- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,068
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
[Đm/Edit/Hoàn] Ngươi Muốn Làm Gì Với Thi Thể Ta Vậy Hả? - Xuân Dữu Tử
Chương 108: Hề Thôi (12) - Ngất ngây bởi hương thơm
Chương 108: Hề Thôi (12) - Ngất ngây bởi hương thơm
Chuyển ngữ: Yeekies___Ban đầu chỉ là bị điếc.Trong khoảng thời gian bị bọn buôn người bắt đi và nhốt lại, Hề Thành Tuyết luôn không thể ngủ được.Lần đầu tiên hắn trải qua một đêm yên tĩnh đến vậy.
Vạn vật trên đời đều thật chu đáo, hóa thành một đôi tay vô hình che chặt tai hắn, không để một chút âm thanh nào quấy rầy.Nhưng còn hắn thì sao?
Lại cứng đờ toàn thân, mắt mở to, khó chịu và sợ hãi đến nhường này."
Ngủ đi, ngủ đi."
"Đừng sợ, đừng khóc, đừng run."
"Nhắm mắt, nhắm mắt, nhắm mắt...!"
Hắn bắt đầu tự nói một mình.
Hắn luôn muốn tự huyễn hoặc bản thân, nghĩ rằng nhỡ đâu một ngày nào đó, lại có thể nghe thấy được thì sao?Khi đêm khuya tĩnh lặng, nếu người lính gác đang thiu thiu ngủ ở cửa bị tiếng trở mình và lẩm bẩm của hắn làm thức giấc, họ sẽ tháo xích trên cửa, mặt đầy giận dữ cầm roi đánh hắn cho đến khi hắn không còn sức để nói nữa.Cứ như vậy, hắn mới có thể thoi thóp đi vào giấc ngủ.Ngày hôm sau mở mắt, đôi tay che tai vẫn chưa rời đi, cúi đầu, dường như vẫn có thể nhìn rõ vũng lầy dưới chân.Mỗi ngày trôi qua, hắn lại lún sâu thêm một tấc.Dần dần, Hề Thành Tuyết dường như không thể nói được nữa, hắn rõ ràng biết cách phát âm, biết cách mở miệng, nhưng lại càng lúc càng không rõ mình đang nói gì.Một ngày nọ, có người mua đến, rất hứng thú với hắn, cùng một câu hỏi, hỏi đến ba lần.Hắn nhìn hiểu, hỏi là: "Ngươi tên gì?"
Hề Thành Tuyết rũ mắt, không có biểu cảm gì."
Hề..."
Ơ?Biểu cảm hơi cứng lại.Hề... gì?Khoan đã, hai chữ kia, nói như thế nào nhỉ?Lưỡi phải chạm vào vòm miệng trên, hay là răng?Phát âm dài hay ngắn?Tại sao hắn không thể nói ra?Tên của hắn, tại sao hắn lại không thể nói ra nữa?Mắt Hề Thành Tuyết trợn tròn, hắn cuối cùng cũng phát hiện, vũng lầy đó không biết từ lúc nào đã ngập qua đôi môi nứt nẻ.Nước bùn kín đặc đã làm tắc cổ họng của hắn.___Hắn bắt đầu không ăn được, bắt đầu nôn mửa thường xuyên, hắn càng lúc càng gầy.
Vốn dĩ thính giác đã khiếm khuyết, bây giờ mặt cũng gầy đến biến dạng, không có người mua nào muốn hắn.Cuối cùng, trên người còn có giá trị, chỉ còn lại một đôi mắt đào hoa, có người sưu tầm cái này.Ngay cả vào khoảnh khắc lưỡi dao lạnh lẽo sắp rơi xuống, đôi mắt đó vẫn lạnh lùng, mờ mịt, và cũng như xương cốt của Hề Thành Tuyết, chưa bao giờ thay đổi.Bỗng nhiên, lưỡi dao dừng lại—Có người lòng bàn tay hướng lên, đỡ lấy mũi dao.Khoảnh khắc máu văng ra, người đó không chút do dự, đá ngang một cái, hất ngã gã nam nhân cầm dao.Áo choàng được vén lên, khuôn mặt trẻ trung cương nghị đó xuất hiện trong căn phòng tối, nhìn thẳng vào Hề Thành Tuyết.Không cần nhiều lời, khoảnh khắc tiếp theo, viên đá sắc nhọn giấu trong tay Hề Thành Tuyết đã cắt đứt sợi dây trói trên người, hắn lật người xuống đất, viên đá đâm mạnh vào cổ gã nam nhân.Xoẹt."............"
