- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Chương 89: Lăng kính (11)
Chương 89: Lăng kính (11)
Buổi sáng, tại tòa nhà văn phòng của Tòa thị chính Vân Thành.
Cục trưởng Trần dẫn Hạ Lâm vào phòng họp ở tầng 3.
Đây là một phòng họp lớn, lúc này bên trong đã có vài người ngồi.
Một người đàn ông trung niên tóc thưa vừa thấy Cục trưởng Trần liền đứng dậy, bắt tay chào đón.
Cục trưởng Trần gọi một tiếng “Lão Hàn,” sau đó giới thiệu với Hạ Lâm: “Đây là Cục trưởng Hàn của Cục Môi trường Sinh thái.
Chủ yếu phụ trách giám sát môi trường và xử lý khẩn cấp ở Vân Thành.”
Cục trưởng Hàn chủ động giới thiệu những người khác, họ đều là nhân viên giám định từ vài công ty đánh giá môi trường.
Cục trưởng Trần vừa định hỏi về kết quả giám định thì lại có vài người bước vào phòng họp.
Cục trưởng Trần đứng dậy chào người dẫn đầu: “Chào Bí thư Vương.”
Sau đó, ông lại nhìn người bên cạnh Bí thư Vương: “Ồ, Chủ nhiệm Trâu, hôm nay anh cũng rảnh à?
Tôi còn tưởng đây chỉ là một buổi trao đổi tình hình thôi?”
Vị Chủ nhiệm Trâu đó nói với giọng điệu quan cách: “Nghe nói có trẻ nhỏ qua đời, phía chúng tôi rất coi trọng tình hình này, có vài vấn đề cũng đến để phối hợp một chút.”
Thư ký Lưu ở bên cạnh lén giải thích cho Hạ Lâm: “Bí thư Vương là bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, chủ yếu phụ trách truyền đạt chỉ đạo từ trên xuống và phối hợp quan hệ giữa các ban ngành.
Hôm nay ông ta chủ trì hội nghị, nhưng lãnh đạo cấp cao không đến, nên ông ta chỉ nắm tình hình, phụ trách hòa giải và ghi chép.
Còn vị Chủ nhiệm Trâu này… là Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển thành phố Vân Thành, cùng cấp bậc với Cục trưởng Trần, bình thường hợp tác với Cục cảnh sát chúng ta nhiều trong lĩnh vực tội phạm kinh tế.
Nói ông ta không liên quan đến vụ này thì không đúng, vì ông ta cũng dính chút ít, nhưng nói liên quan thì ông ta cũng chỉ có thể đưa ra đề xuất, không thể quản lý cụ thể sự việc.”
Hạ Lâm hiểu ra, nhìn Chủ nhiệm Trâu rồi khẽ nói: “Xem ra ông ta được mời đến để chống lưng.”
Đúng lúc này, lại có một người bước vào phòng họp.
Hạ Lâm đã từng thấy ông ta trên các hồ sơ: Tần Hữu Lai, Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch của Hóa chất Tần thị.Tần Hữu Lai vừa vào cửa đã tươi cười chào hỏi, thậm chí còn chắp tay cúi chào: “Chào các vị lãnh đạo, tôi đến trễ rồi.”
Người đến đã đủ, mọi người ngồi xuống, cuộc họp bắt đầu.
Bí thư Vương ngồi ở vị trí chủ tọa.
Chủ nhiệm Trâu, Cục trưởng Hàn và các nhân viên của công ty môi trường ngồi bên trái.
Cục trưởng Trần ngồi ở bên phải, Hạ Lâm và Thư ký Lưu ngồi ở phía dưới Cục trưởng Trần.
Hạ Lâm nhìn một lượt, cuộc họp kiểu Hồng Môn Yến này, xét về số lượng người, rõ ràng phe đối phương chiếm ưu thế.
Bí thư Vương chủ trì cuộc họp, đầu tiên hỏi về kết quả giám định trước đó.
Một trong các công ty lên tiếng đầu tiên, một nữ lãnh đạo đeo kính gọng phẳng nghiêm túc mở tập văn kiện niêm phong: “Công ty chúng tôi đã lấy mẫu không khí, nước, đất và thực vật tại khu vực nhà trẻ cũ, đồng thời tiến hành đánh giá.”
