Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - [Xuyên Sách]

[Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - [Xuyên Sách]
Chương 89


Sắp đến kỳ thi, các cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy cũng đành phải tạm gác những phút giây tình tứ để tập trung ôn tập.Cố Chân chính là một ví dụ điển hình.Do từ khối khoa học xã hội chuyển sang khoa học tự nhiên nên cậu có nền tảng yếu, thành tích chuyên ngành lại càng thảm hại.

Vì vậy, hai tuần trước kỳ thi, Kỷ Đình Duệ đã bắt đầu kèm cặp cậu học."

Lại đến thư viện nữa à?"

"Ừ."

Thấy bạn trai không chút do dự đáp lời, Cố Chân thở dài: "Không thể qua nhà anh được sao?"

"Không."

Kỷ Đình Duệ kiên quyết từ chối.Lần trước, anh đồng ý dạy Cố Chân bù bài học bị bỏ lỡ do sinh nhật, thế mà lại bị cậu trêu chọc đến mức không kiềm chế được.

Cuối cùng, buổi học bù biến thành một trận quấn quýt trên giường, từ chiều cho đến tận nửa đêm.Cố Chân bị anh hành đến mức đầu óc quay cuồng, thành ra chẳng nhớ nổi gì cả.Rút kinh nghiệm xương máu, Kỷ Đình Duệ quyết định rằng khoảng thời gian này sẽ chỉ kèm Cố Chân học ở thư viện.

Dù sao trước khi yêu nhau, họ cũng đã từng học chung ở đó.Có điều, cũng có chút khác biệt.Hôm nay, sau khi đến thư viện, Cố Chân tìm chỗ trống thì thấy chỉ còn một góc xa.

Cậu đang định quay lại nói với Kỷ Đình Duệ rằng mùa thi tìm chỗ ngồi còn khó hơn cả thi cử, thì một cô bé khóa dưới rất tinh ý đã đứng lên, chủ động nhường chỗ."

Anh, em nhường chỗ này cho hai anh ngồi nhé."

"Hả?

Không cần đâu."

Cố Chân vội vàng xua tay: "Em khó khăn lắm mới giành được chỗ này, bọn anh sao có thể..."

Chưa kịp nói xong, cô bé kia đã tươi cười đáp: "Không sao đâu ạ, em cũng sắp về rồi.

Hai anh đợi em dọn dẹp một chút nhé."

Thấy cô bé thực sự nhường chỗ, Cố Chân cảm động đến mức không biết nên nói gì.

Cậu liền đưa ly trà sữa chưa mở mà Kỷ Đình Duệ mua cho mình cho cô bé: "Vậy thì cảm ơn em nhé, ly trà sữa này coi như quà cảm ơn nè."

Cô bé hơi sững người, sau đó ngại ngùng nói: "Anh không cần khách sáo vậy đâu ạ."

"Không sao mà.

Hay là em không thích uống trà sữa khoai môn?"

Cố Chân gãi đầu.

"Ly này là do Kỷ Đình Duệ mua đó, nếu không hợp khẩu vị thì trách anh ấy đi!"

Cô bé không ngờ ly trà sữa này là do nam thần của mình mua.

Dù có hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy."

Em cảm ơn anh ạ."

"Phải là bọn anh cảm ơn em mới đúng chứ."

Cố Chân cười khách sáo.Cô bé nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, không khỏi đỏ mặt.

Nhìn sang Kỷ Đình Duệ bên cạnh vẫn lạnh lùng không đổi, cô lập tức không dám nhìn nữa, nhanh chóng dọn đồ rồi rời khỏi phòng tự học.Sau khi có chỗ ngồi, hai người cũng không trì hoãn việc ôn tập.Mỗi khi Cố Chân có chỗ nào không hiểu, Kỷ Đình Duệ đều kiên nhẫn giảng giải, một lần không hiểu thì giảng hai lần.Những sinh viên trong thư viện nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều tràn đầy ngưỡng mộ.Có thể được học bá số một trường kèm cặp riêng thế này, rốt cuộc là cảm giác ra sao?Cố Chân chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: "Sướng!"

Vừa được ngắm trai đẹp, vừa được nghe giọng nói êm tai như tiếng trời, lại còn được giải bài theo cách dễ hiểu.Chưa kể, mỗi khi cậu giải đúng một bài khó, Kỷ Đình Duệ sẽ có phần thưởng.Chỉ tiếc rằng nền tảng của cậu quá kém, khiến Kỷ Đình Duệ phải hao tâm tổn trí không ít.Hai người cứ thế ôn tập đến tận khi trời tối, sau đó cùng nhau đi ăn tối.Trong lúc đó, Cố Chân nhận được cuộc gọi từ Trần Khởi, cậu ta nhờ cậu mua giúp một hộp thuốc cảm vì cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.Cố Chân lập tức đồng ý.Kỷ Đình Duệ nghe nói Trần Khởi có triệu chứng cảm cúm thì quyết đoán nói ngay: "Tối nay em theo anh về nhà."

