"Mập!"
Lục Thanh Gia rót một cốc nước ấm đặt lên bàn, cẩn thận vỗ vai đối phương: "Cậu không sao chứ?"
Nếu là thường ngày, kiểu khách sáo quan tâm này tuyệt đối sẽ không xuất hiện giữa đám bạn chí cốt.
Con heo này hễ vừa tới là tự động chạy thẳng ra tủ lạnh kiếm đồ ăn, chỉ sợ đồ không đủ, nào cần Lục Thanh Gia phải tiếp đãi.Nhưng bây giờ dáng vẻ của Mập rõ ràng rất bất thường, hốc mắt trũng sâu, tinh thần tiều tụy, cả người như chim sợ cành cong, thần kinh căng thẳng.Điều quan trọng nhất là, tháng trước gặp nhau còn hơn hai trăm cân, mà nay gầy tong teo, gầy đến mức lộ xương, chẳng khác nào thây ma.*200 cân TQ bằng 100kg.Nếu không phải từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đến hóa thành tro cũng còn ngửi ra cái mùi hôi quen thuộc ấy, thì Lục Thanh Gia căn bản chẳng dám tin cái bóng dáng như quỷ trước mặt lại chính là bạn nối khố của mình.Cậu thở dài, hận sắt không thành thép mà nói: "Tôi đã nói rồi, ổ cứng cả 1T dữ liệu thì quá nhiều, lúc đó bảo cậu xóa bớt, giờ thì thấy chưa——""Cút!"
Mập đỏ mắt quát: "Ông đây có chết cũng phải mang cả cái ổ cứng xuống mồ!"
Lục Thanh Gia cười khẩy: "Thế thì khỏi cần, anh em một nhà, đốt cho cậu mười mấy người giấy cũng chẳng phải chuyện khó.
Cao thấp mập gầy, không phân giống nòi, đảm bảo cậu khỏi phải tự cung tự cấp."
Mập sững lại: "Ờ nhỉ, nghĩ vậy thì cũng không phải chuyện xấu hoàn toàn."
Lục Thanh Gia liền xoay giọng: "Nhưng tôi chỉ đốt toàn đàn ông."
Cảnh tượng sau khi chết lại bị đám đàn ông cao to vây quanh khiến Mập rùng mình nổi da gà: "Cậu có thôi ngay cái kiểu lần nào cũng tống cho tôi mấy thứ cậu thích mà tôi thì ghét không?
Tôi giữ đồ miễn phí cho cậu mà còn phải mang ơn nữa à?"
Thấy Mập cuối cùng cũng khôi phục được chút tinh thần, Lục Thanh Gia mới nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Nghe vậy, thần sắc vừa mới giãn ra của Mập lại căng chặt, sau đó run run rút từ túi ra mấy tờ tiền trăm tệ...Ban đầu Lục Thanh Gia còn định hỏi thẳng, có phải Mập biết mình chẳng còn sống được bao lâu nên mới đặc biệt giao lại chút "di sản" cuối cùng hay không.
Nhưng lời chưa kịp nói ra, cậu đã phát hiện mấy tờ tiền kia dù màu sắc, chất liệu chẳng khác gì tiền thật, thế mà phía trên lại in rõ mấy chữ【Ngân hàng Minh Phủ XX】.Lục Thanh Gia rút một tờ lên soi kỹ, nếu không phải mấy chữ kia, thì đúng là giả mà y như thật, khó ai phân biệt nổi.Mập mặt mày ủ rũ, khóc lóc tang thương rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi.Tốt nghiệp đại học xong, Lục Thanh Gia thừa kế tài sản của cậu ruột, mở một trang trại sinh thái du lịch ở vùng quê phong cảnh hữu tình.
Còn Mập thì ở lại thành phố, làm giáo viên tiểu học.Mùa hè năm nay, tức đầu tháng trước, Mập dẫn mấy đồng nghiệp đến chỗ cậu chơi.Hôm đó ra hồ câu cá, cậu ta xuống nước bơi rồi suýt chết đuối, may mắn được cứu về.
