Tâm Linh [ĐM] 24 giờ

[Đm] 24 Giờ
Chương 20


5:00

Ba người vừa nãy đều lo chiến đấu, Ngô Gia nói xong mới phát hiện đoá hoa sen thật lớn chính giữa kia.Bảo vệ chửi thầm, tiến lên ném lá bùa qua.Cơ thể mẹ bất động, hoa sen bên cạnh đã tiến lên ngăn cản trước, bảo vệ thấy thế ném ra thêm vài lá, lần này hắn ném đều mang theo dương khí rất mạnh, đốt đứt hoa sen bảo vệ, cơ thể mẹ vì thế mới giật mình nhìn về phía hắn.

Hắn để cơ thể mẹ chú ý rồi lại chạy về, vừa chạy vừa la to với Ngô Gia: “Bạn đồng chí nhỏ Gia Gia, mau cho tôi mượn tí máu!”

Ngô Gia bị bảo vệ gọi tên mà hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bảo vệ kéo lấy tay, sau đó một tờ giấy quẹt qua lòng bàn tay, cậu cúi đầu nhìn thì ra là máy bay giấy.

Bảo vệ kia thổi máy bay giấy làm nó bay liền rồi nhanh chóng bay thẳng về cơ thể mẹ.Ngô Gia và Trương An Ngạn bị hành động này của người kia làm cho sợ ngây người, bảo vệ vội nói với bọn họ: “Tôi đưa nó tới, các cậu tự mình cẩn thận!”

Ngô Gia vội vàng gật đầu, nhìn máy bay giấy mang theo máu của mình bay một vòng quanh cơ thể mẹ, cơ thể mẹ liền nhanh chóng động đậy.

Máy bay bay rất nhanh, cơ thể mẹ không thể cuốn lấy nó, cho nên cuối cùng toàn bộ cơ thể phải đứng lên khỏi mặc nước, bay nhanh lại đây.

Máy bay giấy dẫn cơ thể mẹ bay về phía Ngô Gia, lúc gần người của cậu, máu trên người Ngô Gia so với trên máy bay giấy càng đậm hơn, nó lập tức thay đổi hướng công kích về phía Ngô Gia.Ngô Gia thấy cơ thể mẹ tiến vào thổ trận nhanh chóng dùng tay còn dính màu dùng sức ngắt hắc kim trên cần cổ một chút.

Tiểu quỷ hắc kim chỉ thoáng yên lặng, sau đó lại điên cuồng rống lên gần như từ hắc kim lao ra, lắc tay của Trương An Ngạn cũng chịu ảnh hưởng.

Tay Ngô Gia nắm lấy hư không, bọc lấy khí của hắc kim, vẽ một đường ở trên đao, đao kia nháy mắt như sống lại, toàn thân đao tỏa sáng.

Cơ thể mẹ dường như cảm thấy không ổn, muốn đổi đầu rời đi, nhưng Trương An Ngạn đã chặt đứt đường lui của nó, Ngô Gia nâng chưởng đập tới cơ thể mẹ, cơ thể mẹ giống như bị chặn lại không thể động đậy, tay khác cầm đao dùng sức chém xuống.Công lực của Ngô Gia không đủ, đao kia chưa chặt đứt, Trương An Ngạn tay nhanh mắt lẹ nắm tay Ngô Gia bổ thêm một đao xuống, cơ thể mẹ ưỡn ẹo phát ra tiếng la chói tai, sau đó liền biến mất trong không khí.Diệt trừ Liên Yêu!Trương An Ngạn buông đao, cầm tay Ngô Gia nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Lỗ mãng!”

Ngô Gia ha ha cười không đáp lại, bảo vệ đi tới “Thứ gì, lợi hại như vậy?”

Ngô Gia lắc lắc đầu, “Là hắc kim.

Thổ khắc thủy, kim khắc mộc, nhưng Liên Yêu tu luyện lâu như vậy, cây kim 🪡 bình thường không được, nhưng hắc kim có khả năng trấn quỷ, tôi lấy từ trên cổ xuống, mượn khí của hắc kim dùng một chút, không nghĩ tới lại làm được.”

Ba người giải quyết xong mọi chuyện mới bắt đầu làm quen một chút, Vương Khải Toàn không nói nhiều lắm, chỉ nói mình tên là Vương Khải Toàn, là thuật sĩ tán tu, phát hiện có chuyện không thích hợp nên mới ở lại tìm cơ hội nhìn thử, không nghĩ tới lại bị Ngô Gia và Trương An Ngạn giành trước.Vương Khải Toàn hỏi: “Hai đứa là Trương gia đi?”

Ngô Gia không biết địa vị của đối phương, cố ý ngắt lời lắc đầu, “Trương gia?

Tôi họ Ngô, đây là anh của tôi!”

Vương Khải Toàn cười hai tiếng, “Chút tiểu xảo của bạn nhỏ còn muốn lừa anh béo này à, anh tốt xấu gì cũng đi lang thang lâu như vậy còn không biết trận đồ của Trương gia?

Ý thì hay đó mà lại làm chả đến!”

Ngô Gia bị trực tiếp vạch mặt không biết xuống đài thế nào, nhưng Trương An Ngạn bên cạnh lại xác nhận, “Trương An Ngạn.”

Vương Khải Toàn liếc nhìn Ngô Gia, “Thì ra là đồ đệ của đại Tán Tiên, vậy bị này là Ngô tiểu Tán Tiên đi?”

Ngô Gia không nghĩ tới cái tên gọi này còn truyền tới tai người trước nay không quen biết, xấu hổ sờ mũi, “Vương tiền bối.”

Vương Khải Toàn xua tay, nói mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng Trương Tắc Hiên, ba người liền chia tay.

Ngô Gia xử lý đơn giản vết thương trên người Trương An Ngạn rồi ngồi xe về nhà, Ngô Gia trên đường đi hỏi Trương An Ngạn: “Anh Ngạn có phải anh đã sớm biết Vương Khải Toàn biết xài phép?”

Trương An Ngạn lắc lắc đầu, “Đoán.

Anh ta hẳn là đã sớm biết tụi mình.”

Thật ra lúc đầu Trương An Ngạn không nghĩ tới, chỉ cảm giác trên người người kia có chỗ kỳ quái, nhưng thuật sĩ dù sao cũng là số ít, anh Hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ.

Mà sau khi Vương Khải Toàn để bọn họ vào, anh mới suy đoán có khi nào người kia chẳng những biết hành động còn biết thân phận của bọn họ.Trương An Ngạn không phải công pháp không giỏi, nhưng anh tuổi còn trẻ, lại không biết cách che giấu khí trên người, Vương Khải Toàn lại khác biệt, hắn coi như là người giành hồ, lại lớn tuổi hơn một tí, kiến thức nhiều, trên người tự nhiên sẽ có khí chất phố phường, cái gọi là đại đạo phải là dung hợp được với trời đất, khí khó phân biệt, không khác gì khí của người thường.Trở về nhà, Ngô Gia mới phát hiện vết thương trên người mình còn nhiều hơn Trương An Ngạn.

Trương An Ngạn chỉ bị chút ngoài da, nặng nhất là vết sẹo trên tay do trúng thi độc, tuy rằng đều là độc, nhưng bản thân Trương An Ngạn là bách độc bất xâm, sau khi máu đen chảy ra từ miệng vết thương thì nhanh chóng cầm máu, vết sẹo đen trên tay cũng sẽ dần dần biến mất.

Ngược lại trên eo Ngô Gia bị quỷ nu óc quần lấy bị bầm tím, nhìn thấy có chút ghê người, vết thương trong lòng bàn tàu cũng không nhẹ không nặng, tới lúc trở về máu vẫn không ngừng chảy, tới cùng vẫn là Trương Tắc Hiên đau lòng mà xoa thuốc cho tiểu đồ đệ.Trương Tắc Hiênn vừa xem xét vết thương trên người Ngô Gia vừa chỉ trích Trương An Ngạn, nói anh một hồi lại nói tới đồ đệ bị thương của mình, không nghĩ tới rời đi bốn năm, Trương An Ngạn lúc về lại như xưa phải gánh tội thay Ngô Gia.Tay Ngô Gia không thể dính nước, tắm đều do Trương An Ngạn giúp đỡ, Ngô Gia mới đầu còn hơi xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Trương An Ngạn lại không dám chọc người kia giận, thành thành thật thật để Trương An Ngạn cởi quần áo ném vào phòng tắm.Lúc đầu thì tương đối vẫn ổn, nhưng chờ tới khi Trương An Ngạn cầm xà phòng thoa lên người Ngô Gia lại bắt đầu không được.

Tay của người khác nhích tới nhích lui trên người mình, Ngô Gia cảm thấy da thịt trên người mình đều ngứa ngáy, Trương An Ngạn chạm tới đâu cậu trốn tới đó, cuối cùng lại bị ép sát tới tường.Thoa xà phòng mà lăn lộn tới nửa ngày, tay Ngô Gia xém chút nữa bị nước xối trúng, Trương An Ngạn lại nhẫn nại tới cùng, giữ lấy cậu nói: “Đừng nhúc nhích!”

Hai người cao xấp xỉ nhau, trên eo Ngô Gia còn một vết bầm tím, hai tay Trương An Ngạn lúc ấn vào xương sườn của cậu, mặt tự nhiên liếc nhìn Ngô Gia.

Ngô Gia bị giọng nói vang lên bên tai làm đỏ tía cả lỗ tai, rũ đầu nửa ngày không dám lộn xộn nữa.Mãi cho tới lúc ngủ, Trương An Ngạn xoa thuốc bên hông cho cậu, Ngô Gia cũng không dám cự quậy nữa.

Trương An Ngạn sau khi xoa thuốc nhìn Ngô Gia ở trên giường vẫn không chịu nhúc nhích, đặt thuốc xuống xoay người ngủ.Kết quả Ngô Gia vẫn không chịu nổi, cậu bò lại tới bên cạnh Trương An Ngạn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, anh có phải đang giận không?”

Trương An Ngạn không để ý tới cậu, Ngô Gia đẩy anh, đẩy hết nửa ngày, Trương An Ngạn mới không chịu nổi nữa mở to mắt nắm lấy tay Ngô Gia, xoay người chặn người kia ở phía dưới.