Nói đến đây, cô đưa báo cáo và bản sao cho mọi người, “Theo kết quả trước mắt, không phát hiện rõ ràng bất thường.”
Bí thư Vương nhìn sang hai công ty khác: “Còn kết quả đánh giá của các vị?”
Hai công ty kia cũng nộp báo cáo có đóng dấu đỏ, dày một chồng, bao gồm nhiều số liệu, đến kết luận cuối cùng cũng đều cơ bản không có bất thường.
Phía đối phương từ trước đã giấu giếm, luôn lảng tránh, không nói rõ kết quả, Cục cảnh sát bên này đã lường trước sẽ có biến.
Thấy những báo cáo “không có gì bất ngờ” ấy, Cục trưởng Trần gõ ngón tay xuống bàn: “À, vậy sao……”
Nhìn đối phương làm quá lộ liễu, Hạ Lâm suýt bật cười.
Hắn cúi đầu, dùng tiếng ho để che đi, nhưng lần này lại chấn động đến xương sườn hơi đau.
Cục trưởng Hàn nói: “Nếu hiện tại điều tra ra kết quả như vậy, tôi nghi ngờ chuyện này có thể không phải vấn đề môi trường, mà là khả năng từ nguyên nhân khác.”
Tần Hữu Lai lập tức chen lời, lộ vẻ uất ức như người bị oan: “Trước đây tôi cũng nghe đồn lung tung, nói Tập đoàn Tần Thị chúng tôi có liên quan đến việc ô nhiễm môi trường của một nhà trẻ tư nhân.
Hơn nữa tối qua, cảnh sát còn đến bắt một nhân viên kỹ thuật của chi nhánh chúng tôi.”
Cục trưởng Trần nghe ông ta giả vờ không biết, liền nói: “Chúng tôi cũng muốn hỏi ông chủ Tần một chút, người nghi phạm tên là Triệu Luân Giang, hiện tại đang ở đâu?”
Tần Hữu Lai ngẩng đầu trả lời: “Công ty chúng tôi cũng muốn liên lạc với hắn, nhưng Triệu Luân Giang đã mất liên lạc từ tối qua.
Điện thoại thường dùng không gọi được.
Tôi còn tưởng hắn đã bị cảnh sát đưa đi rồi chứ.”
Bí thư Vương thấy hai bên đều cho rằng mình đúng, liền đứng ra hòa giải: “Được rồi, chuyện này tạm gác lại, giao cho công an nhanh chóng tìm được người.”
Tần Hữu Lai ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đến đây, chính là để làm sáng tỏ một chút, những lời đồn đó đều là hư cấu.
Tập đoàn Hóa chất Tần Thị chúng tôi luôn coi trọng vấn đề môi trường, mỗi năm đều đầu tư lượng lớn tài chính để xử lý chất thải hóa học, trong ngành cũng có uy tín tốt, tuyệt đối không thể tự ý chôn lấp hóa chất bừa bãi.”
Bí thư Vương nghiêng đầu hỏi: “Cục trưởng Trần, Thị trưởng và Phó thị trưởng đều rất quan tâm đến vụ án này.
Chúng ta vẫn nên sắp xếp lại tình hình.
Vụ án cơ bản là như thế nào?”
Cục trưởng Trần nghe vậy, nói: “Cục chúng tôi gần đây đang truy tìm một vụ án mất tích của một phóng viên.
Sau đó, cảnh sát điều tra phát hiện, khi còn sống, cậu ta đang điều tra một sự kiện tin tức, từ cái chết của một viện trưởng nhà trẻ, lại liên quan một vụ án khác – tất cả những đứa trẻ từng học tại nhà trẻ Phồn Hoa cách đây vài năm đều chết một cách kỳ lạ.
Chúng tôi để tìm ra nguyên nhân cái chết của các em, nên đã mời bộ phận môi trường vào cuộc để giám định.”
Ông vừa nói vừa đặt một chồng giấy chứng tử lên bàn: “Những đứa trẻ này qua đời là sự thật.
Là cảnh sát, chúng tôi hy vọng có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại công bằng cho các bậc cha mẹ và những sinh mạng đã mất.”
