Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam

[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Chương 39: Hóa ra là một con sâu


Edit: Ryal"95 rồi!".

Dù giọng hệ thống chỉ là âm máy móc khô khan, nhưng vẫn nghe ra được là nó đang rất vui vẻ.Ba ngày, chỉ trong thời gian ba ngày, kí chủ mới đã đạt được độ yêu thích 95 từ Giản Dịch.Tuy chỉ số ấy đã cao từ đầu, nhưng đạt đến mức độ này trong thời gian ngắn thì không hề đơn giản.Trong bộ nhớ của nó, độ yêu thích dưới 80 tăng lên rất dễ – nói đơn giản thì chừng ấy chính là muốn yêu đương với kí chủ, bao gồm cả ham muốn tình dục.

Từ 80 trở lên thì phải chinh phục trái tim của mục tiêu, vượt qua con số 95 là kí chủ đã có được địa vị không thể tưởng tượng nổi trong lòng mục tiêu, mục tiêu có thể nguyện chết vì kí chủ.Tuy hơi khó tin, nhưng tình huống này cũng từng xảy ra rồi.Con người vốn là loài vật dễ bị chi phối bởi cảm xúc.

Một kí chủ nào nó từng dẫn dắt có rất nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn về lĩnh vực này, nó cũng học được một hai.Ví dụ như bẻ gãy hết tay chân của mục tiêu cần chinh phục, móc cả mắt nữa, rồi ngụy trang thành ân nhân chăm sóc mục tiêu từng giây từng phút.

Chẳng bao lâu sau, khi độ yêu thích đã tăng tới 99, kí chủ của nó dứt khoát rời đi, vứt bỏ mục tiêu chinh phục trong bóng tối vài ngày, rồi lại quay về đúng lúc người đó chỉ còn thoi thóp.Khi ấy hệ thống tận mắt thấy được, mục tiêu chinh phục lấp đầy độ yêu thích vốn đã tụt về 0 chỉ trong một giây đồng hồ.Rồi sau đó kí chủ kia hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, bị hệ thống cao cấp hơn phát hiện nên rời khỏi nó.

Giờ hình như người đó đã thăng chức, cũng quên mất nó luôn rồi.Vì vậy hệ thống chỉ mừng vui một chút rồi nhanh chóng quyết định – đợi cho nhiệm vụ ở thế giới này hoàn thành, nó sẽ xóa kí ức của kí chủ ngay.Ai lại thích người vốn kém cỏi hơn vượt qua mình, đè đầu cưỡi cổ mình cơ chứ?Con đường Giang Thạch đi khác hẳn với kí chủ trước nhưng thành tích thì kinh khủng y hệt, nó sẽ không phạm phải một sai lầm tới lần thứ hai.Dĩ nhiên Giang Thạch không biết hệ thống đang nghĩ gì.Nghe nó nói độ yêu thích của Giản Dịch với cậu đã đạt 95, đáy lòng cậu vẫn run rẩy.Sau đó, cậu lại nghe hệ thống cười nhạo: "Sao thế?

Không đành lòng à?".Giang Thạch mím môi, đáp lời nó: "Tao chưa quen lợi dụng người khác".Hệ thống lại giễu cợt: "Đừng vội, từ từ rồi sẽ quen thôi".Ngay sau đó, điện thoại của Giang Thạch reo vang.Chị Khương ngồi bên cạnh ngó vào, ba chữ "Bác sĩ Giản" cực kì chói mắt..Biên Ý đang xem một tấm bản đồ trong máy tính bảng, bản đồ của một mê cung không quá lớn.Mê cung này chính là một tầng trong phòng thí nghiệm của Khấu Lệ.

Nó trống rỗng, vốn là không gian dự phòng dùng để chứa những thiết bị khổng lồ hoặc để làm thí nghiệm tập thể.Giờ Khấu Lệ lại lợi dụng khoảng không ấy để sai người bố trí một mê cung.Đây chính là nơi Biên Ý sẽ dẫn Giang Thạch tới chiều nay.Trong ba ngày này, Khấu Lệ đã vá gần hết các lỗ thủng trong "tấm lưới", chỉ còn lại một vết rất nhỏ, có thể giam cầm hệ thống trong vòng 48 tiếng trở lên.Biên Ý không rõ Khấu Lệ tính được khoảng thời gian ấy ra sao, nhưng y tin vào năng lực của hắn.Vì vậy nên hai người mới bàn bạc với Giản Dịch, nhờ anh đưa Giang Thạch tới phòng thí nghiệm để bắt hệ thống.Thời gian rất gấp, cũng tại Giản Dịch điên khùng quá – Biên Ý mới phát hiện, hóa ra độ yêu thích của anh đối với Giang Thạch đã vượt quá 90.90 là một cột mốc cực kì nguy hiểm.

Chỉ cần Giang Thạch tiếp xúc với cơ thể Giản Dịch, hệ thống có thể đánh cắp năng lượng trên người anh – việc này cũng nhờ Biên Ý nhớ lại và phân tích tình huống của những mục tiêu Quan Hi đã chinh phục khi trước mới phát hiện ra.Tuy y cũng không hiểu Giản Dịch khống chế độ yêu thích của mình với Giang Thạch thế nào, nhưng với bản tính độc ác của hệ thống thì chắc chắn nó sẽ không chỉ khiến mục tiêu chinh phục đánh mất tài năng như kiếp trước.Kí chủ từng chống đối nó và mục tiêu chinh phục từng hạ nhục nó, dĩ nhiên nó phải trả thù.Chỉ một chốc sau, chú Hoa báo cho Biên Ý rằng có khách tới.Biên Ý cất máy tính bảng, đi đón Giản Dịch và Giang Thạch.Phía sau Giang Thạch còn có người đại diện của cậu.

Hình như người phụ nữ này không yên tâm lắm, nên mới đi theo xem nghệ sĩ nhà mình có bị lừa bán hay không.Thấy được Biên Ý rồi chị mới thở phào nhẹ nhõm, bước lên chào hỏi y.Vì không có chuyện gì to tát nên chị Khương chẳng ở lại lâu, trước khi rời đi còn nhờ Biên Ý nhắn tin cho chị biết lúc Giang Thạch quay về.Biên Ý đồng ý.Nhưng chị Khương không biết rằng, chị vừa đi được một lát là mọi người đã đi cả.Biên Ý nói với Giang Thạch: "Sắp tới sinh nhật thằng nhóc nhà anh rồi, cậu cũng từng gặp nó đấy, hồi ở đảo E ấy.

Bọn anh chuẩn bị một bất ngờ cho thằng bé, đúng lúc hôm nay cậu tới đây, cậu thử nhìn giúp anh xem còn chỗ nào chưa ổn không nhé?".Dĩ nhiên Giang Thạch không từ chối, cậu cùng đi tới nơi y đã kể.Trên đường đi, hệ thống hơi bất an.Nhưng lời mời của Biên Ý cũng không hoàn toàn là đột ngột, dù sao Giang Thạch cũng "xin" y giúp đỡ mà.Hệ thống vẫn cứ cảnh giác.Cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà trông rất nghệ thuật, Giang Thạch theo Biên Ý bước vào.Biên Ý nói: "Đây là sản nghiệp của bạn đời anh, hình như hôm nay họ nghỉ phép cả rồi – lúc trước có một hạng mục cần làm, nên trông hơi vắng vẻ".Giản Dịch tiếp lời: "Chỗ làm của bộ phận nghiên cứu và phát triển đúng không, quà của Cây Nhỏ đặt ở đây à?

Mô hình gì thế?".Biên Ý gật đầu, cầm thẻ nhân viên mở cửa.Vừa bước vào Giang Thạch đã bị hấp dẫn bởi kiến trúc mang đầy cảm giác khoa học kĩ thuật, đặc biệt là công nghệ game thực tế ảo 3D ở đại sảnh.Theo cậu biết, giờ trên thị trường vẫn chưa có ai chính thức vận dụng được thứ kĩ thuật này.Cậu đã mong chờ game thực tế ảo từ lâu lắm rồi.Giang Thạch thấy cái màn hình kia đã vui hẳn lên, rồi lại nghe hệ thống xùy một cái: "Có gì hay mà ngóng?

Đợi cậu tích đủ điểm rồi thì mua thẳng trong chợ cũng được, trò chơi còn vĩnh cửu không có thời hạn nữa chứ, cậu thích chơi kiểu gì thì chơi".Giang Thạch đột nhiên mất hết hứng thú.Hệ thống lại xùy một tiếng đầy giễu cợt.Ba người cùng đi về phía thang máy, Giản Dịch ấn một nút, thang máy dừng ở lầu một, đợi anh và Giang Thạch vào rồi Biên Ý mới bước vào cuối cùng.Sau đó, y ấn số tầng.Vì các nhân viên ở đây đã nghỉ hết nên thang máy không hề dừng lại mà đi một mạch đến nơi.Cửa mở, lọt vào mắt mọi người là thiết kế đậm nét khoa học kĩ thuật, trong mắt Giang Thạch thì toàn bộ hành lang này đều được làm từ kim loại mới như các phòng thí nghiệm trong phim khoa học viễn tưởng vậy.Phòng thí nghiệm?

Hệ thống thấy từ này thì lập tức cảnh giác hơn.Nhưng Biên Ý đã dùng thẻ mở cửa tầng.Giang Thạch thấy rõ cảnh tượng bên trong.Là những tấm thẻ có hình vẽ manga – anime với kích thước 1,5 x 2m.Cảm giác đau đớn trong đầu Giang Thạch chỉ kéo dài một chốc, bước chân không khống chế được mà lùi về phía sau cũng dừng lại.Cậu bực mình hỏi hệ thống: "Mày làm gì đấy?!".Hệ thống im lặng không đáp, nhìn thật kĩ từng tấm thẻ trong cánh cửa kia qua đôi mắt cậu."

Đây là mô hình à?

Cái nào cũng to gấp mấy lần Cây Nhỏ".

Giản Dịch bước lên trước ngắm nghía tấm thẻ gần cửa nhất, trên đó có hình hoa văn phức tạp như kí hiệu thần bí nào đó trong truyện cổ tích."

Đương nhiên".

Biên Ý bước vào khúc thứ nhất của mê cung.

"Diện tích ở đây hạn hẹp quá, tôi muốn dựng thêm mấy cái nữa bên ngoài cơ".Nói xong, y vỗ nhẹ mặt một tấm thẻ, khẽ bổ sung: "Lâu lắm rồi tôi chưa tổ chức sinh nhật cho Cây Nhỏ.

Tôi muốn cả gia đình cùng được chơi với nhau".Giang Thạch nhìn y, nhớ tới sự việc Biên Ý mất tích ngày trước.Cậu rụt rè nói: "Nhưng em thấy bác sĩ Giản nói cũng đúng mà, tấm thẻ này to quá, liệu bé con có khó chơi trong mê cung to thế này không?".Ai ngờ Biên Ý và Giản Dịch đều bật cười.Giang Thạch chẳng hiểu gì cả.Giản Dịch giải thích cho cậu: "Nhóc con nhà họ là 'quái vật nhỏ' đấy!".Biên Ý trừng mắt với anh: "Có cái giống nhà anh là quái vật ấy!"."

Ừ ừ ừ, tôi sai, là do bé rất rất thông minh!".

Giản Dịch tự vả vào miệng mình, đợi Biên Ý đi rồi mới lặng lẽ thì thầm với Giang Thạch: "Thực ra nhé, Cây Nhỏ nhà họ là một thiên tài, cái kiểu thiên tài mà ngay cả gameshow thiên tài cũng không tưởng tượng được ấy".Giang Thạch nhớ lại dáng vẻ của bé con mình đã gặp ở đảo E, hình như cũng đâu khác gì trẻ con bình thường, chỉ xinh xắn hơn thôi.Nhưng cậu cũng không hiểu lắm, rốt cuộc loại thiên tài mà đến thiên tài cũng không tưởng tượng được là gì.Biên Ý có bản đồ mê cung, y cũng gửi cho Giang Thạch một cái.Nhưng dù có bản đồ thì Giang Thạch vẫn đi lạc, may là họ ở cùng một tầng, vẫn nghe thấy nhau.Giang Thạch ngượng ngùng lên tiếng: "Hình, hình như em lạc mất rồi".Cậu nghe tiếng Giản Dịch khẽ cười, và nghe được cả giọng Biên Ý."

Giang Thạch à, thực ra mấy tấm thẻ này di chuyển được đó.

Cậu xem đi, mỗi góc phía trên bên phải có một kí hiệu, những kí hiệu đó không hoàn chỉnh.

Trên góc phía trên bên trái có một hình tam giác, cậu ấn vào đó là chọn thẻ, rồi lại chọn một thẻ khác, hai thẻ sẽ được đổi chỗ cho nhau.

Đến khi ghép được kí hiệu hoàn chỉnh là con đường phía trước sẽ mở ra".Giang Thạch làm thử, đúng là đổi chỗ được thật, nhưng vì kí hiệu không khớp nên nó lại quay về vị trí ban đầu.Thú vị thật.Đến khi Giang Thạch mở được cửa, cậu cũng bắt đầu có hứng chơi.Biên Ý đã đứng ở lối ra, y cao giọng hô: "Tôi đợi hai người ở cửa ra nhé".Sau đó y cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay.

Trên đó vẫn là mê cung thẻ bài, nhưng không phải bản đồ mà là hình ảnh được theo dõi bên trong.Dường như y cũng chỉ kiểm tra độ giải trí của mê cung thôi, rồi tự tổng kết: "Ừm...

Hình như thay đổi thẻ thì chưa đủ, phải thiết kế cả nút bấm ở dưới nữa, nếu không sao Cây Nhỏ chơi được?".Y ngồi xuống sàn, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng.Nghe thấy giọng Biên Ý nên Giang Thạch cũng chẳng sốt ruột, nhưng hệ thống cứ thấy sai sai chỗ nào, nó giục cậu phải nhanh lên.

Nó lo Biên Ý sẽ làm gì đó nên rà quét mặt thẻ, cho Giang Thạch biết đáp án luôn.Giang Thạch mất cả hứng, cậu lạnh mặt dùng đáp án hệ thống cho, mở từng cánh cửa một.Sau đó, cậu gặp Giản Dịch.Giản Dịch nhìn cậu, anh cũng chẳng thấy bất ngờ.

Anh mỉm cười, đôi mắt đa tình đối diện với Giang Thạch.Giang Thạch nghe hệ thống thông báo: "Độ yêu thích tăng thêm 3".Thêm 3, là 98 điểm.Giản Dịch bước tới chỗ cậu.Giang Thạch cắn môi, hốt hoảng lui về phía sau.98 là quá cao, quá nguy hiểm, không thể tới gần được.Đừng tới đây!!Nhưng lúc này ý nghĩ của cậu rõ ràng đến thế, mà hệ thống lại hoàn toàn im lặng.Chỉ trong một chớp mắt ngẩn ngơ, Giản Dịch đã bắt được cậu.Anh còn mỉm cười, trong tay cầm một ống tiêm nhỏ, chất lỏng bên trong đã chảy vào thân thể cậu.Tầm mắt Giang Thạch nhanh chóng trở nên mơ hồ.Cậu hoảng hốt thấy Giản Dịch mở miệng, hình như đang nói: "Đừng sợ".Biên Ý đứng dậy, ấn một nút trên bàn điều khiển đột nhiên nhô lên sau lưng y.Mấy tấm thẻ trong phòng nhanh chóng biến mất, lộ ra người bên trong.

Giản Dịch rút kim tiêm ra.Đến khi những tấm thẻ bài hoàn toàn biến mất, giữa căn phòng xuất hiện một khu vực to hơn cả cái thang máy vừa rồi, bên trong là một chiếc giường.Giản Dịch bế Giang Thạch đặt lên giường, Biên Ý cũng bước vào.Khu vực đó được hạ xuống qua mấy tầng, cuối cùng dừng lại ở phòng thí nghiệm của Khấu Lệ.Biên Ý thấy Khấu Lệ, mấy cỗ máy trong phòng đều đã được khởi động, chúng phát ra những âm thanh rất nhỏ.Họ đẩy Giang Thạch tới cạnh một cỗ máy, Khấu Lệ đội thứ gì đó lên đầu cậu.

