Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích

[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 40


Hứa Thuận Hòa mất ngủ mấy ngày nay.Mỗi tối, khi tắt đèn và nằm xuống giường, đầu óc anh lại rối bời, không biết phải làm sao.

Anh cảm thấy như vậy không ổn, sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Dương Gia Thịnh, dù hắn chỉ mới 18 tuổi.

Hứa Thuận Hòa suy nghĩ mãi mà không thể ngủ được, trong khi ở phòng kế bên, Dương Gia Thịnh mỗi tối đều ngủ ngon lành, thậm chí có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của hắn.18 tuổi không có lo toan gì, thật tốt.Anh nghĩ rằng Dương Gia Thịnh mạnh mẽ hơn mình nhiều.

Mỗi khi anh gặp khó khăn, tinh thần dễ bị phân tán, không ngủ được.

Cả hai đều là người nông thôn, chẳng ai muốn sống trong cảnh tù túng, nhưng Dương Gia Thịnh lại rất tự do, rất kiên định.Cũng may những ngày Tết Âm Lịch không có gì gấp, nếu không anh đã cảm thấy hơi hoảng loạn khi làm việc vào ban ngày.

Anh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, trong khi Dương Gia Thịnh không có việc gì đã nhẹ nhàng nói: "Anh à, có phải anh không ngủ được không?

Anh lên ngủ đi, còn lại để em lo."

Anh định từ chối, nhưng sau vài ngày không ngủ được, đầu óc thực sự mệt mỏi.

Anh sợ nếu cứ như vậy sẽ gặp phải chuyện không hay, lại càng phiền phức, vì thế đành cởi tạp dề và lên lầu ngủ.Lúc ấy là 8 giờ 45 phút sáng, tuy không nhiều nhưng cũng không ít việc.

Còn một nồi sữa đậu nành mới làm xong, chưa kịp đổ vào bình giữ nhiệt, và hai khay bánh bao đang chưng.

Khách đến từng đợt, mỗi lần hai ba người một lúc.

Nếu không phải đã thuần thục công việc, một mình trong tình huống như vậy, chắc chắn cũng sẽ luống cuống, để khách phải đợi.Nhưng Dương Gia Thịnh làm việc rất tốt, không hoảng loạn, không vội vàng.Hứa Thuận Hòa nằm ở tầng hai, có thể nghe thấy dưới lầu tiếng thu ngân vang lên nhịp nhàng, đều đặn.Dương Gia Thịnh, nhóc cún con này, làm việc thật nhanh nhẹn.

Đầu óc hắn cũng rất minh mẫn, đơn hàng của khách, hắn chỉ cần nghe một lần là nhớ ngay.

Dù là nửa đêm thức dậy làm việc, hắn vẫn luôn bình tĩnh, không vội không loạn.

Đã dạy hắn một lần, là có thể làm theo trôi chảy, mạch lạc.

Hắn rất siêng năng, tay chân nhanh nhẹn, nhìn thấy việc là làm, không quan trọng việc đó có phải là công việc của mình hay không.

Một nhân viên rất đáng tin, quá đáng tin luôn.

Hứa Thuận Hòa đã nghĩ, sẽ truyền nghề làm bánh bao, màn thầu cho hắn, nếu sau này Dương Gia Thịnh muốn tự mình làm, anh cũng sẽ duy trì giúp hắn.

Anh còn định sau một năm, khi tiệm đủ ổn định, sẽ trả cho Dương Gia Thịnh một mức lương xứng đáng.Tất cả những kế hoạch tốt đẹp ấy đều bị Dương Gia Thịnh phá vỡ.Anh tự hỏi, cuối cùng mình nên giữ lại Dương Gia Thịnh, hay sa thải hắn?Nếu sa thải, hắn sẽ đi đâu?Hắn mới 18 tuổi, cao lớn, khỏe mạnh, và cuộc sống trước mắt còn rất rộng mở.

Hắn có thể trở lại công trường, tiếp tục làm việc với đồng hương, công trường kiếm được nhiều tiền, làm mấy năm là có thể về quê kết hôn.Tuy nhiên, công việc vất vả, mệt mỏi.

Dù mở cửa hàng sáng cũng không ít khó khăn, nhưng ít nhất là một nghề, tự chịu trách nhiệm với thu nhập, không phải nhìn sắc mặt người khác.Hơn nữa, nếu sa thải hắn, hắn biết ở nơi nào?

Dương Gia Thịnh như một chú cún con, yêu sự sạch sẽ và tự do.

Nếu trở lại công trường, chung sống với những người khác, có thể hắn sẽ cảm thấy khổ sở.

Còn nếu thuê nhà ngoài, cũng chỉ là một gánh nặng với người khác mà thôi.Ăn cũng ăn không ngon, ở cũng ở không tốt.Hứa Thuận Hòa nghĩ mãi rồi chìm vào giấc ngủ.Khi tỉnh lại, đã là gần 2 giờ chiều, trong tiệm vắng vẻ.

Dương Gia Thịnh không ở phòng chứa đồ bên cạnh, chắc hẳn đã dậy.

Hứa Thuận Hòa đói bụng, đi xuống lầu thì thấy Dương Gia Thịnh đang đứng dưới lầu rửa hành.Dương Gia Thịnh thấy anh không thoải mái, không đánh thức anh.

Buổi sáng tự đóng cửa hàng, rồi đi chợ mua thức ăn, mang về chuẩn bị làm công đoạn nhào nhân bánh bao cho buổi chiều, để anh nhà có thể ngủ thêm một chút.Thấy Hứa Thuận Hòa xuống, Dương Gia Thịnh lập tức dừng công việc, đóng vòi nước lại, hỏi lo lắng: "Anh ơi, có phải anh không thoải mái không?

Có cần đi khám bác sĩ không?"

Hứa Thuận Hòa lắc đầu: "Chỉ là không ngủ ngon, không có gì đâu."

Dương Gia Thịnh thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức mở lồng bàn, nói: "Anh, em làm chút đồ ăn cho anh, anh đói chưa?"

Hắn nấu hai món và một canh: cà rốt xào trứng, rau muống xào, và canh sườn bí đao.Hứa Thuận Hòa mở nồi cơm điện định dọn cơm, bất ngờ thấy nồi cơm còn nguyên.

Anh ngạc nhiên: "Em chưa ăn à?"

Dương Gia Thịnh vừa cho rau muống vào chảo sôi dầu vừa nói: "Em chờ anh mà."

Hứa Thuận Hòa nói: "Đã hơn 2 giờ rồi, em không đói à?"

Dương Gia Thịnh không để bụng: "Không muốn ăn một mình."

Hắn thêm tỏi vào rau muống, rắc chút muối và gia vị, rồi đậy nắp nồi, để mùi thơm bay lên, lan tỏa khắp phòng.Khi hắn dọn xong đồ ăn, Hứa Thuận Hòa đã xới đầy một chén cơm.

Dương Gia Thịnh cầm chén lên và ăn như thể đói lả.Nhìn hắn ăn, Hứa Thuận Hòa trong lòng mềm nhũn.Dương Gia Thịnh có tài nấu ăn, những món ăn như vậy không khó với hắn.

Tuy nhiên, với người không thoải mái, một bữa ăn nóng hổi, đầy hương vị nhẹ nhàng lại là sự an ủi tuyệt vời nhất.Từ khi một mình vào Nam Châu, không ai nấu cơm cho Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa đã quen với việc làm công, đã quen với việc ở thuê nhà hay sống chung trong các khu nhà trọ, cho đến khi anh mở quán nhỏ này, mới có được một căn phòng riêng, có một chút không gian riêng tư cho mình.Nhưng vẫn chỉ là một người ở trọ, đôi khi không khỏe, anh chỉ có thể chống đỡ để nấu vài món ăn đơn giản, hoặc ăn cơm hộp.Anh có thể sống một mình khá tốt, nhưng khi có người nấu cho anh ăn, khi có người chờ anh cùng ăn cơm, cảm giác ấy thực sự rất tuyệt vời."

Anh ơi, sao thế?

Ăn không vô ạ?"

Dương Gia Thịnh lo lắng hỏi.

"Em nấu cháo cho anh nhé?"

Hứa Thuận Hòa lắc đầu: "Không."

Một tháng tiếp theo, Dương Gia Thịnh như thể hiểu rõ Hứa Thuận Hòa đang khó xử.

Trong suốt thời gian đó, hắn không có hành động gì vượt qua giới hạn, không làm gì có thể khiến Hứa Thuận Hòa phải bận lòng; hắn cũng không nhắc lại những lời yêu thích hay khen ngợi về tính cách của Hứa Thuận Hòa nữa, cũng không đề cập đến những chuyện tình cảm.Ban đầu Hứa Thuận Hòa không cho hắn vào phòng, nhưng sau đó nhìn thấy hắn ngoan ngoãn, không ngăn cản nữa, rồi lại để hắn tự nhiên đi vào.Hắn ở trong phòng Hứa Thuận Hòa, không làm gì sai trái, cũng không nói ra những lời khó xử.

Họ chỉ ngồi uống trà, xem phim, trò chuyện với nhau như trước.Máy chiếu vốn là mua cho Dương Gia Thịnh, mỗi đêm như thế này, nếu không cho hắn vào xem, thì sao hắn có thể chịu đựng được cái cảnh nhàm chán này?Sau khi xem xong một bộ phim, đến lúc chuẩn bị đi ngủ, trước khi rời đi, Dương Gia Thịnh luôn đứng lâu nhìn Hứa Thuận Hòa, khẽ gọi: "Anh..."

Một tiếng "Anh", nhưng không có gì nhiều hơn thế.

Dương Gia Thịnh chỉ chậm rãi đứng dậy, đi dép lê, nhìn Hứa Thuận Hòa.

Ánh mắt của hắn, giống như một chú cún con nhìn chủ, ấm áp và dính dáng.

Nhìn như vậy, Hứa Thuận Hòa cảm thấy mình như bị tan chảy, cơ thể nóng bừng lên, thậm chí đầu gối cũng có cảm giác như bị nhói.

Cảm giác ấy giống như ngày hôm ấy, khi anh quỳ trên giường, bị giữ chặt, bị chạm vào.Anh chắc hẳn giận dữ, nhưng trước khi có thể phản ứng, Dương Gia Thịnh đã rời khỏi phòng, không làm thêm gì nữa.Lửa giận của anh còn chưa kịp bốc cháy lên, chỉ như một làn khói mỏng, chẳng có gì cả.Hứa Thuận Hòa biết người trưởng thành làm việc thường phải quyết đoán, không để lại đường lui.Nhưng thực ra, anh giống Dương Gia Thịnh, không thích ăn một mình, cũng không thích sống một mình.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 41


Bọn họ vẫn như xưa, "Bảo đảm bạn sẽ thích" tất cả đều diễn ra bình thường.

Hai người cứ thế theo thói quen, ăn cơm, thậm chí giống như những lần trước, cùng nhau đi xem phim mới.Tất cả đều giống như trước kia, nhưng thực ra, trong bóng tối của rạp chiếu phim, Hứa Thuận Hòa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, có một chút hồi hộp.

Anh không dám quay đầu nhìn Dương Gia Thịnh, nhưng qua ánh sáng màn hình, anh có thể cảm nhận được rằng Dương Gia Thịnh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn mình.

Đôi khi, thậm chí là nhìn lâu.Hứa Thuận Hòa nghĩ, không sao cả, ra rạp chiếu phim thì ổn thôi.Sau khi xem xong phim, họ ngồi xe buýt trở về.

Từ trạm dừng tới "Bảo đảm bạn sẽ thích" chỉ vỏn vẹn mấy trăm mét, nhưng hai người lại lâm vào một sự im lặng kỳ lạ.Đầu xuân, tháng tư, không khí vẫn khá ấm.Họ bước đi sát vai nhau, ban đầu trò chuyện vài câu về bộ phim vừa xem, rồi lại đột nhiên không biết nói gì nữa.

Hôm nay trời khá đẹp, đã 8 giờ nhưng đường phố vẫn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại.

Nhưng Hứa Thuận Hòa chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện của Dương Gia Thịnh bên cạnh—những cử động của cơ thể hắn, tiếng quần áo cọ xát, bước đi nhanh chậm, hơi thở của hắn...Đó là tín hiệu nguy hiểm, không ổn rồi.Anh đã 30 tuổi, còn Dương Gia Thịnh mới chỉ 18.Anh không nên, cũng không thể.Hứa Thuận Hòa biết rõ tình huống của mình.

Họ sống quá đơn điệu.

Dương Gia Thịnh có thể vì cái vòng tròn nhỏ này mà sinh ra chút hảo cảm với anh, nhưng hắn mới chỉ 18 tuổi, sẽ sớm gặp gỡ nhiều người khác.

Đến lúc đó, Hứa Thuận Hòa sẽ chẳng là gì cả.

Anh đã lớn tuổi, lại chẳng có gì nổi bật, cũng chẳng đẹp trai lắm.Trong khi Dương Gia Thịnh lại rất đẹp trai, rất cuốn hút.Chỉ cần Dương Gia Thịnh rời khỏi tiệm bánh bao, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn.

Hắn cao lớn, tính cách lại trầm ổn, ai mà không thích hắn cơ chứ?Hứa Thuận Hòa biết rõ mình đã lâu không nghĩ đến phương diện này, cũng chẳng tiếp xúc với ai.

Đến tuổi 30, bị người trẻ tuổi trêu chọc, anh cảm thấy không thể chịu nổi.Không ai lại không thích sự tươi trẻ, sự nhiệt huyết tràn đầy.Nhưng lý trí còn sót lại mỗi ngày đều nhắc nhở anh không nên bắt đầu một mối quan hệ vô vọng.

Anh đã lớn tuổi, anh phải gánh vác trách nhiệm, phải suy nghĩ cho Dương Gia Thịnh.Hứa Thuận Hòa giống như con đà điểu, vùi đầu vào cát, giả vờ không biết tâm tư của Dương Gia Thịnh, giả vờ rằng mọi thứ vẫn như trước, mỗi ngày đều giống nhau.Có lẽ theo thời gian, tâm tư của Dương Gia Thịnh sẽ nhạt dần đi, họ vẫn có thể giữ mối quan hệ như những anh em thuần túy.

Hứa Thuận Hòa gần như tự lừa dối bản thân nghĩ như vậy.Trong lúc Hứa Thuận Hòa vẫn còn do dự, những ngày tháng cứ thế trôi qua.Mùa mưa dầm nhanh chóng đến."

Bao ngươi thích" vốn dĩ không có ban công để phơi đồ, mùa mưa đến, quần áo càng không thể phơi khô.

Mỗi tối, Hứa Thuận Hòa lại đem những bộ quần áo ẩm ướt trong ngày lên phòng nhỏ, treo lên giá để gió ấm thổi khô, mất cả nửa giờ.

Những bộ đồ ẩm ướt mới gần như khô.Phòng nhỏ bị thổi đến nóng hầm hập, lại chật chội, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Hứa Thuận Hòa thường xuyên muốn điều chỉnh một chút quần áo và hướng gió, thổi xong mặt trước của quần áo, lật qua thổi mặt sau, rồi mới làm xong.

Anh bảo Dương Gia Thịnh đi xuống lầu chơi game, nhưng Dương Gia Thịnh không chịu, một mực phải ở lại ngồi chờ đợi.Khi quần áo khô, không khí trong phòng cũng khô ráo hơn nhiều.Dương Gia Thịnh mặc áo ngủ, ngồi trên giường Hứa Thuận Hòa chơi trò chơi video, đôi khi nhìn sang những bộ quần áo đang phơi bên cạnh.Hứa Thuận Hòa giặt giũ đồ của cả hai, kể cả quần lót.Trước đây, anh thường không nghĩ ngợi gì mà giúp Dương Gia Thịnh giặt quần áo, kể cả quần lót.

Nhưng từ khi phát hiện một vết nghi ngờ trên quần lót của Dương Gia Thịnh, anh đã không bao giờ không biết xấu hổ làm như vậy nữa.Lúc gấp quần áo, anh cảm thấy lòng bàn tay mình chợt nóng lên.Quần lót của Dương Gia Thịnh lớn hơn anh một cỡ, sau khi hong khô, phía trước hơi phồng lên, như thể đang phô bày đường nét đặc trưng của người mặc.Hứa Thuận Hòa vội vàng gấp lại, chỉnh đốn một chút rồi thu dọn xong."

Anh ơi."

Dương Gia Thịnh gọi anh.Anh quay đầu: "Ơi?"

Dương Gia Thịnh lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt chuyên chú đến mức khiến người ta hoảng hốt.Hứa Thuận Hòa chưa bao giờ bị ai nhìn chuyên chú như vậy."

Lỗ tai anh đỏ rồi."