Khi ấy chỉ coi là một phen hú vía, mọi người mắng cậu ta một trận, cảnh cáo rồi bỏ qua, kể cả Mập cũng chẳng mấy để tâm.Nhưng từ tuần trước, ác mộng bắt đầu.
Trong mơ, trên người cậu ta bỗng dưng xuất hiện một khoản tiền, nhưng đêm nào cũng có một bà lão tìm đủ cách tới đòi tiền.
Tiền hao một phần, thân thể cậu ta liền yếu đi một phần.Mà sự suy yếu này hoàn toàn không thể giải thích, không chỉ là tinh thần sa sút, mà ngay cả thân thể cũng gầy rộc đi thấy rõ.Nói cách khác, cậu từ một người mập hơn hai trăm cân biến thành cây sào như bây giờ, không phải trong hơn một tháng như Lục Thanh Gia nghĩ, mà chỉ trong vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi.Mập vừa nói vừa bật khóc: "Sáng hôm đó tôi tỉnh dậy, thấy mình gầy đi hơn ba chục cân, còn mừng lắm.
Ai ngờ vừa thò tay vào túi lại lôi ra một xấp tiền, y hệt số còn lại trong giấc mơ."
Đến lúc ấy, có ngốc thế nào cũng phải hoảng hồn.
Trải qua mấy ngày như nước sôi lửa bỏng, cuối cùng Mập cũng hiểu ra."
Đám tiền này chính là mạng sống của tôi.
Nếu tiêu hết rồi, chắc tôi cũng đi đời luôn."
Mập rối loạn ôm đầu tuyệt vọng: "Tôi cũng nghĩ sẽ cố thủ giữ cho bằng hết, nhưng muộn rồi anh em ơi."
"Mụ già đó mỗi ngày lại càng mạnh, càng dữ.
Lúc đầu chỉ xuất hiện trong mơ, giờ thì lúc nào cũng có thể thấy.
Trên đường, trong gương, dưới gầm giường... tối qua tôi mở nắp bồn cầu đi ỉa còn thấy bả nữa.
Lần nào cũng há mồm đòi tiền."
"Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi không chết thì cũng hóa điên mất."
Mập run rẩy nói tới đây, nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Gia: "Dạo này trong đầu tôi cứ văng vẳng có tiếng nói, bảo rằng tôi phải chịu khổ nạn này, tất cả là do cái lần suýt chết đuối trước đó mà ra."
"Theo như cái thứ kia nói thì, mạng của tôi vốn dĩ đã là nhặt lại từ chỗ chết, bây giờ chỉ coi như một vòng thử thách sàng lọc mà thôi."
"Sàng lọc cái gì?"
Lục Thanh Gia hỏi.Mập tuyệt vọng nhìn cậu: "Sàng lọc xem tôi có đủ tư cách tham gia trò chơi hay không."
Nói cách khác, tất cả kinh hoàng và dằn vặt cậu ta đang trải qua... chỉ mới là khởi đầu.Mập bấu lấy Lục Thanh Gia như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Anh em, trong số người tôi quen thì đầu óc cậu là lanh nhất, cậu nhất định phải giúp tôi."
"Thầy cúng, hòa thượng, đạo sĩ tôi đều tìm rồi, cả mấy ông nhảy đồng chặt gà tôi cũng thử nốt, đều là lừa bịp cả.
Tôi chỉ còn cách mò về đây thử vận may thôi."
Lục Thanh Gia quen biết rộng, nhưng thật sự thân thiết thì chẳng có mấy ai, mà Mập chính là một trong số ít đó.Hơn nữa, trước đây khi chính cậu gặp rắc rối cần nhờ vả, Mập chưa từng thoái thác lấy một lời.
Giờ đến lượt cậu gặp nạn, Lục Thanh Gia dĩ nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.Vậy là cậu an ủi cậu ta đôi câu, hẹn ngày mai ban ngày cùng ra hồ điều tra, rồi sắp xếp cho kẻ tinh thần kiệt quệ này nghỉ ngơi.Trước khi rời khỏi phòng, Lục Thanh Gia lấy đi số tiền còn sót lại trên người Mập.
