Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú

[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 69: DANIEL


Phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại ba nhịp thở luân phiên vang lên.Đêm nay ánh trăng trắng sáng dịu dàng, cong cong như mảnh liềm bạc, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.Sau nửa đêm, gió cũng dịu đi nhiều.Ngày hôm sau trời rất đẹp, Ánh Ương vẫn như thường lệ đến trường.

Minh Sóc nắm tay tiểu Mầm, dẫn bé đi dạo quanh hai ngôi giáo đường cổ.Tiểu Mầm đối với mọi thứ nơi đây đều vô cùng mới lạ, tinh nghịch chạy khắp nơi, mồ hôi đầm đìa cả trán, đến mức Minh Sóc phải lè lưỡi đuổi theo không không giữ kịp bé.Ánh Ương gửi tin nhắn nói vừa tan học, hỏi họ đang ở đâu, hẹn gặp ở một quảng trường nhỏ gần đó.Nghe nói Ương Ương sắp đến, Tiểu Mầm càng thêm phấn khích.

Buổi trưa nhiệt độ bắt đầu tăng, Minh Sóc giúp bé cởi áo khoác, Tiểu Mầm mặc quần yếm và áo thu mỏng, ngồi xổm bên đài phun nước xem người ta thổi bong bóng xà phòng, còn bị nghệ sĩ đường phố chọc cho cười không ngớt.Minh Sóc ngồi cách đó vài bước trên ghế dài, quần áo bị nắng hong đến ấm áp dễ chịu.

Thấy Tiểu Mầm cười, hắn cũng bật cười theo, hiếm hoi được thư giãn, rốt cuộc cũng cảm nhận được chút nhàn nhã của một chuyến đi nghỉ thật sự.Lờ mờ nhớ lại, trước đây hắn hình như từng hứa sẽ cùng Ánh Ương và tiểu Mầm ra nước ngoài du lịch, còn từng chọn Barcelona làm điểm đến.Nhưng cuối cùng, chỉ có một mình Ánh Ương đến nơi này.

Những lời hứa năm xưa rốt cuộc vẫn không thể thực hiện."

Đang nghĩ gì thế?"

Một luồng khí lạnh bất chợt áp sát bên tai, giây tiếp theo, một ly milkshake màu hồng nhạt được đưa đến trước mặt hắn, phía sau chiếc ly nhựa là Omega với nụ cười tinh nghịch: "Nghĩ đăm chiêu như vậy, còn trông chừng nổi tiểu Mầm không đó?"

Minh Sóc mỉm cười, nhận lấy đồ uống: "Dù có ngẩn người thì vẫn nghe rõ tiếng cười của Tiểu Mầm ngoài quảng trường."

"Đúng là vui quá trời."

Ánh Ương ngồi xuống cạnh hắn.Lúc này, Tiểu Mầm mới thấy được Ương Ương, lập tức kêu lên, nhào vào lòng cậu, ôm cổ cậu mà hôn lia lịa."

Ha ha ha," Ánh Ương cười nghiêng đầu né tránh, "Con là nhóc con hay là cún con đấy?"

"Con là tiểu Mầm!"

Tiểu Mầm giơ cao cánh tay Ánh Ương đang ôm mình, chụp lấy cây kem, "Hương gì vậy ạ?"

"Dâu tây và chocolate, hôm nay trời đẹp nên Mầm được ăn hẳn hai viên kem."

Tiểu Mầm đắm chìm trong vị ngọt của kem, vừa nhích nhích mông vừa len lén chen vào giữa Minh Sóc và Ánh Ương, ngồi chễm chệ mà ăn ngon lành.Bị chen ra ngoài, Minh Sóc không nhịn được cau mày: "Ngồi trên đùi bố ăn không được à?

Nhất định phải chen vào giữa à?"

Như thế chẳng phải hắn càng bị đẩy xa khỏi Ương Ương sao?Ánh Ương cười vạch trần: "Tiểu Mầm sợ lát nữa hai chúng ta không cho bé ăn, nên chủ động giành vị trí trước rồi."

Tiểu Mầm giả vờ không nghe thấy, chỉ cúi đầu ăn, kem dính đầy miệng như một con mèo nhỏ.Buổi trưa quảng trường rất náo nhiệt, ba người cũng im lặng một lúc lâu không nói gì thêm.Minh Sóc hút một ngụm milkshake, cuối cùng cũng không nhịn được: "Hôm qua muộn quá nên không tiện hỏi... người bạn học đại học của em, hai người gặp nhau thường xuyên sao?"

Ánh Ương liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về phía trước, ngậm ống hút mà thong thả nói: "Sao vậy, đang tra hỏi à?"

"Anh có tư cách gì đâu?"

Minh Sóc cười khổ, "Chỉ là muốn biết em có bạn bè đáng tin ở đây không...

Dĩ nhiên, anh vẫn hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội.

Không có em, anh thật sự không ổn."

Ánh Ương cười khẽ, dường như bất đắc dĩ, lại có phần dao động: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Anh ấy thấy em mới qua đây, còn chưa quen tiếng, nên giúp em xử lý rất nhiều việc, khiến em đỡ phải đi nhiều đường vòng."

"Là bạn tốt thật đấy..."

Minh Sóc gật đầu."

Còn về việc em với anh ấy có thể có gì hay không..."

Ánh Ương quay đầu lại, trong mắt ánh lên ý cười rõ rệt, "Anh có thể tự đi hỏi xem anh ấy có ý gì với em không."

"Ý là... anh ấy cũng đến à?"

Minh Sóc bừng tỉnh, "Sắp tới đây sao?"

"Ừ, lần trước em nhờ anh ấy gửi thư cho cộng đồng dân cư, lần này anh ấy mang thư hồi âm đến cho em."

Ánh Ương vừa nói vừa nhìn ra xa, đột nhiên giơ tay vẫy mạnh: "Ở đây này!"

Minh Sóc và Tiểu Mầm cùng nhìn theo, chỉ trong nháy mắt, trên mặt cả hai hiện lên hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt."

Oa!"

Tiểu Mầm nhận ra "Tiểu Quyển Mao" ngay lập tức, nhảy phốc xuống đất, dùng tay áo lau miệng lia lịa."

Ấy, bẩn quá!"

Minh Sóc luống cuống rút khăn giấy lau miệng cho bé.Đúng là yêu quý hết mực, còn nhỏ xíu mà đã biết giữ hình tượng rồi!Minh Sóc âm thầm hài lòng, chờ Tiểu Quyển Mao tiến lại gần thì từ tốn bế tiểu Mầm lên, đứng cạnh Ánh Ương."

Daniel."

Tiểu Quyển Mao gật đầu chào hắn."

Shawn."

Minh Sóc cũng khó khăn gật đầu lại, cố nén cảm xúc không vui trên mặt."

Tiểu Mầm!"

Tiểu Mầm bắt chước bố chào hỏi, khiến Tiểu Quyển Mao bật cười.Đối phương vừa đưa tay ra, Tiểu Mầm lập tức tự nhiên đưa tay cho anh ta bế lên, còn ghé tai thì thầm vài câu."......"

