- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 421,870
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Edit] Đạp Cốt Tầm Tung
Chương 29: Nghiệp hoả (6)
Chương 29: Nghiệp hoả (6)
Trong phòng hỏi cung tạm thời, Lê Thượng và Hạ Lâm nghe được câu trả lời của Vu Vãn Anh, nhìn thấy nụ cười có chút đắc ý của em, cả hai đều sững sờ.Họ thấy được khát vọng chiến thắng trong mắt nữ sinh này.
Mọi chuyện đang diễn ra hiện tại đều là cách em trút bỏ sự tức giận, cán cân chiến thắng nghiêng về phía em, nhưng vô hình cũng đẩy em vào vực sâu tăm tối hơn.Kế hoạch ban đầu của họ là Hạ Lâm đóng vai "cảnh sát xấu" để tạo áp lực, còn Lê Thượng đóng vai "cảnh sát tốt" để khiến Vu Vãn Anh trút bầu tâm sự.Ban đầu, mọi việc diễn ra khá thuận lợi, cảm xúc của Vu Vãn Anh có dao động.
Nhưng kết quả thì rõ ràng, kế hoạch của họ đã thất bại.Cô bé dường như đã khoác lên mình một lớp áo giáp cứng rắn cho nội tâm vào thời điểm mấu chốt, em nhanh chóng tìm lại được phòng tuyến tâm lý, khôi phục sự bình tĩnh, phủ nhận tất cả mọi chuyện.Hạ Lâm không cam lòng bỏ cuộc như vậy, lại liên tiếp hỏi thêm vài câu, nhưng Vu Vãn Anh dường như đã đoán được kịch bản của họ, sẽ không còn bị cảm xúc chi phối, vẫn phản ứng một cách tự nhiên, thản nhiên trả lời từng câu hỏi.Em khẽ cúi đầu, như thể thở dài, nhẹ giọng nói: "Bọn họ...
đối với em đều rất tốt.
Giữa chúng em không hề xảy ra chuyện gì cả.
Em cũng rất mong cảnh sát sớm tìm ra họ."
Nữ sinh nói đến đây, còn không quên nói thêm một câu mang ý chế giễu: "À, là cảnh sát, các anh nên ít tin vào những thứ mê tín, ít đọc những tiểu thuyết không thực tế.
Như vậy mới giúp các anh phá án hiệu quả hơn."
Dù trong lòng Hạ Lâm có chút bất đắc dĩ, nhưng xét thấy cô bé trước mặt vẫn là trẻ vị thành niên, cuối cùng hắn vẫn kiểm soát được cảm xúc, bình tĩnh chấp nhận đề nghị của em: "Cảm ơn em đã hợp tác và góp ý, chúng tôi sẽ điều tra rõ."
Sau đó, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê Thượng, trong mắt cả hai đều có một tia tiếc nuối.Họ hiểu rõ trong lòng, họ đã bỏ lỡ thời cơ đột phá tốt nhất trong cuộc thẩm vấn này.
Giờ đây, muốn phá vỡ miệng cô bé lần nữa, e rằng khó càng thêm khó.Nếu có đủ thời gian và đối tượng thích hợp, họ có lẽ còn có thể áp dụng thêm nhiều thủ đoạn thẩm vấn khác, từ từ bào mòn ý chí của em, phá vỡ phòng tuyến tâm lý.Nhưng hôm nay, tình hình khẩn cấp, hơn nữa Vu Vãn Anh là trẻ vị thành niên, họ không thể dùng những biện pháp thẩm vấn quá mạnh tay.
Vì vậy, nếu cứ tiếp tục kéo dài, họ không chỉ không đạt được kết quả mong muốn, mà ngược lại có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn.Huống hồ, mặc dù cô bé biểu hiện vô cùng đáng ngờ, nhưng khi chưa tìm được bằng chứng cụ thể hơn, họ, với tư cách là cảnh sát, phải phá án theo quy trình, không thể cưỡng ép em, cũng không thể tùy tiện giam giữ.Hạ Lâm sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, nhanh chóng quyết định tạm thời dừng cuộc thẩm vấn.Hắn đứng dậy nói: "Cô Chu, chúng tôi hỏi chuyện đến đây là kết thúc, cô đưa em ấy về trước đi."
