Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lý Tơ Hồng !

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
449,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
396860756-256-k590353.jpg

Lý Tơ Hồng !
Tác giả: socctie
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cậu thương em nhưng biết bao giờ em mới tỏ ?

Nhưng tôi đợi cậu 5 năm liệu cậu có hay ?

 
Lý Tơ Hồng !
Chương 1 : Tao Nhớ Mày !


Lang ơi !

Lang ơi Lang "Cái người ngồi trên cây nói vọng xuống."

Dạ ?

Anh Tư kêu em hả ?

"" Cậu cả về rồi , cậu kêu tao đi kiếm mày "" Dạ em đi liền "Vóc dáng mảnh khảnh trên cây từ từ leo xuống còn không quên đưa mấy trái mình vừa hái cho anh tư rồi mới đi."

Ê !

Từ từ thôi mần chi mà mày gấp còn hơn tao vậy ?

"" Em biết rồi , em đi trước nghen !

"" Haiz cái tật hấp tấp không bao giờ bỏ "Nhóc này tên Lang , thấy hơi nhoi vậy thôi chứ năm nay cũng độ hơn 20 rồi đó , nó là con của thầy Văn , thầy y ở chỗ này.Lúc này trong căn nhà lớn của ông hội đồng Nguyễn đang nhộn nhịp vì hay tin con trai cả của ông vừa đi du học bên Tây về.Ai ai cũng bận rộn , người nấu ăn , người quét dọn , người sắp xếp đồ chẳng ngơi tay."

Cha !

"Dáng hình cao ráo bước từ từ vào nhà."

Hưng , con đi đường xa có mệt không ?

"" Dạ không , con quen rồi lúc nãy về tới con có dạo một vòng rồi mới về nhà nên chắc để cha chờ hơi lâu "Người vừa bước vào vừa nói chuyện kia chính là con cả của ông hội đồng , tên là Hưng tính ra năm nay cũng sắp xỉ 27 tuổi."

Không sao con về là tốt rồi , 5 năm rồi chứ có ít ỏi gì mà qua bên đó học được không con ?

"Cậu vừa cười vừa gật đầu."

Dạ được , mà má với thằng hai con út đâu rồi cha ?

"" Má bây lên tỉnh có chuyện chắc mơi về , còn thằng hai đi coi lô hàng mới rồi "" Vậy con út ?

"" Con út năm trước cha có cho chút vốn làm ăn , giờ nó có một xưởng vải cũng khá bên Mỹ Tho "" Út dạo này chắc lớn rồi đa "Hai người đang nói chuyện thì bỗng thằng Tí người hầu của cậu cả vào báo."

Dạ con chào ông , chào cậu "" Chuyện chi ?

"" Dạ chuyện của cậu "Vừa nói nó vừa lia mắt qua nhìn cậu của nó , thấy cậu gật đầu nó mới đi lại gần nói nhỏ."

Dạ cậu , anh Tư mới nói cậu Lang tới rồi đang đợi cậu ở ngoài á "Cậu gật đầu."

Ừm biết rồi , đi đi "" Dạ "Để Tí đi xong cậu mới nói."

Cha , lâu rồi con mới về con đi đây đó chút nghen "Ông gật đầu."

Ừm , muốn đi thì đi lâu rồi con mới về mà "" Dạ , thưa cha con đi "Cậu chào cha rồi đi thẳng ra ngoài nơi có người đang đợi."

Thanh Lang !

"Lang đang ngó ngó nghiêng nghiêng nghe tiếng gọi vừa thấy cậu nó cũng lật đật dạ thưa" D-Dạ , con chào cậu cậu kiếm con có chuyện chi ?

"" Đi rồi nói "Cậu không để nó kịp phản ứng đã nắm tay kéo đi , nơi cậu dắt nó tới là gốc đa già kế bên dãy ruộng."

Cậu , cậu kéo con ra đây là có cái chi ?

"Thấy Lang hỏi cậu mới lí nhí trả lời như sợ nó nghe thấy lời cậu nói."

Thì tao nhớ mày chớ chuyện chi "" Hả ?

Cậu nói chi , nhỏ quá con không nghe "Cậu né mắt đi khỏi nó xong mới đáp."

Không , Không có chi tại lâu rồi mới về nên tao muốn kêu mày dắt tao đi xem xem ở đây có gì thay đổi không "Lang nghiêng đầu" Vậy thôi hả cậu ?

"Mắt cậu đảo hai vòng như nghĩ gì đó."

À à , với lại tao muốn qua thăm thầy Văn khoẻ không với xem con sáo lúc tao đi tao tặng mày giờ thế nào "Giọng cậu cứ nho nhỏ như không dám nói thẳng ra hết , đầu cậu lúc này vẫn đang nghĩ cách lắp liếm cho 3 chữ " tao nhớ mày " kia."

Dạ , con cảm ơn cậu đã quan tâm tía con nghe , còn cậu muốn đi thì để con dắt cậu đi là được rồi chứ mắc chi cậu dắt con ra đây ?

"" À ờm , thì ...

Thì kệ cha tao , tại tao muốn ra đây cho mát "Cậu ậm à ậm ờ trả lời cho qua chuyện , Lang nó cũng chỉ biết nghe rồi hiểu như lời cậu nói thôi chứ nó chẳng biết 2 câu nó hỏi vừa rồi gần như đâm đúng chỗ trong tim cậu."

Dạ vậy con dắt cậu đi nghen "" Ờm , đi thì đi "" Cậu "Nó tự nhiên đưa tay ra trước mặt cậu rồi còn vẫy vẫy khiến cậu phút chốc khó hiểu."

Làm cái gì ?

"" Nắm tay "" Hả ?

"Mặt cậu chợt hai nóng.Cậu ngơ ngác cứ nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ trước mặt , còn Lang nó lại thấy khó hiểu hơn cả cậu."

Thì cậu kêu con dắt cậu đi mà , không nắm tay lỡ cậu lạc rồi tội cho con nữa "" Ừ ừ , n-nắm tay "Cậu nghe người trước mặt nói liền như được khai sáng , nhanh nhanh chóng chóng nắm láy bàn tay nho nhỏ kia.Suốt dọc đường đi cậu cứ nhìn chăm chăm cái tay nhỏ xí đang nắm chặt bàn tay to lớn của cậu như sợ buông ra sẽ biến mất vậy.Còn nó đi trước cậu cứ luyên thuyên nói về những gì thay đổi , không thay đổi ở đây nhưng nó nào biết người đằng sau nó chỉ khăng khăng nhìn tay nó chứ chẳng hề quan tâm đến lời nó nói nãy giờ."

Dạo này có nhiều người buôn đến Ba Tri mình mần ăn nên người dân ở đây cũng có thêm chút đỉnh đó cậu "" Ờ ờ "Nó thấy cậu nãy giờ không ừ thì à không à thì ờ mới thấy lạ mà đi chậm lại rồi nhìn về phía sau.Người phía sau nó đang nhìn hai bàn tay đan vào nhau say sưa thì bỗng thấy nó dừng lại mới ngước mặt lên hỏi."

Rồi sao không đi nữa mà dừng , mỏi chân rồi hả ?

"" Nãy giờ con nói quá trời mà sao cậu cứ nhìn tay con chi vậy ?

"Cậu thấy bị phát hiện cũng chọt dạ rồi bình tĩnh đáp lại."

Tao thích thì tao nhìn , mày cấm ?

"" Con đâu có cấm , tại con thấy cậu nhìn tay con quài con mới hỏi mà "" Mày trả lời không ?

"" Dạ hong "Cậu thấy nó vậy rồi cũng thôi mà kêu nó đi tiếp đi được một khoảng lại gặp người làm của nhà Lang."

Cậu !

Cậu Lang "" Hả , tui nè Mẫn ơi "Nghe có người gọi bàn tay nhỏ đang nắm tay cậu kia bỗng chốc biến mất khiến mặt cậu đang vui liền chuyển sang đen thui."

Dạ con chào 2 cậu , cậu Lang thầy Văn bên nhà kêu con nhắn cậu về sớm thầy có chuyện cần nói "" Vậy đa ?

Vậy Mẫn dìa trước đi tui dìa sau "" Dạ 2 cậu con đi "Thấy Mẫn đi rồi Lang nó mới quay qua nói với cậu."

Cậu , tía con kiếm con vậy con về trước mơi mốt gì con dắt cậu đi nghen ?

"" Ừ , về thì về đi "" Dạ cậu con về "Thưa rồi nó mới quay lưng tính về thì vừa đi được vài bước đã nghe tiếng cậu gọi."

Lang , mơi tao qua nhà mày hen "" Dạ cậu , vậy con về "" Ừm "Lang đi rồi nhưng cậu vẫn đứng đó nhìn dõi theo sau , nhìn bóng dáng mảnh khảnh với thân áo dài màu lam nhạt kia khuất dần khuất dần mới cất bước đi về."

Giờ thành thanh niên rồi ha Lang ?

"Phải , thành niên rồi 21 rồi đấy.Chẳng còn là thằng nhóc 16 tuổi khiến tim cậu khẽ rung kia đâu , người đó lớn rồi.5 năm rồi nhỉ ?
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 2 : Tương Tư Mà Chim Sáo.


" Hưng về rồi hả con ?

"" Dạ , con hơi mệt con vào trong nha cha "" Ừm mệt thì nghỉ đi "" ...

"Trong căn phòng rộng lớn , cậu ngồi đó lòng nghĩ bân quơ."

5 năm rồi ha ?

Lúc mình đi chỉ là một thằng nhóc 17 , 18 tuổi mà giờ về thành thanh niên lớn vậy rồi "5 năm trước..."

Hưng , cha biết con không muốn đi nhưng con là phận con cả phải gánh vác cơ nghiệp hơn 4 đời nhà ta , đây là cách tốt nhất rồi con à "Trong ngôi gia rộng lớn đang có kẻ đầu bạc năn nỉ kẻ đầu xanh.Cậu ngồi đối diện ông mặt chẳng cảm xúc nhưng lòng lại gợn lên từng cơn sóng to.Cậu biết cha trọng con cả , biết cha đặt hết vào cậu nhưng trong lòng cậu có người ở đây...Cậu không nỡ."

Cha , con biết cha muốn tốt cho con và lo cho cơ nghiệp nhà mình nhưng..."

" Vậy có gấp quá không cha ?

""..."

" Con , cha mong con hiểu cha đặt hết vào con nên muốn con ăn học thành tài gánh cả cơ nghiệp nhà mình chứ không phải cứ dặm chân ở một cái xó này "Cậu nhìn cha càng chạnh lòng , tình không nỡ buông nhưng hiếu không thể bỏ."

Cha..."

" Con...Con đi "" ...

"" Cậu Hưng , cậu gọi con giờ này ra đây mần chi ?

"" Tao..."

Cậu nhìn Lang , một thằng nhóc mới 17 tuổi đã khiến cậu phải say mê."

Đưa tay mày cho tao "" Dạ ?

"" Đưa "Lang đưa tay ra như lời cậu nói , cậu nắm chặt đôi tay bé nhỏ đấy một hồi lâu mới từ từ lấy ra một thứ gì đó."

Cậu ?

Sao cậu cho con nhẫn ?

"Lang nó ngơ ngác , thứ cậu vừa đeo vào tay nó là một chiếc nhẫn bạch ngọc , vừa khít với tay nó như chiếc nhẫn ấy được làm riêng cho nó vậy" Tao không cho cũng chẳng tặng , tao để làm tin "" Làm , làm tin gì vậy cậu ?