"Hả?"

"Nếu bị lây bệnh thì không hay đâu."

Cố Chân nghe vậy liền bật cười: "Anh đúng là lo xa quá rồi đấy, hơn nữa sức đề kháng của em không yếu đến mức đó đâu."

"Nghe lời."

Thấy Kỷ Đình Duệ nói rất nghiêm túc, Cố Chân suy nghĩ một chút, sau đó nhịn không được mà cười rộ lên: "Có phải đây chỉ là cái cớ để anh rủ em qua đêm không?"

Kỷ Đình Duệ cũng không phủ nhận, chỉ ừm một tiếng.Cố Chân đặc biệt thích điểm này ở anh—bình thường nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng khi cần chủ động thì chưa bao giờ lưỡng lự.Vậy là sau khi ăn tối, họ ghé qua tiệm thuốc gần đó mua thuốc cảm mang về ký túc xá cho Trần Khởi, rồi Cố Chân mới theo Kỷ Đình Duệ về căn hộ của anh trong khu chung cư cao cấp.Vừa vào nhà, còn chưa kịp thay giày xong, Cố Chân đã vòng tay từ phía sau ôm lấy Kỷ Đình Duệ, còn tiện thể cọ cọ mặt vào cổ anh: "Để em sạc pin một chút đã, hôm nay chưa được ôm gì cả."

"Em càng ngày càng táo bạo nhỉ?"

Kỷ Đình Duệ để yên cho cậu ôm, thản nhiên nói."

Học hành mệt mỏi quá, cần có người yêu ôm hôn vỗ về mới có thể hồi máu được."

"Vậy vào phòng trước đi, ôm cho đủ luôn."

Nghe thấy câu trả lời như ý muốn, Cố Chân mới chịu buông tay.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, Kỷ Đình Duệ đã xoay người lại, trực tiếp bế bổng cậu lên.Dù Cố Chân không phải kiểu nhỏ con, nhưng lần nào cũng vậy, thấy bạn trai dễ dàng bế mình lên một cách nhẹ nhàng, cậu đều không khỏi cảm thán trong lòng—quả nhiên bạn trai cậu là "siêu cấp đại công", sức mạnh này không phải dạng vừa đâu.Kỷ Đình Duệ bế cậu ra ghế sofa trong phòng khách, nhẹ giọng hỏi: "Muốn uống gì không?"

Cố Chân nghĩ một chút rồi đáp: "Sữa?"

Kỷ Đình Duệ khẽ cười: "Loại sữa nào?"

"Hả?"

Cố Chân vốn định nói sữa thì còn có loại nào khác nữa chứ, nhưng ngay sau đó cậu liền "bắt sóng" được, nhận ra bạn trai đang lái xe với tốc độ cao, lập tức đỏ mặt: "Anh à, thế này thì sau này em còn dám nhìn sữa thế nào nữa đây?"

Bây giờ thì cậu hiểu rồi, cái danh "nam thần lạnh lùng cấm dục" hoàn toàn chỉ là bề ngoài thôi.

Người này chẳng khác gì mấy cậu trai trẻ tràn đầy sức sống khác, mà thậm chí còn lái xe nhanh đến mức không ai theo kịp.Kỷ Đình Duệ lại cười nhạt một tiếng: "Anh đi hâm sữa cho em đây."

Thấy anh đứng dậy đi vào bếp, Cố Chân cũng không định ngồi không: "Anh ơi, em đi tắm trước được không?

Vừa ăn lẩu xong, người toàn mùi lẩu luôn rồi."

"Ừm, em đi tắm đi."

Nghe được sự đồng ý của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân liền quen thuộc đi vào phòng thay đồ.Từ khi hai người quen nhau, chỉ cần không có tiết học buổi sáng, Cố Chân thường xuyên qua đây ngủ lại, tiện thể mang theo cả mấy bộ đồ để thay.Lấy ra bộ đồ ngủ của mình, cậu liền đi vào phòng tắm.Khi Cố Chân tắm xong đi ra, Kỷ Đình Duệ đã để sẵn một ly sữa nóng trên tủ đầu giường."

Uống rồi ngủ sớm đi."

Căn dặn một câu xong, Kỷ Đình Duệ cũng đi vào phòng tắm.Lúc anh ra ngoài, thấy Cố Chân đúng là đã ngoan ngoãn uống hết ly sữa, nhưng vẫn chưa chịu ngủ mà còn đang nghịch điện thoại."

Chẳng phải em bảo học hành mệt lắm sao?

Sao còn chưa ngủ đi?"