Cổ họng bị cào nát thô bạo, nhìn khuôn mặt méo mó dữ tợn đó, tiếng rên rỉ của hắn chắc hẳn rất đau đớn.Nhưng... thì sao chứ?Hề Thành Tuyết không nghe thấy.___Không biết đã qua bao lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người.Hề Thành Tuyết kiệt sức, được người kia đỡ, đi vòng qua từng xác chết, từng bước một bước ra khỏi nhà tù ngầm tối tăm.Bị ánh nắng bên ngoài làm cho chói mắt, hắn dụi mắt, từ từ mở ra, thấy cuối con hẻm nở một cây hoa hồng nhạt.Là hoa đào.Hóa ra... bên ngoài đang là mùa xuân.___Hắn nhặt một viên đá, khắc lên tường đất: "Tại hạ Hề Hà, ân nhân có thể cho ta biết quý danh không."
"Cung Thẩm."
Người đó viết: "Ngươi có nơi nào để đi không?"
"Có."
Người đó nhìn Hề Thành Tuyết, không nói thêm gì, hai người cứ thế chia tay.Hề Thành Tuyết chưa đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện trên thắt lưng có một thứ gì đó nặng trĩu, lập tức quay đầu đuổi theo.Nhưng Cung Thẩm đã biến mất, chỉ có chỗ vừa khắc chữ xuất hiện thêm một hàng: "Cho ngươi mượn ba mươi lượng, hãy sống sót, đừng có quỵt nợ."___Nhiều năm sau, tân thủ lĩnh Thủ Bi nhân được xác định, cái tên Cung Thẩm chỉ sau một đêm đã lan truyền khắp Nghiệp Thành.Dù vẻ vang vô hạn, vẫn có nhiều lời đồn không hay.
Nói hắn tính tình lạnh lùng, giết người tàn nhẫn, do đó bị Tử Cốt Thiên đuổi xuống núi, dù tư chất xuất chúng, không chê vào đâu được, vẫn có một đám người không phục, giận dỗi rời đi.Đúng lúc cần người, nhưng lại không có ai dùng.
Rất nhiều người chờ xem trò cười của Cung Thẩm.Tin tức truyền đến Lan Thành, Hề Hà ngay tối đó đã dọn đồ, lên đường đến Nghiệp Thành, dâng lên danh thiếp, may mắn là, những người chủ động cống hiến như hắn cũng không ít.Khi gặp lại, Cung Thẩm trông đúng như lời đồn, có vẻ lạnh lùng khó gần, mày mắt cũng lạnh hơn nhiều so với trước đây.Hề Hà nghĩ nếu hắn không nhận ra mình, cũng không cần cố ý nhắc đến, mình chỉ cần ghi nhớ ân tình này là được.Nhưng khi Cung Thẩm đi ngang qua hắn, bước chân hơi khựng lại, nói với giọng suy nghĩ: "Chúng ta đã gặp nhau rồi?"
Hề Hà liền lấy một món đồ ra trả lại cho hắn.Nhìn thấy chiếc túi tiền cũ kỹ nhưng còn nguyên vẹn này, vài giây sau, Cung Thẩm đột nhiên ôm mặt, cười hai tiếng."
Hề Hà."
Hắn gọi tên Hề Hà, u ám trên mày tan đi nhiều, ẩn hiện ra, là vẻ oai phong lẫm liệt như năm xưa, một mình xông vào phòng, tay không đỡ lấy thanh dao."
