[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Đm-Edit] Chồng Ơi, Ôm Ôm! - Ngô Thất Dữu
Chương 18: "Soạn giúp tôi một bản thoả thuận ly hôn."
Chương 18: "Soạn giúp tôi một bản thoả thuận ly hôn."
Nghe được giọng của anh, trái tim Lạc Vân Thanh quay về lồng ngực, thở phào một hơi.Gì vậy chứ, không phải vẫn ở đây đấy sao?Nhưng mà —— "Sao giọng anh nhỏ, nhỏ thế?
Cơ thể không khỏe sao?"
Hai tiếng thở nặng nhọc xuyên qua di động rơi xuống bên tai.Dường như cậu đã đợi rất lâu, hoặc chỉ là trong một phút lơ đãng, nghe được một câu "Không phải".Không khác gì bình thường."
Anh, anh đừng gạt em nhé.
Nếu cơ thể không khỏe, nhất định, nhất định phải đi khám."
"Ừm, tôi biết rồi."
Im lặng mấy giây, Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy không đúng lắm, "Ban nãy Trần Chiêu nói tối qua anh gì đó, tối qua anh làm sao vậy?"
"Tối hôm qua..."
Bùi Yếm Ly liếc mắt nhìn người đang cúi đầu không nói tiếng nào cạnh giường bệnh, dùng hết sức bình sinh cười một cái, "Tối qua thức khuya, ban nãy mệt nên ngủ quên mất."
"Chẳng trách Trần Chiêu lại ấp, ấp úng như vậy."
Chắc là vốn không định nói cho cậu biết."
Không thể thức khuya, không tốt cho sức khỏe."
Lạc Vân Thanh nói với quầng thâm mắt còn chưa biến mất, không có sức thuyết phục mấy.Bùi Yếm Ly lại "Ừm" một tiếng, rồi chuyển chủ đề: "Giờ này gọi, là có chuyện gì sao?"
Lạc Vân Thanh ôm mặt, nghiêng đầu chớp chớp mắt.Ban nãy dặn anh ấy không được thức khuya, kết quả mình thức đến nỗi lác cả mắt, đúng là không thể nói nổi."
Cũng không có chuyện gì lớn, thì là..."
Nháy mắt nhớ tới lời Dương Oánh nói, Lạc Vân Thanh nhỏ giọng ngập ngừng: "Không phải sắp, sắp kết hôn rồi sao.
Em căng thẳng, cho nên muốn gọi cho anh một lát...
Mà nếu anh buồn ngủ, vậy anh ngủ thêm một lát đi, em không làm phiền anh nữa."
Bùi Yếm Ly đáp lại hai tiếng rồi cúp máy.Anh nặng nề ngả người ra sau, trên cổ chảy một lớp mồ hôi mỏng.Trần Chiêu nhìn sang, đang định lên tiếng.Bùi Yếm Ly: "Chuyện này, nói ra sẽ chỉ khiến em ấy lo lắng, đừng nói cho em ấy biết."
Anh đặt điện thoại xuống, hỏi: "Sao lại thế này?"
Sức khỏe anh không tốt lắm, nhưng vẫn không đến mức gió thổi là ngã.Trần Chiêu thở dài, "Ông cụ sai người đi điều tra rõ ràng suốt đêm, phát hiện là do hoa lau trắng bay vào phòng.
Các bác sĩ ở khoa hô hấp nói, nếu hít phải thứ này vào phổi, rất dễ gây ra tình trạng ho khan, hen suyễn.
Trường hợp nghiêm trọng có thể gây viêm, khiến bệnh tình nặng thêm, thậm chí sẽ... nguy hiểm đến tính mạng."
Lần này may mà anh mạng lớn, cộng thêm có thể lập tức gọi nhiều chuyên gia có thẩm quyền như vậy tới, nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng."
Cánh cửa sổ kia."
Trần Chiêu vội vàng nói: "Sếp, em nhớ rõ cái cửa sổ đó..."
"Không phải cậu đã đóng rồi à?"
Trần Chiêu sửng sốt, gật đầu lia lịa, "Đúng!
Em đóng rồi."
"Tối qua gió Tây Nam thổi cùng lắm chỉ cấp 4 (*) thôi."
Bùi Yếm Ly nhận lấy cái khăn lông y vẫn luôn nắm chặt trong tay, lau mồ hôi trên cổ, "Muốn thổi tung cửa sổ, không phải chuyện dễ."(*) theo thang đo Beaufort, có 12 cấp gió thổi.
