Tâm Linh Lưu 2 Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
145107687-256-k110387.jpg

Lưu 2 Quỷ
Tác giả: TrcThanh2
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lưu 2 quỷ
Tác giá: Tô Du Bính

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Hài, linh dị thần quái.

Nhân vật chính: Ấn Huyền, A Bảo | Nhân vật phụ: Tam Nguyên, Tào Dục
Khác: Lưu Quỷ - phần 2
Dịch: QT
Edit: Sứa
Truy cập suaok.wordpress.com để update chương mới nhanh nhất.

Chú ý:
Mình tiếng Trung một chữ bẻ đôi không biết, chém gió hoàn toàn dựa trên QT.

Không yêu xin đừng nói lời cay đắng!

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng phát tán ra ngoài.

Giới thiệu:
Người yêu của A Bảo chính là một nhân vật trong truyền thuyết nha: Đẹp trai này, nhà giàu này, chung thủy này, còn có sức mạnh vô song không ai địch nổi nữa này.

Phải nỗi vị này có một nhược điểm chí mạng đó là: quá ư là có tinh thần trách nhiệm, đối với đồ tử đồ tôn nhà mình luôn thúc ép học tập lại học tập, nhanh chóng nâng cao kiến thức, nắm vững chuyên môn.

Er~~~
Mà vị đồ tôn bất hạnh kia lại chính là A Bảo!​
 
Lưu 2 Quỷ
Chương 1


Nghe đã biết là mấy loại chuyện ma hư cấu rẻ tiền, nhưng mà mị thích!

"Không phải tôi giết" Lúc nói những lời này, khuôn mặt cô gái thực sự xanh xao, tựa như chỉ cần ai đó nghi ngờ cô sẽ trực tiếp ngất đi.Mặc dù hầu hết mọi người khi nhìn thấy án mạng sẽ thấy kinh hoàng, thất thố thậm chí là rối loạn thần kinh, nhưng với những ngự quỷ sư hàng ngày vẫn giao tiếp cùng quỷ, việc này thực chẳng đáng gì.

A Bảo nhặt một cành cây, khều thi thể đang nổi trên mặt nước lên bờ, Thương Lộ Lộ nhanh chóng dán lên đó một tấm hoàng phù bảo vệ thi thể, mùi xác chết hôi hám cũng theo đó mà biến mất.Hai người liền bình tĩnh, thành thạo quay sang an ủi nhân chứng duy nhất đang khiếp sợ nhìn họ.

Cô nàng mới nãy thôi còn đang lớn tiếng biện giải cho mình, liền lập tức nghiêm mặt chất vấn: "Các người là ai?"

A Bảo lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô: "Người chuyên xử lý các hiện tượng siêu nhiên"Trên tấm danh thiếp là bốn chữ "A Bảo địa nhân" in cực lớn, bên dưới còn có một dãy số điện thoại, thoạt nhìn rất bình thường.Người hiện đại muốn làm quen đầu tiên đều cần có phương thức liên lạc.

Người nọ cuối cùng cũng hoàn hồn, một tay nhận lấy danh thiếp của A Bảo, một tay móc danh thiếp của mình đưa cho cậu: "Tôi là Lê Kỳ, một tác gia chuyên viết truyện trinh thám."

Trên danh thiếp còn viết "Thường trực hiệp hội trinh thám quốc gia", hẳn là quản lý của một hội trinh thám nào đó.A Bảo huýt sáo một cái: "Woah~ Tiểu thuyết gia trinh thám, đúng nghề của cô rồi.

Cỗ thi thể này liền cho cô!"

Lê Kỳ mặt vừa khôi phục được chút huyết sắc liền chối: " không, không, không, không phải tôi...

Tôi cũng là lần đầu gặp phải chuyện này.

Tôi viết tiểu thuyết cũng chỉ để kiếm bát cơm qua ngày thôi."

Thương Lộ Lộ đột nhiên hỏi: " Cô tới nơi này làm gì?"

"Tới tham gia hôn lễ."

Lê Kỳ vừa nói vừa lấy thiệp mời từ trong túi sách ra, mặc dù trên mặt thiệp có ghi chữ "HỶ" nhưng màu sắc hay thiết kế đều lộ ra vẻ âm u cổ quái.

Như sợ bọn họ không tin, cô nàng lại giải thích: "Đám cưới lần này là minh hôn nên thiệp mời cũng không giống đám cưới thông thường.

Thiệp mời này vốn là gửi cho một người bạn hay nghiên cứu mấy sự kiện siêu nhiên của tôi; nhưng gần tới ngày, hắn lại lên cơn đau ruột hừa không thể đi được nên đành giao thiệp lại, nhường cơ hội cho tôi.

Chẳng thể ngờ trên đường đi lại gặp phải việc này."

A Bảo nói: "Cỗ thi thể này chết ít nhất cũng phải một tuần rồi, nếu như cô hôm nay mới đến thì cũng không thuộc diện tình nghi."

Lê Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám đưa mắt đến liếc cố thi thể kia: "Không sai, thi thể thối nát mới có thể nổi lên được, người này chắc chết cũng được một tuần rồi.

Tuần trước tôi còn đang ở thành phố K, hung thủ tuyệt đối không phải là tôi.".

Hiềm nghi được giải trừ, đầu óc trinh thám của cô nàng lại bắt đầu hoạt động: " Sơn đạo này chỉ đi qua thôn Thường Nhạc, người ngoài rất ít khi qua.

Cái ao này còn là ao tù, trừ trường hợp nửa tháng trước có trận mưa lớn thì ao này căn bản không thể chưa nhiều nước như thế này được, càng không thể có người chết đuối ở đây.