Đa tạ."___Vô Định Cư, nơi ở của Thủ Bi nhân.Đêm qua nhìn thấy Phùng Tiểu Ngọc, Hề Hà lâu rồi mới nhớ lại những chuyện cũ này, tâm trạng dâng trào.
May mà Phùng Tiểu Ngọc không nhận ra hắn, nếu không hắn cũng không biết phải đối mặt như thế nào.Bây giờ đôi tai đã mất thính giác, nói không oán hận là không thể, nhưng dù sao đi nữa, chuyện năm xưa truy cứu đến cùng cũng không thể hận nàng ta.Huống hồ, sự xuất hiện của Phùng Tiểu Ngọc, vẫn đã khuấy động dây đàn đã im lặng bấy lâu trong lòng hắn.Cách biệt nhiều năm như vậy, đã có thể gặp lại Phùng Tiểu Ngọc, có phải cũng có khả năng...Vừa vào phòng, suy nghĩ liền dừng lại đột ngột.Hề Hà ngỡ ngàng nhìn thiếu niên đang nằm sấp trên giường ngủ, hai giây sau, khẽ lùi lại một bước.Đúng là phòng của mình.Cái tên này...Không đợi Hề Hà đau đầu nghĩ cách lôi người xuống giường, Thôi Ngạn đã tự mình tỉnh dậy, nhảy xuống, cả người lộn xộn."
Ngươi cả đêm không về."
Y kéo cổ áo, vuốt vuốt tóc, nhưng càng vuốt càng rối: "Ta vốn ở ngoài chờ, nửa đêm lạnh quá nên vào đây...
Ngươi làm gì, ngươi rút kiếm ra làm gì...
đừng quay đi...
á, tóc của ta!"
Hề Hà thở dài, dựng lưỡi kiếm trước mặt y, bảo y soi vào mà chỉnh trang.【Tối qua ta luyện công bên ngoài, tìm ta có chuyện gì sao?】"Ta nghĩ đi nghĩ lại, hôm qua rời khỏi nhà họ Chu lúc đó, sắc mặt ngươi không đúng lắm."
Thôi Ngạn tùy tiện buộc một cái đuôi ngựa, hỏi, "Sao vậy?"【Ta chỉ rất thắc mắc.】【Tại sao ngươi đột nhiên đẩy Chu Nhạc ra?】"Vì chuyện này sao," Thôi Ngạn nói khẽ, "Thật ra, sau này ta không định qua lại với nó nữa."【Tại sao?】"Chỉ là vì một vài chuyện, nhìn thấy nó ta trong lòng không thoải mái, nên cứ dứt khoát không gặp nữa."
Thôi Ngạn cuối cùng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa ở trán, đầu ngón tay đẩy lưỡi kiếm vào vỏ: "Bây giờ ngươi muốn ngủ không?"
Hề Hà lắc đầu."
Vậy ta ngủ thêm một chút vậy."
Thôi Ngạn xõa tóc ra, eo mềm oặt, trượt vào chăn như một con lươn, chưa đợi Hề Hà phản ứng đã nhắm mắt lại, "Mệt quá, lười về phòng rồi."
Hề Hà ấn vào khóe mắt, nén lại một nụ cười.Đồ vô lại nhỏ.Cuối cùng vẫn cúi người, cuộn cả người lẫn chăn lên, vác sang giường của Thôi Ngạn.Trên đường bị không ít người bắt gặp, Trì Thu là một trong số đó, cười hì hì đi theo, chỉ trỏ: "Ôi chao, sâu bướm từ đâu ra vậy?"
Thôi Ngạn nằm sấp trên vai Hề Hà, lười biếng nhúc nhích người: "Chào buổi sáng, Trì Thu.
Ngươi không giận sao?"
Trì Thu vẫn cười: "Ta giận gì chứ?"
"Tối qua ta ngủ trên giường Hề Hà."
"Hắn còn chưa giận, ta giận gì."
Trì Thu không hiểu, giơ nắm đấm, "Nhưng nếu ngươi thật sự làm hắn không vui, đừng trách ta đánh ngươi."
"Sẽ không đâu."
