Kê Lâm Hề từ rất sớm đã biết rõ, bản thân và Hoài phu tử vốn không cùng một đường.
Hoài phu tử không ham danh lợi, tính tình cổ hủ, không ưa tranh đấu chốn quan trường, lại càng ghét đám tiểu nhân luồn cúi.
Vào quan trường chưa được bao lâu liền xin từ chức, về ở ẩn.Mà anh, điều mong mỏi nhất chính là danh lợi và mỹ nhân, vào quan trường cũng chỉ biết dựa vào thủ đoạn để leo lên, chẳng từ việc gì.Anh ngồi trên giường chờ một lát, lắng tai nghe ngóng bên ngoài, thấy không có động tĩnh gì, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài xem thử, lại thấy không có ai.
Đợi thêm một lát, anh mới mò mẫm châm đèn đốt đuốc, mở ra những lễ vật do quan viên, hương thân, thương nhân đưa đến.Vàng bạc, trân châu, đá quý, cẩm y hoa phục, ngọc đai lưng...Những thứ trước kia chỉ từng thấy mà chưa từng chạm đến, giờ phút này đều ở ngay trước mặt, mặc anh thưởng thức.
Anh nhìn hồi lâu, đến lúc nhìn chán, mới đem đống đó ném sang một bên, lấy quân cờ trong lòng ra, đặt trong lòng bàn tay mà vuốt ve, lại dán lên mặt mình soi gương.
Nghĩ nghĩ, anh lại mở chiếc rương mang theo, rương này lúc trước dùng để đặt trong xe ngựa tri huyện khi đi dự tiệc.Mũ Thám Hoa Lang vẫn nằm trong đó, sạch sẽ, không dính bụi trần.Anh lấy mũ đội lên đầu, gắn quân cờ vào mặt, cuối cùng cũng thấy được vài phần thỏa mãn."
Không biết ở kinh thành... hôm nay ngươi sống có tốt không?"
Ta rất nhớ ngươi....Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Kê Lâm Hề đã dậy, thay lên người cẩm phục, từ trong rương lấy ra lễ vật anh chuẩn bị cho Hoài phu tử, Tề nương tử và hai đứa nhỏ, rồi mặc áo vải, luyện tập một hồi, sau đó ra ngoài gánh nước, bổ củi.Tề nương tử vừa thức dậy đã thấy anh đang làm mấy việc ấy, vội ngăn lại:
"Ngươi giờ là Thám Hoa Lang rồi, sao còn làm mấy việc này?"
"Không hề gì."
Kê Lâm Hề chồng đống củi đã chẻ xong lại một chỗ, rửa tay sạch sẽ rồi vào nhà lấy hộp lễ vật, đưa ra ngoài:
"Hôm qua về muộn, lễ cho sư phụ sư nương bị đè dưới rương sách, giờ mới lấy ra được.
Mong sư nương nhận cho."
Tề nương tử cũng không khách sáo, mở ra xem, cười vô cùng vui vẻ:
"Vẫn là ngươi hiểu lòng ta, thứ ngươi chọn đều hợp ý ta, không như lão sư ngươi, suốt ngày mua mấy thứ màu mè, mặc cũng không dám mặc ra ngoài, chỉ có thể mặc trong nhà."
Trong hộp là một bộ váy áo màu xanh lơ, cùng một chiếc trâm cài đầu.
Nàng yêu thích không thôi, lập tức vào thay:
"Đợi lát nữa lão sư ngươi tỉnh lại, ta phải cho hắn giật mình mới được.
Trước kia ta cũng là mỹ nhân có tiếng trong vùng đó nha."
"Hắn tối qua ngủ muộn, cũng không biết nghĩ cái gì, cứ thở ngắn than dài, chẳng chịu nói với ta một câu."
Trong phòng, nghe tiếng động bên ngoài, Hoài Tu Vĩnh liền thức dậy.
Ông đẩy cửa bước ra, thấy hai đứa nhỏ mặc đồ mới, vui vẻ chơi đùa, chạy tới chạy lui."
