Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
354238420-256-k360399.jpg

[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
Tác giả: aly14605
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Băng Đường Thư Sinh
Edit: Aly

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Xuyên không, Cao H, Mỹ nhân thụ, Cường công cường thụ
Song tính cao lãnh tổng giám đốc bướm nộn thụ vs Cự điểu hung mãnh dã nhân công
Cao lãnh tổng giám đốc bị lạc rừng, bị dã nhân nhặt về nhà.

Dã nhân đói khát phát hiện phía dưới của anh sẽ chảy ra hoa mật, ngày ngày đều muốn hút
Khẩu vị nặng / Mang thai sinh con / Uống nước tiểu / Cầm tù / Các loại kịch bản liếm mút / Ngọt thịt Tags: caohcuồngcườngcôngeditnguyênsangxuyênkhôngđammỹđm​
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
1. Bướm nộn nhỏ bị dã nhân phát hiện


Tổng giám đốc tuấn mỹ đi lạc trong rừng bị dã nhân nhặt đi

Thịnh Dư rất thích mạo hiểm, thường xuyên cùngtiểu đội có kinh nghiệm thăm dò cùng nhau leo núi, trong lúc thám hiểm cũng đã từng gặp được nguy hiểm, nhưng đều hữu kinh vô hiểm, bất quá lần này không còn vận tốt như vậy nữa.Vừa tiến vào núi, trời bắt đầu mưa to, bọn họ tìm sơn động để ẩn náu, đang muốn nhóm lửa, một vị đồng bạn đã bị rắn độc cắn bị thương, mặc dù bọn họ mang theo huyết thanh, nhưng cũng không kịp, vị đồng bạn kia chết ngay trước mặt bọn họ.Những người còn lại vô cùng sợ hãi, thế nhưng trời đổ mưa to không thể ra khỏi núi, chỉ có thể chờ trong sơn động này, tưởng rằng mưa tạnh rồi sẽ rời đi, nhưng không ngờ trận mưa này vậy mà hạ mất vài ngày, trong núi khí ẩm quá nặng, mọi người đều phát sốt.Thịnh Dư cũng bị cảm, đầu óc mê man, cứ như vậy tựa vào gốc hẻo lánh ngủ một giấc, chờ lần nữa tỉnh lại, phát hiện đám đồng bạn kia đã rời đi, nhét anh vào nơi này.Thịnh Dư chống đỡ thân thể hư nhược đứng lên, muốn ra ngoài tìm nước uống, anh hiện trong cổ họng khô khốc sắp muốn bốc khói, bờ môi cũng khô đến tróc da, còn không uống nước sẽ chết khát.Thịnh Dư hồn hồn ngạc ngạc đi lên phía trước, cỏ dại rậm rạp chặn đường đi của anh, bước đi liên tục khó khăn, nửa ngày cũng không tìm được nước, cuối cùng té ngã trên mặt đất, ngay đúng lúc anh sắp ngất đi, một dã nhân thân thể cao lớn uy mãnh, trần trụi lộ ra cự điểu, tóc rối bời xuất hiện ở trước mắt của anh.Trước lúc Thịnh Dư hôn mê, chỉ nhớ rõ điểu của dã nhân này thật là mẹ con nó lớn, cảm giác giống như là sắp rơi xuống đất, to đến dọa người, sau đó liền bất tỉnh.Dã nhân ôm nam nhân tuấn mỹ nằm dưới đất, gánh trên vai, mang về huyệt động của mình.Sau khi trở lại hang động, dã nhân bắt đầu đầu tiên hắn dùng đôi bàn tay thô ráp của mình lột từng lớp quần áo trên người Thịnh Dư ra, phát hiện làn da của Thịnh Dư đặc biệt trắng nõn kiều nộn, cơ bản cấu tạo của thân thể và mình không sai biệt lắm, hẳn là đồng loại.Dã nhân lại duỗi mũi hít hà khắp nơi trên người Thịnh Dư, cảm thấy người này thật thơm, trên người có mùi đặc biệt dễ ngửi, giống như là hương hoa.Dã nhân một đường ngửi đến hạ thể Thịnh Dư, trước tiênhắn giơ tay lên gảy mấy lần bên trên côn thịt dặt dẹo của Thịnh Dư, sau đó lại hướng xuống, phát hiện phía dưới côn thịt còn có một nhục phùng màu hồng, bên trong đang chảy xuống mật dịch trong suốt.Dã nhân xích lại gần ngửi, rất thơm, giống như là mật hoa.Thịnh Dư lúc này vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy dã nhân kia đang chôn đầu ở dưới háng của anh cẩn thận nghiên cứu huyệt thịt của anh, hắn giơ chân lên, một cước giẫm lên trên mặt dã nhân, giọng hơi khàn khàn nói: "Đi ra..."

Thịnh Dư đã lâu không được uống nước, cuống họng đã khàn khàn không chịu nổi.Nhưng anh không quan tâm đến cổ họng của mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trước đó anh từng nghe nói, trong rừng rậm nguyên thủy có khả năng vẫn tồn tại bộ tộc ăn thịt người, nếu dã nhân trước mắt là bộ tộc ăn thịt người liền không xong.Dã nhân bắt lấy chân trên mặt, liếm một ngụm dưới lòng bàn chân trắng nõn.Thịnh Dư chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vùng vẫy mấy lần, nhưng dã nhân này sức lực lớn rất, giống như là một thanh kìm sắt bắt lấy mắt cá chân của anh.Thịnh Dư càng thêm vạn phần hoảng sợ, bởi vì dã nhân này đang chân của anh.Đầu lưỡi mang theo nước bọt dinh dính lang thang dưới lòng bàn chân của nha, giống như đang thưởng thức mỹ vị.Thịnh Dư cho là mình sắp bị nuốt sống, dã nhân kia đột nhiên buông anh ra, sau đó quay người đi ra.Thịnh Dư muốn thừa cơ chạy trốn, còn không chờ anh đứng lên, dã nhân đã trở về.Trong tay dã nhân kia còn cầm một hồ lô, trong hồ lô có nước.Thịnh Dư thực sự quá khát khô, cũng không có từ chối, nâng hồ lô lên uống, một bầu nước đều bị anh uống cạn.Uống xong nước, Thịnh Dư nghiêm túc đánh giá dã nhân, phát hiện dã nhân này chẳng những dáng dấp không có chút nào hung ác, ngược lại rất phù hợp thẩm mỹ của người hiện đại, sống mũi cao sâu hốc mắt, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đao tước, góc cạnh rõ ràng, chỉ bất quá tóc hơi loạn, đồng thời dáng người cũng rất tốt, có cây cự điểu không nói, còn có tám khối cơ bụng, trên người tất cả đều là cơ thịt.Thịnh Dư cùng dã nhân cẩn thận liếc nhìn nhau, chỉ thấy trong ánh mắt dã nhân tràn ngập tò mò, cũng không có dáng vẻ xem anh như đồ ăn.Thịnh Dư cảm thấy mình có lẽ còn có thể cứu, chủ động cùng dã nhân bắt chuyện: "Xin chào..."

Dã nhân nghe không hiểu anh nói chuyện.Thịnh Dư liền dùng thủ thế, biểu thị mình đói bụng, muốn ăn.Dã nhân nghe hiểu, xoay người đi ra ngoài hái một chút quả dại trở về, còn lấy được một khối thịt đẫm máu, giống như là xé xuống từ trên thân động vật tươi sống nào đó, cứ như vậy trực tiếp để Thịnh Dư ăn.Thịnh Dư cho dù có đói thế nào, cũng ăn không vô thịt sống, nhặt lên quần áo tản mát trên mặt đất, tìm bật lửa thông khí trong túi, đốt đống lửa, đặt thịt trên lửa nướng, dã nhân vẫn luôn bên cạnh tò mò nhìn anh, đôi mắt một giây đồng hồ cũng không rời khỏi người anh.
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
2. Bướm nộn nhỏ bị dã nhân liếm


Cự điểu của dã nhân cứng lên trước mặt tổng giám đốc

Thịnh Dư bị nhìn rất không được tự nhiên, đời này chưa từng bị người nhìn như vậy, trước kia những cấp dưới trong công ty vừa nhìn thấy anh đều cúi đầu đi đường, không có người nào dám thẳng như vậy mà nhìn chằm chằm vào anh.Thịnh Dư cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhặt quần áo vương vãi trên đất mặc vào.Thịt nướng xong, Thịnh Dư phân một nửa thịt nướng cho dã nhân ăn.Động tác của dã nhân rất dã man thô lỗ miệng lớn cắn xé thịt, hắn lần đầu tiên ăn thịt nướng chín, cảm thấy rất mỹ vị, kia hơn phân nửa khối thịt, rất nhanh đã không còn.Thịnh Dư đem thịt mình ăn cho hắn.Dã nhân hai ba miếng đã ăn xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Dư, giống như Thịnh Dư trong mắt hắn cũng là một khối thịt nướng mỹ vị, khiến Thịnh Dư da đầu tê dại.Dã nhân chậm rãi dính sát một chút xíu, khả năng cũng là sợ hù đến Thịnh Dư, cho nên động tác của hắn rất chậm.Thịnh Dư căn bản không dám động, thân thể cứng ngắc ngồi ở kia, thẳng đến khi cự điểu của dã nhân đều đã áp vào trên người anh, anh mới trốn về sau một chút, cây cự điểu kia đột nhiên nhảy lên hai lần, thẳng tắp đâm đến.Thịnh Dư: ......"