Cục trưởng Hàn phụ trách môi trường ở bên cạnh nói: “Nghe ra thì vụ án này rất phức tạp.
Có trẻ em qua đời, tôi nghe xong cũng rất đau lòng, nhưng nguyên nhân dẫn đến cái chết có quá nhiều khả năng, có thể không chỉ do vấn đề môi trường.
Tỷ như ăn uống, thuốc men, vắc-xin phòng bệnh, thậm chí là bị hạ độc, đều có thể khiến bọn trẻ tử vong.
Các anh đã giám định pháp y thi thể chưa?
Có báo cáo y tế chi tiết không?
Phải xác định được vấn đề ở đâu, tìm được nguyên nhân gốc rễ, rồi mới có thể tiếp tục điều tra.”
Cục trưởng Trần nghe xong, chau mày: “Chuyện xảy ra mấy năm trước, thi thể đã sớm hỏa táng hết rồi.”
Nói đến đây, ông nhìn về phía đối diện, “Cục trưởng Hàn, đúng là anh có kinh nghiệm, tôi thấy anh không chỉ hiểu biết sâu về môi trường, mà còn rất quen thuộc với công tác công an chúng tôi.
Nếu không thì sau này vị trí Cục trưởng Cảnh sát để anh ngồi cũng được.”
Cục trưởng Hàn bị nghẹn họng, sắc mặt biến đổi.
Bí thư Vương ngồi nghe hai bên tranh cãi, cau mày nhưng vẫn chưa lên tiếng khuyên giải.
Chủ nhiệm Trâu liền nói: “Lão Hàn không có ý đó đâu, Cục trưởng Trần anh đừng để bụng.”
Bề ngoài thì là lời khuyên can, nhưng ngay sau đó ông ta liền chuyển hướng: “Nhưng theo tôi thấy, hiện tại báo cáo đánh giá môi trường đã có rồi, trong đó có thể có chút hiểu lầm.
Có lẽ là bên cảnh sát làm việc chưa tốt, điều tra sai hướng, không tìm được thêm nhiều manh mối và chứng cứ……”
Cục trưởng Trần không đợi Chủ nhiệm Trâu nói hết, lập tức kích động đứng bật dậy, rồi kéo vạt áo của Hạ Lâm ngồi bên cạnh.
Hạ Lâm đang nghe rất chăm chú, hoàn toàn không nghĩ tới lãnh đạo lại đột ngột ra tay như vậy.
Cục trưởng Trần tuổi đã cao nhưng sức vẫn lớn, vạt áo Hạ Lâm bị kéo tung trong nháy mắt.
Ngay sau đó ông không nói không rằng, vén áo Hạ Lâm lên, lộ ra phần bụng.
Ánh mắt mọi người đều dồn tới.
Hạ Lâm luôn rất kỷ luật, cơ bụng sáu múi rõ ràng, vòng eo tiêu chuẩn của cảnh sát, đường nét gần như hoàn hảo.
Nhưng lúc này, khó ai có thể bỏ qua mảng bầm tím trên xương sườn hắn.
Hạ Lâm: “…”
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị để lộ cơ bụng ngay trước mặt mọi người, liền đứng dậy chỉnh lại quần áo, kéo áo che kín lại.
Cục trưởng Trần nói với giọng hùng hồn: “Thấy chưa?
Mang cả vết thương đến đây.
Hôm qua, chúng tôi thực sự muốn tìm Triệu Luân Giang, một nhân viên của công ty con thuộc Hóa chất Tần thị, để tìm hiểu tình hình.
Nhưng có kẻ đã tông xe vào xe của chúng tôi giữa phố xá đông đúc, tấn công cảnh sát, dùng súng bắn trên đường, rồi cướp người đi.
Tin nội bộ sáng nay, chắc các vị đều đã xem rồi chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của ông, phòng họp nhất thời im lặng.
Cục trưởng Trần tiếp tục “tấn công”: “Người dưới quyền tôi có giỏi hay không, chỉ có tôi mới có thể đánh giá.
Công bằng nằm trong lòng mỗi người.
Vụ án cũng có lúc tìm ra manh mối.
