Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
356911706-256-k873765.jpg

[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
Tác giả: aly14605
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Băng Đường Thư Sinh
Edit: Aly
Thể Loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, Song tính, Cao H, 1v1
Một vị Thiền sư, phải lòng tiểu yêu mà mình độ hóa.

Nhưng tiểu yêu kia lại là Diễm Ma người người tru diệt.

Cho dù đứng giữa chính đạo, hòa thượng cũng muốn che chở tiểu yêu.

"Ta giấu ngươi đi, bọn họ sẽ không tìm được."

Từ đây tiểu yêu trở thành độc chiếm của hòa thượng.

Thụ rất tao, công rất thanh lãnh, có kịch bản ngọt thịt, các loại liếm huyệt, ắt không thể thiếu.

 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
1. Nhét phật châu của hòa thượng vào hậu huyệt


Diễm Nô từng hấp thụ lượng lớn tinh nguyên của thanh tráng niên ở phàm giới, dẫn đến rất nhiều nhân sĩ chính phái đều đang đuổi bắt y khắp nơi, muốn giải quyết y tại chỗ, đưa đến cực hàn chi vực, vĩnh viễn chịu đựng nỗi đau cực hàn.Nhưng một hòa thượng hảo tâm đã cứu y, hòa thượng kia che chở y, đồng thời nói với những nhân sĩ chính phái kia, y cũng là sinh linh bên trong chúng sinh, đã là sinh linh, không nên bị lạm sát.Sau đó hòa thượng lại đưa ra cam đoan với đám nhân sĩ chính phái: "Ta chắc chắn sẽ độ hóa hắn, để hắn về sau không còn hại người nữa."

Đám nhân sĩ chính phái tạm thời buông tha Diễm Nô.Mà Diễm Nô cũng ở lại trong chùa, tiếp nhận hòa thượng độ hóa.Hòa thượng pháp hiệu Thanh Thiền Tử, chuyên tu Thiền đạo, hiện tại đã là tông sư đắc đạo, qua mấy trăm năm nữa, có thể phi thăng thành Phật.Nếu hắn có thể thành công độ hóa Diễm Nô, có thể tích thêm một đức, cũng có thể sớm ngày phi thăng.Thế nhưng Thanh Thiền Tử đã đánh giá thấp ma khí của con tiểu yêu này, hắn ngồi thiền bảy ngày bảy đêm, cũng không thể độ hóa được tiểu yêu.Diễm Nô vẫn không chút kiêng kỵ làm chuyện dâm uế trước mặt Thanh Thiền Tử, quần áo trên người rủ xuống, áo rách quần manh ngồi trên bồ đoàn, khi thì rộng mở hai chân, lộ ra nơi tư mật của mình với Thanh Thiền Tử, khi thì dùng ngón tay mảnh khảnh gảy lên tiểu ngọc trụ của mình, còn biết dùng âm thanh kiều mị hô bên tai Thanh Thiền Tử: "Tướng công ~"Thanh Thiền Tử ngồi như chuông, từ đầu đến cuối không bị diễm nô làm cho mê hoặc.Diễm Nô cũng không nóng nảy, y tháo xuống chuỗi phật châu trên cổ Thanh Thiền Tử, sau đó treo trên tiểu ngọc trụ của mình, đồng thời còn đem phật châu khảm vào trong khe ngọc.Ngọc câu của Diễm Nô như cống ngầm của nữ nhân, y trời sinh chính là loài lưỡng tính.Từng hạt phật châu mượt mà chậm rãi lướt qua mặt ngoài ngọc câu, trong hai mảnh môi đỏ của Diễm Nô tiết ra tiếng rên rỉ thiên đường: "Hừm ~"Thanh Thiền Tử vẫn bất vi sở động, chỉ nhắc nhở nói: "Tiểu yêu nhà ngươi, bản tính dâm đãng, về sau khó thành đại khí, ngươi cần sửa đổi bản tính, mới có thể thành đạo."

Nghe giọng nói lạnh lùng của hòa thượng, tiểu yêu chỉ cảm thấy trên người mình càng thêm khô nóng khó nhịn, cần hút tinh nguyên của hòa thượng này mới có thể làm dịu.Diễm Nô cũng sẽ không tuỳ tiện thay đổi bản tính của mình, y dán thân thể của mình vào, vừa vặn vẹo lung tung, vừa nói: "Thiền đạo các người, không phải đều đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn sao, nô gia ta hiện tại gặp nạn, hòa thượng ngươi chịu cứu ta sao?"

Thanh Thiền Tử chưa mở mắt ra: "Ngươi có chuyện gì?"

Diễm Nô vươn tay vào trong đũng quần Thanh Thiền Tử, sờ lên cây đại nhục bổng mềm oặt: "Nếu ta không hấp thụ tinh nguyên, rất nhanh sẽ chết già, cho nên ta muốn căn này của ngươi, nhập vào cơ thể ta."

Thanh Thiền Tử chắp tay trước ngực, không quản đến bàn tay không an phận của Diễm Nô, hắn nói: "Nếu ngươi còn dâm loạn như thế, ta sẽ phải dùng giới roi quất ngươi."

Sau khi bị giới roi quật, có thể tẩy đi nghiệt chướng trên người, nhưng sẽ đau đớn sống không bằng chết.Diễm Nô đương nhiên có chút sợ hãi, rời khỏi người hòa thượng, lập tức tiếp tục dùng chuỗi phật châu tự khinh nhờn mình.Diễm Nô nhét một viên phật châu vào trong hậu đình hoa của mình, địa phương dơ bẩn như vậy lại nhét vào phật châu thần thánh như thế.Diễm Nô sảng khoái phát ra rên rỉ: "Hưm ~ A ha ~ Hòa thượng phật châu của ngươi thao ta thật dễ chịu."

Thanh Thiền Tử lúc này mở mắt ra, trong con ngươi lạnh lùng, một đạo ánh sáng kim sắc hiện lên, ngay sau đó hắn đưa tay, từng chút một rút phật châu của mình ra khỏi cơ thể tiểu yêu: "Đây không phải là thứ ngươi có thể lấy ra đùa bỡn."

Khi phật châu bị lôi ra ngoài, sẽ dính dấp đến vách trong của lỗ thịt, Diễm Nô thoải mái mà cao giọng rên rỉ: "A ~"
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
2. Tiểu trong bát vàng của hòa thượng


Diễm Nô tính tình trời sinh dâm đãng, không cách nào thay đổi được, hòa thượng có cố gắng độ hóa thế nào, cũng vô dụng.Diễm Nô áo rách quần manh tựa ở trong ngực hòa thượng, âm thanh kiều mị nói: "Hòa thượng, từ bỏ đầu tâm kia đi, ngươi sẽ không có cách nào độ ta, không bằng để cho ta rời đi."

Diễm Nô hiện tại chỉ muốn ra ngoài hút tinh nguyên của nam nhân, y vốn là muốn hút hòa thượng này, thế nhưng ý chí của hòa thượng quá kiên định, vô luận y có dụ hoặc như thế nào đều vô dụng, nên đành từ bỏ.Hòa thượng cầm trong tay phật châu trước đó bị Diễm Nô thưởng thức, chậm rãi nói: "Ta đã đáp ứng sẽ độ hóa ngươi, trước khi độ hóa được ngươi, không thể thả ngươi đi."