Giọng cậu khẽ khàng.Hắn đưa tay lên, như muốn chạm vào tai Hứa Thuận Hòa, nhưng rồi lại nhịn xuống, thu tay về.Giây phút đó, tựa như một bí mật thầm kín trong lòng bị ai đó chạm vào, khiến Hứa Thuận Hòa sững sờ.

Sắc mặt anh đỏ bừng, nhất thời không thốt nên lời.

Dương Gia Thịnh vẫn nhìn anh chăm chú, ánh mắt từ vành tai anh, trượt xuống gương mặt, cuối cùng dừng lại trên môi anh.Ánh nhìn ấy quá rõ ràng.Rõ ràng đến mức khiến Hứa Thuận Hòa không tự chủ được mà nhấp nhấp môi.Chỉ là bị nhìn như vậy thôi, anh đã cảm giác môi mình như sắp cháy bỏng.Dương Gia Thịnh hơi nhích lại gần.Hứa Thuận Hòa biết mình nên lùi về sau, nhưng ánh mắt anh lại dừng trên môi Dương Gia Thịnh.

Đôi môi của chàng trai trẻ không quá dày cũng không quá mỏng, vừa vặn đẹp, môi trên hơi cong lên, như thể đang mời gọi người ta đến cắn mút.Hứa Thuận Hòa không nhúc nhích.Hương thơm trên người Dương Gia Thịnh len lỏi vào mũi anh.Đó là hương vị đặc trưng của người trẻ tuổi—khô ráo, sạch sẽ, xen lẫn chút gì đó bồng bột nhưng căng tràn sức sống.Video ngắn trên mạng từng nói, đây gọi là hormone.Con người không thể thoát khỏi sự khống chế của hormone.

Nếu hormone của một người có sức hấp dẫn trí mạng đối với bạn, thì giữa hai người không thể nào chỉ tồn tại một mối quan hệ thuần túy.Hứa Thuận Hòa khẽ run.Anh cũng là đàn ông, cũng có khát vọng của riêng mình.Anh cũng sẽ muốn hôn môi, muốn vuốt ve, muốn ôm siết lấy ai đó.Nhưng hôn môi và vuốt ve là không được.Đối với người đồng giới lại càng không được.Trăm ngàn lần không được.Dương Gia Thịnh càng lúc càng gần, còn Hứa Thuận Hòa run rẩy mỗi lúc một rõ ràng.Dương Gia Thịnh nhận ra điều đó, ánh mắt dịu xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, kéo anh về phía mình.Nhưng ngay khoảnh khắc quan trọng nhất, Hứa Thuận Hòa cắn răng, dứt khoát quay mặt đi.Nụ hôn ấy rơi xuống làn da chỗ cổ bên dưới vành tai anh.Đôi môi của chàng trai trẻ rất mềm, rất nóng, như than hồng đang âm ỉ cháy, nóng đến mức khiến Hứa Thuận Hòa run bần bật.Da thịt nơi cổ anh tê rần.Nụ hôn ngoài dự đoán không thành, Dương Gia Thịnh đành buông vai Hứa Thuận Hòa ra.Hắn thấp thỏm, ánh mắt đầy lo lắng nhìn anh, trông cứ như một chú cún con sợ bị chủ nhân trách mắng.Nhưng làm sao Hứa Thuận Hòa có thể giận hắn được?Không phải chính anh đã để tình huống này xảy ra hay sao?Ngay từ giây phút đầu tiên khi bị ánh mắt ướt át của chàng trai trẻ nhìn chằm chằm, anh đã nên phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Nhưng anh không làm thế.Thậm chí, trong một khoảnh khắc ích kỷ nào đó, anh đã lặng lẽ mong chờ một điều không nên mong chờ.Cuối cùng, Hứa Thuận Hòa chỉ khẽ thở ra, nói nhẹ như gió thoảng:"Ngủ đi.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 42


Không biết vì sao, Dương Gia Thịnh dường như rất hiểu Hứa Thuận Hòa, hoặc có lẽ phải nói, hắn cực kỳ nắm rõ suy nghĩ của anh.Hắn biết chính xác khi nào nên tỏ ra ngoan ngoãn, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cũng rất rõ ràng, khi nào lòng dạ Hứa Thuận Hòa bắt đầu buông lỏng, hắn có thể tiến thêm một bước, có thể nhẹ nhàng vượt qua ranh giới một chút.Mùa mưa dai dẳng trôi qua rất nhanh, trời lại quang, căn nhà cũng trở nên khô ráo, dễ chịu hơn.Dương Gia Thịnh thường lén đến gần khi Hứa Thuận Hòa đang nấu cơm, áp sát lưng anh, giả vờ muốn nhìn xem anh đang xào món gì.

Đến khi thấy anh chuẩn bị phát cáu, hắn lập tức lùi ra sau, như chưa từng bén mảng đến.Lúc ăn cơm, hắn cứ vừa nhai vừa nhìn anh.

Chỉ cần Hứa Thuận Hòa liếc mắt sang, hắn sẽ nhanh chóng thu ánh mắt lại, dừng trên mấy đĩa thức ăn trên bàn, giả vờ như bản thân chỉ đang chuyên tâm dùng bữa.Khi Hứa Thuận Hòa tắm rửa xong bước ra, hắn nhìn anh rất lâu.

Nhìn đến mức gương mặt đỏ bừng vì hơi nước, đến cả vành tai cũng nóng lên.

Trước khi bước vào phòng tắm, hắn còn thấp giọng nói một câu:"Anh à, trong này thơm thật."

Rồi sau đó, hắn ở trong đó tận bốn mươi phút.Hứa Thuận Hòa không còn đến gõ cửa hỏi nữa, cũng chẳng thèm hỏi hắn sao vậy, vì sao tắm lâu đến vậy.Giữa tháng Tư, Hứa Xương An gửi một kiện hàng chuyển phát nhanh đến.Bên trong là hai bộ quần áo mùa hè và một chiếc máy massage vai cổ chạy điện.

Cậu nhóc dùng học bổng để mua, gửi cho anh trai mình, nói rằng anh cả làm bánh vất vả quá, lúc rảnh rỗi có thể dùng để thư giãn.Hứa Thuận Hòa vui lắm.Vui vì em trai có học bổng, cũng vui vì em ấy vẫn nhớ đến anh.Tối hôm đó, sau khi đóng cửa hàng, anh lấy máy massage ra, cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng rồi bật lên thử.Máy rung đến mức làm tê dại cả bả vai, anh cũng không biết là tốt hay không tốt nữa.Dương Gia Thịnh ngồi bên cạnh nhìn, không che giấu nổi sự khó chịu, lầm bầm: "Rung đến ong ong cả lỗ tai."

Hứa Thuận Hòa nhìn ra tâm tư nhỏ của hắn, cảm thấy buồn cười, bèn nói: "Anh thấy cũng khá ổn, em thử xem?"

Dương Gia Thịnh lập tức cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, chống tay xuống sàn làm động tác hít đất.Vừa làm vừa nói: "Vận động một chút là khỏe ngay, cần gì phải dùng máy massage."

Nói xong liền làm liền hai mươi cái hít đất.Hứa Thuận Hòa vội bảo: "Em mới tắm xong đấy, đừng để ra mồ hôi nữa."

Lúc này Dương Gia Thịnh mới chịu dừng lại, đứng lên.Hắn còn có thể làm nhiều hơn nữa, hai mươi cái chỉ khiến hơi thở có chút rối loạn, cơ thể hơi nóng lên.

Vì vậy, hắn không lập tức mặc lại áo sơ mi mà cầm lên phe phẩy quạt gió.Do vận động, cơ bắp trên cánh tay căng lên, bờ vai cùng tấm lưng lộ ra những đường nét rắn rỏi, đẹp mắt—thứ đường cong chỉ những chàng trai trẻ tuổi mới có, tràn đầy sức sống và sự tươi mới.Hứa Thuận Hòa hơi hoảng hốt thu ánh mắt lại, vội tắt đi chiếc máy massage trong tay.Dương Gia Thịnh không nhận ra, lại thò qua cầm hai bộ quần áo lên xem, nhíu mày chê bai: "Già quá, chẳng hợp với anh chút nào."

Chỉ là hai chiếc áo polo bình thường, Hứa Thuận Hòa lại thấy rất ổn, bèn nói:"Già á?

Cũng hợp với tuổi anh mà."

Dương Gia Thịnh lộ vẻ không đồng tình: "Không hợp với anh, trông anh trẻ lắm."

"Đã ba mươi rồi."

Hứa Thuận Hòa vừa thu quần áo vừa tránh nhìn hắn."

Mới 30."

Hứa Thuận Hòa bật cười: "Quà của em trai anh tặng anh, em xét nét cái gì?"

Dương Gia Thịnh tỏ ra không vui, lẩm bẩm:"Dùng nhiều tiền như vậy, mua đại mấy thứ là lừa gạt anh thôi..."

Hứa Thuận Hòa cười, xoa đầu hắn thật mạnh, lòng bàn tay chạm phải mái tóc mềm mại, có chút hơi ấm:"Được rồi, biết là em lo cho anh.

Nhưng không thể nói kiểu đó..."

Cún con này rõ ràng là chẳng chịu phục ai, chỉ ngoan ngoãn trước mặt Hứa Thuận Hòa.

Người khác đến gần anh, hắn liền gầm gừ, tỏ vẻ khó chịu, bất mãn, thậm chí còn khinh bỉ.Càng lúc càng tiến gần hơn, đến mức Hứa Thuận Hòa có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ cơ thể hắn, như thể muốn thiêu đốt người ta.Còn dùng ánh mắt ướt át đó mà nhìn anh.Trong ánh mắt ấy chứa đựng quá nhiều thứ, như thể muốn nuốt chửng Hứa Thuận Hòa vào trong.Hứa Thuận Hòa cảm thấy cổ họng khô khốc:"Được rồi, ngủ đi thôi."

Dương Gia Thịnh kinh ngạc: "Bây giờ á?

Mới có hơn 7 giờ!"

Hứa Thuận Hòa vội quay đầu đi, sợ nhìn thấy bờ vai rắn chắc của hắn , sợ ánh mắt khẩn thiết ẩn chứa nét cầu xin kia, chỉ có thể xua tay, nói đại một câu:"Hôm nay anh hơi mệt."

"Nhưng mà em còn muốn ngồi với anh thêm một lúc nữa."

Dương Gia Thịnh nói, đưa tay kéo lấy vai anh.Hứa Thuận Hòa đẩy tay hắn ra: "Cả ngày đã ở cạnh nhau rồi, còn ngồi thêm cái gì nữa?"

"Nhưng ban ngày ai cũng bận làm việc, có nói chuyện được với anh đâu."

Dương Gia Thịnh bĩu môi, giọng đầy ấm ức.Câu này khiến lòng Hứa Thuận Hòa mềm nhũn.Anh bỗng có một xúc động mãnh liệt muốn quay lại ôm lấy cún con nhỏ, muốn xoa xoa khuôn mặt hắn, muốn hôn lên trán hắn để vỗ về—Không được.

Như thế không thể nào được."

Ngủ đi, mai anh nói chuyện với em."

Hứa Thuận Hòa nói.Dương Gia Thịnh đành phải rời về căn phòng chứa đồ nhỏ, bây giờ hắn không dám trái lời Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa tắt đèn, nằm xuống, nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ.Anh vốn không mệt, chỉ kiếm cớ để đuổi Dương Gia Thịnh ra ngoài.

Ngày càng không thể ở cạnh hắn lâu, cứ tiếp tục như vậy, giống như bây giờ, tim sẽ rối loạn mất.Anh hiểu rất rõ, nếu muốn dứt khoát cắt đứt ý niệm của Dương Gia Thịnh, chỉ cần bảo hắn rời khỏi tiệm bánh bao là được.

Rời đi rồi, dù có suy nghĩ gì đi nữa, theo thời gian cũng sẽ phai nhạt.Nhưng anh không làm được.Mà anh cũng chẳng dám chấp nhận tình cảm của Dương Gia Thịnh.Dương Gia Thịnh mới 18 tuổi, dù thế nào đi nữa, cũng chỉ mới 18.

Ở tuổi đó, tâm tư chắc chắn là chân thành, điều này anh tin.

Nhưng đến khi 30 tuổi, 40 tuổi thì sao?Nói cho cùng, Hứa Thuận Hòa không dám đánh cược.

Anh không thể cá cược vào một ván mà khả năng thắng quá thấp.

Anh cảm thấy mình không chịu nổi kết cục nếu thua.Nằm trong bóng tối, Hứa Thuận Hòa trằn trọc suy nghĩ, nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại.Lâu thật lâu mà vẫn không tài nào ngủ được.Khu phố này của bọn họ phần lớn là hàng quán ăn uống, mấy tiệm cơm nhỏ, xung quanh toàn khu chung cư cũ.

Tầm 9 giờ tối, mọi thứ dần chìm vào tĩnh lặng.Trong căn phòng tối, dần dần vang lên tiếng thở dốc của Dương Gia Thịnh.Hứa Thuận Hòa vốn tưởng rằng hắn đã ngủ từ lâu, không ngờ sau khi ánh sáng từ chiếc điện thoại bên phòng bên kia tắt đi, lại bắt đầu vang lên những âm thanh có phần... bất thường.Chiếc giường dưới lưng như thể bốc cháy, hun đến mức cả người Hứa Thuận Hòa khô nóng, cổ họng khát khô.Anh không thể khống chế bản thân mà nghĩ đến... bàn tay to lớn của Dương Gia Thịnh...Hứa Thuận Hòa nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng quãng thời gian đầy xấu hổ này.

Nhưng cún con nhỏ vẫn không ngừng thở gấp, âm thanh ma sát khe khẽ cứ vang lên trong bóng tối, kéo dài đến mức khiến da đầu anh tê dại.Anh nằm im trên giường, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Chỉ sợ mình vừa trở mình, Dương Gia Thịnh sẽ phát hiện ra anh vẫn còn thức.Vô thức, toàn thân anh cứng đờ.Cảm giác căng cứng đến mức lưng cũng hơi nhức nhối, mà Dương Gia Thịnh thì vẫn chưa dừng lại!Hứa Thuận Hòa cẩn thận cử động một chút, hơi trở mình.Chiếc giường cũ kỹ giá rẻ lập tức kêu lên một tiếng kẽo kẹt.Hứa Thuận Hòa khựng lại.Bên kia, tiếng thở gấp cũng ngưng bặt.Hứa Thuận Hòa khẽ thở phào.

Như vậy cũng tốt, chỉ cần anh không lên tiếng, không vạch trần, thì cả hai đều không thấy xấu hổ..."

Anh ơi, anh chưa ngủ à?"

Dương Gia Thịnh bỗng nhiên cất giọng.Hứa Thuận Hòa không muốn trả lời.Dương Gia Thịnh lại tiếp tục hỏi: "Anh ơi... có phải anh vẫn chưa ngủ không...?

Anh đang lừa em, đúng không..."

Hứa Thuận Hòa đành phải đáp: "Anh ngủ rồi, bị em làm thức dậy."

Có lẽ bóng tối đã tiếp thêm dũng khí cho Dương Gia Thịnh, hắn bỗng thốt lên một câu trực diện đến mức khiến người ta khó xử: "Anh cố ý nói vậy để đuổi em sang đây đúng không?"

"Đừng nói linh tinh."

Hứa Thuận Hòa nói, "Trời tối rồi, ngủ đi.

Mai còn phải làm bánh bao."

Bên kia rơi vào im lặng một lúc, sau đó giọng Dương Gia Thịnh lại vang lên, mang theo hơi thở nặng nề:"...Em... em không ngủ được."

"Không ngủ được cũng phải ngủ."

"Anh..."

Giọng hắn có chút ngập ngừng, mang theo hơi thở đứt quãng đầy khả nghi.

"Anh... anh có thể... có thể trò chuyện với em một chút không...?"

Hứa Thuận Hòa như bị một hòn than hồng thiêu cháy ngay đỉnh đầu, suýt chút nữa thì bùng nổ.

Anh muốn mở miệng mắng Dương Gia Thịnh một trận, nhưng vừa lên tiếng, giọng nói lại run rẩy đến mức chẳng có chút sức lực nào."

Em... em mau ngủ đi...

Đêm hôm khuya khoắt, đừng có nói linh tinh..."

"Anh à... anh nói chuyện với em đi...

Em thích nghe anh nói..."

"Dương...

Dương Gia Thịnh!"

Hứa Thuận Hòa siết chặt góc chăn."

Anh ơi, em thật sự muốn chạm vào anh, vừa rồi đã muốn chạm vào anh rồi..."

"Câm... câm miệng!"

Hứa Thuận Hòa giận dữ quát khẽ, nhưng giọng nói mềm nhũn như thể không có chút lực uy hiếp nào."

Nói chuyện cũng không được sao?

Em chỉ nói thôi mà...

Em muốn chạm vào tai anh... muốn véo nhẹ nó... muốn chạm vào cổ anh...

Lần trước chạm vào một cái, anh đã run đến mức lợi hại như vậy..."