Còn chưa đến lượt người khác nói ai làm việc không hiệu quả.”
Nói đến đây, ông lại ngồi xuống, ánh mắt lướt qua mọi người: “Cuộc họp hôm nay lẽ ra chỉ là một buổi trao đổi.
Cảnh sát chúng tôi muốn xác nhận xem có phải yếu tố môi trường gây ra cái chết của trẻ hay không, chứ không phải là tổng kết vụ án.
Chúng tôi cũng không hề nói công ty của Tổng giám đốc Tần có vấn đề đúng không?
Tổng giám đốc Tần, anh là người nắm tin tức nhanh nhạy, nhưng anh không thể vừa ăn cướp vừa la làng, nhất định phải nói quy trình điều tra án bình thường của cảnh sát thành vu khống.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vài người đối diện thay đổi.
Tần Hữu Lai vội vàng nói: “Không có, không có.
Cục trưởng Trần nói quá rồi.”
Chủ nhiệm Trâu cũng nói: “Cục trưởng Trần xin bớt giận, chúng tôi chỉ muốn làm rõ tình hình.”
Cục trưởng Trần không chịu thua, hừ lạnh một tiếng: “Người của ngành cảnh sát chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, đổ bao nhiêu máu, làm bao nhiêu việc, mà các anh chỉ cần miệng chạm môi, liền phủ nhận hết công lao của chúng tôi?
Có vụ án đã chết người mà không điều tra rõ, các anh là hy vọng cơ quan camh sát chúng tôi xem thường mạng người sao?”
Một chiếc mũ lớn được đội lên.
Cục trưởng Trần hỏa lực toàn diện khai hỏa, đấu khẩu không nhường.
Chủ nhiệm Trâu nhanh chóng nói lại: “Chuyện này, trách tôi.
Dù sao cũng là một vụ việc lớn.
Tổng giám đốc Tần là do tôi gọi đến họp.
Cũng nghĩ là giải quyết dứt điểm một lần.
Hóa chất Tần thị là doanh nghiệp nộp thuế lớn của thành phố chúng ta.
Hiện tại lòng người hoang mang, vạn nhất có tin đồn nào lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu hoặc công việc sản xuất bình thường của doanh nghiệp thì không hay.”
Xem ra Cục trưởng Trần sẽ gài mũ, mà đối phương cũng thế.
Anh nói bất lợi cho trị an, thì tôi liền nói kinh tế đã bị ảnh hưởng.
Đúng là thần tiên đấu pháp.
Hạ Lâm đang nghe đến chỗ hấp dẫn, bỗng điện thoại sáng lên, hắn vội nhỏ giọng nói với lãnh đạo bên cạnh: “Cục trưởng Trần, tôi ra ngoài lấy kiện chuyển phát nhanh.”
Cục trưởng Trần nhăn mặt với hắn, một tay nắm chặt hắn như gọng kìm.
Ánh mắt ông ta như muốn nói: Giờ này nhận hàng gì?
Lại còn gửi đến tận đây à?
Giờ đang lúc mấu chốt, cậu lại đòi đi nhận à?Phía họ vốn đã ít người, giờ lại thiếu đi một, trông như bỏ trốn giữa trận, càng mất khí thế.
Hạ Lâm không trả lời, cười vỗ vỗ tay ông, ý bảo ông yên tâm: “Tôi sẽ về ngay…”
Cục trưởng Trần không giữ được hắn, Hạ Lâm quay người bước ra ngoài. ......
Cùng lúc đó, Triệu Luân Giang ngồi trong xe với cái đầu bị trùm kín, cảm nhận được xe rẽ vào một khúc cua, rồi dừng lại.
Hắn bị hai người dìu, bước xuống xe.
Sau đó, hai người đó gần như là kéo hắn đi về phía trước.
Đi qua một chỗ nào đó, Triệu Luân Giang nghe thấy tiếng kêu của động vật, ngửi thấy một mùi hôi tanh.
Sau đó, hắn lại bị kéo đi một đoạn đường rất dài.
Bước vào một căn phòng, Triệu Luân Giang nghe thấy một tiếng “cạch cạch” có quy luật.
Đó là tiếng dao đang được mài trên đá mài.
Cuối cùng, hắn cũng được thả ra.
