Lãng Mạn |LyHanSara| Kẻ Lạnh Lùng và Tiểu Thư Hư Hỏng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395706910-256-k282305.jpg

|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Tác giả: mocthan2230
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

LyHan là một con người lạnh lùng, không hề có cảm xúc với bất cứ ai, xung quanh cô có rất nhiều người yêu thích nhưng cô không để tâm đến, công việc chính của cô là batender tại một quán rượu.

Han Sara là một tiểu thư nhà giàu hư hỏng, sẵn sàng vung tiền để đạt được thứ mình muốn.

Trong một đêm thanh tịnh, Han Sara đến quán rượu của LyHan để giải khuây, bọn họ đã gặp nhau ở đó.

Tuy nhiên, ban đầu Han Sara có thành kiến với LyHan, cô không ưa cô ấy tại vì tính cách lạnh lùng của LyHan.

Liệu rằng với tính cách trái ngược như vậy thì hai người có đến được với nhau hay không?​
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 1: Đêm tịnh gặp gỡ


Quán rượu "Midnight Bloom" nép mình trong một con hẻm nhỏ, nơi ánh đèn vàng rọi xuống nền gạch xám ẩm ướt sau cơn mưa sớm.

Giữa lòng thành phố chưa bao giờ biết ngủ, nó như một đóa hoa dại lặng lẽ nở ra giữa rừng bê tông, không cần ai để ý, chỉ cần tồn tại trong thế giới riêng mình.Nơi đó không dành cho những cuộc vui ồn ào, cũng chẳng hợp với tiếng cười rôm rả hay tiếng ly cụng nhau chan chát.

Nó thuộc về những kẻ cô độc, những người tìm đến không phải để say, mà để trốn.

Trốn một ký ức, một nỗi đau, hay chỉ đơn giản là trốn bản thân.Âm nhạc ở "Midnight Bloom" là những bản jazz cổ, đôi khi là một bản slow rock nhẹ, lúc thì là tiếng đàn piano u uẩn vang lên từ loa cổ.

Tất cả khiến quán như bị đóng băng trong một khoảnh khắc vượt khỏi thời gian, khiến người ta bước vào mà như lạc sang một thế giới khác, nơi cảm xúc bị lột trần trong từng ngụm rượu.Sau quầy bar, có một người phụ nữ.

Người ta không gọi cô là bartender, mà là một nghệ nhân pha chế.

LyHan – cái tên dường như không gắn liền với bất cứ cảm xúc nào.

Cô có gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng như được tạc từ băng.

Mái tóc đen dài được buộc gọn phía sau gáy, gọn gàng đến mức không lộ ra chút cảm xúc nào.

Cô không cười, không nói nhiều, không đáp lại những lời trêu chọc hay tán tỉnh.LyHan chỉ làm rượu.

Với cô, rượu là thứ duy nhất đáng để nâng niu.

Cô biết từng loại rượu có mùi gì, nặng nhẹ ra sao, đi kèm với tâm trạng nào.

Người ta có thể yêu say đắm một bartender biết lắng nghe, nhưng với LyHan, điều duy nhất cô cho khách là một ly rượu đúng tâm trạng họ chưa kịp gọi tên.Có người hỏi:

— Cô chưa bao giờ yêu ai sao?LyHan chỉ đáp:

— Tôi yêu im lặng.⸻Đêm hôm đó, mưa rơi lất phất.

Thành phố thở chậm hơn, những bản nhạc cũng dường như chùng xuống theo từng giọt rơi.

Cửa quán bật mở, không mạnh, không chậm, mà mang theo mùi nước hoa đắt tiền hòa cùng hơi gió lạnh.

Từng ánh mắt trong quán đều ngẩng lên nhìn.

Bước vào là một cô gái, ăn mặc nổi bật giữa màu trầm tối của "Midnight Bloom".Mái tóc nâu sậm uốn nhẹ rũ xuống vai, đôi môi đỏ rực như một đóa hồng rực lửa giữa bóng tối.

Cô không cười, nhưng ánh mắt mang vẻ bất cần như thể chẳng ai đủ xứng đáng để được cô để tâm.

Áo khoác hàng hiệu vắt hờ trên vai, giày cao gót nện xuống sàn gỗ kêu lộp cộp – mỗi bước đi đều toát lên sự kiêu ngạo.Han Sara – cái tên gắn liền với tiền bạc, những bữa tiệc kín và scandal tình ái.

Là con gái độc nhất của tập đoàn tài chính lớn bậc nhất thành phố, cô lớn lên giữa những chiếc xe sang, du thuyền và những chuyến shopping không giới hạn.

Với cô, mọi thứ đều có thể mua được.

Tình yêu, sự ngưỡng mộ, sự trung thành... thậm chí là cả sự im lặng.Sara ngồi xuống quầy bar, không nhìn ai.

Cô thở ra một tiếng chán nản, như thể chính mình cũng mệt mỏi vì sự hiện diện của bản thân.— Một ly Negroni.

Nhanh lên.

Tôi không có thời gian chờ.Giọng nói sắc như lưỡi dao, lại pha chút buồn ngủ lười nhác.

Một kiểu nói quen thuộc với người từng quen ra lệnh.LyHan không đáp.

Cô đang lau chiếc ly pha lê trong tay, ánh mắt không hề dao động.

Không phải cô không nghe thấy, mà là cô đang... cân nhắc.

Một ánh nhìn nhẹ như gió lướt qua Han Sara.

Không tò mò.

Không đánh giá.

Chỉ là một cái nhìn của người từng gặp quá nhiều kiểu người như thế.Sara không quen bị lờ đi.

Dù chỉ là vài giây.

Cô quay mặt lại nhìn thẳng vào người phụ nữ sau quầy, định nói thêm một câu chua chát thì đúng lúc đó, LyHan đặt ly Negroni trước mặt cô.— Đá viên vừa đủ tan.

Không phải ai cũng thích vị đắng đến tận đáy. – LyHan nói, giọng trầm và lạnh, không mang chút hứng thú nào.Sara nhướn mày, mắt ánh lên sự khó chịu.— Tôi đâu cần cô dạy cách uống rượu?— Tôi đâu định dạy.

Tôi chỉ làm đúng việc mình cần làm.Sara cười khẩy.

Cô xoay ly rượu trên mặt bàn, nhìn những giọt cam đỏ xoay thành vòng tròn trong ly thủy tinh như một trò chơi nhàm chán.— Cô lạnh lùng thật đấy.

Không ngạc nhiên khi người ta gọi cô là bức tường băng.LyHan không nói gì, chỉ quay đi, lau tiếp ly khác.

Với cô, lời khiêu khích là thứ rẻ tiền nhất trong tất cả các loại cảm xúc.Nhưng Han Sara lại không dừng ở đó.

Cô thấy ánh mắt của LyHan – ánh mắt ấy không thèm để tâm.

Không sợ hãi.

Không tò mò.

Không cả sự khinh thường.

Cô chán ghét kiểu đó.

Người như cô, đã quen với việc người khác phải nhìn mình, dù là ánh mắt thèm muốn, hay ghen tị, hay đố kỵ.

Nhưng cái kiểu không-nhìn-như-là-nhìn ấy, khiến Sara cảm thấy bị xem thường.Và cô ghét cảm giác đó.— Cô biết tôi là ai không?— Một khách hàng.— Tôi có thể mua cả cái quán này đấy.— Nhưng cô không mua được người pha chế này.Câu trả lời của LyHan khiến những vị khách khác khẽ nhếch môi.

Không ai dám xen vào, nhưng họ lắng nghe rõ ràng.

Giữa tiếng nhạc du dương và ánh đèn mờ ảo, cuộc đối thoại trở nên sắc bén như dao mổ.Sara lặng đi vài giây.

Cô đã quen điều khiển mọi tình huống, nhưng với LyHan, mọi đòn tâm lý đều phản tác dụng.

Thứ duy nhất mà người đàn bà này dường như tôn trọng – chỉ là chính nguyên tắc của cô ấy.

Không phải tiền, không phải danh tiếng.

Và điều đó khiến Sara, lần đầu tiên, cảm thấy tò mò.—LyHan thấy rõ sự giận dữ giấu sau nụ cười kiêu ngạo ấy.

Nhưng cô không quan tâm.

Một tiểu thư hư hỏng bước vào cuộc đời cô rồi sẽ lại bước ra, như những người khác.

Tâm trạng của cô đêm nay đã được pha bằng một ly Manhattan, không có dư vị gì của sự thù ghét hay ngưỡng mộ.Cô từng gặp những người như Han Sara.

Họ sống trong vỏ bọc rực rỡ, nhưng tâm hồn là những khoảng trống khổng lồ.

Và càng giàu có, họ càng sợ cảm xúc thật.Sara nhấp một ngụm.

Cô ngạc nhiên khi nhận ra ly Negroni này ngon thật.

Có gì đó lạ hơn những nơi khác, một chút cay nhẹ ở đầu lưỡi, một chút ngọt dịu ở hậu vị.

Cô không nói gì, nhưng trong lòng thầm ghi nhận kỹ năng của người phụ nữ kia.Cô bỗng muốn ở lại lâu hơn.Không phải vì rượu.Mà vì người pha chế lạnh lùng ấy, kẻ đầu tiên trong đời không cúi đầu trước cái tên "Han Sara".
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 2: Những lần chạm mặt


"Midnight Bloom" dường như yên tĩnh hơn bình thường vào đêm hôm ấy.

Sau cuộc đối thoại căng thẳng mà không ai thực sự la hét, không ai mất bình tĩnh, mọi thứ chìm vào một lớp lặng ngắt khó lý giải.

Không ai dám chen vào khoảng không giữa hai người phụ nữ đang đối diện nhau – một lạnh lẽo, một kiêu ngạo.Han Sara ngồi lại.

Ly Negroni trên tay cô đã vơi hơn nửa, đá tan chậm, và vị rượu bắt đầu trượt qua cổ họng dễ dàng hơn.

Một phần vì công thức rượu tinh tế đến mức khó hiểu.

Một phần khác... là vì người pha chế đứng đối diện.Cô không nói gì thêm.

Nhưng cô cũng không rời đi.LyHan vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng liếc qua khách này đến khách khác.

Tay cô thoăn thoắt rót rượu, đánh đá, khuấy nhẹ, rồi lại lau ly.

Mọi thứ đều chính xác đến phát ngột ngạt.

Như thể mỗi hành động của cô đều được lập trình từ trước, không lạc đi một nhịp.Càng nhìn, Sara càng thấy khó chịu.

Cái kiểu tự tin yên lặng này khiến cô có cảm giác mình đang bị đánh giá – hoặc tệ hơn, bị bỏ qua.Một lúc sau, Sara hạ ly rượu xuống, chạm nhẹ vào mặt bàn.— Cô có làm được rượu gì ngọt hơn không?Giọng cô không còn xấc xược, nhưng cũng chẳng mềm mại.

Nó là kiểu giọng... thử nghiệm.LyHan ngẩng lên, lần đầu trong suốt gần một tiếng qua, nhìn thẳng vào cô.

Nhìn thật – không chỉ lướt qua.— Cô muốn vị ngọt để che đi vị cay, hay để giả vờ mình chưa từng biết đến cay?Sara nhướng mày.

Câu hỏi đó khiến cô ngẩn người vài giây.

Cô không biết nên thấy bị xúc phạm, hay ấn tượng.

Cuối cùng, cô chỉ bật cười:— Cô thích triết lý hóa mọi thứ à?— Tôi chỉ muốn làm đúng ly rượu cô cần.— Vậy làm thứ gì đó khiến tôi tạm thời quên mình là ai.Một thách thức.

Một lời mời.LyHan không nói gì.

Cô quay người, lấy một chai rượu rum trắng, thêm một chút nước ép lựu, một ít syrup hoa nhài, đá, và vài lát vỏ cam khô.

Tay cô lướt nhanh, từng động tác như múa.Cô đặt ly xuống trước mặt Sara, không giới thiệu, không giải thích.

Chỉ là một ly rượu có màu đỏ thẫm, ánh lên dưới đèn quầy bar như màu máu ngọt.Sara đưa ly lên môi.

Vị đầu tiên là hương hoa nhài mát lạnh, sau đó là chút ngọt êm dịu của lựu, cuối cùng mới là hậu vị nồng nhẹ của rum len lỏi nơi cổ họng.

Cô chớp mắt.

Không ngờ lại có thể dễ chịu đến vậy.— Cô gọi thứ này là gì?— Tôi chưa đặt tên. — LyHan nói, tay lau một vết nước trên quầy. — Nhưng nếu cô cần một cái tên, hãy gọi là "Ngụy Trang".Sara khựng lại.— Vì nó ngọt ở bề mặt nhưng mạnh ở đáy?— Vì nó khiến người ta tưởng mình đang uống thứ gì đó vô hại.Sara mím môi, nhìn người phụ nữ đứng đối diện thật lâu.

Cô không biết có phải do ánh đèn, hay do thứ rượu "Ngụy Trang" đang trôi trong máu, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như mình đang ở trong một vở kịch mà cô không nắm vai chính.Và đó là cảm giác vừa lạ lẫm, vừa... hấp dẫn.—Đêm ấy, Sara ở lại "Midnight Bloom" đến tận khi quán đóng cửa.

Cô không uống thêm, chỉ gọi một ly trà nóng lúc về cuối, và ngồi im lặng nhìn LyHan làm việc.

Không ai nói gì thêm.

Không cần.

Không ai hiểu vì sao tiểu thư nhà giàu nổi tiếng khét tiếng ấy lại chịu ngồi yên gần ba tiếng chỉ để nhìn người khác rót rượu.

Cũng chẳng ai hỏi.

Bởi vì với những người như LyHan, mọi câu hỏi thường không có câu trả lời dễ đoán.Trước khi rời đi, Sara đứng dậy, khoác lại áo khoác và bước đến sát quầy bar.

Giọng cô bình tĩnh:— Ngày mai tôi sẽ quay lại.LyHan không nhìn lên.— Tôi không chắc ngày mai tôi vẫn ở đây.Sara cười, nửa trêu đùa, nửa thách thức:— Nhưng tôi thì sẽ đến.

Còn cô có pha rượu hay không, chuyện đó không còn quan trọng nữa.

———

Từ sau đêm đó, Sara đến "Midnight Bloom" đều đặn mỗi tối.Ban đầu, cô ngồi một góc xa.

Sau dần, cô chọn chỗ ngay trước mặt LyHan, đôi khi hỏi một ly đặc biệt, đôi khi chỉ gọi nước lọc rồi ngồi lặng.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra – nhất là chính bản thân Han Sara.Cô không còn thấy chán.

