Editor: UmiKhi phân thân ngã xuống, Trình Độ An ở Minh Tâm Tông cuối cùng mới đứng dậy.Mặt gã cắt không còn giọt máu, bàn tay đặt trên ngực run rẩy kịch liệt như thể vừa mất đi nửa sinh mệnh vậy.Thực tế cũng không khác là bao.
Sau khi phân thân chết đi, tu vi của Trình Độ An lập tức hạ xuống hai cảnh giới nhỏ, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục.Trình Độ An đứng dậy đi tới trước chuông đá, dùng sức đập nát nó."
Đồ vô dụng!"
Gã ho ra hai ngụm máu, tiếp đó vội vàng nuốt đan dược để điều hòa chân khí trong cơ thể.Một khắc sau, Trình Độ An mới mở mắt ra.Gã không biết chuyện gì đã xảy ra trong Thiên Miên Cung.
Điều mà Trình Độ An biết chắc là nếu thi thể bị phát hiện, chuyện năm đó mình trộm đạo tâm của Lê Phù Nguyệt sẽ bị bại lộ...Trình Độ An siết chặt tay thành nắm đấm.Không lo nghĩ được nhiều như vậy, gã lập tức đánh thức các con rối tiên tì được phân thân đưa đến Thiên Miên Cung, đồng thời ra lệnh cho chúng mau chóng đi tìm thi thể rồi hủy diệt nó ngay.Sau khi làm xong tất cả những điều trên, Trình Độ An lảo đảo đi về phía sau Ảnh Điện.Trong căn phòng cực kỳ trống trải này, chỉ treo một bộ áo lông cáo màu tuyết.Trình Độ An kéo bộ áo lông xuống khỏi kệ áo, run rẩy ôm nó vào lòng.
Một lúc sau, gã mới dần bình tĩnh lại.Bộ áo lông cáo này là Lê Phù Nguyệt tặng Trình Độ An ở bí cảnh hơn một nghìn năm trước, từ ấy đã được giấu kỹ sau Ảnh Điện.Lúc này, Trình Độ An lại đặt tay lên tim mình.Cơn đau đã hoàn toàn biến mất, những chuyện vừa rồi và ký ức hàng nghìn năm trước bỗng trở nên xa vời như một giấc mơ....Đêm khuya, mấy tấm bùa trên thuyền gỗ đột nhiên hóa thành hình người, chiếc chuông đá treo ở thắt lưng các nàng bắt đầu khẽ rung lên.Các tiên tì dừng lại vài giây, sau đó đi theo âm thanh về một góc trong Thiên Miên Cung.Không lâu sau, những bóng người này đã xuất hiện ở sườn núi Mật Quang.Tuy nhiên, trước khi họ kịp tiến về phía trước, một ánh kiếm lóe lên, các tiên tì lập tức ngã xuống đất rồi biến trở lại thành bùa.Ngay sau đó, những lá bùa ấy liền cháy thành tro bụi, bị gió đêm thổi bay rồi biến mất.Một bóng đen xuất hiện trong tòa nhà ở núi Mật Quang và nhanh chóng biến mất cùng với thi thể trên mặt đất.Không có gì xảy ra trong Thiên Miên Cung đêm đó.Sáng hôm sau, Lê Phong Lan thức dậy theo đồng hồ sinh học.Mặc dù cả đêm ngủ trong tư thế rất dị dạng, đầu vẫn còn đau nhức, nhưng điều đầu tiên Lê Phong Lan làm sau khi mở mắt là chồm dậy, nhìn xuống khoảng không trống trải ở giữa phòng.Liếc một cái, trong đầu Lê Phong Lan liền xoẹt qua một chuỗi chấm than đỏ chót.Thi thể dưới đất không cánh mà bay rồi!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy..."
Lê Phong Lan tự lẩm bẩm.Từ khi sống lại đến nay, Lê Phong Lan chưa bao giờ lo lắng như vậy.Y chắc chắn rằng phân thân đêm qua đã chết, tuyệt đối không thể tự mình rời đi được.Mà nếu người của Trình Độ An hay người trong tông môn đã tìm thấy thì... mình không thể nào còn nguyên mà ngủ nổi.Vậy thi thể biến mất như thế nào đây?Hay nói cách khác, là ai đã thần không biết quỷ không hay mang đi thi thể?Lê Phong Lan ngồi xuống, dùng đầu ngón tay mơn trớn mặt đất.Trận pháp tối qua đã hoàn toàn biến mất, trong không gian cũng không còn linh lực xa lạ nào khác.