Theo như lời cậu ta, thứ này gắn liền với mạng sống của cậu ta, không dám vứt, không dám làm hỏng, vẫn luôn giấu sát bên người, nhưng lại cam tâm giao cho Lục Thanh Gia, đủ thấy mức độ tin tưởng của Mập với cậu lớn đến mức nào.Cậu ngắm nghía mấy tờ giấy tiền, chẳng tìm được manh mối nào.
Đến bữa tối, có lẽ do xa rời đống giấy tiền ấy, hoặc cũng vì đã mệt lử, Mập ngủ một giấc khá sâu.Thấy vậy, Lục Thanh Gia không gọi cậu ta dậy ăn cơm, chỉ bảo người để lại một phần, rồi tự về phòng nghỉ ngơi.Cậu lên mạng tra cứu nhưng chẳng được gì.
Đêm xuống, khi ngủ thiếp đi, cả người cậu lại xuất hiện ở một nhà ga lúc nửa đêm.Ga xe ấy nằm nơi hoang vu, xung quanh chẳng có công trình nào, xa xa chỉ là những cánh đồng hoang dã và sườn núi chìm trong bóng tối.Biển tên trạm xe đã cũ kỹ, trên đó dùng chữ phồn thể viết:【Trạm Sơn Ngôi Pha】Nhìn theo tuyến đường, từng trạm đều toát ra khí lạnh rờn rợn, mà ở điểm cuối lại nổi bật mấy chữ:【Quỷ Môn Quan】Lục Thanh Gia biết rõ lúc này mình đang ở trong mơ, hơn nữa là một giấc mộng tỉnh táo.
Nhưng giấc mơ này lại quá mức chân thực.Ngay cả chiếc đèn đường cũ kỹ cách biển tên không xa, ánh sáng vàng ố chập chờn, thỉnh thoảng lóe lên khiến mắt khó chịu, cũng rõ rệt như thật.Phía sau trạm xe là một cửa tiệm nho nhỏ, chỉ to cỡ một căn nhà cấp bốn bình thường.
Giờ khuya thế này mà vẫn còn mở cửa, Lục Thanh Gia có thể thấy một người đàn ông trung niên ngồi sau quầy kính thu ngân, gật gà gật gù trông coi cửa hàng.Trước cửa treo một tấm biển quảng cáo hắt ra thứ ánh sáng đỏ âm u:【Chuỗi siêu thị Địa Phủ 748】, cứ như cố tình muốn dọa chết người qua đường.Lục Thanh Gia thò tay vào túi, quả nhiên số tiền âm phủ lấy từ chỗ Mập cũng được mang theo vào trong mơ.
Gương mặt Mao Gia Gia in trên tờ tiền, nét mặt vốn từ bi giờ lại thoáng mang vẻ quái dị.Thế thì hay rồi, Lục Thanh Gia vốn còn chê thông tin Mập cung cấp quá ít, giờ thì chính mình có thể trực tiếp điều tra.Cậu nhét tiền trở lại, vừa định đi về phía cửa tiệm, quay đầu thì ngay trước mặt đã xuất hiện một bà lão.Bà ta tóc bạc xám xịt, khô quắt, thưa thớt đến mức lộ cả nửa mảng da đầu, trên da đầu còn lấm tấm vảy gồ ghề.
Khuôn mặt héo quắt như vỏ cam khô, hốc mắt trũng sâu, mí mắt chảy xệ, trong mắt ánh lên vẻ tham lam hung tợn.Chỉ là, lúc này thấy trước mặt không phải Mập mà là Lục Thanh Gia, bà ta dường như hơi bất ngờ, nét dữ tợn trên mặt tạm thu lại, còn cố gắng nặn ra một nụ cười tự cho là hiền từ nhưng trông càng thêm khó coi.Bà hé miệng, lộ ra những chiếc răng đen nhánh cụt ngủn, giọng giả bộ đáng thương: "Chàng trai, bà không có tiền bắt xe về nhà, cho bà xin hai đồng lộ phí được không?"