Giờ mới chịu dậy?
Mau đi rửa rau nấu cơm."
Tề nương tử từ phía sau bưng nước va vào ông một cái."
Nàng đúng là sư tử Hà Đông..."
Hoài Tu Vĩnh vừa nổi chút giận, quay đầu lại định nói thêm gì đó, nhưng vừa nhìn thấy nàng thì lời lại nghẹn trong cổ họng.
Tề nương tử nhướng mày nhìn ông, một lúc lâu sau ông mới khô khốc nói:
"Nàng hôm nay... sao lại như vậy?"
Tề nương tử đắc ý đáp:
"Đẹp đúng không?
Phật nhờ vàng, người nhờ áo.
Lâm Hề chọn đồ còn giỏi hơn ông nhiều."
"Này."
Nàng khẽ nghiêng đầu, làm chiếc trâm khẽ lay động, cười đến không giấu nổi:
"Ta còn chưa từng đeo trâm đẹp như vậy đâu."
Hoài Tu Vĩnh nhìn Kê Lâm Hề ngoài sân, kéo Tề nương tử lại, kéo đến chỗ anh tưởng là không nghe được:
"Nàng sao lại lấy đồ của nó?"
Tề nương tử cười lạnh:
"Sao ta lại không thể lấy?
Lâm Hề mua tặng ta lễ vật, ta nhận thì có gì sai?
Nó là nửa đứa con của ta, con hiếu kính mẹ nuôi, mẹ nuôi còn không được cảm kích à?"
"Ngươi!
Ai!
Ta thật không nói nổi nàng!"
Tề nương tử đặt chậu xuống cạnh, lạnh nhạt nói:
"Nói không nổi?
Ha!
Ta chẳng lẽ còn chưa hiểu nổi cái tính nết chết tiệt của ông?
Trong lòng ông không vui vì thấy đứa học trò nghèo khổ của mình giờ mặc áo gấm, nhận bao nhiêu lễ, được người ta tung hô, có phải không?"
Nàng rất giỏi đâm trúng chỗ đau của Hoài Tu Vĩnh:
"Phải rồi, ông là người thanh cao, không ham danh lợi, càng không coi trọng tiền tài, chỉ xem trọng danh tiếng, thấy người khác chạy theo danh lợi thì khó chịu.
Nhưng học trò ông từ bé không cha không mẹ, sống khổ sở, cố gắng học hành chẳng phải cũng vì muốn đổi vận sao?
Chẳng lẽ phải giống ông, hai bàn tay trắng, chẳng cần gì hết, rồi chết đói à?"
Hoài Tu Vĩnh bị chạm trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:
"Nàng thì biết gì?
Nó giờ là Thám Hoa Lang, sau này bước vào quan trường, nếu không biết lo cho dân, chỉ biết mưu lợi mà leo lên, cuối cùng cũng chỉ là bị danh vọng làm mờ mắt, hại dân hại nước!"
"Hôm qua ta ra đón nó, tận mắt thấy nó được tri huyện và một đám người đón rước.
Đáng ra nó phải từ chối, quay về đây báo cho chúng ta biết mới phải..."
"Thôi đi."
Tề nương tử cắt lời ông, "Tướng công à, người ta là học trò ông, không phải con ông.
Nó đỗ Thám Hoa Lang cũng là nhờ vào tư chất và nỗ lực của nó, có bao nhiêu phần liên quan tới phu tử ông?
Về rồi lại bắt nó nghe một đống đạo lý ông giảng, ai mà chịu nổi?
Chúng ta đối với nó có ơn, nhưng đừng lấy ơn đó mà ép người ta phải thành cái hình mẫu trong đầu ông.
Người có đường của người, chúng ta có đường của chúng ta.
Ông để ý thì cứ để ý, chẳng lẽ còn định tuyên bố đoạn tuyệt sư đồ, không cho nó đi con đường quan lộ nữa à?"
