Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,858
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNgtI3ky-MPKICJQzr-sKyVkQmN17zob9EZuM-FqBi00q63UAd7E8sD7GjsbJmZI-ghzaBKxXcuefOltyIGTCK6lzaYkuWXM0BU4roz5mKWBuyZ-MyoY6WJmvpcDxAw4BukqDmhlUcrWo48lEdWbab9=w215-h322-s-no-gm

Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Tác giả: Như Ca Thủy Sắc
Thể loại: Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu

Trên cõi nhân gian, điều khó níu giữ nhất chính là hồng nhan từ giã gương soi, là đóa hoa lìa cành.

Trong chớp mắt, phồn hoa đã tận, gấm vóc hóa tro tàn, những chàng thiếu niên phong nhã, những nàng thiếu nữ đương độ phương hoa, năm tháng tuổi xanh tựa như dòng Trường Giang cuồn cuộn trôi về đông, ngọn nến thanh xuân trên thuyền hoa sen, chợt vụt tắt.

Trên thế gian này vốn không có chuyện gì vĩnh hằng bất biến, trừ phi sự vĩnh hằng ngưng đọng lại ngay tại khoảnh khắc này.​
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 1


Ngày xưa vào thời thịnh thế Thiên Hữu, khắp nơi ca vũ thái bình, chính sự thông suốt, lòng dân hòa hợp, bá tánh an cư lạc nghiệp. Trong đêm, đường phố Đế kinh tiếng người huyên náo, đèn hoa tựa biển, bóng nến như mơ. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh đèn sáng rực, còn rực rỡ hơn cả dải ngân hà trên trời, muôn vạn vì sao cũng chẳng thể sánh bằng ánh sáng của quốc đô Đại Mậu.

Phong Ly, Chu Triều Ca, Cao Vũ Tễ mang dung mạo của Phan An, sở hữu tài hoa của Tử Kiến, người đời đều gọi là "Đế Đô Tam Huy", hội tụ vạn ngàn tinh hoa vào một thân.

Dưới trăng, bọn họ cùng nhau ngồi trên thuyền hoa du ngoạn, mặc cho thuyền hoa thuận dòng trôi đi, bày tiệc vui chơi, suốt đêm cạn chén hàn huyên, mãi cho đến khi tàn cuộc vui mới trở về.

Dưới ánh trăng dịu nhẹ, bóng nước lăn tăn khi ẩn khi hiện, khóe môi bọn họ thoáng nét cười tựa móc câu, tư dung tuấn mỹ, mái tóc đen theo gió bay múa, áo quần phần phật cuồng ca, giống như tuổi thanh xuân phóng khoáng của bọn họ vậy. Người đời có may mắn được chiêm ngưỡng phong thái ấy, không ai không kinh ngạc tán thưởng.

Khi ấy, luôn có những thiếu nữ đương độ xuân thì dùng lá sen gấp thành từng chiếc thuyền con, bên trên đặt một ngọn nến, bên bờ sông lại rắc xuống cánh hoa ngập trời, hoa rơi tựa tuyết, nổi trên mặt nước, cùng con thuyền nhỏ thuận dòng chảy theo thuyền hoa của bọn họ, mặt sông một mảnh sáng rực, chở đầy những đóa mộng hỏa diễm lệ.

Phong Ly thổi sáo rất hay, hắn, Chu Triều Ca, giỏi cầm nghệ nhất, chỉ riêng Cao Vũ Tễ không rành âm luật. Mỗi khi hắn và Phong Ly cầm tiêu hợp tấu, Vũ Tễ luôn tỏ ra buồn bực, đành phải nốc mấy ngụm rượu mạnh, rồi gân cổ cất giọng hát vang vài câu cho hợp cảnh, tiếng hát vang vọng khắp hai bên bờ sông. Hắn ta vừa cất lời không biết đã dọa sợ bao nhiêu chim muông, đặt cùng tiếng đàn nhẹ nhàng của hắn và tiếng sáo du dương của Phong Ly, lại càng thêm phần lạc lõng.

Thế nhưng, kiếm pháp của Cao Vũ Tễ lại vô cùng phi phàm, nửa say nửa tỉnh, tựa ngọc sơn nghiêng đổ, múa kiếm phong lưu.

Đó cũng chính là thời kỳ vãn thịnh của Mậu triều.

Từ thuở Đại Mậu chưa chinh phạt phương Nam để thống nhất thiên hạ, tổ tiên của dòng họ Chu nhà hắn đã là ám vệ của hoàng đế khai quốc Lâm Phong. Sau khi diệt được Huyền quốc ở phương Nam, thiên hạ quy về một mối, Lâm Phong hoàng đế đã đích thân phong cho tổ tiên nhà họ Chu làm Tam Cung Tổng Quản, chủ quản mọi sự vụ trong cung, chức quan cha truyền con nối. Từ nhỏ, Chu Triều Ca đã được dạy dỗ để trở thành tử sĩ của hoàng thất Đại Mậu, từ năm mười tuổi đã theo cha là Chu Vĩnh Dạ vào cung hầu hạ bên cạnh Mậu Đế. Hắn nhớ vào khoảng năm mười hai tuổi, Du Vương, người thống lĩnh tam quân đối kháng với tộc Khiết Đan, cuối cùng đã đuổi được người Khiết Đan về lại đại thảo nguyên, thu hồi toàn bộ những vùng đất đã mất của Đại Mậu.

Năm đó, đế quân Đại Mậu đã đổi niên hiệu, dùng "Thiên Hữu" để thay cho niên hiệu "Yên Vân" cũ, ngụ ý trời cao phù hộ Đại Mậu, quét sạch đi sự suy yếu bạc nhược đã tích tụ từ mấy đời tiên đế.

Khi tộc Khiết Đan rầm rộ tiến vào Trung Nguyên, hắn mới chưa đầy năm tuổi. Từ ngoài cung vào trong cung, khắp Đế kinh đều bao trùm một cảm giác nặng nề ngột ngạt, bởi vì người Khiết Đan đến quá nhanh quá mạnh, chưa đầy mười ngày Đại Mậu đã mất liền hai tòa thành trì. Thái tử Thừa Ân đích thân lĩnh quân, cuối cùng vẫn phải trở về trong vô vọng. Thế là Mậu Đế tự mình hạ chỉ triệu Thập hoàng tử Du Vương hồi kinh, đích thân phong làm Phiếu kỵ Đại tướng quân.

Sau khi được phong Vương, Du Vương vẫn luôn ở tại lãnh địa Giang Nam, không vào triều làm quan giống các vương gia khác. Mậu Đế cũng vẫn luôn lạnh nhạt với hắn ta, người khác đều nói Thánh thượng vì mẫu phi của Du Vương xuất thân hèn mọn, nên hai mẫu tử mới không được Mậu Đế sủng ái. Mãi cho đến khi Du Vương được Mậu Đế điểm danh xuất chiến với Khiết Đan, mọi người mới nhìn hắn ta bằng con mắt khác.

Du Vương cầm quân cũng đã gần mười năm, lúc xuất chinh còn là một thanh niên tuấn tú, khi trở về gương mặt đã nhuốm màu sương gió, trên mặt có một vết sẹo dài, từ trán phải kéo đến khóe môi trái. Thế nhưng một Du Vương như vậy lại không khiến người ta cảm thấy một tia hung ác nào, hắn ta với nụ cười bên môi trông thật hiền hòa dễ gần.

Hắn ta có một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, ánh mắt lưu chuyển, tựa như dòng suối mát mùa hạ, không thấy toan tính, không thấy u ám, chỉ có một sự dịu dàng thanh đạm, tựa như đã nhìn thấu cõi hồng trần thế tục.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 2


Trong Ngự thư phòng, Triều Ca cúi đầu mài mực cho Mậu Đế, Mậu Đế khẽ cất lời hỏi Du Vương: "Hoàng nhi, ngươi có muốn thứ gì không?"

Du Vương cung kính đáp: "Nhi thần không muốn bất cứ thứ gì cả, nhi thần chỉ muốn kịp trở về Giang Nam trước khi hoa đào nở rộ vào năm sau."

"Giang Nam... Nơi đó có người đang đợi ngươi sao?"

"Vâng ạ."

Mậu Đế khẽ thở dài, trong giọng nói có một nỗi sầu muộn không nói thành lời: "Hoàng nhi, ngươi như vậy, chẳng phải là đang hận trẫm sao?" Nghe vậy, toàn thân Triều Ca chấn động, thiếu chút nữa mài cả mực ra ngoài ngự án. Mậu Đế cao cao tại thượng, đã từng có dáng vẻ yếu đuối như thế này bao giờ?

Mậu Đế bỗng nhiên cười một cách mệt mỏi: "Các đại thần đều nói ngươi đam mê ca múa, thường lui tới chốn lầu hoa, không thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ giang sơn xã tắc. Thế nhưng ở đất phong của ngươi, chính sự luôn thanh minh, chưa từng có quan viên nào tham ô phạm pháp. Ngươi à... Tài hoa của ngươi, trẫm là phụ thân của ngươi, sao lại không biết chứ? Yêu cầu của ngươi, trẫm chuẩn tấu."

