- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
CHƯƠNG 19: ĐÊM GIÁNG SINH
CHƯƠNG 19: ĐÊM GIÁNG SINH
Minh Sóc mua cho Ánh Ương một chiếc áo lông vũ màu trắng, lớp nhung dày dặn, cả người cậu trông mềm mại như một cục bông.
Hắn phủi đi lớp tuyết bám trên vành mũ của cậu rồi hỏi:"Ngã đến choáng váng à?"
Ánh Ương lắc đầu thật mạnh.
"Không có."
"Có chỗ nào đau không?"
"Không đau."
Cậu nhỏ giọng nói.
"Chỉ là em hơi giật mình."
"Anh cũng giật mình đây."
Minh Sóc kéo mạnh vành mũ của cậu xuống, suýt nữa che kín hơn nửa khuôn mặt.Ánh Ương bất ngờ đẩy mũ lên, lúc này mới nhận ra trán mình đã lấm tấm mồ hôi, mặt nóng ran, miệng khô lưỡi khô...Cậu đứng yên, chớp chớp mắt vài lần.
Thật ra cú ngã ban nãy không đau, nhưng có lẽ cậu thực sự bị choáng.Mỗi khi nhắm mắt lại, cậu liền thấy gương mặt Minh Sóc ở rất gần, ánh mắt đầy quan tâm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua mặt cậu.Đến khi mở mắt ra, Minh Sóc vẫn đứng ngay trước mặt.
Hàng mi dài, sống mũi cao, mà khoảng cách giữa hai người lại quá gần...Bất chợt, Minh Sóc cúi người, lấy hết túi đồ trên tay cậu chuyển sang tay mình.
Khóe mắt hắn cong lên, chớp một cái, giọng nói trầm thấp: "Đưa anh!"
Choáng thật rồi...
Chắc chắn là choáng.Ánh Ương nuốt nước bọt, Minh Sóc khẽ cười với cậu.Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu thấy hắn cười, nhưng lần này lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ một cách đặc biệt.Minh Sóc cười rộ lên, so với bất kỳ thứ gì khác cũng đều làm Ánh Ương vui vẻ hơn.Đây là bản edit từ yinchan14 trên wát pạtVề đến nhà, Minh Sóc đặt hết đống đồ mua được lên bàn, theo thói quen giơ tay lên xoay vai, thả lỏng cổ.Xách theo nhiều đồ thế này về, chắc chắn hắn đã mệt.Ánh Ương cảm thấy có chút áy náy, chủ động nhận trách nhiệm nấu bữa tối cho cả hai.
Minh Sóc ngờ vực một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, rồi đi xuống lầu tập thể hình.Không thể không thừa nhận, Ánh Ương hoàn toàn không có thiên phú nấu ăn.
Bình thường làm món đơn giản như trứng ốp la hay cơm rang còn lúng túng, huống hồ lần này lại muốn nấu một bữa tử tế.
Chỉ cần thêm vài bước là cậu liền luống cuống tay chân, cứ như con quay không phương hướng trong bếp.(ez tui nhớ mấy chap trước Ánh Ương còn nấu ăn sao giờ thành vậy nhỉ... thôi đọc truyện đừng đặt nặng tính logic nhé...)Sau một buổi chiều nỗ lực, đến chạng vạng, Ánh Ương rốt cuộc cũng chứng minh được rằng Minh Sóc nghi ngờ là đúng, đồng thời cũng xác nhận rằng không phải ai cũng có thể đọc hiểu cuốn sách dạy nấu ăn.Minh Sóc bật cười, nhưng cũng không muốn làm cậu mất hứng, liền đề nghị hai người cùng nhau nấu cháo yến mạch và trứng luộc.
Cứ thế, hai anh em có một bữa tối "hạn chế tinh bột, ăn uống lành mạnh" đúng nghĩa.Bên ngoài cửa sổ, phố phường dần trở nên yên tĩnh, khu chung cư cũng chìm vào tĩnh lặng.Ánh Ương ủ rũ, từng muỗng từng muỗng ăn cháo yến mạch.
Minh Sóc nhìn không nổi nữa, bèn lên tiếng an ủi:"Thật ra ăn thế này cũng không tệ."
"Không được."
Cậu ỉu xìu.
"Chẳng giống Giáng Sinh gì cả."
Minh Sóc đặt muỗng xuống.
"Vậy em nói xem, Giáng Sinh thì phải ăn gì?"
"Ừm...
Dù sao cũng phải có gà quay, rau hầm bơ, còn có rượu vang nữa."