Cho nên, tôi thấy hung thủ và người bị hại ít nhất có một người liên quan đến thôn Thường Nhạc.Thương Lộ Lộ phản bác: "Cũng có thể là hung thủ đi ngang qua đây, thấy cái ao này mới nghĩ đem người chết ném xuống.

Hoặc giả như người này tự tử thì sao?"

"Không thể nào, như thế là không đúng với nguyên tắc.

Án mạng không thể lấy lý do tự sát để kết thúc, như thế là lãng phí thời gian của độc giả" Lê Kỳ theo bản năng phản bác Thương Lộ Lộ, sau bỗng giật mình thấy cái gì đó sai sai, mặt cũng theo đó mà đỏ bừng lên "Đúng, thật xin lỗi, tôi là bệnh nghề nghiệp.

Đây là vụ án thật, trường hợp tự sát hoàn toàn có khả năng.

Chúng ta mau báo cảnh sát đi."

Trên núi không có sóng điện thoại, muốn báo cảnh sát chỉ có cách đi bộ.Bây giờ là 3 giờ 45 phút chiều.Bọn họ 8 giờ sáng khởi hành từ Vương gia trấn, trừ đi mấy phút ăn trưa đi một mạch tới đây đã mất gần 7 tiếng.

Nếu giờ mà quay lại khu vực có tín hiệu điện thoại cũng mất đến 5, 6 tiếng ấy là còn chưa kể trời tối chẳng thấy gì mà đi.

Ngược lại, cứ đi tiếp đến Thường Nhạc thôn tính ra còn gần hơn cả giờ đi bộ.A Bảo cân nhắc một chút, liền đồng ý với Lê Kỳ: " Cô đi báo cảnh sát đi, tôi với Lộ Lộ đến Thường Nhạc thôn hỏi thăm trước"Lê Kỳ: "..."

Hung thủ có thể vẫn còn mai phục ở gần đó, mình cô cũng không có dũng khí thân gái một mình vượt rừng đêm a~."

Có thể mượn điện thoại trong thôn báo cảnh sát mà" Thương Lộ Lộ nói.Lúc này Lê Kỳ cũng đồng ý.Tới gần thôn trang, đường cũng trở nên dễ đi hơn, hai bên còn có hàng hoa cải như đang chào đón.

Đến cửa thôn, đập vào mắt ba người là hai tấm biểu ngữ đơn giản được in trên nền vải trắng treo trên cái chuồng bò: "Nhiệt liệt chúc mừng hôn lễ của Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn"Đi vào thêm mấy mét là một tòa nhà ba tầng lớn, bên trên cũng căng biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh bạn bè bốn phương đến chung vui đám cưới của Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn".Đến gần mới nhận ra đây vốn là nhà khách có điều biển hiệu đã bị biểu ngữ kia che mất, bốn chữ "Nhà Khách Hâm Hải" chỉ lộ ra có mấy cái gạch chânCửa nhà khách bên trái để một bộ tứ phương bàn, bên trên đặt hai xấp giấy trắng, bên trái để ghi họ tên và địa chỉ, bên phải để ghi số tiền mừng.

Đến mừng hầu hết đều là người trong thôn tiền mừng 5,10 nguyên, trăm nguyên cũng có cả.

Bạn bè từ xa tới thì mừng nhiều hơn đều là 500, 1000 nguyên trở lên.Một ông lão dáng người gầy gầy ngồi sau bàn, âm thầm nhìn bọn họ."

Quách Uyển Giang này làm gì mà tổ chức lớn vậy."

Lê Lỳ nhỏ giọng nói."

Bạn cô không nói gì với cô sao?"

A Bảo hỏi lại"Hắn chỉ giúp ta chuẩn bị bao lì xì..."

Cô nàng đưa tay vào trong ngực định lấy bao lì xì ra đột nhiên cứng đờ."

Bị trộm?"

A Bảo lập tức đoán."

Tiền tôi chuẩn bị là hàng mã.

Anh cứ đưa trước đi, tôi đổi lại tiền bên trong đã".

Lê Kỳ kéo A Bảo về phía sau, lúng túng nói."..."

Tham gia minh hôn, mang tiền âm phủ, quả là bệnh không dễ nói nha~A Bảo đi ra trước bàn vuông.Ông lão gầy nhìn hắn, chậm rãi nói: "Người ngoại thôn đến mừng ít nhất 500 nguyên."

A Bảo liền móc một tờ thư nhăn nhúm trong túi quần ra đặt lên mặt bàn.

"Tui là người chứng hôn."

Người chứng hôn với khách thông thường đãi ngộ tất có phần khác nhau.

Như Lê Kỳ là khách từ xa tới dự lễ cưới, vừa phải đưa 500 nguyên làm tiền mừng vừa phải tự bỏ tiền túi ra thuê trọ; còn A Bảo cùng Trương Lộ Lộ vì là người chứng hôn nên toàn bộ hành trình đều được miễn phí.Lê Kỳ vừa bỏ hành lý xuống liền lập tức chạy đi tìm A Bảo."

Anh là người chứng hôn?"

Không đợi A Bảo trả lời, cô nàng lại tiếp: " Minh hôn cũng là hiện tượng phi tự nhiên à?

Chẳng lẽ không phải do người sống đoán chừng mà thực sự cho quỷ kết hôn sao?"

"Cô đã đi báo cảnh sát chưa?"

A Bảo vừa vươn tay lau đầu vừa hỏi.Lúc này cô nàng mới nhớ ra vụ án chết trôi kia, vội vã phi xuống lầu mượn điện thoại báo công an.Lúc cô nàng trở lại, A BẢo cũng đã sấy khô tóc."