"Tạ ơn phụ hoàng." Trong mắt Du Vương ánh lên niềm vui và mong đợi không thể che giấu.

Mậu Đế đứng dậy đi đến bên cạnh Du Vương, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ xoa đầu hắn ta, giọng nói rất xa xăm: "Khi xưa thiên hạ chia bảy, Huyền quốc ở phương Nam và Mậu quốc chúng ta ngang tài ngang sức. Đáng thương cho Huyền Ai Đế quá cố chấp với hoàng vị, dồn Tứ hoàng tử Ánh Loan tài cao vào chỗ chết khắp nơi, cuối cùng phải nhận lấy kết cục nước mất nhà tan. Nếu không, thiên hạ có về tay nhà họ Tống chúng ta hay không cũng chưa thể biết được. Hoàng nhi, trẫm không phải Huyền Ai Đế, mà ngươi cũng chẳng phải Ánh Loan, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu, tất cả những gì trẫm làm từ trước đến nay, đều là vì yêu thương ngươi."

"Nhi thần, chưa từng hận phụ hoàng."

Một câu nói nhẹ nhàng, khiến Mậu Đế vui vẻ bật cười. Chu Triều Ca theo hầu Mậu Đế cũng đã một thời gian, nhưng nụ cười như vậy của Mậu Đế, hắn chỉ mới thấy qua một lần.

Thế nhưng cuối cùng, Du Vương đã không thể thành công trở về Giang Nam. Trên đường trở về đất phong, hắn ta bị người ta phục kích. Tuy có thể nhặt lại một mạng từ tay bọn hung đồ, nhưng vì vết thương quá nặng, người còn chưa về đến Giang Nam đã qua đời.

Khi Mậu Đế nhận được tin, ông ấy tựa như đã già đi mười tuổi trong chớp mắt, bất lực ngồi trên ghế, bàn tay to lớn che mặt, giống như một pho tượng bất động.

Chu Triều Ca cứ ngỡ Mậu Đế sẽ khóc, nhưng Mậu Đế một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Có lẽ không phải ông ấy bạc tình, mà bởi vì ông ấy là một bậc đế vương, cho nên không thể rơi lệ.

Trên ngự án, có một đạo thánh chỉ do chính tay Mậu Đế ngự bút. Khi Mậu Đế đề bút cũng đang mỉm cười, trong mắt ngập tràn vẻ từ ái. Ông ấy muốn gia phong cho nhi tử thứ mười là "Hiền Vương", ban phong hiệu tôn quý nhất của Mậu quốc cho Du Vương, người nhi tử đã bị ông ấy lạnh nhạt ở Giang Nam.

Chỉ là, một đạo thánh chỉ không được đóng quốc ấn thì căn bản không thể có hiệu lực, và một phong hiệu không có người nhận cũng chẳng còn ý nghĩa.

Thập hoàng tử, cuối cùng chỉ được hạ táng với danh nghĩa "Du Vương", còn đạo thánh chỉ kia, cuối cùng bị ông ấy cất vào trong ngăn kéo. Thỉnh thoảng lấy nó ra xem, vẫn cảm thấy bi thương khôn xiết, nhưng đôi mắt đau đớn của ông ấy từ đầu đến cuối chưa từng rơi một giọt lệ.

Pháo hoa mừng cả nước đại thắng quân Khiết Đan được đốt liên tiếp bảy đêm, nhuộm cả bầu trời đêm rực rỡ sắc màu, khiến cho công trạng của con người tên Du Vương kia bị chôn vùi trong một vùng hoan hỉ, chỉ có nỗi sầu muộn trong Ngự thư phòng, lặng lẽ tưởng niệm vị anh hùng đã khuất.

Mãi cho đến nhiều năm sau, khi Chu Triều Ca đã làm cha, hắn mới hiểu ra rằng Mậu Đế vẫn luôn dùng cách của mình để yêu thương nhi tử ông ấy. Thuở ban đầu, sự lạnh nhạt của Mậu Đế đối với Du Vương, chính là sự thương yêu tàn nhẫn nhất. Đáng tiếc thay, sự dịu dàng của Mậu Đế lại trở thành lá bùa đòi mạng của Du Vương.

Mậu Đế đã dùng sự dịu dàng của mình, g**t ch*t Du Vương.

Mậu Đế xoa đầu Chu Triều Ca, giống như ngày ấy xoa đầu Du Vương, chỉ là thần sắc rõ ràng bi thương hơn nhiều. Mậu Đế khàn giọng nói với hắn: "Trong Đế kinh, không có mùa xuân."

Chu Triều Ca đột nhiên cảm thấy Mậu Đế không còn giống một bậc quốc quân nữa. Mậu Đế của lúc đó, chỉ là một người cha mất đi đứa con của mình. Rõ ràng còn chưa đến tuổi lục tuần, vậy mà hắn đã cảm thấy Mậu Đế già nua lụ khụ.

Để hắn nghiệm ra được lời của Mậu Đế, lại là chuyện của rất nhiều năm sau, là điều mà hắn đã phải trả một cái giá rất đắt mới có thể thấu tỏ.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 3


Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Chu Triều Ca đã mười lăm tuổi.

Dung mạo hắn ngày càng tuấn lãng, hơi thở thanh mát, thoang thoảng mùi hương trong lành của lá biếc sau cơn mưa. Ngũ quan tựa như được danh gia tạc tượng dụng tâm điêu khắc tạo thành, đôi mắt ấy, như một tấm gương, phản chiếu cả đất trời mênh mông.

Cảnh vật vẫn còn đó, người vẫn đây, năm tháng vô thức lướt qua vai hắn, thời gian mông lung như một giấc mộng. Hắn luôn cảm thấy mê mang, thật sự đã mười lăm tuổi rồi sao? Hắn cố gắng ngoảnh lại nhìn mọi thứ sau lưng, nhưng quá khứ của hắn chỉ còn lại một dáng hình mờ ảo, vươn tay muốn chạm vào, lại nhàn nhạt tan thành mây khói trong lòng bàn tay.

Những gì đã qua đi, trước sau vẫn không cách nào tìm lại được.

Đôi khi nhìn ra ngoài từ cửa sổ Ngự thư phòng, chín tầng cung khuyết trong mắt hắn hóa thành một con mãnh thú hung tợn, đang nhe nanh múa vuốt với hắn, dường như muốn xé hắn ra thành từng mảnh vụn. Khi ấy hắn lại nhớ đến Du Vương, Thập hoàng tử của Mậu Đế, đó là hình ảnh duy nhất hắn không thể nào quên được, có lẽ là vì hắn ta không giống những người trong Đế kinh này.

Trong ký ức của hắn, đôi mắt Du Vương không có bóng tối...

Lúc này đúng vào mùa xuân, gió đông thổi tới mấy cánh đào, nhẹ nhàng rơi trên ngự án, Mậu Đế đang vung bút viết lia lịa vô thức dừng lại.

Cánh hoa đỏ thắm này, tựa như lệ, giống như huyết — Là nước mắt của Du Vương, là máu tươi của Du Vương.

Mậu Đế vẫn nhớ Du Vương nói với ông ấy rằng muốn trở về Giang Nam trước khi hoa đào nở rộ. Đứa con ấy vẫn luôn hiểu chuyện, vẫn luôn nhẫn nại, không tranh không oán, từ trước đến nay chưa bao giờ cầu xin ông ấy, người cha làm hoàng đế này ban cho thứ gì. Chỉ duy nhất lần đó, hắn ta lại tỏ ra như một đứa trẻ đòi đồ chơi trước mặt ông ấy, vậy mà chỉ một lần duy nhất đó, ông ấy lại không thể để con được như ý.

Dưới ánh nắng ban chiều chan hòa rọi vào từ cửa sổ, bóng dáng của Chu Triều Ca đổ dài trên ngự án, cao lớn lạ thường, che khuất cả nửa bầu trời của ông ấy. Mậu Đế ngẩng đầu lên hỏi: "Triều Ca, năm nay ngươi cũng đã mười lăm tuổi rồi phải không?"

"Vâng ạ."

Mười lăm tuổi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Đứa bé vẫn luôn lặng lẽ mài mực cho ông ấy, ngày trước khi ngồi xuống, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy dáng vẻ chuyên chú của hắn. Bây giờ ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy đã là một gương mặt non nớt dần phai, chỉ riêng cảm giác thanh đạm dịu dàng ấy là chưa bao giờ thay đổi.

Mười lăm tuổi, một độ tuổi nên ngang dọc tung hoành, khoái ý tiêu dao... Mười lăm tuổi, năm đó rốt cuộc ông ấy đang làm gì? Là đang a dua nịnh hót tiên đế, hay là đang ngấm ngầm kết bè kết phái, từng bước trừ khử chính địch?