"" Phải có cái làm tin để mày còn đợi tao về chứ "Nó nhìn cậu khó hiểu làm tin là làm tin chuyện gì , đi đâu mà phải đợi ?"

Cậu đi đâu sao ?

"" Cha tao bắt tao đi du học bên Tây "Mắt cậu tự dưng hơi cay."

Mấy năm tao về , không có cái để tao làm tin tao sợ mày chạy đi mất "" Cậu ?

"Lang nó nhìn cậu , nhìn mãi chẳng nói gì nó không biết cậu có biết trong lòng nó đang nghĩ gì không."

Sao ?

"" Con đợi cậu về "" Ngoan "" ...

"" Mày còn đợi cậu không đa ?

"" ...

"" Tía , Tía nhắn con về có chuyện chi ?

"Thầy Văn ngồi nhàn nhã uống tách trà thấy con trai về mới mở lời nói."

Con ngồi xuống đi , tía có chuyện muốn hỏi "" Dạ"Nó ngồi xuống trước mặt tía , nhìn có vẻ bình thường nhưng chẳng ai biết lòng nó đang lo lắng thấp thỏm."

Dạo này chuyện học hành của con sao rồi đa ?

"" Dạ...Học cũng được "" Cũng được ?

"Thầy Văn nhìn đứa con trai duy nhất này , nhìn một lúc rồi ông lên tiếng." cũng được mà thầy Tám mới qua biểu bây hôm nay không đến lớp ?

"" Tía-"" Lên phảng , nằm xuống !!!

"" Dạ..."

ChátChát" Còn nói dóc nói láo nữa hết ?

"" Dạ.. hức...

Dạ hết , hết rồi "" Nín , hơn 20 tuổi đầu ai cho khóc ?

"" Tía..."

ChátChátChátTừng đợt roi giáng xuống Lang chỉ biết cắn răng chịu đựng , tại nó biết nó sai có khóc cũng chẳng được gì."

Quỳ lên "" Dạ "" Tía chỉ có bây là con mà bây học hành như vậy đó hả ?

Lang ?

"Chát" Dạ , dạ con xin lỗi tía "" Bây giờ cũng đôi mươi rồi chứ ít ỏi gì mà cứ lông bông như con nít vậy Lang ?

"" Con- "" Cấm có trả lời , quỳ đó tự ngẫm khi nào 3 cây nhang đó tàn hết thì mới được ngồi , làm sai tối nay nhịn đói !

"" Dạ "Thầy Văn tía nó nổi tiếng nghiêm khắc mà chẳng dạy nổi thằng con nhà mình , chẳng biết trách ai nó hơn 20 cứ lông ba lông bông chẳng chịu nghiêm túc học , thầy Văn đánh bao lần vẫn vậy , nhưng lần này có lẻ nó chọc tía giận thật rồi.Đó giờ mỗi lần bị đòn nó khóc chút thôi là tía thương mà nay hỏng thương còn bắt phạt.Trách ai giờ , trách tính nó cố chấp cứng đầu từ bé chăng ?" ...

"" Tía..."

Lang rón rén hỏi" Sao ?

"" Mơi tía lên tỉnh thấy thêm thuốc hả ?

"" Ừm , tính mần chi lúc tía không có nhà hả đa ?

"" Dạ không có , con có mần chi đâu "Nó chối bay chối biến , đúng là tía nó vừa nói ra đã ngay chăng lòng nó rồi , chẳng lẻ nói cho tía biết lúc tía vắng nhà con lén mời cậu cả qua ?"

Vậy ăn cơm đi rồi vô ngủ "" Dạ "" ...

"Trong gian phòng gỗ mộc mạc có người đêm khuya chẳng ngủ cứ ngồi mân mê một thứ gì đó.Trăng lên cao rồi mà nó vẫn chưa ngủ , cứ ngồi miết miết chiếc nhẫn bạch ngọc đó , chiếc nhẫn cậu tặng mặt trong còn được khắc tỉ mỉ 2 chữ nhỏ " Minh Hưng "."

5 năm , 5 năm...Nhẫn chật rồi còn vừa mỗi ngón út "" Minh Hưng...Minh Hưng...Nguyễn Minh Hưng..."

" Nguyễn Minh Hưng..."

Cứ thế nó mân mê chiếc nhẫn đến nổi thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng có hay ho gì hết." ...

"Sớm tinh mơ thầy Văn đã đi tỉnh lấy thuốc chỉ còn mỗi Lang với mấy đứa hầu ở nhà ."

Cậu Lang ơi cậu Lang , có người kiếm cậu ở ngoài "Lang còn mơ ngủ nghe vậy mới hỏi."

Kiếm tôi ?

Ai mà lại kiếm tôi vào lúc sáng sớm thế này ?

"" Con không biết cậu cứ ra xem có quen không "Nghe con Mận nói Lang cũng hoài nghi , vừa đi ra cửa vừa suy nghĩ , mới sớm ai lại đến bóc thuốc khám bệnh ?"

Ủa...Cậu , sao cậu- "" Hôm qua tao nói tao đến rồi mà ?

"" Sao ?

Không muốn tiếp ?

"Lang lắc đầu."

Dạ không có , mời cậu vô nhà chơi nghen "Cậu vào nhà rồi nhưng nó vẫn đứng đó với đóng suy nghĩ , nói đến là đến thật còn là sáng sơm ?"

Cậu Lang , ai vậy cậu ?

Cậu quen hả ?

"" Cậu cả nhà họ Nguyễn , danh gia vọng tộc nhất xứ Ba Tri này chứ còn ai "" Hả ???

Cậu cả ..."

" Mận , vô pha dùm tôi ấm trà "" Dạ "Nói rồi Lang cũng đi vô nhà , tới nơi đã thấy cậu ngồi ngay ngắn ở đó tự nhiên chẳng khác gì nhà mình cả."

Cậu , cậu đến đây có chuyện chi vậy ?

"" Hôm qua tao nói rồi , không nghe ?

"Sao tự dưng nay cậu hết nóng mặt rồi hen ?Hay tại lòng cậu lo mà cậu giấu đấy ?"

Dạ nghe , nhưng nay tía con đi tỉnh lấy thuốc rồi "" Không thăm thầy Văn thì tao thăm con sáo "Cậu không để Lang còn lời nào để phản bác , cậu tới rồi ai mà đuổi cậu về được ?"

Vậy cậu chờ con , con đem ra cho cậu coi "Lang đi vào trong lấy con sáo để cậu lại nhìn nhìn ngó ngó khắp gian nhà chánh."

Cảnh vẫn như cũ , chắc người cũng vậy mà ha ?

"" Cậu , cậu nói chi vậy ?

"Lang đi ra thấy cậu ngó nghiêng rồi tự lẩm bẩm gì đó thấy cũng lạ rồi đặt cái lồng chim xuống bàn."

Không chi ,con sáo tao tặng mày coi bộ mày chăm cũng mát tay quá đa "Cậu nói không sai , con sáo gì mà ú nu lông mướt rượt còn mềm nữa không phải chăm mát tay thì là gì ?"

Con cho nó ăn đại thôi , do nó tự lớn "" Mận ơi , pha trà xong chưa ?

"" Dạ đây cậu "" Rồi để đó đi "" Dạ "Nó nhìn cậu thấy cậu kêu đem sáo ra nhưng chỉ nói được mấy câu còn lại đều có ý đâm vào nó chứng không phải con sáo này."

Lang "" Dạ ?

"" Nhớ đó cậu hát cho mày nghe không ?

"Lang nghe câu hỏi có chút khựng lại , không phải là kêu nó hát đấy chứ ?"

Dạ sao vậy cậu ?

"" Lúc nhỏ tao hát rồi giờ tới mày "" Hả ?

"Cậu hơi cau mài."

Hả hả cái gì ?

Tao nói không nghe sao ?

"Lòng Lang giờ nó như đánh trống."

Cậu...Cậu muốn nghe hát hả đa ?

"" Muốn nghe mày hát "Thôi rồi , nó đoán trúng rồi là cậu muốn nó hát."

Dạ hát...Con hát..."

" Nhanh "" Dạ..."

" ...

"Hồi đó lúc nó 16 nó gặp cậu.Năm nó 17 cậu hát cho nó nghe.Giờ nó 21 cũng phải hát lại cho cậu nghe chớ.5 năm chớ có ít ỏi gì đâu đa."

Quan họ người ơi.."

" Tương tư mà chim sáo..."

" Se chỉ luồn kim..."

" Thiếp thương chàng từ lâu.."

" Áo bay...Ai đã qua cầu ?

"" Đôi mình....Chuyện tình đậm sâu..." 🎶" Chà , hát ngọt vậy đa ?

Thế ơ cậu Lang đây thương chàng nào vậy đa ?

"" Cậu...Lời nó vậy mà "" Vậy hen ?

"Thấy Lang nó ngại cậu càng ghẹo tới.Tại Lang ngại chớ cậu có ngại miếng nào đâu ta ?Ăn hiếp người ta là giỏi đó chớ !"

Vậy chớ vật còn mà hỏng biết người có còn chờ ta không đa ?

"Mặt Lang không kiềm được mà đỏ hết lên."

Cậu , cậu ghẹo con hả đa ?

"" Vậy hả , tao nhớ tao có ghẹo mày cái chi đâu ?

"Mèn ơi , cậu nói câu nữa là có nước Lang nó đào hố mà nhảy xuống thôi.Cậu hỏng ghẹo chi mà ghẹo trúng tim đen của nhỏ rồi còn đâu ?Lang nó nghe cậu nói không biết cãi chi cho đúng nên cứ đứng chăm chăm ở đó , đang nghĩ cách sao cho cậu về nhanh thì bỗng tay nó được ai kéo đi."

Cậu ?

Cậu làm gì vậy ?

"Mặc Lang hỏi tay anh nhanh thoăn thoắt tháo chiếc nhẫn đang ở ngón út của Lang ra."

Ơ của con mà ?

"" Yên coi , cấm có dãy giụa gì hết "Nói rồi cậu lấy từ đâu ra trong túi áo 1 cái nhẫn khác , đeo vào ngón áp út bên tay trái của Lang như thay lời muốn tỏ."

Cậu ?

Cái này- "" Chật rồi , rủi lỡ mai mốt gì tao đi mà nó không đeo được nữa lấy gì làm tin ?

"" Cậu ...

"" Tao lớn hơn bao tuổi mà phải gọi bằng cậu ?"

Nó khó hiểu nhìn cậu , đó giờ nó vẫn kêu vậy mà có gì sai sao chứ ?"

Đó giờ con vẫn gọi vậy mà cậu ?

"" Nhưng giờ tao không thích "" Cậu-"" Gọi anh Hưng "Í chài , người ta ngại đó cậu ơi."

Nhưng mà cậu..."

" Ai là cậu ?

"Cậu nhíu mày nhìn nó như muốn nói nó phải gọi " anh ".Thấy cậu nhìn vậy nó cũng phải buộc miệng gọi."

Anh Hưng"" Ừm , anh Hưng đây "Lang nó gọi xong mà đỏ hết cả mặt.Còn cậu coi bộ khoái chí lắm đa !
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 3 : Bí Mật.