Minh Sóc nghẹn lời."

Chúng ta đi tìm quán cà phê nào đó nhé?"

Ánh Ương đề nghị."

Được thôi," Tiểu Quyển Mao ôm tiểu Mầm, đảo mắt nhìn quanh, "Gần đây có một tiệm khá ổn, đồ ngọt cũng rất ngon.

Tôi đoán nhóc nhà ta cũng thích ăn đồ ngọt lắm, đúng không?"

Tiểu Mầm tuy học tiếng Anh ở nhà trẻ nhưng chỉ nghe hiểu được chữ "đồ ngọt", liền hăng hái gật đầu lia lịa."

Vậy thì lên đường nào ——" Tiểu Quyển Mao ôm Tiểu Mầm chạy vút qua quảng trường, làm cả đàn bồ câu trắng bay tán loạn.Tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Mầm vang vọng, nghe rất thật lòng.

Bé múa tay múa chân trên không, chẳng buồn liếc mắt nhìn hai ông ba ba đang bị bỏ lại phía sau.Minh Sóc mặt đầy khổ sở, chậm một bước theo sau Ánh Ương, mãi đến khi Omega chủ động đi sát lại, hắn mới u sầu lên tiếng:"Tiểu Mầm hình như rất dễ thân với người khác..."

"Không đâu, bé chỉ thích những ai thật lòng tốt với em thôi."

Ánh Ương mỉm cười.Minh Sóc trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ý em là sao?"

"Dù là Vu Dịch Tuấn hay Lục Mãnh, bọn họ đều rất tốt với em...

Tiểu Mầm rất thông minh, cũng rất nhạy cảm.

Bé không nói rõ được, nhưng cảm nhận được."

Hoa văn trên mặt đá quảng trường rất đặc biệt, như thể đang bước trên mặt hồ mã não lấp lánh.Ánh Ương cúi đầu nhìn những viên đá dưới chân: "Daniel cũng vậy, lần trước cậu ấy gửi bưu kiện, em có nói với Tiểu Mầm vài lần, bảo là cậu ấy rất tốt với em.

Thế nên Tiểu Mầm mới quý cậu ấy như vậy."

Minh Sóc trầm giọng nói:"Hy vọng Daniel sau này vẫn luôn đối tốt đến em..."

"Có thể thôi," Ánh Ương ngẩng đầu, nhìn về phía trước, nơi Tiểu Mầm đang vừa chạy vừa cười, "Em luôn cảm thấy, thằng bé thật dịu dàng."

"Em cũng rất dịu dàng."

Minh Sóc đáp.Ánh Ương mỉm cười, mắt cong cong:"Daniel cũng vậy, cậu ấy cũng rất dịu dàng.

Có lẽ cậu ấy có thành kiến với anh, nhưng nếu hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn thì chắc sẽ ổn."

"Ừm."

Minh Sóc gật đầu, trấn tĩnh lại."

Nếu anh đột ngột xuất hiện làm em khó xử, em cứ nói với anh.

Hoặc nếu em muốn dành thời gian riêng trò chuyện với Tiểu Mầm và cậu ấy, anh cũng sẽ hiểu...

Ương ương, em có quyền tự do lựa chọn cuộc đời em."

"Em biết mà."

Ánh Ương trả lời như lẽ đương nhiên, rồi im lặng không nói gì thêm.Qua sự im lặng ấy, Minh Sóc hiểu rằng cậu đã ngầm đồng ý để hắn ở lại.Bọn họ bước vào quán cà phê.

Khi trông thấy Tiểu Quyển Mao, Minh Sóc mới phát hiện bên cạnh cậu ta còn có một Alpha đang ngồi.Tiểu Quyển Mao kéo tay Alpha kia đứng dậy, giới thiệu qua loa:"Đây là bạn đời của tôi, hai người tự làm quen nhé."

Bạn đời?Nghe thấy từ đó, Minh Sóc theo phản xạ nhìn về phía Ánh Ương.

Cậu đang ôm Tiểu Mầm, khẽ cười trộm.Hắn thật sự rất muốn hỏi Tiểu Mầm, có phải nhóc cũng biết cái "chú đẹp trai người ngoại quốc" này đã kết hôn rồi không?

Chẳng lẽ chỉ mỗi mình hắn là suốt mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì sợ Ương Ương bị người khác cướp mất?

Những gì hắn chuẩn bị, cả bao tình cảm như vỡ òa, chẳng khác gì một con công ngốc nghếch cứ kêu gào múa loạn mỗi sáng?Trò chuyện với vợ chồng Tiểu Quyển Mao vài câu, sau khi biết họ đã giúp đỡ Ánh Ương rất nhiều trong thời gian qua, Minh Sóc cảm thấy vô cùng cảm kích.

Mọi cảnh giác trong lòng cũng được gỡ bỏ, chỉ còn lại chút bối rối khó gọi thành tên.May màTiểu Quyển Maoo không phải kiểu tính toán chi li.

Tuy rằng ban đầu có thành kiến với Minh Sóc, nhưng sau khi gặp lại thấy hắn có phần chậm chạp, còn cứ lải nhải không ngừng, mà Ánh Ương lại tỏ ra rất bình thản chấp nhận điều đó, cậu ta cũng chẳng thèm cau có thêm.Tạm biệt vợ chồng Tiểu Quyển Mao, Ánh Ương dắt tay Tiểu Mầm, cùng Minh Sóc đi đón hoàng hôn về lại ký túc xá.Tối hôm qua cả ba người đều vội vàng ứng phó cảm xúc, trừ Tiểu Mầm thì chẳng ai ngủ ngon.

Vì thế, Ánh Ương đề nghị Minh Sóc về khách sạn nghỉ ngơi, để cậu và Tiểu Mầm ngủ lại một đêm.Nhưng Minh Sóc lắc đầu ngay:"Không được, giường em quá hẹp.

Hơn nữa còn có Tiểu Mầm, em không thể không ngủ đủ hai đêm liền."

"Vậy giờ sao đây?"

Ánh Ương xoay người lại, lưng hướng về bầu trời màu vàng nhạt của hoàng hôn, nét mặt mơ hồ khiến người ta không đoán được cảm xúc, "Anh vất vả đến thăm em, mà em cũng rất muốn ở bên anh."

Minh Sóc cắn nhẹ môi dưới:"Em có thể sang khách sạn ngủ, anh đặt phòng đôi, bên trong có hai giường — một lớn một nhỏ.

Dù là giường phụ thì chắc chắn cũng rộng hơn giường ký túc của em."

"Vậy còn anh?"

Ánh Ương hỏi tiếp."

Anh..."

Minh Sóc ngập ngừng.

Anh rất muốn đề nghị cùng nhau ở lại khách sạn, bảo rằng mình sẽ ngủ ở giường nhỏ.Nhưng rồi lại nghĩ, lỡ đâu Ương ương vẫn còn bài xích hắn, một mực muốn dẫn Tiểu Mầm về ký túc xá thì sao?Sau một hồi suy nghĩ, Alpha nọ hạ quyết tâm:"Anh... ngủ ở ký túc xá của em."

