Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích

[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Kế hoạch cuộc đời của ông chủ Tiểu Hứa: Mua xe


Hứa Thuận Hòa là người sống rất có kế hoạch.

Khi mới 17 tuổi, anh đã là người kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, nhưng ngay từ khi đó, anh đã hiểu rằng không thể cứ mãi làm công nhân dây chuyền sản xuất.

Anh muốn học một nghề vững chắc, tìm một công việc không dễ bị thay thế.Suốt những năm tháng bôn ba ở Nam Châu, anh hầu như chỉ làm việc trong ngành ẩm thực.

Ba năm làm thuê ở tiệm bánh bao giúp anh nắm vững kỹ thuật làm bánh bao, màn thầu, cũng như hiểu thấu mọi công đoạn để mở một cửa hàng ăn sáng.

Anh biết mình có thể tự lập nghiệp.Bảy năm làm thuê, anh chắt chiu từng đồng, chưa bao giờ tiêu xài hoang phí.

Quần áo trên người quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai bộ thay đổi luân phiên, điện thoại không bao giờ vượt quá một ngàn tệ, thậm chí chiếc điện thoại giá 699 tệ cũng dùng đến năm sáu năm.

Sau giờ làm, anh gần như không giải trí, không tham gia bất kỳ hoạt động nào tốn tiền.

Những đồng nghiệp trẻ thỉnh thoảng còn rủ nhau đi ăn lẩu, nướng BBQ, hoặc đi tham quan danh thắng Nam Châu, nhưng anh chưa từng tham gia.

Bảy năm qua, anh chưa một lần thuê phòng đơn để ở, hoặc là ngủ giường tầng ký túc xá, hoặc là cùng người khác thuê chung phòng trọ, chỉ để tiết kiệm từng đồng tiền nhà.Anh chi tiêu tằn tiện, dè sẻn đến mức khiến đồng nghiệp không ít lần cười nhạo.Nhưng họ có cười cũng mặc kệ, anh không bận tâm.Là một người xa xứ đặt chân nơi đất khách, không có bất kỳ chỗ dựa nào, anh hiểu giá trị của từng đồng tiền mình làm ra.Bảy năm, từ một người trong túi chỉ có vài trăm tệ, anh tích cóp được hai mươi nghìn tiền tiết kiệm.Anh biết mình đã đủ khả năng mở cửa hàng.Anh dốc gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm, thuê mặt bằng, sửa sang đơn giản, mua thiết bị, thuê nhân viên.Anh không biết mình sẽ thành công hay thất bại.

Nếu thất bại, bảy năm dành dụm như ném đá trên sông.Không sao cả, anh nghĩ, nếu thất bại thì lại đi tìm việc làm, tiếp tục kiếm tiền, tiếp tục tích cóp.May mắn thay, "Bảo đảm bạn sẽ thích" làm ăn ngày càng khấm khá.Anh bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo cho bản thân.Anh muốn mua một mặt bằng kinh doanh.Anh nghĩ, nếu cửa hàng có tầng trên, anh có thể tiếp tục ở ngay lầu hai như hiện tại.

Sống trong tiệm là tiện nhất, sáng mở mắt ra chỉ cần đi xuống lầu là có thể bắt đầu làm việc.

Nếu mua nhà trước mà vị trí xa cửa hàng, sáng đi tối về sẽ rất bất tiện.

Hơn nữa, khi chưa có mặt bằng riêng, chủ nhà muốn tăng giá là tăng, muốn cho thuê người khác là cho, bắt mình phải dọn đi.

Nhỡ may nhà mới mua ngày càng xa chỗ làm, lại càng thêm phiền phức.Theo giá thị trường ở Nam Châu, một mặt bằng rộng khoảng 50 mét vuông đủ để mở tiệm ăn sáng, nằm trên con phố tốt một chút, ít nhất cũng hơn một trăm vạn.

Số tiền ấy, với anh ngày đầu lập nghiệp mà nói, đúng là con số trên trời.Nhưng khi tổng kết doanh thu và lợi nhuận sau năm đầu tiên mở tiệm, anh nhận ra điều đó không quá xa vời.

Chỉ cần kiên trì tích cóp khoảng mười năm, có lẽ sẽ đạt được mục tiêu.

Tính thêm những bất trắc có thể xảy ra và nhiều chi phí khác, Hứa Thuận Hòa hy vọng đến năm 40 tuổi, anh có thể hoàn thành kế hoạch vĩ đại này.Mua được mặt bằng rồi, anh sẽ tính đến chuyện mua nhà.

Khi đó vị trí cửa hàng đã cố định, anh có thể tìm mua một căn hộ gần đó.

Sống một mình, chỉ cần khoảng 40-50 mét vuông là đủ.

Nhưng dù chỉ 40-50 mét vuông, ở Nam Châu cũng phải từ một trăm đến hai trăm vạn.

Anh hy vọng đến năm 50 tuổi có thể hoàn thành kế hoạch mua nhà.Anh đã tự đóng bảo hiểm 5 loại 1 quỹ cho mình, sau đó cũng mua cho Dương Gia Thịnh.

Anh nghĩ, đến lúc mua nhà, nếu vẫn là người đi thuê, anh có thể vay vốn với lãi suất thấp.

Chỉ cần việc kinh doanh ổn định, việc trả nợ sẽ không thành vấn đề.

Dù buôn bán có lúc không thuận lợi, anh vẫn có thể cho thuê mặt bằng đã mua để bù vào khoản vay mua nhà.

Như vậy, có lẽ chỉ cần vài năm là anh đã có thể dọn vào căn nhà của chính mình.Đến khi trả xong khoản vay, anh có thể về hưu.

Lúc già, anh có tiền hưu trí, có mặt bằng cho thuê, cuộc sống tuổi xế chiều sẽ rất ổn định.Còn chuyện mua xe, chưa bao giờ xuất hiện trong kế hoạch của anh.Trong mắt một người sống tiết kiệm như Hứa Thuận Hòa, ô tô là một món tiêu sản.

Mỗi năm phải bỏ ra mấy ngàn tệ tiền bảo hiểm, chạy xe tốn xăng, phí nhiên liệu ngày càng cao, xe lại mất giá theo năm tháng, bán lại chẳng được bao nhiêu.

Thế thì thà đi xe buýt, vừa rẻ vừa tiện.Suốt 365 ngày trong năm, có đến 360 ngày anh vùi đầu vào tiệm bánh bao, chỉ loanh quanh từ cửa hàng đến chợ đầu mối, hoàn toàn không có nhu cầu đi xa.

Thỉnh thoảng phải ra chợ mua hàng, đi xe buýt cũng tiện, có việc gấp thì gọi taxi, vẫn kinh tế hơn nhiều so với việc nuôi một chiếc xe riêng.Tóm lại, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mua xe.Cho đến khi anh có một cậu bạn trai nhỏ.Dương Gia Thịnh là kiểu người thích đi đây đi đó.

Từ khi hắn đến làm ở "Bảo đảm bạn sẽ thích", Hứa Thuận Hòa mới bắt đầu dần bước ra khỏi cửa tiệm.Anh bắt đầu có chút hoạt động giải trí.Ban đầu chỉ là đi xem phim, dạo công viên, tham quan vài địa điểm nổi tiếng ở Nam Châu.

Sau đó, hai người dần dà cũng bắt đầu ra ngoài ăn cơm.

Dương Gia Thịnh biết anh tiết kiệm, nên không bao giờ dắt anh đi ăn uống linh tinh mà luôn tìm kiếm cẩn thận trên điện thoại, xem các bài đánh giá của blogger ẩm thực, tham khảo phản hồi của thực khách, chắc chắn đáng thử mới dẫn anh đi.Họ từng ăn trong những khu trung tâm thương mại sang trọng, thử qua quán vỉa hè bình dân, cũng từng ghé vào những tiệm ăn nhỏ đông đúc.

Họ nếm qua từ món Trung đến món Tây.

Có lần, Dương Gia Thịnh còn kéo anh đi ăn đồ Nhật.

Ăn xong, Hứa Thuận Hòa chỉ thấy đầy bụng khó hiểu, đồ sống như vậy thì ngon chỗ nào chứ?

Sao không nấu chín đi cho rồi!Cả hai cũng từng ăn pizza.

Vừa ăn, Hứa Thuận Hòa vừa xuýt xoa: món này kiếm lời hơn bánh bao nhiều, cũng chỉ là bột mì với chút nhân, vậy mà bán đắt như vậy!Đến sinh nhật 31 tuổi của Hứa Thuận Hòa, Dương Gia Thịnh dắt anh đi ăn buffet hải sản giá 599 tệ một suất.

Về nhà rồi mà anh vẫn than đắt.Dương Gia Thịnh ỉu xìu nhìn anh, nói: "Sinh nhật một năm chỉ có một lần, em muốn chúc mừng anh cho đàng hoàng.

Em không biết nấu ăn, nhưng em muốn mời anh một bữa thật ngon...

Ngày thường em đâu có tiêu xài bậy bạ..."

Chú cún con nói vậy rồi, Hứa Thuận Hòa còn biết làm sao.Phải rồi, suốt cả năm, hai người cũng chỉ có ngày sinh nhật là xa xỉ một chút, ngày thường Dương Gia Thịnh gần như không tiêu pha gì cho bản thân, ngoài việc rủ anh ra ngoài.

Hắn nói hắn đã tiêu của anh nhà, ăn của anh nhà, đi chơi cũng để anh nhà trả tiền rồi, nên đi với Hứa Thuận Hòa thì để hắn lo.Hứa Thuận Hòa đành nói: "Trải nghiệm cho biết là được rồi.