Ngôi miếu nho nhỏ đã được hòa thượng dựng lên kết giới, Diễm Nô không thể trốn thoát, chỉ có thể lưu lại ở chỗ này, nhìn xem hòa thượng niệm kinh.Mỗi lần hòa thượng niệm kinh, Diễm Nô sẽ ở bên cạnh cố ý phát ra rên rỉ: "A ~"Diễm Nô còn cầm kiền chùy gõ mõ của hòa thượng chơi, nhét kiền chùy vào trong hậu đình của mình gây rối.Thanh Thiền Tử cũng sẽ không bởi vậy mà tức giận, chỉ tiếp tục tụng kinh.Diễm Nô cảm giác hòa thượng này rất nhàm chán, lấy kiền chùy ra, trả lại cho hòa thượng.Bên trên kiền chùy còn dính dâm dịch trong thân thể của Diễm Nô, nhìn qua rất là ô uế, Thanh Thiền Tử dùng tay quét qua, dâm dịch bên trên đã không thấy tăm hơi.Thấy những đồ vật của mình đều bị làm bẩn, hòa thượng cũng không tức giận, Diễm Nô nhịn không được muốn khiêu khích hạn độ nhẫn nại của hòa thượng, y ngược lại cầm lấy bát vàng mà hòa thượng dùng để khất thực, đặt dưới hông của mình, lập tức tiểu vào bát vàng, tiểu đến nửa bát.Diễm Nô giả vờ dùng hai tay dâng lên bát vàng chứa nước tiểu của mình: "Hòa thượng, ngọc dịch của nô gia, ngài có muốn nếm thử hay không."

Thanh Thiền Tử rốt cục tức giận, giận dữ mắng một câu: "Làm càn."

Diễm Nô lơ đễnh nhún vai, tay run lên, làm bộ cầm không chắc, sau đó bát vàng rơi trên mặt đất, nước tiểu bên trong cũng tràn ra khắp sàn, làm ướt tăng bào và cà sa của Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử nhặt bát vàng lên, đặt lại chỗ cũ, ngoại trừ câu nói làm càn vừa rồi, không nói với Diễm Nô lời nào nữa.Diễm Nô về sau đã thử thật nhiều phương pháp, nhưng không có cách nào kích động lên cảm xúc của Thanh Thiền Tử, khiến y có một loại cảm giác mãnh liệt bị thất bại.Mười năm qua, Diễm Nô đã thử trăm ngàn loại thủ đoạn, đều không thể khiến hòa thượng có bất kỳ suy nghĩ về mình.Mà hòa thượng cũng không có cách nào độ hóa Diễm Nô, hai người cùng nhau ở trong chùa suốt mười năm.Hòa thượng là phàm thể, cần ăn chay, nhét đầy bao tử.Diễm Nô sẽ bí mật trộn dâm dịch của mình vào trong đồ ăn của hòa thượng, bất quá hòa thượng luôn có thể nhanh chóng phát hiện.Cho dù mỗi lần đều có thể bị hòa thượng phát hiện, nhưng Diễm Nô vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy, bởi vì đây là một trong số ít thú vui y có được trong một ngày.Nếu không chọc ghẹo hòa thượng, Diễm Nô thật sự không biết mình còn có việc gì có thể làm.Bọn họ ở chung được mười năm, quan hệ cũng chầm chậm trở nên quen thuộc.Diễm Nô thỉnh thoảng sẽ gọi hòa thượng là con lừa trọc, hòa thượng xưa nay không tức giận.Diễm Nô cũng sẽ kể cho cho hòa thượng một chút chuyện ngắn dâm uế, hòa thượng sẽ phong ấn lỗ tai, một câu cũng không nghe.Diễm Nô còn cố tình ở trước mặt hòa thượng, dang rộng chân, lộ ra ngọc câu của mình.Vừa mới bắt đầu hòa thượng một chút cũng không nhìn, thế nhưng về sau có một lần, Diễm Nô phát hiện hòa thượng lại mở mắt ra ngắm mình một chút.Dù chỉ là thoáng qua, cũng bị Diễm Nô bắt được.Diễm Nô mở ra ngọc câu của mình, vừa cười vừa nói: "Hòa thượng, ngươi muốn nhìn có thể công khai nhìn, sao phải lén lút."
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
3. Câu dẫn hòa thượng liếm lỗ ngọc của mình


"Hòa thượng, nếu ngươi muốn nhìn, ta sẽ cho ngươi nhìn rõ ràng."

Diễm Nô tách hai chân thẳng tắp ra đến cực hạn, lại dùng tay đẩy ra ngọc câu của mình.Diễm Nô là dục vọng của thế gian biến thành, trên người y bất luận là chỗ nào đầu đẹp đến cực hạn, có thể tuỳ tiện câu lên dục vọng người giấu trong nội tâm.Thanh Thiền Tử và Diễm Nô ở chung được hơn mười năm, trong mười năm này, hắn cũng sớm đã chậm rãi sinh tâm ma, nhưng lúc bình thường hắn áp chế tâm ma rất khá, cũng không có lộ ra.Thế nhưng những ngày qua gần nhất, Thanh Thiền Tử càng lúc càng không thể tĩnh tâm được, trở nên nóng nảy, mà còn thường xuyên khống chế không nổi muốn liếc trộm Diễm Nô, thích nhìn Diễm Nô ngồi ở trong sân nuôi chim, thích nhìn Diễm Nô chơi với hắn, thích Diễm Nô......Thanh Thiền Tử phát giác mình đã luân hãm, điều này khiến hắn phải mau chóng bứt ra mới được, nếu không sẽ chỉ càng lún càng sâu.Thanh Thiền Tử quay lưng đi, niệm mấy lần thanh tâm chú, lập tức triệt bỏ kết giới bên ngoài chùa miếu, hắn không còn ý định tiếp tục độ hóa Diễm Nô nữa: "Ngươi đi đi."

Mình cầu xin hòa thượng này nhiều năm như vậy, hắn từ đầu đến cuối đều không thả mình rời đi, hôm nay làm sao lại đột nhiên muốn thả mình đi.Hòa thượng đột nhiên muốn thả y rời đi, Diễm Nô ngược lại có chút không muốn đi, y đứng lên, nhìn bóng lưng cao ngạo của hòa thượng hỏi: "Hòa thượng, không phải ngươi nói phải thành công độ hóa ta, mới có thể thả ta rời đi sao, ngươi không sợ bây giờ ta ra ngoài hại người sao?"

Diễm Nô trong lòng luôn có một loại cảm giác mình bị hòa thượng vứt bỏ, tóm lại rất không thoải mái."

Ngươi chấp mê bất ngộ, ta không có cách nào độ hóa, ngươi đi đi."

Thanh Thiền Tử tình nguyện bội ước, cũng muốn thả Diễm Nô rời đi.Diễm Nô nhíu mày, sau đó đi vòng ra trước người hòa thượng chất vấn hắn: "Ngươi không phải đã đáp ứng những danh môn chính phái kia, nói nhất định sẽ độ hóa sao, ngươi tốt xấu cũng là cao tăng đắc đạo, sao có thể nói không giữ lời gì hết."

Thanh Thiền Tử hỏi lại: "Không phải ngươi vẫn luôn muốn đi sao, vì sao ta thả ngươi đi, ngươi lại không đi."

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt song phương đều tích chứa tình cảm, tình cảm này là do sớm chiều chung đụng mà đến.Diễm Nô thừa nhận mình đã yêu hòa thượng, y cũng không muốn rời đi: "Hòa thượng, ta cũng sẽ không đi, trừ phi ngươi có thể độ hóa được ta."

Nói xong, Diễm Nô trực tiếp rút đi áo quần trên người, sau đó dán thân thể trần trụi của mình vào lên người hòa thượng .Thanh Thiền Tử muốn nói vài lời tuyệt tình, nhưng Diễm Nô trực tiếp phong bế môi của hắn.Trước kia khi Diễm Nô hút tinh nguyên của nam nhân khác, từ trước đến nay đều sẽ không bao giờ hôn đối phương, đây là lần đầu tiên Diễm Nô hôn một người, hơn nữa còn là một tên hòa thượng.Một bên hôn, Diễm Nô một bên kéo tay hòa thượng, đặt ở trên ngọc câu của mình, hôm nay nhất định phải để hòa thượng này phá giới.Thanh Thiền Tử rõ ràng có thể rút tay ra, nhưng hắn lại giống như là cứng đờ, không có bất kỳ phản ứng nào, để mặc Diễm Nô cọ tay của hắn trên ngọc câu, đem dâm dịch trong suốt cọ lên lòng bàn tay của hắn.Thấy hòa thượng không có đẩy mình ra, Diễm Nô thỏa mãn nở nụ cười, lập tức càng thêm làm càn lớn mật hỏi: "Hòa thượng, huyệt dâm của ta có phải là rất mềm...

