Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNFiO2DFENQ7X0kiEUbQdYHGEn_nd8aTgvKrekrK1ziAiZkF3pTwz4nzRnkR3az0C1STYbvvU2ZSdPo3wDUB-itlUHv4HPUkbPJzF3oEoS_azOsu_FofUyC2M0oabbQLPgRORdNS09jNxQVenzy4uQL=w215-h322-s-no-gm

Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Tác giả: Aa
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bước ra khỏi cục dân chính, Lâu Thừa tiện tay ném cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.

“Ba năm ngoan ngoãn, biết điều, không gây chuyện... Coi như phần thưởng. Trong đó có năm triệu. Với kiểu sống keo kiệt của em, chắc đủ tiêu cả đời.”

Hắn nghiêng đầu, giọng lười biếng nhưng vẫn không quên chế nhạo:

“À mà này, anh biết mình quyến rũ, nhưng em đừng mơ tưởng gì nữa. Ly hôn rồi là xong. Đừng có giở trò lén lút, không hiệu quả đâu, hiểu chưa?”

Tôi gật đầu: “Vâng ạ.”

Thấy tôi không níu kéo, không khóc lóc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, hắn bước theo, hơi khó chịu:

“Em không có gì muốn nói với anh à?”

Tôi đang bận đặt phòng VIP ở bar mới khai trương, ngẩng đầu, lễ phép đáp:

“Không ạ.”

Lâu Thừa nhướng mày:

“Em làm gì có tiền chơi mấy thứ đó? Mà thôi, từng là vợ chồng, anh không so đo. Nếu em thấy khó khăn, anh giới thiệu công việc. Em học chuyên ngành gì?”

Điện thoại rung liên tục.

Thông báo từ quán bar, hộp đêm, khu tiêu xài cao cấp lần lượt hiện ra. Tôi còn vừa book thêm mười trai mẫu ngoại hình nổi bật, năm giọng nói CV trầm ấm dịu dàng từ group VIP "chị em giới thượng lưu".

Tôi khẽ cong môi, liếc nhìn hắn:

“Diễn xuất.”

…..

Anh thật sự hối hận rồiiiii​
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 1



1

Sáng nay, sau khi anh chồng tràn đầy sức sống của tôi, Lâu Thừa, vần vò tôi xong, anh ta ngồi ở đầu giường hút thuốc.

“Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”

Tôi đang lục trong tủ tìm cà vạt cho anh ta.

“Hôm nay là lễ Thất Tịch, vừa tròn ba năm.”

“Đủ rồi.” Anh ta gật đầu.

“Tôi sẽ chọn thời gian để chúng ta đi làm thủ tục.”

Tay tôi run lên, chiếc đồng hồ trong tủ rơi xuống chân.

Cái “thủ tục” anh ta nói, là giấy ly hôn.

Lâu Thừa liếc tôi một cái, áo sơ mi vẫn hở nửa, để lộ ngực rắn chắc. Vẻ ngoài cộng với điếu thuốc, đúng chuẩn bất cần.

Anh ta cười: “Không nỡ à?”

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Lâu Thừa nhẹ nhàng dụi tắt điếu thuốc.

“Nhớ không, trước khi cưới đã thỏa thuận thế nào?”

[Bên A có thể chấm dứt quan hệ bất cứ lúc nào, bên B không được có ý kiến.]

Nghĩ đến đây, tôi tự nhéo mình một cái.

Lâu Thừa nhìn thấy, cười nhạt: “Không nỡ xa tôi à? Nếu cô cầu xin thì…”

Tôi nhào tới, khóc ướt chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh ta.

Lâu Thừa đẹp trai, giỏi giang, giàu có, đẳng cấp cao — nhưng những điều này chẳng phải lý do chính.

Lý do chính là tôi vui quá, không nhéo mình thì bật cười mất.

Chuyện này khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên suốt hai tuần. Tôi cứ thắc mắc sao lại không tốn sức mà thắng thế này. Lâu Thừa là ai chứ? Anh ta chỉ biết bỏ người khác, làm gì có chuyện bị người khác bỏ?

Nếu tôi dám mở lời trước, anh ta giẫm chết tôi, nhẹ nhàng như nghiền nát một con vi khuẩn.

Nằm khóc một lúc, Lâu Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn, đẩy tôi ra.

“Đủ rồi, mấy năm nay cô ngoan ngoãn, tôi sẽ không để cô thiệt.”

Tôi gật đầu: “Tôi hiểu mà.”

Tôi biết rõ, mấy năm nay tôi chẳng qua chỉ là người anh ta cưới về để đối phó với rắc rối. Chỉ cần ngoan ngoãn, lương sẽ đúng hạn, làm tốt còn được thưởng gấp đôi.

Ba năm qua tôi đã tiết kiệm được 20 triệu. Thật buồn cười, công việc ngon lành thế này, ai mà không thích?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây chỉ là “tiền đón sóng.” Bây giờ tôi cũng lớn tuổi rồi, muốn tìm một công việc ổn định để an dưỡng tuổi già.

Nghĩ đến đây, tôi lại thất thần.

“Thời gian sẽ là thứ Tư tuần sau. Cô chuẩn bị đi, đừng nói với ai. Đến lúc đó tôi sẽ ra thông báo chính thức.”

Là một nhân viên ngoan ngoãn, tôi gật đầu thật mạnh để thể hiện quyết tâm với ông chủ lớn của mình.