Sau khi cô Chu thở phào nhẹ nhõm và dẫn Vu Vãn Anh rời khỏi phòng hỏi cung, Lê Thượng vẫn còn rũ mắt, mang theo một tia nghi hoặc hỏi: "Cách hỏi của tôi vừa rồi có vấn đề gì không?"
"Không, vấn đề không nằm ở cậu."
Dù sự thay đổi cảm xúc của Vu Vãn Anh diễn ra khi Lê Thượng hỏi, nhưng Hạ Lâm không hề trách cứ cậu, mà bình tĩnh phân tích điểm mấu chốt: "Vu Vãn Anh hẳn đã từng lâm vào cảnh bị đọc tâm, sau này vì lý do nào đó, trạng thái đó được giải trừ.
Em ấy đã vượt qua những âm mưu và thủ đoạn đó, nên cách hỏi của chúng ta mới bị mất hiệu lực trước em ấy."
Hạ Lâm chủ động nhận trách nhiệm về mình: "Là tôi ban đầu suy xét chưa chu toàn, không dự đoán được tình huống này."
Lê Thượng dường như không nghe lọt lời an ủi của Hạ Lâm, vẫn cúi đầu hồi tưởng quá trình thẩm vấn vừa rồi, cố gắng tìm kiếm dấu vết.
Đúng lúc Lê Thượng đang suy tư tỉ mỉ, Hạ Lâm đột nhiên giãn người, vươn vai một cái.Phòng hỏi cung tạm thời chỉ là một phòng học trống, bàn ghế dùng là đồ cũ đã bị loại bỏ chưa kịp dọn đi.
Hạ Lâm, một người đàn ông chân dài, ngồi trong bộ bàn ghế như vậy quả thực có chút gò bó.Cánh tay Hạ Lâm gác lên lưng ghế của Lê Thượng, trông như đang ôm vai cậu.Lê Thượng bị dáng vẻ đó của Hạ Lâm làm gián đoạn suy nghĩ, nhíu mày nhìn anh.Hạ Lâm nhún vai, lời lẽ thấm thía nói với Lê Thượng: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ai hỏi cũng như nhau thôi.
Vấn đề mấu chốt chỉ có vài cái, thế nào cũng sẽ có một cái kích hoạt cơ chế bảo vệ của em ấy, không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, cũng không phải không thu hoạch được gì.
Ít nhất chúng ta xác định được, Vu Vãn Anh chính là nhân vật chủ chốt gây ra sự kiện mất tích này.
Chúng ta sẽ tìm thêm manh mối, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với em ấy lần nữa."
Nói đến đây, Hạ Lâm thở dài một hơi thật dài, rất nghiêm túc nhìn Lê Thượng nói: "Làm một chú cảnh sát, một ngày bị các cô bé giáo huấn nhiều lần, đúng là có nỗi khổ không nói nên lời."
Lê Thượng há hốc mồm nhìn Hạ Lâm đang "than vãn" với mình, nhất thời có chút không nói nên lời.
Nhưng rất nhanh cậu bắt được vài từ khóa quan trọng trong lời nói của Hạ Lâm, tức thì thông suốt điểm mấu chốt.Thì ra là vậy, trách không được sự chuyển biến cảm xúc của Vu Vãn Anh lại lớn đến thế.
