- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Edit/Full] Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính - An Tắc
Chương 89: Ngoại truyện 4 - Quay về tuổi 16 (3)
Chương 89: Ngoại truyện 4 - Quay về tuổi 16 (3)
Editor: LilyQuay về tuổi 16 (3)Thứ sáu.Tịch Lãnh chăm chỉ học tập cả tuần cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, lần đầu tiên cậu nằm sấp xuống bàn ngủ trưa.Mẫn Trí một giây trước còn đang gà gật lập tức tỉnh táo lại.Anh có dự cảm, anh không thể ở lại tuổi 16 của Tịch Lãnh quá lâu, nếu không nhanh chóng kéo gần khoảng cách với cậu thì sẽ không còn thời gian nữa.
Cũng không phải là anh muốn làm gì đó với Tịch Lãnh thời niên thiếu đâu nhé.Bây giờ Tịch Lãnh hoàn toàn không thể đối mặt với những tổn thương trong quá khứ của mình, ngày nào cậu cũng mặc áo cổ lọ, che kín mít bản thân.
Tuy rằng không giống như con nhím xù lông gai góc, nhưng cũng là một khối băng cứng tỏa ra hơi lạnh.Ngay cả khi nằm ngủ cũng phải giấu kín hoàn toàn khuôn mặt của mình, hai tay cậu ôm lấy gối đầu, tóc dài che khuất nửa mặt.Nhưng không sao, là bạn cùng bàn của cậu, Mẫn Trí có đủ thiên thời địa lợi.Mẫn Trí quan sát cậu một lúc, đột nhiên anh cúi đầu xuống, cúi xuống tận dưới ngầm bàn.Sau đó từ phía dưới nhìn trộm khuôn mặt thiếu niên.Nhìn thôi còn chưa đủ, anh không nhịn được mà đưa tay ra, giữa chừng thì lý trí kéo anh lại làm anh dừng ngay lập tức.Sờ mặt thì 100% sẽ làm Tịch Lãnh tỉnh giấc.
Anh nghĩ ngợi, thôi đành lùi một bước vậy, anh quyết định chọn nơi cổ họng đang bị áo cổ lọ bao bọc, cách một lớp áo, anh khẽ chạm một cái...!Tịch Lãnh không những tỉnh lại, mà phản ứng còn kịch liệt ngoài sức tưởng tượng của anh.Khi đụng vào tường thì cả người anh đều ngây ra, bị bệ cửa sổ làm xước tay cũng không cảm giác gì.Hai người giằng co, nhìn nhau.Tịch Lãnh bừng tỉnh, cậu theo phản xạ đẩy Mẫn Trí vào tường nên bàn cũng bị lệch đi, tiếng động rất lớn làm một nửa lớp đang gà gật phải nhìn sang.Lúc này, Tịch Lãnh mới thật sự tỉnh táo, cậu thoát khỏi cơn ác mộng và khôi phục khả năng suy nghĩ.Những ánh mắt mà cậu vẫn luôn phớt lờ, bây giờ đột nhiên biến thành những mũi gai nhọn hoắt từ bốn phương tám hướng đâm vào cậu.Cậu nhìn Mẫn Trí đang vịn bệ cửa sổ với vẻ mặt khó tin, cậu muốn nói lại thôi.Tịch Lãnh 22 tuổi còn không giỏi ăn nói, huống chi là Tịch Lãnh 16 tuổi.Cậu thậm chí còn không thể hiểu rõ cảm xúc lúc này, chỉ cảm thấy xấu hổ tột độ, cậu muốn trốn tránh, vì vậy cậu đã đưa ra lựa chọn đáng xấu hổ nhất, không nói gì cả mà quay đầu bỏ đi.Cũng không giải thích bất kỳ cái gì.Cậu lòng rối như tơ vò đi trên hành lang vắng người.