Ông chủ lớn hài lòng, thay một chiếc áo sơ mi mới rồi phong thái đĩnh đạc bước ra ngoài.

Là một bình hoa, tôi không bao giờ hài lòng với công việc chính của mình, thỉnh thoảng còn làm thêm vài nghề phụ để kiếm tiền.

Một trong số đó là quản lý tài khoản truyền thông tự lập.

Giới hào môn sâu như biển, chuyện thị phi nghe mãi không hết. Tôi thì tiện đường, ngày nào cũng hóng hớt tin đồn, rồi chọn lọc vài chuyện để “tiết lộ”.

Lâu dần, tài khoản tôi quản lý càng ngày càng lớn, cũng có vài blogger nhỏ tìm đến hợp tác.

Vừa online, một blogger nhỏ gửi tin nhắn cho tôi:

[Chị Miểu Miểu, tin cực hot! Tin cực hot đây!]

Tôi vừa cắt một quả dưa, một bức ảnh đã đập vào mắt.

Trong ảnh là cảnh một đôi nam nữ ôm nhau. Người đàn ông cao ráo, tay dài, mặc vest đen; cô gái vóc dáng mảnh mai, váy đỏ quyến rũ, chỉ là không nhìn rõ mặt. Trông đúng kiểu tình chàng ý thiếp.

Nhưng khoan đã, sao người đàn ông này trông… quen quen?

Blogger nhỏ tiếp tục gửi tin:

[Chủ tịch Tập đoàn Cảnh Nhuận, Lâu Thừa đấy!]

Tôi: [Haizz, cũng chẳng lạ, đợi đã, ai cơ?]

Nhìn kỹ gương mặt điển trai trong ảnh, tôi bỗng thấy không ổn.

Không phải chồng tôi, người cao 1m88, vai rộng eo thon đấy sao?

Tay tôi nhanh như chớp gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức ngăn chặn mọi thông tin rò rỉ. Rồi nhờ người điều tra xem những kênh nào còn giữ tin này. Một hồi chạy đôn chạy đáo, mất mấy chục triệu và cả buổi sáng của tôi.

Nhìn trang thông tin đã sạch sẽ, tôi ngả người ra sofa, thở phào một hơi dài.

May mà phản ứng nhanh, nếu không cổ phiếu của Cảnh Nhuận rớt giá, tôi biết sống sao đây.

Vừa nghỉ được chưa đầy năm phút, điện thoại lại rung.

Tôi vừa cầm lên nhìn, suýt nữa ném bay chiếc iPhone 16 Pro Max bản cao cấp mà Lâu Thừa mua cho.

Tin nhắn từ Lâu Thừa:

[Bây giờ cầm giấy tờ, đến cục dân chính, ly hôn.]
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 2



2

Ô hô, gấp gáp thế này, chắc là do có mỹ nhân trong lòng, nóng ruột lắm đây.

Quá hợp ý tôi rồi!

Tôi lao nhanh ra ngoài thay đồ, người Lâu Thừa cử đến đón tôi đã chờ sẵn trước cửa.

Trên đường đi, cô bạn thân Đào Lý nghe tin tôi sắp ly hôn, liền gọi ngay mười anh trai trẻ, lập một group chat, hẹn tối nay ra ngoài chơi.

Tôi vào nhóm quăng ngay lì xì 1.000 tệ.

Nhận lì xì xong, không biết ai khơi mào, trong nhóm bắt đầu thi nhau khoe cơ bụng. Từng người một, không thể ngừng lại, cả màn hình đầy cơ bụng, khiến tôi ngồi ghế sau cười không ngớt.

Thư ký Tiểu Trương ngó lại từ ghế trước, hỏi:

“Chị dâu, chị không phải đi ly hôn với Lâu ca sao? Sao cười vui thế?”

Tôi lập tức nghiêm mặt, ngồi thẳng người:

“Thật ra tôi buồn quá, dùng nụ cười để che giấu nỗi đau.”

Tiểu Trương gật đầu đồng cảm:

“Lâu ca cũng thật là, tự dưng lại đòi ly hôn, hôm qua chúng tôi còn khuyên cả buổi tối mà anh ấy chẳng nghe.”

Tôi chẳng biết trả lời sao, cũng không muốn nói gì.

Cậu ta tiếp tục:

“Chị cũng đừng buồn. Dù anh Lâu rất giỏi, nhưng ngoài anh ấy, chúng tôi còn biết nhiều thanh niên ưu tú khác. Sau này sẽ giới thiệu cho chị.”

Tôi giả bộ khó xử: “Thế này không ổn lắm…”

Tiểu Trương hơi nhíu mày: “Có gì mà không…”

Tôi: “Vậy quyết định vậy đi.”

Tiểu Trương: …

Sau khi gửi thêm một lì xì 1.000 tệ nữa vào nhóm, mọi người lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại.

Từng cái từng cái, tôi đang định bấm nghe thì Tiểu Trương nhắc: “Chị dâu, đến nơi rồi.”

Nhìn qua cửa sổ xe, Lâu Thừa vẫn mặc chiếc áo sơ mi sáng nay tôi chọn cho anh ta.

Anh ta ngồi trên bậc thềm trước cục dân chính, điếu thuốc trong tay cháy dữ dội, hít một hơi thật sâu rồi bước tới mở cửa xe cho tôi.

Những chuyện này anh ta làm không chê vào đâu được, trong mắt người ngoài, chúng tôi cũng xem như một cặp tình nhân hòa hợp.

“Đến nhanh nhỉ.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Lâu tiên sinh.”