"Đừng nói nữa......"

"Vừa rồi anh xoa đầu em...

Em... em đã cứng rồi...

Anh à, xin lỗi...

Em không muốn vậy, em cũng không biết tại sao lại như vậy...

Nhưng chỉ cần đến gần anh, là em không nhịn được..."

Hứa Thuận Hòa nghiêng người sang bên, kẹp chặt hai chân, cố gắng áp chế sự khó chịu nơi hạ thân.Nhưng bên kia, tiếng thở dốc vẫn vang lên không dứt, kèm theo âm thanh cọ xát nhỏ vụn.Kéo dài đến hơn mười phút, mọi thứ mới đột nhiên chìm vào im lặng.Hứa Thuận Hòa nghe thấy tiếng rút khăn giấy.

Nghe thấy tiếng thay quần áo sột soạt.Anh vẫn kẹp chặt hai chân, giữa hai đùi đã ướt đẫm một mảng.Anh không biết phải làm sao, cũng không dám ngồi dậy.

Chỉ cần anh nhúc nhích, người bên kia chắc chắn sẽ nghe thấy.Anh cứ nằm như vậy thật lâu, cho đến khi cảm giác lành lạnh bủa vây, cho đến khi bên kia vang lên tiếng ngáy khe khẽ.Lúc này, anh mới rón rén ngồi dậy, thay quần áo.Rồi trong sự chán ghét chính mình đến cực hạn, anh chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 43


Ban ngày, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.

Hai người cùng làm việc, bán bánh bao, đến trưa và chiều tối lại như cũ cùng nhau nấu cơm, ăn cơm trong yên lặng.

Giống như chuyện xảy ra đêm qua chưa từng tồn tại.Nhưng thời gian ban ngày trôi qua rất nhanh, bóng tối cũng đến rất mau.Hứa Thuận Hòa giống như con chim nhỏ đã bị kinh động, vừa thấy mặt trời lặn là chỉ muốn tìm một chỗ mà trốn đi.

Anh tranh thủ lúc Dương Gia Thịnh xuống lầu tắm rửa, vội vã chui vào phòng mình, đóng chặt cửa.Mới chỉ hơn sáu giờ!Thực ra, anh không nên tỏ ra sợ hãi và lùi bước đến mức này.

Anh nên giống như lần đầu tiên từ chối Dương Gia Thịnh, đường hoàng mà nói với hắn rằng không thể.Nhưng anh phát hiện ra bản thân làm không được.Anh bật đèn lên, ngồi trong phòng bất an chờ đợi, đợi đến lúc Dương Gia Thịnh lên lầu.Cả ngày hôm nay, anh đã nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng nghĩ đến, nếu thực sự không còn cách nào khác, thì đành phải thuê một căn phòng bên ngoài, bảo Dương Gia Thịnh dọn ra đó ở.

Chỉ cần hắn đúng giờ đến quán làm việc là được.

Chỉ cần thời gian ngoài công việc không ở bên nhau, Dương Gia Thịnh sẽ không thể làm gì, và rồi những ý nghĩ của hắn cũng sẽ dần dần phai nhạt.Anh thấp thỏm chờ đợi.Từ khi đặt chân đến Nam Châu đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng loạn đến vậy, lần đầu tiên không biết phải làm sao.Ngay cả khi rời quê nhà lần đầu, trong túi chỉ vỏn vẹn hai trăm đồng, anh cũng chưa từng hoảng hốt.

Bởi vì anh có tay có chân, anh biết mình phải làm gì để sống, chỉ cần chịu khó một chút, chịu khổ một chút, anh vẫn có thể cho mình một chốn dung thân.Anh vẫn luôn nghĩ, nếu như bây giờ, khi đã ba mươi tuổi, anh có thể quay ngược thời gian trở lại năm mười chín tuổi, nhất định anh sẽ rất tự nhiên mà đối diện với tất cả, sẽ không sợ hãi, không bối rối như ngày đó nữa.Nhưng khi chuyện xảy ra ngay trước mắt, anh mới nhận ra rằng mình vẫn hoảng sợ.Anh thích một cậu trai mười tám tuổi.Mười tám tuổi, với anh, vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thật sự trưởng thành.

Dù có là tuổi thành niên theo pháp luật đi chăng nữa, thì vẫn là mười tám tuổi!Tại sao lại là mười tám tuổi?Nếu là hai mươi tám thì tốt biết bao.

Ba mươi tám tuổi cũng được.

Như thế, anh sẽ có thể bình tĩnh suy xét đến khả năng giữa hai người, cũng sẽ vui vẻ đón nhận tình cảm từ đối phương.Nhưng tại sao... lại là mười tám tuổi chứ?Hứa Thuận Hòa thở dài."

Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?"

Không biết từ lúc nào, Dương Gia Thịnh đã bước vào phòng, đứng bên cạnh anh, vừa lau mái tóc còn ướt, vừa tò mò nhìn anh.Cậu cún con năm nào giờ lại cao thêm, có lẽ đã chạm mốc 1m85.

So với năm trước mới đến, giờ đây hắn đã có thêm nhiều thịt, không còn là cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt ngày ấy nữa, mà là một chàng trai cao lớn, vai rộng chân dài, dáng người gầy nhưng săn chắc.

Để thuận tiện hơn, hắn đã tự mình cắt đi mái tóc mềm mượt, chỉ vào tiệm cắt tóc nhỏ ở cuối phố cắt gọn thành kiểu tóc húi cua, làm lộ rõ từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.

Làn da vốn rám nắng khi còn làm việc ở công trường giờ đã nhạt bớt sau gần một năm ở tiệm bánh bao.

Chưa đầy một năm, cậu thiếu niên ấy đã hoàn toàn lột xác thành một người đàn ông trưởng thành.Phải đến tận bây giờ, khi Dương Gia Thịnh một lần nữa thổ lộ, một lần nữa làm ra những hành động vượt quá giới hạn, Hứa Thuận Hòa mới thật sự nhận ra—trước mặt anh không còn là một đứa trẻ nữa, mà là một người đàn ông thực thụ.Dương Gia Thịnh vẫn chăm chú nhìn anh, ánh mắt tò mò như cũ.Toàn thân hắn đã thay đổi, duy chỉ có đôi mắt vẫn chưa kịp trưởng thành—vẫn là ánh mắt của một chú cún con bám người, vừa dính vừa ướt át.Hứa Thuận Hòa nói: "Ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói với em."

Dương Gia Thịnh không chút do dự, ngồi khoanh chân ngay dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn anh.Hứa Thuận Hòa cau mày: "Lau khô tóc đi, không sợ nền nhà bẩn à."

Dương Gia Thịnh tùy tiện lau thêm vài cái, ném khăn lên ghế, chẳng mấy để tâm: "Ngày nào anh cũng lau dọn sạch sẽ mà."

Nói xong, cười hì hì nhìn Hứa Thuận Hòa.Hứa Thuận Hòa phát hiện mình hoàn toàn không có cách nào đối phó với Dương Gia Thịnh khi hắn như thế này.

Rõ ràng tối qua còn táo bạo đến vậy, vậy mà bây giờ lại làm bộ chẳng biết gì, cứ tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.Hứa Thuận Hòa siết chặt tay, nói thẳng: "Anh định thuê một căn phòng bên ngoài cho em, em dọn ra đó đi.

Chỉ cần đến tiệm làm việc đúng giờ, ăn cơm là được."

Dương Gia Thịnh ngây ngẩn cả người.Hứa Thuận Hòa tiếp tục: "Tiệm quá nhỏ, ngay cả cái giường lớn hơn một chút cũng không đặt được.

Em cao lớn thế này, ngủ trên chiếc giường tám mươi phân thật sự rất khó chịu."

Dương Gia Thịnh lắc đầu: "Em không thấy khó chịu."

Hứa Thuận Hòa không nhìn đôi mắt hắn, hơi nghiêng đầu tránh đi: "Tìm phòng gần đây một chút, như vậy em đến tiệm cũng tiện.

Ngày mai anh đi hỏi bên môi giới, xung quanh có nhiều khu chung cư, chắc chắn sẽ tìm được chỗ thuê.

Cứ tính vào tiền lương, tiền nhà anh lo."

"Em không dọn đi."

Dương Gia Thịnh cắn răng.Không gian chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Hứa Thuận Hòa mới cất tiếng: "Em rõ lý do vì sao anh muốn em dọn ra.

Chuyện này không cần bàn bạc.

Nếu em vẫn muốn tiếp tục làm việc ở tiệm, thì nhất định phải dọn ra ngoài.

Cứ tiếp tục thế này, không ổn."

"Anh muốn đuổi em đi?"

Dương Gia Thịnh hỏi.Câu hỏi này khiến lòng Hứa Thuận Hòa khẽ run lên, cuối cùng anh cũng nhìn về phía Dương Gia Thịnh.

Dương Gia Thịnh lao tới, quỳ xuống đất, ôm chặt lấy eo Hứa Thuận Hòa không chịu buông, liên tục cầu xin: "Em không muốn dọn ra ngoài!

Anh à, em không dọn ra ngoài!"

Hứa Thuận Hòa nhẹ nhàng đẩy bờ vai hắn, giải thích: "Không phải đuổi em, chỉ là chuyển ra ngoài ở thôi."

"Em không cần."

Dương Gia Thịnh nói.Hứa Thuận Hòa bất lực, lẩm bẩm: "Không thể cứ như vậy mãi..."

Dương Gia Thịnh ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào anh, chậm rãi hỏi: "Anh, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì?

Em cảm thấy, anh không hề ghét em.

Anh—""Đó chỉ là em cảm thấy."

Hứa Thuận Hòa lập tức cắt ngang."

Nhưng..."

Dương Gia Thịnh vẫn nhìn anh, ánh mắt dần trở nên nóng rực: "Khi em chạm vào anh, khi em đến gần anh... anh run rẩy mạnh như vậy—""Dương Gia Thịnh!"

Hứa Thuận Hòa đề cao thanh âm, "Đừng nói nữa!"

Dương Gia Thịnh im lặng, chăm chú nhìn anh, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt anh.

Một lát sau, hắn cất giọng: "Em không dọn đi, trừ khi anh để em hôn một chút."

Hứa Thuận Hòa khiếp sợ nhìn hắn.Dương Gia Thịnh da mặt dày nói: "Hôn môi."

"Nói hươu nói vượn!"

Hứa Thuận Hòa hoảng loạn quát lớn hắn.Dương Gia Thịnh vốn đang ôm eo anh, giờ liền buông ra, đổi thành hai bàn tay siết chặt lấy eo anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hứa Thuận Hòa chỉ cảm thấy eo mình như tê rần, muốn đẩy ra, lại không cách nào đẩy được.Dương Gia Thịnh chăm chú nhìn anh, giọng khàn khàn: "Anh à, em sắp phát điên rồi."

Hứa Thuận Hòa hoảng loạn lùi về phía sau, nhưng Dương Gia Thịnh lại lập tức đứng dậy, rướn người tới gần, cả người áp sát anh.

Trong tầm mắt anh, chỉ còn thấy đôi môi hắn hơi hé mở.

Hứa Thuận Hòa hoảng hốt né tránh ánh mắt ấy, giọng run run: "Không được...

Không thể làm chuyện này..."

Dương Gia Thịnh thở gấp, thì thầm: "Em mặc kệ, anh à, ngày nào em cũng muốn làm vậy, em nghĩ đến phát điên rồi.

Cầu xin anh, để em chạm vào một chút.

Ban ngày làm việc, ban đêm ngủ, mở mắt hay nhắm mắt, em đều nghĩ đến chuyện này.

Em thật sự sắp phát điên rồi, là do anh ép em phát điên.

Nhìn em đi, cầu xin anh..."

Hứa Thuận Hòa không ngờ dù đèn vẫn còn sáng, Dương Gia Thịnh cũng dám nói ra những lời trần trụi như vậy.

Hai tay anh chống lên giường, sợ bản thân sẽ bị hắn đè ngã.

Anh giơ tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị nắm lấy.

Giữa lòng bàn tay bỗng truyền đến một cảm giác nóng ấm.Hứa Thuận Hòa sững người, ngay sau đó, sắc đỏ xấu hổ nổ tung trên mặt anh.Dương Gia Thịnh... liếm tay anh.Không biết xấu hổ, hắn còn thì thầm: "Em muốn được ngửi anh, muốn đến gần anh, muốn hôn anh...

Cầu xin anh, anh à, anh đừng như vậy.

Chỉ một chút thôi, em đảm bảo không làm gì khác..."

Dương Gia Thịnh như con sói đói nhào lên người anh, bỗng khựng lại.

Anh đè lên anh, lập tức cảm nhận được thứ gì đó cộm vào chân mình.Hắn cười: "Anh ơi, anh................."

Hứa Thuận Hòa không kịp ngăn lại câu nói vô sỉ kia của Dương Gia Thịnh, cả người hổ thẹn đến mức hốc mắt cũng đỏ ửng.Dương Gia Thịnh nâng mặt anh trong lòng bàn tay, thở dài nói: "Anh à, anh đã ba mươi rồi, sao da mặt vẫn mỏng như vậy chứ..."

Hứa Thuận Hòa toàn thân run rẩy, đến cả sức phản kháng cũng không còn.Dương Gia Thịnh hôn anh.Đây là lần đầu tiên hắn hôn người khác, hoàn toàn không có kỹ thuật.

Chỉ biết vội vàng ngậm lấy môi anh, vụng về mà cuống quýt, chẳng có quy luật gì.

Nhưng chỉ chút hương vị này thôi cũng khiến đầu óc hắn choáng váng, quên sạch lời hứa chỉ hôn một chút của chính mình.Mà Hứa Thuận Hòa, đã mười năm rồi chưa từng hôn ai.

Sớm đã quên cảm giác của một nụ hôn, nay bỗng nhiên bị hôn, đầu óc anh như đông cứng lại, chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì nữa.Hơi thở nam tính của phi công trẻ bao trùm lấy anh, đôi môi nóng bỏng như muốn nuốt chửng anh vào bụng.

Sự khẩn thiết, cuồng nhiệt trong từng động tác đều thể hiện rõ ràng tình cảm sâu đậm và mê luyến của hắn đối với anh.Con người vốn dễ dàng chìm đắm trong thứ ngọt ngào như vậy.

Chỉ trong chớp mắt, Hứa Thuận Hòa đã quên mất việc muốn bắt hắn dọn ra ngoài, hoàn toàn bị cuốn vào vòng tay nóng bỏng của trai trẻ.Hắn ghé sát lên người anh, vừa hôn cuồng nhiệt, vừa thì thầm trong hơi thở gấp gáp.Hắn nói, anh à, em thích anh, em rất thích anh, xin anh mà, em muốn cùng anh đi hết cuộc đời này...Trước những nụ hôn dồn dập khiến đầu óc choáng váng ấy, Hứa Thuận Hòa đánh mất lý trí, khẽ hé môi, để mặc cho chiếc lưỡi nóng rực không chút kỹ thuật kia trượt vào.Chỉ trong một đêm, Dương Gia Thịnh đã biết cách hôn.

Hắn nhận ra rằng, hóa ra hôn người mình thích còn mỹ diệu hơn trong tưởng tượng gấp bội lần.Suốt cả đêm, Dương Gia Thịnh cứ quấn lấy Hứa Thuận Hòa, hôn hết lần này đến lần khác.

Ban đầu, hắn đè anh nhà xuống giường, hôn đến mức anh nhạy cảm đến nỗi làm ướt cả một góc đệm.Sau đó, hắn bế anh nhà lên, vừa hôn vừa nói: "Em tuyệt đối không dọn ra ngoài."

Hứa Thuận Hòa hoàn toàn bất lực, cả người mềm nhũn, chẳng còn chỗ nào để trốn, cũng chẳng còn tư cách nhắc đến chuyện dọn đi nữa.Dương Gia Thịnh ôm anh vào lòng, đặt anh ngồi lên đùi mình, không ngừng hôn xuống, hôn một cái liền nói: "Anh à, em rất thích anh."

Hôn thêm cái nữa lại thì thầm: "Anh ơi, em muốn bên anh cả đời."

Đến khi Hứa Thuận Hòa bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, cuối cùng, khi đôi môi đã sưng đỏ đến tê dại, anh mới đứt quãng thốt ra một câu:"Anh....

Anh sẽ suy nghĩ một chút..."
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 44


Hứa Thuận Hòa rõ ràng chỉ nói: "Anh suy nghĩ một chút."

Nhưng Dương Gia Thịnh lại như thể coi câu ấy là sự đồng ý.

Đêm đó, hắn hận không thể ôm chặt anh ngủ luôn, nhưng cuối cùng vẫn bị chút lý trí còn sót lại của Hứa Thuận Hòa đẩy về phòng chứa đồ.Đến quá nửa đêm, ba giờ sáng, Hứa Thuận Hòa vẫn theo thói quen rời giường xuống lầu.

