- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,043
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đm/Edit/Hoàn] Ngươi Muốn Làm Gì Với Thi Thể Ta Vậy Hả? - Xuân Dữu Tử
Chương 98: Hề Thôi (2) - Ngạn Ngạn, mau mau trưởng thành
Chương 98: Hề Thôi (2) - Ngạn Ngạn, mau mau trưởng thành
Chuyển ngữ: YeekiesNụ cười trên gương mặt Phùng Tiểu Ngọc khẽ thu lại.Nàng Phùng Tiểu Ngọc sống ngần ấy năm, chịu bao nhiêu tủi nhục, cũng chưa từng gặp một ai không nói thích nàng mà chỉ nói đau lòng cho nàng.Hề Thành Tuyết mới chịu bao nhiêu khổ cực, mà thật sự dễ dàng gặp được một người đối xử chân tình với hắn đến vậy sao?Phùng Tiểu Ngọc không tin.Nàng thản nhiên giải thích: "Cô nương mười tuổi chỉ hát vài khúc ca, trò chuyện đôi câu với khách, qua mười ba tuổi mới chính thức tiếp khách.
Còn hai năm nữa, nếu ngươi thật sự đau lòng cho nàng, thì hãy tích cóp tiền chuộc nàng ra đi."
"Cần bao nhiêu tiền?"
"............"
Phùng Tiểu Ngọc không ngờ y thật sự sẽ hỏi, nhướng mày một cái, mới nói ra một con số.Thôi Ngạn nghe con số thiên văn đó, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần, những ngón tay siết chặt lấy lòng bàn tay.Hai năm.___Sau khi tiễn vị khách đầu tiên đi, Hề Thành Tuyết vừa rửa tay xong, vị khách tiếp theo đã đẩy cửa bước vào."
Mời ngài đợi một lát..."
Mặt Hề Thành Tuyết đã trang điểm, da trắng môi đỏ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, tùy ý liếc ra ngoài, chợt cứng đờ, bóng người ở cửa vội vàng xông tới."
Ngạn Ngạn," Hề Thành Tuyết bị ôm bất ngờ, ngẩn ra, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta không thể đến tìm ngươi sao?"
Thôi Ngạn nói, "Ta không muốn mỗi lần đều chỉ có thể đợi ngươi đến tìm ta."
"Vậy thì ngươi cũng nên báo trước cho ta."
Hề Thành Tuyết đẩy y ra, bàn tay giấu dưới áo xanh khẽ siết chặt, "Về đi, đây không phải nơi ngươi nên đến."
"Hôm nay là sinh thần ta."
Thôi Ngạn khụt khịt mũi, "Ngươi ít nhất cũng phải chúc ta một câu sinh thần vui vẻ đi chứ."
"Sinh thần vui vẻ."
Hề Thành Tuyết tiếp tục giục y: "Mau về đi."
"Gấp gì mà gấp, ta mang quà cho ngươi này," Thôi Ngạn lấy cây trâm gỗ trong tay ra, như khoe công, "Ngươi xem bông hoa đào này, ta đã khắc rất lâu đấy."
"Sinh thần ngươi, tại sao lại tặng quà cho ta?"
"Ta không tặng ngươi, sao có thể để ngươi tặng ta chứ."
Thôi Ngạn tinh ranh lắm, nhưng y lại không ngại cho Hề Thành Tuyết biết những suy nghĩ nhỏ mọn của mình.Hề Thành Tuyết bật cười: "Vậy ngươi muốn gì?"
"Ta muốn ngươi làm vợ ta...
Aiya."
Thôi Ngạn ôm trán trừng mắt, "Tại sao lại đánh ta!"
"Ta đã phát hiện ra từ trước rồi," Hề Thành Tuyết nheo mắt, "Ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng lại rất bỉ ổi."
"Ta muốn lấy vợ thì bỉ ổi chỗ nào?"
"Ngươi mới chín tuổi."
Lại mấy cái cốc liên tiếp giáng xuống, "Mỗi lần đều nhìn chằm chằm mặt ta, lại nhìn chằm chằm chân ta, ngươi có phải biến thái không hả?"
"Mười tuổi rồi!"
Thôi Ngạn vừa né vừa phản bác, "Ngươi không nhìn ta, sao biết ta nhìn ngươi?
Hơn nữa, dù ta có nhìn ngươi, cũng không phải lỗi của ta, ai bảo ngươi lớn lên đẹp như vậy?
Aiya, đừng đánh nữa, ta đổi ước nguyện khác được chưa!