Dã nhân này làm sao đột nhiên cương rồi, sẽ không phải là ăn no rồi nghĩ dâm dục.Thịnh Dư trốn về sau một mảng lớn, trực tiếp kéo dài khoảng cách.Dã nhân từng bước đến gần, cho đến khi dồn Thịnh Dư vào chân tường không còn đường lui.Thịnh Dư nhìn một chút cự điểu dài mấy chục cm của dã nhân, lại nhìn gương mặt anh tuấn kia của dã nhân, trong lòng vẫn rất bài xích, giơ tay lên chống đỡ trên ngực dã người, cau mày, run rẩy nói: "Đừng thao ta."

Thịnh Dư có thể vì trinh tiết, lấy cái chết chống lại, gia hỏa này nếu dám đem cự điểu kia cắm vào trong thân thể của anh, anh sẽ trực tiếp đâm chết.Dã nhân lộ ra một biểu cảm không hiểu, hắn nhìn ra Thịnh Dư tức giận, tạm thời không tiếp tục đến gần, lui về sau mấy bước.Thịnh Dư hiện tại chỉ muốn nhanh chạy khỏi nơi này, anh dựa vách tường hang động đứng dậy, từng chút xê dịch đến vị trí cửa hang, muốn chạy trốn.Ngay lúc anh chạy tới cửa hang, dã nhân đột nhiên đi tới, ngăn cản anh, xem bộ dáng là sẽ không dễ dàng thả anh đi.Thịnh Dư đành phải lưu lại trong huyệt động, nhưng cùng dã nhân duy trì khoảng cách nhất định.Thịnh Dư như không có việc gì châm củi vào trong đống lửa, mà dã nhân kia còn đang nhìn chằm chằm anh, cự điểu phía dưới đã cứng đến nỗi tím bầm, chỗ quy đầu tràn ra một chút chất lỏng trong suốt.Thịnh Dư nghĩ có thể là nơi này không có nữ dã nhân, cho nên gia hỏa này mới nghẹn thành như vậy.Thịnh Dư quay đầu đi, hoàn toàn không muốn nhìn thấy gia hỏa này.Ban đêm lúc ngủ, Thịnh Dư che phủ mình nghiêm nghiêm thật thật.Nhưng đến nửa đêm, anh phát hiện quần áo của mình bị cởi ra, tên kia lại vùi đầu vào dưới hông của anh bắt đầu nghiên cứu huyệt thịt.Thịnh Dư vội vàng dùng tay bưng kín huyệt thịt của mình, muốn cầm quần áo lên mặc vào, làm thế nào cũng tìm không thấy quần áo của mình, khẳng định là bị dã nhân này ném đi, anh chỉ có thể dùng hai tay che đậy nhục huyệt.Mật dịch từ trong khe hở ngón tay chảy xuôi ra, dã nhân lè lưỡi liếm sạch mật dịch giữa kẽ tay của anh, vừa liếm lần đầu tiên, dã nhân trong mắt dã man đột nhiên xuất hiện ánh sáng, sau đó là động tác của hắn liền trở nên thô bạo.Đầu lưỡi trực tiếp xuyên qua khe hở của Thịnh Dư, liếm xuống mật huyệt.Đầu lưỡi mềm mại ấm áp đột nhiên đụng phải phía trên nhục huyệt, loại cảm giác này thật kỳ diệu, Thịnh Dư không tự giác rên rỉ ra: "Ân...

Dừng lại......"
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
3. Tổng giám đốc bị dã nhân hung mãnh liếm huyệt


Bị liếm đến xuất tinh/Mật dịch chảy khắp nơi

"Ư a......

Không muốn......"

Ngón tay của Thịnh Dư đã hoàn toàn ngăn không được thế công của dã nhân, dã nhân này giống như là tìm được quỳnh tương ngọc lộ cực phẩm, dùng đầu lưỡi đói khát hung mãnh mà liếm láp huyệt thịt của Thịnh Dư.Thịnh Dư bị liếm mạnh đến không thể phản kháng, đùi trong run rẩy kịch liệt, loại cảm giác này thật sụ rất kỳ quái, rất kỳ quái, anh chưa từng bị người liếm qua, huống chi là liếm láp hung mãnh như vậy, anh chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, khoái cảm tê tê dại dại truyền khắp cơ thể, cũng đã quên mất phản kháng.Hai bàn tay vốn đang che kín huyệt thịt, giờ phút này đã buông ra, đồng thời tóm lấy tóc dã nhân, không giống như là đang phản kháng, càng giống là muốn cự còn nghênh.Tiếng nước phốc thử phốc thử, vang vọng toàn bộ hang động, mật dịch càng liếm càng nhiều, Thịnh Dư thân thể run rẩy, hai chân còn quấn trên đầu dã nhân, gót chân nhẹ nhàng ma sát trên lưng dã nhân, tại sao có thể thư thái như vậy."

Ư a......

Không......

Đừng liếm...

Ưm......"

Dã nhân căn bản nghe không hiểu Thịnh Dư đang nói gì, hắn chỉ biết là nhục huyệt này rất mỹ vị, là thứ ngon nhất hắn từng nếm qua, căn bản là dừng lại không được, hắn đói khát vạn phần hấp thu mật dịch trong nhục huyệt, phát ra âm thanh toát toát toát.Khoái cảm của Thịnh Dư đã đạt đến ngưỡng cửa, ngửa đầu lên, côn thịt trước mặt phún ra một đạo tinh dịch dâm đãng, tinh dịch màu ngà sữa tất cả đều phun trên mái tóc rối bời của dã nhân, sảng khoái nha, đây là lần đầu tiên anh ăn mặn, gặp dã nhân hung mãnh như vậy, đầu lưỡi kia giống như chạy bằng điện, dã man lại thô lỗ liếm láp nhục huyệt kiều nộn của anh.Thịnh Dư còn là lần đầu tiên, chịu không được kích thích hung mãnh như vậy, cũng sợ hãi gia hỏa này không biết nặng nhẹ, đem mình làm hỏng rồi, liền sốt ruột hô hào: "Ư...

Không muốn...

A......"

Dã nhân làm sao biết tiết chế là gì, căn bản không có ý định dừng lại, Thịnh Dư đem lòng bàn tay đặt trên trán hắn, cưỡng ép đẩy hắn ra một chút, cũng ra vẻ tức giận nhìn dã nhân.Dã nhân tựa hồ có thể đọc hiểu biểu cảm trên mặt anh, thật đúng là chậm rãi dừng lại.Thịnh Dư thoát lực ngã trên mặt đất, thân thể còn đang biên độ nhỏ co rút.Dã nhân thấy anh thân thể đang run rẩy còn tưởng rằng anh bị trúng độc, người trúng độc đều sẽ co giật như thế này.Dã nhân đột nhiên luống cuống, vội vàng đi ra ngoài tìm vài cọng dược thảo trở về, dùng miệng nhai nát, muốn đút cho Thịnh Dư ăn.Thịnh Dư biết dã nhân đã hiểu lầm, không ngờ gia hỏa này sẽ còn quan tâm mình, anh hơi yên tâm.Nhìn dã nhân nhất định phải đem nhai nát cỏ dại đút cho anh ăn, anh lắc đầu cự tuyệt, nhưng quá bướng bỉnh, thế là anh để dã nhân đem nước cỏ dại bôi lên huyệt thịt của anh.Dã nhân làm theo, nhẹ nhàng chất lỏng màu xanh thoa lên toàn bộ nhục huyệt của Thịnh Dư, tuyệt không dã man như vừa rồi.Thịnh Dư phát hiện dã nhân này cũng không xấu, cũng không có ý định thương tổn mình, tâm dần dần buông xuống, cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi.Ngày thứ hai tỉnh lại, Thịnh Dư phát hiện mình đang nằm trong vòng tay cường tráng của dã nhân, gia hỏa này ôm anh ngủ một đêm, cây cự điểu nóng hổi còn chống trên bụng của anh, nhìn xem liền dọa người.Thân thể của dã nhân này cũng rất khổng lồ, hẳn là cao hai mét, mình nằm trong ngực hắn đều lộ ra thon nhỏ.Trong đầu Thịnh Dư hồi tưởng lại chuyện đêm qua, anh lại bị dã nhân này liếm đến cao trào, loại khoái cảm chí cao vô thượng kia, đến bây giờ cũng không thể quên được, thậm chí còn có chút vẫn chưa thỏa mãn, trong nhục huyệt phía dưới trực tiếp chảy xuống một dòng nước nóng, chỉ là tưởng tượng một chút mà thôi, đã bắt đầu chảy dâm dịch.Dã nhân ngửi thấy mùi thơm của mật hoa, tỉnh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Thịnh Dư, cánh tay không tự giác siết chặt, ôm Thịnh Dư vào trong ngực.
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
4. Tổng giám đốc dang chân để dã nhân liếm


Dã nhân đuổi theo ngửi mông của tổng giám đốc

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, mặt cũng cơ hồ dính vào cùng nhau, hơi thở chạm vào cằm đối phương.Khoảng cách gần như vậy nhìn, Thịnh Dư phát hiện của dáng dấp của dã nhân thật không tệ, mái tóc chăm sóc cẩn thận một chút, hoàn toàn không thua người mẫu nam.Thịnh Dư nhẹ nhàng vùng vẫy hai lần, dã nhân bắt anh ôm chặt hơn nữa, cảm giác xương sườn cũng sắp bị cắt đứt.Thịnh Dư không thở được, dùng lòng bàn tay đặt lên ngực dã nhân: "Ư......

Nhẹ một chút..."

Dã nhân nghe không hiểu Thịnh Dư, nhưng có thể quan sát được cảm xúc của Thịnh Dư, nhìn thấy Thịnh Dư khó chịu, hắn nghe lời buông ra cánh tay của mình, nhưng cũng chỉ buông lỏng một chút xíu, cánh tay vẫn còn khoác lên trên lưng Thịnh Dư.Dã nhân rất thích Thịnh Dư, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm Thịnh Dư.Trên mặt Thịnh Dư bất luận có biểu cảm gì, hắn đều không muốn bỏ qua.Thịnh Dư hiện tại đã hoàn toàn không còn lo lắng dã nhân sẽ nướng mình lên ăn, cho nên lá gan cũng lớn hơn, thấy gia hỏa này ôm mình không buông tay, anh trực tiếp giơ tay vỗ lên trên đầu dã nhân: "Buông ra, tôi muốn đứng lên."