"Chỉ một mình anh à?"

Giọng Ánh Ương lộ rõ ngạc nhiên, còn xen chút hụt hẫng mơ hồ.Minh Sóc mở to mắt, cố nhìn rõ gương mặt cậu, muốn xem cảm xúc ấy là gì.

Nhưng thứ hắn thấy chỉ là ánh sáng dịu dàng bao quanh Omega ấy, phủ lên nét mặt, ánh mắt, cả khóe môi cười nhàn nhạt... tất cả như bị ánh sáng ôm trọn, khiến hắn không thể đoán được điều gì.Ngay khoảnh khắc đó, hắn mới thật sự hiểu — năm xưa, có lẽ cậu đã sớm quen với nỗi cô đơn như vậy rồi."

Ừ.

Em đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Dỗ Tiểu Mầm ngủ sớm, mai thằng bé còn phải ra sân bay."

Giọng Minh Sóc nhẹ tênh, như đang dỗ dành một người không còn thuộc về mình nữa.Ánh Ương xoay người bước đi, kéo theo Tiểu Mầm bước thật nhanh:"Vậy được, tôi về trước lấy áo ngủ cho nhóc.

Tối nay anh cứ ở ký túc xá đi, đừng một mình chạy lung tung."

"Ừ."

Minh Sóc sải bước theo sau.Phía trước, Tiểu Mầm bỗng bắt đầu chạy chậm lại, ngẩng đầu hỏi:"Ương Ương, sao mình đi nhanh vậy ạ?"

Phải rồi... sao lại đột nhiên đi nhanh như vậy?

Ương Ương có việc gấp sao?

Sao lại giống như đang giận?Minh Sóc cũng thầm nghĩ trong lòng như thế.Chuyến bay về nước hiệu yinchan14 - wattpad khởi hành lúc 9 giờ sáng.

Vì có tiết học, Ánh Ương không tiễn họ được, chỉ ngồi trong lớp, mắt nhìn lơ đãng về phía bầu trời đến mấy lần.Cả ngày hôm đó cậu vẫn bận rộn.

Sau giờ học, cậu đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu tuyến thể, rồi ghé siêu thị mua đồ dùng cả tuần, mang về ký túc xá.Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Ánh Ương mới quay lại không gian nhỏ của riêng mình.

Lúc ấy, cậu phát hiện căn phòng đã được Minh Sóc dọn dẹp sạch bóng.

Mặt bàn lau đến sáng loáng, cả những bản nháp lười biếng chẳng buồn gom lại cũng được xếp gọn, chia theo thời gian, cho vào từng folder khác nhau.Cậu còn phát hiện trong phòng có thêm vài vật dụng lưu trữ, từng cái đều tỉ mỉ xem qua, có cảm giác như đang tìm kho báu, rất thích thú mà khám phá.Xem chán rồi, cậu ngồi xuống mép giường, chợt nhận ra dưới chân giường có thêm một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Khi xung quanh tối lại, đèn sẽ tự động bật sáng."

Khi nào thì mua vậy trời?"

Cậu đưa tay sờ sờ, bật cười.Nghĩ kỹ lại, vì mình mà Minh Sóc đã làm rất nhiều việc trước nay chưa từng làm, cũng phải chịu không ít những điều mà hắn vốn không cần gánh chịu.Nhưng chẳng phải cậu cũng vậy sao?Không muốn để bản thân tiếp tục chìm trong những cảm xúc ấy, cậu mở chiếc loa nhỏ đầu giường, với tay lấy cuốn sổ phác thảo bắt đầu vẽ.Bài nhạc đang phát là một ca khúc tiếng Anh mà cậu chưa từng nghe qua.

Giọng ca sĩ không rõ ràng, nhưng cậu cứ ngồi đó, tay cầm bút chì mà ngẩn ngơ một lúc.Mở ra một trang giấy mới, ở góc bỗng hiện lên vài dòng tiếng Anh — chính là lời bài hát đang phát:"I don't know how much time passed till nowbut I know it's not enough if I'm with you.I don't know if I want to see at all I wish you to blind me with your light."("Anh chẳng nhớ nổi mình và em đã cùng nhau đi qua bao nhiêu tháng năm.

Chỉ biết rằng, từng phút từng giây bên em... với anh, vẫn luôn là không đủ.Anh không biết... liệu mình có thật sự muốn nhìn thấy tất cả mọi điều trên thế gian này không — hay chỉ mong được ánh sáng của em làm lóa mắt, để chẳng còn thấy gì ngoài em nữa." )
 
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 70: MÁY ĐÓNG CỌC KHÔNG CẢM XÚC


Đầu tháng Tư, gần đến kỳ phát tình của Ánh Ương, cậu bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, sắc mặt nhợt nhạt, thường xuyên từ chối lời mời gọi video từ Tiểu Mầm.Nhờ loại thuốc điều trị tuyến thể mới, thể trạng của cậu cũng dần được cải thiện.

Trong lần kiểm tra gần nhất, chỉ số pheromone đã tiệm cận 90%, cuối cùng cũng được xác nhận là đã hồi phục.Biết được kết quả này, trái với tưởng tượng, cậu không mấy phấn khích hay xúc động.

Có lẽ vì đã quen sống với phần thiếu sót ấy, nên khi thật sự bình thường trở lại, cậu lại cảm thấy như mất đi điều gì đó.Nguồn cơn của cảm giác trống trải ấy, cậu không lý giải được — cũng chẳng có thời gian để nghĩ kỹ.Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Quyển Mao, cậu gia nhập liên minh nghệ thuật gia của khu xã.

Trước đây luôn cảm thấy thiếu cơ hội thực tiễn, nay cuối cùng cũng được bù đắp.Nhiều tổ chức công lập ở khu xã có hợp tác với liên minh nghệ thuật, nhờ vậy Ánh Ương được tiếp xúc với nhiều đơn vị môi giới khác nhau, tạo ra các loại hình tác phẩm đa dạng.Cậu từng mất hai tuần để thiết kế một bộ poster công ích.

Ngay sau khi Minh Sóc và Tiểu Mầm trở về nước, tuần đó, loạt poster ấy đã được dán khắp các con phố lớn nhỏ, đi đâu cũng có thể bắt gặp.Cậu còn vẽ một bộ sổ tay giới thiệu động vật cho công viên hải dương, nhờ hình ảnh tỉ mỉ và phối màu mộng mị mà họ nhận được rất nhiều lời khen từ phía đối tác truyền thông.Chỉ là kỳ phát tình đang đến gần, rất nhiều việc đành phải gác lại.

Ánh Ương hơi tiếc, sau khi xin phép trường học, cậu dành một ngày để đi mua các món ăn cần thiết và thuốc ức chế, tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ.Dù tuyến thể đã phục hồi, cậu cũng không thoát khỏi sự mệt mỏi do cơ thể Omega vốn yếu đi trong thời kỳ đặc biệt này.