Mà bạn cùng bàn của cậu lúc này mới từ từ hoàn hồn lại, trong lòng anh cũng không hề oán giận, anh vẫn còn nghĩ đến một chuyện mà anh không ngờ tới--Bé chim cánh cụt thời trung học vậy mà lại là bé nhím con à?"
Ui."
Mẫn Trí hít sâu một hơi, lật cổ tay xem vết xước nhỏ bên rìa lòng bàn tay.Tịch Lãnh im lặng rời đi, chỗ bên cạnh đã trống.
Các bạn học gần đó không còn kiêng dè gì cả mà xúm lại hỏi han tới tấp."
Mẫn Trí!
Cậu không sao chứ?"
"Dung Chiêu sao tự nhiên đánh người ta..."
"Cậu không biết à?
Hoàn cảnh gia đình cậu ta phức tạp lắm, mẹ mất sớm không ai quản, nghe nói cha cậu ta còn hay đánh người..."
"Cha nào con nấy cả thôi, hay là cậu đổi chỗ đi, đừng dây dưa với cậu ta."
Mẫn Trí sững lại vài giây mới nhận ra, người mà họ đang lải nhải chê bai với hình ảnh xa lạ đó, chính là người yêu thời niên thiếu của anh.Anh còn chưa nói gì.Mấy quỷ yêu chẳng biết gì này lại dám phán xét em ấy?
Còn nói chắc như đinh đóng cột.Tính Mẫn Trí một khi đã nổi nóng thì tuyệt đối không nhịn nhục.
Anh lập tức chọn tên béo nói năng khó nghe nhất, túm cổ áo hắn, đẩy mạnh vào tủ đồ phía sau lớp, tạo thành tiếng "rầm!" vang dội.Dù là xuyên không từ tuổi 26 về, nhưng Mẫn Trí bây giờ trông vẫn là một thiếu niên 16 tuổi bốc đồng, dễ nổi nóng, vì chuyện nhỏ mà đánh nhau với bạn học, khiến các bạn nữ la hét không ngừng.Chỉ mình anh biết rõ trong lòng, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ."
Sau này đứa nào còn nói em ấy như vậy, tao nghe thấy lần nào là đập lần đó."
Anh ra oai phủ đầu, lười nhác đứng thẳng dậy, khiêu khích liếc mắt xuống rồi ra vẻ ghét bỏ phủi phủi bụi bẩn không hề tồn tại trên tay.Anh kiêu ngạo vênh váo như vậy, đám người hay bắt nạt kẻ yếu kia cũng chỉ đành kìm nén cơn giận, lảo đảo quay về chỗ ngồi.Gần đến giờ học chiều Tịch Lãnh mới quay lại.
Trong lớp cũng không có nhiều người ngủ gục, nhưng cả lớp lại chìm trong sự im lặng kỳ lạ.Thậm chí có người ngẩng đầu nhìn cậu ở cửa, rồi như bị điện giật vội vàng quay đi.Tịch Lãnh nhíu mày.Tuy nhiên, cậu không có thời gian để nghĩ xem có gì kỳ lạ, chẳng qua cũng chỉ là vài lời đàm tiếu.
Bây giờ cậu có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, đó chính là...
Mẫn Trí đang ngồi ở góc lớp.Cậu mím môi, do dự mãi, cuối cùng bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đến không chịu nổi, cậu bước tới gần anh.Lòng cậu vẫn thấp thỏm không yên, nhưng lại tỏ ra như không có gì mà ngồi xuống.
Tai cậu lặng lẽ vểnh lên, lắng nghe động tĩnh của Mẫn Trí bên cạnh.Mẫn Trí không nói gì, trông cũng không có vẻ tức giận, nhưng lại không giống như trước đây cứ quấn lấy cậu nói không ngừng.Tịch Lãnh véo ống quần mấy lần, cuối cùng, trước khi chuông vào học vang lên, cậu lấy miếng băng cá nhân mua được ở phòng y tế ra, đẩy sang theo dọc mặt bàn."...Hửm?"