Đồn công an bên kia bảo trời tối không nhìn thấy đường, đợi sáng mai mới qua đây.

Ài, đêm nay không biết sẽ còn phát sinh biến hóa gì nữa."

A Bảo đối với vụ án giết người này chẳng có chút hứng thú nào, chỉ hỏi qua loa vài câu lấy lệ, sau mượn cớ trưởng thôn muốn mời họ dùng cơm mà đuổi khách.Lê Kỳ mặt dày muốn đi cùng lại bị A Bảo siêu cấp mặt dày dứt khoát đuổi đi.Vừa đúng lúc Trương Lộ Lộ tới, tò mò hỏi: "Anh không thích Lê Kỳ à?"

Thái độ thật không khách khí."

Anh đây có người yêu rồi, tất nhiên là không thèm thích người khác."

A Bảo cây ngay không sợ chết đứng."

Là cái vị trong truyền thuyết ấy hả?"

Thương Lộ Lộ hỏi."

Anh không biết cô em đang nói đến truyền thuyết là truyền thuyết gì, nhưng quan hệ của anh với vị nhà anh cũng sắp thành truyền thuyết đến nơi rồi."

A Bảo u oán."

Kinh tâm động phách như vậy sao?"

"Là hư vô mù mịt!"

Trước khi ăn cơm còn bị người ta lôi truyện đáng thương nhà mình ra nói làm khẩu vị của A Bảo tăng vọt, một mình đánh chén hết nửa bàn thức ăn.

Ăn xong phát hiện có chút nặng bụng, bèn dứt khoét đứng lên đi vài vòng quanh thôn cho tiêu cơm.Giờ lên đènSơn thôn trong đêm ẩn hiện dưới ánh đèn đường vàng vọt, mông lung mà mê người.A Bảo đi lung tung một lúc thì phát hiện ra mình thế mà lạc đường mất rồi...Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu, lại không mang theo quỷ sử, A Bảo giữa đêm tĩnh mịch thấy mình thật cô đơn giữa nơi đất khách quê người."

A!!!"

Tiếng hét ngắn ngủi, thê lương bỗng chốc phá vỡ sự yên lặng của màn đêm.A Bảo theo bản năng chạy về phía phát ra âm thanhNgười dân hai bên đường cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ hóng chuyệnĐể tránh bị người chú ý, cậu vội mặc áo khoác tàng hình, nhanh chóng đi xuyên qua đám người đang tụ tập trước mặt.A Bảo đi tới lối rẽ thì dừng lại.Đoạn đường này sao lại trở nên yên tĩnh như vậy, không biết cứ đi tiếp rồi có quay về được nữa không, A Bảo trộm nghĩ.Cậu dừng lại đợi mãi cuối cùng cũng có người đi qua, vội vàng cởi áo khoáng tàng hình xuống, hỏi đường.Người nọ trả lời hết sức nhiệt tình: "Cậu từ chỗ này chỉ cần đi thẳng, đến Hoành Khê đầu thì rẽ trái, đi thêm một đoạn nữa, thấy một băng ghế đá thì rẽ phải rồi đi thẳng tiếp sẽ thấy nhà nghỉ."

A Bảo vẽ lại bản đồ trên mặt đất, theo chỉ dẫn của người nọ mà đi chừng nửa giờ đã nhìn thấy nhà khách.Thương Lộ Lộ đứng ở cửa không yên tâm hỏi: "Còn đầy bụng nữa không?"

"Ục Ục""..."

Lê Kỳ bị A Bảo cự tuyệt, trong lòng càm thấy bị tổn thương sâu sắc, liền cả đêm không thèm xuất hiện; lúc ăn sáng gặp nhau cũng không thèm trao đổi gì nhiều.A Bảo được mời đến nhà gái, dưới sự quan sát của toàn thôn dân, đổi canh thiếp trên có ghi bát tự của hai nhà cho nhau.Tuy đây không phải sở trường của cậu, nhưng cậu vừa ra đến cửa, người trong thôn đã nhanh chóng đưa sinh thần cùng bát tự đến cho cậu.

A Bảo nhờ người ra nhận canh thiếp, còn chính mình cũng bắt đầu lôi sách ra phán…Người nọ được phán là "Bán Cát", nhất thời khuôn mặt chảy dài ra, cảm thấy sư phụ được mời đến này thật không đáng tin, đại hỷ sự lần này chắc cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.A Bảo cũng chẳng quan tâm, sau khi báo lại giờ lành cho nhà gái, liền phủi mông bỏ đi.Hậu quả là cậu đã thành công chọc giận chủ nhà, đương nhiên, cơm trưa cũng không ai thèm mang tới nữa.A Bảo ngược lại cảm thấy vô cùng thích thú, hứng thú tràn trề lôi Thương Lộ Lộ đi tìm thú vui nông gia đích thực.

Nhà khách giới thiệu cho hắn một quán rượu vô cùng đặc biệt tên "Quách Trang Lão Tửu".Hỏi một chút mới biết, ở những nơi khác, rượu và thức ăn đơn thần chỉ là rượu và thức ăn, nhưng rượu và thức ăn ở đây chính là trong thức ăn có rượu: Túy kê, túy hà, tửu tao ngư đều có cả.Quán rượu lâu năm, mùi vị đậm đà, đồ ăn siêu ngon.Tiếc là A Bảo và Thương Lộ Lộ đều không quá thích rượu, nên thấy đồ ăn cũng bình thường; ngược lại, cậu càng thích nghe chủ quán kể chuyện xưa hơn."

