- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 59: PHIÊN BẢN NHÍ
CHƯƠNG 59: PHIÊN BẢN NHÍ
Hiện trường rối loạn như mớ bòng bong, vậy mà người gây ra tất cả lại đang ôm chặt lấy nhóc con tròn trịa kia, vui vẻ đến mức chẳng còn quan tâm trời đất.Ngô Trọng Bá xoa giữa mày, vỗ nhẹ lên vai Ánh Ương xem như chào hỏi, rồi đi về phía Lục Mãnh nắm tay bắt chuyện."
Tình huống thế nào vậy, thật đúng là kinh ngạc hết phần người ta!"
Lục Mãnh chà xát cánh tay, giọng không giấu được kinh ngạc.Sao có thể có người trong vòng vài tháng ngắn ngủi trí lực lại thụt lùi, biến thành một phiên bản nhí của chính mình?"
Xin lỗi nhé, dạo gần đây hắn đang tiếp nhận liệu trình thanh lọc tuyến thể, hiện trạng này chắc là... tác dụng phụ thôi," Ngô Trọng Bá giải thích.
"Nhưng yên tâm đi, bây giờ tin tức tố của hắn không còn gây ảnh hưởng gì nữa, nếu không bác sĩ cũng chẳng để cho hắn xuất viện."
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn — nhóc con ngoan ngoãn tựa vào vai Minh Sóc, say sưa ngửi mùi hương trên người bố.Hai bố con ngồi cạnh nhau dưới ánh hoàng hôn, khiến cả khung cảnh trở nên ấm áp lạ kỳ.Ánh Ương thu lại ánh mắt, hỏi nhỏ:"Vậy tình trạng này của hắn kéo dài bao lâu nữa?"
"Chắc tầm một hai ngày," Ngô Trọng Bá đáp.
"Ai mà ngờ đâu hắn giờ lại phát điên kiểu đó, cứ khóc đòi đến tìm cậu.
Tôi thật sự hết cách, hắn không đi làm, ở nhà thì cứ lảm nhảm rồi làm khách hàng nổi giận.
Không đưa hắn tới đây, việc làm ăn bên tôi cũng không yên được.
Đào Đào nói các cậu gặp mặt rồi, hắn lại biết cậu ở đâu, tôi nghĩ chi bằng để tôi đi cùng, có gì còn xử lý kịp, không để hắn làm cậu bị thương..."
Lục Mãnh lườm một cái, tay vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ đang giơ máy bay giấy của Alpha:"Vậy giờ tình hình là, hiện tại đầu óc anh ta không tỉnh táo, mọi người phải chiều theo à?"
Ngô Trọng Bá ho nhẹ, "Cơ bản là vậy."
Đi theo Minh Sóc gây dựng sự nghiệp bao nhiêu năm, sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua...Chỉ không ngờ lần này lại được chứng kiến một đợt "sóng thần" thật sự.
Ngô Trọng Bá lắc đầu thở dài:"Bác sĩ nói sau khi thanh lọc tuyến thể, AO sẽ trở lại trạng thái phát tình lần đầu tiên — giống như hệ thống đang khởi động lại vậy.
Tuyến thể tích tụ càng nhiều, ảnh hưởng càng giảm, con người cũng sẽ dần tỉnh táo.
Quá trình này không có thuốc chữa, chỉ có thể chờ thôi."
"Ghê thiệt!"
Lục Mãnh vỗ tay, không giấu nổi kinh ngạc.
"Chiêu này hiểm nhưng lại rất táo bạo, ngoài dự đoán thật sự!"
"Cậu nói bậy bạ gì đó!"
Ánh Ương lườm hắn.Bên kia, Minh Sóc và Tiểu Mầm đã chơi chán, hai người ngồi trên viên gạch hình chữ L, cùng ngắm mặt trời lặn.Ánh vàng cuối ngày phủ lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Mầmmột lớp sáng dịu, khiến nhóc trông càng đáng yêu.Bé nhắm mắt, hai tay níu lấy bàn tay to của bố, như sợ người kia rời đi mất.Ánh Ương hiểu rõ nhất, so với những món đồ chơi thú vị, Tiểu Mầm thích cảm nhận bàn tay của bố hơn; So với siêu xe hay phi cơ, bé càng thích ngồi trên vai bố.Huyết thống — đôi khi thật sự kỳ diệu."
Tiểu Mầm, về nhà ăn cơm," Ánh Ương lười nhác gọi."
Ương Ương," Tiểu Mầm chỉ dịch mông một chút, hoàn toàn không có ý định rời đi, "Con muốn ở với bố..."
