Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ

[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 9 - Muốn sống


Trong phút chốc Lâm Lạc Dương nghe mặt mình nóng bừng đến tận mang tai, cậu chỉ mong Lý Xuyên không nghe thấy câu vừa xong mình nói với Triệu Thụy Tiêu.Trời ơi mắc cỡ!Lý Xuyên bước vào, đi thẳng đến bên giường Lâm Lạc Dương, bỏ qua hai người còn lại trong phòng.Chính Ngô Húc là người lên tiếng đầu tiên: "Đây là thằng bé mày kể đấy à?

Tao cứ tưởng là thằng-bé thật cơ..."

Lâm Lạc Dương đã cố nháy mắt ra hiệu cho thằng này im đi nhưng rất tiếc Ngô Húc vẫn kịp nói tuột ra cả câu.Giờ thì cậu còn muốn chôn mình hơn cả ban nãy.Thế nhưng Lý Xuyên chẳng tỏ vẻ gì, cậu ta gật đầu với hai người kia rồi báo danh, "Tôi là Lý Xuyên."

Ngô Húc nhìn từ đầu đến chân cậu trai lạ, Lâm Lạc Dương thì nhất thời không biết để mắt vào đâu nên cũng nhìn theo Ngô Húc.So với hồi mới gặp Lý Xuyên lúc này trông khá hơn nhiều, cậu rất chịu hợp tác với bác sĩ điều trị, cơm bệnh viện ngon dở thế nào cậu cũng ăn sạch khẩu phần mình.

Riêng điểm này cậu khiến hộ lý thăm buồng mỗi ngày cũng phải kính nể, nhiều khi mấy cô còn ái ngại bảo cơm chán quá thì thôi, cậu không phải ăn cố đâu.

Mỗi lần như thế Lý Xuyên chỉ đáp: "Tôi phải khỏe lên mới được."

Cậu lúc này trông giống như mọi người bệnh thông thường trong viện, ngoại trừ việc cậu trẻ hơn họ nhiều.Nghĩ cũng lạ, ánh mắt cậu nhìn Lâm Lạc Dương luôn chất chứa một sự kiên định đến cố chấp nhưng cậu nhìn người khác thì chỉ đơn thuần là bình thản, quá lắm là khiến người ta cảm thấy cậu hơi hướng nội chứ không hề có gì hiếu chiến."

Ờ, thế thôi hai đứa nói chuyện đi, bọn tao về trước nhé."

Ngô Húc kéo tay Triệu Thụy Tiêu ý là có việc phải đi, rồi cậu ta lại quay sang hỏi Lâm Lạc Dương, "Mày...

ở lại không vấn đề gì chứ?"

"Tao thì có vấn đề gì?"

Lâm Lạc Dương nói cứng, thực ra lúc này lòng cậu đang rối beng, câu trả lời cậu tìm được hóa ra chẳng phức tạp tí nào, đơn giản là cậu tự tử vì một người, hết.Lúc ra đi Triệu Thụy Tiêu chào tạm biệt Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương cũng đáp lại "tạm biệt", cậu ta tự dưng hơi mỉm cười với cậu.

Biểu cảm cậu ta rất dịu dàng, có gì như ẩn ý mà Lâm Lạc Dương không sao hiểu được.Hai người kia đi rồi, phòng bệnh lại im ắng.Lâm Lạc Dương nhích sang một bên tỏ ý mời Lý Xuyên ngồi, Lý Xuyên không khách sáo ngồi ngay xuống cạnh cậu."

Vừa xong em nghe thấy rồi hả?" cậu hỏi Lý Xuyên."

Anh bảo em nghe thấy gì kia?"

Lý Xuyên bình tĩnh hỏi lại, "Chuyện anh thích con trai à?"

Lâm Lạc Dương: "..."

Cậu lí nhí cãi: "Anh không thích mà."

"Thế à?"

Lý Xuyên nhìn cậu, "Không thích thì thôi."

Lâm Lạc Dương lại càng xấu hổ, cậu cố giải thích: "Em biết mà, anh vượt thời gian đến đây..."

Cậu hoàn toàn không ngại nói như thế với Lý Xuyên, vì bất kể điều cậu nói phi lý đến mức nào Lý Xuyên vẫn sẽ chấp nhận.Nhiều khi Lâm Lạc Dương không hiểu Lý Xuyên chấp nhận sự huyễn hoặc của câu chuyện hay chỉ đơn giản là chấp nhận mọi lời cậu nói nữa."

Ừ, thế nên anh không biết gì cả, những chuyện đó cũng đâu phải anh làm."

Lý Xuyên nói, "Họ nói phải đấy, như bây giờ cũng tốt."

Lâm Lạc Dương nói: "Đúng là em nghe hết cả rồi."

Lý Xuyên thản nhiên gật đầu: "Em nghe được gần hết."

Lâm Lạc Dương trố mắt hỏi lại, "Thế là em nghe trộm còn gì?"

"Anh định bắt tội em nữa à?"

Lý Xuyên hỏi.Lâm Lạc Dương nghẹn lời, "... bận sau đã đến thì vào đi, đứng ngoài cửa làm gì."

Lý Xuyên đáp, "Ừ, hiểu rồi."

Lâm Lạc Dương cảm thấy cậu ta thật sự rất ngoan, ngoan đến mức cậu cũng không nỡ nói nặng lời.

Huống chi cậu cũng không hẳn cho rằng mình lớn hơn và được quyền lên mặt với Lý Xuyên.

Khi ở cùng nhau hầu hết thời gian sự tương tác, giao lưu giữa họ là ngang hàng.Lát sau, Lý Xuyên cầm một quả táo lên, hỏi Lâm Lạc Dương: "Anh ăn không?"

Lâm Lạc Dương ngồi ỉu xìu nhưng vẫn cố ra vẻ người lớn đáp, "Không ăn đâu, em ăn đi."

Lý Xuyên thử gồng sức tách đôi quả táo, cậu cố hai lần nhưng quả vẫn trơ trơ còn tay thì bắt đầu rung bần bật.Thấy thế Lâm Lạc Dương cũng quên cả tâm sự, cậu đặt tay lên vai Lý Xuyên, an ủi: "Không bẻ được thì thôi, đừng cố."

Lý Xuyên nghe thế thì càng bặm môi ra sức bẻ.Một lúc sau, cậu ta cụp mắt lẩm bẩm: "Trước kia em không như thế này đâu."

Hiếm hoi lắm Lâm Lạc Dương mới được thấy vẻ hờn dỗi hết sức trẻ con này ở Lý Xuyên.

Thế là cậu ra vẻ đàn anh, vỗ vỗ lưng Lý Xuyên, "Không sao, từ sau anh chia cho em nửa phần cơm trưa nhé, chẳng mấy mà em có cơ bắp cuồn cuộn, mình em đánh lại ba người."

Lý Xuyên lừ mắt với cậu, "Giờ em cũng làm được."

Lâm Lạc Dương bật ngay: "Điêu."

Lý Xuyên đột nhiên ngẩng lên cười cười với cậu, đúng là sự kiện ngàn năm có một, sau đó lời cậu ta nói còn quái lạ hơn, "Thử là biết chứ gì?"

Lâm Lạc Dương trố mắt nhìn Lý Xuyên, "Thử kiểu gì mới được?"

Một tay Lý Xuyên đặt trên cổ tay cậu, cử chỉ này cũng không có gì đặc biệt, từ khi gặp nhau tới giờ hai người không hề hạn chế tiếp xúc da thịt.

Lâm Lạc Dương ngầm tin rằng Lý Xuyên vô hại nên cậu cứ thản nhiên chấp nhận như thế.Lý Xuyên khẽ mím môi, trái táo đã bị tách làm đôi từ bao giờ, chẳng qua bề mặt mỗi phần không được mượt mà cho lắm.

Cậu ta nhét nửa nhỏ hơn vào miệng Lâm Lạc Dương.Lâm Lạc Dương: "???"

Lý Xuyên hất đầu, bảo: "Thôi, anh có biết gì đâu mà."

"Là sao là sao?

Em nói thử xem nào."

Lâm Lạc Dương bập răng cắn nửa miếng táo, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng cậu.

Dường như đã đoán trước cậu sẽ làm thế, Lý Xuyên lập tức chìa tay hứng được mẩu táo rơi xuống rồi ngẩng lên nhìn cậu.Lâm Lạc Dương ngại ngùng bảo: "Ai bảo tự dưng em nhét vào miệng anh..."

Cậu giành lại miếng táo trên tay Lý Xuyên, ngón tay hai người cạ vào nhau, nước táo ứa ra dính dính cả hai đứa."

Tại em."

Lý Xuyên rút một tờ giấy ăn đưa cho Lâm Lạc Dương, "Ăn đi rồi nói, từ từ khéo nghẹn."

Lâm Lạc Dương: "..."

Rốt cuộc là ai mười chín, ai hai tám vậy?Lâm Lạc Dương ngẫm lại mình mười tám tuổi cũng không chu đáo được như Lý Xuyên, đúng là không thể so bì người với người được.

Chắc vì môi trường gia đình nên Lý Xuyên có vẻ rất trưởng thành, còn Lâm Lạc Dương thì nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé, không đổ đốn là may lắm rồi.Lý Xuyên vào nhà tắm rửa tay, Lâm Lạc Dương nằm trên giường nhìn trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ.Mãi chưa tìm được cách quay về mười năm trước, tự dưng lại biết mình của hiện tại vật vã vì một thằng con trai... cậu trở mình, nghĩ bụng đúng là như trò hề, sao lại có người đáng để mình làm thế được nhỉ, hay mình của mười năm sau bị hâm thật?Lý Xuyên ra khỏi buồng tắm, hai tay nhỏ nước tong tỏng, áo xắn đến khuỷu tay, Lâm Lạc Dương ngước mắt lên thấy những vết thương chằng chịt trên cánh tay cậu ta, có cái đang se vảy, cũng có cái đã thành sẹo trắng.Chẳng hiểu sao tự dưng cậu lại hỏi: "Em cũng muốn chết à?"

Cậu không nên hỏi như thế, vừa bật ra lời là cậu hối hận ngay rồi, cậu vội vàng nhỏm dậy định chữa lại.Thế nhưng Lý Xuyên vẫn trả lời.Cậu ta ngồi xuống cạnh Lâm Lạc Dương rồi lắc đầu đáp khi hai mắt nhìn cậu chăm chăm: "Em muốn sống chứ."

Lâm Lạc Dương ngẩn mặt, câu xin lỗi chưa kịp thốt ra lời đã bị Lý Xuyên làm nghẹn lại, cậu ta dang hai tay như muốn ôm cậu.Hai người ngồi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Lý Xuyên vuốt tóc cậu bằng bàn tay còn ướt nước, "Em nhờ hộ lý mua hộ mấy cái dây chun, dây mới chưa ai dùng đâu, em buộc tóc cho anh nhé?"

Đang sẵn áy náy, Lâm Lạc Dương gật đầu ngay không suy nghĩ.

Cậu để mặc Lý Xuyên hí húi chải rồi túm, rồi buộc tóc mình thành một cái đuôi gà sau gáy.Lý Xuyên làm rất nhẹ nhàng, cậu ta thít lại sợi dây chun màu hồng nhạt trên búi tóc Lâm Lạc Dương rồi nói, "Hợp với anh lắm."

"Có giống con gái không?

Sáng nay anh nghe thấy người ta bảo anh để tóc dài trông như con gái ấy."

Lâm Lạc Dương ngơ ngác hỏi, trước kia cậu không thế đâu mà từ khi đến nơi xa lạ này cậu cứ hay có cái vẻ bơ vơ yếu đuối như vậy, làm người ta không khỏi càng muốn nâng niu cậu hơn.Lý Xuyên ngắm gương mặt cậu, mấy ngón tay còn chưa rời mái tóc Lâm Lạc Dương, cậu ta lặng lẽ hỏi: "Anh muốn cắt tóc à?"

Lâm Lạc Dương khẽ rùng mình, nghĩ cũng kỳ lạ tóc dài thật sự bất tiện, phải chải vuốt mất thời gian nhưng cậu chưa từng nghĩ đến chuyện cắt tóc."

Thôi."

Lâm Lạc Dương đáp, "Có phải anh nuôi tóc đâu, ai biết được phải để thì sao."

Cậu không nói thẳng ra nhưng Lý Xuyên thừa hiểu ý cậu là gì."

Anh của mười năm trước hay bây giờ vẫn là một người thôi, anh muốn là được, có gì đâu mà sợ."

Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Thôi đi, anh biết làm sao được anh hai tám tuổi muốn gì, đang yên đang lành tự dưng thích con trai kia kìa..." nói đến đây cậu nín bặt, ngước mắt lên nhìn Lý Xuyên."

Con trai không được thích con trai à, anh Lạc Dương?" tự dưng Lý Xuyên có vẻ hết sức bị tổn thương, thái độ lạ chưa từng thấy này của cậu ta làm Lâm Lạc Dương hơi hoảng.Ủa ủa sao tự dưng lại gọi anh Lạc Dương??"

Anh ghét đồng tính luyến ái à?"

Lý Xuyên hỏi."

Đâu, đâu có."

Lập tức Lý Xuyên mỉm cười, điệu cười hơi gian manh lại láu lỉnh, giá trút bỏ được bộ đồ bệnh nhân này cậu ta đích thị là một chàng sinh viên nhiệt thành phấn chấn."

May quá, anh không ghét thì tốt rồi." miệng cậu ta vẫn cười nhưng ánh mắt nhìn Lâm Lạc Dương bình lặng đến trìu mến, "Vì em cũng là người đồng tính đấy."

Lâm Lạc Dương: "..."

Du's corner: nghĩ lại thì có phải bản năng đâu hỉ, rõ ràng là bị dụ hỉ =))))
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 10 - Chỉ biết đến anh


Lâm Lạc Dương bị choáng vì câu nói "Em là người đồng tính".Lý Xuyên hỏi ngay: "Anh có để ý không?"

Lâm Lạc Dương ngơ ngác lắc đầu, thấy Lý Xuyên mỉm cười rạng rỡ cậu lại càng không dám hé răng phát biểu gì cả, lúc này cậu đang tưởng tượng ra một câu chuyện lâm li rằng Lý Xuyên nằm viện bao lâu nay mà người mẹ đã có chồng mới của cậu ta không thấy vào thăm bao giờ, có khi là vì phản đối chuyện giới tính của thằng con... càng tưởng tượng cậu càng cảm thấy tinh thần nghĩa hiệp dâng lên cuồn cuộn trong tim, chỉ hận không thể cắt máu ăn thề kết nghĩa huynh đệ với Lý Xuyên ngay và luôn."

Thích con trai có sao đâu, miễn đừng thích phải đứa mất nết là được."

Lâm Lạc Dương thành thật nói.Nụ cười của Lý Xuyên suýt thành méo xệch, lúc sau cậu ta nhìn nhìn Lâm Lạc Dương đầy hàm ý, "Ừ, ai lại thích đồ mất nết."

Ban nãy buộc tóc không túm được hết những lọn tóc tơ, Lý Xuyên đưa tay vén tóc xòa hai bên má ra sau tai cho Lâm Lạc Dương, "Em chạm vào anh thế này cũng được chứ, anh có cảm thấy ghê không?"

Thật ra Lâm Lạc Dương cũng hơi hơi muốn né, nhưng Lý Xuyên đã hỏi thì cậu càng không dám nhúc nhích, chỉ sợ cậu ta nghĩ mình kì thị.Mà nghĩ kĩ thì ai được người cùng giới vén tóc hộ chắc đều bị giật mình một tí chứ nhỉ... trừ khi thân lắm thân vừa chứ bình thường ai lại làm những cử chỉ thân mật như thế?Lâm Lạc Dương thì vẫn nói cứng: "Ừ, chạm được, không sao hết."

Lý Xuyên lại càng cười tươi hơn, "Anh Lạc Dương."

"Ừ?"

Lâm Lạc Dương ngẩng lên."

Đừng bị ai lừa nữa nhé."

Lâm Lạc Dương đoán cậu ta đang ám chỉ việc mình bị bồ cũ đá, thế là cậu bảo, "Đời nào, giờ anh tỉnh lắm rồi.

Phải sống đàng hoàng chứ, trời cho thì anh sẽ sống đến một trăm lẻ tám tuổi luôn!"

Lâm Lạc Dương không thể lờ đi được những vết thương trên tay Lý Xuyên, dù Lý Xuyên đã bảo mình không hề muốn chết nhưng cậu vẫn vô thức đưa mắt nhìn cánh tay vằn vện sẹo ấy.

Chỉ một vết cắt trên cổ tay mà cậu đã đau lắm rồi, Lý Xuyên chắc phải đau hơn cậu cả trăm lần."

Thế thì em sẽ sống đến chín chín tuổi nhé." tự dưng cậu trai nói.Lâm Lạc Dương nhìn nụ cười trìu mến của Lý Xuyên, Lý Xuyên lại hỏi: "Được không anh?"

Vì sao lại là chín chín tuổi Lâm Lạc Dương cũng không thắc mắc, chắc không phải vì bọn họ chênh nhau chín tuổi đâu nhỉ, nghe là thấy sai sai rồi đó.

Hai đứa mới biết nhau chưa đầy một tháng, làm gì đã nói như thề non hẹn biển thế."

Được chứ." cuối cùng cậu đáp rồi ngoéo tay với cậu trai.Được sống đương nhiên là tuyệt vời nhất rồi.Đừng muốn chết, đừng tìm kiếm nỗi đau.Ngón út hai người ngoắc vào nhau, ngón cái đụng khẽ một cái.##Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc ra về nhưng cùng đi bộ xuống đến tầng hai thì bắt đầu tranh cãi."

Đ.m mày bất nhân thế hả?!"

Ngô Húc tức tối vung tay.Như đã đoán trước được, Triệu Thụy Tiêu né được cú xô của thằng bạn, "Mày bình tĩnh xem nào."

"Tao bình tĩnh á?

Tao thì bình tĩnh rồi, có mày bị điên ấy."

Ngô Húc lạnh lùng đáp."

Nếu không thì mày bảo phải làm sao đây?"

Triệu Thụy Tiêu nhìn lại thằng kia, "Nói thật cho nó biết rồi trơ mắt nhìn nó chết lần nữa à?"

Ngô Húc thở hắt ra, gắt gỏng, "Nhưng mày không thể..."

"Chẳng có gì là không thể cả."

Triệu Thụy Tiêu đáp, "Mày không hiểu đúng không?

Nhưng đổi lại là Quý Vãn Kha nó sẽ hiểu đấy."

Ngô Húc trợn mắt, "Làm sao thế được?"

"Sao lại không được, vì bọn tao giống nhau nên mới chơi được với nhau, hiểu chưa?" nửa khuôn mặt Triệu Thụy Tiêu như chìm vào vùng khuất sáng, "Chỉ cần người mình thích không đau khổ thì muốn bọn tao làm gì cũng được.

Sau này mày không phải can thiệp gì đâu, tao nói ra thì tao sẽ tự lo."

Ngô Húc im lặng một hồi rồi hỏi, "Còn phải tung hứng với mày nữa chắc?"

"Chứ không thì sao?

Mỗi thằng nói một kiểu thì Lạc Dương sẽ nghi ngay.

Giờ nó đang trong thời kỳ nhạy cảm như thế."

"Tao hiểu rồi."

Ngô Húc nói, "Nhưng không có nghĩa là tao tán thành cách làm của mày đâu.

Nhỡ mà nó nhớ ra..."

"Thì nó sẽ ghét tao."

Triệu Thụy Tiêu nhếch mép cười, nụ cười chẳng mấy vui vẻ, "Không sao, tao cũng liệu trước rồi."

Ngô Húc thở dài, "Làm thế này có ổn không, dù sao tao nghĩ..."

"Nhiều lúc tao nghĩ nếu lời Lạc Dương nói là đúng, nó vượt thời gian đến đây thật thì sao?

Biết đâu mình nói hết cho nó lại hơn, biết đâu như thế lại tránh được những chuyện sau này."

Triệu Thụy Tiêu lẩm bẩm, "Nhưng kể cả nó có vượt thời gian đến đây thật thì nó cũng chỉ là nó mười tám tuổi.

Những chuyện chưa xảy ra, người nó chưa gặp... liệu mình can thiệp vào có thật là tốt hơn không?"