Khoảng ba phút sau, một chiếc máy tính ở góc khác kêu một tiếng, hắn lại gỡ xuống.Giản Dịch lại đẩy Giang Thạch sang chỗ một cái máy khác, rà quét toàn thân cậu rồi đợi kết quả đo lường.Lại thêm một phút sau, màn hình trình chiếu thực tế ảo mà Giang Thạch từng thấy nơi đại sảnh sáng lên.Trên màn hình là hình ảnh 360 độ của sinh vật nào đó.Sinh vật này toàn thân trong suốt, trên lưng có lớp vỏ trong suốt và mấy chục cái xúc tu.Đến đây, ba người hoàn toàn chưa từng hé răng trong quá trình bắt giữ nó không hẹn mà cùng nghĩ:...

Hóa ra là một con sâu.
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Chương 40: Buồn nôn đến cỡ nào


Edit: MeoBeta: RyalKết quả kiểm tra tổng quát của Giang Thạch không có gì khác thường, Giản Dịch đưa cậu sang phòng khác để nghỉ ngơi.Ban đầu Giản Dịch muốn lôi cái hệ thống phản diện kia ra để nghiên cứu, nhưng tình hình thực tế lại không như anh mong muốn.

Thiết bị bình thường không bắt được nó nên ước mơ thực nghiệm của anh cũng trôi theo khói mây.

Giản Dịch đành phải chăm sóc bạn nhỏ Giang Thạch trước, chờ Khấu Lệ nghiên cứu xong thiết bị mới, anh mới có thể từ từ chơi đùa với hệ thống phản diện.Giản Dịch đi rồi nên trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại Biên Ý và Khấu Lệ.À không, còn một cái hệ thống nhìn hệt như con sâu kia nữa.Biên Ý chống cằm lên bàn nghiên cứu, thở phào nhẹ nhõm.Y căng thẳng mãi từ lúc Giản Dịch tiêm cho Giang Thạch tới giờ, cứ sợ sẽ có sai sót ở đâu.May mắn thay, cuối cùng bọn họ cũng bắt được hệ thống phản diện.Thật ra mê cung kia đúng là quà Khấu Lệ và Biên Ý chuẩn bị cho Cây Nhỏ thật, chỉ là Khấu Lệ có giấu thêm một loại virus trên bề mặt của thẻ bài mà thôi.

Phần lớn thẻ bài trong mê cung đều bình thường, chỉ có một vài cái không hoàn chỉnh được cài thêm virus.Lúc hệ thống phản diện quét các kí hiệu để liên kết chúng lại với nhau cũng là lúc virus được cấy vào trong nó.Bản chất của loại virus này có điểm tương đồng với thuốc mê của con người.

Nhưng thời hạn hiệu lực thì lại rất ngắn, chỉ được khoảng mười lăm phút.Làm sao để chắc chắn hệ thống phản diện sẽ mở chức năng quét, thật ra cũng rất đơn giản.

Từ khi theo Giang Thạch vào phòng thí nghiệm, nó đã bắt đầu đề phòng rồi.Cũng chính vì sợ nó chạy nên từ ban đầu toà nhà thí nghiệm đã được bật chức năng ngụy trang - là loại được Khấu Lệ dùng để che chắn thiết bị trên đảo E khi trước.May mà hệ thống phản diện không muốn trốn, mà nó cũng chẳng phát hiện có ngụy trang luôn, nên Giang Thạch mới đỡ phải chịu dằn vặt.Biên Ý tĩnh tâm trong chốc lát, mãi mới vui vẻ trở lại.Y nhìn bóng dáng của Khấu Lệ, hỏi hắn: "Anh làm ra con virus này từ khi nào thế?".Ba ngày nay Khấu Lệ tập trung nghiên cứu "tấm lưới".

Kế hoạch này được hắn sắp xếp trong thời gian rất ngắn, tựa như không phải hắn vội vàng nghĩ ra, mà là đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi.Còn lí do vì sao nó vô dụng ở đảo E?Thì bởi vì Quan Hi không xứng chứ còn sao nữa.Quan Hi á?

Ai thèm quan tâm gã bị hệ thống phản diện tra tấn ra sao cơ chứ?Khấu Lệ quay đầu lại nhìn Biên Ý, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Anh làm từ lâu rồi".Tuy Khấu Lệ không nói rõ nhưng Biên Ý vẫn hiểu -dường như y luôn có thể hiểu được suy nghĩ của Khấu Lệ, có lẽ là vì họ đã gắn bó quá nhiều năm chăng?Tựa như lúc này vậy, Biên Ý hiểu "lâu rồi" của Khấu Lệ là từ kiếp trước.Ở kiếp trước, hẳn là Khấu Lệ từng thử rất nhiều phương pháp, đúng chứ?

Để nghiên cứu ra loại virus này, hắn đã phải đổ ra bao nhiêu mồ hôi công sức rồi?

Sau này khi thực nghiệm lên người Quan Hi xong, Khấu Lệ phát hiện loại virus này chẳng có tác dụng gì cả.

Đến việc uy hiếp nó thả Biên Ý còn không được, nói gì đến việc giết chết nó.Khi đó tâm tình của Khấu Lệ sẽ ra sao?Còn hắn của bây giờ thì đang bình chân như vại.Biên Ý cắn răng, hất cằm: "Anh lại đây".Khấu Lệ nhìn thoáng bảng điều khiển các thiết bị, xác định không có sai sót gì mới xoay người đi về phía y.Hắn đứng trước mặt Biên Ý, cúi đầu nhìn y, ánh mắt sau gọng kính thấp thoáng nét cười, tựa như đang hỏi Biên Ý: Sao vậy em?Biên Ý vươn tay, giữ chặt lấy vạt áo Khấu Lệ.

Y dùng lực kéo một chút, Khấu Lệ phối hợp cúi người xuống theo.Biên Ý sửa sang lại áo trong của Khấu Lệ, vừa ôm cổ, vừa nắm lấy cổ áo hắn.Khấu Lệ mặc kệ y ấn mình lên bàn nghiên cứu mà hôn.Chỉ mới hôn được một lát mà Biên Ý đã vội cau mày ngẩng đầu lên.

Y nhìn thoáng qua mặt bàn dưới người Khấu Lệ, sau khi xác định là không có gì quan trọng hoặc dễ đổ vỡ, mới yên tâm cúi đầu xuống tiếp.Tư thế bây giờ của Khấu Lệ cũng chẳng thoải mái là bao - bàn nghiên cứu hơi thấp so với chiều cao của hắn, mà eo hắn thì nào có dẻo dai được như của Biên Ý đâu.Vì thế Khấu Lệ ôm Biên Ý đứng dậy, đợi y ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã bị đổi vị trí mất rồi.Người bị đè trên bàn thoắt cái biến thành Biên Ý.

Eo y kề sát cạnh bàn, vừa cứng vừa cộm.

Đang lúc Biên Ý còn đang bất mãn, Khấu Lệ đã nhấc bổng y lên.Khấu Lệ bế Biên Ý, quấn hai chân y lên hông mình.Giờ đây y chẳng còn tẹo bất mãn nào nữa, cảm xúc bùng nổ trong nháy mắt.Cả hai cùng lúc mở mắt nhìn nhau, thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt đối phương.Khấu Lệ vùi đầu vào cổ Biên Ý, hơi thở nặng nề kề sát bên tai y, cả người hắn như dính chặt lên người y.Vì đang dán chặt vào nhau, nên cả hai đều cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của đối phương nơi lồng ngực.Dù tần suất có khác nhau đi chăng nữa, thì chắc chắn chúng đều đang mất bình tĩnh như nhau.Ôm ấp hồi lâu, cảm xúc mới dần dịu lại.Bọn họ đều rõ ràng rằng, đây không phải lúc.Khấu Lệ vươn tay chỉnh lại tóc cho Biên Ý.

Y nghiêng đầu, nhặt cặp kính không biết bị Khấu Lệ tháo ra từ lúc nào lên, đeo lại cho hắn.Hai người im lặng chốc lát mới đứng dậy.Việc phải chứng kiến toàn bộ quá trình mình bị nhốt làm hệ thống phản diện điên tiết hết cả lên.Không thể tin được nó đã bị bắt mà còn phải bắt nhìn mấy cảnh này, nghe âm thanh này của bọn họ.Không thể tin được Khấu Lệ có thể thật sự bắt được nó, nhốt nó vào lồng.Không thể tin được nữa là dù nó có giãy giụa cỡ nào cũng không thể trốn thoát!Biết thế nó đã giải quyết Giản Dịch từ trước, vậy thì giờ đây nó đâu thê thảm đến mức ngay cả năng lượng để chạy trốn cũng không có.Rõ ràng là 98 điểm mà!

Rõ ràng là chỉ cần Giang Thạch chạm vào Giản Dịch một cái là nó có thể rút được năng lượng trên người anh.Chỉ còn kém một chút nữa thôi!Chỉ một chút xíu xiu nữa thôi!Vì sao đã biết rõ mấy lá bài kia có gì đó sai sai mà vẫn muốn đi quét cơ chứ?Hệ thống phản diện hối hận đến mức xanh cả ruột.Nhưng ít nhất thì nó vẫn chưa bị dồn đến đường cùng.

Dù sao Khấu Lệ cũng chẳng thể làm gì ngoài nhốt nó lại.Năng lượng còn lại của hệ thống phản diện đủ cho nó dùng cả trăm năm, nếu mà nó ngủ đông thì lại càng lâu hơn.Nếu từ giờ cho đến lúc đó mà nhiệm vụ của nó vẫn chưa thể hoàn thành thì tự nhiên sẽ có hệ thống khác tới thế giới này kiểm tra, khi đó nó có thể phát tín hiệu cầu cứu.Tuy rằng để đồng nghiệp giải cứu có hơi mất mặt, còn phải tiêu tốn một ít năng lượng, nhưng mà không sao, chỉ cần còn sống là nó lại có thể đi tìm kí chủ mới, làm nhiệm vụ tích điểm thưởng, lấy năng lượng khác.Lời nó dùng để lừa Giang Thạch cũng không hoàn toàn là giả.

Nói cách khác, nó và các hệ thống khác đang cạnh tranh mức điểm thưởng và năng lượng với nhau.Sau khi hạ quyết tâm xong, hệ thống phản diện thôi không nóng nảy nữa.

Nó muốn chống mắt lên nhìn xem Khấu Lệ có bản lĩnh đến mức nào.Biên Ý đứng dậy, sửa sang lại quần áo, kéo giãn khoảng cách với Khấu Lệ.Y nhìn thoáng qua con sâu trong suốt trên màn hình thực tế ảo, nói với hắn: "Em đi thăm Giang Thạch đây, anh làm gì thì làm đi".Khấu Lệ chỉnh lại gọng kính, "Ừ" một tiếng, nhìn theo Biên Ý rời khỏi phòng thí nghiệm.Sau khi Biên Ý rời đi, Khấu Lệ không thèm nhìn màn hình thực tế ảo nữa, chăm chú làm việc khác.Chỉ cần hắn vá được lỗ hổng cuối cùng kia trong vòng 48 tiếng là hệ thống phản diện sẽ không thể trốn thoát được nữa.Căn phòng Giang Thạch đang nằm trước đây chưa có ai dùng cả.

Lần này vì cậu nên bọn họ đã chuẩn bị thêm một cái giường đơn và một vài thiết bị y tế.Lúc Biên Ý đến nơi, Giang Thạch vẫn còn chưa tỉnh lại.Không phải do tác dụng của thuốc, mà là vì cậu quá mệt mỏi nên đã ngủ quên luôn.Xác nhận Giang Thạch đã ổn, Biên Ý cũng không dùng dằng thêm nữa.

Mãi đến ba giờ chiều, cậu mới tỉnh lại."

Mọi người đã bắt được nó rồi ạ?".

Giang Thạch vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ thì đã nghe Giản Dịch và Biên Ý thông báo việc đã rút được hệ thống phản diện từ trong đầu cậu ra ngoài."

Đúng vậy".

Biên Ý cho cậu một câu trả lời chắc chắn.Giang Thạch vẫn còn hoảng, đến cậu cũng chẳng biết mình đang trông đợi điều gì, đến vài giây sau mới hiểu.

Trong đầu cậu không còn tiếng của hệ thống phản diện, nó cũng không thể làm cậu đau đớn nữa, mọi sự đã bình thường trở lại.Dù Giang Thạch có nghĩ ngợi như thế nào cũng không nghe được âm thanh dụ dỗ, chi phối, khống chế của hệ thống nữa.Cảm giác này - A!Ha ha ha ha ha ha!

Cậu được tự do rồi!!!Cậu thực sự được tự do rồi ư?Giang Thạch đang cười phớ lớ thì ngưng bặt lại, im lặng suốt một phút.

Cậu điên cuồng chửi rủa hệ thống phản diện một trăm lần để thử, nhưng vẫn chẳng mảy may nghe nó đáp lại gì.Ha ha ha ha!!!

Không còn nữa!

Không còn nữa thật rồi!Sướng quá đi mất ha ha ha....Giang Thạch cười đến chảy cả nước mắt.Biên Ý: "...".

Có khi nào thằng bé này điên luôn rồi không?Y nhìn Giản Dịch đang đứng bên cạnh, hy vọng vị bác sĩ này có thể đưa ra chút ý kiến gì đó.

Ai ngờ, anh chẳng những chẳng thèm để ý tới Giang Thạch mà còn tự bưng mặt mình, cười như điên như dại."...".

Điên hết rồi à?Giang Thạch thì Biên Ý còn có thể hiểu được, nhưng mà cái tên kia thì đang tấu hài gì vậy?Lúc y còn đang thắc mắc thì tiếng cười của Giang Thạch đột nhiên im bặt.

Rốt cuộc cậu cũng lia mắt đến Giản Dịch, sau đó trợn tròn mắt.Tai Giang Thạch đỏ rực cả lên, sắc đỏ lan tràn khắp cả khuôn mặt, kéo dài tới tận cổ.Điểm yêu thích 98.Cậu chưa quên đâu.Đã vậy cậu còn lợi dụng bác sĩ Giản để lừa hệ thống, trời đất ơi, cậu xấu xa quá đi mất!May mắn thay câu hỏi của Biên Ý đã ngăn Giang Thạch khỏi ý nghĩ muốn chôn sống chính mình."

Giang Thạch, cậu nói anh nghe xem cậu bị thứ kia bám theo từ khi nào vậy?".Đây là việc quan trọng nên Giang Thạch cũng tém bớt lại, tỉ mỉ kể lại toàn bộ quá trình từ việc ban đầu hệ thống phản diện nhận mình là một quyển sách, muốn cậu giữ gìn cốt truyện cho đến cuối cùng bại lộ bản chất thật ra sao."

Thầy Biên, bác sĩ Giản, em thật sự rất biết ơn mọi người, em cũng không biết phải làm gì để đền đáp nữa".

Giang Thạch cúi đầu, chân thành nói lời cảm ơn.Nếu không có bọn họ, không có bạn đời của thầy Biên, sợ rằng Giang Thạch chỉ có chết mới mong thoát khỏi sự khống chế của hệ thống phản diện.Không, không đúng.

Có khi đến chết cậu cũng không thoát được.Thầy Biên nói người giả mạo anh ấy là Quan Hi - có thể là một linh hồn xuyên đến từ thế giới khác.Nghĩ đến việc này làm sống lưng của Giang Thạch lạnh toát.

Chỉ nghĩ thôi cậu cũng đã thấy sợ rồi.Còn may, cậu đã được cứu.Biên Ý vỗ vỗ vai Giang Thạch: "Cậu không sao là tốt rồi".Giang Thạch ngẩng đầu lên, cười ngây ngô, hỏi lại: "Cái hệ thống kia thật sự không trốn thoát được nữa ạ, không thể lại chạy đi hại người khác nữa đúng không ạ?".Giản Dịch nói: "Yên tâm đi, chẳng phải chồng của thầy Biên cậu xịn xò lắm hay sao?".Dứt lời còn chớp chớp mắt nhìn Giang Thạch.Biên Ý trợn trắng cả mắt, cười lạnh một tiếng, sau đó mới nói với Giang Thạch: "Yên tâm đi, bạn đời của anh đúng là rất giỏi".Biên Ý nói xong cũng hơi sửng sốt, nhất là ở mấy chữ "bạn đời của anh" kia.