Thôi Ngạn mơ hồ cảm thấy thái độ của nàng ta có gì đó không đúng, nhưng thực sự quá buồn ngủ, không muốn nghĩ sâu, lẩm bẩm những lời ngay cả y cũng không nghe rõ."
Hắn cả đêm không về... ta đã lo lắng..."
"Nếu... không vui... còn không biết sẽ thế nào nữa."
Cơ thể chao đảo, được nhẹ nhàng đặt xuống.Cả người cuộn tròn trong chăn, Thôi Ngạn thỏa mãn hít một hơi, mí mắt hoàn toàn sụp xuống."
Thơm quá."
Cái chăn của Hề Hà... thơm đến ngất ngây.___Nói tóm lại, sau nhiều lần thăm dò cẩn thận, tiếp xúc thận trọng, Thôi Ngạn càng lúc càng không kiềm chế được."
Đôi khi, ta đúng là hơi biến thái."
Thôi Ngạn nói với bùa truyền âm: "Nhưng ngươi không thấy, hắn thật sự quá dung túng ta sao?
Ngươi nói xem, lần tới ta có nên giả vờ say, lén hôn hắn một cái không?"
"...Quá vụng về, khuyên ngươi đừng làm."
"Cũng phải, vậy ta hôn thẳng luôn nhé?"
Bên kia "ai" một tiếng: "Ngươi biết đó, hắn là một người câm điếc, ta cũng không chắc có thể chữa khỏi."
"Ta biết, ta không ngại."
Thôi Ngạn thản nhiên nói: "Ta chỉ là có hơi thích hắn, chơi đùa một chút thôi, đâu phải cả đời phải chôn chân vì hắn."
"Ngươi thích hắn cái gì?"
"Mặt."
"Ngoài mặt ra?"
"Tay đi, tay hắn cũng đẹp."
Thôi Ngạn bổ sung, "Nhưng chủ yếu vẫn là mặt."
"Nếu hắn bị hủy dung, ngươi sẽ không thích nữa?"
"............"
Thôi Ngạn sững lại, nhất thời không thốt nên lời.Cho đến khi ánh sáng của bùa truyền âm lay động, châm chọc tắt đi, y mới nghiêng đầu."
Đúng không."
"Ta nghĩ là đúng."___Thôi Ngạn quả thực cực kỳ thích khuôn mặt của Hề Hà.Cho nên sau này, vào một đêm trăng sáng nọ, khi y nhìn thấy con quỷ giòi nhảy cao lên, lao thẳng vào mặt Hề Hà, y mới bản năng lao tới.Người y va vào lòng Hề Hà, còn con quỷ giòi thì chui vào lòng bàn tay y.Khi Hề Hà buộc phải đâm kiếm xuyên qua lòng bàn tay y, y trông rất đau đớn, phát ra tiếng kêu thảm thiết.Y không chỉ đau.Y còn sợ hãi.Không ai biết ngay khoảnh khắc vừa rồi, tim y đã ngừng đập.Nếu thứ đó nhảy lên mặt Hề Hà...Thôi Ngạn sợ đến run rẩy toàn thân, không dám nghĩ đến, ngất đi trong vòng tay Hề Hà.___Khi tỉnh lại, Thôi Ngạn lập tức tháo băng gạc trên tay ra, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đen kịt của mình, lại từ từ, thở phào nhẹ nhõm.Y quay đầu lại, quả nhiên Hề Hà đang ở bên cạnh.Thôi Ngạn mặt mày tái nhợt, nhưng tim lại đập nhanh một cách khó hiểu, y nuốt nước bọt, ghé sát lại: "Này, Hề Thành Tuyết."
"Tay ta bị ngươi làm cho hỏng bét thế này, xấu xí quá, ngươi có nên chịu trách nhiệm không?"【Ta sẽ tìm loại thuốc tốt nhất cho ngươi.】"Không thể, dùng ngươi để đền cho ta sao?"
Thôi Ngạn giơ bàn tay bị thương lên, không thấy đau, ngón út còn cố ý móc vào tai Hề Hà, sắc mặt hắn lại đột nhiên trở nên lạnh lùng, gạt tay y ra.【Đừng nói đùa như vậy.】"Nói đùa?