Hành lang bệnh viện im ắng, Ngô Húc không đáp.Họ đều biết nếu thực sự có thể trở về quá khứ, Lâm Lạc Dương mười tám tuổi sẽ phải đối mặt với cái gì.##"À, mai anh xuất viện đấy." chiều hôm sau Lâm Lạc Dương đột nhiên bảo.Từ khi cậu tỉnh Lâm Nhược Liễu chỉ đến đúng một lần hôm đầu tiên, từ sau đó toàn là gọi điện hỏi thăm.

Cách giao tiếp lạnh nhạt đó làm Lâm Lạc Dương cảm thấy rất khó chịu, nhưng cứ nghĩ ngày mai sẽ được ra viện cậu lại bớt bực hơn.Lý Xuyên đặt cái "bàn vẽ" cà tàng sang một bên, "Anh ra viện rồi mình còn gặp nhau được không?"

Lâm Lạc Dương đáp, "Đương nhiên là được rồi, ba mẹ anh không có nhà đâu, chị anh hình như cũng bận.

Anh ở nhà một mình chắc buồn lắm, rảnh rỗi anh sẽ đến chơi với em nhé, hay em đến chỗ anh cũng được."

Lý Xuyên gật đầu, "Thế thì anh vẽ tặng em một bức làm kỉ niệm đi."

Lâm Lạc Dương không ngờ cậu chàng lại đề nghị như vậy, đến khi Lý Xuyên chìa giấy bút cho cậu cậu mới hỏi: "Em muốn vẽ gì?"

"Gì cũng được, em chỉ muốn giữ làm kỉ niệm thôi."

Lâm Lạc Dương hấp háy mắt, "Thế em định tặng anh cái gì làm kỉ niệm?"

Lý Xuyên sửng sốt mất mấy giây rồi mới đáp: "Em vẽ xấu lắm."

Lâm Lạc Dương: "..."

à thì ra cu cậu cũng biết đấy."

Hay em hát được không?"

Lý Xuyên ngồi xuống cuối giường, hiền lành nhìn cậu, "Em có bài này muốn hát cho anh nghe."

"Được."

Lâm Lạc Dương cười tủm tỉm nhận lời.Dù vượt thời gian đến nơi này để rồi gặp hàng đống chuyện không hay nhưng cậu lại tìm được một người bạn xịn quá.Cảm giác Lý Xuyên gây cho cậu thực sự rất đặc biệt.Ngòi bút chạy sàn sạt trên mặt giấy, Lâm Lạc Dương cắm cúi vẽ, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Lý Xuyên.

Lý Xuyên dường như cũng đoán được cậu đang vẽ gì nên ngồi yên bất động, chỉ há miệng cất tiếng ca."

Nếu không gặp được anh, em sẽ ở nơi nào."

Lời hát đầu tiên vang lên đã làm Lâm Lạc Dương sửng sốt, chất giọng thật trầm của Lý Xuyên xướng một giai điệu của Đặng Lệ Quân nghe truyền cảm đến lạ, hơn nữa Lâm Lạc Dương không ngờ cậu ta lại chọn bài hát cũ như thế, cậu cứ tưởng Lý Xuyên sẽ hát bài nào đang thịnh hành kia.Lâm Lạc Dương vừa vẽ vừa ngâm nga hát theo: "Một ngày nào đó nếu anh bảo phải ra đi... làm sao em sống được chỉ bằng những mảnh vỡ tan hồi ức, dù thời gian trôi đi vô định, em chỉ biết đến một mình anh..."

Giọng cậu vốn dở nên cậu chỉ nhẩm khe khẽ đôi câu rồi dần lặng thinh, tập trung vào vẽ trong tiếng hát của Lý Xuyên.Lâm Lạc Dương không ngờ khả năng ký họa của mình lại lụt đi nhiều vậy, vẽ sao cũng không thấy ưng ý, cuối cùng cậu đành lật mặt giấy, ngại ngùng cười bảo Lý Xuyên, "Đợi tí nhé, anh vẽ lại bức khác."

"Anh vẽ là đẹp lắm rồi." không cần nhìn tác phẩm Lý Xuyên đã nói ngay, "Anh vẽ thế nào cũng đẹp."

"Đừng khen bừa anh thế."

Lâm Lạc Dương vừa nói vừa hí hoáy sửa tranh, vẽ bằng than chì khó sửa quá chừng nhưng ở chỗ này thì ai cho cậu dùng thứ bút chì thông thường phải vót bằng dao chứ, "Anh không bị lừa đâu."

"Thật á?"

"Ờ..."

Lâm Lạc Dương ngẩng lên thấy Lý Xuyên đang cười cười nhìn mình, trông cậu trai lúc này lành hiền, đơn thuần hơn hồi họ mới gặp nhiều lắm.Chợt nhận ra Lý Xuyên đã hát xong, Lâm Lạc Dương vội bỏ bút để vỗ tay cổ vũ, "Em hát hay lắm."

"Lâm Lạc Dương."

đột nhiên Lý Xuyên gọi tên cậu.Lâm Lạc Dương nhìn Lý Xuyên, Lý Xuyên lại đổi giọng, "Anh Lạc Dương."

"Sao nè?"

"Nếu anh muốn nghe em hát thì lúc nào em cũng có thể gọi điện hát cho anh nghe."

Lâm Lạc Dương không hiểu cậu ta đang nói đùa hay thật, cậu do dự một tí rồi đáp: "Ừ được."

Lý Xuyên thấy cậu chưa hiểu ý mình, lại bảo: "Em muốn có số điện thoại của anh."

Bấy giờ Lâm Lạc Dương mới ngộ ra, "Thế mà không nói thẳng ra?

Đợi tí anh nháy máy cho em nhé, anh cũng chẳng biết số của mình là bao nhiêu nữa."

Lý Xuyên cắn môi, tự dưng lại thở dài.Lâm Lạc Dương suy nghĩ quá đơn giản, cứ bảo có gì thì nói thẳng ra chứ quanh co chỉ tổ hiểu lầm nhau.Hiển nhiên cậu hiểu làm sao được những suy tư tinh tế của cậu trai trẻ.Sửa xong Lâm Lạc Dương vẫn thấy không ưng ý nhưng cũng đành chìa tranh ra, "Đừng có chê đấy nhé."

"Sao lại chê, anh vẽ đẹp lắm, đẹp hơn em nhiều."

Lý Xuyên nói.Lâm Lạc Dương tạm coi đó là một lời khen, "Bao giờ thì em ra viện?"

"Sắp rồi."

Lý Xuyên nói, "Được ra viện là em tới tìm anh liền, anh có chê em làm phiền anh không?"

"Đời nào anh chê, đã bảo ở đây anh chẳng quen biết ai, em mà đến thì anh mừng quá."

Lâm Lạc Dương nói, "Nhưng em không phải đi học à?

Đã đến tháng sáu đâu."

Lý Xuyên: "..."

Lâm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn nhìn cậu.Lý Xuyên nghiêng mặt tránh đi, "Thì thứ bảy, chủ nhật em đến."

"Đấy, vẫn phải đi học chứ lị."

Lâm Lạc Dương tự dưng có cảm giác đắc ý rất là bề trên, cậu giơ tay vỗ vai Lý Xuyên, "Học hành đàng hoàng đi em giai."

"... biết rồi."

Trao đổi số điện thoại với Lý Xuyên xong Lâm Lạc Dương bảo: "Wechat cũ của anh không vào được nữa rồi, chẳng biết mật khẩu là gì nữa.

Đây là nick mới nhé."

"Số điện thoại anh cũng đổi ạ?"

"Ừ."

Ảnh đại diện của Lý Xuyên là một con ếch hoạt hình, vừa add nhau xong Lâm Lạc Dương đã thấy mấy tấm hình chụp cánh tay bê bết máu.Cậu trố mắt sửng sốt, Lý Xuyên cũng sửng sốt theo... như sực nghĩ ra điều gì Lý Xuyên vội cúi xuống bấm điện thoại lia lịa, chỉ mấy giây sau những bức ảnh kia đã biến mất."

Em..."

Lâm Lạc Dương ái ngại nhìn cậu trai, "Sao bảo em sắp được ra viện rồi?"

Lý Xuyên: "..."

Lâm Lạc Dương: "..."

Lâm Lạc Dương vẫn lo lắng nhìn Lý Xuyên, "Em sẽ đến tìm anh thật chứ?"

"Ừ."

Lý Xuyên đáp, "Giờ em không sao rồi mà, mấy cái đó là từ hồi trước, lâu lắm rồi."

"Đừng làm thế nữa nhé."

Lâm Lạc Dương nói."

Không sao thật mà."

Lý Xuyên quả quyết trấn an cậu, "Em sẽ nghe lời mà, anh."

Lý Xuyên ra về được một chốc thì có hộ lý vào thăm buồng."

Dạo này cậu ta ở bên đây với cậu lâu nhỉ."

Lâm Lạc Dương đáp hơi cao giọng: "Cậu ấy tốt lắm."

Cô hộ lý bật cười, "Thế à?

Đúng là dạo này cậu ta tốt thật, trước kia không được thế đâu.

Hồi nào đến giờ cậu ta ù lì lắm, không nói chuyện với ai hết, đi đường thì so so cúi cúi trông chẳng ra làm sao."

Lâm Lạc Dương nghe mà như chuyện trên trời, cậu không thể tưởng tượng được một Lý Xuyên như thế.Tối hôm đó cậu lại nhận được điện thoại của Lâm Nhược Liễu, "Mai chị bận chút việc không đến đón em được, để Triệu Thụy Tiêu đưa em về được chứ?"

"Dạ, không sao, em có phải trẻ con đâu."

Lâm Lạc Dương cúp máy rồi nằm vật ra giường, một tay bưng mắt."

Cậu muốn làm thủ tục xuất viện à?" cô hộ lý nói với vào giường bệnh trong cùng."

Vâng."

Lý Xuyên đang ngồi trên giường xếp đồ, thật ra cũng chẳng có gì mà xếp, đồ cậu mang về được không nhiều, chỉ là vài bộ quần áo.Cô hộ lý bảo: "Thế thì sáng mai nhé, tình hình của cậu khoa cũng nắm được rồi, chỉ cần thanh toán nốt viện phí là về thôi."

"Được."

Lý Xuyên đáp.Cô hộ lý đi rồi người đàn ông giường bên mới lên tiếng: "Chú em ra viện đấy à?"

Lý Xuyên nhìn bộ quần áo trên tay mình, sơ mi trắng ngả màu cháo lòng và một cái quần ống bó.Cậu không định mặc thứ này."

Ừ." cậu đáp.Phòng bệnh này chỉ có mình cậu buồn đối đáp với ông chú kia."

Định đi tìm thằng kia chứ gì?"

Lý Xuyên híp mắt, mỉm cười, "Ừ, tôi đi tìm anh ấy đấy."

Du's corner: cho được nói một câu, nay trở trời tôi mệt thí mẹ chị em ei...
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 11 - Gặp em không vui sao


Hôm sau Lâm Lạc Dương xuất viện nhưng không thấy mặt Lý Xuyên đâu, mới đầu cậu cũng hơi hụt hẫng nhưng nghĩ hai đứa đã có số của nhau thì sớm muộn gì cũng được gặp nên lại cho qua.Triệu Thụy Tiêu đứng ngoài đường, mở sẵn cửa xe đợi, Ngô Húc dọn đồ giúp Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương thì lóng ngóng thay quần áo.

Cậu đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, hết túm tóc vào lại thả tóc ra.Thật sự là cậu gầy hơn xưa nhiều lắm, mặt hóp lại chỉ thấy xương, da thì trắng nhợt.

Hồi cấp ba Lâm Lạc Dương có tham gia chạy cự li dài nên dù rất để ý chống nắng làn da không phải trời sinh nuột nà như tiên của cậu cũng bị rám đen chút đỉnh.

Tóm lại là hồi đó trông cậu rất khỏe khoắn, giờ thì cậu trắng cứ như người cớm nắng lâu ngày.

Lại thêm khung xương khá nhỏ nên cậu gầy đi trông xa rất giống Lâm Nhược Liễu, chỉ khác là chị cậu mắt hơi xếch còn đuôi mắt cậu thì đầy đặn và trễ hơn, tổng thể gương mặt không có vẻ sắc sảo như chị.Ngắm một hồi Lâm Lạc Dương như bị thôi miên bởi hình dáng mình trong gương."

Cậu hai ơi cậu ngắm vuốt xong chưa ạ?"

Ngô Húc đứng tựa khung cửa, hỏi bằng giọng hết sức khinh bỉ, "Ai không biết mày xuất viện về nhà khéo lại tưởng mày chuẩn bị đi show đào tạo ngôi sao ấy."

Lâm Lạc Dương quay lại, mấp máy môi mà không nói được nên lời.Rốt cuộc thì cậu hai tám tuổi là như thế nào vậy?

Bề ngoài thay đổi, kiểu tóc thay đổi, có khi nào tính tình cũng đổi luôn không?Lời nói ra đến miệng rồi nhưng cậu vẫn không cất lên được, như thể chỉ cần cậu đừng nói ra thì những sự đổi khác ấy đều không tồn tại.

Giống như cho đến hôm nay cậu đã làm ngơ trước sự thật là Lâm Nhược Liễu không hề đến thăm mình.

Lâm Lạc Dương không mở lời, vậy thì câu hỏi sẽ không trở thành câu hỏi.Lâm Lạc Dương vốn định tự dọn hành lý nhưng Ngô Húc bảo: "Mày mới ốm dậy, để đấy tao làm cho."

"À phải rồi, kính của mày đâu?"

Ngô Húc lại hỏi."

Đây."

Lâm Lạc Dương lấy hộp kính ra từ túi áo vét.Ngô Húc cúi xuống lẩm bẩm gì đó cậu không nghe được, Lâm Lạc Dương nghiêng đầu hỏi: "Mày bảo sao?"

"À..."

Ngô Húc nhắc lại, "Tao bảo tưởng mày không đeo mà, sao vẫn giữ như vàng thế."

"Mắt tao tốt mà, đeo làm gì?"

Lâm Lạc Dương nhét lại hộp kính vào túi rồi cứ thế để tay đút túi đi ra, ngón tay khẽ rờ rờ trên lớp da bọc hộp kính.Thấy vậy Ngô Húc nhăn nhó bảo: "Lâm bé đụt ơi mày đi đứng cho ra hồn người được không?"

Lâm Lạc Dương ngây thơ hỏi lại, "Tao đi đứng làm sao?"

"Bỏ tay ra, đi cho đàng hoàng xem nào.

Coi chừng ngã dập mặt nghen mậy!"

Hai thằng cứ thế cà khịa nhau đến tận cổng viện, thấy cả hai Triệu Thụy Tiêu hỏi làm gì mà lâu thế."

Mày hỏi nó xem nó đứng ngắm vuốt bao lâu."

Ngô Húc ngồi vào ghế phụ lái, vừa lúi húi thắt dây an toàn vừa bảo, "À mà thằng này cũng gớm lắm, vừa bảo ra viện là mấy em hộ lý xếp hàng chia tay nó đấy, lại còn tặng quà gì nữa cơ.

Dấm dấm dúi dúi không cho tao xem."

Lâm Lạc Dương xòe tay ra, trên tay cậu là một cái túi nhỏ màu xanh, "Đã bảo mày là khẩu trang mà, lấy không tao cho này?"

"Khẩu trang thì mày lôi con gái nhà người ta ra một chỗ để thì thầm cái gì hả?"

Lần này thì Lâm Lạc Dương không đáp.

Thật ra ban nãy cô hộ lý đưa cho cậu một gói chun buộc tóc màu hồng lam, bảo là Lý Xuyên gửi.

Cậu đã hỏi ngay Lý Xuyên đâu thì cô kia bảo cậu ta xuất viện sáng sớm nay rồi.Cũng xuất viện hôm nay sao lại không nói cho cậu biết nhỉ?Triệu Thụy Tiêu mỉm cười, "Chúng mày đúng là thừa năng lượng, đứng dưới này tao vẫn nghe thấy chúng mày cự nhau đấy."

"Tại nó phũ với tao trước chứ bộ." nói xong Lâm Lạc Dương ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, thế giới qua cửa kính xe cứ mờ mờ ảo ảo như một thước phim cũ, người đi người chạy đều để lại một vệt dư ảnh lạ lùng.Thành phố sau mười năm thay đổi nhiều quá, Triệu Thụy Tiêu lái xe đến Sơn Động, Lâm Lạc Dương không hề nhận ra đây là con đường về nhà mình.

Cậu cứ nghĩ viện không xa nhà lắm, dè đâu xe chạy gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi.Lâm Lạc Dương gà gật mãi xe mới dừng bánh, nhìn qua cửa sổ cậu thấy cảnh vật lạ hoắc."

Đây là đâu?" cậu ngơ ngác hỏi Ngô Húc.Ngô Húc đáp: "Nhà mày đấy."

Lâm Lạc Dương hỏi lại: "Đây là nhà tao á?"

"Chứ còn gì nữa, không thì ở đâu?"

Ngô Húc ngờ vực, "Mày làm sao thế, nhà mình mà cũng không nhận ra à?"

Lâm Lạc Dương bước xuống xe, cậu ngơ ngác nhìn bốn phương... dần dần cậu đã mường tượng ra, "Chỗ này thay đổi nhiều thế."

"Vẫn thế mà."

Ngô Húc hỏi cậu, "Mày còn nhớ đường vào không?"

"Nhớ... nhớ chứ sao không, mà sao tự dưng trồng lắm cây thế, hồi trước có thế đâu.

Bãi đậu xe này cũng không có nè."

Lâm Lạc Dương đi một đoạn lại quay đầu hỏi Ngô Húc, "Nhà mày vẫn ở cạnh đây chứ?"

Ngô Húc bối rối đáp, "Hử?

À nhà tao chuyển đi rồi, để cho thuê được ít lâu rồi bán.

Tao cũng không rõ lắm, phải hỏi mẹ tao mới biết được.

Ở đây giao thông bất tiện, mẹ tao say xe nên không chịu ngồi xe ba tao lái."

Lâm Lạc Dương gật đầu, cậu đi tiếp theo trí nhớ, càng đi càng thấy hoang mang.

Đường thì vẫn thế nhưng quang cảnh đã hoàn toàn đổi khác.

Lúc này cậu rất muốn quay đầu bỏ chạy, cậu có cảm giác chỉ cần mình vùng chạy thì sẽ trở về được năm mười tám tuổi, thế là mọi phiền não đều tan biến.

Nhưng cậu cũng biết sau lưng mình còn Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc, cậu không có con đường nào khác để chọn lựa ngoài bước tiếp.Đến trước cửa nhà Lâm Lạc Dương vẫn cảm thấy như không thật.

Triệu Thụy Tiêu gõ cửa, một người đàn bà ra mở, hai người nói với nhau mấy câu mà Lâm Lạc Dương nghe không hiểu.

Cậu thấy bà lạ mặt đó không phải cô giúp việc hồi trước, cũng phải thôi, mười năm rồi, vẫn là cô kia mới là lạ.Lâm Lạc Dương đứng thay giày trên thềm, cậu thấy dép đi trong nhà chằn chặn một kiểu và đều mới tinh.Triệu Thụy Tiêu đi trước, bảo: "Chị mày mới mướn người dọn dẹp lại nhà cửa đấy, bỏ hết đồ cũ với tìm cô giúp việc mới nữa.

Mấy bữa nay chị ấy không có thời gian về nhà, có việc gì mày cứ bảo với cô Thường, cô ấy sẽ lo cho."

"Sao lại phải mướn cô giúp việc mới làm chi?"

Lâm Lạc Dương thuận miệng hỏi.Triệu Thụy Tiêu đáp ngay: "Vì bây giờ mày như thế chứ sao."

Lâm Lạc Dương dừng bước rồi gật đầu "à" lên một tiếng.Cậu đi dạo quanh một vòng, chùm đèn trần khác, giấy dán tường khác, sô pha khác, mọi thứ đều khác, tất cả đều xa lạ.

Lên đến tầng ba là tầng trên cùng, cậu định mở cửa kính để ra sân thượng mới phát hiện ra cửa đã khóa.Lâm Lạc Dương ngoảnh lại nhìn, Ngô Húc chưa lên theo nhưng Triệu Thụy Tiêu thì đang đứng dưới bậc thang nhìn lên cậu."

Làm gì mà cảnh giác thế, bây giờ tao có muốn chết nữa đâu.

Tao không nhảy lầu đâu mà sợ, với lại tầng ba thì ăn thua gì."

Lâm Lạc Dương cố tình nói giọng cợt nhả một tí nhưng càng nói cậu càng cảm thấy bất an.

Không phải vì cậu nói dối, chẳng qua là cậu không thích mọi người quan tâm đến mình theo cách này.

