- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 69: DANIEL
CHƯƠNG 69: DANIEL
Phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại ba nhịp thở luân phiên vang lên.Đêm nay ánh trăng trắng sáng dịu dàng, cong cong như mảnh liềm bạc, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.Sau nửa đêm, gió cũng dịu đi nhiều.Ngày hôm sau trời rất đẹp, Ánh Ương vẫn như thường lệ đến trường.
Minh Sóc nắm tay tiểu Mầm, dẫn bé đi dạo quanh hai ngôi giáo đường cổ.Tiểu Mầm đối với mọi thứ nơi đây đều vô cùng mới lạ, tinh nghịch chạy khắp nơi, mồ hôi đầm đìa cả trán, đến mức Minh Sóc phải lè lưỡi đuổi theo không không giữ kịp bé.Ánh Ương gửi tin nhắn nói vừa tan học, hỏi họ đang ở đâu, hẹn gặp ở một quảng trường nhỏ gần đó.Nghe nói Ương Ương sắp đến, Tiểu Mầm càng thêm phấn khích.
Buổi trưa nhiệt độ bắt đầu tăng, Minh Sóc giúp bé cởi áo khoác, Tiểu Mầm mặc quần yếm và áo thu mỏng, ngồi xổm bên đài phun nước xem người ta thổi bong bóng xà phòng, còn bị nghệ sĩ đường phố chọc cho cười không ngớt.Minh Sóc ngồi cách đó vài bước trên ghế dài, quần áo bị nắng hong đến ấm áp dễ chịu.
Thấy Tiểu Mầm cười, hắn cũng bật cười theo, hiếm hoi được thư giãn, rốt cuộc cũng cảm nhận được chút nhàn nhã của một chuyến đi nghỉ thật sự.Lờ mờ nhớ lại, trước đây hắn hình như từng hứa sẽ cùng Ánh Ương và tiểu Mầm ra nước ngoài du lịch, còn từng chọn Barcelona làm điểm đến.Nhưng cuối cùng, chỉ có một mình Ánh Ương đến nơi này.
Những lời hứa năm xưa rốt cuộc vẫn không thể thực hiện."
Đang nghĩ gì thế?"
Một luồng khí lạnh bất chợt áp sát bên tai, giây tiếp theo, một ly milkshake màu hồng nhạt được đưa đến trước mặt hắn, phía sau chiếc ly nhựa là Omega với nụ cười tinh nghịch: "Nghĩ đăm chiêu như vậy, còn trông chừng nổi tiểu Mầm không đó?"
Minh Sóc mỉm cười, nhận lấy đồ uống: "Dù có ngẩn người thì vẫn nghe rõ tiếng cười của Tiểu Mầm ngoài quảng trường."
"Đúng là vui quá trời."
Ánh Ương ngồi xuống cạnh hắn.Lúc này, Tiểu Mầm mới thấy được Ương Ương, lập tức kêu lên, nhào vào lòng cậu, ôm cổ cậu mà hôn lia lịa."
Ha ha ha," Ánh Ương cười nghiêng đầu né tránh, "Con là nhóc con hay là cún con đấy?"
"Con là tiểu Mầm!"
Tiểu Mầm giơ cao cánh tay Ánh Ương đang ôm mình, chụp lấy cây kem, "Hương gì vậy ạ?"
"Dâu tây và chocolate, hôm nay trời đẹp nên Mầm được ăn hẳn hai viên kem."
Tiểu Mầm đắm chìm trong vị ngọt của kem, vừa nhích nhích mông vừa len lén chen vào giữa Minh Sóc và Ánh Ương, ngồi chễm chệ mà ăn ngon lành.Bị chen ra ngoài, Minh Sóc không nhịn được cau mày: "Ngồi trên đùi bố ăn không được à?
Nhất định phải chen vào giữa à?"
Như thế chẳng phải hắn càng bị đẩy xa khỏi Ương Ương sao?Ánh Ương cười vạch trần: "Tiểu Mầm sợ lát nữa hai chúng ta không cho bé ăn, nên chủ động giành vị trí trước rồi."
Tiểu Mầm giả vờ không nghe thấy, chỉ cúi đầu ăn, kem dính đầy miệng như một con mèo nhỏ.Buổi trưa quảng trường rất náo nhiệt, ba người cũng im lặng một lúc lâu không nói gì thêm.Minh Sóc hút một ngụm milkshake, cuối cùng cũng không nhịn được: "Hôm qua muộn quá nên không tiện hỏi... người bạn học đại học của em, hai người gặp nhau thường xuyên sao?"
Ánh Ương liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về phía trước, ngậm ống hút mà thong thả nói: "Sao vậy, đang tra hỏi à?"
"Anh có tư cách gì đâu?"