Mải mê chìm đắm trong quốc sự, Mậu Đế chưa bao giờ cảm thấy tháng năm lại tàn nhẫn như vậy, tuế nguyệt lại vô tình đến thế, gặm nhấm tuổi xuân của ông ấy sạch sẽ không còn một mảnh.

Khi Du Vương ra đời, mẫu phi của ông ấy là Nghi tần đã cho cung nhân mang đến một cái trống lắc tay. Khi đó Mậu Đế tò mò cầm lên chơi, hỏi bà ấy đó là gì, Nghi tần có chút kinh ngạc hỏi lại ông ấy, đây là trống lắc tay, lúc nhỏ hoàng thượng chưa từng chơi qua sao?

Đúng là chưa từng.

Trước khi lên ngôi hoàng đế, ông ấy đã là thái tử điện hạ, dưới một người trên vạn người. Bao nhiêu người đặt kỳ vọng vào ông ấy, lại có bao nhiêu người muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết, ông ấy đã không còn đếm xuể. Để làm hài lòng yêu cầu của phụ hoàng mẫu hậu, tuổi thơ của ông ấy đã trôi qua trong ánh mắt của muôn người, mỗi bước đi đều kinh tâm động phách, như đi trên lớp băng mỏng.

Trống lắc tay, ông ấy chưa từng thấy qua, càng chưa từng chơi qua.

"Triều Ca, ngươi có muốn xuất cung không?"

Từ khi Chu Triều Ca vào cung hầu hạ Mậu Đế, dường như hắn chưa từng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, dường như muốn chôn vùi cả đời mình ở nơi đây.

Chu Triều Ca có chút không hiểu, nhưng cũng không để lộ vẻ kinh ngạc, hắn rũ mắt hỏi: "Vì sao hoàng thượng lại hỏi như vậy ạ?"

Bàn tay to lớn ấm áp của Mậu Đế phủ lên mu bàn tay se lạnh của Chu Triều Ca. Ngay cả phụ thân của hắn, cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy với hắn.

"Ngươi cứ coi như... Là vì tuổi trẻ đi."

Cuối cùng, Mậu Đế đã trả lời hắn như vậy.

Chính vì tuổi trẻ, thanh xuân của Chu Triều Ca không nên bị chôn vùi trong Đế kinh giống như ông ấy.

"Tuổi trẻ", người ta luôn có thể lấy nó làm cái cớ, có một ngàn lý do để sai lầm, để không chút do dự mà sai một lần.

Nhưng trong những góc tối của Đế kinh luôn ẩn giấu quá nhiều nanh vuốt sắc nhọn, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị mãnh thú trong bóng tối nuốt chửng, cho nên bất cứ ai cũng không cho phép mình phạm phải bất kỳ sai lầm nào, kể cả chính bản thân Chu Triều Ca. Rõ ràng mới mười lăm xuân xanh, một độ tuổi nên mượn thanh xuân để phóng túng, vậy mà hắn đã phải học cách đề phòng và toan tính.

Sinh ra tại đây, lớn lên tại đây, sống ở Đế kinh, một thiếu niên đương độ hoa niên đã sớm già cỗi.

Cuối cùng, Mậu Đế để Chu Triều Ca đến Kiếm Cốc theo học kiếm pháp với nữ kiếm khách ẩn thế Trương Phi Nhiên. Nghe nói vị nữ kiếm khách này khi Mậu Đế còn là thái tử đã là thị vệ thân cận của ông ấy, võ nghệ cao cường, tính cách nhiệt tình thẳng thắn, ở cả hai giới triều đình và giang hồ đều rất được lòng người. Nhưng không lâu sau khi Mậu Đế đăng cơ, bà ấy đã lui về ở ẩn nơi núi rừng, ngoài việc hai năm trước nghe đồn bà ấy thu nhận thế tử của Trường Uyên Hầu là Cao Vũ Tễ và thế tử của Hoài Minh Hầu là Phong Ly làm đồ đệ ra, thì không còn tin tức gì về bà ấy nữa.

Còn về Trường Uyên Hầu Cao thị và Hoài Minh Hầu Phong thị, thực ra cũng giống như Chu thị nhà hắn, đều là những trụ cột của Mậu triều. Chỉ là Tam Cung Tổng Quản chỉ xử lý sự vụ của hoàng thất, rất ít khi nhúng tay vào triều chính, cho nên không có giao thiệp gì nhiều với hai gia tộc này.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 4


Chu Triều Ca còn biết, đằng sau hai phong hiệu "Trường Uyên" và "Hoài Minh" là cả một câu chuyện- Mấy trăm năm trước là thời kỳ Thất quốc ở Trung Thổ, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, quần hùng tranh đoạt. Trường Uyên Hầu và Hoài Minh Hầu đời đầu tiên trong một trận chiến đã bại trận bị bắt làm tù binh. Hai người giả vờ đầu hàng quân địch trở thành gián điệp trong nhiều năm, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, mãi cho đến khi Mậu quốc xưng bá phương Bắc mới có thể rửa sạch được ác danh "kẻ phản bội".

Khi hai vị Hầu gia về nước, hoàng đế đã đích thân nghênh đón, vừa mở lời đã nói với hai vị lão thần tử câu này:

"Thân sa Trường Uyên, tâm trong Hoài Minh."

Ý là ca ngợi hai người thân ở vực sâu, đối mặt với tuyệt cảnh nhưng lòng vẫn giữ được sự quang minh, trung nghĩa không đổi. Sau đó liền tấn phong hai người làm Trường Uyên Hầu và Hoài Minh Hầu, để biểu dương lòng trung thành ái quốc của họ. Cao gia và Phong gia vẫn luôn xuôi chèo mát mái trong triều, đời đời đều như vậy. Chu Vĩnh Dạ lại khuyên răn Chu Triều Ca không nên quá thân thiết với hai vị Hầu tước thế tử, cái gọi là "nước sông không phạm nước giếng", nội quan và triều thần, xưa nay vốn là người của hai thế giới.

Chu Triều Ca vẫn luôn ghi nhớ lời của phụ thân, cho đến khi hắn gặp được Phong Ly.

Bọn họ một người là sông, một người là biển, đã định sẵn phải gặp gỡ và hòa vào làm một.

Chỉ nhớ ngày hôm đó, người thiếu niên mặc hoa bào màu đen cưỡi ngựa chạy đến, tay áo tung bay, tựa như thiên thần cưỡi gió hạ phàm, một đôi mắt trong veo như nước cứ thế dừng lại trên người Chu Triều Ca. Non sông gấm vóc, dường như mọi cảnh sắc tươi đẹp nhất trên đời đều đọng lại trong đôi mắt ấy.

Cảnh tượng này khiến Chu Triều Ca cảm thấy quen thuộc giống như đã từng gặp qua, dường như mọi thứ phía sau đều không còn quan trọng, giữa trời đất chỉ còn lại hai người họ. Được đôi mắt này nhìn cả một đời, hắn cũng cam lòng.

Thiếu niên áo đen nhìn thấy Chu Triều Ca, đôi mắt lập tức sáng lên: "Chu Triều Ca, ngươi chính là Chu Triều Ca?"

Cái gọi là "Triều Ca Tịch Vũ". Triều tịch, triều tịch, hắn ta đọc chữ "Triều" trong tên của Triều Ca theo nghĩa là buổi sớm, là triều dương.

"Là tại hạ." Chu Triều Ca cung kính vái chào đối phương một cái: "Chu Triều Ca bái kiến Phong Ly công tử."

Chữ "Triều" mà Chu Triều Ca đọc, lại là "triều" trong "triều đại".

Phong Ly cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng không lập tức hỏi ngay, khóe môi kéo lên một đường cong như cười như không, hỏi đối phương một câu khác: "Vì sao Chu huynh đệ lại đoán chắc ta là Phong Ly chứ không phải Cao Vũ Tễ? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

Cằm của hắn ta quá nhọn, đôi môi quá mỏng, sống mũi quá cao, mang đến cho người ta cảm giác xa cách mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy hắn ta vô tình bạc bẽo. Ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, toàn thân toát ra khí chất xa hoa của bậc quyền quý, một loại khí chất cao ngạo nhìn xuống thiên hạ tự nhiên sinh ra. Cả người tuấn tú đến độ gần như yêu dị, ấy vậy mà lại sở hữu một đôi mắt dịu dàng trong trẻo như nước, để lộ ý xuân ấm áp chan hòa.

"Tiểu tử nhà họ Phong, hắn chính là Chu Triều Ca sao?"

Một thiếu niên cao lớn ngăm đen chạy đến bên cạnh Phong Ly, có lẽ chắc chắn là Cao Vũ Tễ rồi. Hắn ta cũng mặc một thân hoa phục, nhưng khoác lên người Cao Vũ Tễ lại không có chút cảm giác hoa quý nào. Ngoại hình của hắn ta không thuộc dạng thanh tú, nhưng mày rậm mắt to, ngũ quan anh tuấn, lại có một cảm giác thoải mái của người hành sự hào sảng, dứt khoát.