Muốn ăn hải sản thì để anh ra chợ mua, anh đều biết làm cả."

Dương Gia Thịnh ôm anh hôn một cái, không cho anh nói thêm nữa.Suốt một năm trời, hai người dần dần đi khắp Nam Châu, đến nỗi chẳng còn mấy chỗ chưa đặt chân qua.

Cũng có nhiều khi, sau giờ làm, không có nơi nào muốn đi, họ lại quẩn quanh trên tầng hai tiệm bánh bao, pha trà, trò chuyện, xem phim, hôn nhau, rồi dành những khoảng thời gian dài bên nhau, làm những điều mà người yêu vẫn hay làm.Năm Dương Gia Thịnh tròn hai mươi, anh trai hắn kết hôn.

Hắn về quê mấy ngày phụ giúp, đến cuối năm lại lấy cớ đã về quê trước hai tháng rồi, Tết này sẽ ở lại làm thêm để kiếm chút tiền.Hứa Thuận Hòa đóng cửa tiệm bốn ngày, vậy là hai người có một kỳ nghỉ nho nhỏ.Dương Gia Thịnh hào hứng nói: "Hay là mình đi du lịch đi?"

Từ khi đến Nam Châu đến giờ, hai người chưa từng ra khỏi thành phố chơi lần nào.

Hắn vừa đề xuất, Hứa Thuận Hòa cũng đồng ý ngay.

Dương Gia Thịnh lập tức cầm điện thoại tra cứu lịch trình, đặt khách sạn, lên kế hoạch tỉ mỉ, chỉ trong một buổi tối là lo liệu xong xuôi.Hôm sau, cả hai thu dọn hành lý gọn nhẹ, lên chuyến tàu cao tốc rời thành phố, đến một thị trấn nhỏ gần bên.Dương Gia Thịnh đặt phòng khách sạn là phòng giường đôi lớn, lúc bước vào, Hứa Thuận Hòa lập tức sững sờ.

Anh có chút hoảng loạn, nói:"Sao em lại đặt phòng giường lớn?

Hai người đàn ông..."

Lời còn chưa nói hết, Dương Gia Thịnh đã nhào tới, đẩy anh ngã xuống giường, hôn đến mức anh không thốt ra được thêm chữ nào.

Hắn hôn đến khi môi anh ửng đỏ mới cười nói:"Sợ gì chứ, ai mà biết tụi mình là ai đâu!"

Hứa Thuận Hòa còn chưa kịp phản bác, Dương Gia Thịnh đã cúi xuống chiếm lấy môi anh một lần nữa, không cho anh cơ hội mở miệng.Hai người cứ thế quấn lấy nhau đến tận tối mới ra khỏi phòng.Ai, tuổi trẻ thật là hoang đường.Chuyến du lịch lần này, cả hai đều chơi rất vui.

Có lẽ là vì được đi cùng người mình thích, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên họ được đi xa mà không có gánh nặng trong lòng—không phải tha phương mưu sinh, không phải lặn lội kiếm sống, chỉ đơn thuần là tận hưởng chuyến đi.Sau khi trở về, Dương Gia Thịnh bắt đầu để ý đến những điểm du lịch xung quanh.

Đi xa thì chưa có điều kiện, nhưng mấy chỗ vui chơi ở vùng ngoại ô Nam Châu, những điểm tham quan thích hợp cho những chuyến đi ngắn trong ngày, thì họ vẫn có thể tranh thủ thời gian.Dương Gia Thịnh vốn thích đi đây đi đó, nhưng hắn không hay chủ động rủ Hứa Thuận Hòa đi chơi.

Hai người cứ ba bốn tháng mới có một chuyến ra ngoài.

Thời gian còn lại, hắn ngoan ngoãn ở tiệm bánh bao, cùng anh trải qua từng ngày bình yên.Chó con hiểu rằng nếu đi chơi quá lâu, về muộn sẽ ảnh hưởng đến việc mở tiệm vào hôm sau, thế nên hắn luôn kiềm chế bản thân, lặng lẽ tích góp rất nhiều kế hoạch du lịch.

Mãi đến khi Hứa Thuận Hòa hỏi: "Mai có muốn đi đâu không?" hắn mới vui vẻ hớn hở lôi ra.Hứa Thuận Hòa nhìn mà có chút xót xa.Anh nghĩ, người trẻ tuổi ở độ tuổi này, ai mà chẳng tranh thủ ngày nghỉ để đi chơi đây đó, tận hưởng thanh xuân.

Người ta yêu đương thì là hẹn hò khắp nơi, còn chó con của anh, yêu đương lại là mỗi ngày quanh quẩn trong tiệm bánh bao, vất vả làm việc.Vậy nên, anh chủ động dẫn hắn đi chơi nhiều hơn.Dương Gia Thịnh đương nhiên vui sướng ra mặt.

Hai người cùng nhau leo núi, đi nông trại sinh thái một ngày, mùa hè ra biển bơi lội, mùa đông đi suối nước nóng...

Hứa Thuận Hòa khi ấy mới nhận ra, hóa ra cuộc sống có nhiều điều thú vị đến vậy, hóa ra quanh Nam Châu có bao nhiêu địa điểm thích hợp cho những chuyến đi ngắn ngày.Nhưng đi nhiều lần, anh cũng nhận ra, không có xe thật sự khá bất tiện.Nếu có xe, chỉ cần vứt hành lý vào cốp rồi tùy ý xuất phát.

Không có xe, thì phải cõng ba lô, chen chúc trên các phương tiện công cộng, đôi khi còn phải chuyển xe nhiều lần.

Có những nơi quá xa, muốn về kịp chuyến xe cuối cùng thì phải chạy đua với thời gian, không thì đành ngậm ngùi bắt taxi.Nghĩ ngợi cặn kẽ, Hứa Thuận Hòa nói:"Mình đi thi bằng lái đi."

Dương Gia Thịnh kinh ngạc: "Anh, anh định mua xe à?"

Mua xe?Chuyện này trước giờ chưa từng xuất hiện trong kế hoạch cuộc đời của Hứa Thuận Hòa, anh thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện thi bằng lái.Xe hơi là một món tài sản tiêu hao, mua về chẳng khác nào một cái động không đáy, liên tục đốt tiền, đốt tiền, rồi lại đốt tiền.Trước khi nghĩ đến chuyện mua nhà, Hứa Thuận Hòa chưa bao giờ cân nhắc đến việc mua xe.Nhưng mà—Anh nhìn sang cậu bạn trai nhỏ bên cạnh, thấy hắn vẫn đang hứng khởi lên kế hoạch cho mấy chuyến đi nửa ngày tới, trong lòng bỗng mềm lại.

Anh muốn chó con của mình được vui vẻ hơn một chút, mỗi lần ra ngoài đều thoải mái hơn một chút.Còn chuyện tích góp tiền mua cửa hàng, mua nhà, biết đến khi nào mới đủ chứ?

Hiện tại, anh chỉ muốn hắn sống thật vui, thật tốt.Thế là, hai người cùng nhau đăng ký học lái xe, thi bằng lái.

Vừa lấy được bằng, Hứa Thuận Hòa lập tức mua một chiếc xe nội địa giá chín nghìn.Có xe rồi, bước chân của hai người cũng đi xa hơn một chút.Hứa Thuận Hòa bắt đầu thỉnh thoảng nghỉ một ngày mỗi tháng hoặc hai tháng, đưa Dương Gia Thịnh đi du lịch tự túc đến các huyện lân cận, tận hưởng những ngày nghỉ hiếm hoi.Năm đó, vào dịp Tết Âm lịch, "Bảo đảm bạn sẽ thích" lần đầu tiên đóng cửa một tuần.

Hai người bay đến Vân Nam, chơi suốt một tuần, còn đón giao thừa ở Đại Lý.Từ đó về sau, cứ cách hai ba tháng, họ lại đi một chuyến du lịch tự túc ngắn ngày.

Mỗi năm Tết đến, nhất định phải đi xa một lần—thói quen ấy vẫn luôn được giữ vững.Có lần, Quyên Quyên cảm thán:"Anh Hứa, anh đúng là biết tận hưởng cuộc sống thật đó.

Người như anh ấy, ngày thường thì cần kiệm chăm chỉ, làm việc nghiêm túc, nhưng khi cần tiêu tiền thì cũng chẳng tiếc, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cần hưởng thụ thì hưởng thụ.

Kiểu đàn ông như anh, rốt cuộc phải tìm ở đâu bây giờ hả?!"

Lần đầu tiên bị khen là biết tận hưởng cuộc sống, Hứa Thuận Hòa ngơ ngẩn mất một lúc.Dương Gia Thịnh lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh, cười hì hì nói:"Bên ngoài tìm không thấy đâu, chỉ có anh của tôi mới tốt như vậy thôi."

Quyên Quyên bĩu môi, làm xong việc liền nhanh chóng chuồn đi.Hứa Thuận Hòa quay sang nhắc nhở Dương Gia Thịnh:"Đừng nói lung tung, lỡ đâu Quyên Quyên phát hiện ra cái gì thì sao..."

Dương Gia Thịnh hôn anh một cái, hùng hổ tuyên bố:"Phát hiện thì càng tốt chứ sao!

Anh là của em...

Ai cũng phải khen anh hết!

Khách hàng khen anh, Quyên Quyên khen anh, mấy dì ngoài phố cũng khen anh, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì đây?"