Lục Thanh Gia nghĩ bụng, cậu đây hơn hai mươi tuổi đầu rồi, nhìn vẫn dễ lừa vậy sao?Từ nhỏ cậu đã mang vẻ ngoan ngoãn hiền lành, lớn lên lại là kiểu thanh niên sáng sủa tuấn tú, tràn đầy sức sống, y như đóa hoa trong nhà kính chưa từng thấy hiểm ác chốn nhân gian.
Thế nên đi đâu cũng thường bị nhắm làm mục tiêu lừa đảo.Có điều, những kẻ từng nghĩ thế, về sau nước mắt khóc ra cộng lại đủ để rửa mặt tỉnh mộng.
Ngược lại, người có diện mạo chẳng hiền lành gì như Mập, mới thật sự là kẻ mềm lòng, nhân hậu, thích giúp đỡ người khác.Gặp phải tình cảnh kiểu này, lại còn đang ở trong mơ, nên Lục Thanh Gia ít nhiều cũng có chút cảm giác hư ảo, bị lừa lúc đầu cũng chẳng lạ.Cậu mỉm cười nói với bà lão: "Xin lỗi, tôi không có tiền lẻ."
Rồi chỉ tay về phía cửa tiệm: "Họ mở cửa bán hàng chắc chắn có đổi tiền.
Bà qua hỏi ông chủ thử xem, chắc chắn có đấy."
Nghe vậy, gương mặt nhăn nheo như vỏ cam khô của bà lão lập tức sụp xuống, bà ta chỉ thẳng vào cậu, nước bọt văng tung tóe mắng chửi.
"Chuyện hai đồng tiền mà cũng lề mề, keo kiệt đến chết cũng đáng!
Tao tuổi tác thế này, nửa đêm canh ba, vừa lạnh vừa đói, đứng còn chẳng vững, vậy mà mày còn xua đuổi tao.
Chỉ hai đồng thôi mà?
Mày thử nghĩ xem, nếu mẹ hay bà mày rơi vào cảnh này, gặp phải đứa như mày thì có lạnh lòng không hả?"
Đừng nhìn bà ta trông như vừa từ trong quan tài bò ra, miệng lưỡi lại lanh lợi vô cùng, chiêu trò chẳng khác nào mấy kẻ chuyên chặn học sinh ở bến xe lừa tiền.Một khi mủi lòng đồng ý cho vay, đối phương sẽ tăng số tiền lên, rồi đổ cho người ta nghe nhầm, hoặc trói buộc đạo đức.
Mấy chiêu này đánh vào những người trẻ tuổi da mặt mỏng, quả thực chưa bao giờ thất bại.Thế nhưng sự chú ý của Lục Thanh Gia lại không nằm ở đó.
Vốn chỉ thuận miệng thử một câu, nhưng phản ứng của bà lão khiến cậu khẳng định ——Quả nhiên bà ta không dám dùng chiêu trò này với cửa tiệm kia.
Nhìn cái tên "Chuỗi siêu thị Địa Phủ" rõ ràng không phải tầm thường.
Đã là chuỗi, ắt hẳn có quy mô, thậm chí còn có khả năng là "cửa hàng chính quy của Am Phủ".Ánh mắt Lục Thanh Gia rất tốt, qua cánh cửa tiệm mở rộng cậu có thể thấy rõ phần lớn hàng hóa bên trong.Ngoài mấy thứ thường nhật như dầu gạo nhu yếu phẩm, văn phòng phẩm... thì còn bày cả hương nến, vàng mã, tiền âm phủ, thậm chí trong góc còn thấp thoáng bóng dáng người giấy, xe giấy, nhà giấy.Như thể nhận ra ánh mắt cậu, một trong những người giấy kia đôi mắt bỗng hơi động đậy, sau đó còn nháy mắt với cậu, lộ ra vẻ... kỳ dị mà lại có chút đáng yêu.Lục Thanh Gia lập tức thu ánh nhìn về, làm bộ như bị lời trách móc của bà lão dồn đến mức không còn đường lui.Cậu vội vàng làm ra vẻ cầu xin: "Được được được, tôi cho vay, cho vay chẳng được hay sao?"
