- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
|Đm-Edit-Hoàn| Nguỵ Trang Thành Sư Tôn Phản Diện
Chương 10
Chương 10
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Tiêu Dục cứ có cảm giác từ sau khi báo thù xong, Sở Phong có gì đó là lạ.
Chuyện tu luyện thì không chểnh mảng, nhưng lúc rảnh rỗi, hắn cứ lượn lờ trước mặt y, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia, ngay cả mấy sở thích nhỏ nhặt của y cũng bị moi sạch.
Thái độ cũng không còn cung kính như trước.
Tiêu Dục vận dụng tư duy logic sắc bén của mình để phân tích tình huống.
Đứng trên góc nhìn của Sở Phong—sư tôn bình thường đã lạnh lùng vô tình, xử sự bất công, giờ còn lộ thêm bản chất biến thái, thế là sau khi gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, mọi uất ức tích tụ trước đây bùng nổ.
Hắn quyết tâm không nhịn nữa, muốn tìm hiểu nhược điểm của sư tôn để tiện bề trả đũa sau này.
Không có lỗ hổng, luận điểm này đúng vững như thành đồng.
Ví dụ ngay lúc này đây, Sở Phong mang đến một vò rượu, rủ y cùng uống.
Chắc chắn là muốn thăm dò tửu lượng của y.
Nhưng chỉ là rượu thôi mà, đường đường là tu sĩ Hóa Thần, lẽ nào y lại sợ?
Không chút do dự, Tiêu Dục làm một hơi cạn sạch cả ly.
Sau đó... gục thẳng xuống bàn.
Sở Phong chớp mắt.
Hắn vốn chỉ định thăm dò sở thích của sư tôn, xuống núi mua một vò linh tửu.
Không ngờ sư tôn uống hào sảng thế mà tửu lượng lại tệ vậy.
Sư tôn trước giờ chưa từng uống rượu à?
Nhưng mà...
đã say rồi thì...
Hắn nghiêng người lại gần, khẽ ngửi.
Vẫn là mùi hương ấy.
Nhàn nhạt, thanh mát như tùng bách trong rừng sâu.
Quen thuộc, bình thường, nhưng khiến người ta an tâm.
Sở Phong đứng thẳng dậy, ánh mắt khó hiểu.
Hắn hình như đang nảy sinh vài suy nghĩ kỳ lạ về sư tôn.
Không biết gọi là gì, nhưng chắc chắn không giống kiểu tôn kính của đồ đệ dành cho sư tôn.
Vậy thì là gì?
----- Tiêu Dục ngủ một mạch đến tận chiều.
Tỉnh dậy là hối hận.
Rất hối hận.
Y cứ nghĩ thể chất của tu sĩ sẽ không sợ say, ai dè linh tửu chính là rượu ủ chuyên dành cho tu sĩ, mục tiêu là khiến tu sĩ say gục.
Trưởng lão cao cao tại thượng của Lăng Tiêu Tông, cường giả đỉnh cấp của tu chân giới, lại bị một chén rượu quật ngã.
Bảo sao y không thấy nhục.
Cũng may lúc đó không có ai khác, nếu không thì chỉ có nước diệt khẩu.
Còn Sở Phong... cứ tống hắn đi làm nhiệm vụ môn phái đi.
Nhân tiện cho hắn du lịch thiên hạ, tránh sau này bị trục xuất khỏi sư môn mà mù tịt không biết đường sống sao.
Thế là, còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, Sở Phong đã bị nhét cho một xấp nhiệm vụ.
Bước chân ra khỏi sơn môn, hắn mới chợt bừng tỉnh.
Sư tôn có phải...
đang thẹn quá hóa giận không?
----- Một năm trôi qua trong chớp mắt.
Sở Phong lang bạt khắp nơi, dù tu vi không tăng lên bao nhiêu, nhưng thực chiến thì tiến bộ vượt bậc.
Đồng thời cũng được mở mang tầm mắt với vô số điều mới lạ.
