- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 49: ANH SẼ KHÔNG TỪ BỎ
CHƯƠNG 49: ANH SẼ KHÔNG TỪ BỎ
"...Em ấy ...thật sự là người yêu của cậu à?"
"Chứ còn gì nữa, Tiểu Mầm khi nãy còn gọi tôi là papa mà!"
Lục Mãnh vừa nói vừa quay sang nhìn Ánh Ương, dường như đang chờ một sự xác nhận.
Nhưng cậu chỉ bất đắc dĩ thở dài.Khóe môi Minh Sóc khẽ giật.
Đúng là cứu binh mà Ánh Ương gọi tới... chất lượng đáng lo thật.Hắn quay đầu lại, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ một chút thôi đã đủ để hắn hiểu rõ tình thế bên phía Ánh Ương — cậu đang một mình nuôi dưỡng đứa bé này, có thể đang được theo đuổi, nhưng rõ ràng chưa có người yêu mới.Nghĩ tới đây, Minh Sóc cũng không còn rối rắm chuyện Tiểu Mầm vì sao lại gọi người khác là ba.
Có lẽ đó chỉ là cách thằng bé muốn bảo vệ Ánh Ương.Im lặng một lúc lâu, Minh Sóc lại nhìn cậu, ánh mắt đầy chân thành và tha thiết:
"Những lời ban nãy, anh nói nghiêm túc.
Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu."
Ánh Ương liếc hắn một cái, ánh nhìn lạnh như dao.
Minh Sóc vội cụp mắt xuống, kéo lại chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm cả ngày, hắn biết bản thân lúc này chẳng có chút dáng vẻ gì đáng nhìn."
Vậy anh đi trước."
Khi lướt ngang qua Lục Mãnh, hắn khẽ dừng bước, "Cậu cũng mau về nhà đi."
Giọng Lục Mãnh đầy bực tức vang lên phía sau, vô tình làm bật dậy cả dãy đèn cảm ứng:"Về cái gì mà về, đây là nhà tôi!
Anh nhân lúc còn chưa bị bảo vệ múc đi thì đi ngay đi!"
Màn kịch kết thúc, Ánh Ương bế Tiểu Mầm vào nhà, thằng bé vẫn còn hào hứng vì bố đột nhiên xuất hiện.Hai bàn tay nhỏ bám chặt lấy vai cậu, không ngừng ngó xuống dưới lầu.Hai năm trước, Tiểu Mầm từng nhầm tưởng thế giới dưới lầu là nơi bố thường đi làm.
Bây giờ, thằng bé vẫn tin như thế — rằng bố bé đang ở dưới lầu, chỉ là quá bận nên lâu thật lâu vẫn chưa thể về nhà...Lục Mãnh xách túi trái cây vào đặt ở thảm trước cửa, sau đó rất biết điều không bước vào trong, chỉ đứng ở ngưỡng cửa nói lời từ biệt:"Ương Ương, tôi về trước nhé, có gì cần thì cứ gọi điện cho tôi."
Ánh Ương cũng chẳng biết nên nói gì để giải thích chuyện lúc nãy.
May mắn là hắn cũng không đòi cậu phải giải thích gì, chỉ khẽ vẫy tay rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại."
Tiểu Mầm, con vừa mới gặp bố, có vui không?"
Ánh Ương ôm con ngồi xuống ghế sofa.Tiểu Mầm rúc vào lòng cậu, dụi mặt lên má cậu đầy thân thiết."
Vậy sao con lại gọi chú Lục là papa?"
Ánh Ương thử hỏi, "Con sợ bố không nhận ra con à?"
Tiểu Mầm lắc đầu.
Sau vài giây im lặng, bỗng ngồi bật dậy, ghé vào tai Ánh Ương thì thầm:"Bố Tiểu Mầm không phải đang đi làm sao?"
Mỗi lần bố đi làm là không được nói chuyện với Tiểu Mầm.Giống như buổi sáng hôm nay.Tiểu Mầm chẳng hiểu "đi làm" là gì, chỉ biết đó là chuyện rất quan trọng.Vì đi làm, bố chỉ về nhà khi bé đã ngủVì lý tưởng, ước mơ, bố phải rời xa cả bé và Ương Ương, mỗi lần ngồi máy bay còn làm tai đau ơi là đau...Hôm nay bố cũng đang "đi làm", chỉ dùng điện thoại chụp hình bé mà không mỉm cười, cũng chẳng vẫy tay dù bé đã diễn xong.Công việc thật xấu, biến bố cũng thành người xấu.
