- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 460,601
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Lý Tơ Hồng !
Chương 20 : Ba Ngày Sau , Anh Rước Đèn Với Em.
Chương 20 : Ba Ngày Sau , Anh Rước Đèn Với Em.
Cậu nghe thầy Văn nói cũng ngơ mất hồi lâu mới nhớ ra là còn có xe đang chờ cậu ở ngoài.Quay qua cậu vuốt nhẹ lên đôi má còn vương chút nước kia của nó , dặn dò những việc quan trọng khi chắc là nó nhớ rồi mới dám đi."
Em ngoan , không khóc "" Anh phải sắp xếp trước , nếu cha anh có qua nhà thì tuyệt đối em không được gặp "" Em nhớ không ?
Tuyệt đối em không được ra mặt "Nó nghe từng lời cậu nói chắc nịch cũng gật gật đầu coi như đã hiểu ý."
Nếu anh đi thì đi sớm , chớ ở đây lâu là không có được đâu đa "" Ừm "Một nụ hôn nhẹ đặt trên trán nó , coi như thay những lời cậu chưa nói hết."
Ba ngày sau Trung Thu rồi , ba ngày sau anh sẽ rước đèn với em "" ...
"Tiếng máy móc vang lên , rồi xe lăn bánh đi xa dần khỏi tầm mắt nó.Tay nó miết chặt chiếc nhẫn nhìn theo chiếc xe vừa khuất sau màn đêm tối rồi lại nhớ tới câu " ba ngày sau anh rước đèn với em ".Nó đang suy suy nghĩ nghĩ thì bỗng tiếng cô Liên."
Anh cả , bác gọi anh vô nhà nói chuyện "" Ờ , anh vô liền "Nghe tía nó kêu đầu nó liền đổi sang suy nghĩ lời tía nó nói lúc nãy.Trong lòng như sóng biển ồ ạt nhưng ngoài mặt nó vẫn cố gắng giữ sự bình thản mà vào trong đối mặt với những gì sẽ xảy ra tiếp theo."
Tía cho gọi con "" Ừ , ngồi xuống "Gian nhà chánh , tía nó ngồi ngay ngắn trên bàn mà thưởng trà , trên mặt chẳng có chút gợn sóng nào khiến nó lo càng thêm lo.Nó nghe lời lại ngồi xuống , tía nó chỉ chăm chăm vào tách trà mà chẳng nói thêm lời nào cả , làm cái không khí căng thẳng này càng trở nên ngột ngạt khó thở.Nó thấy tía không nói thì miệng cũng chẳng dám mở , mắt nó đảo qua một gốc ở xa thấy có vài bóng người.Thằng Thương , cô Mận , cô Mẫn cả anh Nhân và Liên nữa , năm người cứ lắp ló sau tấm màn che mỏng dánh."
Trần Thanh Lang "" ..D-Dạ "Lòng nó đang gợn sóng , đột nhiên nghe tía nó gọi cả họ tên ra liền cảm thấy từ sóng nhỏ giờ đã chuyển thành bão to."
Bắt đầu từ lúc nào ?
"" Dạ ?
"" Chuyện hai đứa ""...Con..
"" Tía mày biết hết rồi còn sợ cái chi nữa ?
"Nó hơi cúi đầu , hơi thở cũng nhẹ hơn hẳn." ..Dạ..Từ lúc cậu..Cậu qua nhà mình ở tới bây giờ "Nó trả lời xong mắt lia nhẹ lên nhìn sắt mặt của tía , thấy ông chẳng nói chẳng rằng mà nó tưởng như ai đang kề dao tới cổ nó rồi , cảm giác sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có."
Con xin lỗi tía..
"" Bây có lỗi chi mà xin với xỏ ?
"" Con- "Thầy lắc đầu , ngắt ngang lời của nó."
Lúc nãy tía nói bây không nghe sao ?
Tía chỉ muốn hỏi bây cho chắc xem sự lựa chọn bây giờ của bây , bây có thấy hối hận hay gì không ?
"" Dạ thưa con không có "" Ừm , vậy thì đi ngủ đi khuya rồi , ăn no ngủ kỉ đặng ba ngày nữa rước đèn với người ta "Nói rồi ông đặt tách trà xuống , đi vào phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.Nó ngồi bần thần như chưa tin rằng sự việc vừa xảy ra là thật.Nhưng bỗng mắt nó lia lại chỗ lúc nãy thấy mấy bóng dáng đó vẫn còn bèn lên tiếng."
Tối rồi không ngủ bộ tính rình tới sáng hay chi vậy đa ?
"Năm cái bóng dáng đó nghe bỗng bóc hơi đâu mất tiêu." ...
"Từ Ba Tri đi tới Mỹ Tho cũng chẳng xa mấy mà cũng chẳng gần , nhưng cậu đi từ 1 , 2 giờ khuya nên tới chỗ thì trời cũng ửng ửng sáng.Vừa tới nơi đã có người xách đồ hộ , trước cửa cũng có vài người chờ sẵn."
Cậu cả , chắc đi đường dài nên cậu cũng mệt rồi , để tôi đưa cậu đến chỗ nghỉ ngơi "Cô gái bước ra chào đón cậu là quản lý ở xưởng cũng là bạn của cô út nên cậu cũng nhớ mặt."
Ừm , tôi nhớ cô là bạn của con Ngọc giờ cô làm ở đây sao ?
"" Cảm ơn cậu đã nhớ mặt , tôi là quản lý ở xưởng "" Cô tên gì ?
"" Vũ Thiếu My "Hỏi vài câu rồi cậu cũng chẳng nói gì thêm nữa , đi cả đêm lòng cậu lo nên chợp mắt cũng không được.Vừa tới phòng cậu đã kêu My ra ngoài , còn cậu giờ như đã hết sức lực mà nằm hẳn xuống giường.Cởi áo khoác ngoài ra rồi mới thấy , cậu vẫn chưa thay cái áo rách tươm nhuộm đỏ ấy." ...
"Sáng sớm mà ông Nguyễn và cậu hai Tâm đã quần áo chỉnh tề chuẩn bị lên tỉnh."
Hôm qua giờ nó vẫn chưa chịu ăn sao ?
"" Ông còn hỏi ?
Không tại ông thì nó mần sao mà ra nông nổi này "Ông im lặng không trả lời , lòng thầm nghĩ hôm qua ông quả thật là có chút quá tay với cậu.Cha nào mà chẳng thương con , khổ nổi do cái tánh sĩ diện của ông nó có từ thoi thương anh trai trẻ chứ không phải bây giờ nên kêu sửa cũng khó."
Cha với anh hai đi đi , lát con đem đồ ăn vào cho anh cả sau "" Ừ "Ông đi nghe vậy cũng đi trước , còn cô út chợt nháy mắt nhẹ với cậu hai , vừa thấy là cậu đã tỏ việc cô út làm."
Út ở nhà nhớ cẩn thận nghen "" Dạ , em biết mà anh hai , anh đi nhanh kẻo trễ "Lời dặn dò dường như có vẻ bình thường nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu.Đợi ông với cậu hai đi cô út mới quay ra nói với má."
Má , dạo này bên xưởng con hơi thiếu mấy người khiêng vải , má cho con đem vài người lên trển nghen má ?
"" Sao bây không thuê người cho nhanh "" Thương trường mà má , đâu biết ai địch ai bạn , mà người ở nhà lên đó con cũng an tâm hơn "" Ừ , vậy bây muốn ai cứ nói "" Dạ , anh Lúa với anh Gạo nha má ?
"" Sao bây chọn nó vậy đa ?
"" Hôm qua con thấy hai người đó canh trước phòng anh cả nguyên đêm không ngủ sáng nay vẫn chẻ củi khiêng vác bình thường nên con muốn chọn hai người đó "" Ừ "" Dạ con cảm ơn má "*Sắp chạy thận tới nơi