Dã nhân ủy khuất buông tay mình ra.Thịnh Dư đứng lên tìm tòi một vòng trong huyệt động, vẫn không tìm được quần áo của mình, cũng không biết bị dã nhân này ném đi đâu rồi.Không mặc quần áo Thịnh Dư cứ như vậy lúc ẩn lúc hiện trước mặt dã nhân, bờ mông trắng nõn ngạo nghễ ưỡn lên nhìn qua mười phần mê người, nhìn xem tràn ra mật dịch theo đùi trong chảy xuống, dã nhân nhanh chóng đưa đầu của mình tới, liếm một ngụm.Thịnh Dư quay đầu lại, đẩy đầu dã nhân ra: "Không thể liếm, bẩn chết."

Thịnh Dư đều đã thật nhiều ngày không tắm, từ khi vào trong rừng rậm thám hiểm, đã không có tắm rồi.Dã nhân không nghe, tứ chi nằm rạp trên mặt đất, giống con chó đuổi theo mông của anh ngửi, thỉnh thoảng còn liếm một ngụm trên mông của anh.Thịnh Dư một mặt bất đắc dĩ nhìn dã nhân: "Tôi đói, ăn trước có được hay không?"

Thịnh Dư làm động tác vò bụng, dã nhân liền hiểu, quay người ra ngoài, không lâu lắm, bắt trở lại một động vật nhỏ giống như chồn, dã nhân thuần thục lột da lông của động vật, bỏ đi nội tạng bên trong, sau đó xử lý tốt thịt giao cho Thịnh Dư.Thịnh Dư đem thịt đặt trên lửa nướng.Thịt nướng nóng hổi nhiều dầu mỡ chẳng hấp dẫn dã nhân chút nào, ánh mắt dã nhân hoàn toàn đặt dưới hông Thịnh Dư.Thịnh Dư không mặc quần áo, anh ngồi xuống, nhục huyệt liền giấu không được, vừa vặn bộc lộ trước mặt dã nhân, nhục huyệt trắng trẻo mũm mĩm, tản ra mùi thơm mê người, đồng thời mật dịch chảy xuống, thấm ướt hậu môn đằng sau.Dã nhân lần đầu tiên nhìn thấy khí quan xinh đẹp như vậy, vừa hiếu kỳ vừa vui sướng, ngay từ đầu chỉ là ghé vào bên người Thịnh Dư nhìn, một lát sau hắn liền chui xuống dưới hông Thịnh Dư.Thịnh Dư nhìn cái đầu to đột nhiên xuất hiện dưới hông mình, vốn muốn ngăn cản, thế nhưng khi đầu lưỡi rộng liếm vào huyệt thịt mềm mại của mình, eo mềm nhũn, nhớ lại thể nghiệm khoái cảm dục tiên dục tử đêm qua, khiến anh căn bản không có cách nào nói ra cự tuyệt.Động tác liếm láp của dã nhân hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo gì, chính là mù quáng liếm.Nhưng vẫn làm cho Thịnh Dư sảng đến không chịu được, không bao lâu, anh đã chủ động dang rộng hai chân của mình, thời điểm kích động, còn biết dùng chân kẹp lấy đầu dã nhân.Sảng đến quên mất còn đang thịt nướng, trong huyệt động rất nhanh đã có một mùi cháy khét, nhưng Thịnh Dư đã không còn thèm đi quản, anh cúi đầu xuống, nhìn đầu lưỡi của dã nhân cực nhanh liếm láp trên cánh thịt của anh, đem múi thịt vốn phấn nộn liếm cho sưng đỏ sung huyết, tiểu âm đế trước mặt cũng đứng thẳng lên.Thịnh Dư đem ngón tay của mình cắm vào tóc trong dã nhân, nhẹ nhàng rên rỉ: "Ưm!

Ha..."
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
5. Tổng giám đốc chủ động nâng mông lên


Để dã nhân liếm cúc huyệt của mình

"Ưm a...

Chậm một chút...

Ư a a......

Quá nhanh......"

Đầu lưỡi nặng nề mà nghiền ép lên mép thịt, nhanh chóng ma sát, mép thịt mẫn cảm bị liếm láp đến dâm dịch chảy ngang, tiếng nước cũng càng ngày càng vang dội.Thịnh Dư ngoài miệng nói chậm một chút, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, hung hăng nâng lên sống lưng, chủ động đem huyệt thịt của mình đưa đến trên cánh môi dã nhân, muốn đối phương có thể càng thêm dùng sức nhanh chóng đùa bỡn anh."

A a......"

Thịnh Dư thân thể bỗng nhiên run rẩy, dâm dịch giống như là nước tiểu mãnh liệt phun ra, trên mặt dã nhân bị phun đều là dâm dịch.Thịnh Dư thân thể run rẩy qua đi, hô hấp dồn dập thở hổn hển, hai người đều dừng lại nghỉ ngơi một hồi, giờ phút này Thịnh Dư mới phát hiện thịt nướng trên lửa đều đã nướng khét, anh mau chóng lấy thịt xuống, còn tốt, không có nướng thành than, bên trong còn có thể ăn.

Thịnh Dư phân một nửa cho dã nhân, sau khi ăn xong thịt nướng, dã nhân ôm thịnh dư ngồi lên trên đùi của mình, ôm thật chặt, sợ người chạy.Thịnh Dư ngược lại là muốn chạy, thế nhưng không quá quen thuộc địa hình trên núi, tùy tiện khẳng định là không dám chạy loạn.Thịnh Dư an tâm tựa ở trên lồng ngực dã nhân, hỏi: "Anh tên là gì?"

Dã nhân nghe không hiểu lời anh nói, chỉ có thể lắc đầu.Thịnh Dư nghĩ hắn đại khái là không có tên, nên đặt cho hắn một cái tên: "Gọi anh là Hổ Tử có được hay không?"

Hổ Tử nghiêng đầu một chút.Thịnh Dư lặp lại nói: "Hổ Tử."

Hổ Tử tựa hồ hiểu rằng đây chính là tên của hắn.Về sau, chỉ cần trong miệng thịnh Dư gọi hai từ Hổ Tử, Hổ Tử sẽ lập tức đến bên cạnh anh, quả thực so cẩu cẩu còn nghe lời hơn.Sau khi ở chung cùng Hổ Tử được hai ngày, Thịnh Dư phát hiện Hổ Tử rất có thiên phú đi săn, leo cây cũng rất lợi hại, có thể ngay lập tức leo đến đỉnh cao nhất, hái rất nhiều quả xuống, Thịnh Dư hoàn toàn không cần lo lắng sẽ đói bụng.Đồng thời Hổ Tử còn rất chăm sóc anh, lúc dẫn anh rời khỏi hang động, sẽ một mực ôm anh, phòng ngừa anh bị rắn độc trên đường cắn bị thương hoặc là bụi gai đâm bị thương.Lúc không có chuyện gì làm Thịnh Dư sẽ dạy Hổ Tử nói ngôn ngữ của nhân loại, dạy từng chữ từng chữ, Hổ Tử đã có thể nghe hiểu được nước, đói, lạnh......

Những chữ này.Ngoại trừ mỗi ngày ra ngoài đi săn hái quả, Hổ Tử những lúc khác, đều sẽ rất đói khát mà nhìn chằm chằm vào nhục huyệt của Thịnh Dư, cho dù là lúc Thịnh Dư dạy hắn ngôn ngữ nhân loại, hắn cũng hầu như là đào ngũ, suốt ngày đều chỉ nghĩ đến bú liếm nhục huyệt của Thịnh Dư, nhìn một chút sẽ còn chảy nước miếng.Hổ Tử còn vô sự tự thông học được nói chữ thơm, có thể là lúc Thịnh Dư ăn thịt nướng nói rất thơm, cho nên hắn cứ như vậy mà học được, sau đó hắn sẽ đối nhục huyệt của Thịnh Dư nói thơm, thơm, thơm......Thịnh Dư dở khóc dở cười: "Chỗ đó thơm, tôi đã lâu rồi chưa tắm."

Hai ngày nay Hổ Tử liên tục liếm anh nhiều lần, lúc đầu phía dưới hẳn là rất bẩn, nhưng xem ra đều bị Hổ Tử liếm sạch sẽ, nhưng anh vẫn cảm thấy mình bẩn.Hổ Tử cũng mặc kệ anh không có tắm rửa, chính là cảm thấy thơm.Thịnh Dư nhìn Hổ Tử đã đưa đầu lại gần, anh cũng có chút tâm viên ý mã, vô thức khoác hai tay lên trên đỉnh đầu Hổ Tử, hơi đem nhục huyệt của mình đưa về phía trước: "Ân...

Anh thật sự cảm thấy thơm sao?

Muốn ăn không?"

Hổ Tử ngơ ngác nhìn mỹ vị trước mắt: "Ăn......"

Thịnh Dư kỳ thật cũng đã không nhịn được muốn Hổ Tử nhấm nháp nhục huyệt của mình, nhưng hôm nay anh muốn cho Hổ Tử ăn một thứ khác.Thịnh Dư nâng mông của mình lên, đem hậu môn phía dưới của mình đưa về phía trước, sử dụng ngón tay nhẹ nhàng ma sát bên trên cúc huyệt của mình nói: "Hôm nay liếm nơi này có được hay không."