Ngô Gia thành thật vài giây lại nói thêm: “Anh Ngạn tình huống lần này khác biệt, lần sau sẽ không như vậy nữa, em xém chết đuối là do bị quỷ nước dọa.

Anh cũng biết em sợ cái này mà…”

Trương An Ngạn đột nhiên hỏi: “Mấy cái ủy thác trước kia em đi một mình cũng thế?”

Ngô Gia nhanh chóng lắc đầu, “Sao có thể, em trước kia thật sự chưa từng bị thương, không tin anh hỏi sư phụ đi!”

Cũng không biết Trương An Ngạn tin hay không tin, anh chỉ lắc đầu không miệt mài theo đuổi nữa, “Ngủ đi.”

Hai người nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới Vương Khải Toàn thật sự tới.

Ngô Gia đang ở trong vườn tưới nước cho hoa, bỗng nghe thấy một tiếng “Anh bạn nhỏ Gia Gia”, hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì ra là khuôn mặt tròn của Vương Khải Toàn.Ngô Gia kinh ngạc muốn chào hỏi, câu thứ hai của Vương Khải Toàn lại đem câu cậu nói rút trở về, “Tôi tới lấy kiếm gỗ đào cùng dao găm răng chó, cậu cùng anh Ngạn có cậu hình như còn chưa trả tôi đó?”

Kiếm gỗ đào lúc Ngô Gia rơi vào trong nước đã bị mất, mà con dao găm Trương An Ngạn cầm Ngô Gia cũng không rõ, tuy nhiên nhìn tình huống lúc đó, chỉ sợ Trương An Ngạn sau khi đâm quỷ nước bị thương ngay cả dap găm chưa lấy lại đã kéo Ngô Gia lên bờ.Ngô Gia ngậm miệng không dám nói hai vật kia mất rồi, bắt đầu chơi trò đánh trống lãng, “Vương tiền bối tới tìm sư phụ của tôi?

Lão nhân Gia ngài ấy đi ra ngoài tản bộ còn chưa về!”

Vương Khải Toàn cũng không hỏi nhiều, nói thêm vài lời với Ngô Gia.

Vương Khải Toàn là người nói nhiều, mà Ngô Gia lại sợ người kia dừng lại sẽ tiếp tục sẽ chuyện đồ vật, gần như là anh một câu tôi một câu, trò chuyện không có kính nghĩ cùng khách sáo, mà tính hai người cũng hợp; thường xuyên qua lại thành ra xuất hiện tình đồng chí hữu nghị.Trương An Ngạn chờ trong phòng nửa ngày không thấy Ngô Gia trở về, lúc ra cửa nhõng, hai người bối phận khác nhau kia đã kề vai sát cánh thiếu chút nữa là kết nghĩa anh em.Chờ tới khi kỳ nghỉ kết thúc, Ngô Gia đi học ở ngoài, Trương Tắc Hiên từ trước tới nay luôn yêu thương cưng chiều tiểu đồ đệ cũng dọn theo, mà Trương An Ngạn cũng đi theo tìm công việc ở bên kia.Vương Khải Toàn nói dù sao mình cũng là người thích này đây mai đó, khó tìm được bằng hữu có cá tính như vậy, cho nên cũng cùng nhau đi theo.Bởi vì quan hệ với Ngô Gia, Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn cũng dần dần thăn lên, từ lúc Ngô Gia đi học tới khi tốt nghiệp, cuối cùng xuất sư tham gia công tác, ba người giống như tam giác cân, nhân sinh đi qua một cái đã là mười năm.
 
[Đm] 24 Giờ
Chương 21


4:00

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông điện thoại di động của Vương Khải Toàn đột nhiên vâng lên trong màn mưa yên tĩnh, trực tiếp đơn giản có chút dọa người, Vương Khải Toàn ‘đệch’ nhận ngay.Ngô Gia lấy lại tinh thần sau khi bị hoảng sợ, giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện mình vậy mà đã ngồi ngốc ở đây hơn nửa giờ đồng hồ rồi.Cậu cảm thấy tay chân có chút tê dại, dùng sức lắc lắc tay, thân thể bỗng choáng váng, phía sau đã có người duỗi tay vịn lại mới không ngã xuống.Ngô Gia cười ha ha một chút, nằm ổ trong lòng Trương An Ngúc cười với anh.Trương An Ngạn lại ngoài ta muốn không có biểu tình gì, chỉ lơ đễnh liếc nhìn Ngô Gia, lấy tay xoa xoa cánh tay tê dại của Ngô Gia.

Tay Trương An Ngạn rất nóng, Ngô Gia ‘Aiz’ lên, nắm lấy tay Trương An Ngạn nhéo nhéo, “Anh Ngạn anh hôm nay sao lại ấm áp thế?”

Trương An Ngạn lắc đầu, lại dùng tay sờ sờ mặt của cậu, “Em lạnh.”

Ngô Gia “Ừm” tí, “Thế à, em lại không thấy lạnh nha, có thể là do trời mưa nên không khí se lạnh.”

Trương An Ngạn giống như còn muốn nói cái gì, Vương Khải Toàn đã xen mồm vào cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, “Mấy người anh đi tra camera có kết quả rồi!”

Ngô Gia tinh thần chấn động, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy hỏi: “Tra được gì không?”

Vương Khải Toàn gật gật đầu, “Tra được, cái đêm mà Trương Ngọc về nhà đó, Vương Bằng Kiến không đi theo ngày thường về nhà, ngược lại đổi hướng đi phía Nam Hoàn.”

Nam Hoàn là một tên phố ở ngoại ô thành phố, cửa hàng vừa nhiều vừa đủ thứ, còn có rất nhiều khách sạn, ngày thường rất ít người đi, ven đường cũng không có camera, trong mấy quán nhỏ cũng không có ghi chép gì, Vương Bằng Kiến đi nơi đó có ý định gì không cần nói cũng biết.Vương Khải Toàn nói tiếp: “Anh em bọn họ đi hỏi từng cái cửa hàng ở đó, tìm được chủ tiệm đêm đó Vương Bằnh Kiến đổi kính xe.

Người kia nói người là buổi tối đến, đi xe không lớn, kính chiếu hậu cũng bị hỏng.

Chủ tiệm còn nói xe kia bị hư cũng kỳ cục lắm, bên ngoài kính chiếu hậu không bị gì, bên trong gương lại bị vỡ vài mảnh, hỏi thì người nọ nói là lúc lấy đồ không cẩn thận nên đập nát nó.

Chủ tiệm còn nói nhìn giống bị đâm, không giống bị đập, nhưng người kia không muốn nói, anh ta cũng không hỏi nhiều.”

“Vậy kính chiếu hậu thay đâu rồi?”

Ngô Gia truy vấn nói.Vương Khải Toàn nói: “Tôi cũng hỏi bọn họ rồi, chủ tiệm nói tiện tay nên ném rồi, cho nên cũng không tìm ra.”

Bọn người từng người một tiêu hoá chút tin tức này, còn chưa kịp tiến thêm tới bước thảo luận, lại có đoàn người đi tới, người nhà Vương Bằng Kiến đã trở lại.Ba người căng dù đi vào màn mưa, Vương Khải Toàn tiến lên trước, “Xin chào, chị là vợ của Vương Bằng Kiến đi, chúng tôi có một số việc muốn hỏi chị.”

Người nhà Vương Bằng Kiến bị chặn lại ở ngoài lan can mà hoảng sợ, hoài nghi nhìn ba người, mặc kệ hỏi cái gì cũng không mở miệng.Vẫn là Ngô Gia đẩy Vương Khải Toàn ra tiến lên, “Xin chào, tôi là Ngô Gia, giới thiệu một chút có với chị, ba tụi tôi là nhân viên văn phòng.”

Ngô Gia không nói rõ, lại lấy một tờ danh thiếp đưa tới, vợ Vương Bằng Kiến thoạt nhìn cũng trẻ tuổi, lớn lên không tính là xinh đẹp nhưng biết cách chưng diện cho nên hiện giờ nhìn có vẻ mệt mỏi bi thương cũng gọn gàng sạch sẽ, nhìn thấy Ngô Gia đưa danh thiếp qua, sắc mặt biến đổi, Ngô Gia đoán chắc đối phương khẳng định biết cái gì đó, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói chỉ đủ hai người nghe: “Tụi tôi muốn hỏi một chút chuyện của chồng chị cùng chuyện có dính tới kiếng.”

Ngô Gia vừa mới nói ra, vẻ mặt vợ Vương Bằng Kiến hoảng sợ thấy rõ, cô đem danh thiếp đưa cho Ngô Gia, Ngô Gia vừa muốn nhíu mày, đã nghe người kia nói: “Các anh hãy theo tôi tới đây đi.”

Ngô Gia quay đầu nhìn Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn, Vương Khải Toàn không nghe thấy Ngô Gia nói gì với người kia, cho nên ánh mắt chế nhạo nhìn Ngô Gia, Ngô Gia mặc kệ Vương Khải Toàn trêu đùa, lại nhìn Trương An Ngạn.

Trương An Ngạn thất thần so với sáng còn nghiêm trọng hơn, Ngô Gia cảm thấy Trương An Ngạn có hơi trầm tĩnh quá mức cùng lo lắng sốt ruột, Ngô Gia nghĩ nghĩ, năm nay lại là năm Phùng Cửu của mình, mấy năm nay uy lực của Phùng Cửu ngày càng tăng lên không có giảm xuống, năm nay lại là chín chẵn, cho nên Trương An Ngạn trước giờ rất lo lắng, huống chi nhiệm vụ lần này quá nhiều chỗ kỳ quặc.Cậu nghĩ nghĩ giảm tốc độ đi xuống phía dưới Vương Khải Toàn tiến đến bên cạnh Trương An Ngạn, tay lén lút gãi gãi lòng bàn tay Trương An Ngạn, Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn cậu, Ngô Gia nhân lúc không ai chú ý bỏ tay vào vạt áo của Trương An Ngạn, cơ bắp bên hông Trương An Ngạn căng thẳng, Ngô Gia ha ha cười thành tiếng, tay nhanh chóng rút ra, kết quả Trương An Ngạn bắt lấy tay Ngô Gia không cho cậu rời đi, trái phải nhìn không thấy ai nên đem người đẩy tới góc tường hôn một cái.Ngô Gia đùa giỡn không thành còn bị chọc ngược lại, lo lắng sợ có người thấy, nhưng lại bị Trương An Ngạn đè nặng hôn sâu.Vẫn là Vương Khải Toàn ở phía trước la lên, “Tiểu Gia, tiểu Trương, hai người sao còn chưa đi lên đây?”

