lạch cạch" đặc biệt chói tai trong hành lang yên tĩnh.Trong hành lang, cứ mỗi 10 mét, trên tường lại treo một tấm bảng acrylic, dòng chữ to màu đỏ đậm "Viện điều dưỡng Tinh thần tư nhân An Bình" khắc trên bảng, chữ viết cẩu thả.Dưới ánh đèn trắng chói lọi, Lâm Thù được đẩy đến cửa phòng trị liệu.Trong hai tháng qua, Lâm Thù đã đến đây vô số lần, sớm đã quen với những buổi "trị liệu" liên tục.Nhưng hôm nay khác với mọi khi, vì phòng trị liệu có khách.Cửa phòng trị liệu mở ra, Lâm Kỳ Tâm đứng bên cửa sổ, đang thưởng thức những chiếc lá bạch quả vàng óng ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.Cốc cốc cốc.Bác sĩ cúi đầu, bày ra vẻ cung kính sợ hãi, giơ tay gõ cửa.Nghe tiếng, Lâm Kỳ Tâm quay người, khi nhìn thấy Lâm Thù thì cười càng tươi hơn: "Anh cả, hai tháng không gặp, anh gầy đi nhiều rồi."
Biểu cảm của Lâm Thù không hề thay đổi, chỉ có sự khinh miệt tuôn ra từ đôi mắt, như thể đang nhìn một con kiến hôi hám.Lâm Kỳ Tâm lười biếng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người khác rời khỏi phòng trị liệu.Hai tháng trước, người thừa kế nhà họ Lâm chính thức đổi chủ, Lâm Thù bị đưa vào "Viện điều dưỡng Tinh thần tư nhân An Bình", còn Lâm Kỳ Tâm lên nắm quyền, danh tiếng đang lên như diều gặp gió.Bác sĩ không dám nói nhiều, sợ chọc thiếu gia này không vui, lập tức dẫn mấy y tá rời khỏi phòng trị liệu, khép hờ cửa.Nhân viên y tế tan đi.Lâm Kỳ Tâm đi đến trước mặt Lâm Thù: "Anh cả, lần này tôi đến, có tin tốt muốn nói cho anh nghe, anh có muốn nghe không?"
Lâm Thù thờ ơ, Lâm Kỳ Tâm từ túi áo gió lấy ra điện thoại: "Là tin tức về Tần Du Trì đó nha."
Nghe được ba chữ "Tần Du Trì", như một con rối được lên dây cót, biểu cảm của Lâm Thù cuối cùng cũng thay đổi, hai mắt hơi trừng lớn.Lâm Kỳ Tâm được phản ứng của Lâm Thù làm hài lòng: "Tần Du Trì và con trai út nhà họ Đào ở bên nhau rồi, không có anh ngăn cản, cuối cùng hắn cũng có thể ở bên người mình thích."
Lâm Kỳ Tâm bật sáng màn hình điện thoại, giơ lên trước mắt Lâm Thù.Lâm Thù nhận ra, đây là điện thoại của anh, là điện thoại đôi với Tần Du Trì, hình nền khóa màn hình lẽ ra phải là ảnh chụp tạo hình của Tần Du Trì.Nhưng bây giờ, hình nền đã thay đổi, biến thành ảnh Tần Du Trì hôn trán Đào Liễm.Lâm Thù muốn đứng dậy, nhưng vì cơ thể vô lực mà không thể cử động, hơi thở hỗn loạn, chỉ có thể phát ra tiếng khò khè từ chóp mũi."
Anh có muốn nghe giọng Tần Du Trì không?"
Lâm Kỳ Tâm thu điện thoại lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình: "Tôi giúp anh gọi cho hắn, xem hắn nhận được điện thoại của anh khi, sẽ có phản ứng gì."
Loa ngoài bật lên, tiếng chuông quen thuộc vụt ra, tràn ngập trong phòng trị liệu."
Lâm Thù...?"
"Em lại có chuyện gì?"