Giọng điệu của Phong Ly có chút khắc nghiệt: "Ngươi không biết tự hỏi sao?"

Cao Vũ Tễ đã sớm quen với tính cách này của hắn ta, cũng không để trong lòng, ho khan hai tiếng định tự giới thiệu với Chu Triều Ca, nào ngờ Phong Ly lại mở miệng, suýt chút nữa đã khiến hắn ta tức chết.

"Triều Ca, ngươi không mang ngựa theo phải không?" Phong Ly vươn bàn tay trắng nõn mịn màng về phía Chu Triều Ca, dịu giọng nói: "Vậy ngươi đi chung ngựa với ta đi, ngươi sẽ không nỡ từ chối chứ?"

Chu Triều Ca do dự một chút, không hiểu vì sao ánh mắt Phong Ly nhìn hắn lại kỳ lạ đến thế, tựa như trong một đầm nước trong vắt lại bùng lên hai ngọn lửa hoa, vừa mát lạnh, lại vừa bỏng cháy.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn đặt bàn tay mảnh khảnh của mình vào lòng bàn tay Phong Ly, để đối phương kéo hắn lên ngựa.

"Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Phong Ly vòng qua hai tay eo hắn, ghé sát vào tai hắn hỏi, hai tay đã kéo dây cương cùng Cao Vũ Tễ phi ngựa đi mất.

Chu Triều Ca có vẻ hơi mờ mịt, quay đầu hỏi lại: "Câu hỏi gì cơ?"

Trong khoảnh khắc quay đầu lại, hai người bọn họ với chiều cao tương đương gần như đã có thể chạm vào đôi môi đối phương. Sự gần gũi quá mức khiến cho hơi thở của mỗi người đều phả vào trong khoang mũi của người kia. Phong Ly vô thức nín thở, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Trí nhớ của ngươi tệ lắm sao?" Hình như hắn ta mới vừa hỏi xong chưa được bao lâu.

"Ở một vài phương diện thì đúng là vậy." Chu Vĩnh Dạ đã từng nói với hắn, chỉ cần là những chuyện hắn cho rằng không quan trọng, hắn sẽ không nhớ bất cứ chuyện nào.

Khóe miệng Phong Ly giật giật một chút, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Ta vừa mới hỏi vì sao ngươi lại đưa ra kết luận ta là Phong Ly chứ không phải Cao Vũ Tễ, và chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa." Chu Triều Ca này xem hắn ta là cái gì chứ… Lát nữa, sẽ không gọi nhầm hắn ta thành Cao Vũ Tễ đấy chứ?

"Cảm giác." Bên tai, tiếng gió rít gào lướt qua, dường như muốn thổi tan cả lời nói của Chu Triều Ca.

Phong Ly chau mày: "Cảm giác? Không còn gì khác sao?"

"Không có." Chu Triều Ca trả lời vô cùng dứt khoát.

Phong Ly bèn xoay mặt hắn lại, hai người mày kề mày, mắt đối mắt, nói bằng giọng điệu tựa như đang thở than: "Vậy thì, ngươi nghe cho kỹ đây. Ta tên Phong Ly, là Phong trong thanh phong, Ly trong ly biệt. Hãy nhớ kỹ dáng vẻ của ta, nhớ kỹ lấy ta, không được phép quên, không được phép nhớ nhầm, hiểu chưa?"

Giọng điệu bá đạo mang theo một cảm xúc ương bướng như trẻ con. Nhẹ nhàng, Chu Triều Ca mỉm cười thanh đạm tựa gió thoảng.

Trong một góc nào đó của cõi lòng, tựa như một chiếc lá khô phiêu bạt theo gió, bỗng nhiên đã tìm thấy một nơi để nương náu bình yên.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 5


Hai mươi năm sau, khi nhắc đến Trương Phi Yến với Trường Uyên Hầu Cao Vũ Tễ, hắn ta vẫn sẽ không khách khí bày ra bộ mặt thối.

Bà ấy là sư phụ của hắn ta, kiếm thuật được xem là thiên hạ đệ nhất, may mắn trở thành đệ tử của bà ấy không biết là ước mơ của bao nhiêu hiệp khách. Vì vậy hắn ta cũng nên biết đủ. Thế nhưng ở một mức độ nào đó, bà ấy cũng là nữ nhân mà hắn ta ghét nhất trong đời, bởi vì hắn ta chưa từng thấy một nữ nhân nào lại có thể kiêu ngạo đến như vậy.

Vốn dĩ Trương Phi Yến chỉ có hai đồ đệ là hắn ta và Phong Ly, cũng không cần phải phân chia sư huynh sư đệ làm gì, lão bà bà đó lớn tuổi tính tình có hơi khó chịu một chút thì nhẫn nhịn là xong thôi! Dù sao thì công tử Cao gia đến đây để học kiếm pháp của bà ấy, chứ không phải đến để cưới bà ấy về làm thê tử. Nhưng khi bọn họ đưa Chu Triều Ca đến Kiếm Cốc, Trương nữ hiệp lại chỉ đích danh Chu Triều Ca làm lão đại, Phong Ly làm lão nhị, còn hắn ta làm lão tam, điều này suýt chút nữa đã khiến hắn ta tức đến hộc mấy cân máu ra ngoài. Luận về tuổi tác, luận về tư lịch, đáng lẽ hắn ta phải làm đại sư huynh mới đúng chứ?

Trương Phi Yến còn sợ hắn ta chưa tức chết hay sao mà còn nói: "Lão nương thấy tiểu tử họ Chu thuận mắt nhất." Hắn ta và Phong Ly nghe xong thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

"Vậy thì người thấy ta đặc biệt chướng mắt sao?"

Cao Vũ Tễ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn ta đường đường là thế tử của Trường Uyên Hầu, lúc nào mà không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Đã từng phải chịu cái nỗi ấm ức này bao giờ?

Trương Phi Yến với dáng người thướt tha kiều mỵ vẫn còn đó đưa tay vuốt lại lọn tóc bạc rủ trước trán, nheo mắt nói: "Ngươi cũng có thể hiểu như vậy." Dù sao bà ấy đúng là thấy hắn ta không vừa mắt, một thế tử của Hầu gia thì lợi hại lắm sao? Hừ!

Lần đầu tiên trong đời, Cao Vũ Tễ, người vẫn luôn cho rằng nam nhân không nên để nữ nhân rơi lệ, rất muốn dùng hình phạt lăng trì ngàn đao lên người Trương Phi Yến, sau đó nhìn dáng vẻ bà ấy nước mắt giàn giụa, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nhưng ghét thì ghét, kiếm pháp hắn ta vẫn học hành đến nơi đến chốn.

Nói đi cũng phải nói lại, kiếm pháp của lão bà kia thật sự rất "không tệ".

Nhìn Trương Phi Yến chỉ dùng một cọng cỏ đã có thể chặt đứt cả một cái cây, những sư phụ dạy kiếm pháp cho bọn họ trước đây không thể đạt đến cảnh giới cỏ cây cũng có thể thành kiếm như thế này. Chỉ bằng một cọng cỏ, bà ấy đã có thể đánh ba người bọn họ nằm sõng soài trên đất trong vòng nửa nén hương.

Người cha văn võ song toàn của hắn ta đã khinh thường nói với hắn ta rằng, muốn hắn ta, đứa con bất tài này có thể tài giỏi như chính mình là chuyện không thể nào. Nhưng khi thấy hắn ta cũng có thể coi là có chút thiên phú ở phương diện võ nghệ, cho nên nếu muốn học võ, thì phải học thứ tốt nhất. Mà kiếm pháp của Trương Phi Yến, không nghi ngờ chính là tốt nhất. Sau khi học thành tài trở về, nếu hắn ta có thể đánh thắng được lão cha của mình, hắn ta sẽ có được một khoảng thời gian tự do. Nếu không, thì Tứ thư Ngũ kinh chờ hầu!

Thế nhưng trên đời không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng. Để học được kiếm pháp của Trương Phi Yến, cái giá phải trả chính là những mảng bầm tím bầm xanh trên người bọn họ, những vết thương sâu cạn khác nhau và cả cơn đau nhức ê ẩm khắp toàn thân.

Đôi khi, Trương Phi Yến cố ý ra tay nặng hơn như hôm nay, bọn họ thậm chí đau đến mức không thể ngủ được, chỉ có thể mở to mắt chờ trời sáng.

"Hôm nay luyện đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi!"

Tâm trạng của Trương Phi Yến dường như không tệ, bà ấy phất tay áo một cái, mây thì chẳng mang đi, nhưng lại phủ lên người họ một lớp bụi trần.