Không phải phương pháp thẩm vấn của họ có vấn đề, mà là em ấy đã sớm đoán trước được cảnh sát sẽ hỏi gì khi đến, nên đã chuẩn bị tâm lý trước.Nếu nói "thuật đọc tâm" là chiếc chìa khóa mở cánh cửa tâm hồn của Vu Vãn Anh, giải phóng con nai tơ khao khát được giúp đỡ kia, thì chắc chắn cũng sẽ có một từ ngữ an toàn nào đó khiến em ấy một lần nữa khởi động cơ chế tự bảo vệ, nhốt chú nai non đơn thuần vô tri kia trở lại.Và từ khóa này, có lẽ chính là "mất tích".Cho nên, dù cảm xúc trước đó có kích động đến đâu, chỉ cần nghe thấy từ an toàn này, phòng tuyến tâm lý của Vu Vãn Anh sẽ được thiết lập lại, thậm chí còn kiên cố hơn trước.Nghĩ đến đây, Lê Thượng thậm chí có chút đau lòng và khâm phục cô bé Vu Vãn Anh này.
Em ấy đã phải trải qua những đau khổ và trắc trở như thế nào để một thiếu nữ ở tuổi này có được tâm trí mạnh mẽ đến vậy.Những cảm xúc vừa tích tụ trong lòng lúc này tan biến sạch sẽ khi cậu đã thông suốt điểm mấu chốt của quá trình thẩm vấn này.Đúng vậy, đây không phải là kết thúc, chân tướng còn xa mới kết thúc, cậu còn rất nhiều việc phải làm.Lê Thượng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Hạ Lâm.
Đối mặt với khuôn mặt quen thuộc ấy, tim Lê Thượng không tự chủ đập nhanh hơn vài nhịp, cổ họng như bị lửa đốt, một cảm giác khô nóng khó tả từ trong ra ngoài phát ra.Cậu há miệng, vừa định nói gì đó.Đúng lúc này, điện thoại của họ rung lên liên hồi, tin nhắn liên tục hiện trên màn hình.Hạ Lâm vừa mới lấy điện thoại ra định xem, thì đội trưởng Kim từ ngoài cửa ló đầu vào, cười cười chào hỏi: "Ồ, đội trưởng Hạ, anh vẫn còn đang hỏi cung học sinh à?"
Hạ Lâm không buồn để ý đến cái vẻ mặt mỉa mai kia, chỉ lười nhác hỏi lại: "Bên các anh tiến triển thuận lợi không?"
Đội trưởng Kim khoe khoang: "Cũng tạm ổn, có không ít thu hoạch.
Chúng tôi xác nhận Trương Ngạn khi rời nhà có mang theo máy ảnh DSLR của gia đình, nói là để chụp ảnh cho bạn học.
Hơn nữa chúng tôi còn điều tra được cậu ta đã đặt xe qua mạng, đưa bốn người họ đến gần doanh trại Thanh Sơn.
Điều này cũng khớp với thông tin trước đó."
Nói xong, anh ta còn không quên bổ sung: "Bên chúng tôi chuẩn bị rút khỏi trường học.
Xem ra các anh không có tiến triển lớn nào nhỉ?"
Ý ngoài lời của anh ta rõ ràng là đang chế giễu Hạ Lâm và đồng đội của mình đã điều tra sai hướng.Hạ Lâm lại chẳng buồn phản ứng, nét mặt thản nhiên như không nghe thấy gì: "À, tốt thôi, các anh có tiến triển là được.
Với lại, chúng ta là hai tổ điều tra độc lập.
Mấy chuyện rút hay không rút, không cần báo cáo riêng với tôi đâu."
Đội trưởng Kim không đạt được kết quả mong muốn, ho khan vài tiếng, xám xịt lùi đầu về.Lê Thượng mở bản đồ trên điện thoại, đối chiếu với thông tin mà đội điều tra hình sự vừa gửi đến, cẩn thận xem xét.Khu Thanh Sơn Doanh cách nơi họ đang đứng không xa, dựa sát núi Thanh Sơn.
Khu vực xung quanh có nhiều tòa nhà bị bỏ hoang, một số nhà xưởng cũng đã di dời, diện tích rất rộng, địa hình lại hoang vắng.Nếu không có tọa độ chính xác hơn, việc tìm người mất tích ở đây chẳng khác nào mò kim đáy bể.Lúc này, trong nhóm làm việc của họ bỗng nhiên lại hiện lên một tin tức gây sốc: "Có kẻ tự xưng là bọn cướp đã gọi điện thoại cho phía phụ huynh!"