Tiểu Trương và Lâu Thừa đồng thời cau mày, anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống.

Xì…”

Anh ta nửa cười nửa không, nhìn tôi: “Xa cách nhanh đấy nhỉ?”

Tôi: ???

Thật ra tôi muốn nói rằng chúng ta vốn dĩ chẳng thân thiết, nhưng không dám, vì tiền thanh toán cuối cùng vẫn chưa nhận được…

Chỉ còn cách cười gượng: “Thích nghi trước thôi mà.”

Một lúc sau, anh ta xoay người bước lên bậc thềm. “Xem như cô biết điều.”

Ô hô, tên đàn ông này, bản chất lộ ra rồi nhé.

Vào đến cục dân chính, cô nhân viên bắt đầu làm thủ tục: “Thời gian suy nghĩ ly hôn là một tháng, không vấn đề gì thì ký vào đơn.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, bây giờ ly hôn phải có thời gian suy nghĩ.

Tôi nhanh tay ký, đến lượt Lâu Thừa thì anh ta lại có vẻ lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.

Tôi đẩy nhẹ anh ta: “Lâu tiên sinh.”

Anh ta hoàn hồn, nhanh chóng ký vào đơn.

Ra khỏi cửa, tôi đứng dưới bậc thềm. “Tôi sẽ về dọn đồ ngay, một tháng sau, lúc nào Lâu tiên sinh muốn đến lấy giấy, cứ gọi tôi.”

Lâu Thừa không đáp lời. Mãi sau, anh ta lục lọi trong túi, móc ra một chiếc thẻ, động tác vừa kiêu ngạo vừa hờ hững đưa cho tôi:

“Ba năm nay cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Năm trăm vạn này coi như phần thưởng. Cô keo kiệt như thế, chắc đủ tiêu cả đời. Còn nữa, dù tôi đúng là có sức hút, nhưng đừng có giữ ý định gì với tôi. Ly hôn là dứt khoát, đừng chơi trò mờ ám, không có tác dụng đâu, rõ chưa?”

Nhìn chiếc thẻ, tôi trong lòng phấn khích, nhưng ngoài mặt không thể lộ ra: “Vâng, Lâu tiên sinh.”

Tôi định nói vài câu cảm ơn, nhưng nghĩ đến việc anh ta không thích phiền phức, nên chỉ lấy tiền rồi quay người rời đi.

Vừa đi, tôi vừa bắt đầu đặt phòng ở vài chỗ ăn chơi.

Có tiền giải quyết được mọi thứ, mười cậu trai trẻ đã xong, tôi lại gọi thêm vài người lồng tiếng giọng dễ nghe.

Có tiền, chuyện gì cũng dễ, đặt phòng thành công ngay lập tức.
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 3



Đi được một đoạn, tôi cảm giác có tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại—

Lâu Thừa xuất hiện như một bóng ma, gương mặt điển trai chỉ cách tôi vài centimet.

Tôi sợ đến giật mình, bước lùi lại. Trong tích tắc, anh ta vươn tay, vòng qua eo tôi kéo lại.

Hơi thở hai người chạm nhau, tôi chưa kịp định thần thì điện thoại bỗng nhiên phát ra một đoạn âm thanh.

Âm lượng còn cực lớn: “Chị ơi~ Bao giờ chị tới vậy? Em đợi chị đến mỏi mòn rồi~”

3

Thật ra, tôi không biết các bạn có để ý không, nhưng tin nhắn thoại trên WeChat có chế độ tự động phát.

Khi từng đoạn tin nhắn liên tục được phát lên, mặt Lâu Thừa biến sắc, không khác gì những khóm hoa đủ màu trước cửa cục dân chính.

Tôi vội tắt âm thanh, sửa sang lại tóc, đứng thẳng người, nở nụ cười.

Sau khi làm xong tất cả, tôi chuẩn bị bước đi.

Lâu Thừa từ phía sau giữ lấy tôi, giọng trầm xuống:

“Cô tìm người khác rồi?”

Tôi: ??????

Lặng lẽ rút tay ra: “Tôi còn việc, đi trước đây. Tạm biệt, Lâu tiên sinh.”

Anh ta cũng không cố ý giữ chặt tay tôi, nhưng thái độ lại mang chút vẻ như chẳng còn gì để mất: “Cắm sừng tôi?”

Xì. Tiền có thể ném vào mặt tôi, nhưng không thể tùy tiện chụp cái mũ đó lên đầu tôi được. Tôi dừng bước, chuẩn bị giải thích cho rõ ràng.

“Không có, chỉ là em trai họ xa thôi. Lâu rồi không gặp, tí nữa đến gặp một chút.”

Lâu Thừa: …

“Thật à?”

Trong lúc châm thuốc, anh ta híp mắt nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy bất an.

Đang bất an, tôi chợt nghĩ, mẹ nó, tôi đã ly hôn với anh ta rồi, tôi sợ gì anh ta chứ?

Sau khi châm xong điếu thuốc, Lâu Thừa như quên luôn chuyện vừa nãy, chuyển chủ đề:

“Gia gia rộng lượng, lại cho cô một công việc nữa. Cô học ngành gì?”

Tôi mỉm cười đáp: “Tôi học biểu diễn.”

Lâu Thừa thoáng khựng lại.

Tiểu Trương từ xa bước tới, vô tư nói:

“Học biểu diễn thì tốt quá rồi! Tôi còn bảo chị dâu mặt mũi quốc sắc thiên hương thế này, ai gặp cũng mê, phải làm diễn viên mới đúng!”

