- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 422,390
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 126 - Thiên tử chi kiếm...
Chương 126 - Thiên tử chi kiếm...
Về sau, trong số những phi tần có địa vị cao, An phi cũng có mặt.Hoàng đế mỉm cười nói:
"Hôm nay là ngày đại hỉ, chính là sinh nhật Thái tử, các khanh bình thân."
Trong đám đông, Kê Lâm Hề đứng dậy, khó lòng kìm nén, đưa mắt nhìn về phía Thái tử mà mình hằng thương nhớ....Anh bị người trong lòng mê hoặc đến thần hồn điên đảo....Thái tử đội kim quan, thắt đai ngọc, gương mặt chẳng ôn nhu thân cận như khi đối diện hắn, mà mang theo vẻ lãnh đạm uy nghi của kẻ đứng trên vạn người, khiến người khác không khỏi run sợ.Kê Lâm Hề đè nén tình ý trong lòng, nhìn ánh trăng đan xen cùng ánh đèn cung đình chiếu lên gương mặt Thái tử, đẹp đến mức như tranh vẽ cũng chẳng bằng.Sở Úc chú ý tới ánh mắt của anh, khi bước ngang qua thì hơi nghiêng đầu, nhìn anh một cái.
Nụ cười ôn nhu cùng cái gật đầu khẽ lướt qua, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, Kê Lâm Hề liền cảm thấy tâm hồn mình bị Thái tử câu mất.Xử lý xong việc tiếp đón, Kê Lâm Hề bước đến gần Sở Úc thì nhìn thấy Yến Hoài.
Trước đó Yến Hoài gửi thư nói sẽ cho hắn một bất ngờ, nhưng không hề nói sẽ quay về kinh.
Trong thoáng chốc hắn hơi ngạc nhiên, rồi thấy Yến Hoài phất tay với mình, bước chân khựng lại, khóe môi cong lên đáp lại.Hoàng hậu cũng nhận ra Yến Hoài đã trở về.
Ánh mắt bà lướt qua con trai mình, thầm hiểu bọn họ lớn lên bên nhau, Yến Hoài tất nhiên phải trở lại kinh thành.
Thái tử thấy bạn tốt bất ngờ xuất hiện, trong lòng chắc chắn cũng vui mừng.Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Kê Lâm Hề chua xót vô cùng.
Anh biết bản thân có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là đưa Yến Hoài rời khỏi kinh thành, nhưng không thể cắt đứt được tình nghĩa giữa Thái tử và Yến Hoài.
Giờ bạn cũ gặp lại, hẳn trong lòng điện hạ vô cùng hạnh phúc.Huống hồ, việc anh khiến Yến Hoài rời đi, ngoài tâm tư của mình thì cũng có phần nghĩ cho Thái tử.Bên cạnh Thái tử đã có Vân Sinh.
Yến Hoài ở cạnh hắn cũng chẳng có ích lợi gì.
Nếu Yến Hoài thực sự có năng lực, đến biên quan lập công, thu phục nhân tâm, thì đối với việc Thái tử đăng cơ sau này chưa chắc không phải là trợ lực.Trong cung, bảy phần cấm vệ nắm trong tay Hoàng thượng, ba phần còn lại do Hoàng hậu quản.
Quyền thế ấy không ai có thể đoạt được.
Hoàng đế sẽ không trọng dụng Yến Hoài, muốn giúp Thái tử, Yến Hoài chỉ còn con đường này....Yến tiệc sinh nhật Thái tử, Hoàng hậu đã sớm sai thợ trong cung chế tác ba ngàn ngọn đèn chúc phúc, sau màn pháo hoa rực rỡ là vô số đèn lồng bay lên trời.
An phi – sủng phi của Hoàng đế – ngồi bên dưới, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ấy, liền nâng tay áo che miệng cười khẽ:
"Hôm nay sinh nhật thái tử, quả thật phô trương đến cực điểm."
Hoàng hậu cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống nàng một cái:
"Thái tử đến tuổi đội mũ, ấy là chuyện hệ trọng của quốc gia.