Cấp 4 là sức gió vừa phải, khoảng 20 – 28 km/h, làm bay bụi và giấy, cành cây nhỏ chuyển động.Không chỉ có thế.Trần Chiêu rót cho anh ly nước ấm, nói: "Còn có hoa lau trắng bay vào phòng nữa.
Sáng hôm qua, rõ ràng em đã dặn nhà kính trồng hoa sắp tới đừng đưa mấy loại hoa và cỏ đó đến."
Sân cũng được quét dọn nửa ngày một lần."
Ai đã mang tới vậy?"
Nhà họ Bùi tổng cộng cũng chỉ có mấy người, Trần Chiêu thậm chí không cần nghĩ nhiều, "Là nhà cậu cả, cậu cả!"
Bùi Yếm Ly nhấp hai ngụm nước nhuận họng, rồi nhắm mắt lại, "Chuyện không có bằng chứng thì đừng nói bậy."
"Nhưng chuyện này rõ ràng là do bọn họ, ngoại trừ bọn họ thì cũng không còn ai khác!"
Trần Chiêu càng nghĩ càng giận.Gây ra vụ tai nạn xe cộ kia còn chưa đủ, giờ còn dùng tới chiêu này."
Em sẽ đi nói với ông cụ ngay."
"Khoan hẵng gấp."
Bùi Yếm Ly kêu người lại, "Xem bên phía bác Trương điều tra thế nào trước đã."............Ở gần cổng của mỗi tòa sân trong nhà cũ đều được lắp đặt hai chiếc camera giám sát trở lên.Bộ phận an ninh điều tra nửa ngày, xem xét từng khung hình trong video giám sát, cuối cùng vào khoảng 11 giờ rưỡi tối qua, nhìn thấy một bóng dáng lén lút vào sân của cậu hai.Tên đó mặc áo thun đen, còn cực kỳ cẩn thận đi men theo lùm cây, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không dễ phát hiện.Quản gia lập tức triệu tập toàn bộ người hầu, rồi bảo người cầm cái tấm hình mờ đó so sánh với từng người một.Tìm ra được khoảng năm người tương tự."
Các cậu tự mình đứng ra, hay là chờ tôi tới bắt!"
Ánh mắt sắc bén của quản gia Trương đảo qua từng người.Tất cả mọi người đều nhìn nhau đầy bối rối.Không ai di chuyển."
Không ai đúng không?"
Ông ta giơ tấm hình kia lên trước mặt bọn họ, vẫy vẫy hai cái, "Vậy tôi sẽ báo với bộ phận kỹ thuật khôi phục chân dung trong bức hình này.
Một khi khôi phục được sẽ trực tiếp giao cho cảnh sát!"
Vừa dứt lời, một nam sinh trong đó tái mét thấy rõ.Quản gia Trương trực tiếp xác định ngay, "Hứa Kỳ, sao cậu lại run?
Người trong video giám sát là cậu à?
Hơn nửa đêm rồi, cậu đến sân của cậu hai làm gì!"
Vừa hỏi xong, Trần Chiêu về từ bệnh viện hỏi thăm tình hình, "Bác Trương, sao rồi ạ?"
Quản gia Trương giơ tay chỉ."
Tên này à?"
Trần Chiêu có ấn tượng khá sâu, "Đây không phải là người làm vườn hôm qua bưng chậu hoa lau trắng sao!"
Y nổi giận đùng đùng đến trước mặt người đó, "Vì sao cậu lại làm vậy!"
"Vì sao à?"
Nếu đã bị phát hiện, Hứa Kỳ cũng chẳng còn gì phải sợ.
Đôi mắt cậu ta nhìn y chằm chằm, u ám nói, "Ba của tôi vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện, dựa vào đâu mà hắn có thể yên ổn được!"
Trần Chiêu: "Ba của cậu?"
"Đây là con của ông Hứa."
Quản gia Trương giải thích ngay sau đó: "Chính là tài xế trước đây đã đến sân bay đón cậu hai khi ngài ấy về nước, không phải cũng gặp tai nạn sao."
"Vậy có liên quan gì đến sếp?
Sếp cũng là nạn nhân mà!"
Trần Chiêu tức đến mức ngực phập phồng, túm lấy cổ áo của Hứa Kỳ, "Đầu óc cậu có bệnh đúng không!
Không đi đổ lỗi cho bên khác mà lại đổ cho sếp à?"
Hứa Kỳ chỉ có 1m7 trong tay y chẳng khác gì con gà con, bị xách lên, gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, "Nếu ba của tôi không đi đón hắn, thì sẽ không xảy ra chuyện đó!"