Giọng Tần Du Trì vẫn lạnh nhạt, giống như hàng trăm hàng ngàn cuộc trò chuyện trong hai năm qua, như đang chất vấn một người xa lạ.Vì tác dụng của thuốc do Lâm Kỳ Tâm sắp xếp, Lâm Thù đã sớm không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể phát ra tiếng lẩm bẩm ậm ừ.Và khoảnh khắc này, Lâm Thù cắn chặt răng, không muốn phát ra một chút âm thanh nào.Cầu xin, yếu thế hay tình yêu, anh đều không muốn Tần Du Trì nghe thấy.Dường như chỉ cần như vậy...Anh là có thể duy trì sự kiêu ngạo và tôn nghiêm trước mặt Tần Du Trì."
Chú Lâm đưa em ra viện rồi à?"
Giọng Tần Du Trì đột nhiên trở nên đề phòng, như thể anh là hồng thủy mãnh thú, vừa ra ngoài liền muốn khiến cuộc đời mọi người trở nên tồi tệ."
Anh Du Trì, ai gọi điện đến vậy?"
Loa ngoài truyền đến giọng Đào Liễm."
Không có gì, điện thoại tiếp thị thôi."
Tút ——Âm thanh bận máy lạnh lẽo truyền đến tai, nhưng không lạnh bằng một nửa giọng Tần Du Trì.Lâm Kỳ Tâm đặt điện thoại vào tay Lâm Thù: "Thì ra Tần Du Trì thực sự hận anh đến vậy.
Cũng phải, chỉ bằng những việc Lâm Thù anh đã làm, hắn hận không thể anh bị thiên đao vạn quả, sao có thể có tình cảm với anh được?"
"Anh cả, lần này là tôi thắng, ba đã thất vọng về anh rồi, trên dưới nhà họ Lâm đều đồng ý gạch tên anh."
"Tôi cho dù có đưa điện thoại cho anh, cũng sẽ không có ai đến cứu anh đâu, anh nên ở lại đây sống hết quãng đời còn lại, đây đều là báo ứng của anh!"...Lâm Kỳ Tâm khiêu khích lải nhải, Lâm Thù lại không nghe lọt một lời nửa chữ.Gió cuối thu xuyên qua cửa sổ, lẫn mùi hoa nhàn nhạt.
Mùi hương này giống như những bụi hoa cát cánh dương thường nở trong nhà Tần Du Trì, là mùi hương tương tự.Hương cát cánh dương hòa vào hơi thở, khiến Lâm Thù thất thần, giãn mày.Anh sắp chết, là đang hồi quang phản chiếu, hay là khứu giác của anh có vấn đề?Nếu không... sao anh lại ngửi thấy mùi hoa mùa hạ vào cuối mùa thu?Lâm Kỳ Tâm cảm thấy không vui khi Lâm Thù thất thần, quay người đi đến bên cửa sổ: "Vào đi, chữa bệnh cho anh tôi thật tốt."