Chân hắn mềm nhũn không đứng vững được, ngay lập tức khuỵu xuống đất.
Cả người hắn như bùn nhão, đổ rạp xuống sàn.
Giọng của Tần Vũ Hằng vang lên: “Đồ tể Trịnh, người chúng tôi đã mang đến rồi.”
Một giọng nói ồm ồm trả lời: “À, tốt.
Tôi đến ngay đây.”
“Cha tôi dặn phải nhanh gọn, đừng dây dưa.”
Người đàn ông được gọi là đồ tể Trịnh cười ha hả: “Hay là cậu vào làm đi?”
Tần Vũ Hằng im lặng.
Tiếng mài dao cuối cùng cũng dừng lại, đồ tể Trịnh lại nói: “Để tôi xem ‘con heo’ hôm nay.”
Triệu Luân Giang sợ hãi vì từ “con heo” mà rụt cổ lại.
Có tiếng bước chân từ xa lại gần.
Giây tiếp theo, chiếc mũ trùm đầu trên đầu hắn đột nhiên bị người ta giật xuống.
Trong khoảnh khắc, Triệu Luân Giang bị chói mắt bởi ánh đèn phía trên.
Hắn phải mất một lúc để thích nghi, rồi mới nhìn rõ.
Trước mặt hắn là một người đàn ông mập mạp, đầu trọc, thân hình to lớn.
Người đàn ông này cường tráng, mập mạp, như một ngọn núi nhỏ.
Hầu như ông ta không có cổ, đôi mắt cũng bị ép lại rất nhỏ.
Lúc này, ông ta đang mặc một chiếc tạp dề dính mỡ.
Tay phải xách một con dao giết lợn lấp lánh ánh sáng lạnh.
Ông ta nhìn xuống hắn, đưa tay tháo miếng giẻ trong miệng hắn ra, vỗ vỗ vào mặt hắn.
Vẻ mặt có chút chán ghét: “Già như vậy sao?
Tôi vẫn thích heo con non hơn.”
Triệu Luân Giang sợ đến nước mắt nước mũi giàn giụa: “Đừng giết tôi, các người đừng giết tôi.
Tiểu Tần Tổng, cậu làm ơn cầu xin Tần Tổng đi, tôi sẽ không nói gì cả.
Bao nhiêu năm nay tôi đâu có tiết lộ chuyện gì.
Tôi có thể đưa tiền cho các người…
Tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì…
Cầu xin các người tha cho tôi một mạng.”
Hắn quỳ rạp trên đất, liên tục dập đầu, trán nứt ra, máu chảy đầm đìa.
Đồ tể Trịnh không thèm để ý đến lời van xin của hắn.
Hắn túm lấy cổ họng Triệu Luân Giang, xách hắn lên như xách một con gà con: “Hơi già rồi nhưng thôi, tôi không kén đâu.
Dù sao mấy tháng rồi không có hàng, tay chân tôi ngứa ngáy lắm rồi…”
Lời vừa dứt, ông ta nghe thấy tiếng người chạy tới, hoảng hốt kêu lên: “Cảnh sát đến!”
Sắc mặt Tần Vũ Hằng thay đổi hẳn, đứng bật dậy: “Chết tiệt, sao cảnh sát lại đến?”
“Hoảng cái gì.”
Đồ tể Trịnh bình thản nói, ông ta đưa tay sờ vào lưỡi dao.
“Cho dù có vào xưởng lục soát, họ cũng không tìm thấy chỗ này đâu…”
Nói đến đây, ông ta làm bộ định cầm dao đâm thẳng vào tim Triệu Luân Giang….......
Chỉ vài phút trước, bên ngoài trang trại chăn nuôi, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ở cổng.
Hơn chục cảnh sát bước xuống xe.
Lâm Đội dẫn đầu đi vào trong.
Lê Thượng cởi áo khoác ngoài, mặc bộ đồ đen đi theo sát phía sau.
Vừa bước vào trang trại, một công nhân ăn mặc tùy tiện đã đi tới, định ngăn họ lại: “Ai đấy?
Có việc gì không?”
Sau đó, hai người trông giống bảo vệ cũng xúm lại: “Đây là doanh nghiệp tư nhân, không được vào.”