Khen sao?Anh có gì đáng để khen chứ?Nếu không có chó con của anh, thì anh chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, ngày này qua ngày khác trôi qua nhạt nhẽo.Chính là nhờ tình yêu nồng nhiệt của hắn, cuộc đời anh mới có thêm gợn sóng, mới có sự thay đổi.Chính là nhờ hắn, kế hoạch cuộc đời vốn dĩ đơn điệu của anh, mới xuất hiện những bất ngờ.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Kế hoạch cuộc đời của ông chủ Tiểu Hứa: Thuê nhà


Hứa Thuận Hòa vẫn luôn ở tầng hai tiệm bánh bao, suốt bốn năm qua, chưa từng cảm thấy bất tiện.

Ngược lại, anh còn thấy rất hài lòng.

Tiết kiệm tiền, tiết kiệm thời gian, lại còn tiện lợi.Trong kế hoạch cuộc đời của anh, dự định cứ thế mà ở trong tiệm, chờ đến ngày đủ tiền mua nhà.

Thậm chí có lẽ đến tận khi không còn kinh doanh nữa, anh cũng vẫn ở đây.

Với người mở tiệm như anh, chỗ ở ngay sát cửa hàng là tiện lợi nhất.Dĩ nhiên, sống trong tiệm thì điều kiện đơn sơ.

Không có phòng khách, thậm chí đến một cái ban công phơi quần áo đàng hoàng cũng chẳng có.

Nhưng Hứa Thuận Hòa sống quen rồi, chỉ cần có một phòng riêng là anh đã thấy tốt lắm rồi.Anh vốn không phải người cầu kỳ.

Là con trai cả trong nhà, từ nhỏ đã quen chịu khổ.

Khi anh ra đời, nhà nghèo đến mức hai bàn tay trắng.

Đến lúc anh học tiểu học, nhà vẫn chỉ là căn ngói cũ nát.

Mãi đến khi lên cấp ba, gia đình mới cố gắng dựng được căn nhà hai tầng, nhưng chẳng có tiền hoàn thiện, cả nhà cứ thế ở trong bốn bức tường xi măng trơ trọi.Thế nên, ở tầng hai tiệm bánh bao đã là quá tốt đối với anh.Trong kế hoạch của anh, không hề có lựa chọn thuê nhà, trừ phi thật sự không còn chỗ nào để ở.Cho đến khi anh có một cậu bạn trai.Chỉ mới bên nhau được một tháng, Dương Gia Thịnh đã dỡ tấm ngăn giữa căn phòng nhỏ và kho chứa đồ, đẩy hai chiếc giường đơn lại sát nhau.Hứa Thuận Hòa nhìn chiếc giường đã hợp thành một, mặt nóng bừng.

Cảm giác... cứ trần trụi thế nào ấy.Mới yêu có một tháng đã ngủ chung...Dù biết ngay từ đầu hai người đã ở chung một chỗ, nhưng ngày nào cũng nằm bên nhau thế này, vẫn cảm thấy có chút gấp gáp quá rồi...Nhưng Dương Gia Thịnh thì chẳng thấy có gì không ổn.

Hắn lúc nào cũng nhiệt tình, thẳng thắn, và chân thành.

Ban ngày làm việc vẫn nghiêm túc như thường, nhưng hễ đến giờ nghỉ ngơi, Quyên Quyên tan ca, trong tiệm chỉ còn lại hai người, là hắn lại chạy lên, ôm ôm ấp ấp.Có vài lần quấn lấy nhau ngủ trưa mà không ngủ được, mãi đến khi hai người mệt lử mới ôm nhau thiếp đi.

Đến khi tỉnh dậy, đã là năm giờ chiều.

Ban ngày ngủ muộn, tối đến không ngủ nổi, sáng hôm sau suýt nữa thì dậy không kịp.Sau vài lần như vậy, Hứa Thuận Hòa cuối cùng cũng phải nghiêm khắc ra lệnh: "Từ giờ nghỉ trưa không được quậy phá nữa!"

Nói thì nói thế, nhưng chó con nhà anh chẳng quản nổi bản thân.

Lúc nào cũng rón rén trèo lên, rồi ôm rồi hôn.Hắn cũng không thực sự làm đến cùng, nhưng cứ nhịn từ ban ngày đến tối, đến lúc đó lại càng quấn lấy không buông.Có những lúc bị quấn đến mức hết cách, Hứa Thuận Hòa đành phải nhỏ giọng xin tha:"Ngày mai còn phải mở tiệm nữa..."

Vậy nên Dương Gia Thịnh liền đổi tay, đổi miệng, thậm chí thử cả những cách mà Hứa Thuận Hòa chưa từng nghe qua, lần nào cũng khiến anh kiệt sức.

Rồi sau đó, nhóc cún con lại ôm chặt anh, vừa hôn lên má, vừa hôn lên môi:"Anh ơi, thoải mái không?"

Hứa Thuận Hòa thật sự không trả lời nổi vấn đề vô sỉ ấy, chỉ có thể nói:"Anh đã ba mươi rồi, không chịu nổi kiểu quậy phá của em đâu..."

Trong nhận thức của Hứa Thuận Hòa, lối sống thế này đúng là có chút hoang đường, thậm chí quá mức hoang đường.Thế nhưng anh không chống đỡ nổi những nụ hôn không chừa kẽ hở của nhóc cún con, không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu ấy, càng không cưỡng lại được đôi môi nóng bỏng kia.Mỗi khi nhóc cún con dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, trái tim anh liền mềm nhũn, chẳng thể không đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của hắn, thậm chí còn muốn dâng cả bản thân cho nhóc nữa.Năm đầu tiên ở bên nhau, đến Tết, Dương Gia Thịnh chẳng muốn về quê, chỉ muốn ở lại cùng Hứa Thuận Hòa.

Nhưng Hứa Thuận Hòa không đồng ý, hơn nữa hắn còn phải về quê tảo mộ ông bà, thế là hắn vẫn về.

Dương Gia Thịnh thì đến 28 tháng Chạp mới miễn cưỡng trở về quê, vậy mà mùng Một Tết đã vội vã quay lại, nói rằng muốn cùng anh ngồi quanh bếp lò đón năm mới.Sang năm thứ hai, anh trai Dương Gia Thịnh kết hôn, hắn trở về một chuyến, tiện thể viếng mộ ông bà.

Nhưng đến cuối năm, Dương Gia Thịnh kiên quyết không về quê nữa, nhất định muốn ở lại Nam Châu đón Tết cùng Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa vốn là người theo truyền thống, anh cảm thấy dù ngày thường gia đình có mâu thuẫn thế nào, thì đến Tết cũng nên về ăn bữa cơm đoàn viên, cùng nhau vui vẻ hòa thuận.

Nhưng Dương Gia Thịnh lại không nghĩ vậy.

Hai người cách nhau mười một tuổi, tư tưởng hoàn toàn khác nhau.

Hắn cảm thấy mình chẳng thân thiết gì với ba mẹ và anh trai, về quê ở chẳng thoải mái chút nào, vậy tại sao phải tự chuốc khổ?Chiều 30 Tết, khi Hứa Thuận Hòa đang nấu bữa tất niên, Dương Gia Thịnh từ phía sau ôm lấy anh, tựa mặt vào lưng anh, vừa nũng nịu vừa kể lể:"Bọn họ cứ bảo không có tiền, vậy mà nhà cửa trang hoàng đẹp đẽ hẳn.

Ba tầng lầu đều sửa sang xong hết rồi.

Mỗi lần em về, lại lôi chuyện vay tiền ra nói.

Liên quan gì đến em chứ?

Em nói em không định về ở, mẹ em mắng luôn, bảo em nói năng vớ vẩn, sau này còn phải về quê lấy vợ, không ở nhà thì ở đâu?

Có mà ở thành phố lớn mua nổi nhà chắc?

Thế là em cố tình nói, sau này về em sẽ mua nhà ở huyện thành, con cái cũng sẽ học ở huyện thành luôn.

Ba mẹ à, sau này con mua nhà, hai người còn phải ủng hộ con nhiều vào đấy.

Mẹ em nghe xong sợ chết khiếp, lập tức không dám nhắc đến chuyện vay tiền nữa."

"Dương Gia Mậu cưới vợ rồi, tầng hai nhường lại cho anh ta ở.

Đồ đạc sắm mới hết, đến cả rèm cửa cũng thay mới.

Còn tầng ba nói để lại cho em, nhưng chẳng có gì cả, em không về ở thì thôi, ngay cả giường cũng cũ, rèm cửa cũng không có.

Em chẳng thèm ở đó đâu."

Hứa Thuận Hòa dịu giọng an ủi:"Tốt xấu gì cũng đã sửa sang rồi, ít nhất nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn mà?"

Dương Gia Thịnh bực bội:"Giường thì cũ, chăn bông cũng cũ, cũ đến mức hệt như từ năm nào năm nấy.

Mùi ẩm mốc kinh khủng, phơi bao nhiêu cũng không hết.

Anh à, mấy ngày em ở đó chẳng ngủ được gì cả, lạnh lắm!

Chăn thì vừa hôi vừa không ấm gì hết!"

Hứa Thuận Hòa thực sự đau lòng, khẽ nghiêng đầu hôn lên má hắn.Hai người ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức bữa cơm tất niên nóng hổi.

Hứa Thuận Hòa nấu gà hấp muối, tôm rang, bò bít tết chiên, còn gói sủi cảo, rồi làm thêm một nồi lẩu nhỏ, khói nghi ngút bốc lên, vừa thơm vừa ấm.

Ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp chén đũa, rồi lên lầu, ôm chăn bông, bật máy chiếu xem chương trình đón giao thừa.Dương Gia Thịnh rúc vào lòng Hứa Thuận Hòa, mơ màng trước khi chìm vào giấc ngủ thì lẩm bẩm:"Anh à, ở nhà vẫn là thích nhất, chăn thơm quá..."