Cậu đang được đà ghẹo Lang đỏ mặt tía tai thì bỗng thằng Tí ở bên ngoài chạy vô nói" Cậu , bên nhà nhắn là bà với cô út về rồi nên kêu cậu về nhà "Cậu nhìn nó mặt thoáng vẻ không hơi bực , đang vui cái thằng này ở đâu vô phá đám cậu mày vậy ?"

Cậu- í không phải , anh Hưng bà kêu anh về thì anh về nhanh đi "Thấy Lang nó nói mặt cậu đã không vui giờ trong lòng càng thêm khó chịu."

Là Lang đây đang đuổi anh Hưng đó hả ?

"" Đâu có , tại bà kêu vậy chắc có chuyện gấp , thôi anh về nhanh đi "" Ừ về , tôi về "Vậy đó , lòng cậu bực cậu không biết trách ai nên cứ để thằng Tí gánh hết chỗ bực tức này cho cậu."

Về mà không có chuyện gấp tao đánh mày què giò "" Cậu..Cậu..Con "" Nín "" Dạ.."

Cậu về rồi mà nó vẫn đứng yên ở đó , không biết nó đang nghĩ gì mà cứ đứng đó nhìn chăm chăm cái nhẫn trên ngón áp út.Hỏng lẻ cậu định đi nữa hả đa ?" ...

"Trong lúc cậu đang bức bối thì ở nhà lại hoàn toàn khác , hôm nay nhà này vui lắm đa , sum hợp đầy đủ cả nhà , ông bà Nguyễn , cậu hai Tâm với cô út Ngọc vậy coi chỉ còn thiếu mình cậu cả thôi."

Cha , sớm nay con thấy anh cả đi đâu đó , bộ có chuyện chi hay sao mà đi sớm vậy ?

"Người đang hỏi ông Nguyễn là cậu hai Tâm , cậu hai không có đi du học giống anh cả mà đi theo cha coi công việc trong xưởng vải , cậu theo cha từ nhỏ nên giờ tuổi mới 23 đã biết tính toán việc làm ăn buôn bán trong xưởng nhà."

Chuyện chi đâu , chắc lâu nó về nên nó đi chơi thôi "" Dạ "" Thằng Hưng không biết giờ sao rồi ông , nó đi mấy năm trời giờ tui cũng không biết nó còn giống hồi mới đi không "" Cũng vậy thôi , nhưng tôi thấy nó chững chạt hơn hồi đó nhiều rồi "5 năm trước cậu đi bà lo lắm , xót con không nỡ để nó đi xa nhưng chồng bà quyết rồi cũng khó cãi , giờ hay tin cậu về dù bà đang ở tỉnh cũng bỏ dỡ việc mà về."

Vậy coi ra cha cho ảnh qua bên Tây học cũng được đó đa "" Ừm , cha cũng không ngờ nó đi xong về lại như vậy "Thiếu nữ ngồi cạnh bà nghe chăm chú từng lời ông nói là cô út Ngọc , con gái độc nhất của ông Nguyễn được cưng chiều từ nhỏ hơn hai anh nhưng cô chẳng có hư hỏng tẹo nào đâu.Chắc do nhà buôn bán vải nên từ nhỏ cô cũng thích thú với mấy thứ này , năm trước cô xin cha một ít vốn lên Mỹ Tho , chắc do chịu khó nên chưa mở được bao lâu mà xưởng vải của cô cũng được nhiều người yêu thích , xưởng vải " Minh Ngọc "" Ông bà ơi , cậu cả về rồi "" Ừ , cậu bây đâu ?

"" Con đây "Mới hỏi đứa hầu còn chưa kịp nói đã bị cậu cướp lời."

Cha , má con mới về "" Hưng , lại đây con má coi coi "Bà mừng rỡ khi thấy được đứa con trai đã xa cách 5 năm trời mới gặp lại."

Coi bộ dạo này ốm vậy đa ?

"" Có đâu má , do lâu rồi má mới gặp con đó chứ "Bà cười , tay sờ má cậu."

Vậy hả , sáng giờ bây đi đâu vậy , má về mà hỏng có thấy bây ở nhà "" Dạ con có hẹn nên đi chút thôi má "" Ừm "" Lâu rồi mới gặp anh cả đó đa "Thấy đứa em nói cậu mới đáp lại."

Anh đi vài năm chứ có chục năm đâu mà bây than lâu mới gặp "Cô út thấy vậy mới đáp lại lời của anh cả."

Anh cả đi mới có vài năm mà má ngày nào cũng nhớ cũng trông , đi chục năm hỏng biết sao đây ?

"" Thôi thôi , anh bây mới về mà , vô trong ăn uống gì đi rồi nói tiếp "Cậu lia mắt nhẹ nhìn hai đứa em đang ríu rít."

Dạ thôi má , con chưa đói , thôi lâu rồi anh em con mới gặp vậy tụi con ra sau nói chuyện chút vậy "" Nói thì nói chứ nhớ ăn uống à nghen "" Dạ má "Cậu thưa rồi mới kêu cậu hai với cô út đi." ...

"" Hai bây hay vậy đa ?

Ngày nào anh hỏng đánh dây thép về cho hai bây mà nay còn bày đặt lâu mới gặp"Cô út bĩu môi."

Chèn ơi , ngày nào cũng đánh dây thép về mà có hỏi có thăm gì tui với anh hai đâu đa?

"Cậu hai cũng theo đà nói thêm vô với cô út ."

Haiz , ngày nào cũng vậy mà toàn hỏi cái chi á ta , nhớ không út ?

"Cô út cười , mắt nhìn cậu cả có chút ý trêu ghẹo."

Mèn ơi , 5 năm ngày nào cũng đánh dây thép về hỏi , nay Lang sao ?

Nay Lang thế nào ?

Lang có học hành được không ?

"Nghe 2 người nói cậu cũng ngại mà kêu."

Bây nín nín coi , tính hại anh cả mày hả ?

"" Hại cái chi đâu anh cả ?

"Cô út đanh đá đáp , hỏng phải anh nói trước tui cũng đâu có chọc."

Nín thì nín , mà không nhờ công tui với út ngày nào cũng cho người đi coi Lang của anh sao rồi đánh dây thép qua chắc gì anh đã biết ha , anh cả ?

"Cậu khoanh tay nhìn cô."

Rồi sao muốn gì ?

Nói luôn "Cậu hai với cô út nhìn nhau một hồi không hẹn mà nói cùng 1 lúc."

Không một lời cảm ơn nào sao ?

"" Cảm ơn đi chứ , anh cả ?

"Cậu thấy vậy cũng đành chiều theo hai đứa em mình , thiệt chứ không nhờ hai đứa nó thì mần sao cậu biết Lang ở đây ra sao."

Rồi rồi , cảm ơn hai đứa nhiều "" Hỏng có chân thành "" Ê , út đừng có tưởng cha chiều mày nên mày đặt đằng chân lên đằng đầu nghen ?

"" Giỡn xíu chớ có ai dám đặt chân lên đầu anh cả đâu "Cả 3 ríu ra ríu rít với nhau ở một góc nhỏ , nói với nhau về những chuyện trong 5 năm qua đã có cái gì cái gì."

Mà anh dặn hai bây nè hen , bí mật của anh chỉ có hai đứa biết cấm có nói cho ai đặc biệt là cha với má "" Đứa nào nói tao đánh nhừ đòn "Cậu nhìn chăm chăm hai người như đang đe doạ , nếu để chuyện này lọt ra ngoài là sẽ không xong với cậu đâu."

Vậy sáng nay anh qua nhà anh Lang phải hong đa ?

"Cô út hỏi , hỏi ngay điều cậu vừa nãy nói dóc với má."

Thì , thì vậy chứ đi đâu "Cậu hai lại nói."

Hay vậy đa , em út đồ trong nhà nay mới thấy mặt mà anh Lang chắc thấy từ lúc anh mới về rồi đúng không anh cả ?

"" Nín mày "" Ui da "Cậu Tâm đang ghẹo anh cả trong sự thích thú thì bỗng ở đâu nghe cái cốc , trên đầu liền nhói lên."

Hong nói thì hong nói , mắc chi anh đánh đầu tui "" Cãi hả mạy ?

"" Không có dám "Cậu đi lại nắm lấy tai cậu hai mà kéo" Em với chả út , nói 1 cãi 10 "Cậu hai nhăn mặt vì đau nhưng vẫn đáp."

Ủa giống anh cả chứ ai "Cậu gằn giọng , tay kia càng dùng lực mạnh hơn."

Cái gì ?

"Thấy cậu hơi căng cô út mới xen vô giữa giải vây."

Thôi kệ anh hai , ảnh đó giờ vậy mà anh quan tâm chi cho nhọc lòng "Nghe vậy cậu cũng bỏ tay ra."

Ừm , tối nay đợi nó làm việc xong anh cho nó nhớ về cái thời bị đòn là như thế nào "" Ủa-"" Cấm cãi "Cô út lắc đầu."

Anh hai ơi , út cứu anh không được rồi.."

Còn cậu hai ngơ ngác.Ủa ?

Đi 5 năm xong về cái đánh dị đó hả ?"

Anh , anh cả hai xin lỗi mà "Mặc cậu hai nài nỉ nhận lỗi , cậu cứ đi một mạch vào trong.Cái này có 10 cô út cũng không ngăn anh cả được rồi hai Tâm ơiiiii 😇
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 4 : Nó Là Ai ?


Thấy anh cả bực cô út cũng đi theo vô trong để lại cậu hai ở đó thẩn thờ , hỏng lẻ từng tuổi này mà còn bị anh cả quánh hả." ...

"Tới buổi chiều tà thầy Văn mới về tới nhà , theo sau còn có một cậu trai nữa."

Lang ơi , tía về rồi nè "" Dạaa "Nghe thấy tiếng kêu Lang nó đang ở đằng sau liền chạy ù ra trước định bụng xách dùm tía mấy gói thuốc thì lúc tới nơi đã thấy có người thay nó cầm rồi."

Tía- "" Ủa , ai dị tía ?

"Phía sau tía nó lúc này có một dáng người cao ráo , thân mặc áo dài đen óng , tay còn cầm mấy gói thuốc nữa."

Ờ , nó là con của người quen tía , người ta nhờ tía dạy nó bóc thuốc này kia đặng cho nó biết sau này còn làm thay cha nó nữa "" Dạ "" Ừm , thuốc con để đó đi thầy vô trong chút "Thầy Văn chỉ tay lên cái kệ gần đó rồi đi vô trong , để 2 người ở lại nhìn nhau chẳng biết nói gì.Cứ nhìn mãi Lang nó thấy kì mới chủ động hỏi ."

Nhà anh ở trên tỉnh hả ?

"" Ừm , nhà tôi ở trên tỉnh "" Anh bao tuổi rồi dị ?

"" Nay tôi 25 "Lang gật gật đầu."

Vậy anh lớn hơn tui 4 tuổi "" Anh tên chi á ?

"" Tôi tên Nhân , Phan Thành Nhân "Người kia thấy nó nhìn chăm chăm hoài cũng hỏi lại."

Vậy chứ cậu tên gì ?

"" Tui hả ?

Tui tên Lang "" Con trai gì mà tên nghe tánh nữ dữ vậy "Lang nghiêng nghiêng đầu."

Tui đâu biết , tía đặt cho tui mà "" Thế cái gì Lang ?

"" Trần Thanh Lang "" ...