Nếu không phải vết thương trên cổ tay còn chưa lành, Lê Phong Lan hẳn sẽ nghi ngờ mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ.Lúc này, Lê Phong Lan chợt thấy ngoài cửa sổ đột nhiên lóe lên một luồng sáng cực kỳ chói mắt.Y cau mày, từ từ đứng dậy.Nếu Lê Phong Lan không lầm thì ánh sáng vừa rồi phát ra từ hướng núi Nam Linh...
Đây là nơi ở của các tu sĩ đến Thiên Miên Cung tham dự đại hội tông môn lần này.Trực giác mách bảo y rằng luồng sáng kia này chắc chắn có liên quan đến chuyện xảy ra đêm qua.Lê Phong Lan quay lại giường, đội lên mũ trùm đầu rồi sải bước ra ngoài.Vừa ra, y đã cảm nhận được kiếm khí ngất trời phát ra từ phía núi Nam Linh, ắt hẳn là có người đang chiến đấu ở đó.Có nhiều đệ tử Thiên Miên Cung cũng trông thấy luồng sáng, cho rằng tông môn xảy ra chuyện nên lập tức ngự kiếm bay tới.Bình thường thì Lê Phong Lan chắc chắn sẽ không thèm góp mặt hóng hớt, nhưng hôm nay, y không chút do dự mà gọi linh hạc bay đến núi Nam Linh.Tốc độ của linh hạc kém xa ngự kiếm.Khi Lê Phong Lan đến núi nơi, chỗ này đã loạn hết cả lên.Núi Nam Linh có tổng cộng ba mươi đỉnh núi.
Đến gần là có thể thấy được, nơi xảy ra hỗn loạn hôm nay chính là đỉnh Chi Hiểu nơi Trình Độ An tạm trú.Nơi này cách khá xa những đỉnh núi khác, nhưng Lê Phong Lan biết rằng trò hề sáng nay chắc chắn đã truyền khắp núi Nam Linh.
Cao thủ của các tông môn khác tạm thời không nhúng tay vào chuyện trên đỉnh Chi Hiểu vì nghĩ đến mặt mũi của Thiên Miên Cung.Lúc này, trong chính điện của đỉnh Chi Hiểu không có ai đấu đá cả.
Các tu sĩ vừa mới đến tụ thành từng nhóm, thảo luận chuyện xảy ra cách đây không lâu.Mặc dù y đã ở Thiên Miên Cung cả đời, nhưng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy."
Xin hỏi là vừa rồi ở đỉnh Chi Hiểu có đánh nhau sao?"
Vừa nhảy xuống lưng hạc, Lê Phong Lan liền vơ đại một người hỏi.Đệ tử kia vốn không muốn trả lời, nhưng khi quay đầu, nhìn thấy người hỏi mình là ai thì lại đổi ý.Ngày đó anh ta cũng ở dưới khán đài, tận mắt chứng kiến cảnh Lê Phong Lan vì Thiên Miên Cung trút giận."
Mới vừa rồi đệ tử Minh Tâm Tông phát hiện Trình Tiên Tôn của bọn họ đã chết!"
Nghe giọng điệu hào hứng của anh ta, quả thực là mang tâm thế hóng hớt mà đến.Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng sau khi nghe được lời này, Lê Phong Lan vẫn cứ lặp lại: "Trình Độ An đã chết rồi?"
"Đúng vậy."
Đệ tử này hẳn đã nghe ngóng được một lúc, nóng lòng muốn chia sẻ: "Vừa bị phát hiện đã chết trong nơi ở mà chúng ta sắp xếp, thế là người của Minh Tâm Tông ào ào tới đòi một lời giải thích."
Chết trong nơi ở mà tông môn sắp xếp..."
Tình trạng xác chết như thế nào?"
