- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 39: TIỂU MẦM BẢO BỐI
CHƯƠNG 39: TIỂU MẦM BẢO BỐI
Mùa hè năm ấy thoáng qua như một giấc mộng ngắn ngủi.Ánh Ương nhận bằng tốt nghiệp, hôm đó Minh Sóc bận việc không đến được, chỉ có Đào Đào ôm hoa đến chúc mừng cậu, dùng sự chân thành xoa dịu chút tiếc nuối nhỏ bé của cậu.Hợp đồng thuê văn phòng đã đến kỳ hạn, bốn người gom đồ đạc, mang theo cả đống hành lý trở về Vân Cảng.Ánh Ương hiểu rất rõ, lần trở về này đồng nghĩa với việc Minh Sóc chính thức đối đầu với Minh thị.Suốt một năm qua, giới kinh doanh Vân Cảng tràn ngập những tin đồn về cuộc tranh đấu căng thẳng giữa các thế hệ nhà họ Minh.Minh Sóc trở thành minh chứng sống cho kiểu người "trọng mỹ nhân hơn giang sơn," thường xuyên bị đặt lên bàn cân với cố Chủ tịch Minh lúc trướcTrớ trêu thay, "mỹ nhân" mà mọi người nhắc đến không chỉ là một người, mà là hai mẹ con.
Tin đồn lan truyền rằng Minh Sóc sớm muộn cũng sẽ thất bại vì quá si mê người yêu, còn Ánh Ương thì bị gán danh tâm cơ thâm sâu, khiến người ta không khỏi tiếc nuối, cho rằng Minh thị khó lòng xuất hiện thêm một nhân vật kiệt xuất như Minh Kế Thao.Mùa xuân năm sau, con trai đầu lòng của Minh Sóc và Ánh Ương cất tiếng khóc chào đời.Hắn đặt tên cho con là "Minh Hành" với ý nghĩa cân bằng âm dương, sự sống vĩnh hằng, sinh sôi không dứt.Nhưng Ánh Ương lại thích gọi bé là "Tiểu Mầm" một mầm non nhỏ bé được tình yêu tưới tắm, từng ngày lớn lên mạnh mẽ.Cậu đã dốc lòng chăm sóc, bảo vệ con, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.—Thời gian như chó dí ngoài đồng tại yinchan14 trên w a tt pa dd"Ương ương!"
Thời gian như bóng câu qua cửa, hai năm thoáng chốc vụt bay.
Đứa trẻ non nớt ngày nào giờ đã tung tăng khắp chốn, miệng cười nói líu lo không ngừng.Tiểu Mầm níu lấy vạt áo Ánh Ương, thở hổn hển bò lên đùi cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu chờ đợi."
Ba ba, tối nay đét đì có về không?"
Ánh Ương khẽ lắc đầu: "Bố bận lắm, tối nay ăn cơm với baba được không?"
"Dạ..."
Tiểu Mầm phụng phịu, mày cau lại, cái miệng nhỏ xíu chu lên, nước miếng sắp nhỏ đầy cả áo.Bảo bối Mầm Mầm dùng mu bàn tay lau qua loa rồi bất ngờ nhảy xuống khỏi lòng Ánh Ương, chạy vụt đi.Ánh Ương liếc đồng hồ.
Mới sáu giờ, đúng giờ chiếu phim hoạt hình dành cho trẻ em.Cậu không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục nhặt rau.Quả nhiên, trong phòng khách chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nhạc dạo đầu của bộ phim hoạt hình quen thuộc.Nhưng không lâu sau, một tiếng "cạch" nhỏ vang lên.Tiểu Mầm đã kéo ghế, đứng lên mở khoá cửa, ba cái khoá cửa an toàn đều bị bé mở ra gọn gàng.Cửa chính bật mở, không khí mát mẻ của buổi tối tràn vào.
Bé hít một hơi thật sâu, xoa xoa mũi, rồi lại đưa tay lau nước miếng.Bé muốn đi tìm bố!—Sau khi trở về Vân Cảng, cuộc sống của họ từng rất chật vật.Lúc ấy, Ánh Ương đã mang thai nên đi lại khá khó khăn.