Ta đổi một cái khác!"
"Nói đi."
Hề Thành Tuyết xắn một bên tay áo lên, cánh tay trắng như tuyết, vẻ mặt rất dữ, mà khi hung dữ cũng rất đẹp.Thôi Ngạn nuốt nước bọt, nghển cổ nói: "Ngươi cho ta... sờ tay ngươi một chút."
"Thôi!
Ngạn!"
"Ta vốn còn muốn nói hôn một cái lên má, bây giờ chỉ là sờ tay thôi còn không được sao?!"
Thôi Ngạn cũng không biết nàng một cô gái lại có sức mạnh đến vậy, bị đánh đến kêu la ầm ĩ, cũng có chút bực bội: "Trả lại trâm cho ta, ta không tặng nữa!"
Hề Thành Tuyết mím môi, giọng điệu rõ ràng dịu xuống: "Ngươi nhất định phải như vậy sao?"
"Không!"
Thôi Ngạn lại bộc phát tính khí, xòe bàn tay ra, hừ một tiếng, "Bây giờ, dù ngươi cho ta chạm, ta cũng không cần nữa, trả trâm cho ta."
"Giận rồi sao?"
"Giận!"
Hề Thành Tuyết nhìn chằm chằm y hai giây, sau đó cụp mắt, nắm lấy đầu ngón tay của Thôi Ngạn, khẽ gọi y: "Ngạn Ngạn, đừng giận ta."
Bàn tay hắn mang theo hơi ẩm sau khi rửa, mềm mại và mát lạnh.Thôi Ngạn bị hắn chạm vào một cái, khóe miệng sắp cong lên tận trời rồi, an tâm lý lẽ mà nắm lấy tay hắn, cũng không làm gì khác, chỉ cần nắm như vậy thôi, mặt y đã đỏ bừng bừng."
Được rồi, ta không giận ngươi nữa, ngươi đánh cũng không đau lắm...
Đây là gì?"
Đột nhiên, Thôi Ngạn nhìn thấy trên cổ tay trái của Hề Thành Tuyết có một vòng bầm tím, ánh mắt cứng lại.Hề Thành Tuyết quay mặt đi: "Ngươi đoán không được sao?"
Rõ ràng, đây là dấu vết do ai đó dùng sức nắm chặt cổ tay Hề Thành Tuyết để lại."
Vị khách vừa nãy, đã làm gì ngươi?"
"Không làm gì cả," Hề Thành Tuyết bình tĩnh nói, "Chỉ là hắn muốn sờ ta, giống như ngươi vậy."
"............"
Thôi Ngạn ngẩn người buông tay hắn ra."
Họ cho ta tiền, mua ta hát, liền nghĩ rằng có thể đối xử với ta tùy tiện."
"Ngươi tặng trâm gỗ cho ta, cũng vì lý do này sao?"
Thôi Ngạn muốn phản bác, nhưng lời hắn nói cũng không sai, vì vậy trái tim vốn đang đập loạn xạ như chim sẻ bỗng chốc đâm vào cây, "pặc" một tiếng rơi xuống đất."
Í, ít nhất," y vẫn muốn giãy giụa một chút, cứng đầu nói, "Chiếc trâm đó là do ta tự tay làm, ta đã thức mấy đêm liền đấy."
Hề Thành Tuyết quay đầu lại, mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy ta có nên cho ngươi sờ thêm một lúc không?"
Thôi Ngạn nào dám sờ nữa, lùi lại một bước, ủ rũ cụp đầu, đáng thương hỏi: "Được rồi, ta biết lỗi rồi, ngươi muốn thế nào mới tha thứ cho ta đây?"
Hề Thành Tuyết lắc đầu, lại chủ động kéo y ngồi xuống: "Ngươi không cần xin lỗi ta."
"Nhưng hành vi vừa rồi của ngươi, đối với bất kỳ cô gái nhỏ nào khác, nói là mạo phạm cũng không quá đáng."
"Vậy tại sao ngươi không để ta xin lỗi?"
Thôi Ngạn nhìn bàn tay lại được nắm lấy, cảm thấy con chim sẻ kia hình như chưa chết hẳn, lại vỗ cánh một cái."
Bởi vì ta cam tâm tình nguyện."
Hề Thành Tuyết ôn hòa nói: "Cho nên Ngạn Ngạn, dù hành vi của ngươi và những vị khách khác không có gì khác biệt về bản chất, đều là không tốt, nhưng bởi vì ta đối với ngươi và đối với họ không giống nhau, ta cam tâm tình nguyện cho ngươi chạm vào, ngươi tự nhiên không cần xin lỗi ta."