Chuyện ngài vừa kể nghe đã biết là loại chuyện ma hư cấu mà tui thích nhất."

A Bảo thành tâm khen ngợi, "Tình tiết sinh động, từ ngữ hoạt bát, lại không quá đáng sợ.".Chủ quán híp mắt nói: "Tôi thích nhất là mấy người như cậu.

Những người khác vừa tới đã bắt ta kể chuyện về Quách trang.

Ta nào có dám kể!

Bọn họ không sợ nhưng tôi sợ!"

Thương Lộ Lộ lập tức hỏi:"Quách trang có chuyện gì sao?"

CỦ quán thấp giọng "Ma quỷ lộng hành."

Vì vậy, chủ quán lại kể cho A Bảo nghe câu chuyện mà hắn cho là cực kì, vô cùng, không thể tin nổi đáng sợ - Người tới đây, sau khi cơm no rượu say đều có thể mở được mắt âm dương, nhìn thấy được quỷ trong Quách trang.A Bảo, Thương Lộ Lộ: "..."

Ha, hẳn là mắt âm dương, hẳn là nhìn thấy quỷ, sợ quá cơ~Hẳn là có thấy cũng là thấy mấy con ma men luôn đi.Chú thích:1.Bàn tứ phương: 四方桌:2.Túy kê: https://baike.baidu.com/item/醉鸡3.Túy hà: https://baike.baidu.com/item/醉虾4.Tửu tao ngư: https://baike.baidu.com/item/酒糟鱼
 
Lưu 2 Quỷ
Chương 2


"Người đã đọc tiểu thuyết trinh thám nào mà thấy xuất hiện tróc quỷ đại sư chưa?"

Chủ quán thấy bọn họ không tin, lại tiếp tục phân trần: "Quách trang vốn là nhà giàu nhất trong thôn chúng tôi, nhiều đời có người làm quan lớn, của cải không để đâu cho hết!

Nhưng mấy trăm năm trôi qua, tại sao Quách trang vẫn đứng sừng sững nơi đó không ai dám động vào?

Tại thôn này toàn người đạo đức tốt hả?

Có cái rắm ấy!

Thật sự là không ai dám động vào Quách trang hết, tất cả những ai từng mơ ước đến của cải nhà họ đều không gặp được kết quả tốt."

"Quách Uyển Giang có quan hệ như thế nào với Quách trang?"

Thương Lộ Lộ hỏi.

"Quách Uyển giang là chủ nhân cuối cùng của Quách trang"

Men theo sơn đạo bên cạnh "Quách Trang Cổ Tửu" đi lên chính là Quách trang.

A Bảo ngẩng cổ lên nhìn một cái, liền chuẩn bị xuống núi.

Thương Lộ Lộ hỏi: "Không lên xem chút à?"

A Bảo hỏi ngược: "Ngươi muốn gặp quỷ à?"

Thương Lộ Lộ gật đầu.

Đệ tử phái Thanh Nguyên buổi đầu nhập môn sẽ được các sư huynh mang đi xem các loại qủy: quỷ chết đuối, quỷ treo cổ, quỷ chết yểu, ... linh tinh các loại quỷ đều được cho xem qua một lần.

Hoa mỹ là để: Đi đêm không sợ gặp ma!

"Cho nên việc đi gặp mấy con quỷ với chúng ta mà nói chẳng khác nào cá trong nước - có gì mới mẻ?"

A Bảo nói

"Vậy ngươi muốn về nhà làm bài tập à?"

Thương Lộ Lộ hỏi lại.

A Bảo tí thì té, khó khăn lắm mới đứng vững lại, mặt như gặp phải quỷ: "Sao ngươi biết ta có bài tập?"

"Tam Nguyên nói đó.

Cậu ta bảo tôi ba ngày nhắc ngươi một lần"

A Bảo sắc mặt lúc này chẳng khác gì đèn giao thông, xanh xanh trắng trắng lập là lập lòe.

"Cần ta giúp một tay không?"

Thương Lộ Lộ hảo tâm hỏi.

"Giải thích cho ta một chút."

A Bảo nói.

"Ừ?"

"Ta bực mình, nghĩ mãi không ra!

Tại sao ta cứ phải luyện tập suốt ngày vậy?"

"Ý người là luyện trong mơ?"

"..."

Học sinh có ba gánh nặng đè trên đầu- Bài tập, học thêm và thi cử

Nhưng cậu so với học sinh bình thường còn thảm hơn, học sinh học hết rồi sẽ được thi tốt nghiệp, còn cậu thì sao, cái vị kia nhà cậu đâu có như thầy giáo nhà người ta, có cố gắng cả đời cậu cũng chẳng thoát nổi cái kiếp học sinh, cả đời không thoát khỏi ba cái gánh nặng kinh khủng kia.

Đi ngang qua cầu đá, một thiếu nữ mặc áo len caro đeo cái túi đen bỗng nhiên lao vọt qua, A Bảo và Thương Lộ Lộ theo bản năng tránh sang một bên.

Nhưng hết lần này đến lần khác đối phương cứ nhằm A Bảo mà lao tới.

A Bảo lật đật trốn ra sau lưng Thương Lộ Lộ: " Ta đã có người trong lòng"

Thương Lộ Lộ hai cánh tay nâng thân thể đang khuỵu xuống của thiếu nữ, "Cô thấy thế nào?

Khó chịu ở đâu?"

Thiếu nữ như được người ta mở van tuyến lệ, nước mắt chảy giàn dụa: "Đại sư, ngài phải thay chúng tôi báo thù!