Tựa như là y đang hơi hơi ghét bỏ cái giọng điệu kiêu ngạo của mình vậy.Biên Ý thấy mình lúc này cứ y như bản thân thuở mới cưới, gặp ai cũng muốn khoe ra cho họ thấy chồng mình hoàn hảo đến mức độ nào.Y đã không còn trẻ nữa rồi, cớ sao còn làm ra ba cái loại chuyện ấu trĩ thế này cơ chứ.Biên Ý đang hơi nhăn mày thì nghe Giản Dịch nói: "Nghe cậu nói cứ như nó là con người ấy"."

Hở?".

Giang Thạch chưa kịp hiểu gì.

Chẳng phải họ bắt được nó rồi sao, còn nói nó giống sâu gì gì đó cơ mà?

Hẳn nó phải là sinh vật ngoài hành tinh, giống mấy con kí sinh trùng trên phim ảnh mới phải chứ?Giản Dịch vuốt cằm, giải thích: "Nó quá cảm tính, hơn nữa cũng rất ngu ngốc.

Thật ra cách tư duy của nó rất giống con người, không giống như máy móc được lập trình sẵn"."

Nhưng mà, khả năng cao đến chính bản thân nó cũng không biết, hoặc là - À, giống như việc nó tẩy não Quan Hi vậy, nó cũng bị tẩy não, cho rằng mình là sự tồn tại cao cấp hơn con người, là trí tuệ nhân tạo vạn năng"."

Nó muốn mình là một sự tồn tại cực kì cao cấp", Giản Dịch liếc nhìn Giang Thạch đầy ẩn ý, "nếu không sao nó đến ngay cả Tiểu Thạch cũng không tóm được, còn mò tới đây để chúng ta lật kèo?".Giang Thạch gật đầu, cảm thấy rất có lý.Từ từ đã, cái gì cơ?Sao cậu cứ cảm thấy mấy lời này như đang mỉa mai cậu vậy?"

Kỹ xảo vụng về, kịch bản thì vô căn cứ, đã vậy tìm người còn tìm đến tên vô dụng như Quan Hi.

Tôi đã nói rồi, chỉ có mấy tên ngu mới đi tìm mấy tên khờ mà thôi, bởi rõ ràng bản thân nó đâu có đối phó được với mấy người thông minh.

Vì sao á?

Vì vốn dĩ nó có tí đầu óc nào đâu, đã vậy lại còn tham lam.

Phần lớn kí chủ nó tìm có tính cách tương tự nó, vì chỉ có như vậy nó mới có thể đi guốc trong bụng người ta, có thể dễ dàng khống chế bọn họ.

Nếu nó gặp phải người có năng lực, có tham vọng hơn nó, nó sợ họ sẽ coi nó là bàn đạp, sau đó giẫm bẹp nó để tiến lên".Giản Dịch thất vọng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nếu thật là người thì chẳng còn gì thú vị để nghiên cứu nữa rồi.

Cũng may cơ thể của nó còn đẹp".Giang Thạch không nghe rõ, hỏi lại, "Sao cơ ạ?".Biên Ý biết rõ Giản Dịch là một tên điên, trực giác nói cho y biết lời mà anh nói sẽ chẳng phải là lời hay ý đẹp gì, vì thế Giản Dịch chưa kịp trả lời đã bị Biên Ý giành trước: "Cậu ngủ lâu quá rồi, giờ ăn chút gì đi đã.

Ăn xong nếu cậu muốn nhìn hệ thống ra sao thì anh dẫn cậu đi.

Không muốn nhìn thì anh đưa cậu về, hình như cậu còn phải luyện tập mà, đúng không?".Sấm sét giữa trời quang.Giang Thạch bị tia sét kia bổ ra làm đôi.Cậu cho rằng mình đã không còn lưu luyến gì với cuộc đời này, nên sân khấu kia chính là sân khấu vĩnh biệt của cậu.

Sau khi biểu diễn xong màn đó đến giờ, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà tập với chả luyện gì nữa!Còn còn còn bao lâu nữa tới ngày diễn?Giang Thạch cuống cuồng hết cả lên.

Giờ này còn cơm nước gì nữa?

Giang Thạch lôi điện thoại ra gọi gấp cho chị Khương, cậu phải về công ty ngay lập tức.Biên Ý tiễn Giang Thạch ra khỏi khu thí nghiệm, thấy cậu lo lắng đến rối tinh rối mù mà leo lên xe bảo mẫu, trên đường chạy còn rớt cả giày, dáng vẻ buồn cười không chịu nổi.

Nhưng vậy mới đúng với lứa tuổi của cậu, ngập tràn sức sống, đâu có giống như trước kia, suốt ngày buồn bực đến héo rũ cả người.Vậy nên, gặp khó khăn không được từ bỏ.

Phải cầu cứu, phải thử tìm cách giải quyết, cuối cùng rồi cũng sẽ có hy vọng thôi.Cuộc đời còn dài, nhất là khi có người ta thương ở cạnh bên ta.Biên Ý quay lại phòng thí nghiệm, ghé qua gian trà bánh pha cho Khấu Lệ một ly cà phê.Lúc y đặt tách cà phê ấm lên bàn thí nghiệm, Khấu Lệ không quay đầu lại, nhưng hắn biết rõ người đứng phía sau mình là ai.Khấu Lệ nhìn thoáng qua đồng hồ bên góc màn hình, nói: "Cây Nhỏ sắp tan học rồi".Biên Ý ở phía sau đáp: "Ừ, vậy em đi đón con".Biên Ý bước lại gần Khấu Lệ, dịu dàng ôm hắn từ sau lưng: "Nếu mệt quá thì nghỉ một lát rồi hẵng làm tiếp".Dứt lời, Biên Ý định rời đi thì bị Khấu Lệ kéo lại.Ngón tay Khấu Lệ vuốt ve cổ tay Biên Ý.

Y hơi vội, chưa kịp nói gì thì Khấu Lệ đã thả tay ra, tiếp tục làm việc.Đến lúc Biên Ý ra khỏi phòng thí nghiệm, y mới phát hiện ra hành động vừa rồi của Khấu Lệ buồn nôn đến cỡ nào.Hắn dừng làm việc, lôi kéo tay y chính là đang nghỉ ngơi.

Vuốt ve đủ rồi thì cũng xem như nghỉ ngơi xong rồi, có thể làm việc tiếp.Mặt Biên Ý giựt giựt, trời đất, sao tên đàn ông này có thể trong nóng ngoài lạnh đến cỡ này cơ chứ?Phiền chết đi được.
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Chương 41: Khởi nguồn thế giới


Edit: RyalĐã 12 giờ đêm mà Khấu Lệ vẫn chưa về nhà.Biên Ý lăn qua lộn lại trên giường, y không ngủ được.Y biết có lẽ hôm nay Khấu Lệ sẽ làm việc thâu đêm, hắn đã báo về rồi.48 tiếng, không ai biết liệu hệ thống có phát hiện lỗ hổng và chạy ra trước lúc ấy hay không.Họ chưa đủ hiểu hệ thống, nên cũng không thể tính được mức năng lượng còn sót lại trong nó.Chỉ cần nó có khả năng chạy thoát, thì Biên Ý và Khấu Lệ không thể an tâm được.Biên Ý lại trở mình, nhưng hình như bởi y xoay người quá thường xuyên nên Cây Nhỏ bên cạnh cũng hơi cựa quậy.Biên Ý lập tức nín thở, hơi nhổm dậy nhìn Cây Nhỏ – bé đang ngủ, nhưng cũng bắt đầu cựa người giống y.Y thoáng tự trách mình, dém lại chăn cho bé con rồi vỗ nhẹ lưng bé một lúc.Đợi đến khi Cây Nhỏ đã ngủ yên, y mới lặng lẽ đứng dậy, khoác thêm quần áo ra ngoài ban công.Có lẽ việc y không ngủ được cũng một phần là vì Cây Nhỏ.Lâu lắm rồi Biên Ý chẳng còn ngủ cùng bé nữa, kí ức của y vẫn còn dừng lại ngày bé mới hai tuổi, ở một đêm nọ trước khi Khấu Lệ đi công tác sắp về.Nhiều năm trôi qua, sau khi được sống lại, Biên Ý không còn quen với cảm giác ấy nữa – lúc nào y và Cây Nhỏ ngủ chung thì Khấu Lệ cũng ở đó.Đã chớm vào đông, trời ngày càng lạnh.Nhất là lúc khuya khoắt, gió đêm buốt rét tới tận xương.Biên Ý đứng trên ban công, gió thổi thốc qua, cơn buồn ngủ vốn chỉ lim dim giờ hoàn toàn biến mất.Biên Ý quấn chiếc áo trên người mình chặt thêm, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Khấu Lệ.Chuông chưa reo được hai hồi, hắn đã nhấc máy.Đầu bên kia có tiếng uống nước, rồi Biên Ý nghe thấy giọng Khấu Lệ.Thanh âm của hắn rất trong, Biên Ý hơi nghi ngờ – chẳng lẽ ban nãy hắn cố ý uống nước nhuận họng ư?"

Sao thế?".

Khấu Lệ hỏi, có lẽ hắn liếc sang đồng hồ xem giờ nên hai giây sau lại hỏi tiếp.

"Em chưa ngủ à?".Biên Ý đáp "Ừm" một tiếng, rồi hỏi lại: "Còn anh?".Dường như Khấu Lệ vừa đứng dậy khỏi ghế, bởi y nghe được tiếng động rất nhỏ.Hắn không trả lời ngay mà lái sang Cây Nhỏ: "Mùa đông Cây Nhỏ vẫn sợ nóng, có khi con sẽ đạp chăn đấy".Biên Ý nhìn vào phòng, đúng là Cây Nhỏ đã hơi thò chân khỏi chăn, nhưng dường như cảm nhận được cái lạnh bên ngoài nên cái chân ấy lại nhanh chóng rụt về.Y khẽ bật cười."

Em đang ở ngoài ban công à?".

Khấu Lệ đột nhiên hỏi."

À...".

Biên Ý định hỏi sao hắn biết, nhưng nghĩ lại thì chuyện này rõ ràng biết bao.Tuy giọng y không lớn nhưng vẫn tròn vành rõ chữ, không cố đè thấp; tối nay y ngủ cùng Cây Nhỏ, mà vị trí y đang đứng hiện giờ có thể thấy rõ được bé con.

Vị trí vừa không làm phiền bé mà vừa thấy được bé ở đây chỉ có ban công là hợp lí nhất.Sau đó, Biên Ý nghe Khấu Lệ thở dài vẻ bất đắc dĩ: "A Ý à, đêm nay ngoài trời âm độ đấy"."...".

Biên Ý đột nhiên có linh cảm xấu.Quả nhiên Khấu Lệ lại thở dài: "Em cứ để anh đang làm việc mà còn phải phân tâm lo lắng cho em thế à?".Biên Ý rùng mình, nghiến răng: "Thế thì câm giùm đi?".Trời đất quỷ thần ơi, y không chịu nổi nữa, hai người họ bao tuổi rồi?

Cũng có phải lúc mới yêu đâu, sao tên Khấu Lệ có thể để mấy lời vừa ngọt ngấy vừa đáng thẹn này tuôn khỏi mồm cho được?Khấu Lệ cười ra tiếng, dường như còn có tiếng vang trong căn phòng quạnh quẽ.

Giọng hắn vốn trầm, đến khi nó truyền tới tai Biên Ý qua thiết bị điện tử lại mang tới cảm giác tê dại.Lần này nó mờ ám vô cùng, cơn tê dại thấm vào tận xương.Nói ngắn gọn thì là rất quyến rũ.Rõ ràng tên này đang quyến rũ y mà.Biên Ý liếm môi, cũng hơi khát nước."

Thôi được rồi, em đi ngủ đây".

Y nói.

"Sáng mai em sẽ đến sớm".Từ lúc bắt đầu yêu nhau, Biên Ý đã không thích nói mấy lời "nhớ", "thương" khi đối mặt với Khấu Lệ.

Nhưng cũng chẳng phải y thẹn thùng, chỉ là y thích dùng hành động thực tế để thể hiện thôi.Nếu muốn hôn, y sẽ chủ động vòng tay qua cổ Khấu Lệ rồi kéo hắn xuống; nếu muốn làm tình, y sẽ tự cưỡi lên người Khấu Lệ, mở khóa thắt lưng hắn.So ra thì Khấu Lệ còn ngấm ngầm hơn y – dĩ nhiên nói chính ra thì chẳng phải ngấm ngầm, mà là hắn nhẫn nại thôi.Khấu Lệ cũng hay đùa dai, cứ nhớ ra là lại dùng những lời có cánh buồn nôn trêu chọc Biên Ý để khiến y thẹn tới mức đỏ bừng mặt.Biên Ý rất hiểu Khấu Lệ, và Khấu Lệ cũng hiểu Biên Ý vô cùng."

Em sẽ đến sớm" rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường mà thôi, chẳng khác gì mấy câu "Em đi mua đồ ăn" hay "Sáng mai ăn gì", nhưng Khấu Lệ vẫn hiểu ý y.Y nhớ hắn, nên sáng mai y sẽ đến sớm.Khấu Lệ vuốt ve màn hình di động với cuộc gọi đã ngắt, khóe miệng cứ mãi giương cao chẳng hề chùng xuống.Hệ thống lạnh mặt nhìn dáng vẻ sung sướng của hắn.Thực ra nó chẳng hiểu gì hết.Rõ ràng hai người này đã trải qua nhiều chuyện đến thế, mà dựa theo các biểu hiện thì cả hai đều mang kí ức kiếp trước – nếu đã vậy, thì tại sao họ vẫn còn hòa thuận với nhau?Rõ ràng chỉ là tình yêu thôi mà, rõ ràng cái thứ tình cảm này yếu ớt cực kì, không chịu nổi sóng gió.Đây cùng lắm cũng chỉ là thế giới cấp E, sao độ khó lại thế này?Nó thực sự không nghĩ ra.Kiếp trước Biên Ý tận mắt thấy người mình yêu phản bội, bị một kẻ khác sống thay cuộc đời, đứa con cũng bị hủy hoại.

Đúng là y hận Khấu Lệ tận xương tủy như nó mong muốn, nhưng đến chết trong y vẫn còn sót lại một sợi tơ tình.Khi ấy hệ thống thấy Biên Ý thực sự rất hèn kém, Khấu Lệ đã thế mà y còn luyến tiếc chẳng muốn buông tay.Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy đó cũng chính là chút kiên trì cuối cùng còn sót lại nơi y, là niềm tin ít ỏi hoang đường rằng người y yêu sẽ không đối xử với y như vậy.Vì thế nên giá trị thù hận cuối cùng cũng chỉ đạt tới 99 chứ không phải 100.Chỉ thiếu đúng một điểm nữa thôi là hệ thống có thể hấp thu tất cả sức mạnh trong người Biên Ý.Thực ra y và Khấu Lệ đều chỉ là người thường, chẳng có năng lực đặc biệt nào cả.Nhưng họ là nhân vật chính của thế giới này, là sự tồn tại căn cốt nhất để chống đỡ cả thế giới.Sâu bên trong vũ trụ có một cây sinh mệnh khổng lồ.

Cây sinh mệnh chia làm rất nhiều nhánh con, khi nhánh cây dần lớn thì lá xanh sẽ mọc, hoa sẽ đơm bông, quả sẽ kết trái, mỗi trái của cây sinh mệnh là một hành tinh, cũng là một thế giới độc lập đã hoàn toàn trưởng thành.Cây sinh mệnh sở hữu nguồn năng lượng nguyên bản của vũ trụ, nguồn năng lượng ấy là vô tận, khiến nó kiên cố không phá vỡ nổi.Muốn lấy năng lượng từ nó thì chỉ có một con đường duy nhất: đánh cắp năng lượng từ những thế giới chưa kịp trưởng thành.Lúc nào thì dễ làm việc ấy nhất?

Đương nhiên là vào khoảnh khắc chạc cây vừa nhú chiếc lá xanh mơn mởn đầu tiên rồi.Khi ấy một thế giới vừa được sinh ra, đang nằm trong giai đoạn nhỏ bé và yếu ớt nhất, tấm màng bảo vệ chỉ được dệt nên từ nhân tố chủ chốt của thế giới đó.Hệ thống phản diện tự cứu từng bò trên vô số chiếc lá non, cũng từng gặm cắn rất nhiều phiến lá.

