Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau

Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 10



11

Dường như chỉ trong một đêm mọi chuyện đã hoàn toàn rối tung.

Bạch Uyển bỗng thay đổi hoàn toàn phong cách kín đáo, dè dặt trước đây. Cô ấy thoải mái, chủ động thể hiện sự yêu thích và thiện cảm với Tư Dục, tìm đủ mọi cơ hội để trò chuyện cùng anh.

Sau vài lần bị cô từ chối khéo, Chu Dịch Tinh không rõ là vì tức giận mất mặt hay đơn giản là muốn đổi hướng "đẩy couple"...

Anh ta bắt đầu bám lấy tôi.

【Thẩm Mặc Chi vẫn còn quá tử tế, chứ tôi là đập cho phát rồi. Từ chối rõ ràng vậy rồi còn mặt dày đu bám đòi đẩy couple là sao?!】

【Star à, ngoan, gom đồ về nhà thôi em.】

【Chu Dịch Tinh nhìn chẳng giống người thật gì cả. Thôi để tôi cho anh ta gói thuốc chuột, nếu chếc thì đúng là chuột.】

【Khó đánh giá thật. Mấy hôm trước còn si tình với Bạch Uyển làm tôi suýt cảm động, giờ lại y nguyên copy-paste mấy lời đó sang cho Thẩm Mặc Chi, haha, rốt cuộc là thật lòng với ai vậy!】

【Bạch Uyển đổi người được thì chúng tôi Star cũng có quyền mà, với lại Star còn không ngại việc Thẩm Mặc Chi từng ly hôn, có con, cô ấy lấy tư cách gì để từ chối?】

【Tư Dục cũng là người từng ly hôn, có con, nhiều lần từ chối Bạch Uyển, fan các người lại bảo anh ta tự ti không dám đáp lại, rồi gào lên “nữ minh tinh rạng rỡ x người chồng khiêm nhường” mới là couple chuẩn. Sao đến lượt Thẩm Mặc Chi thì phải biết ơn vì được để ý? Cô ấy có nhan sắc, có tiền, có cưới tám mươi lần cũng không đến lượt ông anh dính dầu các người.】

【Tự nhiên tôi có một suy đoán rất “tà đạo” này… Thẩm Mặc Chi và Tư Dục đều có con trai, giọng Tư Dục lại cực kỳ giống ông bố trong kênh nuôi dạy con Đa Lạc. Mà tuần này “bố Đa Lạc” chưa đăng video mới… Không lẽ… con trai họ là cùng một đứa?!】

【Bình luận phía trên đúng là đi hơi xa rồi đó!】

...

Chỉ có Trương Xảo Xảo và Trần Nặc là từ sau buổi hẹn đầu tiên đã có vẻ nghiêm túc tìm hiểu nhau, tình cảm dần dần ấm lên theo chiều hướng ổn định.

Tôi nằm trên ghế lười trong túp lều tranh bên bờ biển, vừa uống nước trái cây vừa cố gắng phân tích rõ mối quan hệ giữa Bạch Uyển và Tư Dục.

Theo quan sát của tôi, mấy ngày nay họ hoàn toàn không có hành động thân mật nào ở nơi công cộng.

Thái độ của anh với cô ấy vẫn lễ độ, đúng mực, giữ khoảng cách rõ ràng.

Cứ như cái bữa tối hôm đó chỉ là một bữa ăn bình thường không hơn không kém.

Nhưng Tư Dục vốn là người luôn biết chừng mực. Có lẽ vì nể tôi – người “vợ cũ bằng nhựa” – nên mới cố giữ thể diện thế thôi.

Còn phía sau cánh gà, ai biết được — biết đâu môi môi mỏ mỏ rồi cũng nên.

Tôi chợt nhớ lại lý do mình tham gia chương trình này.

Trường hợp thứ nhất: Tư Dục không thích ai cả, đơn giản là cô đơn nên mới đến chương trình để tìm bạn đồng hành.

Vậy thì tôi và Bạch Uyển có thể cạnh tranh công bằng.

Một khi đã xác định được lòng mình, tôi vốn chẳng phải loại người nhút nhát né tránh.

Huống hồ lần này, lợi thế đang nghiêng về phía tôi.

— Tôi và anh có con chung, đây là lợi thế thứ nhất.

— Hai năm hôn nhân vẫn chưa hiểu nhau, còn giữ được sự mới mẻ, đây là lợi thế thứ hai.

— Tôi chính là “Tôi”, một điểm cộng tuyệt đối, là lợi thế thứ ba.

Trường hợp thứ hai: Tư Dục và Bạch Uyển thật sự “hai chiều hướng về nhau”, vì cô ấy mà đến chương trình.

Tôi vốn không thân thiết với Bạch Uyển, có thể nhân cơ hội chương trình này để quan sát nhân phẩm của cô ấy.

Nếu cô ấy có tính cách tốt, tôi sẽ không lo lắng chuyện Đa Lạc phải chịu uất ức.

Ngược lại, tôi sẽ phải tính đường khác cho con trai mình.

Trường hợp thứ ba: Tự luyến một chút – Tư Dục thầm yêu tôi.

Nghĩ đến khả năng này, khóe môi tôi suýt không kìm được mà cong lên...

Dù là trường hợp nào, có vẻ cũng chẳng gây bất lợi gì cho tôi cả.

Vì vậy, tôi quyết định chủ động thử dò xét một phen.

Vừa chuẩn bị ngồi dậy thì gương mặt của Chu Dịch Tinh đã xuất hiện ngay trên đỉnh tầm mắt tôi.

12

"Bị dọa rồi à?"

Chu Dịch Tinh cười ha hả, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

Tôi khẽ dịch người ra, giữ khoảng cách một cách kín đáo.

"Thầy Chu, sao thầy lại tới đây?"

Anh ta dùng đôi mắt đào hoa đầy dịu dàng và tình cảm nhìn tôi, một tay còn tỏ vẻ vô tình đặt lên lưng ghế nằm của tôi.

"Hay là đổi cách xưng hô đi? Gọi tôi là Sao Sao nhé, bạn bè thân thiết đều gọi vậy cả."

Tôi nở nụ cười xã giao, nhanh chóng lái sang chuyện khác:

"Xa vậy mà cũng qua đây, có chuyện gì cần tìm tôi à?"

Anh ta xoa gáy một cách ngượng ngùng, ra vẻ rụt rè như một cậu trai đơn thuần.

"Tôi thấy những gì em nói hôm đó rất đúng. Đã tham gia chương trình hẹn hò thì nên chủ động giao lưu với các khách mời khác để hiểu thêm nhau."
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 11



Tôi nhếch khóe môi:

"Ha ha, cũng được mà."

Anh ta mím môi nhìn tôi, yết hầu khẽ chuyển động.

"Cho nên—"

"Cô Thẩm, đạo diễn bảo mọi người tập hợp."

Nghe thấy giọng của Tư Dục cắt ngang, tôi như được đại xá, lập tức đứng dậy.

"Thầy Chu, đi thôi."

"Chờ đã Mặc Chi, nắng to quá, dùng áo khoác của tôi che nắng nhé?"

Vừa nghe thấy cách gọi đó, Tư Dục liếc sang, giọng điềm tĩnh:

"Không cần đâu, tôi có mang ô che nắng."

Chu Dịch Tinh nhìn vẻ mặt ôn hòa của anh, lại như bị nghẹn lời, động tác cởi áo cũng khựng lại giữa chừng.

Trần Nặc vừa đi tới, vỗ vai anh ta cười toe toét:

"Không phải bảo muốn làm quen thêm người mới sao? Hôm nay có người mới đến, mong chờ chứ?"