Tôi van cầu các người!"

Thương Lộ Lộ không kéo nổi cô ta lên, đành mặc kệ cho cô ta ngồi khóc.

Gió ấm áp khẽ thổi, tiếng suối chảy róc rách, bên bờ hoa cỏ đung đưa, quả là một bức cảnh xuân phơi phới!

---- nếu như không có tiếng "Hu hu huu" "Anh anh anh" kia thì hiệu quả còn tốt hơn nữa.

Thiếu nữ khóc mệt, rút cục cũng thút thít ngừng lại.

A Bảo đứng lâu hai chân mỏi nhừ, đang định khởi động một chút, liền bị thiếu nữ kia ôm chặt lấy bàn chân.

"Chỉ cần đại nhân giúp ta báo thù, vô luận là yêu cầu gì, ta cũng đáp ứng ngài" Thiếu nữ ngửa đầu, dùng ánh mắt đỏ hồng ngập nước nhìn A Bảo.

"Cái này, còn phải xem đã"

"....

Oa!!"

Một vòng khóc lóc mới lại bắt đầu.

Thật vật vã mãi mới đợi cô nàng khóc xong, lúc này A bảo và Thương Lộ Lộ đã ngồi xếp bằng được nửa giờ.

"Đừng khóc nữa, cô muốn báo thù gì, kể cho chúng tôi nghe chút coi" Thương Lộ Lộ mệt mỏi hỏi.

Thiếu nữ vừa nấc vừa kể lại ngọn nguồn.

Cô nàng vốn là người bên ngoài tới, theo bạn trai về quê, chuẩn bị bán đất lấy tiền, sang vùng khác mua nhà kết hôn.

Vốn tưởng rằng ba ngày có thể xong chuyện vậy mà hơn nửa tháng vẫn không xong.

Hai người đang định bỏ đi thì cô nàng phát hiện bạn trai tối hôm trước còn đang khỏe mạnh bỗng nhiên lăn đùng ra chết.

"Bọn họ nói hắn áp lực lớn quá mà tự sát!

Tôi thân là bạn gái hắn, hắn có muốn tự sát hay không chả nhẽ tôi lại không biết?

Bảo hắn đi giết người ta còn tin chứ có đánh chết hắn cũng không tự sát!"

Thiếu nữ giận đến cả người phát run.

Tối hôm qua.

A Bảo đột nhiên hù dọa cô nàng.

"A" Cô ta hét chói tai.

A Bảo gật đầu.

Quả nhiên đúng là tiếng hét hôm qua.

Có lẽ lúc cậu nghe thấy tiếng hét cũng là lúc cô nàng phát hiện ra thi thể.

"Cô báo cảnh sát chưa?"

A Bảo hỏi

"Bọn họ không cho tôi báo cảnh sát, tôi không có điện thoại, không có cách nào báo cảnh sát được...

Tôi cũng không thể đi, tôi còn muốn ở lại trông coi hắn.

Các ngài giúp tôi một tay chứ?

Đại sư, ngài tìm bạn trai tôi về đi, để cho hắn giết chết những tên khốn kiếp kia!"

"Cô đến đây tìm bọn tôi, vậy thi thể kia đâu?"

"Tôi khóa của lại..."

Thiếu nữ nói xong suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy chưa yên tâm, muốn kéo Thương Lộ Lộ bọn họ về cùng.

A Bảo chỉ điểm cho cô: Ở nhà khách Hâm Hải có một tiểu thuyết gia trinh thám suy luận như thần.

Sau khi người "Mời" đi, Thương Lộ Lộ không đồng tình chau mày "Ngươi mặc kệ à?"

A Bảo nói: "Ngươi đã đọc tiểu thuyết trinh thám nào mà thấy xuất hiện tróc quỷ đại sư chưa?"

"..."

Thương Lộ Lộ dĩ nhiên không biết.

Nếu có đại sư, chỉ cần hắn gọi tên quỷ đã chết ra, hỏi rõ ngọn ngành, vậy thì còn gì để trinh thám nữa?

"Thế cho nên, án mạng hoàn toàn không phù hợp với chúng ta" A Bảo nói

Trên đường về, Thương Lộ Lộ nặn óc nghĩ các phản bác lại.

Rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra một cái tiền án: "Sư huynh có, hồi trước các người cùng nhau phá án nữ minh tinh (Trong "Lưu quỷ" ấy)"

"Vụ kia hung thủ không phải người" A Bảo nói.

Thương Lộ Lộ cạn lời.

Thiếu nữ nọ đã trở về nhà khách trước, để tránh gặp mặt, A Bảo đã cố tình đi đường vòng, vậy mà cuối cùng vẫn gặp ở cửa nhà khách.

Lê Kỳ đang cúi đầu to nhỏ với cô ấy, chờ A Bảo đến, thiếu nữ liền ngẩng đầu lên nhìn một chút xong quay đầu đi luôn như người không quen.

A Bảo than thở.

Gật đầu chào lại, quan hệ giữa hai người nhẹ như bọt biển vậy - tưởng như có nhưng thực sự chỉ cần một ánh mặt trời xuyên qua cũng đủ phá hủy nó.

Lê Kỳ dường như đã quên mất chuyện không vui ngày hôm qua, vui vẻ chào hỏi, cũng nói cho bọn họ biết, cảnh sát đã tìm thấy xác chết trôi kia, đang tích cực truy tìm hung thủ.

Dù không công khai, nhưng qua nói chuyện, anh ta cũng cảm nhận được cảnh sát nghi ngờ hung thủ chính là người ở Thường Nhạc thôn.