Cố Chân đặt điện thoại xuống, xoay người nhìn anh: "Em muốn đợi anh ngủ cùng."

"Nhưng anh còn có việc cần xử lý."

Ban đầu Kỷ Đình Duệ định vào thư phòng làm việc để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Chân."

Vậy em đợi anh xong rồi ngủ."

Thấy cậu bày ra vẻ mặt cố chấp, Kỷ Đình Duệ đành thở dài: "Vậy anh lấy máy tính bảng qua đây."

"Vâng."

Cố Chân lúc này trông rất ngoan ngoãn.Kỷ Đình Duệ lấy máy tính bảng, rồi lên giường nằm cạnh cậu, dựa vào đầu giường xử lý công việc.Ban đầu Cố Chân rất biết điều, nhắm mắt nằm im một lúc, nhưng mãi vẫn không ngủ được.

Cậu bắt đầu lén đưa tay ra, vòng qua eo Kỷ Đình Duệ mà khẽ kéo một cái, thấy anh không phản ứng, cậu lại táo bạo hơn, đưa chân gác lên đùi anh.Bề ngoài Kỷ Đình Duệ vẫn rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng tốc độ gõ trên màn hình máy tính bảng rõ ràng đã nhanh hơn.Cố Chân an phận thêm một lúc, rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, di chuyển tay, nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng rắn chắc của Kỷ Đình Duệ.Động tác này rốt cuộc cũng khiến Kỷ Đình Duệ không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa.

Anh lập tức thò tay vào chăn, bắt lấy bàn tay không yên phận kia, thấp giọng cảnh cáo: "Tiểu học đệ, đừng có nghịch nữa."

"Anh ơi, khi nào anh xong việc?"

Cố Chân nói bằng giọng điệu cô đơn."

Sắp rồi."

Kỷ Đình Duệ vừa dứt lời, đã thấy Cố Chân chui từ trong chăn ra, luồn qua cánh tay đang cầm máy tính bảng của anh mà chui vào lòng, còn cọ cọ mặt vào cổ anh.Bị trêu chọc đến mức này, Kỷ Đình Duệ làm sao còn giữ được bình tĩnh.

Anh ngay lập tức đặt máy tính bảng sang một bên, ôm chặt người trong lòng."

Anh?"

Cố Chân vừa lên tiếng thắc mắc thì đã bị Kỷ Đình Duệ xoay người đè xuống dưới.Tình thế thay đổi khiến Cố Chân vô thức căng thẳng đến cứng đờ cả người.

Kỷ Đình Duệ nhận ra điều này, khẽ cười một tiếng: "Em đang muốn đúng không?"

Cố Chân bị ánh mắt đầy dụ hoặc của anh làm cho nuốt nước bọt, thành thật gật đầu: "Chẳng lẽ anh không muốn sao?"

"Anh thấy em bảo mệt nên mới định tha cho em."

Cố Chân lại đỏ mặt: "Không... không cần tha đâu."

"Nói câu đáng yêu như vậy, sáng mai đừng mong xuống giường đấy nhé."

Kỷ Đình Duệ nghiêm túc cảnh báo.Cố Chân đỏ mặt đến mức sắp bốc khói, "Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút không..."

Kỷ Đình Duệ: "Xin lỗi, không kiềm chế được."

Cố Chân: "..."

Sau đó, Cố Chân đã phải trả giá cho hành động trêu chọc Kỷ Đình Duệ của mình.

Cậu nhận ra một bài học sâu sắc: tuyệt đối không được chọc ghẹo một người đàn ông vốn luôn kiềm chế bản thân, nếu không khác nào chơi với lửa, cuối cùng chỉ có tự làm mình bị bỏng.Sáng hôm sau, Kỷ Đình Duệ lái xe đưa Cố Chân đến trường.

Cậu còn chưa hết đau lưng, hai chân cũng có chút bủn rủn, ngay cả bước đi cũng chậm hơn bình thường nhiều.Nhưng chỉ cần nghĩ đến một người luôn lạnh lùng như Kỷ Đình Duệ, trong hoàn cảnh ấy lại vì mình mà mất kiểm soát, lộ ra vẻ quyến rũ đến mức ấy, cậu lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.Trần Khởi nhìn thấy cậu, ban đầu còn chưa kịp phản ứng, chỉ buột miệng trêu chọc, "Chân Tử, cậu ổn không đấy?

Sao trông giống như bị vắt kiệt sức thế này?"

"Người yếu là cậu mới đúng!"

Cố Chân lập tức phản bác, "Cảm cúm đỡ chưa?"

"Đỡ rồi chứ sao!

Tôi uống thuốc ngủ một giấc là khỏe re."

Trần Khởi khoanh tay, đắc ý nói, "Còn cậu thì sao?