Cậu ta quay sang đẩy Lâu Thừa:

“Lâu ca, anh vừa đầu tư vào công ty phim ảnh gì đó, ném cho chị dâu ít tài nguyên đi!”

Hả? Lại có chuyện tốt thế này sao? Người ta nói rồi, có lợi không lấy là đồ ngốc.

Thế là tôi lập tức thay đổi biểu cảm, mắt long lanh nhìn sang Lâu Thừa.

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Lâu Thừa hít một hơi thuốc thật sâu, cười nhạt: “Để tính sau.”

Xì.

Chung quy thì nhận ân huệ của người ta, giờ tôi và Lâu Thừa khác trước rồi. Dù trước kia anh ta gần như có cầu tất ứng, nhưng giờ đã ly hôn, không biết có còn được xem là nửa người quen hay không, tôi cũng không thể trơ trẽn như trước.

Vậy nên trước khi đi, tôi lịch sự vẫy tay chào anh ta, không biết anh ta có thấy không.

Chiếc taxi tôi gọi đã đến, tôi không chần chừ, bước thẳng lên xe.
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 4



Về nhà dọn đồ đơn giản, rời khỏi biệt thự, trời cũng gần tối. Tôi gọi xe đi đến Cheeky.

Đào Lý, cô bạn thân của tôi, đã dẫn theo một đám người chờ sẵn ở đó. Tôi vừa đẩy cửa bước vào, trời ơi, đèn đỏ rượu xanh, náo nhiệt tưng bừng.

Thấy tôi, Đào Lý mắt sáng lên, huých mấy cậu trai trẻ bên cạnh: “Còn ngây ra làm gì?”

“Chị ơi~ Chị ơi~ Chị ơi~”

Không chỉ một, mà là rất nhiều giọng nói. Có giọng trong trẻo, có giọng trầm thấp, có giọng ngọt ngào, có giọng trẻ trung…

Hoa cả mắt!

Chết thật, ly hôn với Lâu Thừa xong, mẹ nó, cuộc sống này sướng quá đi mất!

Tôi sung sướng đến mức không kiềm được, xúc động đến rơi nước mắt.

Đào Lý kéo tay tôi, nhìn đầy khinh bỉ.

Đúng lúc nhạc nghỉ giữa chừng, cô ấy là dân hợp xướng nữ cao, giọng vang rền đầy nội lực:

“Sao lại khóc nữa? Không phải chỉ là một thằng Lâu Thừa thôi sao? Anh ta ngoài giàu đẹp giỏi ra thì có gì hơn người? Xem cái mặt không có tiền đồ của cậu kìa!”

Tôi lắc đầu, chẳng nói gì, vừa khóc vừa cười lấy từ túi LV ra một xấp phong bì, phát mỗi người mấy trăm tệ, bắt đầu hành trình vui vẻ với hội trai trẻ.

Ăn ngon uống đẹp, mỹ nam vây quanh. Chơi một lúc tự nhiên cảm thấy hơi mệt, tôi ra hiệu với Đào Lý: “Ra ngoài hít thở tí.”

Cheeky nằm ở tầng 80, tầm nhìn thoáng, cảnh đẹp miễn chê.

Đứng ở tầng 80 ngắm pháo hoa, bỗng nhiên tôi thấy cay sống mũi. Cuộc sống hiện tại quá tốt, nhớ lại những ngày trước, làm lòng có chút nghẹn ngào.

Thở dài một tiếng, tôi đang định quay đi thì bất ngờ có người từ phía sau khoác cho tôi một chiếc áo.

Quay đầu lại, ồ, hóa ra là “tiểu bá” – người có giọng tổng tài bá đạo nhất trong đám.

Cậu trai này tinh ý đấy. Tôi còn chưa kịp cảm ơn, góc hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc cùng giọng nói quen thuộc, át hết mọi thứ:

“Sao nào, tôi đã nói rồi, cô ấy chắc chắn không nỡ rời xa tôi. Cô ấy khóc rồi. Hay là tôi…”

4

Người quen cũ, Lâu Thừa.

Nhìn thấy anh ta bước tới, “tiểu bá” càng siết tôi chặt hơn.

Câu nói của Lâu Thừa còn chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy tôi và “tiểu bá” trong tư thế đầy mờ ám.

Hai người đồng thời đứng khựng lại, Tiểu Trương bên cạnh anh ta dụi mắt.

“Lâu ca, có phải tôi uống nhiều quá không? Sao tôi thấy chị dâu đang ôm ấp một cậu nhóc đẹp trai thế kia?”

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ai mà ngờ lại gặp Lâu Thừa ở đây chứ.

Tôi theo phản xạ định chào anh ta.

Chữ “lão” còn chưa ra khỏi miệng thì tôi kịp phản ứng, chết tiệt, chúng tôi vừa ly hôn chiều nay mà.

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Lâu tiên sinh.”

Lâu Thừa không nói gì, đôi mắt đào hoa của anh ta, không biết có phải vì uống rượu hay không, hơi đỏ lên.

Ngược lại, Tiểu Trương là người mở miệng trước, giọng lắp bắp: “Chị… chị dâu, đúng là chị thật à? Còn… còn vị này là…”

Trong khoảnh khắc, tôi không biết giải thích thế nào.

“Đây là tôi…”

“Em là bạn của chị ấy. Còn các anh là?”

Một giọng nam chen ngang khiến tôi ngớ người.