Trương An Ngạn mới buông Ngô Gia ra.Kết quả vừa mới đi lên, đã thấy Vương Khải Toàn dựa lan can ý vị thân trường cười nhìn hai người bọn họ, mặt Ngô Gia có chút nóng lên, nhưng đã quen đấu khẩu với Vương Khải Toàn lâu rồi, nhịn không được trả lời: “Anh đừng có dùng lực dựa lan can, lát nữa nó chịu không nổi cân nặng mà sập xuống lúc té cười càng vui hơn ha.”

Nói xong cũng mặc kệ Vương Khải Toàn, dẫu đầu tiến vào trong nhà Vương Bằng Kiến.

Trong nhà Vương Bằng Kiến có sự lãnh lẽ của tang sự mới xong, vợ gã mời mấy người vào cửa, “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, cũng không có gì có thể mời các anh.”

Ngô Gia lắc lắc đầu, “Tụi tôi cũng không quấy rầy lâu, chỉ là muốn hỏi chị chút tình huống của Vương tiên sinh.”

Vợ Vương Bằng Kiến gật gật đầu, nói: “Tôi có thể hỏi mấy anh trước vì sao biết chuyện cái gương không?”

Ngô Gia đương nhiên không thể nói đoán, hơn nữa còn đoán đúng, vì thế liền nói: “Tôi hôm nay cũng không phải vì Vương tiên sinh ắng tới, chỉ là khi thăm bạn cảm giác bên này có chút khí bất thường, người bạn kia của tôi làm phép, nhìn thấy chồng chị cùng mặt gương bị phá kia.

Sát khí chưa trừ, khả năng sẽ gây nguy hiểm tới vài người, cho nên cũng không thể mặc kệ tự nhiên đứng nhìn.”

“Thì ra là thế,” Vợ Vương Bằng Kiến nói, “Chuyện cái gương kia tôi cũng không rõ lắm.

Kiếng là hai ngày trước khi Vương Bằng Kiến xảy ra chuyện đột nhiên xuất hiện ở nhà, tôi lúc đầu còn tưởng gương vỡ ở đâu, ở trong nhà tìm một vòng, nhưng ổng khi thấy kiếng này lại la to, ổng lúc ấy sợ hãi, miệng cứ la tùm lum ‘cút ngay, đừng tới tìm tao’.

Nhưng sau đó ổng lại bình tĩnh cầm kiếng đi, tôi cũng không biết ổng quăng hay ném ở đâu, mà sau đó mấy ngày lại xảy ra chuyện.

Chuyện kiếng kia là ngày hôm sau là tôi thấy ổng còn đem mấy cái thứ phong thủy linh tinh, tụi tôi trước giờ đều không tin quỷ thần phong thủy linh tinh, tôi lúc đó còn nghĩ ổng nghĩ quá nhiều, không nghĩ tới thật sự…”

Trương An Ngạn lúc này đột nhiên lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngầu nào?”

Vợ Vương Bằng Kiến nghĩ nghĩ, “Tôi không nhớ rõ lắm, chuyện xảy ra là trước ba bốn ngày đi…”

Trương An ngạn hình như không vừa lòng với câu trả lời của cổ lại hỏi: “Tính tính của ông ta có thay đổi lớn là trước đó hay là sau?”

“Trước đó,” Cô lần này trả lời rất dứt khoác, “Vương Bằng Kiến sau này lúc nào cũng dễ bị dọa sợ.”

Ngô Gia mơ hồ hiểu được ý của Trương An Ngạn, hỏi: “Trước khi kiếng kia xuất hiện, Vương tiên sinh có đi nơi nào hơi kỳ không?”

Vợ Vương Bằng Kiến chần chờ một chút rồi nói: “Ổng có một ngày về trễ, cả người như hồn lìa khỏi xác, tôi hỏi ổng sao vậy, ổng cũng không nói…”

Chính là cái này!

Tay Ngô Gia nắm chặt lấy.Vợ Vương Bằng Kiến nói tiếp: “Nhưng ngày hôm sau ổng lại trở về như bình thường, tôi cũng không để trong lòng, không biết tới giữa trưa ổng nghĩ cái gì, còn sợ hơn so với tối qua, nói lung tung với tôi vài lời.”

“Nói cái gì?”

Giọng Trương An Ngạn nghiêm khắc hẳn.“Ổng nói ‘Cậu ấy về tìm tôi’…”

Tiếng vợ Vương Bằng Kiến vừa dứt, trong lòng ba người đang ngồi đều hoảng sợ.Đêm đó Vương Bằng Kiến gây ra chuyện chạy trốn, ném gương ở Nam Hoàn, nhưng ngày hôm sau lại không hiểu sao lại thấy nó xuất hiện trong nhà, bởi vậy tính tình Vương Bằng Kiến thay đổi lớn mới nói ra ‘Cậu ấy về tìm tôi’.

Tay Ngô Gia vô thức vịn tay gỗ sô pha, cậu nghĩ nghĩ, lại thấy không đúng, không phải ngày hôm sau.Ngày hôm sau… ngày hôm sau… ngày hôm sau Vương Bằng Kiến thấy cái gì, thứ kia mới là ‘Về tìm gã’, sau đó cái gương vốn nên biến mất lại xuất hiện, Vương Bằng Kiến liên tiếp chịu đả kích tính tình mới có thay đổi lớn .

Vương Bằng Kiến tra phong thủy, gã tuy rằng không biết gương là Kiếp Sát, nhưng khẳng định biết đó là vật mang vận rủi, cho nên mới tìm nơi có phong thủy tốt chôn nó vào…Nếu Vương Bằng Kiến xảy ra tình huống này, vậy chuyện Trương Ngọc là như thế nào?Vương Bằng Kiến đêm đó gây chuyện bị Trương Ngọc thấy, Trương Ngọc sau khi về nhà tự sát, vậy Vương Bằng Kiến ngày hôm sau rốt cuộc thấy cái gì?

Nói không thông vẫn là nói không thông!Ngô Gia cảm thấy chân tướng như ở bên miệng mình, nhưng lại hơi khác như vậy một chút, cậu có hút bực bội, trong đầu lộn xộn.Giải thích lại lần nữa…Vương Bằng Kiến gây chuyện, Trương Ngọc nhìn thấy gì, ngày hôm sau Vương Bằng Kiến phát hiện ‘vật kia’ quay lại, sau đó gương cũng xuất hiện, gã đem gương đi chôn dưới đất.

Trương Ngọc nhảy lầu, Vương Bằng Kiến chết do tai nạn giao thông.Tại sao màn đêm buông xuống Trương Ngọc lại chủ động nhảy lầu, vì cái gì?

Gương Kiếp Sát kia rốt cuộc từ đâu tới?Ngô Gia phát hiện có chỗ kỳ quái, đêm đó việc Vương Bằng Kiến làm không phải là không sơ hở, nếu không Vương Khải Toàn cũng sẽ không dễ dàng bị camera truy dấu cũng tới chỗ cửa hàng đổi kính chiếu hậu, vậy cái gì cảnh sát không phát hiện?Đêm đó đã có một người chết, thi thể không thể tự mình bò dậy, chỉ cần ngày hôm sau có người đi qua, cho dù Vương Bằng Kiến vứt xác, nhưng có camera theo dõi, Vương Bằng Kiến không có thời gian ném ở nơi xa, cho dù ném cũng ném ở vùng gần đó, thực dễ…Thi thể tự mình bò dậy đi?!

Có khả năng sao?Ngô Gia cảm thấy chỗ mình luôn không rõ giống như có người chỉ điểm, Trương An Ngạn nói Vương Bằng Kiến là người không phải thần, gã không có khả năng đêm lẻn vào nhà Trương Ngọc đẩy cậu ta xuống.

Vương Bằng Kiến không phải, vậy Trương Ngọc là sao?Mà người ngày đó Vương Bằng Kiến đâm chết không phải Trần Thanh Kỳ, mà người chết thật sự là Trương Ngọc?!Trương Ngọc đã trở lại, cho nên Vương Bằng Kiến mới có thể bị dọa tới vậy, mới có thể nói ‘Cậu ta về tìm tôi’!

Người nhà Trương Ngọc có nói qua, cả người cậu đều là vết thương, hơn nữa còn nhốt mình trong phòng mấy ngày, giống như bị bệnh.

Ngô Gia chưa từng thấy qua tình huống như vậy, nhưng cũng không phải không có, theo giả thuyết thì người sau khi chết trong vòng bảy ngày không biết mình đã chết, nếu Trương Ngọc có chấp niệm gì đó, thúc đẩy cậu ta bò lên, mà cậu ta lại không biết mình đã chết…Như vậy Trương Ngọc thật sự là từ nhà mình nhảy xuống ban công, nhưng cậu ta không phải bởi vậy mà chết!Phải có chứng cứ, phải có chứng cứ!

Ngô Gia nhanh chóng suy tư, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, bất ngờ đứng dậy, “Em biết rồi!

Anh Ngạn, chúng ta đi con đường kia!”
 
[Đm] 24 Giờ
Chương 22


3:00

Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn bị Ngô Gia kêu mà không hiểu vì sao, nhưng cũng không nói thêm gì, chào tạm biệt vợ Vương Bằng Kiến, sau đó đuổi theo Ngô Gia đi ra ngoài.

Mưa bên ngoài so với lúc trước còn lớn hơn nữa, ba người rời khỏi xóm nhỏ gọi taxi đi thẳng tới mục tiêu.

Ngô Gia có chút nói năng lộn xộn giải thích suy nghĩ của mình cho hai người, Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn đều hơi kinh ngạc, Vương Khải Toàn trầm ngâm vài giây rồi nói: “Chuyện Ngô Gia nói có thể, tôi thời gian trước kia du ngoạn bên ngoài ở rất nhiều nơi cũng nghe thấy loại chuyện này, Tiểu Trương,” Vương Khải Toàn hỏi ngược lại Trương An Ngạn, “Trong sách của Trương gia có nói tới chuyện này không?”

