Vừa về đến nhà, Giản Tà liền lấy chiếc hộp đen từ dưới gầm giường ra.Trước khi mở chốt khóa, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ thấy dị tượng, nhưng chiếc hộp lại chẳng có chút biến hóa nào.Chẳng lẽ chưa ăn đủ?"....."
Tuy trong buổi họp không có nhiều quái vật cấp A+ để Giản Tà ra tay, nhưng cậu cảm nhận được con quái vật ăn mặc như học sinh kia có năng lực không hề thấp, chỉ là khi nếm vào thì hơi giống mực khô, đáng lẽ năng lượng phải nhiều hơn so với không ít quái vật mà cậu từng ăn trước đó.Giản Tà thử đặt tay lên thanh chủy thủ.Điều khiến cậu bất ngờ là lần này có thể thuận lợi cầm nó lên, không còn cảm giác ngưng trệ như với những thanh chủy thủ trước đây.Chỉ là... không có tác dụng gì.Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không có phản ứng.
Khác với hai thanh chủy thủ trước đó, ngay khoảnh khắc cậu nắm chặt, trong lòng đã mơ hồ dấy lên một loại dự cảm, biết được phải sử dụng chúng như thế nào.Thế nhưng, thanh chủy thủ thứ ba lại không có hiệu ứng ấy, tỏ ra đặc biệt khác thường.Nhất là khi ngón tay Giản Tà vừa chạm vào, toàn bộ sức mạnh liền như rơi thẳng vào vực sâu, chẳng có chút hồi âm, tựa như một vũng nước chết đã lặng yên từ lâu, chẳng khơi dậy nổi gợn sóng nào.Cảm giác hệt như nó vốn không nên được cậu sử dụng vào lúc này, mà việc cậu có thể cầm lên chỉ là do... bị bug.Giản Tà trầm ngâm, lại liếc nhìn chiếc hộp đen."
Em có một câu hỏi."
Cậu hỏi vị Tà Thần trong cơ thể mình, chẳng rõ đối phương đã quan sát bao lâu."
Anh từng nói, đây là món quà mang từ địa ngục đến cho em.
Nhưng nó khác với đồng hồ hay nhẫn, vốn không phải do con người chế tạo.
Vậy trước khi đến tay em, chúng đã ở đâu?"
Ngay khi lời vừa dứt, một làn sương đen liền hiện ra bên giường.Tần Trạc chống tay ra sau, đôi mắt đỏ sẫm cúi xuống nhìn cậu.Từ góc độ của hắn, có thể thấy Giản Tà vẫn đang cúi đầu chăm chú nhìn chiếc hộp đen trong tay.Chiếc áo thun hơi mỏng phác họa đường sống lưng nổi bật, cùng làn da sạch sẽ nơi gáy lộ ra giữa phần tóc và cổ áo.【Không để ý.】Vị này ngồi thẳng dậy, chống cằm, giọng điệu lười biếng cất lên:【Giống như [Mắt ưng], trước khi ta nghĩ tới thì mặc kệ chúng rải rác ở đâu cũng được.】Bởi vì sức mạnh của vị này vốn nằm ở đó, nên căn bản chẳng mấy bận tâm đến những [đạo cụ] mà quái vật hay Điều tra viên coi trọng.Chỉ cần là lúc cần thiết, chúng sẽ tự nhiên sẽ xuất hiện.Đối với câu trả lời ấy, Giản Tà thật ra cũng không quá bất ngờ, cậu lại nhìn hộp đen: "Cái này trước đây cũng là của anh?"【Nó không phải, ta chỉ là đi tìm thì tìm được nó cho em.】Tần Trạc thẳng thắn nói:【Và nó chỉ thuộc về kẻ có thể sử dụng nó.
Ta không phải, vốn dĩ nó nên là của em.】Hắn từng nói, món quà này vốn phù hợp với Giản Tà.Vai trò của hắn trong quá trình này, chỉ đơn giản là tìm thấy rồi tặng đi mà thôi, giống như khi Giản Tà tìm được tượng gỗ và Mắt ưng rồi đem tặng cho hắn vậy.Thực chất, những thứ đó chính là một phần của hắn.Giản Tà: "..."
Vì cậu... mà vị này đặc biệt đi tìm ư?Cậu lại liếc nhìn chiếc hộp đen, trong lòng chợt dấy lên một suy đoán táo bạo.Bởi vì bản chất của địa ngục vốn là một trò chơi, cho dù bốn thanh chủy thủ này có năng lực nghịch thiên, thì cũng chỉ có thể tính là thuộc phạm trù [vũ khí].Có lẽ, cậu thật sự chính là người có thể sử dụng chúng.Điều này giống như quy tắc trong trò chơi, khi nhân vật thăng cấp thì mới có thể sử dụng đạo cụ cùng cấp bậc.
Mỗi khi cậu coi quái vật như gói kinh nghiệm mà nuốt chửng, thì cấp bậc của cậu lại tăng lên, nhờ vậy mà có thể đánh bại quái vật cho nhiều kinh nghiệm hơn, đồng thời có cơ hội lấy được vũ khí mới.Bốn thanh chủy thủ vốn thuộc về cậu, lẽ ra nên rải rác ở những nơi khác nhau, ở cùng những con quái vật khác nhau, giống như những đạo cụ mà Tần Trạc dùng để tái tạo thân thể.Chỉ là, Tà Thần vốn chẳng phải kẻ tuân thủ quy tắc.Hắn đã phá vỡ luật chơi [lên cấp rồi mới nhận được vũ khí mới], dứt khoát gom toàn bộ chủy thủ lại, đem giao hết cho cậu.Xét đến thân phận Tà Thần của Tần Trạc, thì không khác nào quản trị viên trực tiếp tạo bug, chỉ để giúp Giản Tà trở nên mạnh mẽ dễ dàng hơn.Giản Tà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Tần Trạc tự tay lấy chủy thủ từ tay quái vật, còn chúng thì ngẩn ngơ chẳng hiểu chuyện gì."..."