Cuối cùng, anh ta còn bồi thêm một ý tưởng: "Đây cũng là chuyện nhân chi thường tình, dù sao, nơi phát hiện thi thể cũng các Vương gia trấn rất xa nhưng lại cách Nhạc Thường thôn rất gần.

Hơn nữa, mới vừa rôi tôi còn hóng được trong thôn có một vụ tự sát hết sức mờ ám."

A Bảo còn chưa kịp ra vẻ mình chẳng quan tâm, Lê Kỳ đã nhiệt huyết dâng trào nói chuyện cùng thiếu nữ kia, dùng phương pháp viết tiểu thuyết, đem câu chuyện kia kể lại thành một kỳ án kinh tâm động phách.

"Dùng tự sát để che dấu mưu sát là chuyện thường gặp trong các tiểu thuyết võ hiệp!

Cảnh sát Vương tối nay sẽ nghỉ lại trong nhà khách, tôi phải mang chuyện này nói cho hắn biết!

Ngăn không cho người khác đem La Lượng đi chôn" Xong Lê Kỳ vội vã chào mọi người, liền phóng ngay đi báo tin.

A Bảo nói: " Nhà văn kể chuyện có khác.

Nghe thật hấp dẫn."

Đột nhiên cậu cũng muốn biết hung thủ là ai.

A Bảo cùng Thương Lộ lộ ăn tối xong thì tự do hoạt động.

A Bảo ra sảnh mượn điện thoại, vừa bấm được vài số, đã thấy thiếu nữ hốt hoảng chạy vào, phi thẳng hướng thang máy.

Sau hai cuộc điện thoại không liên lạc được, thiếu nữ mang Lê Kỳ cùng một thanh niên cao lớn vội vàng chạy ra ngoài.

A Bảo buông điện thoại đang báo bận xuống, định bụng trở về phòng thì cô bị tóm lấy.

Đối phương hung dữ nói trước: "Cổ ngươi sao lại cứng như vậy chứ?"

A Bảo hất cánh tay đang đặt trên cổ mình ra: "Vì tôi là người cứng đầu cứng cổ!"

"Thôn dân muốn mang La Lượng đi chôn, chúng ta phải mau đến hỗ trợ" Lê Kỳ kéo cậu chạy theo, nhưng mũi chân vẫn đóng cứng trên sàn nhà, không muốn nhúc nhích.

A Bảo hai chân vững như cây già cắm rễ, chậm rãi nói: "Tui hỗ trợ có thu phí đó nha~"

Lê Kỳ hai mắt đỏ ngầu, cầm tay cậu, cố gắng kéo đi: " Ta, có, tiền!"

Ra ngoài cùng người có tiền, vậy mà vẫn phải đi bộ.

A Bảo đút tay vào túi quần, ngửa đầu than thở.

Lê Kỳ bước nhanh, nhưng thỉnh thoảng lại phải dừng lại đợi cậu, thật là hoàng đế không gấp, nhưng thái phó gấp.

Anh ta không nhịn nổi nữa liên đưa tay kéo người đi, lần này lại kéo được người đi.

Bất quả chỉ là kéo tay áo, ngay khi tay anh chàng chạm vào, A Bảo tránh ra, chỉ cho nắm lấy một góc áo, tương đối lạnh lùng.

Lê Kỳ cũng không ngại, liền tăng tốc độ, Đoạn đường dài lê thê trong trí nhớ của A Bảo bỗng chốc như ngắn lại một nửa.

La Lượng ở phòng trên tầng hai, chỉ có duy nhất một cầu thang dẫn lên nằm giữa hai ngôi nhà cổ, rộng tầm bốn gang tay hai người tránh nhau cũng chật.

Mái của ngôi nhà dưới tầng một chính là sân trước của La gia trên tầng hai, đang chất đầy mấy thứ đồ lặt vặt.

Trên sân còn có một lán nhỏ, trên treo một bóng đèn.

Ánh đèn yếu ớt chiếu thằng vào cửa nhà đang mở của La Lượng, trong phòng thấp thoáng hiện lên mấy bóng người.

A Bảo theo Lê Kỳ đi tới cạnh cửa, mấy người trong phòng nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn.

Đứng bên trong có bạn gái của La Lượng.

Vừa nhìn thấy Lê Kỳ, mắt cô nàng liền sáng lên, chưa kịp nói đã bị người khác cướp lượt: "Lê tiên sinh đã đến."

Một thanh niên to cao trên mét chín từ trong phòng cúi đầu đi ra ngoài, trong nháy mắt liên fđứng thẳng dậy, cho người ta cảm giác đầu của thanh niên chạm đến tận trời.

"Cảnh sát Vương" Lê Kỳ bước lên trước, đứa mắt kiểm tra thân người mét chín kia một vòng, như sợ hắn ở đây thân cô thể cô, bị người ta ăn hiếp.

A Bảo chỉ im lặng đứng nhìn.

Sinh ra cao lớn như vậy thì sợ bị ai ăn hiếp chứ, hắn đấm cho phát thì mấy người kia lại nằm cả.

Cảnh sát Vương dặn dò những người khác: "Thi thể của La Lượng tạm thời không nên động vào, ngày mai sẽ có đồng đội của tôi đến khám nhiệm.

Nếu không gặp vấn đề gì lúc đấy đem đi chôn cất cũng chưa muộn.

Tối hôm nay coi như xong.

Trời tối om om như vậy, nhỡ đụng trúng đâu thì sao?

Người sống tốn công vô ích, người chết cũng không yên ổn."

Thôn dân cuối cùng cũng bị thuyết phục, dần bỏ về hết.