Nhưng đó là việc bố yêu thích, nên Tiểu Mầm cũng muốn giúp bố, phải cố gắng giả vờ như không quen biết."
Ương Ương, con làm sai rồi sao?"
Tiểu Mầm cào cào bụng, thì thào, "Bố hình như giận rồi, con thấy bố trừng mắt nhìn chú Lục to ơi là to!"
Ánh Ương ôm lấy thằng bé, khẽ vuốt mái tóc rối của con:"Tiểu Mầm biết bảo vệ bố, đó là điều tuyệt vời lắm."
Tiểu Mầm rúc vào lòng cậu, rù rì:"Ương Ương, vậy giờ ba ba có vui không?"
Ánh Ương nghiêng người ra sau, nhìn chăm chú vào mắt con.
Cậu thầm nghĩ, sao đứa nhỏ này lại hiểu chuyện đến thế — hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng."
Vui chứ.
Có tiểu Mầm là niềm vui lớn nhất của ba ba rồi."
Cậu hôn nhẹ lên trán con."
Vậy... con ăn trái kiwi được không?
Chú Lục lén nói với con lần này kiwi ngọt lắm.
Con ăn kiwi ngọt thì siêu siêu vui luôn!"
Ánh Ương bật cười, đặt tiểu Mầm nằm xuống sofa, lấy một quả kiwi đi rửa, tiện thể rót phần còn lại của ly rượu vào chậu nước gần đó.Sau một vòng lăn lộn như vậy, cậu cũng mệt rồi.
Không cần rượu, chỉ cần chút yên tĩnh là đủ để ngủ một giấc ngon."
Anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ em đâu!"
Những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ rối loạn của Ánh Ương suốt cả đêm, đến khi tỉnh dậy vẫn còn văng vẳng bên tai.Ánh Ương lắc đầu, thốt lên: "Xui xẻo thật."
Cả ngày hôm đó, cậu cứ như người mất hồn.Yinchan14 yinchan14 yinnnnnchan144444 trên wa ttpa dGiờ nghỉ trưa kết thúc, Ánh Ương ôm hộp bánh kem, từng muỗng từng muỗng đút vào miệng.Vu Dịch Tuấn trước nay vốn chẳng quan tâm đến chuyện ăn uống của cậu, hôm nay lại hiếm hoi gõ nhẹ lên bàn, nhắc nhở cậu."
Sao thế?" – Ánh Ương ngạc nhiên, dừng muỗng lại.Vu Dịch Tuấn cười, "Câu này lẽ ra phải để tôi hỏi mới đúng.
Không phải tôi mua bánh kem cho Tiểu Mầm sao?
Bánh xoài ngàn lớp, mỗi tầng đều phải thêm bơ."
Hắn bắt chước giọng của Tiểu Mầm, một Alpha cao mét tám lăm giả giọng nũng nịu khiến không khí bỗng dưng có chút quái dị.Ánh Ương bật cười đến ho khan, rút khăn giấy che miệng, "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Vu Dịch Tuấn sắp xếp lại đống văn kiện trên bàn, "Cậu đi xin lỗi Tiểu Mầm đi, bánh kem to thế mà cậu ăn hết hơn phân nửa rồi."
Ánh Ương sững người, rồi dứt khoát phớt lờ, tiếp tục ăn tiếp, "Thôi, tan làm tôi dẫn thằng bé đi mua cái khác......"
"Cậu ổn chứ?"
Vu Dịch Tuấn tinh ý nhận ra cậu không ổn lắm, "Dạo này áp lực công việc lớn quá hả?
Hay là lại có phụ huynh gây chuyện?"
Ánh Ương xua tay, "Không sao đâu."
"Thế chuyện hợp tác với Trọng Minh thì sao?"
Bề ngoài Vu Dịch Tuấn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thật ra vẫn luôn lo lắng."
Sau khi bàn bạc vào ngày hôm qua, tối đó tôi đã gửi danh sách các yêu cầu đi rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy phản hồi."
Ánh Ương lại mở hộp thư xác nhận lần nữa, "Chắc họ vẫn đang xem xét."
"Ừm......"
Vu Dịch Tuấn quay về chỗ ngồi uống nước, rồi lại nghiêng qua, "Có khi nào cậu gửi nhầm địa chỉ không?"
Ánh Ương bật cười, "Trước khi gửi tôi đã kiểm tra kỹ rồi.
Mình vừa mở miệng là xin tài trợ gần trăm vạn, người ta tất nhiên phải xem xét kỹ."
Nhanh chuyển tiền đi!Tốt nhất là từ chối luôn cho rồi!Trong lòng Ánh Ương rối như tơ vò.