Trương An Ngạn nghĩ nghĩ, khẳng định nói: “Có, nhưng mà…”

Anh chần chờ một chút, “Bởi vì chưa từng gặp qua…”

Ngô Gia lại có chút hưng phấn, cậu chà chà tay, “Thật sự có hay không, đi kiểm tra là biết mà.”

Vương Khải Toàn truy vấn: “Kiểm tra thế nào?”

Ngô Gia cười ‘hắc hắc’, “Hồ sơ.”

Trương An Ngạn còn muốn nhíu mày, Ngô Gia lại giải thích tiếp: “Lần trước hồ sơ sai bởi vì chúng ta coi máu trở thành Trần Thanh Kỳ, điểm bắt đầu đã không đúng, cho nên kết quả cũng sẽ không.

Kia nếu chúng ta lấy từ Trương Ngọc, đây không phải còn có thể nghiệm ra suy đoán đúng hay không sao, còn có thể biết được chân tướng.”

Ý tưởng của Ngô Gia quá kỳ lạ, sau đó hai người kia cũng không nói tiếp nữa, một lúc lâu sau Trương An Ngạn mới nói: “Có thể thử một lần.”

Vương Khải Toàn cũng gật đầu theo, “Cho dù không đúng, cũng chỉ là một cái phỏng đoán sai của tụi mình thôi, dù sao cũng đã đi tới nước này, không sợ sai thêm lần nữa.”

Ngô Gia chỉ tài xế taxi chạy tới giao lộ, sau đó ba người tự mình xuống xe đi qua.

Ngô Gia vẫn như bình thường đi dưới dù của Trương An Ngạn, trong lòng kích động muốn đi nhanh, tay nắm chặt lấy cánh tay Trương An Ngạn.

Mưa quá lớn, Ngô Gia nóng vội, cánh tay Trương An Ngạn bất đắc dĩ từ phía sau ôm eo của cậu.

Tới nơi, ba người tách ra dựa vào lan can tìm nơi có máu.

Ngô Gia nhìn thật kỹ, hơn nửa ngày mới dựa theo ký ức tìm được chỗ nhỏ xíu kia, dưới cơn mưa liên tục cọ rửa này vết máu gần như bị tẩy gần hết.

Cậu quay đầu lại kêu to với Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn, cười cười ngoắc tay ý bảo mình tìm được rồi.

Vương Khải Toàn và Trương An Ngạn đi theo lại đây, ba người đã chuẩn bị sẵn sàng, viết ‘hồ sơ không phải sở trường của Ngô Gia, cậu cũng chỉ phụ trách ở bên cạnh nhìn, Trương An Ngạn cắt ngón tay, máu từ từ bây lên, Vương Khải Toàn gật đầu với cả hai, bấm quyết bắt đầu thực hiện.

Gần như lúc Vương Khải Toàn ra trận khói nhẹ liền thổi tới, Ngô Gia đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn, bên tai truyền tới tiếng hét chói tai, trước mắt tối sầm, tay chân mềm oặt không còn chút sức lảo đảo về phía trước.

Cậu trước đây chưa từng gặp tình huống như vậy, cả người căng thẳng, đang bối rối liền phát hiện eo mình được người ôm lấy, Trương An Ngạn ở bên tai cậu vội vàng kêu lên, “Ngô Gia?”

Ngô Gia bị tiếng kêu của Trương An Ngạn làm bình tĩnh lại, cậu đáp lại một câu, “Anh Ngạn, em nhìn không được?”

Trương An Ngạn không nói chuyện, dùng sức giữ tay cậu.

Ngô Gia lắc đầu trái phải, từ từ giống như nghe được tiếng gió, cậu lúc này mới phát hiện không phải mình không ra, mà bản thân đang tiến vào một màn đen thui, cậu nhắm ấy lại, lát sau từ từ mở ra, không phải bạn ngày, phía trên là màn đêm rộng lớn.

Hồ sơ thật mạnh.

Ngô Gia yên tâm lại, còn nhéo tay Trương An Ngạn rồi nắm một chút, nói: “Anh Ngạn, em thấy Trương Ngọc.”

Tiếng Trương An Ngạn có chút lo, “Ở đâu?”

Vương Khải Toàn đen mồm lại, “Ngô Gia cậu ở trong ‘hồ sơ’?”

Ngô Gia gật gật đầu, “Chắc thế.”

Vương Khải Toàn trầm mặc xuống, mà Ngô Gia nhìn không ra, đoán chắc Vương Khải Toàn đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao chuyện này xảy ra, quả nhiên Vương Khải Toàn lại nói tiếp: “‘Hồ sơ’ đều là thuật sĩ muốn biết chuyện quỷ, cậu bị tác động mạnh vậy, không chừng là Trương Ngọc muốn nói cho cậu chuyện gì đó.

Cậu cũng đừng lo quá, đi theo thằng nhóc kia đi, nó nhìn cái gì cậu liền nhìn cái đó, Tiểu Trương làm huyết dẫn không thành vấn đề.”

Ngô Gia ‘Ừ’ đáp lại, Trương Ngọc đang đứng ở phía trước, đưa lưng về phía cậu.

Thời gian rất lâu mà hình ảnh cũng chưa có biến hoá gì, Ngô Gia vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn không biết cậu nhìn thấy gì cũng không dám quấy rầy, chỉ có sức Trương An Ngạn giữ tay cậu càng lúc càng lớn.

Ngô Gia chớp mắt một chút, bóng dáng phía trước lại đi lên, Ngô Gia liền tiến lên, lại bị Trương An Ngạn kéo tay lại, cậu đang muốn nói chuyện, lại phát hiện Trương An Ngạn lại buông tay mình ra.

Ngô Gia bất chấp mọi chuyện, đi sát phía sau Trương Ngọc.

Đây là buổi tối Trương Ngọc từ trường đi về nhà, cậu bé đi trên con đường này, sau đó.. chết ở trên đó.

Ngồi Gia chỉ nhìn Trương Ngọc ở trên hình, là một sinh viên bình thường, không có đặc điểm nổi bật gì.

Nhưng lúc ở sau lưng Trương Ngọc, Ngô Gia phát hiện cậu ta cùng ảnh chụp có chênh lệch rất lớn.

Vóc dáng xấp xỉ Ngô Gia, mặc áo sơ mi trắng, nhưng bóng dáng thoạt nhìn lại có chút yếu ớt nhỏ bé.

Cậu đang nói chuyện với người khác, giọng nói rất nhỏ nhẹ, lúc nói không nhanh không chậm.

“Được…

Không khách khí, lần sau cậu có chuyện cứ tới tìm tớ.”

Cậu hơi hơi cúi đầu, giọng mang theo ý cười, nghe thực sung sướng.

Ngô Gia không biết đầu bên kia điện thoại là ai, nhưng quan hệ của Trương Ngọc với người kia hình như rất tốt.

Hai người lại câu có câu không tám chuyện rất nhiều, Ngô Gia gần như không tin nổi đây lại là người mà người nhà Trương Ngọc nói là nam sinh ít nói.

Ngô Gia bắt đầu cảm thấy có chút đần độn vô vị, trong lòng nói ‘hồ sơ’ có như thế thôi, mà dần dần cậu lại phát hiện có một số chỗ không đúng.

Cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Trương Ngọc, đáy lòng Trương Ngọc nhẹ nhàng, tự tại, còn có chút tâm tư lộn xộn.

Ngô Gia hơi hoảng hốt, lập tức biết người kia điện thoại là ai, đó là hồng nhan tri kỷ mà Trương Ngọc đã lui tới nhiều năm như Vương Khải Toàn nói.

Cậu nghe thấy Trương Ngọc nhỏ giọng nói: “Chờ tớ về trường sẽ cùng cậu đi uống cà phê, sau đó…”

Trương Ngọc dừng một chút, lại cười nói tiếp: “Tớ có vài lời muốn nói cho cậu nghe.”

Trong lòng Trương Ngọc rất bình tĩnh, thậm chí lúc nói ra câu ám chỉ đó cũng mang theo chờ mong mơ hồ, Ngô Gia phát hiện mình cũng mang theo chờ mong giống vậy.

Rốt cuộc thích thế nào mới có thể cảm nhận như thế?

Ngô Gia cảm thấy lòng bình đạm như nước nhưng lại bị nhiệt tình đó bao phủ.

Ngô Gia cứ đi theo Trương Ngọc mãi, đột nhiên lại bị cảm giác bi thương bao trùm, Trương Ngọc chờ mong như vậy khi biết mình chết sẽ thế nào?

Cậu ấy còn cơ hội nói ra những lời kia sao?

Trương Ngọc cười thành tiếng, có lẽ là người kia đang cố quấn lấy nói gì đó, cậu nói: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Điện thoại cúp, tâm tình Trương Ngọc trở nên tốt hơn, cậu đi trên dường thậm chí còn hứng chi bắt đầu ca hát.

Ngô Gia đột nhiên dừng lại, cậu nhìn bóng dáng Trương Ngọc đi càng ngày càng xa, cách đó không xa đèn xe bất ngờ sáng chót mắt, Ngô Gia nhắm hai mắt lại.

Tiếng thắng xe, tiếng va chạm thật lớn, tiếng thân thể đập mạnh xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt của Vương Bằng Kiến ở trong xe.

Trương Ngọc nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Ngô Gia lại cảm thấy mình hoàn toàn bị tâm tình Trương Ngọc chiếm lấy, mờ mịt, bất lực, còn có cảm giác không cam lòng nghiêng trời lệch đất, Ngô Gia nghe thấy Trương Ngọc không ngừng nói lại câu kia.

Tớ còn chưa nói cho cậu…

Tớ thích cậu, thích cậu như vậy…

Tớ muốn nói ở cậu, tớ muốn nói cho cậu… tớ rất muốn nói cho cậu…

Ngô Gia cảm giác não mình ngày càng trống rỗng, chỉ còn chấp niệm mãnh liệt kia, nháy mắt cậu cảm thấy người nằm đó không phải Trương Ngọc mà là chính mình…

Có lẽ cảm xúc của cậu biến hoá quá kịch liệt, Ngô Gia mà thấy phía sau có người ôm lấy mình, giơ tay che đi đôi mắt của bản thân.

Vương Khải Toàn ở bên cạnh hỏi cậu: “Ngô Gia cậu nhìn thấy gì?”