Bác sĩ và y tá ngoài cửa nghe tiếng liền bước vào, bước chân vội vã, sợ chậm trễ Lâm Kỳ Tâm.Mấy y tá nâng Lâm Thù lên, đặt ngã xuống giường bệnh, dùng dây đai trói chặt tứ chi anh.Bác sĩ đứng ở đầu giường, lau mồ hôi trên trán, bật máy trị liệu xung tần số thấp, đặt điện cực lên hai thái dương của Lâm Thù.Lâm Kỳ Tâm ở đây, bác sĩ sợ đắc tội thiếu gia này, chỉ đành để cường độ điện giật chạy đến mức lớn nhất.Dòng điện sắc nhọn xuyên qua đại não, đánh thẳng vào linh hồn, đau thấu xương tủy.Cơn đau này như có vô số mũi kim nhỏ đâm vào trong đầu, đâm ra những lỗ thủng chảy máu, lại đảo nát thịt ở lỗ thủng, đấm nát, không còn một khối thịt lành lặn.Theo dòng điện tăng lớn, Lâm Thù bắt đầu run rẩy biên độ lớn, mắt trợn ngược.Chậc, đau quá...Ánh đèn trắng trong tầm mắt dần dần mất tiêu cự, cùng ý thức của Lâm Thù tan rã.Lâm Thù biết Tần Du Trì hận anh, nhưng anh cũng không để tâm.Anh không từ thủ đoạn, vì đạt được thứ mình muốn cũng không nương tay, đối mặt với Tần Du Trì cũng như vậy.Tần Du Trì ngay từ đầu phản kháng, không muốn chấp nhận anh, anh khiến bộ phim Tần Du Trì sắp chiếu bị hoãn.Đạo diễn nào trong giới dám dùng Tần Du Trì, anh khiến người đó táng gia bại sản, cho đến khi Tần Du Trì cuối cùng thỏa hiệp chấp nhận anh, anh mới bỏ qua.Tần Du Trì hận anh, đó là đương nhiên.Nhưng anh không ngờ Tần Du Trì có thể hận anh đến vậy.Để anh chết, Tần Du Trì không tiếc làm chứng giả giết người, tình nguyện hợp tác nói dối với Lâm Kỳ Tâm, cũng muốn đưa anh đến đồn cảnh sát, đưa vào bệnh viện tâm thần để tra tấn bằng điện giật.Khi bị điện giật, nước mắt nước mũi không kiểm soát được, hòa lẫn trên mặt, anh nhất định xấu xí không ra hình người.Nếu có thể thấy dáng vẻ này của anh, Tần Du Trì hẳn sẽ rất vui vẻ đi...Trái tim như bị gặm nhấm đau đớn.Lâm Thù muốn bật cười, nhưng mùi hương cát cánh dương trên chóp mũi đột nhiên biến thành mùi khét khó chịu, mùi hương này xộc thẳng vào mũi, làm họng anh đau đớn, thúc giục anh tỉnh táo, lấp đầy ý cười của anh.Ý thức tản mạn quay về vị trí.Lâm Thù đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy từ cơn mê sảng.
Anh sớm đã được đưa về phòng bệnh, đang nằm sấp trên giường bệnh, chứ không phải nằm trong phòng trị liệu.Phòng bệnh đen kịt một mảnh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, khói đặc cuồn cuộn chui vào từ khe cửa, đẩy oxy trong phòng bệnh đi.Cháy...?Bị bản năng cầu sinh thúc đẩy, Lâm Thù cắn chặt răng, dốc hết sức cố gắng xoay người, muốn lăn từ trên giường bệnh xuống.Bỗng nhiên, phía bên phải lóe lên ánh đèn xanh lam của điện thoại, kèm theo tiếng hát quen thuộc."
Nếu anh yêu em, anh sẽ tìm thấy em, anh sẽ biết em, sắp không thể sống được nữa." ①Chỉ một câu ca từ đó, khiến Lâm Thù như bị rút cạn toàn bộ sức lực, anh không cần nhìn cũng biết, đây là cuộc gọi từ Tần Du Trì."
Dưỡng Khí" là bài hát yêu thích của Tần Du Trì, được anh đặt làm nhạc chuông riêng.Tiếng chuông đứt quãng, ngắt rồi lại vang lên, lửa và sóng nhiệt lùa vào phòng bệnh, theo khói đặc bò đến chỗ Lâm Thù."
Nếu anh yêu em, anh sẽ đến cứu em, không khí thật loãng." ②Lâm Thù cười nhạo thở dài, lắng nghe từng câu ca từ như đang châm biếm anh.Tần Du Trì không yêu anh, cũng sẽ không đến cứu anh, càng không biết anh sắp chết, sống như một con súc vật mặc người sắp đặt.Ý thức của Lâm Thù tan rã trong thiếu oxy và sóng nhiệt, quá khứ bắt đầu chiếu phim như một bộ phim câm cũ kỹ.Như vậy cũng tốt.Thà chết đi còn hơn tồn tại như bây giờ.Nếu có kiếp sau...Thôi, đừng có kiếp sau nữa, anh không bao giờ muốn làm người.Khoảnh khắc cuối cùng, lửa lớn bùng lên bao trùm, Lâm Thù nở nụ cười giải thoát: "Em buông tha anh, anh trai."......"