"Hai người cứ ngồi ở cái bàn trà ở trước sân nhà nói chuyện , người hỏi người đáp thế là chẳng bao lâu đã gần như biết hết về đối phương."

Lang ơi , kêu Nhân nó vô ăn cơm "Đang lúc hỏi qua hỏi lại hăng say thì thầy Văn nói từ sau vọng ra , nghe vậy Lang cũng đáp."

Dạ "" Anh Nhân vô ăn cơm nghen "" Ừm "" Ủa mà anh dị ứng với đậu thiệt hả ?

"Nhân vừa đi vừa gật đầu."

Ừm , tôi dị ứng loại nào cũng không ăn được"Từ ngoài trước đến gian nhà sau 2 người vừa đi vừa nói , đến khi tới nơi mới ngừng."

Coi bộ 2 đứa làm quen cũng nhanh hen "" Dạ "" Mà con ngủ ở đâu vậy thầy ?

"Thầy Văn lúc này mới nhớ ra việc này , ông suy nghĩ 1 lúc rồi nói."

Nhà này có 2 phòng mà phòng thầy nó nhỏ hơn phòng thằng Lang , vậy bây ngủ bên phòng với nó đi "" Ngủ chung với con hả ?

"" Con trai với nhau mần chi bây sợ ?

"" Dạ , dị ăn nhanh nhanh đi tui đi dọn phòng"" Ừm "" ...

"" Ui da , đau "Tối đợi cậu hai xong việc cậu cả cũng mần như lời cậu nói " cho nó nhớ cái thời bị đòn".Cậu hai Tâm nằm dài trên giường bị quất mấy roi cũng không dám phản kháng , chỉ dám nói vài lời trách móc."

Biết đau hả ?

Bộ bây tưởng anh cả này nói lơi với mày hả Tâm ?

"" Có đâu "Chát" Đau "Chát" Trả lời ai mà nói trống không vậy ?

"" ...

Anh cả , hai đau "Chát" Lần sau còn dỡ cái giọng đó nữa không Tâm ?

"" Em không nói vậy với anh cả nữa..."

" Minh Tâm "Nghe tiếng gọi người nằm trên giường cứ ngước mặt lên nhìn chẳng nói lời nào."

Miệng không biết dạ hả ?

"" D-Dạ "" Lần này thôi , còn lần sau tao đem ra trước phảng đánh cho tụi gia đinh coi cậu hai bị ăn đòn "" Hai biết rồi "Cậu cả quăng cây roi mây xuống giường."

Biết rồi thì mần cho tốt , ai đời hơn 20 tuổi đầu còn bị anh cả đánh như mi không ?

"" Hai xin lỗi anh cả "" Ngồi dị đi , ra ăn cơm "Cậu hai mới bị quất cho mấy roi đau điếng còn phải ráng gượng mới bước ra nhà sau.Ở sau 3 người đã ngồi sẵn đợi cậu hai với cậu cả ra ăn cơm."

Cha má ăn cơm "Cậu hai ra mời cha má ăn cơm mà mặt còn nhăn nhó do cây roi của anh cả gây ra."

Bộ con hỏng khoẻ sao mà mặt nhăn nhó vậy đa ?

"" Nhăn ?

"Cậu cả ngồi cạnh lia nhẹ mắt qua đứa em trai mình vừa quánh đòn , cậu hai nhìn thấy ánh mắt đó bỗng mặt dãn ra ngay , cười nói với má."

Dạ hỏng sao , chắc do nay con xử lý nhiều chuyện đó má "Cô út thấy anh hai rụt rè dị cũng biết anh hai vừa được anh cả trao vài sự yêu thương vào mông mà cười khúc khích."

Bây cười gì vậy út "Cô út đang cười ghẹo anh hai nghe cha hỏi cũng ngưng cười."

Dạ không chi đâu cha "" ...

"" Anh Nhân , anh nằm ở trong nghen , tại sớm mơi tui đi học tui nằm ở ngoài cho tiện "" Ừm , mà 21 tuổi rồi còn đi học nữa hả ?

"Lang gật gật đầu."

Tía kêu tui học á , hỏng nghe tía đánh đau "Anh Nhân cũng cười , tại ai ngờ đâu cứ như con nít vậy mà 21 tuổi rồi."

Mai đi học vậy ngủ sớm đi "" Anh hỏng ngủ hả ?

"" Chưa , tôi chưa buồn ngủ "" Ò "" ...

"Mới sớm Lang đã thức dậy chuẩn bị đồ , nhưng quay qua đã thấy anh Nhân mất tiêu ,hỏng lẻ ảnh thức còn sớm hơn Lang hả ?"

Ủa ?

Thức chi sớm vậy "Lang nó cũng nói 1 câu rồi đi sửa soạn đồ , ra tới cửa đã thấy anh Nhân đứng ngoài không biết đang nhìn cái gì."

Anh Nhân !

Mới sáng anh ra đây chi vậy ?

"" Lạ chỗ tôi không ngủ được nên thức sớm "Lang cười."

Vậy anh đi với tui không ?

đường tui đi học có đi ngang qua chợ có gì anh vô chợ coi cũng đỡ chán "" Đi giờ hả ?

"" Ừm , đi "Lang nó nghe anh Nhân đồng ý liền nắm tay anh dắt đi , chắc nó sợ anh lạc đường.Anh Nhân thấy vậy cũng chẳng nói gì , tại ở xứ lạ buông ra lỡ lạc anh biết đường nào mà về.Đi một hồi cũng ra tới chợ , chợ sáng đông lắm còn bán nhiều đồ nữa."

Sáng anh ăn gì chưa ?

"" Chưa "" Tui cũng chưa vậy kiếm gì ăn nghen ?

"" Hỏng sợ trễ hả ?

"" Còn sớm mà "Nó bỏ ngoài tai lời anh Nhân nói sợ nó trễ học mà dắt anh đi một vòng quanh chợ coi có gì , rồi cuối cùng nó dừng hẳn ở hàng bánh canh."

Anh ăn đi , chỗ này ngon lắm á tui ăn quàii à"" Ừm , mà hỏng trễ học thiệt hả ?

"Lang mặc kệ , tay vẫn múc ăn bởi cái bụng là trên hết !"

Tui học tui hong lo , anh lo cái chi "Thấy nó nói dị anh cũng chẳng hỏi nữa mà vừa ăn vừa nói chuyện với nó , chắc lâu có người nói chuyện hợp ý nó nên nó nói cười toe toét.Mà nó hỏng biết có bóng người quen thuộc thấy nó từ xa rồi." ...

"" Út "" Hả ?

"" Lang ở đằng đó hả út , mày nhìn coi anh có nhìn lộn không ?

"" Đâu ?

"Cô út nghe anh cả nói cũng đưa mắt theo hướng tay chỉ , đúng thiệt là Lang trong lời anh cả nói đó mà kế bên còn ai nữa vậy đa ?"

Ảnh chứ ai , mà ai kế bên dị cũng đẹp trai hen "" Đẹp đẹp cái gì , con gái con đứa thấy trai cái dị đó hả ?

"Cô út bĩu môi nhìn cậu."

Ủa ?

Mắc chi kêu nhìn rồi chửi "Cậu nghe út nó xác thực lại là cậu không nhìn nhầm mới hậm hực đi qua hướng đó , lấy ghế ngồi cạnh 2 người."

Nói chi mà vui vậy đa ?

"" Cậu- Ủa anh , anh Hưng "Lang nó thấy cậu hỏng biết sao mà tự hoảng nói vấp , anh Nhân ngồi cạnh đó thấy vậy cũng hỏi."

Người quen hả ?

"" Ừm , cũng quen mà hỏng quen "Cậu thấy vậy cứ nhìn chăm chăm anh Nhân như muốn ăn tươi nuốt sống.Lang nó thấy mùi hỏng lành rồi mới nói."

Anh Hưng , gần trễ rồi Lang với anh Nhân đi trước nghen "Nó nhanh chóng nắm tay anh Nhân kéo đi nhanh thật nhanh như sợ ở lại là cậu sẽ làm gì 2 người vậy.Còn cậu cứ ngồi đó nhìn , trong đầu thì toàn 2 chữ " anh Nhân " lúc nãy nó nói.Biết nó bao năm ép lắm nó mới kêu anh mà tự nhiên lòi đâu ra thằng này vậy ?"

Anh cả , ngồi đây chi dị út với má mua đồ xong rồi đi về đi "" Hả ?

Ờm về về "Không danh không phận lận đận lắm cậu cả ơi !Thấy tức rồi phớ hôn đa ?
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 5 : Không Có Ưa !


Thấy nó chạy tọt đi rồi cậu cũng đành đi về , mà trong lòng còn khó chịu lung lắm.Cớ đâu biết nó từ nhỏ giờ ép nó dữ lắm mới ra được 2 chữ " anh Hưng " cái tự nhiên lòi đâu ra thằng nào lạ hoắc mà nó kêu anh ngọt xớt hỏng ngượng miếng nào."

Anh Nhân , anh Nhân , kêu ngọt dữ hen ?

"" Hưng , bây đi mà sao cứ lẩm bẩm gì vậy ?

"" Dạ hỏng có chi đâu má "Cô út nghe má nói quay lại nhìn , vừa nhìn là cô biết liền."

Vậy chớ bộ thấy lòng tức lắm hả đa ?

"Cậu nhìn cô."

Tức thì tức rồi sao ?

"" Hỏng danh hỏng phận tức chi cho nhọc lòng anh ơi "Nghe út nó nói giờ đang tức còn thêm bị chọc mặt câu tự nhiên đen nhẻm từ lúc nào hỏng hay." ...

"Nó kéo anh Nhân đi được lúc thì thấy tía nó mới giật mình nhớ mình còn mắc học , thấy thầy Văn đứng đó nó kêu tía dắt anh Nhân về rồi chạy tọt về hướng còn lại đặng tới lớp.Chắc cũng ông bà phù hộ , may mà nó tới kịp chứ không chắc nay mềm mình nữa rồi.Còn phía bên cậu , cậu về tới nhà rồi mà còn thấy bực , hỏng có bớt được miếng nào hết."

Anh Nhân , Nhân Nhân cái gì mà Nhân "" Càng nghĩ càng bực "Cậu ngồi lẩm ba lẩm bẩm mãi cái câu đó thì bỗng nhớ gì mà kêu thằng Tí vô hỏi."

Tí , mày lên đây cậu hỏi cái "" Dạ "" Mày ở đây quen biết nhiều hơn tao , vậy mày biết cái thằng ở nhà thầy Văn là ai không ?

"" Chi dạ cậu ?

"" Mày muốn nói hay bị đập ?

"Tí nó nghe câu nói mà hoảng , trước giờ theo hầu có sao đâu mà về đây cái cậu dị à."

Dạ , con nói con nói "" Nói "" Dạ cậu , hôm qua con đi lòng vòng có nghe con Mận với con Mẫn bên nhà thầy Văn nói thầy mới nhận học trò , chắc người cậu hỏi là người đó đó cậu "" Tên Nhân ?

"" Dạ con hỏng có nghe rõ , mà tên Phan cái gì Nhân á "" Rồi Rồi ra sau đi "" Dạ dạ "Tí nó nghe được xuống sau nó mừng húm , tưởng bị cậu đập thiệt rồi đó chớ."

Nhân , nghe tên là không có ưa rồi "" ...