Chu Dịch Tinh cười khan:

"... Mong chờ."

"Đi nào."

Tư Dục bung ô ra, khéo léo nghiêng hẳn về phía tôi, còn quay đầu lại nhìn tôi.

Sắc mặt anh vẫn bình thản, nhưng tôi nhạy cảm nhận ra cảm xúc quanh anh đã thay đổi.

Anh đang giận.

Lần gần đây nhất tôi thấy anh tức giận là khi con trai của một đối tác trong lúc tranh giành đồ chơi đã làm trầy trán Đa Lạc.

Đứa bé không chịu xin lỗi, người lớn thì bao che, nói chỉ là chuyện trẻ con giỡn chơi.

Tư Dục khi đó vẫn giữ gương mặt hòa nhã, mời bọn họ ra về. Nhưng ngay sau đó lập tức tuyên bố chấm dứt mọi hợp tác với bên kia — không hề cho bất kỳ cơ hội nào để hòa giải.

Lúc tôi chạm mắt với ánh nhìn sâu lắng của anh, bất giác lại muốn nói gì đó.

"Cảm ơn anh đã đến đón em, em rất vui."

Tư Dục hơi khựng lại, rồi khẽ cong môi cười:

"Không có gì."

【???】

【Tôi còn chưa tỉnh ngủ à?】

【Xin hỏi mắt tôi có vấn đề không? Cảnh vừa rồi là Tổng Tư đang… ghen với Chu Dịch Tinh sao? Tranh giành tình cảm?!】

【Thế giới này điên thật rồi, chuột còn đi làm phù dâu cho mèo nữa… Tôi có bỏ sót tập nào không vậy!!!】

【Cảm giác như hai người chẳng liên quan gì tự dưng một ngày mặc quần của đối phương, quá vô lý.】

【Mỗi lần thấy hai người này xuất hiện cùng khung hình, ngoài sự lễ phép lịch thiệp ra, luôn có một kiểu mờ ám khó nói thành lời. Giác quan thứ sáu của tôi cực kỳ chuẩn…】

【Che ô giúp là hành động ga-lăng thôi, đừng suy diễn quá mức!】

13

Vừa thay đồ xong, chuẩn bị xuống lầu chào đón khách mời mới thì cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm chặt.

Chưa kịp phản ứng gì, tôi đã bị anh kéo thẳng đến một căn phòng chứa đồ không có camera, ngay góc khuất.

Tôi dựa sát vào cánh cửa, lại có cảm giác ánh mắt không biết phải đặt vào đâu.

Hương thơm quen thuộc dần xâm chiếm khứu giác tôi — nhẹ nhàng nhưng bám riết, như một loại virus theo dòng m.á.u cuộn trào chạy thẳng đến tim, khiến nó run rẩy, co giật.

Âm thanh ồn ào bên ngoài dần mờ đi. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này quá gần, khiến tôi khó thở.

Hơi nóng từ mặt lan nhanh khắp người.

Tôi chưa từng trải qua cảm giác vừa dằn vặt, vừa kỳ diệu như lúc này.

Tư Dục cụp mắt nhìn tôi. Có lẽ chỉ mấy giây, cũng có thể là cả một thế kỷ trôi qua, cuối cùng tôi cũng nghe thấy giọng nói của anh:

"Em... cổ áo bị bung cúc."

Tôi lập tức ngẩng đầu, không thể tin nổi:

"Anh kéo em vào đây chỉ để nói chuyện này?"

Trong mắt Tư Dục thoáng qua vẻ ngơ ngác và khó hiểu, anh dừng lại một chút rồi vẫn gật đầu thật thà.

Tôi không hiểu sao lại bật cười — giận mà buồn cười.

Xấu hổ và bực tức cùng lúc bốc l*n đ*nh đầu, nhấn chìm lý trí.

Tôi bước lên một bước, ngẩng đầu, cho đến khi nhìn rõ cả lớp lông tơ trên gương mặt anh mới dừng lại.

Tư Dục theo phản xạ nín thở.

Tôi cong môi:

"Vậy thì phiền anh giúp em cài lại nhé, được không?"

"Được."

Anh như thở phào, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện lên thứ cảm xúc khó hiểu, mơ hồ và sâu thẳm.

Tôi vén tóc sang một bên, Tư Dục đi vòng ra sau lưng, động tác nhẹ đến mức như sợ làm tôi đau.

"Tổng giám đốc Tư, anh đối xử với ai cũng dịu dàng vậy sao?"

Không rõ vì sao tôi lại hỏi câu ấy.

Tư Dục khựng lại:

"Gì cơ?"

"Không có gì, đi thôi."

Tôi bực vì mình lỡ lời, liền với tay mở nắm cửa.

Tư Dục lại một lần nữa giữ lấy cổ tay tôi, giọng nhẹ nhàng:

"Chuyện thế này, anh chỉ từng làm cho em."

Tôi khựng lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh, nay như mặt hồ nổi sóng, chỉ cần sơ sẩy một chút là bị cuốn trôi, nhấn chìm toàn bộ lý trí.

Nhưng không hiểu sao, tôi lại có dũng khí.

Tôi nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân, chủ động hôn lên môi anh.

Tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay ướt đẫm, hơi thở rối loạn.

Chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ rồi buông.

Tôi không trốn nữa, chỉ đứng đó, chờ câu trả lời của anh.

Sự ngạc nhiên thoáng qua, ánh mắt Tư Dục nhìn tôi ngày càng sâu, khiến người khác nổi da gà.

Tay anh đặt lên eo tôi, vừa đủ vững chãi, vừa đủ mạnh mẽ để đẩy tôi tiến sát vào anh.

Lòng bàn tay tôi chống lên n.g.ự.c anh.
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 12



Hiện tại, giữa chúng tôi không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa.

Ngay khi Tư Dục cúi đầu, định hôn trả thì...

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên.

"Cô Thẩm, thầy Tư, hai người ở trong đó à?" – nhân viên lên tiếng.

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng Tư Dục, cười mắt cong cong, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi:

"Đừng để người ta đợi lâu quá."

Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu rõ câu trả lời của anh.

Là trường hợp thứ ba.

14

Hai khách mời mới được thêm vào.

Một người là nam ca sĩ nổi tiếng Tô Mộc, người kia là nhà thiết kế thời trang của một thương hiệu cao cấp bình dân – Annie.

Để giúp họ nhanh chóng hòa nhập, sau bữa ăn, Trương Xảo Xảo đề nghị chơi một trò chơi nhỏ để phá băng và tăng sự hiểu biết lẫn nhau.

Trần Nặc lập tức tiếp lời:

"Chơi trò 'Bạn có – tôi không' nhé, ai thua thì uống một ly nước do tôi pha!"

Mọi người đều đã nghe qua trò này, rất nhanh liền ngồi thành một vòng tròn.

Trò chơi bắt đầu từ Trần Nặc, anh ta vừa cười vừa đảo mắt nhìn quanh:

"Ở đây có người mà tôi muốn tiến xa hơn."

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Trương Xảo Xảo – người đang đỏ mặt – kèm theo vài tiếng trêu ghẹo.

Chỉ có hai tân binh, Tô Mộc và Annie là gập ngón tay xuống.

Tô Mộc có khiếu tạp kỹ mạnh, lập tức bắt kịp không khí:

"Ăn h.i.ế.p người mới à? Vậy tới lượt tôi. Tôi từng phát hành bài hát!"

Ngoài Chu Dịch Tinh mặt đầy tự hào, tất cả mọi người đều gập một ngón tay xuống.