Cô bắt đầu thức dậy mỗi ngày với ý nghĩ "đêm nay mình sẽ mặc gì", "hôm nay có nên thử hỏi thêm không", hay "liệu tối nay cô ấy sẽ kể gì mới về rượu".

Những câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa ấy dần chiếm lấy tâm trí cô, lặng lẽ mà dai dẳng.LyHan thì không thay đổi gì nhiều.

Vẫn lạnh lùng.

Vẫn không chủ động nói chuyện.

Nhưng cô không đuổi Sara, không phớt lờ.

Mỗi khi Sara ngồi vào ghế, một ly nước lọc sẽ được đặt xuống, hoặc một ly cocktail nhẹ, vừa đủ để khiến người ta mềm lòng chứ không say.

Đó là cách cô thể hiện sự hiện diện – im lặng nhưng rõ ràng.Một tối, Sara hỏi:— Cô không tò mò về tôi sao?— Tôi pha rượu, không điều tra tiểu sử.— Nhưng tôi đến đây mỗi đêm suốt ba tuần.— Và tôi vẫn phục vụ rượu mỗi đêm suốt ba năm.Câu trả lời dửng dưng như nước lạnh dội vào tim.

Nhưng Sara không rời đi.— Cô từng yêu chưa?Câu hỏi thẳng thừng khiến vài người khách gần đó quay đầu.

LyHan dừng tay một giây, rồi trả lời:— Tôi từng yêu rượu.— Không tính.— Tôi không chơi những trò tình cảm chỉ để lấp khoảng trống.Sara mỉm cười, nhưng lần này có chút gì đó cay đắng.

Cô chợt nói khẽ, như tự nói với mình:— Tôi thì toàn là khoảng trống.LyHan nhìn cô.

Thật sự nhìn.

Ánh mắt ấy không lạnh lùng như mọi khi, mà mang một thoáng tĩnh lặng khó gọi tên.

Trong một giây ngắn ngủi, giữa tiếng nhạc jazz buồn và ánh đèn mờ, cả hai như đứng trong cùng một nhịp đập.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 3: Đốt nến trên băng


Han Sara đến quán "Midnight Bloom" vào lúc 9 giờ tối – muộn hơn mọi ngày một chút, nhưng vẫn mang đúng kiểu bước chân kiêu ngạo và ánh nhìn thách thức.LyHan đang lau ly thì nghe thấy tiếng gót giày gõ đều trên sàn gỗ.

Cô chẳng cần quay đầu cũng biết ai đang đến.

Hương nước hoa hổ phách lẫn xạ hương đã quen thuộc.

Không ngọt ngào, chỉ vừa đủ để đọng lại như một lời nhắc nhở.Sara ngồi xuống ghế, chống tay lên quầy, môi tô màu đỏ sậm cong lên:— Hôm nay tôi có nên gọi "Ngụy Trang", hay chị muốn cho tôi thử thêm một thứ "ngụy trang" khác?LyHan không ngẩng lên.

Cô vẫn lau ly, giọng điềm tĩnh:— Cô uống gì cũng được, miễn là không phiền bartender.— Phiền á?

Ồ, vậy là chị biết tôi phiền thật.

Tôi còn tưởng chị đã miễn nhiễm với sự hiện diện của người khác rồi.LyHan thở ra thật nhẹ, như làn khói thuốc chưa châm.

Cô lẳng lặng đặt chiếc ly lên kệ, lấy rượu pha chế.

Không đáp.Sara tự rót cho mình cốc nước lọc, rồi quay sang nhìn người pha chế với ánh mắt tọc mạch:— Chị có bao giờ nghĩ đến việc đổi nghề không?

Ví dụ làm tượng đá chẳng hạn.

Hoặc cột đèn đường.

Đứng yên rất giỏi.— Ít nhất tôi không phát sáng vô tội vạ như cô.Câu đáp trả bất ngờ khiến Sara sững một chút.

Cô bật cười – tiếng cười thật, không phải kiểu cười mỉa như mọi khi.— Chị biết nói đùa cơ đấy.

Tôi nghĩ chị đã quên mất khả năng đó rồi.— Không phải ai cũng cần hét lên để tồn tại.— Đúng, vài người chỉ cần đứng im cũng khiến người khác phát điên.Ánh mắt họ chạm nhau một giây.

Sara hơi nghiêng đầu, nheo mắt, như đang muốn chọc vào thêm:— Chị biết không, tôi đang nghĩ chắc chị là kiểu người... chưa từng bị ai tát vào mặt trong một mối quan hệ.— Tôi cũng đang nghĩ... cô là kiểu người hay nói mấy thứ vô nghĩa để che đi sự rỗng tuếch trong lòng.Sara nhướng mày, không giận.

Ngược lại, mắt cô sáng lên như thể càng bị đáp trả, cô càng có lý do để chơi tiếp trò này.— Chị thích tôi rồi đúng không?LyHan dừng tay, tay vẫn đang cầm thìa khuấy.

Một giây.— Cô say rồi.— Tôi chưa uống ly nào cả.— Vậy cô là kiểu người thích gây ảo giác cho chính mình?Sara chống cằm:— Không.

Tôi là kiểu người thấy một thứ lạnh như đá, thì muốn biết bên trong có thật sự là băng, hay chỉ là người không biết yêu.LyHan đặt ly rượu xuống.

Một ly cocktail màu lam nhạt, nhẹ và tươi như gió biển.

Cô không nói tên, chỉ đẩy nhẹ về phía Sara.— Cẩn thận.

Có thứ lạnh bên ngoài, nhưng nóng đến cháy rát ở giữa.— Vậy là chị đang nói mình à?— Tôi đang nói về rượu.

Còn cô thì quá quen với việc biến mọi chuyện thành cá nhân.Sara nhấp một ngụm.

Cô khựng lại một chút vì vị cay bất ngờ dội lên sau làn ngọt mát.— Ớt?— Một chút vodka ngâm ớt đỏ.— Chị đang cố đốt miệng tôi?— Tôi đang giúp cô tỉnh lại.Sara bật cười lần nữa.

Cô chống tay lên bàn, cúi sát lại.

Khoảng cách giữa cô và LyHan chỉ còn đúng một nhịp thở.

Giọng cô nhỏ xuống, nhưng đủ để ai gần đó cũng cảm thấy điện giật:— Chị đúng là kiểu người khiến người ta muốn phá luật.

Mỗi lần tôi bước vào quán này, tôi đều tự hứa là sẽ không nói gì với chị nữa.

Nhưng rồi nhìn thấy ánh mắt đó, tôi lại muốn kéo chị ra khỏi quầy bar, lôi vào một góc tối, bắt chị... phản ứng.LyHan không lùi lại.

Cô đứng yên, mắt không chớp.— Thử rồi sẽ thấy, thứ cô kéo được không phải người, mà là gương.— Nghĩa là sao?— Là khi cô chạm vào tôi, điều duy nhất cô thấy... là chính mình.Sara lùi lại, tựa người vào ghế.

Trong khoảnh khắc, môi cô mím lại, ánh mắt chao đảo.

Nhưng rồi cô cười khẩy:— Chị biết không, người ta bảo tôi sống vô nghĩa, tôi phá hoại, tôi chơi bời...

Nhưng chưa ai dám thẳng vào mặt tôi mà nói những điều như chị.

Tôi nghĩ tôi đang bắt đầu nghiện cái miệng cay độc của chị rồi.— Tôi không cần người nghiện.

Tôi chỉ cần người tỉnh táo.— Vậy thì tiếc quá.

Tỉnh táo là điều tôi từ bỏ lâu rồi.—Tối đó, Sara không say.

Nhưng khi cô đứng dậy rời đi, LyHan vẫn lặng lẽ đặt một chai nước lọc vào tay cô.— Gì đây?

Để rửa miệng sau khi bị chị làm tổn thương à?— Không.

Để cô không chết khát vì cứ tự làm mình cháy mỗi ngày.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 4: Một ngày không Han Sara


Đêm nay, "Midnight Bloom" vẫn mở cửa như mọi khi.

Ánh đèn vàng nhạt hắt lên quầy bar, tiếng jazz êm dịu thấm vào từng khe gỗ cũ kỹ, và người bartender vẫn đứng đó – mái tóc đen cột gọn, dáng người cao mảnh trong chiếc sơ mi tối màu.

Mọi thứ...

đều như cũ.Ngoại trừ một điều: ghế thứ ba từ trái sang, vẫn trống.Không ai ngồi vào đó.

Những người khách đến sau nhìn ghế trống ấy rồi chọn chỗ khác, như thể nơi đó đã có chủ.

Có thể vì mùi nước hoa hổ phách nhẹ đã ám vào đệm ghế, hay vì có điều gì đó... vô hình nhưng rất rõ ràng.LyHan vẫn làm việc như mọi ngày.

Cô rót rượu, lau ly, đón khách với khuôn mặt điềm tĩnh và ánh mắt xa cách.

Cô thậm chí còn không hỏi tại sao ghế ấy vẫn chưa có người ngồi.Nhưng mỗi lần ánh đèn từ cửa ra vào lóe lên, cô lại liếc mắt về phía đó.

Một giây.

Rồi quay lại với ly thủy tinh đang cầm trong tay.—Han Sara không đến.Lần đầu tiên kể từ cái đêm ngập mùi ớt đỏ và vodka, cô không xuất hiện.Không có lời nhắn.Không có một tin nhắn khiêu khích.Không có tiếng gõ giày cao gót quen thuộc.Không có lời chào nửa trêu ghẹo nửa ngạo mạn như: "Tôi lại đến phá chị đây."

Cô không đến.LyHan vẫn giữ nguyên nhịp pha rượu – mỗi ly rót ra đều không thừa không thiếu.

Nhưng bàn tay cô thoáng chậm lại khi có một cô gái tóc nâu lạ mặt ngồi vào chiếc ghế thứ ba.

Lạ – nhưng tóc nâu, và thoang thoảng nước hoa hoa nhài.

Không phải hổ phách.— Tôi ngồi đây được chứ? – Cô gái hỏi, ánh mắt tươi tỉnh.LyHan gật đầu.

Nhưng cô pha chế một ly whisky đơn cho người khách ấy.

Không cocktail, không "Ngụy Trang", không cay, không ngọt.— Không phải Sara, không cần trò chơi.Câu nói thầm trôi qua trong đầu như một dòng khói nhẹ, chưa kịp bật thành lời đã tan vào không khí.

Nhưng người khách ấy không hề biết, mình vừa lỡ chạm vào một khoảng trống mà không ai có thể thay thế.—Gần nửa đêm, quán vắng dần.

Chỉ còn vài vị khách già quen thuộc đang uống chậm bên góc phòng.LyHan đứng sau quầy, lau đi lau lại chiếc ly đã sạch bong.

Thực ra, từ nửa tiếng trước nó đã không còn vết nào.Ánh mắt cô lặng lẽ nhìn đồng hồ treo tường.12:17.Đêm đã muộn.

Cô tự nhủ mình đi pha thêm một ly Espresso Martini cho bản thân – một loại cocktail cà phê mà cô chẳng bao giờ uống.

Cô ghét vị ngọt và caffeine – nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, tay cô lại rót ra một ly ấy.— Chị cũng mệt à? – Một người đồng nghiệp hỏi nhỏ.LyHan khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài khung cửa kính.Không có chiếc xe nào dừng lại.Không có dáng người nào bước xuống với váy ôm sát và ánh mắt bất cần.Không có tiếng cười nhạo nào phá tan sự yên ả.Không có Han Sara.—Đêm ấy, khi đã đóng cửa quán, LyHan không về ngay.Cô ngồi vào đúng chiếc ghế thứ ba, nơi Han Sara từng ngồi.

Chiếc ghế vẫn ấm như còn giữ hơi người.Cô đặt tay lên bàn, nhắm mắt một lúc.Và rồi, như một phản xạ không kiểm soát, cô rút điện thoại.Không có tin nhắn.

Không cuộc gọi nhỡ.

Không gì cả.Sau vài giây ngập ngừng, cô nhấn vào khung trò chuyện với "Han Sara" – cái tên cô chưa từng lưu bằng ký hiệu hay biệt danh nào khác.Dòng chữ gõ dở hiện lên:"Hôm nay cô không đến?"...Cô xóa.Gõ lại:"Quán vẫn mở cửa."...Xóa tiếp.Cuối cùng, chỉ còn một tin nhắn đơn giản được gửi đi:"Đêm nay yên ắng bất thường."

Không có emoji.

Không chấm hỏi.

Không cố tình giấu đi sự quan tâm.

Nhưng cũng chẳng lộ liễu như nỗi nhớ.Đó là cách LyHan thể hiện một sự hiện diện vô hình mà chính cô cũng chưa rõ.—Tin nhắn ấy, bên kia màn hình – Sara đã đọc.Cô đang ngồi trên tầng thượng khách sạn hạng sang, một ly rượu vang trong tay, váy dạ hội màu đen xẻ cao và tóc xõa ngang vai.Không ai bên cạnh.Cô không trả lời.

Nhưng mắt cô khẽ cụp xuống.Cô không đến "Midnight Bloom" vì hôm nay... là ngày giỗ mẹ.Và cô biết, nếu cô bước vào quán rượu đêm nay, cô sẽ yếu lòng.

Sẽ nhìn thấy ánh mắt ấy, và muốn nói ra một điều gì đó rất thật.

Mà cô không muốn thật.

Cô chỉ muốn tiếp tục chơi, tiếp tục khiêu khích, tiếp tục giễu cợt thứ cảm xúc lạ lùng đang lớn lên trong ngực mình mỗi khi ngồi trước LyHan.Cô sợ nếu dừng lại một nhịp... cô sẽ không thể giả vờ được nữa.—Và thế là, đêm đó, quán rượu thiếu một vị khách.Một người không quen ngồi yên, nhưng lại đang tập cách tránh né cảm xúc của chính mình.Còn một người khác – chưa từng để tâm đến ai – lại bất giác rơi vào trạng thái chờ đợi.Vì một người.Chỉ một người.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 5: Trở lại


"Midnight Bloom" – một đêm như bao đêm.Tiếng nhạc jazz rơi nhẹ vào không gian, nhấp nhô như sóng vỗ vào mép ly thủy tinh.

LyHan vẫn đứng sau quầy bar như mọi khi, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt lạ quen.

Tay cô không dừng một giây nào, nhưng hôm nay, động tác dường như thiếu đi một nhịp.