Đã được ra viện rồi mà còn chăm chăm quản thúc cậu như người bệnh là thế nào."

Nói thì nói thế nhưng bây giờ chưa mở cửa này cho mày được."

Triệu Thụy Tiêu bước lên đến cạnh Lâm Lạc Dương, cậu ta rất cao, trông như sắp đụng trần nhà đến nơi.

Cậu ta nói tiếp, "Thông cảm nhé."

"Không sao, tao hiểu."

Lâm Lạc Dương đáp, "Bọn mày lo cho tao, chị tao cũng thế thôi.

Xuống đi, tao đói rồi, bảo cô kia nấu cơm được không?"

Xuống tầng dưới, Lâm Lạc Dương cởi áo khoác rồi lấy hộp kính trong túi áo ra đặt lên bàn học trong phòng mình.Phòng cậu bài trí không khác gì trước kia, nội thất giữ nguyên vị trí nhưng tất cả đều được thay mới, nhác trông thì giống mà để ý một chút tự nhiên sẽ thấy khác lạ.

Giường trải ga màu xanh da trời khác hẳn với chăn gối trắng toát ở bệnh viện, nệm cũng mềm êm hơn nhưng sao vẫn gợi lên sự đơn điệu gò bó y hệt.Lâm Lạc Dương cảm thấy như mình lạc vào nhà người khác, toàn thân cậu đều bứt rứt khó chịu.Nửa tiếng sau Ngô Húc gọi cậu xuống ăn, ba người ngồi quanh bàn, lúc đầu không ai nói gì cho đến khi Ngô Húc bảo Lâm Lạc Dương: "Mấy hôm nữa tao đưa mày đi thăm xưởng của bọn tao nhé."

Lâm Lạc Dương đồng ý.Bây giờ cậu chẳng được đi đâu cả, ý của Lâm Nhược Liễu là cậu được xuất viện thì ở nhà mà nghỉ ngơi cho chóng bình phục, không việc gì phải vội ra ngoài.

Nhưng cậu không muốn nằm viện chỉ vì ở đó quá tù túng, giờ được về cũng chẳng khá hơn.

Thế này có khác gì chuyển từ một cái lồng to về cái lồng nhỏ đâu.Trước mười tám tuổi Lâm Lạc Dương cũng chưa bao giờ bị quản lý chặt như vậy, thế quái nào vượt thời gian đến mười năm sau cậu lại phải uất ức thế này?Mà Lâm Nhược Liễu bảo cô đang bận việc mấy hôm nữa mới về nhà được, Lâm Lạc Dương đành chấp nhận đợi chị về rồi hai chị em nói chuyện cho ra lẽ.Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc ăn xong thì ra về, nhà chỉ còn Lâm Lạc Dương và cô giúp việc, Lâm Lạc Dương đi đến đâu bà cô tò tò đi theo đến đó, nói chung là hết sức mẫn cán.

Cuối cùng Lâm Lạc Dương sốt ruột quay lại bảo: "Cô ơi cô đừng đi theo cháu nữa."

Cô giúp việc: "@#$@%$%..."

Lâm Lạc Dương trố mắt.Cả chiều cô giúp việc không nói năng gì, không ngờ đến khi mở miệng lại xổ ra một tràng tiếng địa phương mà Lâm Lạc Dương không hiểu mô tê gì hết.

Rốt cuộc cậu đành gục đầu cun cút về phòng: "Cháu vào phòng cháu đây này, cô đứng lâu thế chắc mệt lắm rồi ạ?

Cô đi nghỉ đi nhé."

Vào phòng rồi Lâm Lạc Dương nằm vật ra giường, thở dài thườn thượt.

Vật mình vật mẩy hồi lâu cậu mới lấy điện thoại ra xem.Danh bạ của cậu thật ra chẳng có ai, cậu chống cằm nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lý Xuyên: [Hôm nay em cũng ra viện sao hôm qua không bảo anh?]Tin nhắn gửi đi như chìm vào đáy biển, hôm nay ngồi xe lâu Lâm Lạc Dương cũng mệt nên nằm một hồi cậu ngủ thiếp luôn... cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dưới nhà.Nằm ngủ sai tư thế nên một bên tay cậu tê bại, trầy trật mãi mới dậy ra mở được cửa phòng ngủ.

Không thấy cô giúp việc đâu, chắc là thấy phòng cậu im im nên cũng đi nghỉ rồi.

Cậu xuống tầng một, tiện thể ngó qua đồng hồ trong phòng khách, chà, chưa đến ba giờ chiều.Lúc này chuông đã không reo nữa, Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một tí rồi mở cửa ra.Bên ngoài là Lý Xuyên.Cậu trai bận một bộ đồ mới tinh, cái áo dài tay màu xanh xám rất thời trang, cổ áo cố tình phanh mở mấy khuy để lộ ra phần xương quai xanh sắc nét, ngực phải có túi vuông, sơ vin một bên vạt áo, quần jean ống rộng thẫm màu.

Tóc đã cắt gọn gàng làm cậu ta trông càng chỉnh tề thanh thoát, cũng khiến bên lông mày cạo đứt đoạn hút mắt hơn.Suýt nữa Lâm Lạc Dương không nhận ra là ai, cậu kinh ngạc hỏi: "Sao em..."

"Em đến tìm anh đây."

Lý Xuyên tiến đến, cúi xuống nhìn cậu, hai mắt cậu ta sáng rực như có lửa mà giọng nói thì êm như nhung, câu hỏi nghe ra nhún nhường đến muốn mủi lòng: "Anh, anh không vui vì em đến à?"

Du's corner: á chù chù thả icon mắt long lanh nà~Và chương này mình mạn phép nhặt bug, mình không chắc nó có phải bug hay không nhưng mình đã check kĩ nội dung rồi vẫn không lý giải được nên đành nhặt.

Ở đoạn Lạc bấy bì xuống nhà mở cửa cho Xuyên Xuyên, trong raw gốc nhìn đồng hồ là "chưa đến 1 giờ", nhưng nó mâu thuẫn với giờ Xuyên Xuyên đến vào chương sau, chương sau còn có timeline cả ngày Xuyên Xuyên đi đâu làm gì nên khả năng cao bug ở chương này =)) nên mình đã đổi thành "chưa đến 3 giờ".

Sau này nếu có cập nhật gì lại sửa sau hen.À và nữa, xu cà na, hôm qua mình vừa phát hiện ra đã nặn sai nickname của Lạc bấy bì ;v; Nếu bà con còn nhớ thì nó ở chương 2, cái "Lâm công tử" đó.

Lúc đó thích cái nick này quá nên xài luôn không check lại, nay xin cáo lỗi cùng anh chị em, mình sửa lại chương 2 rùi đó, không phải "Lâm công tử" mà là "Lâm bé đụt" nhé =)))) mé cái tên nghe có chối không cơ chứ =)))
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 12 - Đương nhiên là vui rồi


Sáng nay Lý Xuyên đã làm xong thủ tục và xuất viện, ngoài đường giờ sớm còn khá lạnh, cậu đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư với mấy đứa học sinh mặc đồng phục, khoác ba lô.

Một chiếc xe bus chậm rãi lăn bánh qua, hình bóng cậu trai trẻ phản chiếu lên cửa kính xe.Áo sơ mi trắng thoang thoảng mùi mốc, quần bó cộc lộ mắt cá chân, vóc dáng vốn cân đối ưa nhìn cũng đành chào thua trước combo phối đồ tàn tạ.

Đúng ra Lý Xuyên không định mặc bộ này nhưng nhìn áo quần còn lại cũng chẳng hơn gì, thật tình cậu không còn lựa chọn nào khác.Đèn vừa chuyển màu xanh cậu liền rảo bước vào bến, lên xe bus về căn hộ mình thuê.Khu Lý Xuyên ở rất gần trường đại học, đi về chỉ mất tầm mươi phút.

Nơi đó tòa nhà cao nhất là năm tầng, các tòa xây san sát nhau, chỉ chừa những lối đi rất hẹp giữa các bức tường xi-măng, nhìn từ ngoài vào vô cùng bí bách.

Đương nhiên là không có thang máy nên chỉ có thể leo bộ lên.Cậu thuê nhà ở tầng năm, hành lang dãy nhà nồng mùi ẩm mốc, lên đến tầng bốn thì Lý Xuyên bắt đầu hụt hơi, nhiều năm sinh hoạt vô tổ chức và tự hại khiến thể trạng cậu đáng lo ngại lắm rồi.Cánh cửa bằng tôn xộc xệch vừa mở ra là mùi hôi mốc ập ngay vào mặt cậu.

Đang ban ngày nhưng trong nhà tối om, không có đèn trên lối đi nên Lý Xuyên đành bật điện thoại để chiếu sáng rồi mò mẫm tìm công tắc điện.

Bóng đèn vàng bật sáng như ánh lửa, soi rõ cảnh vật trong phòng, trước mắt Lý Xuyên là cái giường với cốc mì ăn dở không biết từ mùa nào, con ruồi bay qua đậu lại rồi bay đi.Lý Xuyên: "..."

Cậu xắn tay áo, cúi xuống nhặt lon coca rỗng dưới chân rồi bắt đầu dọn dẹp căn nhà.Buổi trưa Lý Xuyên xuống ăn cơm ở một tiệm ăn nhỏ, có người nhận ra cậu nên ngồi xuống cái ghế đối diện, "Ái chà, còn sống cơ đấy."

Lý Xuyên ngẩng lên nhìn người nọ, đó là một "ông chú" râu ria lởm chởm – người đã gọi xe cấp cứu bếch cậu ra từ "núi rác"."

Anh ăn gì?"

Lý Xuyên hỏi, "Tôi mời."

Ông chú kia trố mắt hỏi lại, "Hử hử, phải không đó, mặt trời mọc đằng Tây hay gì?"

Lý Xuyên đáp: "Vậy thôi, khỏi mời."

"Ấy chớ chớ, mời đi mời đi.

Hay quá anh chưa ăn cơm, kêu mấy bát tào phớ ra lót dạ nào."

ông chú cười hí hí.Lý Xuyên bình thản nói, "Ừ, anh gọi đi."

Ông kia: "..."

Ông kia chặc lưỡi: "Mời anh thật à?

Không để dành tiền nạp game nữa à?"

"Không chơi game nữa."

Lý Xuyên vét nốt cơm trong đĩa, "Rồi anh có ăn không, không ăn thì tôi lên nhà đây."

Ông chú ngạc nhiên hỏi, "Lên nhà làm gì?"

Lý Xuyên đứng dậy, nhìn xuống ông ta, "Làm vệ sinh."

"..."

Bấy giờ Lý Xuyên đã có vẻ hơi mất kiên nhẫn, "Tóm lại là anh có ăn không?"

"Ăn chứ, đây anh gọi liền đây, chú..."

ông chú nhìn nhìn cậu rồi ngập ngừng hỏi, "chú em làm sao thế, tỉnh đòn rồi hay lại ngáo thêm à?"

Lý Xuyên trả tiền hai bát tào phớ rồi đáp, "Tôi không ngáo, tôi vẫn nhớ anh tên là Hà Cường, 26 tuổi."

"Ông chú" râu ria ngồi bên kia bàn cười hề hề, "Ấy chính thế, đích thị là tại hạ."

Hà Cường trông hơi lấc cấc, anh ta làm công nhân cho một xưởng sản xuất gần đấy, ngụ tại tầng dưới nhà Lý Xuyên.

Anh ta cũng đam mê chơi game như Lý Xuyên, thỉnh thoảng hai đứa lập team cùng đánh.

Bữa đó vì sao anh ta phát hiện ra Lý Xuyên uống thuốc tự tử, ấy cũng vì đã hẹn vào team mà mãi không thấy Lý Xuyên đăng nhập, anh ta mới sinh nghi lên nhà tìm cậu.Khu Lý Xuyên ở người ngoài hay gọi là "bãi rác", bình thường chẳng ai lại rúc vào xó này ngoại trừ dân nghèo mạt rệp với đám bợm nhậu chỗ nào cũng ngả được ra.

Ở đây không đến mức có người chết hàng ngày nhưng thỉnh thoảng gặp là thường, Hà Cường thì không cần biết đến chuyện Lý Xuyên bị bệnh thần kinh ra sao, chỉ cần cậu ta đánh game được, cày rank với mình được là đủ.

Chết sống ai hơi đâu mà quan tâm.Lúc này Lý Xuyên đã dọn hòm hòm căn nhà, người mồ hôi nhễ nhại nên cậu ra nhà tắm công cộng tắm, trở về lại gặp Hà Cường."

Lại đi đâu đấy?"

Hà Cường hỏi.Lý Xuyên: "Đến trường."

Hà Cường ngỏng cổ ra, "Đi đâu đi đâu?"

Lý Xuyên: "Điếc à?"

Hà Cường: "...

đời nào... nhưng sao bảo chú mày không thích đi học?

Hôm nay vừa về đã nhiệt tình thế, chẳng giống mày tí nào."

"Đằng nào cũng phải đi, không đi thì bỏ học à?"

Lý Xuyên nhíu mày, vuốt lại cái áo sơ mi vàng ố trên người, cậu đang cảm thấy hết sức khó ở.Trước khi đi Lý Xuyên đã nhắn tin trao đổi với giảng viên định hướng, cậu tỏ ra rất lễ độ, còn bên kia thì phải gọi là nhũn nhặn, chắc cũng sợ hết vía với loại sinh viên đầy "án tích" như cậu rồi.

Giảng viên còn khuyên cậu nếu không cố được thì cứ nghỉ lấy dăm bữa nửa tháng cũng không sao.Lý Xuyên chỉ đáp: [Cũng được.]Giảng viên định hướng của cậu là nữ, mới hướng dẫn được một khóa sinh viên, đến khóa thứ hai thì gặp ngay đối tượng khó nhằn là Lý Xuyên.

Phải nói là cô ta khóc không ra nước mắt.

Đã đến mức khuyên thôi học rồi mà thằng nhỏ nhất định không chịu, mà cậu ta đi học thật ra cũng ngoan, mỗi tội thỉnh thoảng lên cơn lại cho mọi người một phen hết vía.Lần này cậu ta đồng ý nhanh quá làm cô giảng viên kia cũng ngạc nhiên, đương nhiên tạm nghỉ học thì trường sẽ báo về gia đình nhưng cô ta chưa kịp thở phào Lý Xuyên đã nhắn tiếp: [Hay là thôi cô ạ.]Cô giảng viên thầm nghĩ cậu đùa tôi đấy à, nhưng tay chỉ dám gõ chữ: [Bạn nghỉ dài quá rồi, hay là trước mắt bạn cứ đến trường báo danh xem thế nào đã.][Được.]Bây giờ thì Lý Xuyên đã đứng trước mặt giảng viên, vẫn lầm lì kiệm lời nhưng trạng thái có vẻ tốt hơn tháng trước nhiều, ít nhất là cậu ta có thể đứng thẳng lưng và bình tĩnh nhìn vào mắt cô.Trong tư thế đàng hoàng này cô mới chính thức nhận ra cậu này rất cao nhưng bờ vai gầy trơ cả xương đòn.Nữ giảng viên hơi mủi lòng, cô bảo: "Tôi thấy tình trạng bạn khá hơn rồi đấy, ngày mai bạn đi học lại cũng được.

Có điều đừng tái diễn chuyện như thế nữa."

Lý Xuyên bập bập môi như đang suy tính gì đó.Cô giảng viên cứng cả người, chỉ sợ cậu chàng lại bảo xin lỗi em không dám hứa.May thay Lý Xuyên chỉ hỏi, "Thưa cô, ngày kia em mới đi học được không?"

Cô giảng viên chớp chớp mắt, "Hả, gì kia?

À bạn bảo đi học ạ?

Được, được thôi."

"Vâng, vậy thì cảm ơn cô."

Lý Xuyên rời khỏi văn phòng, bên ngoài có mấy cô sinh viên đi ngang qua, cười cười nói nói, thấy cậu các cô bước chếch sang một bên để nhường đường.Cậu cúi xuống đọc qua giấy tờ giảng viên mới đưa, đó là tài liệu về xin trợ cấp và học bổng.

Mấy sinh viên nam đi từ đầu kia hành lang lại, có người lướt qua huých vào bả vai Lý Xuyên.Lý Xuyên hơi khựng người, đầu không ngẩng lên nhưng cậu lạng mình tránh ra một chút.Đã một giờ chiều, cậu khá là vội.Ra khỏi trường đại học, Lý Xuyên bắt xe đi thẳng đến trung tâm thương mại, trong thẻ của cậu không còn nhiều tiền, cậu đi mua quần áo mà mặc cả tận tình đến mức chủ cửa hàng phải ngán ngẩm bảo: "Này anh trông chú em cao to đẹp trai thế này tưởng phải thoáng tính chứ lị, sao chú trả giá gắt thế hả?"

Lý Xuyên bấy giờ đã thay sang quần áo mới, cậu nhanh tay rút ví trả tiền.

Giờ thì chẳng còn cái vẻ khôn lanh đanh đá như lúc mặc cả nữa, cậu kệ cho tay chủ hàng than thở.

Thanh toán xong cậu nhìn qua số dư tài khoản trong điện thoại rồi chuẩn bị rời đi."

Ấy, quần này bỏ hả chú em?" tay chủ hàng hỏi.Lý Xuyên khựng lại rồi quay đầu xách túi quần áo cũ trên quầy.Ra khỏi cửa hàng, cậu ném luôn túi đồ cũ vào thùng rác trên đường.Tháng nào Lý Lệ Mai cũng gửi cho cậu ba ngàn tệ sinh hoạt phí, tháng này cậu nằm viện hơn chục ngày, hôm Lý Lệ Mai vào thăm đã nộp phần lớn viện phí cho cậu, phần còn lại sáng nay cậu tự thanh toán nốt.

Lúc này trong tay cậu còn được mấy trăm tệ.Người chồng mới của bà mẹ rất khá giả nên sẵn lòng chi tiền cho Lý Xuyên, nhưng lại không sẵn lòng để cậu sống chung một mái nhà với họ.

Nguyên nhân thì đơn giản – vì Lý Xuyên có bệnh.

Dăm bữa nửa tháng cậu sẽ lên cơn đòi tự tử, chính Lý Lệ Mai còn phải sợ đứa con mình đẻ ra.

Vậy là một khi ông chồng đã không tiếc thì bà ta cũng vui vẻ dúi tiền cho Lý Xuyên tự ra ngoài thuê nhà ở.Lý Lệ Mai là người đàn bà có nhan sắc, tuổi cũng chưa hẳn về chiều, bây giờ lại sinh cho người đàn ông kia một đứa con gái nên gia đình mới của bà ta kể như viên mãn.

Sự tồn tại của Lý Xuyên trở nên hoàn toàn thừa thãi, bảo sao cậu không bị bỏ vẳng trong bệnh viện.Lý Xuyên vào một tiệm cắt tóc, cậu yêu cầu chính xác kiểu tóc mình muốn, anh thợ lại đề nghị: "Anh thấy cái đoạn lông mày cạo của cậu chất quá, hay là anh đi tông-đơ bên dưới rồi cũng làm một đường..."

"Khỏi cần."

Lý Xuyên đáp gọn lỏn, "Anh chỉ cắt thôi, đừng sáng tác gì hết, khi nào tôi bảo dừng thì dừng."

Lần đầu tiên anh chàng thợ cạo gặp một vị khách bướng bỉnh như vậy, nhưng thằng nhỏ này trông cứng quá nên anh ta đành tiu nghỉu gật đầu.Tóc cắt xong quả là đẹp thật nhưng anh thợ vẫn chưa cam tâm, anh ta lại máy mồm nói: "Anh thấy là nên..."

"Không."

Lý Xuyên đứng dậy, cậu cao một mét tám hai, đứng mà nhìn xuống cũng làm người đối diện bị áp lực ra trò, "Thế này là được rồi, quét mã trả tiền được chứ?"

"...

được."

Rời khỏi tiệm cắt tóc đã là hơn hai giờ, Lý Xuyên vẫy một chiếc taxi, mới lên xe thì nhận được tin nhắn của Lâm Lạc Dương.[Sao hôm nay em cũng xuất viện mà không bảo anh?]Lý Xuyên gõ chữ: [Hứng lên thì em về thôi mà.]Xóa.[Định cho anh một bất ngờ mà.]Xóa tiếp.[Đợi em tí thôi, em sắp đến rồi.]Lại xóa.Đến khi xe chạy gần tới nơi cậu mới biên được một tin nhắn hoàn chỉnh và chính thức bấm gửi.[Anh ơi em xin lỗi mà, em không cố tình giấu anh đâu :(( :(( ]Đã gửi.Lý Xuyên thỏa mãn nhìn lại dòng tin mình vừa gửi đi rồi móc năm mươi tệ ra trả lái xe.Người lái xe nhìn tờ tiền có vẻ nghi ngờ, Lý Xuyên nói: "Tiền thật đấy, hôm nay dọn nhà khua được trong khe giường."