"Bà nương này, thật ra là tìm chúng ta đến để ngược đãi đúng không?"

Cao Vũ Tễ tức tối bất bình nói. Đúng lúc này có hai chiếc lá kẹp theo tiếng gió sấm sét sượt qua tai hắn ta, chỉ nghe một tiếng "xẹt" rất nhẹ, hai sợi tóc đứt gãy cứ thế bay lượn trước mặt hắn ta. Hắn ta nhìn hai sợi tơ xanh rơi xuống đất, lặng im không nói lời nào...

Trên cao, mây đen tích tụ thành tầng, một trận bão giông vẫn còn đang ấp ủ.

Ban đêm không có gió, cây cỏ không động, ngoài phòng tiếng ve sầu và ếch nhái kêu vang, trong đêm oi bức lại càng khiến người ta thêm phiền lòng.

Trong phòng, Chu Triều Ca thắp sáng ngọn nến mới, ngồi xuống mép giường xắn một bên tay áo lên, cánh tay với vết thương trông thảm không nỡ nhìn lập tức lộ ra trước mắt người họ Cao nào đó.

Cao Vũ Tễ ngồi ở đối diện hắn nhìn đến hai mắt đờ đẫn, vươn ngón trỏ di chuyển trên vết thương ở cánh tay Triều Ca, nhẹ nhàng chạm vào một cái rồi lại rụt về, sợ rằng chỉ cần chạm thêm một chút nữa cũng sẽ làm gãy cánh tay của Chu Triều Ca.

"Có phải rất đau không?"

Hắn ta da thô thịt dày, ngược lại không sợ bị đánh, chỉ tội nghiệp cho tiểu tử này da dẻ mịn màng, khinh công cũng không bằng hắn ta và Phong Ly, có thể nói là thua kém rõ rệt, lại thêm bà nương kia nổi điên lên thì chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, cho nên vết thương trên người hắn luôn nhiều hơn của cả hai người bọn họ cộng lại.

"Thật ra cũng không đau lắm." Có lẽ là do ngày nào cũng bị đánh, Chu Triều Ca cảm thấy mình đã bắt đầu quen với loại đau đớn này rồi.

Vừa cầm rượu thuốc bước vào, Phong Ly trông thấy vết thương này cũng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn ta cẩn trọng ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta bôi rượu thuốc cho ngươi, nếu thật sự đau thì ngươi lập tức hô dừng ngay, được không?"

Ngày mai vẫn nên dạy Chu Triều Ca luyện khinh công tốt hơn một chút, trốn được nhanh, cơ hội bị cọng cỏ của Trương Phi Yến chém trúng cũng sẽ nhỏ đi một chút.

"Hay là để ta tự làm, không cần phiền đến ngươi đâu." Chu Triều Ca cảm thấy hơi kỳ quái, vết thương là ở trên người hắn, sao lại giống như đau trên người họ vậy?

"Không được!" Hai vị Hầu tước thế tử lập tức từ chối.

Trên đời này có một loại người, ngươi giúp đỡ hắn ta là chuyện đương nhiên; Ngươi bắt nạt hắn ta, sẽ cảm thấy mình tội ác tày trời; Cho dù ngươi phớt lờ hắn ta, cũng sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt. Mà Chu Triều Ca, vừa hay chính là loại người này. Hắn thoạt nhìn giống như một thư sinh văn nhược tay không thể xách, vai không thể gánh, gió thổi một cái là ngã, chỉ cần nhìn bóng lưng gầy gò của hắn đã khiến người ta cảm thấy đáng thương rồi. Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt này bọn họ cũng không chịu ra tay tương trợ, bọn họ sẽ cảm thấy tội lỗi.

Thấy bọn họ kiên quyết như vậy, Chu Triều Ca cũng không nỡ từ chối ý tốt của hai người, hắn thở dài nói: "Vậy thì ngươi ra tay đi... Nhưng phải nhanh một chút." Tay hắn giơ lên đã hơi mỏi rồi.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 6


Trong lúc Phong Ly ra tay, Cao Vũ Tễ bắt chuyện với Chu Triều Ca để phân tán sự chú ý của hắn: "Tiểu tử họ Chu, rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn theo bà nương đó học kiếm? Nói thật, nếu không phải đã giao ước với lão cha của ta, sau khi học thành tài trở về nếu đánh thắng được ông ấy thì ông ấy sẽ cho ta tự do, không ép ta thành hôn ngay lập tức, không ép ta nghe mấy vị phu tử giảng giải, không ép ta ở trong tầm mắt của ông ấy, thì ta không thèm đến đây nhìn sắc mặt của bà nương đó mà sống đâu."

Mặc dù Chu Triều Ca và hai người huynh đệ đồng cảnh ngộ này đã quen biết hơn nửa năm, nhưng lời nói của hắn vẫn luôn rất ít, người khác không hỏi thì hắn sẽ không đáp, chưa bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn có vẻ muốn né tránh họ, cho nên đối với mọi chuyện của Chu Triều Ca, hắn ta và Phong Ly cũng không biết rõ lắm.

"Là lệnh của hoàng thượng."

"Ồ? Vậy là hoàng thượng muốn ngươi tăng cường võ công à?" Cao Vũ Tễ không chịu nổi nóng bức liền lấy chiếc quạt dưới gối ra, phanh áo rồi quạt lấy quạt để vào ngực.

Chu Triều Ca không lập tức trả lời, trong phòng chìm vào một khoảng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng muỗi vo ve bên tai, mùi rượu thuốc hăng hắc gay mũi tràn ngập khắp phòng, khiến cho sự yên tĩnh này càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Hoàng thượng nói, vì tuổi trẻ, cho nên để ta xuất cung."

"Tuổi trẻ?" Cao Vũ Tễ nghiêng đầu, rõ ràng không hiểu ý trong lời hắn.

Sau khi bôi thuốc xong cho tay trái của Chu Triều Ca, Phong Ly liền ngồi qua bên kia giúp hắn bôi tay phải, hỏi: "Ngươi không hỏi thêm hoàng thượng điều gì sao?"

"Không có." Chu Triều Ca trả lời rất dứt khoát.

Phong Ly dừng tay, tựa như đã hiểu ra điều gì, hắn ta nghiêm túc nhìn Chu Triều Ca, ánh mắt như tên, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: "Triều Ca, trong cuộc đời của ngươi, đã từng tự mình đưa ra bất kỳ quyết định nào chưa?"

Câu hỏi từ trên trời rơi xuống này khiến Chu Triều Ca lập tức sững người, đôi mắt dần dần hiện lên một tầng mờ mịt, hắn cố gắng nhớ lại quá khứ mờ ảo của mình, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy đau đớn khó chịu.

"Không có." Hắn bỗng nhiên cảm thấy hai chữ này thốt ra vô cùng gian nan.

"Chẳng trách trí nhớ của ngươi lại tệ đến vậy, bởi vì cuộc đời của ngươi chưa bao giờ được nắm chặt trong tay mình; Trái tim của ngươi cũng chưa từng sống, ngươi chẳng qua chỉ là một con rối bị người khác điều khiển mà thôi." Lời nói của Phong Ly mặc dù không thể gọi là ôn hòa, nhưng Cao Vũ Tễ là bằng hữu thanh mai trúc mã với hắn ta, cũng chưa từng thấy hắn ta nói chuyện như vậy.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Cao Vũ Tễ nhìn Phong Ly, rồi lại nhìn Chu Triều Ca, cũng không dám xen vào nửa lời, hắn ta phiền não gãi đầu, trong đầu thầm nghĩ không biết có phải mình đã hỏi một câu không nên hỏi hay không.

Đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như nước của Phong Ly nhìn thẳng vào Chu Triều Ca, có sự thấu tỏ, cũng có sự thất vọng. Trong lòng Chu Triều Ca đột nhiên dấy lên một cảm giác chột dạ, hắn cúi đầu, không dám nhìn hắn ta nữa.

Hắn sợ, hắn sợ trong mắt đối phương sẽ nhìn thấy một bản thân thảm hại.

"Ngủ đi."

Cuối cùng vẫn là Cao Vũ Tễ ra mặt hòa giải, thổi tắt ngọn nến.

Trong đêm, Chu Triều Ca trằn trọc không yên, không ngừng nghĩ về lời nói của Phong Ly, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ. Tiếp đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy tiếng sáo từ một nơi rất xa vọng lại, cảnh vật trước mắt cũng phủ lên một tầng sương trắng. Hắn không biết đây có phải là mơ hay không, chỉ như bị ma xui quỷ khiến, vô thức tiến về phía trước theo tiếng sáo.

Không biết mình đã đi bao lâu, sương mù trước mắt dường như đã tan đi một chút. Phía trước có một hồ sen, tiếng sáo truyền đến từ đó. Trong bóng tối, hắn lờ mờ nhìn thấy một bóng người mặc bạch y, vô cùng nổi bật. Hắn vội vã chạy về phía trước muốn nhìn rõ dung mạo của người đó, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại chưa bao giờ được rút ngắn.