Như thể... một phần trong không khí chưa được lấp đầy.Rồi cửa mở.Tiếng chuông gió vang lên, nhẹ nhưng sắc, như một lời tuyên bố: kẻ thường đến đã quay về.Han Sara bước vào – vẫn kiểu váy ngắn ôm sát, gót giày nhọn và dáng đi ngạo nghễ.

Nhưng thay vì bước nhanh vào ghế quen thuộc, cô đứng yên trước cửa vài giây.

Như thể đang cân nhắc xem có nên bước tiếp hay không.Rồi cô đi đến, ngồi xuống ghế thứ ba từ trái sang, chéo chân, chống cằm.— Tôi không đến có một hôm thôi, chị đã mất hồn rồi à?LyHan đặt ly xuống, không nói.

Ánh mắt cô thoáng quét qua Sara – lần này, không lạnh, cũng không buốt.

Chỉ là một cái nhìn... im lặng.— Ơ kìa?

Không hỏi tôi đi đâu à?

Không trách móc?

Không rót sẵn "Ngụy Trang" à? – Sara nhướng mày, giọng cố tình trêu chọc.— Tôi tưởng cô không thích ai quan tâm. – LyHan đáp, tay bắt đầu chuẩn bị ly.— Cũng đúng.

Nhưng chị có vẻ là người hay làm những điều người khác không thích.— Cô đang mong đợi tôi sai điều gì à?— Không.

Tôi đang chờ xem chị có nhớ tôi không.LyHan không ngẩng lên.

Nhưng động tác dừng lại nửa nhịp.Sara tựa người sát hơn về phía quầy, giọng hạ thấp:— Mỗi lần chị im lặng như thế, tôi lại thấy mình như con mèo đang vờn dây, còn chị là cái dây không thèm phản ứng.

Biết không, nó khiến tôi phát điên đấy.— Tôi không phải đồ chơi để ai vờn.— Không.

Chị là thứ khiến người ta muốn... bẻ gãy.— Vậy cô nên đến phòng gym, không phải quán rượu.Sara bật cười thành tiếng.

Một nụ cười có phần nhẹ nhõm – như thể sau bao nhiêu ngày đè nén, cuối cùng cô cũng lại được quay về nơi mà sự im lặng cũng trở thành ngôn ngữ.Cô ngả lưng, ngước nhìn trần nhà:— Hôm qua tôi không đến, chị có nhớ tôi không?Câu hỏi bật ra, nhẹ như một hơi thở.

Nhưng không đùa cợt, không giễu cợt như mọi lần.

Là thật.LyHan không đáp ngay.

Cô chỉ đặt ly cocktail xuống trước mặt Sara – một ly giống hệt như mọi lần, với một lát cam tươi vắt nghiêng và ớt đỏ thái mỏng.— Uống đi.

Rồi cô sẽ biết.— Uống để thấy chị có nhớ tôi không à?— Không.

Uống để tỉnh táo.

Vì cảm xúc là thứ dễ gây ngộ nhận.Sara chậm rãi đưa ly lên miệng, nhấp một ngụm.

Cô nhăn mặt – vị cay lần này dường như tê hơn cả trước.

Nhưng cô không phàn nàn.— Chị cay nghiệt hơn thường lệ đấy.— Còn cô yếu lòng hơn thường lệ đấy.Một giây im lặng.Sara chống cằm, mắt khựng lại, ánh nhìn không còn sắc như trước.— Hôm qua là ngày giỗ mẹ tôi.LyHan dừng tay.

Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm thẳng vào Sara – không né tránh.Sara bật cười, dù mắt hơi hoe đỏ:— Đừng lo.

Tôi không kể lể đâu.

Chị sẽ chẳng phải đóng vai người an ủi.— Tôi không định làm vậy.

Tôi chỉ định rót thêm một ly.— Cho ai?— Cho cô.

Không phải để uống.

Mà để đặt xuống trước mặt, như sự có mặt của một ai đó.Sara không cười nữa.

Cô im lặng nhìn LyHan thêm vài giây, rồi nói nhỏ, như đang thú nhận:— Tôi đã nghĩ, nếu tôi không đến, chị sẽ chẳng để tâm.

Chị là kiểu người mà cả thế giới có nổ tung cũng chỉ cần pha rượu cho xong.

Nhưng rồi... tôi đã nhìn điện thoại cả đêm, chỉ để thấy một dòng tin nhắn ngu ngốc hiện lên: "Đêm nay yên ắng bất thường."

LyHan không nói gì.— Tôi đã muốn trả lời.

Rồi không làm.

Rồi muốn chạy đến.

Rồi lại sợ.

Chị có biết tôi ghét nhất cái cảm giác này không?

Cái cảm giác... không kiểm soát được ai đó.

Như bây giờ.LyHan chỉ nói một câu:— Vậy lần sau, đừng rời đi nữa.Một giây.Hai giây.Sara ngồi yên.Rồi, đột nhiên, cô đứng dậy.

Bước vòng ra sau quầy bar, nơi LyHan đang đứng.

Khách khứa đã thưa thớt, không ai để ý.

Cô dừng lại trước mặt LyHan, khoảng cách rất gần.— Chị vừa nói gì?— Tôi nói...— Không, không lặp lại.

Nói cái khác. – Sara ngắt lời, mắt nheo lại, giọng khản nhẹ.— Ví dụ?Sara cúi xuống, thì thầm bên tai LyHan:— Nói rằng chị nhớ tôi.LyHan nhìn thẳng vào mắt cô.Và lần đầu tiên, giọng cô dịu hơn tất cả những đêm trước:— Nếu tôi nói... thì cô sẽ thôi giễu cợt chứ?— Không.

Nhưng tôi sẽ bớt cô đơn.Một nụ cười hiện lên nơi khóe môi Sara, không phải kiểu mỉa mai thường ngày, mà là thứ gì đó rất nhỏ – rất thật – như giọt nước đầu tiên sau cơn hạn.— Vậy thì... tôi cũng sẽ không đi đâu nữa.

Dù chị có lạnh đến mấy, tôi sẽ ngồi đây... cho đến khi chị tan chảy.—Tối đó, không ai trong họ nói gì thêm.Sara ngồi im lặng ở ghế thứ ba, chống cằm nhìn LyHan pha rượu.

Không hỏi, không đùa, không đòi ly mới.

Cô chỉ ở đó.

Như một sự hiện diện cần thiết – như người vẫn sẽ đến mỗi đêm, không cần lý do, không cần giễu cợt nữa.LyHan thì chẳng cười.

Nhưng trong ánh mắt cô – có điều gì đó đã mềm hơn.Và đêm nay, Midnight Bloom không còn yên ắng bất thường nữa.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 6: Vết xước


Đêm thứ ba liên tiếp Han Sara ngồi ở ghế thứ ba, uống ly cocktail có lát cam nghiêng nghiêng do chính tay LyHan pha.Cô không còn trêu chọc nhiều như trước.

Chỉ ngồi yên, ngón tay gõ nhịp nhẹ trên thành ly, ánh mắt lơ đãng dõi theo từng động tác của LyHan phía sau quầy bar.

Có những lúc Sara nhìn thấy mái tóc đen buộc thấp ấy đung đưa nhẹ, lưng áo sơ mi ôm lấy dáng người mảnh khảnh kia, và bất giác... tim cô lỡ một nhịp.Đêm đó, quán đông hơn thường lệ.

Có một nhóm đàn ông trung niên, say và ồn ào, chiếm cả dãy ghế trong góc.

Tiếng cười hô hố của họ làm không khí mất đi phần nào chất Midnight Bloom vốn có – yên tĩnh, trầm mặc.Han Sara chẳng để tâm.

Cô uống nhanh hơn mọi khi, đầu hơi choáng.

LyHan đã nhiều lần nhìn về phía cô, mày hơi nhíu lại.— Cô nên dừng lại, hôm nay uống không ít rồi.Sara cười, mi mắt đỏ hoe vì men rượu:— Chị đang lo cho tôi đấy à?— Tôi đang lo cho quán tôi.

Cô mà đổ vật ra đây, ai dọn?— Đúng là LyHan.

Không bao giờ nói điều mình nghĩ.Cô cười khẽ, rồi đứng dậy, hơi loạng choạng:— Tôi đi vệ sinh một chút.LyHan dõi mắt theo Sara cho đến khi cô khuất sau cánh cửa gỗ mờ dẫn đến khu vệ sinh phía sau.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút.Có gì đó khiến LyHan bất an.⸻Phía sau hành lang hẹp dẫn vào nhà vệ sinh, ánh đèn vàng mờ hắt lên bức tường gạch loang lổ.

Sara đứng dựa vào tường, tay vịn nhẹ vào ống nước lạnh, cố giữ thăng bằng.— Không ngờ con bé ăn chơi nổi tiếng lại đi một mình. – Một giọng đàn ông vang lên.Sara mở mắt.

Là một trong những gã trung niên trong nhóm khách ồn ào.— Cút. – Cô gằn giọng, nhưng giọng đã khản, bước lùi lại.Gã đàn ông cười khẩy, mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt:— Xinh thế này mà để phí, tiếc nhỉ?Sara định đẩy hắn ra, nhưng cánh tay bị ghì lại, lưng ép vào tường.— Đừng động vào tôi!— Ai ở đây để ngăn chứ?Một tay gã ghì lấy cổ tay cô, tay còn lại kéo mạnh vạt váy.Chát!Một tiếng ly vỡ vang lên ngay phía sau.Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây.Gã đàn ông chưa kịp quay lại thì cả người đã bị kéo bật ra sau và đập mạnh vào tường.

LyHan đứng giữa hành lang, mái tóc đen rũ xuống trán, ánh mắt tối sầm lại như đêm không trăng.— Động vào cô ấy lần nữa, tao sẽ khiến mày không còn tay để uống rượu. – Giọng LyHan lạnh đến rợn người, không lớn tiếng, nhưng đanh gọn như dao rạch không khí.— Con điếm này—Rầm!Gã chưa dứt câu đã bị đấm thẳng vào mặt.

Tiếng răng va vào nhau, máu chảy ra từ mép.

Cả người gã ngã gục xuống nền.LyHan đứng đó, vai phập phồng nhẹ.

Bàn tay phải rớm máu vì mảnh ly vỡ cô cầm khi chạy vào.

Cô quay sang, nhìn Han Sara.Sara đứng yên, run nhẹ.

Mắt đỏ hoe, không rõ vì rượu hay vì sợ.

Cô nhìn vào LyHan – ánh mắt cô chưa từng thấy ở người phụ nữ đó: giận dữ, bảo vệ, và lo lắng.— Chị... – Cô cất tiếng, nhưng nghẹn.LyHan bước đến, đưa tay kéo váy cô lại ngay ngắn, rồi cởi áo sơ mi khoác lên vai cô.— Tôi xin lỗi.

Tôi không để ý... tôi không ngăn kịp.Sara nắm lấy tay LyHan.

Bàn tay dính máu.

Cô không buông ra.

Môi run run:— Sao chị lại đến đúng lúc?— Vì tôi nhìn theo cô.

Như mọi lần. – LyHan nói, giọng đã trầm trở lại, nhưng vẫn còn gằn.— Tay chị... – Sara nhìn vết máu.— Không sao.— Tôi... sợ lắm.— Tôi biết.Im lặng vài giây.

Sara tựa đầu vào ngực LyHan, trong lần đầu tiên tự nguyện yếu đuối trước cô.— Đừng để tôi một mình nữa, được không?LyHan siết chặt áo quanh vai Sara.

Và lần đầu tiên, cô không giấu cảm xúc:— Tôi chưa từng định để cô một mình.⸻Tối đó, gã đàn ông bị lôi ra khỏi quán bởi nhân viên an ninh.

Không ai hỏi gì, không ai nói gì.

Quán lại trở về với thứ yên tĩnh vốn có – chỉ khác là, ghế thứ ba từ trái sang được để trống.Sara ngồi sau quầy bar, tay ôm lấy cốc trà gừng nóng do chính LyHan pha.

Cô im lặng, không còn đùa cợt.— Mai chị còn làm ở đây không?— Vẫn.

Vì tôi biết sẽ có người cần một ly cocktail và một cái nhìn im lặng.Sara cười mỉm:— Tôi cần nhiều hơn thế rồi, chị biết không?LyHan không đáp.

Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên tay Sara – không nói, nhưng cũng không rút lại.Và lần đầu tiên, Midnight Bloom có một góc ấm hơn ánh đèn.

———

Qua ngày.Han Sara không thường đến quán với mục đích rõ ràng.

Nhưng đêm nay, cô có một lý do rất cụ thể: nhớ người nào đó.Cô bước vào Midnight Bloom như thường lệ.

Váy nhung ôm sát màu đỏ rượu, tóc búi cao lộ phần cổ trắng ngần, mùi nước hoa vẫn là thứ hương cay nhẹ của gỗ đàn hương.

Nhưng mắt cô không lướt qua không gian như mọi khi nữa.

Mắt cô chỉ tìm một người: LyHan.Và rồi, cô thấy.LyHan đứng sau quầy, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh ấy, sơ mi đen và mái tóc dài cột thấp.

Nhưng kế bên cô... có một cô gái khác.Người đó ngồi trong quầy bar – nơi mà từ trước đến giờ chưa từng ai được ngồi.Cô gái ấy trẻ, tóc nhuộm nâu nhạt, mặc sơ mi trắng hở cổ và cười rất tươi.

Cô ta nghiêng đầu, nói gì đó khiến LyHan bật cười nhẹ.Han Sara đứng sững vài giây.Cô ấy cười.

Với người khác.Tim cô nhói lên một cách ngớ ngẩn.

Cô bước đến quầy, gõ ngón tay xuống mặt gỗ, tiếng va chạm lạnh buốt giữa không khí mờ đèn và tiếng jazz chậm rãi.— Hôm nay khách có quyền ngồi trong quầy luôn à?Giọng cô sắc như lưỡi dao bọc nhung.LyHan ngẩng đầu, hơi sững người khi thấy Sara.

Cô gái bên cạnh quay lại, nở nụ cười thân thiện:— Chào bạn.

Tôi là bạn cũ của LyHan.

Mới về nước nên ghé qua thăm.Sara không cười.

Cô không thèm nhìn cô gái ấy thêm lần nào nữa, chỉ nhìn thẳng vào LyHan.— Tôi tưởng ở đây không cho người ngoài vào khu pha chế?— Chỉ là ngoại lệ một lần. – LyHan đáp, giọng điềm tĩnh.— Tôi cũng là khách quen, hay tôi cũng nên ngồi thử vào đó?— Cô say thì đứng dậy còn không nổi, đừng nói leo qua quầy. – LyHan đáp.Những lời như đùa, nhưng Han Sara thấy chút bực mình trong lồng ngực bốc cháy.Cô ngồi xuống ghế quen thuộc, hai chân bắt chéo, chống cằm:— Một ly Boulevardier.