Ngô Gia dường như nói không thành tiếng, cổ họng khô khốc nói: “Trương Ngọc chết rồi.”

Vương Khải Toàn dừng lát lại hỏi: “Ngô Gia, người chết rốt cuộc là ai?”

Đại não Ngô Gia nháy mắt trống rỗng, cậu mờ mịt trừng lớn mắt, đôi tay như lửa nóng kia đang che đôi mắt cậu, hơi hơi run rẩy.

Cậu nghe thấy Trương An Ngạn ở bên tai nhỏ giọng kêu tên của mình, “Ngô Gia…”

“Hồn lạc, trở về…”

Trương Ngọc bò lên từ trên mặt đất, cậu ấy đứng ở đó, vết thương đầy người, Ngô Gia lại thấy bóng dáng kia xoay người lại.

Đó là một khuôn mặt giống mình như đúc.
 
[Đm] 24 Giờ
Chương 23


2:00

Ngô Gia dưới ánh mặt trời đột nhiên tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường nhiều người đi lại.

Cậu không biết bản thân từ đâu tới đây, cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, chỉ biết mờ mịt đi theo dòng người.

Mặt trời trên cao chói mắt làm cậu không cách nào mở đôi mắt ra được.

Hắc kim trên cổ không ngừng va đập trên xương quai xanh, hôm nay âm thanh bên tai vẫn ồn ào như cũ, nhưng nó lại là nhiều tiếng hò hét xen lại với nhau không có ý nghĩa gì.

Cậu không biết mình đi bao lâu rồi, đột nhiên cảm thấy trong túi có cái gì đang rung, cho nên thong thả móc điện thoại ra, thấy trên màn hình ghi ‘Anh Ngạn’.

Đầu Ngô Gia hơi nặng, cậu thậm chí không biết ‘Anh Ngạn này là ai, nhưng cậu vẫn cười theo bản năng, trong lòng lại chẳng mơ hồ, mà có niềm vui sướng nhẹ nhàng xuất hiện.

Ngô Gia nghe thấy mình nhận điện thoại, “Alo, anh Ngạn?”

“Em về liền đây, em vừa mới mua mì, anh dạo này không phải muốn ăn Pian Er Chuan sao?”

“Hm, anh không nói em cũng biết.”

Cậu mới biết thì ra không phải mình đang đi, mà là đi theo người phía trước này.

Ngô Gia không biết cảm giác đó là gì, nhưng trong lòng rất thoải mái, giống như ánh mặt trời cũng chịu chiếu xuống người mình, cậu phát hiện tay chân mình không còn lạnh lẽo, cho nên vui sướng đi theo một người.

Ngô Gia lại đi lại đi, bọn họ đi tới ngã tư đường, cậu nghe thấy tiếng của hắc kim lớn hơn nữa.

Người phía trước hình như cũng nhận ra, cậu giơ tay nhấn nút, lẩm bẩm: “Đây là có chuyện gì.”

Đèn xanh sáng, cậu vừa muốn đi, ai ngờ dây xích hắc kim lại bị đứt, mặt cậu trắng bệch, vội dừng lại nhặt trang sức rớt trên mặt đất, một chiếc xe vọt qua đụng trúng cậu, đụng vào hàng rào, tiếng hét của người đi đường chói tai.

Ngô Gia thấy thế mà sợ tới mức mặt trắng bệnh, tay vô thức run lên, sau đó vỗ vỗ ngực mình, giống như chính mình thoát khỏi một kiếp.

Nhưng tất cả còn chưa kết thúc…

Tiếng thét chói tai của người đi đường ngày càng nhiều, Ngô Gia cảm giác đau đớn kịch liệt tràn tới, tiếng thắng xe chói tai, tiếng còi đồng loạt vang lên bên tai…

Cả người lại lạnh xuống, Ngô Gia phát hiện não mình lại trở nên mơ mơ màng màng, cậu đứng ở bên đường, vô số người đi xuyên qua thân thể cậu chạy về phía trước.

Ngô Gia thấy mình nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt, ngón tay của cậu bị cán nát, đồ trong túi rớt ra đầu đất dính đầy máu tươi, đỏ lên rồi lại đen kịt.

Cậu bất ngờ bị cảm xúc mãnh liệt vây quanh, làm bản thân run rẩy không ngừng, Ngô Gia thấy từng giọt nước mắt lớn từ trên mặt mình hoà cùng với máu chảy xuống.

Bờ môi của cậu không ngừng run rẩy, người bên cạnh kề sát mình muốn hỏi cậu đang chuyện gì đó, người nọ nghe không rõ, Ngô Gia không ngừng lặp lại…

Tôi muốn đi gặp anh ấy…

Tôi không muốn chết…

Anh ấy đang đợi tôi…

Cảnh sát tới, xe cứu thương tới, đám người bắt đầu tản ra, Ngô Gia còn đứng ở bên đường, thứ quan trọng nhất trong lòng giống như bị ném mất.

Ngô Gia nghe thấy có người la lên: “Người nhà tới!”

Một người đàn ông có vóc dáng cao ráo chen qua đám đông chui vào, sắc mặt anh trắng bệch, giống như khi thấy người nằm trong cung máu toàn bộ sức lực đều đã bị rút cạn.

Vương Khải Toàn còn đứng bên cạnh anh, sắc mặt không kém là bao, hơn nửa ngày mới la lên: “Ngô Gia,” Hắn dừng một chút lại lập tức quay đầu gọi: “Tiểu Trương!”

Người đàn ông vóc dáng cao kia cả người cứng đờ, từ từ đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên quỳ rạp trong vũng máu.

Vương Khải Toàn tiến lên muốn kéo anh dậy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, quỳ gối nơi đó nhìn người đã chết đi.

Anh giơ tay từ từ sờ mặt người kia, không ngừng lau đi những vệt máu đen, trên tay anh dính màu đỏ tươi sền sệt của máu, hai tay anh lại sờ sờ chỗ cổ của Ngô Gia, cuối cùng run rẩy nâng đầu Ngô Gia dậy.

Cậu nghe Vương Khải Toàn nói: “Tiểu Trương cậu đừng như vậy, đây là mệnh của Ngô Gia, không trách cậu…”

“Tiểu Trương, tôi cũng khó chịu, tôi đã quen biết tiểu Ngô 10 năm kia mà,” Vương Khải Toàn nức nở nói: “Phùng Cửu của Tiểu Ngô mấy năm nay ngày càng lợi hại hơn, qua năm nay còn có 39, 49…

9 chẵn qua còn có 9 lẽ, chỉ biết năm sau so với năm trước còn lợi hại hơn, hắc kim Trương đại Tân tiên để lại cũng giữ không nổi cậu ấy…”

Nhưng người kia không có tí phản ứng nào, anh không nói một lời, thậm chí nước mắt cũng không rơi, Ngô Gia lại cảm thấy lòng của anh đã đau tới quặng luôn rồi.Ngô Gia nhìn hết cảnh này cảm thấy cảm giác khó thở mãnh liệt, bi thương ép cậu dường như không thở nổi, tuyệt vọng tàn sát bừa bãi…Hai chân cậu mềm nhũn, té vào trong lòng người nọ, người nọ từ phía sau ôm cậu, dùng sức rất lớn, gần như là làm đau Ngô Gia, nhưng cánh tay vẫn không ngừng run rẩy.Ngô Gia đột nhiên cười lên, “Là em… người chết là em…”

“Hôm nay là đầu thất của em.”

Cánh tay ở trên eo càng thêm dùng sức, Ngô Gia cảm giác chỗ Trương An Ngạn vùi đầu ở gáy mình, đã ướt đẫm rồi.

Ngô Gia chớp mắt, nước mắt rơi xuống dưới, cậu giơ tay lau mặt, thở dốc một hồi, cưỡng chế nước mắt, giọng run rẩy nói: “Vương Khải Toàn, anh Ngạn…

Em muốn về nhà.”

Vương Khải Toàn giao lộ tách ra với hai người, Ngô Gia nhìn Vương Khải Toàn cười cười nói: “Anh chú ý thân thể, người qua tuổi bán trăm rồi không lăn lộn nổi đâu, cứ thế này liền giảm thọ.”

Vương Khải Toàn cũng cười cười: “Gia Gia à, anh đây còn chưa tới 50 đâu, chỗ nào qua tuổi bán trăm chứ!”

Hai người đều cười, cười tới đỏ cả mắt, Vương Khải Toàn bỗng nghẹn ngào nói: “Tiểu Trương cậu yên tâm, tôi mệnh lớn, tôi giúp cậu nhìn nhìn cậu ấy.

Chờ sau này tôi tới tìm cậu, hai ta sẽ cùng nhau uống rượu đã lâu không được uống!”

Ngô Gia gật đầu, giọng run rẩy: “Chưa được 5-60 tuổi anh đừng có tới tìm tôi.”

“Hai ta quen biết mười năm, liền từ biệt tại đây.”

Ngô Gia lắc lắc đầu, cười nói: “Anh nha không thích hợp mấy trò này đâu, đi thôi.”

Vương Khải Toàn gật gật đầu, đi về hướng ngược lại.

Ngô Gia cùng Trương An Ngạn gọi xe về nhà, hai người cả đường không nói chuyện, Ngô Gia cả ngày tiêu hao tinh lực, càng gần 12 giờ đêm, sức của cậu sẽ càng yếu.

Ngô Gia lúc về tới nhà, gần như đã có chút đi không nổi, Trương An Ngạn cõng cậu cả đường, Ngô Gia dựa vào bả vai Trương An Ngạn, nhìn đuôi tóc gáy của anh.

Phía sau ót Trương An Ngạn có một một đuôi tóc nho nhỏ, khi còn bé mỗi lần Trương An Ngạn cõng cậu, cậu đều thích chọt chọt mấy cọng tóc kia của Trương An Ngạn.Ngô Gia nhịn không được lại nắm hai cái, lúc lấy lại tinh thần lại phát hiện nước mắt đã từ trên cổ chảy xuống phía sau lưng Trương An Ngạn rồi.Cả người Trương An Ngạn khựng lại, Ngô Gia vội vàng nói: “Anh Ngạn anh đừng quay đầu lại nhìn em, anh biết em từ nhỏ đã thích khóc.”

