Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung

[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Chương 89: Lăng kính (11)


Buổi sáng, tại tòa nhà văn phòng của Tòa thị chính Vân Thành.

Cục trưởng Trần dẫn Hạ Lâm vào phòng họp ở tầng 3.

Đây là một phòng họp lớn, lúc này bên trong đã có vài người ngồi.

Một người đàn ông trung niên tóc thưa vừa thấy Cục trưởng Trần liền đứng dậy, bắt tay chào đón.

Cục trưởng Trần gọi một tiếng “Lão Hàn,” sau đó giới thiệu với Hạ Lâm: “Đây là Cục trưởng Hàn của Cục Môi trường Sinh thái.

Chủ yếu phụ trách giám sát môi trường và xử lý khẩn cấp ở Vân Thành.”

Cục trưởng Hàn chủ động giới thiệu những người khác, họ đều là nhân viên giám định từ vài công ty đánh giá môi trường.

Cục trưởng Trần vừa định hỏi về kết quả giám định thì lại có vài người bước vào phòng họp.

Cục trưởng Trần đứng dậy chào người dẫn đầu: “Chào Bí thư Vương.”

Sau đó, ông lại nhìn người bên cạnh Bí thư Vương: “Ồ, Chủ nhiệm Trâu, hôm nay anh cũng rảnh à?

Tôi còn tưởng đây chỉ là một buổi trao đổi tình hình thôi?”

Vị Chủ nhiệm Trâu đó nói với giọng điệu quan cách: “Nghe nói có trẻ nhỏ qua đời, phía chúng tôi rất coi trọng tình hình này, có vài vấn đề cũng đến để phối hợp một chút.”

Thư ký Lưu ở bên cạnh lén giải thích cho Hạ Lâm: “Bí thư Vương là bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, chủ yếu phụ trách truyền đạt chỉ đạo từ trên xuống và phối hợp quan hệ giữa các ban ngành.

Hôm nay ông ta chủ trì hội nghị, nhưng lãnh đạo cấp cao không đến, nên ông ta chỉ nắm tình hình, phụ trách hòa giải và ghi chép.

Còn vị Chủ nhiệm Trâu này… là Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển thành phố Vân Thành, cùng cấp bậc với Cục trưởng Trần, bình thường hợp tác với Cục cảnh sát chúng ta nhiều trong lĩnh vực tội phạm kinh tế.

Nói ông ta không liên quan đến vụ này thì không đúng, vì ông ta cũng dính chút ít, nhưng nói liên quan thì ông ta cũng chỉ có thể đưa ra đề xuất, không thể quản lý cụ thể sự việc.”

Hạ Lâm hiểu ra, nhìn Chủ nhiệm Trâu rồi khẽ nói: “Xem ra ông ta được mời đến để chống lưng.”

Đúng lúc này, lại có một người bước vào phòng họp.

Hạ Lâm đã từng thấy ông ta trên các hồ sơ: Tần Hữu Lai, Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch của Hóa chất Tần thị.Tần Hữu Lai vừa vào cửa đã tươi cười chào hỏi, thậm chí còn chắp tay cúi chào: “Chào các vị lãnh đạo, tôi đến trễ rồi.”

Người đến đã đủ, mọi người ngồi xuống, cuộc họp bắt đầu.

Bí thư Vương ngồi ở vị trí chủ tọa.

Chủ nhiệm Trâu, Cục trưởng Hàn và các nhân viên của công ty môi trường ngồi bên trái.

Cục trưởng Trần ngồi ở bên phải, Hạ Lâm và Thư ký Lưu ngồi ở phía dưới Cục trưởng Trần.

Hạ Lâm nhìn một lượt, cuộc họp kiểu Hồng Môn Yến này, xét về số lượng người, rõ ràng phe đối phương chiếm ưu thế.

Bí thư Vương chủ trì cuộc họp, đầu tiên hỏi về kết quả giám định trước đó.

Một trong các công ty lên tiếng đầu tiên, một nữ lãnh đạo đeo kính gọng phẳng nghiêm túc mở tập văn kiện niêm phong: “Công ty chúng tôi đã lấy mẫu không khí, nước, đất và thực vật tại khu vực nhà trẻ cũ, đồng thời tiến hành đánh giá.”

Nói đến đây, cô đưa báo cáo và bản sao cho mọi người, “Theo kết quả trước mắt, không phát hiện rõ ràng bất thường.”

Bí thư Vương nhìn sang hai công ty khác: “Còn kết quả đánh giá của các vị?”

Hai công ty kia cũng nộp báo cáo có đóng dấu đỏ, dày một chồng, bao gồm nhiều số liệu, đến kết luận cuối cùng cũng đều cơ bản không có bất thường.

Phía đối phương từ trước đã giấu giếm, luôn lảng tránh, không nói rõ kết quả, Cục cảnh sát bên này đã lường trước sẽ có biến.

Thấy những báo cáo “không có gì bất ngờ” ấy, Cục trưởng Trần gõ ngón tay xuống bàn: “À, vậy sao……”

Nhìn đối phương làm quá lộ liễu, Hạ Lâm suýt bật cười.

Hắn cúi đầu, dùng tiếng ho để che đi, nhưng lần này lại chấn động đến xương sườn hơi đau.

Cục trưởng Hàn nói: “Nếu hiện tại điều tra ra kết quả như vậy, tôi nghi ngờ chuyện này có thể không phải vấn đề môi trường, mà là khả năng từ nguyên nhân khác.”

Tần Hữu Lai lập tức chen lời, lộ vẻ uất ức như người bị oan: “Trước đây tôi cũng nghe đồn lung tung, nói Tập đoàn Tần Thị chúng tôi có liên quan đến việc ô nhiễm môi trường của một nhà trẻ tư nhân.

Hơn nữa tối qua, cảnh sát còn đến bắt một nhân viên kỹ thuật của chi nhánh chúng tôi.”

Cục trưởng Trần nghe ông ta giả vờ không biết, liền nói: “Chúng tôi cũng muốn hỏi ông chủ Tần một chút, người nghi phạm tên là Triệu Luân Giang, hiện tại đang ở đâu?”

Tần Hữu Lai ngẩng đầu trả lời: “Công ty chúng tôi cũng muốn liên lạc với hắn, nhưng Triệu Luân Giang đã mất liên lạc từ tối qua.

Điện thoại thường dùng không gọi được.

Tôi còn tưởng hắn đã bị cảnh sát đưa đi rồi chứ.”

Bí thư Vương thấy hai bên đều cho rằng mình đúng, liền đứng ra hòa giải: “Được rồi, chuyện này tạm gác lại, giao cho công an nhanh chóng tìm được người.”

Tần Hữu Lai ngồi ngay ngắn, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đến đây, chính là để làm sáng tỏ một chút, những lời đồn đó đều là hư cấu.

Tập đoàn Hóa chất Tần Thị chúng tôi luôn coi trọng vấn đề môi trường, mỗi năm đều đầu tư lượng lớn tài chính để xử lý chất thải hóa học, trong ngành cũng có uy tín tốt, tuyệt đối không thể tự ý chôn lấp hóa chất bừa bãi.”

Bí thư Vương nghiêng đầu hỏi: “Cục trưởng Trần, Thị trưởng và Phó thị trưởng đều rất quan tâm đến vụ án này.

Chúng ta vẫn nên sắp xếp lại tình hình.

Vụ án cơ bản là như thế nào?”

Cục trưởng Trần nghe vậy, nói: “Cục chúng tôi gần đây đang truy tìm một vụ án mất tích của một phóng viên.