Cậu cầm lấy thanh chủy thủ thứ ba, rồi lặng lẽ đặt nó trở lại.Nếu lấy trò chơi để giải thích, thì mọi chuyện đều hợp lý.Cấp độ của Giản Tà thực ra đã đủ, thậm chí còn vượt xa không ít, nhưng vẫn chưa đánh đến màn thứ ba, vậy mà đã nhận được đạo cụ tiến giai của màn đó.Nói cách khác, ít nhất cậu phải vượt qua một đoạn cốt truyện, kích hoạt điều kiện sử dụng thanh chủy thủ thứ ba, thì mới có thể đánh thức nó.Vừa lúc cậu nghĩ thông suốt, Tần Trạc đã nhạy bén nhận ra cậu đã bận rộn xong.—— Có thể làm chút chuyện không đứng đắn rồi.Hắn có thể dâng tất cả thời gian của mình cho Giản Tà, để cậu đi làm bất cứ việc gì mình muốn, học hành năm cuối cấp ba, làm bài tập, làm nhiệm vụ, hay giải mã bí ẩn.Nhưng khoảng thời gian nhàn rỗi, đại khái cũng nên có một phần thuộc về hắn.Tà Thần khẽ cong môi, từ trên giường đứng dậy.
Khi Giản Tà còn chưa kịp đứng lên, làn sương đen đã xuất hiện sau lưng cậu.Ngay sau đó, vị này áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên gáy cậu.Đòn tập kích bất ngờ này khiến Giản Tà không kìm được mà toàn thân run rẩy, đứng không vững, ngã thẳng xuống giường.Cậu vốn nghĩ Tần Trạc sẽ đứng yên tại chỗ, hoặc đưa tay kéo mình một cái, nhưng không ngờ, vừa mới nghiêng người trên giường, đã phát hiện phía trên thân thể mình phủ xuống một mảng bóng tối.Hai cánh tay hắn chống xuống hai bên má cậu, đang quan sát cậu....Quá gần rồi.Ở khoảng cách gần đến vậy, nếu chỉ là ánh nhìn mang tính áp bức như thường ngày, Giản Tà còn chưa đến mức tim đập loạn.Ngược lại, ánh mắt của Tần Trạc lại vô cùng thuần túy, chỉ chăm chú nhìn cậu, như thể trong thế giới của Tà Thần chỉ có duy nhất một con người là cậu tồn tại."
Tóc rối rồi."
Hắn bỗng cất lời.Tần Trạc đưa tay, cẩn thận vuốt lại những lọn tóc đã bị xõa loạn sau cú ngã."..."
Động tác quá mức thân mật và tự nhiên này khiến Giản Tà không biết đặt tay vào đâu, chỉ có thể vô thức siết chặt ga giường dưới thân.Hơi thở lạnh lẽo phả lên má cậu, hòa quyện cùng nhịp thở của cậu, ánh mắt chạm nhau, nhiệt độ giữa hai người dần dần tăng cao.Nhận ra hắn có ý định cúi xuống, tim Giản Tà lập tức khựng lại.Ngay trước khi đôi môi sắp chạm vào, Tần Trạc dừng động tác, chăm chú dò xét ánh mắt cậu.Giản Tà cũng không rõ bản thân lúc này nghĩ gì.Chỉ là, sau vài giây ngắn ngủi, dường như hắn đã tìm thấy điều mình muốn trong đôi mắt ấy, liền hoàn toàn áp xuống.Cảm giác mềm mại thoáng qua trong nháy mắt.Hoàn toàn khác với nụ hôn như trò đùa lần trước.Lần này, Giản Tà không bị hôn bất ngờ, hơn nữa Tần Trạc còn dùng đến thực thể.—— Ý nghĩa thật sự của "nụ hôn đầu tiên".Giản Tà không khỏi có chút ngẩn ngơ.Tần Trạc hơi nhổm người lên, đưa tay vuốt ve gò má cậu, sau đó ngón tay trượt xuống lướt qua xương quai xanh, ấn một dấu nơi hõm xuống, rồi lưu luyến mân mê mãi không rời.Cuối cùng, ngay trước khi chạm đến lồng ngực, Giản Tà bừng tỉnh, vội vàng đưa tay nắm chặt cổ tay hắn, gắng sức ngăn cản động tác ngày càng nguy hiểm ấy."
Cái này, không được."
Cậu cố giữ tỉnh táo: "——Tuyệt đối, tuyệt đối không được."
Thấy vậy, chàng trai đang đè lên người cậu trên giường chỉ khẽ cong môi, không nói gì, rồi hóa thành một mà sương đen, biến mất khỏi tầm mắt Giản Tà."..."
Sức nặng trên người đột ngột biến mất, đồng thời trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ.【Đương nhiên, ta sẽ đợi em.】Ngay cả nụ hôn cũng chỉ dừng lại ở việc chạm môi, không tiến sâu hơn, tất cả đều là vì vị này để tâm đến thân phận con người của cậu.Giản Tà ngẩn ra một lúc lâu, phản ứng lại rồi đưa tay chộp lấy cái gối trên giường, úp chặt lên mặt, giấu đi hơi nóng bừng lên.Hoàn toàn không muốn thở nữa......Chuông tan học chiều thứ Sáu vừa reo, không ít người đã thu dọn xong, chuẩn bị rời khỏi lớp.Thời gian đến kỳ thi đại học ngày càng gần, học sinh đều trân trọng từng chút cuối cùng.Nghe nói tuần này Giản Tà vẫn không có thời gian đến thư viện ôn tập cùng, lớp trưởng Cảnh Thần lập tức lộ vẻ thất vọng: "Vậy à....."
"....."
Một lúc sau, cậu ta gắng gượng lấy lại tinh thần: "Tuần này có một buổi tụ tập, mọi người cùng nhau bổ sung kiến thức, trò chuyện một chút, cậu cũng không đi sao?"
"Xin lỗi, tôi có việc."