Cậu dựa vào lưng Trương An Ngạn, nghẹn ngào nói không thành lời, Trương An Ngạn cõng cậu vẫn không nhúc nhích.“Anh Ngạn, anh còn nhớ lúc hai chúng ta vừa mới ở cùng nhau không?”

Trương An Ngạn hơn nửa ngày mới “Ừ” một cái.Ngô Gia nói tiếp: “Lúc ấy em mới học năm nhất, tự mình bị té xuống cầu thang gãy chán, anh tới bệnh viện xem em, kết quả lại bày ra khuôn mặt xấu xí cho em xem.”

Ngô Gia học năm nhất, mười chín tuổi, cũng là năm Phùng Cửu.

Trương Tắc Hiên ở gần trường Ngô Gia mướn phòng trọ, ông đã tính kỹ rồi, trường học lại không cho học sinh học ngoại trú.

Cho nên Trương Tắc Hiên suốt ngày lạnh mặt, Trương An Ngạn cũng không cao hứng, nhưng không có biểu hiện rõ ràng như Trương Tắc Hiên, kết quả tuần đầu tiên ở lại đã nghe Ngô Gia bị ngã gãy chân, Trương An Ngạn vốn lo lắng vụ Phùng Cửu của Ngô Gia, cho nên càng thêm sốt ruột.

Khi tan ca tới bệnh viện nhìn Ngô Gia, kết quả Ngô Gia đang nhiệt tình tiếp đón bạn học, lại thấy khuôn mặt lạnh của Trương An Ngạn đẩy cửa ra.Ngô Gia vui vẻ la to: “Anh Ngạn!” sau đó lại phát hiện Trương An Ngạn đang giận.

Bạn học thức thời cáo lui, Ngô Gia lấy lòng Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại quyết định không để ý tới cậu, ngoại trừ chăm sóc Ngô Gia ra thì rất ít nói chuyện.Ngồi Gia dưới sự vắng vẻ cảm tình này mà phát hiện không khí kỳ lạ giữa hai người.

Ngô Gia sao có thể chịu được tính tình như vậy, cho nên quyết định quấn lấy Trương An Ngạn thử ý tứ của người kia.Nhưng lúc 19 tuổi Ngô Gia cũng không nắm chắc, vài lần chọc tới điểm mấu chốt của Trương An Ngạn, Trương An Ngạn lại càng lạnh lùng hơn, hai người cứ thế đưa đẩy hơn nửa năm, Ngô Gia dứt khoác chạy tới ngả bài, “Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”

Trương An Ngạn bị Ngô Gia tỏ tình đột ngột không kịp đề phòng, kinh ngạc nhưng không phản bác, Ngô Gia được đáp án vừa lòng liền cười tới dào dạt.Ngô Gia nhớ tới những việc này, cười lên tiếng, cậu dừng một chút, giơ tay ôm bả vai Trương An Ngạn nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, có phải anh còn thiếu em một câu trả lời.”

“Anh Ngạn, anh thích hay không thích em?”
 
[Đm] 24 Giờ
Chương 24


1 giờ cuối cùng

Trương An Ngạn trầm mặc thật lâu, Ngô Gia cắn răng dựa vào lưng anh không nói gì.

Trương An Ngạn lại đi về trước vài bước, đặt Ngô Gia lên giường, sờ sờ mặt cậu, “Ừ, anh thích em.”

Ngô Gia cười một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, “Em biết, em biết…”

“Anh Ngạn…”

Hai tay cậu giữ lấy áo trước ngực Trương An Ngạn, đầu vùi vào trước ngực người kia, nhắm mắt cảm nhận nỗi tuyệt vọng dâng trào che lấp cả đất trời kia, giống như cậu cố gắng này nọ trước khi chết.

Cậu mở to mắt, đã quên hết tất cả, cho rằng có được một ngày hoàn toàn mới, mà không ngờ bản thân chỉ còn lại 24 giờ, Ngô Gia nghẹn giọng nói: “Anh Ngạn sao anh lại không nói sớm cho em biết, anh sớm nói cho em, em hôm nay sẽ không chạy đi lung tung, em chỗ nào không đi, chỉ…”

“Cũng không cần thảm thế này,” Ngô Gia ngẩng đầu cười cười, “Anh xem em vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể nói chuyện với anh, buổi sáng làm cho anh một bữa Pian Er Chuan, nhưng mà sau này…”

Ngô Gia nhìn về phía Trương An Ngạn, cậu sửng sờ một chút, nước mắt lại tràn mi.

Cậu luống cuống tay chân xoa đôi mắt của Trương An Ngạn, miệng nói lung tung: “Anh Ngạn… anh đừng như vậy, không phải đã chết rồi sao, người sớm muộn gì cũng phải chết.”

“Chuyện xưa nhiều vậy, truyền thuyết nhiều như vậy…

Em đầu thất còn có thể trở về, chỉ sợ về sau… em cũng chưa từng chết qua, cũng không biết dưới đó thế nào…”

“Giữa tháng 7,” Trương An Ngạn đột nhiên mở miệng, “Anh chờ em.”

Ngô Gia dùng sức gật gật đầu, nước mắt không ngừng rơi trên tay anh, cậu nhìn Trương An Ngạn cười một tí, “Anh Ngạn, chúng ta tháng 7 gặp.”

Hai người nằm trên giường ôm nhau, không nói cái gì, thời gian cứ từng chút trôi đi, Ngô Gia cảm thấy tay chân mình ngày càng lạnh lẽo, cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Anh Ngạn, mấy giờ rồi?”

Trương An Ngạn hôn hôn trán của cậu, “11 giờ rưỡi.”

“Anh Ngạn, mưa còn chưa ngừng…”

Ngô Gia đã ngày càng không tỉnh táo, Trương An Ngạn đang ôm Ngô Gia trong lòng lại nghe thấy Ngô Gia nỉ non câu này, ngực muốn tê rần.“Mưa này nếu không ngừng thì tốt quá…”

Mưa tẩy trần không ngừng, hồng trần bất tận, em vẫn luôn ở đây thật tốt…Trương An Ngạn ôm cậu, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Gần chết thống khổ ập tới, Ngô Gia không thể cố nén nữa, cậu nghe thấy tiếng Trương An Ngạn, cả người lạnh băng như muốn chết cứng.

Cậu nghe bên tai từng tiếng tách tách của đồng hồ, một phút một giây không chịu ngừng nghỉ…Ngô Gia dần dần mất đi ý thức, lâm vào hôn mê…Ngô Gia đột nhiên ở trong một màn đêm tối mở to mắt, cậu thấy mình giống như đang bay lên, phía trước có luồng ánh sáng chói mắt, mà cậu lại đờ đễnh đi tới trước.Cậu giống như không biết mệt mỏi, không ngừng đi, không có khái niệm thời gian, Ngô Gia không biết mình đã đi bao xa, đi tới nơi nào.Cậu dừng lại trên một con đường nhỏ ở nông thôn, Ngô Gia cảm thấy những thứ này rất quen thuộc, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ ra.

Cậu theo con đường kia đi xuống phía dưới con đường, cuối đường là một hộ nhà, một đứa nhỏ trắng nõn mặc áo sơ mi sạch sẽ đang ngồi xổm ở cửa chơi.Cậu còn chưa đi lại gần, bé trai đã ngẩng đầu, đứa nhỏ giống như không sợ cậu một chút nào , “Anh đã đến rồi.”

Ngô Gia cảm thấy kỳ quái, nhưng lại phản xạ đáp lại: “Anh tới rồi.”

Cậu nhìn bé trai kia cảm thấy hình như đã gặp cậu bé ở đâu rồi, lúc này ở phía sau bỗng có người kêu tên của cậu, Ngô Gia không nghe rõ, nhưng bé trai kia đã lập tức trả lời, vẫy tay chạy tới.Nhưng chạy chưa tới hai bước, đã bị vướng chân ngã xuống, Ngô Gia đang muốn đỡ, đã thấy trên người đứa bé vừa động, bất ngờ một thân ảnh trong suốt y chang nó bò ra từ trong thân thể ấy.

Đứa bé cũng nhanh chóng bò dậy, nó không quay đầu lại nhìn, vẫn luôn chạy xa.Lưu lại đó là bóng dáng đứa nhỏ đang xoa xoa chỗ mình té bị thương, nó đột nhiên xoay người cười với Ngô Giác đi tới, cầm lấy tay cậu rồi đứng bên cạnh.Buổi tối người nhà kia hình như xảy ra chuyện gì, Ngô Gia thấy người lớn trong nhà ôm đứa nhỏ đi bệnh viện, cậu không đi theo, vẫn ơi lại trong viện nhìn căn nhà cũ kia, từ từ đi vào trong.

Phòng được dọn gọn gàng sạch sẽ, nhưng nửa đêm do phải ra ngoài gấp, rất nhiều đồ bị rớt tứ tung, chăn trên giường còn chưa gấp, Ngô Gia sờ sờ, còn mang theo chút nhiệt độ cơ thể.Phòng đứa nhỏ chất đầy đồ chơi, trên bàn một bên đặt một chiếc ô tô nhỏ, người máy nhỏ, bên còn lại đặt sạch vở ngay ngắn.

Cậu ra cửa, thấy trên tường phòng khách treo bức ảnh chụp đại gia đình, Ngô Gia đứng ở phía trước nhìn một hồi, rồi yên lặng rời đi.Trời sáng, người nhà đã về tới.

Ngô Gia nắm tay linh hồn nhỏ nhìn đứa bé đang chơi đùa, Ngô Gia liền đứng trước mặt nhóc con nhưng nó không nhìn thấy Ngô Gia.Buổi tối lại lần nữa vào bệnh viện, ban ngày mới trở về, cứ như vậy mấy đêm, người lớn cuối cùng mới phát hiện vấn đề không phải ở đây.

Ngô Gia hỏi hồn nhỏ bên cạnh, “Em trở về đi?”

Nó lắc lắc đầu, “Em ở bên anh.”

Sau đó mấy ngày lại có vài vị đại sư tới, tình huống của bé trai vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp.Cuối cùng chạng vạng một ngày, có một người đàn ông tới, Ngô Gia nghe thấy người lớn trong nhà gọi hắn “Trương đại sư”, phía sau hắn còn có một đứa nhỏ mặt không biểu tình gì đi theo.

