[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Lý Chiêu Hoàng Thiên Hinh Nữ Đế
Chương 40 Chiêu thánh bí mật lớn
Chương 40 Chiêu thánh bí mật lớn
Ngài lười mỗi lần dùng pháp lực che đậy.Tại đây nàng chỉ có 1 mình ít cung nữ thái giám.Ngài mỗi lần ở cổ chiến trường chiến đấu với các đại vũ trụ khác xâm lược mệt mỏi ngủ thiếp đi.Trước khi trùng sinh lần 3 nàng mới biết thế giới này trong thân thể ngài.Nào biết người con gái trong lòng Ngài chỉ giả bộ ngủ tỉnh lại từ lúc nào?Không ít lần nàng thấy Thánh tôn khuôn mặt khác có lẽ ngài liên tục luân hồi sau thân thể vỡ nát có xấu xí,có đẹp trai,có lúc kinh khủng,có lúc nhu nhược,lúc vui lúc buồn nhưng linh hồn ngài ấy không thể giả được ánh mắt cưng chiều nàng đến tận xương.Có lẽ ngoài chủ vũ trụ lịch sử về nàng đã qua lâu nhưng ở đây trong thế giới Thánh tôn tạo ra chỉ vài năm.
Sau này tương lai nàng gặp Anh ấy ở hiện đại bởi bá đạo như 1 nữ đế lúc Thánh tôn làm phàm nhân 11 tuổi tuyên bố từ này và mai sau ngoại trừ Thiên Hinh nàng ai dám yêu anh em cho cô gái đó biến mất vĩnh viễn,đến lúc Thánh tôn 32 tuổi không 1 cô gái nào yêu có lẽ vì yêu mà ích kỉ đi.Cuối cùng thánh tôn chấp nhận mặc kệ nàng cùng lắm muôn đời sau bắt nàng lại chịu trách nhiệm .Phàm nhân như ngài ấy đánh sao lại Thiên Hinh nữ đế bá đạo vô tình ngoài cổ chiến trường kẻ thù không dám nhiều năm xâm nhập phía Nam.Bị thê quản nghiêm.Những năm trong cung nàng phát hiện 1 thú vị,mỗi khi nàng buồn lại giả bộ ngủ biết thế nào Thánh tôn trong tim nàng chui ra ôm nàng.Có lúc nàng từng nghĩ con nàng Trần Trịnh lúc nàng còn là thiếu nữ không phải con Trần Cảnh mà là con Thánh tôn,bị anh ấy dùng pháp lực kinh khủng che đậy.Lúc nàng trùng sinh lần 1 lần 2 nàng nghi ngờ càng lớn người trong trái tim mình kinh khủng thế lại làm sao không cứu con nàng lúc nàng tuyệt vọng.Không ngờ nàng thông minh vậy,lúc con nàng yểu mệnh đi chôn Thánh tôn dùng thủ thuật che mắt cướp về.Con nàng thiên sinh thế giới ý chí cũng coi như gián tiếp con nàng và thánh tôn nào dễ dàng chết vậy.
Sau này lúc Thánh tôn chiến đấu thế giới ý chí con nàng bảo vệ nàng nhưng không có thân thể nhìn mẫu hậu ,có lúc giận dữ hoàng đế hại mẫu hậu nàng làm có năm hạn hán đến khi chị gái nàng có thai con với Trần cảnh mới hết giận.Bởi nghe thánh tôn dặn dò.Đến khi nàng trùng sinh lần 3 thế giới ý chí con nàng mới có thực thể máu thịt của nàng và thánh tôn nhưng đó là lúc nàng lần 3 trở về còn giờ mới lần 2 thôi.Nhiều lần nàng bắt gặp Thánh tôn chui ra ôm nàng,lúc đầu nàng có chút sợ hãi nam nhân xa lạ này.Nhớ lần đầu tiên khi nàng vào lãnh cung lúc tuyệt vọng thiếp đi mơ màng tỉnh lại kém chút hét toáng lên.Nhưng nhìn ánh mắt cưng chiều nàng lại khơi dậy tính bái quái tinh nghịch của nàng,Thánh tôn nhìn rồi chui thẳng vào tim nàng không nói 1 lời.