Cuối cùng, tiếng sáo dần tắt, người đó buông tay xuống, quay đầu lại…

Chu Triều Ca đột nhiên mở bừng mắt, trước mắt chẳng có hồ sen nào cả, Cao Vũ Tễ ở giường bên cạnh vẫn đang ngáy khò khò. Hắn th* d*c trên giường một lúc, thì ra chỉ là một giấc mơ… Vừa định nhắm mắt lại, tiếng sáo chân thật rõ ràng truyền vào tai hắn, âm điệu ấy, vần điệu ấy, sao lại giống với tiếng sáo hắn nghe thấy trong mơ đến vậy. Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, vội vàng vén tấm chăn mỏng lao ra ngoài.

Trong lòng hắn có một âm thanh không ngừng thôi thúc hắn nhất định phải đi tìm người thổi sáo kia, chỉ cần tìm được người đó, những nghi hoặc vẫn luôn tiềm ẩn trong lòng hắn sẽ được giải quyết dễ dàng!

Trên trời, trăng thanh sáng rực đã bị tầng mây che khuất, nhưng đất trời trước mắt Chu Triều Ca lại tựa như được nhúng trong một tầng ánh trăng. Có lẽ đó không phải là cảnh tượng của hiện tại, mà là cảnh tượng trong mơ.

Hắn tỉnh lại từ một giấc mơ, bước vào một giấc mơ khác.

Dưới ánh trăng, con đường mòn trên núi mang một vẻ đẹp u huyền bí ẩn, những cành cây cổ thụ rủ xuống như tay áo của quỷ hồn, khi bị gió thổi qua lại giống như mái tóc dài bay bổng của thiếu nữ.

Dưới chân, những chiếc lá tàn và cành gãy bị giẫm lên phát ra những âm thanh lạo xạo giòn tan. Triều Ca lên đến đỉnh núi, nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên áo đen đang đứng sừng sững, bóng lưng thẳng tắp dưới ánh trăng tựa như nguyệt yêu tuấn mỹ, dùng tiếng sáo của mình để mê hoặc thế nhân. Chu Triều Ca đột nhiên dừng bước, người đó ngẩng đầu nhìn thấy hắn, tiếng sáo cũng bỗng nhiên ngừng lại.

"Triều Ca…" Thiếu niên yêu mị tựa nguyệt yêu, đôi mắt trong như nước lấp lánh dưới ánh trăng.

"Phong Ly?"
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 7


Ký ức mông lung giống như những trang sách được lật nhanh, những hình ảnh mơ hồ trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Rất lâu trước đây, hắn và Phong Ly đã từng gặp nhau. Khi đó, Phong Ly một thân quần áo trắng, thổi cùng một khúc nhạc, ngâm rằng: "Thanh phong tống biệt ly nhân lệ." Hắn ta đã hứa với Chu Triều Ca, nếu bọn họ có cơ hội gặp lại, hắn ta sẽ nói cho hắn biết tên khúc nhạc.

Mậu Đế vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc truy tìm hung thủ đứng sau cái chết của Du Vương. Bóc kén tìm tơ, manh mối lần lượt lộ ra ánh sáng. Cho đến khi tất cả mọi dấu vết đều chỉ thẳng vào chính Thái tử, vụ án này, đột ngột khép lại.

Chân tướng, mãi mãi chìm sâu dưới đáy biển, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.

Mậu Đế không phải không muốn đòi lại công đạo cho Du Vương, Thái tử cũng không phải không biết sự việc đã bại lộ, nhưng hai cha con này lại có một sự ăn ý cùng nhau lựa chọn im lặng. Bọn họ một người là hoàng đế, một người là thái tử, luôn quá thông minh, quá bình tĩnh, hiểu rõ cái gì là đại cục, hiểu rõ cái gì là giang sơn.

Để bảo vệ quyền lực, thái tử đã không chút lưu tình g**t ch*t người huynh đệ uy h**p đến mình; Để ổn định chính cục, Mậu Đế đã nén lại nỗi đau, đè nén hận thù, từ bỏ việc báo thù cho ái tử.

Có những lúc, để có được, để bảo vệ, trước tiên phải biết từ bỏ.

Sống ở nơi cao nhất của Đế kinh, nơi cao chẳng thể chịu nổi cái lạnh. Ở nơi này, để bảo vệ những thứ của mình, trước tiên phải hủy hoại hoặc cướp đoạt những thứ của người khác. Đế kinh rộng lớn không huy hoàng như người khác tưởng tượng, nó không dung chứa nổi một tia dịu dàng, cũng không dung chứa nổi một khắc do dự. Bất luận là ai, đều phải biết từ bỏ một chút, rồi lại từ bỏ một chút, hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Mậu Đế chỉ hỏi Thái tử một câu: "Tại sao?"

Thái tử cười khổ nói: "Phụ hoàng năm xưa khi còn là thái tử, có từng hỏi chính mình tất cả là vì sao không?"

"Hoàng nhi, ngươi giống trẫm." Giọng nói bi ai của Mậu Đế nghe vẫn lạnh như băng.

Thái tử vẻ mặt bình thản, từng chữ từng chữ mạnh mẽ đáp lời: "Nhi thần của hôm nay chính là phụ hoàng của ngày xưa, con đường nhi thần đang đi, chính là con đường phụ hoàng ngày xưa đã đi qua."

Đôi mắt của hắn ta sắc bén đến mức sẽ làm người ta bị thương, mỗi một ánh nhìn đều nhuốm đầy kịch độc.

Hoặc có lẽ vì thái tử quá giống Mậu Đế của ngày xưa, tàn nhẫn, trầm ổn, cho nên Mậu Đế mới xem hắn ta là trữ quân lý tưởng nhất.

Trước mặt mọi người, hoàng đế nhân hậu, thái tử khiêm tốn, cảnh cha hiền con hiếu tự khắc trở thành một giai thoại của Đế kinh. Thế nhưng những vướng mắc yêu hận sau lưng họ, người ngoài sao có thể hiểu được?

Chu Vĩnh Dạ vẫn luôn nói với Chu Triều Ca: "Chúng ta chẳng qua chỉ là những kẻ bàng quan, không cần phải hiểu, cũng không nên nhúng tay vào." Là độc đinh của Chu gia, là Tam Cung Tổng Quản tương lai, hắn, Chu Triều Ca, chỉ cần cúi mình tận tụy với hoàng đế Đại Mậu, đến chết mới thôi.

Hắn cần phải quen với điều đó, nhưng hắn lại luôn cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.

Vụ án của Du Vương đi đến hồi kết. Đế đô là một nơi lạnh lùng bạc bẽo, vị Du Vương cao khiết thoát tục ấy đã định sẵn là con mồi của nó, sống sờ sờ bị nó xé nát thành từng mảnh vụn.

Khoảng nửa năm sau khi Du Vương qua đời, chính là ngày sinh nhật ba mươi lăm tuổi của thái tử. Thật ra cũng không phải là đại thọ hay thọ tròn, vốn không cần phải quá phô trương. Chỉ là niềm vui khi đánh lui quân Khiết Đan man rợ đã khiến cả Đại Mậu trở nên tràn ngập sức sống, tái hiện lại cảnh tượng thịnh thế của trăm năm về trước, sinh nhật của thái tử tự nhiên cũng phải được tổ chức rộn ràng, cùng vui với thiên hạ.

Chu Triều Ca không biết Mậu Đế đã lấy tâm trạng gì để chúc mừng sinh nhật thái tử, cũng không biết thái tử đã lấy tâm trạng gì để đáp tạ lời chúc phúc của Mậu Đế. Dù là cha con, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ đều có một cái gai, không thể nào nhổ ra được, chỉ có thể mặc cho nó hòa vào máu thịt, trở thành một nỗi đau không thể chạm tới.

Hôm đó, Mậu Đế mở tiệc mời bách quan để chúc thọ cho thái tử, trong hoàng cung khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, ánh đèn mờ ảo khiến Chu Triều Ca lúc đó cảm thấy có một cảm giác không chân thực.

Có lẽ là vì quá xa hoa, khiến hắn nhìn thấy đằng sau sự phồn hoa ấy là một nét mỏi mệt và tang thương của Đế kinh, tựa như một đóa hoa diễm lệ, đẹp đến cực điểm rồi tàn lụi, phảng phất như một người già, đang bước những bước chân nặng nề về phía cái chết.

Chính trong biển đèn ấy, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng sáo. Thoạt đầu nghe du dương, thanh nhã, bình lặng, không buồn không vui, nhàn nhạt, không có cao trào, không có trầm lắng, tựa như không mang bất kỳ cảm xúc nào. Thế nhưng lắng nghe kỹ hơn, lại có thể cảm nhận được trong sự bình hòa ấy lại ẩn chứa những con sóng dâng trào.