"Ngươi... ngươi cam tâm tình nguyện ư," Thôi Ngạn nghe đến choáng váng, lắp bắp nói, "Vậy ngươi cũng... cũng cam tâm tình nguyện làm vợ ta..."
"Không cam tâm tình nguyện."
Hề Thành Tuyết nói."
Ồ."
Thôi Ngạn cắn môi, "Vậy làm thế nào mới cam tâm tình nguyện đây?"
"Ngươi nhỏ quá, hơn nữa ta," Hề Thành Tuyết có chút bất lực, "Ta không thể lấy chồng."
Thôi Ngạn thầm nghĩ vế sau không phải vấn đề, đợi ta tích đủ tiền chuộc thân cho ngươi, ngươi là có thể lấy chồng rồi, liền truy hỏi vế trước: "Ngươi là ghét ta tuổi nhỏ, hay ghét ta tuổi nhỏ hơn ngươi?"
Hề Thành Tuyết suy nghĩ một chút: "Hình như ta đều ghét."
Thôi Ngạn lập tức sụp mặt, trong lòng một trận khó chịu, hất tay hắn ra, ủy khuất chất vấn: "Vậy tại sao ngươi luôn đến tìm ta?
Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?
Chi bằng ngay từ đầu đừng giúp ta thì hơn!"
Hề Thành Tuyết ở trong chốn phong trần này đã lâu, nên tâm tư cũng chín chắn hơn, nhưng dù vậy, cũng không nghĩ mười tuổi đã có thể nói chuyện cưới gả.Nhưng nhìn bộ dạng của Thôi Ngạn, lại không giống như đang nói đùa, nhất thời có chút không biết làm thế nào.Mãi một lúc lâu, Hề Thành Tuyết mới khẽ hỏi: "Ngạn Ngạn, ngươi thích ta sao?"
"Thích chứ."
Y sảng khoái gật đầu.Thôi Ngạn thích mọi thứ đẹp đẽ.Tiểu Hoa Đào vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại lương thiện như vậy, sao y có thể không thích chứ?"
Sẽ luôn thích sao?"
Hề Thành Tuyết lại hỏi.Thôi Ngạn ngẩn người một chút.Y thích những thứ đó, tiền đề là phải đẹp.
Nếu không xinh đẹp, không đẹp, y sẽ không thích nữa.Cho nên sự yêu thích của y là có thể thay đổi.
Nếu phải chọn một thứ mà y sẽ luôn thích, có lẽ là ngủ.Thấy Thôi Ngạn lộ vẻ do dự, Hề Thành Tuyết thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói: "Những vị khách đã tiêu tiền cho ta cũng rất thích ta, nhưng họ sẽ không luôn thích ta, mà cưới vợ lại là chuyện cả đời."
"Ta hiểu, ngươi lại muốn nói ta và họ giống nhau rồi."
Thôi Ngạn u buồn nói."
Không giống," Hề Thành Tuyết xoa đầu y, "Dù ngươi chưa chắc sẽ luôn thích ta, nhưng đối với ta, sự yêu thích ngắn ngủi cũng rất quý giá."
Thôi Ngạn vẫn nghe không vui lắm, lời này không phải đang nói Thôi Ngạn sau này lớn lên sẽ thay lòng đổi dạ sao?"
Nếu đã như vậy," y chợt lóe lên một ý nghĩ, đập bàn nói, "Có thể lúc thích thì cưới về, lúc không thích nữa thì đá đi không?"
Hề Thành Tuyết: "............"
"Nếu ngươi nhất định phải làm hại một người," hắn nhíu mày, nói, "Vậy thì làm hại ta đi."
"Đây là ngươi nói nhé, vậy sau này ta lớn lên, có thể cưới ngươi không," Thôi Ngạn hỏi dồn, "Có phải không?"
"Tùy ngươi thôi."
Hề Thành Tuyết dở khóc dở cười."
Ngươi phải nói là phải."
"Phải— Thiếu gia."
"Ngươi phải gọi ta là Ngạn Ngạn cơ."
"Ngạn Ngạn."
Thôi Ngạn đắc ý đáp lời: "Đợi ta cưới ngươi nhé."
Hề Thành Tuyết nắm tay y, thật sự không còn cách nào khác, khẽ cười nói: "Vậy ngươi phải mau mau trưởng thành."
"Phải mau mau trưởng thành đó, Ngạn Ngạn."___【Lời tác giả】Phía sau còn một chương nữa nha.