Sau đó, cảnh sát điều tra phát hiện, khi còn sống, cậu ta đang điều tra một sự kiện tin tức, từ cái chết của một viện trưởng nhà trẻ, lại liên quan một vụ án khác – tất cả những đứa trẻ từng học tại nhà trẻ Phồn Hoa cách đây vài năm đều chết một cách kỳ lạ.

Chúng tôi để tìm ra nguyên nhân cái chết của các em, nên đã mời bộ phận môi trường vào cuộc để giám định.”

Ông vừa nói vừa đặt một chồng giấy chứng tử lên bàn: “Những đứa trẻ này qua đời là sự thật.

Là cảnh sát, chúng tôi hy vọng có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại công bằng cho các bậc cha mẹ và những sinh mạng đã mất.”

Cục trưởng Hàn phụ trách môi trường ở bên cạnh nói: “Nghe ra thì vụ án này rất phức tạp.

Có trẻ em qua đời, tôi nghe xong cũng rất đau lòng, nhưng nguyên nhân dẫn đến cái chết có quá nhiều khả năng, có thể không chỉ do vấn đề môi trường.

Tỷ như ăn uống, thuốc men, vắc-xin phòng bệnh, thậm chí là bị hạ độc, đều có thể khiến bọn trẻ tử vong.

Các anh đã giám định pháp y thi thể chưa?

Có báo cáo y tế chi tiết không?

Phải xác định được vấn đề ở đâu, tìm được nguyên nhân gốc rễ, rồi mới có thể tiếp tục điều tra.”

Cục trưởng Trần nghe xong, chau mày: “Chuyện xảy ra mấy năm trước, thi thể đã sớm hỏa táng hết rồi.”

Nói đến đây, ông nhìn về phía đối diện, “Cục trưởng Hàn, đúng là anh có kinh nghiệm, tôi thấy anh không chỉ hiểu biết sâu về môi trường, mà còn rất quen thuộc với công tác công an chúng tôi.

Nếu không thì sau này vị trí Cục trưởng Cảnh sát để anh ngồi cũng được.”

Cục trưởng Hàn bị nghẹn họng, sắc mặt biến đổi.

Bí thư Vương ngồi nghe hai bên tranh cãi, cau mày nhưng vẫn chưa lên tiếng khuyên giải.

Chủ nhiệm Trâu liền nói: “Lão Hàn không có ý đó đâu, Cục trưởng Trần anh đừng để bụng.”

Bề ngoài thì là lời khuyên can, nhưng ngay sau đó ông ta liền chuyển hướng: “Nhưng theo tôi thấy, hiện tại báo cáo đánh giá môi trường đã có rồi, trong đó có thể có chút hiểu lầm.

Có lẽ là bên cảnh sát làm việc chưa tốt, điều tra sai hướng, không tìm được thêm nhiều manh mối và chứng cứ……”

Cục trưởng Trần không đợi Chủ nhiệm Trâu nói hết, lập tức kích động đứng bật dậy, rồi kéo vạt áo của Hạ Lâm ngồi bên cạnh.

Hạ Lâm đang nghe rất chăm chú, hoàn toàn không nghĩ tới lãnh đạo lại đột ngột ra tay như vậy.

Cục trưởng Trần tuổi đã cao nhưng sức vẫn lớn, vạt áo Hạ Lâm bị kéo tung trong nháy mắt.

Ngay sau đó ông không nói không rằng, vén áo Hạ Lâm lên, lộ ra phần bụng.

Ánh mắt mọi người đều dồn tới.

Hạ Lâm luôn rất kỷ luật, cơ bụng sáu múi rõ ràng, vòng eo tiêu chuẩn của cảnh sát, đường nét gần như hoàn hảo.

Nhưng lúc này, khó ai có thể bỏ qua mảng bầm tím trên xương sườn hắn.

Hạ Lâm: “…”

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị để lộ cơ bụng ngay trước mặt mọi người, liền đứng dậy chỉnh lại quần áo, kéo áo che kín lại.

Cục trưởng Trần nói với giọng hùng hồn: “Thấy chưa?

Mang cả vết thương đến đây.

Hôm qua, chúng tôi thực sự muốn tìm Triệu Luân Giang, một nhân viên của công ty con thuộc Hóa chất Tần thị, để tìm hiểu tình hình.

Nhưng có kẻ đã tông xe vào xe của chúng tôi giữa phố xá đông đúc, tấn công cảnh sát, dùng súng bắn trên đường, rồi cướp người đi.

Tin nội bộ sáng nay, chắc các vị đều đã xem rồi chứ?”

Đối mặt với câu hỏi của ông, phòng họp nhất thời im lặng.

Cục trưởng Trần tiếp tục “tấn công”: “Người dưới quyền tôi có giỏi hay không, chỉ có tôi mới có thể đánh giá.

Công bằng nằm trong lòng mỗi người.

Vụ án cũng có lúc tìm ra manh mối.

Còn chưa đến lượt người khác nói ai làm việc không hiệu quả.”

Nói đến đây, ông lại ngồi xuống, ánh mắt lướt qua mọi người: “Cuộc họp hôm nay lẽ ra chỉ là một buổi trao đổi.

Cảnh sát chúng tôi muốn xác nhận xem có phải yếu tố môi trường gây ra cái chết của trẻ hay không, chứ không phải là tổng kết vụ án.

Chúng tôi cũng không hề nói công ty của Tổng giám đốc Tần có vấn đề đúng không?

Tổng giám đốc Tần, anh là người nắm tin tức nhanh nhạy, nhưng anh không thể vừa ăn cướp vừa la làng, nhất định phải nói quy trình điều tra án bình thường của cảnh sát thành vu khống.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt vài người đối diện thay đổi.

Tần Hữu Lai vội vàng nói: “Không có, không có.

Cục trưởng Trần nói quá rồi.”

Chủ nhiệm Trâu cũng nói: “Cục trưởng Trần xin bớt giận, chúng tôi chỉ muốn làm rõ tình hình.”

Cục trưởng Trần không chịu thua, hừ lạnh một tiếng: “Người của ngành cảnh sát chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức, đổ bao nhiêu máu, làm bao nhiêu việc, mà các anh chỉ cần miệng chạm môi, liền phủ nhận hết công lao của chúng tôi?

Có vụ án đã chết người mà không điều tra rõ, các anh là hy vọng cơ quan camh sát chúng tôi xem thường mạng người sao?”

Một chiếc mũ lớn được đội lên.

Cục trưởng Trần hỏa lực toàn diện khai hỏa, đấu khẩu không nhường.

Chủ nhiệm Trâu nhanh chóng nói lại: “Chuyện này, trách tôi.

Dù sao cũng là một vụ việc lớn.

Tổng giám đốc Tần là do tôi gọi đến họp.

Cũng nghĩ là giải quyết dứt điểm một lần.

Hóa chất Tần thị là doanh nghiệp nộp thuế lớn của thành phố chúng ta.

Hiện tại lòng người hoang mang, vạn nhất có tin đồn nào lan truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu hoặc công việc sản xuất bình thường của doanh nghiệp thì không hay.”

Xem ra Cục trưởng Trần sẽ gài mũ, mà đối phương cũng thế.

Anh nói bất lợi cho trị an, thì tôi liền nói kinh tế đã bị ảnh hưởng.

Đúng là thần tiên đấu pháp.

Hạ Lâm đang nghe đến chỗ hấp dẫn, bỗng điện thoại sáng lên, hắn vội nhỏ giọng nói với lãnh đạo bên cạnh: “Cục trưởng Trần, tôi ra ngoài lấy kiện chuyển phát nhanh.”

Cục trưởng Trần nhăn mặt với hắn, một tay nắm chặt hắn như gọng kìm.

Ánh mắt ông ta như muốn nói: Giờ này nhận hàng gì?

Lại còn gửi đến tận đây à?