Annie có tính cách thoải mái, nhanh chóng nắm bắt được tinh thần trò chơi:

"Tôi từng thiết kế quần áo."

Mọi người không cam tâm nhưng vẫn phải gập ngón tay, có người còn kháng nghị:

"Không chơi kiểu đó chứ!"

Cô ấy nhún vai:

"Không còn cách nào khác, tôi không dám uống cái ly đó."

Đó là một ly nước nhìn không giống thứ dành cho con người, hình như còn cho cả bột ớt vào nữa.

Tô Mộc yếu ớt giơ tay:

"Tôi từng đan len, tính không?"

Trương Xảo Xảo cười:

"Haha, tôi học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, bất ngờ không?"

Cô tiếp tục:

"Tôi từng đoạt giải Người sáng tạo nội dung mỹ phẩm có ảnh hưởng nhất, đừng trách tôi, tôi cũng không muốn uống ly kia đâu!"

Bạch Uyển cúi đầu suy nghĩ một lúc:

"Tôi từng thấy con sông lúc ba giờ sáng năm tôi mười sáu tuổi."

Lúc này, chỉ có Tư Dục và Bạch Uyển là không gập tay.

Kết hợp với tin đồn thanh mai trúc mã cùng câu nói này, ai nghe xong cũng không khỏi suy nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ.

Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt lại liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người.

Hừ, trách tôi dậy quá muộn, năm mười sáu tuổi mới chỉ thấy con sông lúc bảy giờ sáng.

Một ánh mắt mạnh mẽ rơi xuống người tôi.

Nguồn ánh nhìn ngay bên trái tôi, muốn không để ý cũng khó.

Tôi nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tư Dục:

"Sao vậy, muốn khoe anh dậy sớm hơn em à?"

【Sao tôi lại nhập vai thành Tư tổng rồi, tới đoạn này nín thở không dám thở luôn?!】

【Trời ơi, biểu cảm của từng người đều quá tuyệt, Trần Nặc cười gian như vậy, chắc chắn là biết nội tình!】

【Trải nghiệm giữa thanh mai trúc mã, sông lúc ba giờ sáng, ngọt xỉu, phải đẩy mạnh cặp này!】

【Có ai để ý Tư tổng nhìn ai suốt không? Cái vẻ căng thẳng sợ Thẩm Mặc Chi hiểu lầm ấy!】

【Nhưng rốt cuộc giữa họ có gì thế?!】

"Ê, tôi nhớ ra rồi, tôi cũng từng thấy sông lúc ba giờ sáng năm tôi mười sáu!"

Trần Nặc hào hứng giơ ngón tay lên lại.

Thấy mọi người nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, anh vội vàng giải thích:

"Không tin thì tôi cho coi hình luôn, lúc đó thi trượt sợ bị ba đánh, tôi trốn ra ngoài ngủ một đêm luôn!"

Trương Xảo Xảo phá ra cười:

"Vậy kết cục còn thê thảm hơn đúng không?"

"Cô biết luôn à? Sau đó mẹ tôi cũng tham chiến, đánh đôi nam nữ!"

Mọi người cười phá lên, không khí lập tức trở nên sôi nổi.

Đến lượt tôi, tôi chỉ còn một ngón tay chưa gập, đành tung chiêu mạnh nhất:

"Tôi có một cậu con trai rất đáng yêu."

Ngoài tôi và Tư Dục, tất cả mọi người đều gập ngón tay xuống — chúng tôi lại trở thành tâm điểm.

Tô Mộc thở dài:

"Giá mà là con gái đáng yêu thì tốt biết mấy, tiếc quá."

Annie đập tay với anh:

"Trùng hợp thật, tôi cũng có một cô con gái dễ thương lắm đó!"

【Cạn lời, mấy người có con tới show hẹn hò làm gì vậy, muốn tôi xem “tình yêu của phụ huynh” chắc?】

【Phần giới thiệu ghi rõ ràng đây là chương trình hẹn hò độ tuổi trưởng thành. Ly hôn thì không có quyền tìm tình yêu sao? Là lựa chọn hai chiều, người ta cũng đâu giấu giếm gì, tôi thấy rất hay!】

【Toàn là dựng kịch bản thôi, tưởng thật à? Tất cả đều là lập nhân vật để kiếm tương tác, kiếm fame.】

【Đằng nào cũng đã loạn đủ kiểu rồi, vậy thì cho nó kịch tính hẳn đi, tôi chịu được mà!】

Giây tiếp theo, giọng nói trầm ổn của Tư Dục vang lên:

"Tôi và một người ở đây cùng có một cậu con trai rất đáng yêu."
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 13



15

Phòng livestream sập luôn vì lượng người xem đột ngột đổ vào quá lớn, buộc phải ngắt kết nối giữa chừng.

Lúc này thắng thua của trò chơi cũng chẳng còn quan trọng gì nữa.

Trần Nặc trừng mắt — có lẽ là lúc anh ta mở to mắt nhất từ đầu chương trình đến giờ.

Anh ta uống một hơi cạn sạch ly nước "đặc chế" của mình mới miễn cưỡng nuốt lại tiếng “Mẹ kiếp” suýt bật ra.

Đạo diễn vội vã liên hệ đội kỹ thuật để khẩn trương xử lý sự cố.

Vừa yêu vừa giận, ông ta liếc tôi và “tội phạm chính” — Tư Dục — với ánh mắt vừa khiếp đảm vừa không tin nổi.

Chúng tôi được cho nửa tiếng để thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển đến địa điểm tiếp theo: chuyến hẹn hò dã ngoại ba ngày hai đêm ngoài bãi cỏ.

Thời gian gấp rút, lại thêm vô số ánh mắt hóng chuyện dòm ngó khắp nơi.

May là thiết bị livestream vẫn chưa khởi động lại, tôi nhân lúc không ai để ý lẻn vào phòng anh.

Lúc đó anh đang trần nửa thân trên để thay đồ.

Anh sững lại một giây, bật cười:

"Giờ anh có nên gọi cảnh sát bắt kẻ quấy rối không?"

Tôi chẳng còn tâm trí nào để ngượng nữa, lao thẳng đến trước mặt anh, ngẩng đầu truy hỏi:

"Anh đừng giỡn! Anh chơi lớn như vậy trong trò chơi rồi tụi mình kết thúc kiểu gì đây hả?!"

Nụ cười trên mặt Tư Dục dần biến mất.

"Kết thúc?"

"Thẩm Mặc Chi, em không định chịu trách nhiệm với anh sao?"

Tôi sững người:

"Em chưa từng nói là—"

"Anh đến đây... là vì em."

Tư Dục bước lại gần, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy tôi.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi mới chậm rãi nói:

"Lúc em để quên iPad ở nhà cũ, anh đã thấy lịch trình của em, biết em sẽ tham gia chương trình này. Trong dàn khách mời nam còn có Chu Dịch Tinh, couple của hai người đang rất hot, fanfic với video ghép thì đầy rẫy. Anh sợ em..."

Tôi cắt ngang:

"Khoan đã, ý anh là... anh sợ em vì diễn xuất mà nảy sinh tình cảm thật với Chu Dịch Tinh à?"

Anh mím môi, giọng trầm hẳn:

"Ban đầu thì đúng, anh lo thật. Nhưng sau khi xem cậu ta thể hiện đủ thứ trò ngu xuẩn trong chương trình, tôi biết ngay — gu của em không tệ đến vậy."

Đúng là tự luyến hết thuốc chữa!

"Anh đã quan sát phản ứng của em. Khi thấy anh xuất hiện ở chương trình, em không hề ngạc nhiên, giống như sớm đã biết anh sẽ đến.

