" Hưng về rồi hả con ?
"" Dạ , con hơi mệt con vào trong nha cha "" Ừm mệt thì nghỉ đi "" ...
"Trong căn phòng rộng lớn , cậu ngồi đó lòng nghĩ bân quơ."
5 năm rồi ha ?
Lúc mình đi chỉ là một thằng nhóc 17 , 18 tuổi mà giờ về thành thanh niên lớn vậy rồi "5 năm trước..."
Hưng , cha biết con không muốn đi nhưng con là phận con cả phải gánh vác cơ nghiệp hơn 4 đời nhà ta , đây là cách tốt nhất rồi con à "Trong ngôi gia rộng lớn đang có kẻ đầu bạc năn nỉ kẻ đầu xanh.Cậu ngồi đối diện ông mặt chẳng cảm xúc nhưng lòng lại gợn lên từng cơn sóng to.Cậu biết cha trọng con cả , biết cha đặt hết vào cậu nhưng trong lòng cậu có người ở đây...Cậu không nỡ."
Cha , con biết cha muốn tốt cho con và lo cho cơ nghiệp nhà mình nhưng..."
" Vậy có gấp quá không cha ?
""..."
" Con , cha mong con hiểu cha đặt hết vào con nên muốn con ăn học thành tài gánh cả cơ nghiệp nhà mình chứ không phải cứ dặm chân ở một cái xó này "Cậu nhìn cha càng chạnh lòng , tình không nỡ buông nhưng hiếu không thể bỏ."
Cha..."
" Con...Con đi "" ...
"" Cậu Hưng , cậu gọi con giờ này ra đây mần chi ?
"" Tao..."
Cậu nhìn Lang , một thằng nhóc mới 17 tuổi đã khiến cậu phải say mê."
Đưa tay mày cho tao "" Dạ ?
"" Đưa "Lang đưa tay ra như lời cậu nói , cậu nắm chặt đôi tay bé nhỏ đấy một hồi lâu mới từ từ lấy ra một thứ gì đó."
Cậu ?
Sao cậu cho con nhẫn ?
"Lang nó ngơ ngác , thứ cậu vừa đeo vào tay nó là một chiếc nhẫn bạch ngọc , vừa khít với tay nó như chiếc nhẫn ấy được làm riêng cho nó vậy" Tao không cho cũng chẳng tặng , tao để làm tin "" Làm , làm tin gì vậy cậu ?
"" Phải có cái làm tin để mày còn đợi tao về chứ "Nó nhìn cậu khó hiểu làm tin là làm tin chuyện gì , đi đâu mà phải đợi ?"
Cậu đi đâu sao ?
"" Cha tao bắt tao đi du học bên Tây "Mắt cậu tự dưng hơi cay."
Mấy năm tao về , không có cái để tao làm tin tao sợ mày chạy đi mất "" Cậu ?
"Lang nó nhìn cậu , nhìn mãi chẳng nói gì nó không biết cậu có biết trong lòng nó đang nghĩ gì không."
Sao ?
"" Con đợi cậu về "" Ngoan "" ...
"" Mày còn đợi cậu không đa ?
"" ...
"" Tía , Tía nhắn con về có chuyện chi ?
"Thầy Văn ngồi nhàn nhã uống tách trà thấy con trai về mới mở lời nói."
Con ngồi xuống đi , tía có chuyện muốn hỏi "" Dạ"Nó ngồi xuống trước mặt tía , nhìn có vẻ bình thường nhưng chẳng ai biết lòng nó đang lo lắng thấp thỏm."
Dạo này chuyện học hành của con sao rồi đa ?
"" Dạ...Học cũng được "" Cũng được ?
"Thầy Văn nhìn đứa con trai duy nhất này , nhìn một lúc rồi ông lên tiếng." cũng được mà thầy Tám mới qua biểu bây hôm nay không đến lớp ?
"" Tía-"" Lên phảng , nằm xuống !!!
"" Dạ..."
ChátChát" Còn nói dóc nói láo nữa hết ?
"" Dạ.. hức...
Dạ hết , hết rồi "" Nín , hơn 20 tuổi đầu ai cho khóc ?
"" Tía..."
ChátChátChátTừng đợt roi giáng xuống Lang chỉ biết cắn răng chịu đựng , tại nó biết nó sai có khóc cũng chẳng được gì."
Quỳ lên "" Dạ "" Tía chỉ có bây là con mà bây học hành như vậy đó hả ?
Lang ?
"Chát" Dạ , dạ con xin lỗi tía "" Bây giờ cũng đôi mươi rồi chứ ít ỏi gì mà cứ lông bông như con nít vậy Lang ?
