- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm] Búp Bê
Phạt cậu thêm lần nữa
Phạt cậu thêm lần nữa
Trong văn phòng rất yên tĩnh.
Tôi ngồi chôn chân trước bàn làm việc nhỏ của mình, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ màn hình máy tính chiếu vào mắt tôi, thông tin trên website nhanh chóng vụt qua mắt, con lăn chuột gần như phát ra tia lửa, tôi nóng lòng muốn tìm đáp án mà tôi đang tìm kiếm, nhưng khi tìm kiếm được nửa ngày, tôi chẳng thu hoạch được gì.
Công cụ tìm kiếm hiển thị câu hỏi tôi vừa nhập -- búp bê có sống lại không.
Có lẽ do câu hỏi của tôi quá phổ biến và khác thường, tất cả những gì mà tôi tìm thấy được chỉ là một số tin tức không liên quan và thông tin phim kinh dị, thực sự không hề có ích chút nào.
Một số mục tìm kiếm tương tự hiện bên dưới câu hỏi của tôi, chẳng hạn như 'Nuôi búp bê lâu ngày có sinh ra linh hồn không', 'búp bê có thu hút ma không' 'những điều cấm kỵ khi nuôi búp bê' và các chủ đề linh tinh.
Dòng sau đáng sợ hơn dòng trước.
Nếu như hỏi người khác về hiện tượng siêu nhiên phi khoa học này thì sẽ bị coi là đồ điên.Tôi muốn trở thành người vô thần, thậm chí cho đến sáng nay tôi vẫn luôn như vậy.
Nhưng làm sao tôi có thể giải thích một cách khoa học về những gì tôi đã thấy?Khi tôi thấy đôi mắt của con búp bê mà tôi đã nuôi gần hai tháng vào sáng sớm, khi nhãn cầu đã phát triển cùng với da bên trong hốc mắt, tôi đã từng cho rằng mình đang mơ, hoặc là thần kinh có vấn đề.
Tôi đứng ngẩn người ở trước tủ quần áo hai mươi phút, chuẩn bị tinh thần, lấy hết dũng cảm để moi mắt nó, khi tôi mở mí mắt của nó ra, khi chạm vào mắt của nó, cảm giác trơn trượt của mắt khiến tôi suýt lui lại, như thể đang moi ruột của một con cá sống vậy.Tôi vừa run rẩy vừa kìm nén cơn sợ hãi trong lòng dùng sức moi ra, cho đến khi một tiếng phụt cực kỳ nhỏ vang lên, móng tay tôi dường như đã chọc thủng một cái gì đó, đầu ngón tay ướt át, vừa rút ra đã thấy, đầu ngón tay dính một lớp màng trắng đỏ trong suốt.Tôi hô lên một tiếng sợ hãi lùi về phía sau, do di chuyển quá nhanh nên bị ngã mạnh xuống đất.
Con búp bê vẫn yên lặng nằm ở đó, đôi mắt nhìn tôi ngã bệt xuống đất, giây tiếp theo, một vệt máu chảy từ khóe mắt xuống, kéo dài qua nửa má.
Nó không nên có máu.Một màn này lập tức rút đi hết dũng khí còn sót lại của tôi, tôi lao vào nhà vệ sinh quỳ xuống bên bồn cầu, nôn ói dữ dội, đến mức muốn nôn hết nội tạng ra ngoài, tôi vẫn chưa ăn gì, thứ tôi nôn ra chỉ có nước chua, sau khi nôn nước chua ra, vẫn không ém được cảm giác ghê tởm, sau đó một dòng mật vàng xanh lập tức trào ra, giây phút đó có cảm giác như thế nào?
Tôi cho rằng hôm nay tôi sẽ nôn đến chết.
Nôn mửa cho đến khi chỉ còn nôn khan, tôi xụi lơ ngã xuống đất, nước mắt nước mũi đã giàn giụa trên khuôn mặt, mệt đến mức Không còn sức để cử động ngón tay.