Lo về vết đâm trên người Trình Độ An, Lê Phong Lan vội hỏi."
Cái này...
Hình như ta chưa nghe đến."
Anh ta gãi đầu nói.Vết đâm trên ngực Trình Độ An rõ như ban ngày, nếu không được xử lý là có thể thấy ngay, mà người của Minh Tâm Tông nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để gây loạn.Nghe được lời này, Lê Phong Lan mới dám xác nhận rằng người đêm qua mang Trình Độ An ra khỏi phòng mình, còn xử lý vết dao trên thi thể là đang muốn giúp mình.Dù thế, Lê Phong Lan vẫn không thích cái cảm giác mình trong tối người trong sáng này.Người đã giúp mình là ai?Và còn...
Có liên quan thế nào với việc mình sống lại?Không đợi Lê Phong Lan nghĩ thông, trên đỉnh núi lại xuất hiện ánh kiếm đỏ sậm."
Là Phó tông chủ của Minh Tâm Tông."
Sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai, đệ tử kia nhanh chóng giới thiệu với Lê Phong Lan.Tham dự đại hội tông môn lần này có Trình Độ An và Phó tông chủ Minh Tâm Tông dẫn đội, hai người họ ở hai đỉnh núi khác nhau.
Mà những kẻ gây chuyện vừa rồi chỉ là mấy đệ tử nòng cốt của Minh Tâm Tông.
Bọn họ vẫn luôn đi theo Trình Độ An, thi thể của gã cũng được những người này phát hiện."
Hoá ra ánh kiếm khi nãy không phải là từ hắn."
Lê Phong Lan buột miệng.Nghe y nói, tu sĩ Thiên Miên Cung đứng ở một bên hừ lạnh: "Đúng thế.
Chẳng qua chỉ là một đám đệ tử quèn mà thôi, đã không coi Thiên Miên Cung chúng ta ra gì rồi."
Vừa dứt lời, một thanh trọng kiếm đỏ thẫm đã từ trên trời đâm thẳng xuống đất.Trong nháy mắt, tứ phía im hơi lặng tiếng.Phó tông chủ Minh Tâm Tông đứng cạnh trọng kiếm, vạt áo bào đỏ tung bay theo kiếm khi.
Hắn liếc nhìn những người xung quanh, nghiến răng nói: "Trình Tiên Quân của chúng ta vô cớ mất mạng.
Bây giờ Thiên Miên Cung không những không cho được một lời giải thích mà còn ngăn bọn ta mang thi thể ngài đi ư?"
Phó tông chủ vừa dứt lời, tất cả đệ tử Minh Tâm Tông trên quảng trường đều hô lên hưởng ứng.Lê Phong Lan nghe thấy một đệ tử của Thiên Miên Cung có lòng giải thích rằng Trình Tiên Tôn đột ngột xảy ra chuyện, sau khi điều tra rõ ràng sẽ đưa thi thể toàn vẹn về Minh Tâm Tông.Nhưng Phó tông chủ hiển nhiên không đồng ý với lời này.Trọng kiếm phi thẳng về phía đệ tử Thiên Miên Cung, tiếng hét chói tai lập tức vang lên trên quảng trường.Vị Phó tông chủ này như thế là đang định xông vào cướp thi thể.Đúng lúc này, một thanh trường kiếm màu bạc đột nhiên từ đâu bay ra, dễ dàng chặn đứng trọng kiếm giữa không trung lại.Phó tông chủ Minh Tâm Tông méo mặt.Linh khí tụ lại thành đoá sen bạc lơ lửng trên không, một người mặc đồ đen đạp lên cánh sen xuất hiện trước mặt mọi người.Mái tóc dài của gã tung bay theo gió, trường bào thêu hoa văn giải trãi sống động như thể đang trừng mắt nhìn mọi người trên quảng trường.Ánh mắt của gã cực kỳ lạnh lùng.
Khi người này xuất hiện, mọi người trên quảng trường đều im bặt.Phía sau gã là mấy chục đệ tử Luật Pháp Đường cũng mặc đồ đen.Lê Phong Lan thấy được, tu sĩ cạnh mình lập tức chuyển sang chế độ sùng bái, cứ như thể người vừa nãy còn chửi bới là người khác vậy.Về phần Lê Phong Lan...