Mới đi hết hai con phố, cậu đã mướt mồ hôi, phải tựa vào tường nghỉ một lúc lâu mới đứng dậy nổi.Đã lỡ đi đến đây, bắt xe về thì phí quá.

Cậu vừa thầm động viên bản thân, vừa cắn răng nghĩ chỉ cần đi thêm hai con phố nữa là được.Vừa cúi xuống định gom lại đống túi dưới đất, mũi cậu chợt ngứa ran — một mùi bánh kem ngọt ngào bất ngờ ùa tới, lan tràn vào xoang mũi.Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân Ánh Ương như thả lỏng, giống như vừa trút được một hơi dài nặng trĩu.Dù biết rõ sẽ dẫn đến hậu quả, Minh Sóc vẫn không kìm được mà giải phóng pheromone ngay giữa phố xá nơi đất khách.

Sau đó, hắn lập tức dán lại tuyến thể bằng miếng dán ức chế."

Ương Ương, em ổn chứ?"

Omega vẫn không ngẩng lên, cũng không trả lời.

Minh Sóc luống cuống, đành đặt tay lên vai cậu khẽ hỏi, "Có phải anh đến bất ngờ khiến em không vui không?

Anh đoán chắc em sắp đến kỳ phát tình rồi, nhưng lại không biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của em..."

Omega vẫn bất động.

Minh Sóc khẽ buông tay, nôn nóng dỗ dành: "Ương Ương, đừng giận mà."

"Không giận."

Giọng cậu rất nhỏ.Minh Sóc càng cuống, "Vậy... nhìn anh một chút đi."

"Trên tay em cầm cả đống đồ, sắp rớt hết ra đây rồi!"

Ánh Ương chợt đổi giọng, yếu ớt vẫy vẫy tay, "Anh đứng đó nhìn, không thể giúp một tay à?"

"Hả?

À!

Được được!"

Minh Sóc luống cuống cúi xuống xách đồ.Cậu vẫn còn nóng sốt nhẹ — chứng tỏ Minh Sóc đoán không sai, Ánh Ương đang ở trong kỳ phát tình."

Anh đưa em về tận cửa."

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cậu, "Hoặc là... anh đã đặt phòng khách sạn rồi, nếu cảm thấy ký túc xá không tiện, thì anh qua đó ngủ tạm, em ở khách sạn nghỉ sẽ dễ chịu hơn nhiều."

"Vẫn là cái phòng lần trước?"

"Đúng đúng, vẫn là chỗ đó," Minh Sóc gật đầu liên tục, rồi nhắc thêm điều mà Ánh Ương quan tâm nhất, "Tiểu Mầm mấy hôm nay anh gửi ba anh chăm.

Ở đó còn có bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng, chăm sóc kỹ hơn cả anh, em cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Ánh Ương đi trước, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.Minh Sóc vội giải thích: "Phải rồi, anh với ba anh đã làm lành rồi.

Thật ra sau khi em sang đây học, anh chủ động hẹn ông ấy ra ngoài, nói chuyện rất lâu.

Ba xin lỗi anh, anh cũng xin lỗi ông.

Anh còn phải cảm ơn Tiểu Mầm — nhờ thằng bé, anh mới có được cảm giác làm bố, dần hiểu ra những vất vả năm xưa của ba mình..."

"Tiểu Mầm rất quý ông ấy, chỉ là ông không thích bị gọi là 'ông nội', nên bây giờ Tiểu Mầm gọi ổng là 'Hàm Uẩn'."

Dù không còn bao nhiêu sức, nghe đến đây, khóe môi Ánh Ương vẫn khẽ cong lên.Khách sạn ở ngay bên kia phố, Minh Sóc đã đặt phòng trước nên nhanh chóng dẫn cậu lên lầu, còn ân cần mở cửa.Hắn đặt đồ lên bàn, kiểm tra một lượt, rồi lại nhấc lên mấy túi, "Những món này không đủ chất, anh mang đi ăn luôn.

Anh sẽ nhắn nhân viên khách sạn sắp xếp một phục vụ Beta mang đủ ba bữa mỗi ngày đến cho em, em không cần phải bận tâm gì hết."

Ánh Ương không nói gì, ngồi xuống sofa, dùng điều khiển kéo rèm che sáng lại.Trong phòng không bật đèn, ánh sáng ngoài trời dần tắt hẳn.

Cậu ngồi ở sofa, Minh Sóc ngồi mép giường, rương hành lý còn chưa kịp mở, tất cả dần chìm trong bóng tối.Minh Sóc nuốt vài hơi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng từ biệt: "Vậy anh đi trước nhé.

Có gì cứ gọi cho anh.

Lát nữa anh sẽ chuẩn bị sẵn đồ tắm cho em, nhờ phục vụ mang lên."

Bóng tối như đang đuổi theo từng bước, khiến Minh Sóc vô thức bước nhanh hơn.

Ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa..."

Minh Sóc, anh ở lại đi."

Giọng nói vang lên trong bóng đêm.Nếu không vì xung quanh quá yên tĩnh, có lẽ Minh Sóc đã tưởng mình nghe nhầm."

Gì cơ?"

Hắn quay lại.

Nhưng phòng tối quá, chẳng nhìn thấy gì."

Lại đây."

Giọng Ánh Ương khàn khàn.

"Đừng bật đèn."

Minh Sóc bắt đầu thấy nóng.

Hắn đành để bóng tối làm đồng minh, lén cởi vài cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác đó chỉ càng khiến lửa trong lòng hắn cháy mạnh hơn."

Ương Ương, sao vậy?"

Vì không thấy gì, hắn đành phải dựa vào ký ức và cảm giác để đoán hướng, đứng yên ở khoảng cách ước chừng một mét.Không ngờ vừa bước tới đã va phải cạnh sofa, lớp vải quần tây lướt nhẹ qua bề mặt vải ghế."

Ương Ương?

Em ở đâu?"

Hắn hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng ý thức đã bắt đầu mơ hồ.Không đứng vững nữa, hắn ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối.Một giây sau, vai hắn bị ai đó chạm vào.

Ngón tay mảnh mai như dây leo quấn quanh bò qua cổ hắn.Sau đó, giọng của Omega cất lên.Giọng ấy có chút run, hơi lạnh nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó mãnh liệt."

Quỳ xuống."

Bóng tối khuếch đại sự do dự và bất an, cũng giấu đi một trái tim đang nóng lòng muốn được thấu hiểu, muốn được ở lại.Đêm đó, Minh Sóc hoàn toàn bị Ánh Ương dẫn dắt — vừa như một công cụ dịu dàng chăm sóc, lại vừa mang chút khẩn thiết, run rẩy của một kẻ đang học cách yêu.Rất nhiều lần, hắn mất kiểm soát, quanh quẩn bên giường, cuối cùng chỉ có thể cắn đại một thứ gì đó.

Có khi là cà vạt vắt bên mép giường, có khi lại là chính cánh tay mình.Tiếng của Ánh Ương từ phía trên vọng xuống, nhịp thở dồn dập hỗn loạn.