Một mặt hy vọng nhà trẻ nhận được tài trợ để vững vàng hơn, mặt khác lại khổ não vì phải đối mặt với Minh Sóc.Thế là, mấy ngày liền Ánh Ương và Vu Dịch Tuấn đều thấp thỏm không yên.
Đến thứ Sáu, Vu Dịch Tuấn rốt cuộc không chịu nổi nữa, bóng gió bảo Ánh Ương thử tìm cách khác để liên hệ đối phương.Bị thúc ép, Ánh Ương đành phải dùng lại phương thức liên lạc trước đó, gọi thẳng cho người từng trao đổi qua điện thoại.Không ngờ, chưa kịp nghe nhạc chờ, đầu dây bên kia đã bắt máy: "Chào thầy Vu"Chắc là biết có Vu Dịch Tuấn đang nghe bên cạnh, hôm nay Minh Sóc không vòng vo mà trực tiếp bày tỏ thiện ý tài trợ.
Hắn hứa sẽ chuyển trước 50% số tiền, sau đó sẽ đưa robot của Trọng Minh vào nhà trẻ để sử dụng thử.
Dựa trên phản hồi trong ba tháng, sẽ chi tiếp 50% còn lại.Đề nghị này vừa chu toàn vừa thận trọng.
Vu Dịch Tuấn không cần suy nghĩ đã gật đầu, Ánh Ương cũng thuận theo mà đồng ý."
Vậy thứ sáu này tôi sẽ dẫn người đến điều chỉnh robot.
Lúc đó thầy Vu có thể cùng kỹ thuật viên trao đổi một chút.
Sau này nếu robot gặp trục trặc nhỏ gì, cậu cũng có thể tự xử lý được."
Bên kia, Vu Dịch Tuấn gật đầu như gà mổ thóc, còn Ánh Ương thì chỉ biết căng da đầu mà đồng ý.Minh Sóc xác nhận lại lần nữa: "Thứ Sáu nhé?"
"Tôi sẽ ra sân bay đón anh." – Ánh Ương cắn răng đáp.Điện thoại bên kia vang lên một tiếng "Quyết định vậy đi" rất đỗi hài lòng.
Vu Dịch Tuấn lập tức phấn khích, tay chân múa loạn như nhảy disco không tiếng động.Mọi việc đều diễn ra trơn tru, gần như hoàn hảo – nhưng người cảm thấy áp lực đầu tiên lại là Ánh Ương.Sao trốn kiểu gì cũng không thoát khỏi áp lực thế này chứ......Không muốn cũng chẳng còn cách nào khác, thứ sáu vẫn phải làm theo kế hoạch.W a ttp ad - y I n chan14Ánh Ương theo nguyện vọng của nhà trẻ đành nhận nhiệm vụ đến sân bay đón người.
Cậu đứng trong đại sảnh, lặng lẽ chờ đợi.Máy bay của Minh Sóc dường như bị trễ chuyến, đã quá giờ dự kiến mà vẫn chưa thấy hắn xuất hiện.Ánh Ương cầm tấm bảng chào đón, chán đến mức muốn ngủ gục.Chẳng bao lâu sau, một bóng người bất ngờ lọt vào tầm mắt cậu.
Phía trước là xe đẩy chất đầy bảy tám thùng giấy, vừa vặn che đi nửa người hắn.Người đàn ông ấy cao gầy, gương mặt tuấn tú, nhưng lại trông không được khỏe.
Tóc được vuốt một cách tùy ý, vài sợi rủ lòa xòa trước trán.Hắn đeo kính gọng kim loại màu xám lạnh, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng sau lớp kính khiến người ta khó đoán được suy nghĩ.Chiếc áo sơ mi màu xanh biển ôm gọn phần thân trên, để lộ đường nét rắn rỏi; quần tây đen ống thẳng khiến cả người hắn vừa nghiêm túc, vừa phảng phất chút phóng khoáng."
Đi thôi!"
Người kia đẩy xe lại gần, dừng bên cạnh cậu, "Chúng ta ra bắt xe trước nhé?"
Ánh Ương mất hai giây mới kịp phản ứng, hỏi lại: "Khoan đã, kỹ thuật viên đâu?"
Minh Sóc đẩy gọng kính, thản nhiên đáp: "Tôi đây chính là kỹ thuật viên của Trọng Minh."
Sau vài lần đề nghị phụ đẩy xe bị từ chối, Ánh Ương quyết đoán từ bỏ, một mình đi trước dẫn đường.Sân bay An Châu không lớn, đi thêm một đoạn là tới khu bắt taxi.