Trong số đó, có cái mọc ra từ tình bạn, từ tình thân, từ chủng tộc, và cả từ chiến tranh.Cũng giống hệt vẻ ngoài, nó và các đồng loại là một thứ sâu mọt sống bằng sinh mệnh của lá và quả của cây sinh mệnh như tằm ăn rỗi.Thế giới của Biên Ý và Khấu Lệ vốn đúng là một quyển tiểu thuyết, nhưng khác hoàn toàn với phiên bản do hệ thống bịa ra, cuốn tiểu thuyết này là một áng văn ngọt ngào yêu thương vừa bình thường lại vừa đơn giản.Từ đầu chẳng có kẻ thứ ba nào sất.

Hai người kết bạn từ thời thơ ấu, mối quan hệ thân thiết vô cùng, tình cảm giữa cả hai bắt đầu chuyển biến từ một lá thư tình cô nữ sinh nào đó gửi cho nhân vật thụ chính là Biên Ý vào chiều tan học nọ.Biên Ý từ chối cô gái kia, nhưng nhân vật công chính là Khấu Lệ lại ghim chuyện này trong lòng.

Hắn bắt đầu dệt một tấm lưới thật lớn, từng sự việc tưởng chừng như ngẫu nhiên đều do Khấu Lệ một tay tạo nên.Tơ nhện ngày càng dày và rộng, Biên Ý là con mồi lại chẳng hề hay biết, y nhanh chóng rơi vào chiếc bẫy Khấu Lệ giăng ra.Tình cảm giữa hai người càng lúc càng sâu đậm, họ tiến tới hôn nhân, về chung một nhà mà chẳng gặp chút trắc trở nào.Áng văn ngắn ngủi này cuối cùng dừng lại ở hôn lễ long trọng, rõ ràng đó đã là kết cục rồi, nhưng hai chữ "kết thúc" vẫn lề mề chưa xuất hiện.Một ngày nào đó, sâu trong cây sinh mệnh, mầm sống mới nảy mầm trên một cành cây, một chiếc lá non tươi nhú dậy.Chiếc lá ấy trông yếu ớt vô cùng, lại đầy mê hoặc biết bao.Một sinh vật cực kì nhỏ bé dừng lại nơi ấy, giọng nói máy móc vang lên vẻ khinh thường: "Chỉ là thế giới cấp E thôi à?

Chẹp, thấp quá, quả nhiên lại là tình yêu.

Chẹp, thôi cũng tàm tạm, ăn xong lại đi tìm thế giới cấp cao vậy".Thứ sinh vật nhỏ bé ấy cắn vào phiến lá.Cùng lúc đó, Biên Ý đang đỏ mặt túm bộ đồ tình thú mới mua trong một bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại nào đó, và không gian xung quanh y biến thành một căn phòng xa lạ kín mít chỉ trong nháy mắt.Y mờ mịt nhìn xung quanh, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, và mình sắp gặp phải chuyện gì..Khấu Lệ lại tiếp tục làm việc.Hệ thống nhìn hắn và căn phòng thí nghiệm này.Bỗng nó hơi bất an.Các thế giới được chia cấp bậc dựa trên trình độ khoa học kĩ thuật, độ nguy hiểm và mức năng lượng có sẵn.Cấp E và F là thấp nhất, đó là những thế giới nảy mầm từ tình yêu, thế giới này nhờ khoa học kĩ thuật mới ngoi lên đến cấp E.Nhưng nó vốn là một tiểu thuyết chưa có hồi kết.Chưa có hồi kết nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.Hệ thống nhớ rất rõ, khi kiếp đầu tiên kết thúc thì thế giới này vẫn nằm ở cấp E.Nhưng thứ máy móc có thể che mắt nó, có thể giam cầm nó, thực sự chỉ dừng ở cấp E thôi ư?Thế giới này đang trưởng thành.Đối với hệ thống, đây chắc chắn không phải tin tốt lành gì.

Nó trưởng thành, nghĩa là không thể đoán trước được.Ai mà biết cuối cùng thế giới này sẽ đạt đến cấp bao nhiêu?Chỉ cần nó dừng lại ở cấp B, là người hoặc vật có thể giết chết nó sẽ xuất hiện.Chiếc máy kì lạ trong phòng thí nghiệm được khởi động, tiếng linh kiện vận hành lại vang lên.Hệ thống nhìn mặt Khấu Lệ, bắt đầu thực sự luống cuống.Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ khiến thế giới này bắt đầu thăng cấp chính là Khấu Lệ.Nguyên nhân khiến nó thất bại ở kiếp đầu tiên cũng là Khấu Lệ.Cuối kiếp trước, rõ ràng hắn đã lợi dụng công trình nghiên cứu của mình để chui vào không gian của nó, nhưng nó chỉ thấy cấp E hiển thị trên giao diện nên không kiểm tra lại lần nữa.Do nó sơ sẩy.Do nó thấy đây chỉ là một thế giới tình yêu cấp thấp, nên đã khinh địch từ đầu.Không được, nhất định phải chạy đi.Nó không thể đợi đồng loại tới cứu được nữa.Có lẽ kẻ này thực sự có cách giết chết nó.Hình ảnh ảo của con sâu trong phòng thí nghiệm giãy giụa, Khấu Lệ nhíu mày.Lúc mới bị bắt thì đúng là con sâu này đã phản kháng dữ dội, nhưng lúc ý thức được có thể dễ dàng trốn đi thì nó lại nằm ườn ra.Rõ ràng nó đang giễu cợt chủ nhân phòng thí nghiệm: Bắt được tao thì sao, đằng nào chúng mày cũng có làm gì được tao đâu.Vậy tại sao giờ nó lại nổi điên lên?Khấu Lệ đẩy gọng kính, đôi ngươi tối lại.Hắn nhất định sẽ không cho con sâu này có cơ hội trốn thoát.
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Chương 42: Tớ ghét nhất là sâu


Edit: MeoBeta: RyalLúc Biên Ý đến phòng thí nghiệm thì trông Khấu Lệ có vẻ không được ổn cho lắm.Thấy y đến, hắn chỉ ôm y một chút rồi quay lại làm việc ngay.Khấu Lệ không nói lời nào với y.Biên Ý chỉ có thể yên lặng đứng cạnh bên nhìn hắn bận rộn mà thôi.Vì y chẳng giúp được gì cả.Biên Ý hơi hối hận, dù như vậy là rất ích kỉ, nhưng y đã từng nghĩ rằng nếu Giang Thạch và Giản Dịch vẫn có thể câu giờ thêm hai ngày nữa để Khấu Lệ không phải vất vả như bây giờ.Nhưng có hối hận hay ích kỉ đến chừng nào thì cũng vô dụng mà thôi, mọi sự đã rồi, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.Cả ngày nay Biên Ý ngâm mình trong phòng thí nghiệm cùng với Khấu Lệ, dù chẳng hiểu gì nhưng y vẫn nhận ra hệ thống phản diện trên màn hình thực tế ảo đang giãy giụa kịch liệt.Cứ mỗi lần nó nhúc nhích, trái tim y lại hẫng một nhịp.Dù nó kinh tởm đến mức nào thì cũng đâu dễ đối phó như vậy, nhất là với người bình thường như bọn họ.Nếu nó yếu ớt, vô dụng thì sao có thể giam cầm Biên Ý tận mười sáu năm.Biên Ý không biết Khấu Lệ bắt nó bằng cách nào, nhưng y biết từng đoạn mã mà hắn viết ra đều được thử nghiệm mấy chục, thậm chí mấy trăm lần, tốn không biết bao nhiêu thời gian mới thành công.Thành La Mã đâu thể dựng xong chỉ trong một ngày.

Biên Ý không dám nghĩ đến Khấu Lệ ở kiếp trước, y chẳng biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu đêm trường thức trắng như đêm qua.Y càng không dám nghĩ đến việc Khấu Lệ kiếp trước đã chết như thế nào.Nhưng đáp án thì lại vẫn luôn dễ đoán như vậy.Cổ họng Biên Ý giật giật, y dời mắt đi chỗ khác, chớp mắt mấy lần để ổn định cảm xúc.

Nhưng Khấu Lệ vẫn phát hiện ra.Y nhìn thiết bị hình bán elip vẫn nằm im lặng trên đài, ngón tay không khống chế được run rẩy.Liệu rằng có phải chính tại phòng thí nghiệm này, Khấu Lệ đã…Biên Ý hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng rời đi.Cửa phòng thí nghiệm đóng lại, âm thanh nhẹ như không.Biên Ý dựa vào bức tường bên ngoài phòng thí nghiệm để ổn định lại cảm xúc.“Sao em lại đứng ngoài này?”.Giản Dịch hiếm khi nghiêm chỉnh mặc đúng đồng phục thí nghiệm.

Anh có phòng thí nghiệm riêng của mình ở đây, nên cũng có quyền hạn ra vào tự do.Biên Ý nghe thế thì đứng thẳng dậy, đáp, “Không có gì”.Giản Dịch nhìn sắc mặt của y, im lặng.

Anh chỉ vào đồng hồ: “Sắp qua 24 giờ rồi”.Biên Ý im lặng nhìn kim đồng hồ.Đúng vậy, sắp qua 24 giờ rồi nhưng Khấu Lệ vẫn chưa thành công.Đã qua một nửa thời gian.

Biên Ý nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm vẫn khép chặt, lòng không yên.Thêm một Giản Dịch xuất hiện, trong phòng bắt đầu có vài tiếng động phát ra.Tuy Giản Dịch không có cách nào đẩy nhanh quá trình nghiên cứu, nhưng anh có thể ghi chép lại mọi số liệu trên màn hình thực tế ảo.Tới giờ cơm trưa, lúc Biên Ý dùng bữa xong, đến phòng thí nghiệm tìm Khấu Lệ thì thấy hắn đang thuần thục nhận dịch dinh dưỡng từ tay Giản Dịch.Biên Ý phảng phất nhìn thấy khoảng thời gian mình vắng mặt ở kiếp trước.

Chính tại căn phòng này, hết lần này đến lần khác, ngày trôi qua ngày, đêm tiếp nối đêm, là bóng dáng Khấu Lệ cứ liên tục nghiên cứu, nếu đói bụng thì vơ đại lấy một ít dịch dinh dưỡng uống cho qua bữa.Cứ liên tục như vậy, cơ thể của hắn dần dà xảy ra vấn đề.Cuối cùng chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống.Biên Ý dựa vào đài thí nghiệm, thở dốc.Y cũng không biết mình đang bị làm sao.

Thật ra từ lúc bọn họ kết hôn, có rất nhiều khi Khấu Lệ cũng thức suốt đêm để hoàn thành dự án.Nhưng vì hắn vẫn luôn tập luyện đều đặn, nên dù đôi lúc có thức trắng đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến sức khoẻ.Nhưng Biên Ý nhìn Khấu Lệ của bây giờ, không biết vì sao, y lại cứ bất an lạ thường.

Hình ảnh phòng thí nghiệm này và cái chết của Khấu Lệ ở kiếp trước cứ chồng chéo lên nhau.Thật ra Biên Ý có thể đi trước, vì y có ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên, lo sợ, bất an mà thôi.Nhưng Biên Ý biết, chỉ cần có y ở đây, ở bên cạnh hắn, thì Khấu Lệ sẽ làm được mọi thứ.Ít nhất thì dù là thành công hay thất bại, bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt..Tới buổi chiều, con sâu nọ đã trở nên gắt gỏng hơn hẳn.Không khí trong phòng thí nghiệm cũng căng thẳng theo.Khấu Lệ vẫn luôn nhíu chặt mày.Giản Dịch đã ghi chép xong số liệu, anh liếc nhìn Khấu Lệ, nhắc nhở: “Cậu đi nghỉ một lát đi”.Khấu Lệ đẩy kính, trầm giọng đáp: “Không cần đâu”.Giản Dịch không đồng ý, nhíu chặt mày.

Anh định khuyên thêm, nhưng ngẫm lại tầm quan trọng của việc này với Khấu Lệ thì lại thôi.Biên Ý đã đi đón Cây Nhỏ tan học, phòng thí nghiệm chỉ còn hai người.Cuối cùng Giản Dịch không nói gì nữa, chỉ đưa thuốc cho Khấu Lệ.Dưới áp lực nặng nề, bệnh nhân này cần anh theo dõi sát sao.Lúc này Biên Ý đang đi trên đường, ngang qua một màn hình cỡ lớn, trên đó đang chạy một đoạn tin tức.Dưới màn hình lớn, đám đông đang tập trung lại.Biên Ý chẳng có tâm trí mà xem tin với chả tức gì, chỉ là tiếng bình luận của mọi người quá lớn, làm y cũng vô thức nhìn thoáng qua màn hình.Y chỉ liếc một cái rồi thu mắt lại, cũng chẳng để tâm rốt cuộc tin tức kia nói gì.Nhưng Cây Nhỏ lại rất tò mò, bé quỳ bò lên chỗ ngồi, ló đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn màn hình tin tức.Biên Ý cũng không biết bé có hiểu được nội dung bảng tin không, đợi bé ngồi ngay ngắn lại, mới xoa xoa đầu bé.Sau đó y nghe Cây Nhỏ hỏi mình: “Ba ơi, sao ba không về nhà ạ?”.Biên Ý mỉm cười nhìn bé con, “Ba con đang bận việc, đợi xong việc rồi hai ba cùng đưa con đi chơi nhé?”.Cây Nhỏ phấn khởi gật đầu thật mạnh: “Dạ!”

Từ lúc bọn họ có Cây Nhỏ đến giờ, Biên Ý và Khấu Lệ không bắt bé phân chia xưng hô của bọn họ nên bé đều gọi bọn họ là ba.Khi Cây Nhỏ còn bé, Biên Ý tưởng tượng ra cảnh mỗi lần bé gọi “Ba”, thì cả y và Khấu Lệ đều đáp lại, chờ cả hai nhận ra thì đều bật cười.Đó là định nghĩa của “hạnh phúc” trong lòng Biên Ý.Sau đó Cây Nhỏ lớn hơn một chút, khi bé đã nói được thì đúng là cảnh trong tưởng tượng của Biên Ý cũng thực sự xảy ra.

Mà mỗi lần cả hai cùng lên tiếng đáp lời bé, bọn họ đều sẽ bật cười như vậy.Dù vậy, bọn họ vẫn có thể dễ dàng phân biệt được Cây Nhỏ đang gọi ai bằng giọng điệu của bé.Bé con tự biết phân biệt rõ ràng giữa hai người cha.Bé vẫn luôn thông minh như vậy.Xe đi qua giao lộ, màn hình lớn mờ dần trên kính chiếu hậu.Báo đài đưa tin, ngôi sao Hứa Duệ giết người chặt xác, bị bắt bỏ tù.Những thứ không liên quan đến Biên Ý, cuối cùng cũng quay trở về quỹ đạo nên có của nó rồi.Chỉ là thoáng qua mà thôi..Đêm nay Khấu Lệ lại không về nhà.Biên Ý ngơ ngẩn ngồi trên bàn ăn, đôi lúc tỉnh táo thì gắp cho Cây Nhỏ vài đũa đồ ăn, rồi lại tiếp tục ngẩn ngơ.Y dường như không biết mình đang làm gì.Cây Nhỏ nháy mắt, đợi khi Biên Ý gắp đồ ăn cho bé, vội vàng che chén nhỏ của mình lại: “Gắp nữa là con ăn không hết đâu ba”.Tiếng của bé làm bừng tỉnh Biên Ý, khiến y suýt nữa đánh rơi cả đũa.“Xin lỗi Cây Nhỏ”.

Biên Ý buồn bã đặt đồ ăn vào chén mình.Nhưng cơm trong chén y chưa từng vơi đi hạt nào.“Đêm nay ba vẫn không về ạ?”.

Cây Nhỏ hỏi y.“Ừ”.

Biên Ý cúi đầu, gắp đồ ăn đưa lên miệng.Cây Nhỏ lại nói: “Vậy Cây Nhỏ có thể đến đó chơi với ba không ạ?

Con sẽ ngoan ơi là ngoan”.Biên Ý hơi sửng sốt.

Y nhìn Cây Nhỏ, bé con lại tiếp tục nói: “Lúc trước ba bận con hay ngủ trong vỏ trứng á.