Nằm trên đất một hồi lâu, tôi chống người loạng choạng đứng dậy đi súc miệng, khi rửa mặt, dòng nước từ vòi nước cuốn đi màng máu trên đầu ngón tay tôi, chậm rãi chảy vào cống thoát nước.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy, sắc mặt của người trong gương vừa xanh vừa trắng, đáy mắt thấm đẫm sắc đỏ thê lương, giống như một cái xác khô bị hút hết năng lượng.
Tôi trở về phòng ngủ, tiếp thu một hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận rằng nhãn cầu của nó đã phát triển cùng với nó, tôi không thể dùng sức moi nó ra.
Tôi không thể tưởng tượng được việc dùng ngón tay moi hai vũng thịt đẫm máu, tôi biết nó không phải là người, nhưng nó đang chảy máu, cảm giác như tôi đang moi mắt của một người sống, tôi không thể chịu đựng được cảm giác đó, tôi sẽ phát điên mất. ......Không sao, tôi đã phát hiện ra điều này sớm, may là tôi đã phát hiện ra sớm.Chỉ cần tôi không ấn mở nó, nó sẽ không tỉnh lại, sẽ không có vấn đề gì.
Đúng vậy, không sao, nhất định, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Để phòng ngừa, trước khi ra ngoài, tôi dùng dây thừng trói chặt tay chân nó lại, lắp thêm hai ổ khóa vào cửa tủ quần áo, cửa phòng cũng khóa lại, đảm bảo nghiêm ngặt, hoàn toàn an toàn.
Rõ ràng đã làm nhiều biện pháp bảo vệ, sao giờ tan làm, mọi người đã rời khỏi văn phòng, chỉ còn tôi ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.Tôi không thể nhấc chân lên được, tôi không muốn về nhà.
Tôi không dám trở về.
Tôi sợ rằng khi tôi trở về nó sẽ đứng ở lối vào nhìn tôi, tôi cũng sợ rằng nó thoát khỏi trói buộc, tự mình đi ra khỏi cửa, làm bậy ở bên ngoài, có lẽ lúc này thế giới đang hỗn loạn, nhưng chiến tranh vẫn chưa đến với tôi.
Tôi biết khả năng đó rất nhỏ, nhưng tôi không khống chế được mà sợ hãi lo lắng.Dây cương trong tay tôi đang dần dần đứt đi, thứ bị buộc ở đầu dây bên kia cũng sắp tụt khỏi tầm kiểm soát của tôi, tôi đã làm hết những gì tôi có thể làm, nhưng bất lực, chỉ có thể vùi đầu như đà điểu, ngây thơ cho rằng làm như vậy là có thể trốn tránh hiện thực.
Ngồi đó hơn hai tiếng, đã hơn tám giờ rồi.Cả ngày nay tôi chưa ăn uống gì, bụng cứ gào thét phản kháng, dạ dày cũng quặn đau, không còn cách nào khác, tôi đành phải xuống tầng tìm một nhà ăn nào đó ăn cho no bụng, tối nay sẽ ngủ tạm ở công ty.Ngay khi tôi bước ra khỏi thang máy đi vào tầng một, đụng phải Lương Chi Đình đang bước vào cửa.
"Nam Lê?"
Anh thấy tôi dừng lại, nhìn vào đồng hồ, hỏi, "Giờ này cậu mới tan làm à?
Lại tăng ca sao?"
Lẽ ra tôi phải vui mừng khi nhìn thấy anh, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi mất hết tin thần, chỉ gật gật đầu với anh, ừ một tiếng."
Ăn cơm chưa đó?"
Tôi khàn giọng đáp: ""Lập tức đi ngay."
Lương Chi Đình: "......"
Anh duỗi tay chạm vào trán tôi, rồi áp tay vào trán mình, đo nhiệt độ, nói, "Không bị sốt, cơ thể của cậu có khó chịu không?
Tôi thấy cậu có vẻ không khỏe lắm."
Tôi nói dối: "Không có gì, chỉ là...... công việc thôi."
"Đã làm giải quyết chưa?"
Tôi không thể nói được."