Lâu Thừa khẽ cười lạnh, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào tôi, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Anh ta lại nhìn Tiểu Bá từ đầu đến chân vài lần: “Nhà cậu mở tiệm trà à?”
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 5



Tiểu Bá ngơ ngác, bị hỏi đến ngẩn người: “Không phải.”

“Về làm trà đi, tiền tôi đầu tư.”

Tiểu Bá bối rối quay sang nhìn tôi, còn tôi chỉ biết nhún vai: “Anh rất có tài trong lĩnh vực này mà.”

Tiểu Bá: …

Trên đời, thứ độc thứ hai là hạc đỉnh hồng, còn độc nhất chính là miệng của Lâu Thừa.

Tôi thật sự sợ anh ta kiếm chuyện với Tiểu Bá, cũng để chứng minh trong thời gian chúng tôi còn là vợ chồng, tôi không làm gì vượt quá giới hạn.

“Lâu tiên…”

Chữ “sinh” còn chưa kịp nói ra đã bị anh ta ngắt lời.

Lâu Thừa lướt qua tôi, hai tay đút túi, trông ngạo nghễ không chịu nổi.

“Muốn làm gì thì làm, khỏi cần giải thích, tôi không quan tâm.”

Nói xong, anh ta ngoái đầu lại, cố ý nhại giọng: “Chị ơi~”

Tôi: ?

Đúng là đàn ông đẹp trai thì ngay cả bước đi cũng mang phong thái. Lâu Thừa lướt qua, cơn gió anh ta tạo ra suýt làm tôi không mở nổi mắt.

Khi tôi định thần lại, anh ta đã khuất sau góc cầu thang.

Tiểu Trương quay lại cười với tôi, cười gượng vài cái rồi theo anh ta đi, bỏ tôi và Tiểu Bá đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Trước đây sao tôi không phát hiện anh ta lại thích nói kiểu châm chọc thế này?

Về lại khu bể bơi, Đào Lý liền ghé sát lại.

“Ê, đoán xem vừa nãy tớ nhìn thấy ai?”

Tôi không cần suy nghĩ đáp luôn:

“Anh chồng rẻ tiền của tớ?”

“Úi xời!”

Đào Lý kinh ngạc thì thầm:

“Thật luôn, đúng là oan gia không hẹn mà gặp.”

Bảo là chuyện lớn thì cũng chẳng phải lớn gì, tôi nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Ai mà không nghĩ vậy.”

Đào Lý tiếp lời:

“Chưa hết đâu, còn chuyện hot hơn. Quay đầu lại xem đi.”

Nghe lời cô ấy, tôi quay đầu, suýt nữa vẹo cả cổ.

Ánh mắt tôi chạm đúng ánh mắt của Lâu Thừa.

“Nóng quá.”

Tôi giật mình, co người lại.

Đào Lý hỏi: “Gì cơ?”

“Rượu.”

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn người bên cạnh Lâu Thừa.

Đúng là trùng hợp. Tôi có “người mới,” anh ta lại đi với “người cũ.”

Còn dám công khai dẫn bạn gái tin đồn ra đây nữa chứ! Sáng nay đã khiến tôi tốn bao nhiêu tiền, nghĩ lại mà tức. Tôi uống cạn hai ly rượu, Đào Lý vội ngăn lại:

“Loại này nặng đấy.”

Tôi xua tay.

Chị đây nghìn ly không say.

Một tiếng sau—

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe ai đó nói: “Tôi đưa chị Miểu Miểu lên trên.”

Mọi người đều biết, tôi rất cảnh giác.

Ngay lập tức, tôi báo địa chỉ nhà: “Nhà tôi ở Thiên Cung số 1, đưa tôi về… Thiên Cung số 1.”

Tiểu Bá thở dài: “Thiên Cung số 1 là tàu vũ trụ, chị Miểu Miểu.”

“Thế thì là Tần Cung số 1! Tần Cung số 1 là nhà của tôi!”

Tiểu Bá kéo tôi lại.

“Tần Cung số 1 cũng không phải nhà của chị, chị Miểu Miểu.”

Mặc dù say, nhưng tôi vẫn cảm nhận được thang máy đang đi lên.

“Chính là nhà tôi! Chính là của tôi!”

Tôi làm ầm lên.

Lảm nhảm hết câu này đến câu khác, thang máy đột nhiên dừng lại.

Khi cửa mở, tôi hình như thấy Lâu Thừa.

“Lâu… Thừa?”

Không ai trả lời.

“Đồ chó.”

Đầu óc tôi lộn xộn, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Tần Cung số 1… Tần Cung số 1… chính là nhà của tôi.”

Có người bật cười, giọng điệu còn khốn nạn cực kỳ:

“Cô nói… Tần Cung số 1 là nhà cô?”
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 6



Tôi buồn bã:

“Đúng thế, chính là nhà của tôi. Tôi thích lắm, Tần Cung số 1, nhưng Lâu Thừa… Lâu Thừa không bán cho tôi.”

Tôi thật sự thích căn biệt thự đó.

Biệt thự của những người thành đạt, vị trí đắc địa, ngay sát bờ sông, đối diện toàn là các minh tinh đẹp trai…

Hình như lại có người cười, lần này tôi không nghe rõ là ai, ý thức dần mơ hồ.

Sáng hôm sau, bàn ăn sáng hiện lên trước mắt.