Ra ngoài với anh Duệ một đêm, sao trông cậu héo hon vậy?"

Cố Chân nghe xong, mặt lập tức đỏ lên.Thấy dáng vẻ xấu hổ đến mức không nói nên lời của cậu, Trần Khởi khựng lại, sau đó bỗng cười lớn, "Xem ra vẫn là anh Duệ lợi hại nhất!

Nhìn cậu kìa..."

"Cậu câm miệng ngay!"

Cố Chân đỏ mặt tía tai, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.Nhưng Trần Khởi lại càng cười to hơn, thậm chí còn đem chuyện này kể vào nhóm chat bốn người—[Quái vật ngáy Trần thị: Anh Duệ à, anh kiềm chế chút đi chứ.

Hôm nay Chân Tử lên lớp mà cứ phải vịn eo đó.][Quái vật ngáy Trần thị: (Muốn cười chết tôi để thừa kế bộ chăn ga gối đệm của tôi hả.jpg)][608 Tiểu Bạch: (Ông lão trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg)][608 Tiểu Bạch: Quả nhiên người vừa thoát khỏi cảnh "gà non" thì đều như vậy, chẳng biết tiết chế gì cả.][Tiểu Ngọt Ngào: (Chuyển khoản WeChat – Bổ sung dinh dưỡng cho bé yêu)]Cố Chân nhìn thấy tin nhắn mà sững sờ, nhấn vào xem thử, phát hiện người kia đã chuyển hẳn 5200 tệ qua.Cậu lập tức nhắn lại—[Cố Chân: Anh?][Tiểu Ngọt Ngào: Không đủ à?][Tiểu Ngọt Ngào: (Chuyển khoản WeChat – Phần thưởng cho bé ngoan chăm học)]Cố Chân mở ra xem, lại là một khoản 5200 tệ nữa.Nhìn cảnh này, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi cuối cùng không nhịn nổi nữa—[608 Tiểu Bạch: Thật sự coi tôi là chó hả?][608 Tiểu Bạch: Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà sáng sớm phải nhìn cảnh này để bị chọc tức?][Quái vật ngáy Trần thị: Em sai rồi, em sai rồi có được chưa?

Em không cười Chân Tử nữa, anh Duệ anh bớt thể hiện đi.][Quái vật ngáy Trần thị: (Tiểu nhân không dám nữa.jpg)][Tiểu Ngọt Ngào: .]Thấy bạn trai mình nhẹ nhàng dăm ba câu đã khiến hai người kia hoàn toàn tâm phục khẩu phục, Cố Chân thật sự bái phục.
 
[Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - [Xuyên Sách]
Chương 90


Kỳ thi cuối kỳ trôi qua rất nhanh.

Thi xong cũng đồng nghĩa với việc học kỳ này kết thúc, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.Ngay ngày thi cuối cùng, Cố Chân còn đang tính toán xem kỳ nghỉ này nên tận hưởng thời gian ngọt ngào bên bạn trai như thế nào thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Cố Vi.Cô ấy nói năm nay gia đình họ quyết định đón Tết ở nước ngoài, vé máy bay cũng đã đặt xong hết rồi.Cố Chân không muốn đi, nhưng vừa mới ngỏ ý từ chối một chút, liền bị Cố Vi gạt phắt đi với thái độ nghiêm túc.Cô ấy nói rằng quy tắc của nhà họ Cố là, khi chưa lập gia đình thì Tết nhất nhất định phải ở bên gia đình, cùng nhau đón năm mới hòa thuận vui vẻ thì năm sau mới gặp nhiều may mắn.Nếu cậu không đi, cô ấy sẽ cắt tiền sinh hoạt kỳ sau của cậu.Điều này quả thật đã đánh trúng điểm yếu của Cố Chân.Khi kể chuyện này với Kỷ Đình Duệ, Cố Chân không khỏi cảm thấy ấm ức: "Ở nước ngoài thì có không khí Tết gì chứ?

Với cả cái quy tắc này chẳng phải rất vô lý à?"

Dạo gần đây cậu chỉ lo ôn thi, không có thời gian bên bạn trai, cứ nghĩ thi xong là có thể bù đắp lại, vậy mà cuối cùng lại bị gia đình kéo ra nước ngoài.

Đặt vào ai cũng sẽ khó chịu thôi!Trái ngược với thái độ bực bội của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ vẫn bình tĩnh: "Đón Tết cùng gia đình cũng không có gì quá đáng."

"Anh, sao anh không đứng về phía em vậy?"

Cố Chân tưởng rằng bạn trai sẽ ủng hộ mình chứ."

Anh chỉ nói sự thật thôi."

Kỷ Đình Duệ xoa đầu cậu, kiên nhẫn dỗ dành, "Em ở trường cả năm, nghỉ lễ dành thời gian cho gia đình cũng hợp lý mà."