Ba dẫn con đi mà!”.Kiến trúc của sở thí nghiệm hơi giống một quả trứng đã nở.Mấy ngày ngay Khấu Lệ cho người của cả sở thí nghiệm nghỉ.Muốn mở cửa bất kì phòng thí nghiệm nào đều phải có thẻ quyền hạn thích hợp.Ở đó cũng có phòng nghỉ, các thiết bị nguy hiểm đều đặt ở những phòng chuyên biệt riêng, cả hành lang đều rộng rãi, thông thoáng.Dẫn Cây Nhỏ qua đó cũng không sao.Biên Ý do dự không lâu.

Đúng là y không yên lòng với Khấu Lệ, cũng không muốn thất hứa để Cây Nhỏ phải ngủ với bảo mẫu, bọn họ đã từng hứa với nhau là không bỏ bé lại một mình.Lúc Biên Ý ôm Cây Nhỏ lên xe, mới sực nhớ ra một việc:Khấu Lệ thường dẫn Cây Nhỏ tới phòng thí nghiệm à?Biên Ý không biết có gì sai sai, y chỉ cảm thấy như vậy không ổn lắm.

Nhưng y cũng đã tưởng tượng ra cảnh khi Quan Hi vẫn còn có mặt, Khấu Lệ thực sự rất bận, nếu không muốn bỏ bé ở nhà một mình thì khả năng cao là dẫn bé cùng tới phòng thí nghiệm.Lúc đến nơi, trời đã tối đen.Mùa đông trời tối sớm, nhiệt độ cũng hạ đi nhiều.Biên Ý đội kín mũ cho Cây Nhỏ, ôm bé xuống xe, quét thẻ, mở cửa đi vào.Trên đường đi Biên Ý cũng để ý dáng vẻ của Cây Nhỏ, quả thực bé con rất quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, nêm chỉ nhìn ngó một lát rồi thôi.Biên Ý mở cửa phòng thí nghiệm của Khấu Lệ, nhưng đợi đến khi y thấy được dáng vẻ của hắn lúc này, thì trái tim đã đau đớn như bị ai bóp nghẹn.“Khấu Lệ, dừng lại!”.

Trên mặt Giản Dịch có dấu vết bị đánh, “Cậu đừng có ép tôi phải tiêm– Khấu Lệ, vợ con cậu đến rồi kìa, tự cậu nhìn xem rồi tỉnh lại đi!”.Khấu Lệ ngồi trên ghế, vẻ mặt hắn rõ ràng đang rất không ổn, nhưng khi nghe thấy hai chữ “vợ con” lại vội vàng nhìn ra cửa.Nhưng hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng quay đầu lại ngay, ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím, lẩm bẩm: “Không thể dừng lại, không thể dừng lại, tôi không thể thất bại được, tôi sẽ làm được, nhất định làm được, sẽ không thất bại”.Biên Ý rốt cuộc hiểu được tại sao mình lại lo lắng, bất an như vậy.Khấu Lệ vẫn chưa khoẻ lại.Giây phút ấy, Biên Ý chỉ cảm thấy nghẹt thở.Y ôm chặt Cây Nhỏ, nhưng có lẽ do dùng lực quá lớn, Cây Nhỏ không thoải mái, bé vỗ nhẹ hai cái lên ngực y.Biên Ý vội buông Cây Nhỏ ra, nhìn dáng vẻ phát cuồng của Khấu Lệ, âm thanh run rẩy: “Anh ấy làm sao vậy?”.Giản Dịch ấn lên vệt đỏ trên mặt, đau đến nỗi anh phải xuýt xoa một tiếng, đáp: “Con sâu kia sắp phá được lớp phòng ngự rồi, em nhìn kìa”.Biên Ý nhìn màn hình thực tế ảo, tâm tình trầm xuống.Hệ thống phản diện kiêu ngạo đính một biểu đồ lên xung quanh người mình, nội dung là:[Phá vỡ rào cản, hoàn thành 97%].Nó thấy Biên Ý đến, vừa khiêu khích vừa trào phúng gõ ra một hàng chữ: “Con người vô dụng như vậy mà đòi giam cầm ta á?

Mơ đi”.Biên Ý nắm chặt tay, cả người phát run.Nửa là giận dữ, nửa là đau lòng.“Tao muốn giết mày!

Mày đừng mơ chạy thoát!”.

Gương mặt của Khấu Lệ đã trở nên vặn vẹo.“Không được”.

Giản Dịch lấy ra một ống tiêm từ túi áo, như thể đây là vật lúc nào anh cũng mang theo, “Nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, em trấn an cậu ấy đi”.“…Được”.

Thanh âm Biên Ý run rẩy, y bước lại gần Khấu Lệ, rồi sực nhớ đến Cây Nhỏ, quay đầu dặn dò: “Cây Nhỏ, ba đang bị bệnh, tạm thời con đừng đến gần ba nhé”.Cây Nhỏ tròn xoe mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Bé lùi lại vài bước, tỏ vẻ mình sẽ không lại gần.Sự chú ý của Biên Ý lúc này đều đặt trên người Khấu Lệ nên y vẫn chưa phát hiện ra, nơi đáy mắt Cây Nhỏ chẳng có chút sợ hãi nào.Biên Ý đặt tay lên vai Khấu Lệ.

Hắn nắm chặt cổ tay y, đang định trở tay đánh trả lại một đấm thì nghe Biên Ý nói: “Là em đây mà anh Lệ”.Nắm đấm của Khấu Lệ chỉ còn cách bụng của Biên Ý có một centimet.“A Ý?”.

Hắn mông lung hỏi, nhìn y hồi lâu mới nhận ra, “A Ý, là anh vô dụng, anh không cứu được em.

Đến bắt nó lại để cho em báo thù mà cũng không làm được, anh thật vô dụng”.“Không, không phải”.

Biên Ý ôm lấy đầu Khấu Lệ, “Anh cứu được em rồi, em ở ngay đây mà.

Mặc kệ nó đi, không sao cả, chúng ta còn thời gian, anh đừng vội.

Từ từ rồi cũng sẽ có cách thôi…”

“Không kịp nữa rồi, 98% là nó có thể…”.

Khấu Lệ vùng người định tránh khỏi vòng ôm của Biên Ý, Giản Dịch nhân cơ hội tiêm thuốc vào.Khấu Lệ không còn sức lực gì nữa, nhưng dù đang nhắm mắt vẫn có thể nhìn ra hắn đang giãy giụa.Biên Ý nghẹt thở, y cố gắng hít sâu vài hơi, cùng Giản Dịch đỡ Khấu Lệ dậy.Bọn họ nhìn về phía màn hình thực tế ảo, chỉ thấy con sâu kia điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha!

Ai mới là đồ vô dụng, tao có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này ngay lập tức!

Bọn mày định bắt tao thế nào đây?”.Biên Ý cắn chặt môi đến bật máu, y đỡ Khấu Lệ đến cửa phòng thí nghiệm rồi gọi Cây Nhỏ một tiếng.“Con đây ba”.

Khấu Sâm đáp lời, bé chạy chậm hai bước đến chỗ y, rồi len lén lùi lại hai bước, quay trở lại phòng thí nghiệm, đóng cửa lại.Bé lấy mũ xuống, từ trong đó lấy ra một con chip.Rồi bé lại chầm chậm chạy đến đài thí nghiệm, khởi động cỗ máy hình bán elip.Giây phút tiếng máy móc báo khởi động thành công vang lên, giọng cười của hệ thống phản diện nín bặt.“Cười đi, sao không cười nữa đi?”.

Trên khuôn mặt non nớt của bé con xuất hiện nét giễu cợt, trào phúng không phù hợp với lứa tuổi.Nếu hệ thống phản diện có một khuôn mặt, giờ phút này nhất định nó sẽ trình diễn vẻ mặt “gặp quỷ rồi” cho bé xem.Trong thoáng chốc, nó đột nhiên nhớ ra một việc.Cái thiết bị có thể phá được không gian của nó là do hai cha con của Khấu Lệ cùng nhau hoàn thành.“N1101, kết nối với máy chủ”.“Đã kết nối, thưa chủ nhân”.Dáng vóc của Khấu Sâm vẫn còn quá nhỏ, mà phòng thí nghiệm thì lại hơi rộng nên bé muốn làm gì cũng phải chạy chầm chậm qua lại, dáng vẻ này vừa đáng yêu lại vừa rất buồn cười.Nhưng hệ thống phản diện không cười nổi.Hệ thống phản diện nhìn bé con nhét con chip vào thiết bị Khấu Lệ dùng để nhốt nó, nhìn bé cố gắng bò lên chiếc ghế Khấu Lệ vừa ngồi, rồi lại nhìn bé lướt mười ngón tay nhỏ trên bàn phím, thuần thục gõ ra một chuỗi số liệu.Hệ thống phản diện thấy biểu đồ nó tự gõ ra để hiện thị thời gian chạy thoát của bản thân dừng lại ngay mức 99%.

Nhưng chỉ vài giây sau, con số bắt đầu lùi lại, rồi trở dần về 0%.

Cuối cùng biến thành hàng chữ đỏ tươi rực rỡ:[Không thể phá vỡ!].Suốt quá trình đó, hệ thống phản diện đều dại cả ra.Kẻ làm thế giới này thăng cấp vốn không phải là Khấu Lệ, mà là bé con?!Sao có thể như vậy?

Sao có thể như vậy được?Sao nó có thể bị một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch đánh bại cơ chứ?!“N1101, cậu có biết lúc nhỏ tớ ghét nhất là gì không?”.

Bé bỏ tay ra khỏi bàn phím, nhàn nhã trò chuyện với AI của bé.“Chủ nhân, xin hãy gọi tôi là báo thù, đây là tên ngài đặt cho tôi”.

Quả cầu vàng trong phòng thí nghiệm sáng lập loè.“…”.

Vẻ mặt của Khấu Sâm trở nên thẹn thùng vô cùng, bé nói: “E hèm, tớ ghét nhất là sâu đó”.“Vì sao?”.

N1101 cố gắng phối hợp diễn với cậu chủ.Khấu Sâm tụt khỏi ghế, đứng trước màn hình thực tế ảo: “Khi còn bé tớ bị sâu doạ sợ đến phát khóc, chúng nó xấu quá chừng.

Nhưng mà sau này tớ lớn lên rồi, tớ sẽ không sợ nữa, vì tớ đã có năng lực để giẫm chết bọn chúng”.
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Chương 43: Cuối cùng nó cũng phải chịu quả báo rồi (Hoàn chính văn)


Edit: RyalTrên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế?Một đứa nhóc hai tuổi bình thường có hai người cha rất thương yêu mình, ngày nào cũng được họ ôm hôn.

Một ngày nọ, một trong hai người đột nhiên cấm bé đến gần người còn lại, sao bé có thể ngoan ngoãn nghe lời, không khóc lóc ăn vạ được?Trẻ con vốn nghịch ngợm, mà bé còn nhỏ thế này, nào biết hiểu chuyện là gì đâu.Nhưng Khấu Lệ lại hiểu lầm Khấu Sâm.Hắn đã tận mắt thấy một Cây Nhỏ trưởng thành khác hẳn người thường, nên cho rằng bé đã hiểu chuyện từ khi còn rất nhỏ tuổi.Tuy ý nghĩ ấy có vẻ rất vô trách nhiệm, nhưng quan trọng hơn là nó được sản sinh từ căn bệnh của Khấu Lệ.Khi sống lại rồi nhìn thấy tên Biên Ý giả mạo kia một lần nữa, bệnh tình của hắn ngày càng trở nặng.Khấu Sâm quay về được hơn một năm rồi, bé đã trộm thấy Khấu Lệ phát bệnh nhiều lần, sau khi tỉnh lại hắn chẳng hề nhớ mình đã nói gì và làm gì.Rõ ràng hắn không biết con mình có gì kì lạ.

Hắn mất người thương rồi, sao có thể nói cho hắn biết rằng con trai hắn cũng không giống những đứa trẻ bình thường được?

Dù linh hồn bên trong vẫn là linh hồn ấy nhưng khó mà đảm bảo được rằng Khấu Lệ sẽ nghĩ ngợi linh tinh theo chiều hướng khác, rồi bệnh tình lại nặng thêm.Mà Khấu Sâm chắc chắn sẽ không trách cha mình – bé đau lòng còn chẳng hết.

Bé biết rõ, rốt cuộc kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là ai.Cái hôm Biên Ý quay lại, Khấu Sâm nghe thấy tiếng động dưới nhà nên bước ra ngoài.Bé thấy y cầm dao trong tay, bị Khấu Lệ bóp cổ ấn trên tường.Lúc ấy Khấu Sâm sợ tới mức tay chân lạnh toát, bé vội lên tiếng, giả vờ vừa tỉnh ngủ để ngăn hai người kia có ý định cùng nhau đi chết.Thực ra bé đã thấy con dao dưới chân Khấu Lệ và những vết thương trên cổ Biên Ý.Sau khi Biên Ý quay về, Khấu Sâm cũng quan sát y rất nhiều.

Sau đó bé phát hiện, người cha này cũng sinh bệnh.Bé hiểu, bởi bé đã học được rất nhiều thứ từ Giản Dịch ở kiếp trước.Một người bị giam cầm nhiều năm, một người không ngừng tìm kiếm nhiều năm, sao tâm lí họ có thể ổn định cho được.Khấu Sâm thực sự rất đau đớn.

Hai người ấy thường nhìn nhau như thể muốn giết chết đối phương, họ tưởng mình đã giấu được tất cả trước mặt bé, nhưng Khấu Sâm đâu phải trẻ con ba tuổi thật.Khấu Sâm liên tục tìm cơ hội xuất hiện trước mặt hai người để giúp mối quan hệ giữa họ dịu đi, không tranh cãi nữa, thậm chí bé còn ra lệnh cho N1101 vô số lần.Thực ra Khấu Sâm cũng đoán được rằng Biên Ý sẽ hiểu lầm N1101, nhưng bé cũng không định đính chính ngay lập tức.Ba Nhất của bé cần ổn định lại cảm xúc trước đã, nếu cứ thẳng thừng nói hết cho y nghe thì y sẽ khó mà chấp nhận được.Cứ để y ở lại bên Khấu Lệ, chỉ cần có thời gian là họ sẽ có cơ hội giảng hòa.Khấu Sâm ngẩng đầu, nhìn khung ảnh trên đài thí nghiệm nơi Khấu Lệ thường ngồi.Trong đó là ảnh chụp gia đình họ, tổng cộng được in thành ba tấm.Một tấm đặt ở phòng ngủ chính, một tấm được Khấu Lệ mang tới đây, còn một tấm khác vốn đặt trong phòng ngủ của bé nhưng sau này lại được bày trong phòng để cúp.Với Khấu Sâm, những chiếc cúp chất chồng ở kiếp trước gộp lại cũng chẳng quan trọng bằng bức ảnh kia.Khấu Sâm dời mắt, lại nhìn sang con sâu đã cứng đờ, mỉm cười như một bé con trong sáng ngây thơ, nói bằng giọng non nớt: "Quý ngài sâu à, để tao cho mày biết một tin xấu này.

Thiết bị tao và ba cùng nhau hoàn thành không chỉ là một nhà giam, mà còn là một căn phòng tra tấn nữa – đừng nghi ngờ nhã ý của tao nha, chắc chắn mày sẽ biết cảm giác đau là gì.

Mong mày có thể từ từ hưởng thụ khoảng thời gian sắp tới~".Khuôn mặt của đứa bé này chẳng khác gì bánh trôi, vừa mềm mại vừa đáng yêu, chẳng có xíu cảm giác đe dọa nào.

Lúc bé mỉm cười, người ta chỉ muốn cắn cho một cái xem liệu có nước đường thơm ngọt chảy ra hay không.Nhưng cũng chính cái bánh trôi này khiến hệ thống sợ hãi không tả nổi, thậm chí nó còn run lẩy bẩy như một con người.Nó lặp đi lặp lại: "Không thể nào...", nhưng hàng chữ khổng lồ đỏ tươi kia lại nhắc nhở nó rằng đây là thật từng giây từng phút.Nó thực sự không trốn thoát được, mà sắp tới lại còn bị cặp cha con này tống vào phòng tra tấn.Ban đầu nó chẳng hề sợ hãi, dù bị nhốt thật thì họ cũng có làm gì được nó đâu, một trăm năm sẽ trôi qua nhanh thôi.Bảo nó ung dung đợi một trăm năm, hoặc ngủ mấy trăm năm cũng chẳng sao.