Nếu vẫn đơn sơ như trước, thì các hoàng tử trong cung chẳng ai kịp trưởng thành, vậy mặt mũi quốc gia để đâu?"
An phi lén nhìn Hoàng đế, thấy người không nói gì thì vội cúi đầu nhu thuận:
"Hoàng hậu nói rất đúng, là muội muội lỡ lời."
Các cung nhân bưng lên rượu ngon cùng thức ăn, Lễ Bộ cho diễn tế vũ, tiếng chuông ngân vang, tiêu sáo réo rắt, vũ công tay phải cầm quạt, tay trái cầm cành ngọc, từng động tác uyển chuyển tao nhã đến cực điểm.Yến hội đã đi được quá nửa, tới canh giờ, Kính Niên liếc xuống dưới, ánh mắt ra hiệu.
Chẳng bao lâu, vài cung nhân bưng một thanh trường kiếm đến trước mặt Hoàng đế, quỳ xuống.Sở Cảnh theo bản năng muốn đưa tay nhận lấy, nhưng vừa vươn tay liền ý thức được mình đã không còn sức cầm nổi thanh kiếm ấy.
Long Uyên kiếm, danh kiếm thiên hạ truyền mấy trăm năm, vào tay hoàng đế liền thành thiên tử chi kiếm, biểu tượng của ngôi báu.
Nhưng đâu phải ai làm hoàng đế cũng giỏi võ, mà kiếm này lại nặng, nếu ôm cả hai tay thì còn tạm được, nhưng tuyệt chẳng có chút uy thế.
Ông một tay cầm, làm sao khống chế nổi?Nhìn thấy thanh kiếm, sắc mặt An phi lập tức biến đổi, trong tay áo bàn tay siết chặt.
Nếu không phải Lục hoàng tử giữ nàng lại, nàng đã bật dậy.
Là người thân cận nhất bên cạnh Sở Cảnh, nàng sao có thể không hiểu chuyện này mang ý nghĩa gì.Sở Cảnh thu tay, quay đầu nhìn về phía Sở Úc, khuôn mặt hiền hòa gọi:
"Thái tử."
"Phụ hoàng."
Sở Úc đứng dậy."
Đây là Long Uyên – thiên tử chi kiếm.
Nay trẫm tuổi đã cao, không còn dùng nổi.
Hôm nay ngươi vừa tròn hai mươi tuổi, nhân dịp này trẫm trao lại cho ngươi, mong con gánh vác trách nhiệm về sau."
"Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng.
Nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng của phụ hoàng cùng hoàng hậu."
Sở Úc hành lễ nhận kiếm.Thân kiếm đen tuyền, chuôi dài, ánh sáng mờ ảo thâm trầm, nắm trong tay nặng nề vô cùng."
Rút ra xem thử."
Sở Úc liền rút kiếm.
Hàn quang lóe lên như sương tuyết.
Hắn cúi đầu ngắm Long Uyên kiếm, khó giấu nổi niềm vui, vẻ lãnh đạm thường ngày trên mặt cũng tan đi đôi phần:
"Nhi thần thật sự rất thích thanh kiếm này, chỉ tiếc võ nghệ không tốt, để kiếm ở trong tay nhi thần e rằng uổng phí."
Sở Cảnh thầm nghĩ, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Ông liếc nhìn Hoàng hậu, thấy bà khẽ mím môi, rồi ánh mắt rơi xuống mặt Sở Úc, mang theo nụ cười bao dung:
"Ngươi là Thái tử, sau này sẽ là hoàng đế.
Võ công cái thế làm gì?
Thanh kiếm này, chỉ có ngươi mới xứng có được."
Cha con đối diện nhau, trong ánh mắt tràn đầy từ ái, những hiềm khích trước đây dường như đang dần tan biến.Lục hoàng tử nắm chặt ống tay áo mẫu phi, sắc mặt từng chút trầm xuống.Đám quan viên phe Thái tử thấy cảnh tượng này thì vui mừng khôn xiết, còn phe Lục hoàng tử thì mặt mày khó coi.Một số quan trước đây nghĩ Lục hoàng tử được sủng ái hơn, mới theo thuyền hắn, giờ thì chỉ biết âm thầm chửi Hoàng đế vô tình.