Có người không yên tâm trước khi đi còn nói: "Ngày mai nhất định phải mang người đi chôn, thời tiết này, để thi thể trong nhà dễ dụ côn trùng đến.

Nhà chúng tôi ở lầu dưới cũng bị vạ lây."

Thôn dân tản đi hết, trên lầu chỉ còn lại bốn người.

"Bước đầu kiểm tra mới suy đoán nguyên nhân cái chết của nạn nhân là nghẹt thở do bị siêt cổ.

Nếu cô không yên tâm, tôi có thể cho người mang thi thể nạn nhân về sở cảnh sát kiểm tra kĩ lại."

Cảnh sát Vương nói với bạn gái của La Lượng.

"Cảnh sát, anh nghe tôi nói đã.

La Lượng đã lâu không về nhà, lão Vạn, lão Ngụy ở tầng dưới vẫn luôn muốn chiếm đoạt ngôi nhà nyà, hai người này đã sớm bàn bạc với người trong thôn cả rồi.

La lượng trở về, thành cái gai trong mắt bọn họ, mấy ngày trước còn chê chúng tôi quá ồn ào, chạy lên mắng một phen.

Bây giờ La Lượng chết rồi, nhà sẽ bị thôn thu hồi lại rồi chia cho hai người họ, thế vẫn chưa đủ để nói rõ hung thủ là ai sao?"

Bạn gái La Lượng nói.

"Hung thủ, chính là hung thủ, bọn họ nhất định là hung thủ" Cô nàng rơi vào vòng lặpkhông có hồi kết.

Cảnh sát vương lên tiếng: "Tình huống cô nói chúng tôi sẽ xem xét.

Bây giờ quan trọng nhất chính là cô phải buông lỏng tâm tình, nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi chuyện này kết thúc, cô nên trở về gặp người thân bạn bè, mua sắm, ăn uống, ổn định tinh thần.

Người chết rồi không thể sống lịa, còn người sống vẫn phải sống tiếp cuộc đời của mình, bên cạnh cô còn bao nhiêu người khác, cha mẹ, bạn bè ..."

Không đâu bị người ta tặng cho một tô súp gà (Chicken Soup for the soul), cô bạn gái mặt mày bỗng trở nên khó chịu, hận không thể lập địa thành ma.

Cô nàng cứng đờ lái sang chuyện khác: "Lê tiên sinh đâu?"

Hai người ánh mắt đảo qua, liền thấy trong nhà La Lượng, mơ hồ có nửa cái mông đang vểnh lên.
 
Lưu 2 Quỷ
Chương 3


"Có muốn gọi điện cho vị trong truyền thuyết kia hông??"

Thi thể của La Lượng vẫn luôn được đặt nghiêng trên mặt đất, nhưng vì phòng quá nhỏ nên đôi chân trần của hắn kém chút nữa là lòi hẳn ra ngoài cửa.Sợi dây dùng để treo cổ hắn vẫn đang đung đưa trên xà nhà, trống rống, thật giống như đang đợi chờ nạn nhân tiếp theo.Lê Kỳ đang vểnh mông xem xét giày của La Lượng.

Nghiêm chỉnh mà nói, anh ta đang nghiên cứu vết bùn dính trên giày kia."

Có phát hiện gì không?"

A Bảo ngồi trên chiếc ghế sa-lon duy nhất trong nhà quay sang hỏi."

Dấu vết sẽ nói cho chúng ta biết trước khi chết hắn đã đi đâu."

"Sau đó thì sao?"

"Vết siết trên cổ hắn rất giống dấu vết tự sát.

Nếu chúng ta tìm ra được nơi hắn tự sát có thể sẽ biết được nguyên nhân hắn đột nhiên chết."

Nguyên nhân đột nhiên đi tự tử?A Bảo nhìn đống oán khí kượn lờ quanh thi thể thầm nói: Lạ à nha~Cảnh sát Vương gọi bọn họ ra ngoài.Lê Kỳ dù chưa tìm được đầu mối nào đáng giá cũng đành tiếc nuối ra khỏi phòng.A Bảo đi ở cuối, lúc bước ra cửa, chợt cảm giác sau lưng bị ai đó nhìn chằm chằm.

Cậu theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu từ căn phòng để xác của La Lượng từ từ lộ ra.Ánh mắt chạm nhau, sững sờ một chút."

Đại sư."

Bạn gái La Lượng đứng ở cửa kích động hỏi: "Ngài nhìn thấy gì phải không?"

A bảo xoay người, tỉnh bơ che đi cảnh vật đằng sau.

"Ta thấy phong thủy phòng này, thực sự có vài điều cần trao đổi với cô"Cảnh sát Vương là một thanh niên tin thưởng vào khoa học kỹ thuật điển hình, trước này vẫn luôn khịt mũi coi khinh mấy cái thuật phong thủy mê tín này, bèn quyết định đi trước một bước, tránh bị đầu độc.A Bảo thuận tiện đuổi luôn Lê Kỳ ra ngoài.Bạn gái La Lượng tràn đầy mong đợi nhìn A Bảo.A Bảo dẫn cô nàng ra sân, điều chỉnh vị trí đứng của hai người - đảm bảo cho cô không nhìn được ?oạn cầu thang dẫn lên nhà La Lượng, lúc này mới nói: "Cô có nghĩ đến việc sẽ làm lễ cúng bái cho La Lượng không?"

"?"

"Tui hiện đang có một gói ưu đãi đặc biệt, giảm giá 20% cho toàn bộ lễ cúng bái.

Cô có muốn xem thử chút không?"

"..."