Hôm nay tôi thấy hơi đắng trong miệng.LyHan gật đầu, quay đi, không nói gì.Trong lúc cô pha chế, người bạn kia vẫn đứng đó, thỉnh thoảng lại thì thầm câu gì vào tai LyHan khiến cả hai cùng bật cười nhẹ.Sara nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rồi gõ đáy ly xuống bàn:— Anh sáng ấm thế này, nhìn thân mật quá nhỉ?LyHan không đáp.

Cô gái bên cạnh cười:— Hai người thân nhau lắm à?Sara quay sang, môi nhếch lên:— Không.

Nhưng tôi là khách hàng duy nhất ở đây được quát thẳng mặt mà vẫn quay lại mỗi ngày.— Vậy chắc là thân lắm. – Cô gái mỉm cười, không hề bối rối.— Không.

Là quen đến mức không cần tử tế nữa.Không khí chùng xuống.LyHan đặt một ly nước lọc trước mặt Sara, ánh mắt đè nén chút gì đó sâu hơn bình thường:— Đủ rồi.Sara im lặng.

Cô nắm lấy ly nước, nhưng không uống.

Chỉ nói, rất khẽ:— Có phải chị chỉ lạnh lùng với tôi thôi không?LyHan nhìn cô, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc Sara không thể đọc được.— Cô không phải người duy nhất muốn tôi quan tâm.— Nhưng tôi là người duy nhất chị từng cứu, đúng không?Lần này, LyHan không đáp.

Cô quay đi.Cô gái kia cảm thấy không khí trở nên kỳ lạ, bèn rút lui:— Tôi đi trước.

Sẽ gọi lại sau nhé, Han.Han Sara khẽ nhếch môi khi nghe thấy cái tên đó, "Han."

Giống cách cô từng gọi.

Bây giờ có người khác gọi trước.Sau khi cô gái ấy đi, Sara vẫn ngồi yên.

Rất lâu.LyHan bước đến, rót một ly nước khác:— Cô không thích người khác lại gần tôi?Sara nhìn cô.

Lâu thật lâu.

Rồi cô nói, giọng không còn trêu chọc:— Tôi không thích cảm giác... mình không đặc biệt.LyHan không trả lời ngay.

Cô lau bàn chậm rãi, rồi dừng lại.

Lần đầu tiên, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Sara không rào chắn:— Cô nghĩ mình không đặc biệt với tôi thật sao?Sara cứng người.— Tôi không biết.

Có lúc nghĩ có, có lúc lại chẳng thấy gì cả...— Vậy thì cô nên biết. – LyHan ngắt lời, giọng trầm, ánh mắt sâu hút như cơn lũ tối đen trong đêm không trăng. – Cô là người duy nhất khiến tôi thấy phiền đến mức không thể không quan tâm.Tim Sara đập loạn.LyHan rót thêm một ly nước, đặt gần tay cô:— Uống đi.

Mặt cô đỏ lên rồi đấy.— Chị đang quan tâm tôi?— Phiền lòng lắm.

Nhưng có vẻ tôi không chữa được.Sara cười nhẹ, lần đầu tiên sau cả buổi tối.

Cô nắm lấy ly nước, rồi thì thầm:— Vậy phiền tôi thêm một thời gian nữa đi.LyHan không đáp.

Nhưng lần này, cô không quay đi.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 7: Vắng mặt


Đêm thứ nhất, LyHan không nghĩ nhiều.Han Sara không đến.

Một điều hiếm thấy, nhưng không bất thường.

Có thể cô bận.

Có thể cô đang chơi một trò ngược tâm nào đó khiến người ta tò mò.

LyHan không quan tâm.Cô tự nhủ vậy.Nhưng trong vô thức, mỗi lần rót ly cocktail vị đắng pha ngọt, mắt cô lại liếc sang chiếc ghế thứ ba – chỗ ngồi cố định của một kẻ phiền toái.Trống.Không mùi nước hoa.

Không tiếng giày cao gõ nhẹ lên sàn.

Không câu nói mỉa mai nào như:"Chị nhìn tôi như vậy là đang nhớ hay đang ghét đấy?"

Đêm thứ hai, không có Han Sara.Không một tin nhắn, không một lời nhắn.LyHan bắt đầu để ý một điều kỳ lạ: cô không thấy khó chịu vì sự vắng mặt đó, mà là thấy thiếu.Chiếc ghế thứ ba vẫn trống.

Ly cocktail quen thuộc vẫn không có ai uống.Mấy người khách lạ đến rồi đi, có người hỏi:"Cô gái tóc xoăn hay đến đây đâu rồi?

Bạn gái cô hả?"

LyHan không trả lời.Cô cũng không cười.⸻Đêm thứ ba, bạn cũ của LyHan quay lại.

Cô ta ngồi bên quầy, vẫn là ánh mắt thân mật, giọng nói nhẹ nhàng gọi:"LyHan, cho tôi thử ly hôm trước nhé.

Cái ly mà hôm ấy... cô gái tóc xoăn kia nhìn chằm chằm ấy."

LyHan liếc sang, tay vẫn pha chế điềm tĩnh:— Cô ấy tên Han Sara.— À, đúng rồi.

Cô bé cá tính nhỉ.

Nhưng hôm nay không thấy?LyHan không đáp.Người bạn nhún vai, cười:— Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ ghen.Lần này, tay LyHan khựng lại nửa giây.— Vì sao?— Vì LyHan lạnh lùng lắm.

Nhưng hôm đó, cô cười với tôi.—Đêm thứ tư, Han Sara vẫn chưa đến.Và lần này, LyHan biết có chuyện.Cô không phải người đa cảm.

Cô không buộc ai phải xuất hiện trong đời mình.

Nhưng Han Sara... khác.Có một điều gì đó trong ánh mắt của cô gái ấy, luôn khiến LyHan không thể dứt ra được.Cô pha một ly cocktail.

Rồi tự uống.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô uống thứ đồ mình vẫn chỉ làm cho người khác.Vị cay xộc lên mũi.Đắng.

Không phải từ rượu.—Ngày thứ năm, quán mở cửa lúc 8 giờ như thường lệ.

LyHan đứng sau quầy, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt lạnh như tượng đá.

Nhưng đôi mắt cô, từ đầu đến cuối, vẫn liếc về phía cửa.Và rồi, cánh cửa không mở.⸻Đêm đó, một nhân viên đưa cô một bức thư.

Không đề tên người gửi.

Chỉ có dòng chữ viết tay trên phong bì:"Gửi LyHan – người tôi nên tránh xa."

LyHan mở thư.

Nét chữ quen thuộc.

Nét chữ của Han Sara."

Tôi tưởng mình mạnh mẽ, nhưng hóa ra, tôi chỉ là một đứa trẻ luôn muốn được chọn là "duy nhất."

Tôi tưởng chị lạnh lùng vì chị vô tâm, nhưng rồi tôi thấy chị cười với người khác, dịu dàng với người khác...

Tôi không biết bản thân mình là gì trong mắt chị.Và tôi nhận ra: mình không chịu nổi cảm giác bị đặt ở phía sau một người từng "có chỗ" trong tim chị.Tôi không giỏi nhẫn nhịn.

Tôi ích kỷ.

Ghen tuông.

Tôi muốn biến mất trước khi mình bị chính chị khiến cho đau lòng.Tôi không biết khi nào sẽ quay lại.

Nếu tôi quay lại... và chị vẫn đứng sau quầy bar đó... thì có lẽ, tôi sẽ lại gọi một ly Negroni.Nếu không... thì cứ xem như tôi chỉ là một trong số hàng trăm người khách lướt qua đời chị."— Sara.LyHan gấp thư lại, tay siết chặt, mắt không rời khỏi dòng chữ cuối cùng."

Nếu không... thì cứ xem như tôi chỉ là một trong số hàng trăm người khách lướt qua đời chị."

Cô lặng người.Không.

Không phải như vậy.Không một ai khác dám phá tan vỏ bọc lạnh lùng của cô như Sara.

Không ai khiến cô uống chính ly cocktail mình pha.

Không ai dám bước vào trái tim cô... và tự tay đóng cửa lại như Sara vừa làm.LyHan nhìn chiếc ghế trống.Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra: điều cô muốn không phải là người bạn kia, càng không phải khách hàng, càng không phải rượu.Cô muốn...

Sara.Ba ngày sau bức thư.LyHan không đi tìm Han Sara.Không phải vì cô không muốn.

Mà vì cô hiểu, nếu Sara đã chọn cách ra đi trong im lặng, thì sự hiện diện cưỡng cầu của cô lúc này chỉ càng khiến mọi thứ trở nên... lệch nhịp.Nhưng trong thâm tâm, mỗi đêm, LyHan vẫn mong cửa quán mở ra.Vẫn mong chiếc váy ôm sát thân thể quen thuộc bước vào, vẫn mong tiếng giày cao gót gõ nhẹ lên sàn gỗ.Không có.⸻Tối hôm đó, một bartender của quán rượu đối diện Midnight Bloom bước sang, nhăn mặt trêu:— Ê, LyHan.

Cô gái của cô đổi quán rồi kìa.

Tối nào cũng sang bên tôi uống Martini, mặt buồn thiu như mèo ướt.LyHan ngẩng lên, ánh mắt không đổi sắc:— Cô gái nào?— Còn ai nữa?

Tiểu thư tóc xoăn hay mặc váy đen ấy.

Tên gì nhỉ...

Han gì đó.Tay LyHan siết ly mạnh đến mức suýt làm nứt thủy tinh.— Cô ấy nói gì không?— Không.

Nhưng cô ấy uống rất nhanh.

Kiểu như đang muốn quên một chuyện gì đó.

Cũng chẳng thèm nói chuyện với ai.

Tôi chào cô ấy cũng chẳng thèm nhìn.Bartender nọ cười, thêm:— Xem ra cô ấy không thích tôi lắm.

Cô có bí quyết gì khiến cô gái đó ngoan ngoãn thế?LyHan không trả lời.

Cô chỉ cởi tạp dề, bỏ lại quầy rượu sau lưng.—22:17.

Quán rượu "Velvet Room" — cách Midnight Bloom đúng một con phố.Ánh đèn tím, nhạc electronic nhẹ nhàng, không khí sang trọng hơn nhưng thiếu cái tĩnh lặng đặc biệt của quán cũ.LyHan bước vào.

Mắt cô đảo một vòng, rồi dừng lại ở một góc quầy bar.Han Sara.Cô ngồi đó, mặc áo khoác lông trắng, đôi chân vắt chéo, mái tóc xoăn rũ nhẹ, ánh mắt hướng về ly rượu trước mặt.Không nhìn ai.

Không cười.

Không châm chọc.

Không còn là "Han Sara phiền toái" như trước.Chỉ là một Han Sara đang tự trốn chính mình.LyHan bước lại, ngồi bên cạnh, không chạm vào cô, cũng không lên tiếng.Sara vẫn không quay đầu.

Chỉ cất giọng mỉa mai nhẹ như không khí:— Đừng nói chị đi tìm tôi.— Không.

Tôi đi tìm một người từng gọi Negroni với thái độ hỗn xược.Sara bật cười, khô khốc:— Vậy thì trễ rồi.

Người đó chết rồi.

Tự thiêu vì một cái gì đó ngu xuẩn như... ghen tuông chẳng hạn.— Ghen vì gì?— Chị biết rõ.

Đừng hỏi.LyHan im lặng.

Một lát sau, cô gọi bartender:— Cho tôi một ly giống cô ấy.Sara quay sang nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên thoáng qua, nhưng rồi lập tức che đi bằng vẻ lạnh lùng.— Tôi tưởng chị không uống ở nơi không phải do mình pha.— Đôi khi, người ta uống để thử một cảm giác xa lạ.Sara nhíu mày:— Cảm giác như gì?LyHan quay sang nhìn cô.

Giọng cô không còn sắc lạnh nữa, mà trầm và dịu:— Cảm giác khi mất em.Sara cười khẩy, nhưng mắt lại đỏ hoe:— Đừng chơi trò mùi mẫn.

Chị có người khác quan trọng hơn rồi, phải không?— Nếu tôi có, em nghĩ tôi sẽ ngồi đây?

Nhìn em uống rượu ở quán khác như thể tự đày bản thân?Sara im lặng.LyHan xoay ly rượu trong tay, tiếp:— Người bạn đó là quá khứ.

Em là hiện tại.

Tôi không cười với cô ta vì yêu, mà vì đã từng quý.

Nhưng tôi không... nhìn cô ta như cách tôi nhìn em.Sara nghiêng đầu:— Chị nhìn tôi thế nào?LyHan nghiêng đầu nhìn lại.

Khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết.— Như một điều tôi không muốn đánh mất.

Nhưng lại chẳng biết giữ bằng cách nào.Sara bật cười khẽ, lần này không còn cay đắng.— Chị nói chuyện ngọt ngào vậy từ bao giờ?— Từ khi tôi phát hiện mình có thể mất em thật sự.Im lặng.

Một khoảng lặng kéo dài.Sara cúi đầu, nói nhỏ:— Tôi ghen... không phải vì chị mỉm cười với người đó.

Mà là vì... tôi không biết liệu tôi có từng làm chị cười như vậy chưa.LyHan nhìn cô, ánh mắt mềm đi.— Em không làm tôi cười.Sara quay mặt đi, nắm chặt ly rượu.

Nhưng chưa kịp nói gì thì LyHan đã khẽ chạm lên mu bàn tay cô.— Em làm tôi muốn cười.

Đó mới là điều đáng sợ hơn.Một giây, hai giây.

Rồi Sara bật khóc.

Không dữ dội.

Chỉ là những giọt nước mắt không thể ngăn được, chảy xuống khóe môi đỏ rực đã thôi tô son.LyHan nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi giọt nước đó.Sara thì thầm:— Tôi ghét cảm giác này.

Chị làm tôi yếu đi.— Em làm tôi biết đau.

Xem như huề.Cả hai nhìn nhau.Không nụ cười.

Không hứa hẹn.Nhưng có một điều gì đó đã dịu lại — trong lòng cả hai.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 8: Nụ hôn không tỉnh táo


Hai ly Martini trống rỗng.Một chai rượu nhẹ được mở tiếp.

Không ai chủ động đề nghị, nhưng bartender – khôn ngoan và kín đáo – lặng lẽ rót vào hai chiếc ly khác, rồi lùi đi.Han Sara vẫn ngồi bên cạnh LyHan.