Minh Sóc nhất thời không phân rõ đây là biểu hiện của kỳ phát tình, hay là Omega thực sự đang vô cùng hưng phấn."

Anh làm gì vậy, tổng... lại cắn chính mình sao?"

Giọng Ánh Ương trở nên dính chặt, pha lẫn mùi hương ngọt lịm của pheromone, trong đêm khuya như phủ đầy tội lỗi và mê hoặc.Minh Sóc tránh né không trả lời, không muốn dập tắt hứng thú của Omega.

Lúc này, cậu có muốn hắn là ai cũng được, miễn không phải là Alpha từng khiến cậu tổn thương."

Đổi tư thế đi." – Gần như kiệt sức, Ánh Ương động đậy thân thể, lảo đảo ngã xuống giường.Minh Sóc lập tức đỡ lấy, nhanh nhẹn bế cậu nằm xuống giữa giường, còn đặt thêm một chiếc gối dưới lưng, "Thế này sẽ dễ chịu hơn."

"Đừng lắm lời..." – Ánh Ương lẩm bẩm.

Minh Sóc khựng lại một chút, rồi mới nhận ra âm thanh ấy là từ Omega đang cắn ngón tay phát ra, chẳng trách nghe có chút là lạ."

Thêm pheromone... nhiều hơn nữa..." – Omega tiếp tục ra lệnh.Căn phòng đã ngập tràn pheromone đến mức gần như không thể hít thở nổi, thế mà Ánh Ương vẫn chưa thấy đủ, vẫn còn đòi hỏi nhiều hơn.Minh Sóc vừa chuyển động thắt lưng, vừa bất giác nhớ lại...

Trước đây, hắn đã từng cho Omega bao nhiêu pheromone?

Những lần phát tình trước, Ánh Ương cũng dựa dẫm vào tin tức tố của hắn đến thế sao?Hắn cũng nhớ lại quãng thời gian hai năm giữa họ rơi vào bế tắc.

Để chứng minh bản thân không phải kẻ lợi dụng pheromone, hắn luôn dán miếng dán ức chế, siết chặt tuyến thể.

Thậm chí có lần đang làm được nửa chừng, hắn còn nhảy xuống giường để tiêm thêm thuốc ức chế...

Khi ấy, Ánh Ương phải thất vọng và tổn thương đến mức nào?Đang mải suy nghĩ, bất chợt có tiếng gắt lên sát tai:"Anh đang thất thần!"

Minh Sóc lập tức cảnh giác, "Xin lỗi."

"Anh đang nghĩ gì vậy?" – Ánh Ương hỏi."

Anh đang nghĩ...

Trước đây, mỗi lần mình quan hệ, có phải em rất khổ sở không?" – Minh Sóc không còn muốn giấu giếm cậu nữa.

Dù sao thì chính hắn cũng đã bào mòn gần hết lòng tin mà Omega từng dành cho mình.Lặng đi một lúc, Ánh Ương vỗ nhẹ vào bụng hắn: "Dừng lại đi, nói chuyện một chút."

Minh Sóc khó hiểu, "Giờ thế này, dừng kiểu gì?"

"Dừng đi." – Lần này, giọng cậu mang theo chút oán trách, "Những lần trước em không còn thấy khó chịu như thế nữa...

Nhưng anh thế này, không có chút cảm xúc nào, giống hệt một cái máy đóng cọc điên loạn, em không chịu nổi."

Máy đóng cọc không cảm xúc... (thương hiệu Minh Sóc chấn bé đù =)))))Hắn nhất thời không biết nên kinh ngạc vì Ánh Ương lại dùng từ như vậy, hay vì hóa ra tất cả sự gượng gạo của mình đều bị Omega cảm nhận rõ ràng – dù khi ấy, gần như mọi cảm giác đều đang bị bản năng trong kỳ phát tình chi phối.Ánh Ương xoay người, chui vào trong chăn, tiện tay vớ lấy một cái gối ném sang người Minh Sóc, rồi mới bật đèn lên.Mặt cậu đỏ ửng, như được phủ kín một hộp má hồng."

Chính anh nói sẽ thay đổi hoàn toàn, bắt đầu lại từ đầu."

Im lặng một lúc lâu, Ánh Ương cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng đầy uất ức.Minh Sóc lúc này mặc áo sơ mi rộng, bên dưới che tạm một cái gối, quỳ bên mép giường, đầu gối áp sát chăn nơi có đôi chân của cậu."

Đúng là anh nói.

Anh cũng vẫn đang cố gắng, chỉ là... tiến độ có vẻ quá chậm.

Gần đây anh mới nhận ra rằng, muốn thay đổi thật sự thì cần rất nhiều thời gian.

Không có chuyện bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó rồi lột xác thành người khác, cũng không có chuyện như được trọng sinh.

Phải từng chút một, từng điểm từng điểm mà tẩy sạch ký ức cũ, phải tự dạy lại chính đầu óc và cơ thể mình, rằng đừng tiếp tục giẫm lên những vết xe đổ nữa." – Minh Sóc gãi đầu, thành thật đến vụng về.Một Alpha bình thường chỉ tay là mây kéo mưa ngừng, giờ lại trở nên vừa cứng đầu vừa rối rắm trước mặt Omega này.

Chính hắn cũng thấy mình thật vô dụng."

Ông nội anh càng lúc càng yếu, đầu óc cũng mơ hồ.

Thường xuyên nửa đêm chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm anh, nói muốn kiểm tra bài vở, còn đòi nói chuyện với giáo viên của anh..." – Minh Sóc nói tiếp, "Em bảo đó có phải là yêu không?

Anh nghĩ là có.

Nhưng cách ông ấy thể hiện tình cảm... rất lệch lạc.

Tình cảm đó lôi anh trượt dài trên một con đường không lối thoát suốt bao nhiêu năm."

"Lúc ông còn tỉnh táo, ông nói muốn gặp Tiểu Mầm.

Anh không đồng ý.

Anh không muốn con mình cũng bị ảnh hưởng bởi người đó.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chắc ông cũng không có ác ý với Tiểu Mầm, chỉ là... tình cảm ấy quá nặng nề.

Anh thà rằng con mình không có ông ta còn hơn."

Minh Sóc nhìn gương mặt của Ánh Ương, lén vén một góc chăn rồi cũng chui vào, kéo chăn che ngang bụng, rúc sát vào trong để thấy dễ chịu hơn một chút."

Anh nghĩ sau cùng, hai chúng ta cũng rất giống nhau.

Đều từng bị người thân mình tin tưởng nhất bắt cóc cảm xúc dưới danh nghĩa tình yêu.

Từ nhỏ đã không biết thế nào là hạnh phúc, càng không biết làm sao để yêu một người cho đúng."
 
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 71: THẬT ĐÁNG GIẬN!


Ánh Ương nghiêng đầu liếc hắn một cái, dứt khoát nhấc góc chăn còn lại lên, để hắn nằm song song bên cạnh mình.

"Sao lại giống một cậu vợ nhỏ bị bắt nạt thế kia?

Anh thấy em đang ức hiếp anh sao?"