Giờ đang lúc mấu chốt, cậu lại đòi đi nhận à?Phía họ vốn đã ít người, giờ lại thiếu đi một, trông như bỏ trốn giữa trận, càng mất khí thế.

Hạ Lâm không trả lời, cười vỗ vỗ tay ông, ý bảo ông yên tâm: “Tôi sẽ về ngay…”

Cục trưởng Trần không giữ được hắn, Hạ Lâm quay người bước ra ngoài. ......

Cùng lúc đó, Triệu Luân Giang ngồi trong xe với cái đầu bị trùm kín, cảm nhận được xe rẽ vào một khúc cua, rồi dừng lại.

Hắn bị hai người dìu, bước xuống xe.

Sau đó, hai người đó gần như là kéo hắn đi về phía trước.

Đi qua một chỗ nào đó, Triệu Luân Giang nghe thấy tiếng kêu của động vật, ngửi thấy một mùi hôi tanh.

Sau đó, hắn lại bị kéo đi một đoạn đường rất dài.

Bước vào một căn phòng, Triệu Luân Giang nghe thấy một tiếng “cạch cạch” có quy luật.

Đó là tiếng dao đang được mài trên đá mài.

Cuối cùng, hắn cũng được thả ra.

Chân hắn mềm nhũn không đứng vững được, ngay lập tức khuỵu xuống đất.

Cả người hắn như bùn nhão, đổ rạp xuống sàn.

Giọng của Tần Vũ Hằng vang lên: “Đồ tể Trịnh, người chúng tôi đã mang đến rồi.”

Một giọng nói ồm ồm trả lời: “À, tốt.

Tôi đến ngay đây.”

“Cha tôi dặn phải nhanh gọn, đừng dây dưa.”

Người đàn ông được gọi là đồ tể Trịnh cười ha hả: “Hay là cậu vào làm đi?”

Tần Vũ Hằng im lặng.

Tiếng mài dao cuối cùng cũng dừng lại, đồ tể Trịnh lại nói: “Để tôi xem ‘con heo’ hôm nay.”

Triệu Luân Giang sợ hãi vì từ “con heo” mà rụt cổ lại.

Có tiếng bước chân từ xa lại gần.

Giây tiếp theo, chiếc mũ trùm đầu trên đầu hắn đột nhiên bị người ta giật xuống.

Trong khoảnh khắc, Triệu Luân Giang bị chói mắt bởi ánh đèn phía trên.

Hắn phải mất một lúc để thích nghi, rồi mới nhìn rõ.

Trước mặt hắn là một người đàn ông mập mạp, đầu trọc, thân hình to lớn.

Người đàn ông này cường tráng, mập mạp, như một ngọn núi nhỏ.

Hầu như ông ta không có cổ, đôi mắt cũng bị ép lại rất nhỏ.

Lúc này, ông ta đang mặc một chiếc tạp dề dính mỡ.

Tay phải xách một con dao giết lợn lấp lánh ánh sáng lạnh.

Ông ta nhìn xuống hắn, đưa tay tháo miếng giẻ trong miệng hắn ra, vỗ vỗ vào mặt hắn.

Vẻ mặt có chút chán ghét: “Già như vậy sao?

Tôi vẫn thích heo con non hơn.”

Triệu Luân Giang sợ đến nước mắt nước mũi giàn giụa: “Đừng giết tôi, các người đừng giết tôi.

Tiểu Tần Tổng, cậu làm ơn cầu xin Tần Tổng đi, tôi sẽ không nói gì cả.

Bao nhiêu năm nay tôi đâu có tiết lộ chuyện gì.

Tôi có thể đưa tiền cho các người…

Tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì…

Cầu xin các người tha cho tôi một mạng.”

Hắn quỳ rạp trên đất, liên tục dập đầu, trán nứt ra, máu chảy đầm đìa.

Đồ tể Trịnh không thèm để ý đến lời van xin của hắn.

Hắn túm lấy cổ họng Triệu Luân Giang, xách hắn lên như xách một con gà con: “Hơi già rồi nhưng thôi, tôi không kén đâu.

Dù sao mấy tháng rồi không có hàng, tay chân tôi ngứa ngáy lắm rồi…”

Lời vừa dứt, ông ta nghe thấy tiếng người chạy tới, hoảng hốt kêu lên: “Cảnh sát đến!”

Sắc mặt Tần Vũ Hằng thay đổi hẳn, đứng bật dậy: “Chết tiệt, sao cảnh sát lại đến?”

“Hoảng cái gì.”

Đồ tể Trịnh bình thản nói, ông ta đưa tay sờ vào lưỡi dao.

“Cho dù có vào xưởng lục soát, họ cũng không tìm thấy chỗ này đâu…”

Nói đến đây, ông ta làm bộ định cầm dao đâm thẳng vào tim Triệu Luân Giang….......

Chỉ vài phút trước, bên ngoài trang trại chăn nuôi, vài chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ở cổng.

Hơn chục cảnh sát bước xuống xe.

Lâm Đội dẫn đầu đi vào trong.

Lê Thượng cởi áo khoác ngoài, mặc bộ đồ đen đi theo sát phía sau.

Vừa bước vào trang trại, một công nhân ăn mặc tùy tiện đã đi tới, định ngăn họ lại: “Ai đấy?

Có việc gì không?”

Sau đó, hai người trông giống bảo vệ cũng xúm lại: “Đây là doanh nghiệp tư nhân, không được vào.”

Lâm Hội không chút do dự, đưa ra giấy chứng nhận điều tra: “Cảnh sát!

Người phụ trách của các anh đâu?

Cảnh sát có bằng chứng nghi ngờ nơi này đang giấu một nghi phạm bị truy nã, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra theo quy trình!”

Các công nhân nhìn nhau, không ai nói gì.

Cuối cùng, không ai đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng có vài người lén lút chạy ra phía sau.

Lê Thượng thấy vậy, nhíu mày nhắc nhở: “Đừng dây dưa với họ.

Cứ để hai người ở lại hỏi tình hình các công nhân, những người khác chia thành hai đội để điều tra.”

Lâm Hội gật đầu, phân công nhiệm vụ cho các đội.

Trang trại chăn nuôi nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng bên trong lại được ngăn ra nhiều không gian.

Lối đi chằng chịt, thực tế khi điều tra cứ như đi vào một mê cung.

Bộ đàm lần lượt truyền đến tiếng trò chuyện: “Chúng tôi đang ở hướng tây nam, ở đây có vài thiết bị cũ, không gặp nhiều người.”

“Phía đông là chuồng lợn trong nhà, khoảng hai mươi con lợn đã trưởng thành.”

“Tìm thấy một xưởng giết mổ cũ, trên sàn có vết máu.

Có lẽ đã được cải tạo, không có nhiều thiết bị.”

Toàn bộ không gian đều được thêm trần.

Các xưởng được ngăn cách bằng vách ngăn ở một số chỗ và tường gạch ở những nơi khác.

Lê Thượng càng đi càng cảm thấy không ổn.

Một lò mổ lớn như vậy, hiện giờ như một kế hoạch chưa hoàn thành, im lặng đến mức có chút kỳ lạ.

Cậu đi qua vài khu xưởng trống, bên trong đều đầy bụi bẩn và đồ lặt vặt.

Lê Thượng ho nhẹ vài tiếng, nhíu mày.

Những căn phòng đó được ghép lại trong đầu cậu nhưng cậu phát hiện có một khoảng trống ở giữa.

Những thiết bị lớn cần thiết cho khu giết mổ ở đâu?

Lê Thượng nghĩ đến đây, cầm bộ đàm lên hỏi: “Có ai phát hiện kho lạnh không?”

Bộ đàm nhanh chóng truyền đến lời hồi đáp: “Không có.”

“Bên này tôi không thấy.”

“Khu phía đông không có.”

Phương Giác lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ.

Một khu giết mổ lớn như vậy, sao lúc đầu lại không có kho lạnh?

Em nhớ chị Trình đã tìm được bản đồ cũ, có vị trí kho lạnh mà.

Vậy bây giờ kho lạnh ở đâu rồi?”

Cậu ta vừa nói vừa mở điện thoại để tra lại bản vẽ điện tử.

Lê Thượng không cần phải xem lại nữa.

Bản vẽ cũ của nơi này đã in sâu vào trong đầu cậu.

Vị trí đó lẽ ra phải ở…

Lê Thượng đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm một bức tường cao.

Bức tường đó có màu sắc hơi khác lạ dưới ánh đèn.

Lê Thượng đến gần bức tường đó.

Sau đó, cậu vén tay áo lên, đưa tay gõ gõ.

Tiếng “cộc cộc” vang lên từ bên trong.

Âm thanh đó hoàn toàn khác với một bức tường bình thường.

Bức tường này được xây sau, rất dày và chắc chắn.

Lê Thượng lập tức hỏi trên bộ đàm: “Tổ một xem xem phía đông các cậu có gì?”

“Là tường, một bức tường cao.”

“Màu sơn có khác với những khu vực khác không?”

“Có.

Màu hơi nhạt hơn.

Như mới sơn lại.”

“Tổ hai, hướng chính tây, có cửa hay lối vào nào không?”

“Không phát hiện lối vào nào.

Bên đó cũng là tường.”

Nghe đến đây, sắc mặt Lê Thượng lập tức thay đổi.

Cậu nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Lê Thượng gọi Phương Giác: “Đi với tôi!”

Sau đó, cậu quay người chạy ra ngoài.~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐
 
[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Chương 90: Lăng kính (12)


Phương Giác còn chưa kịp phản ứng đã vội vàng chạy theo Lê Thượng vòng ra phía sau khu xưởng, vừa chạy vừa thở hồng hộc hỏi: “Lê ca, chờ em với có chuyện gì vậy?”

Lê Thượng bước chân không ngừng, nói ngắn gọn: “Cánh cửa kho lạnh ban đầu đã bị thay đổi!”

Vừa rồi cậu gõ vào mặt tường, âm thanh phát ra khác hẳn với tường thường, bên trong hẳn chính là lớp vỏ kim loại ngoài của kho lạnh.

Vậy đáp án chỉ có thể là, cánh cửa kho lạnh trong khu xưởng đã bị che giấu hoàn toàn, ba mặt đều được cải tạo thành tường.

Những kẻ đó đã cải tạo kho lạnh, biến nó thành một căn phòng kín, và lối vào duy nhất chỉ có thể được đặt ở phía sau.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của Lê Thượng.

Cậu cần phải tìm thấy cánh cửa đó để xác nhận.

Hai người chạy như bay đến phía sau khu xưởng, Lê Thượng tìm lướt qua một lượt, quả nhiên phát hiện một cánh cửa kim loại dày nặng có khóa mật mã.

Cánh cửa lạnh lẽo và kiên cố.

Lê Thượng đứng ở bên ngoài cánh cửa kim loại, cúi đầu nói vào bộ đàm.

Thiết bị vừa rồi còn có thể liên lạc, giờ lại im lặng.

Cậu nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không có tín hiệu.

Không biết là do nơi này quá hẻo lánh hay là vì có máy gây nhiễu.

Lê Thượng đứng bên ngoài cánh cửa kim loại, có thể nghe thấy một tiếng “ong ong” truyền ra từ bên trong.

Đó là tiếng máy hút khí đang hoạt động.

Tim cậu chùng xuống, bên trong chắc chắn có người, mà khả năng lớn chính là Triệu Luân Giang vừa bị đưa tới.

Cửa kho lạnh dùng mật mã khóa, Lê Thượng quan sát kỹ bàn phím, trong đó có vài phím số do sử dụng lâu dài nên đã bóng mòn rõ rệt.

Mật mã là sáu chữ số, cho dù đã biết các con số thì cũng có tới 720 cách sắp xếp.

Thế nhưng, hình như trong đó có quy luật…

Lê Thượng nhìn chằm chằm vào mấy phím số ấy, đầu óc vận hành nhanh chóng.

Có vài phím đã mờ đi, khó nhìn rõ, có vài phím lại phẳng lì như mới.

Những kẻ đó thường xuyên phân chia thịt.

Bàn tay dính đầy dầu mỡ và máu, không kịp rửa sạch, đã chạm vào các nút.

Một vài số bị dính dầu mỡ nhiều hơn, trong khi một số khác thì ít hơn.

Vậy quy luật tương ứng phải là…

Lê Thượng không biết tình hình bên trong ra sao, cũng không rõ Triệu Luân Giang có thể cầm cự được bao lâu.

Nhưng cậu biết mình phải tìm Triệu Luân Giang càng sớm càng tốt để cứu hắn.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Những ngón tay thon dài lướt trên các phím, bắt đầu thử mật mã… .......

Bên trong cánh cửa chính là một phòng mổ đã được cải tạo từ kho lạnh.

Lúc này, hệ thống làm lạnh vẫn chưa được bật.

Các loại thiết bị giết mổ cỡ lớn được đặt trên nền kho trống.

Trên giá có những chiếc móc sắt lộn ngược.

Trên bàn cũng bày đầy đủ các loại dao để phân chia xương thịt.

Nơi này không biết đã chết bao nhiêu oan hồn, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi.

Con dao trong tay đồ tể Trịnh sắp rơi xuống, Triệu Luân Giang sợ đến mặt mày biến sắc, cau chặt mày, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tần Vũ Hằng đột nhiên hét lên: “Khoan đã!”

Đồ tể Trịnh ngẩn người, quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt đầy thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Tần Tổng, cậu có ý gì?”

Trán Tần Vũ Hằng lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt hơi trắng bệch, anh ta căng thẳng nói: “Vạn nhất cảnh sát tìm tới được đây…

Chúng ta chẳng phải sẽ bị bắt ngay tại chỗ sao?

Nếu bây giờ giết hắn, thì chính là tội giết người, không thể giải thích được.”

Nói đến đây, Tần Vũ Hằng đi đi lại lại trong kho lạnh một cách bồn chồn: “Hay là chúng ta thừa lúc cảnh sát chưa tìm thấy đây, đưa hắn đi chỗ khác trước?”

Đồ tể Trịnh tỏ vẻ không muốn thả người, giọng nói như thể sợ vịt đến miệng còn bay mất: “Nếu có giết người, thì cũng là tôi giết, liên quan gì đến cậu?

Hơn nữa, cảnh sát bây giờ tên nào mà chả là đồ vô dụng?”

Tần Vũ Hằng nhớ lại những gì đám tay đấm đã bỏ chạy về kể lại về quá trình đêm qua, do dự một chút rồi nói: “Không…

Không giống.

Cảnh sát lần này rất khó đối phó.

Tốt nhất là tôi vẫn nên đưa hắn đi trước…”

Nói đến đây, Tần Vũ Hằng có chút hoảng sợ.

Anh ta lấy điện thoại ra: “Tôi liên lạc với cha tôi trước, xem nên làm thế nào.”

Đồ tể Trịnh khinh thường hừ một tiếng, ngồi xuống, mân mê con dao trong tay: “Ở đây có máy gây nhiễu tín hiệu, điện thoại của cậu không gọi đi được đâu.

Vả lại, một nơi như thế này, người ngoài làm sao mà tìm được?

Cho dù tìm được cũng không biết mật mã vào cửa.

Cậu vẫn nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi.”