Người lái xe: "...

À, à, được."

Bấm chuông xong Lý Xuyên sốt ruột chỉnh lại áo quần cho thẳng thớm, đợi hồi lâu không thấy ai ra mở cửa cậu lại bắt đầu nghi hay mình đoán nhầm mất rồi?Mãi một lúc sau mới có tiếng bên trong vọng ra, rồi Lâm Lạc Dương xuất hiện trước mắt cậu với vẻ mặt đầy kinh ngạc.Bấy giờ Lý Xuyên mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày dù đáy mắt không giấu kịp nỗi hoang mang."

Em đến tìm anh nè." cậu ngắm nhìn Lâm Lạc Dương lúc này, tóc xõa khiến gương mặt càng nhỏ nhắn, cổ tay vẫn mảnh mai như thế... nhưng không sao, sức khỏe có thể từ từ rèn luyện được.

Cậu chợt hạ giọng như thì thầm, "Anh, anh không vui vì em đến à?"

Cậu rất sẵn lòng gọi tiếng "anh" ấy, gọi bất cứ lúc nào cậu thấy là nên.Và thế là gương mặt Lâm Lạc Dương giãn ra trông thấy, niềm vui nở rộ không hề giấu giếm."

Đương nhiên là vui rồi!"

Lời tác giả:Lý Xuyên: lên đồ đi gặp vợ nà~
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 13 - Đẹp trai không


Lâm Lạc Dương mở rộng cửa cho Lý Xuyên vào nhà, "Em đến sao không gọi trước cho anh?

Cứ lừ lừ đến thế... mà anh có bảo em địa chỉ rồi à...

ừ hình như có bảo nhỉ, thế mà em cũng tìm được nhà, giỏi thế."

Nằm trong viện chán muốn chết, cậu kể cho Lý Xuyên ti tỉ chuyện.

Đến cả chuyện hồi xưa lắc xưa lơ nhặt được con mèo về nuôi rồi vì sao đặt tên nó là "Vượng Tài" cậu cũng phải lôi ra, Lý Xuyên thì tuyệt nhiên không kêu ca bao giờ, Lâm Lạc Dương nói gì cậu ta cũng nghe."

Nhớ số nhà thì tìm dễ mà."

Lý Xuyên đáp, "Em thấy tin nhắn anh gửi rồi, không phải em cố tình không nói với anh đâu, tại em có chút việc đột xuất ấy."

"À."

Lâm Lạc Dương ậm ừ, lúc gửi tin nhắn đúng là cậu hơi dỗi thật.

Giờ nghĩ lại mới thấy ngại ngại, so với Lý Xuyên thì cậu chẳng đáng mặt anh lớn gì cả.Cậu vội vàng chạy lên phòng lấy điện thoại, lúc trở xuống thì thấy cô giúp việc mở cửa phòng ngủ của khách đi ra, thấy có người lạ trong nhà cô ta quay sang hỏi Lâm Lạc Dương: "*$#%((#($^$)?"

Đương nhiên Lâm Lạc Dương vẫn không hiểu gì hết.Lý Xuyên đứng đó nghe thấy liền đáp thay, thế là hai người hót ríu ríu với nhau một tràng làm Lâm Lạc Dương trố mắt nhìn."

Em hiểu cổ nói gì à?"

"Ừ, giọng Hải Nam mà.

Cổ hỏi em có phải bạn anh không với có cần làm điểm tâm không."

Lý Xuyên phiên dịch, "Em bảo đừng làm rồi."

Lâm Lạc Dương gật đầu, "Không ngờ em..." cậu mở wechat ra vừa đọc tin vừa nói, đang nói dở câu thì chợt khựng lại rồi hết nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình lại ngước lên nhìn tác giả của nó, cuối cùng Lâm Lạc Dương chần chừ hỏi, "Em gửi tin này à?"

Lý Xuyên nhìn lại tin nhắn trả lời của mình trên điện thoại Lâm Lạc Dương rồi điềm nhiên gật đầu.Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt, biểu cảm rất khó tả, "Không giống em cho lắm.", đã thế còn chêm mấy cái icon kỳ quặc nữa."

Em học anh đấy."

Lý Xuyên đáp.Lâm Lạc Dương ngẩn mặt, "Anh có nói chuyện thế này đâu?"

Lý Xuyên trầm ngâm nhìn cậu một hồi rồi bảo, "Giờ thì chưa, sau này thì có."

Lâm Lạc Dương: "???"

Cậu hỏi lại: "Ý là sao?"

Lý Xuyên bỏ qua câu hỏi này, cậu ta hỏi ngược lại Lâm Lạc Dương: "Hôm nay anh làm được gì rồi?"

"Ăn, ngủ, thế thôi."

Lâm Lạc Dương liệt kê lịch sinh hoạt đơn điệu đến đáng thương của mình, cậu nhận ra về nhà cũng chẳng khác gì ở viện, à có khác là gò bó hơn.Ở trong viện thỉnh thoảng còn có hộ lý vào tâm sự với cậu, về đây rồi cô giúp việc nói chuyện cậu còn nghe không hiểu."

Anh thành ở tù rồi, định đợi chị anh về để nói chuyện mà bả cũng đi mất mặt."

Lâm Lạc Dương buông mình nằm vật xuống sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà thở dài.Lý Xuyên đứng sau ghế, bảo, "Cố ít lâu nữa anh được tự do đi lại em sẽ đưa anh đi chơi."

"Có mùa xuân đấy á?"

Lâm Lạc Dương ngước mắt nhìn cậu ta, thấy Lý Xuyên cũng đang nhìn mình.

Lý Xuyên cứ luôn nhìn cậu bằng cặp mắt chăm chú ấy mà Lâm Lạc Dương cũng chẳng thấy có gì kỳ quặc.

Dường như việc ánh mắt cậu trai dán trên người cậu là một điều hết sức đương nhiên.Trừ lần đầu tiên gặp nhau."

Họ không cấm anh ra ngoài mãi đâu."

Lý Xuyên đặt một tay lên trán cậu rồi chậm rãi cúi xuống, "Gói chun em gửi anh nhận được chưa?"

"À, có."

Lâm Lạc Dương nhỏm dậy, chuồi người thoát khỏi sô pha rồi tót đi lục túi áo, "Sao em không tự đưa cho anh?"

Bàn tay Lý Xuyên thoáng cái bị hẫng, cậu giữ tư thế ấy trong nửa giây rồi tỉnh bơ đứng thẳng lên: "Qua tay người khác thì trịnh trọng hơn."

Cậu ta nói một cách rất nghiêm trang những lời Lâm Lạc Dương hoàn toàn không hiểu.Lâm Lạc Dương moi ra mấy cái chun màu hồng lam, Lý Xuyên nhặt một cái tròng vào cổ tay, "Buộc tóc không?"

"Để anh tự..."

Lâm Lạc Dương định giành lại cái chun trên tay cậu ta nhưng Lý Xuyên tránh được ngay."

Em muốn buộc tóc cho anh cơ, không được ạ?"

Lý Xuyên nhìn cậu, gương mặt vẫn lạnh tanh nhưng lại có vẻ đặc biệt nhẫn nại với riêng Lâm Lạc Dương, cậu ta bồi thêm một câu, "Anh Lạc Dương?"

Lâm Lạc Dương nhíu mày hỏi: "Em có sở thích kỳ cục vậy?

Thích buộc tóc cho người khác à?"

Lý Xuyên xoay người cậu lại cho xây lưng với mình rồi nhẹ nhàng luồn tay gom mớ tóc sau gáy Lâm Lạc Dương, những sợi tóc tơ ngắn ngủn biết không thể buộc được cậu ta vẫn cố tình cào vuốt lại để chúng mơn man trên vùng gáy nhạy cảm.Lâm Lạc Dương buồn buồn rụt vai lại, nhưng không vùng ra.Cậu rất tin tưởng Lý Xuyên, nhất là trong hoàn cảnh mọi người thân quen hình như đều đang dối gạt cậu, đến người chị ruột thịt cũng không chịu chuyện trò cùng cậu.

Ở thế giới sau mười năm này cuối cùng cậu chỉ biết ỷ lại vào mỗi mình Lý Xuyên, người cậu mới quen chưa đầy một tháng.Buộc tóc xong, Lâm Lạc Dương quay lại hỏi Lý Xuyên, "Em đến đây kiểu gì?"

"Taxi."

"Ý anh là em tìm nhà thế nào, khu này đường như mê cung ấy."

"Lái xe biết đường mà, em nhớ số nhà thì họ tìm được thôi." câu này đã đáp một lần lúc mới đến rồi nhưng Lý Xuyên vẫn thản nhiên nhắc lại.Lâm Lạc Dương gật đầu, vơ lấy cái gối tựa trên sô pha nhét vào sau lưng.Từ đó cậu bắt đầu mở máy tía lia, nói không ngừng nghỉ, như thể càng nói nhiều thì nỗi bất an trong lòng càng vơi bớt.Lý Xuyên thì vẫn như lúc ở viện, cứ lặng lẽ ngồi nghe Lâm Lạc Dương nói, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.Cậu có thừa kiên nhẫn với người đặc biệt, kể cả khi người đó nói tràng giang chuyện vô nghĩa cậu vẫn sẵn sàng nghe, thậm chí còn chu đáo rót nước cho người ta nhấp giọng.Lâm Lạc Dương đang kể lể về cuộc sống trước năm mười tám tuổi của cậu rồi đem so sánh với những ngày này như một cách an ủi bản thân.

Hôm nay không hiểu sao càng nói cậu càng thấy bất an, bầu không khí xa lạ trong nhà, cánh cửa kính bị khóa trái trên sân thượng... tất cả đều đang tạo một áp lực vô hình lên cậu.Đột nhiên tiếng líu lo của Lâm Lạc Dương ngừng bặt, cẳng tay cậu tự dưng run lên bần bật.Lý Xuyên không hỏi gì cả, cậu ta vội vã đè lại cổ tay Lâm Lạc Dương, bàn tay bao trọn vết thương của cậu.Lòng bàn tay Lý Xuyên chạm trên da nghe nóng rực, Lâm Lạc Dương cảm thấy đau chết đi được, nước mắt cậu dâng vòng quanh viền mắt nhưng quyết không chịu ứa ra."

Hay bị thế này lắm à?" cậu trai hỏi thật khẽ, Lâm Lạc Dương lại thấy sợ hãi."

Không... thỉnh thoảng thôi..."

Nói đến đó thì nín."

Có đau không?"

Lý Xuyên hỏi."

Hết đau rồi, thỉnh thoảng mới bị."

Lâm Lạc Dương đáp, rồi lại đế thêm, "Đừng nói với ai."

Lý Xuyên nói: "Ừ, em không nói cho ai hết, nhưng lần sau còn bị thì phải nói em biết."

Lâm Lạc Dương ngập ngừng gật đầu."

Em bảo là bất cứ lúc nào anh đau, kể cả em có ở cạnh anh hay không anh cũng gọi cho em, không gọi thì nhắn, kiểu gì em cũng nghe máy.

Mà tốt nhất là đau lúc có em ở cạnh đi."

Lâm Lạc Dương ngơ ngác hỏi lại: "Như bây giờ á?"

Lý Xuyên đáp: "Ừ, như bây giờ, em sẽ nắm tay anh."

Cơn nhức nhối nơi cổ tay dịu đi như kỳ tích.

Lý Xuyên cứ luôn chu đáo như thế, cậu ta chăm sóc cậu từ hồi ở trong viện đến giờ.

Mà mọi hành động của Lý Xuyên đều rất tự nhiên như là vốn nên như vậy, chính Lâm Lạc Dương thỉnh thoảng cũng quên bẵng Lý Xuyên mới mười chín, còn đang đi học và kém cậu bây giờ tròn chín tuổi.Bốn giờ chiều cô giúp việc xuất hiện nấu cơm tối, nấu xong cô ta líu lo một tràng bằng thứ giọng Lâm Lạc Dương không hiểu, Lý Xuyên lại đóng vai phiên dịch."

Cô ấy bảo hôm nay nhà có việc phải về, hỏi anh xin nghỉ đến mai được không?"

Lâm Lạc Dương hoang mang gật đầu, "Được... em bảo cổ thế nào cũng được."

Lý Xuyên "cần mẫn" chuyển lời.Cô kia đi rồi, Lý Xuyên mới hỏi: "Anh không nghe được giọng cô ấy thì nói chuyện kiểu gì?"

Lâm Lạc Dương gãi tai, "Chắc cổ vẫn nói được tiếng phổ thông chứ nhỉ."

Lý Xuyên hỏi, "Họ tìm người kiểu gì vậy?"

Lâm Lạc Dương đáp: "Thì... thì bảo là tìm người giúp việc mới để chăm sóc anh, thật ra cô nào chẳng thế, cô trước anh cũng có quen lắm đâu."

Lý Xuyên nhíu mày, nhìn cậu, "Thế hôm nay anh ở nhà một mình à?"

"Ừ, ừ ừ."

Lâm Lạc Dương đáp bừa.Lý Xuyên vặn lại: "Ừ ừ cái gì?"

"Thì ý là anh ở một mình cũng được chứ sao."

Lâm Lạc Dương nheo mắt nhìn cậu ta, "Này anh thấy em cũng chẳng khác gì mấy người kia nhé, anh có phải trẻ con không tự lo thân được đâu, làm sao không ở được một mình?"

Lý Xuyên cụp mắt, như là đang cố giấu cảm xúc, "Mai em không đi học, em ở lại với anh nhé."

Lâm Lạc Dương nghiêng đầu, thắc mắc, "Mai thứ tư mà?"

"Em nói chuyện với giảng viên định hướng rồi, cổ bảo ngày kia mới phải đi học."

"Hôm nay em lên trường rồi à?"

"Ừ."

Lý Xuyên nghĩ nghĩ một lát rồi bắt đầu nắn nót kể, "Lúc ra khỏi phòng giáo vụ em gặp mấy đứa bạn cùng lớp mà chúng nó cứ tránh em, chẳng hiểu tại sao."

Đây là nói thật.Chẳng qua là cậu vốn không thèm bận tâm.Lúc này tự dưng lôi ra kể kiểu úp úp mở mở rõ là có ý đồ bất chính.Quả nhiên Lâm Lạc Dương nghe xong thì mím môi, vẻ đầy thương cảm: "Thế thôi hôm nay em ở lại đây với anh, anh em mình nói chuyện cho đỡ buồn."

Người gì đâu mà dễ gạt.Tự dưng Lý Xuyên đưa tay chọc cái đuôi tóc con con sau gáy Lâm Lạc Dương, tóc cậu bảo dài lắm cũng không hẳn nên chỉ túm lại được một chút xíu như vậy.Lâm Lạc Dương ngoái lại, Lý Xuyên lại chọc chọc, bảo: "Anh chưa khen em đâu đấy."

Lâm Lạc Dương: "Hả?"

"Em cố tình mặc đồ đẹp đến gặp anh mà."

Lý Xuyên dang rộng hai tay, tỉnh bơ hỏi, "Đẹp trai không?"

Lâm Lạc Dương: "...

à...

đẹp đẹp."

Thì ra là đang đợi cậu khen à?!Ai mà biết được trời ơi trời!—–Lời tác giả:Xuyên Xuyên: Khen em đi.Lạc bấy bì: Khen khen khen.
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 14 - Nguy hiểm nha


Tối hôm đó hai người ăn cơm cùng nhau, đây là lần đầu tiên họ ăn chung, bàn ăn khá rộng nhưng Lý Xuyên kéo ghế lại ngồi sát cạnh Lâm Lạc Dương."

Ngồi gần cho tiện nói chuyện, xa quá em nghe không rõ."

Lâm Lạc Dương: "..."

Ngồi ăn chứ đâu phải ngồi nói, dù thật ra cậu nói cũng hơi nhiều."

Nãy anh vào nhà tắm xem..."

ăn được mấy miếng cậu bắt đầu mở máy.Lý Xuyên ngừng đũa, chờ nghe cậu nói."

Có mỗi đồ đánh răng rửa mặt của anh thôi, không thấy bàn chải dùng một lần đâu cả.

Tí ăn cơm xong mình đi siêu thị mua nhé, khu này giờ anh cũng lạ đường lắm, chắc phải đi lòng vòng lâu đấy."

Lý Xuyên ra vẻ ngẫm nghĩ một tí rồi đáp: "Ừ."

Ăn xong Lý Xuyên đứng dậy dọn bát đĩa vào bếp, ở đâu có cái lý để khách rửa bát nên Lâm Lạc Dương vội ngăn lại thì bị Lý Xuyên hạ gục bằng một câu "anh rửa không sạch", thế là cậu tiu nghỉu lượn ra ngoài.Đúng lúc ấy thì Triệu Thụy Tiêu gọi đến, hỏi cậu ở nhà ăn ở ra sao.Lâm Lạc Dương đáp: "Chán chết."

"Rảnh quá thì nói chuyện với cô Thường đi, cổ đi nhiều nơi lắm, tha hồ kể chuyện cho mày nghe."

"Cổ nói tao có hiểu đâu."

Lâm Lạc Dương bảo, "Với lại bữa nay cổ xin nghỉ nhà có việc rồi."

"Nghỉ rồi á?"

Triệu Thụy Tiêu cao giọng, có vẻ kinh ngạc, "Thế bây giờ có mình mày ở nhà à?"

"Có bạn tao nữa."

Triệu Thụy Tiêu ngơ ngác, "Bạn nào?"

"Lý Xuyên đó, mày gặp rồi đấy.

Nó đến chơi với tao."

Lâm Lạc Dương đã quen cái sự bị mấy thằng này coi như con nít nên Triệu Thụy Tiêu hỏi sao cậu thật thà đáp vậy.Triệu Thụy Tiêu vẫn chưa yên tâm, "Hay để tao bảo Ngô Húc sang..."

"Thôi thôi, không phải canh tao đâu, tao có làm gì đâu mà."

Lâm Lạc Dương ngắt lời ngay, "Mày đừng có sang đây, Ngô Húc cũng không được sang, mai cô Thường về rồi.

Với lại cổ nói tao nghe không hiểu thật mày ơi..."

"Cô ấy nói được tiếng phổ thông đấy, mày cứ nói với cổ là cổ hiểu.

Chắc ở dưới quê tao lâu ngày bị quen nếp thôi."

"A thế là người ở quê nhà mày à?"

Lâm Lạc Dương ngồi dựa lưng vào ghế, "Cái kiểu gì đấy, thuê người giám sát tao thật đấy à?"

Đầu dây bên kia Triệu Thụy Tiêu im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ta mới nói, "Lạc Dương, lần này suýt nữa là mày đi luôn đấy."

Lâm Lạc Dương ngửa đầu nhìn chùm đèn trên trần, những chuỗi hạt thả xuống như chỉ chực đâm vào mắt cậu, màu vàng lóng lánh nằm lại trong đáy mắt, cháy bập bùng."

Tao biết rồi, vì thằng nào đấy chứ gì."

Lâm Lạc Dương co chân, cuộn mình lại trên ghế, "Mà tao chẳng tin."

Tiếng nước chảy trong bếp ngừng lại."

Nó là người thế nào hả mày?"

Lâm Lạc Dương chợt hỏi, "Tao hỏi được chứ?"

Một người khiến cậu sẵn sàng từ bỏ cuộc sống... là thứ người gì mới được?Anh ta tồn tại thật sao?"

Mày biết nó đúng không?"

Lâm Lạc Dương lẩm bẩm, "Tao quen lúc học đại học phải không?"

Triệu Thụy Tiêu lại chỉ nói: "Đừng nghĩ đến nó nữa."

"Nhưng mà tao muốn biết."

Thật ra không chỉ vì tò mò mà là phải gỡ được nút thắt này họ mới có thể thẳng thắn đối diện với nhau.

Cậu không thích cái cảnh tất cả đều giữ một bí mật chung với cậu, để rồi đôi bên như người ở hai chiến tuyến.Lâm Lạc Dương rất sợ cô đơn, cậu ghét cảm giác chỉ có một mình, thế nên dù có ba mẹ và chị gái nhưng cứ dăm bữa cậu lại nhặt chó mèo về nuôi."

Nó bỏ mày rồi, mày có cần phải truy đến cùng vì một thằng như thế không?"