Mẫn Trí lên tiếng.Tâm trạng căng thẳng của Tịch Lãnh đột nhiên vơi đi một nửa.Mẫn Trí lại hỏi: "Cho anh à?"
Cổ họng Tịch Lãnh khó khăn nuốt xuống: "Ừm."
"Em làm anh bị thương."
Câu nói tiếp theo của Mẫn Trí lại khiến tim cậu thắt lại, rồi rơi tõm xuống, "Em phải dán giúp anh chứ?"
Tịch Lãnh ngơ ngác quay đầu.Mẫn Trí nhanh chóng giấu đi khoé miệng đang vểnh lên, đưa bàn tay bị thương ra, lạnh lùng ra lệnh: "Em dán cho anh."
"..."
Tịch Lãnh biết mình đuối lý, đành cúi đầu làm theo, động tác dán băng cá nhân rất thành thạo."
Là lỗi của tôi."
Dán xong vết thương, Tịch Lãnh vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Lần sau... cậu đừng chạm vào tôi khi tôi đang ngủ."
"Vậy ý em là..."
Mẫn Trí rất giỏi suy diễn, "Lúc không ngủ thì có thể chạm."
Tịch Lãnh cạn lời.Mẫn Trí cười nhẹ, tâm trạng có vẻ rất tốt.Tịch Lãnh hoàn toàn thả lỏng, đôi mày thanh tú của thiếu niên cuối cùng cũng giãn ra hoàn toàn.Hai ngày cuối tuần, Tịch Lãnh vẽ tranh ở một phòng vẽ bên ngoài.
Cậu vừa làm thêm kiếm tiền, vừa làm trợ giảng, vừa luyện vẽ.
Phòng vẽ đó tuy không có giáo viên nổi tiếng hướng dẫn, nhưng không thu phí giờ học của cậu.
Còn chi phí dụng cụ vẽ và sinh hoạt thì cậu dựa vào công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi vào buổi tối để trang trải.Cuộc sống vừa học vừa làm như vậy đương nhiên rất mệt, nhưng Tịch Lãnh đã quen rồi, dù sao nơi gọi là nhà đáng lẽ phải che chở cho cậu, lại có thứ đáng sợ hơn đang chờ trực cậu.Cậu thà bôn ba làm thêm bên ngoài còn hơn.Mẫn Trí theo dõi cậu hai ngày.
Cho tiền thẳng thì chắc chắn không được, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của em ấy.
Hơn nữa Tịch Lãnh quá nhạy bén, khả năng quan sát của dân nghệ thuật lại hơn người, Mẫn Trí thậm chí còn không dám vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ủng hộ, anh sợ bị lộ, chỉ có thể lượn lờ bên ngoài, thấp thỏm nhìn trộm người ta.Aizz.Người yêu 16 tuổi thật khó chiều.Anh thở dài lần thứ tám trong ngày.Chớp mắt đã đến thứ Hai.Buổi trưa, Mẫn Trí ra ngoài lấy hộp cơm tươi ngon do bảo mẫu mang đến, hăm hở trở về lớp, định gọi bạn cùng bàn ăn chung.Kết quả, người đâu mất tiêu rồi?Cảm giác lúc đó giống như thấy con ốc sên chậm chạp bỗng dưng vứt bỏ vỏ rồi bay vút đi vậy, chấn động vô cùng.Anh vội vàng hỏi khắp nơi: "Dung Chiêu đâu rồi?"
Không ai biết, cũng chẳng ai quan tâm.Mẫn Trí đợi mười phút mà Tịch Lãnh vẫn chưa về, hiển nhiên không phải đi vệ sinh.
Hỏi mấy bạn học từ căn tin về cũng chẳng ai nhìn thấy Tịch Lãnh.Anh đương nhiên không thể ngồi chờ, xách hộp giữ nhiệt lên rồi tự mình đi tìm.Loại trừ những nơi đông người, rồi loại trừ những nơi hơi đông người...