Ngươi muốn nếm thử không?"

Thanh Thiền Tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diễm Nô đẩy ngã bên trên bồ đoàn.Tiếp theo Diễm Nô dạng chân trên mặt Thanh Thiền Tử, dâm thủy chảy ra từ ngọc câu, cứ như vậy treo trên ánh mắt của hòa thượng.Diễm Nô đè eo xuống, đưa ngọc câu của mình đến bên miệng hòa thượng, nhưng không có hoàn toàn dán trên môi hòa thượng, chờ đợi đầu lưỡi chủ động lè lưỡi ra liếm ngọc câu.
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
4. Liếm huyệt dâm


Âm thanh của Diễm Nô tựa như là có mê hoặc, mị hoặc vô cùng: "Hòa thượng, nếm thử ngọc dịch của nô gia, nhất định sẽ dễ uống hơn tưởng tượng của ngươi, phàm giới nhiều nam nhân như vậy muốn uống, còn không uống được, hôm nay coi như tiện nghi cho ngươi."

Có một giọt dâm dịch vừa đúng lúc nhỏ xuống trên môi Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử vốn có thể mím chặt miệng cự tuyệt, thế nhưng hắn làm ra một quyết định sai lầm, hắn lè lưỡi liếm một chút bờ môi của mình, tiện thể cuốn một giọt dâm dịch kia vào trong miệng, đây là một hành động thay đổi cả một đời của hắn, hắn vốn là có thể thành Phật, nhưng bây giờ đã không thể.Dâm dịch của Diễm Nô mang theo hương hoa nhàn nhạt, nếm ra vị ngọt, như là mật hoa, nhưng còn uống ngon hơn cả mật hoa gấp trăm nghìn lần.Thanh Thiền Tử tựa như là bị mất hồn, duỗi ra đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng liếm một chút trên ngọc câu của Diễm Nô, cuốn dâm thủy bên trên ngọc câu vào trong miệng của mình.Nhìn hòa thượng lè lưỡi liếm ngọc câu của mình, Diễm Nô liền biết kế hoạch của mình thành công.Nhưng hòa thượng chỉ liếm một chút một chút, thực sự quá mức nhẹ nhàng, Diễm Nô bị giày vò có chút chịu không nổi, liền nói: "Hòa thượng...

Ưm...

Ngươi ngậm lấy huyệt dâm của nô gia, dùng sức hút..."

Thanh Thiền Tử đã hoàn toàn mất đi phật tâm, vậy mà thật sự nghe lời, ngậm lấy ngọc câu của Diễm Nô, sau đó dùng lực hít một hơi, dâm thủy bên trong lỗ thịt bị hút hết ra bên ngoài.Diễm Nô thỏa mãn tiếp tục hạ thấp eo xuống, thẳng đến khi hoàn toàn ngồi trên mặt Thanh Thiền Tử, y cúi đầu xuống nhìn đầu ở dưới hông của mình hỏi: "Hòa thượng, ngọc dịch của nô gia uống ngon không?"

"Uống ngon..."

Người xuất gia chưa từng nói dối."

Ngươi cần phải uống nhiều hơn..."

Diễm Nô cười đẩy ra ngọc câu của mình, sau đó kề sát ngọc câu trên môi hòa thượng, ngọc dịch chảy ra, tất cả đều tiến vào trong miệng hòa thượng.Chờ hòa thượng uống đủ, Diễm Nô đưa tay sờ soạng đũng quần của hòa thượng, ngọc trụ lớn giấu phía dưới tăng bào đã trở nên cương cứng, so với Diễm Nô tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.Diễm Nô dùng tay khuấy động ngọc trụ của hòa thượng: "Hòa thượng, ta làm cho ngươi cảm thấy dễ chịu."

Định lực của hòa thượng rất tốt, mười năm trôi qua, đến hôm nay mới cứng một lần, Diễm Nô sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cơ hội này, y trực tiếp ngồi lên ngọc trụ, đem ngọc trụ nhắm ngay nhụy hoa của mình.Thân thể của Diễm Nô vốn chính là dùng để hấp thu tinh dịch, bởi vậy côn thịt có bao lớn y đều có thể dễ dàng ăn hết.Côn thịt của hòa thượng rất thuận lợi trượt vào trong cơ thể Diễm Nô.Thanh Thiền Tử nhắm mắt lại, không dám đối mặt với hết thảy.Mặc dù bề ngoài hòa thượng nhìn thanh tâm quả dục, nhưng côn thịt vào trong cơ thể Diễm Nô lại càng thêm tráng kiện, đủ để chứng minh hòa thượng chỉ là giả vờ chính đáng mà thôi.Diễm Nô hưng phấn giãy dụa thân eo nổi bật của mình, ngọc câu bao trùm ngọc trụ của hòa thượng, từng chút một ép tinh nguyên của hòa thượng.Trước kia Diễm Nô không bao giờ hưởng lạc, trực tiếp hút liền xong việc, mà bây giờ y lại không nóng nảy đi hút, mà là chậm rãi chơi, hưởng thụ cảm giác ngọc trụ của hòa thượng bên trong nhụy hoa của mình.Côn thịt của hòa thượng trọn vẹn cứng rắn bảy tám canh giờ, cuối cùng mới mềm nhũn xuống, xuất tinh trong thân thể Diễm Nô.Diễm Nô hấp thu xong tinh nguyên nồng đậm của hòa thượng, bởi vì không có cách nào tiêu hóa hết, mà ngất đi.Sau khi Diễm Nô té xỉu, hòa thượng từ dưới đất bò dậy, hắn không niệm kinh cũng không hướng Phật Tổ chuộc tội, mà là ôm Diễm Nô đến trên giường ngủ, khoảnh khắc hắn lè lưỡi liếm lỗ ngọc của Diễm Nô, đã chú định hắn không thể thành Phật.Đã không thể thành Phật, vậy liền làm hòa thượng nhàn tản, trông coi ngôi miếu hoang này, cùng Diễm Nô tiếp tục sớm chiều làm bạn, cuộc sống như thế, không mấy chênh lệch với thành Phật.Chờ Diễm Nô lần nữa tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ mười, y bỏ ra trọn vẹn mười ngày, mới tiêu hóa xong tinh nguyên của hòa thượng, đều do tinh nguyên của hòa thượng quá nồng.Diễm Nô đứng dậy từ trên giường, tìm quanh bốn phía thân ảnh của hòa thượng, cuối cùng tìm được Thành Thiền Tử đang chẻ củi trong sân.Từ sau khi khi tinh nguyên bị Diễm Nô cướp đi, Thành Thiền Tử đã cởi ra cà sa trên người, đổi thành tăng y màu xám tăng nhân thường hay mặc, nhìn xem mộc mạc hơn không ít.Diễm Nô đột nhiên cảm thấy mình mắc nợ hòa thượng, hòa thượng này vốn có thể thành Phật, bây giờ lại bị y hại chỉ có thể làm một tiểu hòa thượng bình thường.Diễm Nô trong lòng mười phần băn khoăn, đồng thời rất hối hận mình ngày đó xúc động.Diễm Nô nện bước nhỏ đi qua, hỏi thăm hòa thượng: "Ngươi hận ta không?"

Lập tức có thể đắc đạo thành Phật, lại không thành được, đổi lại ai cũng sẽ hận.Thế nhưng Thanh Thiền Tử sắc mặt vẫn như cũ, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ cưng chiều: "Không hận."
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
5. Bắn nước tiểu


Diễm Nô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Thiền Tử: "Vì sao không hận?"