Nhưng cứ mỗi khi thấy thứ gì thú vị, hắn lại nghĩ—"Sư tôn có thích cái này không?", "Không biết sư tôn đang làm gì nhỉ?".
Lúc tu luyện cũng hay nhớ đến sư tôn.
Ban đầu hắn còn thấy mơ hồ, mãi đến một lần làm nhiệm vụ, nhìn thấy một đôi đồng giới ở bên nhau...
Hắn chợt hiểu ra mình đang muốn gì.Hắn vậy mà lại nảy sinh suy nghĩ không nên có với sư tôn.
Sư tôn có nhận ra không?
Nếu biết rồi thì có giận không?
----- Tiêu Dục đang buồn phiền.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Bí cảnh trong cốt truyện sắp mở ra, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ tiếp theo cũng sắp bắt đầu.
Trong nguyên tác, Sở Phong nhặt được một món chí bảo trong bí cảnh—chính là lõi của bí cảnh.
Nghĩa là hắn có thể biến cả bí cảnh thành động thiên của riêng mình, hoàn toàn nắm trong tay.
Nhưng không may, chuyện này lại bị đồng môn phát hiện.
Những kẻ ghen tị kia ra tay giết người cướp bảo không thành, liền về tố cáo hắn trước mặt toàn tông môn.
Hắn bị nhốt vào ngục, rồi bị tố thêm tội cấu kết với Ma tộc.
Một số trưởng lão thèm thuồng bí cảnh liên thủ tạo chứng cứ giả, hoàn toàn bức hắn vào đường chết.
Một người từng bị Ma tộc diệt môn, giờ lại bị vu cho tội danh thông đồng với Ma tộc.
Tiêu Dục đọc mà cũng thấy oan thay.
Với nỗi oan ấy, lại đang trọng thương, hắn bị đuổi khỏi sư môn.
Bí cảnh bị người dòm ngó, hắn phải vừa chạy trốn vừa luyện hóa nó, sống cảnh màn trời chiếu đất suốt một thời gian dài.
Tiêu Dục đóng giao diện nhiệm vụ, thở dài.
Trải nghiệm thảm đến mức này, y thật sự không nỡ nhìn.
Bí cảnh sắp mở, y phải xuống núi một chuyến.
Sau vụ đấu giá lần trước, y vẫn còn dư một nửa tiền.
Tiêu Dục đi theo tuyến đường chạy trốn của Sở Phong trong cốt truyện, đặt sẵn vô số điểm trú ẩn bí mật, bên trong chuẩn bị đủ tài nguyên tu luyện, còn có đạo cụ cải trang.
Hy vọng sẽ hữu dụng.
----- Một tháng sau, bí cảnh sắp khai mở.
Sở Phong trở về sơn môn.
Trên đỉnh Vạn Kiếm Phong, Tiêu Dục gọi hắn đến.
Lâu ngày không gặp, Sở Phong vui ra mặt.
Hắn còn chuẩn bị không ít lễ vật để tặng sư tôn.
Nhưng sắc mặt sư tôn lại nghiêm túc chưa từng thấy, thậm chí còn có chút lo lắng thấp thoáng trong mắt.
"Sắp vào bí cảnh, có mấy điều ngươi phải nhớ kỹ."
"Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, an toàn của bản thân là quan trọng nhất." —Lõi bí cảnh gì đó, nguy hiểm quá thì đừng lấy nữa.
"Phải đề phòng đồng môn, không nên đi cùng bọn họ, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến ngươi." —Tông môn này cá mè một lứa, không phải ai cũng là người tốt.
Sở Phong không hiểu vì sao sư tôn lại đột nhiên nói mấy lời này.
Là trong bí cảnh có biến cố?
Hay tông môn đang có chuyện?
Hắn không biết.
Sau khi Sở Phong rời đi, Tiêu Dục lại thở dài.
Không rõ những lời y dặn dò, hắn sẽ nghe được bao nhiêu.