Lâm Hội không chút do dự, đưa ra giấy chứng nhận điều tra: “Cảnh sát!
Người phụ trách của các anh đâu?
Cảnh sát có bằng chứng nghi ngờ nơi này đang giấu một nghi phạm bị truy nã, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo quy trình!”
Các công nhân nhìn nhau, không ai nói gì.
Cuối cùng, không ai đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng có vài người lén lút chạy ra phía sau.
Lê Thượng thấy vậy, nhíu mày nhắc nhở: “Đừng dây dưa với họ.
Cứ để hai người ở lại hỏi tình hình các công nhân, những người khác chia thành hai đội để điều tra.”
Lâm Hội gật đầu, phân công nhiệm vụ cho các đội.
Trang trại chăn nuôi nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng bên trong lại được ngăn ra nhiều không gian.
Lối đi chằng chịt, thực tế khi điều tra cứ như đi vào một mê cung.
Bộ đàm lần lượt truyền đến tiếng trò chuyện: “Chúng tôi đang ở hướng tây nam, ở đây có vài thiết bị cũ, không gặp nhiều người.”
“Phía đông là chuồng lợn trong nhà, khoảng hai mươi con lợn đã trưởng thành.”
“Tìm thấy một xưởng giết mổ cũ, trên sàn có vết máu.
Có lẽ đã được cải tạo, không có nhiều thiết bị.”
Toàn bộ không gian đều được thêm trần.
Các xưởng được ngăn cách bằng vách ngăn ở một số chỗ và tường gạch ở những nơi khác.
Lê Thượng càng đi càng cảm thấy không ổn.
Một lò mổ lớn như vậy, hiện giờ như một kế hoạch chưa hoàn thành, im lặng đến mức có chút kỳ lạ.
Cậu đi qua vài khu xưởng trống, bên trong đều đầy bụi bẩn và đồ lặt vặt.
Lê Thượng ho nhẹ vài tiếng, nhíu mày.
Những căn phòng đó được ghép lại trong đầu cậu nhưng cậu phát hiện có một khoảng trống ở giữa.
Những thiết bị lớn cần thiết cho khu giết mổ ở đâu?
Lê Thượng nghĩ đến đây, cầm bộ đàm lên hỏi: “Có ai phát hiện kho lạnh không?”
Bộ đàm nhanh chóng truyền đến lời hồi đáp: “Không có.”
“Bên này tôi không thấy.”
“Khu phía đông không có.”
Phương Giác lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ.
Một khu giết mổ lớn như vậy, sao lúc đầu lại không có kho lạnh?
Em nhớ chị Trình đã tìm được bản đồ cũ, có vị trí kho lạnh mà.
Vậy bây giờ kho lạnh ở đâu rồi?”
Cậu ta vừa nói vừa mở điện thoại để tra lại bản vẽ điện tử.
Lê Thượng không cần phải xem lại nữa.
Bản vẽ cũ của nơi này đã in sâu vào trong đầu cậu.
Vị trí đó lẽ ra phải ở…
Lê Thượng đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm một bức tường cao.
Bức tường đó có màu sắc hơi khác lạ dưới ánh đèn.
Lê Thượng đến gần bức tường đó.
Sau đó, cậu vén tay áo lên, đưa tay gõ gõ.
Tiếng “cộc cộc” vang lên từ bên trong.
Âm thanh đó hoàn toàn khác với một bức tường bình thường.
Bức tường này được xây sau, rất dày và chắc chắn.
Lê Thượng lập tức hỏi trên bộ đàm: “Tổ một xem xem phía đông các cậu có gì?”
“Là tường, một bức tường cao.”
“Màu sơn có khác với những khu vực khác không?”
“Có.
Màu hơi nhạt hơn.
Như mới sơn lại.”
“Tổ hai, hướng chính tây, có cửa hay lối vào nào không?”
“Không phát hiện lối vào nào.
Bên đó cũng là tường.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lê Thượng lập tức thay đổi.
Cậu nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Lê Thượng gọi Phương Giác: “Đi với tôi!”
Sau đó, cậu quay người chạy ra ngoài.~~~~~~~~
Nhznghg:
