Lãng Mạn Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 80


Tối đó, khi tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ.

Lý Đông Lượng ôm lấy Hà Hoa Tử đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh xuống dưới nhà, gọi tất cả người làm ra để hỏi chuyện.

Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Lý Đông Lượng, những người làm có phần khép nép, lo sợ.- Không phải tôi đã căn dặn không được để Hoa Tử sử dụng internet hay xem tv rồi sao, tại sao cô ấy vẫn mọi chuyện bên ngoài?

Các người vô dụng như vậy, tôi giữ lại còn có ích gì đây?Một hàng người đứng đó nghe xong liền run hết cả người.

Bọn họ chưa bao giờ thấy Lý Đông Lượng hung dữ như vậy bao giờ.

Cả đám liền đồng loạt cúi người, đồng thanh nói:- Thiếu gia bớt giận!- Hôm nay ai là người bên cạnh Hoa Tử.Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn nhưng lại nhanh nhẹn bước ra.

Tuy vậy, bước chân cô có chút run rẩy.- Là tôi, thưa Thiếu gia.Lý Đông Lượng thấy cô ta còn nhỏ nhưng bị anh dọa cho sợ, liền thu dáng vẻ hung hăn của mình lại, nhưng giọng vẫn còn tức giận.- Nói xem cô bên cạnh Hoa Tử kiểu gì lại để cô ấy tiếp xúc với mạng xã hội.- Thưa Thiếu gia, cả ngày hôm nay Thiếu nãi nãi chưa từng chơi điện thoại hay xem tv gì cả.

Chỉ có mỗi một vị tiểu thư đến gặp Thiếu nãi nãi thôi.Giọng cô gái run run, bẩm lại.Lý Đông Lượng ngồi thẳng người, bắt hai tay trước gối, tra hỏi cô gái:- Tiểu thư nhà nào?- Cô ấy tự xưng là Trần tiểu thư, đến tìm Thiếu nãi nãi vào lúc trưa sau khi Thiếu gia đưa Thiếu nãi nãi trở về.Lý Đông Lượng sau khi hỏi xong, anh cho bọn họ quay trở về phòng.Đêm đó, trong lòng Lý Đông Lượng có một loại cảm giác khiến anh khó chịu.

Dù sau đó Lý Đông Lượng đã tắm nước lạnh rất lâu để đập tan cảm giác ấy nhưng nó khiến anh cứ trằn trọc mãi."

Hoa Tử nói, cô ấy đến bệnh viện hỏi bác sĩ, nhưng tại sao cô ấy lại biết và đến đó hỏi?

"" Trần tiểu thư?

Chẳng lẽ là Trần Dục Tú?

Nhưng tại sao cô ta lại biết chuyện này?

"Anh ngồi dậy, lấy điện thoại trên bàn, ấn một dãy số rồi gọi điện cho Văn Thi, giọng nghiêm nghị ra lệnh:- Trợ lý Văn, điều tra tất cả các bác sĩ của bệnh viện Nhân Đức xem có người nào liên quan đến Trần Dục Tú hay không?Lý Đông Lượng nói xong liền tắt điện thoại.

Anh quay đầu nhìn Hà Hoa Tử đang nằm ngủ trên giường, mày bất giác cũng được thả lỏng.Ngay sáng hôm sau, Văn Thi vào phòng làm việc của Lý Đông Lượng, trên tay cầm theo kết quả đã điều tra được theo như lời căn dặn của Lý Đông Lượng.- Lý tổng, đây là kết quả điều tra việc Ngài căn dặn.Lý Đông Lượng cầm lấy kết quả điều tra, anh càng đọc xuống cuối giấy, mày cũng cau lại đầy khó chịu.

Xung quanh cũng vì vậy mà tỏa ra một luồn khí lạnh đến đáng sợ.Hóa ra Trần Như - em họ Trần Dục Tú là bác sĩ thực tập dưới trướng của bác sĩ trưởng khoa.

Camera của bệnh viện hôm đó ghi được cảnh Trần Như đứng bên ngoài nghe lén cuộc nói chuyện của Lý Đông Lượng và trưởng khoa.

Lý Đông Lượng tức giận, ném kết quả xuống đất, tay bất giác siết chặt thành quyền.- Tuy là chị em họ nhưng chiêu trò cũng không kém gì Trần Dục Tú.- Chuyện này Ngài định giải quyết như thế nào?Lý Đông Lượng ngước mặt nhìn Văn Thi, ánh mắt đáng sợ khiến Văn Thi không dám nhìn thẳng mặt anh.- Cậu tiếp tục giúp tôi một chuyện nữa.Sau khi Lý Đông Lượng căn dặn, Văn Thi lập tức ra ngoài.Lần trước, Lý Đông Lượng giáo huấn chị em Trần Dục Tú nhưng bọn họ đều để ngoài tai.

Lần này, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy nữa.Bẵn đi một thời gian, Hà Hoa Tử cũng không còn buồn vì chuyện mất con đầu lòng nữa.

Cô nghĩ, có lẽ cô và đứa bé không có duyên với nhau, nhưng cô nguyện mỗi ngày đều cầu nguyện và tưởng nhớ đến đứa bé.

Hơn nữa, bây giờ Hà Hoa Tử cũng phải cố gắng nghỉ ngơi dể nhanh chóng mang thai trở lại.

Những ngày tháng qua, phía cảnh sát vẫn chưa tìm được thi thể của Dương Việt Bân, Dương gia cũng vô cùng khốn đốn với chuyện này.

Tuy trước mặt Lý Đông Lượng, Hà Hoa Tử không thể hiện ra nhưng cô rất quan tâm đến vụ việc lần này.Trần Dục Tú sau mấy tháng ra tay với Dương Việt Bân, cô ta vẫn sống trong an nhàn.

Chỉ là ngày nào chưa có được Lý Đông Lượng, ngày nào Hà Hoa Tử còn sống, cô ta cảm thấy không vui.

Trần Dục Tú một mình chơi cờ, cô ta cầm quân đen của mình, đá phăng quân cờ màu trắng xuống đất, ánh mắt trở nên thâm sâu, cùng lúc nói:- Lần này, chính là đòn cuối cùng tôi dành cho cô rồi, Hà Hoa Tử.Cuối tuần, Hà Hoa Tử một mình trở về Hà gia.

Trước đó cô đã hẹn về cùng với Lý Đông Lượng nhưng vì công ty có việc đột xuất nên anh không thể cùng cô quay về được.

Hà gia lúc này cũng chỉ có mình Hà phu nhân vì Hà lão gia cũng đã đến công ty.

Trong nhà chỉ còn hai người phụ nữ, chẳng biết làm gì liền cùng nhau tán gẫu suốt mấy tiếng liền.

Vì là mẹ con lâu ngày gặp lại nên có vô số chuyện cùng nhau bàn.Hà Hoa Tử nằm trên đùi mẹ mình, nghe bà nói.

Một lúc sau Hà Hoa Tử cũng chẳng chịu ngồi dậy, Hà phu nhân bị cô đè đến tê hết chân liền lên tiếng nhắc nhở:- Con gái ngồi dậy được rồi đó, con làm mẹ tê chân hết rồi.- Mẹ à, mẹ cũng phải biết là con cần nghỉ ngơi mà.Nghe Hà Hoa Tử giải thích, Hà phu nhân càng trừng mắt nhìn cô.- Nghe cứ như ở nhà con rể không cho con nghỉ ngơi vậy?- Không phải.

Chỉ là dạo này con thường mệt mỏi, chỉ muốn nằm cả ngày thôi.

Ăn gì cũng thấy nhạt miệng, lâu lâu lại thấy chướng bụng.

Chân đêm nào cũng bị chuột rút khiến anh ấy phải xoa bóp mỗi đêm mới ngủ được.Hà phu nhân nghe xong liền nhướng mày, nét mặt có chút mờ ám.

Bà vội đỡ đầu Hà Hoa Tử lên, ghé sát tai hỏi nhỏ:- Vậy còn " bà dì " thì sao?Hà Hoa Tử nhìn Hà phu nhân, ngơ ngác lắc đầu.- Ở đây đợi mẹ.Hà phu nhân vừa dứt lời liền chạy đến chỗ người làm căn dặn.

Người làm chạy ra ngoài được một lúc, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp hình chữ nhật, kính trọng đưa cho Hà phu nhân.

Bà đưa nó cho Hà Hoa Tử và bắt cô vào nhà vệ sinh thử.Một lúc sau, Hà Hoa Tử bước ra, trên tay còn cầm theo một chiếc que , đưa cho Hà phu nhân.

Bà vừa xem đã ngước lên nhìn Hà Hoa Tử cũng kinh ngạc không kém.

Trên que hiện lên hai vạch màu đỏ.

Cô... có thai rồi!
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 81


Ngay sau khi biết bản thân có thai, Hà Hoa Tử và Hà phu nhân đều rất vui mừng.

Cô nghĩ, Lý Đông Lượng biết được chuyện này chắc sẽ rất hạnh phúc.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh của Lý Đông Lượng lúc đó, Hà Hoa Tử không kiềm được mà cười rạng rỡ.Kể từ lúc sảy thai, Hà Hoa Tử đã rất cố gắng nghỉ ngơi để cơ thể nhanh chóng khỏe lại, cô cũng có thể nhanh chóng mang thai lần nữa.

Sau nhiều tháng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được ngày này.Hà Hoa Tử quay sang nhìn Hà phu nhân đang vui mừng vì sắp có cháu để bế, cô dặn bà:- Mẹ giúp con giữ bí mật chuyện này, con muốn làm anh ấy bất ngờ.- Được!Hà phu nhân lập tức đồng ý.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hà Hoa Tử mang thai, trong lòng bà mừng vui khó tả.Chiều hôm ấy, Hà Hoa Tử gọi xe đến đón.

Tài xế từ trên xe bước xuống, mở cửa cho cô.

Nhưng cũng từ lúc Hà Hoa Tử lên xe cho đến khi chiếc xe chạy đi mất, Hà phu nhân cảm thấy trong lòng bất an.

Tim bà đập như trống đánh liên hồi, cứ như sắp văng ra khỏi ngực.Hà Hoa Tử từ khi lên xe lại thấy tài xế này có chút đáng nghi.

Hắn ta suốt dọc đường cứ luôn quan sát cô qua kính.

Đi được một đoạn, Hà Hoa Tử lấy điện thoại ra, định gửi định vị cho Lý Đông Lượng thì đột nhiên chiếc xe dừng lại khiến cô ngã người ra trước.

Cửa xe hai bên bị hai người đàn ông cao to mở ra, bọn chúng bước vào, hung hãn giật lấy điện thoại của Hà Hoa Tử, vứt ra ngoài cửa sổ.

Một tên trên tay còn cầm con dao, dí sát vào cổ cô nên Hoa Tử không thể kháng cự, hắn đe dọa:- Ngoan ngoãn đi theo bọn này.Bọn chúng đưa Hà Hoa Tử đến bến cảng A.

Tại đây, Trần Dục Tú từ lâu đã có mặt.

Nhìn thấy dáng vẻ lo sợ hiện tại của Hoa Tử, Trần Dục Tú vui sướng trong lòng.

- Hà Hoa Tử, tôi đợi cô lâu rồi.- Trần Dục Tú, lần này cô lại muốn gì đây?Hà Hoa Tử không chút hốt hoảng, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, hỏi cô ả.- Cô nghĩ lần này đơn giản như những lần trước sao?