Hòa thượng này hận cũng không nghĩ hận y sao."

Vì sao phải hận."

Thanh Thiền Tử cảm thấy mình cũng không tổn thất gì, hắn cảm thấy hiện tại ngược lại càng thêm tự tại hơn trước kia, hắn có thể nhìn chằm chằm vào diễm nô, không cần tiếp tục trốn tránh, tâm ma cũng đã biến mất."

Ta hại ngươi không thể thành Phật, ngươi thật sự không có nửa điểm oán hận sao?"

Hòa thượng này thật sự so với tưởng tượng của y còn rộng lượng hơn rất nhiều.Thanh Thiền Tử đột nhiên nói một câu tâm tình: "Nếu không có ngươi, thành Phật cũng vô dụng."

Câu nói này khiến Diễm Nô sửng sốt, hòa thượng này là yêu y sao?Diễm Nô mở to hai mắt hỏi: "Hòa thượng, ngươi thích ta phải không."

Thanh Thiền Tử đưa tay nắm lấy tay Diễm Nô: "Ừ, tâm ta, duyệt ngươi."

Không ngờ bọn họ vậy mà lại là lưỡng tình tương duyệt.Trong ngôi miếu cũng chỉ có hai người Thanh Thiền Tử và diễm nô, thỉnh thoảng sẽ có một ít khách hành hương đến thăm viếng.Lúc những khách hành hương kia thăm viếng, Diễm Nô và Thanh Thiền Tử đang làm việc bẩn thỉu phía sau tượng Phật.Diễm Nô dựa vào pho tượng Phật Tổ, giơ một chân lên, khoác lên trên bờ vai Thanh Thiền Tử, chân dang rộng đến cực hạn, ngọc câu thản nhiên lộ ra bên ngoài.Thanh Thiền Tử dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng kích thích ngọc câu của Diễm Nô, thỉnh thoảng còn liếm láp hai tiểu ngọc châu phía trên lỗ ngọc.Bên ngoài có mấy khách hành hương đang quỳ bái Phật tổ, nếu lúc này Diễm Nô lên tiếng chắc chắn sẽ bị bọn họ nghe thấy.Diễm Nô mím môi, vẻ mặt khó nhịn lui về sau, bàn tay chống trên trán Thanh Thiền Tử, muốn đẩy Thanh Thiền Tử ra.Thanh Thiền Tử tỉ mỉ liếm láp ngọc câu của y như thế, khiến y thực sự không có cách nào chịu đựng, còn tiếp tục như vậy y chắc chắn sẽ kêu thành tiếng, nếu để cho khách hành hương bên ngoài nghe được, sự tình sẽ không ổn, đến lúc đó tin tức của bọn họ lan truyền ra ngoài, thanh danh của hòa thượng coi như triệt để bị hủy.Diễm Nô cũng không muốn nhìn thấy người trong lòng của mình bị ngàn người chỉ trỏ, bị thế nhân thóa mạ, cho nên y cực lực nhẫn nại, một câu rên rỉ cũng không phát ra.Mặc dù Diễm Nô rất dâm đãng, nhưng hiện tại y cũng không muốn cùng Thanh Thiền Tử hưởng lạc, vạn nhất bị người phát hiện cũng không tốt.Diễm Nô sợ hãi thanh danh của người trong lòng sẽ bị xấu đi, y lại một lần nữa cố gắng đẩy Thanh Thiền Tử ra, thấp giọng nói: "Hòa thượng...

Đủ..."

Còn tiếp tục như vậy xác định chắc chắn sẽ bị phát hiện, Diễm Nô kinh hoảng.Thanh Thiền Tử lại không hề bị lay động, tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình đi trêu chọc ngọc câu của Diễm Nô, ngẫu nhiên còn biết dùng lực hút vào một ngụm, hút ra nước bên trong ngọc câu.Ngọc câu bị Thanh Thiền Tử dùng đầu lưỡi kích thích trong thời gian dài, vô tình không kiềm chế được, một dòng nước trong suốt phun ra từ khe nhỏ bên trong ngọc câu, toàn bộ đều phun lên trên mặt Thanh Thiền Tử.Nhìn thấy trên mặt Thanh Thiền Tử đều là nước tiểu của mình, Diễm Nô áy náy nói: "Ta đã nói đủ..."

Thanh Thiền Tử cũng không ngại nước tiểu trên mặt, hắn thậm chí còn dùng miệng hút lỗ nhỏ vừa bắn nước tiểu của Diễm Nô, tựa hồ muốn uống nước tiểu của Diễm Nô."

Ưm...

Đừng..."

Diễm Nô lần nữa đưa bàn tay chống trên trán Thanh Thiền Tử, cố gắng đẩy người ra, hòa thượng này rõ ràng mười năm trước rất đứng đắn, hoàn toàn giống như một lúc gỗ, hiện tại sao lại sắc khí như thế, tựa như là được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thay đổi hoàn toàn.Diễm Nô càng khước từ, Thanh Thiền Tử càng dùng sức hút, hắn thành công uống cạn một chút nước tiểu còn sót lại bên trong.Sau khi uống xong, Thanh Thiền Tử lại bắt đầu tỉ mỉ liếm ngọc câu của Diễm Nô.Diễm Nô phát hiện hòa thượng này thật rất thích liếm ngọc câu của y, mà mỗi lần liếm liền hoàn toàn không muốn buông ra.Ngọc câu của Diễm Nô cũng bị Thanh Thiền Tử liếm đến sưng đỏ, mà khách hành hương bên ngoài cũng đã đổi một nhóm lại một nhóm.Chờ đến khi mặt trời lặn, nhóm khách hành hương đều đi hết sạch, Diễm Nô mới yên lòng kêu ra tiếng: "Ư...

Hòa thượng nhà ngươi...

Đừng liếm nữa..."

Diễm Nô cảm giác ngọc câu của mình cũng sắp bị hòa thượng này liếm hư mất.Thanh Thiền Tử cuối cùng cũng ngừng lại, hắn chỉ là bị Diễm Nô mị hoặc, cho nên mới không dừng được.Diễm Nô đem chân của mình từ trên bờ vai Thanh Thiền Tử xuống, hiện tại khách hành hương đã đi hết, có thể không chút kiêng kỵ, nhưng hòa thượng đã tỉnh lại.Diễm Nô trực tiếp kéo người trở lại, đi đến trước mặt trượng Phật.Thanh Thiền Tử muốn để Diễm Nô nghỉ ngơi một hồi: "Hôm nay quên đi, ngày mai lại......"

Diễm Nô ngay trước mặt phật châu, thắp ba nén hương, sau đó nhét ba nén hương kia vào trong hậu đình hoa của mình.Tiếp theo Diễm Nô leo lên bàn lư hương, sung làm lư hương: "Hòa thượng, ngươi muốn cầu thứ gì, nhanh đến cầu với nô gia."

Hiện tại khách hành hương đều đã đi hết, đương nhiên phải chơi thật tốt, thật làm càn.Thanh Thiền Tử sửng sốt một hồi, lập tức phối hợp mà chắp tay trước ngực bái ba lần, thành tâm ước nguyện trước mông của Diễm Nô, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Diễm Nô đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, trừ điều đó ra hắn không còn muốn gì nữa.Diễm Nô quay đầu lại nhìn hòa thượng hỏi: "Xong rồi à?"

Thanh thiền Tử mở mắt ra, cười gật đầu: "Ử."

"Ngươi đã cầu gì."