Triệu Thụy Tiêu vặn lại."

Chị tao giận lắm phải không?"

Lâm Lạc Dương thì thào, "Thảo nào cả tháng nay bả không chịu gặp tao."

"Không có đâu, chẳng qua là chị ấy..."

Triệu Thụy Tiêu ngập ngừng một chút, "Chị ấy cần chút thời gian để bình tâm lại, rồi chị ấy sẽ về nhà với mày thôi."

"Hóa ra tao đến hai tám tuổi vẫn còn làm khổ chị tao, nhắn bả giúp tao là tao xin lỗi nhé." nói xong câu này Lâm Lạc Dương bấm ngắt máy luôn, không đợi Triệu Thụy Tiêu đáp lại.

Rồi cậu lại nằm vật ra sô pha."

Này, anh bảo rồi, sao cứ nghe lỏm thế?"

Lâm Lạc Dương nhỏm dậy đe cậu trai đã đứng trong phòng từ bao giờ.Lý Xuyên bước tới, đưa tay đụng vào má cậu.Đột nhiên Lâm Lạc Dương ý thức được cậu trai trước mặt mình thích con trai, mà chính cậu hình như cũng vậy.Đã thế mà còn đụng chạm thế này có ổn không?Lý Xuyên nói: "Tóc bù rồi, để em buộc lại cho."

Lâm Lạc Dương thoáng thở phào, đấy đấy, anh em chí cốt phải thế, có gì mờ ám đâu nào!"

Rửa tay chưa mà đòi mó vào đầu anh?" cậu dài giọng hỏi."

Rửa sạch rồi, còn ướt đây này."

Lý Xuyên nói rồi nâng cằm cậu lên, vừa nhìn chăm chú vừa hỏi: "Thấy ướt không?"

Lâm Lạc Dương: "... thấy."

Đêm xuống trời lạnh hơn, Lâm Lạc Dương lục tủ tìm cái áo gió cho Lý Xuyên, bấy giờ cậu mới nhận ra tủ của mình toàn đồ màu đen."

Mười năm sau coi bộ anh không ưa điệu lắm." cậu bình phẩm rồi đưa cho Lý Xuyên một cái áo, Lý Xuyên thử ướm vào mình rồi nói, "Thôi đi, không vừa đâu."

Lâm Lạc Dương than thở: "Ê sao mấy đứa cứ phải cao thế hả?"

"Bình thường mà."

Lý Xuyên giơ tay căn đỉnh đầu mình rồi cố tình nhìn xuống Lâm Lạc Dương, "Làm gì mà cao lắm."

Lâm Lạc Dương thấy mình bị "sỉ nhục" sâu sắc, thật ra cậu cũng đâu có lùn, hẳn một mét bảy bảy chứ bộ.

Thế quái nào cả thằng bạn nối khố lẫn Triệu Thụy Tiêu đều phải cao hơn mét tám, đi với hai thằng đó cậu trông không khác gì chân cắp cặp loong toong.

Thậm chí đi với Lý Xuyên cũng không ai nhận ra cậu mới là anh lớn.Tóm lại là làm người quá thất bại.Hai đứa đi ra khỏi nhà mới nhận ra trời cũng không lạnh, ngoài đường đầy người đi bộ chỉ mặc áo cộc tay.Siêu thị ở tít cuối con đường đối diện, ấy là Lý Xuyên tinh mắt nhìn thấy biển hiệu từ đằng xa.

Có lẽ đó là siêu thị duy nhất ở khu này.Lâm Lạc Dương chực đi xuống vạch qua đường thì bị Lý Xuyên kéo lại, "Nhìn đường kìa anh."

Lâm Lạc Dương: "?"

Lâm Lạc Dương: "Ê cái thói ở đâu đấy, anh mới là người hai tám đấy nhé."

Lần này thì nhất định cậu phải nhấn mạnh lợi thế tuổi tác, tự dưng được cho không chục tuổi, không xài cũng uổng."

Thì có ai bảo không phải đâu."

Lý Xuyên thản nhiên đáp, "Đi từ từ thôi, em theo không kịp."

Lâm Lạc Dương phát hiện ra thỉnh thoảng Lý Xuyên nói chuyện rất trẻ con nhưng những lời cậu ta nói lại chẳng ăn nhập gì với cái mặt tỉnh rụi, thậm chí cái cách cậu ta gọi cậu là "anh" cũng như mang đầy ẩn ý."

Đi thôi, anh."

Lý Xuyên kéo tay cậu, thế là cậu lại hí hửng đi theo.Kể ra được gọi anh nghe cũng sướng tai thật!Siêu thị có cái tên vừa dài vừa rắc rối, Lâm Lạc Dương nhẩm mấy lần chưa nhớ được thì Lý Xuyên đã đẩy xe hàng đến, thấy thế cậu hỏi: "Mua mỗi bàn chải thôi mà?"

"Mua đồ ăn vặt cho anh nữa."

Lý Xuyên nắm gáy cậu bắt cậu nhìn thẳng phía trước."

Anh không ăn bim bim đâu."

Lâm Lạc Dương cãi xong mới nghĩ lại tốc độ nạp thực phẩm rác của mình năm mười tám tuổi – ờ, cũng không vừa."

Chọn đi."

Lý Xuyên nói, "Ra đến đây rồi."

Lâm Lạc Dương: "...

ê em nói chuyện giống ông bác tết hay đến nhà anh ăn chực ghê."

Lý Xuyên: "Không được đâu, em không gọi anh xưng bác đâu."

Lâm Lạc Dương phát hiện ra mình không chỉ cãi không lại Ngô Húc, mà cả với Lý Xuyên cậu cũng thua luôn.Cuối cùng Lâm Lạc Dương nhặt một lốc sữa tươi với mấy gói khoai chiên, lúc này quả thật cậu không thèm thuồng gì đồ ăn vặt cả, món que cay lại càng không lọt được vào mắt xanh của cậu.

Hình như là tại cơ thể này nên cậu chẳng còn biết thèm ăn nữa.Lý Xuyên bảo: "Không phải tiết kiệm hộ em đâu."

"Thật á?"

Lâm Lạc Dương chợt nổi hứng đùa, "Thế mua cái xe đạp điện nhé?"

Lý Xuyên: "... còn có ba trăm rưỡi thôi, anh tiêu sao thì tiêu."

Lần đầu tiên chứng kiến Lý Xuyên bị lúng túng, Lâm Lạc Dương hí hửng vỗ vai thằng em, "Ở nhà anh làm gì có chuyện bắt em tốn tiền, hả?

Để đấy, anh giai sẽ bao em."

Lý Xuyên thật tình không muốn làm cậu cụt hứng, nhưng vẫn phải hỏi: "Anh nhớ mã thẻ à?"

Lâm Lạc Dương: "..."

Lâm Lạc Dương chực rút điện thoại ra, "Chắc chị anh biết đấy..."

Lý Xuyên vội ngăn cậu lại, "Để đấy em trả, có bao nhiêu đâu."

Trả tiền xong Lý Xuyên im lặng nhìn số dư tài khoản trên điện thoại, Lâm Lạc Dương chớp chớp mắt nhìn cậu ta, "Hết bao nhiêu đấy?

Nói đi hôm sau anh trả lại cho."

Lý Xuyên nhét điện thoại vào túi, nói, "Không cần, tiền của em là để anh tiêu mà."

Lâm Lạc Dương tưởng mình nghe lộn, cậu hỏi lại: "Gì gì?"

Lý Xuyên dứ một tay lên trán cậu, cười cười đáp, "Anh nghe thấy mà."

Lâm Lạc Dương: "..."

Thế này nguy hiểm nha!Cậu cuống quýt lùi lùi lại, làm như không biết gì hết.Về nhà, hai đứa chẳng có việc gì làm, Lý Xuyên hỏi cậu chơi điện tử không.

Thật ra Lâm Lạc Dương không thích chơi lắm, tại cậu chơi ngố quá nên chết lia lịa, toàn bị mấy đứa cùng team chửi.

Nói chung trải nghiệm chơi game của cậu hết sức tồi tệ, nhưng thân làm anh lớn cậu cũng đành đồng ý chơi với Lý Xuyên.Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lý Xuyên chủ động đòi cậu việc gì.Đăng nhập xong Lâm Lạc Dương mới nhận ra một điều, "Mình không cùng bậc hàng thì ghép team thế nào được."

Lập tức Lý Xuyên tạo ngay một tài khoản mới, "Giờ thì được rồi."

Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta tạo tài khoản nhoay nhoáy thì bùi ngùi thở dài: "Em thích chơi game quá nhỉ."

Không chơi cùng được thì thôi, làm gì mà ham thế?"

Cũng bình thường."

Lý Xuyên ngả người ra sô pha, chốc chốc lại đưa mắt sang xem Lâm Lạc Dương chơi, "Đủ để gánh anh."

Lâm Lạc Dương lại cảm thấy bị "sỉ nhục" sâu sắc lần nữa.Hai ván đầu Lý Xuyên chơi cũng không thạo lắm, hai thằng thua liểng xiểng."

Nhân vật mới cập nhật, em làm quen đã."

Lý Xuyên nói.Lâm Lạc Dương cà khịa: "Gớm gớm thôi, càng thua càng nghiện chứ gì?"

Lý Xuyên liếc nhìn cậu rồi đột nhiên chồm sang, nghiêng đầu bảo, "Để xem ai càng thua càng nghiện."

Lâm Lạc Dương phát hiện ra sau khi xuất viện Lý Xuyên nói nhiều hơn và cũng hoạt bát hơn hẳn.Cái kiểu "hoạt bát" làm cậu hơi bị hãi.Chơi thêm mấy ván nữa và Lâm Lạc Dương đã ngộ ra sự thú vị của trò chơi, thì ra cậu chán không phải vì game không hay mà là vì cậu chơi hoài không thắng!Chơi game rất ngốn thời gian, lúc Lý Xuyên bảo đến giờ ngủ rồi Lâm Lạc Dương ngẩng lên nhìn đồng hồ mới thấy đã mười một giờ đêm.Cậu bảo: "Nốt ván này thôi."

Lý Xuyên nhìn cậu, "Nốt thôi nhé."

Gần mười hai giờ mới xong ván, Lâm Lạc Dương ngồi thần trên sô pha một hồi nữa, lúc đứng dậy lưng cậu mỏi muốn rụng rời.

Lý Xuyên đứng sau tận tình nắn bóp cho cậu vài cái.Phòng ngủ cho khách ở tầng một, Lý Xuyên đánh răng rửa mặt xong không về phòng ngay mà cứ đứng ở cửa toilet đợi Lâm Lạc Dương."

Ong ồi ì ào ủ ê..."

Lâm Lạc Dương lúng búng nói với một mồm đầy bọt kem đánh răng.Lý Xuyên đột nhiên sấn tới, Lâm Lạc Dương vô thức ngửa mình muốn tránh nhưng cậu trai đã kịp luồn bàn tay ra sau gáy cậu, tuột cái chun đang cột trên tóc cậu ra, vòng lại vào cổ tay mình, "OK, anh cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."

Lâm Lạc Dương ngơ ngác.Một lúc sau cậu mới ré lên...

"Ơ này, anh đã rửa mặt đâu!

Giật chun của người ta là thế nào?!"

Du's corner: =))) sai lầm lớn nhất của Lạc bấy bì là ra trận chỉ với 18 năm kiến thức =)))Tính ra Lạc bấy bì 1m77, Xuyên Xuyên 1m82 :"3 vừa xinh.
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 15 - Sợ cô đơn


Lâm Lạc Dương ngủ cứ chập chờn, đêm đầu tiên về nhà còn không yên bằng ở bệnh viện.

Cả đêm cậu cứ dở tỉnh dở mê, những cơn mơ ngắn dồn dập ập đến, lúc là thời tiểu học, lúc là cấp hai, rồi cả cái đầu nhuộm xanh chói lọi của Ngô Húc sau khi tốt nghiệp cấp ba...Không biết đó là lần choàng tỉnh thứ bao nhiêu, cậu mở mắt nhìn những đường viền hoa khảm trên trần nhà nhờ ánh trăng leo lắt, trong sự mơ hồ của đêm dường như cậu nghe thấy tiếng động rất khẽ ngoài cửa.

Mắt cậu thoáng cay, tâm trí cậu hỗn loạn, một lần nữa cậu chìm vào cơn mơ... lần này cậu mơ thấy một con mèo.Con mèo trong câu chuyện nhặt mèo cậu kể với Lý Xuyên."

Vượng Tài" là con mèo đầu tiên Lâm Lạc Dương nhặt về.Một con mèo con lông vàng tuyền màu vỏ quýt, được Lâm Lạc Dương khi ấy mới học tiểu học nhặt về vào một ngày mưa.Thằng bé gác ô trên vai, ôm con mèo con đang run vì lạnh bằng cả hai tay.

Về đến nhà thì người cũng ướt lướt thướt nhưng nó vẫn hí hửng gào toáng lên: "Con có cái này hay cực!!"

Bữa nay lúc đi học nó đã đánh rơi hết tiền tiêu vặt tuần này, và như để hưởng ứng nỗi buồn đói kém của nó cả ngày trời đất cũng ủ dột theo.

Đến lúc tan trường thì mưa, rồi trên đường về nó nhặt được một con mèo.Chú bé cấp một Lâm Lạc Dương đã kết luận rằng: trong cái rủi có cái may, hết ngày mới biết!Ba mẹ Lâm Lạc Dương thì bảo rằng cho phép nuôi mèo nhưng không có chuyện bù tiền tiêu vặt đâu.Thế là thằng bé ngồi tì người vào sô pha ngắm con mèo được quấn trong khăn vẫn còn run rẩy rồi bảo: "Đã thế con sẽ đặt tên nó là Vượng Tài."

Ba mẹ phì cười, cả chị nó cũng cười theo."

Tiền mất rồi thì thôi, gọi 'Vượng Tài' tiền cũng không bay về đâu."

Lâm Lạc Dương than thở: "Em biết rồi, chị đừng có nhắc mãi người ta tiếc!"

Nói xong cậu leo lên sô pha, khẽ khàng bế con mèo vào lòng.Thấy thế Lâm Nhược Liễu hỏi: "Em làm gì đấy?"

Lâm Lạc Dương cười chúm chím đáp: "Chia cho nó hơi ấm của em, cho nó khỏi lạnh."

Đó là con mèo đầu tiên cậu nhặt về, từ năm cậu mười tuổi đến mười tám tuổi, mèo con trở thành mèo ú, nó là con mèo "vĩ đại" nhất trong lũ mèo ở nhà.Lâm Lạc Dương thích nó nhất, nó chắc là cũng thích Lâm Lạc Dương nhất trên đời.##Tám giờ sáng hôm sau Lâm Lạc Dương tỉnh dậy, xuống lầu cậu mới thấy Lý Xuyên dậy còn sớm hơn mình."

Em làm gì đấy?" thấy Lý Xuyên đang đứng trong bếp nấu ăn cậu giật mình hỏi, "...

ê thật ra em đến đây cướp chỗ cô giúp việc nhà anh đúng không?"

Lý Xuyên đáp nghiêm trang: "Cũng được."

Lâm Lạc Dương vội vàng lắc đầu, "Ấy anh đùa mà, em đừng tin chứ.

Em là khách mà."

Lý Xuyên quay lại nhìn cậu: "Gọi 'khách' nghe xa lạ thế."

"Thì là bạn, em là bạn anh."

Lâm Lạc Dương đi vào bếp, "Úi chà em biết nấu cơm thật, giỏi thế."

Lý Xuyên hơi né mình ra để cậu chen vào đứng cạnh, "Ừ, em ở một mình, không tự nấu thì ăn gì."

Hôm qua không biết ai dọn nhà vứt đi ba bốn hộp mì ăn liền, giờ nói câu này không thấy ngại nhỉ."

Thế là mẹ em cứ mặc kệ em vậy à?"

Lâm Lạc Dương ngước mắt nhìn Lý Xuyên, trông tội nghiệp như thể chính cậu mới là người bị bỏ rơi, "Bả không hỏi han gì thật luôn?"

Lý Xuyên nghĩ nghĩ một chút rồi bảo, "Vì hồi trước em chém mẹ em một lần."

Lâm Lạc Dương trố mắt.Lý Xuyên nói tiếp: "Chém, bằng dao."

"Lúc đó em không kiểm soát được mình, giờ thì khỏi rồi."

Lý Xuyên bình tĩnh nói rồi nghiêng mặt sang nhìn Lâm Lạc Dương chăm chú, "Anh đừng sợ."

"Anh không sợ."

Lâm Lạc Dương bắt chước Lý Xuyên cũng đưa tay nắm cổ tay cậu trai rồi trịnh trọng gật đầu, "Đừng tự hại mình nữa nhé."

Lý Xuyên đặt cái đĩa xuống mặt bếp, "Ừ, cùng hứa đi, em làm được anh cũng phải làm được."

Lâm Lạc Dương không hiểu sao chuyện này lại ngoắc cả mình vào nhưng vẫn gật đầu, "Anh thì chắc chắn là không rồi, anh sợ đau lắm."

Ánh mắt Lý Xuyên hạ xuống, đáp tại cổ tay cậu.Lâm Lạc Dương nhận ra ngay, cứ cầm tay Lý Xuyên coi bộ không ổn mà thả ra lúc này thì lại hơi sỗ sàng, "Em có vẻ không tin nhỉ."

"Đừng làm thế nữa, không ai đáng cho anh làm thế cả."

đột nhiên Lý Xuyên nghiêm mặt nói."

Đã bảo đấy là bây giờ nó thế... chứ anh mười tám tuổi có dở hơi đâu mà... còn hai tám tuổi anh bị làm sao anh cũng muốn hỏi nó lắm."

Lâm Lạc Dương vừa giấu tay ra sau lưng vừa nói, "Hỏi mọi người thì chẳng ai chịu nói cho anh."

"Thì đừng hỏi, đâu nhất thiết phải biết."

ánh mắt Lý Xuyên không bám theo cánh tay Lâm Lạc Dương nữa mà lia lên liếc mặt cậu thật nhanh rồi lặng lẽ rơi xuống sàn, "Em thấy may mà anh quên được nó."

Cậu ta nói giọng lấp lửng như vậy làm nhất thời Lâm Lạc Dương chẳng biết đối đáp ra sao."... không phải là quên, vốn là anh không biết nó."

Lâm Lạc Dương cãi, "Đúng là em không tin anh vượt thời gian mà, em chẳng khác gì họ cả."

"Em không giống họ, em chỉ nghe một mình anh nói."

Lý Xuyên vặn lại cậu, "Anh biết rõ như thế còn gì?"

Lâm Lạc Dương lùi bước, chống tay vào cái ghế sau lưng, cậu muốn lách mình ra ngoài, tránh khỏi Lý Xuyên.Đúng lúc ấy thì Lý Xuyên nói: "Đúng là anh sợ mà."

Hành động trốn chạy của Lâm Lạc Dương lập tức ngừng lại.Lý Xuyên nhìn cậu chăm chăm, "Đã bảo là đừng sợ em rồi cơ mà, anh."

Lâm Lạc Dương vội vàng phân bua: "Không, anh có sợ đâu, chỉ tại... ai bảo em nói chuyện lạ thế..."

"Em nói chuyện lạ lắm ạ, câu nào lạ cơ?"

Lý Xuyên hỏi, "Em không có bạn, em chẳng hay nói chuyện với mọi người... em mà nói gì làm anh khó chịu thì anh bảo em, sau này em không nói như thế nữa."

Cái này là thật, cậu không nói láo.Lý Xuyên đúng là rất dị hợm, không chơi được với ai.Lập tức Lâm Lạc Dương cảm thấy áy náy, "Không, cũng không có gì cả, thôi bỏ đi, tại anh không để ý."

Lý Xuyên mỉm cười, như là mừng rỡ vì được Lâm Lạc Dương thông cảm.Cậu ta bảo: "Không sao, em không giận anh đâu."

Mãi đến lúc ăn gần xong bữa sáng Lâm Lạc Dương mới sực ngộ ra, ủa vì sao cuối cùng cậu lại là người xin lỗi vậy??Chín rưỡi sáng thì cô Thường trở lại, vẫn líu lo bằng tiếng Hải Nam, mấy lần Lâm Lạc Dương định mở miệng nhưng chen vào không nổi.

Mãi đến khi Lý Xuyên bảo gì đó cô ta mới vỗ trán rồi bắt đầu đổi sang giọng phổ thông lơ lớ để nói chuyện với hai người."