Anh phát hiện ly nước của mình đã được rót sẵn nước sôi, bột đậu đã rây mịn, lượng nước cũng canh chuẩn.

Dương Gia Thịnh đã dậy từ lâu, rửa mặt sạch sẽ, tinh thần phấn chấn chờ anh.Hứa Thuận Hòa giật nảy mình, hỏi hắn dậy từ lúc nào.Dương Gia Thịnh nói: "Ba giờ."

Nhìn bộ dạng hưng phấn như cả đêm không ngủ, vừa thấy anh đã chạy tới ôm chặt lấy.Hứa Thuận Hòa bị vòng tay hắn vây chặt, gần như không thể giãy ra, vội nói: "Đừng nháo!

Mau đi rửa đậu, lát nữa còn mở tiệm!"

Dương Gia Thịnh phấn khích đến mức chỉ muốn quấn lấy anh, nhưng cũng không dám lỡ việc buôn bán, đành ngoan ngoãn buông ra, chạy đi rửa đậu.Dù vậy, khi Hứa Thuận Hòa đang mướt mồ hôi xay đậu, chuẩn bị đổ vào máy làm sữa, vừa nhấn nút xong, hắn vẫn đi tới, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh nhà.Việc này mùa hè năm nào hắn thường làm, trước kia chẳng nghĩ ngợi gì.

Nhưng bây giờ, trong lòng Hứa Thuận Hòa lại len lén dâng lên một chút ngọt ngào khó nói thành lời...Lau xong, Dương Gia Thịnh đột nhiên cúi đầu, nhanh như chớp hôn lên môi anh một cái.Hứa Thuận Hòa sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.Nhưng Dương Gia Thịnh đã nhanh chân chạy đi, giả vờ bận rộn với rổ trứng gà.Có lẽ, mùa hè thật sự sắp đến rồi.Hôm nay nhiệt độ đã chạm mốc 28 độ, nhiều người trẻ đã mặc áo tay ngắn.

Trong đám học sinh trung học xếp hàng trước cửa tiệm bánh bao chờ mua bữa sáng, có vài em cũng đã đổi sang đồng phục mùa hè.Dương Gia Thịnh bận rộn đổ sữa đậu nành, Hứa Thuận Hòa đứng ở quầy giữ nhiệt, vội vàng gói bánh, lần lượt đưa cho từng học sinh rồi nhìn họ tất tả chạy đến tiết học đầu tiên.Giữa lúc tất bật, Hứa Thuận Hòa thoáng thấy một nam sinh trung học xách hai túi đồ ăn sáng, bước ra khỏi đám đông.

Cậu học trò lấy một ly sữa đậu nành, cắm ống hút, rồi đưa cho cô bé đang đứng đợi trước cửa tiệm.

Cô bé nhận lấy, uống hai ngụm, sau đó hai người tay trong tay rời đi.Yêu đương......Hứa Thuận Hòa lặng lẽ suy nghĩ.Anh đây là đang yêu đương sao?

Là kiểu tình yêu giống bao người khác ư?Anh từng kể với Dương Gia Thịnh rằng mình đã yêu một lần khi mười chín tuổi.

Nhưng lần đó có thật sự là yêu không?

Anh không biết.

Người kia không giống Dương Gia Thịnh, chưa từng nói thích anh, chưa từng nói muốn cùng anh đi đến hết đời.Từ sau mười chín tuổi, anh đã không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

Anh cảm thấy, với dáng vẻ như mình, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể có một mối tình bình thường.

Suốt mười một năm qua, từng ngày từng đêm trôi qua trong cô đơn, đôi khi anh cũng tự hỏi, sau này liệu có thể tìm được một người ở bên, ít nhất là có ai đó cùng san sẻ cuộc sống hay không.

Những vị khách quen của tiệm bánh bao thường bảo với anh rằng, một mình kinh doanh tiệm ăn sáng vất vả quá, có hai người thì sẽ đỡ hơn.

Thuê nhân công thì không lâu dài, chỉ có vợ chồng bên nhau mới có thể cùng gánh vác đến cùng.Với người bình thường mà nói, tìm một người để chung sống cũng giống như tìm một người cùng làm việc.Anh chưa từng chọn ai, cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ mong đối phương chịu khó một chút, có thể chịu được vất vả của nghề làm bánh.Thế nhưng, Dương Gia Thịnh còn tốt hơn bất kỳ ai mà anh từng nghĩ tới, tốt đến mức như không thật.Mười tám tuổi, quá trẻ, trẻ đến mức như thể là sự bù đắp cho những tiếc nuối trong suốt mười một năm qua của anh.Liệu điều này có thật không?Cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, thật sự có thể duy trì lâu dài không?Anh có thể tiếp nhận không?Trong đầu Hứa Thuận Hòa rối loạn như ma quấy, tràn ngập những suy nghĩ hỗn độn.

Còn Dương Gia Thịnh lại như đã trút được gánh nặng, cả ngày mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng lại trộm hôn anh nhà vài cái.Sau bữa tối, Hứa Thuận Hòa đang rửa chén, Dương Gia Thịnh đột ngột ôm lấy anh từ phía sau, dựa vào lưng anh, tràn đầy lưu luyến.Hứa Thuận Hòa hoảng hốt: "Cửa cuốn còn chưa kéo xuống hết, em làm gì vậy?

Bị người ta thấy thì sao?"

Dương Gia Thịnh lầu bầu: "Đã kéo hơn nửa rồi, ai mà cúi xuống nhìn vào chứ?"

Dù miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn buông anh ra, chạy qua kéo cửa cuốn xuống hẳn, rồi lại quay về ôm lấy anh.Hứa Thuận Hòa dở khóc dở cười, muốn đẩy ra, nhưng Dương Gia Thịnh ôm quá chặt.

Anh sợ làm vỡ chén trong tay nên đành để mặc hắn, chờ rửa xong, lau khô tay mới xoay vai hất hắn ra, nghiêm túc nói: "Anh còn chưa suy nghĩ xong, em làm gì vậy?"

Dương Gia Thịnh cười hì hì: "Không làm gì cả, chỉ là em trai ôm anh trai thôi mà."

Hứa Thuận Hòa nhất thời á khẩu.Dương Gia Thịnh cười, trực tiếp ôm lấy anh từ góc chính diện, ép sát vào thành bồn rửa, cúi đầu hôn xuống.Hứa Thuận Hòa nói: "Anh... anh còn đang cân nh—"Anh còn chưa kịp nói từ cân nhắc xong, môi đã bị ngậm lấy, nụ hôn nóng bỏng và mềm mại, đầu lưỡi nóng rực xâm nhập vào ngay lập tức.Dương Gia Thịnh lúc này tràn đầy năng lượng, vừa mới thử qua cảm giác của mãnh thú, làm sao có thể kiềm chế được, thân thể như chưa đủ, cứ muốn gần gũi hơn.

Hứa Thuận Hòa không thể phản kháng, bị ấn sát vào cạnh bồn rửa, cảm nhận được những vết nước chưa kịp lau khô, ướt dính vào cơ thể, cảm giác lạnh lẽo.

Anh không thể di chuyển, cũng không thể thốt ra lời.

Mọi sự kháng cự của anh đều bị Dương Gia Thịnh xóa tan, như nuốt trọn vào bụng.

Chỉ còn lại là một cơ thể mềm nhũn, hơi thở hổn hển, môi lưỡi nóng bỏng quấn chặt lấy nhau.Cả hai nơi có phản ứng dính sát vào nhau, đến mức cánh môi tựa như sưng lên, nóng bỏng như muốn cháy ra, Dương Gia Thịnh mới dừng lại, đầu dựa vào vai Hứa Thuận Hòa, khó khăn thở gấp.Hứa Thuận Hòa tay chân mềm nhũn, run rẩy nói: "Em... em..."

Dương Gia Thịnh liếm nhẹ cổ anh, phía dưới hơi rời xa một chút, giọng nói khàn đặc: "Anh... em... sẽ không vào đâu... em giúp anh...

được không?"

Hứa Thuận Hòa mặt đỏ như sắp cháy, run rẩy, gần như không thể nói ra lờ.Vào cái gì?Sao hắn có thể biết điều này!?Dương Gia Thịnh như nghe được suy nghĩ của Hứa Thuận Hòa, tự mình lên tiếng: "Em đã tìm trên mạng rồi...

Có thể làm như vậy, như vậy..."

Hứa Thuận Hòa vội vàng che miệng hắn, không cho hắn nói tiếp.Dương Gia Thịnh lại cười, kéo tay anh xuống, hôn vào lòng bàn tay anh, nói: "Anh, anh thật sự ngây thơ quá...

Mặt đỏ rồi, rõ ràng lắm rồi..."

Hứa Thuận Hòa muốn tránh đi: "Anh còn đang suy nghĩ..."

Dương Gia Thịnh lại ôm lấy anh, hai người lại gần nhau hơn."

Anh cứ suy nghĩ đi, từ từ mà suy nghĩ.

Anh, em sẽ giúp anh..."

Hứa Thuận Hòa luống cuống, buột miệng nói: "Anh còn chưa tắm!"

Dương Gia Thịnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó kích động ôm chặt lấy anh nhà, rồi hôn mạnh một hồi mới buông ra.Hứa Thuận Hòa lúc này đã quá xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, chỉ còn cách trốn vào phòng tắm để tắm rửa, thậm chí quên cả lấy quần áo thay.

Dương Gia Thịnh hiểu rõ anh là người mặt mỏng, nên tự mình chạy lên lầu lấy đồ, gõ cửa rồi bước vào.

Tay của anh từ khe cửa lộ ra, trắng nõn, ngón tay có chút đỏ vì nước ấm.

Nhìn thấy vậy, Dương Gia Thịnh không kiềm chế được, lòng tràn đầy nhiệt huyết, cố ý làm bộ như nói cho Hứa Thuận Hòa nghe về chiếc quần lót, và nói: "Anh, chiếc quần này của anh thơm quá..."

Hứa Thuận Hòa tức giận, nhanh chóng giật lại chiếc quần từ tay Dương Gia Thịnh, rồi "bang" một tiếng đóng cửa lại.Sau khi Hứa Thuận Hòa tắm xong, lo lắng bất an trở lại phòng.

Dương Gia Thịnh đang chờ anh trong phòng, nhưng không phải với vẻ mặt hưng phấn như mọi khi, mà có chút dỗi hờn.

Nhìn thấy anh vào, Dương Gia Thịnh mới nói: "Anh, trong lúc tắm, Hứa Xương An có gọi điện cho anh, nhưng em không bắt máy."

Hứa Thuận Hòa cầm điện thoại lên xem, thì thấy Hứa Xương An đã gọi năm, sáu cuộc trong thời gian anh tắm, không biết có chuyện gì gấp không.Hứa Thuận Hòa vội vã gọi lại.Dương Gia Thịnh đứng dậy, hôn nhẹ lên má anh mình rồi đi xuống lầu tắm rửa.

Hắn không muốn nghe anh nói chuyện điện thoại với Hứa Xương An, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Hắn cảm thấy Hứa Xương An chỉ nhớ đến anh nhà mỗi khi cần tiền.Dương Gia Thịnh không ngờ, hắn đoán đúng rồi.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 45


Em út nói rất nhanh, mang theo tiếng khóc, còn phát run.Ngoài ý muốn luôn đến đột ngột, người ta không kịp trở tay, không hề phòng bị.

Hứa Thuận Hòa trước đây thường nghĩ, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì tốt rồi, vì sao lại phải có những chuyện như vậy.

Sau này, anh đã hiểu, những bất ngờ đến là một phần tất yếu của cuộc sống.

Những gì người ta có thể làm, chỉ là cố gắng chuẩn bị thật tốt.Điều anh có thể làm, chỉ là lao động cần cù, một cuộc sống mộc mạc, nghiêm túc tích cóp từng chút tiền.Bố anh, khi đang làm nông, bỗng dưng ngã quỵ, không biết đã bao lâu mới có người phát hiện.

Ngay lập tức đưa ông vào bệnh viện huyện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói ông bị xuất huyết não và yêu cầu chuyển ngay lên bệnh viện thành phố.

Cùng ngày, ông được chuyển lên bệnh viện thành phố, bác sĩ kiểm tra và yêu cầu phải phẫu thuật ngay lập tức.

Lúc đó, gia đình phải nộp ngay 5 vạn tệ, là số tiền mà mọi người đã vay mượn.

Bố mẹ đã tiêu hết số tiền tích góp cho đám cưới của anh ba, anh ba và chị dâu thì kiếm tiền, trừ chi phí sinh hoạt hàng ngày, còn phải trả nợ từ khi kết hôn.

Gia đình không còn đồng dư nào.

Họ phải vay mượn từ họ hàng xung quanh, còn mượn thêm 2 vạn tệ từ vợ chồng chị hai.

Em út cũng đem 6000 tệ học bổng kỳ này, cộng thêm 2000 tệ từ công việc mùa hè ra, cuối cùng mới gom đủ 5 vạn tệ.Sau khi phẫu thuật xong, ông được chuyển vào ICU để theo dõi, mỗi ngày phí điều trị là 4.000 tệ.

Đến giờ đã qua năm ngày, số tiền mượn từ họ hàng đã hết.

Tiếp theo, ông ra khỏi ICU, chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng vẫn còn phí điều trị và tiền thuốc.

Gia đình thực sự không còn tiền, bệnh viện luôn thúc giục thanh toán, hiện tại vẫn chưa trả được tiền ICU.Cậu xin nghỉ học, những ngày này cùng anh ba thay phiên nhau chăm sóc, chỉ có thể ngủ ở hành lang bệnh viện.

Mẹ và anh ba không cho cậu gọi điện cho Hứa Thuận Hòa, cậu trộm gọi.

Nhưng dù sao Hứa Thuận Hòa cũng là anh cả của bọn họ, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói một tiếng với anh cả sao?Hứa Thuận Hòa đầu óc có chút ngốc, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, nghĩ xem phải làm sao.Anh lập tức mở điện thoại, xem xét các chuyến xe sớm nhất."

Em đừng lo, hiện tại không có chuyến sớm đâu.

Sáng mai chuyến đầu tiên là 6 giờ, anh sẽ ngồi xe tuyến này trở về, đến thành phố khoảng 8 giờ sáng.

Sáng mai em đi bệnh viện nộp tiền, không cần gấp gáp, không có gì phải lo.

Ba tình hình thế nào rồi?"

Hứa Thuận Hòa nói vài câu, làm cho em út dần dần bình tĩnh lại.

Em út mới bảo ba tình hình có sự chuyển biến tốt, bác sĩ nói cần quan sát thêm vài ngày ở ICU, sau đó sẽ chuyển sang phòng bệnh bình thường, dự tính cần nằm viện khoảng một tháng.Khi Dương Gia Thịnh tắm xong đi lên, Hứa Thuận Hòa đã kết thúc cuộc trò chuyện, cầm di động, đứng yên tại chỗ, có chút ngẩn ngơ.Dương Gia Thịnh hỏi: "Làm sao vậy?

Cậu ta không nghe điện thoại à?"

Hứa Thuận Hòa nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Điện xong rồi."

Dương Gia Thịnh bước lại gần nhìn anh nhà, cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Làm sao vậy?"

Hứa Thuận Hòa suy nghĩ một chút, hít sâu một hơi rồi nói: "Trong nhà đột nhiên có việc, sáng mai anh phải đi chuyến sớm nhất, 6 giờ.

Em phải rời tiệm lúc 5 giờ để đến ga tàu, không kịp làm bánh bao, ngày mai tiệm không mở cửa.

Nhân bánh bao giờ này phải đem đông lạnh trước..."

Dương Gia Thịnh lắp bắp sợ hãi: "Chuyện gì?"

Hứa Thuận Hòa thở dài: "Ba anh bị bệnh, phẫu thuật nằm viện."

Dương Gia Thịnh ăn nói vụng về, không biết an ủi Hứa Thuận Hòa như thế nào, chỉ nói: "Anh à, anh đừng lo, chắc chắn không có chuyện gì đâu..."

Hứa Thuận Hòa từ từ ngồi xuống mép giường, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali nhỏ và bắt đầu thu dọn đồ đạc."

Anh, anh phải về bao lâu?"

Dương Gia Thịnh hỏi."

Không nói trước được."

Hứa Thuận Hòa trả lời.Dương Gia Thịnh nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy nhân bánh bao thì sao?

Để vậy có ổn không?"

Hứa Thuận Hòa nghĩ một chút, thực sự không ổn.

Nếu lần này anh về lâu, mười ngày hay nửa tháng thì sao?

Nhân làm lâu sẽ mất đi độ tươi ngon, không thể sử dụng được nữa.

Đó là phải làm tới 400 cái bánh bao, hơn 400 đồng tiền nhân thịt heo, không thể cứ vậy mà bỏ đi."