Cố Chân bị nói đến mức không phản bác nổi, chỉ bĩu môi hỏi: "Vậy anh thì sao?

Anh đón Tết ở đâu?

Ở nhà à?"

"Đa phần là ở nhà."

"Còn khả năng nhỏ thì sao?"

"Mẹ anh có thể đột nhiên nổi hứng, kéo cả anh và ba anh đi chỗ khác đón Tết."

Nghe vậy, Cố Chân ỉu xìu: "Xem ra Tết đầu tiên sau khi yêu nhau không thể ở bên nhau rồi."

"Mình có thể gọi điện, gọi video."

Dù được dỗ dành, Cố Chân vẫn không vui lắm: "Anh chắc chắn sẽ bận rộn, làm gì có thời gian gọi cho em mỗi ngày?"

"Dù bận thế nào anh cũng sẽ dành thời gian cho em."

"Thật không?

Lỡ chênh lệch múi giờ thì sao?"

"Múi giờ không thể cản trở chúng ta."

Nghe thế, Cố Chân mới yên tâm phần nào.

Không thì chỉ cần nghĩ đến chuyện cả kỳ nghỉ đông không được chạm vào bạn trai, lại chẳng thể gọi điện hay video mỗi ngày, cậu cảm thấy mình sẽ "cạn pin" mất."

Thế thì trước khi xa nhau, phải tranh thủ nạp đầy năng lượng đã!"

Nói rồi, Cố Chân lập tức luồn tay vào áo Kỷ Đình Duệ, sờ lên cơ bụng anh.Nhìn bộ dạng như sắp sinh ly tử biệt của cậu, Kỷ Đình Duệ bật cười, "Không nỡ xa anh đến thế à?"

"Dĩ nhiên rồi!"

Cố Chân không chút do dự đáp, "Anh nổi tiếng như vậy, em sợ qua Tết lại có cả đám bướm ong vây quanh anh!"

"Câu này lẽ ra phải là anh nói mới đúng chứ?"

Kỷ Đình Duệ khéo môi, ánh mắt vẫn mang theo nụ cười nhẹ."

Em làm sao có thể..."

Cố Chân vừa định phản bác, bỗng nghĩ đến suốt những năm qua Kỷ Đình Duệ luôn giữ vẻ xa cách, lánh lùng với mọi người, còn chính cậu chủ thì trước đây lại quen với việc rải thính khắp nơi.Nghĩ đến điều đó, cậu thấy Kỷ Đình Duệ lo lắng cũng không phải là không có lý.Vậy nên cậu nhanh chóng đổi lời, nghiêm túc cam đoan: "Anh yên tâm, bây giờ trong mắt em chỉ có mỗi anh, dù có bao nhiêu bông bướm bay lượn thì cũng chẳng thể làm em lay động."

Kỷ Đình Duệ bị bộ dáng chân thành của Cố Chân làm cho phải phì cười.Vào khoảnh khắc ánh cười hiện lên trong đáy mắt vốn lúc nào cũng lạnh lùng đó, cứ như đang chứa đựng hến cả bầu trời đầy sao, vừa sâu thẳm vừa quyến rũ.

Mỗi cử động nhè nhẹ của hàng mi đếu tăng thêm vô số lực hút.Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, Cố Chân đều cảm thấy choáng ngợp, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn – may là bạn trai cậu bình thường ít khi cười, chứ nếu không thì lợi fan chắc chắn sẽ tăng đối.Chỉ còn hai ngày nữa là Cố Chân phải ra nước ngoài, hai ngày này họt như họ đang cố gắng bù lại những ngày không thể gần gũi trong thời gian tới.

Họ trẻ trung, nhiệt huyết và cũng hoàn toàn không tiết chấp nhận sự buông thả.Nhưng dù vậy, Kỷ Đình Duệ vẫn cố gắng kiềm chế, sợ Cố Chân sẽ mệt mỏi trước chuyến bay, nên cuối cùng cũng chưa đến mức khiến Cố Chân không đi nổi.Vào ngày chia tay, Kỷ Đình Duệ đích thân lái xe đưa Cố Chân tới sân bay, sau đó còn đồng hành chờ cậu tới lúc lên máy bay.

Cố Chân bước đi rồi mà cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn, gương mặt viết rõ hai chữ "luyến tiếc".Kỷ Đình Duệ sao nỡ bỏ được, chỉ là không thể tùy hứng như cậu.Cố Chân đi khuất rồi, anh mới lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi của mẹ.Cuộc gọi là từ mẹ của Kỷ Đình Duệ.

Vừa nghe con trai bắt máy, bà lập tức cất giọng:"Con trai, sao con vẫn chưa về nhà thế?

Sinh viên năm tư chẳng phải đã nghỉ đông từ tuần trước rồi à?"