Khả năng đầu tiên, là em hoàn toàn không quan tâm đến anh.

Khả năng thứ hai, là em kiểm soát biểu cảm cực kỳ xuất sắc.

Khả năng thứ ba…"

Tư Dục đột ngột ngồi xuống mép giường, khẽ kéo tay tôi, thấy tôi không rút ra thì nắm chặt hơn.

"Anh có thể tự tin mà nghĩ rằng — em cũng không hoàn toàn vô cảm với anh, phải không?"

Góc nhìn của anh từ cao giờ chuyển thành ngước nhìn tôi.

Nhìn vẻ dè dặt, cẩn thận trong hành động và câu hỏi của anh, n.g.ự.c tôi bỗng chùng xuống một nhịp.

Thì ra suốt thời gian qua, không chỉ mình tôi trằn trọc suy nghĩ, không yên giấc đêm.

Càng trưởng thành, chúng ta càng trở nên nhút nhát trong chuyện tình cảm.

Đến cả một câu thăm dò cũng phải diễn tập trong đầu đến trăm lần.

Bất chợt, tôi muốn liều một phen.

Tính ra thì Tư Dục là mối tình đầu của tôi, vậy thì tại sao tôi không thể thẳng thắn một lần với trái tim mình?

Rõ ràng khi nghe anh nói câu đó trong trò chơi, ngoài kinh ngạc, tôi còn thấy ngọt ngào đến phát run.

Tôi chính là rung động.

Chính là thích anh.

Chính là muốn đáp lại.

Vì thế tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra câu trả lời chắc chắn.

"Đúng, em đến chương trình này là vì anh."

"Tư Dục, em thích anh."

Khóe môi anh cong lên, ánh mắt sáng rực, nhưng lại bất ngờ đỏ hoe viền mắt.

"Thẩm Mặc Chi, cảm ơn em... cũng thích anh."

Tôi giật mình.

Tôi chưa bao giờ nghĩ từ “khóc” lại có thể gắn với con người như Tư Dục.

Tôi luống cuống đưa tay lên lau nước mắt cho anh:

"Tư Tổng à, anh..."

Cạch —

Trần Nặc mở cửa bước vào, ánh mắt anh ta giao với tôi — mắt to trừng mắt nhỏ.

Mà tay tôi thì còn đang đặt trên mặt Tư Dục — trong một tư thế... mờ ám hết sức.

16

Đây là lần thứ hai đồng tử anh ta “rung chuyển”. Trần Nặc lập tức cúi đầu thật sâu:

"Xin lỗi, tôi lại quên gõ cửa, đúng là cái tay chếc tiệt này! Lần sau nhất định sửa! Hai người tiếp tục nhé!"

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

"Không sao, tôi cũng định đi rồi. Anh cứ vào đi."

Tôi lao ra khỏi phòng như chạy trốn, lại đụng ngay các khách mời khác.

May mà họ chỉ khẽ ho hai tiếng đầy ẩn ý rồi tự giác lảng sang chuyện khác, không ai nhắc tới điều vừa xảy ra.

Ngoại trừ Chu Dịch Tinh — sắc mặt anh ta phức tạp, còn ẩn ẩn cơn giận, như thể tôi vừa đùa giỡn với tình cảm của anh ta vậy.

Sau đó tôi còn tình cờ gặp Bạch Uyển — cô ấy là người chủ động đến tìm tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên:

"Có chuyện gì sao?"
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 14



Bạch Uyển đóng cửa phòng lại, ánh mắt dừng trên quả cầu thủy tinh hoa nhài đặt đầu giường tôi. Cô khựng lại trong thoáng chốc, rồi cụp mắt xuống.

"Chúc mừng hai người trước."

Tôi không lên tiếng.

Cô ấy nói tiếp, giọng đều đều:

"Hồi nhỏ Tư Dục sống cùng bà ngoại, nhờ thế tôi mới quen anh ấy. Sau này dù anh ấy chuyển trường cũng vẫn hay về thăm bà. Từ khi bắt đầu biết thích một người, tôi đã thầm yêu anh ấy rồi. Không ngờ anh ấy lại kết hôn với cô. Sau khi biết hai người chỉ là liên hôn và nhanh chóng ly hôn, tôi từng nghĩ mình có cơ hội. Lên chương trình này cũng là để thử can đảm một lần. Nhưng không ngờ, anh ấy thực sự yêu cô.

Chúng ta đều là diễn viên, nhưng phản ứng theo bản năng thì không thể diễn được. Cô cũng thích anh ấy, đúng không?"

Tôi gật đầu, không chút do dự:

"Đúng vậy."

"Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi."

Bạch Uyển nhìn tôi, khẽ cong môi:

"Đã là tình cảm hai chiều, tôi không thể tiếp tục giả vờ không biết, làm người thứ ba chướng mắt mãi được. Cô yên tâm, sau này sẽ không nữa. Tôi từ bỏ."

Tâm trạng tôi có hơi phức tạp, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

"Vậy chúc cô sự nghiệp thuận lợi, sau này mọi chuyện đều là trận thắng dễ dàng."

Bạch Uyển mỉm cười:

"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ đường hoàng chúc phúc hai người, rút lui một cách tử tế. Dù sao thì hình tượng như vậy vẫn dễ được yêu thích hơn là kiểu chếc bám không buông khi tình cảm không được đáp lại. Nếu có thể tăng thêm chút fan thì cũng coi như không phí công đến đây."

Phụ nữ trưởng thành như chúng tôi là thế — dù lúc nào cũng không quên sự nghiệp.

Trước khi mở cửa đi ra, cô ấy như sực nhớ ra điều gì, ngoảnh lại nói:

"À đúng rồi, hôm đó trong trò chơi tôi nói từng nhìn thấy con sông lúc ba giờ sáng năm tôi mười sáu tuổi... thật ra là vì lúc đó bố mẹ tôi đang làm thủ tục ly hôn, tôi còn bị bắt nạt ở trường, áp lực quá lớn nên từng có suy nghĩ dại dột. Chính bà ngoại của Tư Dục đã bảo anh ấy đi tìm tôi thôi, cô đừng hiểu lầm."

Cô ấy kể nhẹ như không, nhưng không khó để tưởng tượng một thiếu nữ phải trải qua những chuyện đó thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Tôi chân thành nói:

"Cô có thể đi đến được vị trí như hôm nay, thật sự rất giỏi."

"Cô cũng vậy. Mong chúng ta sẽ gặp lại nhau trên một bục trao giải cao hơn. Tôi nói thật lòng đấy."

17

Khi đến khu cắm trại, buổi livestream cuối cùng cũng được khôi phục bình thường.

Đạo diễn nhìn dòng người xem đổ vào như nước, khóe miệng cười đến không khép nổi.

【Quỷ dị thật, lần này đúng là bị tư bản “giăng bẫy” rồi!】

【Trời ơi, vậy là hai người đã có con rồi mà còn giả vờ không quen biết để đùa giỡn với tụi tôi hả? Bộ tưởng thời gian của tôi là rác à?!】

【Hu hu hu có ai hiểu không, tôi chỉ dám lén lút "ship" hai người họ thôi, sợ bị người ta chửi là "tà giáo", giờ nếu hai người còn lương tâm thì làm ơn thể hiện rõ tình cảm đi!】

【Không nha… bạn bên trên ơi bạn...】

【Trời cao ơi, xin hãy phân biệt rõ thiện - gian!】

【Trời ạ, Tổng Tư thật sự là ba của Đa Lạc sao?! Giọng nói giống y, thời gian cũng trùng khớp, đến cả lý do “mẹ bận lắm” cũng y chang!】

【Đa Lạc ba là ai vậy? Thư ký, nhanh lên, tra cho tôi!】

【Là một blogger nuôi con mà tôi cực kỳ yêu thích, Đa Lạc là cậu con trai mạng của tôi đó hu hu hu, ngoan cực kỳ luôn!】

【Có ai giải thích giùm với, cuối cùng cái ly nước kinh dị đó ai là người phải uống vậy, mau nói đi!!!】

...