Người kia vừa vào nhà đã nhìn lướt qua chỗ Ngô Gia đứng, Ngô Gia cứ thế căng thẳng, nhưng người kia cái gì cũng không nói.“Nó nhìn thấy gì?”

Trương đại sư hỏi.Người lớn trong nhà lắc lắc đầu, lại chột dạ hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ chạm vào thứ gì không sạch sẽ?”

“Không phải không sạch sẽ.”

“Gọi hồn được không?”

“Hồn không đi, nhưng cũng không về.”

Ngô Gia cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen tI, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra cái gì.Trương đại sư lắc lắc đầu, xoay người nói một câu: “Đi thôi.”

Đồ đệ Trương đại sư mạnh theo lại do dự một chút, Trương đại sư hỏi: “Con muốn xem thử?”

Đồ đệ gật gật đầu, Trương đại sư nói: “Con muốn thử thì cứ thử đi, dù sao cũng không có hại.”

Đứa nhỏ kia liền tiến lên vài bước gọi hồn.“Hồn lạc —- trở về.”

Ngô Gia cảm thấy ngực tê tái nước mắt trong phút chốc lại chảy xuống, cậu buông hồn nhỏ vẫn luôn lôi kéo mình ra: “Em cần phải về.”

Hồn nhỏ ngẩng đầu mơ màng nhìn cậu, Ngô Gia lại đẩy nó một chút, “Đi thôi.”

Ngô Gia không biết vì cái gì, đột nhiên buột miệng thốt ra: “Cái chết không phải là điểm cuối, tương lai có anh chờ em.”

Hồn nhỏ kia lưu luyến buông Ngô Gia ra, lưu luyến đi từng bước tới gần thân thể của mình, từ từ chui vào.Ngô Gia nhìn có chút thất thần, vừa xoay đầu lại phát hiện Trương đại sư đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu theo bản năng ngừng thở, nhưng ngay sau đó, Trương đại sư lại lắc lắc đầu nói với đồ đệ của mình: “Được rồi?

Đi thôi.”

Ngô Gia đứng ở nơi đó nhìn Trương đại sư đi càng ngày càng xa, cậu cảm thấy trong lòng giống như có gì đó biến mất, trống trơn.

Đồ đệ Trương đại sư đi hai bước rồi lại quay đầu liếc nhìn về phía bên này.Ngô Gia phút chốc cười lên.Tương lai có em chờ anh.Kim đồng hồ xẹt qua vĩ tuyến cuối cùng, 24 giờ, về 0.
 
[Đm] 24 Giờ
Phiên ngoại


Về 48 giờ

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, thực chói mắt.

Trương An Ngạn nhíu nhíu mày, giơ tay lên mở to mắt trước, người còn đang trong tình trạng mơ màng phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi giường đi nấu cơm, nhưng chưa kịp từ trên giường đứng lên, lại nhớ tới đã không còn người yêu cầu mình phải nấu cơm nữa.

Anh dứt khoác nằm trên giường không động đậy, cả đôi mắt cũng không muốn mở.

Anh nằm thật lâu, lâu đến mức không cảm giác được đang ở nơi nào, suy nghĩ cái gì.

Trương An Ngạn thong thả mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn gối đầu bên cạnh, chỗ đó còn bị lún xuống do từng có người nằm đó.

Anh nhìn đồng hồ tường, đã 10 giờ hơn, nhưng anh lại không có ham muốn muốn ăn cái gì.Sờ di động trên tủ đầu giường bên cạnh, mới vừa khởi động máy đều nhận được vài tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Vương Khải Toàn.Anh gọi lại, Vương Khải Toàn tiếp nhanh lấy, “Tiểu Trương?”

Trương An Ngạn “Ừ”, giọng nói hơi khàn, anh ho nhẹ một chút, nói: “Nãy ngủ.”

Vương Khải Toàn cũng “Ừ” một cái, hai ngày hơn nửa ngày vẫn chưa nói chuyện gì.

Trương An Ngạn không phải người hay nói, Vương Khải Toàn với anh trước giờ cũng không thoải mái như Ngô Gia, trước nay đều do Ngô Gia bên trong bồi đắp, hiện tại Ngô Gia vừa đi, Trương An Ngạn cũng không biết phải nói gì với Vương Khải Toàn.Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi chiều tôi đi gặp Ngô Gia.”

Vương Khải Toàn sau đó nói ngay: “Tôi và cậu cùng đi…”

Hắn ngừng lại, lại lần nữa nói: “Thôi, tôi đi giữa trưa vậy.”

Trương An Ngạn không trả lời, anh tưởng Vương Khải Toàn định hỏi anh sao rồi, nhưng vẫn không mở miệng được.

Trong lòng Vương Khải Toàn so với anh cũng không thoải mái hơn, hắn lang thang hơn mười mấy năm, những năm gần đây mới gặp được người bạn lâu năm như như vậy, vừa coi như đứa nhỏ trong nhà vừa coi như bạn bè đối đãi ở chung nhiều năm như thế, Ngô Gia trong ba người là nhỏ nhất, lại nhập thổ quy tiên sớm nhất, tuy rằng Vương Khải Toàn không coi trọng sống chết của thế tục, nhưng cũng nhất thời khó chấp nhận nổi.Tối hôm qua Trương An Ngạn ngủ rất sớm, nên không biết Ngô Gia biến mất khi nào, giống như Ngô Gia hỏi xong câu kia ý thức dần dần mơ hồ, thần kinh của anh căng thẳng cả ngày giờ đây như bị cắt đứt, cả người lâm vào hắc ám.

Nhưng trước đó một ngày lại không giống vậy, hôm trước anh vẫn chờ tới 12 giờ, thấy Ngô Gia mơ màng từ phòng ngủ đi ra hỏi mình: “Anh Ngạn sao anh không ngủ?”

Anh nhìn Ngô Gia cảm giác cả người cứng đờ, ngực như bị ai đó dùng lực đấm vào, cứng họng không nói thành lời.

Ngô Gia lại hỏi lần nữa, lúc này giống như tỉnh táo hơn rồi, ánh mắt cũng không có tử khí, ngược lại chỉ mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Trương An Ngạn đứng lên, đi qua nhẹ nhàng ôm Ngô Gia, lúc này ba hồn bảy phách của Ngô Gia vẫn chưa ổn định, anh không dám dùng sức.Ngô Gia giống như không hiểu, nhíu mày nhìn anh, ngáp một cái lôi anh về phòng ngủ, giống như mình thật sự ở trên giường tỉnh lại, đi ra tìm Trương An Ngạn.Trạng thái của Ngô Gia không tốt, thân thể rét run, thường phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ, cái trán vẫn luôn đổ mồ hôi, cậu cứ thế một lần lại một lần trải qua cảm giác không cảm lòng thống khổ khi chết.

Trương An Ngạn hôn lên trán của cậu, ôm chặt lấy người ấy, “Ngủ đi.”

Ngô Gia không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Trương An Ngạn, sớm nhất là buổi sáng hôm sau khi Ngô Gia qua đời.

Anh nằm ở trên giường nghe tiếng lách cách mà bừng tỉnh, cảm giác mệt mỏi hôm qua như bị thổi biến, nhưng tiếng kia vẫn không ngừng, Trương An Ngạn mơ hồ không rõ gì giống như mình đang trong nhà bếp, cho nên liền bò xuống giường đi về phía nhà bếp.Thân ảnh mảnh khảnh đứng ở phía trước tủ lạnh, mặc áo sơ mi cùng quần jean, cả người đều chui vào, không ngừng kiếm cái gì đó, trên bàn bên cạnh đầy đồ lấy từ tủ lạnh ra.Ngón tay Trương An Ngạn run rẩy, sau một lúc chần chờ liền nhỏ giọng gọi: “Ngô Gia?”

Ngô Gia theo tiếng quay đầu, gương mặt tươi cười với anh, nói: “Anh Ngạn anh dậy rồi em còn nói muốn định làm Pian Er Chuan cho anh, em mua mì hồi nào vậy?”

Trương An Ngạn không dám trả lời, giống như chỉ cần lớn tiếng một tí thân ảnh kia sẽ biến mất, Ngô Gia lại tự trả lời, “Em nhớ rõ em ngày hôm qua mua…”

Cậu nói tới đây lại ngơ người, lẩm bẩm: “Em là ngày hôm qua mua sao?

Em sao lại không nhớ rõ…”

Trương An Ngạn giật mình, lại thấy Ngô Gia ‘A’ lên, nhíu mày giơ tay mình lên, đau đến nhăn chặt mày lại “Đây là sao vậy?”

Trương An Ngạn đi tới nhìn, tròng mắt đỏ máu… máu không ngừng từ ngón tay bị cán nát của Ngô Gia chảy xuống, làm ướt cả cổ tay áo sơ mi, sau đó là trên đầu, ngực, máu không ngừng chảy ra, Ngô Gia nhìn anh, trên cổ cậu còn vết nằm đó anh lúc đó run rẩy mà bóp lấy, mặt đầy nước mắt.Ngay sau đó, không khí đầy mùi máu tươi biến mất, Trương An Ngạn lấy lại tinh thần, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trên bàn vẫn là đống rau dưa trái cây lộn xộn, cửa tủ lạnh vẫn mở tản ra khí lạnh, trên mặt đất là một vũng máu đỏ tươi.Trương An Ngạn cứng đờ người tại chỗ, mắt đỏ lên.Ngày thứ 3, thứ 4, Ngô Gia không ngừng lặp lại chuyện xuất hiện rồi biến mất, cậu luôn ở lúc Trương An Ngạn trầm mặc nhất mà ở góc nào đó ở trong phòng mà đi ra, cười cười mở ra một quyển sách hay là bị chương trình TV làm cho cười ha ha, thậm chí là nhào vào ngực anh, dùng sức hôn một cái.Giống như tai nạn giao thông mấy ngày trước không tồn tại, bọn họ vẫn ở trong cuộc sống mà mình thích nhất.Ngô Gia không biết bản thân đã chết, Trương An Ngạn làm bộ cậu còn sống.Ngô Gia nói mưa không ngừng thật tốt…

Trương An Ngạn có tà niệm, so với tà niệm của Ngô Gia càng sâu hơn, nếu Ngô Gia vẫn luôn không biết mình đã chết, Trương An Ngạn lại luôn lần lượt điên cuồng trong cảm giác mất rồi tìm lại được.Chỉ cần hơi trầm luân vào, cả người cậu chỉ còn lại máu loãng, không khí lạnh lẽo, bên tai yên tĩnh.Ngô Gia lại lần nữa lặp lại xuất hiện cùng biến mất, Trương An Ngạn nhìn Ngô Gia trước mắt mình không ngừng luân hồi chết thảm, bị chấp niệm trước khi chết tra tấn, anh so với Ngô Gia còn đầu hàng sớm hơn.