Hà Hoa Tử, lần này là trận chiến cuối cùng của tôi, và trong trận chiến này tôi muốn cô chết.Hà Hoa Tử bất chợt rùng mình, Trần Dục Tú lúc này thật đáng sợ biết bao.- Tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn ép chết tôi chứ?- Không thù không oán?

Cô giành lấy người đàn ông của tôi, đó gọi là không thù không oán.Trần Dục Tú ngữ khí bên ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng nghe Hà Hoa Tử nói thế liền kích động đáp trả.- Người đàn ông của cô?

Ai là người đàn ông của cô?Hà Hoa Tử trơ đôi mắt nhìn Trần Dục Tú.

Hoa Tử đời này chỉ có duy nhất người đàn ông, làm gì có người thứ hai mà giành với Trần Dục Tú.- Là người bấy lâu nay chung chăn gối với cô, Lý Đông Lượng.Hà Hoa Tử nghe xong càng thất kinh.

Cô không ngờ Trần Dục Tú lại điên đến mức độ này.

Giết người chỉ vì muốn giành chồng của người khác.- Tại sao người anh ấy chọn lại là cô?

Tại sao người ở bên cạnh anh ấy không phải là tôi?

Tại sao ngay cả Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân lại một lòng muốn bảo vệ cô?

Hà Hoa Tử cô có gì hơn tôi chứ?

Trần Dục Tú điên cuồng hỏi Hà Hoa Tử không ngừng.- Vậy nên cô một lòng muốn tôi chết rồi thay thế vị trí của tôi?Trần Dục Tú nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt điềm nhiên thay cho câu trả lời của cô ta.- Chỉ cần cô chết, vị trí Thiếu nãi nãi của Lý gia sẽ thuộc về tôi.- Cô sai rồi!Hà Hoa Tử đáp trả khiến Trần Dục Tú sững người, sự tự tin của cô ta chợt chững lại.

Cứ như cảm giác gần đến thiên đường nhưng rồi lại bị một bàn tay kéo xuống địa ngục một cách dứt khoát.- Cho dù tôi có chết, Lý Đông Lượng cũng sẽ không lấy cô.

Cô biết gì sao không?Hà Hoa Tử cười mỉa mai, ngẩng đầu nói tiếp:- Bởi vì Lý gia có quy tắc, nam nhân Lý gia cả đời cũng chỉ có một người vợ.

Trần Dục Tú à Trần Dục Tú, cô không biết gì về Lý gia, càng không biết gì về Lý Đông Lượng cả.Trần Dục Tú siết chặc tay thành quyền, tức giận gằng giọng, âm thanh tựa như từ địa ngục mà vang lên:- Cho dù là vậy, tôi cũng không để kẻ khác có được anh ấy.Trần Dục Tú chiễm chệ ngồi trên ghế, bóp chặt lấy mặt Hà Hoa Tử.

Cô ta vừa buông tay, hai bên má của Hoa Tử liền hiện vết đỏ cùng với những dấu tay.

Trước khi cô ả rời đi, còn tiết lộ cho Hà Hoa Tử biết một chuyện.- Chắc cô cũng thắc mắc về vụ tai nạn của Dương Việt Bân lắm.

Vậy trước khi đến gặp hắn, tôi muốn nói cho cô biết, vụ tai nạn đó là tôi làm đó.Trần Dục Tú nhấn mạnh từ câu từng chữ.

Nhìn thấy nét mặt từ hốt hoảng đến tức giận của Hà Hoa Tử, cô ta cười lớn.- Con đàn bà điên này...Trần Dục Tú rời đi, để mặc Hà Hoa Tử ở phía sau gào hét và mắng mình.

Kẻ thù lớn nhất cô ta cũng đã diệt.

Sau hôm nay, sẽ chẳng ai có thể cản đường Trần Dục Tú được nữa.

Sau đó, Trần Dục Tú quay về công ty như chưa từng xảy ra chuyện gì.Tối đó, Lý Đông Lượng nhận được điện thoại của Hà phu nhân gọi đến cho mình.

Trong giọng nói của bà dường như có chút hoảng loạn.- Đông Lượng, có phải Hoa Tử cảm thấy không khỏe không con?

Tại sao mẹ gọi nhưng con bé không nghe máy?

Nó đang nghỉ ngơi sao?- Hoa Tử?

Cô ấy chưa về nhà mà mẹ.- Sao chứ?

Nó đã rời Hà gia hơn một tiếng rồi.Hà phu nhân nghe vậy liền chết lặng.

Từ Hà gia về Lý gia chưa đến mười lăm phút, sao có thể...?Rất nhanh, Lý Đông Lượng đã có mặt tại Hà gia.

Hà lão gia dỗ dành Hà phu nhân đang vô cùng hoảng loạn.

- Mẹ, cho con hỏi trước khi Hoa Tử rời khỏi Hà gia có điều gì bất thường hay không?Hà phu nhân nhớ lại lúc đó, mọi chuyện đều bình thường.

Chỉ là từ khi tài xế đến, bà có chút bất.

- Vậy mẹ có nhớ diện mạo của tên tài xế không?- Lúc đó hắn đội nón che xuống mặt, mẹ không nhìn rõ.- Đúng rồi, trước cửa nhà có camera giám sát.Hà phu nhân đột ngột nhớ ra.Cả ba người đến nơi xem lại đoạn phim trước lúc Hà Hoa Tử lên xe.

Lý Đông Lượng cho người phóng to mặt của tên lái xe và in thành rất nhiều xấp hình.

Anh đưa chúng cho Văn Thi, giọng uy nghiêm ra lệnh:- Báo với phía cảnh sát về việc Hoa Tử bị bắt cóc, giao tấm hình này cho bọn họ và cho thêm người đi tìm , nội trong mười phút phải tìm cho bằng được kẻ này.Vậy mà đầy năm phút, vệ sĩ của Lý Đông Lượng đã bắt được tài xế, đúng ngay lúc hắn định gôm đồ bỏ trốn.- Nói, là ai sai khiến mày bắt cóc vợ tao?- Là... là Trần tiểu thư.Hắn run sợ bởi cặp mắt lạnh như sắt thép nhìn chằm chằm mình.- Cô ấy đang ở đâu?- Ở bến cảng ALý Đông Lượng cho người đến bến cảng A, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy dấu vết của Hà Hoa Tử.

Đúng như anh dự đoán, Trần Dục Tú không dễ gì bắt giữ cô ở đó.

Anh giao tên tài xế cho cảnh sát.

Trần thị lúc này bị cảnh sát vây quanh, Lý Đông Lượng và Trần Dục Tú mặt đối mặt, nói chuyện gay gắt:- Cô ấy đâu?- Lý tổng mới đó đã đoán ra được là tôi rồi sao?Trần Dục Tú cười châm chọc.

Nhưng Lý Đông Lượng không có thời gian nói nhảm với cô ta.

Anh như nổi điên lên, hét lớn khiến tất cả mọi người có mặt đều phải run sợ:- CÔ ẤY ĐÂU?Không khí dần trở nên yên lặng đến đáng sợ.

Trần Dục Tú cũng không đáp lại lời.- Anh có biết vì sao tôi muốn Hà Hoa Tử chết không?

Vì trong lòng anh có cô ta.

Nếu không phải anh yêu Hà Hoa Tử, cô ta cũng không đến nỗi phải chết.Trần Dục Tú tâm thần bất ổn.- Cô muốn gì, Trần Dục Tú?- Em muốn cô ta chết!

Chỉ cần cô ta chết, Lý Đông Lượng anh sẽ thuộc về em.Lý Đông Lượng siết chặt tay thành quyền, cố gắng nén cơn tức giận của mình xuống.- Cho dù cô ấy có chết, tôi cũng không cưới loại người như cô.- Vậy sao?Trần Dục Tú lúc này nghe được lời này của Lý Đông Lượng, tim cô ta chợt tan vợ, điên cuồng cười không ngừng.

Trước khi bị cảnh sát bắt đi, Trần Dục Tú thông thả khoanh tay trước ngực, đắc ý nói:- Hà Hoa Tử đúng là tốt số mới cưới được anh, nhưng mà không hưởng phúc được bao lâu.

Một người bình thường sao có thể chịu được cái lạnh -25 độ chứ?

Để em tính xem,ừm... có lẽ thời gian của cô ta không còn nhiều đâu.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 82


Lý Đông Lượng cùng cảnh sát và thuộc hạ chia nhau đi tìm tất cả các bến cảng.

Bởi vì chỉ có nơi đó mới chứa nhiều xe đông lạnh nhất.Các thuộc hạ cùng với cảnh sát nhìn thấy Lý Đông Lượng điên cuồng tìm kiếm, trong lòng họ vừa thấy thương nhưng cũng cảm phục trước tình cảm của anh dành cho Hà Hoa Tử.

Có không ít người cảm thấy nhiệm vụ lần này thật khó khăn.

Thành phố F có hơn năm chi nhánh cảng biển, mỗi cảng có ít nhất cũng gần năm, sáu xe đông lạnh.

Nhưng Lý Đông Lượng mặc kệ những chuyện đó.

Cho dù lật tung cả thành phố F này cũng phải tìm được Hoa Tử trở về.Thuộc hạ của Lý Đông Lượng chia nhau đến những bến cảng.

Họ vào tất cả các xe đông lạnh nhưng không thấy dấu vết của Hà Hoa Tử.Lý Đông Lượng mang theo một số người đến bến cảng thứ năm ở thành phố F.

Sau khi kiểm tra camera tại đây, anh phát hiện có dấu vết bọn bắt cóc đã từng đến.

Nhưng ở đây hiện tại có hơn mười chiếc xe đông lạnh, tìm được Hà Hoa Tử cũng đã mất khá nhiều thời gian.

Thời gian càng kéo dài, càng nguy hiểm đến mạng sống của Hoa Tử.

Rất nhanh sau đó, mọi người chia nhau đi tìm mọi khắp nơi.

- Lý tổng, Lý nãi nãi ở đây!Một vị cảnh sát sau khi tìm trong xe không thấy thì bước xuống.

Tình cờ anh ta phát hiện có người nằm dưới đất liền chạy đến xem.

Vừa chạy đến thì thấy đó là Hà Hoa Tử nằm dưới mặt đất trong tình trạng mất ý thức.

Anh ta liền hô thật to để Lý Đông Lượng cùng mọi người đến.Lý Đông Lượng chạy đến đỡ lấy Hà Hoa Tử.

Làn da trắng nõn của cô vẫn còn lạnh, đoán chừng đã bị nhốt trong xe khá lâu.

Anh không nghĩ nhiều, lập tức đưa cô đến bệnh viện.Tại bệnh viện, Hà Hoa Tử được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức.

Trên đường đi, tay chân cô cũng đã ấm lên được một chút, nhưng vẫn trong trạng thái mất ý thức.

Một lần nữa, Lý Đông Lượng rơi vào trạng thái sợ hãi.

Mỗi lần nghĩ đến việc Hà Hoa Tử phải vào phòng cấp cứu, trái tim Lý Đông Lượng chợt đau nhói.

Không biết qua bao lâu, bác sĩ cũng từ trong phòng cấp cứu bước ra.

Lý Đông Lượng cũng với ông bà Hà gia đứng dậy.

Anh chạy đến với vẻ mặt lo lắng, hỏi bác sĩ:- Vợ tôi thế nào?

- Lý tổng, Lý nãi nãi bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng, điều này không tốt cho thai nhi chút nào.- Thai nhi?

Cô ấy mang thai sao?Lý Đông Lượng mở to đôi mắt kinh ngạc, hỏi bác sĩ đang đứng trước mặt.- Đúng vậy.- Vậy vợ tôi và đứa bé như thế nào?- Nhiệt độ Lý nãi nãi giảm xuống rất thấp, có nguy cơ sảy thai.

Chúng tôi đã tiến hành sơ cứu, tuy hiện tại đã giữ được đứa bé, nhưng xem ra vẫn còn yếu.

Tôi nghĩ Lý nãi nãi cần ở viện để bác sĩ theo dõi.- Được!Lý Đông Lượng nghe xong, trong lòng vừa vui vừa hoảng, lập tức đồng ý cho Hoa Tử ở lại bệnh viện để các bác sĩ theo dõi.Mang thai!

Cuối cùng Hoa Tử cũng mang thai rồi!

Cuối cùng anh có con rồi!Sau đó, Lý Đông Lượng lấy điện thoại, không ngần ngại gọi điện báo tin mừng cho cậu bạn Trương Thần của mình.

Lần này lại đến lượt Lý Đông Lượng phá chuyện tốt của người khác.

Xem ra cả hai đã hòa nhau rồi!Đã hơn một ngày, Hà Hoa Tử vẫn chưa tỉnh lai, Lý Đông Lượng cũng không đến công ty.

Anh muốn người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại chính là anh.

Anh nắm lấy tay Hoa Tử, lúc này tay cô cũng không còn lạnh nữa.

Lý Đông Lượng nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tay cô, sau đó vuốt ve rất lâu.

Có lẽ một người khi yêu cũng mang trong lòng rất nhiều nỗi sợ.

Lý Đông Lượng lại sợ sẽ không được nhìn thấy Hà Hoa Tử nữa.Ngón tay Hoa Tử bất ngờ di chuyển, hai mắt cô cũng dần dần hé mở.

Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào làm Hoa Tử phải nheo mắt lại.

Và hình ảnh đầu tiên mà Hoa Tử thấy chính là gương mặt từ lo lắng chuyển sang vui mừng của Lý Đông Lượng.Vừa thấy Hà Hoa Tử tỉnh lại, Lý Đông Lượng mừng rỡ, lập tức gọi bác sĩ đến.Bác sĩ sau khi kiểm tra một lúc thì rời đi.Trong phòng giờ chỉ còn hai người.

Lý Đông Lượng ôm Hà Hoa Tử trong lòng, ôm chặt đến không muốn buông cô ra.

Anh nức nở nói:- Hoa Tử, lần này em dọa anh sợ chết khiếp!Hoa Tử cười lên một tiếng, yếu ớt nói với anh:- Vậy có phải em rất có bản lĩnh không?Cô nói tiếp, giọng nói cũng trầm hơn vừa rồi, có lẽ còn chút hoảng sợ, cũng có lẽ vì vui mừng khi được gặp lại Lý Đông Lượng.- Đông Lượng, em cứ nghĩ sẽ không được gặp anh nữa.

Nghĩ đến chuyện đó, em thật sự rất sợ.- Anh cũng vậy.Lý Đông Lượng nói rồi, anh ôm Hoa Tử chặt hơn trước.- Bây giờ em đang mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có biết không?Lý Đông Lượng cứ nghĩ Hà Hoa Tử biết bản thân có thai sẽ rất vui.

Nào ngờ thấy thái độ cô vẫn như thường, anh thấy kì lạ nên hỏi:- Sao vậy?

Em không vui khi biết mình mang thai à?- Em biết chuyện đó lâu rồi.- Em biết?

Từ lúc nào?- Lúc ở Hà gia, em đã kiểm tra que thử thai.

Em định sẽ tạo bất ngờ cho anh, nào ngờ ngay sau đó lại bị bắt cóc.Nói đến chuyện bị bắt cóc, Lý Đông Lượng mới kể cho Hà Hoa Tử nghe lúc mọi người phát hiện cô nằm dưới đất, cách xe đông lạnh không xa.

Anh hỏi:- Em có nhớ là ai đã cứu em không?- Em chỉ nhớ bọn chúng nhốt em trong xe đông lạnh.

Ở trong đó chưa đến nửa tiếng nhưng em đã rét run cả người.

Em cố đập cửa rồi không lâu sau liền ngất đi.

Sau đó em nghe thấy tiếng mở cửa, cứ tưởng bọn chúng vào kiểm tra xem em đã chết chưa nhưng không phải.

Cả cơ thể em bị nhất bổng lên và được một người cứu ra bên ngoài.

Lúc đó em chẳng còn chút sức lực nào để mở mắt hay hỏi chuyện gì cả.

Nhưng, em cảm giác được người này rất quen.Hà Hoa Tử vừa kể xong, trong đầu cô cũng hiện lên hình bóng của người đó.

Cô cũng hy vọng, người cứu cô thật sự là người cô đang nghĩ.

Ít ra từ giây phút này, cô đã tha thứ cho hắn.---------Dương Việt Bân lúc này đang ở trong một ngôi nhà nhỏ.

Từ sau khi cứu Hà Hoa Tử, anh cũng đã cố gắng nghe ngóng tin tức bên ngoài và biết cô bình an, Việt Bân cũng cảm thấy yên tâm.

Anh đang ngồi trên ghế sofa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Dương Việt Bân đi đến mở thì thấy trước cửa là một cô gái trẻ, gương mặt xinh xắn, tràn đầy sức sống, luôn nở nụ cười tươi tắn nhìn anh.

Mỗi lần thấy cô cười, Dương Việt Bân lại thấy trong lòng có chút an ủi nào đó.

Cô bước vào, đặt thức ăn trên bàn và dịu dàng nói với anh.- Tôi đã mua thức ăn cho tuần này, lát nữa phiền anh xuống bếp.- Không vấn đề.Cô gái ngồi xuống ghế nghỉ mệt, lại nghe giọng nói êm ái của Dương Việt Bân nói với mình:- Cảm ơn cô, An Nhi.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Chương 83: Đại kết cuộc


Dương Việt Bân nhớ đến lúc mình rơi xuống biển, may mắn thoát ra khỏi xe.

Chỉ là bản thân bị nước cuốn đi đâu cũng chẳng biết.

An Nhi là một bác sĩ, hôm đó là ngày nghỉ nên cô đã đi dạo.

Không ngờ thấy Dương Việt Bân từ đâu trôi đến liền chạy đến cứu.

Cô lập tức đưa anh đến bệnh viện.

Sau khi tỉnh lại, Dương Việt Bân nài nỉ An Nhi hãy đưa anh về nhà để chữa trị.

Vì Dương Việt Bân biết, nếu như để Trần Dục Tú biết mình còn sống, nhất định sẽ liên lụy đến An Nhi.

Vì chữa trị ở nhà nên phải mất rất nhiều thời gian Dương Việt Bân mới hồi phục được như trước.Khỏe được không lâu, anh biết Trần Dục Tú sẽ không bỏ qua cho Hà Hoa Tử nên từ lâu anh đã âm thầm đi theo bảo vệ Hoa Tử.Hôm Hà Hoa Tử bị bắt cóc, Dương Việt Bân đã cầu xin An Nhi giúp đỡ và cô đã đồng ý.

Lúc Dương Việt Bân ở bến cảng, lúc ấy tại đó có hơn bảy chiếc xe đông lạnh.

Mỗi chiếc đều bị khóa từ bên ngoài.

Dương Việt Bân và An Nhi chia nhau gõ vào từng xe, chỉ cần nghe thấy bên trong có tiếng gõ lại thì tức Hoa Tử ở trong đó.

An Nhi nghe được một chiếc xe có tiếng động liền báo ngay cho Dương Việt Bân.

Lúc ấy cửa bị khóa bởi dây xích bằng sắt, An Nhi thấy gần đó có một chiếc rìu liền chạy đến mang đưa cho Dương Việt Bân.

Ngay sau khi Dương Việt Bân đưa Hà Hoa Tử ra ngoài, anh nghe thấy có rất nhiều tiếng xe cùng với còi cảnh sát đang đi đến.

Dương Việt Bân biết là Lý Đông Lượng đến cứu Hà Hoa Tử, nhưng vì anh không tiện lộ diện nên đã đặt cô dưới đất rồi cùng An Nhi trốn cách đó không xa.

Đến khi thấy Lý Đông Lượng đưa Hà Hoa Tử đến bệnh viện, anh mới yên lòng cùng An Nhi rời đi.Hà Hoa Tử ở bệnh viện được vài tuần thì xuất viện.

Trước khi cô được về nhà, Lý Đông Lượng luôn miệng hỏi bác sĩ xem có thể để cô ở đây thêm vài ngày hay không.

Vì bây giờ anh không chỉ chăm sóc một mình cô, còn có đứa bé của hai người.

Bác sĩ cũng khẳng định rất chắc chắn rằng đứa bé đã ổn, cả hai có thể trở về nhà.

Hà Hoa Tử cũng chẳng muốn ở lại bệnh viện chút nào, vì cứ cách một tiếng lại bị các bác sĩ kiểm tra sức khỏe, mà tác giả của chuyện này không ai khác là Lý Đông Lượng.Trần Dục Tú hiện tại đã bị bắt giữ, Lý Đông Lượng cũng an tâm hơn.Tại nhà giam, Trần Dục Tú ngồi co ro một góc.

Từ bên ngoài phòng giam, một viên cảnh sát mở cửa và tiến vào, nói với cô ta:- Trần Dục Tú, có người đến thăm cô.Cô ta vừa nghe liền thấy nực cười nhưng cũng tò mò.

Trần gia từ lúc biết chuyện liền nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Trần Dục Tú, rốt cuộc là ai đến thăm?Trần Dục Tú vừa nhìn thấy Hà Hoa Tử, trong lòng quá đỗi kinh ngạc.

- Xin lỗi.Trần Dục Tú vừa ngồi xuống ghế, Hà Hoa Tử đã mở lời trước.Tại sao Hoa Tử lại xin lỗi?

Hơn nữa hai từ xin lỗi này lại thể hiện sự áy náy của Hà Hoa Tử.Lời này không phải để Trần Dục Tú nói mới đúng sao?- Vì sao lại xin lỗi?- Vì tôi chưa chết, làm cô thất vọng rồi.Hóa ra là mỉa mai Trần Dục Tú.

Cô ta cũng không đanh đá đáp trả, chỉ cười cho qua.- Tại sao muốn gặp tôi?Hà Hoa Tử lấy từ trong túi xách ra một tập báo kinh tế của sáng nay, đặt lên bàn.

Trang bìa của bài báo chính là " Trần thị tuyên bố phá sản sau nhiều năm thua lỗ ".

Trần Dục Tú tuy vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh, cứ như đã đoán được mọi việc.

Cô ta nói bâng quơ:- Không ngờ sớm hơn tôi tưởng.- Cô đoán được Trần thị sẽ phá sản?Trần Dục Tú cười lên một tiếng chế giễu, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu hãnh.- Trước khi tôi tiếp quản, Trần thị đã là một mớ hỗn độn.

Chuyện này không sớm thì muộn cũng xảy ra, chỉ không ngờ lại ngay lúc này.- Trên đời này có nhiều chuyện cô không nhờ lắm.

Chẳng hạn như chuyện em họ Trần Như của cô vì lén báo cho cô biết tôi từng sảy thai, hiện đã bị bệnh viện đuổi.

Hoặc chẳng hạn như, Dương Việt Bân vẫn còn sống.Một câu cuối, Hà Hoa Tử nhấn mạnh từ chữ, lời nói từ tốn nhưng lại vô cùng danh thép.

Ánh mắt đối với Trần Dục Tú cũng lạnh lẽo như dao.Hà Hoa Tử vừa nói xong liền thong dong rời đi.

Mà Trần Dục Tú líc này sau khi nghe những chuyện này, cô ta ngã đầu tựa vào ghế, mặt ngước lên trần nhà, đôi mắt mở to và nở nụ cười điên dại.

Thì ra, bày ra bao nhiêu mưu kế, hết lần này đến lần khác hãm hại người khác, cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại là người thân của mình.Lý Đông Lượng dừng xe bên ngoài đợi Hà Hoa Tử.

Vừa nhìn thấy cô, anh vội chạy đến nắm lấy tay, mở cửa xe và dìu cô vào trong.

Từ lúc biết Hà Hoa Tử mang thai, Lý Đông Lượng làm gì cũng cẩn trọng từng ly từng tí.

So với việc sợ Hoa Tử động thai, anh sợ cô bất cẩn bị thương hơn.Trên xe, Lý Đông Lượng tập trung lái, nhưng lâu lâu vẫn nhìn Hoa Tử ngồi bên cạnh.

Thấy cô có điều khó nói, anh cũng lên tiếng mở lời trước:- Em có gì muốn nói với anh sao?- Lượng, tội của Trần Dục Tú phải ở tù bao lâu?- Chỉ dựa vào tội bắt cóc và cố ý giết người, án phạt cũng không nhẹ.

Lý Đông Lượng nghe vậy liền chuyển giọng.- Anh có thấy cô ta đáng thương không?- Không.

Bắt cóc và muốn giết vợ anh thì đáng thương ở chỗ nào chứ?Lý Đông Lượng hờ hững đáp rồi chăm chú lái xe tiếp.

Đáng thương có rất nhiều dạng.

Nhưng biết rõ không có kết quả vẫn lao vào thì không gọi là đáng thương, mà là ngu ngốc.Chiếc xe cũng dần tăng tốc và rời thành phố F.

Lát sau, cả hai dừng trước biệt thự ở ngoại ô.

Hà Hoa Tử vừa đứng trước cửa đã nổi hết gai óc.

Chỉ cần đứng ở đây, những ký ức lúc trước lại đột ngột ùa về cùng một lượt.

Thấy Hà Hoa Tử e ngại, Lý Đông Lượng nắm lấy tay cô rồi cùng đi vào trong.

Hoa Tử khá ngạc nhiên khi cách trong nhà đã có sự thay đổi, đặc biệt là căn phòng ngủ của cả hai.

Nếu không phải cô không biết rõ cách trang trí nơi này, Hoa Tử còn nghĩ đây là căn nhà mới.

Từ cách bố trí mọi thứ cho đến màu sơn của căn phòng cũng hoàn toàn khác với lúc trước.- Bất ngờ không?Lý Đông Lượng đứng sau lưng cô, cố làm ra giọng thú vị.

- Anh biết những lần trước căn phòng này đều mang những ký ức không vui của chúng ta.

Mấy tháng vừa qua, anh đã cho người đến đây thiết kế lại, chỉ mong có thể cùng em bắt đầu lại lần nữa.Hà Hoa Tử đối mặt với Lý Đông Lượng.

Nghe được những lời này, cô vô cùng xúc động.

Hoa Tử ôm lấy Lý Đông Lượng, xúc động nói:- Lượng, cảm ơn anh.

Cảm ơn anh vì chuyện gì cũng nghĩ đến em; cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em.- Em có biết vì sao không?Lý Đông Lượng ôm chặt cô vào lòng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn rất ấp áp, hỏi cô.Hà Hoa Tử nhìn anh, lắc đầu.

Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi ra từ khóe mắt Hoa Tử, trả lời:- Hoa Tử, em là người quan trọng nhất của cuộc đời anh.Lý Đông Lượng vừa nói rồi, anh lấy tay nâng gương mặt xinh đẹp của Hà Hoa Tử phủ lên đôi môi cô nụ hôn đắm đuối.Có lẽ đúng như Lý Đông Lượng đã nói, cả hai sẽ có một bắt đầu mới.

Căn biệt thự này, từ hôm nay cũng sẽ chứa những ký ức ngọt ngào và hạnh phúc nhất của gia đình nhỏ của họ.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Ngoại Truyện 1: Hôn lễ lần 2


Từ lúc Hà Hoa Tử mang thai, các nhân viên của Lý Thành cũng đã nhìn Lý Đông Lượng bằng một cặp mắt khác.

Mỗi lần đến giờ nghỉ trưa, Lý Đông Lượng lại tay xách nách mang những thức ăn chứa nhiều chất dinh dưỡng, mang về nhà cho Hà Hoa Tử bồi bổ.

Mặt khác, cũng từ sau khi Hà Hoa Tử mang thai, nhân viên của Lý Thành mỗi ngày đều phải tăng ca cùng Lý Đông Lượng suốt đêm, đặc biệt là các nhân viên nam.Một tối nọ, Văn Thi mang theo tập tài liệu vào phòng cho Lý Đông Lượng.

Thấy anh chăm chú làm việc, Văn Thi liền nhẹ nhàng đặt đồ xuống bàn rồi rời đi.

Đến cửa, Văn Thi liếc nhìn đồng hồ trên tay.

Cũng đã gần mười hai giờ, liền quay lại nhắc Lý Đông Lượng.- Lý tổng, cũng chẳng còn sớm nữa, Ngài mau về nghỉ ngơi cùng Lý nãi nãi đi.- Không được!Lý Đông Lượng miệng trả lời mà không cần suy nghĩ.

Đôi mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn vào tập tài liệu dày cộm.

Văn Thi nghe vậy chợt đứng ngây người hồi lâu, sau đó mới dám hỏi anh:- Lý tổng, tại sao mấy tháng nay chúng tôi cứ phải tăng ca khổ sở thế này?

Nếu cứ như vậy mãi, bạn gái tôi sẽ chia tay tôi mất.Cuối cùng Lý Đông Lượng cũng bỏ tài liệu xuống.

Ánh mắt và giọng nói của anh đầy khó chịu, đáp lại Văn Thi: - Vì vợ tôi mang thai, bác sĩ dặn không được " đến gần " cô ấy.

Vậy nên thời gian này tôi không thể ở gần cô ấy, các cậu cũng đừng hòng ở bên cạnh bạn gái hay vợ của mình.Văn Thi nghe xong, mặt liền tối sầm lại chẳng đáp được Lý Đông Lượng.

---------Một tối nọ, cả hai cùng nằm trên giường.

Hà Hoa Tử nằm gọn trong lòng ngực Lý Đông Lượng.

Anh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu chiều, một tay choàng qua người cô, tay còn lại hai người đan vào nhau, anh nói với cô:- Hoa Tử, đợi em thuận lợi hạ sinh đứa bé, em muốn làm gì anh đều chiều theo ý em.- Thật không?Hà Hoa Tử ngước đầu nhìn anh, mở to đôi mắt đang long lanh đầy hứng thú với lời Lý Đông Lượng vừa nói.- Thật!Hà Hoa Tử nghe vậy, hai mắt càng trở nên sáng rực, bỗng chốc như những ánh sao trên trời đêm, rực rỡ vô cùng.- Vậy em muốn chơi dù lượn có được không?- Dù lượn?

Tại sao lại muốn chơi nó chứ?Lần này là Lý Đông Lượng quay sang nhìn Hà Hoa Tử, ánh mắt nhìn cô đầy kinh ngạc với lời đề nghị vừa rồi.- Anh có xem " Crash Landing On You " không?

Nữ chính chơi dù lượn, gặp trục trặc thời tiết nên đã bay từ Nam qua Bắc, vô tình hạ cánh và gặp được nam chính.

Lý Đông Lượng nghe vậy liền tối sầm mặt, vẫn chăm chú nhìn Hà Hoa Tử say mê kể tình tiết trong phim.

Còn Hoa Tử do quá mê mẩn bộ phim ấy, chỉ lo tập trung kể lại chẳng biết rằng Lý Đông Lượng đang nhìn mình với ánh mắt khó chịu.

Anh hạ giọng trầm hẳn, hỏi:- Vậy nên em cũng muốn chơi thử để xem bản thân có được như cô ấy, có đúng không?Hà Hoa Tử lúc này mới cảm nhận được mùi vị nguy hiểm đang vây quanh lấy mình.

Nhìn lên lại thấy mặt Lý Đông Lượng đã có mấy vệt đen.

Hoa Tử không có gan trả lời câu hỏi vừa rồi.

Nếu cô trả lời là không thì thật dối lòng, nhưng nếu nói có thì Lý Đông Lượng sẽ...Cả hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng Lý Đông Lượng quyết định không cho Hà Hoa Tử thử chơi trò dù lượn.

Thay vào đó, Lý Đông Lượng lại có một đề suất đặc biệt.- Hoa Tử, chúng ta tổ chức hôn lễ một lần nữa nha.Lý Đông Lượng vừa dứt lời đã nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của Hà Hoa Tử nhìn mình chằm chằm, sau đó Hoa Tử cũng gật đầu đồng ý.--------Hôn lễ trong mơ của hai người không lâu sau đó đã được tổ chức đầy long trọng.Lần này, Hà Hoa Tử không mặc những bộ váy cưới của phương Tây nữa.

Hôn lễ lần này Hoa Tử chọn một chiếc váy cưới truyền thống màu đỏ, in hoa văn hình Phượng Hoàng được thêu bằng chỉ vàng, còn bộ đồ cưới của Lý Đông Lượng là hình Rồng và cũng được thêu bằng chỉ vàng.

Chỉ tính đồ cưới của hai người cũng đã phải chuẩn bị hơn bốn tháng mới có thể hoàn thành.

Điều này cũng phải kể đến từ lúc Hà Hoa Tử ở Lý gia, mỗi ngày đều mặc xường xám truyền thống khiến cô muốn có một hôn lễ theo kiểu truyền thống.

Vì vậy, cách trang trí hôn lễ lần này cũng theo kiểu truyền thống.

Nhiều nơi trong nhà đều được dán chữ " Hỉ " màu đỏ và do chính Lý thái thái đích thân an bài.Lúc Hà Hoa Tử đã trang điểm xong, cô cảm thấy có chút khát nên đã định đi lấy nước để uống.

Hoa Tử vừa mở cửa phòng, hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài từ khi nào suýt nữa đã dọa cô.

Thấy cô mở cửa, vệ sĩ lặp tức chặn lại, nói với Hoa Tử:- Thiếu nãi nãi, cô không được rời khỏi phòng.- Tôi, tôi chỉ định đi lấy nước thôi.Hà Hoa Tử gặp phải tình cảnh này cũng có chút khó xử.

Cô cũng không ngờ lần này Lý Đông Lượng lại cảnh giác cao với cô như vậy.- Lý tổng có dặn, không có sự cho phép của Ngài ấy, Thiếu nãi nãi không được rời khỏi phòng.Vệ sĩ vừa dứt lời, đúng lúc ấy Lý Đông Lượng đến.

Trên tay anh còn mang theo nước cô Hà Hoa Tử.

Vệ sĩ vừa thấy Lý Đông Lượng liền nghiêm trang cúi đầu chào.

Còn anh lại bị Hoa Tử nắm tay kéo vào trong phòng.- Anh bày trò gì vậy?- Anh sợ em lại giống lần trước, bỏ trốn làm dở lỡ hôn lễ của chúng ta thôi.Hoa Tử liếc Lý Đông Lượng một cái, cô giật lấy nước trên tay anh và uống một hơi.Đợi Hà Hoa Tử uống nước xong, Lý Đông Lượng đưa tay cho cô nắm lấy, hạnh phúc nói:- Đi thôi, tới giờ làm lễ rồi.Tại Lý gia, Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vào Lý đường thắp hương cho tổ tiên, sau đó ra ngoài hành lễ rồi dâng trà cho Lý thái thái và ông bà Hà.

Hôn lễ hôm ấy diễn ra một cách thuận lợi.Tối đó khi trở về phòng tân hôn, cả hai đã cùng nhau uống rượu giao bôi và mỗi người cắt một đoạn tóc, thắt lại quyện vào nhau và được giữ lại trong một chiếc túi thêu màu đỏ với họa tiết đẹp mắt với mong muốn cả hai sau này sẽ chung thủy, gắn bó như keo sơn, mãi không xa rời.Mọi tập tục truyền thống sau khi làm xong, người cũng rời đi.

Trong phòng cũng chỉ còn hai người, Lý Đông Lượng vừa hay cũng đã lộ bản tính thật lúc này của mình.

Anh ôm chặt lấy Hà Hoa Tử, đè cô xuống giường rồi nhanh tay cởi áo.

Hoa Tử nằm phía dưới, ra sức vùng vẫy với anh:- Anh làm gì vậy?- Động phòng.

Em chưa nghe " Một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng " sao?Hà Hoa Tử còn chưa kịp phản ứng với lời của Lý Đông Lượng đã bị anh cởi sạch và đưa vật nam tính vào bên trong đầy nhẹ nhàng mà không cần tốn nhiều sức.

Đêm đó đối với Lý Đông Lượng đúng là đáng nghìn vàng.

Cũng đêm đó, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng rên mê người của Hà Hoa Tử và hơi thở dồn dập của Lý Đông Lượng.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Ngoại truyện 2: Một Hà Hoa Tử khác biệt


Ba năm sau...Từ sau khi Hà Hoa Tử thuận lợi hạ sinh con đầu lòng, cô cũng được ông Hà giao lại Hà thị để cô tiếp quản.

Từ ngày Hoa Tử tiếp quản, công ty như diều gặp gió.

Đó cũng là nhờ một phần công lao của Lý Đông Lượng đã tận tâm ngày đêm chỉ dạy.Nhưng cũng từ ngày Hà Hoa Tử tiếp quản công việc của Hà gia, mỗi ngày Hà Hoa Tử đều phải đi sớm về khuya, còn để Lý Đông Lượng phải ở nhà chờ cô về ngủ cùng.

Hôm đó, Hà Hoa Tử về nhà sớm.

Vốn định sẽ đợi Lý Đông Lượng vào ngủ cùng nhưng anh lại có việc cần xử lý trong phòng làm việc.Mấy tuần vừa rồi, tuy cùng sống chung trong một căn nhà nhưng hầu như vợ chồng hai người ít khi gặp nhau.

Sáng Lý Đông Lượng thức dậy thì Hà Hoa Tử đã đến công ty từ sớm.

Còn khi cô trở về thì Lý Đông Lượng đã ngủ từ lâu.

Cũng may là đứa trẻ được Lý thái thái đón về Lý gia chơi vài ngày nên cô cũng không lo chuyện hai vợ chồng đều đi làm rồi bỏ mặc con cái cô đơn trong căn nhà lớn.Lúc này, Lý Đông Lượng trong phòng xem báo cáo từ nhân viên.

Cứ cách vài phút lại có người làm gõ cửa phòng, chậm rãi bước vào rồi báo:- Thiếu gia, Thiếu nãi nãi hỏi Ngài có đói không?- Thiếu gia, Thiếu nãi nãi hỏi Ngài đã làm xong việc chưa?

Lý Đông Lượng thật sự không để tâm đến mấy lời của người làm.

Thường ngày Hà Hoa Tử để anh cô đơn trên giường, vậy hôm nay anh sẽ cho cô hiểu cảm giác ấy như thế nào.

Lý Đông Lượng đáp " không ", "chưa " đầy cục súc rồi kêu họ ra ngoài.Người làm mỗi khi bị Lý Đông Lượng đuổi đi liền đi đến phòng ngủ, báo cáo lại cho Hà Hoa Tử.

Hà Hoa Tử ngồi trên chiếc giường ngủ êm ái thường ngày, nghe xong chỉ lặng lẽ cười."

Giận rồi sao?

"Một lúc sau đó, người làm một lần nữa đứng trước cửa phòng làm việc của Lý Đông Lượng, gõ cửa.

Nhưng lần này tiếng gõ ngày càng nhanh và có chút khẩn khoản.

- Lại chuyện gì?Lý Đông Lượng với điệu bộ không quan tâm, lạnh lùng nói vọng ra.

Nhưng người làm đứng bên ngoài, lo lắng, báo:- Thiếu gia, Thiếu nãi nãi nói đêm nay thấy không khỏe, sợ lây bệnh cho Ngài nên đêm nay sẽ không ngủ cùng.Lý Đông Lượng vừa nghe vậy liền bỏ hết mọi công việc đang dang dở, chạy ngay vào phòng ngủ xem Hà Hoa Tử thế nào.

Thấy cô nằm co ro trên giường, xoay lưng về phía anh.

Lý Đông Lượng đi đến, ngồi cạnh chỗ cô đang nằm rồi xoay người Hà Hoa Tử lại.

Thấy cô nhìn mình với gương mặt giận dỗi, Lý Đông Lượng vội hỏi:- Em không khỏe chỗ nào?

Nói anh biết.- Em còn tưởng anh không quan tâm em nữa.Được Lý Đông Lượng quan tâm, Hà Hoa Tử làm ra vẻ mặt " trẻ con giận dỗi ", còn nhào vào lòng Lý Đông Lượng mà làm nũng với anh.

Cô vợ này sớm đã được Lý Đông Lượng chiều chuộng nên sinh hư rồi.

Anh biết rõ cô lừa mình nhưng không nỡ trách một lời.- Ai nói anh không quan tâm em?

Không quan tâm mà vừa nghe em không khỏe đã bỏ hết công việc chạy vào đây.

Còn nữa, không cho phép em ngủ riêng.

Hoa Tử, mấy tuần nay anh nhịn đủ rồi, đêm nay anh muốn em.Lý Đông Lượng đẩy Hoa Tử ra khỏi lòng mình, tức giận nói.

Câu cuối cùng dứt, anh đã nhanh tay cởi áo ra, để lộ cơ thể cường tráng trước mặt Hà Hoa Tử.

Nhưng Hà Hoa Tử lại phũ phàng ngăn anh lại, từ chối đêm nay.- Không được, sáng mai em phải thức sớm để xem báo cáo thống kê.

Anh không biết đâu, mấy con số đó thật sự làm em rất đau đầu.Lý Đông Lượng nghe xong liền xụ mặt nhìn cô.

Ngay lập tức Hà Hoa Tử buộc phải lên tiếng an ủi:- Được rồi, đợi em xử lý xong việc sẽ bù đắp xứng đáng cho anh mà.Lý Đông Lượng nghe vậy cũng không nói gì.

Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hà Hoa Tử.

Cô ngạc nhiên nhìn món quà rồi nhìn Lý Đông Lượng:- Gì vậy?- Hôm nay là lễ tình nhân, em không nhớ sao?Chết thật!

Hèn gì trên đường về, Hà Hoa Tử thấy khắp nơi trang trí khác mọi ngày.

Hóa ra là đón lễ tình nhân.Khi cầm chiếc hộp trong tay, Hà Hoa Tử cũng đón già đón non.

Chiếc hộp nhỏ như vậy, nếu không phải nhẫn thì cũng mà dây chuyền.

Nhưng khi vừa mở ra, Hoa Tử có chút thất vọng khi món quà không như cô nghĩ.

Bên trong hộp quà là một viên chocolate hình trái tim, Hoa Tử đã xém rơi nước mắt vì hụt hẫng.

Hà Hoa Tử không chần chừ, bỏ cả viên vào miệng, ăn ngon lành.

Ngay sau đó, Hà Hoa Tử bám chặt lấy cánh tay của Lý Đông Lượng, nài nỉ:- Lượng, mai anh xem giúp em báo cáo thống kê có được không?- Vậy phần thưởng của anh là gì?- Cho anh một lần đêm nay.Hà Hoa Tử nói rồi, cô đi đến tủ quần áo để lấy đồ thay ra thì nghe Lý Đông Lượng nói:- Còn phải mặc chiếc váy ngủ lần trước anh tặng.Hà Hoa Tử nghe vậy liền nhớ đến chiếc váy anh nói.

Vừa nhớ đến nó, cô lại đỏ mặt xấu hổ.

Từ lúc anh tặng, Hoa Tử giấu muốn giấu nó đi để khỏi phải nhìn thấy nó.

Vậy là đêm nay phải mặc nó cho Lý Đông Lượng chiêm ngưỡng.Trong lúc tắm, Hà Hoa Tử cảm thấy khó chịu vô cùng nên đã nhanh chóng mặc váy ngủ vào.

Cô vừa bước chân ra khỏi phòng tắm với gương mặt e thẹn, Lý Đông Lượng thấy cô mặc đồ mình tặng liền vui sướng.

Lúc này, anh chẳng thể nào cưỡng lại được vẻ đẹp của cô.

Chiếc váy ngủ màu đen anh tặng Hà Hoa Tử được làm bằng một chất liệu mà mặc cứ như không mặc, người đối diện vừa nhìn đã thấy hết bên trong.

Vậy nên đây là lý do Hà Hoa Tử vừa nhìn thấy nó lúc được tặng, cô xém đã mang đi đốt bỏ.

Hoa Tử thật không biết kẻ biến thái nào đã thiết kế nó, mà kẻ biến thái đó tối nay lại được hưởng thức cô mặc nó.Khi Lý Đông Lượng tắm xong quay ra, Hà Hoa Tử đã nằm trên giường.

Cơ thể cô càng lúc càng khó chịu.

Trong người cứ như bị lửa đốt, cả người đổ mồ hôi, mặt ửng đỏ đầy yêu kiều, chiếc váy lúc này cũng đã tuột xuống tận rốn.

Lý Đông Lượng quả không phí công bỏ thuốc vào kẹo, kết quả đúng như ý.

Khi anh nhìn thấy dáng vẻ khiêu gợi của Hà Hoa Tử, thân dưới của anh cũng đã sẵn sàng cho đêm nay.

Lý Đông Lượng từ từ tiến đến bên Hoa Tử, anh vừa tách hai chân cô ra thì thấy dịch mật của cô làm ướt một phần giường.

Lý Đông Lượng hạ thấp người xuống tai Hoa Tử, dáng vẻ trêu chọc, thủ thỉ.- Em đúng là hư hỏng.Lý Đông Lượng vừa nói xong liền cắn nhẹ lên vành tai của Hoa Tử, làm cô không kiềm được, khẽ rên một tiếng.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai Hoa Tử khiến cô không thể kiềm lòng được mà muốn anh ngay lập tức.

Cô cố gắng lật người, sau đó đè Lý Đông Lượng xuống giường.

Đêm nay, cô phải tạo phản!Hà Hoa Tử trượt dài xuống, dừng trước vật nam tính to lớn của Lý Đông Lượng.

Cô bắt đầu lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi kiêu ngạo nhất của đàn ông và làm cho anh sung sướng.- Có sướng không?Hà Hoa Tử ngước mặt, nhìn Lý Đông Lượng bằng cặp mắt quyến rũ.

- Hoa Tử, em...Lý Đông Lượng lúc này chẳng nói được gì trước sự sung sướng Hoa Tử mang lại.

Anh không ngờ Hà Hoa Tử cũng có mặt thế này.

Trong lúc Hoa Tử phục vụ Lý Đông Lượng, tay anh đã không ngừng vân vê lấy nụ hoa bé nhỏ trên ngực, làm cho nơi đó của cô càng thêm ẩm ướt và co giật liên hồi.Lý Đông Lượng nhanh chóng lật ngược tìn thế, đặt Hà Hoa Tử dưới thân.

Nhìn một lượt cảnh xuân trước mắt, yết hầu bất giác chuyện động lên xuống không ngừng, đôi mắt mang đầy dục vọng nhìn thẳng vào Hà Hoa Tử.

Anh đâm thẳng vật nam tính của mình vào hoa huyệt của cô một cách mạnh mẽ.

Nhờ tác dụng của thuốc nên đêm đó Lý Đông Lượng đã bỏ qua màn dạo đầu.

Nhưng cũng nhờ tác dụng của thuốc, anh mới thấy được sự điên cuồng của Hà Hoa Tử.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Ngoại truyện 3: Vung đắp tình cảm


Tại hành lang trên lầu, một đứa trẻ nhanh nhẹn hướng người đến căn phòng lớn, đôi chân nhỏ bé chạy đến đó.

Đứng trước cửa phòng lúc này là tiểu hoàng tử của Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử, tên là Lý Tri Hiên.Lý Tri Hiên năm nay đã ba tuổi.

Tuy còn nhỏ nhưng rất ít khi bám lấy Hoa Tử.

Về chuyện này phải nói đến việc cậu nhóc được một tay Lý thái thái nuôi lớn vì Lý Đông Lượng không muốn lớn lên thấy cậu bám lấy Hà Hoa Tử.Tri Hiên đứng trước cửa phòng ngủ của ba mẹ.

Bàn tay bé nhỏ định đưa lên gõ cửa thì từ xa truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Lý Đông Lượng:- Con định gọi mẹ dậy sao?- Dạ!Giọng nói ngây thơ trong trẻo như tiếng chuông của cậu bé đáp lời Lý Đông Lượng.

Lý Tri Hiên mở to đôi mắt tròn xoe đáng yêu của mình, nhìn Lý Đông Lượng, nói tiếp:- Con muốn gọi mẹ dậy để ăn sáng cùng với con.

Mẹ hứa hôm nay sau khi ăn sáng sẽ đưa con đi khu vui chơi.- Vậy thì không được rồi.- Tại sao vậy ba?Lý Tri Hiên ngơ ngác nhìn Lý Đông Lượng với cặp mắt ngây thơ của một đứa trẻ.

Lý Đông Lượng khuỵu gối ngồi ngang với cậu bé, anh đặt tay lên vai con, giở giọng người cha hiền từ, từ tốn giải thích:- Vì đêm qua mẹ con bị ta phạt, chắc hôm nay sẽ không thể dậy nổi để đưa con đi chơi rồi.- Bị phạt?

Là phạt đòn sao?- Không!

Hình phạt dành cho mẹ con là để ba " yêu thương "Tiểu hoàng tử vừa nghe đã thấy khó hiểu, gương mặt phúng phính liền ngơ ngác.

Cậu tự hỏi, từ bao giờ yêu thương cũng là một hình phạt?- Yêu thương cũng là hình phạt sao ba?Lý Đông Lượng không tiện giải thích nhiều với Tri Hiên.

Nếu để Hà Hoa Tử biết được, cô lại nói anh dạy hư trẻ nhỏ.

Bản thân Lý Đông Lượng cũng muốn để cậu bé có đầu óc trong sáng như những đứa trẻ bình thường nên chỉ sơ sài đáp:-

Sau này lớn lên con sẽ biết.Không để Tri Hiên có cơ hội hỏi tiếp.

Lý Đông Lượng cho người mang cậu bé xuống dưới nhà để ăn sáng.Bước vào phòng, Lý Đông Lượng đi đến kéo rèm cửa để ánh sáng chiếu vào.

Dù căn phòng đã tràn ngập ánh sáng vẫn chưa thể đánh thức được Hà Hoa Tử đang cuộn mình trên giường.Hà Hoa Tử nằm ngủ say trên giường.

Cơ thể đầy dấu vết của Lý Đông Lượng tối qua được che đậy bởi chiếc mền trắng.

Dù là lúc ngủ say nhưng vẫn không che được nét đẹp kiều diễm của Hà Hoa Tử.Lý Đông Lượng đi đến, lay lay người cô, gọi:- Vợ à, mau thức dậy rồi xuống ăn sáng cùng anh nào.- Em muốn ngủ một phút nữa.Hà Hoa Tử nghe tiếng của Lý Đông Lượng liền chui rút người vào trong chiếc mền lớn, giọng mê ngủ nói vọng ra.- Mười lần trước em cũng nói câu này.Lý Đông Lượng chán nản, đáp lại.- Anh đếm từ một đến năm, em mà không ngồi dậy, anh lập tức khiến em cả tuần không thể xuống giường.Hà Hoa Tử nghe xong liền hoảng hồn ngồi bật dậy.

Nhưng do bật dậy quá nhanh làm lưng cô phát ra một âm thanh lớn, tiếp đến là cơn đau nhức dữ dỗi tràn về.- A... lưng của em...

Lý Đông Lượng không chần chừ, đi đến bế Hà Hoa Tử vào phòng tắm.Vì mười lần trước đều kêu Hoa Tử thức dậy không thành công nên Lý Đông Lượng đã xả sẵn nước vào bồn tắm cho cô.

Anh vừa đặt cô vào trong bồn tắm đã vội hỏi:- Em hứa với Tri Hiên hôm nay đưa nó đi khu vui chơi sao?- Đúng vậy.

Mấy tuần gần đây em lo làm việc, ít có thời gian ở gần con.

Hôm nay muốn đưa nó đi chơi để tăng thêm tình cảm mẹ con.- Vậy em có định làm tăng thêm tình cảm vợ chồng luôn không?Hà Hoa Tử nghe vậy liền liếc xéo Lý Đông Lượng, giọng trách móc:- Em còn chưa nói đến chuyện đêm qua anh dám tẩm thuốc viên kẹo rồi đưa em ăn.- Nhờ vậy anh mới thấy một mặt khác của em.

Hoa Tử, đêm qua em điên cuồng vô cùng, em xem...Lý Đông Lượng vừa nói, tay anh kéo cổ áo xuống để lộ dấu vết của Hà Hoa Tử đêm qua cũng chẳng kém cạnh gì mình.Cô vừa nhìn đã ngượng đỏ mặt xấu hổ, liền trượt dài người xuống bồn, nói với anh:- Anh còn nói nữa, em đuổi anh ra ngoài đó.Lý Đông Lượng nghe vậy, biết Hoa Tử đang xấu hổ nên chỉ cười rồi không nói gì thêm.Hoa Tử được Lý Đông Lượng cẩn thận kì cọ, nhưng cô có chút không vui, nên có lời đề nghị với anh:- Lượng, cũng lâu rồi em không ngủ cùng con.

Hay là đêm nay em sẽ qua phòng ngủ với con, anh thấy sao?- Không được!Lý Đông Lượng vừa nghe đã sầm mặt, lập tức lên tiếng không đồng ý.- Tại sao?- Em ngủ cùng Tri Hiên, vậy ai ngủ cùng anh?Hà Hoa Tử vừa nghe đã lên tiếng trách cứ Lý Đông Lượng không ngừng.- Lý Đông Lượng anh cũng thật là...

Con vừa tròn hai tuổi, anh đã cho nó ở phòng riêng.

Bây giờ lại không cho mẹ con em ở gần nhau.- Anh cũng chỉ vì nghĩ cho em thôi.

Anh sợ tối nào con nó cũng khóc quấy, em lại thức đêm để dỗ.

Hơn nữa, cho thằng bé ở phòng riêng để tập tính tự lập thì có gì không tốt?Lý Đông Lượng lên tiếng giải bày.- Chứ không phải anh nghĩ cho " cuộc sống về đêm " của anh?Hà Hoa Tử lần này lại có thể làm cho Lý Đông Lượng câm lặng.

Chỉ có thể trách cô một lời đã đâm trúng tim đen của anh.Nửa tiếng sau, cả hai người đều đã có mặt trên bàn ăn.

Tri Hiên đang ngồi trên bàn ăn, vừa thấy ba mẹ xuống liền đứng dậy, lễ phép chào hỏi:- Chào buổi sáng, ba mẹ!- Chào con!Hà Hoa Tử nhìn cậu bé, nở nụ cười hạnh phúc.Thấm thoát cũng đã ba năm.

Hà Hoa Tử chỉ có thể trách bản thân chỉ lo công việc nên không thể thường xuyên ở bên cạnh Tri Hiên.

Nhưng có vẻ như cậu nhóc ở bên cạnh Lý thái thái cũng không tệ.

Người cũng đã tròn trịa hơn.Khi Hà Hoa Tử vừa ăn miếng đầu tiên thì nghe Lý Tri Hiên hỏi:- Mẹ ơi, đêm qua ba phạt mẹ bằng cách " yêu thương ", mẹ có đau không?Hà Hoa Tử nghe xong liền ho khan vài tiếng, đầu tiên là trợn tròn mắt, tiếp đến là liếc sang ai kia đang giả vờ chăm chú ăn sáng.- Không đau, không đau...Lý Đông Lượng lập tức tiếp lời.- Hình phạt này không những không đau, mẹ con còn đặc biệt rất thích.Hà Hoa Tử đỏ mặt, lén đá chân Lý Đông Lượng dưới bàn ăn.Không lâu sau đó, Hà Hoa Tử mang thai một lần nữa.

Lần mang thai thứ hai này, Lý Đông Lượng hy vọng cô sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa.

Còn nhớ lúc mang thai Tri Hiên, Lý Đông Lượng chỉ hận không thể cho cả thế giới biết mình có con trai.

Nhưng chỉ một tuần sau, anh đã trở mặt, xem con trai chẳng khác nào kẻ thù.

Vì sao ư?

Vì ngày nào anh cũng thấy cậu bé được Hoa Tử cho uống sữa mẹ, bàn tay non nớt kia lâu lâu còn động chạm vào hạt đậu nhỏ trên ngực của cô.

Những lúc ấy, Lý Đông Lượng liên tục càm ràm với Tri Hiên rằng:- Tri Hiên, con nên biết rằng chỉ có ta mới có tư cách chạm vào ngực mẹ con.Nhưng trái ngược với lời nói nghiêm khắc của Lý Đông Lượng, Lý Tri Hiên lúc mới sinh lại nhìn anh, không hiểu chuyện gì.Còn Hà Hoa Tử nhớ lại lúc cô mang thai thì người chịu khổ là Lý Đông Lượng.

Trong lúc mang thai, cô rất dễ nổi giận nên Lý Đông Lượng lúc nào cũng cố gắng dỗ ngọt và đút cô ăn.

Mỗi tối còn kể chuyện cười, chuyện cổ tích Andersen chỉ để dỗ Hà Hoa Tử ngủ.Thấm thoát cũng đến ngày sinh đứa trẻ thứ hai.Ngày Hà Hoa Tử sinh đứa bé thứ hai, Lý Đông Lượng đã dành nhiều giờ chỉ để ngắm đứa trẻ.

Lần này đúng như mong ước của anh, chào đời là một tiểu công chúa.Hà Hoa Tử nằm trên giường, tiểu công chúa được Lý Đông Lượng cẩn trọng bế đến.

Anh đặt đứa trẻ vào lòng Hoa Tử.

Cô nhìn đứa bé đang ngủ, dịu dàng hỏi anh:- Lượng, anh định đặt tên cho con gái chúng ta là gì?- Anh sẽ đặt tên con gái chúng ta là Thần Phù.

Tên của em và con gái rất hợp nhau.- Thần Phù...

Thần Phù... tên rất hay, nghe rất êm tai.- Hoa Tử, anh đã từng nói, nếu em sinh con trai thì anh và con sẽ bảo vệ em.

Nếu em sinh con gái thì anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em.

Bây giờ chúng ta có trai lẫn gái, sau này anh và Tri Hiên sẽ bảo vệ em và con gái chúng ta.Hà Hoa Tử ôm Thần Phù trong vòng tay, lại bị Lý Đông Lượng làm cho cảm động chẳng nói được gì.

Lý Đông Lượng cúi người, nhẹ nhàng bao phủ lấy đôi môi Hoa Tử, nói với cô:- Hoa Tử, anh yêu em.* Chú thích:

Mình xin giải thích vì sao Lý Đông Lượng nói Thần Phù hợp với Hà Hoa Tử.

Có lẽ một số bạn đã hoặc chưa biết: Hà Hoa Tử nghĩa là hoa sen tím.

Còn Thần Phù là hoa sen lúc bình minh.

Vậy nên đó là lí do Lý Đông Lượng nói tên của Hà Hoa Tử và Lý Thần Phù rất hợp nhau. ( hai mẹ con đều liên quan đến hoa sen 😉 )
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Ngoại truyện 4: Dương Việt Bân - An Nhi


Từ sau khi được An Nhi cứu, Dương Việt Bân đã ở lại nhà cô để tiện cho việc theo dõi sức khỏe của anh.

Thấm thoát cũng đã một năm, sức khỏe Dương Việt Bân lúc này cũng đã hồi phục sau vụ tai nạn.

Dương thị từ sau khi được Hà Hoa Tử xin Lý Đông Lượng giúp đỡ, cổ phiếu cũng trở lại bình thường.

Nhưng lúc này, Dương Việt Bân không có ý định rời đi.

Những ngày tháng ở cùng với An Nhi, Dương Việt Bân đã yêu cô từ lúc nào không hay.

Tuy vẻ ngoài của An Nhi rất mạnh mẽ và lạc quan, nhưng cứ đến tối, Dương Việt Bân lại thấy cô lén khóc nức nở.

Mỗi lần thấy cảnh ấy, trái tim Dương Việt Bân như bị bóp nghẹn đến không thể thở.

Anh muốn bước đến ôm An Nhi vào lòng, dỗ dành cô, nhưng lại không biết lấy tư cách gì?

Rồi một hôm, Dương Việt Bân cùng An Nhi rời khỏi nhà của cô.

Vì muốn An Nhi ra ngoài cùng mình, Dương Việt Bân đã nài nỉ cô cả ngày hôm qua.

Anh đưa cô đi xem phim, đi chơi game rồi đến trung tâm thương mại.

Đi đến bất cứ tiệm quần áo nào, Dương Việt Bân một hai phải lôi An Nhi vào và khi trở ra, hai tay cô đều không cầm xuể đồ.- Dương Việt Bân, anh mua nhiều đồ như vậy để làm gì chứ?

Tôi mặc không hết thì phí lắm.An Nhi cầm không xuể đồ, vừa đi vừa mệt, thở không ra hơi nhưng cố hỏi Dương Việt Bân.

Anh đang đi thì dừng lại đột ngột khiến An Nhi không kịp dừng theo mà va mạnh vào lưng anh.

Dương Việt Bân quay người, lúc này mới thấy bản thân đúng là mua hơi quá tay.

Anh giành lấy tất cả túi đồ trên tay An Nhi, tự mình cầm hết tất cả.- Tôi mua cho cô nhiều như vậy rồi sẽ có lúc cần dùng thôi.Đi được một lúc, Dương Việt Bân đưa An Nhi ngồi nghỉ mệt.

Anh đi đến quầy mua nước cho cô.

Trong lúc An Nhi ngồi đợi Dương Việt Bân.

Từ xa, một người đàn ông nhìn thấy An Nhi liền đi đến.

Vừa nhìn thấy đúng là cô, hắn niềm nở cười rồi nói:- An Nhi, đúng thật là em rồi.An Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc một thời liền quay đầu lại nhìn.

Là tên bạn trai cũ đáng chết của cô.

Là kẻ đã cùng bạn thân cô cho cô đội mũ xanh...

Đáng chết!- Em đi một mình sao?An Nhi đến liếc nhìn hắn cũng cảm lười, cô đành không quan tâm, để cho hắn như người vô hình muốn nói gì thì nói.

Từ đâu, một cô gái với thân hình bốc lửa, ăn mặc gợi cảm bước đến, khoác lấy tay hắn, mở miệng châm chọc An Nhi:- Người như cô ta, cả đời chỉ có thể sống một mình cô quạnh đến già thôi.Bạn thân cũ xuất hiện với bạn trai cũ, còn thân mật trước mặt khiến An Nhi ngứa mắt.

Cô vừa định cầm lấy túi đồ rồi đứng dậy, bạn thân cũ lại nhanh mắt phát hiện đó là những thương hiệu đắt đỏ, có tiếng trong trung tâm liền sinh lòng ghen ghét An Nhi nhiều hơn.

- An Nhi, không phải để quên được anh ấy, cô đã đi làm tình nhân của đại gia chứ?

Nếu không thì với tiền lương ít ỏi của cô sao có thể mua đống quần áo này chứ?- Kẻ thứ ba như cô thì có tư cách gì nói cô ấy như vậy.Dương Việt Bân từ đâu bước đến như một vị thần.

Có điều, giọng nói gay gắt nhắm thẳng vào cô ả.

Trên tay anh cầm theo chai nước, đưa cho An Nhi với dáng vẻ đầy dịu dàng, chẳng quan tâm đến đôi cẩu nam nữ trước mặt.Cô bạn thân của An Nhi thấy dáng vẻ lịch lãm của Dương Việt Bân liền say mê, chỉ hận không thể ngay lập tức đá tên nam nhân đang đứng bên cạnh.

Nhưng cô ả càng nhìn Dương Việt Bân lại cảm thấy quen mắt, dường như trước đây đã từng gặp.

Cô ta chưa kịp nhớ ra, bạn trai cô ta đã nhận ra trước.- Anh là Dương Việt Bân, tổng tài của Dương thị, người đã mất tích cách đây một năm.- Thì sao?Dương Việt Bân qua loa trả lời, không quan tâm đến hai người bọn họ chỉ vì bận chỉnh lại tóc cho An Nhi.- Dương tổng, thật may mắn khi có thể gặp được anh.

Nhưng anh với An Nhi là?- Là gì thì liên quan gì đến anh?Dương Việt Bân giọng đầy đanh thép, hỏi ngược lại anh ta.- Còn anh, anh là gì của An Nhi?- Tôi... tôi là bạn trai cũ của An Nhi.Dương Việt Bân nghe thấy liền quay sang nhìn hắn.

Cũng chỉ là một kẻ tầm thường.

Anh đưa tay ra để bắt tay với hắn, hắn thấy vậy liền lấy làm vinh hạnh.

Dương Việt Bân bắt lấy tay hắn, siết chặt một hồi khiến mặt hắn nhăn lại đau đớn.

Anh tiến đến tai hắn, nói nhỏ:- Bạn trai cũ à?

Cách xa cô ấy ra nhé!Dương Việt Bân vừa dứt lời, bạn trai cũ của An Nhi đã phải run mình trước lời hăm dọa của anh.Dương Việt Bân bắt tay xong, lại lấy nước khử trùng rửa tay trước mặt bọn họ khiến cả hai điếng người, xấu hổ chẳng làm được gì.Cô bạn thân cũ thấy An Nhi được Dương Việt Bân cưng chiều mua cho nhiều quần áo, cử chỉ lại dịu dàng vô cùng liền ghen ghét, nói:- Xem ra An Nhi không cần làm bác sĩ nữa, chỉ cần làm tình nhân, lên giường với đại gia là có thể mua được nhiều đồ đẹp như vậy.- Tôi nghĩ cô cần đến bệnh viện thẩm mĩ để sửa lại cái nết của mình.

Gì mà làm tình nhân, lên giường với đại gia?

Nói toàn những lời khó nghe.Trong lúc An Nhi chọn cách im lặng, Dương Việt Bân lại không nhịn được mà mắng cô ta một trận.- Anh...Cô ả tức giận, không nói được lời nào.

Dương Việt Bân nắm lấy tay An Nhi, rời đi.

Nhưng trước khi đi Dương Việt Bân cũng không quên nhắc nhở bọn họ:- An Nhi không là tình nhân của ai cả, cô ấy là nữ chủ nhân của Dương giaKhông những vậy, Dương Việt Bân còn nhìn bọn họ với ánh mắt kinh tởm, giọng đầy mỉa mai khiến người khác tức giận nhưng chẳng thể làm gì được.- Tra nam tiện nữ, một cặp trời sinh.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Ngoại truyện 5: Dương Việt Bân - An Nhi (2)


Dương Việt Bân trên xe chở An Nhi quay về.

Từ lúc trên đường trở về đến lúc vào nhà, An Nhi chọn cách im lặng, một lời cũng không nói.

Nhưng chính sự im lặng của cô đã làm cho Dương Việt Bân tức giận.

Vừa vào đến nhà, anh đóng sầm cửa lại làm một tiếng " Rầm " thật lớn.- An Nhi, cô nói gì đi chứ?

Bị bọn chúng ức hiếp lại chỉ biết im lặng chịu đựng.- Tôi không muốn phí lời với cẩu nam nữ đó.

Trong khi Dương Việt Bân tức đến hét lên, An Nhi chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Cô còn quay ngược lại hỏi anh:- Còn anh nữa, tôi không tức giận, anh tức giận làm gì chứ?- Tôi chỉ là không muốn thấy cô chịu uất ức.Dương Việt Bân xấu hổ đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác mới có thể đáp lại.- Cảm ơn anh.Dương Việt Bân quay sang nhìn, lại thấy An Nhi đang tươi cười nhìn mình.

Nụ cười của cô làm xoa dịu sự tức giận của anh.

Cũng chính vì thấy nụ cười này của An Nhi, Dương Việt Bân nhất thời không kiềm lòng được.

Anh tiến nhanh đến như một cơn gió, đè An Nhi xuống ghế sofa.- Em không cần cảm ơn, vì tôi không muốn nghe kẻ khác gọi nữ nhân của mình là tình nhân này kia.- Dương Việt Bân, tôi...Trong lúc An Nhi đang trở nên bối rối, Dương Việt Bân lúc này lại quyết định nói hết tình cảm của anh dành cho cô.- An Nhi, anh yêu em.

Anh không biết mình đã yêu em từ lúc nào, nhưng anh biết rõ tình cảm anh dành cho em là ngày càng sâu đậm.An Nhi nghe Dương Việt Bân bộc lộ tình cảm dành cho mình, cô bất giác xấu hổ.Anh vừa nói anh yêu cô?An Nhi cứ ngỡ là mình nghe nhầm.

Từ ngày đầu tiên cô cứu Dương Việt Bân, cô đã bị vẻ ngoài của anh cướp lấy trái tim.

Rồi những ngày sau đó, trong đầu An Nhi chỉ toàn nghĩ đến Dương Việt Bân.

Cô đương nhiên vui khi nghe anh nói yêu cô, nhưng cô sợ đây chỉ là tình cảm nhất thời của anh.

Cô sợ vì sự nhất thời khiến bản thân thất thân, rồi cuối cùng nhận lại sự ruồng bỏ của Dương Việt Bân.

An Nhi thực sự rất sợ.

Những suy nghĩ ấy cứ vây lấy An Nhi khiến cô không chú tâm đến Dương Việt Bân đang nói gì.- An Nhi, em nghe anh nói chứ?- Anh, anh nói gì cơ?An Nhi sau khi chợt lấy lại tinh thần, ấp úng hỏi anh.- Anh nói, anh yêu em.

Em có yêu anh không?- Em... em cũng yêu anh.An Nhi ngại ngùng, đáp lại.- Vậy trả lời anh, nếu em yêu anh vậy tại sao còn nhớ đến tên khốn đó.- Hả?An Nhi tròn mắt nhìn Dương Việt Bân.

Lần này cô thực sự không biết anh đang nói đến ai.- Nếu em không nhớ hắn, vậy tại sao mỗi tối cứ lén khóc chứ?- Lúc đó em chỉ xem phim trên điện thoại, sợ làm ồn đến anh nên đeo tai nghe.

Em có nhớ ai đâu chứ?Trong thoáng chốc, không khí trở nên đầy ngượng ngùng, bao trùm lấy cả căn nhà.- Vậy em, không còn yêu hắn nữa?- Sao em có thể yêu tên súc sinh như hắn chứ.Dương Việt Bân nghe vậy, trong lòng như nở hoa.

Anh cúi người, phủ lên đôi môi An Nhi đầy nhẹ nhàng, cả hai trao nhau nụ hôn đầy ngọt ngào.

Lưỡi Dương Việt Bân từ từ cạy mở môi An Nhi, sau đó liền đưa chiếc lưỡi vào trong khuôn miệng của cô, quấn lấy lưỡi cô, mút lấy những hương vị ngọt ngào nhất từ An Nhi.Phải đến khi An Nhi thấy ngạt, Dương Việt Bân mới buông tha cho cô.

Anh gõ nhẹ lên trán An Nhi, trách yêu.- Đồ ngốc, em không biết trước khi hôn phải lấy hơi sao?- Em trước giờ có hôn ai đâu mà biết những chuyện này.Hóa ra đây là nụ hôn đầu của An Nhi.

Dương Việt Bân cảm thấy bản thân chẳng khác nào cầm thú.

Vừa lấy nụ hôn đầu của An Nhi, còn muốn lấy luôn lần đầu của cô.- An Nhi, anh muốn em...

Cho anh, có được không?An Nhi nghe vậy, mặt liền đỏ lên.

Cô cố né tránh, không trả lời.

Dương Việt Bân lúc này dường như đã rõ, anh nói rồi ngồi dậy.- Anh hiểu rồi, anh cũng không muốn ép em.Khi Dương Việt Bân đứng dậy, An Nhi cũng ngồi theo.

Cô ngại ngùng nắm lấy đuôi áo anh, nhỏ giọng:- Em... có thể...Dương Việt Bân nghe dứt, chẳng còn kiên nhẫn đã đè cô xuống sofa tiếp tục.

Nhưng An Nhi xấu hổ, nói với anh:- Vào phòng, có được không?Anh bế An Nhi vào phòng, nhẹ nhàng đặt thân thể cô lên giường.

Dương Việt Bân cởi áo của anh, vứt dưới sàn.

Anh tiến đến giường, nâng niu An Nhi trong vòng tay.

Nụ hôn của anh trượt dài từ môi xuống cổ, rồi lại dừng trước rốn của An Nhi.- An Nhi, sau đêm nay, em sinh bảo bối cho anh có được không?An Nhi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.Ngón tay Dương Việt Bân khéo léo đi vào bên trong An Nhi, khiến cô không kiềm được mà rên nhẹ lên một tiếng.

Anh lại hôn nhẹ lên vành tai của cô, khẽ cắn nhẹ làm An Nhi càng thêm kích thích.

Bên dưới An Nhi vì không chịu được sự mạnh liệt từ ngón tay Dương Việt Bân, đã chảy rất nhiều dịch mật.Dương Việt Bân lúc này cởi bỏ chiếc quần đã làm đau vật nam tính của anh từ nãy đến giờ.

Vật nam tính to lớn của anh khiến An Nhi suýt nữa phải bỏ trốn vì sợ hãi.- Anh vào đây.- Việt Bân, em, em sợ đau...Dương Việt Bân vừa định cho cự long vào hoa huyệt, lại vì câu nói của An Nhi mà sững lại.- Em là bác sĩ, sau lại sợ đau chứ?Anh lấy tay xoa đầu An Nhi, giọng trêu chọc.- Nhưng em có chút sợ...Ngay lúc này, Dương Việt Bân ôm lấy An Nhi trong lòng, cùng lúc vừa cho cự long vào bên trong nơi tư mật của cô, vừa trấn an.- Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi.- Ưm..Dương Việt Bân vừa dứt, An Nhi đã rên lên một tiếng đau đớn.

Mày cô nhăn lại vì đau, nhưng đau đớn này lại làm cô thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.- An Nhi, anh chuyển động đây.Dương Việt Bân nói rồi, anh nhẹ nhàng đưa cự long vào sâu bên trong.

Chưa bao giờ anh lại thấy thương hoa tiếc ngọc đế thế này,- Việt Bân, em sẽ chịu được mà, anh không cần kiềm chế.Anh nghe vậy, càng lúc ra vào càng nhanh, nhưng vẫn chú ý sợ sẽ làm An Nhi đau.

Anh siết chặt lấy eo cô, ngày càng đâm sâu vào bên trong.

Còn An Nhi ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của Dương Việt Bân, cùng anh ân ái.Chiều hôm đó, khi An Nhi thức dậy thì trời đã không còn sớm.

Cô cũng phát hiện Dương Việt Bân đã thức trước cô, còn đang nhìn cô với ánh mắt đắm đuối.

An Nhi nhìn anh, nhớ đến trận kích tình lúc sáng liền xấu hổ, giấu đầu vào chăn.

Dương Việt Bân phải lôi cô ra, gõ nhẹ lên chiếc mũi cao xinh đẹp của cô, hỏi:- Em xấu hổ sao?- Em không nghĩ chúng ta lại tiến xa đến vậy.- An Nhi, em sẽ trở về Dương gia cùng anh chứ?Vừa nghe Dương Việt Bân nói vậy, An Nhi ngẩn người.- Anh, anh muốn về Dương gia sao?- Anh đã liên lạc với ba, ông ấy muốn anh trở về, còn muốn anh đưa em về cùng.An Nhi nghe vậy liền thấy hạnh phúc.

Hóa ra anh chưa từng có ý định quất ngựa truy phong, nhưng...

Dương Việt Bân hiểu được An Nhi đang nghĩ gì, anh nói với cô:- Em yên tâm!

Anh sẽ cưới em làm vợ.

Khi trở về, nếu em muốn quay lại bệnh viện để làm việc, anh tuyệt đối sẽ không phản đối; còn nếu em không muốn làm việc nữa thì vẫn có thể làm Dương nãi nãi của anh.

Anh sẽ không để em phải chịu thiệt, mọi chuyện đều nghe theo em.An Nhi cảm thấy không gì hạnh phúc bằng việc ở bên Dương Việt Bân.

Cô ôm lấy anh, đồng ý cùng anh trở về.Dương Việt Bân và An Nhi trở về thành phố F không lâu thì tổ chức hôn lễ.

Hôm đó, Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử cũng có mặt.

Nhìn thấy Dương Việt Bân và An Nhi hạnh phúc bên nhau, Hoa Tử trong lòng không gì vui bằng.

Việt Bân cũng biết Hoa Tử đã tha thứ cho mình, trong lòng anh cũng không còn chấp niệm với cô.

Khi tất cả khách dự tiệc cưới đều cùng nhau nâng ly rượu lên chúc phúc, dàn bóng bay cũng đồng loạt bay lên.

Dương Việt Bân nâng gương mặt xinh đẹp của An Nhi, hôn lấy môi cô.

Bên dưới sân khấu, bàn tay Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử đặt dưới bàn, từ lâu đã nắm chặt không buông.Vậy nên..."

Những người yêu nhau rồi sẽ gặp lại.

Dù có đi xa thế nào cuối cùng cũng sẽ về bên nhau.

"End.
 
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Lời Của Tác Giả


Chặng đường vừa qua, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng mình và " Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi ".

Một quãng đường tuy không dài nhưng cũng không ngắn, cũng đã mang lại cho mình rất nhiều kỉ niệm.

Một lần nữa cảm ơn các bạn!😘❤️Bản thân mình không phải là một tác giả chuyên nghiệp nên đôi lúc cũng không tránh khỏi việc sai sót hay miêu tả chưa hấp dẫn, vẫn mong các bạn bỏ qua.

Nhưng mình hứa sẽ luôn học hỏi, trao dồi và rèn luyện kĩ năng viết cho bản thân nhiều hơn.Dưới đây là tổng hợp các quyển đã và đang viết của mình, nếu có thời gian mong các bạn đọc nha:Quyển 1( đã hoàn ): Bảo Bối Của Tổng TàiQuyển 2( đã hoàn ): Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc ĐạoQuyển 3 ( đã hoàn ): Khế Ước Tình YêuQuyển cổ đại xuyên không: Trường Mộng: Vợ Vua Không Dễ LàmNhưng trước khi giới thiệu quyển 5, cho mình hỏi một chút.

Không biết các bạn có còn nhớ nhân vật Cố đại tiểu thư ở chương 78 hay không? 😞 ( Nếu không nhớ hãy quay lại và đọc một chút về cô ấy nha 😉 )

- Tên: Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm-

Tác giả: Brenna Hu-

Thể loại: Ngôn Tình, Hắc Bang, Lãng Mạn, Hiện Đại, Ngược, Sủng.- Nhân vật chính:

Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê- Ngày đăng: 5/8/2020
 
Back
Top Bottom