"Chắc chắn là không có rồi."

Minh Sóc mỉm cười dịu dàng, nhanh chóng chui vào chăn.Ánh Ương rút hai cánh tay mảnh mai từ trong chăn ra, đan mười ngón tay lại rồi đặt trên bụng mình.Tư thế ấy đại diện cho việc Omega đang tìm kiếm sự bình đẳng, thẳng thắn và chân thành để trò chuyện.

Minh Sóc lập tức hiểu được."

Lúc nào anh cũng cảm thấy... trong chuyện tình cảm, em giỏi hơn anh rất nhiều," Minh Sóc khẽ nói.

"Chúng ta đều từng lớn lên trong những sai lầm của tình yêu, nhưng em vẫn có thể nhìn rõ được tình cảm thật sự của mình, có thể tin tưởng người khác, tin vào chính bản thân – đó là một năng lực rất quý giá, mà anh thì không có.

Ban đầu, anh còn có thể tận hưởng tình yêu, nhưng dần dần, khi ngày càng dựa dẫm vào em, anh bắt đầu hoài nghi chính mình.

Anh cứ nghĩ: liệu thật sự có ai yêu anh sao?

Tại sao lại yêu anh?

Chắc chắn là có mục đích gì khác...

Em xem, thật ra là anh không tin vào giá trị của chính mình.

Yêu một người như anh, chắc sẽ rất mệt mỏi đúng không?"

Minh Sóc tưởng rằng Ánh Ương sẽ như mọi khi, im lặng lắng nghe, mặc kệ cuối cùng cậu có tin hay không.

Nhưng lần này, cậu lại xoay đầu nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: "Em đã nói rất nhiều lần, em muốn làm lại tất cả, quá khứ đã qua rồi, sao anh cứ mãi không hiểu vậy?"

"Ương Ương..."

Minh Sóc nhìn cậu như thể linh hồn đã bay mất, si ngốc dõi theo.Trước mắt hắn là một người sống động, có chính kiến, đang bày tỏ sự bất mãn, đang nói ra những ấm ức giấu trong lòng."

Anh nói anh muốn thay đổi, muốn làm lại từ đầu, em chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, vì em tin anh làm được.

Việc này rất khó, nhưng em tin tưởng anh, đó là sự tín nhiệm của em dành cho anh...

Nhưng rồi sao?

Anh cứ liên tục lặp lại những lời hứa ấy, cứ cố gắng lấy lòng em và cả Tiểu Mầm, liên tục xin lỗi – anh có bao giờ hỏi em và Tiểu Mầm nghĩ gì chưa?"

Giọng nói của Ánh Ương nghẹn lại vì tức giận, ngực phập phồng lên xuống.

"Anh mong được tha thứ, thì trước hết anh phải học cách tha thứ cho chính mình.

Nếu anh cứ mãi mang xiềng xích tội lỗi, cứ đứng mãi trong sai lầm quá khứ để tự trách móc, thì dù em và con có muốn tha thứ đi nữa, cũng chẳng thể làm gì được."

"Minh Sóc, anh đang yêu chính mình bằng một cách sai lầm.

Ai cũng phạm sai lầm.

Nhưng để có thể được tha thứ, điều kiện tiên quyết là: anh phải tin rằng mình xứng đáng được tha thứ."

Căn phòng lại rơi vào yên lặng.Ánh Ương nhìn Minh Sóc, ánh mắt Alpha kia không ngừng dao động, rồi ngay sau đó, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài, rơi xuống gò má.

Nước mắt không ngừng rơi, nhẹ nhàng và đều đặn như một cơn mưa lớn đầu mùa ở thành phố Vụ.Hắn vừa như một đứa trẻ chịu uất ức quá lớn, lại vừa như một tín đồ sau nhiều năm khổ cầu cuối cùng được thần Phật hồi đáp.

Tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng nước mắt lại tuôn ra như suối nguồn, khiến lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.Không rõ là hai người ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết đến chạng vạng hôm sau, Omega mới chậm rãi mở mắt trong chiếc giường êm ái.Cơ thể ê ẩm vô cùng.

Tối qua không cảm thấy gì, nhưng đến lúc này thì từng thớ thịt bắt đầu lên tiếng "đòi nợ"."

Minh Sóc?

Minh Sóc?"

Giọng Ánh Ương khản đặc.

Ngay sau đó, trán cậu chợt thấy mát lạnh, một bàn tay đặt lên đó, còn trên tủ đầu giường là một ly nước."

Anh ở đây.

Em tỉnh rồi à?"

Là giọng nói khiến người ta cảm thấy an tâm.Ánh Ương ngay cả ngón tay cũng chẳng muốn động, lười nhác nói: "Em khát."

Chẳng mấy chốc, cậu được bế lên, dựa vào đầu giường.

Một ly nước được đưa tới bên môi.Sau khi uống xong, còn bị ép ăn nửa phần mì Ý.

Ánh Ương bắt đầu không ngồi yên nổi nữa.

"Em chỉ hơi mỏi người thôi, đâu phải tàn phế, cần gì chăm em như vậy?"

"Cần chứ ——" Alpha kéo dài giọng, đưa tới thêm một thìa mì, "Muốn ăn nấm không?"

Omega nhắm mắt lại, nhỏ giọng đáp: "...Ăn."

Minh Sóc và Ánh Ương ở lại khách sạn thêm một thời gian ngắn nữa, rốt cuộc cũng làm lành những khúc mắc, từ từ quen lại với sự tồn tại của nhau.Chỉ là, cả hai đều ăn ý không nhắc tới chuyện quá khứ, cũng không bàn đến chuyện tái hợp hay tương lai.Chuyên tâm vào hiện tại, cũng đâu phải điều gì tệ.Ánh Ương nghĩ thế, cảm thấy Minh Sóc hẳn cũng đang nghĩ giống mình.Dần dần, cậu bắt đầu hiểu rõ hơn suy nghĩ của Minh Sóc.

Hoặc có lẽ, hai người họ đang bắt đầu trở nên giống nhau, tiếp tục rượt đuổi lẫn nhau như những năm đầu tiên ở thành phố Vụ.Theo kết quả kiểm tra, nồng độ tin tức tố trong cơ thể Ánh Ương đã trở lại bình thường – nghĩa là, kỳ phát tình gian nan cuối cùng cũng kết thúc.Thật ra cũng chẳng khó khăn lắm.

Thậm chí, có đôi chút khiến người ta lưu luyến.

Ánh Ương bí mật nhớ lại mấy ngày vừa qua, trong lòng có chút không nỡ.Minh Sóc đã dọn dẹp gọn gàng hành lý của cả hai, đặt chúng vào một góc phòng.

"Ngày mai em có thể trở lại trường học rồi.

Anh cũng phải về Vân Cảng.

Để Tiểu Mầm ở lại một mình lâu như vậy, chắc thằng bé cũng bắt đầu cảm thấy bất an..."

"Ừm."

Ánh Ương lười biếng nâng mí mắt, đem phần cơm tối khách sạn vừa mang đến đặt lên bàn."