Anh túm đại một người qua đường hỏi thăm, hoàn toàn lờ đi vẻ kinh ngạc của đối phương, chỉ nắm đúng thông tin mình cần.Nghe nói trên nóc tòa nhà khoa học có một sân thượng xi măng thô, bảy tầng lầu không có thang máy, ngoài giờ thực hành ra thì gần như không ai lên đó.Mẫn Trí bụng đói meo xách hai hộp giữ nhiệt leo lên tầng cao.May mà không uổng công uổng sức, Tịch Lãnh xuất hiện ở đó, gầy gò cao ráo đứng ở mép sân thượng, tóc dài vén sau tai lộ ra cả khuôn mặt.Cậu đang tận hưởng khoảng sân thượng vắng người, tay còn kẹp một điếu thuốc.Mẫn Trí thầm nghĩ, bảo sao người này lúc 22 tuổi hút thuốc uống rượu quen tay như vậy, chắc chắn là thói quen lâu năm rồi."
Bắt được em rồi nhé."
Tịch Lãnh giật mình.Mẫn Trí hùng hổ đi tới: "Hút thuốc đúng không..."
Thấy người đến chỉ là bạn cùng bàn chứ không phải giáo viên, Tịch Lãnh không thèm để tâm, nhưng điếu thuốc trong tay đã bị cậu dập tắt ngay lập tức.
Vứt đi thì cũng hơi phí."
Em phụ đạo cho anh đi, yên tâm, không bắt em làm không công, trả phí phụ đạo theo giá thị trường luôn, còn bao cơm nữa."
Mẫn Trí giơ hộp cơm lên, "Nào, bây giờ cho ứng trước một bữa."
Tịch Lãnh do dự: "...Tôi là học sinh ban nghệ thuật."
Mẫn Trí mồm mép: "Nghệ thuật là sự giáo dục tâm hồn tốt nhất."
Tịch Lãnh: "...?"
Mẫn Trí vừa dụ dỗ vừa uy hiếp: "Không phụ đạo cho anh, anh sẽ mách giáo viên em hút thuốc, em không có lựa chọn nào khác đâu."
Tịch Lãnh vẫn còn phân vân, đột nhiên cúi đầu rút một điếu thuốc từ bao ra, đưa sang cho anh.Mẫn Trí theo bản năng nhận thuốc rất tự nhiên, đầu lọc thuốc sắp chạm đến cằm mới vội vàng dừng lại.Tịch Lãnh nhìn anh, không nói gì.Ánh mắt đó rõ ràng đang nói: Bớt giả vờ.Mẫn Trí dứt khoát nhướng mày, không nể mặt ai cả,, yêu cầu: "Này, cho mượn lửa."
Giằng co trong chốc lát.Hai thiếu niên nhìn nhau bật cười, hiềm khích từ đó tan biến."
Tôi làm cậu bị thương."
Tịch Lãnh lại nhắc lại chuyện cũ, "Tôi sẽ cố gắng giúp cậu học."
Mẫn Trí nghĩ thầm, lời này đến đúng lúc ghê.Nếu nói trễ hơn một chút, vết xước nhỏ kia lành lại luôn rồi.Việc phụ đạo sau giờ học đã hẹn xong, tan học cùng nhau về nhà cũng là chuyện đương nhiên.Mặc dù không thuận đường cho lắm, nhưng thuận hay không cũng chỉ cần một câu của Mẫn Trí.Tịch Lãnh không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy cậu bạn cùng bàn cá tính màu mè này có khí chất không phù hợp với chuyến xe buýt đông đúc cuối ngày.Hai người lên xe, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ ở hàng ghế cuối cùng.
Sau đó, học sinh tan học buổi tối lũ lượt lên xe, như thủy triều nhanh chóng lấp đầy chiếc xe buýt trống không, tạo thành một bức tường người ồn ào phía trước họ.Tịch Lãnh lặng lẽ đeo tai nghe, tách mình khỏi tiếng ồn.