Giản Tà đẩy ghế đứng dậy, bắt đầu thu dọn cặp sách, lớp trưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bỏ vào mấy quyển sách bài tập, cho đến tận cùng vẫn không bỏ thêm vở bài tập về nhà nào.Ngoài ra, trong lúc vô tình liếc nhìn, cậu ta dường như thấy trong cặp sách của đối phương có một chiếc hộp đen kỳ lạ.Ngay lúc cậu ta đang cố nhìn kỹ hơn, thì Giản Tà đã kéo khóa lại.Thấy người đã gọn gàng thu dọn xong, sắp rời đi, Cảnh Thần có chút nhịn không được, nhắc nhở: "Hình như cậu quên mang bài tập tuần này rồi."
Nghe vậy, đối phương liếc nhìn cậu ta một cái."
Không cần, tôi đã làm xong rồi."
Lớp trưởng: "....."
Cậu ta nhớ không lầm thì, vì chỉ còn sáu mươi ngày cuối cùng trước kỳ thi đại học, nên lượng bài tập nhiều đến mức căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.Đây là...
đây là tranh thủ từng chút thời gian rảnh rỗi để làm xong hết bài tập sao?Lớp trưởng ngây người tại chỗ, kinh ngạc.Xem ra cuối tuần quả thật là có việc, nếu không thì chẳng cần cố gắng đến vậy, chỉ là không biết rốt cuộc là... vì chuyện gì?......Như thường lệ, Tần Trạc giúp cậu xách cặp, để gương mặt tái nhợt của Giản Tà không bị sức nặng đè ép.Sương đen tản ra phía sau lưng Giản Tà, tựa như một đám mây đen khổng lồ, che chắn toàn bộ ánh nắng còn sót lại của mùa hè dưới phạm vi bảo hộ của mình.Dù không có thực thể, nhưng nó vẫn toát ra hơi thở lạnh lẽo, còn hữu hiệu hơn bất kỳ cách làm mát nào.Vì thế, cậu không kìm được mà hơi nghiêng người về phía hắn, đem mặt trời hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, đến cả hơi nóng hầm hập từ mặt đất cũng chẳng thể tiếp cận.Giản Tà lấy điện thoại từ trong túi ra, mở danh bạ, gọi cho bác sĩ Lý.Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, có cảm giác như vẫn luôn trong trạng thái chờ, giọng điệu vừa dè dặt vừa run rẩy, nghe ra có chút sợ hãi: "...Sao vậy?
Tuần này lại muốn hẹn trước sao?"
Giản Tà: "..."
Nghe mà cứ có cảm giác như mình đang gọi điện đặt bàn nhà hàng vậy."
Không phải, chỉ muốn báo một tiếng, tuần này tôi bận nên không đến."
Tuy con quái vật cấp A+ này vốn không phải là bác sĩ tâm lý thực sự của cậu, nhưng thói quen đi khám lâu ngày đã hình thành.Thế nhưng bác sĩ Lý lại rất cẩn trọng, dường như sợ cậu gài bẫy để thử lập trường của mình, nên dè dặt hỏi lại: "Thật... thật vậy sao?"
"..."
Giản Tà: "Thật, chỉ là có chuyện muốn hỏi anh."
Bị yêu cầu làm việc, bác sĩ Lý dường như thở phào, giọng điệu hớn hở hẳn: "Câu hỏi gì vậy?"...
Con bạch tuộc nhỏ cấp A+ này đúng là rất kỳ lạ."
Tôi nhớ không nhầm thì, bây giờ anh đã lăn lộn thành đại V blogger tình cảm rồi đúng không."
Giản Tà nói: "Sẽ có rất nhiều người tìm đến anh để giãi bày tâm sự, đau khổ, rồi nhờ vậy mà anh có thể hấp thu năng lượng?"
Bác sĩ Lý sững người một thoáng: "Cậu... cậu còn nhớ những gì tôi từng nói à."
Nó vốn tưởng Giản Tà căn bản chẳng thèm để ý, dù sao thì gương mặt đối phương lúc nào cũng không có biểu cảm gì, quan trọng là nó vẫn luôn độc thoại một mình.Trong phút chốc quá căng thẳng, nó thậm chí không nhớ nổi bản thân đã nói gì.Giản Tà: "Trả lời câu hỏi."
"À à."
Bác sĩ Lý giật mình hoàn hồn, trong lòng thoáng nảy sinh một loại cảm giác khó tả: "Đúng là như vậy, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được năng lực của mình đang tăng cường."
Điều này cũng lý giải tại sao mấy con quái vật cấp A+ kia lại có địa vị cao đến thế.Thần tượng, nhà văn, vốn dĩ đều là những nghề tiện lợi để tiếp nhận cảm xúc, nhất là trong thời đại internet phát triển."
Còn nữa, nhà tôi có một con quái vật cấp A+, ở trong chiếc bình thủy tinh trên bàn phòng khách."
Giản Tà nói: "Cuối tuần này tôi ra ngoài hai ngày, anh giúp tôi trông chừng nó."
Bác sĩ Lý cực kỳ thức thời: "...
Được."
Mỗi một con quái vật cấp A+ còn sống sót bên cạnh Giản Tà đều phải mở rộng kỹ năng, dần dà học cách trở thành vạn năng.Ví dụ như nó, căn bản không cần từ miệng đối phương để biết được địa chỉ hiện tại, cũng chẳng hỏi thêm tại sao trong nhà lại có một con quái vật cấp A+, mà trực tiếp vận dụng khả năng điều tra đã bị bỏ xó từ lâu."
Hẹn gặp tuần sau."
Thấy nó đồng ý, Giản Tà dứt khoát cúp máy.Thật sự mang chút cảm giác, dùng xong liền vứt.Giản Tà còn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên có người gọi lại."
Giản Tà."
Phía sau vang lên một giọng nói.Giản Tà quay đầu, phát hiện không biết từ khi nào Ôn Hà Thụ đã đứng đó.Khác với lần đầu gặp, lần này anh ta mặc một bộ đồ thường ngày, vật dài bọc vải đen đeo sau lưng cũng biến mất, thay vào đó là một chiếc bao đàn guitar, trông chẳng khác nào một sinh viên đại học.
Sau khi cởi bỏ vest, những Điều tra viên này nhìn qua trẻ trung hẳn đi."