Anh sẽ làm bánh bao sớm một chút, làm xong rồi đi, nếu không thì sẽ lãng phí thịt nhân."

Hứa Thuận Hòa nói, "Ngày mai đừng làm màn thầu hay trứng luộc trà, chỉ cần ép sữa đậu nành thôi.

Anh không có ở đó, em một mình không thể làm hết quá nhiều việc.

Anh sẽ viết tấm biển, sáng mai em dán lên cửa tiệm."

Hứa Thuận Hòa nói xong, lấy ra hai tờ giấy A4 và một cây bút marker từ ngăn kéo.

Tờ đầu tiên viết chữ lớn: "Hôm nay tiệm chỉ bán bánh bao và sữa đậu nành," tờ thứ hai viết: "Chủ quán có việc, tạm dừng buôn bán một thời gian."

Dương Gia Thịnh thu gọn hai tờ giấy lại, biết anh nhà nói là đúng, sợ là đến nửa đêm hai giờ đã phải dậy làm bánh.

Sáng sớm lại phải đi tàu, đến bệnh viện còn không biết phải làm sao cho kịp, cả ngày rồi mệt mỏi muốn chết.

Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Anh à, ngày mai 3 giờ rưỡi dậy là được rồi.

Anh làm mặt bánh xong, lúc đó mặt đã đẹp, em sẽ bao bánh cho anh."

Dương Gia Thịnh học làm bánh bao cũng khá, nhưng bao bánh của hắn dù có hành vẫn không nhanh như Hứa Thuận Hòa, bao của hắn cũng không đẹp như của anh nhà.

Hứa Thuận Hòa sợ hắn lo việc không xuể.

Dương Gia Thịnh trấn an: "Chậm một chút cũng không sao, ngày mai trong tiệm chỉ bán bánh bao và sữa đậu nành thôi.

Khi nào em vội anh sẽ đỡ.

Lúc hấp bánh bao anh có thể làm sữa đậu nành, không vấn đề gì."

Hứa Thuận Hòa vỗ vỗ tay Dương Gia Thịnh, nhớ ra mình cần báo cho ông chủ thịt heo, bảo tạm dừng giao hàng thịt heo một tuần.

Xong xuôi, anh thông báo cho bạn bè trong vòng WeChat, bảo họ ngày mai tiệm chỉ bán bánh bao và sữa đậu nành, sau đó lại kiểm tra cửa hàng một vòng.

Làm xong tất cả, anh dặn dò Dương Gia Thịnh một hồi về công việc trong tiệm.Dương Gia Thịnh an ủi: "Anh ơi, cứ yên tâm, việc trong tiệm cứ để em lo.

Thật ra tiệm vẫn có thể mở cửa, còn có thể bán trứng luộc trong trà và sữa đậu nành."

Hứa Thuận Hòa có chút buồn cười: "Ai mà ăn sáng chỉ có trứng với sữa đậu nành?"

"Rất nhiều người đấy chứ."

Dương Gia Thịnh đáp, "Đến muộn rồi thì ăn uống kiểu nhanh gọn thôi."

Hứa Thuận Hòa lắc đầu: "Không thể, sao có thể mở tiệm mà chỉ bán trứng luộc với sữa đậu nành cho bữa sáng được?

Cứ đóng cửa nghỉ một tuần, em cũng vừa lúc có thời gian nghỉ ngơi."

Dương Gia Thịnh đau lòng cho anh nhà lắm.

Tiệm thuê đắt như vậy, nếu đóng cửa một tuần thì phí thuê cả mấy nghìn đồng, coi như lãng phí.

Hơn nữa, anh nhà lần này về quê, chắc chắn không biết phải chi bao nhiêu tiền cho thuốc men.

Nhưng hắn cũng không giúp gì được.

Khi anh nhà không có ở đây, Hứa Thuận Hòa vẫn có thể một mình điều hành tiệm, làm được cả hai trăm phần bữa sáng.

Còn giờ đổi lại là hắn, hắn chẳng làm được gì, chỉ sợ mình không lo nổi mấy việc nhỏ như làm màn thầu."

Anh ơi, sao anh lại giỏi như vậy?

Một mình trong tiệm mà có thể làm được như thế, sao có thể chịu nổi lâu dài cỡ đó?"

Dương Gia Thịnh không khỏi cảm thán.Hứa Thuận Hòa có chút tâm phiền ý loạn, trong lòng đầy lo lắng cho ba mình.

Anh nghĩ đến việc phải về nhà, nhưng lại không biết phải đối mặt với gia đình như thế nào.

Nếu ba anh tỉnh lại, liệu ba có tức giận không?

Bao nhiêu năm rồi anh không về, là con trưởng trong gia đình, chẳng lẽ không thể về lúc này sao?

Những năm qua, nếu không phải trong tình huống như thế này, anh có thể giữ được sự bình tĩnh.

Nhưng mỗi khi nghĩ tới, trong lòng anh lại thấy ngột ngạt, như thể có một cây kim đâm vào vậy.Lúc này, nghe Dương Gia Thịnh thực lòng khích lệ, anh cảm thấy buồn cười và tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.Chú cún nhỏ nghiêm túc lo lắng cho anh, giúp anh kiểm tra hành lý, giúp anh xếp gọn khăn lông và bàn chải vào túi, còn lấy một ly nước, dặn anh nhớ mang theo, ra ngoài cũng phải uống nước.

Thậm chí, hắn còn cho thêm vài bao lá trà vào túi, sợ anh muốn uống trà, mà ở bệnh viện lại không có."

Anh à, anh đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm mặt bánh, rồi ngồi xe."

Dương Gia Thịnh ngồi xổm ở mép giường, nhìn anh.Hứa Thuận Hòa vươn tay xoa đầu hắn, có chút không muốn xa rời.Tiệm bánh bao đã trở thành tổ ấm của anh ở Nam Châu, một góc nhỏ bình yên.

Ngày mai phải đi, dù là về quê, nhưng anh không có cảm giác về nhà, chỉ cảm thấy như rời xa tổ ấm này, lòng không nỡ.Dương Gia Thịnh nắm tay anh, áp mặt vào tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em không vội, anh lo việc của anh trước, về rồi chúng ta tiếp tục suy nghĩ."

Hứa Thuận Hòa trong lòng run rẩy, nói: "Em cũng đi nghỉ đi."

Dương Gia Thịnh lắc đầu: "Em ở lại thêm một lúc, anh ngủ đi, khi nào anh ngủ rồi, em sẽ tắt đèn."

Hứa Thuận Hòa cười, rút tay về: "Em nhìn anh thì làm sao anh ngủ được."

Dương Gia Thịnh nhìn kỹ vào anh mình, đột nhiên thẳng người, quỳ xuống bên giường, ôm chặt lấy Hứa Thuận Hòa.

Cảm giác ấm áp và mạnh mẽ từ cơ thể của Dương Gia Thịnh khiến Hứa Thuận Hòa không kịp phản ứng.

Dương Gia Thịnh cúi đầu, nhẹ nhàng nói vào tai anh: "Anh à, nếu có chuyện bên đó thì nhớ gọi điện cho em, nếu không lo nổi, em sẽ giúp ngươi trông tiệm, qua đó giúp anh."

Hứa Thuận Hòa không biết nói lên cảm giác nơi nội tâm trong khoảnh khắc đó.Cảm giác mệt mỏi, kiệt sức, và không thể chịu nổi nữa, nhưng có một người sẵn sàng đứng sau lưng che chở cho anh.--------------------Giả thiết: Một chiếc bánh bao có 35g thịt heo, làm 400 chiếc bánh bao, cần hơn bốn trăm gram thịt heo.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 46


Tám giờ hơn, Hứa Thuận Hòa đến thành phố Định Giang.

Anh gọi một chiếc taxi, trực tiếp ra ga tàu hỏa.Anh không tính là đã từng đến thành phố Định Giang, chỉ là trên đường đi ngang qua vài lần.

Từ khi tốt nghiệp cấp 2 rồi quyết định không học tiếp, đến năm mười chín tuổi rời quê, anh vẫn luôn làm công ở huyện thành gần nhà, tiện bề chăm lo gia đình.

Lúc đó, ba mẹ đều phản đối khi anh bỏ học, nói dù khổ thế nào cũng có thể cố gắng nuôi anh học tiếp.

Nhưng Hứa Thuận Hòa thực sự không đành lòng nhìn cảnh nhà như vậy.

Dưới anh còn ba đứa em, đều còn nhỏ.

Ba đi làm ăn xa mấy năm, gom góp chỉ đủ nuôi cả nhà khôn lớn, chắt bóp mãi mới dựng được hai tầng nhà thô sơ, đến tiền hoàn thiện cũng chẳng có, cả nhà cứ thế mà sống.

Cuộc sống khó khăn đến mức chỉ miễn cưỡng ăn no, nói chi đến chuyện học hành xa xỉ.Thành tích của Hứa Thuận Hòa cũng không phải quá xuất sắc, chỉ vừa vặn đủ điểm vào Trường Trung học số 3 trong huyện, không đậu được vào trường số 1 hay số 2.

Trường cấp ba số 3 là trường yếu nhất trong huyện, tỷ lệ đậu vào hệ chính quy đại học rất thấp, một nửa học sinh ra trường không thi đậu nổi.

Nếu cố gắng học ba năm, rồi thi đậu vào một trường đại học hạng thường, học tiếp bốn năm, sau đó thì sao?

Hơn nữa, với khả năng của anh, rất có thể còn chẳng đậu được đại học chính quy.Đối với những gia đình nghèo như nhà anh, học hành là một khoản đầu tư, là thứ phải có lợi ích cụ thể.

Nếu đã đoán trước rằng lợi ích thu về sẽ không nhiều, thì có đáng để tiếp tục không?Hai cậu em trai sau của anh thì khác, nhìn qua đã thông minh, sáng dạ hơn anh.

Thay vì dồn tiền nuôi anh ăn học, chi bằng để hai em có cơ hội tốt hơn.Còn em gái thứ hai lại không có khiếu học hành, gần như chắc chắn sẽ không đậu cấp ba, cũng sớm muộn gì phải đi làm.

Ba mẹ nói, nếu em gái ra ngoài làm công, nhà sẽ có thêm một lao động, anh có thể tiếp tục đi học.

Nhưng anh không đồng ý.

Anh biết, con gái không giống con trai.

Con trai có thể lăn lộn, có thể chịu khổ, nhưng con gái thì tuổi xuân có mấy năm?

Nhà anh nghèo thế này, chẳng thể cho em gái được gì, chi bằng để em ấy tự kiếm chút vốn liếng cho mình, tích góp lo cho tương lai.Lúc đó, anh mới mười lăm, chưa tròn mười sáu, vẫn tính là lao động trẻ em, sợ bị kiểm tra nên chỉ có thể vào xưởng nhỏ, làm công theo sản lượng trên dây chuyền.

Anh nhanh tay lẹ mắt, mỗi ngày làm mười hai, mười ba tiếng, một tháng có thể kiếm hơn ba nghìn, lúc tốt còn được bốn nghìn.

Khi ấy, trong nhà, anh đã là người kiếm tiền nhiều nhất.

Ba mẹ bận rộn ruộng vườn quanh năm, nhưng tính cả vụ mùa thì thu nhập một năm cũng chẳng bằng anh làm công một tháng.

Nhưng công việc này chỉ có anh làm được.

Ba mẹ mắt kém, lưng cũng đau, không thể ngồi cả ngày như vậy, tay chân cũng không nhanh nhẹn như thanh niên.Cứ thế làm hơn hai năm, anh cảm thấy không ổn.

Công việc này nếu làm lâu dài cũng chỉ dậm chân tại chỗ, không có kỹ thuật, chỉ dựa vào sức lực.

Anh nghĩ đến chuyện lâu dài, muốn học một nghề để làm ăn.

Nhưng học gì thì anh chưa biết, trong lòng cũng chưa có định hướng rõ ràng.

May là anh vẫn còn trẻ, có thể từ từ thử nghiệm.Rời khỏi xưởng, anh vào làm trong tiệm trà sữa một năm, rồi lại chuyển sang một cửa hàng thức ăn nhanh.Chính tại đó, anh gặp Trịnh Gia Hưng.Cái tên này, đã lâu rồi anh không nhớ đến, dường như sắp quên mất rồi."

Ting ——"Âm báo tin nhắn WeChat cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Thuận Hòa.Là Dương Gia Thịnh nhắn tin, báo tình hình tiệm bánh.

Từ lúc 5 giờ sáng tiễn Hứa Thuận Hòa rời đi, hắn bắt đầu gói bánh bao.

400 cái, từ cán vỏ đến cho nhân, Hứa Thuận Hòa chỉ mất hai tiếng là xong.

Còn Dương Gia Thịnh bận rộn suốt gần bốn tiếng mới gói hết 400 cái.

Cũng may bánh bao hấp từng mẻ một, nếu không chắc chắn không kịp mở cửa bán hàng.Gói xong cái bánh cuối cùng, Dương Gia Thịnh thở phào nhẹ nhõm, chụp vài tấm hình mấy xửng bánh vừa hấp xong gửi cho Hứa Thuận Hòa xem.【YANG: Mệt chết em!

Anh ơi, anh đúng là giỏi thật đó, ngày nào cũng gói 400 cái bánh bao, còn làm cả màn thầu! 】【YANG: Hôm nay bánh bao bị chê quá trời, ai cũng em là, anh cháu đâu rồi.

Còn nói bánh bao xấu quá, ăn được không?

Em bảo, tuy xấu chút nhưng nhân bánh vẫn là anh làm, anh làm xong rồi mới đi.

Nghe xong bọn họ mới chịu thanh toán tiền. 】【YANG: Anh ơi, anh tới bệnh viện chưa? 】Hứa Thuận Hòa phóng to ảnh nhìn kỹ, không nhịn được cười.

Bánh bao quả thực méo mó, cái vẹo cái nhăn.

Tội cho nhóc cún con, vừa phải cán vỏ, vừa phải gói bánh, hôm nay mà gói được 400 cái đã là lợi hại lắm rồi.【Bảo đảm bạn sẽ thích: Bao bánh rất đẹp. 】【YANG: Anh! 】【Bảo đảm bạn sẽ thích: Đang đến bệnh viện. 】【YANG: Ở ga anh có mua chút gì ăn không? 】Sáng nay đi vội, anh chỉ kịp ăn hai quả trứng luộc với một cốc sữa đậu nành do Dương Gia Thịnh chuẩn bị.

Tới nhà ga rồi, cũng không còn tâm trí mua đồ ăn, không thấy đói.【Bảo đảm bạn sẽ thích: Anh không đói. 】【YANG: Nhớ anh lắm, anh à 】Đến bệnh viện thành phố Định Giang rồi, Hứa Thuận Hòa không dám nhìn điện thoại lâu, ấn tắt màn hình, xuống xe.Em út đã chờ sẵn ở cổng, trên tay cầm một xấp hồ sơ bệnh án cùng mấy thứ đồ y tế.

Thấy anh tới, cậu nhóc gọi: "Anh cả!"

Hứa Thuận Hòa bước nhanh lại gần, hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?

Quầy thu phí có đông không?

Đi, xếp hàng trước đã."

Em út gật đầu lia lịa.

Hai người vào bệnh viện, đến quầy thu phí đóng tiền viện.

Gần 9 giờ sáng, hàng người xếp chờ cũng khá dài.Đứng vào hàng, hai anh em mới có thời gian nói chuyện.

Em út kể lại tình hình sơ lược, rồi nói: "Hôm nay bác sĩ sẽ kiểm tra lại một lần nữa.

Nếu không có vấn đề gì thì ba có thể chuyển sang phòng bệnh thường.

Ba tỉnh rồi, có ý thức nhưng chưa thể nói chuyện."

Hứa Thuận Hòa gật đầu.Cậu em đột nhiên ấp a ấp úng, nhìn Hứa Thuận Hòa, mấp máy môi mà không nói.

Đến khi hai người sắp đến lượt, cậu mới giữ chặt lấy anh, khẽ gọi:"Anh cả..."

Hứa Thuận Hòa nhìn cậu: "Sao vậy?"

Cậu em cắn răng, nói: "Hôm qua nói chuyện với anh xong, em kể lại với mẹ và anh ba.

Họ bảo em gọi lại cho anh, không cho anh đến..."

Hứa Thuận Hòa im lặng nhìn cậu, như thể đã sớm đoán được phản ứng của người trong nhà.Hốc mắt cậu em hơi đỏ lên: "Mẹ nói, năm đó đuổi anh ra đi là thật sự đoạn tuyệt quan hệ, không nên nhận tiền của anh nữa...

Nhưng mà, tình trạng của ba..."

Hứa Thuận Hòa xoa đầu cậu, nói "Không sao, anh biết rồi.

Nếu còn cách nào khác, em đã chẳng gọi cho anh."

Lúc này, đến lượt họ.

Hứa Thuận Hòa tiến lên quầy thu phí, nộp năm vạn tệ.