Hoài Tu Vĩnh nghẹn họng:
"Ta... ta..."
Ông đương nhiên sẽ không làm thế.
Dù ông không thích bộ dạng hiện giờ của Kê Lâm Hề, cũng biết sau này anh có thể sẽ thành loại quan mà ông chán ghét, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chặt đứt con đường của anh.Tề nương tử liếc ông một cái:
"Huống hồ hôm nay Lâm Hề còn mang y phục đổi về đây, vậy chẳng phải đã đủ tôn trọng ông rồi sao?"
Hoài Tu Vĩnh cạn lời, chỉ biết hừ một tiếng, phất tay áo quay đi.
Một lúc sau, ông liếc qua cửa sổ nhìn Kê Lâm Hề, thấp giọng lẩm bẩm:
"Nó dám không tôn trọng ta à?
Hôm qua về còn chẳng dám nói với ta một câu."
Nhưng sắc mặt đã dịu xuống nhiều.Ngoài cửa sổ trời vừa sáng, Kê Lâm Hề đang chơi với hai đứa nhỏ.
Lại qua nửa ngày, Hoài Tu Vĩnh liếm môi, quay sang Tề nương tử nói nhỏ:
"Bộ y phục này... hắn chọn không tệ."
"Cả trâm cũng đẹp."
Tề nương tử cười, đụng nhẹ vào ông một cái khiến ông loạng choạng, khẽ tựa vào bậu cửa sổ."
Thôi đi, ông là lão sư của nó, nó còn có thể để thiếu ông sao."...Trong phòng không còn tiếng động, Kê Lâm Hề ngồi xổm dưới đất, đưa con chuồn chuồn tre trong tay cho một đứa nhỏ, rồi chống đầu gối đứng dậy.
Thấy Hoài phu tử đi ra, anh liền vào phòng lấy lễ vật, cung kính dâng lên:
"Lão sư, đây là nghiên mực và bút lông mang từ kinh thành về, mong ngài thích."
Hoài phu tử nhìn anh hồi lâu, rồi mới đưa tay nhận lấy:
"Có lòng."
Có lẽ, thê tử nói đúng.Kê Lâm Hề có thể đi đến hôm nay, dù có bọn họ giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ vào bản thân anh.
Trong thiên hạ, kẻ học hành cầu danh phần lớn không phải vì lý tưởng, mà là để vượt giai tầng, thay đổi số phận.
Hỉ nộ của một cá nhân chẳng thể thay đổi được gì.Nhưng có một điều, ông vẫn chưa thể buông bỏ.Ông đứng trên bậc thềm, đặt tay lên vai Kê Lâm Hề:
"Ngươi đỗ Thám Hoa Lang, ta và sư nương đều rất mừng cho ngươi.
Chỉ mong sau này khi làm quan, có thể lo cho dân, đừng đánh mất lương tâm."
"Nếu không, ngươi cũng không cần quay về gặp chúng ta."
Kê Lâm Hề cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
"Dạ."...Anh ở lại Thượng Giang trấn năm ngày.
Năm ngày ấy, anh từ chối mọi lời mời bên ngoài, ở nhà cùng Hoài phu tử đi thăm mấy người quen, uống vài ấm trà.
Sau đó nhận lời mời của Sơn trưởng Nhạc Thiên Thư viện, lên lớp một buổi, được tán dương không dứt:"Quả không hổ lúc trước muốn vào Tướng phủ kinh thành cầu học.
Nay khí chất và học thức đã khác xưa, thật là lột xác.
Tiếc rằng ngày ấy không phải ta thu nhận, để rơi vào tay ngươi."
Bên cạnh, Hoài Tu Vĩnh cười lạnh nói:
"Hồi trước là ta đích thân đến tìm ngươi, chính miệng ngươi nói bên người đã có học trò."
Sơn trưởng khựng lại.
Quả thực là như vậy.Ngày thứ tư, khi Kê Lâm Hề đang bổ củi trong sân, thì bên ngoài có người gõ cửa viện.