Diễm Nô có chút hiếu kỳ nguyện vọng của hòa thượng, dù sao hòa thượng này bình thường nhìn qua vô dục vô cầu, hẳn là không có ham muốn gì a, nếu quả thật muốn có được thứ gì, vậy khẳng định chính là thành Phật, thế nhưng thành Phật đã là si tâm vọng tưởng.Thanh Thiền Tử lắc đầu nói: "Nói ra sẽ mất linh."
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
6. Sinh sữa uống sữa (1)


Diễm Nô biết nguyện vọng của hòa thượng là gì, nên cũng không hỏi nữa, trực tiếp dạng chân trên đùi hòa thượng, dự định làm mặt Phật Tổ, vui vẻ một trận.Trong lòng Thanh Thiền Tử đã sớm không còn hướng về Phật Tổ, cho nên cũng không cố kỵ, hắn chủ động đưa tay đi sờ lên ngọc câu của Diễm Nô.Ngọc câu của Diễm Nô trước đó bị hắn liếm sưng lên, nhưng vết thương khôi phục rất nhanh, hiện tại đã khôi phục lại trạng thái phấn nộn ban đầu, dâm thủy cũng rất nhiều, chỉ cần chạm nhẹ sẽ có thật nhiều dâm thủy dâng trào ra.Diễm Nô ngồi trên tay Thanh Thiền Tử giãy dụa eo của mình, sẵng giọng: "Hòa thượng nhà ngươi càng ngày càng trở nên không đứng đắn."

Trước mặt người trong lòng của mình, sao có thể đứng đắn được nữa.Thanh Thiền Tử cúi đầu hôn cánh môi của Diễm Nô, nụ hôn này lưu luyến triền miên, bao gồm nồng đậm yêu thương, Diễm Nô cảm giác mình sắp bị hòa tan trong nụ hôn của hòa thượng, thân thể dần dần xụi lơ.Thanh Thiền Tử nhẹ nhàng cởi dây lụa trên cổ Diễm Nô, ngay sau đó tất cả quần áo trên người Diễm Nô đều tuột xuống, thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử hôn từ trên môi Diễm Nô dời xuống đến cổ, tiếp theo là xương quai xanh, sau đó là núm vú.Ngực của Diễm Nô bằng phẳng, nhưng kỳ thật y có thể tự mình khống chế kích thước.Nhìn hòa thượng ghé vào trên bộ ngực của mình, hút lấy núm vú, Diễm Nô cười phong tình vạn chủng hỏi: "Hòa thượng, ngươi chờ một lát."

Thanh Thiền Tử nghe nói lời, liền dừng lại một lúc.Diễm Nô rút núm vú của mình ra khỏi miệng hòa thượng, sau đó quay người, đưa lưng về phía hòa thượng, chờ Diễm Nô lần nữa xoay người, trước ngực bằng phẳng ban đầu trở nên ầm ầm sóng dậy, cặp vú khổng lồ thản nhiên lộ ra trước mặt Thanh Thiền Tử, cặp vú to đến nỗi dùng hai tay cũng không cầm hết được.Diễm Nô đưa bộ ngực to lớn của mình đến trước mặt Thanh Thiền Tử: "Hòa thượng, hút đi."

Thanh Thiền Tử hơi sửng sốt, lập tức hé miệng, hít một hơi, lại có một dòng chất lỏng ấm áp thơm ngọt được hút vào trong miệng, cẩn thận nếm thử thì ra là sữa tươi.Diễm Nô bỗng nhúc nhích thân thể, cặp vú to trước ngực cũng vung vẩy theo: "Hòa thượng, uống ngon không?"

"Uống ngon ~" Người xuất gia chưa từng nói dối.Diễm Nô dùng vú của mình bọc lại đầu Thanh Thiền Tử, lại đưa núm vú của mình vào trong miệng Thanh Thiền Tử, cho hắn bú sữa.Khi Thanh Thiền Tử dùng hút mạnh, Diễm Nô có thể cảm giác được lực hút cường đại, hút ra sữa từ trong thân thể của mình.Sữa vô cùng nhiều, Thanh Thiền Tử căn bản hút không hết, rất nhiều sữa chảy xuống, làm cho toàn thân đều là mùi sữa thơm.Lúc này Diễm Nô rất hi vọng Thanh Thiền Tử có thể sinh ra nhiều miệng hơn nữa, để ngậm hút hai núm vú của y, không phải hút từng bên, quá tốn thời gian.Diễm Nô càng phát ra khát vọng hi vọng có thể nhiều miệng hơn đến hảo hảo hút sữa và dâm thủy của y, liền hỏi hòa thượng một câu: "Hòa thượng, ngươi có biết thuật phân thân không?"

Thanh Thiền Tử có Nguyên Thần và bản thể, đây cũng được coi là thuật phân thân.Cuối cùng Thanh Thiền Tử nghe theo Diễm Nô, biến ra mấy Nguyên Thần.Nguyên Thần đều giống như đúc bản thể là Thành Thiền Tử, nhìn không khác người bình thường, hoàn toàn phân không ra ai là Nguyên Thần ai là bản thể.Thanh Thiền Tử phân ra bốn Nguyên Thần, cộng thêm bản thể là hắn, tổng cộng là năm người.Diễm Nô ra lệnh cho hai người trong đó đến hút núm vú của y, mỗi người ngậm một bên, hảo hảo hút cho y, hai người khác hút ngọc dịch trong khe ngọc, còn có mật hoa bên trong hậu đình hoa, người cuối cùng mút côn thịt nhỏ của y.Tất cả Thanh Thiền Tử đều rất ra sức làm công việc của mình, Diễm Nô ôm hai đầu trước ngực, ngửa cổ rên rỉ: "Ưm nha ~"Tư vị được người trong lòng đùa bỡn, thật là thỏa mãn.Về sau Diễm Nô để Thanh Thiền Tử lại phân ra một Nguyên Thần.Nguyên Thần đó thay thế công việc của bản thể Thanh Thiền Tử, giúp Diễm Nô liếm láp ngọc câu.Mà Thanh Thiền Tử bản thể lại tựa như không có chuyện để làm, hắn có chút ai oán nhìn Diễm Nô, ủy khuất lắp bắp nói: "Vậy ta phải làm gì."

"Tướng công, nô gia muốn ăn côn thịt của ngươi."

Diễm Nô liếm liếm bờ môi của mình, sau đó nhìn chằm chằm côn thịt to lớn của Thanh Thiền Tử.Diễm Nô lập tức đưa đầu qua, một ngụm ngậm lấy quy đầu của Thanh Thiền Tử, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh quy đầu to như trứng vịt: "Côn thịt của tướng công, ăn...

Thật ngon..."

Thanh Thiền Tử nhanh chóng bắn ra trong miệng Diễm Nô, mặc dù bắn một lần, nhưng vẫn chưa mềm xuống, dù sao hắn cũng rất bền bỉ.Diễm Nô nuốt xuống tinh dịch trong miệng, sau đó tiếp tục ngậm lấy côn thịt của Thanh Thiền Tử liên tục mút, côn thịt của người trong lòng, ăn thế nào cũng cảm thấy ngon.Đồng thời Diễm Nô cũng nhanh chóng bắn ra trong miệng phân thân của Thanh Thiền Tử.Sau khi chơi xong, Thanh Thiền Tử thu hồi tất cả Nguyên Thần của mình, sau đó ôm lấy Diễm Nô, đỉnh côn thịt của mình vào.Thanh Thiền Tử một bên đút vào một bên kêu to tên Diễm Nô: "Diễm Nô...

Diễm Nô..."

Nghe được hòa thượng đang kêu tên của mình, Diễm Nô rất hưng phấn, hai người cùng nhau cao trào trước mặt tượng Phật.
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
7. Sinh sữa uống sữa (2)


Đến ngày thứ hai, sau khi cửa miếu mở ra, Diễm Nô và Thanh Thiền Tử trốn đằng sau tượng Phật, bọn họ không chút kiêng kỵ giao cấu, có đôi khi Diễm Nô sẽ không cẩn thận hô lên, sau đó sẽ bị các khách hành hương nghe được.