Nghĩ một chút, Ánh Ương bổ sung: "Còn có bánh mì vị quế, sáng nay em ra ngoài định mua nhưng hết sạch rồi."
Tuy cậu chỉ phàn nàn chứ không có để bụng, nhưng Minh Sóc lại để trong lòng.
Sau khi ăn xong, hắn liền cầm điện thoại lên.Ben bên kia vừa nghe máy, vừa bất lực nói: "Xin lỗi nha, đại tư bản, tôi đang nghỉ phép, hơn nữa tôi cũng không ở thành phố Vụ."
Minh Sóc lơ đẹp sự câu trả lời của Ben: "Vậy cậu đang ở đâu?"
"Tôi đi nghỉ dưỡng với bạn trai."
Ben cố ý kéo dài giọng, giọng điệu tràn đầy tự hào.
"Cậu biết không, người yêu tôi tâm lý lắm, thấy tôi vất vả làm việc cả năm nên tặng luôn chuyến du lịch này làm quà Giáng Sinh..."
"Vậy nhà hàng của cậu..."
Minh Sóc chưa từ bỏ ý định."
Không mở!"
Ngô Trọng Bá nghiêm túc nói.
"Trong lúc nghỉ phép, tôi không phải là đầu bếp Ben.
Hơn nữa giờ này có nhà hàng nào nhận đặt món nữa đâu, hay cậu thử tìm quanh đây xem có chỗ nào mở cửa không, may ra còn cơ hội."
"Nhưng tôi muốn ăn một bữa tối Giáng Sinh đúng điệu."
"Tôi còn đang tận hưởng kỳ nghỉ với người yêu đây, tha cho tôi đi?"
Minh Sóc không những không nhờ được gì, mà còn bị thồn cơm chó một trận.
Hắn đành tự tìm cách.Thấy sắc quên nghĩa, Minh Sóc chửi thầm(truyện này nhiều cái nó khó hiểu quá, đọc đừng logic quá nhiều nha)Chẳng hiểu sao lại thế này, cứ nghĩ đến bạn bè vui vẻ nói "Bạn trai tôi", "Người yêu tôi", "Nhà tôi ấy", trong lòng bỗng thấy ghen tị.Một lúc sau, Minh Sóc rời khỏi phòng.
Đèn ở khu vực chung đều đã tắt, thay vào đó là ánh sáng mờ ảo của những ngọn nến.Ánh Ương dường như đã đợi ở phòng khách khá lâu.
Nghe tiếng động, cậu liền cầm một cây nến tiến đến gần hắn, tươi cười nói: "Merry Christmas, anh hai."
Minh Sóc hơi bất ngờ: "Merry Christmas, sao không gọi anh?"
"Em không muốn làm phiền anh mà."
Ánh Ương cười nhẹ, ánh nến vàng ấm áp phủ lên gương mặt cậu, làm nổi bật vẻ dịu dàng.
Cậu giơ tay còn lại đưa món đồ gì đó đến trước mặt Minh Sóc.
"Này, quà của anh!"
"Anh cũng có quà à?"
Minh Sóc nhận lấy món quà vuông vức, cẩn thận bóc lớp giấy gói.
"Là tranh à?"
Ánh Ương giơ cây nến lên giúp hắn nhìn rõ hơn, hứng thú nói: "Mở ra đi rồi biết!"
Là mẫu máy tính bảng mới nhất—trên cửa hàng trực tuyến của chính phủ còn gần nửa tháng nữa mới mở bán, hàng có sẵn chỉ có thể mua trực tiếp tại cửa hàng, đợt đầu tiên chỉ có 3.000 chiếc.Minh Sóc không khỏi suy nghĩ, để có được một trong số 3.000 chiếc này, không biết Ánh Ương đã phải xếp hàng bao lâu."
Cảm ơn, anh thích lắm."
Minh Sóc nói.Ánh Ương nhanh chóng lấy lại hộp không, vui vẻ cười: "Anh thích là được rồi!
Sao có thể tặng anh bức tranh được, tranh đâu có đáng giá!"
"Ban đầu định đợi sáng mai mới tặng, nhưng mà khu chung cư này không có cây thông Noel, với lại em thực sự không nhịn nổi nữa!"
Hóa ra cảm giác nhận được một món quà được người khác chuẩn bị tỉ mỉ là như thế này.
Minh Sóc điều chỉnh hơi thở, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Ánh Ương, nói: "Thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn tối mừng Giáng Sinh."