Hổ Tử một giây cũng không do dự, liếm lên cúc huyệt của Thịnh Dư.
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
6: Cuồng nhiệt liếm láp bướm nộn (1)


Đừng nhìn Hổ Tử cao lớn uy mãnh như vậy, tên cũng cùng hung mãnh như lão hổ, nhưng trên thực tế tính cách của hắn càng giống như chó lông vàng, rất nghe lời Thịnh Dư, cơ hồ là Thịnh Dư bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, ngoan vô cùng.Thịnh Dư chậm rãi có chút thích Hổ Tử, anh thậm chí còn muốn mang Hổ Tử về đến hiện đại, cũng không biết Hổ Tử có muốn đi cùng anh hay không."

Ưm......"

Thịnh Dư cúi đầu nhìn Hổ Tử đang say mê liếm láp cúc huyệt của mình, thuận miệng hỏi một câu: "Hổ Tử, anh có muốn đi cùng tôi hay không."

Hổ Tử tạm thời còn nghe không hiểu quá nhiều ngôn ngữ nhân loại, hắn chỉ nghe hiểu một chữ đi, khiến hắn bị dọa sợ, còn tưởng rằng Thịnh Dư sẽ phải rời khỏi hắn, lập tức nóng nảy, đầu lưỡi đột nhiên rất dùng sức ma sát cúc huyệt Thịnh Dư.Thịnh Dư cảm giác như có một mảnh giấy nhám đang đánh bóng cúc huyệt của mình, đau đến hít một ngụm khí lạnh, anh còn tưởng rằng Hổ Tử là đang biểu đạt bất mãn, xem ra hẳn là không muốn đi cùng anh.Nhưng Thịnh Dư không có cách nào ở lại trong rừng nguyên thủy này cả một đời, anh còn có người nhà đang chờ, Hổ Tử đáp lại khiến anh có chút khổ sở, nhưng loại khổ sở này rất nhanh đã bị khoái cảm thay thế, khoái cảm khiến đầu óc của anh đã mất đi năng lực suy tư."

Ư......"

Cúc huyệt dưới đầu lưỡi liếm láp của Hổ Tử, mẫn cảm co vào, bên trong còn lộ ra một ít dịch ruột non trong suốt, Hổ Tử cẩn thận liếm sạch sẽ dịch ruột non, sau đó tiếp tục mút vào cúc huyệt của Thịnh Dư.Chỉ mới ở chung được ngắn ngủi hai ngày mà thôi, Thịnh Dư đã có chút không nỡ xa Hổ Tử, tiếp tục như vậy nên làm gì mới tốt.Hổ Tử cũng không biết làm sao để lấy lòng Thịnh Dư, hắn tất cả đều là dựa vào bản năng, hắn thích Thịnh Dư còn có nhục huyệt và tao huyệt, cảm thấy rất thơm, bắt đầu ăn cũng rất ngọt, cho nên bản năng ăn liếm, cũng không biết mình làm như vậy khiến Thịnh Dư sảng đến muốn ngừng mà không được.Thịnh Dư níu lấy tóc Hổ Tử rên rỉ: "Ư a...

Chậm một chút......"

Hổ Tử đẩy hai chân anh lên, để hai huyệt dâm đều lộ ra, sau đó dùng đầu lưỡi từ xương đuôi của Thịnh Dư một đường liếm đến âm hạch phía trước, đầu lưỡi giống như bàn chải đang giúp Thịnh Dư giặt rửa.Thịnh Dư sảng đến suýt chút nữa mắt trợn trắng ngất đi, hôm nay Hổ Tử liếm không giống trước kia, cảm giác hôm nay Hổ Tử càng hung mãnh."

Ư...

Không muốn......"

Thịnh Dư nhẹ nhàng nói một câu không muốn.Hổ Tử thật sự buông anh ra.Tiếp theo, Hổ Tử dùng con ngươithâm thúy nhìn chăm chú lên Thịnh Dư, một câu cũng không nói, cứ như vậy nhìn xem.Một lát sau, Hổ Tử quay người đi ra ngoài.Thịnh Dư còn có chút mơ hồ, nằm tại chỗ một hồi lâu đều không hiểu Hổ Tử đã xảy ra chuyện gì.Hổ Tử đi ra ngoài thật lâu cũng chưa trở lại, Thịnh Dư vịn eo đứng lên, đi ra ngoài nhìn một chút, phát hiện Hổ Tử đang ngồi trên tảng đá ngoài động, không biết đang suy nghĩ gì.Thịnh Dư không đến gần, quay đầu vào trong huyệt động.Không biết qua bao lâu, Hổ Tử mới mang theo một thân hạt sương đi vào, ôm Thịnh Dư nằm dưới đất đặt ở trên đùi mình.Thịnh Dư nghiêng đầu tựa vào ngực Hổ Tử, hai người cứ như vậy ôm không nói.Qua một lát sau, Thịnh Dư mới động mấy lần, anh đưa tay xuống tìm tòi, mò tìm cự điểu tráng kiện của Hổ Tử, một tay hoàn toàn nắm không hết, tiếp theo Thịnh Dư bắt đầu chậm rãi lột động.Hổ Tử lần đầu tiên được vuốt ve như thế, sắc mặt đều phiếm hồng, cảm thấy rất dễ chịu.Vuốt ve không bao lâu, Hổ Tử bắn ra, toàn bộ tinh dịch dinh dính bắn trên mông Thịnh Dư, giờ khắc này trong huyệt động tràn đầy mùi nhục dục.Thịnh Dư lại giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên môi Hổ Tử hai lần, ngón tay từng chút xoa vào trong bờ môi, trêu chọc đầu lưỡi rộng rãi kia: "Liếm cho tốt...

Liếm mở hai huyệt, sẽ cho anh thao."

Hổ Tử nghe không hiểu lời này của Thịnh Dư có ý gì, có chút mộng bức.Thịnh Dư đành phải tự mình chủ động, giơ tay lên đẩy ngã Hổ Tử trên mặt đất, Hổ Tử một chút cũng không phản kháng, cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt đất.Tiếp theo Thịnh Dư nâng phần hông của mình lên, chậm rãi dạng chân ngồi trên mặt Hổ Tử, bờ mông nhẹ nhàng ép xuống, đem huyệt dâm của mình dán vào cánh môi Hổ Tử: "Ư......

Hảo hảo liếm...

Liếm tốt, sẽ cho anh thao..."

Hổ Tử nhìn nhục huyệt đưa đến mặt mình, kích động đến quên phải thương tâm, há rộng miệng liền hút, nhục huyệt mềm mại bị hắn bao khỏa ở trong miệng mút vào, tất cả dâm dịch bên trong đều bị hút ra, giống như là đang ăn quả dại chín mọng, khi hút nhẹ nhàng thì nước bên trong sẽ chảy ra, đồng thời so với quả dại chín mọng còn muốn ngọt hơn, nhục huyệt cũng giống vậy rất ngọt, rất thích.Hổ Tử cũng không biết tại sao mình lại thích như thế, dù sao chính là không thể dừng lại.Hổ Tử chỉ biết dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài mép thịt, còn chưa biết có thể đem đầu lưỡi luồn vào liếm bên trong, bất quá chỉ là liếm bên ngoài đã khiến Thịnh Dư không chịu nổi, anh vốn đang cách không trung ngồi trên mặt Hổ Tử, sau đó bất tri bất giác thoát lực, thẳng đến khi trọng lượng cả người hoàn toàn đặt trên mặt Hổ Tử."

Ưm...Ưm a......

A ha......"

Thịnh Dư giãy dụa muốn đứng lên, sợ ép hỏng Hổ Tử, thế nhưng Hổ Tử tưởng rằng anh muốn rời khỏi, vội vàng nhấn eo của anh, áp xuống.Thịnh Dư bất đắc dĩ, đành phải cứ như vậy ngồi trên mặt Hổ Tử, nhục huyệt bị đùa bỡn đến sung huyết sưng đỏ đặt trên mặt Hổ Tử cũng biến hình.Mà Hổ Tử đang thỏa thích mà nhấm nháp mỹ vị trước mắt, âm thanh mút vào hết sức vang dội bên trong huyệt động, thật quá dâm đãng.Thịnh Dư eo đều bắt đầu run rẩy, trước đó mới thoải mái qua không bao lâu, hiện tại lại bắt đầu thoải mái, bất quá anh còn giống như là ngại không đủ, mình uốn éo, ngồi trên mặt Hổ Tử dùng nhục huyệt của mình chậm rãi ma sát trên mặt của hắn, Thịnh Dư cũng không biết mình trở nên dâm đãng như thế từ lúc nào: "Hư......

A...

Sảng khoái...

Ưm Hổ Tử thật tuyệt...

Đầu lưỡi liếm thật thoải mái......

A ha ha......

Đằng sau cũng muốn, Hổ Tử...

Ưm...

Liếm đằng sau..."

Thịnh Dư dịch chuyển về phía trước, đem cúc huyệt của mình đưa đến bên miệng Hổ Tử, Hổ Tử dùng tay đẩy mông Thịnh Dư ra, đem mặt mình vùi vào, bờ môi mút vào cúc huyệt nho nhỏ."

Ưm......"

Thịnh Dư đã lâu chưa tắm, anh cũng không biết phía dưới nơi đó của mình có bẩn hay không, nhưng nhìn dáng vẻ Hổ Tử giống như nửa điểm cũng không chê, vậy anh cũng thả lỏng, dùng tay vạch mông của mình lên, vặn eo, dùng cúc huyệt ma sát trên môi Hổ Tử: "Hổ Tử...

Ưm a...

Thích cúc huyệt của tôi sao?"