"Trong lớp Lang nó gật gà gật gù , vậy mà nghe nghĩ cái nó tĩnh liền xách đồ chạy ù thẳng về nhà."

Tía ơi , con mới về "" Ừ , vô thay đồ gì đi rồi ra ăn cơm "" ...

"" Lang "" Hả ?

"" Cái người lúc sáng bộ người quen hả "" Mà sao dị "" Tại tui thấy người đó không có thích tui "" Hỏng có đâu , chắc thấy anh Nhân lạ á "" Ờ "Cơm nước xong Lang nó dắt Nhân ra trước coi mớ thuốc mới phơi , chắc do tía nó làm thầy y nên nó cũng biết đôi chút anh Nhân hỏi cái nào nó cũng biết mà trả lời."

Cái đó uống giúp ngủ được nhưng mà uống nhiều hỏng có nên đâu "" Còn nhỏ mà biết nhiều quá đa "" Tía tui khám bịnh bóc thuốc cho người ta mà tui hổng biết coi sao đặng "" Mà nhà anh ở trên tỉnh thiệt hả ?

"Nhân thấy nó hỏi cũng thấy tò mò , hôm qua trả lời rồi mà , không lẻ không tin hả."

Thiệt , nói dóc chi "" Tại tui thấy mấy người ở trển mặc đẹp lắm , chứ hong có mặc áo dài giống tui dị "" Nhà anh ở trên tỉnh mà sao anh mặc giống tui dị "" Thì tôi thích cái gì tôi mặc cái đó chớ có gì đâu mà thắc mắc "" Ò "Hai người lúi húi ở ngoài sân vừa nói chuyện phím này kia mới chốc mà trời sụp tối từ đời nào.Vậy chứ vẫn ngồi ngoài bàn trà nói chuyện chớ hỏng có chịu vô nhà nói đâu.Nói nói cuối cười tự nhiên nó nhìn ra cửa thấy cậu đứng ở ngoải tự lúc nào mới khựng lại chút."

Ủa sao tối rồi c- , anh qua đây chi vậy ?

"" Thích "Cậu thấy nó từ nãy giờ mới chú ý tới cậu ngoài này mà bực ra mặt."

Anh qua từ hồi nào dị "" Tôi qua lâu rồi mà chủ nhà lo tâm sự nên không hay đó thôi "" Hả , vậy hả , ờ ờ hai người nói chuyện đi tui ra sau lấy trà "Lang nó nghe cậu nói cũng thấy ngại , khách tới nhà mà chủ nhà hong có hay.Nó chuồn trước rồi , bỏ anh Nhân ở lại với một ánh mắt dò xét từ ngoài vào trong."

Tên gì ?

"" Cậu hỏi tôi đó hả ?

"Mài cậu hơi cau lại."

Không cậu chứ tôi hỏi vong chắc "" Nói năng trống không mà kêu trả lời ""..."

Cậu hít một hơi thật sâu , kiềm nén lại cảm xúc trong lòng mình."

CẬU , tên gì ?

"" Phan Thành Nhân "" Vậy chứ cậu đây tên chi vậy ?

"" Nguyễn Minh Hưng "Nghe qua là mấy câu hỏi xã giao bình thường mà sao qua miệng hai cậu nghe mùi quá , người lườm người liếc , kẻ hỏi kẻ đáp như gặp kẻ thù rồi tra hỏi."

Trà nè "Lang nó vừa ra không khí chỗ này cũng dãn ra đôi chút."

Sao nhìn nhau dữ dị , bộ lạ lắm hả ?

"" Lạ mới nhìn "" Lạ mới nhìn "Liếc qua lại từ nãy giờ tưởng thù mà lại nói ra cùng 1 câu cùng 1 lúc."

Ê mắc gì nói giống tôi ?

"" Chắc có mình cậu biết nói chắc ?

"" Sao ?

"" THÔI !

"Lang cắt ngang lời hai người."

Tía tui ngủ ở trỏng mà hai người tính mần chi vậy ?

"Nghe nó nói hai người cũng thôi mà mắt cứ liếc liếc như kẻ thù kiếp trước gặp lại vậy đó."

Mà anh qua đây đặng cãi nhau với anh Nhân cho vui vậy đó hả "" Ừ "Miệng cậu trả lời mắt cậu liếc , dường như mắt cậu nó dính lên người anh Nhân rồi không gỡ ra được."

Mắc chi qua kiếm chuyện với tôi ?

"" Thích "" Ngang ngược "" Đó giờ rồi "Lang nó ngồi giữa êm ru nghe hai người nó mà không dám lên tiếng can , nó nhìn căng quá sợ vô can lại dính nữa."

Ờ , anh Hưng tối rồi á- "" Không về !

"Anh Nhân thấy vậy mới đáp."

Tối rồi ở nhà người ta mà đòi không về "" Rồi cậu khác gì tôi ?

Tối rồi cậu vẫn ở đây đó thây ?

"Anh Nhân cười."

Tôi khác cậu , tôi ở đây ?

"Mắt bỗng hiện lên vẻ giận dữ."

Ở đây ?

"Cậu nghe lời Nhân nói bất giác tia lửa trong lòng tự cháy , mắt tự rời khỏi Nhân mà lia qua thằng Lang ngồi kế bên."

Ở đâu ?

"" Ừ thì ờ ảnh học ở đây thì ảnh ở đây thôi "Cậu nhìn anh Nhân , miệng cậu cười mà mắt cậu liếc."

Hay vậy đa ?

"" Sao , ganh hả gì ?

"Cậu gật đầu."

Ừ , nay cậu ở đâu tôi ở đó ""..."

" Anh Hưng..."

" Anh Nhân ảnh..Ở phòng tui á "Mặt cậu đen rồi chồng thêm đen , lòng cậu tức anh ách mà cậu mần được chi " hỏng danh , hỏng phận " khổ lắm cậu ơi."

Thì tối nay tôi ở phòng em "" Nhưng mà chật.."

" Kệ , tôi thích ""..."

Anh Nhân thấy vậy mới nói thêm."

Cậu Hưng coi bộ ngang ngược thành thói hả đa ?

"Mắt cậu nhìn anh Nhân chằm chằm."

Cậu Nhân yên tâm , với cậu tôi còn ngang ngược hơn nhiều "" ...

"" Hai người ngủ ở đây nghen , tui qua phòng tía ngủ "" Ờ "" Mắc chi phòng em em không ở ?

"" Chật quá sao ngủ ?

"" À ,ừ..."

Lang nó ôm gói qua phòng tía ngủ , nó tự ngẫm không biết cớ chi nay hai người đó sanh tật ganh nhau kì vậy ta ?Nói ròiii , không danh không phận mần chi được ai mà cậu ngangggg quáaa cậu Hưng ơi cậu Hưngggg 😇
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 6 : Hơn Tôi Thì Em Thắng !


Tối đó Lang nó ngủ bên phòng tía ngủ say giấc nồng mà nó đâu biết bên phòng nó tối đó cứ loạn cào cào , người nói kẻ đáp chẳng ai nhường ai tiếp lời rồi lại tiếp lời." ...

"Sáng ra nó thấy tía đi đâu mất nó mới hỏi anh Thương thì biết sáng sớm bà bảy qua kêu tía nó qua nhà đặng coi bệnh cho ông bảy.Nói với anh Thương được lúc nó mới vô phòng kêu cậu với anh Nhân ra ăn sáng.Vừa bước tới cửa nó đã thấy anh Nhân ngồi ngay góc tường mà ngủ còn cậu ngồi ngay trên giường dưới mắt hiện lên tí vết đen đen như tối qua cậu thức cả đêm chẳng ngủ."

Anh Hưng , anh Nhân sáng rồi ra ăn cơm "" Ừm "Cậu đáp nó một tiếng " Ừm " rồi bước xuống giường còn anh Nhân vẫn say giấc như đêm qua bị thứ gì đó quấy phá chẳng ngủ được."

Anh Nhân , anh Nhân "" Ummm , hả ?

Kêu cái gì vậy ?

"Nó vừa kêu vừa lây người anh Nhân dậy , anh Nhân còn ngáp ngắn ngáp dài cái điệu này coi bộ chắc chưa tỉnh ngủ đâu."

Ra ăn sáng , bộ ai dành ngủ với anh hả gì mà ngủ say dữ vậy ?

"" Thì có người dành thiệt mà "" Hửm ?

"" Ra ăn cơm "Nó đang mắc nghe anh Nhân nói mà không để ý cái bóng dáng quen thuộc đó lại xuất hiện sau lưng nó , nhắc nó ra ăn cơm."

Ờ ờ , anh ăn trước đi "" Tôi không thích "" Còn anh Nhân ?

"" Kệ !

"Chưa để nó phản ứng cậu kéo nó thẳng ra bàn ăn để anh Nhân còn ngáy ngủ , ngơ ngác trong phòng."

Cái gì vậy trời ?

"" ...

"Nó bị kéo ra tới ngoài bàn , tới nơi nó thấy cơm dọn sẵn nhưng lạ thây nhà còn 3 người mà chỉ có 2 cái chén , bộ chị Mận với chị Mùi nhớ sai rồi hả ?"

Ủa ?

Sao có 2 cái chén dị , bộ nhà hết chén sạch rồi hả "" Chị M- "" Chén đó tôi lấy "Nó tính gọi với ra sau kêu chị Mẫn chưa nói hết câu đã bị cậu ngắt ngang lời."

Nhà 3 người lận mà , anh Hưng lấy thiếu 1 cái rồi "" Không thiếu , vậy đủ rồi "Lang nhìn cậu."

Còn anh Nhân nữa chi ?

"" Mắc ngủ thì nhịn chớ tôi đâu ép người ta ăn được "" Anh- "" Ngồi ăn cơm "Nghe cậu nói nó cũng ngồi xuống ăn , miệng vừa ăn vừa lẩm bẩm lí nhí trong miệng."

Cậu cả cái chi mà ngang ngược dữ dị chời "" Xí , qua đây làm khách chớ phải gia chủ đâu mà ra lệnh quá chời quá đấttt "" Cũng thua cái tính ngang như cua này thiệt chứ "Nó lẩm bẩm trong miệng ngỡ có mình nó nghe thôi mà nó đâu ngờ tai cậu thính dữ vậy đâu , lời nó nói nãy giờ từng câu từng chữ cậu đều nghe hết."

Ừm , khi nào em ngang ngược hơn tôi thì em thắng !

"Cậu đáp lời nó vừa lí nhí nói , tay vẫn thản nhiên gắp đồ ăn trên bàn mà ăn."

Anh H-Hưng , t-tui tui "" Sợ cái chi mà nói vấp vậy đa ?

Em nói đúng mà tính tôi ngang ngược thì tôi nhận "" Nhưng mà...

"Cậu nhìn nó lắp ba lắp bắp , muốn cười nhưng không được cười."

Tôi kêu thằng Tí về bên nhà lấy đồ rồi , tôi ở đây "" Ở ?!

Ở nhà tui á hả ?

"" Xin lỗi em , tính tôi ngang ngược thích gì làm đó em có muốn từ chối cũng chẳng thành đâu "Nó hoang mang nhìn cậu , nó tưởng cậu ở có một đêm sáng mơi về chớ sao giờ cậu đòi qua ở luôn rồi.Đầu nó suy nghĩ tứ lung tung mà chẳng hay cậu gắp đồ ăn vô chén nó sắp đầy cả chén."

Nhưng mà cái đó...Anh tính ở bao lâu ?