Sáng mai anh bay lúc mười giờ, em có thể ra sân bay tiễn anh không?"

Minh Sóc đến gần hai bước, trong giọng có chút hồi hộp."

Không đi được đâu, em còn phải đến trường."

Ánh Ương đáp, trong lòng có chút nhói lên.Không ngờ Minh Sóc cũng không níu kéo, chỉ nói nhẹ: "Vậy thôi, anh về đến nơi sẽ gọi video cho em."

"Được."

Tim bỗng trĩu xuống, cảm giác hụt hẫng dâng lên.Omega bĩu môi, xả giận bằng cách chọc đũa vào đĩa thịt cua đầy ắp.

Không thể cố thêm chút nữa sao?

Không phải đã xem thời khoá biểu của tôi rồi sao?

Rõ ràng mười giờ sáng mai tôi không có tiết mà!Vậy nên sáng sớm hôm sau, dù nghe tiếng Minh Sóc dậy sớm rửa mặt, Ánh Ương vẫn nghiến răng giả vờ ngủ.Nói là không cần cẩn thận như vậy, nhưng ngay từ đầu đã thế.

Giờ lẽ ra phải đánh thức em dậy, ép em mặc quần áo đi tiễn anh, em làm sao có thể từ chối được chứ!Thật đáng giận!Cuối cùng đến lúc xuất phát, Minh Sóc nhẹ bước tới mép giường, cúi xuống hôn lên trán Omega đang "ngủ say", rồi mới lặng lẽ rời đi.Cánh cửa khép lại, Ánh Ương xoay người nằm thẳng, ngẩn người nhìn trần nhà có những hoạ tiết quen thuộc một hồi lâu, rốt cuộc mới lấy lại sức để rời giường, bắt đầu một ngày mới.Khi đứng dậy, cậu chợt phát hiện trên cổ tay có thêm một món đồ – một chiếc vòng tay đan từ sợi hồng nhạt và tím, mặt dây là ba con cá nhỏ, hai lớn một bé.Ánh Ương bật cười khúc khích, chẳng biết ý tưởng về ba con cá nhỏ này là của Tiểu Mầm, hay của ông bố ranh mãnh kia.Lê dép vào nhà vệ sinh, bên trong sạch sẽ gọn gàng, bàn chải đánh răng đã được bôi sẵn kem, đặt bên ly súc miệng – là sự chăm sóc vụng về nhưng chân thành của Alpha.Ánh Ương cầm bàn chải lên, vừa bỏ vào miệng thì lại phát hiện thêm một điều mới: trên cổ mình có một sợi dây chuyền, mặt dây là một chiếc nhẫn nam, vừa vặn với ngón áp út của cậu.Rất nhiều lời không cần nói ra, Ánh Ương cũng đã hiểu.Cậu tiếp tục thất thần đánh răng, ánh mắt vẫn lưu luyến ở chiếc "mặt dây chuyền" đầy ẩn ý ấy.Cuối cùng, lần này cậu không còn chần chừ nữa.

Đánh răng xong, rửa mặt, thay đồ thật nhanh, rồi nhảy lên một chiếc taxi đang đỗ trước cửa khách sạn.Ga sân bay nhộn nhịp người đến kẻ đi, máy bay liên tục hạ cánh rồi cất cánh, mọi thứ đều trôi qua trong vội vã.May mắn thay, cuối cùng Omega vẫn kịp kéo tay Alpha lại, dành cho nhau một cái ôm thật lâu nơi điểm chia tay."

Anh biết không, sáng nay em không có tiết học."

Ánh Ương nhỏ giọng nói."

Anh biết."

Minh Sóc nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cậu, giúp cậu bình tĩnh lại."

Nếu sau này có tình huống như vậy, em hy vọng anh sẽ nũng nịu với em, năn nỉ em đến tiễn anh ở sân bay...

Em nhất định sẽ đồng ý."

Ánh Ương mím môi, rõ ràng chỉ là những lời trong lòng, vậy mà khi nói ra vẫn thấy ngại ngùng.

"

Sau này nếu em muốn điều gì mà anh không đồng ý..."

Chưa kịp nói hết câu, Alpha đã kiên quyết ngắt lời: "Anh nhất định sẽ đồng ý.

Em muốn gì cũng được!"

"Không phải...

Em muốn anh mạnh mẽ hơn, muốn anh thay em đưa ra vài quyết định.

Em muốn được sống mà không phải nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần giao bản thân cho người em tin tưởng... như vậy em mới thấy... có chỗ để dựa vào."

Minh Sóc cố gắng hiểu, "Được rồi, anh sẽ cố gắng như vậy."

"Còn nữa, sau này gặp những tình huống như thế, anh phải là người chủ động... không thể để em tự mình mệt muốn chết nữa!"

Vừa nói, vành tai của Ánh Ương bất giác đỏ bừng."

Được!

Anh biết rồi!"

Minh Sóc vội vàng đáp lời."

Còn nữa, anh phải theo đuổi em, thật nghiêm túc mà theo đuổi!

Em còn chưa chính thức đồng ý quay lại với anh đâu đó."

Cậu bĩu môi, vẻ mặt đáng yêu khiến tim Alpha như muốn nổ tung, rồi lại khẽ tan chảy thành mật ngọt.Alpha liên tục gật đầu: "Anh biết rồi!

Anh đang theo đuổi em đây, anh đã tặng em nhẫn kim cương, Tiểu Mầm cũng chọn quà cho em rồi mà."

"Đề tài tốt nghiệp của em là một bộ tranh minh họa đồng thoại, kể về một ngôi sao bị chính chòm sao của mình đánh rơi khỏi bầu trời.

Vào ban ngày, chỉ có nó ở cạnh mặt trời, còn mọi người thì cười nhạo nó..."

"Ừ, sau đó thì sao?"

Minh Sóc ôm lấy eo cậu, vẫn còn canh cánh chuyện Ánh Ương chưa hoàn toàn đồng ý quay lại."

Sau đó, vì sợ bị chê cười và phán xét, ngôi sao ấy suốt ngày nhắm mắt bịt tai làm như chẳng có ai tồn tại.

Nó chỉ dám mở mắt khi màn đêm buông xuống, rồi dốc hết sức phát ra ánh sáng.

Ban đầu, nó cứ tưởng mình sẽ sống như vậy đến suốt đời, ánh sáng rồi cũng sẽ tắt.

Nhưng dần dần, nó phát hiện ra mình không hề yếu đi, mà ánh sáng ngược lại ngày một rực rỡ hơn."

"Đến một ngày, khi mặt trời mọc, ngôi sao ấy cuối cùng cũng dám mở mắt.

Và nó nhận ra, thì ra xung quanh nó cũng có rất nhiều ngôi sao giống như mình, chỉ là ánh sáng mặt trời quá rực rỡ, che mất hết tất cả.

Hóa ra chưa từng có ai coi nó là kẻ khác biệt.

Vì nó ở quá gần mặt trời nên tích tụ được nhiều năng lượng hơn, đến đêm mới có thể soi sáng cho từng con đường đưa người ta về nhà..."