Triệu Luân Giang run rẩy, tay chân bị trói, nằm co quắp trên đất bất lực, chỉ biết lặp đi lặp lại: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

Tần Vũ Hằng nghiến răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, do dự không biết phải làm sao.

Đồ tể Trịnh cười gằn đứng lên, vung vẩy con dao trong tay: “Tiểu Tần Tổng, chỉ cần cậu nói một câu, cho tôi nửa tiếng, người này có thể hoàn toàn biến thành một bãi thịt nát.

Lúc đó ném vào chuồng lợn, cảnh sát sẽ chẳng tìm thấy gì đâu.”

Vừa nói đến đây, chiếc khóa mật mã trên cửa đột nhiên vang lên tiếng “tít tít”, đó là âm thanh chỉ phát ra khi có người bấm phím.

Tần Vũ Hằng lập tức nổi da gà, sắc mặt tái nhợt quay đầu nhìn về phía cửa: “Không thể nào…

Sao lại nhanh như vậy?!”

Giây tiếp theo, cánh cửa điện tử của kho lạnh từ từ mở ra.

Tất cả những người bên trong đều sững sờ.

Phương Giác đứng ngoài cửa cũng bị cảnh tượng bất ngờ trước mắt làm cho kinh ngạc, trợn tròn mắt, nhất thời không biết làm sao.Ngay cả Lê Thượng cũng không ngờ rằng lần thử đầu tiên lại thành công.

Cậu vội vàng rút súng ra nắm trong tay.

Tần Vũ Hằng trong lòng chợt lạnh.

Anh ta hối hận vì sự do dự của mình vừa rồi.

Nếu đã bị phát hiện, vậy thì thà bất chấp tất cả.

Anh ta quay đầu lại hét lên: “Động thủ!

Không thể để hắn rơi vào tay cảnh sát!”

Đồ tể Trịnh đã sớm chờ câu này.

Ông ta không chút do dự giơ dao lên, đâm xuống.

Lê Thượng phản ứng cực nhanh, lập tức bóp cò.

“Đoàng!”

Một viên đạn rít gào xé không khí, quyết đoán bắn bay con dao trong tay đồ tể Trịnh.Cậu quay người lại và hét về phía Phương Giác: “Gọi Lâm Hội và mọi người đến đây!”

Phương Giác không dám trì hoãn, quay đầu chạy đi.

Hai tên vệ sĩ của Tần Vũ Hằng thấy vậy, vội vàng lấy súng ra, bắn về phía Lê Thượng.

Lê Thượng vừa né tránh đạn, vừa chạy về phía Triệu Luân Giang.

Cậu không màng nguy hiểm, thừa lúc đồ tể Trịnh đang sững sờ vì tay bị chấn động.

Cậu kéo Triệu Luân Giang lại và lôi hắn về phía sau những chiếc máy móc lớn để ẩn nấp.

Lê Thượng vừa tìm kiếm vật che chắn vừa bắn trả lại đám vệ sĩ.

Những viên đạn vèo vèo bay loạn trong kho lạnh.

Có vài viên bắn vào bức tường kim loại, tóe ra một loạt tia lửa chói mắt.Hai bên giao chiến quyết liệt.

Trong không khí lập tức tràn ngập mùi thuốc súng đặc trưng của đạn.

Rất nhanh, một tên vệ sĩ trúng đạn ngay ngực, hét thảm một tiếng rồi ngã gục.

Trong lúc đó, dưới sự yểm hộ của tên vệ sĩ còn lại, Tần Vũ Hằng vừa lăn vừa bò chạy về phía cửa.

Anh ta dùng tay ấn vào vài nút trên bảng điều khiển, hét lớn vào bên trong: “Đồ tể Trịnh, giết hắn!

Giết hết bọn chúng đi!

Ông thích thịt heo non mà!”

Ngay khoảnh khắc cánh cửa kho lạnh đóng lại, viên đạn cuối cùng trong khẩu súng của Lê Thượng đã bắn ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, trúng vào vai Tần Vũ Hằng.

Tần Vũ Hằng hét thảm, ngã lăn ra ngoài cửa.

Cửa vừa khép, nơi này liền trở thành một không gian gần như khép kín.

Súng đạn của cảnh sát không còn nhiều, viên nào cũng đã bắn hết.

Lê Thượng nhét khẩu súng trống rỗng lại bên hông.

Vết thương ở lưng vẫn âm ỉ đau.

Cậu dựa vào một chiếc máy cắt để làm vật che chắn, hít một hơi thật sâu và nhìn về phía những người còn lại.

Ngoài tên vệ sĩ bị thương, trong phòng còn có bốn công nhân.

Người vạm vỡ nhất, trông khó đối phó nhất chính là tên đồ tể Trịnh.

Tuy số người không nhiều nhưng những kẻ này hoàn toàn khác với đám lính đánh thuê đêm qua.Ánh mắt họ lộ ra sự hung tàn, đều là những kẻ đã từng giết người, từng thấy máu, điên cuồng vì máu.

Đồ tể Trịnh hung hăng hét lên: “Lão Tứ, mày đi giết thằng già kia, thằng trẻ để lại cho tao!”

Nói xong, ông ta vung con dao trong tay, dẫn theo mấy người xông tới.

Sắc mặt Lê Thượng trầm xuống, cậu chụp lấy một con dao trên bàn, soạt một cái cắt đứt dây trói tay chân Triệu Luân Giang.

Cậu cúi đầu dặn: “Đợi lát nữa tự tìm chỗ mà trốn.”

Triệu Luân Giang còn chưa hoàn hồn, vội vàng gật đầu, rồi lồm cồm bò về phía góc tường.

Lê Thượng đứng dậy, siết chặt con dao trong tay, không chút do dự lao thẳng lên đối đầu với chúng…

Trong nháy mắt, mấy bóng người cuốn lấy nhau, giao đấu kịch liệt ngay trong kho lạnh.

Đúng lúc này, thiết bị làm lạnh trên trần cũng được khởi động, luồng khí lạnh bắt đầu lan tỏa, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống mấy độ… .......

Cùng lúc đó, trong tòa thị chính, Hạ Lâm ôm mấy phong bì chuyển phát nhanh, lại một lần nữa bước vào phòng họp trên tầng 3.

Hắn đẩy cửa bước vào, cuộc họp vẫn đang tiếp tục.

So với trước đó, phòng họp có thêm một gương mặt xa lạ, ngồi ngay bên cạnh Bí thư Vương.

Hạ Lâm nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của mình.

Hắn hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Thư ký Lưu bên cạnh: “Có tiến triển gì không?”

Khóe miệng Thư ký Lưu giật giật, trong ánh mắt mang theo chút bất lực: “Vẫn đang an ủi Tổng giám đốc Tần thôi.”

Hạ Lâm gật đầu, rồi lại hỏi nhỏ: “Người mới đến là ai?”

Thư ký Lưu ghé sát vào tai hắn, nói với giọng cực nhỏ: “Phó thị trưởng Nhậm.

Bí thư Vương chỉ có thể hòa giải hai bên, không quyết định được.

Cục trưởng Trần cố ý nhờ ông ấy đến.

Ông ấy nói chuyện có trọng lượng.”

Hạ Lâm hiểu ra.

Đây là vị quan chức có chức vụ cao nhất trong số những người có mặt.

Như vậy, người này hẳn là được mời tới để chủ trì công bằng.

Lúc này, vị Chủ nhiệm Trâu lại nói đến vấn đề điều tra của cảnh sát.

Nghe đến đó, Hạ Lâm không chút do dự, chủ động đứng dậy: “Kính thưa các vị lãnh đạo, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này.”