"Cậu hận sếp vì chuyện này à?"
Trần Chiêu hừ lạnh một tiếng, đẩy người ra, "Chỉ có mình cậu làm chuyện này thôi sao?
Không còn ai khác à?"
Hứa Kỳ bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất, theo bản năng liếc về phía cửa bên trái trước.
Trần Chiêu nhìn theo ánh mắt của cậu ta, vợ cậu cả dẫn theo Bùi Hành Chi tới.Quả nhiên là cậu cả!"
Không có ai khác, chỉ có tôi thôi."
Trần Chiêu chậm rãi quay đầu lại, nhíu mày, "Cậu nói gì?"
Hứa Kỳ cứng rắn đón nhận ánh mắt nảy lửa của y, cứng cổ: "Tôi nói chỉ có mình tôi thôi, có muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát hay không thì tùy mấy người.
Dù sao thì nếu ba của tôi không ổn, vậy cậu hai Bùi cũng đừng hòng sống yên!"
"Ba của cậu làm thuê cho nhà họ Bùi, là quan hệ lao động với nhà họ Bùi."
Quản gia Trương bước hai bước đến gần, nhìn xuống, "Dưới tình huống xảy ra tai nạn xe không phải do nhà họ Bùi gây ra trong thời gian làm việc, đó thuộc về tai nạn lao động.
Dựa theo quy định, nhà họ Bùi đã bồi thường thỏa đáng, cậu hai thậm chí còn chi trả toàn bộ chi phí thuốc men và trợ cấp thêm cho các người hai triệu (~ 7,4 tỷ VNĐ), ngoài ra còn phá lệ hứa cho cậu đến nhà họ Bùi làm việc nếu cậu không tìm được việc làm."
Ông ta dừng một chút, đột nhiên cao giọng: "Thế mà cậu!
Không chỉ đổ lỗi chuyện này cho cậu hai, còn có ý định hại chết cậu hai!
Bây giờ, nhà họ Bùi chính thức sa thải cậu, đưa đến đồn cảnh sát cho tôi!"............"
Em cực kỳ chắc chắn, tên đó nhìn về phía Bùi Hành Chi, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu ta!"
Trần Chiêu mang kết quả về bệnh viện, vẻ mặt vô cùng thất vọng: "Nhưng thằng nhóc kia đến đồn cảnh sát vẫn khăng khăng nói là tự nó làm."
Bùi Hành Chi cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?Sau khi đo huyết áp xong, Bùi Yếm Ly thả tay áo xuống, im lặng hồi lâu, quay đầu hỏi Đường Nhã Quân: "Tôi xuất viện được chưa?"
"Được thì cũng được."
Đường Nhã Quân tiện tay cho một chiếc khẩu trang, "Mùa thu vẫn cần chú ý phòng ngừa nhiều hơn."
"Cảm ơn."
Bùi Yếm Ly nhận lấy cái khẩu trang đeo vào, rồi nói với Trần Chiêu: "Đến công ty."
Trong văn phòng phó giám đốc.Thấy anh đến, Bùi Văn Hiển sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười bước đến gần, "Sao giờ này lại tới đây?
Sức khỏe thế nào rồi, có sao không?"
"Khá hơn nhiều rồi."
Bùi Yếm Ly nghiêng đầu, "Trần Chiêu, cậu ra ngoài trước đi."
Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí rõ ràng có hơi ngưng đọng.Bùi Văn Hiển không mặn không nhạt cười hai tiếng: "Em... không uống cà phê được, nước ấm thì sao?"
Bùi Yếm Ly nhìn ông ta, gật gật đầu.Nước uống hết cốc này đến cốc khác vẫn chẳng có ý định nói gì.
Bùi Văn Hiển mất kiên nhẫn trước, "Em hai hôm nay tới đây là vì?"
"Khi mẹ qua đời, tôi mới năm tuổi."
Bùi Yếm Ly cụp mắt, thong thả vuốt ve mép ly giấy, "Tôi vẫn nhớ khoảng thời gian đó, đêm nào cũng gặp ác mộng, là anh cả đã bất chấp mưa to gió lớn chạy tới phòng của tôi, dỗ dành tôi."
Bùi Văn Hiển ngồi đối diện anh trên sofa, cúi đầu hừ cười một tiếng.Sau đó lại nghe người ta nói: "Trước kia rõ ràng anh cả rất thương tôi, ngay cả khi sau này có Tiểu Hành, anh vẫn đối xử với tôi như trước, thậm chí còn tốt hơn cả đối xử với Tiểu Hành...