Chỉ một câu nói ấy, suýt nữa khiến Hứa Thuận Hòa trằn trọc cả đêm không ngủ được.Anh lăn qua lăn lại, nghĩ mãi từ tháng Giêng đến tận hai tháng sau.Nhà ư?Chó con lại xem tiệm bánh bé nhỏ này như nhà.Chỉ vì ở đây có hai người họ, cùng nhau sinh hoạt, vậy nên hắn cảm thấy đây chính là nhà.Anh muốn cho chó con một ngôi nhà tốt hơn, thoải mái hơn một chút.Trong kế hoạch cuộc đời anh, có cả việc mua nhà.

Nhưng đến bao giờ mới mua được đây?

Đợi anh tích cóp đủ tiền mở cửa hàng đàng hoàng, rồi lại dành dụm thêm để mua nhà, chẳng lẽ phải chờ mấy năm nữa?

Theo kế hoạch của anh, có thể mua được nhà khi đã năm mươi tuổi thì cũng đã là quá tốt rồi.Nhưng làm sao anh có thể để hắn cùng mình tạm bợ suốt hai mươi năm?Anh suy nghĩ thật kỹ, rồi nói với Dương Gia Thịnh:"Chúng ta ra ngoài thuê nhà đi?"

Dương Gia Thịnh ngẩn người:"Ở đây vẫn ổn mà, sao lại muốn dọn ra ngoài?"

Hứa Thuận Hòa nói:"Sống trong tiệm rốt cuộc vẫn không tiện.

Nhà vệ sinh nhỏ, không có chỗ để máy giặt, lúc nào cũng phải giặt tay, mùa đông giặt xong quần áo là mệt rã rời.

Còn không có chỗ phơi đồ nữa, phơi không khô thì chỉ có thể bật máy sấy."

"Nhưng mà ra ngoài ở thì xa lắm.

Hằng ngày từ nhà đến tiệm lại tốn thời gian, gặp hôm nào mưa gió thì càng bất tiện."

Dương Gia Thịnh nói.

Hắn vốn là người xuất thân từ nông thôn, chẳng thấy có chỗ nào bất tiện khi ở tiệm."

Nhưng cứ ở tiệm mãi... tóm lại cũng không phải là cách lâu dài."

Hứa Thuận Hòa ngập ngừng nói: "Sinh hoạt sao mà..."

Dương Gia Thịnh chợt nhận ra:"Anh, có phải vì em không?

Anh ở tiệm bao nhiêu năm rồi cũng đâu có định ra ngoài thuê nhà, giờ tự dưng muốn dọn đi, chắc chắn là vì em."

Hứa Thuận Hòa không giỏi ăn nói, chẳng thể giải thích rõ ràng được suy nghĩ trong lòng.Dương Gia Thịnh cười khẽ:"Em nghe anh hết.

Nhưng mà nếu ra ngoài thuê nhà thì em sẽ trả tiền thuê."

Hứa Thuận Hòa lập tức từ chối.

Hắn mỗi tháng nhận lương chưa tới ba ngàn, sao có thể để hắn gánh khoản này?Nhưng chó con rất bướng bỉnh, hắn nói:"Anh, em biết anh đã trả rất nhiều tiền vì em rồi.

Tiền điện nước không nói, mỗi tháng chi tiêu, tiền mua thức ăn, mấy khoản đó nhiều bao nhiêu chứ?

Đều là anh trả.

Cả bảo hiểm cũng là anh lo cho em.

Sao có thể ra ngoài ở mà tiền thuê nhà cũng để anh gánh nữa?"

Hứa Thuận Hòa không thuyết phục được hắn, đành tạm thời lừa qua chuyện này trước, nghĩ bụng đợi khi tìm được nhà xong, anh sẽ tự trả tiền thuê, dù thế nào cũng không thể để chó con gánh khoản này.Mất nửa tháng tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được một căn hộ rộng hơn 50 mét vuông, thuê tháng một ngàn tám.

Nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, ban công hướng Nam, đồ điện gia dụng đầy đủ, còn rất mới, điều kiện cũng tốt.

Quan trọng là cách tiệm bánh bao không xa, chỉ cần đạp xe năm phút là tới.Hai người xem xong đều hài lòng, Hứa Thuận Hòa lập tức ký hợp đồng một năm, đặt cọc một tháng, trả trước ba tháng, trực tiếp chuyển khoản cho chủ nhà.

Đến khi Dương Gia Thịnh hỏi đến, anh chỉ nói đã thanh toán xong rồi.Không ngờ chó con lại chẳng vui vẻ gì.Hắn quay đầu, lên WeChat chuyển lại cho Hứa Thuận Hòa năm ngàn bốn trăm tệ.Hứa Thuận Hòa do dự một chút, nhưng vẫn không nhận.Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, hai người bắt đầu đóng gói hành lý, dự định hôm sau có thời gian rảnh thì chuyển nhà.

Dương Gia Thịnh suốt buổi không nói gì nhiều, tâm trạng cứ chùng xuống.

Hứa Thuận Hòa thu xếp xong đồ đạc, đi qua bên hắn, nhìn nhìn một lát.Dương Gia Thịnh kéo khóa túi hành lý, uất ức nói:"Anh à, em không muốn thật sự biến thành đàn ông ăn cơm mềm đâu."

Hứa Thuận Hòa thấy buồn cười, nhưng không dám cười.Dương Gia Thịnh lại nói tiếp:"Lúc đầu đã nói tiền thuê nhà để em lo, sao anh lại nuốt lời?"

Hứa Thuận Hòa không hiểu:"Chúng ta... chúng ta là người yêu mà...

Anh trả tiền nhà thì có gì đâu..."

Trong suy nghĩ của anh, mình lớn tuổi hơn Dương Gia Thịnh, lẽ ra nên chăm lo cho hắn cả trong cuộc sống lẫn tài chính.

Anh có trách nhiệm cho bạn trai nhỏ một cuộc sống tốt hơn, vì vậy mới quyết định ra ngoài thuê nhà."

Nhưng em cảm thấy mình vô dụng quá."

Dương Gia Thịnh nản lòng ngồi xuống, "Em chẳng giúp gì được cho anh cả..."

Hứa Thuận Hòa nhìn cậu bạn trai nhỏ hai mươi, bỗng dưng hiểu ra.Anh muốn đối tốt với chó con, thì chó con cũng muốn đối tốt với anh.Anh không thể để hắn cảm thấy bản thân vô dụng, mà phải khiến hắn cảm thấy mình cũng quan trọng.Hứa Thuận Hòa lấy điện thoại ra, nhấn nhận chuyển khoản."

Ting"—âm thanh thông báo vang lên.Anh xoa đầu Dương Gia Thịnh, cười nhẹ:"Được rồi, tiền thuê nhà để em lo.

Ai nói em chẳng giúp gì được cho anh?"

Hứa Thuận Hòa do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, chủ động hôn Dương Gia Thịnh một cái, cười nói:"Không có em thì anh còn chẳng tìm được người yêu nữa là."

Trước đây chưa từng yêu đương, anh cũng không ngờ cuộc sống lại có nhiều niềm vui đến thế.Hơn nữa, nếu không có Dương Gia Thịnh, đến giờ chắc anh vẫn còn là... trai tân.Câu sau Hứa Thuận Hòa chỉ dám nghĩ trong lòng, không có gan nói ra miệng.Chó con quả nhiên vẫn là chó con, chỉ cần nhận được một viên kẹo ngọt liền lập tức phấn chấn hẳn lên.

Hắn nhào tới đẩy ngã Hứa Thuận Hòa, quấn lấy anh không buông.Chuyển nhà xong, hai người cùng nhau dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ.

Trước đây ở tiệm bánh bao, vì không gian nhỏ, không có chỗ để, đồ đạc của họ ít đến đáng thương, chỉ có mấy vật dụng thiết yếu.

Chén bát chỉ có ba bốn cái, mâm cũng chỉ vỏn vẹn mấy cái inox.

Sau khi chuyển sang đây, cả hai góp tiền mua thêm một quầy bếp bằng gỗ thô giá hơn một ngàn tệ, sắm một bộ bát đĩa mới, mua chén rượu, nồi nấu canh nhỏ, nồi lẩu, nồi chiên không dầu, chảo đáy bằng...Đồ đạc dần dần đầy lên.Họ còn mua một chiếc tủ giày, xếp giày gọn gàng vào từng ngăn.Ban công hướng Nam đón nắng rất tốt, quần áo luôn phơi đến khô ráo thơm tho.

Mùa đông, mỗi tuần Hứa Thuận Hòa đều đem chăn ra phơi một lần, phơi đến khi chăn bung nở mềm mại mới thôi.Cuối cùng, hai người cũng có một phòng khách, một phòng ăn đàng hoàng.

Ăn cơm xong, Hứa Thuận Hòa thường pha trà trên bàn trà nhỏ trong phòng khách, vừa uống vừa xem TV.Họ mua một chậu cây xanh.

Nhờ ánh nắng đầy đủ, chỉ trong nửa năm, cây chim thiên đường đã vươn cao một khoảng lớn, sắp chạm đến trần nhà, xanh mướt um tùm.Năm đó, trước Tết, Hứa Thuận Hòa tăng lương 500 tệ cho Quyên Quyên và Dương Gia Thịnh.Tiệm bánh bao buôn bán ngày càng tốt.

Quyên Quyên ngày nào cũng đến từ 5 giờ rưỡi sáng, thường bận rộn đến tận 11 giờ trưa, vượt xa thời gian làm việc ban đầu.