Hổ Tử không thể nghi ngờ là rất thích, bằng không thì cũng sẽ không liếm loại địa phương này, cho dù có bẩn hắn cũng sẽ liếm sạch sẽ, hắn không chút nào ghét bỏ Thịnh Dư bẩn.Hổ Tử vẫn luôn liếm ở bên ngoài, Thịnh Dư cảm thấy như vậy còn chưa đủ, dùng ngón tay kéo ra cúc huyệt của mình, lộ ra một khe hở nhỏ bé, sau đó để đầu lưỡi của Hổ Tử cắm vào trong cúc huyệt của anh: "Ư......

Hổ Tử...

Đưa đầu lưỡi vào......

Ưm a...

Liếm bên trong cúc huyệt của tôi a ha......"

Thịnh Dư dâm đãng lắc mông, chờ Hổ Tử đem đầu lưỡi cắm vào trong cúc huyệt, anh hiện tại thật sự là quá tao, thế mà yêu cầu một dã nhân dùng đầu lưỡi thao cúc huyệt.Hổ Tử nghe không hiểu Thịnh Dư là nói gì, vẫn dùng đầu lưỡi liếm ở bên ngoà, không có đem đầu lưỡi cắm vào.Thịnh Dư cũng có chút sốt ruột, tao lãng lắc mông nói: "Ưm......

Mau vào......

A......"

Cúc huyệt đã bị Thịnh Dư dùng ngón tay kéo ra, có thể thấy rõ ràng tràng đạo bên trong phá lệ kiều nộn, Hổ Tử giống như đã hiểu.Thịnh Dư đợi không kịp nữa, dùng ngón tay bắt lấy đầu lưỡi Hổ Tử kéo vào trong cúc huyệt của mình: "Ư......

Đi vào nơi này..."

Hổ Tử cuối cùng cũng hiểu ra, giống như là đã học được kỹ xảo mới, đầu lưỡi linh hoạt chui vào bên trong tràng đạo, biểu cảm trên mặt Hổ Tử vừa vui mừng lại kinh ngạc, hắn khả năng không ngờ trong nhục huyệt còn có động thiên khác, bên trong so với bên ngoài còn muốn mềm mại nhiều nước hơn.Hổ Tử vui vẻ liếm láp nhục huyệt, đầu lưỡi nặng nề mà phá gãi vách trong tràng đạo, giống như là muốn tróc hết dịch ruột non ra ngoài.Đầu lưỡi dã nhân mạnh mẽ đâm vào bên trong tràng đạo, Thịnh Dư có thể rõ ràng cảm thụ được sinh động của đầu lưỡi, quấy làm tràng đạo của cũng đều muốn biến hình, ư...

Quá sướng rồi, loại thể nghiệm mới lạ này làm cho người ta mê muội, Thịnh Dư đem ép mông của mình xuống, muốn đầu lưỡi của Hổ Tử có thể đi vào càng sâu hơn."

Hổ Tử...

Ưm...

Thật tuyệt, tôi rất thích...

A a...

Đầu lưỡi quá lợi hại...

A ha......"

Thịnh Dư cũng không nghĩ ra cuối cùng mình sẽ bị đầu lưỡi của dã nhân chinh phục, thật sự là quá sướng rồi, tại sao có thể thoải mái như thế...

Thật là lợi hại, thật muốn cả một đời ngồi trên mặt dã nhân này không xuống.Thịnh Dư đưa tay vào trong tóc Hổ Tử, khi cảm giác được rất kích thích, sẽ dùng lực nắm chặt tóc Hổ Tử, Hổ Tử tuyệt không cảm thấy đau, đang chìm đấm bên trong khoái cảm liếm huyệt, tiểu huyệt thơm quá, hắn rất thích."

Hổ Tử......

Chậm một chút...

Ưm a......"

Đầu lưỡi Hổ Tử thỏa thích xuyên qua bên trong tràng đạo, mỗi một nơi ngóc ngách đều muốn thăm dò đến, đầu lưỡi cũng thô lỗ dã man như người, Thịnh Dư thích đến ghê gớm, hai chân không tự giác nắm chặt, kẹp lấy đầu Hổ Tử.Hổ Tử đặt bàn tay thô ráp của mình lên cặp mông đầy đặn đàn hồi của Thịnh Dư, một bên dùng sức xoa nắn, một bên ép mông lớn này lên trên mặt mình.Ngay lúc Thịnh Dư bị liếm chịu không nổi nữa muốn đứng dậy, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, bởi vì Hổ Tử đang nhấn lấy thân thể của anh.Thịnh Dư chỉ có thể nhẹ nhàng quơ mông lớn của mình, thấp giọng cầu khẩn nói: "Ư...

Có thể...

A ha...

Rút ra trước...

Ưm......"

Tràng đạo mềm mại mẫn cảm bị đầu lưỡi quấy làm cho bỗng nhiên co vào, Thịnh Dư cảm nhận được ruột của mình đanh run rẩy, cũng không đau, hơn nữa còn rất thoải mái, sảng đến khiến anh cũng có chút sợ hãi, cho nên chỉ muốn Hổ Tử mau đem đầu lưỡi rút ra, còn tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ không chịu nổi."

Ưm...

Không được, Hổ Tử, bỏ qua cho tôi đi...

A A ha......

Nhanh rút ra...

Ha...

Từ bỏ...

A ha...

A a......"

Thịnh Dư nhấn hai tay trên trán Hổ Tử, tiếp theo dùng sức muốn nâng mông của mình lên, anh vừa nâng lên, đầu lưỡi cũng bị rút ra, Hổ Tử lập tức đuổi theo, đem đầu lưỡi bị rút ra lại đâm vào.Ngay từ đầu thế nhưng là Thịnh dư mình yêu cầu Hổ Tử cắm đầu lưỡi vào, hiện tại Hổ Tử vừa học được kỹ xảo mới, cũng còn chưa chơi chán đâu, sao có thể để thịnh Dư tuỳ tiện rời đi, Hổ Tử mạnh mẽ chụp lấy eo Thịnh Dư hạ thấp xuống.Thịnh Dư vừa nâng mông lên lại bị đè xuống, phốc thử một tiếng, đầu lưỡi hoàn toàn cắm vào, chất lỏng bị ép văng khắp nơi.Thịnh Dư vẫn cố gắng, lắc lắc mông của mình muốn né tránh: "Ư...

Không được..."
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
7: Cuồng nhiệt liếm láp bướm nộn (2)


Sau khi thử mấy lần mà thấy không có tác dụng, Thịnh Dư đành thỏa hiệp, đặt mông trên mặt Hổ Tử, không nhúc nhích, chỉ có thể thở dốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ.Hổ Tử đầu lưỡi còn đang tùy tiện mà phun trào bên trong tràng đạo, Thịnh Dư thậm chí có thể nghe được đầu lưỡi quấy tràng đạo phát ra âm thanh, ưm, quá dâm đãng, thật sự là quá dâm đãng, Thịnh Dư cũng không biết từ lúc nào mà mình trở nên dâm đãng như thế, thế mà chủ động để một dã nhân dùng đầu lưỡi đâm cúc huyệt, chỗ kia rõ ràng bẩn như vậy, chính anh cũng ghét bỏ.Mà Hổ Tử lại không chút nào ghét bỏ, ngược lại còn đặc biệt thích liếm, hung hăng liếm láp bên trong tràng đạo, hoàn toàn không cảm thấy bên trong bẩn."

Ha......

Hổ Tử...

Đừng liếm nữa...

Rất bẩn......

Ư a......

Không muốn......"

Thịnh Dư hối hận, lẽ ra không nên nói cho Hổ Tử, để hắn đem đầu lưỡi cắm vào bên trong cúc huyệt của mình, anh quá xấu, vậy mà dạy Hổ Tử làm loại chuyện này.Thịnh Dư lại kịch liệt phản kháng: "Hổ Tử......

A a...

Nơi này rất bẩn đừng liếm nữa..

A a......

Đừng liếm...

A ha..."

Anh thực sự quá xấu, dạy Hổ Tử liếm nơi bẩn như thế của mình, quá xấu.Thịnh Dư nửa người trên nằm rạp trên mặt đất, nửa người dưới vẫn ngồi trên mặt Hổ Tử, anh bò về phía trước, muốn trốn thoát từ nơi này.Động tác nằm xuống của Thịnh Dư, khiến huyệt thịt nhỏ bé trước mặt của anh hoàn toàn dính chặt vào sống mũi Hồ Tử, âm đế mẫn cảm cọ lấy mũi Hổ Tử, sảng đến tay mềm chân nhũn ra, sức lực để bò cũng không có.Thịnh Dư tê liệt ngã xuống trên mặt đất, dưới háng của anh ép chặt vào mặt Hổ Tử.Không biết qua bao lâu, Hổ Tử mới đem đầu lưỡi của mình rút ra.Mà giờ khắc này Thịnh Dư đã sảng đến sắp ngất đi, trong đầu một mảnh bột nhão, cũng không biết phải suy nghĩ thế nào.Hổ Tử nhìn Thịnh Dư đang choáng váng, ôm anh từ dưới đất, đặt ở trong ngực, ôm thật chặt như thể anh là báu vật quý hiếm, còn tri kỷ cho Thịnh Dư uống chút nước.Thịnh Dư uống nước xong chậm rãi hồi thần, trên mặt anh một mảnh ửng hồng, xấu hổ nói với Hổ Tử: "Hổ Tử, lần sau đừng liếm đằng sau, thật bẩn, nơi đó là nơi bài tiết, không thể liếm."