Sau này dùng đủ mọi cách dụ dỗ mà không được.Sau đó nàng nắm được điểm yếu của Thánh tôn mỗi khi nàng buồn mệt mỏi,mơ đến tổ tiên tông thất nhà Lý đòi mạng nàng Thánh tôn đều xuất hiện ôm nàng vào lòng khi nàng thiếp đi.1 ngày nàng buồn nhớ cha thiếp đi.Thánh tôn ôm nàng vào lòng chắc lúc đó chiến đấu quá mệt cô gái nhỏ tập kích hôn Thánh tôn mà không biết.Thánh tôn không biết trong tim nhỏ nàng lúc đó thuộc về Thánh tôn rồi.Ngài nghĩ nàng vẫn còn nhớ lời vua cha thủ hộ giang sơn xã tắc xem nhà Trần bảo vệ giang sơn thế nào.Còn về trần cảnh không biết nàng vứt đi xa tới phương Bắc rồi.Nàng dám yêu dám hận thời phong kiến đã có tư tưởng chiếm hữu như nữ nhân thời hiện đại chế độ đó làm sao dung nàng.Dù sao thế giới này Thánh tôn tạo ra cho triều Lý nàng,lúc thời hiện đại nhìn nàng trở thành tội nhân đến 1 miếu thờ trang hoàng lộng lẫy không có là 1 nữ đế cuộc đời quá thảm.Đám người phương bắc hay trêu chọc ngài phương nam có 1 nữ đế từ là vua mà chịu làm hoàng hậu xưa nay chỉ có hoàng hậu làm hoàng đế nực cười thay.Mất cả giang sơn,mất cả chính mình,phụ lòng cha,phụ tông tộc tổ tiên.Nàng nhớ lúc nàng còn là Hoàng hậu, cứ mỗi đêm giao thừa Trần Cảnh phải lo quản việc triều chính cho nhanh để đến chỗ nàng cùng đón giao thừa với nàngNhìn bộ dạng chạy hớt hãi của chàng đến điện Thiên An ta chỉ biết bật cười, ta thầm nghĩ thiên tử cũng đến mức này sao!
Rồi những mùng trong Tết, ta cùng chàng đãi yến tiệc chiêu đãi quần thần vui biết bao.Bây giờ vị trí đó không phải của nàng rồi.
Em biết không?
Trần Cảnh rất thích ăn bánh chưng.
Hồi nhỏ ta rất tinh nghịch, cứ đến Tết ta bắt chàng ấy lột vỏ bánh ra cho ta ăn.
Phần bánh của chàng ta cũng cướp mất.
Lúc đó chàng ấy tức lắm, tức muốn khóc nhưng chàng ấy không được khóc đành ngậm ngùi nhìn ta ăn.
Ta biết nhũ mẫu hay lén lấy bánh cho chàng, ta biết nhưng ta không nỡ phạt nhũ mẫu cũng không nỡ nhìn Trần Cảnh bị phạt.
Bây giờ ta muốn nhìn chàng ấy ăn cũng khó._ "Công chúa, xin người đừng buồn.
Tết mà buồn là không nên."
Khuya rồi, Người hãy nghỉ ngơi đi.
Em xin lui ạ!_ "Em cũng đi nghỉ đi."_ "Công chúa, chiều qua, từ điện Thiên An về em quên chưa nói lại với Người.
Hoàng hậu nhờ em chuyển lời Hoàng hậu rất muốn gặp Người, Hoàng hậu không muốn giữa hai người có xa cách như vậy."_ "Được rồi, em lui đi."
Sáng mùng ba._ Thiên Hinh:"Ngài tới rồi?"
- Chiêu Thánh ngồi tựa người vào ghế nhìn về phía gốc đào._ Trần Cảnh:"Nàng biết ta tới"?
- Bước chân đang chầm chậm bỗng dừng lại, đó là Quan gia._ Thiên Hinh:"Ta còn lạ gì Ngài."
Trần Cảnh ngồi vào ghế kế bên Chiêu Thánh.
Nhìn vào chiếc bàn đang bày đủ thứ đồ ăn và có cả bánh chưng món mà ngài ưa thích._ Trần Cảnh:"Nàng đang đợi ta sao?
Những thứ này, nàng chuẩn bị cho ta sao?"_ Thiên Hinh:"Ai thèm đợi Ngài".
- Chiêu Thánh nói với giọng lạnh lùng._ Trần Cảnh:"Nhìn bánh chưng ta lại nhớ đến thời còn nhỏ.