Tăng lương cho cô là chuyện hợp tình hợp lý.Quyên Quyên là một cô gái kỳ lạ.

Buổi sáng làm việc ở tiệm bánh bao, buổi chiều lại làm một công việc khác.

Nhưng cô chưa từng tiết lộ đó là việc gì.

Mỗi lần Hứa Thuận Hòa hỏi, cô lại ấp úng không nói rõ.

Có lúc anh còn lo không biết cô có phải đang làm chuyện gì phi pháp không.Vì có mấy lần, Hứa Thuận Hòa thấy cô đăng bài trên mạng xã hội, rõ ràng buổi chiều đều ở phòng trọ, nhưng lại bảo mỗi ngày đều bận việc.Dương Gia Thịnh đoán: "Có khi là làm dịch vụ khách hàng online ấy mà?

Chỉ cần có máy tính là được."

Hứa Thuận Hòa bừng tỉnh đại ngộ.Nhưng mà, làm chăm sóc khách hàng online thì có gì phải giấu?Thôi kệ, chuyện của người trẻ, anh không hiểu.Quyên Quyên rất vui khi được tăng lương, còn Dương Gia Thịnh thì không.

Hắn cảm thấy tiền lương của mình quá cao, cao đến mức bất hợp lý.

Hắn còn nói một câu—"Em thấy mình cứ như đang dùng thân thể để đổi lấy tiền vậy."

Hứa Thuận Hòa nghe xong muốn cười.Thực ra đúng là anh có tư tâm mới tăng lương cho hắn.

Nếu không tăng thêm vài trăm, hắn mỗi tháng phải trả một ngàn tám tiền thuê nhà, trong tay còn dư lại bao nhiêu chứ?

Nhưng dần dần, anh cũng hiểu rõ tính tình chó con, có những lời không thể nói thẳng ra như vậy.Vì thế, anh chỉ cười nói:"Anh em thì vẫn phải rõ ràng chuyện tiền bạc.

Em làm việc trong tiệm của anh, anh phải trả lương theo công sức em bỏ ra.

Tiệm bánh bao làm ăn khấm khá, công việc cũng nhiều hơn trước.

Sau này còn phải mở rộng, nhận thêm người, đến lúc đó anh sẽ giao cho em nhiều việc hơn.

Số tiền này là anh đã suy tính kỹ rồi.

Nếu em cứ tính toán từng đồng như thế, sau này chuyện trong tiệm khó mà rạch ròi được."

Chó con miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích này.

Từ đó, hắn càng làm việc hăng say hơn, ban ngày chăm chỉ, ban đêm cũng chăm chỉ.Năm đó, đến dịp Tết, Quyên Quyên tặng họ một chậu thủy tiên, còn dặn dò nhớ thay nước cẩn thận, đến Tết Âm Lịch sẽ nở hoa.Quả nhiên, đến ngày ba mươi, cả căn phòng ngập tràn hương thơm thanh khiết của thủy tiên.Giữa mùi hoa thoang thoảng, hai người cùng nhau dán câu đối xuân, gói sủi cảo, quây quần bên mâm cơm tất niên.Hứa Thuận Hòa nhìn căn nhà nhỏ tràn đầy sức sống: cây chim thiên đường xanh mướt, những đóa thủy tiên đẹp đẽ, bữa cơm nóng hổi trên bàn, còn có cậu bạn trai càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Trong lòng bỗng nhớ đến một câu thường thấy trên mạng—Nhà là thuê, nhưng cuộc sống là của mình._____________
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Kế hoạch cuộc đời của ông chủ Tiểu Hứa: Mua cửa hàng.


Năm thứ tám kể từ ngày khai trương, số tiền tiết kiệm của Hứa Thuận Hòa đã chạm mốc 100 nghìn.

So với dự tính ban đầu, anh hoàn thành mục tiêu này sớm hơn vài năm.Không sai, anh rất tiết kiệm, thậm chí tiết kiệm đến mức hà khắc.

Nhưng từ khi có cậu bạn trai nhỏ, anh chợt nhận ra bản thân bắt đầu tiêu tiền phóng khoáng hơn, chẳng thể kiềm chế được ham muốn mua sắm cho bạn trai.Đầu tiên là mua xe, rồi nhân lúc rảnh rỗi, hai người lái xe rong ruổi qua các huyện, các thành phố lân cận.

Sau đó là thuê nhà bên ngoài, thuê chỗ đậu xe.

Phạm vi sinh hoạt ngày càng rộng, chi phí sinh hoạt cũng theo đó mà tăng lên.Lúc còn một mình, anh thấy có thể tiết kiệm mọi thứ.

Quần áo mỗi mùa chỉ cần hai bộ để thay đổi, bát đũa chỉ cần một bộ, cốc cũng chỉ cần một chiếc, ra ngoài thì đi bộ hoặc dùng phương tiện công cộng.

Tóm lại, Hứa Thuận Hòa từng là người theo chủ nghĩa tối giản một cách tuyệt đối.Thế nhưng khi cuộc sống có thêm một người, anh bắt đầu cảm thấy món này cần mua, món kia cũng nên sắm.Máy chiếu, điện thoại mới, bộ nồi chảo đẹp mắt, lò nướng, quần áo mới diện Tết, giày thể thao, bộ chăn ga gối đệm bằng cotton cao cấp — những thứ trước đây anh cho là không cần thiết, giờ đều đã có mặt trong nhà.Anh vốn là người dễ tính, có sao sống vậy, miễn qua ngày là được.

Nhưng giờ đây, anh nghĩ tiền nên tiêu vào những chỗ đáng tiêu, những gì người trẻ tuổi có, anh cũng muốn mua cho Dương Gia Thịnh.Dưới tình huống như thế, cuối cùng anh vẫn tiết kiệm được 100 nghìn, hoàn thành mục tiêu đã đặt ra từ tám năm trước.Anh nghĩ, đã đến lúc bước sang kế hoạch tiếp theo trong đời.Hứa Thuận Hòa bắt đầu để mắt đến các cửa hàng rao bán.

Anh kết bạn với không ít môi giới, chăm chú đọc từng tin rao vặt mà họ đăng trên mạng xã hội.

Mỗi khi rảnh rỗi, anh lại mở điện thoại, lướt xem tình hình cho thuê, chuyển nhượng mặt bằng, lưu ý đến vị trí, diện tích, giá bán, giá thuê.Khi đi dạo hay tản bộ, anh cũng quan sát các quán ăn ven đường, vị trí địa lý ra sao, xung quanh có khu dân cư, trường học, hay ga tàu điện ngầm không; lượng khách thế nào, trong mười phút có bao nhiêu người ghé qua; quán rộng hay nhỏ, khách mua mang đi hay có chỗ ngồi ăn lại...Về chuyện mua cửa hàng, Hứa Thuận Hòa đã nghĩ suốt nhiều năm, cân nhắc kỹ càng, lên kế hoạch từng chút một.

Với anh, đây không chỉ là mua một mặt bằng đơn thuần, mà còn phải xét đến vô vàn yếu tố khác.Cuối cùng, anh chọn cửa hàng mới để mở chi nhánh "Bảo đảm bạn sẽ thích".Cửa hàng mới cách chỗ cũ khoảng ba cây số, đổi sang một khu dân cư khác, nhưng vẫn chưa xa đến mức khách hàng cũ không thể tìm ra "Bảo đảm bạn sẽ thích".Nó nằm ngay gần lối ra của ga tàu điện ngầm, lượng người qua lại không hề ít.

Đây là địa điểm mà Hứa Thuận Hòa đã dày công chọn lựa, dùng hết số tiền tích cóp suốt tám năm để đặt cọc, vay thêm một khoản tương đương, tổng cộng gần 300 nghìn để mua lại.Ban đầu, Hứa Thuận Hòa vô cùng lo lắng.Cả đời anh chưa từng nắm trong tay số tiền lớn như vậy.

Chỉ cần mang khoản này về quê, anh thừa sức xây một căn nhà khang trang.Cửa hàng cũ đã vận hành ổn định, khách quen chiếm phần lớn, thu nhập hàng ngày đều đều, duy trì lâu dài sẽ không lo cơm áo.Thế mà bây giờ, anh lại đem toàn bộ số tiền mình có đi mua một cửa hàng chưa rõ tương lai ra sao?Chưa kể, anh còn phải gánh thêm khoản nợ hơn một triệu, mỗi sáng mở mắt ra đã phải đau đầu nghĩ cách trả tiền.Anh nhìn tới nhìn lui, nghĩ đi nghĩ lại.Cuối cùng, Dương Gia Thịnh nói: "Anh ơi, em tin vào mắt nhìn của anh.

Anh cứ mua đi.

Nếu thật sự không ổn, mình cho thuê lại cửa hàng, em quay về công trường làm việc, chắc chắn trả được nợ."

Hứa Thuận Hòa không thể diễn tả cảm giác của mình trong khoảnh khắc ấy.Từ trước đến nay, anh luôn một mình gánh vác, một mình tính toán.

Không ngờ có một ngày, lại có người nói muốn cùng anh chèo chống.Cửa hàng mua rồi, quán mới khai trương, buôn bán khá thuận lợi, lần lượt tuyển thêm ba nhân viên nữa.Dương Gia Thịnh trở thành quản lý cửa hàng mới của "Bảo đảm bạn sẽ thích", phụ trách sáu nhân viên và mọi việc lớn nhỏ trong tiệm.