Từ khi nào đã thay đổi vậy?"
Bùi Yếm Ly đặt ly xuống, đan các ngón tay vào nhau, đặt lên đùi, "Là vì tôi học hết sách giáo khoa trung học phổ thông khi còn học tiểu học, hay là vì sau này tôi ra nước ngoài hơn mười năm, đạt được vô số giải thưởng, hay là vì... cha định giao quyền quản lý Bùi thị cho tôi?"
Chẳng lẽ những việc Bùi Hành Chi làm, anh thật sự chẳng biết chút nào sao?Hay là nói, đã ngầm thừa nhận từ lâu.Bàn tay đặt trên sofa khẽ nhúc nhích.Bùi Văn Hiển không trả lời, chỉ hỏi: "Hôm nay cậu đến đây chỉ để nói mấy lời này thôi à?"
Bùi Yếm Ly: "Có phải bây giờ anh cả rất ghét tôi không?"
Ghét đến mức hận không thể khiến anh trực tiếp biến mất.Sau khi giọng nói kết thúc, trong phòng lần nữa chìm vào yên lặng.Không nhận được câu trả lời, Bùi Yếm Ly đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.
Ngay vào lúc anh quay người, một tiếng "Ừ" khe khẽ vang lên............."
Wow!
Giải đặc biệt!"
"Nghe nói tương đương với hai tín chỉ lận đó."
"Chuyện vui như thế này..."
"Có phải cậu lại muốn đi ăn mừng không?"
Buổi chiều hiếm khi chỉ có hai tiết, Lạc Vân Thanh ngủ bù hơn ba tiếng đồng hồ.
Sau khi tỉnh dậy tinh thần thoải mái, quầng thâm mắt cũng nhạt đi nhiều.Lúc bước vào phòng hoạt động của câu lạc bộ kịch, thấy mọi người đứng đối diện với tủ trưng bày cúp trên tường, sôi nổi thảo luận xem nên đi đâu ăn mừng."
Đàn em tới rồi!"
Dương Oánh chen qua đám đông, chạy vài bước đến gần, "Tụi chị đang bàn xem nên ăn mừng thế nào, thuê một cái biệt thự làm home party, nướng BBQ!"
"Được ạ."
Lạc Vân Thanh không phản đối."
Nhưng mà tửu lượng của em không tốt lắm."
Dương Oánh lo lắng, nhưng chưa đầy hai giây sau đã nói, "Vậy cũng không sao, uống đồ uống nhẹ là được."
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía, "Chị Hạ Lâm đâu rồi ạ?
Chị, chị ấy có đi không?"
"Chị ấy hả?"
Dương Oánh mở khung chat với Hạ Lâm, che miệng cười khúc khích, "Ở ký túc xá làm báo cáo luận văn rồi."【Popeye】: Lại bị đánh bại rồi (hu hu hu)【Popeye】: Mấy đứa đi đi, nhưng nhớ gói lại vài phần BBQ còn dư cho chị nhé, coi như chị cũng đã đi (khóc lớn)Dương Oánh trả lời lại tin nhắn rồi kiểm tra lại số người, thuận miệng nói: "Bùi Hành Chi cũng không đi, nói là bị thương chưa khỏe."
Lạc Vân Thanh: "Vậy thì tốt quá."
Ngón tay trên điện thoại di động thoáng khựng lại, Dương Oánh nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng: "Em cũng ghét anh ta hả?"
Lạc Vân Thanh kinh ngạc nhướng mày: "Chị cũng?"
Dương Oánh gật mạnh đầu, rồi điên cuồng phàn nàn: "Khi thì nói chị cho anh ta vai diễn không tốt, lúc lại nói lời thoại nhiều quá.
Mỗi một vở kịch đều kêu chị sửa tới sửa lui cả chục lần, sau đó... nói với chị là bản đầu tiên tốt nhất!"
Nếu không phải nghĩ đến chuyện gã là cậu chủ nhà giàu, Dương Oánh đã tức đến mức ném thẳng kịch bản vào mặt gã.Lạc Vân Thanh kiên nhẫn nghe nàng than vãn xong, nhận xét: "Vậy thì đúng là rất, rất thiếu đánh."
"Đúng không, đúng không?"
Dương Oánh u ám nghĩ: "Không phải hơn hai ngày nữa là em kết hôn, thành thím hai của anh ta à?
Đến lúc đó em bào mòn cái tính kiêu ngạo của anh ta, cho anh ta biết cái gì gọi là lòng, người, hiểm, ác."