"" Con- "" Cấm có trả lời , quỳ đó tự ngẫm khi nào 3 cây nhang đó tàn hết thì mới được ngồi , làm sai tối nay nhịn đói !
"" Dạ "Thầy Văn tía nó nổi tiếng nghiêm khắc mà chẳng dạy nổi thằng con nhà mình , chẳng biết trách ai nó hơn 20 cứ lông ba lông bông chẳng chịu nghiêm túc học , thầy Văn đánh bao lần vẫn vậy , nhưng lần này có lẻ nó chọc tía giận thật rồi.Đó giờ mỗi lần bị đòn nó khóc chút thôi là tía thương mà nay hỏng thương còn bắt phạt.Trách ai giờ , trách tính nó cố chấp cứng đầu từ bé chăng ?" ...
"" Tía..."
Lang rón rén hỏi" Sao ?
"" Mơi tía lên tỉnh thấy thêm thuốc hả ?
"" Ừm , tính mần chi lúc tía không có nhà hả đa ?
"" Dạ không có , con có mần chi đâu "Nó chối bay chối biến , đúng là tía nó vừa nói ra đã ngay chăng lòng nó rồi , chẳng lẻ nói cho tía biết lúc tía vắng nhà con lén mời cậu cả qua ?"
Vậy ăn cơm đi rồi vô ngủ "" Dạ "" ...
"Trong gian phòng gỗ mộc mạc có người đêm khuya chẳng ngủ cứ ngồi mân mê một thứ gì đó.Trăng lên cao rồi mà nó vẫn chưa ngủ , cứ ngồi miết miết chiếc nhẫn bạch ngọc đó , chiếc nhẫn cậu tặng mặt trong còn được khắc tỉ mỉ 2 chữ nhỏ " Minh Hưng "."
5 năm , 5 năm...Nhẫn chật rồi còn vừa mỗi ngón út "" Minh Hưng...Minh Hưng...Nguyễn Minh Hưng..."
" Nguyễn Minh Hưng..."
Cứ thế nó mân mê chiếc nhẫn đến nổi thiếp đi từ lúc nào cũng chẳng có hay ho gì hết." ...
"Sớm tinh mơ thầy Văn đã đi tỉnh lấy thuốc chỉ còn mỗi Lang với mấy đứa hầu ở nhà ."
Cậu Lang ơi cậu Lang , có người kiếm cậu ở ngoài "Lang còn mơ ngủ nghe vậy mới hỏi."
Kiếm tôi ?
Ai mà lại kiếm tôi vào lúc sáng sớm thế này ?
"" Con không biết cậu cứ ra xem có quen không "Nghe con Mận nói Lang cũng hoài nghi , vừa đi ra cửa vừa suy nghĩ , mới sớm ai lại đến bóc thuốc khám bệnh ?"
Ủa...Cậu , sao cậu- "" Hôm qua tao nói tao đến rồi mà ?
"" Sao ?
Không muốn tiếp ?
"Lang lắc đầu."
Dạ không có , mời cậu vô nhà chơi nghen "Cậu vào nhà rồi nhưng nó vẫn đứng đó với đóng suy nghĩ , nói đến là đến thật còn là sáng sơm ?"
Cậu Lang , ai vậy cậu ?
Cậu quen hả ?
"" Cậu cả nhà họ Nguyễn , danh gia vọng tộc nhất xứ Ba Tri này chứ còn ai "" Hả ???
Cậu cả ..."
" Mận , vô pha dùm tôi ấm trà "" Dạ "Nói rồi Lang cũng đi vô nhà , tới nơi đã thấy cậu ngồi ngay ngắn ở đó tự nhiên chẳng khác gì nhà mình cả."
Cậu , cậu đến đây có chuyện chi vậy ?
"" Hôm qua tao nói rồi , không nghe ?
"Sao tự dưng nay cậu hết nóng mặt rồi hen ?Hay tại lòng cậu lo mà cậu giấu đấy ?"
Dạ nghe , nhưng nay tía con đi tỉnh lấy thuốc rồi "" Không thăm thầy Văn thì tao thăm con sáo "Cậu không để Lang còn lời nào để phản bác , cậu tới rồi ai mà đuổi cậu về được ?"
Vậy cậu chờ con , con đem ra cho cậu coi "Lang đi vào trong lấy con sáo để cậu lại nhìn nhìn ngó ngó khắp gian nhà chánh."
Cảnh vẫn như cũ , chắc người cũng vậy mà ha ?
"" Cậu , cậu nói chi vậy ?