Lương của hắn cũng tăng lên mười nghìn tệ.Mười nghìn tệ—một con số không nhỏ với một người lao động chỉ có bằng cấp hai như hắn.Thế nhưng Dương Gia Thịnh vẫn luôn cho rằng anh nhà thương nên mới trả thương nhiều như vậy.Một tiệm bánh bao, cần gì phải có quản lý?Huống chi anh vẫn túc trực trong tiệm.Từ ba giờ rưỡi sáng, cho đến khi kết thúc ngày làm việc, anh luôn có mặt.

Dạy nhân viên mới cách nhào bột, trộn nhân, gói sao cho đẹp mắt.Buổi chiều, khi cửa hàng dọn dẹp xong, anh lại ngồi xuống tính toán thu chi trong ngày, kiểm tra từng góc xem đã sạch sẽ chưa, thậm chí còn dùng ngón tay quệt qua mặt bàn để đảm bảo không còn chút bụi nào.Dương Gia Thịnh không muốn làm quản lý, nhưng Hứa Thuận Hòa nói: "Anh bảo em làm thì em cứ làm.

Anh không nói suông đâu.

Em nhìn xem, bên ngoài có quán nào mà không có quản lý?

Anh không thể lo hết mọi việc được.

Những gì anh không để ý tới, em phải thay anh trông nom."

Cầm đồng lương mười nghìn mà thấy nóng tay, nhưng cũng chẳng thể từ chối.

Hắn là người nghe lời anh nhất, chỉ cần anh nhà liếc một cái, hắn đã quên sạch mình định nói gì.Vậy nên, hắn chỉ có thể càng chăm chỉ làm việc, xứng đáng với số tiền đó.Đến năm thứ mười kể từ khi khai trương, Dương Gia Thịnh cuối cùng cũng có thể gói bánh nhanh và đẹp chẳng kém Hứa Thuận Hòa.Hắn bắt đầu học cách quan tâm đến từng việc nhỏ trong cửa hàng, giống như Hứa Thuận Hòa.

Nhắc nhở nhân viên mới làm việc cẩn thận, dặn họ đội mũ, đeo khẩu trang, kiểm tra nhiệt độ từng thùng sữa đậu nành, chú ý độ tươi của rau và thịt mỗi ngày.

Hắn học cách dùng máy tính làm bảng lương, tự phỏng vấn và quyết định tuyển dụng nhân viên mới...Hắn chỉ mong có thể đỡ đần được anh nhà, để anh nhà bớt vất vả hơn.Mỗi ngày, cứ đến hai giờ chiều, sau khi chuẩn bị sẵn nhân thịt cho ngày mai và cất vào tủ lạnh, cả hai lại kiểm tra cửa tiệm lần cuối, kéo cửa cuốn xuống, chính thức tan ca về nhà nghỉ ngơi - đây là khoảnh khắc thư giãn nhất trong suốt một ngày dài.Nhà bọn họ thuê thật sự rất gần, ngày nào cũng cùng nhau chạy xe điện nhỏ đi đi về về.Dương Gia Thịnh lái xe, Hứa Thuận Hòa ngồi phía sau, tay xách theo túi đồ ăn tối.

Hai người trò chuyện câu được câu không, khi thì nói về chuyện trong tiệm hôm nay, khi thì bàn về tình hình buôn bán, giá thuê cửa hàng trên con phố này vừa tăng bao nhiêu, rồi đến bao giờ mới trả xong tiền vay để mua nhà...Ngày nào cũng vậy.Đôi lúc, Hứa Thuận Hòa chợt nhớ về những ngày đầu mới đặt chân đến Nam Châu, lại cảm thấy xa xôi đến mức như đã quên mất rồi.Khi ấy, hai bàn tay anh trắng trơn, không tiền, không tình, chẳng có gì cả.Bây giờ, anh đã có tất cả.Anh có một tiệm bánh bao hoàn toàn thuộc về mình, không phải lo lắng một ngày nào đó bị tăng tiền thuê bất ngờ.

Anh có một người yêu thương bên cạnh, không còn sợ hãi bị bỏ rơi.Chỉ đến khi mua được cửa hàng này, anh mới thực sự có cảm giác mình đã hòa vào nhịp sống của Nam Châu, vững vàng đứng trên mảnh đất này.Bước tiếp theo, anh nghĩ, phải thực hiện kế hoạch tiếp theo - một kế hoạch có Dương Gia Thịnh.Mảnh đời rất dài, muốn đi một con đường bình yên, thì từng bước chân đều phải tính toán cẩn thận.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Kế hoạch cuộc đời của quản lý Tiểu Dương


Dương Gia Thịnh chưa từng có kế hoạch cuộc đời rõ ràng, nếu miễn cưỡng nói có thì chắc cũng chỉ là một vài mục tiêu nhỏ.Hồi bé, hắn luôn mong mình mau lớn, kiếm thật nhiều tiền cho ông bà tiêu xài.

Sau này, khi ông bà mất rồi, mong muốn ấy cũng chẳng còn quá cấp thiết.

Hắn chỉ muốn rời khỏi quê nhà, ra ngoài xem thế giới rộng lớn ra sao, kiếm chút tiền, đủ nuôi sống bản thân là được.Bước tiếp theo phải làm gì?Không biết, cũng chưa từng nghĩ đến.Dù sao, lúc gặp Hứa Thuận Hòa, hắn còn chưa tròn mười tám, trong đầu có thể chứa được thứ gì hữu ích chứ?Chỉ sau khi gặp Hứa Thuận Hòa, hắn mới lần đầu suy nghĩ về cái gọi là "kế hoạch cuộc đời".Nhưng đến giờ, hắn vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ hay vạch ra một kế hoạch chỉn chu, vĩ đại nào cả.Nghĩ kỹ lại, từ lúc đến làm ở "Bảo đảm bạn sẽ thích", hắn vẫn luôn làm theo lời anh nhà dặn.Hứa Thuận Hòa bảo hắn học làm bánh bao, hắn học.Hứa Thuận Hòa bảo hắn tiết kiệm, đừng tiêu pha bừa bãi, hắn bèn tiết kiệm.Hứa Thuận Hòa bảo hắn đi thi bằng lái xe, hắn lập tức đi thi.Hứa Thuận Hòa bảo hắn làm quản lý tiệm, dù chẳng hiểu tại sao có anh ở đó rồi mà vẫn cần một người quản lý, hắn vẫn ngoan ngoãn nhận việc.Từ mười tám đến hai mươi sáu tuổi, hắn luôn nghe theo lời anh nhà, thấy anh nhà nói rất có lý.Trong những người hắn từng gặp, anh nhà là người giỏi nhất - có mục tiêu, có quyết tâm, có hành động, có thể chịu cực chịu khổ.Một người chỉ có bằng cấp hai, hai bàn tay trắng từ vùng quê lên thành phố, dựa vào chính mình mà gây dựng được một cửa tiệm riêng ở Nam Châu, thật sự rất lợi hại.Vậy nên, Dương Gia Thịnh luôn nghe lời Hứa Thuận Hòa.

Hứa Thuận Hòa bảo hắn cứ để dành tiền, đừng tiêu pha lung tung, cũng đừng vội về quê mua nhà.

Đợi đến lúc thích hợp, hai người cùng góp tiền mua nhà ở Nam Châu.Hắn đều làm theo.Ba mẹ Dương Gia Thịnh không hài lòng chút nào.

Suốt mười mấy năm nay, lần nào hắn về quê, họ cũng nói mãi một chuyện.Bảo hắn sắp ba mươi rồi, không chịu về quê dựng nhà, không cưới vợ sinh con, rốt cuộc là đang nghĩ gì?Ra ngoài làm việc hơn chục năm, chẳng lẽ một xu cũng chưa dành dụm được?

Nếu thật sự không có tiền, thì mau chóng về quê tìm việc, trồng trọt hay chăm vườn cây cũng được, trước tiên cưới vợ đã.Anh trai hắn đã có con sắp vào cấp hai, còn hắn thì vẫn lông bông một mình, thế có ra thể thống gì không?Họ còn tự ý sắp xếp cho hắn đi xem mắt, dù hắn đã từ chối.Mấy lần về quê ăn Tết, hắn đều bị ép phải gặp mặt người ta.

Người mai mối dẫn người đến nhà, ngồi trò chuyện, hai bên xem xét nhau một chút.Hắn nói không cần xem mắt, bảo rằng mình đã có người yêu rồi, ba mẹ hắn lại bảo: "Vậy thì dẫn về cho nhà xem đi."

Nhưng hắn không đưa ai về, thế là lần sau họ vẫn tiếp tục sắp xếp.Mấy năm sau, Dương Gia Thịnh dứt khoát không về quê ăn Tết nữa, chỉ trở về vào dịp Thanh Minh để tảo mộ cho ông bà.Ba mẹ hắn vẫn không chịu từ bỏ, cứ gửi ảnh của mấy cô gái cho hắn xem, thậm chí còn lén chụp ảnh hắn, gửi cho người ta.Hắn bực mình đến mức chặn liên lạc với họ, phải đến tận cuối năm mới bỏ chặn, có lúc còn chẳng muốn liên hệ nữa.Nếu không phải Hứa Thuận Hòa khuyên nhủ, có lẽ hắn đã chẳng bao giờ muốn về quê.Đây cũng là lần duy nhất hắn không muốn nghe lời anh nhà.Anh nhà luôn bảo hắn đừng để quan hệ với gia đình rạn nứt hoàn toàn, dù sao cũng không phải có thù hận sâu nặng gì.

Cả năm trời đều ở Nam Châu, về quê ăn Tết có hai ngày, có gì thì cứ nhẫn nhịn một chút.Nhưng Dương Gia Thịnh không muốn về, hắn chỉ muốn đón Tết cùng Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa nói: "Ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên nhau, không thiếu gì mấy ngày Tết.