Hoài phu tử đang dạy học trong thư viện, Tề nương tử dẫn theo hai đứa nhỏ đi chợ, vậy thì là ai đến?Anh đứng dậy, đi đến cổng sân, nhìn lướt qua khe cửa, rồi mở ra.
Sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc:
"Triệu Vận cô nương?"
Bên ngoài đúng là Triệu Vận — đã lâu không gặp, đến mức anh gần như quên mất nàng.Triệu Vận mỉm cười nói:
"Là ta, nghe nói Kê công tử trúng Thám Hoa, ta đến chúc mừng."
Nghe lời này, Kê Lâm Hề lại càng kinh ngạc.
Anh đánh giá Triệu Vận một lượt, phát hiện đối phương đã có không ít thay đổi.
Trước kia, Triệu Vận thanh lệ cương nghị, nhưng vẫn mang theo nét hồn nhiên mơ hồ của nữ nhi.
Giờ đây, giữa lông mày nàng hiện lên khí chất hào sảng, chỉ còn phảng phất hai phần non nớt thiếu nữ, còn cái nét ngây thơ ấy, đã tan biến không còn sót lại.Triệu Vận xoay người nói:
"Mang lễ vật vào đi."
Những người đi cùng nàng miệng gọi "tiểu thư", rồi nâng lễ vật vào trong sân.Xem ra, lần trước rời Ung Thành để vào Tướng phủ, Triệu Vận quả thực đã thay đổi, còn cải biến được cả vận mệnh của mình.Kê Lâm Hề khoanh tay suy ngẫm.Triệu Vận nhìn về phía anh.
Anh buông tay xuống, cười nói:
"Ta thật không ngờ ngươi sẽ đến.
Ta đi pha trà cho ngươi, chờ một chút."
Hai chén trà được đặt lên bàn đá trong sân, ánh nắng ấm áp len qua tán cây, một chiếc lá rụng xoay vòng mấy vòng rồi rơi xuống đất.Triệu Vận ngồi xuống ghế đá, nâng chén trà lên uống.
Kê Lâm Hề trong lòng có ý dò xét, nàng cũng không giấu, nói rằng sau khi trở về, nàng đã suy nghĩ mấy ngày liền, rồi nói với cha mẹ rằng mình muốn dùng tiền làm ăn buôn bán.
Ban đầu, cha mẹ không đồng ý, cho rằng nữ nhi mà làm những việc này quá nguy hiểm, sống yên ổn mới là thượng sách.
Nhưng nàng kiên trì không ngừng, cha mẹ lúc ấy mới chịu gật đầu.
Sau đó, nàng vừa mời người dạy chữ, vừa bắt đầu từ chuyện mua bán hàng hóa đơn giản."
Công tử kia cho ta giấy quan khế, thật sự quá hữu dụng!"
Triệu Vận nói, lúc đầu nàng chỉ nghĩ tờ quan khế ấy chỉ giúp được nhà mình nuôi cá trong mười năm, trong lòng đã rất biết ơn, không ngờ nó hữu dụng hơn nhiều lần:
"Ta đi tới khách điếm, tửu lâu hỏi xem có thu mua cá hay không, ban đầu họ đều không muốn nói chuyện với ta, nhưng khi ta đưa ra tờ quan khế có chữ của quan phủ, thái độ lập tức thay đổi."
"Có lần ta đi giao hàng, gặp phải thổ phỉ.
Bọn chúng thấy trên người ta có quan khế, cũng kiêng dè quan phủ, không dám động vào."
Kê Lâm Hề nghe xong, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ghen tị.Mỹ nhân công tử cái gì cũng nghĩ giúp nàng, tiến có thể kinh thương làm giàu, lui thì có thể an ổn sinh tồn.
Một nữ tử cầm trong tay tờ văn thư hợp tác với quan phủ, ở cái vùng như Ung Thành này, liền không ai dám làm khó, nếu không chính là đối đầu với quan phủ.Mà anh thì phải khổ sở vùng vẫy mới có được hôm nay vinh quang.Nhưng cơn ghen đó chỉ thoáng chốc rồi tan biến.