Tôi tới đón cậu."
Ôn Hà Thụ nói, khẽ gật đầu với cậu: "Lên xe đi."
Bên cạnh anh ta là một chiếc xe đã dừng sẵn, kiểu dáng rất khiêm tốn, xám xịt, chẳng hề bắt mắt.Vừa lên xe, Ôn Hà Thụ lập tức tháo hộp guitar sau lưng xuống, đặt lên đùi mình.Ngay trước mặt Giản Tà, anh ta mở khóa bao đàn guitar."
Đây là đạo cụ của tôi, cũng có thể nói là vũ khí."
Anh ta cau mày nói: "Trình Lý chắc hẳn đã kể với cậu rồi, đạo cụ của anh ta là đạn máu cấp B."
Giản Tà nhận ra anh ta và Trình Lý quả thực rất thân.Mới nói vài câu thôi, nhưng nhắc đến Trình Lý liên tục không rời miệng.Tựa như so với bản thân Giản Tà, cái thân phận "người được Trình Lý tiến cử" lại càng có sự hiện diện rõ ràng hơn.Dù lúc nào cũng là gương mặt nhàn nhạt, nhưng về bản chất thì người này vẫn vô cùng kiêu ngạo.Quả nhiên, các Điều tra viên ít nhiều đều có khuyết điểm về tính cách.
Giản Tà bất giác nghĩ, không biết trong mắt những người khác thì mình là hình tượng thế nào?Ít nhất thì sau khi tiếp xúc với cậu, chẳng ai hoài nghi rằng cậu không thể làm Điều tra viên.Xem ra bản thân cậu cũng có không ít điểm khiến người khác khó chịu.Ôn Hà Thụ nói: "Bởi vì chúng ta sắp trở thành cộng sự tạm thời, cho nên ít nhất tôi nên nói rõ hiệu quả của vũ khí, như vậy sẽ dễ phối hợp hơn."
Dù rằng lần này bọn họ tiếp xúc với những quái vật đều có thân phận trong xã hội loài người, vì vậy chúng rất biết giữ thể diện, sẽ không ra tay nơi công cộng.
Nhưng xét đến độ nhạy cảm của vấn đề mà bọn họ chuẩn bị tra hỏi, cũng không loại trừ khả năng có xung đột.Nói xong, anh ta hoàn toàn mở hộp đàn guitar ra, vũ khí của Ôn Hà Thụ lập tức lộ rõ trước mắt.Đó lại là một cây cung tên."
Trình Lý trước đây từng là cảnh sát hình sự, vì vậy bắn súng rất giỏi, không cần huấn luyện vẫn có thể nhanh chóng làm chủ."
Anh ta thản nhiên nói: "Còn tôi từng tham gia một vài cuộc thi bắn cung, sau đó trong lúc vui chơi đã xảy ra chút chuyện, nên tôi không còn thi đấu nữa.
Nhưng giờ đã trở thành Điều tra viên, nên tôi đem kinh nghiệm cũ ra sử dụng."
Chẳng trách anh ta luôn giấu kín vũ khí, không dễ dàng để người khác thấy.Giản Tà chợt nhớ ra.Quả thật đã từng "xảy ra chút chuyện", loại sự cố khiến người khác phải nhập viện, từng là một tin tức gây chấn động, được đăng trên báo chí trong thời gian dài."
Cho nên Bộ trưởng Trương mới để tôi đi cùng cậu."
Ôn Hà Thụ không muốn nói nhiều: "Tôi không thể xuất hiện trước ống kính truyền thông, lần này tôi sẽ là hậu cần cho cậu."
Giản Tà chẳng lộ biểu cảm gì: "Ừ."
Thấy sau khi mình thẳng thắn bộc lộ thân phận mà cậu không hề lộ ra chán ghét, Ôn Hà Thụ khẽ thở phào một hơi gần như không thể nhận ra."
Tôi đã chuẩn bị cho cậu một ít vũ khí."
Anh ta nói: "Đặt ở ghế sau đó, cậu xem thử có thứ gì dùng được không."
Tuy không biết hiện giờ Giản Tà đang dùng loại gì, nhưng với việc cậu có thể một mình quét sạch toàn bộ lũ quái vật trong cuộc họp, còn đưa Bộ trưởng Trương trở về an toàn, thì vũ khí của cậu chắc chắn không tầm thường.
Nhưng theo lẽ thường, với một tân binh, vào thời điểm này lẽ ra cậu chưa thể có một vũ khí quá mức phù hợp.Chẳng lẽ thuần túy chỉ dựa vào áp chế cấp bậc...?Quá mức khó tin.Nhưng nghĩ kỹ lại, trước Giản Tà vốn chưa từng xuất hiện Điều tra viên cấp độ này, cho nên tất cả đều là lần đầu tiên mò mẫm, cũng chẳng phải không thể.Có điều, anh ta làm việc luôn chú trọng "chuẩn bị trước để khỏi lo sau".Sau mấy ngày liền liên tục nộp đơn xin từ [Bộ Vũ khí], Ôn Hà Thụ đã gom hết những vũ khí cấp A+ có thể lấy được và mang đến đây.Còn về cấp S... cho đến nay vẫn chưa từng có vũ khí nào đạt đến cấp bậc này.Cũng coi như có còn hơn không."....."
Quả nhiên, Giản Tà quay đầu liếc nhìn một cái, sau đó nói: "Cảm ơn, nhưng chắc tôi không dùng tới."
Ôn Hà Thụ khựng lại: "...Vậy cậu định dùng cái gì?"
Giản Tà thản nhiên: "Cấp bậc của tôi đã đủ rồi."
Không giống đối phương, một khi cậu mở ra [Địa Ngục], tuyệt đối không phải chuyện hợp tác đội ngũ, cho nên chẳng cần phải thẳng thắn nói rõ.Lời vừa dứt, trong không khí lập tức vang lên một tràng cười khẽ.Ôn Hà Thụ: "...."