Vừa nói vừa móc ra một tờ tiền trăm, miệng lẩm bẩm: "Có điều tôi không thể đưa hết cho bà, tôi cũng chỉ còn từng này thôi."
"Hay thế này đi, tôi vào tiệm mua chai nước đổi ra tiền lẻ, bà chờ tôi ở đây nhé?"
Bà lão nghe vậy liền vội vàng nói: "Ái chà, giờ tôi vừa khát vừa đói, cậu tốt bụng giúp tôi luôn, mua thêm chút đồ ăn nữa đi được không?"
"Được, tôi sẽ mua chút bánh mì và nước khoáng cho bà."
"Tôi cũng đi thôi, cậu đâu biết tôi thích ăn gì."
Bà lão bám chặt theo Lục Thanh Gia.Lục Thanh Gia đành bất lực gật đầu, nhưng trong nụ cười hơi gượng ấy, ánh mắt cậu lóe lên một tia tinh quái, thứ mà bà lão đang chìm đắm trong sự đắc ý của bản thân chắc chắn chẳng hề để ý.Cửa hàng cách trạm xe chưa tới năm mươi mét, vài bước chân là tới.Cậu gõ nhẹ lên quầy kính, gọi với tới người đàn ông trung niên đang gật gù: "Ông chủ, mua chút đồ."
Rồi quay sang bà lão, người đang nhìn chằm chằm hối thúc: "Bà vào lấy thôi, đừng lấy quá nhiều, tôi cũng không có nhiều tiền mặt."
Nghe vậy, như có phép lạ nào đó gỡ bỏ rào cản xung quanh cửa hàng, bà lão lập tức lao vào, chăm chú quét hết các kệ hàng.Hoàn toàn không quan tâm lời Lục Thanh Gia, cứ như muốn dọn trống cả cửa hàng.Thực ra suy nghĩ của bà lão cũng dễ hiểu.
Nhân lúc Lục Thanh Gia chưa hiểu rõ tình hình, càng lấy nhiều càng tốt, vét hết toàn bộ số tiền trong tay cậu là tuyệt vời nhất.Dù sao thì cũng đã lấy đồ, nếu Lục Thanh Gia không chịu thanh toán, bà ta chỉ cần la lối, lăn lộn một trận, chỉ cần cậu mủi lòng trước, vậy là xong.Xét tình hình lúc này, chẳng cảnh sát nào tới can thiệp.
Người đi cùng bà ta, chủ tiệm tự nhiên coi hai người là đồng bọn.Bà lão mặt mày hớn hở, vừa nhảy cỡn vừa háo hức, ánh mắt tham lam nhìn đống hàng hóa, không chỉ lấy mà còn vừa ăn uống ngay tại chỗ, đúng kiểu đã đói khát tám trăm năm rồi vậy.Lục Thanh Gia làm bộ gọi bà vài tiếng để bà ta thu liễm, nhưng bà lão làm như không nghe thấy gì.Cậu đành thở dài bất lực, quay sang ông chủ: "Xin thứ lỗi, bà tôi vốn thế, nhưng yên tâm, đồ bà ấy lấy hỏng chúng tôi đều mua hết."
Cậu làm bộ như vừa giải thích xong mà vẫn tự mắng mình: "Thôi kệ, để tôi mua luôn vài bao thuốc lá, cho tôi hai bao Trung Hoa."*Thuốc lá Trung Hoa: Là một thương hiệu thuốc lá cao cấp, được xem là đại diện cho thuốc lá Trung Quốc và được gọi là "khói quốc gia".
Ông chủ nhìn cậu, lúc này hình tượng Lục Thanh Gia cũng chẳng khác gì ban ngày.Cậu thừa kế tài sản của cậu ruột, dù vì nhiều lý do phải sống ở vùng quê, nhưng khả năng kiếm tiền không tệ, chưa đến mức đại phú, nhưng so với người giàu bình thường, cũng chẳng hề khiêm tốn.Ăn mặc bảnh bao lại thêm vẻ ngoài sáng sủa, Lục Thanh Gia xưa nay chưa từng bị nghi ngờ về khả năng chi tiêu, tất nhiên lúc này cũng vậy, dù vừa mới miệng bảo mình chẳng còn bao nhiêu tiền mặt.Ông chủ lập tức mở tủ kính, lấy ra hai cây thuốc lá, tính theo giá thị trường thì ít nhất cũng hơn một ngàn tệ.Lục Thanh Gia bóc ngay một bao, ngậm điếu lên miệng, thầm nghĩ trong bụng, chuyện này chứng minh ít nhất được hai điểm.Thứ nhất, cửa hàng này quả thật không cùng một giuộc với bà lão.