Xin lỗi xin lỗi nhé, hôm qua cô thấy có khách nên chắc không cần cô về, Tiểu Triệu đã gọi điện nhắc cô rồi."

"Không sao ạ, ở nhà cũng không có việc gì thật, cô đừng khách sáo.

Với lại cháu đồng ý cho cô nghỉ mà..."

Lâm Lạc Dương cố căng tai nghe hiểu lời cô ta, cuối cùng cậu ngắc ngứ đáp.Mà vừa nghĩ chiều nay Lý Xuyên sẽ đi, nhà lại chỉ còn hai cô cháu cậu lại thấy bồn chồn.

Thứ cảm giác hụt hẫng mới lạ này nhất thời thật khó xua đi, thế là cả sáng hôm đó cậu cứ nài nỉ Lý Xuyên chơi game cùng mình."

Hay thôi đừng chơi nữa, anh không mỏi mắt à?" mãi sau Lý Xuyên mới hỏi.Lâm Lạc Dương do dự đáp: "Có hơi hơi."

Lập tức Lý Xuyên đăng xuất tài khoản, "Nhắm mắt lại nghỉ đi."

Lâm Lạc Dương bảo: "Em làm thế coi chừng bị report."

Lý Xuyên thản nhiên đáp: "Ừ, kệ nó."

Lâm Lạc Dương: "... thế còn team, tội người ta."

"Tội á?"

Lý Xuyên lại nói tỉnh rụi, "Anh cũng out đi, anh chơi nữa còn tội người ta hơn."

Lâm Lạc Dương: "..."

Ăn trưa xong, Lâm Lạc Dương gội sơ cái đầu rồi lấy cây uốn tóc ra định tạo kiểu một tí.

Khổ nỗi tay chân lóng ngóng cậu thử mấy lần đều không được, cuối cùng Lý Xuyên bảo: "Để đấy em làm cho."

Lâm Lạc Dương ngờ vực hỏi: "Em biết làm à?"

Lý Xuyên đáp: "Không biết, nhưng chắc là được."

Cậu ta nói chuyện chẳng biết câu nào là thật, câu nào là đùa.Lâm Lạc Dương dễ tính đưa luôn đầu ra cho thằng em thí nghiệm, tay Lý Xuyên cắt móng gọn gàng, mỗi lần chạm vào da đầu cứ nghe êm êm buồn buồn.

Cuộn xong xoa xoa mớ tóc cho tơi ra, soi gương thấy cũng đẹp phết.Lâm Lạc Dương giơ ngón cái lên khen, Lý Xuyên cười, lúc này cậu ta đang xắn tay áo để lộ cả cánh tay.

Lâm Lạc Dương để ý thấy sợi dây chun vẫn đeo trên cổ tay Lý Xuyên thì hỏi: "Em định mang về à?"

"Không được ạ?"

Lâm Lạc Dương lắc đầu, "Của em mua mà, giữ lấy bao giờ có bạn gái thì buộc tóc cho người ta..." nói đến đó là cậu biết mình lỡ miệng rồi."

Anh quên à?"

Lý Xuyên bỗng gỡ cái chun khỏi cổ tay rồi kéo giãn bằng tay kia và búng cái tạch vào trán Lâm Lạc Dương, "Em-thích-con-trai."

Lâm Lạc Dương ôm trán gật đầu lia lịa.Quên làm sao được.Thậm chí giờ cậu còn nghi Lý Xuyên thích cậu luôn ấy.Nhưng mà sao lại thế được, cậu bây giờ hai tám tuổi rồi mà!

Hai đứa chênh nhau gần chục tuổi, Lý Xuyên phải thích người cùng lứa mới hợp lý chứ.Nghĩ vậy Lâm Lạc Dương lại tự nhủ mình lo xa quá rồi, thế là cậu đáp nước đôi: "Tính ra lúc anh mười tám tuổi thì em mới chín tuổi, he he học sinh tiểu học."

Lý Xuyên chưng hửng mất nửa giây nhưng cậu tỉnh ra ngay, biết thừa Lâm Lạc Dương cố tình nói thế nên cậu khỏ khỏ ngón tay lên trán thằng anh, "Ừ, thế nên em còn được ở bên anh lâu lắm."

Và thế là Lâm Lạc Dương: "???"

Chiều hôm đó cả hai cùng xem phim, Lâm Lạc Dương cũng thấy lạ kỳ, hai đứa tính tình khác hẳn nhau, tuổi thì chênh vài cây số thế mà chơi với nhau rõ là hợp.

Nhiều khi chẳng cần nói chuyện, cứ ngồi bên nhau cả ngày không thấy chán.Đồng hồ vẫn tích tắc chạy, qua bốn giờ Lâm Lạc Dương bắt đầu nhấp nhổm.Lý Xuyên hỏi: "Không muốn xem nữa à?"

"Không."

Lâm Lạc Dương nói thẳng, "Mấy giờ em về?"

A, hình như nói hơi sai...Mặt Lý Xuyên vẫn lạnh te nhưng cậu ta ngả người sang hỏi Lâm Lạc Dương: "Anh đuổi em đấy à?"

Lâm Lạc Dương vội chữa lại: "Không có, nhưng muộn quá thì không gọi được xe đâu, khu này vắng lắm.

Em nói trước để anh còn biết đường đưa em ra."

Lý Xuyên đáp: "Không về cũng được, em ở lại một hôm nữa nhé."

"Sao thế được?"

Lâm Lạc Dương phản đối, "Từ đây đến trường em chắc xa lắm đấy."

"Biết ngay là anh muốn đuổi em mà."

Lâm Lạc Dương cắn răng hậm hực, "Đã bảo không phải rồi, thứ bảy chủ nhật anh sẽ đến tìm em!"

Lý Xuyên mỉm cười, "Ừ, thế thì thứ bảy em đến đón anh."

Lâm Lạc Dương: "..."

Có phải cậu vừa bị trêu không vậy?"

Ở nhà buồn quá thì gọi cho em, lúc nào em cũng nghe được."

Lý Xuyên vừa nói vừa xoa đầu cậu."

Ê ê, chớ nha..."

Lâm Lạc Dương muốn tránh mà không được, cuối cùng cậu tức khí chồm lên vò lại tóc Lý Xuyên.

Bấy giờ cậu mới nhận ra hai người đang ngồi rất gần, quá gần, một tay Lý Xuyên chống sát bên hông cậu như là đang ôm cậu trong lòng.Cuối cùng Lý Xuyên vẫn về, nhưng nhất quyết không cho Lâm Lạc Dương đi tiễn."

Anh gội đầu là để đưa em ra đấy nhé."

Lâm Lạc Dương nói, "Ít nhất cũng phải để anh xem em có bắt được xe không chứ?

Nếu không anh không yên tâm."

Cậu còn định lên mặt anh lớn một tí nhưng khổ nỗi trước mặt Lý Xuyên ưu thế tuổi tác của cậu là số 0.Lý Xuyên nhìn cậu hồi lâu, rồi đột nhiên bảo: "Thế thôi mai em nghỉ học, anh mà đưa em ra kiểu gì em cũng theo anh về nhà."

Lâm Lạc Dương ngẩn mặt.Cậu trai cúi xuống, động tác giống hệt như định đòi một nụ hôn làm Lâm Lạc Dương sợ cứng người.Nhất định cậu phải đẩy cậu ta ra, hoặc là lùi lại ngay... hai đứa thế này dị quá trời ơi.Con trai với con trai.Cậu với Lý Xuyên."

Nhớ gọi hoặc nhắn tin cho em, cách nào cũng phải giữ liên lạc với em."

Lý Xuyên dừng lại ngay sát mặt Lâm Lạc Dương, "Nhé, anh?"

Có lẽ họ đúng là cùng một loại người.Cùng sợ cô đơn.Lý Xuyên bảo cậu ấy không giao du với bạn cùng lứa, còn Lâm Lạc Dương trong thế giới mười năm sau này chẳng phải cũng thế ư."

Ừ, em bắt được xe thì gọi cho anh cũng được."

Lâm Lạc Dương không kì kèo đòi đi tiễn nữa, cậu bước lùi vào trong nhà, "Thứ bảy gặp lại nhé."

"Ừ, thứ bảy nhé."

Cửa đóng lại trước mặt Lâm Lạc Dương.Du's corner: Đậu mạ "nhé, anh" =)))~Ổn hông, Lạc bấy bì? : )Xuyn Xuyn kiểu hồi xưa em tìm chớt, bây giờ em tìm anh : ) có mục đích mới đời bao zui =))Lần đầu mần công truy mềnh hồi hộp quá chị em ạ :"3
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 16 - Không hề sai


Lý Xuyên đi rồi Lâm Lạc Dương cứ tưởng mình sẽ phải ở một mình khá lâu, ngờ đâu trưa hôm sau Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu mò đến, mỗi thằng xách theo một núi đồ.

Ngô Húc vào bếp thấy mấy gói khoai tây chiên trên bàn, liền hỏi: "Mày ra ngoài à?"

"Tao không được đi à?"

Lâm Lạc Dương hỏi lại."

Ờ đi thì đi được..."

Ngô Húc nhìn chằm chằm mấy gói đồ ăn vặt như nhìn kỳ quan thế giới.Lâm Lạc Dương tưởng thằng này muốn ăn nên bảo, "Mày bóc mà ăn."

Ngô Húc xua tay, "Tao không xơi mấy món này."

"Bạn mày đâu rồi?

Ở lại hôm qua, hôm nay về rồi à?"

Triệu Thụy Tiêu hỏi.Lâm Lạc Dương đáp: "Nó còn đi học."

Ngô Húc bĩu môi, "Đúng là con nít, học cấp ba à?"

"Mười chín, sinh viên rồi."

Ngô Húc cười mỉm, "Í da thế là hơn mày một tuổi còn gì?"

Lâm Lạc Dương lia mắt nhìn thằng này, ném cho nó một nụ cười giả trân không kém rồi đáp bằng giọng lạnh tanh, "Buồn cười lắm à?

Mày tưởng tao muốn thế chắc?"

"Ấy, tao đâu có ý đó."

Ngô Húc gãi đầu, "Thôi thôi mày đang quạu, tao không dây với mày."

Lát sau, Lâm Lạc Dương đưa mắt nhìn ra sân, nơi Triệu Thụy Tiêu đang đứng nói chuyện với cô giúp việc, cậu nói: "Chúng mày có cần phải giám sát tao thế này không, tao đã bảo không tự tử nữa rồi mà."

"Đừng có nhắc cái từ ấy, gở mồm lắm."

Ngô Húc bổ đôi quả cam, nước cam tóe ra trên thớt.Lâm Lạc Dương ngoảnh lại, khoát một tay lên lưng ghế, tư thế ngồi hết sức ngả ngớn, "Tao với nó học chung trường đại học đúng không?"

Lưỡi dao một lần nữa đụng cạch xuống thớt, hai miếng phần tư quả cam rời làm đôi, lắc lắc như bập bênh, Ngô Húc líu lưỡi hỏi: "Ừ?

Hả?

Hả..."

Lâm Lạc Dương nhìn thằng này chằm chằm, "Làm sao mà mày cuống lên thế?

Triệu Thụy Tiêu kể hết cho tao rồi."

"Nó nói rồi à?"

Ngô Húc quay đầu hỏi lại, "Thế thì mày còn hỏi gì nữa?"

"Hỏi lại mày cho chắc, nhỡ nó lừa tao thì sao?" thật ra là cậu đoán được từ phản ứng của Triệu Thụy Tiêu tối qua chứ Lâm Lạc Dương biết không đời nào Triệu Thụy Tiêu chịu kể với cậu.Ngô Húc thì khác."

Nó là người thế nào?"

Lâm Lạc Dương lại hỏi.Lúc này Ngô Húc cắt thêm liền hai nhát, lát cam đã mỏng đến không thể mỏng hơn nữa.

Cuối cùng cậu ta quyết định trả lời, "Mày hỏi Triệu Thụy Tiêu thì hơn, tao có học cùng trường chúng mày đâu..."

"Này tao tò mò thật ấy, tao thích nó lắm thật à?

Sao tao chẳng có cảm giác gì vậy?"

Lâm Lạc Dương nói, "Với lại đến giờ tao vẫn nghĩ mình thích con gái hơn..." nói đến đây tự dưng giọng cậu nhỏ dần, trong đầu cậu đang vang lên giọng nói của Lý Xuyên, cái giọng trầm trầm vững chãi gọi cậu là 'anh'.Ngô Húc đứng xây lưng về phía Lâm Lạc Dương nên không nhận thấy cảm xúc của cậu thay đổi, cậu ta im lặng một lúc rồi nói: "Tao cũng không tiếp xúc với nó nhiều lắm, người thế nào à... mày đừng hỏi tao, tao chẳng nói được gì hay đâu.

Nó thì... lầm lì, mặt lúc nào cũng sưng sỉa, cậy mình giống ngôi sao mà ăn nói như đấm vào tai, cư xử với... mọi người nói chung là chảnh." câu cuối cậu ta nói nghe rất trớt quớt, mà trớt quớt cái gì thì chính cậu ta cũng không biết được.May mà Lâm Lạc Dương không chú ý lắm, cậu mường tượng theo lời tả của Ngô Húc rồi hỏi lại: "Giống ngôi sao nào thế?"

Ngô Húc không ngờ thằng bạn lại để ý mỗi cái này, "Không, không phải ý như thế, ý tao là nó đẹp lắm, hồi trước đến khoa mày mà hỏi ai là hoa hậu thì kiểu gì cũng được chỉ nó.

Nhưng mà nó cao lắm, đánh lộn cũng ác nên chẳng đứa nào dám dây vào nó."

"Thế là tao thích cái mặt nó à?"

Lâm Lạc Dương lại hỏi dò."

Không... cũng không hẳn, mà tao biết đâu được.

Tao biết chúng mày cặp với nhau là đợt tao về nước ấy, mày bảo mời tao ăn xong rồi sao biết không?

Mày lôi nó ra giới thiệu đây là bạn trai tao."

Ngô Húc vừa ngẫm lại vừa thấy ngán ngẩm, cũng bữa đó mà cậu ta làm quen với Triệu Thụy Tiêu."

Tao chủ động gớm nhỉ."

Lâm Lạc Dương vẫn khoát tay trên thành ghế, gục đầu xuống cánh tay, thật không dám tin cậu yêu vào lại giống như vậy, càng không dám tin rốt cuộc kết quả lại ra thế này."

Thế toàn là tao chủ động à?"

Lâm Lạc Dương tiếp tục suy diễn.Đến đây thì Triệu Thụy Tiêu vào, "Chúng mày đang nói chuyện gì đấy?"

Nhân cơn tuyệt vọng, Lâm Lạc Dương nói luôn: "Chuyện thằng khốn."

Ngô Húc: "..."

Triệu Thụy Tiêu: "?"

Ngô Húc đắn đo một chút rồi bảo: "Đúng là mày chủ động với nó thật."

Triệu Thụy Tiêu nhíu mày, đưa mắt nhìn cậu ta.Ngô Húc không nhìn lại, thay vào đó cậu ta đưa đĩa trái cây đã bổ ra cho Lâm Lạc Dương, "Cứ đợi mày về mười tám tuổi, gặp nó tận mắt là mày nhận ra ngay thôi.

Lúc ấy thì tùy mày quyết định."

Lâm Lạc Dương chợt ngẩng lên hỏi, "Thế nhỡ tao không nhận ra được thì sao?

Hay chúng mày nói cho tao biết tên nó đi, tao còn biết đường mà tránh..."

Ngô Húc lắc đầu, đáp: "Chính mày bảo không muốn biết mà, mà thật ra cũng chẳng cần biết đâu, đằng nào chẳng chia tay."

Lần này thì đến lượt Triệu Thụy Tiêu trầm mặc.Lâm Lạc Dương ủ rũ đứng dậy bê đĩa trái cây ra phòng khách, Ngô Húc gọi với theo: "Ê để phần cho tao mấy miếng nhé, công tao bổ đấy!"

Triệu Thụy Tiêu đứng cạnh đặt tay lên vai cậu ta, "Sao mày lại nói với nó?"

Bấy giờ Ngô Húc mới nghiêm mặt đáp, "Sao lại không được nói, nó chỉ muốn biết Quý Vãn Kha là người thế nào thôi.

Đến chuyện này cũng phải giấu nó hay sao?

Thế thì ác quá Triệu Thụy Tiêu ạ.

Mày làm được thế, còn tao thì không."

Hai thằng đều có công việc nên ở lại một lúc rồi cùng ra về.Lâm Lạc Dương tiễn bạn ra cửa, trong khi ấy điện thoại trên tay vẫn sáng màn hình.Ngô Húc tiện miệng hỏi: "Đang chat với thằng cu kia à?"

Lâm Lạc Dương cũng chẳng thiết sửa lời thằng này nữa, cậu đáp, "Ừ, nó đang giờ nghỉ trưa."

"Nghỉ mà không ngủ lại đi chat với mày á?"

Ngô Húc đùa."

Nó bảo không quen ngủ trưa..."

Lâm Lạc Dương thật thà nói, "Tao cũng đang khuyên nó nghỉ đi cho khỏe."

Triệu Thụy Tiêu tiếp lời: "Hình như hồi ở viện chúng mày chơi với nhau suốt à?"

Lâm Lạc Dương thản nhiên đáp: "Ở trong viện tao có quen ai khác đâu, về nhà cũng không nói chuyện được với chúng mày, chẳng chơi với nó thì sao."

Nghe vậy Triệu Thụy Tiêu cười khẽ, "Ừ, không thích nói chuyện với bọn tao thì tâm sự với nó cũng được."

Lâm Lạc Dương vốn đã không thích nghe cái giọng kẻ cả này của thằng bạn, gần đây dần thích ứng được với "tuổi tác" của bản thân cậu lại càng thấy cấn hơn.Thấy hai đứa này còn nói chuyện, Ngô Húc liền chủ động ra gara lấy xe.Trong lúc đợi, Triệu Thụy Tiêu lại bảo: "Chị mày sắp về rồi đấy."

"Ừ, tao biết rồi."

Lâm Lạc Dương đáp."

Đừng trách chị ấy..."

Lâm Lạc Dương ngước mắt lên, "Hôm trước Ngô Húc bảo..."

"Bảo sao?"

"Thôi, không sao."

Lâm Lạc Dương ngần ngừ một chút rồi nói tiếp, "Tao không trách bả, bây giờ tao thế này nên chị tao mới phải gánh cả công ty một mình, tao biết chứ.

Tao phải xin lỗi bả mới đúng."

Triệu Thụy Tiêu quay hẳn sang nhìn cậu, ánh mắt có vẻ lo ngại.Lâm Lạc Dương lại bảo: "Tao không bị lú đâu, ai tốt với tao tao hiểu lắm.

Tao không giận hờn ai cả, có trách cũng chỉ tự trách mình thôi."

Nghe đến đó Triệu Thụy Tiêu cương quyết lắc đầu, nói: "Mày không làm gì sai cả, Lạc Dương ạ."

Lâm Lạc Dương trầm ngâm, không đáp.##Thứ sáu, Lâm Nhược Liễu bất ngờ trở về.

Nhìn thấy bà chị phản ứng đầu tiên của Lâm Lạc Dương là cúi xuống nhắn tin cho Lý Xuyên.Biết làm sao được, một giây trước hai đứa còn đang chat lia lịa.Lâm Lạc Dương: [Mai anh không sang chỗ em được đâu, chị anh về rồi.]Lý Xuyên trả lời rất nhanh: [Được, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với bả chứ?]Lâm Lạc Dương cất máy đi, lúc này đứng đối diện với Lâm Nhược Liễu cậu lại không biết phải nói gì."

Chị ăn cơm chưa?" cậu hỏi."

Chưa."

Lâm Nhược Liễu trả lời, "Cô Thường nấu gì thế?"

Lâm Lạc Dương điểm thực đơn rồi bảo, "Giờ chắc là nguội hết rồi, để em hâm lại cho."

Lâm Nhược Liễu ngồi một đầu bàn ăn, Lâm Lạc Dương ngồi đầu bên kia.Lúc ăn Lâm Nhược Liễu nói rất ít làm Lâm Lạc Dương cũng im lặng theo."

Dạo này em thấy sao rồi?" cuối cùng Lâm Nhược Liễu lên tiếng hỏi."

Ổn ạ, không vấn đề gì."

Lâm Nhược Liễu liếc nhìn mấy gói khoai chiên trên bàn bếp, "Ăn ít mấy cái đấy thôi."

"Ầy."