Nhưng những khách hành hương kia chỉ nghe được một tiếng, không có cách nào liên tưởng được âm thanh phát ra là gì, cũng không có hoài nghi.

Thanh Thiền Tử thường xuyên thao Diễm Nô rất lâu, từ buổi sáng đến ban đêm, ban đêm sau khi ăn xong cơm chay, lại tiếp tục thao.

Diễm Nô cũng không phải phàm thể, cho dù có làm bao nhiêu cũng có thể làm được, nhưng Thanh Thiền Tử là phàm thể, cũng không thể tiếp tục không biết tiết chế như thế.

Diễm Nô đến phàm giới ẩn nấu một ngày, để lại cho Thanh Thiền Tử một lá thư, nói cho hắn biết mình đến phàm giới dạo một vòng, để Thanh Thiền Tử nghỉ ngơi thật tốt một ngày, đợi cho ngày mai y sẽ trở về.

Thanh Thiền Tử nhìn thấy lá thư Diễm Nô lưu lại, trên mặt xuất hiện cảm xúc cô đơn, hắn biết Diễm Nô khẳng định là đến phàm giới hút tinh nguyên của nam tử khác.

Vừa nghĩ đến Diễm Nô sẽ giao cấu với những nam tử kia, hắn liền nhịn không được có chút tức giận, muốn lập tức bắt Diễm Nô trở về.

Kỳ thật Diễm Nô đến phàm giới thật sự chỉ là đi dạo một vòng, chờ chơi chán một vòng y liền trở về.

Thanh Thiền Tử cảm thấy Diễm Nô đến chết không đổi, sẽ có một ngày rời hắn mà đi, hắn đã định không thể giữ lại Diễm Nô.

Cho nên đợi đến khi Diễm Nô trở lại, bên ngoài ngôi miếu đã thiết hạ kết giới, y không có cách nào tiến vào.

Diễm Nô thử phá kết giới, đi vào hảo hảo hỏi một chút hòa thượng kia, tại sao phải bắt y ở ngoài cửa.

Thế nhưng năng lượng của kết giới quá mạnh, bản lĩnh của Diễm Nô còn chưa đủ, không có cách nào giải trừ, y không cam tâm từ bỏ, y nhất định phải đi vào tìm hòa thượng hảo hảo lý luận một phen.

Diễm Nô tiếp tục dùng sức gõ kết giới, rốt cục thời gian không phụ người hữu tâm, kết giới bị y cho làm ra một khe hở nhỏ.

Mà Thanh Thiền Tử giờ phút này cũng có thể cảm nhận được có người đang phá hư kết giới của hắn.

Thanh Thiền Tử từ trong miếu đi ra, hai người cách hư không nhìn nhau.

"Tại sao ngươi phải cự tuyệt ta ở ngoài cửa."

Diễm Nô rõ ràng có để lại thư cho hòa thượng, nói mình muốn đi ra ngoài du ngoạn một ngày, sao mới qua một ngày mà thôi, tâm của hòa thượng đã thay đổi.

Thanh Thiền Tử không dám nhìn Diễm Nô, hắn cúi đầu, chắp tay trước ngực nói: "Ta giữ không được ngươi, ngươi thích đi nơi nào thì đi nơi đó."

Diễm Nô không nhịn được muốn chửi mẹ, y xuất một chưởng, trực tiếp đập nát kết giới đã xuất hiện khe hở, sau đó phi thân đến trước mặt hòa thượng, một thanh nắm chặt cổ áo hòa thượng: "Ta thật sự không ngờ ngươi lại là người bạc tình như thế."

Hòa thượng này trước đó còn vui vẻ với y, hiện tại liền đuổi y đi, bảo y thích đi nơi nào thì đi, thật sự rất tức giận.

Thanh Thiền Tử nói: "Người bạc tình là ngươi, nói đi là đi."

Diễm Nô cả giận nói: "Không phải ta đã để lại thư cho ngươi sao?"

Thanh Thiền Tử hỏi: "Ngươi ở phàm giới làm gì?"

"Du ngoạn."

Diễm Nô trong sạch, y cũng không có làm gì có lỗi với hòa thượng.

"Thật sự chỉ là chơi."

Thanh Thiền Tử biết Diễm Nô bản tính khó sửa đổi, chỉ là đi du ngoạn không quá tin tưởng.

"Ngươi là không tin ta sao?"

Diễm Nô tiến lên một bước, thân thể dán vào trên người Thanh Thiền Tử: "Vậy ngươi có muốn kiểm tra thân thể của ta hay không."

Diễm Nô trực tiếp cởi quần áo ngay trước cổng miếu, tiếp thao lại kéo tay hòa thượng để lên trên ngọc câu của mình: "Ngươi sờ xem, nơi này của ta không có bị ai chạm vào."

Ngọc câu của Diễm Nô còn là khô ráo, không có ướt nhẹp dâm thủy.

Thanh Thiền Tử nhìn vào mắt Diễm Nô, lập tức cúi đầu xuống nói: "Lần sau không thể đi ra ngoài nữa, những chính phái bên ngoài kia đều muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ở lại nơi này cùng ta, mới có thể an toàn."

Biết hòa thượng cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của mình, Diễm Nô trong lòng ấm áp: "Vậy ngươi lập kết giới, không cho ta ra ngoài, không được sao."

Hiện tại trong lòng Diễm Nô chỉ có hòa thượng, sẽ không để cho mấy nam nhân xấu xí kia chạm vào thân thể của y.

Thanh Thiền Tử gật đầu đáp ứng: "Được."

Lập tức Thanh Thiền Tử một lần nữa bày ra kết giới bên ngoài miếu, lần này Diễm Nô không đi ra ngoài được, chỉ có thể ở trong miếu mỗi ngày đều cùng hòa thượng giao cấu.

Trong thiện phòng, Diễm Nô mở ra hai chân, một người đầu trọc chôn ở bên trong hai chân, tỉ mỉ liếm láp ngọc câu của y.

Tên đầu trọc này chính là Thanh Thiền Tử, hắn tựa hồ đã nghiện ngọc câu của Diễm Nô, hiện tại không gõ mõ cũng không niệm kinh văn, chỉ liếm ngọc câu của Diễm Nô, trong trong ngoài ngoài liếm vô số lần, mỗi ngày đều phải liếm khá lâu.

Diễm Nô kẹp hai chân lại, kẹp lấy đầu trọc của hòa thượng: "Ưm...

A..."

Chỉ là ngọc câu bị liếm còn xa xa không đủ, Diễm Nô dùng hai tay xoa nắn cặp vú to của mình, y dùng sức bóp, sữa sẽ phun ra.

Diễm Nô rất muốn có người giúp y hút bầu vú to: "Tướng công...

Mau đến hút hút..."

Diễm Nô cảm giác bầu vú của mình sắp no bạo.

Thanh Thiền Tử sau khi nghe được, đầu nâng lên từ giữa hai chân Diễm Nô, một ngụm ngậm lấy một bên núm vú.

Diễm Nô tụ hai vú của mình lại, thuận tiện cho Thanh Thiền Tử ngậm cả hai núm vú vào hút.

Thanh Thiền Tử hút hai núm vú của Diễm Nô, trong cổ họng phát ra âm thanh òm ọp òm ọp, sữa bị hút ra đều bị hắn nuốt xuống hết.

Diễm Nô bưng lấy bầu vú của mình đưa vào trong miệng hòa thượng hỏi: "Tướng công thích uống sữa của Diễm Nô không?"

Thanh Thiền Tử sao có thể không thích chứ, hắn thích mọi thứ của diễm Nô.