Ngày trước hết mực lạnh nhạt chèn ép Thái tử, thậm chí từng có ý bỏ, vậy mà nay lại trao kiếm của bậc thiên tử cho hắn, còn nói ra những lời ấy.
Đúng là đoán lòng đế vương như mò kim dưới đáy biển, chẳng thể đoán nổi.Sau khi Hoàng đế ban kiếm, các phi tần cùng triều thần cũng lần lượt dâng lễ vật.Đến lượt Sở Tuy.Hắn cố nặn nụ cười, đứng dậy dâng lễ:
"Ta biết Thái tử hoàng huynh thích chơi cờ, liền sai người làm riêng một bộ bàn cờ bằng lưu ly, mong hoàng huynh thích."
"Cảm ơn lễ vật của lục đệ, ta sẽ trân trọng."
Sở Úc gật đầu nói với hắn.Thẩm Văn Trí đưa lên một chiếc bình gốm men xanh.Đến lượt Yến Hoài.Yến Hoài bưng một chiếc hộp dài bước lên gần.
Hoàng đế nhìn hắn cười:
"Ngươi và Thái tử tình nghĩa quả nhiên sâu nặng, từ biên quan gấp gáp trở về, hẳn là rất mệt rồi.
Không biết ngươi tặng cho Thái tử thứ gì?"
Yến Hoài quỳ xuống đất, mở chiếc hộp dài ra.
Bên trong là một thanh kiếm, thoạt nhìn không phải vật phàm, toàn thân bạc sáng, lưỡi kiếm khảm văn bình an màu đỏ.
"Thanh kiếm này chính là sinh nhật lễ mà thần dâng cho Thái tử điện hạ."
Hoàng đế nheo mắt nhìn thanh kiếm, đang định mở miệng thì Lục hoàng tử đã vội lên tiếng trước:
"Yến thế tử cũng dâng kiếm?
Thanh kiếm này hình như mới được rèn thành, không biết Yến thế tử lấy được từ đâu?"
Yến Hoài liếc hắn ta một cái, đáp:
"Thanh kiếm này là do Lâu tướng quân cùng vài vị tướng đóng ở biên quan nhờ thợ rèn trong quân đặc chế.
Ngày đó Thái tử cùng quân dân chung tay trấn thủ biên quan, chống lại Tây Liêu, mấy vị tướng quân cảm kích, liền sai thần dâng thanh kiếm này làm sinh nhật lễ.
Trên thân kiếm khắc bình an văn, là tâm ý riêng thần cầu chúc Thái tử cả đời bình an vui vẻ, thuận buồm xuôi gió."
"Thì ra là Lâu tướng quân bọn họ nhờ rèn."
Sở Tuy không biết mình dùng tâm tình thế nào thốt ra câu này.
Hắn ta chưa bao giờ thoát khỏi cái bóng của Thái tử.
Dù khi còn nhỏ hay hiện tại, chỉ cần Thái tử đi biên quan một chuyến, lập tức chiếm được lòng quân, mà bản thân hắn ta... hắn ta thực sự có ai hết lòng vì mình sao?Hắn ta lôi kéo triều thần, chiêu hiền đãi sĩ, nhưng liệu có thể có được sự trung tâm như Thái tử?Hoàng đế cất giọng:
"À, nếu vậy thì thanh kiếm này thật sự có ý nghĩa phi thường."
"Thế còn đặc điểm của nó?
Yến thế tử có thể nói rõ cho trẫm và Thái tử nghe chăng?"
"Thanh kiếm này dùng phương pháp đặc chế trong quân, thân kiếm cực nhẹ, mềm dẻo nhưng sắc bén, chém sắt như bùn."
"Vậy hãy biểu diễn cho trẫm, Hoàng hậu và Thái tử xem."
"Tuân mệnh."