Nhìn thấy bộ dáng chào sân của nghịch đồ, y không khỏi nghĩ đến một từ: làm màu.Mạnh Lâm Châu khẽ phất tay, trường kiếm đã mau chóng bay trở về tay gã.Gã không thèm nhìn Phó tông chủ Minh Tâm Tông mà đi thẳng về phía chủ điện nơi Trình Độ An ở.Thấy mình bị Mạnh Lâm Châu phớt lờ, Phó tông chủ Minh Tâm Tông liền cắn răng giơ kiếm chặn Mạnh Lâm Châu lại."
Mạnh Tiên Tôn, chuyện hôm nay quý phái không định cho một lời giải thích sao?"
Mạnh Lâm Châu rốt cuộc dừng bước.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, gã như Lê Phong Lan mong đợi mà liếc qua người của Minh Tâm Tông, chợt cau mày hỏi:"Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Hahahahahaha, Mạnh Lâm Châu ngươi được lắm!Lê Phong Lan phát hiện ra rằng sau khi Mạnh Lâm Châu trở thành Tiên Tôn, số người phải chịu đựng gã đã mở rộng từ sư tôn mình đây ra toàn bộ Tu Chân giới.Nhìn đám người Minh Tâm Tông bị Mạnh Lâm Châu chặn họng đúng là hả dạ thật.Y tin rằng đồ đệ mình cũng không có ý móc mỉa, mà chín phần mười là trước đó Mạnh Lâm Châu trốn việc đi chơi cho nên không rõ đã có xảy ra chuyện gì ở đỉnh Chi Hiểu thật.Không hổ là nó."
Mạnh Tiên Tôn, ngài đang giễu cợt ta sao?"
Quả nhiên, Phó tông chủ Minh Tâm Tông càng tức giận hơn."
Không phải."
Thấy hắn không trả lời thẳng vào vấn đề của mình, Mạnh Lâm Châu cũng không nói nhiều mà mau chóng phái người đi vào tiến hành khám nghiệm tử thi.Về phần gã thì...
Thấy đám người Minh Tâm Tông có ý định xông vào, Mạnh Lâm Châu liền như sát thần mà đứng chặn cửa.Nhất thời, mọi người đều lâm vào thế bí.Diện tích Thiên Miên Cung bao phủ một khu vực rộng lớn bằng ba quận trong một quốc gia loài người.
Số tiên sơn có tên là khoảng hơn một ngàn, số lượng tu sĩ trong môn lại càng là khó đếm.Từ khi tiến vào Trúc Cơ, tu sĩ sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ của tông môn.
Phần lớn sẽ chọn đi nhân gian rèn nghiệm, một số ít tu sĩ khác quyết định ở lại Thiên Miên Cung làm việc trong Luật Pháp Đường hay ở các bộ phận khác để phụ giúp tông môn xử lý sự vụ.Mặc dù số lượng đệ tử lựa chọn ở lại Luật Pháp Đường chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong sĩ số của Thiên Miên Cung, nhưng lúc này Lê Phong Lan vẫn thấy được toàn bộ quảng trường đã bị người mặc đồ đen bao vây.Những đệ tử Luật Pháp Đường này đều mặc đồng phục, mặt vô cảm, nhìn qua rất có khí thế.Người chết đêm qua dù sao cũng không phải Trình Độ An.
Lê Phong Lan tin rằng chẳng mấy chốc đệ tử Luật Pháp Đường sẽ hiện ra điểm kỳ lạ.Phó tông chủ Minh Tâm Tông là thân tín của Trình Độ An, hắn nhất định biết rõ thân phận của người bên trong.Quả nhiên, sau khi đệ tử Luật Pháp Đường tiến vào không bao lâu, đám người Minh Tâm Tông đứng trước cửa nhìn nhau, đột nhiên rút kiếm cùng đâm về phía Mạnh Lâm Châu."
A!"
Tu sĩ cạnh Lê Phong Lan không khỏi thấp giọng kêu lên: "Sao lại đồng loạt lao về Mạnh Tiên Tôn vậy!"