"Hôm nay chiều con về."

"Thật không?"

"Vâng."

"Tuyệt quá!

Tối nay con muốn ăn gì?

Mẹ sẽ tự tay nấu cho con."

Chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ để cảm nhận được sự phấn khích của mẹ Kỷ.Dù sao thì thời gian Kỷ Đình Duệ về quê ngày càng ít.

Nếu không phải bà giục mãi, có khi cậu còn định đợi đến tận đêm Giao thừa mới chịu về.Tình huống của Cố Chân cũng không khác gì.

Học kỳ này, cậu xuyên vào thế giới này, không còn giống nguyên chủ lúc nào cũng dựa dẫm vào các mối quan hệ gia đình.

Để tránh bị lộ sơ hở, cậu cũng chưa từng về nhà lần nào.

Vì thế, nhân dịp đoàn tụ ăn Tết ở nước ngoài lần này, mẹ Cố đã dồn hết tâm huyết nấu đủ món ngon cho cậu.Phải công nhận tay nghề của mẹ Cố rất tuyệt, chẳng kém gì đầu bếp khách sạn năm sao.

Đồ ăn bà nấu thực sự rất ngon.Chỉ trong vòng hơn mười ngày, Cố Chân đã bị bà nuôi cho mũm mĩm lên một chút.Lúc gọi video với Kỷ Đình Duệ, cậu còn không nhịn được mà than thở:"Anh, có phải em mập lên rồi không?

Trông có xấu đi không?"

"Không, càng đẹp hơn đấy."

"Anh chỉ biết nói mấy câu dỗ dành em thôi."

"Anh nói thật mà."

Giọng Kỷ Đình Duệ vẫn nhàn nhạt như thường lệ.

"Em nên tăng cân một chút, dạo này áp lực học tập lớn quá, gầy đi không ít đâu."

"Anh mới là người gầy đi đấy.

Gần đây anh bận lắm à, có phải không ăn uống tử tế không?"

Nhìn gương mặt điển trai đến không có góc chết trên màn hình điện thoại, Cố Chân không khỏi lo lắng hỏi han."

Hôm qua em cũng nói câu này rồi."

Trong giọng điệu của Kỷ Đình Duệ lộ ra chút bất đắc dĩ."

Vậy sao?"

Cố Chân gãi đầu.

Cậu rất muốn nói chuyện với Kỷ Đình Duệ thêm một lúc nữa, nhưng mỗi lần như vậy anh ấy đều không cho cậu thức khuya, chỉ gọi vào ban ngày theo giờ của cậu.

Giờ này ở trong nước chắc cũng đã hơn hai giờ sáng rồi."

Ừm, em đang chuẩn bị ra ngoài à?"

Có lẽ vì đêm đã khuya, giọng Kỷ Đình Duệ nghe khàn khàn hơn bình thường, qua điện thoại lại càng trở nên trầm thấp quyến rũ.Cố Chân gật đầu: "Mẹ với chị rủ đi mua sắm, bắt em đi xách đồ hộ."

"Thật là vất vả cho em rồi."

Kỷ Đình Duệ trước đây cũng thường xuyên bị mẹ lôi đi mua sắm, phải xách đồ giúp, nên rất hiểu cảm giác này."

Anh cũng vất vả không kém mà."

Cố Chân nói đầy thương xót."

Vất vả vì nhớ em đấy."

Lời này vừa buột ra, Cố Chân ngẩn ra mất một lúc mới phản ứng lại được.

Mặt cậu lập tức đỏ lên.Cậu vội vàng nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai ở gần rồi mới ghé sát màn hình điện thoại, hạ giọng nói:"Em cũng rất nhớ anh."

Kỷ Đình Duệ cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt một cái, nhưng anh không dám để tiểu học đệ nhận ra cảm xúc của mình, sợ cậu lại kích động đến mức bỏ hết mà bay về ngay."

Qua Tết là chúng ta sẽ gặp lại."

"Ừm."

Cố Chân thở dài một hơi rồi nở nụ cười: "Trước đây lúc nào cũng mong kỳ nghỉ đông dài ra, nhưng lần này thật lòng chỉ mong nó trôi qua nhanh một chút thôi."

Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng lại nghe Cố Chân tiếp lời:"Anh mau ngủ đi, ở trong nước chắc sắp ba giờ sáng rồi nhỉ?

Ngày nào cũng thức khuya gọi điện cho em thế này, cơ thể chịu sao nổi."

"Không sao đâu."

"Sao lại không sao được, ngủ ngay đi!"

Thấy Cố Chân cứ liên tục giục mình, Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi nói vài câu dặn dò, anh liền nghe lời mà cúp máy trước.Cố Chân nhìn màn hình WeChat hiển thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, ngẩn người ra một lúc lâu.Ngay cả khi Cố Vi đi ra ban công gọi cậu, cậu cũng không nghe thấy.