Nhưng nếu nó bị tra tấn một trăm năm – đừng nói một trăm năm, đến một năm thôi nó cũng thấy sợ vô cùng.Lúc này, hệ thống chẳng hề biết nó giống Quan Hi đến mức nào."

Cây Nhỏ à!!".

Cửa phòng thí nghiệm bật mở, giọng nói đầy lo lắng của Biên Ý vọng vào.Khấu Sâm vội thu lại ánh nhìn ma mị cuồng điên, bé vội xoa hai mắt mình cho đỏ lên, rồi bĩu môi nức nở: "Ba ơi, con sợ lắm".Một loạt những hành động không hề trúc trắc, rõ ràng bé thừa hưởng khả năng diễn xuất trời ban của Biên Ý.Quả cầu vàng hình bán elip chợt lóe lên, như đang nói: Không ngờ cậu lại thế này đấy, chủ nhân ạ.Khi Biên Ý thấy Cây Nhỏ đứng cạnh con sâu kia, suýt thì trái tim y ngừng đập.Y cùng Giản Dịch đỡ Khấu Lệ vào phòng nghỉ, quay sang lại phát hiện Cây Nhỏ đã mất tích từ lúc nào.

Y bèn vội vàng đi tìm, nhưng đường từ phòng thí nghiệm tới phòng nghỉ có tận mấy ngã rẽ, lúc trước y đã tận mắt thấy Cây Nhỏ theo chân họ ra khỏi phòng thí nghiệm, y nghĩ Cây Nhỏ chỉ lạc ở đoạn nào đó thôi.Nhưng y tìm khắp cái ngã rẽ mà vẫn chẳng thấy bé con đâu cả.Chỉ còn lại một khả năng khiến Biên Ý lo lắng và sợ hãi nhất....

Bé con vẫn còn ở phòng thí nghiệm.Con sâu kia có thể thoát ra bất cứ lúc nào, tuy ngoài phòng thí nghiệm vẫn có thiết bị che chắn để nó không chạy được, nhưng chắn chắn nó có thể tự do hoạt động trong đó.Nếu Cây Nhỏ thực sự vẫn còn ở phòng thí nghiệm, thì Biên Ý không dám tưởng tượng thêm nữa.Giây phút cánh cửa ấy mở ra, bóng dáng Cây Nhỏ xuất hiện, y áy náy tới mức chỉ muốn chết đi.Sao lại có loại phụ huynh như y?

Sao y có thể bất cẩn như vậy?Lúc trước Cây Nhỏ bao giờ cũng rất ngoan, nhưng rốt cuộc bé con cũng chỉ là một đứa trẻ chưa được bao lớn mà thôi.

Trẻ con đứa nào chẳng hiếu kì, sao y không dắt tay bé con cùng đi?Sao y có thể...Khấu Sâm thấy Biên Ý nhũn chân lảo đảo chạy tới chỗ mình thì cũng áy náy vô cùng.Bé chạy tới nhào vào lồng ngực y, thì thầm câu xin lỗi trong tĩnh lặng.Bé không muốn lừa gạt hai người cha của mình, nhưng càng nhỏ tuổi thì họ lại càng muốn bảo vệ bé hơn.

Họ sẽ phải dành thời gian chăm sóc bé, họ phải lo cho tương lai của bé.Dù cho, dù cho họ chẳng còn muốn sống nữa, thì họ vẫn phải ở lại vì đứa con còn quá nhỏ.Khấu Sâm cảm nhận được Biên Ý ôm mình chặt đến mức nào, cả người y run run.Bé yên lặng để y ôm, bé biết hai người cha này yêu bé tới mức nào.Tay chân Biên Ý dần có cảm giác trở lại, y buông Cây Nhỏ ra, vuốt ve khuôn mặt bé mà lòng vẫn còn run sợ.Sau đó y mới ngó đến con sâu kia.Rồi y ngơ ngác.Biểu tượng 98% khiến hệ thống kiêu ngạo ban nãy giờ đã biến thành bốn chữ "Không thể phá vỡ".Thành công rồi ư?Khấu Lệ thực sự thành công rồi ư?Biên Ý còn đang thất thần thì tiếng động gì đó vang lên.Đó là tiếng bả vai Khấu Lệ va vào cánh cửa phòng thí nghiệm, theo sau hắn là Giản Dịch hiếm khi phát bực đang mắng mỏ không ngừng.Hình chiếu thực tế ảo trong phòng thí nghiệm rất dễ thấy, đứng ở cửa cũng nhìn được, tiếng mắng của Giản Dịch dần vơi bớt.Anh dìu Khấu Lệ dậy, nhìn sườn mặt hắn, có vẻ khó tin: "Cậu thành công rồi đấy ư?".Khấu Lệ không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Khấu Sâm trong lòng Biên Ý, rồi bước đến trước máy tính.Đến khi hắn xem xong tất cả dữ liệu, Khấu Sâm đã nhấp nhổm không yên.

Bé nhoài khỏi lòng Biên Ý, Khấu Lệ lại thoáng liếc nhìn.Khấu Sâm đứng thẳng lưng, nhưng đúng như trong dự đoán của bé, Khấu Lệ không hề vạch trần điều gì mà chỉ nói với Biên Ý: "Không sao rồi, cánh cửa đã bị đóng kín hoàn toàn".Cuối cùng Biên Ý cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, y nhũn người quỳ trên đất, đôi mắt nhìn con sâu kia thoáng vẻ mơ hồ.Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.Biên Ý chớp mắt, nhìn Khấu Lệ rồi lại nhìn Cây Nhỏ, nhẹ giọng: "Chúng ta về nhà thôi".Khấu Lệ chống bàn đứng dậy, gật đầu với y: "Được, về nhà thôi".Cây Nhỏ nắm lấy tay Biên Ý, nhìn y cúi đầu nói với bé: "Cây Nhỏ à, đêm nay mình về nhà ngủ nhé, ở đây có con sâu hư lắm".Bé mỉm cười, rạng rỡ và chân thực: "Vâng, Cây Nhỏ cùng ba về nhà".Quay về nơi ấy, về ngôi nhà của gia đình họ.Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, thì căn nhà ấy vẫn là nơi họ nhung nhớ và trân trọng nhất.Giản Dịch đứng bên cạnh mỉm cười, thở dài một tiếng vẻ bất đắc dĩ.Anh giúp dìu Khấu Lệ lên xe, rồi một mình ở lại phòng thí nghiệm.Anh đã hỏi Khấu Lệ rồi.

Dù anh có chạm vào đâu, ấn vào chỗ nào, thì cũng không thể mở nổi cái lồng giam này.Anh có thể yên tâm ở chung một phòng với hệ thống.Đụ má!Nhưng hệ thống không hề muốn ở chung một phòng với tên biến thái này!Thấy Giản Dịch xoay người, con sâu run lên bần bật.Nó đã thấy Giản Dịch đối xử với Quan Hi ra sao, và nó cũng chẳng muốn nếm trải nỗi sợ ấy.Nhưng bây giờ..."

Mày là thịt cá".

Nụ cười của thằng Giản Dịch này vẫn biến thái như xưa.

"Nhớ nhé, dù mày có sợ hay bực, dù mày có đau đớn ra sao, thì mày vẫn phải nhịn.

Dù sao mày cũng có làm gì được bọn tao đâu?

Mày chỉ là một con sâu đê tiện mà thôi".Anh trả lại cho nó câu nói y hệt ngày xưa.Nó lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nó cho rằng con người vừa yếu ớt vừa thấp kém, nó chỉ cần động đậy xúc tu là có thể khiến họ đau khổ không giãy giụa được.

Giờ cuối cùng nó cũng bị những sinh vật mình coi thường nhất giam giữ, không thể chạy được, lại sắp phải trải qua đủ thứ tra tấn trong tuyệt vọng.Cuối cùng nó cũng phải chịu quả báo rồi.Ryal's note: Cuối cùng câu chuyện cũng kết thúc rồi, với mình thì đây là một cái kết có phần hơi vội nhưng hợp lí và viên mãn.

2 phần ngoại truyện cuối cùng sẽ được update vào chủ nhật tuần này.Meo's note: Mọi người thương Meo đi nha, tấm thân già yếu này đã còng lưng gõ mấy chương rất dài đó (trích nguyên văn).
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Ngoại truyện: Sinh nhật của Cây Nhỏ


Edit: MeoBeta: RyalKhi ngày sinh nhật bốn tuổi của Cây Nhỏ cận kề cũng là lúc rất nhiều bạn bè và người thân của đôi chồng chồng Biên Ý quan tâm đến việc bọn họ có tổ chức tiệc mừng cho bé không, nhất là những gia đình trong nhà có trẻ nhỏ.Hai người từ chối hết tất cả những lời đề nghị đó, bởi lẽ bọn họ biết mục đích thật sự của đám người đó là gì.

Cây Nhỏ cũng không cần phải đối mặt với đám trẻ con ngoài mặt thì thân thiết gọi bé là em trai này em trai nọ, nhưng trong lòng thì lại thầm mắng bé là đứa nhóc kì quặc.Thật ra ý định ban đầu của Biên Ý là cùng người thân trong nhà đón sinh nhật với bé, nhưng ngặt nỗi cái mê cung nọ được xây dựng quá lớn, quá hoành tráng nên vô tình khiến độ khó của trò chơi tăng vọt, dù Biên Ý có lén đem theo bản đồ nhưng vẫn cứ lạc đường như thường.

Mẹ y còn thê thảm hơn, bà mới nhác thấy bóng cái mê cung đã đau đầu chóng mặt, dứt khoát nói thẳng với bọn họ là không thèm chơi.Cuối cùng đến ngày sinh nhật bé, chỉ còn lại bốn người là Biên Ý, Khấu Lệ, Giản Dịch và Giang Thạch.

Có thêm hai người, vừa hay chẵn số để chia đội, tăng thêm sự kịch tính cho trò chơi.Giản Dịch thì khỏi cần phải nói, dù Khấu Lệ có không mời anh cũng tự vác xác tới.Nhưng Giang Thạch thì mới trải qua vòng hai của cuộc thi.

Biên Ý chỉ nhận tham gia vòng một nên vòng thứ hai y không đi xem.

Vòng đấu này Giang Thạch không được quán quân, nhưng thành tích vẫn rất tốt.Hiện giờ cậu đang chuẩn bị cho vòng thi thứ ba, nên Biên Ý cũng không chắc cậu có đến được hay không.Mê cung được xây dựng trên một mảnh đất rộng thuộc sở hữu của đôi chồng chồng Biên Ý, nằm ở vị trí hơi hẻo lánh nên khá khó tìm.

Chính vì thế nên Giang Thạch đã đi đi lại lại quanh khu này vài vòng, gấp đến độ toát cả mồ hôi mà vẫn chưa tìm được chỗ."

Tiểu Thạch à?".

Bỗng nhiên một chiếc xe từ đâu tiến đến gần Giang Thạch, tiếng gọi của chủ nhân nó cùng tiếng mở cửa vang lên sau lưng cậu.Giọng nói này Giang Thạch nghe quen lắm, quen đến nỗi chỉ vừa nhác thấy là đã muốn trốn đi thật xa.Nhưng ngặt nỗi cậu đang chạy xe đạp điện, lại còn đang đứng giữa đồng không mông quạnh, nên làm đếch gì có chỗ để trốn.Giang Thạch xấu hổ cười cười, quay đầu lại nhìn Giản Dịch.Giản Dịch vẫn vậy, anh ăn mặc thoải mái, đôi mắt giấu sau cặp kính không gọng mỉm cười nhìn Giang Thạch.Không còn hệ thống phản diện ngày nào cũng tụng kinh dụ cậu lừa gạt Giản Dịch nữa, nên đột nhiên Giang Thạch lại cảm thấy bối rối vô cùng.Cậu nhìn anh không chớp mắt.Giản Dịch đẩy nhẹ gọng kính, buồn cười nhìn Giang Thạch: "Sao em lại đi một mình?".Giản Dịch nhìn khắp xung quanh một vòng, "Ở đây hoang vắng thế này, em đi một mình không an toàn đâu.

Chắc Biên Ý gọi em đến phải không, sao không nói trước với tôi để tôi đi đón em...".Anh nói đến đây, cả hai người bỗng sửng sốt.Đúng rồi, bây giờ hệ thống phản diện không còn trong đầu Giang Thạch nữa, nên anh cũng không còn lý do để tiếp cận cậu nữa rồi.Giản Dịch xấu hổ sờ mũi.Lỗ tai Giang Thạch đỏ ửng lên.

Độ yêu thích đạt 98 điểm, mấy ngày nay mải mê luyện vũ đạo nên cậu tưởng mình quên béng chuyện này rồi chứ.Ai ngờ chỉ mới thấy anh mà cậu đã nhớ lại ngay.Cậu gật gật đầu, đáp lời Giản Dịch: "Phải thế này em mới không bị phát hiện".

Vốn dĩ Giang Thạch có đội mũ nữa, nhưng cứ vòng đi vòng lại ở đây mấy lần, nóng nực quá nên cậu đã lấy xuống rồi.Giang Thạch nói xong, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Giản Dịch đang nhìn mình không chớp mắt.Cậu vẫn muốn trốn.Giản Dịch định ép mình buông tay.Nhưng dáng vẻ Tiểu Thạch xấu hổ đến đỏ ửng cả tai đáng yêu thế này, sao anh có thể để tâm xem liệu mình có cư xử phải phép hay không được cơ chứ.Giản Dịch cười tươi rói, mở lời: "Em rút chìa khoá đi rồi lên xe tôi chở.

Lát nữa tới nơi tôi bảo người đến đưa xe em về sau, lỡ bị ai lấy mất thì tôi đền cho em chiếc khác"."...

Hở?

À dạ vâng".

Giang Thạch ngơ ngác rút chìa khoá, ngơ ngác mở cửa xe, rồi cũng ngơ ngác ngồi vào.Chờ xe chạy được một đoạn, cảnh vật xung quanh lùi dần qua ô cửa, Giang Thạch mới sực tỉnh.Chỉ cần người đẹp cười một cái là đầu óc cậu đã tắt máy luôn, tật xấu gì thế không biết nữa!A a a, sao cậu lại lên xe của Giản Dịch cơ chứ?

Rồi giờ biết trốn đi đâu đây?Biên Ý cầm máy tính bảng, cố gắng vận dụng hết khả năng của mình để ghi nhớ bản đồ.Tay y bị ai đó đẩy một cái, chiếc máy tính bảng suýt chạm mặt với đất mẹ.Biên Ý vội vàng đưa tay ra đón, may mà đỡ được.

Y bực bội nhìn người đứng cạnh mình, ánh mắt như hình viên đạn: Gì đấy?!Khấu Lệ cười cười nhìn Biên Ý, nhỏ giọng thầm thì bên tai y: "Cây Nhỏ đang nhìn em kìa, em còn ở đó mà gian lận, trắng trợn như vậy không hay lắm đâu, nhỉ?".Tai Biên Ý bỏng rát, không biết là do bị hơi thở của Khấu Lệ hun nóng hay do y đang tự mình xấu hổ nữa.Biên Ý giơ tay xoa nhẹ lỗ tai mình, ấp úng biện minh: "Đâu có đâu, em chỉ đang tìm xem quanh đây còn chỗ nào chơi vui không để lát nữa dẫn con đi thôi mà".Khấu Lệ cũng không vạch trần Biên Ý nữa, hắn chỉ rút máy tính bảng trong tay y đi: "Không cần vội, còn lâu mới tới kì nghỉ đông mà"."

Nhưng mà, em chưa...".

Biên Ý muốn nói y còn chưa nhớ xong, lại nhác thấy Cây Nhỏ đúng là đang nhìn về phía mình nên vội vàng thu nửa câu còn lại về, trừng mắt nhìn Khấu Lệ."

Được rồi, bọn Giản Dịch đến rồi kìa".

Khấu Lệ kéo Biên Ý đang ngồi trên ghế dậy.Biên Ý định cắn tay Khấu Lệ một cái cho bõ tức, nhưng thoáng thấy bóng dáng của Giang Thạch và Giản Dịch đang tới gần nên đành phải buông tha.Nhưng sao hai người này lại đi cùng nhau nhỉ?