Anh uống một ngụm trà, tự giễu mà đắc ý nghĩ:
Anh với người khác không giống nhau, mỹ nhân công tử đối với Triệu Vận bất quá là thương hại người yếu thế, thưởng chút lợi để lo cho nàng sau này.
Còn đối với anh, lại là đưa cho con đường rộng lớn, không hạn chế, cuối đường kia, quyền lực và mỹ nhân, anh đều có thể nắm trong tay."
Kê công tử......"
Triệu Vận muốn nói lại thôi."
Triệu Vận cô nương, mời nói."
Cũng bởi mỹ nhân công tử từng có ý thương xót nàng, Kê Lâm Hề lúc này cũng sinh vài phần tâm ý muốn xem nàng như muội muội."
Ngươi ở kinh thành...... có gặp công tử kia không?"
Kê Lâm Hề vốn là người mẫn cảm, chỉ nghe thấy trong lời nàng mang theo một tia hồi hộp và khẩn trương, liền hiểu — Triệu Vận không hề muốn làm muội muội anh.Chẳng lẽ ——Anh nhìn về phía Triệu Vận, thấy hai mắt nàng chứa đầy chờ mong, mong anh trả lời.Ánh mắt này, ngữ khí này, tư thái này ——Anh lập tức ngồi thẳng dậy, nét mặt vừa rồi còn lười nhác thoải mái lập tức biến mất.Triệu Vận muốn cùng anh tranh người?"
Kê công tử?"
Triệu Vận lại hỏi.Kê Lâm Hề ho nhẹ hai tiếng, quay đầu, lấy tay áo che mặt, rồi xoay người lại, như thường ngày."
Ngươi nói là vị công tử ở Ung Thành đã từng thưởng cho chúng ta sao?"
Anh quyết định cho nàng một cơ hội.Triệu Vận liên tục gật đầu, hiện giờ nàng đã có thể thản nhiên nói ra tâm ý của mình, tuy còn chút ngượng ngùng:
"Đúng vậy, ta vẫn luôn nhớ mong vị công tử kia, chỉ là không biết giờ này hắn ở kinh thành có bình an hay không."
"Nếu Kê công tử đã gặp qua, có thể nói cho ta biết tình hình gần đây của hắn không?"
Quả nhiên là muốn tranh người với anh!Mộng tưởng!Nằm mơ đi!Trong lòng Kê Lâm Hề nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Vận này thật tốt ha, dám mơ tưởng, sớm biết vậy thì lúc trước cần gì phải nói với ngươi mấy lời đó?
Giờ thì hay rồi, lại còn dám lấy oán trả ơn!
Không nói ta với công tử kia xứng đôi, mà còn nói ngươi nhớ mong hắn suốt bao lâu!"
Ha... ha ha..."
Anh cười gượng hai tiếng, "Kinh thành quá lớn, ta cũng chưa gặp lại công tử kia, không rõ tình hình của hắn gần đây."
"Hắn thân phận quá cao, dẫu ta đã là Thám Hoa Lang, trong mắt hắn cũng chẳng qua chỉ là hạt bụi, giơ tay phủi đi là xong."
"Vậy à......"
Triệu Vận thất vọng nói, "Ta còn nghĩ Kê công tử có thể nhìn thấy hắn."
Cho dù có nhìn thấy, cũng tuyệt đối không để ngươi biết!Kê Lâm Hề ngay lập tức không muốn trò chuyện với nàng nữa, chỉ ứng phó vài câu rồi dứt lời.
Triệu Vận bây giờ cũng đã biết nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt anh không tốt, có ý tiễn khách, liền đứng dậy, thức thời cáo từ.Ra đến sân sau, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời thở dài.Ngay cả Kê công tử ở kinh thành lâu như thế mà còn chưa gặp được công tử kia, e rằng chỉ có thể tự mình đến kinh thành một chuyến.