Thịnh Dư cảm thấy mình rất xấu, vậy mà dẫn dụ Hổ Tử đơn thuần liếm nơi bẩn như vậy, mặc dù anh thì rất sướng rồi, nhưng loại chuyện này vẫn không thể lại để cho Hổ Tử làm, người bình thường hẳn là cũng sẽ không nguyện ý liếm lỗ bài tiết của người khác, quá ô uế.Hổ Tử không cảm thấy bẩn, còn cảm thấy rất thơm, trên người Thịnh Dư, không có chỗ là không thơm, dù sao hắn đều thích.Hổ Tử dùng cặp mắt sáng tỏ nóng bỏng nhìn chằm chằm Thịnh Dư, trên mặt còn nở nụ cười.Thịnh Dư biết hắn nghe không hiểu mình nói, nghĩ thầm Hổ Tử quá đơn thuần, nếu như bị những người khác bắt đi thì làm sao bây giờ.Thịnh Dư phát giác mình càng ngày càng thích Hổ Tử, anh giơ tay lên ôm cổ Hổ Tử, chủ động lên môi Hổ Tử.Hổ Tử nhãn tình sáng lên, càng vui vẻ hơn.Hổ Tử đã một mình sống trong cánh rừng này nhiều năm, kỳ thật trong cánh rừng này còn có dã nhân khác, nhưng Hổ Tử cùng bọn họ không hợp nhau, cho nên đều là độc lai độc vãng, cô độc đã quen, Thịnh Dư xuất hiện, khiến Hổ Tử cảm giác sinh hoạt trở nên tốt đẹp hơn cũng càng phong phú.Hổ Tử muốn giữ Thịnh Dư vĩnh viễn bên cạnh mình, nhưng hắn không biết phải dùng biện pháp gì để giữ người, chỉ biết là phải luôn nhìn Thịnh Dư, không cho phép Thịnh Dư chạy loạn, nếu Thịnh Dư muốn rời đi, hắn sẽ dùng cách trói con mồi, trói Thịnh Dư lại, không cho chạy loạn.Hổ Tử muốn giữ Thịnh Dư trong vùng rừng rậm này, mà Thịnh Dư lại muốn đưa Hổ Tử về nhà, mặc dù Hổ Tử sống bên trong khi rừng này cũng rất tốt, nhưng nơi này giấu giếm nguy cơ, mà Hổ Tử vẫn luôn ăn thịt sống, như vậy không tốt cho thân thể, trở lại hiện đại, Thịnh Dư cam đoan có thể cho Hổ Tử cuộc sống thoải mái hơn, anh có thể cho Hổ Tử mua một trang viên, để Hổ Tử ở bên trong, cũng giống như ở trong rừng vậy.Thịnh Dư giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hổ Tử: "Hổ Tử, cùng tôi trở về có được không?"

Thịnh là thật sự muốn đưa Hổ Tử cho về nhà.Mặc dù Thịnh Dư không biết Hổ Tử xen mình làm gì, nhưng anh đã thích Hổ Tử, anh sẽ không bỏ Hổ Tử một mình ở nơi này.Hổ Tử không nói chuyện, lẳng lặng mà nhìn biểu cảm của Thịnh Dư, cố gắng hiểu được điều gì đó từ vẻ mặt của Thịnh Dư.Hiện tại bọn họ vẫn là ngôn ngữ không thông, thật nhiều thứ Hổ Tử nghe không hiểu, Thịnh Dư đành phải không nghĩ chuyện này nữa, trước tiên dạy Hổ Tử nói ngôn ngữ nhân loại mới quan trọng.Thịnh Dư nghiêng đầu tựa trong lồng ngực rộng lớn của Hổ Tử, đặc biệt ấm áp, xem như không châm lửa cũng cảm thấy thật ấm áp.Côn thịt dưới chân Hổ Tử vẫn nóng hổi, vẫn luôn cứng rắn.Thịnh Dư đưa tay sờ lên côn thịt của Hổ Tử, phi thường tráng kiện, dài mấy chục centimet, côn thịt của anh trọn vẹn chỉ bằng một nửa, cây thịt to như thế, không biết vì sao có lực hấp dẫn rất mạnh với Thịnh Dư.Trước đó Thịnh Dư còn ghét bỏ đồ chơi này sao lại lớn như thế, hiện tại anh muốn hảo hảo nếm thử đại nhục bổng này.Thịnh Dư cúi đầu, hé miệng ngậm lấy côn thịt của Hổ Tử, bởi vì quá lớn, anh há miệng mở đến cực hạn, cũng chỉ có thể ngậm lấy quy đầu Hổ Tử, một đoạn thật lớn phía dưới cũng không có cách nào nuốt vào: "Ưm...

Thật lớn...

Ăn ngon......"

Hổ Tử lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó cảm giác được rất thoải mái, vẻ mặt cũng trở nên hưởng thụ.Thịnh Dư say mê ăn côn thịt của Hổ Tử, nếu là trước kia, có người dám đem tiểu đồ chơi nhét vào miệng trong của anh, anh khẳng định sẽ đánh người kia đến nhập viện, côn thịt cũng nhất định phải cắt đi, hiện tại anh vậy mà chủ động ăn côn thịt, còn cảm thấy ăn tất ngon rất hưởng thụ, khi ăn côn thịt của Hổ Tử, anh còn nhịn không được dâm lắc lắc động mông, hai tao động phía dưới cũng bắt đầu bài tiết dâm dịch.Hổ Tử nhìn về phía Thịnh Dư đang lắc mông mà nuốt nước miếng, hắn cũng muốn ăn nhục huyệt mỹ vị và côn thịt nhỏ của Thịnh Dư, thật sự rất muốn ăn rất muốn ăn...Hổ Tử mê muội mà nhìn Thịnh Dư đung đưa mông, cuối cùng nhịn không được, ôm lấy mông Thịnh Dư.Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hổ Tử treo ngược ôm lên, giờ phút này mông của anh hướng lên trên, trong miệng còn ăn đại kê ba của Hổ Tử, còn không đợi anh hoàn toàn kịp phản ứng, miệng rộng của Hổ Tử đã áp vào phía trên huyệt dâm của anh, đói khát mút vào huyệt dâm."

Hổ Tử...

Ưm...

Ư a a..."

Trong miệng Thịnh Dư vẫn còn nhét côn thịt, nói chuyện cũng ấp úng.Hổ Tử bưng lấy mông lớn của Thịnh Dư, điên cuồng mút liếm tiểu huyệt xinh đẹp, thơm quá, hắn rất thích, Hổ Tử cũng không biết tại sao mình lại thích như thế, nhưng chính là thích đến không thể ngừng được.Hổ Tử đã học được luồn đầu lưỡi vào trong huyệt, hắn thử nghiệm đem đầu lưỡi của mình ngả vào trong tao huyệt của Thịnh Dư, sau khi dùng đầu lưỡi mở ra múi thịt, có thể nhìn thấy lỗ thịt nhỏ phấn nộn, lỗ thịt nhỏ trông vô cùng xinh đẹp, màu sắc cũng đặc biệt tươi non, còn vừa đóng vừa mở, giống như là đang cố ý câu dẫn.Hổ Tử duỗi dài đầu lưỡi của mình đâm vào.Nhục huyệt bất thình lình ăn đầu lưỡi, kích động bài tiết ra mật dịch.Hổ Tử nuốt mấy ngụm, ăn hết mật dịch nhục huyệt phun ra, quá thơm, vừa mê vừa say, Hổ Tử lần đầu tiên ăn vào chất lỏng ngọt như vậy, động tác mút vào cũng dừng lại không được."

Ưm a......"

Thịnh Dư có thể cảm nhận được lực hút cường đại của Hổ Tử, không bao lâu huyệt thịt của anh đã bị hút nóng bỏng, rất nhanh liền sung huyết, trở nên càng thêm đầy đặn nhiều chất lỏng, nhìn xem cũng càng gợi cảm.Hổ Tử si mê ngửi ngửi liếm mút......

Sau khi đã ăn xong nhục huyệt, vẫn không quên vào xem tiểu cúc hoa đằng sau bị vắng vẻ, còn có côn thịt nhỏ trước mặt, đầu lưỡi lớn của Hổ Tử từ phía trước liếm đến đằng sau, lại từ đằng sau liếm đến phía trước, đem hạ thể của Thịnh Dư mỗi một góc đều liếm đến.
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
8: Bị liếm đến không thể kiềm chế phun nước tiểu


Không chỉ là liếm láp hạ thể, Hổ Tử còn nhét chân Thịnh Dư vào trong miệng, một hơi ăn hết hơn phân nửa, ngậm trong miệng vừa mút vừa liếm, động tác thô lỗ cuồng dã, Thịnh Dư cảm giác hắn giống như là dã thú đói bụng rất nhiều ngày, muốn đem mình ăn sống nuốt tươi, thật là đáng sợ.Hổ Tử cũng chỉ là rất yêu thích Thịnh Dư mà thôi, nếu thật sự hỏi hắn thích là gì, Hổ Tử không trả lời được, bởi vì không có ai dạy cho hắn thích là gì, hắn chỉ biết mình muốn ăn Thịnh Dư, toàn thân trên dưới đều muốn ăn một lần, hắn muốn Thịnh Dư ở lại bên cạnh hắn, luôn đồng hành cùng hắn.Hổ Tử thô bạo lưu lại dấu răng của mình trên chân thịnh dư, đầu lưỡi cuồng dã xuyên qua kẽ chân Thịnh Dư, mỗi kẽ chân đều muốn liếm, vừa hút vừa liếm.Thịnh Dư lần đầu tiên tiếp nhận liếm láp cuồng dã như vậy, anh không chút nào phản cảm, đồng thời còn rất thích, anh có thể cảm nhận được tình cảm cuồng nhiệt của Hổ Tử đối với anh, anh không biết lý giải của mình có đúng hay không, tóm lại anh cảm giác Hổ Tử hẳn là thích anh."

Ưm a......"