Minh Sóc cười khổ, "Chỉ là muốn biết em có bạn bè đáng tin ở đây không...
Dĩ nhiên, anh vẫn hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội.
Không có em, anh thật sự không ổn."
Ánh Ương cười khẽ, dường như bất đắc dĩ, lại có phần dao động: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Anh ấy thấy em mới qua đây, còn chưa quen tiếng, nên giúp em xử lý rất nhiều việc, khiến em đỡ phải đi nhiều đường vòng."
"Là bạn tốt thật đấy..."
Minh Sóc gật đầu."
Còn về việc em với anh ấy có thể có gì hay không..."
Ánh Ương quay đầu lại, trong mắt ánh lên ý cười rõ rệt, "Anh có thể tự đi hỏi xem anh ấy có ý gì với em không."
"Ý là... anh ấy cũng đến à?"
Minh Sóc bừng tỉnh, "Sắp tới đây sao?"
"Ừ, lần trước em nhờ anh ấy gửi thư cho cộng đồng dân cư, lần này anh ấy mang thư hồi âm đến cho em."
Ánh Ương vừa nói vừa nhìn ra xa, đột nhiên giơ tay vẫy mạnh: "Ở đây này!"
Minh Sóc và Tiểu Mầm cùng nhìn theo, chỉ trong nháy mắt, trên mặt cả hai hiện lên hai biểu cảm hoàn toàn khác biệt."
Oa!"
Tiểu Mầm nhận ra "Tiểu Quyển Mao" ngay lập tức, nhảy phốc xuống đất, dùng tay áo lau miệng lia lịa."
Ấy, bẩn quá!"
Minh Sóc luống cuống rút khăn giấy lau miệng cho bé.Đúng là yêu quý hết mực, còn nhỏ xíu mà đã biết giữ hình tượng rồi!Minh Sóc âm thầm hài lòng, chờ Tiểu Quyển Mao tiến lại gần thì từ tốn bế tiểu Mầm lên, đứng cạnh Ánh Ương."
Daniel."
Tiểu Quyển Mao gật đầu chào hắn."
Shawn."
Minh Sóc cũng khó khăn gật đầu lại, cố nén cảm xúc không vui trên mặt."
Tiểu Mầm!"
Tiểu Mầm bắt chước bố chào hỏi, khiến Tiểu Quyển Mao bật cười.Đối phương vừa đưa tay ra, Tiểu Mầm lập tức tự nhiên đưa tay cho anh ta bế lên, còn ghé tai thì thầm vài câu."......"
Minh Sóc nghẹn lời."
Chúng ta đi tìm quán cà phê nào đó nhé?"
Ánh Ương đề nghị."
Được thôi," Tiểu Quyển Mao ôm tiểu Mầm, đảo mắt nhìn quanh, "Gần đây có một tiệm khá ổn, đồ ngọt cũng rất ngon.
Tôi đoán nhóc nhà ta cũng thích ăn đồ ngọt lắm, đúng không?"
Tiểu Mầm tuy học tiếng Anh ở nhà trẻ nhưng chỉ nghe hiểu được chữ "đồ ngọt", liền hăng hái gật đầu lia lịa."
Vậy thì lên đường nào ——" Tiểu Quyển Mao ôm Tiểu Mầm chạy vút qua quảng trường, làm cả đàn bồ câu trắng bay tán loạn.Tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Mầm vang vọng, nghe rất thật lòng.
Bé múa tay múa chân trên không, chẳng buồn liếc mắt nhìn hai ông ba ba đang bị bỏ lại phía sau.Minh Sóc mặt đầy khổ sở, chậm một bước theo sau Ánh Ương, mãi đến khi Omega chủ động đi sát lại, hắn mới u sầu lên tiếng:"Tiểu Mầm hình như rất dễ thân với người khác..."
"Không đâu, bé chỉ thích những ai thật lòng tốt với em thôi."
Ánh Ương mỉm cười.Minh Sóc trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Ý em là sao?"
"Dù là Vu Dịch Tuấn hay Lục Mãnh, bọn họ đều rất tốt với em...
Tiểu Mầm rất thông minh, cũng rất nhạy cảm.
Bé không nói rõ được, nhưng cảm nhận được."
Hoa văn trên mặt đá quảng trường rất đặc biệt, như thể đang bước trên mặt hồ mã não lấp lánh.Ánh Ương cúi đầu nhìn những viên đá dưới chân: "Daniel cũng vậy, lần trước cậu ấy gửi bưu kiện, em có nói với Tiểu Mầm vài lần, bảo là cậu ấy rất tốt với em.
Thế nên Tiểu Mầm mới quý cậu ấy như vậy."
Minh Sóc trầm giọng nói:"Hy vọng Daniel sau này vẫn luôn đối tốt đến em..."