Một thứ tình cảm khó nói thành lời vừa lạnh lẽo lại vừa bỏng cháy, sự mâu thuẫn của băng và lửa khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng.

Từng bước từng bước đi về phía tiếng sáo truyền đến, cuối cùng hắn đã tìm thấy người thổi sáo bên hồ sen.

Ngũ quan tinh xảo, quần áo trắng phấp phới, đó là một thiếu niên xinh đẹp trạc tuổi hắn.

Thiếu niên áo trắng nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của Chu Triều Ca, một đôi mắt trong veo sáng ngời tựa như vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Toàn bộ linh khí của đất trời khi đó đều tập trung vào người thiếu niên, hoa sen mùa hạ dường như cũng đang nở rộ vì hắn ta.

Dần dần, thiếu niên áo trắng thả chậm nhịp điệu, để cho khúc nhạc không biết đã đến hồi kết hay chưa dần tắt hẳn.

Chỉ còn dư âm vẫn còn quanh quẩn bên tai Chu Triều Ca, mãi không tan.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 8


"Khúc nhạc này, tên là gì?"

Thiếu niên không trả lời, chỉ mỉm cười với hắn, nụ cười ấy lạnh lẽo đến thế, cũng xinh đẹp không gì sánh bằng.

"Thanh phong tống biệt ly nhân lệ." Một lúc lâu sau, thiếu niên áo trắng quay người rời đi, lúc đi còn quay đầu lại khẽ ngâm một câu, sau đó nói tiếp: "Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Thời gian lặng lẽ trôi đi, bọn họ không gặp lại nhau, chỉ là những người khách qua đường của bờ bên kia. Sau đó khi nhớ lại thiếu niên áo trắng ấy, Chu Triều Ca phát hiện mình đã không còn nhớ rõ dung mạo của đối phương, tựa như năm tháng đang chơi một trò đùa, chỉ một nét bút tùy tiện đã khiến ký ức trở nên mơ hồ.

"Thanh phong tống biệt ly nhân lệ", thật ra chính là chỉ Phong Ly, nhưng hắn vẫn luôn không biết, hắn cứ tưởng, câu này là lời ca viết cho khúc nhạc ấy.

Từ sự nghi hoặc ban đầu, cuối cùng đã biến thành sự lãng quên… Có lẽ vì chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn chưa bao giờ có ý định phải ghi nhớ một thiếu niên thổi sáo. Mà có một số chuyện, cũng không nhất thiết phải biết. Chu Triều Ca không biết rằng khi hắn vô tình hay cố ý lựa chọn quên đi, có một người, cho dù không biết tên hắn vẫn luôn ghi nhớ hắn trong lòng. Cho đến tận bây giờ.

"Lúc đó ngươi nói nếu chúng ta gặp lại, ngươi sẽ cho ta biết câu trả lời. Phong Ly, ngươi nên giữ lời hứa."

Phong Ly cười khổ một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ không bao giờ hỏi câu hỏi này nữa." Hắn ta đã từng tức giận vì trí nhớ tệ của Chu Triều Ca, nhưng khi Chu Triều Ca bắt hắn ta phải giữ lời hứa, cơn giận của hắn ta lại tan biến sạch sẽ, trong lòng được lấp đầy bởi niềm vui.

Sao hắn ta có thể dễ dàng tha thứ cho Triều Ca như vậy?

Rõ ràng, là tiểu tử này quên hắn ta trước mà…

Bầu trời đột nhiên lóe lên một cái, soi sáng cả khuôn mặt bọn họ, sau đó trận mưa lớn đã tích tụ mấy ngày nay cứ thế thoả thích trút xuống. Hai người ở trên núi ngay lập tức toàn thân ướt sũng. Chu Triều Ca kéo tay Phong Ly, nhanh chân muốn chạy xuống núi, nhưng Phong Ly lại đứng yên tại chỗ, dùng sức kéo hắn lại. Chân Chu Triều Ca trượt chân một cái, liền ngã vào trong lòng ngực Phong Ly.

"Đồ ngốc! Bây giờ ngay cả đường cũng không thấy rõ, lúc này xuống núi sẽ rất nguy hiểm!" Hắn ta không muốn ngã thành tương thịt cùng Chu Triều Ca đâu.

Chu Triều Ca không vui phản bác: "Nhưng chúng ta không thể cứ ở đây dầm mưa được?" Thật ghen tị với tên Cao Vũ Tễ đang ngủ say như chết kia, biết vậy lúc đó đã gọi hắn ta dậy, bắt hắn ta cùng biến thành gà rù với bọn họ.

Lúc này, Cao Vũ Tễ đang ngủ say trong phòng bỗng dưng hắt xì một cái, sau đó lật người một cái, ngã xuống giường…

Phong Ly nắm tay Chu Triều Ca dẫn hắn đi về phía trước: "Ta nhớ gần đây hình như có một hang động, có lẽ chúng ta có thể đến đó trú mưa." Cho dù không tìm thấy hang động, xui xẻo hơn nữa bị lạc đường, họ nhiều nhất cũng chỉ là bị cảm lạnh, vẫn tốt hơn là mạo hiểm chạy xuống núi lúc này.

Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ của hắn ta, Chu Triều Ca hỏi: "Ngươi dường như rất quen thuộc nơi này, có phải thường xuyên đến đây không?"

Phong Ly cười khẽ, tiếng cười tan vào trong mưa. Chu Triều Ca chỉ cảm nhận được Phong Ly đã siết chặt lực đạo trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy hắn, như thể sợ hắn sẽ đi lạc.

"Ta đêm nào cũng đến."

"Tại sao?"

"Đợi người." Con đường đất dưới chân có chút trơn trượt, Phong Ly cố ý đi chậm lại, để tránh Chu Triều Ca bị ngã.

Chu Triều Ca cẩn thận đi theo sau hắn ta, truy hỏi: "Đợi ai?"

"Ngươi." Phong Ly có chút dở khóc dở cười, Chu Triều Ca này thật sự có thể coi là chậm tiêu.

Chu Triều Ca đột nhiên dừng lại, Phong Ly cũng không kéo hắn đi tiếp nữa. Cơn mưa lớn khiến hai người bọn họ đều không nhìn rõ mặt nhau, nhưng đôi tay đang nắm chặt của bọn họ chính là minh chứng cho sự tồn tại của đối phương.

Phong Ly hai tay nâng mặt Chu Triều Ca lên, gò má hai người áp chặt vào nhau. "Đợi ngươi nhớ ra chuyện lúc đó, sau đó hỏi ta câu trả lời." Hơi thở nhàn nhạt, làm tan đi cái lạnh của cơn mưa, nhưng lại thấm ra một tia đau khổ: "Ta cứ ngỡ với trí nhớ của ngươi, ngươi sẽ không bao giờ nhớ ra được."

Chu Triều Ca run rẩy giọng nói: "Vì ta, Phong Ly, có đáng để ngươi làm vậy không…" Sự xúc động đột ngột trong lòng hắn, nên gọi tên là gì đây?

"Vì ngươi, đáng." Phong Ly chắc chắn gật đầu với hắn.

"Phong Ly, Phong Ly, Phong Ly…" Chu Triều Ca chỉ biết gọi tên đối phương, lần này, hắn sẽ nhớ kỹ.

Nhiều năm sau, cho dù ký ức đã biến thành một bức tranh mờ ảo trong mưa, Chu Triều Ca không còn nhớ rõ lúc đó ở trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn âm thầm thưởng thức lại cảm giác tim đập thình thịch này hết lần này đến lần khác.
 
Ly Ca - Như Ca Thủy Sắc
Chương 9


Đêm nay, mưa trời mịt mùng, lắng nghe tiếng mưa, trong đó còn mang theo tiếng gầm gừ giận dữ của sấm sét, và cả tiếng r*n r* run rẩy của cành lá.

Lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập, sau khi vào hang động, Chu Triều Ca lập tức nhắm mắt cuộn mình ở một góc hang, hai tay ôm chặt lấy đầu gối cố gắng khiến mình ấm áp hơn một chút. Chiếc áo mỏng vốn sạch sẽ đã sớm nhuốm đầy bùn đất, vì dầm mưa trở nên ướt sũng, lớp vải lạnh ẩm dính chặt vào người, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Phong Ly sớm đã cởi bỏ chiếc áo ướt vướng tay vướng chân, thân trên rắn rỏi cường tráng còn đọng lại những giọt nước, mái tóc đen ướt sũng cứ thế xõa sau vai, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn phóng khoáng bất kham, mang đến cho người ta cảm giác không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.

Hắn ta vốn định tìm vài cành củi không bị ướt trong hang để nhóm lửa, nhưng những cành củi tìm được đều là loại nhỏ, không mang theo bất kỳ vật dụng nhóm lửa nào, nếu hắn ta muốn mài cây lấy lửa cũng không biết phải mài bao nhiêu canh giờ.