Minh Sóc tự động đi chậm lại, bắt đầu tìm hàng xe đang chờ khách.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện Ánh Ương không có ý định dừng lại."
Không đón taxi sao?"
Hắn đuổi kịp, đi sóng vai với cậu, "Hay là em thuê xe rồi, nhìn quy mô khá bài bản đấy."
Ánh Ương chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, im lặng dẫn đường đến chiếc xe van bảy chỗ đã thuê sẵn, trước tiên mở cốp xe.Cả hai người cẩn thận sắp xếp hết đống hành lý lên xe.
Minh Sóc lịch sự đẩy xe đẩy sang một bên, nhưng khi quay lại thì thấy Ánh Ương đã ổn định ngồi vào ghế lái."
Em định tự mình lái xe sao?"
Hắn mở cửa ghế phụ, nhưng chỗ ngồi đã bị ba lô của Ánh Ương chiếm mất, ý tứ quá rõ ràng.Minh Sóc cũng không chùn bước, cầm ba lô lên nói: "Anh giúp em để ra ghế sau."
"Ngồi phía sau đi.
Có nước và cà phê nóng đấy."
Ánh Ương nắm vô-lăng, không buồn nhìn hắn."
Anh có thể ngồi phía trước mà," Minh Sóc không khách sáo, mở cửa sau xe, ném cả ba lô của mình và của Ánh Ương vào đó, "Ngồi phía trước dễ nói chuyện hơn."
Ánh Ương hít sâu một hơi, nhấn mạnh từng chữ: "Ngồi phía sau đi.
Chuyện công việc để tới nơi rồi nói."
Dù không phải lần đầu tiên bị cậu lạnh lùng từ chối, Minh Sóc vẫn cảm thấy lòng mình nhói lên.
Hắn kéo khóe môi, gượng cười: "Vậy thì anh sẽ giữ im lặng tuyệt đối——"Không nhịn được nữa, Ánh Ương cuối cùng cũng bùng nổ: "Tôi đã nói rồi, bảo anh ngồi ở phía sau nghĩa là tôi không muốn ngồi ở gần anh, cũng không muốn nhìn thấy anh!
Rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu tâm trạng của tôi, mới chịu tôn trọng mong muốn của tôi?"
Bàn tay đang đặt lên cửa xe của Minh Sóc cứng đờ, hắn đứng sững tại chỗ."
Anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh, tôi cảm thấy thế nào không?
Tôi rất sợ, Minh Sóc.
Tôi không biết liệu mình có bị anh tổn thương thêm lần nào nữa không.
Tôi cũng không biết cuộc sống hiện tại, một khi có sự can thiệp của anh, sẽ trở thành cái dạng gì......
Anh sẵn lòng giúp đỡ nhà trẻ, tôi thật sự biết ơn.
Nhưng điều đó không liên quan đến anh là ai.
Dù là ai giúp đỡ, tôi cũng sẽ đối đãi bằng thái độ như nhau, bởi vì đó là công việc của tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể gạt bỏ nỗi sợ trong lòng, không có nghĩa là tôi có thể thản nhiên trò chuyện cùng anh.
Tôi đã rất đau rồi, anh có thể đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ cho tôi một chút được không?"
Qua gương chiếu hậu, cậu thấy Alpha ấy vẫn đứng tựa vào cửa xe, ánh mắt nhìn về phía cậu nhưng dường như lại đang do dự nhìn về nơi khác.
Cuối cùng, trong sự im lặng kéo dài, Minh Sóc lặng lẽ mở cửa ghế sau, ngồi xuống.Xe rời bãi đỗ, lăn bánh lên đường.
Quả thật Minh Sóc không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ lấy bút điện tử trong ba lô ra, bắt đầu xử lý công việc.Kỹ thuật lái xe của Ánh Ương tốt hơn Minh Sóc tưởng rất nhiều.
Cậu lái ổn định, gần như không phanh gấp.
Khi Minh Sóc ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy xe vào nội thành, khung cảnh bên ngoài dần trở nên quen thuộc.Mặt trời đầu hạ An Châu rực rỡ, Ánh Ương kéo tấm che nắng xuống.
Trong lúc vô tình, ánh mắt hai người chạm nhau qua gương chiếu hậu."......
Anh có chuyện muốn nói sao?"
Cậu hỏi.Minh Sóc chớp mắt một cái, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, rồi nhỏ giọng hỏi, nghe đáng thương vô cùng:"Anh có quyền được nói không?"