Bố cũng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội phụ họa:"Ương Ương, anh cũng không muốn đi."
Ánh Ương bất đắc dĩ, ngoắc tay gọi:"Thôi, hai người cùng nhau về đi."
Ngô Trọng Bá vừa cởi cavat vừa nói:"Tôi có thể phụ nấu bữa tối."
"Vậy tôi về trước."
Lục Mãnh còn bận việc ở cửa tiệm, lại thấy có người ngoài ở đây,, Alpha này cũng chẳng gây nguy hiểm gì, liền rầu rĩ quay về.Trước khi đi còn không quên dặn dò Ánh Ương:"Có chuyện gì thì gọi một tiếng, tôi tới ngay."
Ánh Ương cười thành tiếng:"Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy?"
Bản vietsub nghiệp dư thuộc về app cam chữ W nhà yyyyiiinchaann14Vì không mấy tin tưởng tay nghề bếp núc của Ánh Ương, nên tối nay Ngô Trọng Bá chỉ xào nhẹ hai món rau, còn lại để lại nồi canh sườn và phần thịt kho tàu để Omega tuỳ ý phát huy.Trong căn phòng nhỏ hẹp, chen chúc, nhưng lần đầu tiên tràn ngập hơi thở của đời sống.Phòng bếp rộn ràng tiếng nồi niêu, còn trong phòng khách, Tiểu Mầm ngồi trên đùi "phiên bản nhí" của Minh Sóc, hào hứng khoe tập tranh của mình."
Đây là một con hồ ly muốn sống dưới đáy biển."
"Còn đây là vầng trăng lưỡi liềm đang tâm sự với mặt trời.
Nàng nói rất nhiều rất nhiều chuyện, đến khi mảnh cong ấy biến mất thì ban ngày đã đến rồi."
"Còn cái này là một con chim ngói già.
Lông của nó có thể biến thành mây.
Trước khi mưa rơi, phần mây bị sét đánh là do lông nó biến thành đó."
Minh Sóc nhìn mà ngẩn ngơ.
Hắn không ngờ một cuốn tập tranh mỏng manh lại chứa đựng cả một vũ trụ huyền bí đến vậy."
Này không là gì đâu!
Ương Ương vẽ còn giỏi hơn con một trăm vạn lần ấy!"
Tiểu Mầm hăng hái khoe tiếp."
Ương Ương vẫn còn vẽ tranh sao?"
Minh Sóc trầm ngâm.
"Em ấy từng vẽ cho bố mấy con cá béo ú..."
"Vậy thì càng nhiều nữa!
Bố đi với con!"
Tiểu Mầm lập tức nhảy xuống, đứng trên tấm lót trải sàn, vẫy tay gọi Minh Sóc.Mùi khét mơ hồ bốc lên từ bếp.
Minh Sóc gượng gạo quay đầu, nhưng vẫn vui vẻ bước theo.Đẩy cánh cửa mỏng, ánh sáng bên trong làm mắt hắn sáng bừng.Phòng vẽ như một thế giới khác, tràn đầy trí tưởng tượng kỳ quái, sắc màu thì ấm áp, đem lại cảm giác thoải mái dễ chịu."
Mỗi bức tranh là một câu chuyện riêng.
Ban ngày Ương Ương vẽ tranh, ban đêm sẽ kể lại cho con và các bạn trong phòng phát sóng trực tiếp nghe..."
Tiểu Mầm xoa eo, mặt đầy tự hào.Minh Sóc ngồi trên tấm thảm giữa phòng, ôm gối, hỏi:"Phòng phát sóng trực tiếp là gì vậy?"
"Là Ương Ương livestream á!
Mỗi tối đều kể chuyện, rất nhiều bạn nhỏ đều đến nghe."
Minh Sóc rũ mắt, như đang suy nghĩ gì đó:"Livestream là... là thế nào nhỉ..."
"Chuyện xưa toàn là Ương Ương tự nghĩ đó nha!"
Tiểu Mầm hào hứng, nói đến quên cả trời đất.Minh Sóc ở lại phòng vẽ thêm một lúc lâu, càng xem càng tò mò về những câu chuyện ẩn sau từng bức tranh.
Hắn mong được nghe hết tất cả từ chính miệng Ánh Ương.Nhưng lúc đó, Ánh Ương đã dọn dẹp xong, gọi hai người ra ăn cơm.Lúc rời khỏi phòng, tay Minh Sóc bị Tiểu Mầm nắm chặt.