Ánh mắt đã thôi sắc sảo.

Giọng nói cũng thôi châm chọc.Cô dựa nhẹ đầu vào tay, mùi nước hoa dịu hơn mọi ngày.

Có lẽ vì cô không xịt thêm, hoặc vì cô đã khóc.LyHan cũng chẳng khá hơn.

Cô vốn giỏi kiểm soát bản thân, nhưng đêm nay – từ lúc bước vào đây, từ lúc thấy Han Sara trong bộ váy trắng dài, mắt đỏ hoe vì rượu và tổn thương – tất cả lý trí của cô bắt đầu lung lay.Họ không nói gì suốt một lúc lâu.Không phải im lặng vì giận.

Mà là... họ sợ nếu nói thêm một câu, sẽ nói ra điều không nên nói.Hoặc... sẽ lỡ làm điều không nên làm.— Em vẫn chưa quay lại Midnight Bloom. – LyHan nói, như lạc đề.— Vì tôi sợ. – Han Sara đáp, giọng nhỏ như gió.— Sợ gì?— Sợ nhìn chị mà không còn biết mình là gì với chị.LyHan khựng người.— Em là người duy nhất tôi từng bước khỏi quầy bar để tìm.Han Sara nghiêng đầu nhìn cô.

Mắt long lanh, đỏ nhẹ.

Trong đó có men rượu, và có điều gì đó khác – cháy âm ỉ.— LyHan. – Cô gọi tên, lần đầu tiên không thêm tiếng "chị".LyHan quay lại, và cô cũng không cười.Ánh đèn tím của quán phản chiếu vào mắt cả hai, khiến mọi thứ mờ ảo như một giấc mơ.

Ranh giới giữa thực và ảo, tỉnh và say, yêu và không yêu... mỏng như lớp sương trên ly cocktail.Và rồi...

Han Sara nghiêng người lại.Rất nhẹ.Rất chậm.Ban đầu, LyHan không nhúc nhích.

Cô chỉ mở to mắt, như thể không tin.Nhưng chỉ một giây sau, đôi môi của Han Sara đã khẽ chạm vào môi cô.Một cái chạm mềm như gió.

Nhẹ như lông chim.LyHan vẫn chưa phản ứng.

Không tránh, cũng không đáp lại.Và rồi, Han Sara lùi lại, ngượng ngùng.

Cô cười khẽ:— Xin lỗi.

Tôi say quá rồi.Nhưng lúc cô định quay đi, LyHan kéo cô lại.Cô không mạnh tay.

Chỉ là một cái nắm cổ tay nhẹ nhàng, đủ để khiến Sara phải quay đầu.Lần này, không có ngập ngừng.LyHan cúi xuống, và hôn cô.Không phải kiểu chạm môi dò xét.

Không phải kiểu "hôn vì men say".Đó là một nụ hôn thật sự – mềm mại, đủ chậm để cảm nhận từng nhịp thở, đủ dịu dàng để khiến người kia run rẩy.Han Sara không chống cự.

Cô khẽ khàng đáp lại.Nhưng LyHan không dừng lại ở đó.Nụ hôn dần sâu hơn.

Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi tóc quyện vào nhau.

Tay của Sara vòng qua cổ LyHan, tay của LyHan giữ lấy eo cô – siết chặt, như thể sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ chỉ là ảo giác.Không có âm nhạc.

Không có tiếng người.Chỉ có họ, và men say.Một phần trong Sara muốn lùi lại.

Nhưng phần còn lại, phần mạnh mẽ hơn – là phần đã chờ đợi từ những lần cô chọc ghẹo vô nghĩa, từ những cái liếc mắt lạnh nhạt của LyHan, từ những đêm vắng bóng hình quen thuộc – thì chỉ muốn tiến tới.Nụ hôn kéo dài.Khi cuối cùng LyHan dừng lại, trán cô tựa lên trán Sara, môi họ vẫn gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm vào nhau lần nữa.LyHan thì thầm:— Em đã làm tôi say.Sara khẽ cười:— Say rượu hay say tôi?— Cả hai.—Họ không nói thêm gì.Han Sara dựa vào vai LyHan.

Cả hai cùng lặng lẽ ngồi trong không gian tím nhạt ấy.

Không ai phá vỡ bầu không khí mong manh.

Không ai đòi hỏi thêm điều gì.Chỉ có hơi ấm.

Và một nụ hôn còn âm ỉ trong tâm trí cả hai.Đêm đó, không ai về nhà.Cũng không ai nhớ rõ mình về bằng cách nào.Chỉ biết, sáng hôm sau, khi ánh nắng len qua rèm cửa khách sạn nhỏ, LyHan tỉnh dậy thấy Han Sara vẫn còn nằm bên cạnh.

Mái tóc xoăn rối bời, đôi môi đỏ thẫm khẽ mím lại trong giấc ngủ.Cô không chạm vào Sara.Cô chỉ ngắm nhìn.

Và trong khoảnh khắc đó, cô biết: mình không còn bình yên nếu thiếu người con gái ấy nữa.Ánh nắng rọi qua tấm rèm mỏng, rơi nhẹ lên gương mặt Han Sara.Cô khẽ nhíu mày, rồi mở mắt.Trần nhà xa lạ.

Ga giường lạ.

Không có mùi nước hoa quen thuộc, không có căn hộ cao cấp thường ngày của cô, không có tiếng nhạc điện tử ồn ào.Chỉ có... một hơi thở trầm và ấm bên cạnh.Cô quay đầu.

LyHan đang nằm nghiêng, gương mặt vẫn điềm tĩnh dù đang ngủ, một tay vắt lên chăn, ngón tay suýt chạm vào cô.Cảnh tượng đó khiến tim Sara thắt lại.

Một cảm giác mơ hồ giữa tiếc nuối và hoảng loạn.Cô nhớ tất cả.Nụ hôn.Tay siết lấy eo.Mùi rượu.Tiếng thở gấp gáp lẫn vào nhau.Nhưng... rồi sao nữa?Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng kéo chăn che vai mình.

Bàn tay run rẩy như thể vừa lỡ vẽ lên một bức tranh mà mình không đủ can đảm hoàn thành.Cô không nên để mọi thứ đi xa đến vậy.Không phải với LyHan – người mà cô từng chọc ghẹo như một trò tiêu khiển.Không phải với chính mình – người từng thề rằng sẽ không bao giờ để bản thân yếu đuối vì bất kỳ ai.⸻LyHan mở mắt không lâu sau đó.

Cô không ngạc nhiên khi thấy Sara đã mặc lại váy, đứng cạnh cửa sổ.— Tỉnh rồi à? – Giọng cô khàn khàn nhưng dịu dàng, như luôn vậy mỗi sáng.Sara không quay đầu lại.

Cô đáp, nhẹ như đang nói chuyện với gió:— Chuyện tối qua... chị đừng nghĩ gì cả.LyHan ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Ánh mắt cô vẫn tĩnh như mặt hồ.— Em đang nghĩ gì?— Tôi không nghĩ gì hết.

Tôi... chỉ say.— Thật à?— Ừ.

Tôi vẫn thường như vậy mà. – Sara cười nhạt, nhưng bàn tay lại siết lấy nhau – Một chút rượu, một chút cảm xúc nhất thời, rồi thôi.

Đừng coi trọng quá.LyHan im lặng.Im lặng đến mức Sara phải quay lại, thấy ánh mắt cô vẫn bình thản nhưng lại có gì đó vỡ vụn rất khẽ.Sara lảng tránh:— Tôi... cũng không nghĩ chị thật sự có ý gì đâu.

Chị mà yêu ai thật, chắc thiên hạ loạn mất.— Em nghĩ tôi không thể yêu?— Không phải...

Chị không biết yêu.

Mà là... chị không cần yêu.

Người như chị... sống ổn mà không cần ai cả.Lần này, LyHan khẽ cười.

Nụ cười lạnh hơn tất cả những gì cô từng thể hiện.— Có thể em đúng.

Nhưng đêm qua, tôi đã sai khi nghĩ em cũng như vậy.Sara khựng lại.Cô muốn nói gì đó, muốn xin lỗi, muốn giải thích.

Nhưng cổ họng nghẹn lại.

Tất cả những gì cô có thể làm là bước đến lấy túi xách, lưng thẳng và gót giày nện xuống sàn một cách kiêu ngạo – như thể mình chẳng bị gì cả.— Tôi đi trước.

Đừng bận tâm chuyện tối qua.LyHan không ngăn cản.Chỉ đến khi cánh cửa khép lại, cô mới thở hắt ra.

Nhẹ, nhưng nặng nề như một nhát cắt thẳng vào ngực.—Vài giờ sau, tại quán Midnight Bloom.LyHan trở lại quầy bar như thường.

Áo sơ mi đen, tóc cột thấp.

Không ai nhận ra có gì thay đổi.Nhưng chỉ cô biết... tay mình không còn làm cocktail ổn định như mọi khi.Bàn tay đã từng giữ lấy Han Sara đêm qua.Bàn tay giờ đây không còn chắc chắn về điều gì nữa.—Cùng lúc đó, Han Sara ngồi một mình trong phòng khách sang trọng của căn hộ cao cấp.Cô nhìn ly rượu trong tay – loại Negroni mà cô từng chê bai LyHan vì pha quá chậm.Cô bật cười.Rồi bật khóc.Bởi cô nhận ra... nụ hôn đêm qua là điều thật nhất mà cô từng có trong suốt những năm tháng sống giữa nhung lụa và giả tạo.Và cũng chính vì vậy... cô không dám giữ lấy nó.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 9: Kẻ lạnh nhạt


Ba ngày sau, Han Sara quay lại Midnight Bloom.Cô bước vào quán trong chiếc váy ngắn màu đỏ sẫm, tô son thật đậm, và ánh mắt đầy thách thức như mọi khi.Cô ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, gõ nhẹ móng tay lên mặt quầy bar:— Một ly Negroni.Không có tiếng trả lời.LyHan đứng phía bên kia, vẫn trong bộ sơ mi đen, ánh đèn rọi lên sống mũi cao và đường nét lạnh lùng như tượng tạc.

Nhưng lần này... cô không ngước lên nhìn Han Sara.Cô chỉ lặng lẽ quay đi, đưa lệnh pha chế cho bartender phụ.Han Sara nhíu mày.— Tôi gọi chị, không gọi người khác.Bartender phụ lúng túng, định nói điều gì đó thì LyHan đã lạnh giọng:— Tôi không còn phục vụ những người chỉ "say một chút, cảm xúc nhất thời" nữa.Lời nói nhẹ tênh.

Nhưng va vào ngực Sara như cú đấm thẳng.Cô im lặng trong vài giây, rồi bật cười như thể không có gì chạm vào được mình:— Chị đang giận à?

Vì một nụ hôn sao?

Đáng yêu thật.LyHan không đáp.

Cô đi về phía cuối quầy, châm thuốc.Ánh lửa bật lên từ chiếc bật lửa bạc, rọi lên gương mặt không cảm xúc.

Khói thuốc tỏa ra, xa vời như cách cô đang cư xử.Han Sara siết tay quanh ly Negroni vừa được đặt xuống.

Mùi cam thảo, vị rượu Gin, và... một khoảng trống rõ rệt.Vị rượu chẳng còn gì giống hôm đó nữa.Cô nhấp môi, rồi bỏ lại ly gần như nguyên vẹn, đứng dậy.Lần đầu tiên sau bao lần đến quán, cô ra về mà không thèm liếc nhìn phía sau.⸻Tuần sau đó, Han Sara không xuất hiện.Quán vẫn mở.

LyHan vẫn làm việc.

Người ta vẫn tụ lại vì nhạc jazz, vì ánh đèn tím và vì bóng dáng lạnh lùng sau quầy bar.Nhưng có một chiếc ghế vẫn trống.Chiếc ghế thứ ba bên phải.Bartender phụ để ý, hỏi khẽ:— Khách quen không đến nữa?LyHan không trả lời.

Chỉ rót một ly Negroni, đặt sang một bên – rồi lại bỏ không.—Tối hôm thứ năm, Sara ngồi ở một quán rượu khác.

Âm nhạc ở đây ồn ào, ánh đèn đỏ lập lòe, bartender là một gã trai có mái tóc bạch kim và hình xăm kín tay.Anh ta đưa cho cô ly cocktail màu xanh biển, cười:— Người đẹp, uống đi, cho say luôn nhé?Sara cười nhạt.Cô uống cạn.

Nhưng trong lòng chỉ thấy cay đắng.Cô nhớ cái cách LyHan pha rượu – chậm rãi, chính xác, không bao giờ vội vã.

Nhớ ánh mắt lạnh tanh liếc nhìn mình, nhớ cả cái nhíu mày khi cô quá ồn ào, quá vô duyên, quá hư hỏng.Nhớ cả... nụ hôn.Cô chạm tay lên môi, rồi chửi thầm.— Mình ngu thật.Cô tưởng mình có thể thắng.Ai dè, càng chơi, càng thua đậm.—LyHan vẫn im lặng.Đó là điều giết chết Han Sara nhiều nhất.Không trách, không đòi hỏi, không ghen tuông, không năn nỉ.Chỉ phớt lờ như thể cô chưa từng tồn tại.Sara bắt đầu thấy mình là người vô hình.Không còn ai pha cho cô ly rượu đúng vị.Không còn ai nhìn cô như thể thấu suốt mọi trò trẻ con mà cô dựng lên.Không còn ai... làm cô thấy bản thân cần phải trưởng thành.⸻Một chiều mưa, Han Sara ngồi trong xe, đỗ trước quán Midnight Bloom.Cô không bước vào.Chỉ ngồi nhìn qua kính xe mờ nước, thấy bóng người sau quầy bar như cũ.Cô muốn mở cửa xe, chạy vào, nói một câu đại loại như:"Tôi xin lỗi.

Tôi không muốn chị phớt lờ tôi."

"Tôi đã sai.

Tôi đã sợ yêu chị quá nhiều."

Nhưng tay cô chỉ siết vô lăng.

Gò má nóng lên mà không biết vì nước mắt hay vì tức giận với chính mình.Cô ghen, cô thua, và giờ thì... cô mất.Đêm hôm đó, Han Sara rời khỏi một quán bar nhỏ ở quận ven, nơi cô thường lui tới từ khi tránh mặt Midnight Bloom.Trời lất phất mưa, ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên gương mặt trang điểm đậm đang hơi nhòe đi vì nước mưa và hơi men.

Cô đã uống hơi nhiều – không đủ để gục, nhưng đủ để bước đi loạng choạng.Góc phố vắng người.