"" Ở khi nào CẬU NHÂN về thì tôi về "Cậu nói mà nhấn mạnh hai chữ " cậu Nhân " khiến nó bất giác cảm thấy như sắp có chuyện không lành."

Cái gì ?

Khi nào anh Nhân về anh mới về á ?

"" Ừ "Lang lắc đầu."

Không , Không được anh Nhân ảnh theo tía tui học biết nào ảnh học xong rồi ảnh đi mà anh nói ở tới khi anh Nhân về ?

"" Tôi không quan tâm , chuyện tôi quan tâm là tôi sắp ở đây rồi đó đa "" Anh...Anh..

"" Tôi làm sao ?

Làm sao mà khiến em tức đến nói vấp thế ?

"Nó nhìn cậu tức mà chẳng mần được gì , nói vấp còn bị cậu chọc cố lắm nó mới nói ra được một câu."

Ngang ngược , anh ngang ngược khiến tui phát quạo lên đây này "" Thì ?

"" Anh !

"Cậu cười."

Nào , tôi nói rồi khi nào em ngang ngược hơn tôi thì em thắng !

"Cậu đang ghẹo nó hăng say thì con kỳ đà tên " Tí " đó lại chen ngay giữa thêm 1 lần nữa."

Cậu !

Đồ con đem qua xong rồi "" Má !

Mày hết chỗ chen vô rồi hả Tí ?

"" Thôi , đồ đem rồi thì người ta vô nói cho biết thôi mắc cái chi cọc ngang ?

"" Ừ , rồi rồi mày đi ra đi "" Dạ "Lang nó nhìn thoáng qua đống đồ của cậu đem qua nhà nó mà choáng , bộ cậu ở đây luôn sao mà đem nhiều dữ dị ?"

Bộ anh tính ở luôn hả ?

"" Tôi tính ở một thời gian mà nếu em muốn tôi ở đây luôn thì tôi sẵn sàng ở "" Oaaaaa , hmm...Mới sớm mà mần chi nói chuyện nhiều vậy đa ?

"Anh Nhân lúc này mới thức , vừa đi vừa ngáp còn không quên hỏi."

Anh Nhân !

Qua ăn cơm "Lang nó thấy anh Nhân như vớ được cộng rơm cứu mạng , cứu nó khỏi mấy lời chọc ghẹo của cậu."

Anh Nhân , anh Nhân ngồi đây nghen , tui ra sau lấy thêm chén "" Ờ ờ "Anh Nhân ngồi trên ghế , miệng ngáp ngắn ngáp dài , đầu cổ rối tung tay còn dụi dụi mắt."

Ê , bộ mắc đi ra ngay khúc này lắm hả ?

"Anh nhìn cậu."

Gì ?

Tại cậu nên tôi mới mất ngủ đó "" Rồi sao , muốn gì nữa ?

Muốn cãi như hồi tối nữa không ?

"" Thôi mần ơn , tui cám ơn cậu Hưng cái gì chứ cái này tui hỏng dám à "Lang nó lấy chén xong thấy hai người lại chuẩn bị cãi nữa nó đi lại gần đặt mạnh chén xuống bàn."

Thôi , ở nhà tui thì sống theo tui không cãi cọ chi nữa hết , ăn cơm đi "" Tại ai khơi màu trước đó chứ "" Sao ?

"Lang nó bất lực không biết làm gì nên chỉ biết nghĩ cách đổi chủ đề sang hướng khác."

Anh Hưng , đồ của anh anh đem vô trong đi anh ở đây mắc công mới sớm đã cãi nhau nữa "" Ừm "Cậu xách đồ đi vào trong mắt không quên liếc xéo người đang ngồi ăn kia , người kia cũng chẳng vừa nhìn chăm chăm cho tới khi cậu đi hẳn vào trong mới thôi.Nó thấy không khí căng thẳng lúc nãy đã bớt cũng thở phào một hơi như ăn mừng vừa thoát khỏi 1 kiếp nạn lớn vậy.Còn anh Nhân cứ chăm chăm vô chén cơm , lòng cũng thắc mắc đôi chút về mấy món đồ mà cậu đem qua nhưng không biết do đồ ăn ngon hay còn mớ ngủ mà anh cũng chẳng quan tâm là mấy rồi lại tiếp tục ăn."

Trời ơi , sau này tui biết sống sao đâyyy ?!!

"Ai khộ ?

Lang khộ chớ ai 😔..
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 7 : Ngang Ngược !


Lang nó ngồi nhìn anh Nhân ăn cơm mà trong lòng ngán ngẫm , nó hỏng hiểu sao từ lúc cậu về cậu đã lạ lạ mà giờ cậu gặp anh Nhân cậu còn lạ hơn nữa.Anh Nhân nhìn nó ngồi thơ thẫn mà khó hiểu , cơm ngon dị mà sao không ăn cứ ngồi đó bộ nghĩ chuyện chi hả ?"

Lang ""..."

" Lang "" Hả ?

Kêu tui hả "" Mần chi mà kêu chẳng nghe dị , bộ không đói hả "" No luôn rồi "Mặt nó hướng ra ngoài cửa nhìn đâu xa xăm , miệng vẫn trả lời mà chẳng thèm lia mắt qua nhìn người hỏi nó 1 cái nào."

Bộ nghĩ gì hả ?

""..."

" Hay bị cô nào phũ ?

"" Thà vậy còn đỡ "Nó nói rồi đứng lên đi thẳng ra sau nhà , anh Nhân ngồi trên ghế ngơ ngác bộ sáng ai chọc ai ghẹo sao mà lại cứ ngơ ngơ thế."

Ủa , không đúng thì thôi tự nhiên bỏ tui lại 1 mình chi dị "" ...

"" Cậu , bộ cậu thích ở nhà tui lắm hả ?

"" Ừ , thích "" Ờ ""..."

" Cớ chi nay gọi cậu chớ không phải anh ?

"" Tui thích gọi cậu hơn "Lang nhìn cậu."

Nhưng tôi không thích em gọi cậu "" Nhưng tui thích , miệng của tui mò "" Miệng em mặc em , gọi anh "Cậu lại giở cái thói ngang ngược nữa rồi đấy nhá."

Miệng tui thì tui muốn gọi sao gọi chớ , cậu đừng có mà ngang ""..."

" Tôi thích ngang vậy đó "Cậu đang ngồi dưới sắp xếp đồ tự nhiên đứng dậy nhìn nó , cậu cao hơn nó tận 1 cái đầu từ trên nhìn xuống mình nó có chút ét , còn nó nhìn cậu còn ngơ hơn lúc nãy , sao nay mới thấy cậu to hơn nó vậy."

Tôi thích em gọi tôi là anh chứ không phải là cậu "" Ừ thì , thì anh "" Tui đi à "Lúc nãy nó từ trước ra sau giờ lại từ sau đi ngược ra trước , anh Nhân vẫn còn ngồi đó anh cũng ngơ theo nó luôn."

Sao không ăn mà anh mần chi ngồi thừ ra đó dị ?

"" Lang "" Hửm ?

"Anh Nhân nhìn nhìn vô trong , xong mới quay ta hỏi."

Sao lúc nãy có nhiều đồ quá dị ""...

À ảnh nói anh qua đây ở luôn nào anh đi thì ảnh về "Anh Nhân lắc đầu."

Tính ngang ngược dị trời "" Tui đâu có biết , hồi lúc ảnh về ảnh lạ rồi giờ gặp anh ảnh còn lạ hơn "" Lúc về ?

Lạ cái gì dị "Anh Nhân nhìn chằm chằm nó tò mò câu nó vừa nói , Lang nó cũng nhìn anh nó khựng lại nghĩ không biết có nên nói không."

Có chi đâu , chắc tui đa nghi thôi chớ chi "" Ờ "" Thầy Văn đâu ?

"" Tía tui đi coi bệnh rồi , chắc chút hay chiều chiều về liền "" Rồi qua ở dị nói với thầy Văn sao ?

"Lúc này Lang mới sực nhớ ra.Nó còn chưa nói cho tía nó biết nữa đó.Nhưng thôi lỡ rồi.Lang thở dài."

Tui đâu biết , thôi để ảnh tự nói đi "Anh Nhân cứ hỏi qua hỏi lại , chắc chưa tỉnh hẳn đâu mắt đen thế cơ mà.Anh hỏi thì nó đáp , như anh tò mò tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong lúc anh ngủ vậy , nói rồi nói hai người cũng quên cơm canh trên bàn nó nguội ngắt từ lúc nào."

Anh Nhân , cơm nguội rồi thôi anh đi ra chợ với tui chút nghen ?

"" Chi dị "" Tui muốn dạo bộ chút à "" Vậy Hưng ở nhà hả ?

"Lang gật đầu."

Ở chung thì canh nhà chớ "" ...

"Ra chợ nó đi lòng vòng mãi không mua cái gì cũng chẳng nói năng chi , bức quá anh Nhân mới lên tiếng."

Ra đây đi đi lại lại vậy thôi đó hả ""..."

" Tui , tui cũng không biết nữa "" Không biết cái gì "Anh thấy nó lạ lắm , khác hẳn với bữa trước không nói năng gì cũng chẳng giỡn hớt cái chi."

Nay lạ vậy , buồn hả "" Hong , tại tui thấy lạ "Nghe nó nói mà làm anh tò mò."

Lạ chuyện chi ?

Chuyện cậu Hưng đó đó hả "Lang nhìn anh Nhân , khẽ gật gật."

Chắc vậy "" Sao ?

Nói tui nghe coi "" ...

"" Thì trước lúc ảnh đi ảnh kêu tui đợi , tui thấy bình thường lắm chắc tại ảnh thích chơi với tui "" Nhưng mà..."

Lang hơi cúi cúi đầu."

Nhưng mà sao ?

"Mắt nó đảo qua đảo lại cho bớt căng thẳng."

Lúc ảnh về ảnh nói mấy từ cứ là lạ hay ghẹo tui nữa "" Tui thấy cũng chẳng sao tại đó giờ ảnh cũng ghẹo tui mà , mà cái tự nhiên...

"Nghe nó nói vậy anh Nhân càng tò mò hơn."

Tự nhiên sao , sao lại thấy lạ ?

"" Lúc ảnh đi ảnh cho tui cái nhẫn kêu đợi ảnh về , hôm bữa ảnh về cho tui chiếc khác ảnh nói rủi lỡ nhẫn chật ảnh không có cái làm tin ""..."

" Anh nghĩ cái gì hả ?

"" Tui...

"Anh Nhân chợt im bật , mắt khẽ liếc liếc Lang."

Lang nè "" Sao ?

"Nhân hít một hơi thật sâu , nhìn thẳng vào nó."

Tui nói này nghen , tui nghĩ vậy thôi chớ không biết thật không nên có tin tui hay không cũng được "" Ừm "" ...

"" Lỡ cậu Hưng đó , cậu thích Lang rồi sao ?

"" Hả ?

"Nó ngạc nhiên , nó chỉ thấy lạ lạ có ngờ đâu anh Nhân nghĩ cái chi á."

Tại tui nghe kể thấy cũng giống , với lại cậu Hưng đó đâu thích tui ở gần Lang đâu ?

"Lang quay đi."

Anh nói chi kì vậy , sao mà vậy được "" Đờn ông với nhau mà "Anh Nhân đi lại trước mặt Lang , chắc chắn nói."