Thời này tai nghe có dây vẫn còn thịnh hành, không cẩn thận là rối thành một mớ.
Tai nghe của cậu đã cũ, dây hơi cong queo, hơi giống mái tóc của cậu.Vừa nghe xong một bài hát, một bên tai nghe đột nhiên bị người ngồi cạnh tháo ra.Mẫn Trí thành thạo nhét nửa bên tai nghe vào tai mình, cả hai được nối với nhau bằng sợi dây trắng cong cong, rồi hỏi: "Em xuống trạm nào?"
Tịch Lãnh luôn né tránh chuyện gia đình, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Câu trả lời của Mẫn Trí cũng không thành thật: "Cùng trạm với em."
"..."
Tịch Lãnh im lặng một lát, "Tôi xuống ở khu phố Bắc Chính."
Mẫn Trí ngẩng đầu liếc nhìn bảng lộ trình.
Theo thông tin anh moi được từ nhà trường bằng tiền, khu phố Bắc Chính là trạm dừng trước nhà Tịch Lãnh.Rõ ràng là không muốn bị anh theo về tận nhà.Mẫn Trí "chậc" một tiếng, thôi thì tôn trọng lòng tự trọng của thiếu niên, anh có chút tiếc nuối nói: "Vậy anh cũng thế."
Tịch Lãnh: "..."
Lời của người này chẳng đáng tin chút nào.Nhưng Mẫn Trí nói là làm, thật sự cùng Tịch Lãnh xuống xe ở khi phố Bắc Chính.
Vùng ngoại ô hẻo lánh, mới mười giờ rưỡi tối mà xe buýt quanh đó đã ngừng chạy.
Tịch Lãnh rất nghi ngờ, không biết lát nữa đồ nói xạo không chớp mắt này về nhà kiểu gì.Bản thân Mẫn Trí lại hoàn toàn không lo lắng, đi theo Tịch Lãnh, còn nói hùng hồn: "Anh đưa em về."
"..."
Tịch Lãnh im lặng, cố ý dắt anh đi lòng vòng.Mười một giờ, gần đến lúc phải để bé nhím nhỏ về nhà rồi, Mẫn Trí sợ cậu vì tốn thời gian với mình mà sẽ bị đánh mắng.Ngày đêm vào 10 năm trước, đường phố cực kỳ yên tĩnh, không khí rất dễ chịu.
Trước khi tạm biệt, Mẫn Trí thuận miệng đòi hỏi danh phận."
Bây giờ chúng ta coi như là bạn bè rồi chứ?"
Tịch Lãnh không lên tiếng, cúi đầu đi tiếp."
Trả lời thì tính là bạn bè."
Mẫn Trí đã sớm chuẩn bị, cười rạng rỡ, giăng bẫy liên hồi, "Không trả lời tức là... còn có thể phát triển mối quan hệ sâu hơn nữa."
Tịch Lãnh nắm chặt quai cặp, bước nhanh hơn.Sự im lặng của cậu khiến Mẫn Trí có được câu trả lời vừa ý nhất.
Tiếng cười lớn vang lên từ phía sau, từng tiếng từng tiếng, càng lúc càng gần.Tịch Lãnh thật sự nằm mơ cũng không ngờ tới, có người lại có thể vì sự im lặng của mình mà vui vẻ đến vậy.Đến nỗi cậu cũng bị ảnh hưởng, chẳng có lý do gì, giống như bị lây virus sang vậy.
Đầu cậu vẫn cúi gằm, bị mái tóc đen hơi xoăn che khuất, nhưng khóe miệng lại không kìm được cứ nhếch lên mãi.••••••••
Tác giả:Mẫn Tử ca: Em ấy dễ thương quá [thấy cưng] [thấy cưng] [thấy cưng]