Ngay tại chỗ, bệnh viện khấu trừ hai vạn năm chi phí ICU.

Đưa tờ biên lai cho cậu em, anh nói:"Lên đi, nhanh lên."

Cậu em sững sờ: "Anh cả, anh không lên cùng sao?"

Hứa Thuận Hòa mỉm cười: "Anh ở khách sạn gần đây vài ngày.

Nếu có chuyện gì, em cứ báo cho anh."

Nước mắt lăn qua hốc mắt đỏ hoe, cậu em vẫn do dự không bước đi.

Hứa Thuận Hòa khẽ giục: "Mau lên đi, đừng đứng ngây ra đấy."

Xách theo hành lý nhỏ, anh rời khỏi bệnh viện, vừa đi vừa tìm khách sạn.

Quanh đây nhiều nhà nghỉ, khách sạn, anh đi một đoạn chừng vài trăm mét, lên mạng tìm một nhà nghỉ giá rẻ chỉ 70 tệ một đêm.Giá rẻ như vậy, điều kiện dĩ nhiên cũng chẳng khá hơn là bao.

Vừa mở cửa, mùi khói thuốc và hơi ẩm ập vào.

Hứa Thuận Hòa nhíu mày, vội mở cánh cửa sổ nhỏ duy nhất để thông gió.Phòng chỉ có một chiếc giường lớn, một cái bàn, hai cái ghế nhỏ, một chiếc TV cũ và một ấm đun nước.

Anh kiểm tra thử, đáy ấm bám đầy cặn, nhìn mà không khỏi khó chịu.Đặt hành lý xuống, Hứa Thuận Hòa ngồi phịch xuống ghế, ngẩn người một lúc lâu.

Đến khi lấy bình nước ra, anh mới chợt nhận ra mình khát đến mức cổ họng khô rát.

Đây là bình nước Dương Gia Thịnh rót đầy cho anh trước khi đi, giờ vẫn còn hơn nửa.

Anh tu một hơi dài, cuối cùng mới cảm thấy đỡ khát.Mở điện thoại xem tin nhắn, xem thử Dương Gia Thịnh có gửi tin nhắn cho mình không.Quả nhiên có.Tin nhắn vừa gửi hai phút trước.

Dương Gia Thịnh nói đã dọn dẹp tiệm xong, giờ rảnh rỗi, hỏi anh tình hình thế nào.Hứa Thuận Hòa lướt lên trên, vẫn còn câu nhắn cuối cùng của hắn: "Nhớ anh lắm, anh à."

Anh nhìn thoáng qua, rồi thoát khỏi giao diện tin nhắn, khóa điện thoại lại.

Giống như ăn kẹo vậy, một lần chỉ dám liếm một chút, không nỡ ăn quá nhiều.Cả ngày hôm đó, cậu em chỉ gửi một tin, bảo rằng buổi chiều ba đã được chuyển sang phòng bệnh thường.Hứa Thuận Hòa ngồi lì trong nhà nghỉ, chỉ ra ngoài ăn trưa và tối, tiện thể mua một chiếc ấm đun nước mới giá hơn năm mươi mấy tệ.

Còn lại, anh chỉ ở trong phòng, ngủ vùi hoặc xem TV.Dương Gia Thịnh nhắn cho anh mấy lần, hỏi anh ăn chưa, hỏi anh có bận không.

Anh chỉ trả lời một lần: "Ăn rồi."

Mấy tin còn lại không hồi âm.Anh không biết phải giải thích thế nào với nhóc cún con.

Ngay cả phòng bệnh còn chưa vào được, người trong nhà không muốn gặp anh.

Anh đến Định Giang chỉ để đóng tiền, rồi ở khách sạn đợi.Nhưng... anh có thể không đến ư?Anh vẫn còn nhớ rõ.

Lúc còn nhỏ, khi ba vẫn còn trẻ khỏe, ông gánh một đầu là sọt lạc, đầu kia là anh ngồi chễm chệ trong đó, gánh từ trên núi về nhà.

Anh vừa ăn lạc vừa cười khanh khách, ba cười theo, bảo: "Nhóc con, ngồi cho vững, đừng ăn hết lạc kẻo mẹ mắng đấy."

Anh còn nhớ mỗi dịp Tết, bốn anh chị em họ lại ríu rít đứng trước cổng làng, háo hức chờ ba đi làm xa trở về.

Cậu em út khi ấy còn nhỏ, được anh bế trên tay.

Đến khi ba về thật, bọn họ vui sướng vừa cười vừa nhảy cẫng lên.

Ba mang quà cho từng người—em gái thứ hai là một con búp bê vải, em trai ba là chiếc ô tô nhỏ, em út được một con khủng long, còn anh có một đôi giày thể thao mới.

Ba dúi nó vào tay anh, khẽ nói: "Con sắp lên trung học rồi, phải có đôi giày tốt mà đi."

Anh cũng nhớ... cái ngày anh quyết định không học cấp ba nữa.

Em trai ba khóc nức nở, em út nép vào người em trai ba, dụi dụi giúp lau nước mắt.

Em gái thứ hai thì lặng lẽ nắm tay anh, nhẹ giọng: "Anh cả, anh đi học đi, em sẽ sớm kiếm được tiền thôi."

Nhà bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, ba mẹ không kiếm được bao nhiêu, cuộc sống chật vật, nhưng anh chị em vẫn luôn đỡ đần nhau mà đi tiếp.Nếu không phải vì anh mang tính hướng khó giãi bày... thì có lẽ cuộc đời anh vẫn có thể gió êm sóng lặng như thế.Nếu không phải hắn khó có thể cáo người tính hướng, hắn sinh hoạt vốn là gió êm sóng lặng.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 47


Cho đến tận bây giờ, Hứa Thuận Hòa cũng không thực sự trách Trịnh Gia Hưng.

Nếu không phải Trịnh Gia Hưng, thì cũng sẽ có Trần Gia Hưng, Lâm Gia Hưng—sớm muộn gì cũng sẽ có một người khiến anh nhận ra tính hướng của mình.

Trước năm mười chín tuổi, anh đã mơ hồ cảm thấy bản thân có gì đó không giống người khác.Những năm cấp hai, thời điểm thanh xuân rạo rực, gần như tất cả nam sinh đều thầm thương trộm nhớ một cô gái nào đó, lúc nào cũng bàn luận sôi nổi về các bạn nữ, chỉ cần được tiếp xúc một chút thôi cũng đủ khiến họ vui mừng không dứt.

Nhưng Hứa Thuận Hòa thì khác, anh có thể đi cùng các nữ sinh mà tâm trạng vẫn bình lặng, thậm chí chẳng có chút rung động nào.

Trái lại, mỗi khi ở gần một nam sinh đẹp trai, anh lại có chút căng thẳng.

Khi xem phim, anh vẫn thấy các nữ diễn viên xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại dễ dàng bị cuốn hút bởi những nam diễn viên tuấn tú hơn.Mười mấy năm trước, internet đã bắt đầu phát triển mạnh, nhưng nhà anh không có máy tính, anh cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc với nó.

Khi ấy, điện thoại thông minh chỉ mới xuất hiện, nhiều ứng dụng còn chưa ra đời, video ngắn cũng chưa phổ biến.

Một thiếu niên xuất thân nghèo khó từ nông thôn như anh gần như không có bất cứ kênh thông tin nào để biết rằng trên đời này có chuyện nam yêu nam.Anh chỉ đơn thuần cảm thấy bản thân có gì đó không ổn.Lúc ấy, anh vừa rời tiệm trà sữa, chuyển sang làm việc tại một quán thức ăn nhanh chuyên bán hamburger và khoai tây chiên—không phải McDonald's hay KFC, mà là một thương hiệu nhỏ trong huyện.

Công việc này do một người bạn thời tiểu học giới thiệu khi nghe anh bảo muốn tìm việc làm thêm trong quán ăn.

Quán có hai ca: ca sáng và ca tối.

Ca tối kéo dài từ 5 giờ chiều đến tận 1 giờ sáng, mà về quê muộn như vậy thì thật bất tiện.Người bạn kia bảo rằng bọn họ có bốn người, luân phiên trực ca tối, đi lại khó khăn nên đã cùng nhau thuê một phòng đơn ngay trên tầng quán ăn.

Nếu Hứa Thuận Hòa muốn, có thể ở ghép chung.

Trong phòng có bốn chiếc giường, nhưng hiếm khi cả bốn người cùng trực ca tối một lúc, cứ giường nào trống thì nằm giường đó.

Tiền thuê chia đều, mỗi người chỉ tốn 120 tệ mỗi tháng.

Anh nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý.Lúc ấy, anh thường xuyên làm cùng ca với người bạn cũ và Trịnh Gia Hưng, ba người nhanh chóng thân thiết.

Anh ưa sạch sẽ, tự mang theo chăn và ga giường riêng, chỉ khi ngủ mới trải ra.

Trong phòng trọ, chỉ có anh là cẩn thận như vậy.

Những người khác đều mệt là lăn ra ngủ, thậm chí còn chẳng buồn tắm rửa hay thay quần áo.

Trịnh Gia Hưng là người sạch sẽ nhất trong số họ, ít ra cũng sẽ tắm trước khi ngủ.Dần dần, Trịnh Gia Hưng nhận ra anh có chút khác biệt.Trịnh Gia Hưng lớn hơn anh năm tuổi, đã sớm bỏ học đi làm, từng làm công ở KTV mấy năm, hiểu biết rộng hơn rất nhiều so với một thiếu niên mười mấy tuổi như anh.

Chẳng bao lâu, Trịnh Gia Hưng đã đoán được anh là người cùng một loại, bắt đầu cố ý vô tình dùng lời nói trêu chọc.Ngoài điều đó ra, Trịnh Gia Hưng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Dáng dấp gã không quá đẹp trai, chỉ là đúng vào thời điểm ấy, Hứa Thuận Hòa gặp được gã.

Khi đó, Hứa Thuận Hòa chỉ mới mười chín tuổi, ngây ngô, mờ mịt.

Đột nhiên có một đàn anh dẫn dắt, dạy anh cách làm việc, lúc rảnh rỗi lại kể cho anh nghe những chuyện bên ngoài.

Khi ấy, nơi xa nhất Hứa Thuận Hòa từng đi qua chỉ là huyện thành, còn thành phố Định Giang đối với anh mà nói chính là một thành phố lớn.Một lần nọ, Trịnh Gia Hưng thần bí nói rằng lúc còn làm ở KTV, gã từng vô tình nhìn thấy khách hôn nhau trong phòng riêng.

Hứa Thuận Hòa dù là đứa trẻ nhà quê, nhưng cũng từng xem phim truyền hình, cảm thấy người yêu hôn nhau trong phòng bao chẳng có gì lạ.

Nhưng Trịnh Gia Hưng lại bổ sung:— Là hai người đàn ông.Hứa Thuận Hòa tròn mắt kinh ngạc.Trịnh Gia Hưng nói, ở thành phố, chuyện gì cũng có.

Đàn ông có thể hôn đàn ông, phụ nữ cũng có thể yêu phụ nữ.Hứa Thuận Hòa thấp thỏm, hoảng hốt hỏi:— Như vậy... cũng được sao?— Được chứ!

Nhiều lắm!

Chuyện này gọi là đ·ồng t·ính luyến ái. — Trịnh Gia Hưng liếc nhìn anh đầy ẩn ý, nói tiếp — Anh thấy em cũng có vẻ giống đó.

Sạch sẽ quá mức, còn trắng trẻo, với cả nhã nhặn...Như bị sét đánh ngang tai, Hứa Thuận Hòa sững sờ, ngây dại.Chỉ trong chớp mắt, anh bỗng hiểu ra tất cả.

Anh chính là đ·ồng t·ính luyến ái.Trịnh Gia Hưng cười cười, nói tiếp, cũng chẳng có gì to tát cả, anh thấy người ta có thể tự do thích nam hay thích nữ mà.Hứa Thuận Hòa hỏi, thật vậy chăng?Trịnh Gia Hưng nói, thật mà, Chẳng qua là ở nông thôn không ai nói đến mấy chuyện này, nếu nói ra sẽ bị coi thường thôi, nhưng ở thành phố lớn ấy à, còn có cả quán bar cho đ·ồng t·ính luyến ái.

Ở Mỹ, người ta còn có thể kết hôn nữa kia.Từ đó, hai người dần trở nên thân thiết hơn, đôi khi cũng tán gẫu những chuyện tế nhị.Trong thế giới nhỏ bé của Hứa Thuận Hòa khi ấy, chỉ có gia cảnh nghèo khó và gánh nặng kinh tế đè nặng lên vai.

Anh không có sở thích riêng, cũng chẳng có ngày nghỉ đúng nghĩa.

Làm ở quán thức ăn nhanh, một tháng anh chỉ được nghỉ hai ngày, mà hai ngày này đều dùng để phụ giúp gia đình làm việc đồng áng.

Ngoài ra, anh còn mang trong lòng nỗi day dứt về tính hướng của mình, một bí mật không thể giãi bày cùng ai.Trịnh Gia Hưng là người duy nhất khi đó quan tâm đến anh.

Sau ca tối, Trịnh Gia Hưng sẽ mua cho anh một củ khoai nướng ven đường.

Khi làm chung ca, gã sẽ tranh làm việc giúp anh.

Gã còn hay nói, em trông đẹp lắm.Câu nói ấy, với Hứa Thuận Hòa lúc bấy giờ, như thêm một chút màu sắc vào cuộc sống đơn điệu, khô khan.Dần dần, hai người bắt đầu có những cử chỉ thân mật hơn.

Trịnh Gia Hưng hay nói mấy lời dẻo quẹo, nắm tay anh, hôn lên má anh, thậm chí là hôn môi.

Khi ấy, Trịnh Gia Hưng chưa từng nói rõ ràng điều gì, nhưng Hứa Thuận Hòa cho rằng, đây chính là yêu đương.Sau vài tháng giằng co, một ngày nọ, chỉ có họ với nhau trong phòng trò chuyện.

Sau khi tan làm, Trịnh Gia Hưng trở về phòng, cảm thấy hơi ngo ngoe rục rịch, hôn Hứa Thuận Hòa, muốn gần gũi hơn.

Tuy nhiên, Hứa Thuận Hòa lúc này chỉ có thể cảm nhận những xao động của tuổi trẻ, dù không hoàn toàn chống lại nhưng cũng chỉ cam chịu.

Cả hai nhanh chóng tháo bỏ quần áo, nằm ôm nhau trên giường, nhưng chưa kịp làm gì thì cửa đột nhiên mở ra.Một đám người, khoảng năm sáu người, cười đùa vui vẻ đi tới.

Một người bạn của Hứa Thuận Hòa đứng trước, đang lớn tiếng nói: "Mấy đứa bọn mình hát karaoke muộn quá, không có xe về thôn.

Tao dẫn bọn mày về, đãi cả đêm."

"Vãi chưởng!"

Năm sáu con người này nổ tung.Suốt một khoảng thời gian dài, Hứa Thuận Hòa không muốn nhớ về đêm hôm đó, cũng như những sự việc xảy ra sau đó.

Anh đã lâu không nghĩ đến, nhưng hôm nay, khi nhớ lại, anh cảm thấy những nỗi đau đó vẫn rõ ràng như vậy.

Những lời của những người đó vẫn văng vẳng bên tai anh."

Cái đéo gì này!"

"Biến thái à!"

"Hai người bọn mày đang làm gì?!"

"Đờ mờ!"

'Năm sáu người kia đều là người trong thôn của Hứa Thuận Hòa, hầu hết đều là bạn cùng lứa tuổi và là bạn học của anh.

Họ đứng ở cửa, hoảng sợ nhưng cũng đầy tò mò, cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật hoang đường và hài hước.

Với tâm trạng chỉ muốn xem náo nhiệt, họ đứng đó một lúc lâu, không chịu rời đi.

Mọi người đều sững sờ, không ai nghĩ đến việc hai người kia lại đang ở trong tình trạng trần trụi.Đó là thời khắc sỉ nhục nhất của Hứa Thuận Hòa.Anh giống như một con thú, bị vây quanh để quan sát, bàn tán, đánh giá và chế giễu.Cuối cùng, anh ôm lấy quần áo, vội vã trốn vào phòng vệ sinh.

Sau khi thay xong quần áo và bình tĩnh lại, khi anh bước ra ngoài, trong phòng đã không còn ai.

Ngay cả Trịnh Gia Hưng cũng không còn ở đó.Chuyện này rất nhanh đã bị năm sáu người truyền ra ngoài, ngày hôm sau, tất cả những nhân viên làm việc tại cửa hàng thức ăn nhanh đều đã biết Hứa Thuận Hòa và Trịnh Gia Hưng đã làm chuyện đó trong căn phòng nhỏ.

Những người khác thì bắt đầu nổi giận, nói rằng giường đó bây giờ chúng ta còn ngủ đâu, thật là ghê tởm.