Hắn rõ ràng đã từng là người rất kiên định, nhưng vì Diễm Nô mà sửa đổi tính tình, thậm chí không tiếc từ bỏ cơ hội thành Phật.
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
8. Giao cấu bị phát hiện


Hiện tại Diễm Nô bị hắn vây ở trong ngôi miếu này không thể trốn thoát, đã thành độc chiếm của hắn, Thanh Thiền Tử cảm thấy đời này của mình không còn hối tiếc, hắn chỉ cần có Diễm nô Bên cạnh, có thể thành phật hay không cũng không quan trọng.Kết giới ngôi miếu chỉ có thể ngăn cản một mình Diễm Nô, cho nên những khách hành hương kia mỗi ngày đều sẽ đến thăm viếng.Những lúc khách hành hương đến, Diễm Nô và Thanh Thiền Tử đều đang làm chuyện dâm uế.Thanh Thiền Tử không biết chơi hoa hoạt gì, mỗi lần đều chỉ liếm ngọc câu của Diễm Nô, ngày qua ngày.Diễm Nô có đôi khi cũng sẽ cảm thấy Thanh Thiền Tử quá mức cứng nhắc, không biết làm trò gì mới, nhưng Thanh Thiền Tử có thể kiên trì liếm ngọc câu của mình như vậy cũng thực sự khiến người cảm động.Giấy chung quy không gói được lửa, có một lần Thanh Thiền Tử và Diễm Nô đang giao cấu trong thiện phòng, bị một khách hành hương nhìn thấy.Khách hành hương kia ngơ ngác đứng bên ngoài bệ cửa sổ, nhìn trộm mọi thứ bên trong.Bởi vì Thanh Thiền Tử rất cứng nhắc, cho nên đều là từ Diễm Nô đến chủ động.Diễm Nô dạng chân trên người Thanh Thiền Tử, thỏa thích vặn vẹo eo, dáng người mị hoặc, khiến vị khách hành hương kia bị mê hoặc đến đi không nổi, thế gian này không có bất kỳ người nào có thể cự tuyệt được sắc đẹp của Diễm Nô dụ hoặc, Phật sống cũng không thể, huống chi là một khách hành hương.Diễm Nô kỳ thật đã sớm phát hiện có người ở bên ngoài rình coi, nhưng y chẳng những không dừng lại, ngược lại còn xoay người, liếc nhìn về phía vị khách hành hương kia.Khi Diễm Nô lắc lư bờ eo của mình, cặp vú to trước ngực cũng sẽ lắc lư theo, nhìn qua đặc biệt hấp dẫn, khiến cho người ta rất muốn đi lên hít một hơi, vùi đầu vào sâu bên trong.Ngay sau khi khách hành hương nhìn thấy Diễm Nô, càng thêm mê muội, hắn ta không thể tin được trên đời này vậy mà lại có người xinh đẹp như thế.Diễm Nô càng không ngừng lay động sống lưng của mình, hai tay xoa nắn cự nhũ trước ngực, sữa từ giữa kẽ tay tràn ra, cảnh tượng vô cùng dâm mỹ, lại làm cho người rất nghiện.Tên khách hành hương kia cởi quần của mình xuống, sau đó đối diện gương mặt của Diễm Nô mà lột.Diễm Nô chán ghét bị nam nhân buồn nôn như vậy nhìn gian, thế là y nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắc nhở Thanh Thiền Tử đang nằm dưới người mình: "Tướng công, có người đang trộm nhìn nô gia."

Thanh Thiền Tử cảnh giác ngồi dậy, ôm Diễm Nô vào trong ngực, sau đó cầm lấy phất trần bên cạnh, ném ra ngoài, vừa vặn đâm trúng trán tên khách hành hương, khách hành hương mất mạng ngay tại chỗ.Hiện tại Thanh Thiền Tử không chỉ phạm vào sắc giới còn phạm vào sát giới, giống như Diễm Nô, biến thành một người tội ác tày trời.Diễm Nô cười vui vẻ, sau đó bưng lấy bầu vú của mình, đút vào trong miệng Thanh Thiền Tử: "Tướng công, vú của nô gia chỉ muốn cho một mình ngươi ăn."

Thanh Thiền Tử ngậm lấy vú của Diễm Nô dùng sức hít mạnh.Tên khách hành hương kia sau khi chết liền hóa thành huyết thủy biến mất khỏi thế gian này, về sau phàm là người phát hiện Diễm Nô và Thanh Thiền Tử đang giao cấu, cuối cùng đều phải chết.Thanh Thiền Tử nghiễm nhiên trở thành một yêu tăng, nhưng hắn cũng không thèm quan tâm, hắn nhập ma cũng không sao, hắn chỉ cần Diễm Nô thuộc về một mình hắn.Nhập phật hay nhập ma chỉ là vấn đề suy nghĩ, sau khi nhập ma Thanh Thiền Tử liền triệt để biến thành người khác, hắn sẽ chơi hoa hoạt."

Phu nhân...

Mở ngọc câu ra, để cho ta hảo hảo thưởng thức."

Thanh Thiền Tử để Diễm Nô ngồi bên cạnh tượng Phật mở ra hai chân, lại gở ra ngọc câu, để hắn hảo hảo thưởng thức.Diễm Nô cũng không phải người thẹn thùng, lập tức làm theo, gỡ ra ngọc câu của mình, lộ ra mị thịt phấn nộn bên trong.Thanh Thiền Tử ngồi trên bồ đoàn ở phía dưới, nhìn chằm chằm ngọc câu của Diễm Nô, phảng phất đang nhìn vị phật lúc trước mình kính ngưỡng.Thanh Thiền Tử đã đóng cửa miếu, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, cho nên bên trong đại điện mười phần khoảng không yên tĩnh, nói chuyện cũng còn có thể nghe được hồi âm."

Tướng công, đừng nhìn nữa."

Chỉ nhìn như vậy, cái gì cũng không làm, thật rất tra tấn người ta.Thanh Thiền Tử đứng lên, lấy một nén hương, đi về phía Diễm Nô.Diễm Nô nhìn nén hương trong tay Thanh Thiền Tử, không rõ hắn muốn làm gì, muốn nhét lư hương vào trong hậu đình của mình sao, trước đó đã từng làm như thế.Thanh Thiền Tử đạt nén hương đến gần cây thịt nhỏ của Diễm Nô, tựa hồ muốn dùng hương đốt cây thịt.Diễm Nô vội vàng cầu xin: "Tướng công không muốn, nô gia sợ đau..."

Tướng công sao có thể đối xử với y như vậy, vậy mà muốn cầm hương đốt y.Thanh Thiền Tử giải thích nói: "Chỉ là giúp ngươi đốt lông mu bên cạnh ngọc trụ mà thôi."

Lông mu của Diễm Nô không có bao nhiêu, tất cả chỉ là lông tơ rất bé mà thôi, không cần phải đốt.Bất quá Thanh Thiền Tử vẫn cầm hương đốt từng sợi lông tơ dài hơn một chút.Diễm Nô cũng không dám động đậy, sợ tướng công run tay, đốt đến ngọc trụ của y.Thanh Thiền Tử rất vững vàng, cuối cùng thuận lợi đốt sạch sẽ tất cả lông tơ, hạ thể vốn cũng không có bao nhiêu lông mu, trở nên càng thêm bóng loáng.Nhìn Thanh Thiền Tử đặt hương xuống, Diễm Nô thở dài một hơi, y sợ nhất chính là đau, bị thương một chút y cũng chịu không được."

Tướng công, đừng đùa bỡn nô gia nữa, nô gia muốn..."

Diễm Nô vươn tay sờ sờ đại nhục bổng của Thanh Thiền Tử, y muốn đồ chơi này nhanh chóng cắm vào trong thân thể của mình, y sắp chịu không nổi.Thanh Thiền Tử cố ý không cắn côn thịt đi vào, mà là dùng tay đùa bỡn nhục huyệt của Diễm Nô, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, tiếp tục trừu sáp từ cạn đến sâu.
 