Mãi đến khi chị gái gọi lần thứ hai, cậu mới bừng tỉnh."

Chị?"

"Em cầm điện thoại ngồi ngẩn ra làm gì thế?"

Cố Chân ngơ ngác nhìn chị gái một lúc, sau đó mới lấy hết can đảm nói:"Chị, đây là lời cầu xin chân thành nhất trong đời em, cũng là quan trọng nhất...

Chị có thể cho em về nước sớm không?"

"Lại bày trò mè nheo hả?"

Cố Vi không ngạc nhiên chút nào.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, thằng nhóc này vẫn luôn thích làm nũng thế này.Cứ tưởng nó lớn rồi sẽ bớt đi, ai ngờ đến lúc cần nũng nịu thì vẫn nũng nịu như thường!"

Cứ xem như em tùy hứng đi, thật sự em sắp nhớ anh ấy đến phát ốm rồi."

"Gì cơ?"

Cố Chân nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó mới tiếp lời: "Bạn trai em nhớ em rồi, em phải về gặp anh ấy."

Cố Vi trong khoảnh khắc đó lập tức hiểu ra vấn đề: "Kỷ Đình Duệ?"

"Đúng vậy."

Cố Chân dũng cảm thừa nhận.Cố Vi không quá bất ngờ, cô nhanh chóng suy nghĩ một lát, rồi cân nhắc trái phải một chút, sau đó mới gật đầu đồng ý: "Được rồi, lần này chị phá lệ một lần, em về đi."

"Thật sao?"

Cố Chân không ngờ lại thuyết phục được chị mình nhanh như vậy, "Vậy còn ba mẹ thì sao..."

"Cứ để chị giải thích cho, em đừng lo."

"Thật chứ?"

"Chị đã bao giờ lừa em chưa?"

Cố Vi nhìn cậu đầy nghiêm túc, "Mau đặt vé máy bay ngay đi, vẫn kịp về ăn tất niên với anh ấy đấy."

Nghe vậy, hai mắt Cố Chân lập tức sáng lên, không do dự gì nữa mà nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt vé.Cố Vi còn nói thêm một câu: "Yên tâm đi, chị ủng hộ chuyện tình cảm của em."

Cố Chân vui sướng đến mức cười tít mắt: "Cảm ơn chị!"
 
[Đm/Edit/Hoàn] Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - [Xuyên Sách]
Chương 91


Ở trong nước lúc này đã là ngày ba mươi Tết.Kỷ Đình Duệ tận ba giờ sáng mới đi ngủ, có lẽ vì gần đây giấc ngủ không đủ nên vô tình ngủ quên đến tận hơn chín giờ sáng.

Vừa xuống lầu thì thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, anh không do dự bước tới: "Con có việc phải ra nước ngoài một chuyến."

Mẹ Kỷ ngạc nhiên ra mặt: "Hôm nay sao?"

"Vâng."

Nhìn con trai bình thản đáp lời, bà hơi cau mày: "Người ta đêm Giao thừa đều về nhà sum vầy, sao con lại đi ngược dòng thế?"

Lúc này, ba Kỷ cũng lên tiếng hỏi: "Ra nước ngoài làm gì?"

Kỷ Đình Duệ không hề do dự: "Tiểu học đệ nhớ con, con phải đi gặp cậu ấy."

Nghe câu trả lời này, không chỉ mẹ Kỷ mà ngay cả ba Kỷ – người bình thường rất ít biểu lộ cảm xúc – cũng để lộ vẻ ngạc nhiên.Một lúc sau, mẹ Kỷ dường như đã hiểu ra: "Đình Duệ, con với cậu học đệ đó quả nhiên là..."

Kỷ Đình Duệ vội đi nên không để tâm đến câu nói của mẹ, chỉ bình thản đáp: "Chờ con về rồi nói sau."

Dứt lời, anh dứt khoát rời khỏi căn biệt thự xa hoa của gia đình.Nhưng vừa tới gara, anh đã nhận được cuộc gọi từ Cố Chân."

Anh, giờ anh đang ở nhà à?"

"Hiện tại thì đang ở nhà."

Nghe vậy, Cố Chân bên kia điện thoại hơi gấp gáp: "Hiện tại?

Lẽ nào dì lại nổi hứng, muốn đưa anh đi nơi khác đón giao thừa?"

"Không phải."

Kỷ Đình Duệ nghe ra được tâm trạng của cậu, lập tức hỏi, "Sao vậy?

Có chuyện gì à?"

Sau một lúc, giọng Cố Chân có chút ngập ngừng: "Anh... tối nay, đêm Giao thừa, có ngại thêm một người không?"

"Hả?"