Khi chương trình tiếp tục, "mặt nạ" của Tư Dục cũng dần sắp rơi.

Đạo diễn lúc này rõ ràng chưa có ý định trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Chúng tôi bước vào phần chọn người hẹn hò lần thứ ba.

Trên bàn đặt bốn món quà, bên dưới mỗi món là một tấm thiệp.

Chỉ vừa liếc qua, tôi đã nhận ra được món của Tư Dục — vì đó là mô hình ô tô đồ chơi phiên bản thành phố mà lần đi du lịch gia đình tôi từng mua cho con trai.

Thật sự quá gian lận rồi.

Bạch Uyển khẽ cong môi cười.

Hai người còn lại cũng nhận ra điều gì đó, bật cười rồi ho hai tiếng cho có lệ.

"Để hai người họ chọn trước đi, tôi không ý kiến."

"Ừ, tôi đồng ý."

Annie và Bạch Uyển nhìn nhau một cái, sau đó đẩy tôi và Trương Xảo Xảo lên trước.

Ai cũng thấy rõ hiện giờ chỉ có hai cặp là thật lòng với nhau từ hai phía.

Vì vậy họ thoải mái, thẳng thắn "hỗ trợ thành đôi".

Tôi cũng không giả vờ nữa, bước lên lấy món quà là chiếc ô tô đồ chơi ấy.

Mở tấm thiệp ra, bên trong viết:

【Không dắt con theo, chỉ riêng hai ta đi hẹn hò một lần, được không?】

Chắc Đa Lạc mà biết thì sẽ giận cho xem.

Nghĩ vậy nhưng khóe môi tôi lại không nhịn được mà cong lên, má cũng nóng bừng.

Buổi hẹn đầu tiên sau khi hai bên đã rõ lòng nhau, thật khiến người ta mong chờ.
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 15



Sau khi về lại lều, tôi suy nghĩ một chút, rồi lấy một tấm thiệp khác vẽ lên đó.

"Quà đáp lễ."

Tư Dục nhận lấy, tôi lập tức quay người đi luôn, bước nhanh như sợ anh sẽ đuổi theo.

Anh đứng nhìn bóng lưng tôi nhảy nhót vui vẻ, mãi lâu sau mới cúi đầu nhìn tấm thiệp.

Chỉ một giây khi nhìn thấy bức vẽ trên đó, vành tai anh liền ửng đỏ.

Anh đưa tay che mũi, che luôn cả khóe môi đang cong lên không kìm được.

【Aaaaaa rốt cuộc trong tấm thiệp đó viết gì, Thẩm Mặc Chi đã vẽ gì thế, sao không cho tụi tôi xem!】

【Đạo diễn đúng là cáo già, cố tình giấu nội dung cụ thể, để cuối show mới tung ra làm “trứng phục sinh”!】

【Cố ý “câu” tụi tôi đúng không? Tôi thừa nhận ông làm được rồi đó, đáng ghét thật!】

【Nhưng mà tương tác của cặp đôi tà giáo này thật sự ngọt xỉu luôn, cứ như cặp đôi mới yêu lần đầu ấy, tôi cười muốn trẹo miệng!】

【Đã có con rồi mà còn giả nai gì nữa, tất cả đều là kịch bản thôi, ai tin là ngu!】

...

18

Buổi hẹn hò riêng hiếm hoi giữa tôi và Tư Dục vẫn bình dị như thường.

Ăn uống, dạo phố, xem phim — những hoạt động đã nhàm chán với nhiều cặp đôi, nhưng với chúng tôi lại là lần đầu đầy háo hức.

Chỉ cần vô tình chạm mắt hay tiếp xúc thân thể, tim tôi đã đập nhanh đến khó tin.

Cả ngày trôi qua, trước ống kính, chúng tôi vẫn cư xử đầy ngượng ngùng và dè dặt như thuở mới biết yêu.

Cho đến khi quay lại khu cắm trại, vừa bước xuống xe, tôi vô ý giẫm phải viên đá, loạng choạng suýt ngã.

Tư Dục kịp thời đỡ lấy tôi.

"Chân có đau không?"

Tôi xoay cổ chân:

"Không sao."

Lực tay đang đỡ tôi dần thả lỏng, nhưng không buông ra mà từ tốn trượt xuống — cho đến khi tay anh chạm vào lòng bàn tay tôi.

Ngước lên, tôi thấy anh mím môi có chút căng thẳng, ánh mắt mang theo sự dò hỏi.

Có được không?

Tôi chủ động đan tay vào kẽ ngón tay anh, mười ngón đan chặt.

Thì ra lòng bàn tay của anh lại khô ráo mà ấm áp như vậy.

Tư Dục khựng lại một giây, rồi cong môi cười, ý cười lan ra từ đáy mắt.

Còn tôi thì đã dùng hết can đảm, vội quay đầu đi, không dám nhìn anh.

Cứ thế, chúng tôi nắm tay nhau đi suốt đoạn đường về lều.

Lạ thật, rõ ràng là đoạn đường rất dài, sao hôm nay lại ngắn đến vậy?

【Tôi cũng thấy lạ, hai người đã có con rồi, mà chỉ nắm tay thôi cũng khiến tim tôi đập thình thịch!】

【Aaaaaa, lúc tiễn về lều rồi chúc ngủ ngon thôi mà cũng thấy mờ ám muốn chếc, cặp đôi tưởng không thể mà giờ lại là couple tôi mê nhất!】

【Xảo Xảo và Trần Nặc là cặp hài hước cũng dễ thương lắm nhé!】

【Làm ơn cho cặp này đi dạo cả đêm được không, tôi thức trắng đêm để xem cũng không sao!】

【Tôi không thích xem nữa, chỉ thấy đau lòng cho Bạch Uyển thôi. Cô ấy là ngôi sao, việc dám thổ lộ tình cảm đã là một bước rất lớn, kết quả lại như vậy...】

【Cạn lời, trước giờ các người chẳng phải luôn đẩy mạnh couple thanh mai trúc mã sao? Giờ lộ ra Tư Dục và Thẩm Mặc Chi có con rồi, chẳng lẽ Bạch Uyển không biết? Nếu vậy cô ấy chủ động như thế là vì cái gì?】

【Tham gia show hẹn hò chứng tỏ đã ly hôn, mà ly hôn rồi thì không thể theo đuổi lại sao? Cả ba người đều cư xử rất thẳng thắn, chẳng ai lấp lửng. Tôi thích cặp đôi nhỏ này nhưng cũng rất khâm phục sự dứt khoát, phóng khoáng của Bạch Uyển.】

【Đúng thế. Người hẹn hò với Bạch Uyển lần này là Tô Mộc, hai người quen nhau từ sớm và là bạn tốt. Họ chỉ trò chuyện thoải mái, không áp lực như với Chu Dịch Tinh hay gượng gạo như với Tư Dục. Cô ấy như vậy mới đúng là chính mình.】

【Cạn lời, Chu Dịch Tinh là kiểu không dám ngủ một mình vào buổi tối hả? Thấy nữ khách mời nào cũng dính vào, chỉ biết lôi kéo tạo couple. Thấy thương Annie, mà mấy người từng mê couple “Một bát cháo” với “Tinh Mặc” đâu rồi?】

【Tôi thoát fan rồi, giờ quay sang chỉ trích Chu Dịch Tinh luôn. Anh ta thật kinh tởm.】

【Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi chỉ follow XX, lạc đường rồi, cho tôi hóng ké với!】

【Lên hot search rồi!】

Buổi hẹn thứ ba khiến chương trình hẹn hò này trở thành tâm điểm bàn tán với độ thảo luận bùng nổ chưa từng có.