Minh Sóc thuê một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, để cậu tĩnh dưỡng trong phòng, còn mình thì làm việc suốt ngày ngoài phòng khách.Sau khi Tiểu Mầm chào đời, họ lại chuyển đến một căn hộ khác có thang máy, tiện chăm sóc con hơn.Lúc đầu, họ thuê một người giúp việc trông em bé trong ba tháng, sau đó thay bằng bảo mẫu trong năm tháng.
Lúc ấy, Minh Sóc rất bận bịu, thuê văn phòng trong trung tâm thành phố, thời gian về nhà không nhiều.Đầu năm nay, sự nghiệp của hắn rốt cuộc cũng có bước đột phá.
Số tiền kiếm được đủ để hắn mua căn hộ này.
Vừa chuyển vào chưa lâu nên cửa chính còn chưa lắp thêm chốt an toàn, thế mới tạo cơ hội cho Tiểu Mầm chuồn ra ngoài.—Tiểu Mầm và Minh Sóc có tính cách giống nhau đến kỳ lạ, giống đến mức Ánh Ương đôi khi có cảm giác như đang nhìn thấy Minh Sóc thuở nhỏ.Cục cưng Mầm Mầm rất táo bạo, hiếu kỳ, tính tình lại bướng bỉnh, thường xuyên tỏ ra mạnh mẽ hơn tuổi.
Rõ ràng rất mong Minh Sóc quan tâm, nhưng vẫn giả bộ ngoan ngoãn rúc vào lòng Ánh Ương, nhõng nhẽo mách: "Bố xấu lắm, không chịu về nhà, bố mà về là con quăng bố ra ngoài luôn!"
Ấy vậy mà hôm nay, bé lại mở cửa, bắt chước người lớn bấm thang máy, chạy thẳng ra ngoài chung cư.—Thế giới bên ngoài thật rộng lớn.Tiểu Mầm đứng ngẩn ra.Bé luôn nghĩ bố làm việc ngay dưới nhà, thỉnh thoảng lại về mang theo một ít đồ ăn vặt, có khi còn mua đồ chơi cho bé.Nhưng mà...
đây là đâu?Bố đâu rồi?Tiểu Mầm chớp mắt, hoảng hốt, rồi nhỏ giọng gọi: "Bố tuiiiiiiiii? alo bố tui đou?"
Xe cộ qua lại tấp nập, chẳng ai dừng lại đáp lời bé."...Ư ưm..."
Tiểu Mầm luống cuống.
Bé quay người định chạy về nhà, nhưng vừa cúi đầu bước đi, còn chưa kịp đi được bao nhiêu, trước mặt bỗng xuất hiện một bức tường người vững chắc.Bé ngẩng đầu nhìn.Bốooooo!Minh Sóc đứng ngay trước mặt bé, sắc mặt âm trầm, giọng nói nghiêm khắc vang lên:"Minh Hành, con chạy ra ngoài một mình làm gì?
Bố đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được tự ý rời khỏi tầm mắt của bố và ba ba, con có nghe không hả?"
Tiểu Mầm bị Minh Sóc xách cổ áo lôi thẳng vào nhà.
Ánh Ương đang đeo tạp dề, vội vã chạy ra xem, đầu ngón tay vẫn còn vương mùi hương liệu."
Sao vậy?"
Cậu hơi ngơ ngác."
Em đi mà hỏi con trai của em đi."
Minh Sóc thẳng tay ném Tiểu Mầm lên sofa, cởi áo vest, tiện tay quăng xuống bên cạnh nhóc con.
"Ngay cả một đứa trẻ cũng không trông nổi, để nó chạy lung tung khắp nơi..."
Tiểu Mầm sợ đến mức lặng lẽ tụt xuống khỏi sofa, chạy đến ôm chân Ánh Ương, lí nhí nói: "Baba, con muốn ra ngoài tìm bố, ai ngờ bố lại về rồi."
Ánh Ương ôm lấy con trai, dịu giọng hỏi: "Con mở cửa kiểu gì?"
"Con chỉ vặn cái vòng tròn kia một chút."