Thịnh Dư cũng dần dần trở nên cuồng dã, đầu lưỡi bên trên côn thịt Hổ Tử liếm thành vòng tròn lớn, rất nhanh một cỗ tinh dịch nồng hậu dày đặc phun vào trong miệng, anh không chút suy nghĩ nuốt mất tinh dịch đậm đặc giống như là sữa chua ở trong miệng.Bất tri bất giác hai người bọn họ đều trở nên cuồng nhiệt, nhiệt độ trong huyệt động đang lên cao, Thịnh Dư từng chút một ăn côn thịt của Hổ Tử, hút tinh dịch ra ngoài ăn đến sạch sẽ, dù là tinh dịch mùi tanh rất nặng khó mà nuốt xuống, thế nhưng anh vẫn có thể lộ ra biểu cảm rất hưởng thụ đem tinh dịch nuốt vào.Mà Hổ Tử càng không cần phải nói, chỉ cần là từ trong thân thể Thịnh Dư ra, cho dù là vật bài tiết hắn cũng có thể miệng lớn ăn hết.Dục vọng của Hổ Tử đã bị triệt để kích phát, con ngươi cũng biến thành màu tinh hồng, tất cả lý trí đều giống như cao ốc sụp đổ, trong khoảnh khắc biến thành phế tích, hắn thô bạo gặm cắn trên người Thịnh Dư, mặc dù hắn hiện tại vô cùng đói khát, nhưng hắn cũng không giống như đối đãi con mồi tổn thương Thịnh Dư.Hổ Tử chỉ lưu lại một dấu răng trên người Thịnh Dư, từ lòng bàn chân đến hạ thể, một đường tràn lan.Thịnh Dư cảm nhận được Hổ Tử mất khống chế, anh hơi thanh tỉnh, có chút sợ hãi, thế nhưng lúc này anh không có cách nào chạy trốn, nếu anh dám chạy trốn, Hổ Tử khẳng định sẽ cắt đứt chân của anh, trói giống như là trói con mồi."

Ưm...

Đau...

Ô ô..."

Hổ Tử giờ phút này đang cắn xé thịt môi của anh, khiến Thịnh Dư cảm giác được rất đau, nhịn không được khóc lên, mang theo nồng hậu dày đặc giọng nghẹn ngào nói một câu đau, nhưng như vậy vẫn không gọi lại được lý trí của Hổ Tử.Hổ Tử dùng sức liếm láp thịt môi của anh, thẳng đến khi mép thịt bị liếm đến trầy da, mới chuyển dời đến cúc huyệt đằng sau.Hổ Tử đem đầu lưỡi của mình cực nhanh cắm vào bên trong cúc huyệt quấy làm, tựa như là bị điên, động tác vừa nhanh vừa vội khuấy ruột Thịnh Dư, Thịnh Dư cảm giác thấy ruột của mình sắp bị quấy đến xáo trộn, bên trong tựa hồ cũng có thứ gì sắp bị ép ra.Thịnh Dư biết mình sắp không tự chủ mà đại tiện, lúc này tiếng khóc của anh cũng biến thành càng lúc càng lớn: "Ư...

Không muốn...

Ô ô...

Không muốn, thả ra......

A...

Thật là khủng khiếp......"

Tại sao Hổ Tử lại đột nhiên mất kiểm soát như vậy, cảm giác sắp phát điên.Thịnh Dư không chịu nổi điên cuồng như vậy, anh muốn trốn.Nhưng khi Thịnh Dư muốn bò về phía trước, động tác này, trực tiếp để Hổ Tử trở nên càng thêm điên cuồng.Hổ Tử một tay túm Thịnh Dư trở về, hắn không cho phép Thịnh Dư rời khỏi hắn, mặc kệ là lý do gì muốn rời khỏi cũng không được.Hổ Tử vững vàng cố định Thịnh Dư trong ngực của mình, đầu lưỡi càng phát ra gấp rút bắn vọt vào trong tràng đạo.Thịnh Dư ruột bị làm đến cảm giác muốn xấu đến đồng dạng, dịch ruột non đã bài tiết rất nhiều ra, hắn không biết là có hay không còn có khác đồ vật cũng đi theo dịch ruột non đi ra cùng với, nhưng là hắn không nhìn thấy, bởi vì Hổ Tử đã đem những vật kia đều cho nuốt lấy, Hổ Tử đói khát nuốt ăn lấy hắn dịch ruột non, thẳng đến sắp đem hắn ruột làm hỏng rồi, mới đem đầu lưỡi rút ra.Tiếp theo Hổ Tử nhắm ngay côn thịt nhỏ trước mặt Thịnh Dư.Côn thịt nhỏ sắp không kiềm chế được, bên trong chính tích táp chảy nước tiểu.Hổ Tử há miệng đem ngậm toàn bộ côn thịt nhỏ của Thịnh Dư vào trong miệng, dùng sức khẽ hấp, tiểu côn thịt vẫn đang tích táp chảy nước, không kịp nhịn xuống, trực tiếp dâng trào trong miệng Hổ Tử.Thịnh Dư nghiêng đầu đi, chỉ thấy hầu kết của Hổ Tử đang nhấp nhô lên xuống, từng ngụm từng ngụm nuốt nước tiểu, quá dâm đãng, sao có thể dâm đãng như thế, Hổ Tử, Hổ Tử...

Ưm...

Thả ra đi...Thịnh Dư sau khi trong nội tâm hò hét xong, liền hôn mê bất tỉnh.Hổ Tử như phát điên bú liếm, đối với hắn kích thích quá lớn.Sau khi Thịnh Dư ngất đi, Hổ Tử mới thanh tỉnh lại, Hổ Tử tựa hồ cũng nhận ra mình đã quá mức, hắn nhẹ nhàng ôm Thịnh Dư, dùng bàn tay to thô ráp của mình lau đi mồ hôi trên mặt Thịnh Dư.Thịnh Dư lần nữa tỉnh lại, bên ngoài hang động mặt đã là hoàng hôn, dưới người anh được đệm một chút cỏ khô, nằm coi như dễ chịu.Mà Hổ Tử đang học nướng thịt, bất quá Hổ Tử tay chân vụng về, thịt đều bị nướng khét.Thịnh Dư đứng lên, nói cho hắn biết: "Phải nhớ trở mặt, nếu không một mặt bị nướng khét, một mặt không được nướng chín."

Hổ Tử thấy anh ngồi dậy, mừng rỡ ôm anh vào trong lồng ngực của mình.Thịnh Dư thuận thế ngồi trên đùi Hổ Tử, nhìn xem thịt trên đống lửa.Bữa tiệc cuồng nhiệt dâm đãng trước đó, khiến thân thể Thịnh Dư lưu lại một chút bóng ma, hiện tại trong lòng anh còn có chút sợ.Thịnh Dư một bên xoay tròn thịt nướng, một bên nói với Hổ Tử: "Lần sau không thể như vậy..."

Trên người Thịnh Dư lúc này khắp nơi đều là dấu răng Hổ Tử để lại, nhìn thấy mà giật mình đáng sợ cực kỳ.Hổ Tử hai tay ôm lấy eo nhỏ của anh, trên xương bả vai chỗ hôn một chút: "Thơm..."

Cũng là bởi vì quá thơm, cho nên khiến hắn dừng lại không được.Thịnh Dư bất đắc dĩ nở nụ cười, hỏi: "Hổ Tử, anh thích tôi sao?"

Hổ Tử hiện tại còn không biết thích là gì, hắn ngây thơ mà nhìn Thịnh Dư.Thịnh Dư cũng quay đầu nhìn hắn: "Anh chỉ thích huyệt của tôi, hay thích con người tôi."

Thịnh Dư không biết là bởi vì thân thể nửa giống cái của mình, khiến Hổ Tử có phản ứng sinh lý, cho nên Hổ Tử mới có thể đói khát như vậy mà nhìn chằm chằm vào huyệt thịt của anh, hay là Hổ Tử thật sự thích con người anh.Bất quá nhìn trước mắt, Thịnh Dư cảm thấy Hổ Tử chính là xem mình như nữ nhân, trong khu rừng này không có những nữ nhân khác, cho nên Hổ Tử mới như thế trân trọng anh, nghĩ như vậy, Thịnh Dư khó chịu.Nếu trở lại hiện đại, nữ nhân đầy đường, Hổ Tử còn không phải sẽ đường cũng không đi được.Thịnh Dư cảm giác nơi ngực vừa chua vừa chát, anh chán ghét loại cảm giác này.Mình cũng thật sự là, tại sao phải cùng một dã nhân nói chuyện yêu đương, một dã nhân sao có thể biết gì tình tình yêu yêu.
 
[Đm/Edit/Cao H] Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
9. Điên cuồng liếm liếm liếm


"Quên đi, anh không thích cũng không sao."

Thịnh Dư cũng không phải là loại người nhất định phải chiếm hữu, anh mặc dù thích Hổ Tử, nhưng nếu Hổ Tử không thích anh, anh sẽ không chút do dự buông tay, sẽ không giống người khác nhất định phải đạt được.Thậm chí, Hổ Tử nếu sau khi trở lại hiện đại, thích những nữ nhân khác, Thịnh Dư sẽ cam tâm đem những nữ nhân kia đưa đến bên người Hổ Tử, mà Hổ Tử nếu đã chạm vào nữ nhân khác, vậy anh sẽ không tiếp tục để cho Hổ Tử chạm vào mình, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể làm huynh đệ.Mình bị lạc trong rừng rậm, cũng may có Hổ Tử, nếu không phải Hổ Tử đi săn hái quả, nói không chừng anh đã sớm chết đói, nói như vậy Hổ Tử vẫn là ân nhân cứu mạng.Thịnh Dư cũng mặc kệ Hổ Tử có nghe hiểu hay không, phối hợp nói: "Hổ Tử, anh cùng tôi trở lại xã hội loài người đi, ở đó có rất nhiều nữ nhân, chỉ cần anh thích, tôi đều có thể sắp xếp cho anh."