Cục trưởng Trần đang tập trung vào cuộc họp, không ngờ Hạ Lâm lại đột nhiên đứng dậy.

Ông thầm nghĩ, không biết cậu ta chuẩn bị nói gì.

Hạ Lâm nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Trong vụ án này, chúng tôi đã tiến hành điều tra tỉ mỉ và sâu rộng, thu thập được một số bằng chứng quan trọng.

Xin trình lên các vị lãnh đạo xem xét và mong các vị chỉ đạo thêm cho công việc của chúng tôi.”

Giọng hắn nhã nhặn, lễ độ, không hề lúng túng.

Vừa nói, hắn vừa mở phong bì chuyển phát nhanh trong tay, quét ánh mắt qua một vòng: “Trước hết, tôi có chút nghi ngờ đối với kết quả giám định môi trường của khu nhà trẻ.”

Lời này vừa nói ra, giống như ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng.

Lập tức, sắc mặt của mọi người trong phòng đều thay đổi.

Đặc biệt là ba vị đại diện của các công ty đánh giá môi trường địa phương, sắc mặt họ đều biến sắc.

Tiếp đó, Hạ Lâm lấy từ trong phong thư ra mấy bản báo cáo, đưa cho thư kí Lưu phân phát.

Mấy báo cáo này thực ra hắn đã xem bản điện tử từ trước, chỉ là bản gốc đóng dấu chuyển phát nhanh tới hơi chậm một chút.

Đây là báo cáo gốc của ba cơ quan đánh giá môi trường có uy tín cao nhất trong nước.

Thư kí Lưu đứng dậy, chủ động phát từng bản cho mọi người.

Những người khác xem báo cáo cũng đều có vẻ mặt âm trầm.

Còn Cục trưởng Trần thì không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt, biểu cảm rõ ràng là: “Thằng nhóc này, có chuẩn bị những thứ này mà không nói sớm một tiếng, làm tôi lo lắng muốn chết.”

Hạ Lâm thấy mọi người đều đã cầm báo cáo trong tay, lúc này mới tiếp tục nói lớn giọng: “Tình trạng ô nhiễm môi trường không thể quan sát bằng mắt thường.

Để có được kết quả chính xác và đáng tin cậy nhất, chúng tôi đã liên hệ với những công ty giám định môi trường hàng đầu trong nước, sử dụng thiết bị tiên tiến nhất hiện nay để tiến hành khảo sát toàn diện, không bỏ sót một góc nào.

Nhưng kết quả thu được lại hoàn toàn trái ngược với số liệu mà mấy công ty của các vị đã đo được.”

Hạ Lâm nói với vẻ mặt nghiêm túc, mở một bản báo cáo và đọc nhỏ: “Khu vực này đang ở trong trạng thái ô nhiễm cao, đe dọa nghiêm trọng đến sức khỏe và sự an toàn của cư dân lân cận.

Nguồn ô nhiễm đã thấm vào mạch nước ngầm và đất đai xung quanh, cần phải khẩn cấp triển khai công tác xử lý ô nhiễm và phục hồi sinh thái hiệu quả…” ~~~~~~~~
Nhznghg: ⭐
 
[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Chương 91: Lăng kính (13)


Trong kho lạnh chỉ trong chốc lát, hơi lạnh đã tràn ngập, mặt bàn và vách tường bắt đầu đóng một lớp băng mỏng.Ba người trong số chúng lao về phía Lê Thượng bao vây cậu.

Người còn lại đi bắt Triệu Luân Giang đang run rẩy ẩn mình sau máy móc.

Lê Thượng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chóng phân tích tình hình.

Đối phương có lợi thế về số lượng.

Viện binh không biết bao giờ mới đến.

Trong kho có nhiều máy móc có thể làm vật chắn.

Cậu cần phải nhanh chóng giải quyết những kẻ vặt vãnh này trước khi thể lực cạn kiệt.

Thân hình Lê Thượng linh hoạt, lưỡi dao trong tay lóe sáng, sau vài chiêu cậu nắm được cơ hội, vung một nhát chém sắc bén.

Ánh dao vẽ một đường cong lạnh lẽo, chém bị thương cánh tay của một tên trong số chúng.

Tên đó kêu lên thảm thiết, máu tươi ấm nóng tuôn ra, ngay lập tức bốc hơi thành một làn sương máu mỏng trong không khí lạnh lẽo.

Ngay lập tức, bọn còn lại tiếp tục lao vào.

Lê Thượng lách người men theo máy móc, né đòn vô cùng linh hoạt.

Con dao giết lợn trong tay đồ tể Trịnh mang theo sức gió mạnh mẽ chém xuống.

Không kịp thu tay, lưỡi dao chém mạnh vào một cỗ máy bằng kim loại, vang lên tiếng leng keng chói tai, tóe ra một chùm tia lửa.

Lê Thượng vừa đánh vừa lùi, dẫn dụ ba tên đó vào một góc của kho lạnh.

Cậu dùng một tay chống mạnh, bật người lên một chiếc máy.

Từ trên cao, cậu đá trúng đầu một tên.

Một gã khác bò vòng phía sau trèo lên, nhưng Lê Thượng lập tức nhảy xuống, lưỡi dao trong tay đâm thẳng vào cổ gã.

Tiếng kêu thảm thiết xé toang bầu không khí lạnh lẽo.

Dao đâm chuẩn xác vào gáy, máu trào ra qua kẽ tay khi gã cố ôm cổ, rất nhanh ngã gục xuống đất.

Chiếm được ưu thế, Lê Thượng không dừng lại.

Cậu xoay người, tung một cú đá như trời giáng vào mặt tên khác.

Máu mũi gã phun ra, loạng choạng lùi lại mấy bước.

Lúc này, đồ tể Trịnh với thân hình khổng lồ cuối cùng cũng vòng qua chiếc máy, thở hồng hộc đi tới trước mặt cậu, vung dao chém tới.

Lê Thượng lại khéo léo cúi người lách qua dưới cánh tay ông ta, xoay người vòng ra sau lưng.

Con dao trong tay cậu đâm vào lưng đồ tể Trịnh ở một góc hiểm, rồi dùng sức rút ra.

Nhát dao này của Lê Thượng không nhằm mục đích hạ gục đối thủ, chỉ là thử.

Một tấm khiên thịt da dày thịt béo như thế này, nếu không thể đâm trúng chỗ hiểm, chỉ có thể từ từ tiêu hao sức lực của đối phương.

Hơn nữa, những người to béo như thế này, ngay cả khớp xương cũng khó tìm hơn người bình thường.

Cậu chỉ có thể linh hoạt tìm sơ hở, không thể đối đầu trực diện.

Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, lớp da thịt dày của đồ tể Trịnh giống như một tấm áo giáp.

Con dao nhỏ không lấy đi nhiều máu và cũng không làm ảnh hưởng đến động tác của đối phương.

Trong kho lạnh, hơi thở của mọi người đều hóa thành làn sương trắng.

Bên này, vừa đẩy lùi được đợt công kích đầu tiên, thì từ phía khác truyền đến tiếng hét thất thanh của Triệu Luân Giang.

Lê Thượng không chút do dự quay người, chạy vài bước, dùng con dao trong tay đỡ một đòn chí mạng cho Triệu Luân Giang.

“Đinh” một tiếng, hai lưỡi dao kim loại chạm nhau.

Con dao trong tay đối phương suýt nữa thì văng ra.

Cánh tay Lê Thượng cũng tê dại.

Cậu nhíu mày lùi lại một bước.

Vết thương trên lưng bị chấn động, truyền đến một cơn đau nhức.

Không đợi cậu có thời gian nghỉ ngơi.

Tên đó nhận ra Triệu Luân Giang là điểm yếu của Lê Thượng, lại lần nữa tìm kiếm Triệu Luân Giang.