Từ câu nói này mà xét, Giản Tà quả thật rất hợp với bản chất của một Điều tra viên.Đã vậy thì anh ta cũng không hỏi thêm nữa, thức thời khởi động xe.Chỉ là, đôi mày anh ta vẫn luôn nhíu chặt, như đang chìm trong suy nghĩ.Hai người vốn dĩ chẳng có bao nhiêu giao tiếp, cho nên cả quãng đường đều im lặng, may mà bầu không khí không đến mức gượng gạo.Thành phố trung tâm của khu vực số ba nằm ở thành phố kế bên, nếu chỉ lái xe qua đó, thì phải đi bằng đường cao tốc, mất khoảng bốn tiếng.Giản Tà vốn đang tranh thủ ngủ bù, nhưng đi được nửa chặng đường thì cậu mở mắt, hỏi: "Gần đây Trình Lý cũng có nhiệm vụ sao?"
"....."
Quả nhiên, cậu vẫn hỏi tới.Ôn Hà Thụ đang tập trung vào tình hình giao thông phía trước, khựng lại một chút rồi mới nói: "Chắc là có, tôi thấy anh ta nhận nhiệm vụ truy tung Ngô Thanh Hòa."
Trong Cục vốn rất coi trọng chuyện thâm nhập.Vết thương của Dư Kinh Hà vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi làm nhiệm vụ rất nguy hiểm.
Mà do đa phần Điều tra viên tư tưởng đều tiềm ẩn tính nguy cơ, rất dễ bị phản bội, nên việc này rơi vào tay Trình Lý."
Anh ta còn dặn tôi, đừng để cậu biết.
Vì cấp bậc nhiệm vụ vượt quá quyền hạn của anh ta, nguy cơ tử vong cao đến 80%."
Bởi vì cuối tuần này là nhiệm vụ độc lập đầu tiên của Giản Tà, cũng vô cùng nguy hiểm.
Dù chỉ có một chút khả năng, Trình Lý cũng không muốn đối phương bị phân tâm.Nhận thấy ánh mắt Giản Tà dừng trên mình, Ôn Hà Thụ nói tiếp: "Nhưng tôi cho rằng, cậu vẫn nên biết chuyện này."
Nói chung, quan hệ giữa người giới thiệu và người được giới thiệu đều không tệ.Nếu Trình Lý xảy ra chuyện, người đầu tiên cần thông báo chính là Giản Tà, giống như một kiểu người nhà khác."....."
Nghe vậy, Giản Tà thu hồi ánh nhìn......Trình Lý đi truy tung Ngô Thanh Hòa?Không có nhiệm vụ nào an toàn hơn thế.Dù Ngô Thanh Hòa có mấy lá gan, nó cũng không dám tự ý ra tay với Điều tra viên khi chưa được Giản Tà cho phép.Đã chắc chắn điểm này rồi, Giản Tà cũng không muốn ngủ tiếp nữa.
Vì thế, trong tầm mắt của Ôn Hà Thụ, anh ta trơ mắt nhìn thiếu niên bên cạnh cầm balo, kéo khóa ra, lôi ra một quyển sổ từ vựng tiếng Anh, trực tiếp mở ra học ngay trên xe.Rõ ràng, cậu không hề quên thân phận khác ngoài Điều tra viên của mình.Trong tình huống anh ta đã dặn chỉ mang theo vật dụng cần thiết để làm nhiệm vụ, Giản Tà vậy mà vẫn vác theo cả tập đề cương học tập.Ôn Hà Thụ: "....."
Là một học tra chuyên thể dục, tám đời chưa bao giờ học hành khổ cực đến vậy, anh ta lẳng lặng chỉnh đèn trong xe sáng thêm một chút.Cuối cùng, xe dừng trước một nhà trọ.Ôn Hà Thụ tắt máy, rút chìa khóa, thấy người bên cạnh cũng thu sách lại, còn nhanh hơn anh ta một bước mở cửa xuống xe."
Đây là chỗ ở tạm thời của chúng ta."
Chỉ là tạm thời, dù sao cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.Để chắc ăn, Ôn Hà Thụ đã đặt trước mấy khách sạn và nhà trọ, nơi này chỉ là một trong số những điểm dừng chân.Anh ta xuống xe, lấy một chiếc túi du lịch lớn từ cốp sau.
Xong việc, lại phát hiện Giản Tà vẫn đeo balo, thần sắc bình thản nhưng ánh mắt lại dừng trên tòa nhà trọ trước mặt."
Sao vậy?"
Ôn Hà Thụ hỏi, cũng đưa mắt nhìn theo, rồi cau mày: "Có vấn đề gì à?"
Nếu đối phương cảm thấy có chỗ bất ổn, anh ta tuyệt đối sẽ không lơ là."
Không có."
Giản Tà đáp.Có lẽ vì đều là nhà trọ ở thành phố B, phong cách trang trí khá giống nhau, khiến cậu nhớ lại lần từng đi du lịch cùng gia đình và ở khách sạn nơi đây.Tư liệu trước đó đã ghi rõ địa điểm nhiệm vụ, cậu biết lần này là đến khu vực thành phố B thuộc khu ba.Ban đầu Giản Tà không có chút cảm xúc nào, mãi đến khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, mới khẽ gợi lên một phần ký ức, làm nội tâm cậu dấy lên một thoáng dao động.Cậu vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại thành phố B nữa, dù sao ở nơi này, cậu chẳng có kỷ niệm gì đẹp.Ôn Hà Thụ hơi khựng lại, nhíu mày: "Thật sự không có vấn đề?"
"Chỉ là hơi say xe thôi."
Giản Tà nói.Không có gì đáng bận tâm cả.Chiếc xe dừng ngay dưới một ngọn đèn đường đã tắt, vì vậy hai người bước xuống vẫn chìm trong bóng tối, phải đi một đoạn mới tới nơi có ánh sáng."
Phía trước không còn chỗ đậu xe."
Ôn Hà Thụ giải thích.Giản Tà hờ hững: "Ừ."【.....】Trong màn đêm đặc quánh, Giản Tà cảm thấy ngón tay buông thõng bên người bị một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào.