Hổ Tử mặc dù nghe không hiểu Thịnh Dư nói, nhưng hắn không phải người ngu, hắn có thể xem hiểu trên mặt Thịnh Dư có thần sắc khổ sở và cô đơn.Hổ Tử lời gì cũng không nói, chỉ hôn lên trên mặt Thịnh Dư.Hổ Tử không thể nào thích người khác, hắn cũng chỉ muốn Thịnh Dư, ngoại trừ Thịnh Dư, hắn cũng sẽ không cần ai.Thịt nướng chín, Hổ Tử tuyệt không sợ nóng, tay không xé thịt, đút phần mềm nhất cho Thịnh Dư ăn.Thịnh Dư cắn một miếng từ tay Hồ Tử, loại thịt không nêm gia vị này, bắt đầu ăn tuyệt không tệ hơn nhà hàng, đây cũng là món thịt nướng tươi ngon nhất mà Thịnh Dư từng nếm qua, đương nhiên, quan trọng hơn là tự tay Hổ Tử cho anh ăn.Trong lòng Thịnh Dư lập tức được lấp đầy, được ở bên người mình thích, dù chỉ là đơn giản ăn thịt nướng cũng rất vui vẻ.Hổ Tử nhìn thấy Thịnh Dư vui vẻ, trong lòng của hắn cũng vui vẻ.Ngay lúc Thịnh Ngọc đang ăn thịt do Hồ Tử đút cho, bên ngoài trong rừng cây đột nhiên có động tĩnh, giống như có người đang đi về phía này.Thịnh Dư có chút cảnh giác, sợ hãi là mãnh thú.Hổ Tử nhanh chóng ôm Thịnh Dư vào lòng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hướng kia, nếu thật sự có mãnh thú, hắn sẽ lập tức xuất thủ, giết chết đối phương.Ngay khi cả hai đều đâng cảnh giác, rừng cây bên kia xuất hiện một hình bóng nữ nhân, một nữ dã nhân hoàn toàn không mặc quần áo, bộ ngực không lớn không nhỏ cứ như vậy bộc lộ ở bên ngoài, hạ thể lông tóc mười phần tràn đầy, làn da cũng tương đối đen nhánh, giống với Hổ Tử.Thịnh Dư nhìn thấy nữ dã nhân, trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó lo lắng, anh sợ hãi Hổ Tử sẽ vừa ý nữ dã nhân này.Thịnh Dư nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Hổ Tử, thấy Hổ Tử đang theo dõi nữ dã nhân kia.Giờ phút này, Thịnh Dư tâm lạnh đi rất nhiều, anh tịch mịch lui khỏi vòng tay Hổ Tử, một nam nhân như mình, cùng một nữ nhân tranh, một chút ưu thế cũng không có, huống chi nữ dã nhân kia mới là cùng một loại người với Hổ Tử.Vốn đang còn tưởng trong khu rừng này không có nữ nhân, hóa ra là có.Thịnh Dư từng chút một rút ra khỏi vòng tay Hồ Tử, vừa lúc anh hoàn toàn sắp rời khỏi, Hổ Tử lại một tay ôm anh về.Hổ Tử vững vàng ôm chặt trong ngực, không cho phép anh rời đi.Thịnh Dư đưa tay đẩy hắn hai lần: "Hổ Tử, thả tôi ra đi."

Hổ Tử tựa hồ nghe hiểu câu nói này, còn hướng về phía anh lắc đầu.Sau đó, Hổ Tử thử nhe răng về phía nữ dã nhân kia, sau đó dùng Thịnh Dư nghe không hiểu, trao đổi cùng nữ dã nhân kia.Hổ Tử cùng nữ dã nhân giống như quen biết nhau, hai người cứ như vậy bô bô nói, Thịnh Dư đương nhiên một câu cũng nghe không hiểu.Nữ dã nhân hẳn là thích Hổ Tử, thế nhưng Hổ Tử có vẻ không mấy hứng thú với nàng, liên tục xua đuổi nàng, để nàng rời đi.Nhưng nữ dã nhân không chịu đi, còn trông như sắp khóc.Thịnh Dư tựa hồ cũng hiểu rõ hơn một chút, anh nắm chặt tay Hổ Tử nói: "Để nàng ở lại đi."

Hổ Tử suy tư một hồi, cuối cùng cho nữ dã nhân vào trong huyệt động.Thịnh Dư đưa cho nàng một khối thịt nướng, nàng cầm lấy, nghiên cứu một lúc mới thử ăn một miếng, sau đó bắt đầu ăn từng ngụm lớn.Thịnh Dư giữ nàng lại cũng không có nguyên nhân nào khác, chỉ nghĩ Hổ Tử nếu không cùng mình rời đi, chí ít cũng có thể cùng nữ dã nhân này gắn bó làm bạn.Thịnh Dư cũng không muốn tặng Hổ Tử cho người khác, cho nên cuối cùng vẫn phải xem lựa chọn của Hổ Tử, nếu Hổ Tử lựa chọn nữ dã nhân này, anh cũng sẽ không nói gì.Hổ Tử nhìn cũng không nhìn nữ dã nhân kia, ánh mắt hoàn toàn dán trên người Thịnh Dư.Thịnh Dư rất tuấn tú, ngũ quan và hình dáng đều không gì sánh kịp, tứ chi thon dài, làn da trắng nõn, phía dưới một sợi lông cũng không có, nhục huyệt phấn nộn còn nhiều nước, dù là nam nhân, anh cũng so với nữ dã nhân kia càng có thể kích phát dục vọng của con người, chỉ cần có mắt đều biết lựa chọn như thế nào.Hổ Tử cũng không ngốc, Thịnh Dư trong mắt hắn chính là đại bảo bối, về phần nữ dã nhân, trong bộ lạc nữ tính có nhiều lắm, hắn một chút dục vọng cũng không có.Nữ dã nhân là đến nương náu Hổ Tử, bạn lữ trước đó của nàng đã chết trong lúc đi săn, hiện tại nàng một mình không có cách nào sống sót, nên đến tìm Hổ Tử, nhưng Hổ Tử không muốn làm hiệp sĩ đổ vỏ, hắn đã có Thịnh Dư.Mà Thịnh Dư lại mỹ vị như vậy, Hổ Tử mới không ngốc đâu, hắn sẽ không từ bỏ Thịnh Dư, chọn một nữ dã nhân để tang chồng.Nữ dã nhân thấy mình được giữ lại, cho rằng Hổ Tử đã chịu muốn nàng, thế là sau khi ăn xong, nữ dã nhân hướng đến trên người Hổ Tử cọ cọ, nàng còn nâng chân của mình lên, lộ ra huyệt câu dẫn Hổ Tử.Hổ Tử mới sẽ không bị huyệt đen thui của nàng hấp dẫn, cau mày, rất không cao hứng hướng về phía nàng rống lớn một tiếng, nếu không phải Thịnh Dư ở đây, Hổ Tử khả năng đã muốn động thủ.Thịnh Dư ngăn cản Hổ Tử: "Anh không thích nàng sao?"

Một ngày nghe được hai chữ thích, chữ thích này, Hổ Tử chậm rãi có chút hiểu được, hắn nhẹ gật đầu, biểu thị không thích.Thịnh Dư nở nụ cười: "Vậy cứ mặc kệ nàng là được."

Trời đã tối đen, hiện tại cũng không thể đuổi nữ dã nhân đi, Thịnh Dư hảo tâm giữ nữ dã nhân lại, ngày mai lại để nàng rời đi.Nữ dã nhân đã sinh con, rất hiểu biết về phương diện kia, nàng biết nam nhân chỉ cần đi vào trong cơ thể của nàng, sẽ thích nàng, cho nên nữ dã nhân còn đang câu dẫn Hổ Tử.Nhưng Hổ Tử không phải là tiểu tử đơn thuần.Hổ Tử ngay trước mặt nữ dã nhân, hút vào nhục huyệt của Thịnh Dư.Nữ dã nhân tò mò nhìn Thịnh Dư, có thể là kết cấu thân thể của Thịnh Dư khiến nàng cảm giác rất kỳ quái.Nữ dã nhân tò mò vây quanh Thịnh Dư dạo qua một vòng.Thịnh Dư lập tức có loại cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, đưa tay lên che kín mặt mình.Nữ dã nhân hỏi Hổ Tử một câu.Hổ Tử ngẩng đầu nhìn nàng.Thịnh Dư một câu cũng nghe không hiểu, nếu nghe hiểu, hẳn là sẽ rất vui vẻ, bởi vì Hổ Tử đang khoe khoang với nữ dã nhân, nói huyệt dâm của anh rất ngọt rất mỹ vị.Nữ dã nhân hiểu Hổ Tử đã coi trọng Thịnh Dư, không thèm mình, thế là rất tự giác rời đi, trở về bộ lạc của mình.Thịnh Dư giơ tay lên đặt trên đầu Hổ Tử: "Ư......

Đủ rồi......

Nàng đã đi......"

Thịnh Dư cho là Hổ Tử cố ý muốn biểu diễn cho nữ dã nhân nhìn.Nhưng Hổ Tử cũng không phải loại người cố ý muốn biểu diễn, hắn chính là thích, một chút cũng không muốn dừng lại.Lần này Hổ Tử liếm rất ôn nhu, không có điên cuồng giống trước đó.Thịnh Dư nằm đó, từ từ nhắm hai mắt chậm rãi hưởng thụ, như đang cẩn thận nhấm nháp rượu.Thịnh Dư nắm tay cắm vào bên trong tóc Hổ Tử: "Ư......"

Nếu như có thể vẫn luôn tiếp tục cùng Hổ Tử như vậy thì tốt rồi, Hổ Tử cũng hi vọng có thể vẫn luôn tiếp tục như thế này.
 
Back
Top Bottom