Sao không được , yêu ai thương ai do mình chứ đâu do đờn ông đờn bà ""..."

" Hay , hay bỏ qua cái chuyện này đi tui muốn về "" Ờ "" ...

"Nó đã thơ thẫn nghe anh Nhân nói nó còn ngơ hơn , hỏng lẻ thiệt chứ cậu lạ lắm.Dọc đường về trong đầu nó toàn câu nói của anh Nhân."

Haiz , Lang ơi Lang hoang đường quá đi "Anh Nhân thấy vậy mới nói."

Muốn biết hay không về tui có cách "" Thiệt ?

"Anh gật đầu."

Ừm "Anh Nhân vừa trả lời nó vừa nháy mắt tự tin , chắc anh đây có cách gì hay lắm hả đa.Đang ríu rít nói đủ thứ thì nó thấy từ xa , lại cái bóng dáng đó nữa rồi vừa nhìn là nhận ra ngay , cậu cả đây chứ ai ?"

Em "" Hả ?

Anh không sắp xếp đồ ở nhà hả ?

"" Xong rồi "Cậu nói mà mắt cậu đảo qua anh Nhân đang đứng cạnh đó , chẳng nói chẳng rằng thoáng cái cậu nắm tay Lang kéo nó đi."

Aaa "" Ủa ?

Tự nhiên kéo kéo đi đi vậy đó hả ?

"" ...

"" Đau , anh mần chi kì vậy ?

"Nghe Lang nói cậu đang đi dừng hẳn lại , thả tay nó ra."

Em đi đâu ?

"" Đi chợ "" Mua gì ?

"Cậu hỏi liên tiếp."

Tui đi dạo chớ không có mua "" Vậy mắc chi phải đi với nó ?

"Lang cố né tránh ánh mắt dò hỏi kia của cậu."

Thì ảnh mới về xứ này nên tui dắt ảnh đi cho biết "Tay cậu khẽ siết lại , giọng hơi trầm xuống."

Muốn biết thì kêu tôi dắt đi , khỏi cần em ""..."

Nó im lặng nhìn cậu , càng ngày càng ngang ngược khó hiểu nó đi chợ chứ có trốn học đâu , nó dắt anh Nhân đi có sao đâu chứ ?"

Anh..Sao anh càng ngày càng ngang ngược vậy đa ?

"" Tui có phải con nít 3 tuổi đâu "Cậu nghe nó nói vậy lửa giận trong lòng càng sôi sục."

Tôi thích , em mần chi được tôi ?

"" Bộ anh ghét anh Nhân lắm hả ?

"Mắt cậu đỏ ngầu , nhìn Lang chẳng rời."

Ừ ghét , rất ghét là đằng khác "Lang nghe cậu nói mà khó hiểu.Có chi đâu mà ghét ?"

Ảnh mần chi sai quấy mà anh ghét dữ vậy ?

"" Ở gần em là cái sai lớn nhất của nó rồi "" ???

"" ĐI VỀ !!

"Nó còn chưa kịp hiểu lời cậu nó đã bị cậu kéo đi tiếp nó dãy giụa cỡ nào cũng thua , cậu mặc nó than đau vẫn kéo nó đi , đi tới khi nào tới nhà mới thôi.Nó cũng thắc mắc , thắc mắc về lời cậu nói rồi lại thắc mắc về lời của anh Nhân lúc nãy , nó nhìn cậu tay cậu siết chật tay nó khiến bàn tay trắng nõn kia từ từ đỏ hết lên , nó cũng dường như quên tay nó đang đau mà cứ nhìn cậu rồi nghĩ , hỏng lẻ cậu thích nó thiệt như lời anh Nhân nói hả ?
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 8 : Thích ?


Cậu kéo nó về nhà , vừa tới sân nó đã thấy tía nó ngồi đó chờ tính thưa chuyện nói cậu sẽ ở đây thì cậu nói."

Lúc nãy tôi nói với thầy Văn rồi , em khỏi lo "" Sao ?

Rồi tía tui nói gì "" Em chỉ cần biết sau này tôi sẽ ở đây là được""..."

Nghe cậu nói nó cũng im , bước vô chưa kịp thưa thốt cậu đã kéo nó thẳng ra sau còn thầy Văn cũng hơi ngạc nhiên.Thầy ngồi đó một lúc thì thấy anh Nhân đi sau về cũng hỏi thì anh Nhân cũng trả lời cho qua chuyện mà thầy vừa thấy."

Tự nhiên anh kéo tôi ra đây mần chi ?

"" Tại sao em cứ dính lấy nó vậy ?

"" Mặc tui , anh kéo tui về cho bằng được chỉ hỏi vậy thôi đó hả , bạn bè thì có gì lạ "" ...

"Nó thấy kì cục nhưng cũng chỉ nói vậy rồi chẳng nói thêm gì nữa , quay qua quay lại cũng tới tối.Lúc ăn xong cơm tối nó mới nhớ sực lại lời anh Nhân nói lúc sáng , đợi tía nó ngủ rồi nó mới dám kêu anh Nhân ra cái bàn trước sân đặng tránh mặt cậu ở đằng sau mới dám hỏi."

Anh Nhân , ra đây tui hỏi cái này nè "" Ờ , ra trước đi "" ...

"" Sao , chuyện chi mà ra đây mới nói được "" Thì..

Thì ờ , cái chuyện anh nói lúc sáng "Mặt Lang hơi ngượng."

Chuyện tui nói tui có cách đó hả ?

"" Ờ , tui...Tui cũng thắc mắc "Nghe nó nói mặt anh Nhân cũng toát lên vẻ đắc ý."

Muốn biết thì đơn giản thôi "" Cách gì ?

""..."

" Khi mà người ta thích ai á , người ta không thích người mình thích lại gần ai đó đâu "" Ừ rồi sao ?

"" Giờ tui làm cái gì thì Lang cũng làm theo tui không được cãi nghen ?

"" Ừm "Anh Nhân nói rồi kéo nó xuống ngồi cạnh mình , lia mắt đảo qua lại một hồi mới thấy cậu đang ở trong đi ra , chắc kiếm Lang nó nữa chứ đâu.Anh đợi cậu đi ra gần tới chỗ sân trước mới làm như tựa nhẹ lên đầu nó."

Anh mần chi vậy ?

"" Suỵt , nghe tui đi "" Ò "Nói rồi tay anh cũng không quên vòng qua sau lưng rồi đặt tay lên vai bên kia.Cậu thì kiếm nó thấy nó ở đó tính đi ra rồi mà chợt thấy cảnh tượng hơi vượt quá mức thân thiết đó cậu bỗng khựng lại.Mặt cậu đang hớn hở cũng dần âm u , trong lòng như có lửa hừng hực , còn nó thì ngồi cứng đơ ở đó cũng không biết anh Nhân muốn làm cái gì.Đầu óc nó đang suy nghĩ tứ lung tung thì bỗng đâu có lực mạnh kéo nó đứng lên."

Hai người mần cái chi ngoài đây mà không vô nhà ?

"" Không thấy sao mà cậu còn hỏi ?

"Sẵn đang cơn nóng nghe anh Nhân đáp mặt cậu đã đen còn chồng thêm đen.Chẳng nói chẳng rằng tính kéo nó đang ngơ ngác đi thì đằng sau như có gì kéo nó lại.Tay anh Nhân nắm tay nó , không muốn cho cậu dẫn nó đi nhưng nhìn lên thấy ánh mắt như muốn giết anh đó thì tay bỗng bất giác mà buông ra để cậu kéo nó đi.Chỉ tội mỗi nó đang ngơ ngơ ngác ngác thì bị cậu kéo đi chẳng lý do còn anh Nhân cũng chẳng nói thêm gì cho nó hiểu."

Em với nó tính mần cái chi đó đa ?

"" Tui...Tui đâu có biết "" Vậy mà không biết ?

Có bạn bè nào vậy không ?

"Cậu chất vấn làm nó đơ người."

Anh.."

" Cớ chi mà anh bực ?

"Cậu nhăn mặt , cau mài lại."

Cớ chi ?

Chẳng lẽ em còn không tỏ ?

"" Anh bị sao vậy ?

"" Đờn ông với nhau chớ phải đờn bà đâu ?

"" Tôi mặc kệ , nhưng tôi không thích em với nó thân thiết tới mức độ đó ?

"" Vậy lý do chi anh cấm ?

"Lý do ?Nói sao bây giờ ?"

Tôi.."

" Anh ngang ngược thành thói hả đa ?

"" ...

"Nó đi ra đằng trước thấy anh Nhân ngồi nhà nhã uống trà mà lòng bức bối , anh Nhân mần chi biết lúc nãy nó gồng cỡ nào mới dám nói câu đó với cậu ?"

Phan Thành Nhân !

"" Hửm ?

"Anh Nhân quay đầu lại nhìn."

Anh hay quá đa , để tui bị kéo đi rồi anh ngồi đây thưởng trà hả ?

"" Thì tui cho cậu Lang đây thấy rồi đấy thây ?

"" Thấy ??

"Anh Nhân thở ra một hơi."

Này , cậu năm nay ngót nghét 21 rồi mà sao cứ như đứa con nít vậy ?

"" Ý anh là sao đây ?

"" Bộ cậu không thấy lúc cậu thân mật với tôi quá là cậu Hưng lại bực mình sao ?

"" Tui..."

Anh Nhân chép miệng.Coi bộ phải mắc giải thích rồi."

Chẳng phải do tính cậu Hưng ngang ngược đâu đa "Nó khó hiểu."

Vậy chớ là do cái chi ?

"" Do ghen chớ chi ?

Rõ như ban ngày mà cậu chẳng hiểu sao đa ?

"" Ghen ?

"Sao lại ghen được ?"

Nhưng mà- "" Tui nói rồi , cho nên cậu nhớ lời tui nói đi cho khỏi có thắc mắc vòng vo cái chi cho mệt "" Vậy , vậy là thật ?

"" Chớ hỏng lẽ tui nói gạt cậu ?

""..."

" Cậu thấy cũng thấy rồi , nghe cũng nghe rồi mà còn chưa tin hả đa ?

"" T-Tui tin "" ...

"Nó nghe cách anh phân tích cũng trầm ngâm , nó cũng thấy cậu lạ nhưng nó nào biết đó là ghen hay cái chi đâu.Mà chẳng hiểu sao nghe anh Nhân nói vậy lòng nó có chút vui."

Nè , tui nói cho cậu nghe có khi cậu thích lại người ta rồi đó đa "" Tui hả ?

"Anh Nhân gật đầu."

Ừm , tui thấy lúc nãy tui đụng vô người cậu cậu có chút phản kháng chớ cậu Hưng thì cậu cứ xuôi theo có chút nào là không thích đâu ?"

" Mà sao anh có kinh nghiệm về mấy chuyện này quá dị ?

"" Ờ ờ kệ tui , mà tui hỏi cậu cái được không ?

"" Ừm , sao "Anh cười , cái điệu cười này có chút lạ."

Cậu có thấy lúc cậu ở cạnh cậu Hưng tim cậu cứ đập nhanh đúng không ?

"" Ừm...Cũng , cũng có "" Vậy thì chắc như đinh đóng cột rồi , lúc nãy tui nghe lớn tiếng thôi giờ vô xin lỗi người ta là vừa "" Ờ , tui..Tui đi liền nè "Nó tính vô trong , chắc lúc nãy hơi nặng lời mà mới nhắc được cái chân lên thì nghe anh Nhân nói."