Phong Ly bực bội ném hết những cành củi khô trong tay đi cùng với chiếc áo ướt của mình, liếc thấy Triều Ca đang co rúm ở một bên như một con mèo con nhát gan, hắn ta dở khóc dở cười nói: "Triều Ca, ngươi định cứ như vậy qua hết một đêm sao?"

"Nếu không, không thì… Sao?" Chu Triều Ca không chịu nổi lạnh, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

"Qua đây."

Chu Triều Ca khẽ mở mắt nhìn hắn ta một cái, rồi lại ôm bản thân mình chặt hơn. Phong Ly bĩu môi, trong lòng một cỗ oán khí không có chỗ trút, hắn ta tức giận đi đến bên cạnh Chu Triều Ca, dùng sức xé toạc quần áo của hắn ra. Hành động thô bạo đương nhiên sẽ gây ra một hồi giãy giụa từ Triều Ca, hai người giằng co một lúc, Phong Ly mất thăng bằng, nặng nề đè lên người Chu Triều Ca cùng ngã xuống đất.

Lưng của Chu Triều Ca với áo quần nửa mặc nửa cởi bị đá sỏi trên đất làm bị thương, tiếng r*n r* đau đớn khẽ thoát ra từ miệng hắn. Nhìn thấy Phong Ly vẫn không ngừng đưa tay xé nốt quần áo của mình, hắn không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ngươi đang làm cái gì vậy, mau tránh ra!"

Phong Ly khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đều là nam nhân cả, sao lại õng ẹo như nữ nhân thế? Ngươi cứ mặc bộ đồ ướt này, ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm lạnh."

Hiếm khi Phong đại gia hắn ta chịu hạ mình phục vụ hắn, tiểu tử này lại dám từ chối hắn ta? Hừ, không có cửa đâu!

"Ngươi nói như vậy là có ý gì…"

Đang yên đang lành sao lại phải đả kích sự tự tin của hắn? Hắn chỉ là không quen tiếp xúc thân thể với người khác mà thôi.

"Không có ý gì cả, ta chỉ đang nói sự thật thôi." Phong Ly sờ lên lồng ngực gầy gò trắng bệch của Chu Triều Ca, lơ đãng nói: "Mặc dù hơi gầy một chút, nhưng rất có độ đàn hồi…"

Chu Triều Ca hóa đá ngay tại chỗ, nhưng khi hắn cảm nhận được Phong Ly dường như sờ đến mức muốn ngừng cũng không ngừng được, không muốn mình bị sờ đến mất một lớp da, hắn nhanh chóng trở lại bình thường từ trạng thái hóa đá: "Ngươi muốn làm gì?"

Phong Ly cười một cách tà mị, vẻ mặt gian xảo ghé sát đến trước mặt hắn, cố ý hạ giọng nói: "Ngươi nói xem?" Chậc chậc, bọn họ cũng đã quen biết nhau hơn nửa năm rồi, thì ra Chu Triều Ca vẫn chưa biết hắn ta là một gã nam nhân tồi tệ sao?

Ánh sáng trắng đột ngột lóe lên soi sáng khuôn mặt tuấn tú của Phong Ly, theo sau đó là một tiếng sấm rung chuyển cả mặt đất. Lúc này, Chu Triều Ca cuối cùng cũng nhìn rõ trong đôi mắt đang nở nụ cười xấu xa của Phong Ly ẩn hiện sự trêu chọc, lập tức hiểu ra mình đã bị đối phương lừa một vố.

"Ngủ." Hắn lạnh lùng buông ra chữ này.

Nói về âm hiểm, hắn và Cao Vũ Tễ cộng lại cũng không bằng tên Phong Ly này, hắn dứt khoát nhắm mắt lại không thèm để ý đến tên phiền phức này nữa.

Phong Ly nghe lời gật gật đầu: "Được, chúng ta ngủ."

Chu Triều Ca vẫn không muốn quá thân cận với hắn ta: "Ngươi cút ra xa cho ta."

Phong Ly chẳng thèm để ý đến hắn, vươn hai tay ôm Chu Triều Ca vào lòng. Hơi ẩm trên người sớm đã bị hơi nóng từ sự cọ xát của hai cơ thể xua tan, nhưng từ khi biết chuyện đến nay vẫn luôn tự chăm sóc mình, Chu Triều Ca chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy với người khác. Bây giờ bị Phong Ly ôm, hắn đổi mấy tư thế cũng không ngủ được, có cảm giác như sắp ngạt thở.

Cảm giác này… Giống như toàn bộ không khí đều bị rút đi vậy.

Phong Ly đột nhiên mở miệng: "Không ngủ được sao?"

"Ừm, vì ngươi, cho nên ngươi nên cút ra xa một chút." Chu Triều Ca buồn bực đáp, hắn rõ ràng rất mệt, đều tại tên này làm hại hắn không ngủ được.

"Vậy thì nói chuyện với ta một chút đi."

"Cút!"

"Vẫn luôn muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tên là 'Triều Ca'?" Phong Ly dùng cằm cọ cọ l*n đ*nh đầu Chu Triều Ca: "Triều ca tịch vũ, triều ca dạ sênh, ta vẫn luôn nghĩ là đọc theo 'triều' trong 'triều dương', nhưng khi ngươi nói với ta lại đọc theo 'triều' trong 'triều đại', có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

Chu Triều Ca vốn không muốn đáp lại hắn ta, nhưng hắn ta lại cứ sờ mó tay chân, khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Chữ 'triều' đó thật ra có nghĩa là hướng về… Giống như 'triều dương', khi đọc là 'triều' trong 'triều tịch' thì có nghĩa là mặt trời buổi sáng, nhưng khi đọc là 'triều' trong 'triều hướng', thì lại có nghĩa là đi về phía mặt trời." Chu Triều Ca buồn bã nói: "Mẫu thân nói với ta, cha ta lúc trẻ giỏi ca múa, nhất phái phong lưu, trở thành Tam Cung Tổng Quản thật sự là thánh mệnh khó trái, không phải là ý nguyện của ông ấy, ông ấy vốn dĩ muốn trở thành một người làm nghề ca múa… Nói như vậy, ngươi có hiểu không?"

Phong Ly vô cùng ngậm ngùi nói: "Vậy thì có lẽ Chu Tổng Quản không muốn ngươi đi theo con đường cũ của ông ấy, hy vọng cuối cùng có một ngày ngươi có thể tự do tự tại, sống cuộc sống tiêu dao đối tửu đương ca phải không?"

Chu Triều Ca không nói gì. Hắn biết nguyện vọng của phụ thân, cuối cùng cũng chỉ là một mong ước xa vời.

"Vậy thì, ta cũng kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé." Phong Ly ra vẻ như đang dỗ trẻ con ngủ, hai tay vẫn không hề buông lỏng Chu Triều Ca chút nào: "Về ta."

"Của ngươi?" Chẳng qua chỉ là một công tử nhà quyền quý thì có câu chuyện gì chứ?

Phong Ly cười tủm tỉm: "Có phải rất muốn nghe không?"

"Không phải, chúng ta vẫn nên ngủ đi."

Bởi vì sự tự luyến của đối phương, chút tò mò vừa nhen nhóm cũng bị lời nói của tên này dập tắt.

Phong Ly gãi cằm Chu Triều Ca như đang trêu chọc một con vật nhỏ, khiến hắn hoàn toàn không ngủ được: "Đừng ngủ vội mà, trước tiên hỏi ngươi một câu, trong Đế kinh, ai là người giỏi dùng kiếm nhất?"

Chu Triều Ca nằm trong lòng hắn ta không lập tức trả lời, yên tĩnh như đang ngủ say. Phong Ly nhìn hắn một cái, cười khẽ, một lúc sau, Chu Triều Ca cuối cùng cũng trả lời: "Thái tử Thừa Ân." Nếu hắn không nhớ lầm, sư phụ dạy kiếm thuật cho thái tử lúc trẻ chính là Trương Phi Yến.

"Vũ Tễ đồng ý theo Trương Phi Yến học nghệ là vì cuộc sống tự do của hắn ta trước khi kế nhiệm Trường Uyên Hầu, ta khác hắn ta, ta là vì muốn vượt qua một người nào đó mới bái bà ấy làm sư phụ."

Chu Triều Ca nghe mà hồ đồ: "Thái tử?"

Phong Ly cười có chút mông lung: "Triều Ca à Triều Ca, ta vẫn luôn lấy việc vượt qua phụ thân mình làm mục tiêu, học kiếm pháp mà ông ta từng học, dùng chính kiếm pháp đó để vượt qua ông ta, để ông ta không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của ta, chỉ cần như vậy, ta đã rất mãn nguyện rồi. Ta muốn nói với ông ta rằng, cho dù ta sống trong góc tối mà ông ta không nhìn thấy, ta vẫn là một ngọn lửa rực rỡ sáng ngời."
 
Back
Top Bottom