Ánh Ương sững sờ một chút, ngay sau đó nhảy cẫng lên: "A a a?
Thật sự có thể ăn tiệc Giáng Sinh à?
Sao làm được vậy?"
Minh Sóc bật cười: "Nếu cứ chần chừ, nhà hàng người ta đóng cửa mất."
"Anh xịn thật đấy!"
Ánh Ương phấn khích chạy ngay về phòng.
Chưa đầy hai phút sau, cậu đã lao ra cửa, đứng cạnh Minh Sóc, sẵn sàng xuất phát.Omega luôn dễ dàng cảm thấy hạnh phúc, cũng rất dễ vui vẻ, lại còn hay kêu la hào hứng.Dưới ánh nến mờ ảo, nụ cười của Minh Sóc dường như bị bóng tối giấu đi.Hắn đội mũ lên đầu Ánh Ương, nhìn cậu hí hửng đắc ý, bỗng nhiên nhận ra cảm giác chua chát ban nãy đã biến mất.
Thay vào đó là một loại cảm xúc khó diễn tả—vừa nghèn nghẹn, vừa an yên.Chẳng phải chỉ là quà thôi sao, ai mà chẳng có...Tuyết vẫn rơi, thậm chí còn nhiều hơn ban ngày.Hai người giẫm trên nền tuyết, đi mất hai mươi phút mới đến nhà hàng mà Minh Sóc đã chọn.Thật trùng hợp, nơi này cũng không dùng đèn điện, chỉ thắp sáng bằng nến.
Nhìn từ xa, dễ khiến người ta có cảm giác quán đã đóng cửa.Có lẽ vì thế mà thực khách không nhiều, ai cũng giữ khoảng cách nhất định, tận hưởng bữa ăn theo cách riêng.Minh Sóc và Ánh Ương là một trong số ít những cặp đôi đến đây.
Phần lớn khách đều đi một mình.Hai người vô thức hạ thấp giọng trò chuyện.
Vì muốn nghe rõ hơn, họ lại gần nhau hơn.
Ánh Ương đỏ mặt, rụt về một chút, nhưng mỗi khi Minh Sóc cất lời, cậu lại không nhịn được mà nghiêng tai lại gần.Tối nay, Ánh Ương ăn gà quay, rau củ hầm bơ, pudding gạo cùng mấy món ngọt Giáng Sinh truyền thống.
Cậu ăn nhiều đến mức ôm bụng lè lưỡi thở phì phì.Cậu còn uống cả rượu vang, vị quế nồng đậm, không gắt như rượu vang thường.
Ngay ngụm đầu tiên, đầu lưỡi đã tràn đầy hương thơm của trái cây chín.
Mùi rượu ẩn trong hương cam quýt, dịu dàng mà đậm đà, từ đầu lưỡi lan tỏa xuống tận lồng ngực.Chỉ hai ly thôi mà Ánh Ương đã bắt đầu cười ngây ngô.
Minh Sóc sợ cậu say, vội vàng gọi phục vụ tính tiền.May mà những món cần ăn đều đã ăn xong."
Em vui lắm anh ơi!."
Ánh Ương chống cằm, ngây ngô nhìn Minh Sóc cười.Minh Sóc khẽ xoa đầu cậu: "Vui là được."
"Không phải."
Ánh Ương lắc đầu thật mạnh, như muốn nhấn mạnh.
"Từ lúc gặp anh đến giờ, em mới cảm thấy vui vẻ!
Thật sự vui vẻ!"
Cảm giác vui vẻ này... có gì khác biệt chứ?Đại khái bởi vì rất thuần khiết, là từ tận đáy lòng, là một cảm giác tích cực, khiến Ánh Ương lần đầu cảm thấy giá trị được của bản thân, làm cậu tràn ngập hy vọng vào tương lai.Tương lai sẽ như thế nào đây?Tốt nghiệp đại học, tìm một công việc, thuê một căn nhà theo ý thích; cố gắng làm việc, lúc rảnh rỗi thì vẽ tranh; cuối tuần nếu không có việc gì, có thể hẹn bạn bè ra ngoài uống cà phê, trò chuyện một chút về cuộc sống gần đây...Ánh Ương đã từng mường tượng rất nhiều về tương lai, mà hiện tại cuộc sống không ngừng nói với cậu rằng, tất cả những điều đó đều có thể trở thành hiện thực.Chỉ cần cố gắng, chỉ cần vui vẻ là được.Những gì cậu mong muốn đều có thể đạt được, cậu cũng có thể tiếp tục mặt dày ở bên cạnh Minh Sóc, nên cậu rất vui vẻ, thực sự rất vui vẻ.Thậm chí, Ánh Ương còn nghĩ đến, nếu một ngày nào đó Minh Sóc có phá sản...