"Có thể thôi," Ánh Ương ngẩng đầu, nhìn về phía trước, nơi Tiểu Mầm đang vừa chạy vừa cười, "Em luôn cảm thấy, thằng bé thật dịu dàng."
"Em cũng rất dịu dàng."
Minh Sóc đáp.Ánh Ương mỉm cười, mắt cong cong:"Daniel cũng vậy, cậu ấy cũng rất dịu dàng.
Có lẽ cậu ấy có thành kiến với anh, nhưng nếu hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn thì chắc sẽ ổn."
"Ừm."
Minh Sóc gật đầu, trấn tĩnh lại."
Nếu anh đột ngột xuất hiện làm em khó xử, em cứ nói với anh.
Hoặc nếu em muốn dành thời gian riêng trò chuyện với Tiểu Mầm và cậu ấy, anh cũng sẽ hiểu...
Ương ương, em có quyền tự do lựa chọn cuộc đời em."
"Em biết mà."
Ánh Ương trả lời như lẽ đương nhiên, rồi im lặng không nói gì thêm.Qua sự im lặng ấy, Minh Sóc hiểu rằng cậu đã ngầm đồng ý để hắn ở lại.Bọn họ bước vào quán cà phê.
Khi trông thấy Tiểu Quyển Mao, Minh Sóc mới phát hiện bên cạnh cậu ta còn có một Alpha đang ngồi.Tiểu Quyển Mao kéo tay Alpha kia đứng dậy, giới thiệu qua loa:"Đây là bạn đời của tôi, hai người tự làm quen nhé."
Bạn đời?Nghe thấy từ đó, Minh Sóc theo phản xạ nhìn về phía Ánh Ương.
Cậu đang ôm Tiểu Mầm, khẽ cười trộm.Hắn thật sự rất muốn hỏi Tiểu Mầm, có phải nhóc cũng biết cái "chú đẹp trai người ngoại quốc" này đã kết hôn rồi không?
Chẳng lẽ chỉ mỗi mình hắn là suốt mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, chỉ vì sợ Ương Ương bị người khác cướp mất?
Những gì hắn chuẩn bị, cả bao tình cảm như vỡ òa, chẳng khác gì một con công ngốc nghếch cứ kêu gào múa loạn mỗi sáng?Trò chuyện với vợ chồng Tiểu Quyển Mao vài câu, sau khi biết họ đã giúp đỡ Ánh Ương rất nhiều trong thời gian qua, Minh Sóc cảm thấy vô cùng cảm kích.
Mọi cảnh giác trong lòng cũng được gỡ bỏ, chỉ còn lại chút bối rối khó gọi thành tên.May màTiểu Quyển Maoo không phải kiểu tính toán chi li.
Tuy rằng ban đầu có thành kiến với Minh Sóc, nhưng sau khi gặp lại thấy hắn có phần chậm chạp, còn cứ lải nhải không ngừng, mà Ánh Ương lại tỏ ra rất bình thản chấp nhận điều đó, cậu ta cũng chẳng thèm cau có thêm.Tạm biệt vợ chồng Tiểu Quyển Mao, Ánh Ương dắt tay Tiểu Mầm, cùng Minh Sóc đi đón hoàng hôn về lại ký túc xá.Tối hôm qua cả ba người đều vội vàng ứng phó cảm xúc, trừ Tiểu Mầm thì chẳng ai ngủ ngon.
Vì thế, Ánh Ương đề nghị Minh Sóc về khách sạn nghỉ ngơi, để cậu và Tiểu Mầm ngủ lại một đêm.Nhưng Minh Sóc lắc đầu ngay:"Không được, giường em quá hẹp.
Hơn nữa còn có Tiểu Mầm, em không thể không ngủ đủ hai đêm liền."
"Vậy giờ sao đây?"
Ánh Ương xoay người lại, lưng hướng về bầu trời màu vàng nhạt của hoàng hôn, nét mặt mơ hồ khiến người ta không đoán được cảm xúc, "Anh vất vả đến thăm em, mà em cũng rất muốn ở bên anh."
Minh Sóc cắn nhẹ môi dưới:"Em có thể sang khách sạn ngủ, anh đặt phòng đôi, bên trong có hai giường — một lớn một nhỏ.
Dù là giường phụ thì chắc chắn cũng rộng hơn giường ký túc của em."
"Vậy còn anh?"
Ánh Ương hỏi tiếp."
Anh..."
Minh Sóc ngập ngừng.
Anh rất muốn đề nghị cùng nhau ở lại khách sạn, bảo rằng mình sẽ ngủ ở giường nhỏ.Nhưng rồi lại nghĩ, lỡ đâu Ương ương vẫn còn bài xích hắn, một mực muốn dẫn Tiểu Mầm về ký túc xá thì sao?Sau một hồi suy nghĩ, Alpha nọ hạ quyết tâm:"Anh... ngủ ở ký túc xá của em."