Thôi, đừng nghĩ nhiều, tâm trạng không tốt thì đi ra ngoài chơi một chút, công việc không quan trọng bằng hạnh phúc của bản thân, anh dẫn cậu đi chơi." anh không hỏi ý kiến của tôi, trực tiếp khoác vai tôi, kéo tôi đi ra ngoài.Tôi lảo đảo đi theo anh, hỏi: "Đi đâu vậy?"
Anh nháy mắt với tôi, bật cười, lộ ra chiếc răng nanh, vẻ mặt nghịch ngợm: "Chỗ tốt đấy."
Nói là chỗ tốt, nhưng thực ra chỉ là một quán bar mới mở ở trung tâm thành phố.
Hai mươi năm qua tôi sống lẻ loi một mình, cuộc sống nhạt nhẽo buồn chán, ngoài việc theo dõi Lương Chi Đình ra thì tôi chẳng thích thứ gì, sau khi đi làm cuộc sống tôi chỉ có hai đường thẳng hàng, đi làm rồi về nhà ngủ sau đó tiếp tục đi làm rồi về nhà ngủ, lặp đi lặp lại như một con robot được lập trình sẵn.
Ngày thường tôi chỉ thích ở nhà, tôi không thích nơi đông đúc ồn ào, cho nên tôi không thích đi đâu cả, thậm chí tôi còn hiếm đi trung tâm thương mại, chứ đừng nói đến quán bar như vậy, tôi phải đi đường vòng khi còn cách xa tám trăm mét.Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.
Khi tiếng nhạc chói tai vang lên, trái tim tôi sẽ đập theo nhịp, cả người bị sóng âm xung kích gần như biến dạng.
Nó ồn ào đúng như tôi tưởng tượng.Tôi ngồi ở ghế dài, bên trái là Lương Chi Đình, bên phải là mấy người đàn ông xa lạ, đối diện cũng có vài người đang ngồi, ở đây tổng cộng có bảy tám người, bọn họ đều là bạn của Lương Chi Đình, tôi không quen ai cả.Những nam thanh nữ tú đang nhún nhảy trong sàn nhảy có thân hình nóng bỏng và quần áo mát mẻ, tôi chán nản nhìn một chàng trai trẻ mặc bộ đồ hở eo gợi cảm giữa đám đông, cậu ta vừa mới ôm một người đàn ông lắc lư eo, sau đó lại hôn mãnh liệt với một người đàn ông khác.
Đệt, tôi nhắm hai mắt lại.Có cảm giác mình sắp bị lẹo mắt.Tiếng nhạc quá lớn, Lương Chi Đình đột nhiên ghé sát tai tôi, hỏi: "Cậu có muốn uống rượu không?"
Quá gần, môi của anh vô tình chạm vào tai tôi, tôi rụt người khi đôi môi mềm mại của anh chạm vào tai tôi, cảm thấy có chút ngứa, bèn giơ tay sờ vành tai nóng ran.
Anh ngồi bên cạnh tôi cười nhìn tôi, tôi nhận ra mình vẫn chưa trả lời anh, anh đang đợi câu trả lời của tôi, tôi vội vàng lắc đầu.Lương Chi Đình thấy vậy, ân cần đưa cho tôi một ly đồ uống."
Anh Lương, người này là ai vậy, sao anh không giới thiệu một chút đi?"
Một thanh niên tóc vàng ở đối diện chỉ chỉ tôi.Lương Chi Đình nói: "Đây là bạn tôi, Nam Lê.
Cậu ấy có chút sợ người lạ, các cậu đừng làm cậu ấy sợ."
Một đám người nghe vậy thì cười ha ha, khen Lương Chi Đình rất chu đáo.Hoàng Mao đáp: "Ngại gì chứ, bạn anh Lương thì cũng là bạn của chúng ta, chơi vài lần là thân thiết thôi."
Cậu ta nâng ly với tôi, "Chào cậu, cứ gọi tôi là Tiểu Hạc."
Tôi gật đầu, cố gắng chào cậu ta: "Chào cậu."