Ta không nói đùa."
"Ngươi không thích ta sao?"
Hề Hà với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc lắc đầu.【Không thích.】"Ta không tin."
Thôi Ngạn bất động, "Ngươi không thích ta, vậy tại sao trước đây ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy?"【Ta đối với ai cũng như nhau.】【Là ngươi nghĩ nhiều rồi.】Hề Hà thậm chí không cho Thôi Ngạn một giây để thở.Thôi Ngạn nhìn hắn chằm chằm hai giây, khóe môi nhếch lên, cười khẽ: "Ồ."
"Xin lỗi, là ta hiểu lầm rồi...
ít nhất trong thời gian dưỡng bệnh, ngươi vẫn sẽ chăm sóc ta chứ?"
Hề Hà rũ mắt, gật đầu.Hắn nói được làm được, ở bên cạnh Thôi Ngạn không rời nửa bước, sau hai đêm không chợp mắt, cuối cùng hắn cũng ngủ thiếp đi.
Còn Thôi Ngạn thì mở mắt, xuống giường, mở tủ ra.Y lấy ra một con dao nhỏ dùng để điêu khắc, trước tiên thành thạo vạch một đường trên đầu ngón tay mình, rất sắc bén, rồi đến đứng trước mặt Hề Hà.Vốn tưởng rằng sau khi cứu Hề Hà, dù là lợi dụng sự cảm kích và áy náy của người này, cũng có thể nhận được một câu thích."
Ta sai rồi."
Ánh mắt Thôi Ngạn lấp lánh: "Ta không nên cứu ngươi."
Y đáng lẽ phải để mặt Hề Hà bị quỷ giòi cắn nát, như vậy, dù Hề Hà có cầu xin y thích, y cũng chỉ ghê tởm, chán ghét.Nhưng chỉ vì y đã làm một chuyện ngu ngốc, vì y đã không thờ ơ, mọi chuyện bây giờ lại hoàn toàn đảo ngược.Lại thành ra y, phải cầu xin Hề Hà thích, mà vẫn bị từ chối một cách thảm hại như vậy?"
Làm gì có đạo lý đó."
"Đáng ghét quá đi."
"Ngươi đối với ta thật sự, quá đáng ghét rồi."
Trong bóng tối, mũi dao từ từ nhấc lên, cuối cùng, nhắm thẳng vào mặt Hề Hà."
Phải làm sao bây giờ, ta không thể quay ngược thời gian được nữa."
Thôi Ngạn thì thầm."
Ít nhất, cũng phải công bằng với ta chứ."
Y tin chắc.Một nhát dao này xuống, y sẽ không còn thích Hề Hà nữa.___Xoẹt—Lưỡi dao cứa vào da thịt.Sâu đến vậy, máu tuôn ra xối xả, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.Gần như ngay lập tức Hề Hà tỉnh giấc, hắn mở mắt, đồng tử co lại, nhìn thấy một bàn tay đang nắm chặt mũi dao.【Buông ra.】Hề Hà lập tức nắm lấy cổ tay y, hóa giải lực của y, giật lấy con dao nhỏ ném đi, còn chưa kịp hỏi, không biết nhìn thấy gì, cả người run lên.Loảng choảng.Thôi Ngạn cùng với con dao bị hắn ném đi, ngã ngồi trên đất, cứng đờ một lúc lâu, mới từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt có hai vệt nước nhợt nhạt vô cùng."
Ta muốn hủy hoại ngươi."
"Ta thật sự, rất muốn hủy hoại ngươi."
Khoảnh khắc này, y hoàn toàn không thể che giấu sự thảm hại và hèn hạ của mình, dùng tay quệt mặt, toàn là máu."
Nhưng tại sao,""Tại sao ta vẫn, lại không nỡ."
"Tại sao chứ?"
Đêm quá sâu, không có ánh nến, chỉ có chút ánh trăng, Hề Hà không thể qua khẩu ngữ mà phán đoán y đã nói gì.Nhưng hắn biết y đang khóc.