Quê nhà dù gì cũng nên lui tới, đừng để như người dưng nước lã."

Dương Gia Thịnh thở dài.Làm sao để nói cho anh nhà biết rằng quan hệ giữa hắn và gia đình vốn dĩ chẳng thân thiết gì, nói bao nhiêu cũng vô ích.Cứ đến cuối năm, Hứa Thuận Hòa lại giúp hắn mua đồ Tết gửi về quê, còn chuẩn bị cả dụng cụ học tập và đồ chơi cho cháu trai cháu gái hắn.Dương Gia Thịnh cảm thấy, có lẽ anh nhà làm vậy vì bản thân đã cắt đứt với gia đình, nên không muốn nhìn thấy hắn cũng bước lên con đường này.Nhưng hắn thì chẳng để tâm.

Hắn vốn quen sống một mình.Chỉ cần anh nhà vui là được.

Dù sao hắn cũng phải về quê tảo mộ, thắp nén nhang cho ông bà.Cứ thế, Dương Gia Thịnh kiên trì cho đến năm ba mươi tuổi.Suốt mười mấy năm qua, bao nhiêu lần vì chuyện xem mắt mà cãi vã, đã không còn muốn nhắc đến.

Có những năm căng thẳng đến mức hắn chỉ về quê viếng mộ ông bà, sau đó lập tức rời đi.Nhưng hắn vẫn nghe lời anh nhà, chưa từng hoàn toàn tuyệt giao.

Vẫn gửi về quê những món quà mà anh mình đã chuẩn bị cho cả nhà.Nói thật, Dương Gia Thịnh không hiểu nổi ba mẹ mình.Hồi nhỏ, họ thiên vị anh trai, chẳng mấy khi để tâm đến hắn.

Đến khi hắn lớn lên, bỏ học đi làm xa, ngoài việc hỏi đến tiền lương, họ chưa từng quan tâm đến bất cứ điều gì khác.Ấy vậy mà khi hắn ngoài hai mươi, họ bỗng dưng lại bắt đầu lo lắng chuyện cả đời của hắn.Hắn đã nói đi nói lại, bảo họ đừng xen vào, không muốn xem mắt, đừng giới thiệu người nữa, nhưng họ cứ như điếc, làm theo ý mình.May mà một năm cũng chỉ có hai ngày về quê là phiền phức, còn lại đa phần thời gian, hắn cứ không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, cần thì chặn luôn.Dương Gia Thịnh đã qua loa với gia đình suốt hơn mười năm, vốn định cứ thế tiếp tục thêm mười năm nữa.Cho đến khi ba mẹ hắn làm một chuyện động trời.Mùng Ba Tết, Dương Gia Thịnh vừa bước xuống nhà thì đã thấy phòng khách ngồi đầy người.Ba mẹ hắn, họ hàng bên nội bên ngoại, một người phụ nữ xa lạ, và cả cha mẹ cùng người thân của cô ấy.Hắn đứng khựng lại, trong lòng đã dấy lên một cơn bực bội, nghĩ rằng họ lại lén sắp xếp xem mắt.Nhưng không ngờ, vừa mở miệng, ba mẹ hắn đã nói thẳng—"Ngồi xuống đi, có chuyện muốn nói với con.

Con cũng ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, đến lúc phải yên bề gia thất rồi.

Ý của ba mẹ là hôm nay sẽ định hôn sự luôn.

Không cần quay về Nam Châu làm gì nữa, ở nhà đi, sau Tết là cưới.

Đồ đạc chưa dọn thì bảo người ta gửi về là được."

Dương Gia Thịnh chết sững.Chuyện hoang đường gì thế này?Hắn quét mắt nhìn quanh, ai nấy đều có vẻ hiển nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì bất thường.Người phụ nữ xa lạ kia vẫn cúi đầu, im lặng không nói, gương mặt chẳng thể hiện rõ là chấp nhận hay từ chối.Dương Gia Thịnh há miệng, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, mẹ hắn đã chặn lời trước:"Hai con một đứa ba mươi, một đứa hai mươi chín, đều không còn nhỏ, cùng là người quê, hiểu gốc biết rễ, rất xứng đôi.

Mau chóng giải quyết chuyện hôn nhân cho rồi, đỡ làm cả nhà phải lo lắng sốt ruột."

Cha mẹ đối phương lập tức hùa theo.Họ hàng cũng thi nhau góp lời, kể nhà ai đó mới hai mươi lăm mà đã có hai con, bảo hắn phải nhanh chóng lo liệu.Còn Dương Gia Mậu, người anh trai từng học hành tử tế của hắn, thì chỉ ngồi bên cạnh rót nước, châm trà, đưa thuốc, như thể tất cả những chuyện đang diễn ra đây đều hợp lý vô cùng.Dương Gia Thịnh lại bình tĩnh hẳn, thậm chí chẳng còn thấy tức giận.Hắn sờ sờ chiếc điện thoại trong túi, thẻ căn cước vẫn kẹp đằng sau ốp điện thoại.Không nói một lời, hắn ngồi xuống, nghe cả căn phòng rôm rả bàn chuyện.Ba mẹ hắn vốn còn lo hắn sẽ làm ầm lên, nên mới gọi thêm vài người họ hàng đến, nghĩ nếu hắn phản đối thì sẽ giữ chặt lại.

Giờ thấy hắn ngoan ngoãn như thế, trái lại có chút bất ngờ, tưởng hắn rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, chờ thêm một lát, cuối cùng cũng yên tâm.Mọi người trò chuyện rôm rả, nào là định ngày cưới, nào là cách thức tổ chức hôn lễ.

Dương Gia Thịnh vốn không hút thuốc, nhưng về quê vẫn chuẩn bị một bao, gặp ai cũng phát.

Buổi sáng đi một vòng, bao thuốc đã vơi sạch, hắn đứng dậy nói với mẹ:"Con ra ngoài mua thêm cây thuốc."

Bà thấy hắn biết điều, biết lo chuyện nhân tình thế thái, khoát tay bảo đi, tiện thể mua thêm một thùng rượu mang về.Hắn đồng ý, tay cầm mỗi chiếc điện thoại, rời khỏi nhà.Chẳng ai ngờ, hắn lại cứ thế mà chạy mất.Cả căn phòng rộn rã suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc mới nhận ra - Dương Gia Thịnh sao mãi chưa quay lại?Mẹ hắn gọi điện, không ai bắt máy.Cả đám họ hàng thay phiên gọi, từng người một đều bị chặn số.Mãi đến khi đã yên vị trên chuyến tàu cao tốc, Dương Gia Thịnh mới chịu bắt máy.Điện thoại vừa kết nối, mẹ hắn còn chưa kịp lên tiếng, Dương Gia Thịnh đã nói luôn:"Con là gay, thích đàn ông, đã có người yêu rồi, sau này con sẽ sống với anh ấy cả đời.

Đừng liên lạc với con nữa, cũng đừng gọi điện cho con."

Mẹ hắn chết sững: "Mày nói bậy cái gì thế!

Mày bị điên à!"

Dương Gia Thịnh bình thản: "Coi như tôi bị điên đi."

Mẹ hắn giận dữ: "Mày chạy cũng vô ích, bọn tao sẽ đến Nam Châu lôi mày về!

Có bệnh thì phải chữa!

Chữa xong rồi, đám cưới vẫn phải cưới!"

Dương Gia Thịnh nói: "Tiệm bánh bao đóng cửa lâu rồi, tôi cũng nghỉ làm ở đó.

Mọi người tìm không ra đâu, đừng mong đến làm loạn.

Nếu dám đến, tôi sẽ cho cả làng biết con trai bà là gay, sẽ đến đơn vị của Dương Gia Mậu làm ầm lên, để đồng nghiệp anh ta biết em trai anh ta thích đàn ông.

Tôi nói là làm, xem mọi người có dám cá không."

Nói xong, hắn cúp máy, chặn luôn số của mẹ.Khi Dương Gia Thịnh đến Nam Châu, đã chín giờ tối.

Hứa Thuận Hòa lái xe đến đón hắn.Tiệm bánh bao mùng sáu mới mở cửa, ban đầu Dương Gia Thịnh định mùng năm quay lại.Vừa gặp hắn, Hứa Thuận Hòa đưa ngay một chiếc bình giữ nhiệt, bên trong là trà nóng hổi.Dương Gia Thịnh uống một ngụm, cảm giác tay chân lập tức ấm lên.Hứa Thuận Hòa trách hắn: "Giữa mùa đông, đi xe cũng không mang bình giữ nhiệt, khát toàn uống nước khoáng lạnh ngắt!"

Dương Gia Thịnh ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

Hứa Thuận Hòa lấy làm lạ: "Hành lý đâu?

Để quên trên xe à?"

Dương Gia Thịnh khoát tay: "Em không mang hành lý."

"Sao thế?"

Hứa Thuận Hòa lập tức thấy có gì đó không ổn."

Anh, về nhà rồi nói."

Dương Gia Thịnh rũ rượi dựa vào ghế phụ, người cao lớn thế mà cuộn tròn lại, trông thật tội nghiệp.Hứa Thuận Hòa chạm tay lên trán hắn, kiểm tra nhiệt độ.Dương Gia Thịnh kéo tay anh nhà xuống, khẽ hôn một cái rồi nói: "Em đâu phải con nít, sốt hay không em tự biết mà."

"Chưa rửa tay đấy, đừng có hôn bừa."