Chắc hẳn bọn họ đã quen biết nhau từ lâu rồi, rất thân thiết, tôi ở trong đó, ngoài Lương Chi Đình ra thì chẳng quen biết ai, cũng may là Lương Chi Đình không rời khỏi ghế, bằng không nếu anh bỏ tôi ở lại đây một mình, tôi không biết phải ngồi ở đây như thế nào nữa.Sau nửa vòng uống rượu, mọi người trên bàn đều đã uống gần hết, Lương Chi Đình cũng uống không ít, chỉ có tôi chưa động một giọt rượu nào, ôm ly nước chanh nhấp từng ngụm nhỏ.Vài người đánh bài chơi xúc xắc, tôi dựa trên sô pha xem.
Thật ra chẳng có gì thú vị cả, tôi đã ngồi ở đây một tiếng, lỗ tai gần như bị điếc vì tiếng nhạc, ngoài phiền phức ra thì chẳng còn gì khác.
Tại sao tôi không đi?
Đầu tiên là Lương Chi Đình đã mời tôi đến, nếu về sớm thì sẽ trở thành thứ không biết điều, ngoài ra sẽ làm mất mặt anh trước mặt bạn bè của anh.
Tiếp theo, tôi thực sự không còn nơi nào để đi nữa.Nhà, không dám về.Nếu đã như thế, ở đâu cũng không quan trọng.
Ở đây còn có thể nhìn thấy Lương Chi Đình.Tiểu Hạc chơi xong một ván thì nghỉ, mặt cậu ta đỏ bừng vì rượu, thấy tôi không vào chơi, cậu ta đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Nam Lê cậu cũng đến chơi đi."
Mùi rượu trên người cậu ta xộc vào mũi tôi, tôi vẫn giữ bình tĩnh hơi quay đầu đi, nói: "Tôi không biết chơi."
"Không biết đánh bài?"
"Ừm."
Cậu ta cười tôi: "Sao thời nay mà vẫn có người không biết đánh bài thế, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tôi không trả lời cậu ta.Tiểu Hạc là một thanh niên trẻ, vóc dáng không cao lắm, mặc dù cậu ta cố gắng tỏ ra chững chạc, nhưng hành vi cử chỉ của cậu ta rất ấu trĩ, cùng lắm thì chỉ mười chín tuổi, không biết lông của cậu ta đã mọc dài chưa.
Tôi nói: "Dù sao cũng lớn hơn cậu."
Tôi liếc nhìn nơi dưới phần eo của cậu ta, xác định.
Ừm, tôi lớn hơn cậu ta, lớn hơn cậu ta về mọi mặt.
Có lẽ ánh mắt của tôi khá trực diện, Tiểu Hạc cũng hiểu được, sắc mặt đỏ bừng, có vẻ rất tức giận."
Không biết đánh bài thì chơi cái khác, lớn nhỏ thì sao?"
Tiểu Hạc gọi một nhóm người cuối xúc xắc, lắc chiếc cốc trong tay, nói với tôi: "Đoán lớn đoán nhỏ, thua thì sẽ bị phạt rượu, được không?"
Vừa định nói không chơi, Lương Chi Đình đang nói chuyện với người khác đột nhiên nghe tiếng động, xoay đầu nhìn tôi, hỏi: "Cậu muốn chơi với Tiểu Hạc à?"
Anh có vẻ khá hứng thú, tôi chỉ có thể căng da đầu đồng ý.Đây là một trò chơi may rủi, -- mà vận may của tôi chưa bao giờ là tốt.Đoán lớn, ra nhỏ.
Đoán nhỏ, ra lớn.Dường như mấy cái xúc xắc này cố tình chống lại tôi.Sau vài ván, lần nào tôi cũng thua.
Mỗi lần thua, Tiểu Hạc sẽ rót cho tôi một ly rượu.
Những đồ uống pha chế đặc biệt đó, lúc đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng khi phát huy tác dụng, người đã không kịp phản ứng.Sau khi tôi uống vài ly, chỉ cần nhúc nhích một chút là đã thấy choáng, sau đó lại thua thêm một lần nữa, tôi liên tục xua tay, mím chặt môi, từ chối ly rượu đang kề môi.