Ở hướng khác, Trịnh Đồ Tể mặt mũi dữ tợn, lắc vai, gầm lên một tiếng rồi lại một lần nữa xông lên… ........

Tại phòng họp ở tầng 3 của Tòa thị chính.

Sau khi đọc xong kết luận của báo cáo giám định môi trường, Hạ Lâm đặt bản báo cáo lên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào các vị lãnh đạo đối diện.

Phó thị trưởng Nhậm cũng lật xem.

Báo cáo ghi rõ từng chỉ số chi tiết, cũng ghi rõ phạm vi an toàn.

Có những chỉ số vượt mức an toàn lên đến hàng nghìn lần.

Phó thị trưởng Nhậm quay đầu hỏi cấp dưới: “Cục trưởng Hàn, những công ty giám định trước đây là do ông liên hệ phải không?

Chuyện này là sao?”

Cục trưởng Hàn lúc này vẫn muốn bao che cho những công ty đó, lắp bắp nói: “Chắc… có thể do vị trí lấy mẫu khác nhau, hoặc thao tác sai sót, hay dụng cụ…”

Vài vị đại diện của các công ty kia lúc này cũng như ngồi trên đống lửa, biểu cảm vô cùng khó coi.

Vị nữ đại diện nói: “Chúng tôi cũng đã nghiêm ngặt tuân thủ quy trình, giám định rất cẩn thận…”

Khóe miệng Hạ Lâm hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, nhìn thẳng vào họ: “Hôm các người làm đánh giá, tôi đã xem lại video giám sát.

Nhân viên của các người thậm chí còn không mang xẻng để đào đất, nước ngầm cũng chẳng lấy mẫu.

Chỉ làm qua loa cho có.

Tôi đoán, giờ các người định đổ trách nhiệm cho nhân viên tạm thời à?”

Một vị lãnh đạo của công ty giám định khác vội vàng hòa giải: “Có lẽ trong đó có một vài sai sót, ví dụ như khâu pha loãng có vấn đề.

Chúng tôi sẽ tiến hành đối chiếu cẩn thận sau.”

“Đúng là nên đối chiếu lại cho kỹ.”

Hạ Lâm không cho họ cơ hội ngụy biện.

Ngay sau đó, hắn lại lấy ra vài bản chứng nhận ngân hàng từ túi tài liệu: “Cảnh sát còn phát hiện ra rằng các quản lý cấp cao và người thân của các công ty các vị có một số giao dịch tài chính với Hóa chất Tần thị.

Chẳng trách báo cáo giám định muốn kết quả thế nào cũng có thể viết ra được.”

Những lời này, giống như một quả bom nặng ký, ngay lập tức làm nổ tung phòng họp.

Tần Hữu Lai cũng không giữ được vẻ mặt bình thản nữa.

Phó thị trưởng Nhậm nghiêm nghị nói: “Việc này phải điều tra riêng, nhất định làm rõ trách nhiệm!”

Rồi ông quay sang hỏi Hạ Lâm: “Còn vụ án thì sao?

Cảnh sát các cậu có tiến triển gì mới không?

Hiện khó khăn ở đâu?”

Hạ Lâm lấy ra một loạt ảnh chụp, trải lên bàn: “Chúng tôi phát hiện nhiều bằng chứng cho thấy Triệu Luân Giang trực tiếp chôn lấp chất thải hóa học.

Hiện nay hắn là nhân vật mấu chốt đang bị truy nã.

Chỉ cần tìm được hắn, toàn bộ sự thật sẽ sáng tỏ.”

Phó thị trưởng Nhậm hỏi: “Ông chủ Tần, người này có phải cấp dưới của ông không?

Về những chuyện này, ông giải thích thế nào?”

Tần Hữu Lai cúi đầu, nhìn vào những bức ảnh.

Ông ta cố giữ bình tĩnh nói: “Người này từng làm việc ở công ty chúng tôi.

Nhưng chuyện chôn lấp chất thải gì đó, tôi không biết.”

Chủ nhiệm Trâu cũng vội chen vào phụ họa: “Đúng vậy, trong ảnh là ban đêm, không phải giờ làm việc.

Có thể đây chỉ là hành động cá nhân của hắn…”

Hạ Lâm nhìn về phía Tần Hữu Lai: “Ông chủ Tần, đồng nghiệp của tôi đã đến trang trại chăn nuôi đứng tên cha vợ ông rồi…”

Nghe vậy, khóe miệng Tần Hữu Lai khẽ run: “Trang trại đó chỉ để cha vợ tôi dưỡng già, tôi chưa từng can thiệp sản xuất hay quản lý.”

Hạ Lâm không buông tha ông ta, từng bước ép sát: “Ông nói xem, họ có thể tìm thấy Triệu Luân Giang ở đó không?

Và sau khi tìm thấy, Triệu Luân Giang sẽ nói những gì?”

Tần Hữu Lai từ từ ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: “Thì tôi hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng tìm thấy tung tích của Triệu Luân Giang, điều tra rõ vụ án này, để sự thật được phơi bày.”

Ngay sau khi nói những lời này, Hạ Lâm kết thúc bài phát biểu của mình và ngồi trở lại chỗ.

Cục trưởng Trần thừa thắng xông lên, hỏi thẳng Cục trưởng Hàn đối diện: “Tôi còn một câu hỏi muốn hỏi Cục trưởng Hàn.

Với số liệu hiện tại, có thể chứng minh rằng, nếu bọn trẻ uống phải nguồn nước ngầm ô nhiễm như vậy, sẽ dẫn đến những căn bệnh nghiêm trọng hay không?”

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về Cục trưởng Hàn.

Cục trưởng Hàn vẫn đang cầm những bản báo cáo kiểm tra, hai tay khẽ run, mồ hôi tuôn như mưa.

Ông ta dường như không nghe thấy lời chất vấn của Cục trưởng Trần.

Phó thị trưởng Nhậm cau mày, trong lòng đã có câu trả lời.

Ông lạnh giọng hỏi: “Cục trưởng Hàn, mời ông trả lời đúng sự thật!”

Lúc này, Cục trưởng Hàn mới phản ứng lại.

Người vừa rồi còn nói năng lưu loát, bây giờ lại như bị bóp nghẹt cổ họng, ấp a ấp úng mãi chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh: “À… cái đó…”

Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng ông ta cúi đầu, buông xuôi giãy giụa, thốt ra kết luận khiến cả phòng họp chấn động.

“Điều kiện môi trường như vậy…

đủ để đe dọa tính mạng những đứa trẻ đó…” .....

Trong kho lạnh, trận chiến khốc liệt vẫn tiếp tục.

Thời gian trôi qua, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhiệt độ đã giảm xuống dưới 0 độ C.

Trong kho lạnh đã bắt đầu đóng băng.

Lê Thượng liên tục phải né tránh đòn tấn công dồn dập, đồng thời vẫn phải che chở cho Triệu Luân Giang.

Ba kẻ còn lại tuy đã bị thương ở mức độ khác nhau, nhưng vẫn còn đủ sức đứng vững để vây đánh.

Trước sự công kích liên tiếp, Lê Thượng dần cảm thấy thể lực không còn chống đỡ nổi.

Trán cậy túa mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi thấm ướt mái tóc lòa xòa trước trán, rồi nhanh chóng đông lại thành từng hạt băng nhỏ li ti.

Cách đó không xa, Triệu Luân Giang chật vật trốn dưới một cỗ máy.

Bất ngờ, ai đó ấn mạnh công tắc, cỗ máy ù ù khởi động, rung lắc dữ dội.

Giây tiếp theo, Triệu Luân Giang giống như một con dê chờ bị làm thịt, bị một tên côn đồ nắm lấy cổ áo lôi ra khỏi gầm máy.