Đầu óc tôi đơ trong hai phút, rồi dần nhận ra… không phải hôm qua tôi đưa Tiểu Bá về ngủ chứ? Cậu ấy còn mua cả bữa sáng cho tôi?

Ý nghĩ này khiến tôi lạnh toát người.

Tâm trí rối bời, tôi run rẩy nhắn tin cho Đào Lý: “Hôm qua tớ đưa Tiểu Bá về nhà ngủ sao? Cậu ấy còn mua bữa sáng cho tớ à?”

Năm phút trôi qua, không có hồi âm. Mười phút nữa trôi qua, vẫn không có hồi âm.

Mười lăm phút sau, Đào Lý nhắn lại:

“Hôm qua cậu về kiểu gì, Tiểu Bá có về cùng không? Sao tớ không nhớ gì cả?”

?

Một giây nào đó, tôi lạnh toát người.

Cuối cùng, khi nhìn thấy hai dòng chữ đỏ rực trong cuộc trò chuyện với Lâu Thừa, tôi mới nhận ra—chết tiệt, gửi nhầm người rồi.

5

Sau năm phút bối rối nhìn màn hình, tôi nhắn lại một câu: “Xin lỗi, gửi nhầm.”

Mười phút sau, anh ta trả lời tôi bốn chữ.

[Muốn bắt thì thả?]

Tôi: ???

Chưa đầy một lúc sau, anh ta lại nhắn đến một dòng nữa.

[Không nỡ rời tôi thì nói thẳng, tôi sẽ không trách đâu. Làm mấy trò này để k*ch th*ch tôi, muốn tôi ghen à?]



Tôi quyết định bỏ qua chuyện này.

Phụ nữ làm việc lớn không để tâm tiểu tiết.

Thế là tôi không trả lời Lâu Thừa.

Tôi nhắn tin cho Đào Lý, hẹn chiều nay đi xem studio. Tiền để không thì không sinh lời, phải lăn xả thì mới có cơ hội.

Nhưng tôi không ngờ, oan gia ngõ hẹp, đối tác lần này lại chính là nữ chính trong bức ảnh của Lâu Thừa.

Dù trong ảnh không thấy rõ mặt, nhưng chiếc váy đỏ, mái tóc dài uốn xoăn, cùng chuỗi vòng tay đặc trưng kia, tôi nhìn là nhận ra ngay.

Cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, ánh nắng trải dài, cô đưa tay ra, cười thoải mái: “Lâu rồi không gặp, Miểu Miểu.”

Lời vừa dứt, tôi dừng mọi động tác trong ánh mắt bình thản của cô ấy.

Một tiếng “Miểu Miểu” này kéo tôi trở về quãng thời gian rất, rất lâu trước đây.

Những năm tháng trụy lạc của tôi, tựa như đã sớm quên mất khoảng thời gian ở Đại học Columbia.

Nhưng khoảnh khắc này, ký ức tưởng đã chết lại bất ngờ bừng cháy.

Có nhiều chuyện trong đời khó mà giải thích được, nhưng đôi khi cũng có dấu hiệu để lần theo.

Nếu là Tề Âm, thì tất cả đều hợp lý.

Đào Lý khẽ huých tôi, tôi đành cứng ngắc đưa tay ra, cổ họng như mắc nghẹn: “Lâu rồi không gặp.”

Chúng tôi không phải kiểu người thích làm màu, nên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Chuyện thuê studio giải quyết gọn gàng trong chưa đầy nửa tiếng.

Ra đến cửa, Tề Âm gọi tôi lại, hỏi: “Miểu Miểu, hai năm qua, cậu sống tốt chứ?”

Tôi không đáp, chỉ gật đầu.

“Chuyện tin đồn mấy ngày trước, cậu có trách tôi không?”

Xét tình cảm lẫn lý trí, tôi chẳng có tư cách trách móc gì.

Nhưng ví tiền tôi thì có quyền—

“Tôi không trách. Nhưng tôi là người xử lý khủng hoảng giúp cậu, nếu cậu thấy áy náy thì chuyển khoản cho tôi 200.000 tệ, hoặc để Lâu Thừa trả cũng được.”
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 7



Tề Âm thoáng mở to mắt, dường như không ngờ tôi bây giờ lại thực dụng đến vậy.

Một lát sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản 200.000 tệ.

Xời, tâm trạng thoải mái hẳn.

Tôi nhấc chân chuẩn bị đi thì bị cô ấy gọi lại:

“Năm đó tôi trẻ người non dạ, không nghĩ A Thừa lại nặng tình như vậy. Nhưng lâu như thế, cậu làm vợ anh ấy, chưa từng rung động chút nào sao?”

Cuối cùng, cô ấy như có chút tiếc nuối:

“Anh ấy là một người không tệ.”

Qua cửa kính lớn, tôi thấy Tiểu Bá dẫn theo Đào Lý từ dưới tầng đang đi lên, có lẽ đã sốt ruột chờ.

Trên sofa cạnh cửa sổ, vắt một chiếc áo vest của Lâu Thừa.

Chiếc áo này tôi nhớ, là một trong số ít món quà tôi từng mua cho anh ta, để cảm ơn vì anh đã giúp tôi năm ngoái.

“Chưa từng.”

Tôi đáp.

Lời vừa dứt, tôi xoay người và bất chợt chạm phải khuôn mặt điển trai của Lâu Thừa.

Tôi thậm chí không biết anh ta đến từ lúc nào, điếu thuốc trong tay đã cháy hết.