Nhìn thấy bộ dạng của đám đệ tử kia, Lê Phong Lan mỉm cười nói: "Bọn họ không địch nổi Mạnh Lâm Châu đâu."
Dù sao Mạnh Lâm Châu cũng do chính mình dạy dỗ."
Sao cơ?
Đạo hữu sao lại có thể gọi thẳng tên Mạnh Tiên Tôn được?
Ngài ấy..."
Tu sĩ bên cạnh Lê Phong Lan còn chưa dứt câu thì đã nhìn thấy Mạnh Lâm Châu cách đó không xa đã dùng kiếm khí đẩy lùi mọi người xung quanh.Gã đảo mắt qua các đệ tử Minh Tâm Tông, vẻ mặt đứng đắn nói: "Chuyện xảy ra vào thời điểm tổ chức đại hội tông môn, để đảm bảo công lý được thực thi, ta sẽ mời tất cả các tông môn đã đến tới để giải quyết việc này."
Đây chính là điều mà Minh Tâm Tông sợ nhất."
Đừng nói nhảm nữa!
Đây là chuyện riêng của Minh Tâm Tông chúng ta, bọn ta có thể tự mình giải quyết!"
Sau khi nghe được lời của Mạnh Lâm Châu, các tu sĩ của Minh Tâm Tông nghiến răng, chuẩn bị xông vào chủ điện lần nữa.Nhưng vào lúc này, mấy đệ tử Luật Pháp Đường vừa nãy vào phòng đã nhanh chóng bước ra ngoài.
Các tu sĩ áo đen vốn đang canh giữ quảng trường đều giơ kiếm lên, lo lắng nhìn về đám người Minh Tâm Tông.Có hàng trăm tu sĩ đang ở quảng trường này.
Mọi người im lặng, nhìn mấy đệ tử mặc đồ đen hành lễ với Mạnh Lâm Châu."
Thưa Tiên Tôn đại nhân, thi thể trong phòng kia... không phải là thi thể của Trình Tông chủ."
Đệ tử đứng đầu Luật Pháp Đường do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói ra lời này.Nghe vậy, nhiều người trên quảng trường không khỏi hít sâu một hơi."
Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy!"
Phó tông chủ Minh Tâm Tông trợn to hai mắt.
Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục, Mạnh Lâm Châu đã lạnh giọng nói với đệ tử Luật Pháp Đường: "Tiếp đi, đừng quan tâm tới hắn."
"Vâng, thưa Tiên Tôn đại nhân."
Đệ tử hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: "Đó chỉ là một con rối phân thân.
Nguyên nhân cái chết là do chân khí nghịch hành dẫn đến thoát máu đầu tim.
Ngoài ra, đệ tử còn phát hiện được có... hai luồng linh khí khác biệt trong thi thể."
Giọng nói của đệ tử này không ngừng run rẩy, anh biết rõ những gì mình nói có nghĩa gì.Người ở nơi này đều là tu sĩ nên cái gì nên hiểu cũng đã hiểu được.
Còn những người không rõ thì cũng không nhịn nổi mà hỏi người xung quanh."
Trong cơ thể có hai luồng linh khí là sao cơ?"
Lê Phong Lan yên lặng nhìn về phía trước, bình tĩnh trả lời: "Bình thường trong cơ thể một người chỉ có thể có một loại linh khí.
Nếu có hai thì ắt hẳn một trong số đó phải thuộc về người khác.
Mà để linh khí của người khác có thể lưu thông trong cơ thể mình dài lâu, chỉ có một biện pháp..."
"Là gì?"
Tu sĩ bên cạnh Lê Phong Lan sốt sáng hỏi."
Đánh cắp đạo tâm của người khác."
"Gì cơ!"
Tu sĩ cạnh Lê Phong Lan thoạt tiên sửng sốt, tiếp đó hỏi: "Trình Độ An là Tiên Tôn cảnh giới Độ Kiếp, ai lại có đạo tâm hùng mạnh như vậy!?"
Cùng lúc đó, Mạnh Lâm Châu cuối cùng cũng quay người, hỏi câu hỏi tương tự."
Trình Độ An đã đánh cắp đạo tâm của ai?"