Chỉ khi yêu ai người ta mới tặng nhẫn cho người đó thôi , nó còn có nghĩa là gắn kết đấy ""..."

Nó có chút khựng lại rồi cũng đi vô trong , nhìn lên cái nhẫn ở ngót áp út mà lòng cứ lâng lâng khó tả.Cốc , cốc , cốcNó gõ cửa 3 cái không nghe cậu trả lời cũng bấm bụng bước vô , thấy cậu nằm yên trên giường chắc ngủ rồi.Bước lại giường nó lại gần ngồi xuống kế bên cậu , tay miết miết xoa xoa cái nhẫn , không biết lúc này trong lòng nó nghĩ cái chi mà nó ngồi hồi lâu chắc bụng cậu ngủ say rồi mới mở lời."

Tui..Tui không biết nên mới hỏi có chi anh nghe được cứ trả lời tui nghen , không cũng được "" Mà...Mà..Anh , anh coi bộ thích tui hả ?

"" Tui..Tui ơ..Tui cũng thấy trong lòng tui nó là lạ cứ ở gần anh là trong lòng tui nó có cái chi á ""...Chỉ khi yêu ai người ta mới tặng nhẫn cho người đó hả..

"" Anh Hưng...Tui , chắc tui thích anh thiệt quá đa , đờn ông thích đờn ông coi cũng kì lung lắm "Nó ngồi quay lưng lại với cậu tay nó miết miết cái nhẫn cho bớt căng thẳng ấp a ấp úp mới nói ra được câu hoàn chỉnh.Cậu nằm bên đây không biết đã mở mắt tự lúc nào , cậu nghe nó nói hết tâm trạng từ từ cũng vui trong lòng.Còn nó đâu biết cậu chưa có ngủ mà cứ ngồi đó nói , nói hết những gì nó muốn nói cho cậu nghe từ trước đến giờ."

Tui thích anh "" Tôi cũng thích em "" Anh ?

"Hè he hé , +1 anh Nhân tâm lý 🤓Chắc lịch sử tình trường của ảnh cũng vữ vằn lắm nè , còn cậu Lang chắc cậu ngơ rồi :))
 
Lý Tơ Hồng !
Chương 9 : Em Nói Gì ?


" S-Sao anh , ch-chưa ngủ ?

"" Em nói gì ?

"Cậu tiến sát lại."

Tui..Tui..Đâu có nói gì đâu "" Em thích tôi ?

"" Tui...

"Nó hoảng , nó nhìn cậu trước mặt ngây người ra nó không biết hiện giờ là mơ hay thật.Tay nó miết chiếc nhẫn trên tay không ngừng , đầu cuối xuống chẳng dám nhìn thẳng lên giờ phút này nó muốn chạy đi lắm , chạy thật nhanh để cho qua hoàn cảnh lúc này , nhưng ngặt thây , chân nó giờ không biết lý do gì mà cứng đơ muốn bước 1 bước cũng chẳng được."

Em bảo em thích tôi hả đa ?

""..."

Nó cúi đầu mãi."

Mần chi mà em chẳng dám nhìn thẳng mặt tôi ?

"" Tui , tui...

"Cậu ngồi nhìn nó với cái dáng vẻ rụt rè này , cái dáng vẻ mà cậu vừa thấy thương vừa thấy ghét .

Nhìn nó rụt rè yếu đuối thì cậu thương , nhưng cậu ghét những lúc nó rụt rè muốn nghe nó nói ra những lời cậu mong chờ nhưng nó cứ ấp úng."

Nhìn thẳng vào tôi mà nói đi "" Tui...Thì , thì nãy anh nghe sao thì nó là vậy đó hỏi mần chi nữa ""..."

" Lúc nãy em nói gì tôi chưa nghe , nói lại đi "" Anh...Tui..

"" Em nói gì ?

"Lang hít sâu một hơi."

Tui , tui nói tui thích anh chớ chi mà anh cứ đè ra hỏi riết à !

"" Thích tôi thì nói thích , có chi ngại có chi ngần mà em cứ ấp úng ?

"Cái tay đang miết miết chiếc nhẫn của nó chợt miết nhanh hơn , nó chẳng biết nó lúc này nhìn ra sao cũng chẳng biết cái cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ này là gì."

Thì , tui là đờn ông mà anh hỏng thấy kì cục hả đa ?

"" Mắc chi kì ?

Thích thì cứ thích , tôi cũng thích em đó thây ?

"" Anh ?

Thích ?

"Cậu gật đầu."

Ừm , tôi thích tôi rất thích ""..."

Nó im lặng tay vẫn cứ xoay cứ miết chiếc nhẫn , ngồi yên cuối đầu để cậu chờ câu tiếp theo của nó."

Bộ...Bộ anh hỏng sợ người ta nói hả ?

"" Người thích em là tôi , người thương em cũng là tôi chớ phải người ta đâu mà tôi phải sợ bị người ta nhìn với ngó ?

""..."

" Anh thích tui hồi nào vậy đa ?

"" Thích từ lúc tôi tặng chiếc nhẫn đầu tiên cho em "" Anh.."

Nó nhìn cậu , nhìn thẳng vào mắt cậu nhìn hồi lâu nó cứ nhìn mãi , dường như lúc này nó đã giải đáp được hết thắc mắc trong lòng nó bấy lâu nay và nó đã biết cái cảm giác , cảm xúc trong lòng nó từ lâu nay là gì .

Là thích , nó biết rồi biết là nó thích cậu như cậu thích nó."

Em thích tôi...Là thật ?

"" Ừm "Nó gật gật đầu , mặt cậu vui hẳn ra như cậu đã nhận được cái xác nhận mà cậu mong chờ suốt 5 năm qua , cậu nhìn nó miệng bỗng chốc có tia cười coi như công cậu ở trời Tây 5 năm nhưng vẫn đánh dây thép về đều đặng suốt 5 năm là không uổng công cậu rồi.Cậu nhận được trái ngọt của cậu rồi , trái mà cậu đã nuôi trồng suốt 5 năm.Đang mông lung trong sự hạnh phúc vừa đến chợt cậu thấy tay cậu có gì đó phủ lên , cái bàn tay trắng ngần bé xíu đó."

Anh Hưng "" Hửm ?

"" Anh đợi tui chút nghen "Tay nó rời khỏi tay cậu , xoay người đi lại cái tủ gỗ gần đó , ngồi lục lọi một hồi nó mới lấy ra được 1 cái hộp gỗ nhỏ."

Này là cái gì vậy ?

"Nó cười nhẹ , mắt ánh chút hồng đáp."

Quà đáp lễ "" Đáp lễ ?

"Nó mở cái hộp gỗ nhỏ trên tay cái hộp nó hơi bám bụi chắc cũng để lâu năm , bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích."

Cái này ?

"" Tay , đưa tay anh cho tui đi "" Ờm "Nó cầm tay cậu định đeo vào ngót áp út như nó nhưng ngặt cái tay cậu to quá nên cố lắm chiếc nhẫn mới lọt vô được ngón út.Cậu nhìn chiếc nhẫn nhỏ nhỏ trên tay lòng cứ lâng lâng khó tả."

Cái này là quà đáp lễ đó hả đa ?

Coi bộ hơi nhỏ hen ""...Ừm , cái này là của má tui , má dặn tui nào có người thương mới được tặng chớ hong có được tặng bậy đâu "" Dí lại tại tay anh nó bự quá chớ bộ , chứ phải tại nhẫn của tui đâu "Cậu cười thầm , nhìn vật trên tay."

Vậy đa ?

Vậy tôi là người thương của em hửm ?

"" Dị chứ anh muốn cái chi nữa "Mặt Lang nó càng ngày càng đỏ."

Tại tôi không biết giờ tôi đang mơ hay thức "" Anh vui dữ hen ?

"" Tơ tưởng suốt bấy nhiêu năm hỏng vui sao đặng đây ?

"" Nói dị hỏng biết ngại hả đa ?

"" Hong , cớ chi tôi phải ngại với em ?

"Mặt Lang nóng ran lên hết."

Tôi nói với người yêu tôi mắc chi tôi ngại "Lang nó đỏ mặt tía tai , coi bộ cậu hỏng chỉ ngang ngược mà mặt cậu có đôi chút dày đó đa."

Hỏng dám làm người yêu cậu cả đâu đa "" Vậy tôi nói với người tôi yêu "" Thôi , hỏng nói nữa tui ra ngoài với anh Nhân"Lang quay đi định bước ra ngoài."

Mắc chi em ra đó ?

"" Xía , hỏng nhờ anh Nhân thì tui còn lâu mới biết tui thích mấy người á "Chân kia chợt dừng , quay đầu lại nhìn cậu."

Sao ?

"" Sao với chả trăng gì , hong ra cám ơn người ta mà còn nói "" Ơ ?

Em !

"Nó ngoảnh mặt đi không nói gì nữa để lại cậu ngơ ngác đó nhìn bóng nó đi ra trước mà chẳng biết gì , mà tại sao cậu phải cảm ơn anh Nhân ?

Tại sao nhờ anh Nhân mà Lang nó mới biết nó thích cậu ?" ...

"Nó bước ra ngoài trước , vừa đi vừa cười khúc khích nó chưa thấy lúc nào vui như lúc này , nói ra rồi nó thấy lòng nhẹ hẳn.Ngoài trước anh Nhân vẫn ngồi đó vẫn vừa nhâm nhi trà vừa ngắm trăng , thấy nó ra anh kêu nó lại như vẫn ngồi đó chờ nó ra mà hỏi."

Sao rồi , nói với người ta chưa vậy đa ?

"" Ừm nói , nói rồi "Nó gật nhè nhẹ đầu , má nó đỏ hây hây vừa hay nay trăng rằm soi xuống là thấy rõ mồn một cái đôi nó đỏ đó."

Coi bộ được rồi hen ?

"" Ừm , tui cũng cám mơn anh nghen , nhờ anh mà tui mới biết "Anh Nhân cười."

Có cái chi đâu mà , tại tôi thấy dị tôi mới sẵn giúp thôi "" Vậy đa ?

Xem ra đó giờ tôi nghi oan cho cậu rồi hen ?

"Giọng nói của cậu vang lên từ đằng sau , cậu đứng khoanh tay ngay gốc cột nhìn hai người nói chuyện."

Giờ mới biết nghi oan nghi ức cho tôi hả ?

"" Ừm , xin lỗi "Cậu vừa nói vừa đi lại ngồi cạnh nó."

Mà anh Nhân , có cái chi mà anh giúp tui dị ?"

" Ừm thì cái gì cũng có lý do chớ "" Lý do gì ?

"Giờ tới lượt anh Nhân ngại rồi."

Ừm à , cô Thanh Liên con của thầy Mười ở tiệm thuốc trên tỉnh là em họ của cậu hả cậu Lang ?

"Lang hơi bất ngờ nhưng cũng xác nhận."

Em họ tui , hỏng lẽ anh..?

"" Ừ..Thì tôi thích cổ nhưng mà...Thầy khó tính quá nên tôi về đây học sẵn nhờ cậu..

"Ứm ừm ưm , haizz hỏng phải tình trường ảnh nhiều mà do ảnh cũng thích người taa😇+1 anh Nhân thích người ta mà sợ ông dzà vợ 👽🤌🏻
 
Back
Top Bottom