Gặp nhau ngoài cửa à?Lúc Biên Ý đến chỗ bọn họ thì Cây Nhỏ đã nhận được quà sinh nhật rồi, bé đang nói cảm ơn với Giang Thạch.Biên Ý xoa xoa đầu bé con, trò chuyện đôi ba câu với Giang Thạch về cuộc thi của cậu.Giản Dịch tay không mà đến.

Khấu Sâm khinh bỉ liếc anh một cái, rồi vui vẻ đưa người tặng quà cho bé là Giang Thạch đi tìm hai ba.Sau khi ăn trưa xong đoàn người bắt đầu chơi mê cung.Cuối cùng mọi người được chia làm ba đội, đội nào ra khỏi mê cung trước sẽ thắng, đội thắng cuộc được quyết định hình phạt cho đội thua cuộc.Mẹ của Biên Ý vốn không muốn tham gia, nhưng Khấu Sâm cứ thuyết phục bà là bé có thể đưa bà ra ngoài đầu tiên.

Vì muốn dỗ cho cháu ngoại vui nên bà mới chơi cùng mọi người.Còn hai đội khác, nếu Khấu Lệ và Giản Dịch mà một đội thì khỏi cần chơi làm gì nữa cho mệt, nên cuối cùng vẫn là Biên Ý – Khấu Lệ một đội, Giản Dịch – Giang Thạch một đội.Sau khi quản gia hô bắt đầu, cả ba đội cùng tiến vào mê cung.Khấu Sâm nhắm trước phương hướng, kéo bà ngoại chạy vọt vào trong.Ha ha ha ha, dù đây là quà của hai ba chuẩn bị cho bé đi chăng nữa, thì ngại quá, bậc thầy mê cung Khấu Sâm là bé chưa bao giờ biết thua cuộc là gì đâu đó.Hạng nhất này bé nắm chắc rồi!"

Cái icon này...".

Biên Ý tưởng mình đã nhớ hết được mấy cái icon rồi, nhưng đến lúc thật sự tiến vào mê cung, y vẫn bị đám thẻ bài này xoay cho hoa cả mắt.Vì con sâu nọ đã hoàn toàn bị nhốt rồi nên Khấu Lệ cũng không còn phải sốt ruột nữa.

Vậy nên hắn dành thời gian thiết kế lại mê cung, tăng thêm số lượng thẻ bài, phức tạp hoá các icon, cũng góp thêm phần xoay Biên Ý đến choáng váng mặt mày."

Ở đây nè".

Khấu Lệ thấy Biên Ý thật sự sắp điên lên nên chỉ cho y một chút.Ai ngờ Biên Ý đã không cảm kích thì thôi, còn quay đầu lại liếc hắn một cái sắc lẹm."

Em biết mà!

Em sắp tìm được đến nơi rồi, ai cần anh nhắc?".

Biên Ý tức muốn hộc máu.

Nếu về sau chơi gì cũng phải cần Khấu Lệ nhắc cho thì làm sao y duy trì được hình tượng người cha cao lớn trong lòng Cây Nhỏ hả?

Có khi Cây Nhỏ sẽ chê y ngu dốt luôn không chừng?Khấu Lệ đầu hàng: "Được rồi, được rồi, anh không nói nữa".Nhưng chưa đầy mười phút sau, Biên Ý lại càng giận dỗi hơn, y dẫm chân Khấu Lệ, mắng: "Anh thiết kế cái mê cung quái quỷ gì đây hả?

Em đi lâu như vậy mà vẫn lạc đường là thế nào?

Bảo anh đừng nhắc thế là anh câm như hến thật luôn à, sao anh phiền quá vậy?".Nãy giờ vẫn luôn không dám hé răng tiếng nào – Khấu Lệ: "...".Tự dưng bị ụp nồi như vậy, có thể nói là Khấu Lệ vô tội cực kì.Nhưng mà, người vô tội – Khấu Lệ vẫn phải đi dỗ dành người đi ụp nồi nọ mà thôi.Hắn ôm lấy Biên Ý, y hơi tránh đi, nhưng hiển nhiên là chỉ vờ vĩnh một tẹo, bởi đến chân y còn chẳng buồn lùi về sau một bước cơ mà.Khấu Lệ liếc nhìn sắc mặt Biên Ý, nhỏ giọng hỏi: "Em không vui à?".Biên Ý cúi đầu, kéo kéo góc áo Khấu Lệ, lẩm bẩm: "Cả anh và Cây Nhỏ đều thông minh như vậy, có khi nào con sẽ cảm thấy em rất ngốc không?"."

Sao lại vậy được?".

Khấu Lệ buồn cười kéo người trong ngực mình ra, một tay đặt lên vai y, một tay nâng cằm để y ngẩng mặt lên nhìn mình, "Hôm nay là sinh nhật của con, chúng ta để cho con thắng thì con mới vui chứ.

Hơn nữa, từ nay về sau bất kể chơi gì cũng sẽ để cho con thắng hết.

Chờ con lớn lên, con sẽ cảm thấy là chúng ta đang nhường con nên con mới thắng mãi như vậy được".Hình như cũng hơi hơi có lý nhỉ?Biên Ý vui vẻ gật đầu: "Đúng nhỉ, là chúng ta nhường con".Khấu Lệ nhìn nét cười nơi đáy mắt Biên Ý, cũng cười theo, lại hỏi ngược lại: "Em nhìn bộ dạng em lúc nãy xem giống gì nào?".Nụ cười của Biên Ý tắt lịm ngay tắp lự, âm u hỏi: "Giống cái gì cơ?!".Khấu Lệ đáp: "Giống cái lúc nghỉ hè lớp mười hai, em muốn cùng anh giải đề Olympic Toán ấy".Sau khi hai người xác định quan hệ, Biên Ý càng dễ dàng giận dỗi hơn lúc họ còn là bạn bè.

Nguyên nhân chính là do Khấu Lệ chiều y quá.

Thậm chí có lúc Khấu Lệ còn nghĩ muốn chiều hư Biên Ý luôn, có như vậy sau này dù y có chia tay hắn cũng sẽ không tìm được ai có thể bao dung hết thói hư tật xấu của y nữa.

Sau này, từ hành động của người yêu, Khấu Lệ mới từ từ nhận ra một sự thật rằng Biên Ý không phải bị hắn chiều hư, y chỉ bày ra dáng vẻ giận dỗi đó với mỗi mình hắn mà thôi.

Vì Biên Ý tin tưởng Khấu Lệ nên mới thoải mái tự tung tự tác trước mặt hắn như vậy.Tình yêu được đáp lại sẽ làm cả hai ngày càng muốn tốt với nhau hơn.Biên Ý thả mình theo dòng hồi ức của Khấu Lệ.Nghỉ hè lớp mười hai?

Giải đề?Nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng Biên Ý mới nhớ ra một việc.Năm ấy Khấu Lệ tham gia giải thi đấu toán học nên lúc nghỉ hè hắn phải ở nhà giải đủ các loại đề.

Lúc ấy bọn họ yêu nhau mới được nửa năm, tuy rằng là yêu sớm thật (các bạn nhỏ đừng học theo nha, sẽ ảnh hưởng học tập đó!), nhưng Khấu Lệ vẫn rất chăm chỉ học tập, dù là nghỉ hè vẫn không ra ngoài chơi bời với Biên Ý.Biên Ý không còn cách nào khác, cũng chẳng thể vô cớ kiếm chuyện bắt Khấu Lệ bỏ học được, nên y đành phải ngày ngày chạy đi tìm hắn học cùng.Thế nên Khấu Lệ cho Biên Ý giải một đề, bảo rằng nếu y giải được sẽ có bất ngờ cho y.

Biên Ý cũng chẳng quan tâm bất ngờ hay không bất ngờ gì cả, Khấu Lệ đã đưa cho y thì y cứ làm là được.Nhưng Biên Ý nào có được đầu óc như Khấu Lệ, ngồi cả tiếng đồng hồ cũng chẳng giải ra được gì.

Đã vậy Khấu Lệ còn ngồi bên cạnh nhìn, làm y thẹn quá hoá giận, mắng Khấu Lệ là người phiền phức.

Thật ra Biên Ý chỉ là không muốn Khấu Lệ chê cười mình mà thôi.Khấu Lệ thấy vậy vội vàng giúp Biên Ý giải, giải mãi giải mãi, cuối cùng ra đáp án là một hình trái tim, là một sự lãng mạn đặc biệt thuộc về toán học.Biên Ý ngày đó tức giận đến phát khóc, đúng hơn là tự giận mình đến phát khóc.

Khấu Lệ vốn chỉ muốn tỏ tình với y, nào ngờ bị y mắng cho một trận.

Lúc về nhà, Biên Ý còn trùm chăn lên đầu, nghĩ mãi về bài toán đó đến toát cả mồ hôi vẫn không ra đáp án.Bây giờ nhớ lại...Biên Ý cắn răng, đỏ mặt.

Sao lúc trước y có thể ngờ nghệch vậy không biết?Lại nhớ tới tình cảnh đang bị Khấu Lệ ôm trong ngực bây giờ của mình, y tức giận hét lên với hắn: "Anh tránh ra!"."

A Ý ngoan, không giận nữa", Khấu Lệ hơi buông y ra, thay đổi tư thế khác để ôm Biên Ý, dịu dàng dò hỏi: "Anh chỉ cho em nhé?".Đổi lại là một cái hừ lạnh.Hừ xong rồi, Biên Ý mới ngoan ngoãn nghe Khấu Lệ chỉ cách liên kết các biểu tượng lại với nhau và ý nghĩa của chúng.Hệt như lúc trước vậy, vì không muốn Biên Ý xấu hổ, nên lúc giải bài toán kia xong hắn đã nghiêm túc giảng cho y phương hướng giải đề chính xác.Năm tháng chảy trôi, chỉ có dịu dàng ngày ấy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Có rất nhiều thứ vốn chưa từng thay đổi.Khấu Lệ dẫn dắt Biên Ý từ tốn hoàn thành trò chơi.

Trong lúc đó, hai người loáng thoáng nghe thấy giọng Cây Nhỏ reo vang chiến thắng ở bên ngoài.Mà cách vách hai người, là Giang Thạch đang cần cù chăm chỉ tìm icon.Lúc trước Giang Thạch có chơi qua bản demo trong phòng thí nghiệm, cũng nắm được sơ sơ cách chơi rồi.

Nhưng bản demo nào có so được với bản chính thức cơ chứ, đã vậy độ khó còn tăng đến chóng mặt.

Không biết đã qua bao lâu mà ngay cả cái phương hướng chính xác mà cậu còn chẳng mò ra được.Người còn lạ lùng hơn chính là Giản Dịch.

Dù cùng đội với cậu nhưng cả chặng đường dài anh chẳng nói năng gì.Đã vậy còn nghe được tiếng hoan hô chiến thắng của bạn nhỏ Khấu Sâm, Giang Thạch lại càng cảm thấy mất mặt tợn.

Mệt cho cậu cứ tự hào thành tích học tập của bản thân không tồi, giờ thì hay rồi, đến đứa bé cũng không bằng.Vì không muốn càng thêm mất mặt, Giang Thạch đành phải muối mặt xin Giản Dịch giúp đỡ: "À thì, bác sĩ Giản ơi, anh xem thử xem nên chọn lá bài nào?"."

À...".

Giản Dịch gật gù, quan sát mấy lá bài một lúc, sau đó chỉ cho Giang Thạch một lá, "Chọn lá này đi"."

Được".

Giang Thạch nghe theo, sau đó lại hỏi Giản Dịch vài lần.

Sau đó, Giang Thạch ngơ luôn.Đường đi bốn phương tám hướng đều bị phá hỏng, không còn đường nào có thể đi được nữa."

Ủa..."

Giản Dịch đi lên trước, tiếc nuối nói, "Đường cụt rồi à.

Thôi đành chờ Khấu Lệ đến cứu vậy chứ giờ cũng chẳng biết làm sao".Giang Thạch chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó trợn tròn mắt nhìn anh.Dù chỉ số thông minh của cậu thường báo offline khi gặp người đẹp đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi không thể nhận ra đây là Giản Dịch cố ý!Đừng có đùa cậu chứ, cậu từng học rồi, dù cho sinh học và toán học không liên quan đến nhau cho lắm nên Giản Dịch có thể sẽ tính sai, nhưng dẫu có sai cũng đâu thể sai đến trùng hợp như vậy được?"

Bác sĩ Giản, sao anh lại...".

Giang Thạch kéo dây kéo áo mình lên một chút, bối rối không biết làm sao.Bác sĩ Giản trong miệng cậu cười đến là dịu dàng: "Em cứ trốn tôi mãi thôi.

Tôi muốn nói chuyện với em một chút cũng không được, đành phải...".Anh nhìn dáng vẻ như đang bị mình vây lấy của Giang Thạch, nhún vai, dáng vẻ nom vô tội cực kì: "Là em tự hỏi tôi mà"."

Làm, làm, làm sao em biết được là anh gạt em chứ?".

Giang Thạch hơi uất ức, nhưng việc cậu cố tình trốn Giản Dịch là thật."

Được rồi", Giản Dịch dỗ dành, "Tôi nói nhanh thôi, em nghe xong thì tôi thử tìm đường ra nhé, được không?".Bỗng nhiên Giang Thạch thấy hồi hộp vô cùng.Ngay sau đó, Giản Dịch bước thêm hai bước lại gần Giang Thạch.

Khoảng cách vừa vặn, không xa không gần, vừa đủ để không khiến cậu cảm thấy đề phòng mà lui về phía sau.Anh duy trì khoảng cách tinh tế như vậy, hỏi thẳng Giang Thạch: "Cậu Giang à, em có đồng ý ở bên cạnh tôi không?"."

Em em em em...".

Đầu lưỡi Giang Thạch như bị ai thắt lại, hoảng loạn đảo mắt khắp nơi, "Từ từ, từ từ, từ từ đã..."

Giản Dịch thấp giọng bật cười, dù đang đứng ở cách cậu một khoảng rõ là an toàn nhưng lời nói lại ẩn chứa sức tấn công mười phần: "Tiểu Thạch, em cũng có cảm tình với tôi mà phải không?

Hơn nữa, độ yêu thích của tôi dành cho em cũng cao tới 98 điểm rồi, em nói thử xem còn cần suy xét gì nữa?"."

Em, em, em chỉ thích...".

Khuôn mặt của anh mà thôi.Vốn Giang Thạch định nói vậy, nhưng chỉ số thông minh của cậu ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc đã đột nhiên online trở lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn Giản Dịch, nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết điểm yêu thích đạt 98 vậy?"."...".

Nét cười tự tin trên khuôn mặt Giản Dịch đột nhiên cứng đờ.

Mệt cho anh đang đắc ý vênh váo để rồi bị lật thuyền trong mương, hẳn là anh cũng chẳng dự đoán trước được điều này.Giang Thạch ngồi thụp xuống đất, ngoảnh đầu đi chỗ khác: "Được rồi, em đợi người bên thầy Biên đến cứu cũng được, không dám làm phiền đến bác sĩ Giản"."

À thì, khoan đã, em nghe tôi giải thích một chút...".Khấu Sâm đứng ngoài cửa mê cung cười lớn: "Ba ơi, con thắng rồi nè!

Bà ơi, chúng ta thắng rồi nè!"."

Ừ, ừ, Cây Nhỏ là giỏi nhất.

Chúng ta tìm chỗ nghỉ xíu đã, cả đám bọn họ đều không thông minh bằng Cây Nhỏ của bà, chẳng biết khi nào mới mò được ra đâu".Khấu Sâm ngẩng đầu, thầm nghĩ: Còn phải nói!Nhưng mà, thời gian từng chút từng chút trôi qua.Vẫn chẳng thấy bóng dáng hai người ba của bé hay bọn Giang Thạch, Giản Dịch đâu cả.

Nét cười trên mặt Khấu Sâm dần dần biến mất.Bé không tin lâu như vậy rồi mà Khấu Lệ vẫn chưa tìm được đường ra.Bọn họ chưa ra ngoài chỉ có thể vì một nguyên nhân thôi, chính là: Bọn họ căn bản không muốn ra ngoài!Khấu Sâm nhìn bà ngoại đang nằm cùng bé trên sô pha, bà cũng đang nhắn tin với bạn trai.Trong nháy mắt, mặt trời chân lí chói qua tim.Khấu – bậc thầy mê cung – Sâm thắng, nhưng thật ra là bé thua mất rồi.Hôm nay không phải sinh nhật của bé à?