Vào một ngày, Hứa Thuận Hòa chịu đựng mãi đến chiều mà vẫn chưa thấy Trịnh Gia Hưng, khi anh chuẩn bị xin từ chức với quản lý cửa hàng, mới biết được Trịnh Gia Hưng đã gửi tin nhắn từ sáng, xin từ chức.

Gã nói với quản lý cửa hàng rằng mình phải về quê để kết hôn.

Gã cũng nói với đồng nghiệp là mình thích con gái, đã có vị hôn thê, còn Hứa Thuận Hòa thì là người đồng tính, đã lừa dối gã, còn gã thì không thích nam giới.

Lúc này mọi người mới biết rằng, hóa ra Trịnh Gia Hưng đã sớm đính hôn ở quê, thật sự có vị hôn thê, nhưng gã chưa từng nói với ai.Từ đó, anh không còn gặp lại Trịnh Gia Hưng nữa.Không sai biệt lắm là vào lúc ban đêm, khi mọi người trong thôn đã biết chuyện của Hứa Thuận Hòa, nhóm năm sáu người kia về nhà, họ kể lại mọi thứ.

Khi Hứa Thuận Hòa trở về nhà, anh thấy ba mình đang đứng đợi, mặt mày xanh xao.Anh bị đánh một trận, thực sự rất đau đớn.

Ba anh hỏi anh người kia là ai, anh chẳng thể nào nói được gì, chỉ biết trả lời rằng người đó không phải là đối tượng của mình, chỉ là một trò chơi mà thôi.

Mẹ anh khóc đến mức tưởng như ngất đi, còn em trai em gái anh thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ba anh nói, đây là bệnh tâm thần, bắt anh phải sửa đổi, nếu không thì đừng mong ở lại trong nhà này.Hứa Thuận Hòa luôn là đứa con hiếu thảo nhất trong gia đình, luôn suy nghĩ cho mọi việc trong nhà.

Anh đã làm bốn năm công việc, toàn bộ số tiền mười ba vạn đều đưa cho gia đình, bản thân chỉ giữ lại một ít để chi tiêu cần thiết.

Gia đình dùng số tiền đó để xây nhà, trả nợ, che đi tầng ba và đơn giản trang hoàng tầng một.

Bốn năm qua, món đồ đắt nhất mà anh mua cho bản thân cũng chỉ là chiếc xe điện để đi lại giữa huyện thành và nhà, chẳng bao giờ dám chi tiền cho bất cứ thứ giải trí nào.Hắn sống giống như một người khổ hạnh, nhưng vì xu hướng tình cảm của mình, gia đình lại đuổi anh đi.Dù sao, anh chỉ mới mười chín tuổi, anh cũng sẽ buồn bã vì xu hướng tình cảm của mình.

Nhưng anh vẫn hết lòng phụng dưỡng gia đình, không ai bảo vệ anh, trái lại, người ngoài lại khinh miệt và chế nhạo anh.

Đó là lần đầu tiên anh nổi loạn, gom hai bộ quần áo, tay không rời khỏi nhà.Lúc đầu, anh chỉ giận dỗi, anh đến huyện thành tìm công việc, làm công nhân dây chuyền tại một xưởng điện tử, kiếm sống.

Nhưng sau nửa tháng, trong xưởng quá đông công nhân, khó tránh khỏi gặp những người quen trong thôn, rất nhanh mọi người đều biết đến chuyện của hắn.

Quản đốc xưởng tìm anh, nói một cách khéo léo rằng nhiều người có ý kiến, hy vọng anh tự nguyện từ chức.

Anh cầm một ngàn năm trăm tệ, tự giác rời đi.Anh đổi công việc mới, làm bán hàng tại cửa hàng quần áo.

Mới làm được hai ngày, anh nhận được cuộc gọi từ em trai, em trai bảo rằng ba nói anh đừng có ở lại huyện thành làm mất mặt gia đình, phải đi thật xa.Anh nghe thấy ba mình từ đầu dây bên kia quát lớn: "Bảo nó đi đi!

Đi càng xa càng tốt!

Ở lại huyện thành là chê gia đình mình chưa đủ mất mặt có phải không!"

Điện thoại rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.Trong thâm tâm, Hứa Thuận Hòa vẫn còn giữ chút hy vọng, anh vốn nghĩ rằng, dù thế nào thì gia đình vẫn là gia đình, nhưng không đến mức thật sự muốn cắt đứt quan hệ với anh.Em ba nhẹ giọng nói, anh cả, anh rời khỏi Định Giang đi, giờ chúng em không thể sống nổi nữa.

Việc này đã lan ra trường em rồi, suốt nửa tháng qua em bị người ta cười nhạo thành cái dạng gì anh có biết không?Ba anh quát lớn, đừng gọi nó là anh cả!

Mày cứ coi anh cả mày chết rồi đi!Một cách tuyệt vọng, Hứa Thuận Hòa rời đi, rời khỏi quê hương, đến Nam Châu.Mấy năm qua, anh vẫn giữ nguyên số điện thoại di động của mình.

Anh vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, có lẽ một ngày nào đó gia đình sẽ liên lạc với mình.

Nhưng không, chỉ trừ em gái thứ hai.

Em gái thứ hai là người duy nhất lén lút liên lạc với anh, không dám để ba mẹ biết.

Em gái nói rằng, mấy năm nay, gia đình họ trong thôn không dám ngẩng cao đầu, ba mẹ không bao giờ ra khỏi cửa, họ hàng ít khi đến thăm.

Em trai trong trường học bị ức hiếp, mấy lần bị đánh, thư từ cũng không muốn đọc.Em gái nghẹn ngào nói, "Anh cả em không hiểu, sao anh không thể thay đổi được sao?

Anh cưới một cô vợ đi, kết hôn rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Hứa Thuận Hòa không trả lời.Em gái tiếp tục nói, "Đại ca, em nói sai rồi, anh đừng giận nhé."

Sau đó, Trịnh Gia Hưng đã gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Anh bắt máy, nhận ra là Trịnh Gia Hưng thì lập tức cúp máy, và sau đó liền chặn Trịnh Gia Hưng.Cho đến giờ, ba mẹ anh vẫn chưa bao giờ gọi cho anh một cuộc điện thoại.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 48


Dương Gia Thịnh có lẽ nghĩ rằng Hứa Thuận Hòa bận rộn, không trả lời được tin nhắn nên không dám gọi điện thoại.

Hắn chỉ gửi mấy dòng tin, kể vài chuyện râu ria.【YANG: Anh ơi, tối nay em tự nấu bún ốc, cả cửa hàng hôi quá trời, em còn sợ anh mắng nữa.】【YANG: Anh ơi, anh ăn tối chưa?

Ăn gì rồi?

Nhớ phải ăn uống đầy đủ đó.】【YANG: Anh ơi, em dọn dẹp cửa tiệm xong hết rồi, mở cửa sổ thông gió rồi.

Giờ định lên lầu xem phim đây.】【YANG: Anh ơi, anh đang bận lắm à?】【YANG: Anh ơi, nếu không em cũng không có chuyện gì làm, hay là em qua đó giúp anh một tay nhé?】Mãi đến lúc này, Hứa Thuận Hòa mới chịu nhắn lại.

Hắn sợ nếu mình không trả lời, con cún con này thật sự sáng mai leo lên tàu cao tốc chạy tới mất.【Bảo đảm bạn sẽ thích: Không cần, ba anh em nhà anh đều ở đây, người cũng đủ rồi.】【YANG: Anh có đủ tiền không?

Em còn ba vạn đây, anh gửi số thẻ cho ta, ngày mai em ra ngân hàng chuyển cho anh.】Hứa Thuận Hòa không biết phải diễn tả cảm giác khi đọc những dòng này của Dương Gia Thịnh như thế nào.Một thiếu niên 18 tuổi, đem tất thảy chân thành của mình nâng trong lòng bàn tay, chỉ muốn dâng cho anh những gì mình có.

Trước nay, anh là người luôn dốc hết những gì có được để vun vén cho gia đình.

Đây là lần đầu tiên có người muốn dâng hiến tất cả những gì mình có cho anh.【YANG:?】【Bảo đảm bạn sẽ thích: Giữ lấy số tiền ấy đi, đừng lúc nào cũng lo chuyện người khác, lo mà gửi vào sổ tiết kiệm định kỳ của em đi.】【YANG: Đã gửi.】【Bảo đảm bạn sẽ thích: Tiền tiết kiệm cũng đừng rút lung tung.】【YANG: Dạ.】Một lát sau.【YANG: Anh ơi, em có thể ngủ trong phòng anh không?

Em nhớ anh.】【Bảo đảm bạn sẽ thích: Ngủ đi.】【YANG: Anh à.】Trong đầu Hứa Thuận Hòa rối như tơ vò, đêm nay trằn trọc mãi mới ngủ được.Sáng hôm sau, bác sĩ đi kiểm tra phòng xong, em út nhắn tin báo tình hình cho anh, sau đó không nói gì thêm.

Đến ba giờ chiều, em gái thứ hai bất ngờ gọi điện thoại, hỏi anh có còn ở Định Giang không, cô muốn đến gặp anh một lát.Em gái thứ hai đi thẳng từ bệnh viện tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Đã mười một năm hai người không gặp mặt, trong suốt thời gian đó, anh chỉ thấy em gái thứ hai qua màn hình điện thoại, qua mấy lần gọi video với cháu gái nhỏ, và qua những tấm ảnh cô thỉnh thoảng đăng trên mạng.

Ảnh chụp luôn được chỉnh cho đẹp hơn, nhưng khi nhìn thấy em gái thứ hai bằng xương bằng thịt, Hứa Thuận Hòa mới nhận ra cô đã không còn là cô thiếu nữ mười mấy tuổi trong trí nhớ anh nữa, mà đã trở thành một người mẹ.Vừa thấy anh, em gái thứ hai lập tức rơi nước mắt.

Hệt như năm đó, khi cô còn là cô bé mười mấy tuổi, lặng lẽ khóc khi thấy anh cả xách hành lý rời đi, không dám cầu xin trước mặt ba, chỉ có thể đứng nhìn anh rơi nước mắt.Hứa Thuận Hòa nói: "Đừng khóc, khóc nữa là anh cũng muốn khóc theo em mất."

Bụng em gái thứ hai đã lớn lên trông thấy, cô nói đã mang thai năm tháng.

Hứa Thuận Hòa vội bảo cô ngồi xuống, hỏi cô đi bộ đến à, có mệt hay không.Em gái thứ hai lau nước mắt, nói: "Không phải em đi bộ, chồng em ở dưới lầu chờ em, ảnh lái xe chở em đến đây.

Sáng nay ảnh cũng vào bệnh viện thăm ba, để con gái ở nhà, nhờ bà nội nó trông cho."

Hai người ngồi nói chuyện về cuộc sống gần đây.

Hứa Thuận Hòa kể về tiệm bánh bao nhỏ, nói rằng buôn bán vẫn ổn, đã thuê một nhân công.

Em gái kể rằng chồng cô mới mua một chiếc xe điện, hiện giờ đang chạy dịch vụ chở khách, thu nhập cũng tạm ổn.

Trước đây cô làm công trong xưởng, nhưng từ khi mang thai thì nghỉ ở nhà.

Chờ sinh xong, gửi con cho bà nội trông, cô sẽ đi làm lại.Cuộc sống mà, luôn là như vậy.

Hai người nói chuyện một lúc, căn phòng dần chìm vào tĩnh lặng.Em gái thứ ngước nhìn hắn, nói khẽ: "Anh cả, anh trông vẫn trẻ quá, không giống em, già rồi......"

Hứa Thuận Hòa bật cười: "Em nói gì vậy chứ, anh là đàn ông—""Anh cả, anh thật sự không kết hôn à?"

Em gái cắt ngang lời anh, hỏi.Hứa Thuận Hòa lặng thinh.Em gái thứ không dám nhìn anh: "Lời này là mẹ bảo em hỏi anh......."

Hứa Thuận Hòa vẫn lặng thinh.Em gái hiểu ý, khẽ nói: "Mẹ không phải không nhớ anh.

Bà lén hỏi em anh sống bên ngoài thế nào....

Bà chỉ..."

Không cần cô nói hết câu, Hứa Thuận Hòa cũng hiểu rõ.Ba mẹ hắn không phải không để tâm đến hắn, chỉ là họ không thể chấp nhận chuyện này.

Trong mắt họ, điều đó không bình thường, là sai trái, cần phải sửa đổi, phải quay về đúng quỹ đạo, thì anh mới có tư cách về nhà."

Hôm nay mẹ vừa thấy em là đã khóc, lén bảo em đến thăm anh.

Không phải trong nhà nhẫn tâm đến mức không cho anh vào phòng bệnh đâu, mà là ba sáng nay mới được chuyển sang phòng thường, mấy người thân thích đều đến thăm ông ấy..."

Em gái thứ lại đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào.

"Ba mẹ đều là người quê mùa thế hệ trước, tư tưởng vốn đã như vậy rồi, không thể thay đổi được.

Đừng nói là anh...

Anh ba chậm mãi không tìm được vợ, ba mẹ cũng sốt ruột muốn chết, nếu không phải năm đó cuối cùng nó chịu cưới vợ, chắc mẹ em đến cửa cũng không dám bước ra.

Bà chỉ sợ người ta hỏi: Thằng ba nhà bà sao còn chưa lấy vợ vậy?'..."

"Ba mẹ biết em út tìm anh xin học phí.

Hồi năm trước, đợt nghỉ đông ấy, em út đến Nam Châu tìm anh đúng không?

Về nhà bị ba mẹ phát hiện, ba còn đánh nó một trận.

Mẹ nói hai người họ chẳng có bản lĩnh gì, lo không nổi tiền học đại học đắt đỏ như vậy, nên bảo sau này em út đi làm, phải trả lại tiền cho anh..."

"Nói mấy chuyện này làm gì..."

Mũi Hứa Thuận Hòa cay cay, giọng cũng trầm xuống.

"Cho dù anh có bị đuổi ra khỏi nhà,em út vẫn gọi anh một tiếng anh cả, chuyện đại học là chuyện cả đời, sao anh có thể làm ngơ nó được?"

"Anh cũng đâu có dễ sống gì."

Em gái thứ thở dài.

"Thằng út còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Nó đi học đại học, tư tưởng cũng khác, suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với ba mẹ.

Nó cho rằng lễ Tết thì người một nhà cứ đóng cửa ăn cơm cùng nhau, mặc kệ người khác nghĩ gì.

Nhưng trong nhà thế nào nó lại không rõ, hễ gặp chuyện là lại gọi điện cho anh.

Mẹ và thằng ba đều không đồng ý.

Thực ra, chỉ cần vay mượn họ hàng một chút là được, đợi ba xuất viện, bảo hiểm y tế mới thanh toán.

Mười vạn chắc có thể chi trả sáu vạn, mẹ nói chờ nhận được tiền bảo hiểm rồi sẽ gửi lại cho anh..."

Hứa Thuận Hòa rót cho em gái một ly nước, chậm rãi nói: "Chuyện này anh đều biết.

Bảo hiểm có thể thanh toán phần nào, anh cũng hiểu rõ.

Lần này anh trở về, là sợ lỡ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra..."

Em gái thứ im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Không có gì đâu, ba đã tỉnh táo lại, chỉ là chưa nói chuyện được thôi."

Hứa Thuận Hòa trầm ngâm, nói: "Chờ bảo hiểm thanh toán xong, bảo mẹ giữ lấy, đừng gửi cho anh.

Anh vẫn đủ tiền tiêu.

Ba thế này rồi, sau này còn phải uống thuốc lâu dài.

Hơn nữa, chi phí phẫu thuật cũng là mượn từ họ hàng, trước hết cứ trả dần cho họ, giữ lại một ít tiền phòng thân.

Thằng ba cũng đã lập gia đình, sau này có con, cái gì cũng cần đến tiền."

"Anh cả!"

Em gái thứ đột nhiên bật thốt.Hứa Thuận Hòa nhìn nàng.Em gái thứ cắn răng,: "Anh đừng lo nữa!

Cái chuyện lớn đó anh còn chưa lo đủ sao?!

Anh cả, ba mẹ là người quê mùa, già rồi, quan niệm như vậy cả đời cũng không đổi được.

Anh đừng nghĩ nữa, cứ sống tốt ở Nam Châu đi..."

"Sáng nay, vừa có thể cử động được một chút, ba đã ú ớ nắm chặt tay mẹ, muốn nói gì đó.

Mẹ phải nghe hồi lâu mới hiểu được.

Ba nói rằng, ai cũng không được gọi điện cho anh, không được lấy tiền của anh, nếu anh đến đây, cũng không cho vào phòng bệnh!"

Em gái thứ hai đi rồi.Trong căn phòng khách sạn nhỏ, chỉ còn lại mình Hứa Thuận Hòa.