[Đm/Cao H/Edit] Tiểu Yêu Được Thiền Sư Yêu Chiều
9. Uống nước tiểu


Bị ngón tay đùa bỡn một hồi, Diễm Nô bắn ra, tinh dịch màu ngà sữa, phun ra lên trên áo bào của Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử tiếp tục dùng ngón tay đùa bỡn, hơn nữa còn cùng lúc chơi đùa hai nhục huyệt, đằng sau cũng không bỏ qua.Diễm Nô không biết tại sao, chỉ bị ngón tay của Thanh Thiền Tử thao vậy mà muốn phun triều.Không bao lâu, Diễm Nô liền tè ra từ trong khe ngọc, tất cả nước tiểu đều bắn lên trên người Thanh Thiền Tử, còn một số chảy xuống tay Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử rút ngón tay ra, sau đó đưa bàn tay dính nước tiểu lên miệng liếm một ngụm: "Nước tiểu của phu nhân...

Thật ngọt..."

Nước tiểu của Diễm Nô đích thật là ngọt, bởi vì y không ăn ngũ cốc của nhân gian, mà chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt và dục niệm thế gian, nước mà y tè ra, không có bất kỳ tạp chất nào, cho dù trực tiếp xem như nước uống cũng không có vấn đề gì.Diễm Nô cười híp mắt nhìn Thanh Thiền Tử nói: "Tướng công thích không, lần sau nô gia cho ngươi một chén nước tiểu nếm thử."

Thanh Thiền Tử không muốn chờ đến lần sau: "Ta muốn ngay bây giờ."

Diễm Nô cũng không cự tuyệt, y để Thanh Thiền Tử đi lấy một chiếc chén ngọc.Thanh Thiền Tử trực tiếp lấy ra bát vàng của mình, để Diễm Nô tiểu vào trong này.Trước kia Diễm Nô từng tiểu vào bên trong này, khi đó Thanh Thiền Tử không giống như bây giờ.Thanh Thiền Tử dùng hai tay dâng bát vàng, đưa đến trước ngọc câu của Diễm Nô, chờ Diễm Nô tè ra.Diễm Nô thoáng nổi lên, một cột nước từ trong khe ngọc phun ra ngoài.Lần này Diễm Nô tiểu rất ít, dùng bát vàng đựng cũng không được bao nhiêu, Thanh Thiền Tử liền trực tiếp đưa miệng đến tiếp.Diễm Nô tiểu thẳng vào trong miệng Thanh Thiền Tử.Thanh Thiền Tử nuốt xuống nước tiểu trong miệng, rất ngọt"Nếu tướng công thích, ngày nào nô gia cũng tiểu cho ngươi uống."

Diễm Nô nhìn ra được Thanh Thiền Tử rất vui.Mặc dù Thanh Thiền Tử hiện tại đã nhập ma, nhưng vẫn là phàm thể, vẫn cần ăn cơm chay mỗi ngày.Cơm chay có đôi khi là Thanh Thiền Tử tự mình làm, có đôi khi là Diễm Nô làm cho hắn.Lúc Diễm Nô làm cơm chay, thường xuyên trộn vào thứ mà trong thân thể của mình chảy ra, tỉ như y sẽ dùng ngọc dịch và nước tiểu của mình để nấu cơm, canh cũng là do Diễm Nô ngồi xổm trên nồi, từng chút một bài xuất từ trong thân thể, những vật này đều không bẩn, bởi vì Diễm Nô là linh thể, không chỉ không bẩn, mà còn có một cỗ hương thơm mê người.Khi Diễm Nô làm cơm chay, Thanh Thiền Tử cũng sẽ ở bên cạnh nhìn xem, hắn chính mắt thấy Diễm nô Ngồi xổm ở trên nồi, từng dòng cột nước từ trong khe ngọc chảy ra, cuối cùng chảy đến trong nồi.Diễm Nô xuống khỏi nồi, múc một chút vào trong chén, cho Thanh Thiền Tử uống: "Tướng công, người ta dùng ngọc dịch nấu canh cho ngươi, ngươi nếm thử đi."

Thanh Thiền Tử nhận lấy chén canh từ tay Diễm Nô, cẩn thận nhấp một ngụm, rồi lập tức uống một hơi cạn sạch.Diễm Nô cảm thấy dùng bát, còn không bằng mình trực tiếp tiểu vào trong miệng tướng công."

Nếu tướng công đói bụng, cứ trực tiếp để Diễm Nô cho ngươi ăn uống là được."

"Ý tưởng không tệ."

Từ đó về sau, Thanh Thiền Tử cũng không còn tiến vào phòng bếp nữa, hắn ăn đều là đồ vật trong cơ thể Diễm Nô, như là uống hạt sương.Diễm Nô trở thành vật chứa thức ăn của Thanh Thiền Tử.Nhìn tướng công nằm dưới người mình uống đồ vật chảy ra trong thân thể của mình, Diễm Nô thật cao hứng vì mình cũng có thể giúp được tướng công.Một lúc sau, ngọc dịch của Diễm Nô cũng không thể tùy tiện chảy ra được, thời điểm tướng công không uống, phải cần dùng nắp ngọc chặn lại, thời điểm muốn uống, chỉ cần mở nắp ra, Diễm Nô cảm thấy mình giống như hồ lô rượu.Cũng may Diễm Nô không phải là phàm thể, nếu không cứ luôn chơi như vậy, thân thể đã sớm hư mất.Diễm Nô thích nhất làm một việc, chính là buổi tối cưỡi trên mặt tướng công, nghe tướng công đọc kinh văn với ngọc câu của mình.Diễm Nô lúc này sẽ cười tán gẫu nói: "Tướng công cần phải hảo hảo siêu độ cho ngọc câu của Diễm Nô."

Tụng kinh văn chỉ tụng một nửa, Thanh Thiền Tử liền bắt đầu đùa bỡn ngọc câu của Diễm Nô, hắn rút nắp ngăn ở bên trong ra, sau đó một đại dòng ngọc dịch trực tiếp chảy xuống mặt Thanh Thiền Tử.Diễm Nô oán trách một câu: "Thật lãng phí."

Cho dù không còn ngọc dịch cũng không sao, Diễm Nô còn có sữa tươi, sữa tươi của y nhiều đến nỗi có thể cho bốn năm Thanh Thiền Tử ăn no.Thanh Thiền Tử luôn tạo ra rất nhiều phân thân giúp Diễm Nô hút sữa, Diễm Nô có thể cho hết mấy người bọn họ ăn no.Diễm Nô thậm chí còn có thể sử dụng sữa tươi cho Thanh Thiền Tử rửa mặt.Hai phu phu bọn họ ở trong miếu trôi qua ba năm, mỗi ngày đều làm các sự tình dâm uế, thời gian rất khoái hoạt.Thế nhưng ba năm sau, niềm hạnh phúc này đã bị đánh gãy.Diễm Nô bị đám người chính phái kia bắt đi, lúc bị bắt, Diễm Nô đang ngồi trên mặt Thanh Thiền Tử, cho hắn uống ngọc dịch của mình.Lúc đó rất nhiều nhân sĩ chính phái đều nhìn thấy được một màn dâm đãng này, bọn họ tin chắc rằng Diễm Nô chính là tai họa, khiến một cao tăng đắc đạo diệt trừ tai họa nhập ma, quả thực chính là tội ác tày trời.Thanh Thiền Tử sao có thể để cho người yêu của mình bị bắt đi, hắn liên tục thừa nhận với những nhân sĩ chính phái kia, mình là tự nguyện nhập ma, không liên quan gì đến Diễm Nô, hơn nửa hắn cũng tự nguyện giao cấu với Diễm Nô.Những nhân sĩ chính phái khi nghe thấy đều rất kinh ngạc, bọn họ cảm thấy Thanh Thiền Tử quả thực chính là điên rồi, thế là đưa cả hai người vào cực hàn chi ngục.
 
Back
Top Bottom