Anh thậm chí hy vọng Ngô Gia không xuất hiện nữa, nhưng chấp niệm của Ngô Gia quá đáng sợ, Trương An Ngạn lại không có biện pháp chết lặng mà tiếp thu, ánh mắt cuối cùng của Ngô Gia như lăng trì, làm Trương An Ngạn vỡ nát.Anh là ở ngày thứ 4 gọi điện thoại cho Vương Khải Toàn—- mặt và tay Ngô Gia vẫn đầu máu, điện thoại sau khi thông câu đầu tiên nói là: “Ngô Gia đã trở lại.”

Hai đầu điện thoại đều trầm mặc, anh dừng lại một chút, quyết định đã sớm chuẩn bị lại bị nghẹn ở họng nói không thành lời, giọng anh khàn khàn nói: “Đầu thấy đưa Ngô Gia về đi.”

Hồn phách ở đầu thất, nếu bị kích thích rất có khả năng sẽ bị hồn phi phách tán, không thể gia nhập luân hồi.

Anh và Vương Khải Toàn làm kế hoạch rất tỉ mỉ, thậm chí còn ra tay diễn một vở kịch.Anh suy xét từng cái chi tiết, thậm chí còn nhặt hắc kim đã bị đứt về.

Phía trên còn có máu của Ngô Gia, Trương An Ngạn cứ thế nắm lâu không buông được.Hắc kim là pháp bảo bảo mệnh Trương Tắc Hiên làm cho Ngô Gia, bị đứt sẽ không liền lại được, Trương An Ngạn thấy nó thành dây xích đen không có tác dụng gì, Trương ở ngày đầu thất đó đeo lên cổ của cậu.

Lắc tay của anh cũng ở ngày Ngô Gia xảy ra chuyện mà bị đứt, cảm giác nóng rực làm cổ tay bây giờ vẫn còn vết thương, lúc đó anh chưa xem tới nó đã vội vàng ra ngoài tìm Ngô Gia, sau đó lại không thấy nó đâu nữa, cho nên anh cũng làm một cái giả, đeo lên cổ tay.Vết máu trên lan can, tràn ngập hơi thở quen thuộc, lớn thì chân tướng của vụ án Trương Ngọc, nhỏ thì người thân của nhân vật chính, thâm chí dấu tay dính máu của Trương Ngọc quấy phá cùng ngón tay bị thương đều dùng chi tiết lúc Ngô Gia bị tai nạn giao thông không có chỗ nào khác biệt.Trương Ngọc chết do tai nạn giao thông, lại mang theo chấp niệm với người yêu sống dậy…

Ngô Gia có thể phát hiện ra chân tướng không?Mảnh nhỏ kính chiếu hậu trong đất là tự tay Trương An Ngạn chôn lấy, anh lúc đấp đất lên đó nhớ tới tình huống Ngô Gia hạ táng, cho nên vẫn luôn ngồi xổm, lúc đứng dây chân đã tê rần, nặng nề quỳ trên mặt đất.Tất cả đều chuẩn bị tốt, Trương An Ngạn đang chèo buổi tối ngày đầu thất đó, Ngô Gia sẽ đúng hẹn mà tới.“Ngủ ngon nên tỉnh.”…

“Nhìn ủy thác mới đi.”

“Từ chối rạng sáng tăng ca nha!”

“Còn một ngày.”

Giọng Trương An Ngạn hồi hộp, chỉ còn một ngày cuối cùng.Anh cả đêm gần như chưa ngủ, bị tiếng mưa rơi làm tỉnh, mưa như trút nước, Trương An Ngạn đứng yên bên cửa sổ thật lâu.Ngô Gia ở trong phòng bếp cười hỏi anh: “Anh Nhạn, anh từ khi nào còn biết lấy lòng chuẩn bị sẵn đồ vậy?”

Tay Trương An Ngạn nắm lại, “Ngày hôm qua mua.”

Ngô Gia còn nhớ rõ ngày hôm qua không?

Ám chỉ 24 giờ, bắt đầu rồi.Kế hoạch tiến hành thật ra không thuận lợi, Ngô Gia đôi khi lại đột nhiên cũng đờ, Trương An Ngạn lúc này sẽ ôm chặt lấy Ngô Gia, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cậu, không để Ngô Gia nhìn thấy hành vi khác thường của mình mà nhìn ra cái gì.

Cậu ấy thoạt nhìn vẫn ngơ ngác như trước kia, chỉ là không còn hơi thở.Trương An Ngạn không biết lúc Ngô Gia cứng đờ người hồn phách còn ở đây không, đang suy nghĩ cái gì.

Anh nhìn chằm chằm mặt Ngô Gia, không ngừng nhìn, liền nhớ tới chuyện lúc nhỏ giữa hai người.

Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên bái sư, còn có mùa hè năm ấy lúc tốt nghiệp đại học trở về mà gặp lại, những hồi ức ấy cùng tương lai giống như đàn quân không ngừng kéo tới trong đầu anh, không ngừng chuyển động, cho tới một ngày kia.Lúc Ngô Gia không hiểu được, anh và Vương Khải Toàn sẽ có chút ám chỉ, Ngô Gia từ nhỏ đã thông minh hơn người, rất nhiều ủy thác đều là Ngô Gia nhìn qua đã thấu.

Án Trương Ngọc Ngô Gia cũng rất nhanh phát hiện mạnh mối, thậm chí cậu còn từ lời nói mập mờ đoán ra chân tướng sự thật.Tâm tình Trương An Ngạn chưa bao giờ chấn động như giây phút kia, Ngô Gia đã biết rồi!

Anh tránh khỏi cảm xúc quay cuồng, phát hiện mình trong giây phút kia tình cảm lại áp đảo lý trí, trong đầu lại muốn Ngô Gia vẫn như cũ không biết thì thật hay biết mấy.“Hồn lạc, trở về.”

Ngô Gia nhìn anh cười, nước mắt lại rơi xuống.“Là em, người chết là em.”

Thứ quan trọng nhất của Trương An Ngạn rốt cuộc đã bị cầm đi, đại não anh bây giờ đã không còn gì.Pian Er Chuan hôm qua Ngô Gia làm còn thừa ở trong nồi, Trương An Ngạn lấy chiếc đũa khuấy khuấy, nếm nếm phát hiện đã không còn ăn được.

Ngày hôm qua vội vàng đi lại sợ Ngô Gia nghi ngờ, anh không để vào tủ lạnh, vốn dĩ mưa lớn thế này chắc không sao đâu, không ngờ vẫn là hư rồi.Anh đem đồ trong nồi vớt ra, quăng hết vào thùng rác, đem nồi rửa sạch sẽ, đột nhiên lại phát hiện mình lại không có gì để làm.Trương An Ngạn quét dọn nhà cửa một lần, đem quần áo Ngô Gia chưa kịp giặt giặt sạch rồi treo trên bàn công, đổi khăn trải giường cùng vỏ chăn, tất cả ném vào trong bồn, anh không có dùng máy giặt, tự mình vò vò tí rồi vắt khô, giũ bằng phẳng mắc ở trên lan can, nhìn nó bị gió thổi bay lên.Lại dọn nhà lần nữa, Trương An Ngạn nhìn giờ phát hiện còn chưa tới 3 giờ.

Anh ngồi trên sô pha ngây ngốc một hồi, cảm thấy phòng quá yên lặng nên mở TV, cầm remote TV đổi đài không ngừng.Ăn không ngồi rồi lại qua nửa giờ, anh đứng dậy thay quần áo, theo thói quen muốn trực tiếp ra khỏi cửa, chân đã đi ra một cẳng rồi mới nhớ tới lấy chìa khoá.

Trên tủ trước cửa không có, Trương An Ngạn đứng ở cửa nhìn nhìn vẫn là cảm thấy phiền phức, không cởi giày đi thẳng tới phòng ngủ, lục nửa ngày, cuối cùng ở phía sau cửa tủ treo quần áo của Ngô Gia lấy ra được chiếc chìa khoá.Từ khi nhỏ đến nơi kia của Ngô Gia rất gần, Trương An Ngạn đứng ở trạm xe buýt đợi xe, hôm nay xe hình như tới rất chạm, anh gần như không còn kiên nhẫn chờ được nữa mới từ xa thấy đầu xe đang tiến tới.Tiến vào nghĩa trang, đi xuyên qua giữa rừng bia mộ, trực tiếp đi tới trước mặt Ngô Gia.Bia mộ đã được dọn sạch sẽ so với những bia mộ khác, xem ra Vương Khải Toàn đã tới trước đó rồi.Anh ngồi xuống trước mặt Ngồi Gia, lấy bao thuốc cầm lên, rút một điếu cùng quẹt lửa bên cạnh đốt một điếu, rồi đặt nó trước mặt Ngô Gia, anh nhàn nhạt nói: “Thuốc lá anh cầm đi, Vương Khải Toàn cho em quá nhiều, sau này mỗi ngày chỉ cho em một điếu thôi.”

Mặt trời thật sáng, chiếu đến sau lưng anh trở nên ấm áp xanh không nói lời nào, cũng không vội đi, chỉ lẳng lặng ngồi đấy không nhúc nhích.Sau lúc lâu anh lại cầm bia bên cạnh, mở ra uống một hớp, còn lại đổ lên mặt đất.

Đổ hai lần, còn sót lại thì tự mình uống.Anh vẫn luôn ngồi đó chờ mặt trời xuống núi, mới đứng dậy đi về.Trương An Ngạn cả đời gọi hồn Ngô Gia hai lần, lần đầu là gặp mặt, lần cuối cùng lại là ly biệt, từ đây trên đời đã không còn sự sống của cậu nữa.Anh nhìn mặt trời đỏ tươi đang lặn xuống.Mưa nếu vẫn không ngừng thì thật tốt.
 
Back
Top Bottom