Thứ hai, đối với tình huống "kẻ vào mộng" như cậu, bọn họ cũng chẳng hiểu rõ gì nhiều, cho đến giờ nhìn qua vẫn giống một cửa hàng bình thường, khách đến thì phục vụ.
Nhưng đối với loại tồn tại như bà lão kia lại có một sức răn đe nhất định, ví dụ như bà ta không thể tự ý bước vào cửa hàng.Kết hợp với các biển báo, bảng hiệu cùng tên tiệm, một suy đoán dần thành hình trong đầu Lục Thanh Gia.Cậu chậm rãi nhả một làn khói, thấy bà lão còn đang ra sức xé bao bì, bộ dạng muốn ép cậu chút nữa sẽ phải trả tiền cho cả đống đồ ấy.Cậu giả vờ chán chường lên tiếng: "Chiếc xe giấy kia trông cũng hay, tôi muốn đốt cho ông nội tôi, có thể lấy xuống được không?"
Chiếc xe giấy đặt trong góc, xếp cùng người giấy, nhà giấy, phải kê ghế mới lấy xuống được.Ông chủ thấy Lục Thanh Gia hào phóng, lại còn có "bà nội" trong tiệm, cũng chẳng nghi ngờ, liền trèo ghế lấy xuống.Chỉ là quay đầu lại thì nơi cửa tiệm nào còn bóng dáng chàng trai trẻ?
Dĩ nhiên biến mất cùng cậu ta còn có hai bao thuốc lá.Ông chủ chột dạ, lập tức nhìn sang bà lão.
Bà ta vẫn đang nhồi đồ vào miệng không ngơi tay.
Ông ta sải ba bước thành hai, túm chặt lấy cổ tay bà ta: "Cháu trai bà đâu?"
Bà lão miệng nhồm nhoàm, líu ríu đáp: "Đừng quản tôi, đừng quản tôi, lát nữa sẽ có người trả tiền."
Ông chủ khẩy cười: "Có người trả tiền thì tốt, tôi còn sợ thằng nhóc kia chẳng có quan hệ gì với bà cơ."
"Hắn vừa lấy đi hai cây thuốc lá, không nhiều, chỉ một ngàn bảy thôi."
Bà lão mấy ngày qua khổ sở lừa lọc từ tay Mập được chút ít, giờ chẳng những mất sạch mà còn phải bù lỗ, quay đầu nhìn cửa tiệm trống trơn, đến cả hồn ma cũng ngẩn ngơ.Sáng hôm sau, Mập tỉnh dậy, tinh thần rõ rệt khá hơn nhiều.
Bước vào phòng ăn liền thấy Lục Thanh Gia đang ăn sáng.Cậu ta mừng rỡ: "Quả nhiên đến chỗ cậu là đúng, tối qua tôi ngủ một mạch cực ngon, hiếm khi chẳng mơ thấy bà lão kia, sáng nay rửa mặt soi gương cũng không thấy bóng bà ta nữa."
Lục Thanh Gia tay cầm tách cà phê, tay kia kẹp điếu Trung Hoa.
Mập biết cậu vốn chẳng thích hút thuốc, càng không ưa Trung Hoa, còn đang ngạc nhiên sao đột nhiên lại đổi khẩu vị.Chỉ nghe đối phương thản nhiên nói: "Bà ta mua đồ không trả nổi tiền nên bị cửa hàng giữ lại rồi, tất nhiên không rảnh đến tìm cậu nữa."
Mập: "...??"___Bót: Ê, chương đầu thú vị phết nhờ XD, à mà cứ gọi tôi là bót nhá =)))