Quả nhiên vẫn là lời Kê công tử nói đúng, chuyện gì cũng phải tự thân mà làm, đừng trông cậy vào người khác.Nhìn bóng nàng khuất dần, lúc này Kê Lâm Hề mới không kìm được lộ rõ vẻ mặt khó coi.
Anh uống cạn chén trà, nặng nề đặt xuống bàn đá.Một lúc lâu sau mới điều hòa được tâm tình, tự trấn an mình: dù sao Triệu Vận cũng không vào được kinh thành, càng không thể thấy được mỹ nhân công tử.
Lúc này anh mới thở ra một hơi, tiếp tục đi chẻ củi.Cũng vì Triệu Vận, anh cảm thấy không thể lưu lại Ung Thành thêm được nữa, cần phải lập tức quay về kinh thành.Ung Thành đã có một cái Triệu Vận, ai biết trong kinh thành có bao nhiêu người như thế?
Mỹ nhân công tử chính là Thái tử, muốn làm Thái tử phi thì người tranh giành chắc chắn không ít.
Nếu anh trở về muộn, mà lại nghe tin Thái tử đã đón Thái tử phi...... thì e rằng đến cái tâm tốt cũng chẳng muốn giữ lại nữa rồi.Nghĩ đến đây, anh bổ củi càng lúc càng nhanh, chém thẳng vào đống củi dự trữ bên tường.
Sau đó đổ đầy nước trong chum, gọi người đặt xe ngựa, rồi để lại một bức thư, dùng gạch đè lên một túi tiền, bản thân thì thu dọn chút đồ đạc, lên xe.Xốc màn xe lên, Kê Lâm Hề cuối cùng nhìn sâu một cái vào tiểu viện đang bị bóng đêm bao phủ.
Anh biết rõ, đời này mình sẽ không quay lại đây nữa.
Dù sau này có về Ung Thành, thì cũng không quay về nhà của Hoài phu tử.Tình thầy trò...
đến đây là hết."
Đi thôi."
Anh buông màn xe.Quay lại, chỉ còn một mình.Người khác đi đường của họ, anh đi đường của anh....Nhiều ngày sau, Kê Lâm Hề về đến kinh thành, vừa khéo nhận được công văn triều đình bổ nhiệm.Triều đình phong anh làm giám sát ngự sử từ thất phẩm, chuyên kiểm tra các quan lại, tuần tra châu huyện, chỉnh lý án ngục, giám sát lễ nghi triều đình.Vừa nghe đã biết, chức này so với ở Hàn Lâm Viện ngày ngày ngồi sửa văn thư thì quyền lớn hơn rất nhiều, trong lòng anh vui sướng vô cùng, vội vàng dập đầu tạ ơn hoàng ân.Người đến giao công văn còn đưa cho anh bộ quan phục ngự sử thất phẩm màu xanh nhạt, bảo anh ngày mai đến Ngự Sử Đài báo tin.
Sau khi tiễn người kia rời đi, quản gia cũng lập tức đến chúc mừng.
Kê Lâm Hề vốn là người thức thời, liền nhanh chóng đến thư phòng của Vương tướng dập đầu biểu lộ trung tâm, rồi mới trở về phòng, định thử khoác bộ quan phục mà vô số sĩ tử mơ ước này lên xem cảm giác ra sao.Nhưng mới đi được nửa đường đã gặp Vương Trì Nghị từ Đại Lý Tự đi ra.Lúc Kê Lâm Hề về Ung Thành, kết quả điều tra của Đại Lý Tự cũng đã công khai ở kinh thành: Lang trung của Ty Lễ nghi thuộc Bộ Lễ là Phù Khoan lợi dụng chức vụ tuồn đề thi ra ngoài, bán cho con cháu quan lại, bị cách chức.
Mấy vị quan viên phụ trách bài thi bị phạt lương hoặc giáng chức, những người liên quan bị cấm tham gia khoa cử, không được vào làm quan.