Cái lạnh buốt xương, thế nhưng lại khiến người ta thấy dễ chịu.Ngay sau đó, giữa kẽ tay cậu luồn vào một bàn tay khác, mười ngón đan chặt.Dù Giản Tà vốn chẳng hề sợ bóng tối...Nhưng giờ phút này, bóng đêm sâu thẳm nhất trên thế gian lại đang ở ngay cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, khiến mọi điều chưa biết trở nên yên lòng vô hạn.Cậu ngược lại cũng siết chặt lấy tay Tần Trạc.Cảm nhận được động tác của cậu, hắn khẽ bật cười trầm thấp, chẳng hề che giấu sự vui sướng vì hiếm khi được đối phương dựa dẫm.Trong khi đó, phía trước, Ôn Hà Thụ hoàn toàn không hay biết chút động tác nhỏ này, chỉ mở miệng: "Trong nhiệm vụ tôi sẽ là anh họ của cậu.
Khi ra ngoài hành động, tôi đều sẽ dùng cách giải thích như thế về mối quan hệ của chúng ta, còn lại thì để vào trong nhà trọ rồi nói tiếp."
Rất nhanh, cả hai đã bước vào nhà trọ.Giản Tà rút chứng minh nhân dân của mình, đưa cho Ôn Hà Thụ, để hắn nộp cho nhân viên lễ tân.Trong lúc đối phương làm thủ tục nhận phòng, cậu đảo mắt nhìn khắp sảnh, phát hiện xét từ bên trong, nơi này lại càng giống với nhà trọ mà ngày trước mình từng ở, chỉ khác vài chi tiết nhỏ.Là trùng hợp sao?Đúng lúc đó, Ôn Hà Thụ đã nhận được thẻ phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu."
Đi thôi."
Anh ta tự xách đồ, không để Giản Tà – người trông vốn đã chẳng khỏe – phải động tay.
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, nhanh chóng đến được căn phòng ghi trên thẻ.Cả hai ở chung một phòng."
Phiền cậu chịu khó một chút, lần này phải ở cùng tôi."
Ôn Hà Thụ nói, ánh mắt vô thức lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Giản Tà, rồi giải thích: "Như vậy sẽ an toàn hơn."
Anh ta từng nghe Trình Lý nhắc, đối phương là người đã có bạn trai.Giản Tà: "..."
Vừa quẹt thẻ vào phòng, Ôn Hà Thụ liền đặt túi du lịch xuống đất, mở ra, đồ đạc bên trong hiện rõ mồn một."
Cậu lấy máy tính ra trước, còn có quần áo, có thể thử xem có vừa không."
Khi ánh mắt Giản Tà còn dừng lại trên đồ đạc trong túi, Ôn Hà Thụ đã đứng dậy, bắt đầu kiểm tra nhà vệ sinh âm khí nặng nhất, sau đó đến bên cửa sổ, hành lang ngoài cửa, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới quay về phòng.Anh ta lại đặt xuống một đạo cụ hình xúc xắc, sau đó bước đến trước mặt Giản Tà.Người phía sau đã lấy hết những món mình cần ra."
Cỡ số là Trình Lý ước chừng, chắc sẽ không sai."
Ôn Hà Thụ nói.Trước mặt Giản Tà bày ra một bộ đồng phục cảnh sát đặc nhiệm, một thẻ nhà báo cùng với âu phục, cuối cùng là bộ đồng phục phục vụ quán cà phê.【Quần áo không tệ.】Tần Trạc khách quan đánh giá, giọng điệu đã quét sạch vẻ uể oải trước đó:【Ta bắt đầu mong chờ ngày mai rồi.】Giản Tà: "..."
Cậu rốt cuộc cũng nhìn ra, vị Tà Thần này rõ ràng đối với đủ loại đồng phục của nhân loại đều tràn đầy hứng thú.Bất kể là đồng phục học sinh của cậu, đồng phục của Cục Quản lý, hay ba bộ đồng phục trước mắt, tất thảy đều khiến hắn thay đổi hẳn thái độ lười nhác thường ngày."
Nhiệm vụ lần này thời gian khá gấp, thực chất chỉ có một ngày, nên tôi đã chuẩn bị sẵn các thân phận này để dễ tiếp cận đối tượng, cũng có thể tránh được nhiều phiền toái."
Có lẽ Ôn Hà Thụ cũng không ngờ, những thân phận được anh ta chuẩn bị tỉ mỉ lại có thể nhận được sự công nhận đặc biệt từ Tà Thần ở một khía cạnh nào đó."
Mười giờ sáng mai, gã đại phú hào ngành tài chính – cũng chính là quái vật cấp A+ – sẽ có một buổi diễn thuyết tại đại học thành phố B.
Thẻ nhà báo và âu phục là để dùng lúc đó, cố gắng xử lý xong trước khi buổi diễn thuyết kết thúc.
Tôi sẽ dùng tai nghe liên lạc với cậu ở bên ngoài, luôn giữ kết nối."
Tai nghe đã được kiểm tra từ trước, ngay cả trong tình huống khẩn cấp cũng có sẵn đồ dự phòng.Giản Tà khẽ "ừ" một tiếng."
Nhưng tôi nhìn thì... có lẽ không giống người làm nghề này lắm."
Cậu ngẩng mắt: "Điều đó có gây vấn đề gì không?"
Dù sao cậu vẫn là học sinh lớp 12, e rằng không giống người đã bước chân vào xã hội, không biết có dễ khiến người khác nghi ngờ hay không.Ôn Hà Thụ ngắm gương mặt tinh xảo, tuấn tú của cậu – hoàn toàn chẳng hề thua kém những minh tinh nổi tiếng gần đây – trong thoáng chốc rơi vào trầm mặc.Điều này đúng là hơi khó xử thật."...Chắc không sao đâu, cậu có thể đeo khẩu trang, nói là bị cảm, nhiều phóng viên như thế cũng chẳng ai để ý đâu."
Nói cũng phải.Hơn nữa trong xã hội bây giờ, người trẻ trông non nớt thì không ít."