Sao người vui sướng nhất lại không phải là bé cơ chứ?Khấu Sâm cúi đầu nhìn cặp chân ngắn cũn cỡn của mình, đột nhiên phát hiện ra sự thật đau lòng.Bé, vừa mới tròn bốn tuổi, muốn yêu đương á, còn phải đợi mười mấy năm nữa cơ!!!Khấu Sâm đột nhiên muốn khóc thật to.

Trước kia bé không nghĩ đến, nhưng bây giờ bé muốn không nghĩ cũng không được á, huhu!!
 
[Đm/Done] Đoạt Vị - Lê Lam Lam
Ngoại truyện: Thuốc trừ sâu


Edit: RyalCòn một nguyên nhân quan trọng khác khiến Khấu Sâm không nói rõ tuổi thật của mình: hắn biết Biên Ý vô cùng tiếc nuối vì không thể cùng hắn lớn lên.

Khấu Lệ cũng hiểu mà chẳng nói ra, nên Biên Ý chẳng hề biết Cây Nhỏ của y đã sống lại một đời.Đương nhiên hắn sẽ không giấu y mãi mãi, đến khi trưởng thành rồi, Khấu Sâm sẽ chủ động nói cho Biên Ý biết.Nhưng giờ đây hắn chỉ là một nhóc con bảy tuổi lẽ ra phải đến trường mà thôi.Khấu Sâm không đi học, có đi cũng chẳng ích gì.

Hắn đã nói với Khấu Lệ về việc này từ lâu rồi, sau đó ba tặng cho hắn một phòng thí nghiệm riêng ở ngay cạnh nhà....

Lí do là vì hắn còn nhỏ quá, nếu đi xa thì hai ba không yên tâm.Mấy năm qua Biên Ý và Khấu Lệ cũng đã đưa hắn đi rất nhiều nơi, nghe nói đó là những nơi họ đã đánh dấu trong một cuốn sổ nhỏ từ khi yêu nhau tới lúc về chung một nhà.Đó là những địa điểm họ chưa tới được.Hơi tiếc là lúc trước Biên Ý chọn toàn những chỗ thám hiểm, nhưng vì hắn còn quá nhỏ nên cả nhà chỉ đi du lịch thôi.Cũng không sao, rồi sẽ có ngày hắn lớn mà.Giờ Khấu Sâm đang ở một mình trong phòng thí nghiệm, cùng N1101 và con sâu mãi vẫn chưa chết kia.Khấu Sâm đang chơi một trò chơi thực tế ảo hắn đã làm ra cùng Khấu Lệ, boss trong đó chính là một con sâu to tướng có mấy chục cái xúc tu dài dài.Trò chơi này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Khấu Sâm không thử xem trò chơi có lỗi gì hay không, mà hắn thử xem độ nhạy với cảm giác đau của con sâu này là thế nào.Đại khái là do bệnh tình của Khấu Lệ đã ngày càng tốt lên, nên mấy năm nay hai cha con đã cùng chế tạo vài món đồ chơi khá thú vị.Trong đó có một món đồ có khả năng rút lấy năng lượng trong người hệ thống – trông nó bé tí thế thôi, nhưng số năng lượng nó sở hữu quả là có giá trị vô cùng.

Thiết bị lấy năng lượng đó hay nhất ở chỗ có thể khiến con sâu kia trải qua cơn đau tương tự như con người bị rút cạn máu xương và cốt tủy.Lúc nó gào lên nghe giống người thật.À đúng rồi, theo lời Giản Dịch thì có thể con sâu này trước đây vốn là người.

Khấu Sâm thấy có lẽ nó nên cảm ơn họ mới đúng, nếu không nhờ họ thì có khi nó đã hoàn toàn quên mất những cơn đau đó rồi.Nhưng đừng vội bảo hắn tàn nhẫn, điều độc ác hơn cả còn nằm ở phía sau cơ.Ví dụ như giờ hắn đang chơi trò này chẳng hạn.Đây là món đồ chơi mới của hắn, điểm thần kì nhất của nó là gì?Những boss xuất hiện liên tiếp đều là ý thức của con sâu kia.Người chơi có thể tự do điều chỉnh độ nhạy của các giác quan từ 0-70%, boss của thế giới chính là do hắn thiết lập 100% nguyên vẹn để bảm đảm nó có thể trải nghiệm cảm giác chết đi nhiều lần.Giết chết nó đã là gì?

Phải rút cạn những giọt máu chẳng biết nó đã hút của bao nhiêu mạng người, giúp đỡ những sinh mệnh đã bị nó ăn mòn khi xưa, giết nó ngàn vạn lần, thế mới đủ."

Mày, mày đừng đắc ý!".

Hệ thống sống lại trong trò chơi, nó vốn chẳng có lời thoại, nhưng trong giai đoạn thử nghiệm này thì Khấu Sâm cho phép nó nói chuyện tự do."

Mày tưởng mày đã thắng rồi à?".

Vì đang mang hình dạng của boss nên những lời này có vẻ vẫn khí thế vô cùng, đáng tiếc làm sao, mớ xúc tu run lẩy bẩy đã tiết lộ rằng nó đang sợ hãi.Nhưng nó vẫn ra vẻ cứng rắn: "Nhiệm vụ của tao chưa được hoàn thành, chắc chắn sẽ có..."."

Sẽ có con sâu khác tới đây".

Khấu Sâm đứng trước mặt nó, sự cách biệt hình thế khiến hắn trông nhỏ tí xíu đến mức đáng thương.

"Tao biết chứ.

Sâu ấy à, sao có thể chỉ có mỗi một con được?

Lúc nào chúng nó cũng đông nhung nhúc, mà năng lực sinh sản thì rất mạnh"."

Ha, mày biết là được rồi!".

Tuy hệ thống nói thế nhưng nó lại không cười nổi.

Chẳng hiểu sao, nó có linh cảm rằng thằng oắt con này đang chờ đồng nghiệp nó tới.Quả nhiên, hắn mở miệng nói câu tiếp theo:"Nhưng mà, để đối phó với lũ đông nhung nhúc như tụi bay thì thực ra một lọ thuốc trừ sâu là đủ rồi"."...".

Hệ thống đổ mồ hôi, nó muốn nói "Không thể nào", nhưng nhìn đủ loại máy móc đáng sợ trong phòng thí nghiệm này rồi lại chẳng thốt nên lời.Kẻ trước mắt này, đã sáng tạo nên quá nhiều điều bất khả.Cái đáng sợ nhất là kẻ này còn nhỏ thế kia, hệ thống không dám tưởng tượng, khi thằng oắt lớn lên thì hắn sẽ trở thành sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.Mà con người thì chỉ cần vài năm, mười mấy năm, hai mươi năm là đủ để "lớn lên" rồi.Nhiệm vụ của nó lấy đời người làm quy chuẩn thời gian, nếu muốn đồng nghiệp tới cứu nó phải đợi ít nhất sáu bảy năm – đó là tình huống lạc quan nhất, còn tình huống tiêu cực nhất là đến hơn trăm năm nữa cũng chẳng có hệ thống nào khác tới thế giới này.Vả lại...Hệ thống tự nhìn mình, năng lượng đã bị cặp cha con bất lương kia rút cạn rồi, chỉ còn một hai giọt đủ để nó kéo dài hơi tàn mà thôi.

Ý thức của nó còn bị họ đùa bỡn, nó còn giá trị gì đáng để được cứu hay không?Nó cũng là một hệ thống, nó biết rõ những kẻ khác coi trọng "giá trị" tới mức nào.Khoảnh khắc ấy, trái tim hệ thống tàn lụi.Nhưng khi nó ngẩng đầu lên, con quỷ khoác gương mặt hồn nhiên của thằng bé bảy tuổi phía đối diện kia lại đang mỉm cười....

Được cứu hay không cũng không sao!

Giờ nó chỉ hi vọng sẽ có đồng nghiệp cấp cao sẽ tới hạ gục con quỷ này!

Nó muốn thằng oắt đó phải chết!

Nó muốn đặt ý thức thằng nhãi đó vào làm boss của thế giới này, bị giết thật nhiều lần!"

N1101, cuộc thử nghiệm rất ổn.

Cấm chức năng ngôn ngữ của nó đi, hai ngày nữa ta phát hành bản demo được rồi".

Khấu Sâm ấn nút mở khoang trò chơi, ngồi dậy nói với AI của hắn."

Vâng, thưa chủ nhân".N1101 vẫn dùng giọng của thiếu niên Khấu Sâm mười tám tuổi.

Lúc trước hắn thấy chẳng sao, nhưng hình như do đã lớn thêm một chút nên giờ nghe nó nói chẳng hiểu sao lại thấy thẹn thùng.

"Ừm...

Để hôm nào tớ đổi giọng khác cho cậu nhé"."

Tại sao?

Tôi thích giọng của tôi mà, thưa chủ nhân"."

Cái này...".

Khấu Sâm gãi đầu, chẳng biết phải giải thích sao để một AI hiểu nữa.Mà nhân nói về AI, hắn lại nhìn sang phía con sâu kia.Kẻ đã chế tạo nó đúng là lười thật đấy.

Quá trình để một AI tự có ý thức của riêng mình rất dài, không phải cứ muốn là có được ngay.

Phần lớn trong số chúng chỉ tuân theo thiết lập, dù có cảm xúc cũng chỉ là bắt chước mà thôi.

Nhưng cái kiểu thẳng như ruột ngựa này có vẻ cũng không hợp với thủ đoạn xảo trá lừa đảo của nó.Vì vậy nên kẻ phía sau mới nghĩ ra một biện pháp rất tiện – gã tẩy não một người ở thế giới nào đó hoặc một sinh vật khác, để họ tự coi mình là máy móc phục vụ cho gã, sau đó tìm mọi cách để chấp hành mệnh lệnh của gã.

Những hệ thống đó sẽ không ý thức được rằng mình từng là người hoặc sinh vật nào khác, mà có khi vì vẫn giữ lại cảm xúc và suy nghĩ nên họ sẽ được chủ nhân khích lệ: Chúng mày là AI cao cấp, là các sinh mệnh sở hữu siêu trí tuệ.Vừa ngu xuẩn, vừa độc địa.Chỉ tiếc là sinh mệnh con người quá ngắn ngủi, có thể hắn sẽ không có cơ hội được tận mắt thấy vị chủ nhân sau lưng hệ thống kia.Khấu Sâm rời khỏi phòng thí nghiệm, về nhà chia sẻ kết quả thử nghiệm cho Khấu Lệ, cùng ăn cơm tối, chúc ngủ ngon rồi lên giường nằm.Nhưng hắn không ngờ, ban ngày mới nuối tiếc vì không có cơ hội được thấy chủ nhân của con sâu mà đến đêm đã có một con chim tới tìm hắn.Nói là chim cũng chẳng phải, mà là người chim.Bộ lông của nó rất hoa lệ, sáng rực trong đêm, nếu so vẻ ngoài thì đúng là đẹp hơn con sâu nào đó gấp vạn lần.Dù sao Khấu Sâm cũng chưa từng thấy tư liệu nào nói về loài chim này trong thế giới này."

Xin chào ngài Khấu Sâm, chúng tôi là tổ chức bảo quản cây sinh mệnh".

Con chim kia tự giới thiệu bản thân.Đầu tiên Khấu Sâm phải xác nhận rằng mình không nằm mơ, rồi mới tiếp tục nghe nó nói.Thái độ của tên người chim rất phù hợp với vị thế: "Chúng tôi tới đây mời ngài gia nhập.

Hệt như những gì ngài đã nghĩ, nhiệm vụ của chúng tôi chính là 'trừ sâu".Trùng hợp thế à?

Khấu Sâm nhướng mày: "Nói tiếp đi"."

Cho phép tôi giải thích cây sinh mệnh là gì, và lí do tổ chức chúng tôi tồn tại...".Lúc rời đi, người chim còn đưa cho Khấu Sâm một tín vật.Nó đến để mời thật, không phải uy hiếp hay dụ dỗ như con sâu kia, lập trường của nó rất rõ ràng.Nhưng sự thật rốt cuộc là gì thì hắn cũng sẽ chẳng dễ dàng tin vào những từ ngữ phiến diện ấy.Nên hắn không đồng ý ngay, cũng chẳng từ chối, mà nói rằng đợi hắn sống hết đời này rồi sẽ xem xét sau.Dường như con chim kia đã đoán trước được câu trả lời, nên nó để lại cho Khấu Sâm một tín vật rồi bay đi.

Từ đó về sau, nó không còn xuất hiện trong đời hắn một lần nào nữa.Như thể đứa hắn đã nằm mơ về nhân vật trong truyện cổ tích vậy.

Sau này, Khấu Sâm tham gia hôn lễ của Giản Dịch và Giang Thạch, sống cùng Biên Ý và Khấu Lệ đến hết đời.

Và tới khi ngay cả con sâu hệ thống cũng chẳng còn bóng dáng, hắn bắt đầu dần thấy chán nản....

Mà nhắc tới sâu, thì Khấu Sâm có bắt được một con ngay trong ngày sinh nhật mười tuổi.Con này tỉnh táo hơn con trước.

Ả biết mình đã từng là người, mà trùng hợp thay, lúc trước ả chính là kí chủ của con kia, sau này lại thành đồng nghiệp rồi liên tục thăng cấp, cuối cùng khi tới thế giới này ả đã là hệ thống cấp A rồi.Nhưng dù quá khứ của ả có xuất sắc đến mấy thì Khấu Sâm cũng chẳng muốn nghe.

Thậm chí ả còn không được sống tiếp, mà bị rút khô ngay lập tức.Hệ thống tận mắt chứng kiến cái chết của đồng nghiệp thì lâm vào sự tuyệt vọng đến tận cùng, nó chết đi rồi lại sống dậy hết lần này tới lần khác.Nó vẫn hiểu rõ một câu: muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.Từ lúc ấy, gần như cứ cách một quãng thời gian là Khấu Sâm và Khấu Lệ lại bắt được sâu, sau đó chúng gần như biến hết thành chất dinh dưỡng bón cho nền khoa học kĩ thuật.Khấu Sâm nghe con sâu cuối cùng hắn bắt được nói rằng thế giới này đã trưởng thành tới cấp A, sắp kết thành quả.Khi ấy hắn vẫn không hiểu "kết thành quả" là thế nào.

Tới tận sau này, khi hắn gọi tên người chim kia tới, con chim dẫn hắn ra khỏi thế giới, hắn mới hiểu – thứ quả đó chính là hành tinh nơi hắn từng ở, nó đã hoàn toàn trở thành một thế giới độc lập, cuối cùng cũng không một con sâu nào có thể xâm nhập vào nơi ấy ăn mòn nữa.Rồi hắn cũng thấy cây sinh mệnh mà con chim đã kể là gì.Sau khi Khấu Sâm gia nhập tổ chức bảo quản, hắn mới biết rằng thực ra những tên người chim này chẳng khác gì hắn là bao, nhưng số phận họ thê thảm hơn nhiều.

Thế giới của họ đã bị sâu chén sạch, họ chẳng còn lại gì ngoài nỗi hận.Và cuối cùng hắn cũng hiểu ra vấn đề mình luôn tự hỏi từ sớm.Tại sao hai người cha của hắn lại sống lại?

Tại sao hắn cũng được sống lại?Là vì thế giới của họ cũng đang tự cứu lấy mình.

Nó không thể bắt sâu chuẩn như những người chim này, nên nó cho gia đình họ một cơ hội.Khấu Sâm rất may mắn, bởi họ đã có được một cơ hội.

Sau này hắn sẽ mang theo sự may mắn ấy theo vào hàng loạt các thế giới nhỏ bị sâu gặm cắn, sử dụng thuốc trừ sâu hiệu Khấu Sâm.Ryal's note: Vậy là câu chuyện đã hoàn toàn khép lại rồi.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình và chị Meo tới tận chương ngoại truyện cuối cùng này.Chương này mình để ngôi xưng thứ ba của Khấu Sâm là "hắn" thay vì "bé" của những chương trước, vì ngoại truyện hoàn toàn nói về Khấu Sâm qua góc nhìn của Khấu Sâm từ lúc ít nhất là hơn hai mươi tuổi, rồi đến khi tuổi thọ đã thành vĩnh hằng.Một kết thúc có hậu, viên mãn, và rất thỏa lòng người.
 
Back
Top Bottom