Tiếng cười nói của Đào Lý và Tiểu Bá vang lên bên tai, khiến tôi sực tỉnh.

Tiểu Bá tự nhiên nhận lấy đồ trong tay tôi, tiện tay chỉnh lại tóc cho tôi.

Tề Âm liếc qua Tiểu Bá đứng bên cạnh tôi, cười đầy ẩn ý: “Bạn trai sao?”

Tôi định lắc đầu, nhưng Đào Lý đã nhanh nhảu nói bằng giọng châm chọc: “Tề tiểu thư tinh mắt thật đấy.”

Không biết cô ấy đang nói ai.

Tề Âm tiếp lời rất nhanh.

“Vậy sao? Vậy chúc hai người hạnh phúc nhé. Lần sau có dịp thì cùng ăn một bữa.”

Vừa nói, cánh tay của Tề Âm tự nhiên khoác lên Lâu Thừa.

Lâu Thừa không động, cũng không từ chối.

Anh ta hờ hững rời ánh mắt khỏi mặt tôi, nhìn sang Tề Âm.

“Lần sau chưa chắc tôi có thời gian, dành thời gian cho cô đã là gắng sức rồi.”

Ánh nắng lúc bốn giờ chiều hơi chói mắt.

Tiểu Bá nắm lấy tay tôi đúng lúc, nói: “Đi thôi.”

Vào thang máy, Đào Lý chậc lưỡi một tiếng.

“Hai con người kia có phải đã lén lút với nhau từ lâu rồi không?”

Không hiểu sao tôi bỗng thấy không khí trong cầu thang thật ngột ngạt, hít một hơi sâu.

“Ai mà biết, chẳng liên quan đến tớ.”

6

Chạy ngược chạy xuôi suốt hai ngày, tối đến tôi mới bắt đầu dọn dẹp phòng và sắp xếp đồ đạc.

Mở vali ra, tôi phát hiện mình mang về vài… món đồ của Lâu Thừa.

Tôi ngồi phịch xuống sofa, cảm giác như muốn “tuốt gươm nhìn quanh, lòng mờ mịt.”

Cuối cùng, tôi cầm điện thoại định gọi cho Tiểu Trương nhờ cậu ta giúp đỡ.

Nhưng không ngờ, điện thoại lại đến trước.

Còn chưa kịp áp lên tai, giọng khàn như vịt đực đã nổ tung bên tai:

“Hu hu hu, cô ấy không có lương tâm!”

“Cô ấy thật sự lén lút tìm người khác!”

“Ông đây ăn ngon uống ngon chăm sóc bao năm, đúng là nuôi ong tay áo! Cô ấy dám nhanh chóng chạy theo người khác như vậy!”

“Hu hu hu, sao trên đầu tôi nặng thế này, cậu xem xem, có phải mọc cỏ rồi không?”

“Xem giúp tôi có mọc cỏ không!”

“Cô ấy còn lừa tôi nữa!”

“Tôi thảm quá, hu hu hu…”

“Tôi yêu cô ấy đến thế mà…”
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 8



Lông mày tôi skinship với nhau, không chịu nổi nữa.

Lập tức cúp máy, gọi lại lần nữa.

Lần này quả nhiên yên tĩnh hơn.

Tiểu Trương thận trọng lên tiếng qua điện thoại: “Chị Miểu Miểu?”

Tôi khẽ ừ một tiếng.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm:

“Chị đến đón Lâu xa giúp với, không ai khuyên được, anh ấy không chịu nghe ai cả.”

Tôi: “Tôi ngủ rồi. Muốn tôi cho cậu số của Tề Âm không?”

Đầu dây bên kia im lặng một chút: “Tề Âm là…?”

Tôi hờ hững đáp, vừa lục lọi vali thấy mấy chiếc quần CK của Lâu Thừa, cảm giác như cầm phải đồ nóng tay. “Người mới? Người cũ?”

Tạm thời không tìm được từ thích hợp.

Tiểu Trương nghẹn họng một lát, rồi nói xin lỗi và cúp máy.

Điện thoại đã cúp từ lâu, tôi ngẩng đầu nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong cửa sổ. Một mình đơn độc, trông như một linh hồn lạc lõng.

Suy nghĩ ấy làm tôi giật mình. Nhìn xuống, lại thấy mấy chiếc quần CK của Lâu Thừa, đúng là xui xẻo.

Thu dọn đồ xong, tôi nằm trên sofa lướt điện thoại, định chuẩn bị cho kế hoạch mở studio.

Mơ mơ màng màng, bỗng có tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên.

Tôi giật mình tỉnh dậy, vớ lấy một chiếc bình hoa rồi đi ra. Nhìn qua mắt mèo, thấy chính là “anh chồng cũ tốt đẹp” của tôi, Lâu Thừa.

Không thể tin được, anh ta đến đây giữa đêm thế này…

Lâu Thừa không tệ khoản uống rượu, nhưng anh ta có thói quen hành hạ tôi. Nghĩ đến cái kiểu hành tôi ngày trước…

Dù đã ly hôn, tôi vẫn thấy lạnh sống lưng.

Thế là tôi giả vờ như đã ngủ, còn cẩn thận tắt đèn để che giấu.

Tiếng động ngoài cửa im ắng sau vài phút.

Khi tôi vừa với tay bật đèn, ổ khóa cạch một tiếng, cửa mở ra.

Lâu Thừa nheo mắt, ánh nhìn tập trung ngay vào mấy chiếc quần CK của anh ta trên tay tôi.