Còn buổi chiều hai giờ, thư viện trung tâm thành phố B sẽ tổ chức buổi ký tặng.
Trong thư viện có quán cà phê, cậu có thể vào trước, tôi đã sắp xếp xong rồi, cậu sẽ đóng vai nhân viên thời vụ, ở phòng pha chế là có thể chặn được tác giả đó."
Chuyện này chắc cũng ổn thôi.Nói thêm một chút, cậu đã tìm hiểu trước, đối phương là một kẻ viết tiểu thuyết tình yêu.Dù không hiểu nổi một con quái vật vốn chẳng phải con người làm sao lại viết được tiểu thuyết tình cảm, nhưng điều đó lại khiến người ta có ảo giác rằng nó không giống một quái vật nghiêm túc..."
Còn đến bảy giờ rưỡi tối, một ngôi sao lưu lượng đang hot sẽ tổ chức buổi hòa nhạc.
Bộ đồng phục cảnh sát đặc nhiệm kia chính là để cậu trà trộn vào trong."
Nói đến con quái vật cuối cùng, sắc mặt Ôn Hà Thụ trở nên nghiêm trọng hơn một chút: "Cái này đối với cậu rất nguy hiểm, bởi vì thân phận của đối phương nhất định sẽ thu hút vô số ánh nhìn, có thể giải quyết nhanh gọn thì càng tốt."
Giản Tà hiểu, đây đúng là khâu mạo hiểm nhất.
Dù sao thì chỉ một động tác nhỏ của minh tinh lưu lượng cũng đủ lên hot search, cực kỳ dễ tạo ra dư luận.Huống chi, đối với phần lớn dân chúng, Cục Quản lý Siêu nhiên vẫn luôn là một sự tồn tại bí mật.Ngoài ra, bản thân cậu cũng không muốn vì lý do này mà xuất hiện trên bảng hot search.Vì vậy, Giản Tà gật đầu: "Tôi biết rồi."
Có lẽ những Điều tra viên khác sẽ cảm thấy trong vòng một ngày ngắn ngủi phải giải quyết ba con quái vật cấp A+ là áp lực khổng lồ, nhưng với cậu mà nói, khó khăn thực sự chỉ là việc xử lý trong không gian có nhiều người thường, bởi chỉ cần sơ sẩy một chút cũng có thể khiến thế giới quan của họ bị va chạm nghiêm trọng.Nếu thật sự bất khả kháng, cậu hoàn toàn có thể bỏ qua không gian, dùng [Địa Ngục Bát Hàn] trực tiếp lôi quái vật xuống địa ngục.Còn [Địa Ngục Cô Độc] lại càng có thể thay đổi hình thái vật chất trong thực tại, không lo chúng tìm cách bỏ trốn.Chỉ là lần này không giống như lúc ăn uống.Một khi đã bị kéo vào địa ngục thì quái vật khó mà sống sót, mà nếu trên người chúng có manh mối gì thì vẫn nên dùng cách tấn công thông thường thì hơn.Dù sao, những điều mà Cục Quản lý muốn biết, Giản Tà cũng muốn tự mình tìm ra câu trả lời.Kẻ đứng sau đã khiến cậu lặp đi lặp lại sáu mươi bảy lần, làm thay đổi cả cuộc đời cậu, rồi còn khiêu khích mà gửi email cho cậu kia — hắn ta nhất định sẽ phải trả giá."
Có vấn đề gì không?"
Không rõ Giản Tà đang nghĩ gì, Ôn Hà Thụ vẫn chăm chú nhìn cậu: "Nếu có vấn đề nhất định phải nói cho tôi, tôi không chắc cậu có thể làm được đâu."
Dù là Điều tra viên cấp S, nhưng anh ta cũng không biết giới hạn của đối phương nằm ở đâu.Một khi lũ quái vật dám ngông cuồng đến mức này, không sợ sự xuất hiện của Điều tra viên, thì rất có thể chúng đã đạt tới cấp siêu A+.Hơn nữa, chính vì chúng nắm giữ những thân phận nổi bật trong xã hội loài người, nên dễ dàng dẫn dắt con người ở nhiều độ tuổi khác nhau thổ lộ những nỗi đau, tình yêu hay căm hận trong lòng mình, vô hình trung lại tiếp thêm sức mạnh cho chúng.Đặc biệt là khi có mặt người hâm mộ, nguồn năng lượng tập thể sản sinh ra quả thật cực kỳ đáng sợ.Giản Tà: "Không vấn đề."
Ôn Hà Thụ vẫn không yên tâm: "Thật sự không có?"
"Không."
Đối phương còn đáng tin cậy hơn cậu nghĩ, ngay cả thân phận và nhiệm vụ cũng chuẩn bị sẵn cả rồi, Giản Tà thật sự không còn gì để bắt bẻ."...
Được rồi."
Ôn Hà Thụ cũng chẳng còn gì để dặn dò thêm, khẽ thở dài: "Vậy ngủ sớm đi, ngày mai sẽ bận rộn cả ngày đấy."