Anh ngồi yên, ly nước trên bàn đã nguội lạnh.Trở về Định Giang lần này, tất cả những gì anh đã trải qua năm mười chín tuổi dường như lại một lần nữa ùa về.

Nỗi đau ngày ấy, nỗi tủi hổ ngày ấy, vẫn còn nguyên vẹn.Mười một năm trôi qua, gia đình anh vẫn chưa chịu tha thứ cho anh.Thậm chí còn không muốn nhìn thấy anh.Cho dù nằm liệt giường vì bệnh nặng, ba vẫn không chịu để anh bước vào phòng bệnh.Đây chính là cái giá phải trả khi đi con đường này.Dương Gia Thịnh cũng giống anh năm ấy, mười chín tuổi, tuổi trẻ bồng bột, bị hormone xao động dẫn lối mà lao đầu vào, chưa từng nghĩ đến hậu quả.

Nhưng anh thì khác.

Anh trời sinh ra đã như vậy, không thể lựa chọn.

Còn Dương Gia Thịnh, anh biết, hắn vẫn còn đường để chọn.Nếu còn một tia hy vọng, anh cũng không muốn Dương Gia Thịnh phải trải qua những gì anh đã trải qua.Không cần phải như một con thú bị giam trong chuồng, mặc cho người ta soi mói, bàn tán, phán xét, cười nhạo, khinh bỉ, dè bỉu...Không cần bị tước đoạt tư cách làm người.
 
[Đm/Done] Đảm Bảo Bạn Sẽ Thích
Chương 49


Dương Gia Thịnh nằm dài trên giường anh nhà, ăn không ngồi rồi, lướt điện thoại.Hôm nay là ngày thứ tư anh nhà rời đi, hắn đã ở lì trong tiệm ba ngày, hoàn toàn chẳng muốn bước chân ra ngoài.

Hôm qua thử ra ngoài một lần, tự mình đi xem một bộ phim, dở tệ, phí cả tiền vé.

Xem xong, dạo quanh một chút cũng chẳng thấy gì hay ho, mua ít đồ ăn rồi lại quay về.Anh nhà không ở đây, hắn cảm thấy làm gì cũng chẳng có chút thú vị.Lại mở WeChat, khung chat vẫn chỉ có mỗi một tin nhắn hắn gửi đi, trơ trọi: "Anh ơi, anh ăn trưa chưa?"

Nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều, mà anh nhà vẫn chưa trả lời.

Hắn không biết tình hình bên đó thế nào, ba anh có qua cơn nguy hiểm chưa.Hắn rất lo lắng anh nhà.Sợ anh nhà thương tâm, sợ anh nhà quá mỏi mệt, sợ anh nhà quên ăn cơm.........Chỉ hận không thể chạy ngay đến Định Giang, ở bên anh nhà, giúp anh được chút gì đó.

Hắn có thể mua cơm, rót nước, chạy vặt, làm gì cũng được.Nhưng anh nhà nói, ba anh em đều có mặt ở đó rồi, nhân lực đủ cả.Phòng bệnh cũng chỉ có vậy, người đông chen chúc cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, bệnh viện không cho phép người ngoài ở lại qua đêm, chỉ có một người nhà được phép túc trực.Ừ, theo lý mà nói thì thay phiên nhau ba người, chắc cũng không quá bận rộn mới phải.

Nhưng mấy ngày nay, bất kể sáng hay tối, anh nhà đều rất ít khi trả lời tin nhắn của hắn.

Nếu không phải sợ làm phiền anh trong phòng bệnh, hắn đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại rồi.Dương Gia Thịnh ôm chặt lấy chăn của anh nhà, hít một hơi thật sâu.Thơm quá.Hắn nhớ anh quá.Anh không ở đây, hắn làm gì cũng chẳng thấy vui, đến cả nấu cơm cũng không buồn làm.

Mấy bữa nay toàn đại khái luộc mì, hoặc cắt hết đồ ăn trong tủ lạnh, trộn chung với gia vị rồi ném vào nồi cơm điện, nấu thành một nồi lẩu tạp nham ăn cả ngày."

Rầm ——"Là tiếng cửa cuốn bị kéo lên!Dương Gia Thịnh trợn tròn mắt.

Có động tĩnh dưới lầu!

Phản ứng đầu tiên của hắn là: Không lẽ quên khóa cửa?

Trộm vào nhà sao?

Nhưng không thể nào!

Hôm nay hắn có ra khỏi cửa đâu!Dương Gia Thịnh nhảy dựng lên, hưng phấn mà lao xuống lầu."

Anh à ——"Quả nhiên là Hứa Thuận Hòa!

Túi hành lý nhỏ đặt trên ghế, người thì đang trong phòng vệ sinh, rửa tay rửa mặt.

Dương Gia Thịnh hớn hở đứng chờ ngay cửa, tíu tít hỏi: "Anh ơi, sao anh về sớm vậy?

Ba anh không sao rồi à?

Sao anh không báo trước một tiếng?

Để em ra đón chứ!"

Vừa nói, hắn vừa chạy thịch thịch thịch lên lầu, nhanh nhẹn lấy khăn sạch cho anh nhà, lại thịch thịch thịch chạy xuống, sợ không kịp.Hứa Thuận Hòa vừa xoay người, đã thấy một chiếc khăn lông sạch sẽ đưa đến ngay trước mặt.Anh hơi khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy, từ tốn lau mặt.Dương Gia Thịnh vẫn ríu rít hỏi không ngừng.

Hứa Thuận Hòa chẳng đáp một lời, nhưng hắn cũng chẳng thấy lạ.

Hỏi mãi không có câu trả lời, hắn đành chạy tới tủ lạnh, lôi xương sườn với thịt ra rã đông, nói tối nay sẽ nấu cơm."

Anh ơi, hôm nay không đi lấy thịt heo à?

Ngày mai có mở cửa tiệm không?"

Dương Gia Thịnh hỏi.Hứa Thuận Hòa cuối cùng cũng lên tiếng:"Ngày mai nghỉ, mốt mở lại.

Anh đi tắm trước, thay đồ rồi có gì nói sau."

Dương Gia Thịnh gật đầu.Hứa Thuận Hòa trông mệt đến mức kiệt sức.

Mới xa có bốn ngày mà rõ ràng gầy đi thấy rõ, cằm nhọn hẳn, sắc mặt cũng không tốt.

Dương Gia Thịnh nhìn mà xót, chẳng rõ mấy ngày nay anh nhà phải vất vả chăm người bệnh thế nào.

Biết vậy, hắn đã nhất quyết đòi theo để giúp một tay.Hứa Thuận Hòa tắm nước ấm thật lâu.

Đến khi ra ngoài, da mặt bị hơi nóng hắt vào có chút ửng hồng, trông mới đỡ tiều tụy hơn một chút.

Dương Gia Thịnh đã pha sẵn một bình trà Phổ Nhĩ nóng hổi, thấy anh nhà bước ra, lập tức rót một ly, đưa tới tận tay:"Anh ơi, uống trà đi.

Quần áo cứ để đó, lát nữa em giặt cho."

Hứa Thuận Hòa lặng lẽ ngồi xuống, cầm ly trà, nhấp một ngụm.Chẳng bao lâu, Dương Gia Thịnh đã cảm thấy có gì đó không đúng.Hắn ngồi xuống bên cạnh, quan sát sắc mặt anh, dè dặt hỏi:"Anh ơi, sao vậy?"

Anh có tâm sự.

Không chỉ là tâm sự, mà có lẽ là rất nặng nề.Hắn đợi một lúc, cuối cùng Hứa Thuận Hòa cũng lên tiếng.

Rõ ràng đang uống trà, vậy mà giọng nói vẫn khô khốc."

A Thịnh...

Em đến tiệm này đã một năm, anh đã coi em như em trai mình."

Vừa nghe lời nói đầu tiên, Dương Gia Thịnh đã cảm thấy có điều không ổn."

Chúng ta không thể... tiếp tục như thế này nữa."

Hứa Thuận Hòa gian nan mà nói ra, ngay sau đó sắc mặt ảm đạm, trầm mặc hẳn xuống.Dương Gia Thịnh chết sững.Rõ ràng mấy ngày trước, anh nhà còn đỏ mặt, bị hắn hôn đến phát run, còn nói muốn suy xét.

Thế nào mà chỉ mới bốn ngày xa cách, trở về rồi, mọi thứ lại thay đổi?"

Tại sao?"

Dương Gia Thịnh gặng hỏi.

"Là vì... người nhà anh nói gì sao?

Họ giục anh lấy vợ à?"

Dương Gia Thịnh chỉ có thể nghĩ đến khả năng ấy.Anh nhà đã 30, mà ở quê, 30 chưa cưới đúng là chuyện động trời.

Có lẽ lần này về nhà, họ đã ép anh, nhất là khi ba anh còn nằm viện.

Ở trước giường bệnh của người thân, anh làm sao có thể cự tuyệt đây?Dương Gia Thịnh nhìn anh nhà, anh nhà cái gì cũng chẳng nói, tương đương cam chịu.Dương Gia Thịnh cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên làm gì trước tình huống này.

Từ khoảnh khắc nhận ra mình thích Hứa Thuận Hòa, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng thích thì cứ thích, thích thì muốn ở bên nhau.

Mãi đến giờ, hắn mới nhận ra rằng anh nhà còn có gia đình, và khi gia đình anh nhà yêu cầu anh phải hoàn thành những điều một người bình thường cần hoàn thành trong đời, hán hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào.Nếu là ngày thường, có lẽ hắn sẽ cố gắng níu kéo anh.

Nhưng bây giờ, người nhà anh vừa trải qua một trận sinh tử, có khi vẫn còn đang trong giai đoạn dưỡng bệnh, làm sao hắn có thể ích kỷ bắt anh phải chống lại gia đình, mặc kệ sự sống chết của họ?"

A Thịnh, anh thật sự coi em là em trai, thậm chí còn thân thiết hơn cả em ruột của mình.

Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ là... chuyện đó... không được..."

Hứa Thuận Hòa nói với giọng khô khốc, như thể đang đọc lại những lời đã suy nghĩ rất nhiều lần."

Em còn nhỏ, chưa hiểu rõ chuyện này đâu.

Đừng nói đến chuyện nam thích nam, chỉ cần ba mươi tuổi chưa kết hôn thôi thì ở nông thôn cũng đã bị chê cười rồi.

Đợi đến khi em lớn hơn một chút, hiểu biết rộng hơn, gặp gỡ nhiều cô gái hơn, em sẽ nhận ra bây giờ chỉ là hiểu lầm mà thôi..."

Dương Gia Thịnh ngẩn người nghe anh nói.Những lời này của anh nhà, rõ ràng chỉ là đang tự lừa mình dối người."

Hai ngày qua, anh đã nhờ môi giới tìm vài căn phòng trọ gần đây.

Có một chỗ cũng khá ổn.

Ăn tối xong, chúng ta đến xem thử, nếu em thấy được thì thuê.

Em... dọn ra ngoài đi.

Tiền thuê nhà, cứ theo hợp đồng, để anh lo."

"Anh ơi, anh muốn đuổi em đi à......"

Dương Gia Thịnh khẽ hỏi."

Không phải!"

Hứa Thuận Hòa vội vàng giải thích, "Công việc trong tiệm vẫn như cũ, em cứ đến làm đúng giờ rồi tan ca như trước đây là được.

Nếu em không muốn làm nữa, cũng có thể tìm một công việc khác, tiền nhà cứ để anh trả trước."

"Em dọn ra ngoài rồi, còn có thể giống như trước kia sao?"

Dương Gia Thịnh hỏi.Hứa Thuận Hòa im lặng.

Anh không biết.

Vậy còn có thể làm gì khác nữa đây?Hai người lặng lẽ ăn xong bữa cơm.Cuối cùng, bữa tối vẫn là do Hứa Thuận Hòa nấu.

Anh không cho Dương Gia Thịnh vào bếp, chỉ nói rằng mình làm nhanh hơn.

Dương Gia Thịnh vẫn giúp anh giặt đồ, giặt xong thì thức ăn cũng gần như đã nấu xong.Hắn thích nhất là ăn đồ ăn anh nấu, ngon lành, thơm phức.Nhưng đây là lần đầu tiên, Dương Gia Thịnh ăn đến thất thần, vô tư vô vị.Cơm nước xong, dọn dẹp bếp núc xong, hai người cùng ra ngoài.Hứa Thuận Hòa đã hẹn với môi giới lúc 7 giờ để xem phòng trọ, ngay trong khu chung cư gần đó, đi bộ mười phút là tới, cũng có thể dùng xe đạp công cộng, rất tiện lợi.Chung cư tuy cũ nhưng môi trường xung quanh khá ổn.

Căn hộ rộng 100 mét vuông, chủ nhà đã chia thành nhiều phòng đơn để cho thuê.

Họ đang xem một căn rộng 14 mét vuông, có nhà vệ sinh riêng, ban công nhỏ, giá một tháng một ngàn.Không có nhiều lựa chọn, căn phòng này hướng về phía nam, xung quanh không bị che chắn, ánh sáng chắc chắn tốt.Hai người chỉ xem căn này, không cần nhìn thêm nữa.Họ hẹn với môi giới ngày mai ký hợp đồng, dọn dẹp phòng.Trên đường trở về, cả hai một trước một sau, im lặng không nói một lời.

Đến tiệm bánh bao, Hứa Thuận Hòa nghĩ ngợi một lát rồi lên tiếng:"Ngày mai tiệm không mở cửa, chúng ta đi dọn phòng một chút.

Đồ đạc bên đó đầy đủ cả rồi, em sắp xếp đồ của mình đi, mai chuyển qua."

"Anh, em không muốn dọn đi."

Dương Gia Thịnh vẫn kiên quyết.Hứa Thuận Hòa ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Nếu em không muốn dọn đi, vậy thì đừng làm ở tiệm nữa."

Dương Gia Thịnh không thể tin nổi: "Anh nói anh không đuổi em đi!"

Hứa Thuận Hòa siết chặt tay: "Nếu em còn muốn gọi anh là anh, thì nghe lời anh!"

"Trước khi anh về quê, rõ ràng không phải như thế..."

Dương Gia Thịnh uất ức."

Anh... anh về một chuyến, nghĩ thông suốt rồi."

Hứa Thuận Hòa thở dài.

"Chúng ta cứ dây dưa như thế này chỉ làm lỡ dở nhau thôi, thà sớm dừng lại.

Chuyện này, ở đâu cũng không đúng.

Sau này em lớn hơn, về nhà, nếu gia đình muốn em kết hôn, em tính sao?"

Dương Gia Thịnh không chút nghĩ ngợi: "Em ăn ngay nói thật!"

Hứa Thuận Hòa sững người, một lúc sau mới đáp:"Không thể nào.

Làm sao có thể nói thật với gia đình?

Đừng nói đến chuyện ba mẹ sẽ phản ứng thế nào, ngay cả pháp luật cũng không công nhận, không thể đăng ký kết hôn, không thể có con, vậy thì là gì?"

Dương Gia Thịnh vẫn không hề do dự: "Em không muốn có con!"

"Nói hươu nói vượn!"

Hứa Thuận Hòa nói.

"Cả đời người bình thường là như thế, chăm chỉ làm việc, dành dụm tiền, kết hôn, sinh con, sống tử tế.

Em mới mười tám, em nói những lời này, không thể coi là thật được.

Anh lớn hơn em nhiều như vậy, anh không thể mặc kệ em ——""Nhưng anh đang mặc kệ em đấy thôi!"

Dương Gia Thịnh nói, ấm ức đến mức đôi mắt đỏ hoe."

Anh không có..."

Hứa Thuận Hòa nhìn cậu, thở dài, ánh mắt đầy đau thương.Dương Gia Thịnh biết bản thân đúng là đang nói hươu nói vượn.Hắn có thể nói thật, bởi vì vốn dĩ giữa hắn và ba mẹ chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Hắn có thể đoạn tuyệt quan hệ, có thể cắt đứt sạch sẽ, nhưng Hứa Thuận Hòa thì không.

Anh mềm lòng như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều phải lo.Hơn nữa, người già nằm trên giường bệnh chắc chắn đã nói gì đó, nên anh mới kiên quyết như vậy sau khi trở về.Hắn muốn hỏi, có phải gia đình đã sắp xếp xem mắt cho anh không.

Nhưng nghĩ đến người nhà anh vẫn còn đang nằm viện, chờ ngày xuất viện, hắn lại chẳng thể nào mở miệng.Cậu biết anh nhà đã đủ mệt mỏi rồi, không nên khiến anh nhà phiền lòng thêm nữa.Mới bốn ngày thôi, mà đã gầy đến mức cả khuôn mặt hóp lại, không biết trong lòng chất chứa bao nhiêu chuyện buồn.Dương Gia Thịnh khẽ gật đầu, đáp: "Em dọn đi."
 
Back
Top Bottom