Đệ tử Luật Pháp Đường không dám lên tiếng, cúi đầu liếc người sau lưng.Một cô gái mặc đồ đen khác bước tới, nâng lên một chiếc đèn lưu ly.Lê Phong Lan nhận ra vật này.
Ngọn đèn lưu ly này là một trong những món Tiên Khí của Thiên Miên Cung, hiếm khi mà được lấy ra sử dụng.Dù cách xa, Lê Phong Lan cũng có thể thấy tay nàng đang run lẩy bẩy.Chiếc đèn này chứa đựng linh lực và máu thu thập được từ thi thể phân thân của Trình Độ An.
Với hai thứ này, chỉ cần phân ra một tia thần hồn vào đèn lưu ly tra cứu là có thể biết được chủ nhân của luồng linh lực trên.Mạnh Lâm Châu nghi hoặc liếc nhìn những đệ tử này, giống như đang thắc mắc rằng tại sao bọn họ không nói ra tên người kia.Ngay lúc gã vừa định đưa tay nhận lấy chiếc đèn thì đệ tử Minh Tâm Tông lại rút kiếm ra lần nữa, các đệ tử Luật Pháp Đường xung quanh Mạnh Lâm Châu cũng bắt đầu chiến đấu với họ.Nhìn thấy tình cảnh này, nữ đệ tử Luật Pháp Đường cuối cùng cũng lên tiếng nói tên của chủ nhân đạo tâm kia."
Là...
Là của Lê...
Lê Phù Nguyệt."
Dứt lời, hơi thở của nàng cũng đã dồn dập.Người sững sờ đã đổi thành Mạnh Lâm Châu.Cùng lúc đó, mọi người trong quảng trường dường như đều bị niệm phép kiềm chế, đứng yên không động đậy.Lê Phù Nguyệt.Lê Phong Lan không khỏi khẽ thở dài.
Đã nhiều năm rồi y chưa nghe ai gọi cái tên này."
Sư tôn của ta?"
Im lặng không biết bao lâu, Mạnh Lâm Châu thế mà lại thốt ra từ "sư tôn" trước mặt hàng trăm người.Gã khẽ lắc đầu, bất giác lùi lại vài bước.Mạnh Lâm Châu tự lẩm bẩm: "Sư tôn...
Quả thực là Trình Độ An năm đó tìm thấy thi thể của sư tôn...
Gã vậy mà dám làm ra chuyện như vậy."
Tâm trí gã chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này.Mạnh Lâm Châu vẫn luôn biết, năm đó Lê Phù Nguyệt đã gây chuyện nên mới bị Tu Chân giới vây công giết chết, đây là điều y đáng phải chịu.Nhưng... nhưng mà, Trình Độ An sao dám phá hủy thi thể của sư tôn?Gã càng không xứng để sử dụng linh lực của Lê Phù Nguyệt để làm mưa làm gió.Mạnh Lâm Châu chậm rãi siết chặt chuôi kiếm.Nghe được ba chữ "Lê Phù Nguyệt", vẻ mặt của Phó tông chủ Minh Tâm Tông tràn ngập hốt hoảng.Hắn hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Các ngươi đây là vu khống!
Thiên Miên Cung các ngươi vậy mà còn dám nhắc đến Lê Phù Nguyệt?
Lúc trước y đã làm đảo điên Tam giới như thế nào, mới nghìn năm trôi qua mà mọi người đã quên hết rồi sao!"
Các đệ tử phổ thông của Minh Tâm Tông hiển nhiên không biết sự thật.
Nghe được lời nói của Phó tông chủ, họ cũng hùa theo mắng chửi Thiên Miên Cung.Nhiều người thậm chí còn tác động vật lý lên các đệ tử Luật Pháp Đường.Lúc này, Mạnh Lâm Châu giống như đã trở lại thành chàng thiếu niên bốc đồng, không sợ trời không sợ đất, mọi việc đều có sư tôn lo năm ấy.Gã không còn quan tâm đến thân phận của người trước mặt của chính mình, rút kiếm đâm vào ngực Phó tông chủ Minh Tâm Tông."
Mạnh Lâm Châu, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa..."
Đối phương cắn răng nói lời này.