Cô gọi xe.

Ứng dụng hiển thị tài xế đang cách 10 phút.Cô ngồi xuống bậc thềm cạnh tường gạch, rút thuốc ra châm.— Cô bé xinh đẹp, đi một mình giữa đêm mưa thế này nguy hiểm lắm đấy.Giọng đàn ông vang lên sau lưng.Han Sara quay đầu.

Ba người đàn ông.

Một tên tóc húi cua, một tên mập, một tên cao đeo kính đen giữa đêm.

Cô liếc qua rồi quay đi, chẳng buồn trả lời.— Ơ kìa, chị hỏi em tử tế mà em không đáp thì kỳ quá ha.Sara rít một hơi thuốc, phả ra thật chậm, mắt nhìn thẳng:— Biến.

Không rảnh đùa.— Nói năng vậy là hỗn lắm nha con bé.

Nhà giàu mà mất dạy vậy đó?Tên cao đột ngột bước tới, chộp lấy cánh tay cô.Han Sara vùng ra theo phản xạ, đẩy hắn một cái.

Mặt cô bừng lên vì giận và vì sợ.

Trong khoảnh khắc, cô nhận ra mình quá đơn độc.Tên mập sau lưng đã áp sát.— Đừng có làm giá.

Tụi tao thích mấy đứa như mày – láo toét, sang chảnh.Sara lùi lại, chân trượt trên bậc tam cấp.

Lưng cô áp sát tường.

Tay run rẩy lục điện thoại.

Tên tóc húi cua hất tay cô, điện thoại rơi xuống, vỡ nát.— Đẹp như vậy, để tụi anh dạy cho vài bài học...!Soạt!Một âm thanh xé gió vang lên.Gió đêm chợt có mùi kim loại lạnh.Tên cao hét lên, ngã xuống, tay ôm trán – một vết cắt dài rỉ máu trên thái dương.Một cái ly kim loại – thứ thường để lắc cocktail – đang nằm lăn lóc dưới đất.— Đừng bao giờ...

đụng vào cô ấy.Giọng nói ấy trầm, lạnh đến tê sống lưng.Bóng người từ trong màn mưa bước ra, mái tóc đen ướt sũng, đôi mắt sắc như dao, váy sơ mi đen dính sát vào thân hình mảnh dẻ.LyHan.Tên mập chửi thề, lao lên.

Nhưng LyHan nhanh hơn.

Cô cúi người, giật lấy một cây gậy kim loại gần thùng rác, xoay ngược, đập thẳng vào đầu gối hắn.

Tên gào lên, ngã nhào.Tên còn lại thấy tình thế bất lợi, toan rút dao từ túi áo.Sara hét lên:— Cẩn thận!Nhưng LyHan vẫn bình tĩnh.Khi lưỡi dao vừa lộ ra, cô đã lao tới, dùng cạnh gậy hất tay hắn lên, rồi xoay người, đầu gối thúc vào bụng hắn.

Gã gập người lại, quỵ xuống.Không ai ngờ một bartender lại ra đòn gọn gàng và lạnh lùng như vậy.Cả ba tên gục dưới đất, rên rỉ.

Một vài người từ quán gần đó thấy cảnh tượng, hốt hoảng gọi cảnh sát.LyHan quay lại, thở gấp.Sara ngồi bệt dưới đất, vai run lên từng đợt.

Không rõ là vì sợ hay vì ánh mắt kia quá... quen thuộc.LyHan không nói gì.

Cô bước đến, ngồi xuống cạnh Sara, rút chiếc áo khoác từ vai mình, choàng lên người cô.— Cô... theo dõi tôi à? – Sara hỏi, giọng vẫn nghẹn lại.— Không.

Tôi chỉ biết em sẽ không đến Midnight Bloom, nên thử đi những nơi em từng hay ghé.Sara cười khẽ, môi run run:— Sao chị lại cứu tôi?— Em nghĩ tôi sẽ để người khác làm tổn thương em sao?Lần đầu tiên trong nhiều tuần, Sara bật khóc.Không còn kiêu ngạo, không còn trịch thượng.Chỉ là cô gái 25 tuổi, đang mệt mỏi, tổn thương, và...

đã nhớ đến phát điên một người.LyHan ngồi cạnh, lặng lẽ vòng tay ôm lấy cô.Dưới mưa, hai người không nói gì thêm.—Đêm ấy, Han Sara về nhà trong sự chăm sóc của LyHan.

Không có rượu, không có nụ hôn, không có say sưa.

Chỉ có sự hiện diện âm thầm và tấm lưng vững chãi của người mà cô từng cố chối bỏ.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 10: Hoà làm một (18)


Căn hộ của LyHan nằm trên tầng cao của một khu chung cư yên tĩnh.

Không quá xa hoa, nhưng ngăn nắp, lạnh lẽo – như chính con người cô.Han Sara bước vào lần đầu tiên.

Không có ảnh LyHan treo khắp nơi, không có hoa, không có hương thơm phụ nữ – chỉ là mùi trà đen thoang thoảng, ánh đèn vàng nhẹ, và một giá sách lặng lẽ.LyHan đưa cho cô một chiếc khăn khô:— Em nên tắm đi.

Tôi sẽ hâm nóng súp gừng.Sara gật nhẹ, vẫn chưa thôi run vì những gì xảy ra ban nãy.

Không phải vì bọn côn đồ... mà vì người đã xuất hiện đúng lúc nhất.LyHan.—Khi bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ẩm, Han Sara thấy một bát súp được đặt sẵn trên bàn, bốc khói nghi ngút.

Cô ngồi xuống, nhấp từng muỗng, lòng ấm lên từng chút.LyHan ngồi đối diện, không nói gì.

Nhưng mắt vẫn luôn dõi theo.—Khoảnh khắc yên tĩnh đến lạ.Không một bản nhạc nào được bật lên, không một tiếng gõ ly thủy tinh.

Chỉ có tiếng mưa rả rích ngoài khung cửa sổ.Sara đặt thìa xuống.— Chị có biết... tôi ghét chị lắm không?LyHan không đáp.— Ghét cái cách chị cứ im lặng.

Ghét cái cách chị lạnh lùng như thể thế giới chẳng còn gì quan trọng.

Ghét cả cái cách... chị không bao giờ nói rằng chị cũng nhớ tôi.Giọng nói bắt đầu nghẹn lại.

Sara siết bàn tay trên đùi.— Nhưng tôi... tôi lại cứ nghĩ đến chị.

Đến cái cách chị nhìn tôi không như những người khác.

Cái cách chị không cần gì ở tôi, nhưng vẫn ở đó.

Tôi đã sợ.

Tôi đã chạy trốn.Cô ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ.— Và giờ tôi chỉ muốn hỏi... chị có từng... muốn hôn tôi lần nữa không?Không một lời.LyHan đứng dậy.Sara cười buồn, định quay mặt đi.Nhưng một giây sau, cả thân người cô đã bị kéo dậy.

Đôi môi kia phủ lên môi cô.

Không nhẹ nhàng như lần đầu.

Mạnh mẽ.

Khát khao.

Dứt khoát.Nụ hôn ấy như thể từng cảm xúc bị kìm nén quá lâu đang vỡ òa.Sara vòng tay ôm lấy cổ LyHan, gương mặt đỏ bừng.

Hơi thở họ hòa vào nhau, lồng ngực áp sát, nhịp tim không còn rối loạn – mà đồng điệu.Áo sơ mi của LyHan bị Sara kéo bung cúc.

Cô vẫn lạnh lùng, vẫn im lặng... nhưng không đẩy ra.Ngược lại, tay cô vòng ra sau lưng Sara, kéo cô sát hơn, miết môi qua cổ, qua vai, hơi thở dồn dập bên tai.Sara khẽ rên.

Lần đầu tiên, cô để bản thân hoàn toàn mềm ra trong vòng tay một người.LyHan bế cô lên, nhẹ nhàng như nâng một món đồ dễ vỡ.

Cô đặt Sara lên giường, rồi cúi xuống, từng nụ hôn rơi dọc theo xương quai xanh, từ từ khám phá từng góc khuất của cơ thể đang run rẩy vì đắm chìm.Sara siết lấy tấm ga, ngửa đầu thở gấp:— Chị... tôi không biết đây là đúng hay sai nữa.LyHan thì thầm, giọng khàn:— Im lặng đi.

Chỉ cần đêm nay... em là của tôi.Và rồi mọi câu hỏi tan biến.Không còn tiền bạc, không còn kiêu hãnh, không còn nỗi sợ bị tổn thương.

Chỉ còn hai cơ thể nóng bỏng hòa vào nhau, trong một bản giao hưởng dịu dàng và mãnh liệt.Trong ánh đèn ngủ dịu dàng hắt lên làn da trắng mịn như sương của Han Sara, từng cái chạm của LyHan như một ngọn lửa rón rén nhưng không ngừng lan ra, thiêu đốt từng góc mềm yếu nhất trong cô.

LyHan chậm rãi – không phải vì ngại ngần, mà vì muốn nhớ.

Nhớ từng khoảng da thịt, từng phản ứng dịu dàng và run rẩy của người con gái dưới thân mình.Tay cô lướt qua lưng trần mỏng manh, khẽ vuốt lên sống lưng Sara như thể đang chơi một bản nhạc bằng xúc cảm.

Còn Han Sara, chẳng còn giữ lại bất kỳ lớp vỏ nào.

Mái tóc nâu xõa tung trên gối, đôi má ửng đỏ, đôi mắt khép hờ như chờ đợi điều gì đó vượt khỏi giới hạn.— Chị...Sara khẽ gọi, giọng run như gió khẽ chạm tán cây.— Em không cần nói gì cả. – Giọng LyHan trầm ấm, thì thầm bên tai cô – Đêm nay, chỉ cần em cảm nhận.Và Sara đã cảm nhận – bằng tất cả da thịt và trái tim.Từng cái chạm, từng cái hôn của LyHan như gỡ từng lớp kiêu ngạo, từng bức tường mà Sara dùng cả đời để xây lên.

Cô không còn là tiểu thư ăn chơi, không còn là người sẵn sàng vung tiền mua mọi thứ – mà là một người con gái đang lần đầu biết cách yêu.Họ quấn lấy nhau trong chiếc ga trắng, hơi thở hòa quyện, nhịp tim như cùng một tiết tấu, như thể cả hai đã lạc vào thế giới mà chỉ có họ, không còn ai khác.LyHan không nói một lời yêu, nhưng từng hành động của cô đều là lời thì thầm thành thật nhất mà Sara từng được nhận.Và trong khoảnh khắc, khi trời đã sắp sáng, Han Sara áp sát vào ngực LyHan, thì thầm như đang mơ:— Nếu chị rời xa tôi... tôi sẽ phát điên đấy.LyHan siết nhẹ vòng tay, môi khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.— Tôi chưa từng có ý định buông em ra.Đêm ấy, không ai trong họ ngủ sâu.Nhưng cả hai đều ngủ yên.Buổi sáng sau đêm mưa, ánh nắng hiếm hoi len qua lớp rèm trắng, rọi lên gương mặt còn vương ngủ của Han Sara.

Cô xoay người, khẽ rúc sâu hơn vào làn da ấm áp bên cạnh.Lồng ngực LyHan phập phồng nhịp thở đều đặn.

Tay cô vẫn còn vòng qua người Han Sara, như thể cả trong giấc ngủ, bản năng vẫn muốn giữ lấy người con gái nhỏ trong vòng tay mình.Han Sara mở mắt, ngắm nhìn gương mặt LyHan thật lâu.Không còn là cô bartender lạnh lùng thường ngày, LyHan lúc này thật dịu dàng, thật gần gũi.

Có chút gì đó mong manh, thậm chí là dễ tổn thương ẩn sau vầng trán mịn và đôi hàng mi đen dài.

Han Sara khẽ vươn tay, vuốt nhẹ một lọn tóc rối khỏi trán LyHan.— Sao chị lại đẹp như thế này mà cứ làm mặt lạnh suốt vậy hả? – Cô thì thầm, gần như nói chuyện một mình.LyHan khẽ cựa người, rồi từ từ mở mắt.

Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cô – không có phòng bị, không có lớp sương mờ mịt như mọi khi.— Em vẫn còn ở đây? – LyHan hỏi, giọng khàn nhẹ.Sara mím môi, nhăn mũi:— Ý gì đấy?

Tôi không phải loại ngủ xong rồi bỏ chạy đâu nha.LyHan cười.

Lần đầu tiên, cô cười thật sự.Nụ cười không quá rõ, nhưng làm đôi mắt trở nên ấm hơn bao giờ hết.— Tôi cũng không nghĩ em là kiểu người như vậy.—Buổi sáng hôm đó, Han Sara không về nhà ngay.

Cô mặc áo sơ mi của LyHan – quá rộng so với người cô – ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm tách trà đen nóng do chính LyHan pha.Không khí giữa họ lạ lắm.

Không còn ngượng ngùng, cũng không có vội vã.

Mọi thứ nhẹ nhàng đến mức Sara chỉ muốn dừng lại ở khoảnh khắc ấy mãi mãi.— Hồi đó, chị thật sự chưa từng có cảm xúc với ai sao?Câu hỏi bật ra khi cả hai đang cùng nhìn ra cửa sổ, ngắm dòng người dần hối hả phía dưới.LyHan trầm ngâm một chút, rồi đáp:— Có thể có.

Nhưng tôi không nhận ra.

Hoặc tôi từ chối thừa nhận.— Còn bây giờ?— Bây giờ... thì tôi không trốn được nữa rồi.Han Sara quay sang, ánh mắt lóe lên tia sáng ngạc nhiên và mừng rỡ.

Nhưng ngay lập tức, cô giấu đi bằng một nụ cười tinh nghịch.— Chị đang thừa nhận là thích tôi đấy à?LyHan không nói gì.

Nhưng ánh mắt cô nhìn Sara đã không còn là cái nhìn thờ ơ xa cách như mọi lần.

Thay vào đó, là sự đắm chìm – một cách lặng lẽ mà sâu đến tận cùng.—Từ hôm đó, mọi thứ giữa hai người dần thay đổi.LyHan bắt đầu đưa Han Sara về nhà sau khi tan ca, thi thoảng pha riêng cho cô một loại cocktail không có tên nhưng vừa đúng vị.

Một loại rượu dịu ngọt ở đầu lưỡi, cay nồng ở cuống họng – giống hệt thứ cảm giác mà Han Sara mang đến.LyHan cũng bắt đầu chạm nhẹ vào tay Sara mỗi khi đưa ly rượu, hay ghé sát để chỉnh lại lọn tóc rối.