Lúc ấy, nàng biết ta thích bánh chưng nên luôn cướp phần của ta.
Ta muốn khóc đấy nhưng không thể khóc.
Bây giờ ta muốn ăn lúc nào cũng được nhưng không thể thấy lại được dáng vẻ lúc ấy của nàng."_Thiên Hinh:" Ngài muốn ăn thì cứ ăn đi, việc gì phải nhắc chuyện cũ chứ."_Trần Cảnh:" Chiêu Thánh, ta xin lỗi vì đến giờ mới ghé thăm nàng."_Thiên Hinh: "Ngài đến là được rồi, ta biết Quan gia nhiều việc.
Ta lớn rồi đâu phải lúc nào cũng giận hờn.
Chàng là bậc thiên tử đừng có xin lỗi hoài, không nên.
Ta cũng không nhận nổi hai tiếng xin lỗi của Ngài."_ Trần Cảnh:"Ta phải bù đắp cho nàng bao nhiêu nữa mới đủ đây?
Mới có thể kéo ta và nàng lại gần nhau như trước."_ Thiên Hinh:"Truyền ngôi cho ta, đưa lại hoàng bào".
- Chiêu Thánh quay sang nhìn Trần Cảnh cười và nói._ Trần Cảnh:"Nàng cần hoàng bào thôi sao?
Không cần ta hả?
Ý định của nàng như vậy là đang mưu đồ tạo phản rồi, không sợ ta phạt sao?"_ Thiên Hinh:"Phạt?
Ngài định phạt như thế nào đây?
Phế ta xuống Công chúa rồi thì giờ Ngài định phế ta thành gì nữa đây?
Cung nữ?"_ Trần Cảnh:"Phạt nàng mãi bên ta!"
Nghe đến đây, sắc mặt nàng như cứng đơ lại.
Nàng lúng túng nói:_ Thiên Hinh:"Ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước đây.
Ngài muốn ăn gì cứ ăn đi."
Chiêu Thánh nhanh chóng đứng lên lui về phòng để lại Trần Cảnh đang nhìn nàng với nụ cười đắc ý._ Trần Cảnh:"Lì xì của nàng nè!"_ Thiên Hinh:"Ai thèm lì xì của Ngài."_ Trần Cảnh:"Chiêu Thánh, ta muốn mãi thấy dáng vẻ này của nàng.
Câu hỏi vừa nãy là ta thật lòng hỏi mình, ta phải bù đắp cho nàng bao nhiêu nữa mới đủ đây?
Và câu trả lời đó của nàng cũng là lời thật lòng ư?"
Thời gian trôi nhanh quá.
Xuân đến xuân đi rồi hạ tới.
Tiết trời đang vào hè nên luôn luôn mang theo cái nóng oi bức.
Ở Hoàng cung mùa hè nóng đến như vậy ư?
Hay là do tôi chưa thích nghi được.Trước giờ cứ hay ở trong máy lạnh mát mẻ, nóng là đi tìm gì lạnh lạnh để uống giải khát còn hiện tại tôi đang ở trong cung mà còn làm cung nữ thì đành phải chịu sự khắc nghiệt này.Chiêu Thánh đi dạo khắp Hoàng cung, chắc cũng lâu rồi nàng chưa ra ngoài đi dạo.
Mong nàng có thể giải tỏa được áp lực mà nàng phải gánh chịu trong tâm hồn.
Phía trước là điện Thiên An, thấy vậy nàng đột nhiên dừng lại.Ngắm nghía nơi đã từng thuộc về mình.
Nơi đây cũng chất chứa bao nhiêu kỉ niệm, kỉ niệm của nàng và Trần Cảnh._ Cung nữ:"Công chúa, Người có muốn ghé vào thăm..."_Thiên Hinh:" Không cần đâu!
Nơi này vốn không thuộc về ta, cũng không phải nơi ta muốn vào là vào.
Ta không nên xuất hiện thì tốt hơn, cuộc sống của ta vốn dĩ đã tách biệt với nơi đây, với những người ở đây từ lâu rồi.
Diệu, chúng ta đi tiếp."
Chiêu Thánh đi lướt qua điện Thiên An, nơi mà trong đó có một người chắc rằng cũng nhiều nỗi xót xa và chờ mong gặp được lại người em gái của mình.Chiêu Thánh đi ngang qua vườn Thượng Uyển.