Gương mặt tròn phúng phính ghé sát, thì thầm:"Ăn không hết cũng không sao đâu, ăn xong còn có thể xin Ương Ương cho pudding nữa đó."
Khóe miệng Minh Sóc cong lên, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.Còn thứ gì có thể không ăn được sao?
Hắn chính là "vua ăn cơm nguội", chẳng ai kén ăn bằng hắn, cũng chẳng ai ăn được nhiều như hắn!Ai ngờ vừa ngồi xuống bàn, trước mặt ngoài hai món chay còn có thể coi là bình thường, mấy món còn lại đều có màu sắc bí ẩn, hương thơm tỏa ra thì càng khiến người ta tò mò, nhưng lại khiến vị giác cảm thấy như bị tra tấn.Ánh Ương bưng nồi canh xương nhạt nhẽo đặt lên bàn, xoa tay nói:"Ăn cơm thôi!"
"Dạ!"
Tiểu Mầm gắp một miếng thịt kho tàu, thêm một đũa đầy rau trộn, trộn với cơm rồi nuốt vào.
Sau đó bắt đầu khen lấy khen để.Minh Sóc cũng gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh."
Sao vậy, ăn ngon không?"
Ánh Ương hỏi.Minh Sóc đột nhiên nhíu mày, "Uầy —— phì phì ——" rồi phun hết đồ ăn ra bên cạnh.Tiếng phun vang lên bên tai, khiến Ánh Ương sững sờ một lúc: "Không ăn được à?
Để tôi nếm thử."
Rồi cậu cũng phun ra theo.Quả thực là không thể ăn nổi.May mà sau bữa ăn, Tiểu Mầm như mong đợi được thưởng phần pudding làm món tráng miệng, lại còn được hai phần.Hắn hào phóng chia cho Minh Sóc một phần, hai bố con ngồi trên sofa, vừa ăn vừa xem hoạt hình."
Minh Sóc dạo gần đây hơi lơ đễnh."
Trong lúc dọn dẹp nhà bếp, Ngô Trọng Bá bắt chuyện.Ánh Ương nhướng mày: "Dạo gần đây?"
"Cũng không hẳn là gần đây," Ngô Trọng Bá cười ngượng, "Hắn trước giờ vốn là kiểu người đã muốn thì không chịu buông."
Ánh Ương chẳng buồn dừng tay, cứ như đã quen lắm rồi:"Ừm...
đúng vậy."
"Tôi nói mấy chuyện này không phải để khuyên hai cậu đâu nhé.
Dù sao năm đó Minh Sóc sai trước, tôi tuy là bạn hắn, cũng không thể nói mấy lời mù lương tâm."
Ánh Ương quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, Ngô Trọng Bá bất đắc dĩ tiếp lời:"Chỉ là Shawn dạo này lại bắt đầu liên hệ với Minh thị.
Không hiểu hắn đang tính toán gì.
Hôm trước tôi đến thăm bệnh, hắn vậy mà đưa cho tôi một bản chuyển nhượng cổ phần, muốn nhường quyền kiểm soát Trọng Minh lại cho tôi."
"Vì sao chứ?"
"Ai biết được.
Hỏi thì hắn cũng chẳng nói," Ngô Trọng Bá thở dài, "Cậu không có ở đây mấy năm nay, tính tình Minh Sóc thay đổi nhiều lắm, càng lúc càng khó hiểu.
Cứ tưởng hắn đã dịu lại đôi chút, thì chớp mắt đã trở lại như cũ."
Vừa nói, hắn vừa ném cái giẻ lau vào chậu nước:"Lại biến thành cục đá vừa cứng vừa lạnh, chẳng muốn nói chuyện với ai, cảm xúc thì lên xuống thất thường."
"Ý anh là sao?"
Ánh Ương nhìn về phía phòng khách.
Trên sofa, hai bố con vì một chi tiết buồn cười trong hoạt hình mà cười tươi rạng rỡ."
Tôi muốn nói là, cậu có thể khuyên nhủ hắn một chút không?
Nên buông thì buông.
Trọng Minh chẳng phải đang phát triển rất tốt sao?
Nếu cứ cố chấp rời đi lúc này, thật sự là thiệt nhiều hơn lợi."
Ngô Trọng Bá là người chính trực, tình nghĩa lúc nào cũng đặt trên lợi ích.
Vậy nên hắn mới không chịu nhận lời Minh Sóc, thà từ chối hàng chục triệu ngay trước mắt cũng không muốn thấy bạn mình bị nhấn chìm trong thù hận.Ánh Ương nghe mà chỉ biết nhún vai:"Xin lỗi... tôi cũng chẳng thể giúp gì được."