Không quá phô trương, nhưng đủ khiến trái tim Sara đập loạn trong lồng ngực mỗi lần như thế.Cô nhận ra: LyHan đang mở lòng.

Từng chút.

Từng chút một.

Dành riêng cho cô.—Một đêm khuya, khi quán đã dọn dẹp xong, Han Sara vẫn ngồi lại góc quầy bar, chống cằm nhìn LyHan lau ly rượu.— Chị có biết cái lúc chị lau ly là lúc chị quyến rũ nhất không?— Còn tôi thì nghĩ cái lúc em im lặng là lúc em dễ thương nhất.Sara bật cười.

Nhưng rồi cô lặng người.LyHan vừa đùa cô?Thậm chí... còn mỉm cười trong lúc nói?— Trời ơi... chị... có đang tán tôi không đấy? – Sara hỏi, mắt tròn xoe.— Em thấy sao?Sara đỏ mặt, khẽ cúi đầu, miệng lẩm bẩm:— Tôi thấy hình như... tôi trúng bùa rồi.—Tối đó, họ không làm tình.Không cần.Han Sara ngả đầu vào vai LyHan nơi ban công, cả hai cùng hút một điếu thuốc, chia sẻ nó như một bí mật.

Thành phố về đêm lặng lẽ trôi bên dưới họ.

Không ai nói gì, nhưng mọi thứ dường như đã rõ ràng.Trái tim lạnh lẽo của LyHan – cuối cùng cũng đã có nơi để thuộc về.Và Han Sara – tiểu thư hư hỏng từng không tin vào tình yêu – lại thấy mình dịu dàng đến ngờ vực khi ở cạnh người phụ nữ này.Một mối quan hệ... chưa có tên.Nhưng không cần tên gọi, vì cảm xúc đã nói thay tất cả.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 11: Trả thù


LyHan chưa bao giờ nghĩ một lời giới thiệu bâng quơ lại có sức nặng đến thế.Hôm đó, quán "Midnight Bloom" đón vài đồng nghiệp cũ của LyHan – những người từng làm bartender freelance cùng cô từ thời còn chạy show cho các sự kiện lớn.

Họ cười nói ồn ào, gọi cocktail theo ký ức cũ và trêu chọc nhau bằng những câu chuyện chẳng đầu đuôi.Han Sara cũng có mặt.

Cô ngồi ở một góc bàn gần quầy bar, nhàn nhã nhấp rượu, không chen vào câu chuyện của họ nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía LyHan.

Chỉ là nhìn thôi, không đòi hỏi, không nhõng nhẽo như mọi lần.— Ủa?

Cô gái xinh xinh kia là ai vậy? – một người đồng nghiệp nam hỏi, ánh mắt đùa giỡn – Nhìn hơi quen nha, người yêu mới à?LyHan chỉ cười nhạt, đáp qua loa:— Không.

Bạn thôi."

Bạn thôi."

Chỉ hai chữ.

Nhưng với người đang lặng lẽ nghe từ phía xa, nó rơi xuống như một tảng đá nặng nề giữa tim.Han Sara không phản ứng.

Cô vẫn ngồi đó, vẫn uống rượu, vẫn mỉm cười với nhân viên phục vụ.

Nhưng từ giây phút ấy, mọi thứ trong cô trật khỏi quỹ đạo.Cô không giận dữ.

Không trách cứ.

Cũng không bỏ về giữa chừng như một cô tiểu thư trẻ con.Chỉ là... cô rút tay lại.Khi LyHan bước tới sau cuộc trò chuyện, ngồi bên cạnh và đưa tay muốn chạm vào tay cô như mọi khi, Han Sara né nhẹ, rồi thản nhiên cười:— Ồ, xin lỗi, tôi định gọi thêm rượu.LyHan thoáng khựng lại.

Nhưng cô không hỏi.

Bản năng cũ – sự ngại ngần, phòng bị, quen với việc người ta rời bỏ – lại khiến cô im lặng.—Từ hôm đó, Han Sara thay đổi.Cô vẫn đến quán.

Nhưng không còn ngồi chờ đến cuối giờ để cùng LyHan đi về.Cô vẫn gọi cocktail, nhưng không hỏi tên nữa, cũng không trêu chọc về vị rượu.Không còn những cái liếc mắt nghịch ngợm.

Không còn tay vô tình chạm tay.Và đặc biệt, không còn nụ hôn nào nữa.Thay vào đó là những câu nói nhẹ tênh:— Hôm nay chị làm đẹp đấy, bạn tôi.— Bạn tôi ơi, cho thêm đá nhé.— Tối nay bạn tôi bận không?Tất cả đều mang theo chữ "bạn", như một vết cắt âm thầm nhưng bén ngót.

Và mỗi lần nghe từ đó, LyHan lại thấy ngực mình chật chội đến khó thở.**Một đêm nọ, LyHan đóng cửa quán sớm.

Han Sara vẫn ngồi lại, đang nhắn tin, đôi chân vắt chéo đầy thư thái.

Không khí giữa họ kỳ lạ – quá gần để là người lạ, nhưng lại quá xa để là người yêu.— Sara.Han Sara ngẩng lên.

Ánh mắt cô không còn chờ mong.

Chỉ là một ánh nhìn lịch sự.— Ừ?— Em... không hôn tôi nữa à?Sara nghiêng đầu.

Rồi cô cười – cái kiểu cười buồn nhưng đầy tự trọng.— Chị bảo tôi là bạn mà, phải không?Im lặng bao trùm.

Tiếng nhạc jazz nền khẽ ngân vang như những giọt mưa rơi trên mái tôn cũ.LyHan muốn nói điều gì đó.

Muốn nói rằng hôm ấy cô không có ý đó.

Rằng cô chỉ... không quen với việc công khai điều gì thuộc về trái tim mình.

Nhưng cổ họng nghẹn lại.Bởi vì trong ánh mắt Sara, giờ đây không còn là cô gái luôn tìm cớ chạm vào tay LyHan, hay hay giận dỗi khi bị làm lơ.Giờ đây, là một Han Sara đã học cách kiềm nén.— Chị biết không, tôi từng nghĩ... người như chị rất khó để lại dấu ấn.

Nhưng hóa ra, chị để lại quá nhiều.

Nhiều đến mức... tôi phải tự cắt bỏ từng chút một.Sara đứng dậy, cầm túi xách.

Không giận.

Không bi lụy.

Chỉ là... mệt.— Mai tôi không đến đâu.

Bạn tôi nên nghỉ một hôm.Cô rời đi, bóng lưng thanh thoát, nhưng lòng LyHan chỉ thấy như đang chứng kiến điều gì đó vụn vỡ dần trong im lặng.—Đêm đó, LyHan ngồi lại một mình sau quầy.

Đèn đã tắt gần hết, chỉ còn một ánh sáng lờ mờ hắt lên chai rượu cô chưa kịp cất.LyHan rót một ly.

Không cocktail.

Không đá.

Không pha trộn.Chỉ là một ngụm whisky cũ.Và trong khoảnh khắc ấy, cô thầm nghĩ:

"Mình đã lỡ tay đẩy người ấy đi."

Quán bar mới toanh ở phía Đông thành phố, đèn đuốc sáng rực, ồn ào hơn nhiều so với "Midnight Bloom."

Nơi này không có jazz, không có chiều sâu, chỉ có vodka giá cao, tiếng cười giòn và những người trẻ tuổi vờ như đang sống thật vui.Han Sara ngồi ở quầy bar, tay xoay nhẹ ly Martini, mái tóc nâu sẫm xoăn nhẹ hất qua vai.

Hôm nay, cô không mặc kiểu váy đơn giản nữa.

Một chiếc đầm lụa đỏ ôm sát, khoe trọn đường cong gợi cảm của người con gái vừa rút lui khỏi những cảm xúc lãng mạn.Cô đẹp.

Nhưng không ai biết cô đang buồn.— Xin lỗi, ghế này có ai ngồi chưa?Giọng nam trầm nhẹ cất lên bên cạnh.Sara ngước mắt.

Một chàng trai khá điển trai, sơ mi trắng mở hai cúc, mái tóc messy trông rất "có gu", ánh mắt tự tin như thể đã quen với việc người khác gật đầu.Cô nhún vai, đẩy chiếc ghế sang bên.— Tự nhiên.— Tôi tên Vũ.

Còn em?— Sara.— Một mình?

Người yêu đâu rồi?Sara bật cười khẽ.

Cô rót thêm rượu, môi chạm vào ly, trả lời bằng giọng nhẹ tênh:— Tôi không có người yêu.Vũ hơi nghiêng đầu, có vẻ bất ngờ.— Ồ.

Tôi tưởng... cô có ai đó rồi chứ.

Cô... giống kiểu sẽ yêu sâu đậm lắm.Sara lắc đầu:— Không.

Nếu có thì cũng chỉ là bạn.Vũ không nhận ra, nhưng ở góc khuất phía sau, một người đứng chết lặng.

LyHan.Cô đến đây để tìm Sara, theo lời kể của một nhân viên cũ đã tình cờ thấy Han Sara xuất hiện ở quán này vài hôm trước.Và giờ, cô đứng đó, lặng nhìn người con gái từng ngủ trong vòng tay mình đang mỉm cười trước một người đàn ông khác – và gọi mình là "bạn" như thể chưa từng có nụ hôn, chưa từng có một đêm ấm áp, chưa từng có đôi mắt nhìn nhau trong câm lặng mà đầy hiểu thấu."

Bạn..."

Một từ thôi, nhưng tim LyHan nóng bừng như bị ai bóp chặt.Cô bước tới, không kiềm được nữa.— Sara.Giọng nói ấy dội lên giữa âm nhạc và tiếng cười, khiến Han Sara sững người.

Cô quay lại – ánh mắt vẫn điềm tĩnh – nhưng môi khẽ run.— Ồ, bartender của tôi đến rồi. – Cô nói với Vũ, ánh mắt trêu chọc, cố tình xoáy sâu hơn – Bạn thân đấy.LyHan nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt không còn lạnh, mà là... tổn thương.— Ra ngoài nói chuyện với tôi.

Ngay.Sara không nói gì.

Nhưng cô đứng dậy.

Để lại Vũ với cái nhún vai, như thể chàng trai hiểu rằng giữa hai người kia... có gì đó không thể chen vào được.—Ngoài hẻm sau quán rượu, gió đêm lành lạnh.LyHan đứng đối diện Han Sara, đôi tay nắm chặt, giọng không lớn nhưng sắc:— Em trả đũa tôi?Sara mím môi, mắt nhìn thẳng:— Không.

Tôi chỉ trả lời đúng như chị từng nói thôi.

Tôi là bạn chị.

Vậy thì chị cũng là bạn tôi.— Em biết tôi không có ý đó hôm ấy.— Ồ, còn tôi thì biết mình đã đặt tên cho cảm xúc của mình từ rất lâu, và chị là người không dám gọi tên nó.Im lặng.Một cơn gió nhẹ lùa qua, kéo theo mùi khói thuốc từ xa.

Trong phút chốc, cả hai chỉ nhìn nhau.Cuối cùng, LyHan bước tới.

Ánh mắt cô dịu lại, nhưng vẫn mang theo đau thương.— Em không phải bạn tôi, Sara.

Em là người mà tôi...LyHan nghẹn.

Rồi cô thở ra.— Em là người tôi nhớ mỗi đêm.

Là người tôi nhìn vào rồi sợ.

Sợ yêu, sợ mất.

Sợ chính mình không đủ tử tế để giữ em lại.Sara nhìn cô.

Nước mắt tràn viền mắt, nhưng không rơi.— Vậy bây giờ chị định làm gì?— Em có thể không gọi tôi là bạn nữa không?Sara bật cười.

Cô tiến tới, chạm nhẹ vào ngực áo LyHan.— Vậy thì tôi nên gọi là gì?LyHan cúi xuống, trán chạm trán cô, giọng khẽ như gió:— Là của tôi.Và lần này, chính LyHan chủ động hôn cô – một nụ hôn đầy đau khổ, đầy tiếc nuối, và...

đầy tha thiết.

Không vội vàng, không cháy bỏng, chỉ là... thật lòng.—Bạn – từ đó về sau không còn ai nhắc tới.Vì giữa họ, bây giờ là một điều gì đó hơn cả một danh xưng.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương 12: Chiếm hữu (18)


Một chiều mưa nhẹ.Han Sara ngồi trong quán "Midnight Bloom", ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng giọt mưa lăn trên ô kính.

Ly cocktail trong tay đã tan đá, nhưng cô không uống.

LyHan đang pha rượu, nhưng hôm nay không hay liếc nhìn như thường lệ.Họ vẫn thân mật.

Vẫn nói chuyện.

Nhưng... mọi thứ dường như đang đứng yên ở một nơi an toàn – chưa ai chịu tiến thêm bước nào.Cánh cửa quán bật mở.

Cơn gió lạnh theo người mới đến lùa vào không gian ấm.Một người phụ nữ.Cao, gầy, mái tóc tém gọn gàng, áo khoác da đen và đôi mắt sắc như dao.

Cô ta bước thẳng đến quầy bar, và khi ánh mắt chạm vào Han Sara – không có sự ngạc nhiên nào, chỉ là... một nụ cười quen thuộc.— Lâu rồi không gặp, Sara.Han Sara đứng sững lại.

Bàn tay cầm ly siết chặt.

Một nụ cười gượng thoáng qua môi cô.— ...Thục Anh.Thục Anh – cái tên như giáng thẳng vào giữa trái tim LyHan, dù cô không hiểu vì sao.Bầu không khí thay đổi ngay lập tức.

Căng thẳng.

Dày đặc.

Mắt LyHan nhìn qua, chạm đúng ánh mắt đầy chủ ý của Thục Anh.— Tôi nghe nói em hay đến đây.

Nên ghé thử.

Không ngờ em vẫn chưa thay đổi thói quen cũ – vẫn thích uống một mình, ở mấy chỗ tối tối như thế này.— Tôi thay đổi rồi. – Han Sara nói khẽ, mắt liếc sang LyHan.Thục Anh bật cười, rồi quay sang gọi rượu:— Vậy à?

Thay đổi rồi mà vẫn để rượu tan đá?LyHan tiến lại.

Cô đặt một ly rượu mạnh trước mặt Thục Anh, lạnh lùng:— Lần sau nếu cô định đến làm phiền khách quen của tôi, hãy đặt bàn trước.

Chúng tôi không nhận khách đi lạc.Thục Anh ngước nhìn.