Sau một khắc, hai mắt hắn đỏ lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng.Trong chốc lát, lôi kiếp ầm ập kéo tới.Các tu sĩ trên quảng trường không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Mạnh Lâm Châu cũng không khỏi cau mày.Chỉ có mỗi Lê Phong Lan sau khi nhìn thấy sắc trời liền lo sợ....Đây không phải là lôi kiếp bình thường.Y nhắm mắt lại, sau một hồi đấu tranh tâm lý ngắn ngủi, bèn cất giọng ngân vang khắp quảng trường.Y hét lớn: "Mạnh Lâm Châu, chạy mau!
Hắn đây là muốn tự làm nổ nguyên đan!"
Lê Phong Lan phát hiện ra Phó tông chủ Minh Tâm Tông trước mặt đây hẳn cũng chỉ là một con rối phân thân giống như Trình Độ An trước đó.Tám phần mười là người thật vẫn đang ở tại Minh Tâm Tông bị Trình Độ An khống chế, cho nên hắn mới sẵn sàng liều mạng đến như vậy.Vì chỉ là phân thân nên hắn đương nhiên không sợ chết.Minh Tâm Tông dù sao cũng là danh môn chính phái, bọn họ sẽ không thừa nhận việc này.Điều mà hắn muốn làm lúc này chính là tự làm nổ nguyên đan để phá hủy thi thể của Trình Độ An, khiến cho không còn chứng cứ đối chứng sự việc."
Hả?"
Mạnh Lâm Châu nhìn về phía Lê Phong Lan.Gã liếc mắt trông thấy chàng trai đội mũ trùm đầu màu trắng, sau đó sực nhớ ra rằng mình đã thuận miệng bịa một cái tên trước mặt Lê Phong Lan và còn kết giao với y....Tại sao Lê Phong Lan lại tới đây?
Y có nhận ra mình không?Xấu hổ quá đi mất.Những năm này Mạnh Lâm Châu ở trước mặt đệ tử tông môn giả bộ đã quen.Trong mắt người khác, gã là một vị Tiên Tôn siêng năng, nghiêm nghị chính trực của Luật Pháp Đường.Ai ngờ rằng sau khi gặp Lê Phong Lan, Mạnh Lâm Châu lại sụp đổ hình tượng nhanh đến như vậy."
Cẩn thận phía sau!"
Lê Phong Lan hét lớn.
Y nhìn thấy Mạnh Lâm Châu sau khi nghe thấy mình đã đột ngột dừng lại.Phó tông chủ Minh Tâm Tông tận dụng cơ hội này, suýt chút nữa đâm đến Mạnh Lâm Châu.Lời nhắc nhở vừa rồi của Lê Phong Lan vừa giận dữ lại nghiêm nghị.
Mạnh Lâm Châu thế mà lại nghe thấy có hơi giống tiếng sư tôn...
Gã cắn răng ném cảm giác ấy ra khỏi não.Không chỉ Mạnh Lâm Châu mà những người khác trên quảng trường cũng nghe rõ thấy lời của y.Mặc dù hầu hết mọi người không biết Lê Phong Lan là ai, nhưng họ vẫn chọn tin vào điều y nói sau khi thấy được lôi kiếp trên trời.Việc tự hủy nguyên đan không phải là chuyện đùa.Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, các tu sĩ vốn đang đứng ở quảng trường ào ào ngự kiếm rời đi.Phó tông chủ Minh Tâm Tông dường như không chỉ muốn tự huỷ nguyên đan để huỷ thi thể trong phòng mà còn muốn kéo Mạnh Lâm Châu chết theo cùng mình.Dù sao, một khi sự việc của Trình Độ An lộ ra, quan hệ giữa Thiên Miên Cung và Minh Tâm Tông chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Thiên Miên Cung lại mất thêm một vị Tiên Tôn nữa sẽ có lợi với Minh Tâm Tông.Nghe được lời Lê Phong Lan nói, hắn càng liều mạng vung kiếm về phía Mạnh Lâm Châu.Lúc này, lôi kiếp đang gầm thét trên trời, gần như mọi người trên đỉnh Chi Hiểu đều đã chạy đi.Lê Phong Lan đã triệu hồi linh hạc, nhưng khi quay người lại thấy nghịch đồ vẫn đứng ngoài đại điện, y không khỏi gọi thêm một tiếng.Thật ra Mạnh Lâm Châu cũng không phải là người ham chiến, gã chỉ là muốn mang đi thi thể trước khi người trước mặt tự huỷ nguyên đan.Giọng nói của Lê Phong Lan cuối cùng đã thức tỉnh Mạnh Lâm Châu.