Hứa Thuận Hòa cười, khởi động xe đưa hắn về nhà.Hai người gọi căn phòng thuê nhỏ của họ là "nhà".Vừa mở cửa, Dương Gia Thịnh lập tức ngửi thấy hương thơm của canh hầm lan tỏa khắp phòng.Hứa Thuận Hòa nói: "Chắc chắn em đói rồi, anh có hấp ít bánh xếp, còn có canh sườn hầm bào ngư, uống một bát cho ấm bụng."

Dương Gia Thịnh nhào tới ôm chặt lấy anh, hít sâu mùi hương trên người anh rồi nói: "Khuya thế này mà ăn bồi bổ vậy."

Hứa Thuận Hòa vỗ vỗ lưng hắn: "Sợ em đói."

"Em không đói."

Dương Gia Thịnh đáp.Hắn lẳng lặng ôm Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa vòng tay ôm lại, nhẹ nhàng xoa dọc sống lưng hắn.Lòng bàn tay ấm áp ấy như tiếp thêm cho hắn vô hạn dũng khí và sự bình yên, giống như một con thuyền cuối cùng cũng tìm được bến đỗ."

Rốt cuộc ai bắt nạt cún con nhà mình vậy?"

Hứa Thuận Hòa hôn nhẹ lên má hắn, hỏi.Hắn đã ba mươi tuổi, anh nhà đã bốn mươi mốt, nhưng trong mắt anh nhà, hắn vẫn mãi là chú chó con của anh.

Hắn không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống mà không có anh nhà bên cạnh.Dương Gia Thịnh kể lại chuyện đã xảy ra ở quê, bao gồm cả chuyện hắn vì tức giận mà công khai xu hướng thật của mình."

Em—"Hứa Thuận Hòa có lẽ định nói hắn quá bồng bột, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ trách móc, chỉ siết chặt vòng tay ôm hắn vào lòng."

Anh à, không phải em muốn tuyệt tình với họ... mà là họ quá đáng quá rồi..."

Dương Gia Thịnh than thở.

Ba mươi tuổi rồi, vậy mà một khi trở về bên anh nhà, những ấm ức chôn chặt bấy lâu lại cuộn trào như sóng.Hứa Thuận Hòa im lặng.Dương Gia Thịnh buông tay ra, lén quan sát sắc mặt anh nhà, khẽ giọng nói: "Anh... em biết anh không muốn em cắt đứt quan hệ với họ... nhưng mỗi năm họ mỗi quá đáng hơn!"

Hứa Thuận Hòa kéo nhẹ tai hắn: "Không phải anh không muốn em cắt đứt với họ, mà là anh lo lắng... nếu em thực sự tuyệt giao với gia đình, sau này—"Hứa Thuận Hoà muốn nói lại thôi.Dương Gia Thịnh không cho là đúng: "

Sau này thì sao chứ?

Em chẳng sợ đâu."

Hứa Thuận Hòa không nói thêm gì nữa, chỉ kéo hắn ngồi xuống ăn bánh xếp, uống canh nóng.Nói cũng lạ, suốt hơn mười năm qua, Hứa Thuận Hòa lúc nào cũng để tâm đến quan hệ giữa Dương Gia Thịnh và gia đình, luôn khuyên hắn nhẫn nhịn, đừng hoàn toàn cắt đứt.

Dương Gia Thịnh vẫn tưởng anh nhà luyến tiếc tình thân, không muốn hắn trở thành kẻ bơ vơ không nơi nương tựa.

Nhưng đến khi hắn thực sự đoạn tuyệt, không còn liên lạc gì nữa, Hứa Thuận Hòa lại chẳng hề phản đối.Chuyện này chưa qua bao lâu, hai người bắt đầu đi xem nhà.Về chuyện mua nhà, cả hai đã bàn bạc rất nhiều lần.

Họ không có giấy kết hôn, không thể cùng nhau dùng quỹ nhà ở công.

Dương Gia Thịnh dành dụm được mấy chục nghìn trong suốt hơn mười năm, nhưng vẫn chưa đủ.

Sau khi mua cửa tiệm, Hứa Thuận Hòa vừa trả góp vừa tiết kiệm thêm một ít.

Hai người quyết định dùng một phần quỹ nhà ở công của Dương Gia Thịnh, một phần vay thương mại, cùng nhau góp tiền đặt cọc, cùng nhau trả nợ, và cùng đứng tên căn nhà.Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng họ chọn được một căn hộ ưng ý - gần quán bánh bao, khu dân cư tốt, mọi mặt đều hoàn hảo.

Căn hộ rộng chín mươi mét vuông, hướng Bắc Nam, ở góc ngoài, tầng mười hai, không bị chắn tầm nhìn, ánh sáng tràn ngập - gần như hoàn mỹ.

Điểm trừ duy nhất là không thuộc khu vực trường học trọng điểm, nhưng họ không có nhu cầu này.Lúc sắp quyết định, Hứa Thuận Hòa đột nhiên nói: "Nhà chỉ cần đứng tên em là được."

Hai người cùng góp tiền, nhưng chỉ để một người đứng tên.Dương Gia Thịnh không hiểu: "Tại sao?"

Hứa Thuận Hòa nói: "Anh đã có một cửa tiệm rồi.

Hơn nữa, nếu bây giờ không ghi tên anh, sau này anh vẫn còn suất mua nhà lần đầu, đến khi có tiền lại có thể mua căn khác."

Nhưng một căn nhà, một khoản vay, cộng thêm khoản nợ của cửa tiệm, cũng đủ để họ trả suốt mấy chục năm rồi.

Làm gì có chuyện dễ dàng mua thêm căn nữa?Dương Gia Thịnh nói: "Vậy đứng tên anh đi, đến khi mua căn thứ hai thì sẽ ghi tên em."

Hứa Thuận Hòa kiên quyết không đồng ý.Dương Gia Thịnh khó chịu, cảm thấy bao năm qua mình đã chiếm quá nhiều lợi lộc từ Hứa Thuận Hòa, giờ ngay cả chuyện mua nhà anh nhà cũng muốn nhường cho hắn, hắn thật sự không yên lòng, không cam tâm.Hứa Thuận Hòa dỗ dành suốt mấy ngày, quyết định đã định là không thay đổi.Nhưng Dương Gia Thịnh vẫn nhất quyết không chịu, đến mức làm anh nhà bật cười vì tức."

Có phải em chịu thiệt đâu, sao nói mãi không nghe?"

Dương Gia Thịnh lầm bầm: "Nhưng anh chịu thiệt."

Hứa Thuận Hòa hết cách, đành dỗ, đành hôn, đành vuốt ve.

Đến khi trêu chọc khiến Dương Gia Thịnh nóng bừng lên, hắn liền nhào tới, hoang đường nửa ngày.Lúc Dương Gia Thịnh đang quấn quýt cuồng nhiệt, Hứa Thuận Hòa đột nhiên siết chặt chỗ chí mạng của hắn, vừa thở dốc vừa nói: "Em... em nghe lời anh đi... mai đi ký hợp đồng..."

Dương Gia Thịnh bùng nổ: "Em ở bên anh không phải vì tiền của anh!"

Nói rồi liền như con bò mộng lao vào trận chiến, quyết liệt như muốn cày xới cả cánh đồng.Sau đó, Hứa Thuận Hòa mệt đến mức không thốt nổi một lời, giọng cũng khàn đặc.Dương Gia Thịnh ôm lấy anh, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy anh nhà khẽ nói: "Em đúng là cún con ngốc, cứng đầu quá.

Chuyện này quyết rồi, anh là anh em, anh có quyền quyết định."

"Em... không muốn..."

Dương Gia Thịnh lẩm bẩm, mắt đã sắp khép lại."

Không muốn cũng phải muốn."

Hứa Thuận Hòa nói xong, im lặng một lúc lâu.Chờ đến khi Dương Gia Thịnh sắp thực sự ngủ say, anh mới chậm rãi lên tiếng."

Đứng tên em một mình, là để phòng bất trắc.

Những gì của anh sau này đều là của em, nhưng nhỡ đâu thì sao?

Nhỡ anh đi trước, có kẻ muốn tranh giành thì sao?

Chúng ta đâu thể kết hôn, em chẳng có quan hệ pháp lý với anh, em giành lại được à?"

Dương Gia Thịnh chợt tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến hoàn toàn.Trong chớp mắt, hắn lập tức hiểu "kẻ khác" là ai.Người khác, chính là gia đình của Hứa Thuận Hòa, những người có quyền thừa kế hợp pháp."

Em đúng là cún con ngốc, làm gì cũng không chừa đường lui.

Sau này chúng ta già rồi, không có con cái, nếu anh đi trước, em phải làm sao?"

"Nếu em không cắt đứt với nhà, biết đâu mai này cháu trai cháu gái còn nể tình ruột rà, chăm sóc em..."

Hứa Thuận Hòa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, giọng dịu dàng thủ thỉ như mọi đêm."

Em đó, làm gì cũng không có kế hoạch..."

Dương Gia Thịnh ôm chặt lấy anh nhà, không mở mắt.Hắn sợ rằng nếu mở mắt ra, nước mắt sẽ rơi mất.Vì sao hắn không có kế hoạch cho cuộc đời mình?Là bởi vì trong kế hoạch của Hứa Thuận Hòa, đã có hắn rồi.

Ở đâu cũng có hắn.Hắn chỉ cần nghe lời anh nhà là được.Mãi mãi, mãi mãi...__________________________________________Pi Pi: 2 chương cuối được đăng tải thành công là nhờ có raw của bạn YingieCassiopeia, cam xa mi ta người đẹp rất nhiều
 
Back
Top Bottom