Lâm tổng, khu vực Bắc Mỹ từ hôm qua bắt đầu thực hiện giờ mùa đông, nhưng lô hàng của Thịnh Thích vẫn bị kẹt ở biên giới Pháp, nếu lần này không thể kịp thời thông quan, Thịnh Thích bên đó e rằng không tiện ăn nói."
Lâm tổng?Bây giờ thế mà vẫn có người gọi anh là Lâm tổng?Hương cát cánh dương lảng vảng, như khắc vào linh hồn anh, âm hồn không tan, Lâm Thù bản năng cảm thấy buồn nôn, suýt nữa nôn ra.Lâm Thù nhíu mày thật chặt, đột nhiên mở mắt.Trước mắt ngồi một đám đàn ông vest giày da, đều là những gương mặt cũ của tập đoàn, Lâm Thù quá đỗi quen thuộc, và gương mặt quen thuộc nhất không gì hơn Lâm Kỳ Tâm đang ngồi ở một phía khác của bàn họp.Thái dương giật giật đau, đại não như một cỗ máy cũ kỹ bị treo.Mỗi khi Lâm Thù định suy nghĩ, cảm giác buồn nôn lại trào ra từ cổ họng, buộc anh suýt nữa nôn khan ngay trước mặt mọi người."
Lâm tổng?
Khu vực Bắc Mỹ..."
Người vừa nói chuyện không nhận được hồi đáp, còn định lặp lại."
Đủ rồi."
Lâm Thù che miệng, đứng dậy cắt ngang: "Cuộc họp tạm dừng."
Bất chấp ánh mắt của người khác, Lâm Thù đẩy cửa phòng họp lớn, bằng bản năng đi trở về văn phòng riêng của anh.Đúng như trong ký ức, trong văn phòng của anh có phòng ngủ và nhà vệ sinh.Lâm Thù xông vào nhà vệ sinh, lập tức gục xuống bồn rửa tay, gập người nôn khan.Dạ dày trống rỗng, Lâm Thù không nôn ra được gì, chỉ có nước chua trào ra.Mỗi lần Lâm Thù nôn, thần kinh đại não liền co rút đau đớn, gần như tương tự với triệu chứng sau khi anh bị điện giật.Nôn không biết bao nhiêu lần, cảm giác buồn nôn trong cổ họng hơi giảm xuống, Lâm Thù rửa mặt, nghiêng người, nửa dựa vào cánh cửa thở dốc.Vì sao anh lại ở công ty?Huống hồ, Thịnh Thích đã chấm dứt hợp đồng với anh hai năm trước rồi mà.Khoan đã, hai năm trước?Chẳng lẽ anh sống lại?Lâm Thù không dám tin, vội vàng đi đến bàn làm việc, nhìn vào lịch đồng hồ đếm ngược trên bàn, ngày hiển thị trên màn hình rõ ràng là cuối mùa thu hai năm trước, đầu tháng 11.Anh sống lại.Lâm Thù vô lực ngồi trên ghế làm việc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô phương.Số phận thích trêu ngươi anh.Anh muốn Tần Du Trì yêu anh, Tần Du Trì lại hận không thể khiến anh chết.Anh muốn giải thoát, trời cao lại cho anh sống lại.Lâm Thù mím chặt môi cười khổ, ngả lưng vào ghế, toàn thân kiệt sức.Vì sao lại cho anh sống lại?Chẳng lẽ tội nghiệt của anh quá sâu, nên trời cao muốn tiếp tục trừng phạt anh?