Gã tụ kiếm khí đẩy lùi đối thủ, sau đó nhanh chóng phi về phía vách đá, tóm Lê Phong Lan lên trường kiếm rồi rời khỏi.Không bao lâu sau khi hai người rời đi, lôi kiếp liền giáng xuống như đổ mưa.
Phó tông chủ Minh Tâm Tông tự làm nổ nguyên đan, khiến toàn bộ tòa cung điện cũng sụp đổ theo.Cùng lúc đó, Lê Phong Lan và Mạnh Lâm Châu đáp xuống ngọn núi đối diện với đỉnh Chi Hiểu.Nhìn thấy đống đổ nát cách đó không xa, hai người đều lâm vào trầm mặc.Thật ra Lê Phong Lan cũng không có cảm giác gì lắm, chỉ là nhiều thêm một phần yên tâm mà thôi.Mà thấy Mạnh Lâm Châu vẫn cứ im lặng, Lê Phong Lan rốt cuộc nhìn sang người bên cạnh.Y cho rằng Mạnh Lâm Châu không nói gì là vì thấy xấu hổ do bị lộ thân phận.Không ngờ, Lê Phong Lan lại nhìn thấy Mạnh Lâm Châu, Tiên Tôn của Luật Pháp Đường đang lấy tay quệt nước mắt.Nghịch đồ thế mà khóc?...Mạnh Lâm Châu, Lâm Châu.Cái tên này là do Lê Phong Lan đặt cho gã, ám chỉ đồng tuyết Mai Châu nơi y sống ở kiếp trước.*Mạnh Lâm Châu (孟临洲): Lâm - 临 - tới, đến; Châu - 洲 - châu lục (giống với 'Châu' trong 'Mai Châu')Lê Phong Lan đã cùng người trước mặt y sống ở đồng tuyết Mai Châu hàng trăm năm.Trong thời gian trăm năm này, Mạnh Lâm Châu đã gây cho y rất nhiều rắc rối, Lê Phong Lan cũng không ít lần trừng trị nghịch đồ nhưng cho dù Lê Phong Lan có phạt gã thế nào đi chăng nữa, Mạnh Lâm Châu vẫn luôn tỏ ra bướng bỉnh.Hôm nay là lần đầu tiên người sư tôn Lê Phong Lan này thấy được cảnh Mạnh Lâm Châu rơi nước mắt.Nhận thấy ánh mắt của Lê Phong Lan, Mạnh Lâm Châu khẽ thở dài, quay sang nói với người bạn duy nhất trong tông môn của gã: "Chỉ là...
Ta bỗng thấy tiếc cho sư tôn mình mà thôi."
"Cám ơn ngươi."
Mạnh Lâm Châu tiến lên ôm lấy Lê Phong Lan, sau đó nhỏ giọng cười nói: "Vừa nãy khi ngươi gọi ta, làm ta nhớ tới người."
Nhớ tới Lê Phù Nguyệt?Nghe được lời nói của nghịch đồ, Lê Phong Lan chợt lo lắng.Mạnh Lâm Châu còn chưa thấy mặt y bao giờ...Chờ đến lúc hấp thụ triệt để máu đầu tim, chỉ sợ là khuôn mặt hiện tại của y sẽ giống với dung mạo kiếp trước không chỉ bốn năm phần đâu.Mạnh Lâm Châu đã ở cùng y bao lâu, làm sao có thể không nhận ra khuôn mặt ấy chứ?Lê Phong Lan: Nguy hiểm!-------------------Tác giả có lời muốn nói:Mỗi ngày trôi qua của Lê Phong Lan đều rất kích thích _

з」∠)_(May mà là đồ đệ cũng không thông minh lắm)