Anh ta đã lái xe mấy tiếng đồng hồ, quả thực cũng hơi mệt mỏi.Còn Giản Tà tuy không lái xe, nhưng suốt dọc đường đều học thuộc bài, thân phận học sinh đúng là chẳng dễ dàng chút nào.Nhưng hình như anh ta từng nghe Trình Lý khoe đi khoe lại rằng, lần kiểm tra gần nhất Giản Tà đã đứng nhất khối của trường, vậy mà vẫn phải duy trì học tập mọi lúc mọi nơi sao?...Tắm rửa xong, Giản Tà thay quần áo rộng rãi rồi chui vào chăn.Trên chiếc giường bên cạnh, Ôn Hà Thụ dường như đã ngủ rồi, nằm nghiêng quay lưng về phía cậu.Đèn trần trong phòng trọ đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn bàn màu vàng ấm ở đầu giường, như một ngôi sao sáng nhỏ trong căn phòng.Giản Tà mở mắt nhìn trần nhà một lúc.Đột nhiên, cậu nói thầm trong lòng: [Em có linh cảm rằng, rất nhanh thôi em sẽ biết rõ mình rốt cuộc có thể làm được gì.]【...】Tuy chỉ là một câu nói vô cớ, nhưng Tần Trạc lại khẽ cười, đáp:【Bất kể lựa chọn của em là gì, ta đều sẽ ở bên cạnh em.】Hình như cũng chẳng có gì bất ngờ.Giản Tà khẽ nhắm mắt lại, ánh sao trong mắt cậu dần tan biến.Cậu nghĩ đến món quà của Tần Trạc.Nếu như những thanh chủy thủ kia là phần thưởng cho từng lần thăng cấp, để tương xứng với cấp bậc mới của cậu, và quan niệm của cậu cũng đang thay đổi......Vậy thì, khi cậu cầm lên thanh chủy thủ cuối cùng, cậu sẽ phải đối diện với điều gì?[Khác với những học sinh xuất sắc kia.] Cậu ngập ngừng nói: [Em không thật sự thích như vậy.]【Ta biết.】Trước khi cha mẹ Giản Tà qua đời, cậu từng là một thiếu niên hư hỏng, đeo khuyên tai, có một đám bạn bè thường xuyên rủ nhau đi chơi ở khu trò chơi điện tử.Nhưng bây giờ, cậu lại từ một trường cấp ba bình thường, chuyển sang ngôi trường tư thục nổi tiếng với tỉ lệ đỗ đại học cao.[Chỉ vì gặp được giáo viên chủ nhiệm, nên em mới quay lại tiếp tục đi học, chứ không bỏ dở.]Khi ấy cậu rất hoang mang, vừa với ký ức của mình, vừa với con đường tương lai, vừa thiếu mục tiêu, lại vừa thiếu những tình cảm bình thường.Chính câu nói "Học sinh lớp 12 thì nên học hành" của giáo viên đã khiến Giản Tà nhận ra rằng, mình vẫn còn những việc bắt buộc phải làm, nếu bỏ lỡ, sẽ hối hận cả đời.Nhưng dù có đi làm thêm để kiếm tiền, cùng với học bổng cao để đóng học phí...Số tiền dư lại, cậu sẽ không dùng để sửa sang nhà cửa, cứ để nó giữ nguyên như căn hộ mẫu lạnh lẽo của một năm trước.Cậu cũng sẽ không chủ động đến gần bạn học mới.
Nhưng nghèo không có nghĩa là phải vắng mặt trong giao tiếp, bạn bè thật sự sẽ không để tâm đến điều đó.Rất nhiều người chẳng có tiền, nhưng với thân phận người bình thường, họ vẫn có thể sống rất tốt, rất hạnh phúc.Còn những lời như "đi làm thêm nên không có thời gian, không có sức lực", suy cho cùng cũng chỉ là cái cớ cho sự chán ghét cuộc sống cô độc.
Dù đã có mục tiêu, cậu vẫn luôn sống một cách máy móc.Thời gian của cậu, từ một năm trước, đã rơi vào trạng thái đóng băng, giống như một vũng nước bẩn chết lặng.Cho đến khi Tần Trạc xuất hiện...Thời gian của cậu mới bắt đầu chảy trở lại.Nếu không có hắn, sau khi đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học kết thúc, Giản Tà không biết ngoài việc học, mình còn có thể làm gì, càng không biết làm sao để có được một trải nghiệm mới.【Bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh em.】Tần Trạc nói nhàn nhạt:【Chỉ đến khi em cần ta, ta mới xuất hiện.】Nếu không thì, tại sao hắn lại đợi tròn một năm, đến gần đây mới hiện thân trong thế giới của Giản Tà?Hắn không muốn trở thành mục tiêu hàng đầu của Giản Tà.
Người phàm của hắn xứng đáng có cuộc đời tốt đẹp nhất, còn hắn thì có thể trở thành bến cảng bình yên, một sự lựa chọn vĩnh viễn không biến mất."....."【Đừng lo, đó quả thật là món quà ta dành cho em.】Giọng vị này lười nhác, mũi Giản Tà chợt như bị ai đó cạ khẽ:【Khi em đủ tư cách để cầm lấy thanh chủy thủ cuối cùng, em sẽ hiểu ta đang nói gì.】Tần Trạc sẽ luôn dẫn dắt cậu, dung túng cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không nuông chiều mù quáng.Là một Tà Thần toàn tri toàn năng, hắn có thể nhìn thấu tất cả sự thật, nhưng sẽ không bao giờ tùy tiện thốt ra, cắt đứt cơ hội để Giản Tà trưởng thành, cuối cùng cùng hắn sánh vai.【Tất nhiên, ta sẽ đợi em.】Giản Tà: "..."
Đây là câu mà Tần Trạc từng nói sau nụ hôn thật sự đầu tiên giữa họ.Nhưng lần này, trong đó bớt đi sự trêu đùa, mà nhiều hơn là một ý vị khác.Bất kể hắn có phải là con người hay không, có cùng thế giới quan với cậu hay không, có khoảng cách hay không, thì ngay khoảnh khắc này, vẫn khiến trái tim Giản Tà dâng lên một cảm xúc không sao kìm nén, làm người vốn dửng dưng như cậu cũng phải xao động.[ Tần Trạc. ]Giản Tà mở mắt ra, trong phòng lại sáng lên ánh sao màu cam.Đây là lần thứ hai cậu gọi tên Tần Trạc.Và trong lòng cậu bỗng dấy lên một cảm xúc mãnh liệt.Một khi bỏ lỡ cơ hội này, cậu nhất định sẽ hối hận.Cuối cùng, Giản Tà hạ quyết tâm, với sự nghiêm túc chưa từng có, vươn tay vào bóng tối: [ Móc ngoéo, hẹn trước nhé. ][ ——Đợi đến khi em đủ tư cách cầm lấy thanh chủy thủ cuối cùng, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không? ]Tác giả có lời muốn nói: Tình yêu thời cấp ba chính là như vậy, giản đơn mà tự nhiên (;___Editor: Má ơi, nghe mà tui xúc động lắm ấy, lời hẹn ước tình yêu (TwT)___