Việc Bạch Uyển chấp nhận buông tay và chủ động hỗ trợ khiến couple "thanh mai trúc mã" chính thức tan rã. Khán giả trung lập thì ngưỡng mộ sự dứt khoát của cô, fan thì vừa đau lòng vừa chỉ trích tôi và Tư Dục. Fan mới và fan CP của tôi thì lập tức đứng ra phản công, còn fan Chu Dịch Tinh thì quay ra mắng chửi cả tôi và Bạch Uyển không chừa lời nào.

Cho đến khi phát ngôn lúc say rượu của Chu Dịch Tinh lên hot search.

Có thể là do sự phớt lờ và giữ khoảng cách từ tôi và Bạch Uyển khiến anh ta âm ỉ khó chịu, chuyện tôi với Tư Dục như chất xúc tác làm anh ta bùng nổ.
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 16



Annie rút trúng món quà của Chu Dịch Tinh, địa điểm hẹn hò là một quán bar yên tĩnh.

Anh ta lại giở chiêu cũ — diễn cảnh thất vọng để câu thương cảm từ fan.

Có lẽ vì ánh sáng lờ mờ và ảnh hưởng của rượu, anh ta quên rằng vẫn đang livestream, không kìm được mà tuôn một tràng.

Anh ta nói tôi và Bạch Uyển khiến anh sinh ra hy vọng rồi lại quay ngoắt lao vào vòng tay người khác.

Annie không nhịn được mà khuyên anh nên lý trí lại — kết quả lại thành ngòi nổ cho cơn bốc đồng của anh.

"Đúng là đàn bà thì vẫn thực dụng thôi."

Câu nói đó vang lên, cả hiện trường chếc lặng.

Chu Dịch Tinh lập tức nhận ra mình lỡ lời, mặt tái xanh, cười gượng tìm cách chữa cháy. Nhưng lời đã nói ra như nước đổ, không thể rút lại.

Câu nói đó ngay lập tức leo lên top hot search.

Một loạt phát ngôn lệch lạc trước đây của anh ta bị đào lại, gây ra làn sóng phẫn nộ.

Tiếp theo, một bài đăng được lan truyền rộng rãi với tiêu đề:

《Thực dụng à? Ai mà thực dụng bằng anh chứ?》

Bài viết liệt kê mối tình khi Chu Dịch Tinh còn là ca sĩ phòng trà.

Khi bắt đầu nổi tiếng, anh ta lập tức chia tay bạn gái lâu năm để xây dựng hình tượng “độc thân chung tình”, còn dùng chuyện tình cũ để tạo cảm giác sâu sắc hút fan.

Sau đó, anh ta hẹn hò liên tục với các cô gái có gia thế tốt để trục lợi tài nguyên, đến khi nhờ một vai diễn đáng yêu mà nổi đình nổi đám.

Anh ta luôn nói chia tay trong hòa bình, dùng vẻ ngoài si tình và lời lẽ mập mờ để khiến người khác nghĩ anh mới là kẻ bị tổn thương.

Những cô bạn gái cũ chịu đựng uất ức không nói ra.

Cho đến khi dư luận chuyển hướng, một số người đã đăng tải những tin nhắn riêng và trải nghiệm từng bị fan của anh ta công kích.

【Bộ mặt thật của thằng ăn bám bị vạch trần rồi nhé!】

【Tôi từng nói Chu Dịch Tinh nói chuyện có gì đó rất sai, bị fan anh ta chửi tới tấp, giờ thì rõ như ban ngày!】

【Thật thương Thẩm Mặc Chi và Bạch Uyển, bị tên này bám dính như tắc kè, lại còn bị fan anh ta vu khống và chửi rủa.】

【Thật sự, nghệ sĩ nữ gặp áp lực nhiều hơn nam giới rất nhiều. Những gã đàn ông không tôn trọng phụ nữ luôn có fan bênh vực, còn nghệ sĩ nữ dù không làm gì sai cũng bị bôi nhọ, bị vùi dập, thật sự rất bất công.】

Theo hợp đồng, Chu Dịch Tinh không thể rút khỏi chương trình giữa chừng, nhưng thực tế, anh ta đã hoàn toàn bị “phong sát” và bị cô lập.

Tương lai mất sạch tài nguyên cũng chỉ là điều tất yếu.

18

Chương trình nhanh chóng bước vào giai đoạn kết thúc.

Tối tỏ tình — đêm mà khán giả mong chờ nhất — cuối cùng cũng đã đến, và câu hỏi khiến mọi người tò mò bấy lâu nay cũng được giải đáp:

Nếu đã yêu nhau, tại sao ban đầu lại ly hôn?

Đêm trước khi ghi hình chương trình, đạo diễn từng yêu cầu mỗi người chúng tôi viết một bức thư gửi cho "người lý tưởng".

Nếu tìm được người phù hợp, bức thư sẽ được công khai.

Nếu không, có thể lựa chọn giữ lại.

Còn một tiếng nữa là đến thời điểm tỏ tình, tôi cuối cùng cũng nhận lại được điện thoại — và nhìn thấy bức thư Tư Dục viết cho tôi.

Kéo đến cuối thư, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình, ngón tay tôi khẽ run lên không thể kiểm soát.

Thì ra, anh đã biết tôi từ năm mười sáu tuổi.

Thời điểm ấy, tôi bất chấp sự phản đối của bố, lén đi thử vai.

Dù chỉ là một vai phụ chỉ có vài câu thoại, tôi vẫn vui suốt cả tuần.

Phấn khởi đến mức sáng sớm đã chạy bộ quanh công viên.

Đeo tai nghe có dây, vừa chạy lên cầu thì mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu. Ban đầu tôi nghĩ mình nghe nhầm, nhưng theo phản xạ liếc sang bên, tôi liền sợ cứng người.

Một đứa trẻ bị đuối nước đang vùng vẫy trong hoảng loạn, hoàn toàn không nghe lời trấn an của cậu thiếu niên phía sau.

Nhìn thấy cậu ấy sắp cạn sức, tôi hoảng loạn hét lên kêu cứu, nhưng xung quanh không một bóng người, mà điện thoại lại không mang theo, chỉ có mỗi cái MP3.

Tôi chỉ còn cách nhảy xuống nước, tát cho đứa trẻ mấy cái đến mức nó ngẩn người ra, lúc đó tôi và cậu thiếu niên kia mới hợp sức đưa nó lên bờ.

Người lớn nhanh chóng chạy tới, chỉ còn tôi và cậu thiếu niên ấy — trông cũng bằng tuổi tôi — ở lại hiện trường.

Tôi không nhịn được mắng anh:

"Cậu cố sức làm gì chứ? Trước khi cứu người cũng nên tự lượng sức mình chứ."

Anh cúi đầu ngồi dưới đất, ho khan hai tiếng nhưng vẫn cứng đầu đáp:

"Tôi chỉ yếu vì hôm trước nửa đêm đi cứu người nên bị sốt cao thôi, chứ bình thường tôi khỏe lắm."

Tôi vừa tức vừa buồn cười:

"Phải rồi phải rồi, cậu mạnh nhất. Nếu không có tôi thì giờ cậu đã xuống gặp Diêm Vương rồi đấy!"