Yến Hoài đứng dậy, rút kiếm.
Lưỡi kiếm sáng như nước thu, ánh sáng lưu chuyển.Cậu vốn đã anh khí bức người, khi còn trẻ đã tuấn tú, nay lại thêm khí chất lạnh lẽo nơi biên quan.
Thanh kiếm mảnh khảnh mềm dẻo trong tay cậu như vật sống, vừa nhu vừa cương.
Chỉ một thoáng múa, đã đẹp mắt như vũ điệu, hứng lấy từng cánh hoa rơi.
Nhưng ngay sau đó, khí thế bỗng xoay chuyển, sát khí tràn ra, chỉ một chiêu hoa rơi vụn nát, bay tán loạn khắp nơi.Một tiếng "vù" vang lên, thân kiếm quấn quanh eo Yến Hoài, rồi bị cậu xoay tay thu về.
Nhờ bàn ghế phụ thân mẫu thân che chắn, cậu khẽ nhảy lên, nhẹ nhàng như chim hồng, một kiếm tung ra, chém đứt nhánh hoa rơi gọn trong tay, lập tức tra kiếm trở lại vỏ, hai tay nâng cành hoa dâng tới trước mặt Thái tử.Thiếu niên oai hùng, phong tư hiển hách, khiến người xem không thể rời mắt.Đến mức ngay cả Kê Lâm Hề cũng biến sắc.Anh siết chặt chén rượu trong tay, nhìn ánh mắt Thái tử dừng lại trên người Yến Hoài, lại thấy hắn mỉm cười nhận lấy cành hoa.
Trong lòng Kê Lâm Hề như bị độc trùng gặm xé, "rắc" một tiếng, chén rượu trong tay bị bóp nát, mảnh sứ sắc bén đâm xuyên da thịt, máu chảy ra.Hoàn hồn lại, anh vội cúi đầu, buông mảnh chén vỡ, xé một mảnh vạt áo băng tạm vết thương.Hôm nay là sinh nhật điện hạ, tuyệt đối không thể để thấy máu, thấy máu là điềm xấu.Nhìn lại lễ vật của mình trên bàn, niềm tin vốn đầy ắp cũng bắt đầu dao động bất an.Lễ vật của mình... có thể hấp dẫn ánh mắt Thái tử không?Thái tử sẽ thích nó chăng?Anh là người thông minh, thừa biết lễ vật mình chuẩn bị, dù tâm huyết đến đâu, vẫn không thể so với thanh kiếm mà Yến Hoài dâng lên.
Yến Hoài không chỉ dâng kiếm, mà còn dâng cả lòng quân, lòng dân.Nhìn sắc mặt Hoàng hậu, đã rõ bà rất vừa ý với lễ vật ấy.
Ánh mắt nhìn Yến Hoài cũng dịu dàng đến cực điểm.
Nếu Yến Hoài là nữ tử, e rằng Hoàng hậu đã hận không thể lập hắn làm Thái tử phi ngay tại chỗ.Anh từng nghĩ sẽ tìm cơ hội lấy lòng Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu quanh năm ở trong Tê Hà cung, anh nào có cơ hội tiếp cận?Đến lượt anh dâng lễ vật."
Ngự sử thừa Kê Lâm Hề, dâng sinh nhật lễ cho Thái tử điện hạ ——"Kê Lâm Hề siết chặt bàn tay trong tay áo, đứng dậy.
Anh vốn tự phụ, tin rằng chuyện gì cũng có thể làm, không ai hơn được mình.
Nhưng trước ánh sáng châu ngọc là Yến Hoài, lễ vật với anh không chỉ là lễ vật, mà còn giống như một trận tế lễ đi cầu hôn vị hôn thê.
Yến Hoài là tình địch, mà vừa rồi một màn múa kiếm kia, giống như anh đã thua trắng trong lễ nghi ấy.Anh hai tay nâng chiếc hộp lên trước ngự tọa."
Hạ quan Kê Lâm Hề, nhân dịp sinh nhật Thái tử, dâng lên một chiếc đèn Nguyệt Cung."