Ánh mắt mang chút thách thức, chút đùa cợt.— Chị là... bartender?— Tôi là LyHan.Không ai nói ra danh phận.

Nhưng có một điều cả ba người đều ngầm hiểu: một cuộc cạnh tranh vô hình vừa bắt đầu.—Từ hôm đó, Thục Anh quay lại nhiều lần.

Cô không chọc phá, không cư xử lỗ mãng.

Chỉ là... quá thân mật với Han Sara.Cả hai cười đùa bằng những câu chuyện cũ.

Có hôm, Han Sara còn chủ động kể về một quán cà phê cả hai từng đến, giọng nhẹ nhàng đến mức LyHan phải nắm chặt tay để không đánh rơi cái ly đang lau.— Họ từng yêu nhau. – Một nhân viên thì thầm bên tai LyHan. – Hồi trước ồn ào lắm.

Chia tay rồi mà cũng không dứt.LyHan không trả lời.

Nhưng cô bắt đầu thấy trong mình, thứ cảm xúc mà cô chưa từng cho phép tồn tại – ghen.Ghen khi thấy Han Sara cười nghiêng đầu trước Thục Anh.Ghen khi thấy ánh mắt của Thục Anh nhìn Sara đầy tiếc nuối, như thể vẫn còn cơ hội.Ghen... vì cô không biết phải gọi Han Sara là gì.—Tối hôm đó, LyHan say.

Không phải vì rượu.Mà vì ánh mắt Han Sara dành cho người khác.Cô kéo Sara ra sau quầy khi mọi người đã về gần hết.— Em vui không?— Gì cơ?— Gặp lại người yêu cũ.

Có vẻ em thân với cô ta lắm.Han Sara nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên cô thấy LyHan nổi cáu thật sự.

Không phải kiểu lạnh lùng im lặng, mà là giọng nói có run lên vì kìm nén.— Chị đang ghen à?— Còn em?

Em đang thử tôi sao?Sara bật cười, nhưng tiếng cười đó nghèn nghẹn.— Tôi chỉ làm đúng như chị thôi.

Gọi tôi là bạn, thì tôi cũng đối xử như bạn.— Nhưng tôi chưa từng hôn bạn của mình như thế.— Vậy thì gọi tôi là gì đi, LyHan.

Gọi tôi là gì đó...

để tôi biết mình khác với Thục Anh.Im lặng.LyHan nhìn cô.

Mưa bên ngoài lại rơi.

Như hôm đầu tiên họ gặp nhau.— Em là người khiến tôi lần đầu biết ghen.Han Sara ngỡ ngàng.— Em là người tôi muốn giữ bên mình, muốn chạm vào mà không sợ vỡ.

Muốn ở cạnh, nhưng không biết làm sao để nói.LyHan bước tới, đặt tay lên má Han Sara.— Em là người tôi thương.

Rất thương.—Han Sara không nói gì.

Nhưng cô vòng tay ôm lấy LyHan.

Một cái ôm chặt như chưa từng có.Bên ngoài, Thục Anh đứng sau cửa kính, lặng lẽ nhìn qua làn mưa.Nỗi tiếc nuối không thành tiếng.

Cô đến trễ.Đêm đó, sau lời tỏ tình đầu tiên của LyHan, mọi thứ giữa họ như vượt qua một ngưỡng mỏng manh.

Cảm xúc không còn bị che đậy, sự kìm nén đã bị phá vỡ.Han Sara không trở về biệt thự.

Cô ở lại quán đến tận khi mọi nhân viên rời đi, không nói gì, không gặng hỏi.

Khi LyHan tắt đèn quầy bar, cô vẫn ngồi đó – ánh mắt như đang chờ đợi điều gì đó nhiều hơn là một ly rượu, một lời tỏ tình... mà là sự xác nhận.LyHan khóa cửa.

Không gian còn lại là mùi rượu cũ, gỗ trầm và tiếng nhạc nhẹ từ chiếc loa cổ.Sara đứng dậy, từng bước tiến đến gần LyHan.

Giống như tất cả những lần trước, cô vẫn giữ vẻ ngông nghênh và bất cần, nhưng lần này trong đôi mắt ấy có gì đó khác – mong đợi, và run rẩy.— Vậy... tôi là người chị thương à? – Giọng Sara thấp, gần như là một lời trêu chọc. – Vậy tôi có được làm người chị muốn giữ, muốn có, không?LyHan nhìn cô.

Không trả lời bằng lời.

Chỉ đưa tay, kéo Sara lại gần.

Khoảnh khắc môi họ chạm nhau, đó không còn là một cái hôn bất ngờ nữa.

Mà là khao khát.

Cần nhau.Tay LyHan lướt dọc sống lưng Han Sara, kéo sát cơ thể mềm mại ấy vào lòng mình.

Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, dường như còn e ngại.

Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả sự dịu dàng đó bị thay thế bằng bản năng chiếm hữu – mạnh mẽ, mãnh liệt, có phần hoang dại.Sara không phản kháng.

Trái lại, cô rướn người lên, để cho LyHan dẫn dắt.— Chị muốn tôi đến thế sao? – Cô thì thầm giữa những nụ hôn vội vàng. – Chị sẽ không hối hận chứ?— Không, trừ khi em không phải là của tôi.Sara bật cười, nhưng nó bị ngắt giữa lúc LyHan cắn nhẹ vào cổ cô.

Đôi bàn tay từng lướt điêu luyện trên những chai rượu giờ lại lướt trên đường cong của một người con gái – như thể đang muốn ghi nhớ từng tấc da thịt ấy bằng xúc giác.Căn phòng phía sau quầy bar là nơi cả hai lần đầu cởi bỏ mọi lớp vỏ bọc.

Han Sara không còn là tiểu thư kiêu kỳ, cũng không còn là người con gái luôn buông lời châm chọc.

Cô nằm ngửa ra, nhìn LyHan bằng ánh mắt vừa thách thức vừa dâng hiến.— Làm tôi thuộc về chị đi, LyHan.Lời mời gọi ấy như một đốm lửa châm vào cơn khát sâu trong tâm can LyHan.

Cô cúi xuống, môi lướt khắp cơ thể Sara – chậm rãi, đầy tính toán.

Không có một khoảng trống nào bị bỏ quên.

Mỗi nơi cô chạm vào đều khiến Sara run rẩy, phát ra những tiếng rên khẽ không thể kiềm chế.Đó là đêm đầu tiên LyHan thực sự chiếm hữu Han Sara – không chỉ bằng xác thịt, mà bằng trái tim, cảm xúc, từng hơi thở.Mọi giới hạn đều bị xé bỏ.

Không có quá khứ, không có những mâu thuẫn chưa được nói ra.

Chỉ có sự thật trần trụi là cả hai đều muốn có nhau.Muốn đến điên dại.Han Sara rên rỉ tên LyHan trong khi tay cô ghì chặt lấy vai người con gái ấy – như thể nếu buông ra, tất cả sẽ biến mất.Và khi họ nằm cạnh nhau, hơi thở chưa kịp bình ổn, Han Sara thì thầm – lần đầu tiên không kiêu kỳ, không châm chọc:— Em là của chị rồi đấy...

Đừng bao giờ gọi em là bạn nữa.LyHan kéo cô lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.— Em không phải bạn.

Em là người phụ nữ của tôi.—Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu xiên qua cửa kính nhỏ, Han Sara vẫn ngủ, tóc rối phủ một bên mặt, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở đều.LyHan ngồi lặng cạnh bên, nhìn người con gái ấy như thể không tin rằng... cuối cùng cô cũng thuộc về mình.
 
|Lyhansara| Kẻ Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Hư Hỏng
Chương cuối: Hoa nở trong đêm


Thành phố chìm trong cái rét dịu nhẹ của những ngày cuối năm.

Ánh đèn vàng phủ lên từng con phố, từng ô cửa sổ, từng bước chân người qua lại.

Quán rượu "Midnight Bloom" vẫn mở cửa như thường lệ, nhưng không còn cái không khí u uất như những tháng ngày trước kia.LyHan đứng sau quầy bar, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị nguyên liệu cho một ly cocktail.

Ánh đèn từ quầy hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, hốc mắt sâu và hàng mi dài che khuất một đôi mắt đang ngập tràn suy tư.Cô vẫn nhớ buổi tối đó, đêm mà cô không kiềm chế được bản thân.Han Sara nằm bên cạnh cô, khuôn mặt ửng đỏ vì men rượu, vì cảm xúc.

Cô gái ấy thì thầm gì đó trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô như thể sợ sẽ bị bỏ rơi.Sáng hôm sau, Sara không nói gì nhiều.

Cô chỉ mỉm cười, hôn nhẹ lên má LyHan và thì thầm:— Em sẽ đến tối nay.

Nhớ đợi em.Nhưng tối đó, cô không đến.Cũng không phải đêm sau.Rồi thêm một đêm nữa.LyHan không liên lạc, không hỏi, không chất vấn.

Nhưng mỗi đêm đều nhìn đồng hồ đến tận khuya.

Đôi mắt lạnh lùng ấy dường như đã học được cách nhớ nhung.Và rồi một buổi chiều hiếm hoi, khi mặt trời còn chưa lặn hẳn, cánh cửa "Midnight Bloom" bật mở.Han Sara bước vào, trong tay là một chiếc túi giấy nhỏ, mái tóc buộc gọn phía sau, áo khoác xám tro đơn giản.

Không phải bộ váy hở vai hay giày cao gót như mọi khi.

Cô bước về phía quầy bar, nở một nụ cười dịu dàng.— Em mang bánh đến cho chị.

Không ngọt lắm đâu, vì em nhớ chị bảo ghét đồ ngọt gắt.LyHan ngẩng đầu nhìn cô, nhưng không nói gì.

Cô cẩn thận đặt ly rượu đang làm dở xuống, tiến tới mở túi giấy.Một chiếc bánh cheesecake nhỏ, được cắt sẵn, có lớp mứt việt quất mỏng phía trên.

Không hoa, không thiệp, không nến.Chỉ là một cái bánh, và một người đang cố gắng.Sara ngồi xuống ghế, gác cằm lên tay, nhìn LyHan chăm chú.— Dạo này em suy nghĩ nhiều.

Có lẽ em nhận ra mình trẻ con thật.

Em đã giận chị chỉ vì một câu nói, chỉ vì chị gọi em là "bạn" trước mặt mọi người.Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy pha chút chua xót.— Em không có quyền giận nếu em cũng từng nói điều tương tự.

Nhưng em đã ghen.

Em biết mình đã yêu thật rồi, và điều đó làm em thấy sợ.LyHan không ngắt lời, chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh cô.

Trong ánh sáng chập chờn của đèn quán, giọng cô trầm và nhỏ:— Tôi cũng đã sợ, Sara à.

Sợ rằng một người như tôi không xứng đáng để được yêu thương.

Tôi nghĩ mình chỉ nên ở trong bóng tối, làm người pha rượu cho những câu chuyện dang dở của kẻ khác.Sara nhìn vào mắt LyHan, và cô nhận ra điều chưa từng thấy trước đó.

Không phải lạnh lùng.

Mà là đau đớn.

Một nỗi đau quen thuộc, âm thầm và lặng lẽ.— Chị có biết không?

Em chưa từng kiên nhẫn vì ai đến thế.

Em đã thử quên chị, đã thử hôn người khác, đã cố biến chị thành "ai đó trong số những người em từng gặp".

Nhưng em không làm được.— Tôi đã từng cố từ chối em, — LyHan nói — vì tôi không muốn kéo em vào thế giới của mình.

Nhưng em cứ đến, cứ bước vào, cứ ở lại, bất chấp tôi đẩy ra bao nhiêu lần.Sara cười nhẹ, nhích lại gần.— Vậy... lần này, chị có còn muốn đẩy em ra không?LyHan không trả lời.

Cô đưa tay nâng cằm Sara lên, cúi xuống thật khẽ, và đặt một nụ hôn chậm rãi lên môi cô gái ấy.

Không phải là một nụ hôn cuồng nhiệt như đêm men say, mà là thứ nhẹ nhàng như một lời hứa.— Ở lại đi.

Ở lại trong thế giới của tôi.⸻Kể từ ngày đó, Sara không còn là vị khách đến quán rượu mỗi đêm để uống quên đời nữa.

Cô trở thành một phần của "Midnight Bloom".

Cô giúp LyHan chọn nhạc, trang trí quán mỗi khi có dịp lễ, thậm chí đôi khi còn đứng sau quầy cùng cô học cách pha chế.Khách quen bắt đầu gọi đùa họ là "đôi bartender bí ẩn".

Một người đẹp lạnh như sương sớm, một người tinh nghịch như nắng chiều.— Chị thấy chưa?

Em đâu có hư hỏng lắm đâu. – Sara cười, chỉnh lại cà vạt cho LyHan trước giờ mở cửa.— Em chỉ hư với tôi thôi. – LyHan lườm nhẹ, rồi ghé tai thì thầm – Nhưng tôi thích thế.Đêm hôm đó, một vị khách già quen thuộc nâng ly rượu, nhìn họ và nói:— Tôi chưa bao giờ thấy bartender của chúng tôi cười nhiều đến vậy.LyHan không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Sara đang bận rộn chọn bài nhạc ở góc quán, rồi khẽ gật đầu.⸻Ngày đầu năm, họ quyết định đóng cửa quán sớm.

LyHan chở Sara đi qua từng con phố rực rỡ đèn lồng.

Cô gái nhỏ phía sau vòng tay ôm chặt lấy cô, gục đầu lên vai cô, thì thầm:— Cảm ơn chị vì đã chọn em.— Không. – LyHan đáp – Là em đã cứu tôi khỏi chính mình.Xe dừng lại trên một cây cầu vắng, gió lộng.

Phía xa, pháo hoa bắt đầu rực lên trong đêm.Sara đứng đối diện LyHan, đưa tay ra.— Mình bắt đầu lại, nhé?

Không còn là bạn.

Không còn là kẻ câm điếc với cảm xúc.

Mà là người yêu, thật sự.LyHan nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng.

Cái ôm siết chặt, như thể cuối cùng cô đã buông bỏ hết mọi gồng mình để yêu thương.— Ừ.

Mình là người yêu của nhau.

Bắt đầu từ hôm nay.

Và cả những năm tháng sau này nữa.Một nụ hôn lặng lẽ giữa ánh sáng pháo hoa.

Đầy đủ – và viên mãn.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mình tính viết thêm một fic nữa về cặp này drama hơn, mọi người ủng hộ mình cho mình xin 1 fl với nha.

Cảm ơn mọi người nhiều ạ😘
 
Back
Top Bottom