"Chỉ một mình anh à?"
Giọng Ánh Ương lộ rõ ngạc nhiên, còn xen chút hụt hẫng mơ hồ.Minh Sóc mở to mắt, cố nhìn rõ gương mặt cậu, muốn xem cảm xúc ấy là gì.
Nhưng thứ hắn thấy chỉ là ánh sáng dịu dàng bao quanh Omega ấy, phủ lên nét mặt, ánh mắt, cả khóe môi cười nhàn nhạt... tất cả như bị ánh sáng ôm trọn, khiến hắn không thể đoán được điều gì.Ngay khoảnh khắc đó, hắn mới thật sự hiểu — năm xưa, có lẽ cậu đã sớm quen với nỗi cô đơn như vậy rồi."
Ừ.
Em đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Dỗ Tiểu Mầm ngủ sớm, mai thằng bé còn phải ra sân bay."
Giọng Minh Sóc nhẹ tênh, như đang dỗ dành một người không còn thuộc về mình nữa.Ánh Ương xoay người bước đi, kéo theo Tiểu Mầm bước thật nhanh:"Vậy được, tôi về trước lấy áo ngủ cho nhóc.
Tối nay anh cứ ở ký túc xá đi, đừng một mình chạy lung tung."
"Ừ."
Minh Sóc sải bước theo sau.Phía trước, Tiểu Mầm bỗng bắt đầu chạy chậm lại, ngẩng đầu hỏi:"Ương Ương, sao mình đi nhanh vậy ạ?"
Phải rồi... sao lại đột nhiên đi nhanh như vậy?
Ương Ương có việc gấp sao?
Sao lại giống như đang giận?Minh Sóc cũng thầm nghĩ trong lòng như thế.Chuyến bay về nước hiệu yinchan14 - wattpad khởi hành lúc 9 giờ sáng.
Vì có tiết học, Ánh Ương không tiễn họ được, chỉ ngồi trong lớp, mắt nhìn lơ đãng về phía bầu trời đến mấy lần.Cả ngày hôm đó cậu vẫn bận rộn.
Sau giờ học, cậu đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu tuyến thể, rồi ghé siêu thị mua đồ dùng cả tuần, mang về ký túc xá.Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, Ánh Ương mới quay lại không gian nhỏ của riêng mình.
Lúc ấy, cậu phát hiện căn phòng đã được Minh Sóc dọn dẹp sạch bóng.
Mặt bàn lau đến sáng loáng, cả những bản nháp lười biếng chẳng buồn gom lại cũng được xếp gọn, chia theo thời gian, cho vào từng folder khác nhau.Cậu còn phát hiện trong phòng có thêm vài vật dụng lưu trữ, từng cái đều tỉ mỉ xem qua, có cảm giác như đang tìm kho báu, rất thích thú mà khám phá.Xem chán rồi, cậu ngồi xuống mép giường, chợt nhận ra dưới chân giường có thêm một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Khi xung quanh tối lại, đèn sẽ tự động bật sáng."
Khi nào thì mua vậy trời?"
Cậu đưa tay sờ sờ, bật cười.Nghĩ kỹ lại, vì mình mà Minh Sóc đã làm rất nhiều việc trước nay chưa từng làm, cũng phải chịu không ít những điều mà hắn vốn không cần gánh chịu.Nhưng chẳng phải cậu cũng vậy sao?Không muốn để bản thân tiếp tục chìm trong những cảm xúc ấy, cậu mở chiếc loa nhỏ đầu giường, với tay lấy cuốn sổ phác thảo bắt đầu vẽ.Bài nhạc đang phát là một ca khúc tiếng Anh mà cậu chưa từng nghe qua.
Giọng ca sĩ không rõ ràng, nhưng cậu cứ ngồi đó, tay cầm bút chì mà ngẩn ngơ một lúc.Mở ra một trang giấy mới, ở góc bỗng hiện lên vài dòng tiếng Anh — chính là lời bài hát đang phát:"I don't know how much time passed till nowbut I know it's not enough if I'm with you.I don't know if I want to see at all I wish you to blind me with your light."("Anh chẳng nhớ nổi mình và em đã cùng nhau đi qua bao nhiêu tháng năm.
Chỉ biết rằng, từng phút từng giây bên em... với anh, vẫn luôn là không đủ.Anh không biết... liệu mình có thật sự muốn nhìn thấy tất cả mọi điều trên thế gian này không — hay chỉ mong được ánh sáng của em làm lóa mắt, để chẳng còn thấy gì ngoài em nữa." )