"Không sao, tôi hiểu hoàn cảnh của cậu."
Ngô Trọng Bá vỗ nhẹ lên vai cậu,
"Cậu vẫn là cha nuôi của con tôi mà, tôi sao nỡ làm khó cậu."
"Cảm ơn anh."
Ánh Ương lau khô tay, nhưng lòng lại đầy ngổn ngang.Trên TV, Alpha vẫn cười vô tư lự.
Nếu hắn cứ mãi như thế, Ánh Ương cũng sẵn sàng nuôi hắn, che chở cho hắn như bây giờ.Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cậu liền giật mình.Khoảnh khắc đó... chẳng phải năm xưa cậu cũng từng lựa chọn như vậy với Cẩn Ôn sao?Mẹ cậu năm đó, có phải cũng từng suy nghĩ như vậy?Dù trong lòng không nỡ, nhưng tối nay Minh Sóc vẫn bị Ngô Trọng Bá lôi kéo rời đi.Chỉ còn lại Ánh Ương và Tiểu Mầm ngồi trên sofa.
Chương trình hoạt hình đã kết thúc từ lâu, trên màn hình là bộ phim thần tượng đang thịnh hành.Nam chính gặp tai nạn xe, đầu bị thương mất trí nhớ, quên mất cả chuyện từng yêu nữ chính.
Nữ chính mắt đẫm lệ đứng trước mặt hắn, còn hắn lại coi cô như người xa lạ.Nữ chính khóc, Tiểu Mầm cũng khóc, ôm cổ Ánh Ương nức nở:"Nếu bố biến thành người ngốc thì sao đây?!"
Trong phim thì nam chính chắc chắn sẽ nhớ lại.
Vậy còn Minh Sóc, bao giờ mới quay về đúng quỹ đạo?Ánh Ương ôm con, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi:"Bố con chỉ cần vài hôm là sẽ thông minh lại thôi."
"Ba ba gạt con!"
Tiểu Mầm vẫn nhớ như in ánh mắt ngây ngô của bố mình khi nhìn mình hôm nay."
Không gạt, chờ bố thông minh lại, ba ba sẽ gọi hắn về thăm con, được không?"
Một khi đã hứa, dù thế nào cũng phải thực hiện ——Vì thế, ba ngày sau, Minh Sóc "thông minh lại" xuất hiện dưới lầu lúc chạng vạng."
Bố ơi ——!"
Tiểu Mầm vui sướng hét lên."
Tiểu Mầm!"
Minh Sóc cúi xuống đón lấy thằng bé lao tới, ôm chặt trong lòng,
"Ui cha, Tiểu Mầm bảo bối của bố ăn béo lên rồi này!"
"Bố ơi, bố về rồi!"
Tiểu Mầm cúi đầu nhìn đống túi to túi nhỏ dưới chân bố mình.Chắc chắn có xe đua bé thích, còn có cả bộ xếp gỗ lâu đài!"
Đến rồi?"
Ánh Ương nhướng cằm ra hiệu cho Alpha, "Ôm Tiểu Mầm lên đi, ăn tối thôi!"
Hôm nay chính là ngày Ánh Ương rửa mối nhục xưa.
Cậu vẫn chưa quên dáng vẻ "phiên bản ngốc" của Minh Sóc khi phun miếng thịt bò ra hôm nọ.Coi như cho anh ta chút bài học, cho hắn nếm thử hồng môn yến là như thế nào!Hôm nay Ánh Ương tay trái cầm thực đơn, tay phải trổ tài nấu nướng, hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Tốn mất hai tiếng, cậu làm ra ba món ăn.Tiểu Mầm nhìn bàn ăn mà cau mày, lần này đến cả rau cũng không có, biết đột phá từ đâu đây?!=)))))) Quay sang đã thấy Minh Sóc ôm bát, ăn đến đỏ mặt tía tai, cứ như đang được thưởng thức món mỹ vị trên trời.Tiểu Mầm ngơ ngác nhìn hắn, bán tín bán nghi gắp miếng cá thử, suýt nữa thì nuốt không trôi.Ngược lại Minh Sóc, lúc này đã giải quyết được gần nửa dĩa trứng chiên cà chua vị siêu mặn, vẫn ăn hăng say như thường.Bố đúng là đồ ngốc!!!Dù là ngốc, cũng không thể ăn kiểu đó được!
Tiểu Mầm định vươn tay kéo tay hắn lại, bắt hắn ăn chậm một chút.Nhưng Minh Sóc lại cười tươi rói, vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi, lời nào cũng dám nói ra tuốt!