Khiến anh tiếp tục đấu với Lâm Kỳ Tâm, cuối cùng lại nhốt anh vào bệnh viện tâm thần chịu tra tấn?Grừ ——Điện thoại rung, phát ra tiếng chấn động xao động.Lâm Thù tỉnh lại từ sự thất thần, cầm lấy điện thoại.Điện thoại của Biên Tinh Lan?Lâm Thù nhớ ra, hôm nay đúng là ngày lần đầu tiên anh gặp Tần Du Trì!Cũng chính vì anh đi dự tiệc rượu của Biên Tinh Lan, mới xảy ra những rắc rối liên tiếp sau này.Điện thoại rung trong lòng bàn tay, rung đến mức ngón tay Lâm Thù tê dại.Lâm Thù nắm chặt điện thoại, khi cuộc gọi sắp tự động ngắt, anh cuối cùng đã đưa ra lựa chọn, nghe điện thoại: "Tôi có việc đột xuất, hôm nay không đi được."___Tác giả có lời muốn nói:Lời bài hát "Dưỡng Khí" ___Tác giả pr truyện mới

ự kiến ra mắt "Chúng ta đều yêu người khác [song thế thân]", mong mọi người ủng hộ ~
Văn án: Chồng không yêu cậu.Hai năm kết hôn, Ôn Lâm Sương rõ ràng biết mọi sở thích của cậu, không ngủ bên ngoài, chăm sóc ân cần, là người chồng tuyệt vời.Trong mắt người ngoài, họ là cặp đôi hoàn hảo, ai cũng khen ngợi.
Nhưng chỉ Lật Chất biết, trong lòng Ôn Lâm Sương có người.Khi ân ái, Ôn Lâm Sương che nửa dưới khuôn mặt cậu, chỉ hôn lên đôi mắt.Khi ra ngoài, Ôn Lâm Sương tự tay đeo khẩu trang cho cậu, che đi đôi môi.Sinh nhật, Ôn Lâm Sương tặng cậu bản độc tấu violin, dù cậu chẳng hiểu gì.Khi bạn bè bảo rằng người yêu cũ Ôn Lâm Sương sắp về nước, Lật Chất chẳng ngạc nhiên hay tức giận, thậm chí mắt sáng rỡ, mặt tươi cười.Bởi đơn giản, cậu cũng yêu "bạch nguyệt quang" đó, yêu đến thấu xương tủy, mơ thấy mỗi đêm.
Còn Ôn Lâm Sương chỉ là bản sao có giọng nói tương tự.Ôn Lâm Sương lần đầu gặp Lật Chất đã kinh ngạc: sao có hai người giống nhau thế?
Đôi mắt, sở thích, thậm chí phong cách làm việc đều như đúc.Hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này, trừ việc mỗi khi ân ái, Lật Chất luôn nhắm mắt, không bao giờ mở.Khi "bạch nguyệt quang" về nước, Ôn Sương Lâm do dự có nên ly hôn.
Nhưng đối diện đôi mắt xinh đẹp của Lật Chất, Ôn Sương Lâm không nỡ mở lời.Khi Ôn đi nghe hòa nhạc cùng "bạch nguyệt quang", Lật Chất bất ngờ xuất hiện, đứng chắn giữa họ.Khi "bạch nguyệt quang" say rượu, Ôn Sương Lâm đưa người về nhà thì Lật Chất nhiệt tình chăm sóc.Lật Chất ngoan ngoãn đến đau lòng, Ôn Sương Lâm quyết định buông tay "bạch nguyệt quang" để sống tốt với cậu.Nhưng khi Ôn Sương Lâm thổ lộ tất cả, muốn bắt đầu lại thì Lật Chất lạnh lùng nói: "Ly hôn đi, ngài Ôn.
Em không yêu anh, em chỉ yêu giọng nói của anh thôi."
Ngoài lạnh trong nóng nghệ sĩ violin công × Ngoài hèn nhát trong lạnh lùng ca sĩ thụ.___Edit gào thét:Chài ai văn án bộ này cũng cũng

nhưng cổ sợ đào thì lấp hố không nổi.