Lâm Lạc Dương lại bị nói, rõ ràng mua về cậu chưa ăn một miếng nào thế mà ai thấy cũng đe cậu.Ánh mắt Lâm Nhược Liễu lại chuyển sang tóc Lâm Lạc Dương, "Không định cắt tóc à, dài quá rồi."

"Em..."

Lâm Lạc Dương do dự một chút rồi đáp, "Thôi, em nghĩ cứ để thế đã."

Lâm Nhược Liễu cúi đầu nhìn bát cơm trên tay, cuối cùng cô bảo, "Ừ, tùy em."

Thế là hai chị em chẳng chuyện trò được gì nữa.Đến trước khi lên giường ngủ Lâm Lạc Dương vẫn không nghĩ ra mình có thể nói chuyện gì với Lâm Nhược Liễu.

Cậu không biết gì về mười năm qua của mình, lại càng không biết gì về mười năm qua của Lâm Nhược Liễu.Gội đầu, sấy tóc xong Lâm Lạc Dương mở cửa phòng tắm đi ra, thấy Lâm Nhược Liễu đang đứng bên ngoài.

Cậu cứ tưởng chị định nói gì với mình nhưng thấy cậu Lâm Nhược Liễu chỉ gật đầu rồi lách mình vào nhà tắm.Lên giường nằm nửa tiếng đồng hồ Lâm Lạc Dương vẫn không ngủ được, ở nhà này cậu rất khó ngủ.

Thường cứ phải trằn trọc mãi cậu mới chợp mắt được.

Cậu đang nghĩ mình nên xin lỗi chị, cậu gây chuyện làm chị lo lắng như thế kia mà, đúng lúc ấy thì có tiếng cửa kẹt kẹt mở.Lâm Lạc Dương hoảng hốt nhỏm dậy, bên ngoài im im một lúc rồi giọng Lâm Nhược Liễu vang lên: "Em ngủ chưa?"

"Dạ... sao thế chị?"

Lâm Lạc Dương ngồi hẳn dậy, trong phòng tối om mà bên ngoài cũng thế.

Cậu không nhìn rõ Lâm Nhược Liễu, Lâm Nhược Liễu cũng không nhìn được cậu.Lâm Nhược Liễu nói, "Chị chỉ xem em ngủ chưa thôi."

Lâm Lạc Dương như hiểu ngay ý chị, cậu nói, "Đừng lo cho em, em không làm gì nữa đâu."

Người ở cửa không đáp.Lâm Lạc Dương lại nói tiếp: "... chị ơi, em xin lỗi."

Cậu xin lỗi cho những gì thằng cậu-hai-tám-tuổi đã làm.Qua một lúc lâu Lâm Nhược Liễu mới nói: "Đừng xin lỗi chị, em không có lỗi gì cả."

Rồi cô nói tiếp: "Chị chỉ sang xem em trai chị thế nào thôi."

Rất hiếm khi cô gọi Lâm Lạc Dương là em trai, từ hồi nào đến giờ cô toàn gọi thẳng tên cậu.

Làm đứa con lớn giỏi giang nhất nhà, cô có đầy đủ tư cách dạy bảo Lâm Lạc Dương nhưng riêng lúc này cô lại chẳng nghiêm giọng quở trách thằng em cứ luôn mơ mộng gió mây của mình nữa.Nghe chị nói vậy, Lâm Lạc Dương lại vô thức túm chăn thật chặt, "Em xin lỗi, em không nên..."

"Thôi, chuyện qua rồi."

Lâm Nhược Liễu ngắt lời cậu, "Rồi sẽ ổn thôi, chị em mình còn nhiều thời gian tâm sự, để mai nói.

Hôm nay muộn quá rồi."

Lâm Lạc Dương gật đầu, nằm lại xuống giường.

Cửa phòng khép lại, tiếng cọt kẹt khe khẽ như tiếng thở dài.Lời tác giả:Hổng hẹn hò được.Mà người nhà ai chẳng biết rồi.Du's corner: Chương sau, sẽ là điểm nhấn của chú tó matcha =))
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 17 - Đứa nào đấm vào mặt tao


Thứ bảy, Hà Cường làm ca sáng, chiều về thì gặp Lý Xuyên đang đứng đợi xe bus, mặt cắm vào điện thoại."

Ê, đi đâu đấy?" anh ta máy mồm hỏi.Lý Xuyên ngẩng lên nhìn anh ta mấy giây rồi mới đáp: "Tìm việc làm."

Hà Cường: "???"

Nói xong Lý Xuyên lại cúi xuống, ngón tay lướt như bay trên màn hình điện thoại.Hà Cường nuốt nước miếng, bảo: "Mấy hôm nay anh thấy chú mày đi học suốt đấy à?"

Một lúc sau Lý Xuyên mới lại trả lời: "Trường có lớp tôi không đi thì ở nhà làm gì?"

Nghe thằng em nói có lý quá Hà Cường không cãi được, đành chuyển đề tài, "Sao tự nhiên lại đi tìm việc, mẹ mày cắt tiền rồi à?"

"Không." nói xong Lý Xuyên lại hỏi Hà Cường, "Anh có việc gì không?"

"Không...

à." tự dưng bị hỏi Hà Cường hơi ngớ ra, "Không có gì, anh lên nhà đây, tối chơi không?"

"Không chơi đâu."

"Đêm qua anh thấy tài khoản mày online đến khuya mà..."

"Dạo này tôi kèm người ta chơi, kiếm thêm."

Lý Xuyên nhìn nhìn anh ta rồi nghiêm túc bảo, "Anh trả tiền đi, tôi chơi với anh."

Hà Cường: "..."

Hà Cường đi rồi Lý Xuyên lại cau có suy nghĩ, cậu tìm cả buổi trưa mà không có việc gì mướn sinh viên chưa tốt nghiệp.

Như cậu bây giờ chắc chỉ có lên trường tìm việc làm thêm trả công theo giờ chứ chỗ tử tế hơn là chịu.Hôm nay vốn kế hoạch của cậu là đi tìm Lâm Lạc Dương nhưng Lâm Nhược Liễu lại về, hai chị em chắc có nhiều chuyện để nói, Lý Xuyên không muốn quấy rầy họ.Cậu đi bộ khỏi trạm xe về hướng trường đại học, dọc đường ồn ào tiếng những người bán rong rao hàng.

Mặt trời ban trưa đổ nắng xuống con phố dài chật hẹp, để lại chấm bóng tròn dưới chân thiếu niên.Tần Nhụy ra tiệm photo để in bài tập đầu tuần sau phải nộp, vừa vào cửa thì gặp Lý Xuyên.

Cô khựng lại, Lý Xuyên như thể không nhận ra cô, cậu ta lách mình qua cô rồi đi thẳng vào trong.Nhất thời Tần Nhụy ngơ ngác.Trường họ ở gần ngoại ô, trường có quy chế quản lý sinh viên rất chặt, ngoài những trường hợp rất đặc biệt được phép ở ngoại trú thì mọi sinh viên đều phải ở ký túc xá trong trường.Và Lý Xuyên chính là đối tượng "rất đặc biệt" đó.Mới nhập học năm thứ nhất cô đã nghe mọi người nói Lý Xuyên bị bệnh tâm thần, cả ngày cậu ta không nói không rằng, đi đường thì so so cúi cúi.

Đã thế người cậu ta lại bốc mùi rất kỳ quặc nên đám con gái thấy cậu ta là tránh từ xa còn bọn con trai nhiều thằng bảo nhau chắc thằng này cả năm không tắm, người ngợm nhếch nhác thấy gớm.Tóm lại là bạn cùng lớp không ai muốn giao lưu với cậu ta, thậm chí có người còn phản ánh với giảng viên định hướng khiến cô kia phải gọi riêng Lý Xuyên đến văn phòng, nhắc nhở cậu chú ý vệ sinh cá nhân.

Năm nhất Tần Nhụy là lớp phó, lúc ấy cô cũng ở trong văn phòng, cô thấy Lý Xuyên vẫn cúi gằm mặt, đầu gật gật, không nói không rằng.

Từ sau lần đó bạn học không ngửi thấy mùi hôi kỳ lạ nữa nhưng vẫn không ai chịu tiếp xúc với Lý Xuyên, mà chính cậu ta cũng không có vẻ gì là muốn giao lưu với mọi người.Học kỳ nào Lý Xuyên cũng biến mất dăm lần, ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Cậu ta lại lên cơn, lại vào viện, mới đầu còn có người thấy thương hại rồi về sau cũng chai sạn dần.Một người đã muốn chết thì ngăn làm sao được?

Huống hồ người đó thực sự cần được can ngăn ư?Và thế là mỗi lần thấy Lý Xuyên trở lại trường, Tần Nhụy sẽ có một cảm giác kỳ lạ rằng... dường như cậu ta lại trông khốn khổ hơn xưa.Lần này cũng vậy, không ai quan tâm đến sự vắng mặt của Lý Xuyên, và càng không ai ngạc nhiên khi cậu ta trở lại.Luôn luôn là thế, cậu ta không chết được.Mấy hôm trước có cô bạn lên phòng giáo vụ về bảo đã gặp Lý Xuyên, trông cậu ta vẫn thế nhưng có vẻ phấn chấn và đỡ tiều tụy hơn nhiều.Tần Nhụy thấy có người hỏi đùa rằng: "Thế nó hết hôi như cú chưa?

Nghe là thấy ảo rồi đấy."

Thật ra lâu nay đâu còn mùi hôi hám gì nữa, chẳng qua là định kiến vô tâm của mọi người.Đám bạn bông đùa mấy câu rồi nói sang chuyện khác, chẳng ai bận tâm đến cậu bạn cùng lớp đó, mà thật ra chính Tần Nhụy cũng chẳng chú ý lắm.Cho đến khi Lý Xuyên chính thức đi học lại, cậu ta đến rất sớm, không rúc xuống bàn cuối mà ngồi ngay dãy trên.

Cách ăn mặc hoàn toàn thay đổi, thậm chí giữa tiết có người còn thấy cậu ta ngồi quay bút.Theo như lời cô bạn ngồi sau lưng cậu ta hôm đó kể thì cậu ta rất thơm, không thể nói rõ là mùi gì, có khi là dầu gội đầu, hương man mát dễ chịu.Mấy đứa bạn nghe thế đều phì cười, có người còn đùa ác: "Ê ê, thích nó đấy à cô nương?"

Cô bé đỏ bừng mặt, vội vàng cãi làm gì có chuyện ấy.Không một ai muốn dính đến Lý Xuyên, mọi người đều ngầm hiểu như vậy.

Thế là từ đó chẳng còn ai bàn đến cậu ta nữa.Lý Xuyên đi học được ba ngày, vẫn luôn là bộ dạng như hôm đầu tiên.

Có tiết cậu ta nghe từ đầu đến cuối, có tiết học được nửa chừng cậu ta bắt đầu quay bút, nghịch điện thoại, hình như đang chat với ai đó.

Ngày nào cũng thấy chat, thỉnh thoảng còn mỉm cười.Cả lớp không ai nói được lời tử tế về cậu, không ai chịu giao lưu với cậu nhưng ai cũng tò mò.Lý Xuyên khác quá nhiều so với trước kia, hoàn toàn không giống một người.

Làm sao thái độ, cử chỉ của một người có thể thay đổi đến vậy chỉ sau một thời gian ngắn, mà không chỉ cử chỉ, quan trọng nhất là khí chất.Trước kia Lý Xuyên đi đường luôn còng lưng rụt cổ, mặt thì cắm xuống đất.

Nhưng bây giờ thì không, cậu ta đứng thẳng, ngẩng cao đầu và hoàn toàn không né tránh ánh mắt của người khác.

Có lúc Tần Nhụy vô tình đối diện với cậu ta, ánh mắt cậu ta làm cô lạnh cả người.Người này thật sự là Lý Xuyên sao?Đột nhiên cô tự hỏi.Lý Xuyên vào trong cửa hàng, hỏi: "Cho hỏi ở đây có nhận sinh viên làm thêm không?"

Tần Nhụy nghe thấy liền ngoái lại nhìn cậu ta.Như nhận ra ánh mắt cô, Lý Xuyên cũng quay lại nhìn cô rất nhanh, chắc chỉ để xác nhận xem có phải người quen không.Lý Xuyên hỏi rõ chế độ lương lậu rồi đi ra, Tần Nhụy cũng in xong bài tập của mình và còn in hộ năm người nữa trong ký túc.

Cái tính tốt bụng lắm khi làm cô thêm bao nhiêu việc.Cửa hàng photo ở rất gần ký túc xá nam, từ xa có mấy đứa con trai nhuộm tóc vàng, cười nói oang oang đi lại, chúng mặc thứ quần đũng trễ, tướng đi rất khệnh khạng.Tần Nhụy khựng lại, ngoái đầu nhìn Lý Xuyên, ngần ngừ như có gì muốn nói.Lý Xuyên đã đến ngay sau lưng cô, hỏi: "Bạn định nói gì?"

Tần Nhụy mím môi, trong khi Lý Xuyên lạnh lùng đưa mắt nhìn đám sinh viên đang đi tới."

Hay là bạn tránh đi."

Tần Nhụy nói."

Cảm ơn, không phải thế đâu."

Lý Xuyên lễ độ gật đầu với cô, "Tôi đang đợi bọn nó mà."

Tần Nhụy tròn mắt kinh ngạc, không hiểu cậu ta nói gì.Lý Xuyên nhìn chằm chằm vào một thằng giữa bọn rồi thản nhiên bảo cô, "Mấy hôm trước nó huých tôi đấy."

Tần Nhụy nói, "Bọn nó cố tình mà."

Lý Xuyên bỗng mỉm cười, cậu vốn không hề xấu, lúc này lại ăn bận đàng hoàng nên nụ cười dù không mấy tươi nhưng vẫn rất dễ coi, "Tôi biết."

Chuyện sau đó thì Tần Nhụy không được chứng kiến, cô chỉ nghe nói rằng Lý Xuyên đánh nhau với mấy đứa kia và bị trường kỷ luật.Đúng ra là mấy đứa kia bị kỷ luật, còn Lý Xuyên là người bị hại.Hai thằng trong đám phải nhập viện.Lý Xuyên cũng bị thương nhưng bọn kia bị nặng hơn cậu nhiều.

Mấy đứa đó là sinh viên khoa thông tin ở ngay cạnh khoa họ, chúng là một nhóm chuyên đi bắt nạt.

Chúng thường ép những sinh viên tính tình hướng nội, yếm thế phải đi mua cơm nước phục vụ chúng và đương nhiên là không trả tiền, khiến nhiều sinh viên rất bất bình.

Khổ một nỗi ba bốn thằng to như gấu đi với nhau, một thằng trong số đó còn là thành viên đội bóng rổ của trường nên hầu như chẳng ai dám ra mặt đối đầu với chúng.Lý Xuyên thì hẳn nhiên là một trong những người chuyên bị bắt nạt.Chí ít trước kia là thế.Tiền chúng vay của cậu nhưng không bao giờ trả tính sơ sơ cũng phải hơn hai ngàn tệ.Lần này Lý Xuyên tìm chúng là để đòi tiền, mấy thằng này trông hung hãn nhưng thực ra không khỏe hơn ai thế nên bị Lý Xuyên đạp cho một cước rồi bồi thêm hai cú đấm là một thằng đã nằm đo đất.Đánh xong Lý Xuyên cũng đau nhưng mặt cậu vẫn lạnh tanh, cậu vừa xoa nắm đấm vừa thầm tính từ nay phải siêng tập luyện đến mức nào mới xốc lại được cái cơ thể tồi tàn này."

Tao đánh nó mà không thằng nào vào giúp à?"

Lý Xuyên lừ mắt với hai thằng đang đứng vòng ngoài, "Anh em kiểu gì đấy?"

Nói đến thế thì không đấm nhau không được.Và kết quả là đôi bên cùng phơi áo.Lúc nhận điện thoại của giảng viên định hướng Lý Lệ Mai cũng hết hồn, "Sao ạ?

Sao cơ?

Nó mới ra viện mà?!

Sao lại đi viện nữa ạ?"

Giảng viên ấp úng một chút rồi bắt đầu kể: "Vâng, chuyện là..."

Lý Xuyên cũng bị thương và cậu khai rằng mấy thằng kia vòi tiền cậu nên hai bên mới đánh nhau.

Hai giảng viên định hướng đều biết rõ tính cách sinh viên của mình nên hiển nhiên họ quy hết tội trạng cho đám sinh viên bất hảo, bất kể chúng nói gì cũng không ai tin."

Chính nó khiêu khích trước mà!

Chúng em bị thương nặng hơn nó nhiều..." một thằng trong đám đang phân bua thì chợt nín bặt, vì ở phía đối diện nó Lý Xuyên "vô tình" kéo áo để lộ ra những vết bầm tím và cánh tay chi chít sẹo dao cứa trông khủng bố tột độ.Lý Xuyên đánh nhau luôn có tính toán, cậu sẽ cố tránh những chỗ có thể phơi ra cho mọi người thấy, còn mấy thằng này chỉ biết tẩn bừa chứ có nghĩ quái gì đâu.Kết quả là đôi bên trông đều thảm hại, Lý Xuyên nhờ có "lợi thế" mình đầy thương tích từ trước nên trông nghiêm trọng hơn một tí.Trường đại học giải quyết sự việc cũng thật "tinh tế", họ cho cả lũ bị thương nằm chung một phòng bệnh.Đêm đó đương nhiên là hai thằng kia nuốt không trôi cục tức, chúng bảo nhau dậy xử lý Lý Xuyên, Lý Xuyên đang nằm đột nhiên lên tiếng: "Chúng mày biết không, sau trường không có camera đâu."

Hai thằng kia im tịt.Chúng đang đấu tranh tư tưởng..."

Không mệt à?

Ngủ đi."

Lý Xuyên lại nói, "À, nhớ trả tiền tao."

Phòng bệnh yên bình đến bình minh.Lý Lệ Mai vốn không định vào viện, con mình thế nào bà ta rõ nhất nhưng nghĩ lại con bị bắt nạt đến mức ấy mẹ không đến thăm thì còn ra cái gì.

Thế là bà ta đến, tiện thể đưa sinh hoạt phí cho Lý Xuyên.

Dù sao trên danh nghĩa vẫn là mình nuôi nó, nó tự tử chết là việc của nó, mình để nó chết đói là việc của mình.Lúc Lý Lệ Mai vào, Lý Xuyên đã chuẩn bị xuất viện.Mẹ con chạm mặt ai cũng có vẻ lúng túng, Lý Lệ Mai lên tiếng trước: "Con ra viện sao không báo cho mẹ?"

Lý Xuyên nhíu mày nhìn bà ta, "Mẹ bảo không có việc thì đừng gọi cho mẹ còn gì?"

Lý Lệ Mai nghẹn lời."

Con còn tiền không?"

"Còn."

Lý Xuyên quay đầu liếc vào trong phòng bệnh."

Con lấy đâu ra tiền?"

Lý Lệ Mai không tin lắm, "Mẹ chuyển ba ngàn vào thẻ cho con rồi đấy, mấy đứa đánh con đâu rồi?

Để mẹ gặp bọn nó."

Lý Xuyên nhìn Lý Lệ Mai rồi bước tránh sang một bên.Cậu bảo có tiền là nói thật, sáng nay mở mắt ra cậu đã dốc ngược hai thằng gấu ó kia lên đòi chúng trả nợ không thiếu một xu.Lý Xuyên vừa "có lời" là hai thằng kia đã vội vàng gom tiền nộp cho cậu.Lúc này cậu vẫn đang xắn tay áo, cánh tay sứt sẹo ai thấy mà không sợ, chưa kể hôm qua cậu cởi áo cho bác sĩ khám toàn thân thôi thì trên ngực trên bụng trên hông không có một chỗ nào lành lặn.Đầu gấu thì cũng chỉ là bọn sinh viên đôi mươi, chúng sợ chết khiếp chỉ muốn trả tiền nhanh nhanh.Lý Xuyên hỏi: "Chúng mày sợ cái gì?

Tao có sao đâu."

Hai thằng kia càng khiếp tợn.Cả lời nói lẫn hành động của Lý Xuyên đều rất quái dị.Hai thằng lén lút bảo nhau hình như đêm qua có người nhìn chúng ngủ."

Đêm qua hình như nó đứng ở đầu giường nhìn tao hay sao ấy, sợ vãi ra mày ạ."

Chúng đang to nhỏ thì Lý Lệ Mai xô cửa đi vào, chỉ mặt hai thằng mà chửi.Lý Xuyên đứng ngoài cửa suy tư một chốc, từ lúc tỉnh lại thấy mình ở trong bệnh viện đúng là cậu bắt đầu có thói quen trở dậy ban đêm.