Vụ việc xem như đã kết thúc.Vương Trì Nghị thấy anh, liền ngừng bước định đi tìm Vương tướng.Kê Lâm Hề lập tức khom người hành lễ:
"Gặp qua Trì Nghị công tử."
"Nghe nói ngươi trúng Thám Hoa?"
Vương Trì Nghị cười nhưng chẳng hề có ý cười thật trong mắt.Kê Lâm Hề không dám đáp lời, làm ra vẻ co rúm dè dặt, một hồi lâu mới lắp bắp:
"Dạ...
đúng vậy."
"Chúc mừng ngươi."
Nói xong một câu như vậy, Vương Trì Nghị phất tay áo bỏ đi.Kê Lâm Hề đợi hắn đi xa mới quay đầu nhìn bóng lưng ấy, trong lòng cười lạnh:
Về sau, sẽ còn nhiều chỗ ngươi phải chúc mừng ta hơn.Trở lại phòng, Kê Lâm Hề đóng cửa, thay bộ quan phục thất phẩm lên người.
Đứng trước gương ngắm nghía một lúc, quả thật trông có khí phách, chỉ có một chỗ không đẹp.Anh nâng đôi tay mình lên.Trên tay đầy chai sạn, làn da thô ráp, vết sẹo chi chít.Anh có thể thay đổi tướng mạo, học thức, thân phận — từ một kẻ lưu dân lang bạt ở Kinh Châu Ung Thành, trở mình thành quan viên triều đình.
Nhưng chỉ cần nhìn đôi tay này, vẫn sẽ biết rõ: anh là kẻ từng vì miếng ăn mà lừa gạt, giở trò, từng bước bò lên từ bùn đất — Sở Hề, cái tên này, mãi mãi không thể xóa sạch.Nhưng... thì sao?Anh chậm rãi siết chặt hai tay, bật cười thành tiếng.Hiện tại, anh đã leo lên đến đây.Kế tiếp, anh sẽ ngày ngày ở bên mỹ nhân công tử, bất kể là Triệu Vận hay Thường Tịch, không ai so được với anh.Hiện tại là vậy.Tương lai cũng là vậy.Chỉ có anh, mới có thể ngày một tiến gần đến hắn.
Sẽ có một ngày, vươn tay ra là chạm tới.Thung dung cởi bộ quan phục xuống, Kê Lâm Hề lục tìm mấy hộp quà mang về từ Ung Thành, muốn xem có món nào hợp ý mỹ nhân công tử, nhưng xem hết một lượt, vẫn thấy toàn là mấy thứ tầm thường, không có món nào xứng với khí chất của hắn.Cuối cùng, anh lấy ra cây trâm ngọc trắng trong lòng áo, nhìn ánh ngọc long lanh trên đó, tưởng tượng đến một ngày nào đó, khi mình làm quan rồi, sẽ tìm cơ hội dâng lễ vật này đến trước mặt hắn.Mỹ nhân công tử là Thái tử, sẽ hơi chần chừ một lát, rồi đưa tay nhận lấy, tháo cây trâm cũ trên đầu xuống, cài cây trâm này vào tóc.Sau đó sẽ nhoẻn cười, dịu dàng nói:
"Đa tạ Kê đại nhân, ta rất thích cây trâm này."
Mắt ngọc mày ngài, nhìn nhau đầy ẩn ý, tình ý trào dâng...
Anh không kìm được sẽ thổ lộ tâm ý của mình, rồi như thế này, như thế kia...Nghĩ tới sâu trong mộng tưởng, Kê Lâm Hề không nhịn được run vai cười phá lên:
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha ha ha ha ha..."
Một giấc mơ điên cuồng vừa mới bắt đầu.--------------------Chú thích thứ hạng quan: Nhất phẩm (cao nhất)Nhị phẩmTam phẩmTứ phẩmNgũ phẩmLục phẩmThất phẩmBát phẩmCửu phẩm (thấp nhất)