Anh: "...…"

Khi quay người rời đi, tôi nghe thấy giọng anh khẽ nói:

"Cảm ơn."

Tôi không quay đầu lại, chỉ vẫy tay:

"Nếu muốn cảm ơn, vậy hãy làm fan đầu tiên của tôi nhé. Tôi tên là Thẩm Mặc Chi, sau này cậu sẽ thấy tôi trên TV. Nhớ kỹ đấy!"
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 17



Tôi chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nghiêng nghiêng ấy.

Sau này gặp quá nhiều người, trải qua quá nhiều chuyện, tôi đã sớm quên mất chuyện nhỏ nhặt năm đó, càng không nhớ nổi cậu thiếu niên mình từng cứu trông như thế nào.

Không ngờ, cậu ấy lại chính là Tư Dục — người tôi kết hôn theo sắp đặt.

Anh thật sự đã giữ lời hứa năm ấy, trở thành fan đầu tiên của tôi.

【Vậy ra Tư Tổng chính là “Mộc Lệ” thật, món quà anh tặng ở tập đầu là quả cầu hoa nhài, quá rõ rồi còn gì!】

【Biệt danh của anh ấy là “Fan đầu tiên của Thẩm Mặc Chi”, toàn bộ trang cá nhân đều chia sẻ thông tin phim của Mặc Bảo nhà chúng ta!】

【Á á á tôi biết nick đó! Lúc Thẩm Mặc Chi bị bôi nhọ nặng nhất, anh ấy đã thức trắng đêm report hàng ngàn bài phỉ báng. Sau đó tôi còn add anh ấy vào nhóm fan, nhưng anh ấy chưa từng lên tiếng. Hồi đó tôi từng share cho anh ấy một fanfic của couple Tinh Mặc, nửa đêm anh ấy rep lại: "Xin lỗi, tôi là only fan, tôi dị ứng với fanfic." Buồn cười nhất là, sau đó tác giả xóa luôn bài, nói có người trả tiền để mua độc quyền.】

【Tôi cũng từng là fan couple Tinh Mặc, suốt ngày đi xin fic đọc, sau đó phát hiện hàng loạt fanfic mình lưu đều biến mất... chẳng lẽ cũng do Tư Tổng chi tiền mua lại hết!?】

【Đúng là khổ thân, nhìn thấy vợ nhà mình bị ghép couple với người khác đến mức tức điên, chỉ còn cách bỏ tiền ra mà “mua đau khổ”!】



Tôi vừa lau nước mắt xong, đọc đến đây lại không nhịn được mà bật cười.

Không ngờ anh lại có mặt trẻ con thế này.

"Cô Thẩm, chuẩn bị ghi hình rồi ạ."

Nhân viên thấy mắt tôi đỏ hoe, vội hỏi:

"Cô không sao chứ?"

Tôi lắc đầu:

"Tôi đọc thư của mọi người, xúc động quá thôi."

Cô ấy dường như hiểu ra điều gì, liền nở nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói:

"Thật ra em là fan CP của chị và Tư Tổng đấy, mong hai người hạnh phúc mãi mãi nhé!"

Tôi cười đáp lại:

"Cảm ơn lời chúc của em, nhất định rồi."

Khoảnh khắc đẩy cửa bước ra, tôi hít một hơi thật sâu.

Tư Dục mặc vest đen chỉn chu, đứng giữa sân thượng.

Cả một biển hoa hồng đỏ rực rỡ bao quanh, như hóa thành một đại dương rực lửa.

Tôi mặc váy lụa trắng, từng bước từng bước đi đến bên anh.

Ánh mắt Tư Dục hơi đỏ, nhưng trong mắt anh là nụ cười ấm áp và dịu dàng đến tận cùng.

Anh đưa bó hoa trong tay ra cho tôi, chìa tay:

"Thẩm Mặc Chi, em có bằng lòng bắt đầu từ bó hoa này, dùng quãng đời còn lại để hoàn thành mối tình mà chúng ta đã bỏ lỡ trước khi kết hôn không?"

Tôi hiểu những điều anh chưa nói hết.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi khởi đầu như một cuộc giao dịch ngắn ngủi.

Không ngờ, đến cuối câu chuyện… lại là lúc chúng tôi bắt đầu rung động.

Từ giây phút này, mỗi ngày sau đó… đều là thời kỳ yêu nhau của chúng tôi.

Tôi không chút do dự, đặt tay vào bàn tay ấm áp và rộng lớn của anh.

"Tư Dục, anh biết mà, em chỉ có một câu trả lời."

"Em đồng ý."

Khoảnh khắc chúng tôi trao nhau nụ hôn, pháo hoa rực rỡ lặng lẽ nở rộ giữa bầu trời đêm.

19

Chương trình hẹn hò 《Tình Yêu Tùy Duyên》 chính thức khép lại, nhưng độ hot lại càng tăng chứ không hề giảm.

Hai bức thư tỏ tình mà tôi và Tư Dục viết cho nhau đã lan truyền khắp toàn mạng.

Nếu bức thư của anh là một bức tình thư gửi cho tôi,

thì thư của tôi là hành trình dần dần yêu anh.

Tóm gọn lại chỉ có bốn chữ: “Song phương thầm yêu.”

Bộ phim cung đấu nữ chủ của tôi 《Thịnh Thế》 cũng thuận thế tuyên bố ngày phát sóng.

Tài khoản chính thức của Tập đoàn Tư thị cũng đăng bài chúc mừng việc tôi và Tư Dục “tái hợp”, còn phát động rút thăm tặng tiền mặt, chỉ trong một ngày đã tăng hơn một triệu lượt theo dõi.

Bố tôi xưa nay tính toán kỹ lưỡng, thấy có lợi liền không chậm trễ chút nào.

Ông công khai thân phận tôi là con gái chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị, thậm chí còn phá lệ quảng bá cho bộ phim của tôi.

Phải biết rằng, ông từng phản đối tôi làm diễn viên, chưa từng cho phép tôi dựa vào bất kỳ nguồn lực nào của nhà họ Thẩm.

Thật đúng là hiện thực trớ trêu và mỉa mai.

【Thì ra là hôn nhân môn đăng hộ đối à, thế thì bình thường thôi, cưới trước yêu sau mà.】

【Lúc đó Mặc Bảo của chúng ta bị mắng là “não yêu” khắp nơi, giờ đọc hai bức thư mới hiểu, nếu không phải bất đắc dĩ, cô ấy đâu có từ bỏ sự nghiệp.】

【Bỗng dưng thấy muốn khóc, là một fan cũ, tôi từng thất vọng khi cô ấy chọn kết hôn lúc đang trên đà sự nghiệp. Khi bị công kích, tôi cũng chẳng thể lên tiếng bảo vệ. Nhưng giờ cô ấy quay lại, tôi thấy tất cả đều xứng đáng. Trong những thước phim hậu trường, mỗi vai diễn cô đều nghiêm túc nghiên cứu, học trà đạo, học lễ nghi, cảnh võ luyện đi luyện lại, không bao giờ dùng thế thân. Cô ấy yêu nghề hơn bất kỳ ai.】
 
Ly Hôn Trước, Yêu Đương Sau
Chương 18: Hết



【Đúng vậy, Mặc Bảo của chúng ta xứng đáng với danh xưng “diễn viên”. Chỉ cần cô ấy không phạm pháp, tôi sẽ luôn ủng hộ vô điều kiện!】

【Trước kia không có cảm tình, sau khi xem chương trình này thì đổ luôn, rồi thức đêm cày lại tất cả phim cũ của cô ấy, diễn xuất thật sự rất tốt. Giờ thành fan ruột luôn rồi. Với nghị lực thế này, cô ấy làm gì cũng thành công được!】

【Tôi là fan qua đường, dù bị bôi nhọ nhiều đến vậy cô ấy cũng chưa từng than vãn hay chiêu trò. Fan của cô ấy cũng rất lịch sự. Tôi sẽ thử xem phim mới, nhưng tôi rất kén chọn diễn xuất đấy.】

【Cảm ơn cưng nhiều! Nhân tiện PR luôn, phim mới của Mặc Bảo “Thịnh Thế” phát sóng ngày 20 tháng 8, chào mừng mọi người đến “thẩm định” nha!】

Người đại diện Hứa Dạng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kính nể:

“Cô cũng ghê gớm thật, làm việc lớn trong im lặng. Nếu sớm biết được cô có cả nhà họ Thẩm và nhà họ Tư hậu thuẫn, thì tôi đã không phải vắt óc lo tài nguyên rồi!”