Thật ra cũng chỉ để tự xác nhận lại một điều chứ không hề định hù dọa ai.Đang nghĩ đến đó thì điện thoại cậu đổ chuông, lấy ra xem thì người gọi đến là "Lạc Lạc"."

Ơi, em đây anh." giọng nói cậu trai mềm mại trìu mến hẳn.Đầu dây bên kia, Lâm Lạc Dương nói: "Hôm nay anh lại rảnh rồi, anh đến chỗ em nhé."

Lý Xuyên sửng sốt hỏi lại, "Anh nói chuyện xong với chị anh rồi à?"

"Ừ, xong rồi, thật ra cũng chẳng có gì, anh xin lỗi bả thôi.

Chị anh bảo cuối tuần có rảnh thì lên công ty cũng được." nghe giọng thì biết tâm trạng của Lâm Lạc Dương đang khá vui vẻ, cậu lại tiếp, "Anh đến chỗ em nhé."

Lý Xuyên im im một hồi rồi mới bảo, "Anh Lạc Dương ơi em xin lỗi, hôm nay em bận chút việc không gặp anh được."

"À... thế thôi vậy, thế... sang tuần thì sao?

Sang tuần nếu em rảnh..." giọng nói ở đầu dây bên kia ỉu đi thấy rõ, nhưng rất nhanh sau đó âm sắc vui vẻ lại xuất hiện, "Ừ mà thôi, ngày nào mình chẳng nói chuyện với nhau, thôi hôm nào tiện thì đi."

"... dạ, được."

Vừa cúp máy, Lý Xuyên điên tiết trở vào phòng bệnh.Lý Lệ Mai còn chưa mắng nhiếc xong, hai thiếu niên bất hảo lúc này đều đã sợ một phép, không thằng nào nhận ra Lý Xuyên đã vào.Lý Xuyên đạp đánh rầm một phát vào cái tủ bằng tôn kê đầu giường, "Ai bảo chúng mày đánh vào mặt tao?"

Bấy giờ Lý Lệ Mai mới giật mình quay lại, há hốc miệng nhìn thằng con."

Đứa nào đấm vào mặt?"

Lý Xuyên lừ mắt qua từng thằng rồi nhếch mép cười, "Tao quên rồi, thằng nào đánh thì nhận đi."

Ba người còn lại trong phòng: "..."

Du's corner: Nhớ trả tiền để người ta còn mua bim bim cho anh người ta : )Rồi còn hỏi chúng mày sợ gì =))) không sợ hơi phí =))
 
[Đm/Edit] [Hoàn] Phản Ứng Bản Năng By Xuân Ý Hạ
Chương 18 - Anh đợi em


Lý Lệ Mai không nhớ lần cuối cùng được thấy con mình đầy sức sống như thế là lúc nào nữa.Trước khi chính thức ly hôn với chồng cũ bà ta đã dọn ra ở riêng, lúc quay về thu dọn quần áo hình như có thấy Lý Xuyên năm đó mới là một thằng bé hơn mười tuổi, nó đứng co ro giữa gian nhà chật chội.

Mẹ về mà nó cũng không dám ngước lên nhìn.

Khoảnh khắc ấy Lý Lệ Mai đã thoáng mủi lòng.Bà ta lấy chồng quá vội vàng, sinh con cũng quá vội vàng, năm nay Lý Xuyên mười chín tuổi, bà mới bốn hai.Lúc cùng ra khỏi cổng viện, bà ta do dự mãi rồi hỏi: "Giờ con... bình thường rồi hả?"

Nói ra rồi bà ta thấy hơi hối hận.

Lâu lắm hai mẹ con không gặp nhau, từ khi có đứa con gái sau bà càng không muốn bận tâm đến thằng con trai u ám này nữa.

Hôm nay gặp mặt hình như nó đã thay đổi rất nhiều, nhưng cụ thể đổi khác ở đâu bà cũng không xác định được.Thực sự bà đã quá vô tâm với đứa con của chồng trước.Gương mặt Lý Xuyên lúc này vẫn rất lạnh lùng, cậu ta đưa mắt nhìn Lý Lệ Mai mà làm bà giật mình vô thức lui lại một chút.Sự thật là bà hơi sợ đứa con trai này, xưa kia khi mới đón Lý Xuyên từ chỗ người chồng cũ bà cũng từng mơ tới viễn cảnh yên ổn, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng Lý Xuyên lạ lắm, nhiều đêm Lý Lệ Mai giật mình tỉnh giấc lại thấy đứa con ngồi cạnh giường nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nó không khác gì đang nhìn một xác chết.Kể từ đó bà ta bắt đầu mất ngủ, tóc rụng hàng nắm không thuốc nào chữa được.

Mãi đến khi gặp người chồng hiện tại tình hình mới khá hơn.Lý Lệ Mai sở hữu gương mặt với những đường nét rất đẹp và cặp mắt long lanh truyền cảm đúng chuẩn mỹ nhân, Lý Xuyên thì chỉ có nét hao hao giống mẹ còn đôi mắt tối tăm vô cảm di truyền từ cha.

Dường như cậu ta ôm một mối thù hận nào đó với Lý Lệ Mai, mà đúng ra là cậu ta thù hận cả thế giới, bình thường cậu ta giấu tâm sự rất kĩ nhưng chung sống ít lâu Lý Lệ Mai cũng dần nhận ra.

Mỗi lần có hành vi tự hại thằng bé luôn thích làm ngay trước mặt mẹ, máu sẽ ứa ra từ những vết cắt trên tay nó trong tiếng hét hoảng sợ của Lý Lệ Mai.

Lắm khi bà ta tin chắc mình đã bắt gặp sự phấn khích đến điên cuồng nơi đáy mắt Lý Xuyên.Nó đang trả thù bà.Nó hận bà.Lý Lệ Mai sợ, vì thế bà ta chạy trốn khỏi con trai mình."

Sau này mẹ không phải gửi tiền nữa đâu."

Lúc này một Lý Xuyên ăn bận sạch sẽ đang nói rất bình thản, không hề có vẻ giận dữ vì câu hỏi lỡ miệng của bà ta.Lý Lệ Mai ngơ ngác, không hiểu thằng con vừa nói gì.Lý Xuyên nhắc lại: "Không phải cho con sinh hoạt phí nữa, con thành niên rồi."

Lần này thì Lý Lệ Mai thực sự kinh ngạc, "Con nói thật à?"

Sợi dây liên hệ duy nhất giữa họ là sinh hoạt phí, tháng nào Lý Xuyên cũng giục Lý Lệ Mai chuyển tiền sớm, bà ta cũng chưa từng hỏi cậu tiêu tiền vào việc gì.

Chỉ cần hai mẹ con không phải gặp mặt trực tiếp thì bà sẵn sàng bỏ tiền mua sự bình yên.Nhưng bây giờ Lý Xuyên lại bảo không cần tiền nữa.Đột nhiên bà ta thấy bất an, "Mẹ không gửi tiền thì con sống bằng gì?"

Lý Xuyên đáp: "Con đi làm, mẹ không phải lo."

Lý Lệ Mai càng không hiểu, bấy giờ bà đành phải nhìn thẳng vào Lý Xuyên để rồi thấy vết bầm nơi chân mày cậu."

Con cũng bắt đầu biết để ý bề ngoài rồi đấy?" bà buột miệng hỏi.Lý Xuyên nhìn bà ta, có vẻ chưa hiểu câu hỏi vừa rồi."

Đã biết giận vì bị đánh vào mặt rồi."

Nói rồi Lý Lệ Mai khoanh tay, ngẩng đầu nhìn đứa con trai đã cao hơn mình nhiều lắm.

Thiếu niên đã trưởng thành, sự ác nghiệt trong mắt nó đã biến mất, nỗi sợ hãi trong lòng bà ta bỗng chốc vơi đi."

Mẹ vẫn sẽ chuyển tiền cho con đúng hẹn, nói gì thì nói con cứ tốt nghiệp rồi tìm được việc làm tử tế đi đã.

Mẹ cũng không muốn bị thiên hạ bảo bỏ rơi con mình đẻ ra.

Thôi, con không phải nói gì cả, cứ quyết định thế đi."

Nói xong không đợi Lý Xuyên trả lời, bà ta quay gót vẫy một chiếc taxi.##Tuần sau, trời nóng hơn nữa, Lý Xuyên lại mặc đồ mới, lần này là áo sơ mi đen và quần ống suông màu ngà, cổ áo để mở một khuy khiến cậu trông càng cao ráo trẻ trung.

Lý Xuyên lựa quần áo theo phong cách Hàn Quốc, đồ suông thoải mái lại rất hợp với thân hình còn khá gầy của cậu.Nói chung thời trang thực sự có thể nâng tầm nhan sắc, lúc này đang học môn chung của khoa, trong giảng đường ngồi lẫn lộn sinh viên các lớp.

Từ đầu tiết đến giờ có rất nhiều người nhỏ to thì thầm về Lý Xuyên, tiếc là thái độ cậu lạnh lùng quá nên chẳng ai dám hỏi thăm.Cậu ngồi ở dãy giữa, không thèm quan tâm mọi người có tránh né mình hay không, trước khi chuông vào lớp reo cậu chỉ chăm chăm nhìn điện thoại, vết bầm trên mặt trông rõ mồn một.Trời nóng nên hầu hết mọi người đều mặc áo ngắn tay, riêng Lý Xuyên thì không mặc thế được.Cũng may cậu không sợ nóng lắm, với lại chất vải áo sơ mi cũng mềm mại, thoáng khí nên còn tạm chịu được.

Thỉnh thoảng Lý Xuyên giơ tay để lộ ra những vết cứa, cào chi chít từ động mạch trở xuống, đảm bảo đủ khiến bất cứ ai định tiếp cận cậu phải chùn bước.Ba ngày liên tiếp, mỗi ngày Lý Xuyên mặc một bộ đồ, bộ nào cũng đẹp mắt.

Cuối cùng có một cậu bạn tò mò quá, lân la đến hỏi, "Bạn hiền ơi, bạn hiền mua quần áo ở đâu đấy?"

Lý Xuyên đáp: "Taobao."

Cậu kia: "...

Ờ, ờ."

Mấy bữa nay tâm trạng Lý Xuyên rất tệ, lúc nào cũng chỉ chực bùng nổ nhưng cậu chưa xấu tính đến mức trút giận lên người lạ, thấy cậu bạn kia vẫn chưa thôi nhìn mình, cậu đành hỏi: "Cần link không, gửi cho?"

"..."

Lý Xuyên nói thêm: "39.9 tệ."

Sau khi nghe câu nói tỉnh rụi của cậu, cậu bạn kia nghệt mặt, lắc đầu.Mà một lúc sau cậu ta lại xích lại, bảo: "Hay thôi cho mình xin link đi, mình lên xem thử.

Hứa không mua giống cậu đâu, bạn gái mình cứ chê mình mặc nhà quê."

Cậu bạn này cũng cao, học cùng khoa nhưng khác lớp Lý Xuyên, trước kia cậu ta cũng từng nghe chuyện về Lý Xuyên nhưng chưa thấy tận mắt nên không bị thành kiến quá đáng như bọn bạn cùng lớp cậu.Hai người trao đổi wechat, Lý Xuyên chia sẻ link cửa hàng cho cậu kia, cậu ta bảo: "Cảm ơn bạn hiền nhé, mình là Bành Tư Viễn."

Lý Xuyên khẽ gật đầu, "...

Lý Xuyên."

"Ừ biết rồi, mấy bữa nay cậu nổi tiếng lắm, bọn con gái kể chuyện cậu suốt."

Bành Tư Viễn hấp háy mắt, trêu: "Bạn hiền có bồ chưa?"

Lý Xuyên: "Rồi."

Trả lời nhanh gọn thế.Bành Tư Viễn chớp mắt lia lịa, "Học trường khác à?"

"Không đi học, lớn hơn tôi một ít."

Bành Tư Viễn: "Ghê thật, thế lúc nào rảnh thì đi chơi tí nhé, mấy hôm nay mình vẫn thấy cậu chạy bộ ở sân thể thao, có biết chơi bóng rổ không?"

Lý Xuyên gật đầu.Bành Tư Viễn vui vẻ nói: "Tối chơi được không, bọn mình đang thiếu người đấy."

Lý Xuyên liếc xuống di động, Lâm Lạc Dương bảo ngày mai sẽ đến công ty.Cả tuần rồi không được gặp nhau.Tâm trạng Lý Xuyên thực sự rất tệ, cậu cần một chỗ phát tiết.Vậy là cậu trả lời Bành Tư Viễn: "Được."##Lâm Nhược Liễu bảo cho Lâm Lạc Dương đến xem công ty, trong ấn tượng của Lâm Lạc Dương công ty nhỏ của nhà mình là một tòa nhà ba tầng ở khu trung tâm, ấy thế mà lúc này điểm đến đã không còn ở đó.Hôm nay Lâm Nhược Liễu lái xe đưa cậu đi, xe đi vòng vào khu phố thương mại, tim Lâm Lạc Dương chợt đập thình thịch, vết thương đã lành nơi cổ tay lại nhói đau.Mỗi lần buộc phải bước vào một khung cảnh lạ lẫm, một nơi xa lạ với ký ức của cậu, cơn đau đều trỗi dậy như muốn nhắc nhở rằng cậu không thuộc về nơi này.

Đây là thế giới mười năm sau, mà linh hồn cậu chỉ mới mười tám tuổi.Nhân viên công ty gặp Lâm Nhược Liễu đều gọi cô là sếp, Lâm Lạc Dương theo sau cô, nhiều người thấy cậu thì có vẻ sửng sốt rồi vội chào sếp em.Lâm Lạc Dương nghe thấy hơi khó chịu, cậu miễn cưỡng gật đầu chào lại, kết quả là thái độ của mọi người càng kỳ quặc hơn."

Hình như họ sợ em lắm." vào thang máy rồi Lâm Lạc Dương mới nói.Lâm Nhược Liễu quay lại nhìn cậu, lúc này Lâm Lạc Dương không buộc tóc, mớ tóc màu trà thả chạm vai.

Chán ăn lâu ngày nên những đường nét xương xương trên gương mặt cậu gồ lên như tạc, tóc dài vừa vặn chuốt mềm hai bên gò má.Lâm Lạc Dương không đeo kính, cặp mắt sáng long lanh dưới hàng mi dài đen rợp phản chiếu hình bóng cô.Cô vô thức tránh ánh mắt chăm chú của cậu, "Họ cũng sợ chị thôi, chuyện bình thường mà?

Em là cấp trên của họ đấy."

Lâm Lạc Dương thẫn thờ gật đầu, nỗi bất an trong lòng không hề giảm bớt.Lên văn phòng là Lâm Nhược Liễu bận tối mắt trong khi Lâm Lạc Dương thì rất rảnh, cậu ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách, tay mân mê cốc cà phê cô trợ lý vừa bưng vào cho.Xung quanh tất cả đều xa lạ, cậu không nhận được mặt một ai trong công ty.Cô trợ lý xinh đẹp lại đem vào cho cậu một phần điểm tâm, Lâm Lạc Dương nhận rồi ngẩng lên nói "cảm ơn".Hình như biểu cảm của cậu ngây thơ quá hay sao mà cô kia hơi ngỡ ngàng rồi mỉm cười, "Anh đừng khách sáo thế, chị Lâm bảo anh cứ thoải mái đi xem công ty, nếu buồn quá thì gọi xe về nhà ạ."

Lâm Lạc Dương: "..."

Lâm Lạc Dương: "Thế chị ấy bảo tôi đến xem là chỉ mỗi xem thật à?"

Cô trợ lý chắc cũng nghe ra sự dằn dỗi trong giọng cậu nên nói ngay, "Bây giờ sức khỏe anh thế này thì khó làm việc lắm, mà hồi trước anh cũng vẫn nghỉ..."

Lâm Lạc Dương đang gỡ túi đồ ăn, nghe thế cậu khựng lại, ngẩng lên nhìn cô kia, "Trước kia tôi cũng ốm à?"

Cậu đoán mọi người trong công ty đều biết chuyện cậu bị "mất trí nhớ", nếu không thái độ của họ đã chẳng kỳ quặc thế.

Tò mò mà, cậu thừa hiểu.Cô trợ lý có vẻ nghi hoặc nhưng đối diện với ánh mắt vô hại của Lâm Lạc Dương cô ta lại mềm lòng, cô khẽ gật đầu, "Anh ít đến công ty lắm, toàn làm việc ở nhà thôi."

Lâm Lạc Dương gật đầu, không hỏi gì nữa.Ở công ty còn chán hơn ở nhà, trưa xuống căng-tin ăn cơm không ai dám ngồi gần cậu, Lâm Lạc Dương ăn được một nửa thì Lâm Nhược Liễu xuống ngồi cùng.Trông thái độ cậu, Lâm Nhược Liễu hỏi, "Em muốn về à?"

Lâm Lạc Dương gật đầu, sự thật khác quá xa so với tưởng tượng của cậu, đối diện với những gương mặt xa lạ cậu thấy mất sạch hứng thú muốn tìm hiểu con người hai mươi tám tuổi của mình."

Thế thì về đi, em đi một mình được chứ?"

"Em có phải trẻ con đâu, với chỉ về nhà thôi mà, lạc thế nào được."

Lâm Lạc Dương nói.Lâm Nhược Liễu vẫn chưa yên tâm, định nhờ người đưa cậu về."

Chị." lần này Lâm Lạc Dương nhất quyết từ chối, cậu giơ hai tay làm dấu X với Lâm Nhược Liễu, "Không chơi gà mẹ nha."

Vào hè nên cậu đã mặc áo ngắn tay, để vết thương trên cổ tay không bị chú ý cậu cố tình đeo băng tay màu trắng, lúc này cứ nghe nhồn nhột ngứa dưới băng tay.Ngứa thôi, không đau.Thế nên mọi cơn đau đều là ảo giác.

Cậu lại nhủ thầm.Cái băng trắng trên tay thằng em đập vào mắt Lâm Nhược Liễu như thể đang cố nhắc cô chuyện gì đã xảy ra."

Được, vậy về đến nhà thì gọi cho chị nhé." cô nói.Lâm Lạc Dương vui vẻ gật đầu, nhưng vừa bước chân ra khỏi tòa nhà công ty, lời hứa của cậu đã thả luôn cho gió bay.Khó khăn lắm mới được sổ lồng, đời nào cậu chịu về thẳng nhà.Đối với cậu mọi người trong công ty đều là người lạ, họ biết cậu, cậu lại không nhận ra họ, thứ cảm giác này ngột ngạt đến mức khiến cậu nghẹt thở.Lâm Lạc Dương lục lại tin nhắn rồi vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ, xe chạy nửa tiếng mới đến một ngã tư ở ven đô.Trả tiền xong Lâm Lạc Dương xuống xe, nhiệt độ bên ngoài làm cậu suýt hoa mắt, thể chất không chịu được nóng làm cậu hơi sợ mùa hè, lại thêm ở trong nhà lâu ngày nên làn da cậu vừa nhợt nhạt vừa rất dễ ửng đỏ dưới nắng.

Lúc này vẫn đang là giờ lên lớp, trường không kiểm soát chặt người ra vào, Lâm Lạc Dương lại đang bận đồ thường nên cậu dễ dàng hòa mình vào đám sinh viên.Vào được khuôn viên trường cậu tìm một chỗ râm mát để ngồi gọi điện cho Lý Xuyên, hôm nay Lý Xuyên học cả ngày nên chắc vẫn đang trong lớp.Và thế là bọn bạn học lần đầu tiên thấy Lý Xuyên lén lút cúi xuống gầm bàn, nghe điện thoại.Bành Tư Viễn ngồi cạnh hỏi: "Mười phút nữa hết giờ rồi, ai gọi mà gấp thế?"

Bành Tư Viễn lên tiếng làm Lý Xuyên không nghe được đầu bên kia nói gì, cậu cau mày đáp cộc lốc: "Bạn gái."

Bành Tư Viễn nín tịt.Lý Xuyên nhanh chóng đổi giọng thì thầm với cái điện thoại: "Anh, anh nói lại đi em chưa nghe được."

Bành Tư Viễn: "???"

Lâm Lạc Dương nói: "Anh đang ở trường em nè, bao giờ em tan thế?

Anh nhớ chiều nay em chỉ có hai tiết thôi đúng không, anh đợi nhé."——–Lời tác giả: Lý Xuyên, bạn giai best trở mặt của năm.
 
Back
Top Bottom