Tiểu Hạc không biết chừng mực muốn cạy miệng tôi ra để đổ vào, tôi xoay đầu trốn, rượu đổ đầy người."
Được rồi được rồi, đừng ép cậu ấy uống nữa." trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy giọng nói của Lương Chi Đình đang giải vây cho tôi.Sau đó ly rượu được mang đi."
Hay là đổi kiểu trừng phạt khác đi, đơn giản một chút, như trò thật hay thách chẳng hạn?" tôi say như muốn ngất đi, Tiểu Hạc véo hai má tôi lắc lắc, "Nam Lê, chọn nhanh lên, đã chơi thì phải chịu."
Đầu tôi bị cậu ta lắc đến choáng váng, khó chịu chậc một tiếng, bực bội gạt tay cậu ta ra.
Tôi ngã người ra sau, dựa vào một vật mềm, hình như không phải sô pha, giọng nói của Lương Chi Đình vang lên trên đầu tôi, anh nói: "Cậu chọn một cái đi, chọn xong là kết thúc."
Tôi mở mắt ra, trong tầm nhìn chao đảo là khuôn mặt của Lương Chi Đình.
Tôi dựa vào lòng ngực anh, anh cũng không tránh, để cho tôi dựa, thậm chí còn đặt một tay lên eo tôi, dường như đang đỡ tôi.
Ngẩn ngơ một lúc, tôi lắp bắp nói: "Chọn nói thật......"
"Vậy," Tiểu Hạc tò mò hỏi, "Cậu có thích ai không?"
Tôi cúi đầu, im lặng một lúc lâu, gật đầu: "Có."
"Ai vậy?"
Tôi im lặng, không nói gì thêm.
Tiểu Hạc kêu gào: "Không nói là phải uống rượu phạt!"
"Uống thì uống."
Tôi muốn lấy ly rượu, nhưng bị ngăn lại.Lương Chi Đình ngăn rượu, nói: "Tôi thay cậu ấy uống." nói xong, một hơi uống cạn sạch.
Tiểu Hạc nói: "Cái này không tính, phạt cậu thêm lần nữa, chúng ta chuyển sang thách đi."
Chuyện gì vậy? ......
Không phải phạt một lần là đủ rồi sao?
Tôi đã nói thật rồi, sao lại còn muốn phạt tôi nữa.
Chết tiệt, cậu Tiểu Hạc này, có thù oán gì với tôi à?Mọi người có mặt ở đây viết một tờ giấy phạt rượu đặt vào một chiếc cốc rỗng, người bốc thăm là tôi.
Tôi không có sức, Tiểu Hạc lập tức chủ động bốc cho tôi một cái, mở ra, cho mọi người xem, trong đám đông bùng lên một tràng cười ồn ào.
Tiểu Hạc mở tờ giấy ra cho tôi xem, trên đó chỉ có một dòng chữ: "Đổi quần áo với người trẻ tuổi nhất đang có mặt."
Trẻ tuổi nhất, là Tiểu Hạc.Tiểu Hạc mặc áo khoác bóng chày, trông có vẻ bình thường, không biết mấy người đó cười cái gì.Giây tiếp theo, Tiểu Hạc cười cười kéo khóa áo khoác, tôi nhìn chằm chằm cậu ta, hai mắt tối sầm.
Hoàn toàn hiểu ra.
Bên trong áo khoác bóng chày của Tiểu Hạc, là một chiếc áo len cổ yếm màu trắng có đường viền cổ chữ thập, không tay hở lưng, thắt eo bằng hai sợi dây mỏng, còn hơn cả chiếc yếm uyên ương của Tôn Đáp Ứng, không khá hơn là bao.
_________
Anh công nhà mình nè mấy mom.Cái câu "Anh dẫn cậu đi chơi" của LCĐ không phải tui tự ý đổi xưng hô nha, LCĐ tự xưng anh á