Tiểu Mầm chỉ vào mấy cái khóa trên cửa, ngón tay mũm mĩm vẽ một vòng.
"Ấn ấn cái này, xoay xoay cái kia, thế là mở ra."
Ánh Ương và Minh Sóc liếc nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.Một đứa bé thế này mà đã có thể thành thạo mở chốt cửa rồi sao...?Minh Sóc chợt nhớ ra điều gì đó, giọng trầm xuống: "Hai hôm trước anh thay pin camera trên cửa, nó đứng bên cạnh nhìn.
Nhưng mà, em không trông nổi một đứa trẻ à?
Nó mở cửa, khóa cửa ồn ào lớn vậy, sao em không nghe thấy?"
Ánh Ương chỉ mải kiểm tra xem Tiểu Mầm có bị thương không, sốt ruột lo cho con nên không để tâm lời trách móc của Minh Sóc.Nhưng Tiểu Mầm lại nhíu mày, đôi má phúng phính phồng lên đầy bất mãn, trịnh trọng lên tiếng: "Bố, bố không được nói chuyện với Ương Ương như vậy!
Ương Ương sẽ buồn đó!"
Minh Sóc cau mày: "Làm sai thì phải bị la.
Con cũng vậy, bố đã dặn bao nhiêu lần là không được chạy lung tung.
Con có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không?"
"Con biết rồi, lần sau con sẽ không thế nữa!"
Tiểu Mầm bắt chước biểu cảm nghiêm nghị của Minh Sóc.
"Nhưng mà Ương Ương đâu có biết con xuống lầu tìm bố.
Bố còn trách baba, ba ba sẽ buồn lắm, rồi còn lén khóc nữa."
Lén khóc?Minh Sóc đang định nói gì đó rồi lại nuốt xuống, sắc mặt có chút cứng ngắc, chột dạ nói: "Bố đâu có trách em ấy quá đáng đâu."
Tiểu Mầm ôm chặt cổ Ánh Ương: "Bố không được mắng Ương Ương."
Minh Sóc chịu không nổi nữa, đành xách áo khoác đi thẳng vào phòng ngủ, lầm bầm: "Đứa nhỏ này ngang ngược giống ai không biết!"
Nhưng mà, nhóc con này nói cũng không sai.
Mấy năm nay, tâm trạng của Ánh Ương không ổn định lắm.
Đôi khi Minh Sóc chỉ nói vài câu nghiêm khắc, đã thấy ánh mắt cậu ngập nước.Thế nhưng hắn bận quá, công ty lúc phát triển đầy sóng gió, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay.
Trước kia hắn luôn hứa sẽ đưa Ánh Ương đi du lịch, tổ chức hôn lễ đàng hoàng, nhưng chẳng khi nào có thời gian rảnh.Mọi chuyện trong nhà đều do Ánh Ương quán xuyến đâu ra đấy, còn hắn thì không ngừng phấn đấu gây dựng sự nghiệp.
Hắn biết như vậy không tốt, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn phải cho bạn đời và con trai một tương lai tốt hơn hiện tại.Một trận náo loạn qua đi, đêm nay Tiểu Mầm ngủ sớm.
Khi ngồi trong bồn tắm, nhóc đã lơ mơ gật gù.Ánh Ương nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho con, bế Tiểu Mầm đã buồn ngủ rũ mắt đặt vào giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận, đặt một con thú bông bên bụng bé, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.Tiểu Mầm ngủ rồi, nhưng đêm của Ánh Ương chỉ mới bắt đầu.Gần đây Tiểu Mầm không còn dính người như trước, cậu cũng bắt đầu vẽ lại những bức tranh minh họa bị bỏ dở.Trước khi làm việc, cậu quyết định đi tắm một cái, quay về phòng lấy quần áo.Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ chính, cậu lập tức bị mùi thơm ngọt ngào bao phủ, đầu óc choáng váng nhẹ—cậu quên mất, gần đây Minh Sóc đang trong kỳ mẫn cảm.Kể từ khi trở lại Vân Cảng, Minh Sóc càng ngày càng "giống" một Alpha hơn.