Nghe xong câu chuyện, Minh Sóc cảm thán: "Lãng mạn quá..."

Ánh Ương khẽ mím môi, "Dù sao ý em là, câu chuyện này cần được trau chuốt thêm, tranh minh họa cũng cần thời gian mài giũa, nên sau này em sẽ phải dồn rất nhiều thời gian và sức lực vào nó.

Có thể anh và Tiểu Mầm sẽ cảm thấy bị bỏ rơi... nên em mong anh hiểu cho em..."

"Không sao cả, anh sẽ nói chuyện với Tiểu Mầm, để thằng bé hiểu.

Em chỉ cần yên tâm mà tạo nên câu chuyện của mình."

Minh Sóc không hề do dự, còn nói thêm: "Ương Ương, thật ra anh rất thích trạng thái hiện tại của em.

Biết em đang vui vẻ, tự do, cũng khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

Nên em đừng lo cho tụi anh, cứ làm điều em muốn là được."

"Tốt nghiệp xong, em muốn ở lại đây một thời gian.

Có một studio đã gửi em offer thực tập.

Sau khi tốt nghiệp có thể sẽ cho em phụ trách một dự án độc lập.

Em muốn làm cho xong dự án đó."

Ánh Ương có phần áy náy, "Trước đây nói chỉ cần học xong là được, giờ lại muốn làm việc...

Thật xin lỗi."

"Không sao mà."

Minh Sóc lại ôm lấy cậu, "Nếu có cơ hội, anh với Tiểu Mầm cũng sẽ sang đây du học nửa năm.

Cho nó nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều hơn, anh và em sẽ cùng nhau ở bên nó."
 
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 72: YES!


Chuyến bay đưa theo vạn phần không nỡ rời đi cùng lưu luyến ấy, rốt cuộc vẫn cất cánh thành công.Trên máy bay, Alpha mở máy tính cá nhân.

Vừa kết nối xong wifi, đã nhận được thông báo cập nhật phần mềm.Là ứng dụng con cá béo nhỏ đã im lặng từ lâu trên màn hình chính của hắn.Sau khi cập nhật xong, từ một con cá nay biến thành ba con mập ú, cùng nhau vẫy đuôi, nhìn càng ngốc hơn trước.Hắn nhấn mở, tải về.

Mấy chức năng thừa thãi trước đó không còn, chỉ còn lại một dòng tin nhắn.Trên đó viết: 【Yes!】Dù là chuyện gì, dù là yêu cầu gì, cũng chỉ có một câu trả lời — Yes!Cùng lúc ấy, trong một lớp học nào đó, máy tính của Omega cũng bất ngờ xuất hiện một tiện ích mới trên màn hình chính.Là một người tuyết ngốc nghếch, con trỏ chuột dừng lại ngay trên chiếc mũi cà rốt của nó, khiến cả màn hình lập tức phủ đầy tuyết trắng.Mô tả tiện ích là một dòng tin nhắn:【Rất muốn hôn em trên nền tuyết...

Giáng Sinh năm nay, cùng đi xem tuyết với anh nhé?】—— 【Yes!】Canh đúng giờ, Alpha gọi video như thường lệ, Ánh Ương chưa gì đã không kìm được mà nhận cuộc gọi liền."

Ương Ương —— em nghe anh nói không?"

Trên màn hình là khuôn mặt tròn trĩnh của một đứa trẻ, đôi mắt dán sát vào camera, lông mi cong dài, như một búp bê Tây phương nhỏ xinh xắn."

Nghe được rồi!" – Ánh Ương đáp, tiện thể liếc mắt nhìn màn hình, thấy ở bên kia, một Alpha đang ôm đứa trẻ nhỏ trong lòng."

Ương Ương, ba xem nè!" – Tiểu Mầm giơ cao một viên chocolate, đắc ý khoe, "Đây là chocolate vị cam có thêm miếng cam tươi bên trong đó, là bố mua từ Barcelona về đó nha!"

Phía sau nhóc, Minh Sóc lặng lẽ giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác "suỵt", nháy mắt với cậu một cái, ý nhắn nhủ giữ bí mật.Bố vừa đặt chân xuống đất là đã bị ba ba nhóc kéo đi khách sạn, đến sát giờ lên máy bay mới chịu tách ra.

Đừng nói chọn quà, đến thở còn chẳng có thời gian.

Mấy món quà toàn là lúc đi dạo trong cửa hàng miễn thuế hiệu yinchan14 trên w at t p ad, chộp đại cho xong.Ánh Ương cười cong mắt, dịu dàng dỗ dành, "Vậy sau này Tiểu Mầm phải chịu khó đi đây đi đó nhiều hơn, nhìn ngắm thế giới, mở rộng tầm mắt, được không nào?"

Tiểu Mầm gật đầu liên tục, "Đúng rồi!

Vừa ăn chocolate ngon, con vui lắm đó!

Bố nói chỉ cần Tiểu Mầm vui thì bố cũng sẽ vui.

Vậy còn Ương Ương thì sao?

Ba ba có vui không?"

Cậu có vui không...Ánh Ương sững người một thoáng.

Dường như đã lâu rồi cậu không tự hỏi bản thân câu đó — cậu đang vui hay đang buồn?

Chỉ cảm thấy mỗi ngày đều bận rộn, nhưng luôn có điều để mong chờ, luôn có điều để ghi nhớ.Cậu nhìn màn hình, ngắm đứa nhỏ, ngắm người đàn ông đang đứng phía sau nhóc.

Rồi quay đầu nhìn quanh căn phòng mình đang sống — ánh nắng chiều dịu dàng đang trải dài trên bàn vẽ, những cụm mây hồng nhạt pha chút tím rọi xuống trang giấy cậu đang tô, nơi đó có một vì sao nhỏ đang phát sáng lấp lánh...Quay trở lại với màn hình, hai người kia vẫn đang chăm chú dõi theo, không một chút sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời.Ánh Ương khẽ cười.Thì ra niềm vui là cảm giác như thế, hạnh phúc là cảm giác như thế."

Ba ba rất vui mà!" – Omega nhẹ nhàng đưa tay vuốt màn hình, như muốn chạm lấy hai gương mặt thân thuộc kia, "Ương Ương hiện tại rất vui, rất hạnh phúc.

Giống như cả thế giới này đều đang yêu thương Ương Ương, mà Ương Ương cũng đang yêu lại cả thế giới."

Phải rồi...Khi không còn mãi mãi nghi ngờ về ý nghĩa của cuộc sống,Khi có thể nắm lấy từng ngày trong tay mình,Khi không còn sợ bị cô lập, bị chối bỏ, bị vứt lại phía sau...Khi có đủ dũng khí để ôm lấy chính mình và ôm lấy những người mình thương,Khi quay đầu nhìn lại, mới nhận ra thế giới này vốn đã đầy ắp những bằng chứng cho tình yêu dành cho cậu...Lần này, cậu đã thực sự tự mình cứu lấy chính mình rồi.YES!KẾT THÚC TRUYỆN
 
Back
Top Bottom