"Dạ."
Lạc Vân Thanh cười tủm tỉm, đồng ý không chút do dự.Chờ đến khi những người khác dọn dẹp xong thì cùng nhau xuất phát.Vài người sẽ đến siêu thị mua nguyên liệu với những ai biết nấu ăn, còn những người khác sẽ đến biệt thự trang trí trước.Lạc Vân Thanh đi theo ba bốn người đến khu thực phẩm tươi sống, đang chọn mua thì đột nhiên di động reo lên.Lấy ra xem thì là Bùi Yếm Ly!Cậu cười tít mắt nhận cuộc gọi."
Đàn em, hay là chúng ta mua chút tôm đi, ít vậy chắc chắn sẽ bị bọn họ chia hết chỉ trong chốc lát...
Em đang gọi điện thoại à?
Ồ ồ."
Vưu Gia Nam xách bao nilon bước đi hai bước."
Tiểu Lạc, ban nãy là?"
"Là một đàn, đàn anh trong câu lạc bộ kịch, cũng là bạn cùng phòng hiện tại của em."
Loa ở khu thực phẩm tươi sống rao giảm giá liên tục, đau hết cả tai, Lạc Vân Thanh vội rời khỏi chỗ đó rồi mới nói: "Tiết mục ở buổi tiệc tối trước đây đã đoạt giải rồi!
Hơn nữa còn là, giải đặc biệt.
Hôm nay nhận giải xong, mọi người quyết định đi ăn mừng, nên đã thuê biệt thự mở, mở party.
Em với mấy bạn học, đang đi siêu thị mua đồ ăn."
"Ừm."
"Hôm nay chủ tịch không có tới, chị ấy bận làm luận văn rồi.
Bùi Hành Chi cũng không tới luôn.
Anh ta không tới đúng là tốt, tốt quá."
Lạc Vân Thanh cười hì hì, "Người ở câu lạc bộ cũng không thích anh ta."
"Tiểu Lạc."
"Dạ?"
Trong điện thoại im lặng khoảng hai giây."
Không có gì đâu, chơi vui vẻ, uống ít rượu thôi nhé."
"Hôm nay không, không uống rượu."
Lạc Vân Thanh lắc lắc đầu, "Em uống nước trái cây."
"Được, vậy nhé."
Bùi Yếm Ly bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Mãi đến khi Trần Chiêu bước vào.Y nói: "Những cây hoa lau trắng và hoa nhiều sợi bông ở nhà kính trồng hoa đều đã được dọn sạch.
Ông cụ đã tăng cường thêm an ninh ở quanh sân, hai tiếng đổi ca một lần, ngoài ra cũng đã đồng ý sau khi ngài kết hôn sẽ dọn ra ngoài."
"Dù là dọn ra ngoài..."
Bùi Yếm Ly cười tự giễu: "Giữa anh em... thật sự không có cách nào hòa giải."
"Sếp còn bà chủ mà!"
Trần Chiêu vội bước về phía trước hai bước, "
Sau này, bà chủ mới là người thân nhất của ngài."
Bùi Yếm Ly: "Cậu nói đúng."
Có thể nghĩ vậy cũng tốt.Trần Chiêu thở phào một hơi.Ban nãy thấy dáng vẻ của sếp không đúng lắm, còn tệ hơn cả sau khi xảy ra tai nạn, may mắn, may mắn bây giờ có bà chủ."
May mắn thay, tiếng thích kia vẫn chưa nói ra."
Khóe miệng dần hạ xuống, Trần Chiêu không thể tin nỗi nhìn chằm chằm bóng lưng anh."
Sếp?"
"Bây giờ em ấy có bạn bè, có bạn cùng lớp, những chuyện mình thích làm, tất cả đều đang đi theo hướng tốt, cuối cùng...
đã không còn là thiếu niên một thân một mình ở bữa tiệc sinh nhật đó nữa."
"Sếp anh đang nói gì vậy?"
Bùi Yếm Ly suy nghĩ thật lâu, hiện tại cơ bản đã coi như trở mặt với anh cả, mang theo tấm thân này, anh có thể chống chịu được bao lâu nữa đây.Vẫn...
đừng nên liên lụy em ấy thì hơn."
Soạn giúp tôi một bản thoả thuận ly hôn."
Editor có lời muốn nói😛opeye
Mọi người nhớ Bùi Hành Chi nói Tống Tuyết Trần đã cứu mạng nó khôm, chương sau sẽ có bất ngờ nhó hẹ hẹ hẹ ~