“Đấy, giờ tài nguyên đổ về ầm ầm. Nhiều đạo diễn gửi kịch bản tới, không ít là hạng S+, còn có lời mời từ các chương trình tạp kỹ nổi tiếng và quảng cáo thương hiệu lớn. Tôi cho cô nghỉ vài ngày, tận hưởng khoảng thời gian rảnh hiếm có này đi.”

Quả đúng như dự đoán, sau khi chương trình kết thúc, trừ Chu Dịch Tinh ra thì tất cả khách mời đều được nâng giá trị lên một tầm mới.

Bạch Uyển với sự dứt khoát và rộng lượng trên chương trình cũng thu về một lượng fan cực lớn.

Điều bất ngờ là, sau khi fan của cô ấy và fan của tôi cùng nhau chống lại Chu Dịch Tinh trong vụ lùm xùm trước đó, hai bên lại trở nên vô cùng hòa thuận.

【Đều là những bảo bối tốt, cả hai đều tốt bụng và rộng lượng, hiểu nhau chân thành. Fan chúng ta phải cùng nhau bảo vệ tình cảm này nhé!】

Sau đó, phần hậu trường được phát sóng, nội dung tấm thiệp trong lần hẹn thứ ba cũng được tiết lộ.

Tôi đã vẽ một cái cây lớn, trên đó có một con đại bàng mái và một chim non.

Đây chính là hình ảnh Tư Dục từng dùng khi trò chuyện với con trai trong video — nói về ước mơ.

Chỉ cần anh nhìn thấy bức tranh này, anh sẽ biết tôi đã xem toàn bộ video anh đăng.

Cũng nhân cơ hội đó, tôi đã thật sự “hiểu lại” anh một lần nữa.

Không chỉ anh, mà cả cộng đồng mạng đều đã thấy.

Họ ào ạt kéo vào phần bình luận dưới tài khoản video:

【Ba của Đa Lạc, tôi biết ngay là anh mà, cuối cùng cũng bị bắt quả tang rồi nhé!】

【Anh giỏi lên show, giỏi lắm. Vậy thì lên tiếng phản hồi đi, đừng trốn mãi trong nhà. Tôi biết anh đang đọc đấy!】

【Tên này đúng là cao tay thật, bị hỏi có ly hôn hay không thì không trả lời, nhưng comment nào khen vợ là like nhanh như chớp.】

【Gọi là “vợ ra ngoài kiếm tiền, chồng ở nhà chăm con”, là vì Tư Tổng nhàn rỗi nên mới làm vậy? Xin lỗi nhé, người ta đi quay show rồi, còn nhàn được sao?】

Ban đầu tôi còn chưa quyết định có nên công khai hay không, cho đến khi có người “đào” được một bức ảnh xác thực.

Đó là hình chụp cả ba chúng tôi khi đi du lịch.

Dù ai cũng đeo khẩu trang, nhưng vóc dáng và khí chất thì dễ dàng nhận ra.

【Lúc đó tôi chỉ nghĩ gia đình này đúng là nhan sắc và tỷ lệ cơ thể quá mức phi lý, xem chương trình mới biết họ là người nổi tiếng luôn á!】

Tôi vừa kết thúc công việc đã thấy hot search, lập tức chạy về nhà cũ.

Chuyện công khai phải hỏi ý kiến Đa Lạc trước.

Không ngờ thằng bé lại ra vẻ người lớn, dang tay nói:

“Ba mẹ của con thì có gì mà phải giấu? Rõ ràng là ba mẹ xấu hổ thôi, đừng bắt một đứa con nít như con gánh trách nhiệm. Không tốt cho cột sống đâu ạ.”

Tôi: "...…"

Tư Dục: "...…"

Không còn cách nào, thế thì công khai vậy.

Video lần này do chính Đa Lạc quay.

Trong video, thằng bé ngoan ngoãn chào khán giả:

“Xin chào mọi người, con là Đa Lạc. Nhiều cô chú hỏi tại sao bọn con không đăng video nữa, là vì ba mẹ con đi hẹn hò trên chương trình rồi, mà lại không cho con đi theo, quá đáng lắm luôn!”

Cư dân mạng lập tức bùng nổ bình luận:

【Đa Lạc à, nếu con biết ba con lần sau cũng không định dắt con theo, chắc con còn giận hơn nữa đó!】

20

Sau khi 《Thịnh Thế》 phát sóng, bộ phim lập tức bùng nổ toàn mạng, nhận về vô số lời khen ngợi.

Diễn xuất của tôi một lần nữa được công nhận bởi hàng triệu khán giả.

Một fan mới, khi lần giở lại các tác phẩm trước đây của tôi, tình cờ xem được video ghi hình lại chương trình 《Tình Yêu Tùy Duyên》.

Vậy là editor đại thần này đã lập tức bật máy tính, bắt đầu cắt ghép xuyên đêm.

……

Không ngờ, mấy tháng sau, những đoạn cắt ghép về tôi và Tư Dục trong chương trình hẹn hò lại một lần nữa hot rần rần.

Hashtag #Sau khi có con mới thả thính thì đúng là đòn chí mạng# leo thẳng lên top 1 hot search đúng lúc Tư Dục đang chuẩn bị bít tết cho tôi.

Tôi ôm chặt lấy vòng eo gọn gàng của anh, giọng nũng nịu:

“Vài ngày nữa lại phải vào đoàn phim rồi, em sẽ nhớ anh và con lắm.”

Động tác của anh khựng lại, rồi bật cười khẽ:

“Vậy thì mấy ngày này phải ở bên cạnh tụi anh nhiều một chút.”

“Tất nhiên rồi.”

Tối hôm đó, như thường lệ, tôi đọc sách cho Đa Lạc một lúc.

Đợi con ngủ say, tôi đắp lại chăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng — và bị Tư Dục đang đứng dựa vào khung cửa dọa giật cả mình.

Tôi trợn mắt, thì thầm gằn giọng hỏi:

“Đứng đây làm gì thế?”

Anh không trả lời mà hỏi lại:

“Em đọc sách cho con xong rồi?”

“Ừ.”

“Vậy thì đến lượt em phải ở bên anh rồi.”

Anh mỉm cười, bế bổng tôi lên, ôm ngang người đi vào phòng ngủ.

Cho đến khi trời vừa tảng sáng, tôi cắn mạnh vào vai anh:

“...Đồ khốn, anh đâu có nói là *kiểu* ở bên này!”

Anh vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bên thái dương tôi ra sau tai, rồi lại cúi đầu hôn xuống.

“Giờ thì em biết rồi đấy.”

Tôi: “……”

Mai là phải vào đoàn rồi mà trời ơi!

-HẾT-
 
Back
Top Bottom