Một giây sau, máu tôi như dồn hết lên não.

Tôi: “Anh có muốn nghe tôi giải thích không?”

Hốc mắt Lâu Thừa hơi đỏ, anh ta dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu thẳm, vẻ bình tĩnh và nhã nhặn khác hẳn với giọng điệu trong cuộc gọi ban nãy.

Anh ta cười nhạt: “Nói đi.”

“Tôi dọn đồ thì vô tình mang nhầm ra.”

Tôi đưa mấy chiếc quần CK cho anh ta: “Tiện thì mang về luôn, còn vài món nữa, tôi đi lấy.”

“Chỉ vậy thôi?”

Tôi khựng lại một chút rồi gật đầu.

Ngay sau đó, mùi rượu nồng đậm ập đến, tôi bị anh ta ép chặt vào tường gần cửa.

Hơi thở nóng ẩm phả qua tai kèm giọng nói khàn khàn:

“Hai người thật sự đang qua lại sao?”

Tôi lắc đầu.

Anh ta dường như không tin, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Em nói dối.”

Sự kiên nhẫn của tôi bắt đầu cạn.

Chúng tôi đã ly hôn. Anh ta với Tề Âm tình cảm mặn nồng, chúng tôi đã tiền trao cháo múc, sao còn đến đây làm loạn?

“Anh uống nhiều rồi. Tôi gọi người đưa anh về nhà.”

Lâu Thừa thoáng sững lại, nhưng tay anh ta vẫn không hề nới lỏng. Anh ta cúi sát hơn, thành thục cắn lấy d** tai tôi, thì thầm:

“Có phải em cần tiền không? Một triệu? Hai triệu? Năm triệu? Chỉ cần em rời xa cậu ta, quay lại bên anh…”

“Lâu Thừa.”

Tôi cạn kiên nhẫn, giọng lạnh băng nhắc nhở anh ta.

“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
 
Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~
Chương 9



Tôi nhận khoản tiền ly hôn rất vui vẻ. Trước đây tôi thiếu tiền, thiếu đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống, và chính lúc đó Lâu Thừa xuất hiện, cho tôi một khoản tiền lớn, giúp tôi thoát khỏi tất cả khó khăn.

Có những lúc tôi rất biết ơn anh ta, dù sao tôi cũng đã sống không tệ.

Nhưng tôi không muốn quay lại mối quan hệ đó với Lâu Thừa nữa.

Vì nó chỉ là một loại “ngục tù” khác, đáng sợ không kém.

Tôi muốn tự do.

Tôi muốn rời xa Lâu Thừa, sống một cuộc sống của riêng mình.

Sau một lúc im lặng, Lâu Thừa bỗng buông tôi ra.

Anh ta dựa nửa người vào khung cửa, dáng vẻ có chút mỏi mệt, chỉ đôi mắt là vẫn đỏ hoe, ánh lên một tia sáng mơ hồ.

“Là anh đề nghị ly hôn, nhưng anh cảm giác như em còn muốn ly hôn hơn cả anh.”

Đúng lúc này, điện thoại của Lâu Thừa vang lên, màn hình hiển thị tên Tề Âm.

Mọi sự kiên nhẫn còn sót lại trong tôi bỗng chốc sụp đổ.

Tôi gật đầu, lần đầu tiên không cố tỏ vẻ như trước đây, không còn nói những lời giả dối kiểu “tôi không nỡ.”

“Đúng vậy.”

Anh ta sững người, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

“Giờ đến giả vờ em cũng không muốn nữa à?”

Hóa ra anh ta luôn biết?

“Em luôn cho anh cảm giác như em muốn trốn chạy khỏi anh.”

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh ta, tôi cảm thấy ngực mình thắt lại.

“Anh nghĩ sao?”

Tôi chẳng buồn đáp, đẩy anh ta ra ngoài.

“Muộn rồi, anh uống nhiều quá, nên về thôi.”

Lâu Thừa cũng từng uống say vài lần, thực ra tửu lượng không tệ, nhưng lại hay mất trí nhớ. Chắc ngày mai anh ta cũng chẳng nhớ những chuyện này.

Trước khi đi, tôi nghe từ miệng Lâu Thừa một câu khiến tôi thao thức cả đêm.

Trong đêm, tôi trằn trọc, tai vẫn văng vẳng giọng nói của anh ta.

Anh ta khóc, nói:

“Thương Miểu Miểu, em vẫn vô tình như vậy.”

Nửa đêm, tôi nhắn một tin cho Đào Lý:

“Đào Lý, cậu nghĩ Lâu Thừa có thể nào yêu tớ không?”

Đào Lý trả lời rất nhanh, là một bức ảnh. Trong ảnh có hai người phụ nữ, một là mẹ của Lâu Thừa, một là bạn cũ của tôi—Tề Âm.

Khung cảnh là ở một tiệm váy cưới, Tề Âm đang thử váy.

Khung chat hiển thị “đang nhập” liên tục, tôi đoán Đào Lý đang cố xóa đi, gõ lại để tìm từ ngữ an ủi tôi, giống như chính tôi lúc này.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ Lâu Thừa yêu tôi. Ngược lại, tôi nhận ra một sự thật: tôi đã động lòng với anh ta.

Sự thật ấy như nói với tôi: “Cô là kẻ thua cuộc.”

Được thôi, đây là một chuyện chẳng mấy vui vẻ gì.

____

(Chị thua? Chị không cấn chút nào khi nghĩ vậy hả????)
 
Back
Top Bottom