Sự thay đổi này khiến họ bất ngờ, bây giờ mới 10 giờ rưỡi sáng, đã hơn mười tiếng kể từ khi bọn trẻ rời nhà.
Hai người vừa mới chải chuốt rõ ràng mối quan hệ giữa các học sinh, đang chuẩn bị điều tra sâu hơn, lại không ngờ rằng bọn cướp đột nhiên xuất hiện.Hạ Lâm nhanh chóng phản ứng lại, cùng Lê Thượng sải bước đi về phía văn phòng tạm thời của cảnh sát.Lâm Hội đang ở bên trong chỉ huy, thấy họ bước vào, vội vàng đứng dậy nhường chỗ: "Các câu cũng là thấy tin tức rồi đến đúng không?
Cuộc gọi là gọi cho mẹ của Ngô Oánh Oánh."
Hạ Lâm vội vàng hỏi: "Đã gửi âm thanh qua chưa?"
"Có cảnh sát đã ở bên phía phụ huynh từ sớm, đã giám sát điện thoại của họ."
Lâm Hội chỉ vào chiếc máy tính làm việc bên cạnh, "Âm thanh vừa được gửi tới, các cậu nhanh chóng nghe đi."
Hạ Lâm nhận một chiếc tai nghe, đồng thời đưa một cái cho Lê Thượng.
Cả hai đeo lên, tập trung cao độ lắng nghe đoạn ghi âm.Ghi âm truyền đến một giọng nói thô ráp rõ ràng đã qua bộ đổi giọng, hắn ta nói không nhanh, giọng hơi khàn khàn."
Xin chào, có phải là mẹ của Ngô Oánh Oánh không?"
Một giọng phụ nữ sốt ruột truyền đến: "Phải, anh là ai?"
"Nghe cho kỹ đây, con gái bà và bạn học của nó đang trong tay tôi, mỗi đứa chuẩn bị 100 vạn tiền chuộc, tôi mới thả người.
Nếu không, tôi sẽ giết con tin."
"Bọn chúng ở đâu?
Tôi muốn xác nhận an toàn của con gái tôi trước."
"Sẽ thông báo sau."
Giọng nói trong điện thoại không chút do dự bỏ qua câu hỏi này, "Tôi không cần tiền mặt lẻ, chuẩn bị sẵn trước ngày mai."
"Một khoản tiền mặt lớn như vậy, chúng tôi cần thời gian chuẩn bị."
Bên cạnh người phụ nữ rõ ràng có cảnh sát đang âm thầm chỉ đạo, ý đồ dùng lời nói kéo dài thời gian của bọn cướp, làm hắn ta không cúp máy nhanh, để cảnh sát có thể thông qua các biện pháp kỹ thuật để có được định vị chính xác hơn."
Hai ngày, nhiều nhất là hai ngày.
Bỏ tiền vào ba lô màu đen."
"Được, tôi đi chuẩn bị, nhưng anh nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn nhỏ, tiền phải giao cho anh như thế nào?"
"Tôi sẽ liên hệ lại các người."
Sau đó, cuộc gọi bị ngắt.Nghe xong đoạn ghi âm, Hạ Lâm ngẩng đầu hỏi Lâm Hội: "Có gửi thêm video hay ảnh xác nhận gì không?"
Lâm Hội bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có, cuộc điện thoại này tắt máy ngay lập tức.
Tuy nhiên, các vị phụ huynh đã bàn bạc một chút, vẫn quyết định chuẩn bị tiền mặt theo lời hắn nói.
Người của chúng ta sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, nếu bọn cướp gọi điện lại, nhất định phải tìm cách hỏi ra địa điểm giao dịch để bố trí trước."
Ít nhất đối với những phụ huynh đang nóng ruột như lửa đốt, cuộc điện thoại đột ngột này đã cho họ thấy một tia hy vọng rằng con cái họ vẫn còn sống. ~~~~~~~~nhznghg: dạo này chương ngắn nên siêng hẳn, mà bận nên up trễ mong mn thông cảm