"Lang đi ra thấy cậu ngó nghiêng rồi tự lẩm bẩm gì đó thấy cũng lạ rồi đặt cái lồng chim xuống bàn."
Không chi ,con sáo tao tặng mày coi bộ mày chăm cũng mát tay quá đa "Cậu nói không sai , con sáo gì mà ú nu lông mướt rượt còn mềm nữa không phải chăm mát tay thì là gì ?"
Con cho nó ăn đại thôi , do nó tự lớn "" Mận ơi , pha trà xong chưa ?
"" Dạ đây cậu "" Rồi để đó đi "" Dạ "Nó nhìn cậu thấy cậu kêu đem sáo ra nhưng chỉ nói được mấy câu còn lại đều có ý đâm vào nó chứng không phải con sáo này."
Lang "" Dạ ?
"" Nhớ đó cậu hát cho mày nghe không ?
"Lang nghe câu hỏi có chút khựng lại , không phải là kêu nó hát đấy chứ ?"
Dạ sao vậy cậu ?
"" Lúc nhỏ tao hát rồi giờ tới mày "" Hả ?
"Cậu hơi cau mài."
Hả hả cái gì ?
Tao nói không nghe sao ?
"Lòng Lang giờ nó như đánh trống."
Cậu...Cậu muốn nghe hát hả đa ?
"" Muốn nghe mày hát "Thôi rồi , nó đoán trúng rồi là cậu muốn nó hát."
Dạ hát...Con hát..."
" Nhanh "" Dạ..."
" ...
"Hồi đó lúc nó 16 nó gặp cậu.Năm nó 17 cậu hát cho nó nghe.Giờ nó 21 cũng phải hát lại cho cậu nghe chớ.5 năm chớ có ít ỏi gì đâu đa."
Quan họ người ơi.."
" Tương tư mà chim sáo..."
" Se chỉ luồn kim..."
" Thiếp thương chàng từ lâu.."
" Áo bay...Ai đã qua cầu ?
"" Đôi mình....Chuyện tình đậm sâu..."

" Chà , hát ngọt vậy đa ?
Thế ơ cậu Lang đây thương chàng nào vậy đa ?
"" Cậu...Lời nó vậy mà "" Vậy hen ?
"Thấy Lang nó ngại cậu càng ghẹo tới.Tại Lang ngại chớ cậu có ngại miếng nào đâu ta ?Ăn hiếp người ta là giỏi đó chớ !"
Vậy chớ vật còn mà hỏng biết người có còn chờ ta không đa ?
"Mặt Lang không kiềm được mà đỏ hết lên."
Cậu , cậu ghẹo con hả đa ?
"" Vậy hả , tao nhớ tao có ghẹo mày cái chi đâu ?
"Mèn ơi , cậu nói câu nữa là có nước Lang nó đào hố mà nhảy xuống thôi.Cậu hỏng ghẹo chi mà ghẹo trúng tim đen của nhỏ rồi còn đâu ?Lang nó nghe cậu nói không biết cãi chi cho đúng nên cứ đứng chăm chăm ở đó , đang nghĩ cách sao cho cậu về nhanh thì bỗng tay nó được ai kéo đi."
Cậu ?
Cậu làm gì vậy ?
"Mặc Lang hỏi tay anh nhanh thoăn thoắt tháo chiếc nhẫn đang ở ngón út của Lang ra."
Ơ của con mà ?
"" Yên coi , cấm có dãy giụa gì hết "Nói rồi cậu lấy từ đâu ra trong túi áo 1 cái nhẫn khác , đeo vào ngón áp út bên tay trái của Lang như thay lời muốn tỏ."
Cậu ?
Cái này- "" Chật rồi , rủi lỡ mai mốt gì tao đi mà nó không đeo được nữa lấy gì làm tin ?
"" Cậu ...
"" Tao lớn hơn bao tuổi mà phải gọi bằng cậu ?"
Nó khó hiểu nhìn cậu , đó giờ nó vẫn kêu vậy mà có gì sai sao chứ ?"
Đó giờ con vẫn gọi vậy mà cậu ?
"" Nhưng giờ tao không thích "" Cậu-"" Gọi anh Hưng "Í chài , người ta ngại đó cậu ơi."
Nhưng mà cậu..."
" Ai là cậu ?
"Cậu nhíu mày nhìn nó như muốn nói nó phải gọi " anh ".Thấy cậu nhìn vậy nó cũng phải buộc miệng gọi."
Anh Hưng"" Ừm , anh Hưng đây "Lang nó gọi xong mà đỏ hết cả mặt.Còn cậu coi bộ khoái chí lắm đa !