Dù khả năng này rất nhỏ, nhưng nếu nó thực sự xảy ra, cậu sẽ không chút do dự đưa tay ra giúp hắn.Cậu đã lên kế hoạch dành một nửa không gian sống của mình cho Minh Sóc, mua cho hắn thật nhiều quần áo, kiên nhẫn lắng nghe hắn than phiền hay thất vọng, mãi mãi không đuổi hắn đi.Ánh Ương cúi đầu, không dám nhìn Minh Sóc.Trong những suy nghĩ ích kỷ nhất, u ám nhất của mình, cậu thậm chí hy vọng Minh Sóc phá sản, là một người bình thường, để cả hai gặp nhau trong hoàn cảnh bình đẳng, rồi cùng nương tựa mà sưởi ấm cho nhau..."
Ánh Ương, có nghe anh nói gì không?"
Minh Sóc giơ tay gõ gõ mặt bàn trước mặt cậu, "Chúng ta về nhà thôi."
Suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, Ánh Ương ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Minh Sóc, lập tức trở nên chột dạ và hổ thẹn.Minh Sóc tốt như vậy, vậy mà cậu lại mong hắn rơi vào cảnh khốn cùng...
Thật là đê tiện, vô sỉ, vong ân phụ nghĩa!Ánh Ương đột nhiên đứng lên, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Minh Sóc, "...
Em muốn đi vệ sinh một chút."
"Ừm," Minh Sóc không nghĩ nhiều, "Đi đi."
Ánh Ương thất thần rời đi.Bản edit thuộc về y.in.c.han14 trên w.att.padSau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Ánh Ương bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi qua hành lang tối tăm.
Khu vực ăn uống cũng mờ mịt một màu, cậu chỉ có thể dựa vào ký ức tìm đến chỗ mình đã ngồi.Khi đến gần, cậu nhìn thấy Minh Sóc đột nhiên đứng lên, ghế ma sát với sàn phát ra âm thanh chói tai.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông thấp hơn một chút, ăn mặc chỉnh tề, đang kéo tay áo Minh Sóc.Chỉ mất hai giây, Ánh Ương đã nhận ra người này—Simon Lin, cha ruột của Minh Sóc.
Nhưng cậu lại có chút do dự.Minh Sóc rất ghét người khác xen vào chuyện riêng của hắn.Cách một đoạn xa, Ánh Ương không nghe rõ họ đang nói gì, hai người dường như cũng không muốn ai nghe được, nên chỉ thì thầm với nhau.Nhưng nói là nói chuyện, Ánh Ương chỉ thấy bờ vai Minh Sóc ngày càng trĩu xuống, giống như sắp không chịu nổi nữa.
Đầu hắn cúi gằm, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.Trong khi đó, Lâm Hàm Uẩn từng bước áp sát, kéo tay áo Minh Sóc, ghé sát tai hắn, không ngừng nói nhỏ.Ánh Ương siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt, nhưng cậu vẫn không dám tiến lên.
Mãi cho đến khi thấy Minh Sóc bắt đầu lắc đầu một cách vô lực, thân trên không ngừng nghiêng ra sau, thể hiện rõ sự phản kháng, Ánh Ương cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, sải bước lao tới."
Buông ra!
Đừng có chạm vào anh ấy!"
Lâm Hàm Uẩn giật mình, trong khoảnh khắc ấy, Ánh Ương đã kéo Minh Sóc ra khỏi tay ông ta, kéo hắn vào lòng, "Anh ấy đã nói không muốn nói chuyện với chú, làm ơn đừng quấy rầy anh ấy nữa."
Lâm Hàm Uẩn cứng họng, không biết nên khóc hay cười.Chỉ trong tích tắc, Ánh Ương đã chắn trước Minh Sóc, dang rộng hai tay như tấm khiên bảo vệ hắn, "Chúng tôi phải về nhà.
Nếu có chuyện gì, chú có thể đặt lịch hẹn với thư ký của anh ấy."
"Không cần đâu," Lâm Hàm Uẩn mỉm cười, ánh mắt liên tục đảo qua hai người họ, "Những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, các cậu có thể đi."
Giống như đấm vào bông, sức lực sắp bùng nổ trong người Omega bỗng chốc không có chỗ phát tiết, đành phải thuận theo, "Vậy...
được rồi..."