Nàng kể lảm nhảm trong lòng cho thánh tôn nghe ngày xưa nàng hay ra đây chơi, hay tới đây tìm chỗ trốn những cung nữ của mình.Nàng chỉ cho ngài những loài hoa cỏ được trồng, có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ được chính tay phụ hoàng nàng trồng cho người đàn bà mà ông ấy yêu.Thánh tôn biết chứ từ lúc nàng ra đời là thánh tôn đã ở trong tim nàng đời đầu tiên nhìn nàng đến tận tuổi 38.Thu trôi qua chớp mắt đông kéo về.
Lòng người cũng lạnh hơn.Kể từ hôm sinh thần của Chiêu Thánh, Trần Cảnh không thấy ghé thăm.Chẳng lẽ là câu hỏi giữa giang sơn và nàng, ngài ấy chọn ai?Đã làm Quan gia giận dỗi mà không tới hay sao?Cả Quốc Tuấn cũng biệt tăm biệt tích.Ngày hôm đó là sinh thần của Chiêu Thánh chứ có phải là ngày chia ly đâu mà người rời đi rồi lại chẳng thấy quay lại.Chiêu Thánh nàng cứ đi ra đi vô chờ đợi ai đó tới gọi nàng "Cô cô" hay "Chiêu Thánh".
Những ngày qua nàng chán nản, mắt buồn xa xăm làm việc gì cũng không để tâm tới.
Có Trần Cảnh, có Quốc Tuấn ghé thăm, nàng mới nhận ra bản thân vẫn còn tồn tại nhưng cả tháng qua nàng tưởng chừng như mình đã bị quên lãng.Tôi đem vào phòng nàng một chiếc áo choàng lông ấm áp để chuẩn bị cho cơn rét sắp tới.
Cung nữ khẽ gõ cửa:_ Cung nữ:"Công chúa, em xin phép đem áo vào ạ!"_ Thiên Hinh:"Được."_ Thiên Hinh:"Em cứ để đó đi.
Pha giùm ta tách trà!"
- Cung nữ:" pha xong rót ra tách mời công chúa uống."_ Cung nữ:"Trà đây thưa Công chúa!"_ Thiên Hinh:"Tay nghề của em này tốt hơn rồi đó.
Trà ngon lắm!
"- Chiêu Thánh nhận lấy tách trà trên tay vừa uống nàng vừa khen ngợi._ Cung nữ:"Đa tạ Công chúa đã quá khen!"
Hôm nay trên khuôn mặt nàng đượm nét buồn, chắc nàng buồn vì Trần Cảnh hay vì Quốc Tuấn hay buồn cho số phận mình quá đỗi bi đát, thấy vậy cung nữ mạn phép hỏi nàng:_ Cung nữ:"Công chúa, hôm nay Người có chuyện gì buồn sao?
Em thấy Người cứ thẫn thờ mãi."_ Thiên Hinh:"Ta có lúc nào vui đâu?"
"Em ra ngoài đi.ta muốn ngồi 1 mình."
Thời gian trôi nhanh thật, lại qua một năm rồi.
Anh hỏi em vì sao lại vui khi gặp được anh?
Anh biết không, gặp được anh em mới biết hậu thế còn nhớ về em, còn ghi chép những gì diễn ra trong thời đại này để em biết em không bị lãng quên.
Có Anh có thể chia sẻ nỗi lòng của bản thân với em.
Đa tạ Anh vì quãng thời gian trước kia đã lắng nghe em, nghe những câu chuyện buồn bã của em.
Em không biết khi nào Anh sẽ lại về thời hiện đại nhưng chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ không điThánh tôn Vũ Minh:" Công chúa nhỏ, hậu thế sẽ luôn nhớ về em.
Anh lúc đó mong rằng về sau em sẽ hạnh phúc, mong em đừng mãi bi quan.
Bản thân em cảm thấy mình rất hạnh phúc vì bầu bạn cùng anh."_ Thiên Hinh:"Tương lai của em sau này, anh biết rõ mà."_ Thánh tôn Vũ Minh:"Em có muốn biết hay không?"
_ Thiên Hinh:"Anh là người tới từ tương lai, quãng đời sau này của em anh biết rõ và chắc là biết luôn ngày em rời trần thế.
"