Hắn bị tên đó dùng sức ấn vào chiếc máy.

Bánh xích lạnh lẽo của chiếc máy bắt đầu lăn, Triệu Luân Giang kêu thảm thiết liên tục.

Hắn điên cuồng vẫy vùng tay chân, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích được chút nào.

Ngay lập tức, một bàn tay của hắn bị những chiếc gai nhọn của máy xay thịt cứa vào, máu thịt be bét.

Máu tươi bắn ra, tạo thành những bông hoa máu.

Tên đó còn định ấn mặt hắn vào chiếc máy.

Vào khoảnh khắc mấu chốt này, Lê Thượng quay người lại để cứu hắn.

Cậu đi đến sau lưng tên đó, dùng con dao trong tay đâm vào vai hắn.

Tay tên đó đột nhiên buông lỏng, Triệu Luân Giang mới có thể thoát ra được.

Hắn ôm lấy cánh tay bị thương, chật vật bò xuống khỏi chiếc máy.

Lê Thượng cứu Triệu Luân Giang, nhưng lại để lộ điểm yếu ở lưng.

Không kịp né tránh, lưỡi dao của đồ tể Trịnh từ phía sau đã đến.

Một nhát chém ngang, ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi dao sắc bén cắt qua chiếc áo chiến thuật của cậu.

Lưỡi dao gần như lướt sát qua xương bướm, xuyên qua chiếc áo sơ mi đen, để lại một vết thương dài vài centimet trên lưng cậu.

Máu tươi nhanh chóng tuôn ra.

Lê Thượng chịu đựng đau đớn, nhanh chóng xoay người, một chân đá vào ngực đồ tể Trịnh.

Cú đá này lực rất mạnh, khiến đồ tể Trịnh lùi lại vài bước.

Sau đó, Lê Thượng cắn răng, túm lấy cánh tay đang cầm dao của một tên côn đồ khác.

Cậu đột ngột xoay eo, dùng quán tính ném thẳng hắn ta vào chiếc máy đang hoạt động.

Tên đó vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng Lê Thượng dùng sức ghì chặt, dùng vai mình đè hắn ta lại.

Trong chốc lát, chiếc máy điên cuồng xay, kèm theo tiếng xé rách ghê rợn và tiếng la hét thảm thiết.

Thịt trên vai và lưng của tên đó lần lượt bị nghiền nát.

Lê Thượng cảm thấy người phía sau đã ngừng vùng vẫy, lúc này mới loạng choạng đứng dậy khỏi người hắn ta.

Lúc này, đồ tể Trịnh và tên cuối cùng lại cùng xông tới.

Một tên tấn công vào đầu cậu, một tên chém vào eo cậu.

Lê Thượng phản ứng nhanh nhẹn, khó khăn lắm mới né được cả hai đòn tấn công.

Con dao trong tay cậu lướt qua xương sườn của đồ tể Trịnh.

Cùng lúc đó, đồ tể Trịnh bất chấp vết thương trên người, nâng đầu gối lên thúc mạnh vào bụng dưới của Lê Thượng.

Đòn đánh trúng ngay chỗ vết thương cũ.

Trong nháy mắt, Lê Thượng như có bàn tay khổng lồ bóp nát lục phủ ngũ tạng, cơn đau lan khắp toàn thân, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Cả người hắn gần như bị rút sạch sức lực.

Lê Thượng cắn răng chịu đựng, con dao trong tay rơi xuống đất.

Trước mắt cậu lóe lên một mảng đen, ý thức có chút mơ hồ.

Cậu khó khăn lắm mới né được một đòn tấn công nữa của đồ tể Trịnh.

Lúc này, Lê Thượng sắc mặt trắng bệch, máu ở lưng vẫn chảy không ngừng.

Cậu như một con sói cô độc tắm trong máu, đang liều mạng chiến đấu.

Cậu cố nén cơn đau nhức trong cơ thể, cúi người ôm bụng muốn nhặt lại con dao, nhưng vô tình phát hiện khẩu súng mà tên vệ sĩ của Tần Vũ Hằng làm rơi.

Trong khoảnh khắc cúi người, Lê Thượng cầm lấy khẩu súng.

Cậu ước lượng đơn giản và tính ra bên trong vẫn còn một viên đạn.

Hai tên phía sau đã xông đến gần.

Lê Thượng xoay người, dứt khoát giơ súng bóp cò.

“Đoàng!”

Tiếng súng vang lên.

Viên đạn bắn trúng cánh tay phải của đồ tể Trịnh, sau đó vẫn còn lực, xuyên vào ngực của tên còn lại.

Trong chốc lát, chỉ còn lại một mình đồ tể Trịnh đứng đó.

Nhưng việc đồng bọn gục ngã và những vết thương trên người đã khiến ông ta hoàn toàn rơi vào điên loạn.

Cánh tay phải bị thương, ông ta không thể vung con dao dài.

Đồ tể Trịnh gầm lên một tiếng giận dữ, dùng tay trái nắm lấy một con dao lóc xương sắc nhọn dài, lao tới.

Lúc này, cơn đau nhức trong cơ thể Lê Thượng vẫn chưa giảm.

Vết thương ở lưng làm ảnh hưởng đến tốc độ, động tác của cậu chậm hơn một chút.

Giây tiếp theo, đồ tể Trịnh với vẻ mặt hung tợn đã xông đến trước mặt cậu.

Lê Thượng cúi người, khó khăn lắm mới né được một đòn.

Cậu dùng súng đổi lấy dao, con dao trong tay đâm sâu vào bụng đồ tể Trịnh.

Thành công đòn này, Lê Thượng dùng sức rạch một đường, tạo ra một vết thương lớn trên bụng ông ta.

Lập tức máu tươi bắn ra tung tóe, mùi máu tanh nồng nặc.

Đồ tể Trịnh lại gầm lên một tiếng giận dữ, hoàn toàn không quan tâm đến ruột đã lòi ra ngoài.

Ông ta như điên dại, giơ dao lên và tấn công một lần nữa.

Lê Thượng muốn né tránh, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Con dao lóc xương lạnh lẽo mang theo sát khí, cắm thẳng vào ngực cậu, ngay cạnh xương ức.

Thân hình khổng lồ của đồ tể Trịnh lao về phía trước.

Cổ họng ông ta phát ra một tiếng “ực”, đẩy toàn bộ cơ thể cậu vào chiếc máy phía sau.

Lưỡi dao lạnh buốt như muốn ghim tim phổi cậu lại.

Lê Thượng “ư” một tiếng.

Gân xanh ở cổ nổi lên.

Toàn thân cậu run rẩy vì đau đớn.

Ngay sau đó, một ngụm máu tươi từ miệng cậu phun ra.

Hơi máu tan vào không khí, những chấm máu đỏ tươi ngay lập tức nhuộm hồng khuôn mặt trắng bệch của cậu. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai đội trưởng Dung sẽ phản công.

PS: Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ làm Hạ Lâm đau lòng thôi.

Những vết thương mà đội trưởng Dung phải chịu hôm nay, sau này sẽ được Hạ Lâm chăm sóc để hồi phục.

Sau trận chiến này, cậu ấy có thể nghỉ ngơi một thời gian. ~~~~~~~~
Nhznghg: đọc chương này xót LT quá 😭
 
[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Thông báo


Do sắp tới tui bận ôn thi và thi nên tui sẽ tạm dừng edit từ hôm nay cho đến hết t6 tuần sau.

T7 tuần sau tui sẽ edit lại.Xin lỗi mọi người, mong mọi người thông cảm cho tui nhaa 🙆🏻‍♀️
 
Back
Top Bottom