Lúc này, Cố Chân mới thú thật: "Em đang đứng dưới nhà anh rồi đây."

"Em về nước rồi?"

Trên gương mặt vốn lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc."

Ừm, vừa kết thúc cuộc gọi video với anh là em lập tức đặt vé bay về ngay."

Cố Chân nói xong, sợ anh trách mình nên vội bổ sung, "Chị em bảo em về đấy nhé, em không có tự ý đâu!"

Kỷ Đình Duệ hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: "Em đúng là biết cách tạo bất ngờ đấy."

Nghe thấy anh cười, tâm trạng Cố Chân lập tức dâng trào, càng thêm chắc chắn rằng quyết định về nước của mình là hoàn toàn đúng đắn."

Nhưng mà giờ anh không có ở đó, em vào trong nhà đợi anh trước đi."

Giọng Kỷ Đình Duệ có chút vội vàng, "Anh sẽ về ngay, em nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh."

"Anh đang ở nhà cũ à?"

Lúc này Cố Chân mới nhận ra."

Ừm, hơn một tiếng lái xe là tới, lần trước anh có nhập dấu vân tay của em vào khóa cửa mà, em có thể tự mở cửa vào."

Mặt Cố Chân lập tức nóng bừng.

Không ngờ dấu vân tay đó lại có ngày dùng đến nhanh như vậy, cảm giác cứ như mình cũng là chủ nhà vậy."

Nghe chưa?

Đừng đứng ngoài trời lạnh nữa."

"À...

được rồi."

Cố Chân ngoan ngoãn đáp, cũng không quên dặn dò: "Anh lái xe cẩn thận nhé, đừng vội."

"Ừm."

Sau đó, hai người cúp máy.Lo sợ làm ảnh hưởng đến trạng thái lái xe của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân không gửi tin nhắn hay gọi thêm lần nào nữa.

Mãi đến gần trưa, Kỷ Đình Duệ mới xuất hiện trước mặt cậu.Khoảnh khắc cửa nhà vừa mở ra, sau hơn nửa tháng xa cách, cả hai lập tức dang tay ôm chầm lấy nhau.Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Cố Chân không kìm được vùi cả mặt vào hõm cổ Kỷ Đình Duệ.Hành động này lập tức chạm đến trái tim Kỷ Đình Duệ, khiến anh không kìm được mà cúi xuống hôn cậu thật sâu.Mãi đến khi Cố Chân bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, ánh mắt đờ đẫn, Kỷ Đình Duệ mới tạm thời kết thúc nụ hôn, sau đó đóng cửa lại rồi bế cậu vào nhà.Cố Chân bị ôm chặt vào lòng, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

Rõ ràng đã làm hết mọi chuyện, cũng đã yêu nhau một thời gian rồi, vậy mà chỉ cần đối diện với Kỷ Đình Duệ, cậu vẫn cứ như một tên ngốc mới yêu lần đầu, hoàn toàn không thể kiềm chế được sự kích động của mình.Mặc dù ngại ngùng, nhưng Cố Chân vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra điều mình muốn nói: "Anh, em thực sự rất nhớ anh."

Yết hầu Kỷ Đình Duệ khẽ nhấp nhô: "Ừm."

Cố Chân càng sốt ruột: "Vậy từ năm nay trở đi, năm nào anh cũng phải ở bên em đón giao thừa nhé?"

Cậu thật sự không muốn chịu đựng việc yêu xa nữa.Vì cậu chưa từng nghĩ nó lại khó khăn đến vậy.Kỷ Đình Duệ đặt cậu xuống ghế sô pha, nghe xong câu này thì khựng lại, sau đó bật cười khẽ: "Tiểu học đệ, nghe cứ như đang cầu hôn vậy."

Mặt Cố Chân càng đỏ hơn: "Em... em đúng là đang cầu hôn đấy, anh có đồng ý không?"

Nhìn người yêu trước mặt rõ ràng đang xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nhưng vẫn dũng cảm nói ra, Kỷ Đình Duệ không hề chần chừ, quỳ một chân xuống, nắm lấy tay cậu, dịu dàng hôn lên mu bàn tay rồi nghiêm túc đáp: "Đương nhiên anh đồng ý lời cầu hôn của em."

Ngồi trên sofa, Cố Chân nhìn khung cảnh trước mắt—Người đáng lẽ được cầu hôn lại là người đang quỳ gối cầu hôn.

Cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng:"Anh, em phát hiện ra anh cũng có khiếu hài hước đấy chứ."

Kỷ Đình Duệ cong môi cười:"Thế em có thích không?"

Cố Chân nâng mặt anh lên, chủ động đặt một nụ hôn nhẹ nhàng:"Thích!

Thích vô cùng!"—— Chính văn hoàn ——
 
Back
Top Bottom