"Tiền giấy dùng để cúng tế không bị đánh thuế, tính ra rất có lời nha~"Bạn gái La Lượng không định trả lời cậu.A Bảo nhìn bóng đen mới từ trong nhà lao ra, vội lấy tay đè lên đôi vai định chuyển động của cô nàng.

"Thật ra tôi thấy việc La Lượng đột nhiên chết rất là ...

"Thân ảnh kia ở đầu cầu thang thoắt cái biến mất."

Rất là làm sao?"

Bạn gái La Lượng thúc giục."

Ừ?"

A Bảo thở phào nhẹ nhõm, hạ tay xuống nói, Tôi cảm thấy rất là tiếc nuối."

"..."

Nửa phút sau, A Bảo từ tầng hai đi xuống, nửa đường còn nghe thấy tiếng bạn gái La Lượng tức giận đập cửa.

Xuống đến tầng một, quay người một cái đã thấy Thương Lộ Lộ đứng đó đợi hắn, thanh tú động lòng người."

Vừa nãy cảm ơn ngươi"Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp híp mắt cười nói cảm ơn, đối với với một cậu trai khí huyết phương cương lại gêi như cậu mà nói - thật vô nghĩa.A Bảo đại nhân cho hai tay vào túi quần, biểu tình trang nghiêm, thần sắc nghiêm túc, khí tràng hai thước tám (cao lớn dũng mãnh=))).).Thương Lộ Lộ nhận thua, xấu hổ nói: "Tôi muốn tra rõ chân tướng.Ngươi cũng thấy mà?

Trên thi thể của La Lượng có sát khí, nguyên nhân cái chết của hắn chắc không đơn giản chỉ là tự sát."

"Chỉ là oán khí thôi."

A Bảo xem thường.

Cậu thở ra một hơi cũng tạo ra nhiều sát khí hơn hắn.Thương Lộ Lộ lên giọng: "Cho nên, trường hợp này có thể cũng giống như vụ án minh tinh trước kia, hung thủ không phải là con người."

A Bảo như cũ chẳng có tí hứng thú nào.Hai người lặng lẽ đi về.Thương Lộ Lộ không biết nói gì, dừng lại ném cho A Bảo một câu: "Tối nay trời thật đẹp."

A Bảo nhìn nàng một cái.Nàng không nhịn được nói: "Ngươi có điều gì khó nói phải không?"

A Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Mọi chức năng trên cơ thể ta đều ổn cả."

"..."

Thương Lộ Lộ đắn đo một hồi.

"Ta hình như chưa nhìn thấy quỷ sử của ngươi bao giờ."

A Bảo là truyền nhân của phái Ngự Quỷ, bên người chắc chắn có quỷ sử hỗ trợ.Lời này như cứa một nhát dao vào lòng cậu.A Bảo sờ ngực, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, khó mà nói ra được.Đừng nói nàng chưa thấy qua quỷ sử của cậu, chính cậu lâu rồi cũng không được thấy quỷ sử của mình.Vẫn nhớ năm đó, cậu vẫn còn là con người, một người cùng ba quỷ sử - Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận - Bảo vệ, quản gia, linh vật đều đủ cả, vô cùng khí thế.Nhìn hôm nay, trăng sáng chiếu lòng ta, lòng ta như cống rãnh.

Cô đơn chiếc bóng đã chẳng nói, đây có tận ba đứa mà chẳng đứa nào thèm về chơi với cậu.(Nhại câu trăng sáng chiếu lòng ta, lòng ta như trăng sáng: đại khái chỉ hai người yêu đương nhau thật lòng, còn câu này theo mình ý là A Bảo lúc nào cũng nhớ 3 tên kia còn 3 tên kia chỉ mải bồ bịch với người khác).Đồng Hoa Thuận gặp lại người yêu cũ, lập gia đình;Tứ Hỷ thi đỗ chức quan dưới địa phủ, đổi nghề;Mãi mới giữ được Tam Nguyên ở lại, lại bị Tổ sư gia ném cho một câu: "Tự lực cánh sinh" rồi đuổi đi.Cậu chỉ còn biết ngửa mặt than trời.Có nhà ai yêu đương mà khổ như cậu không, so với đám học sinh cày cuốc ôn thi đại học còn đáng thương hơn."

Ngươi không sao chứ?"

Bên tai truyền đến tiếng Thương Lộ Lộ ân cần hỏi thăm, giọng nói dè dặt, như đang nói chuyện với bệnh nhân mắc bệnh nan y.A Bảo tràn đầy u oán.

"Không có sao."

Nếu tổ sư bắt hắn độc, lập, một, mình ra ngoài thực tập, thì cũng đừng có mong cậu chủ động kiếm việc, hừ hừ.

La Lượng chết thế nào thì cũng chẳng liên quan đến cậu!"

Thật ra thì..."

Thương Lộ Lộ chần chừ nói, "Nếu như ngươi quên mất cách làm sao để gọi quỷ hồn tới, ta có thể gọi điện thoại hỏi giúp người.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không để lộ ra là ngươi nhờ ta hỏi đâu."

A Bảo trợn mắt há mồm.

"Ta lúc nào cần ngươi hỏi?

Không đúng, ta lúc nào nói là ta không biết gọi quỷ hồn?"

Thương Lộ Lộ nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy thương hại cùng khích lệ.

"Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó, ngươi cũng có thể trở thành ngự quỷ sư lợi hại giống như sư phụ ngươi."

Chả trách chuyện nhỏ như minh hôn còn bắt mình đi theo, nhất định là do vị trong truyền thuyết kia nhờ chưởng môn nhà mình cử người đến bảo vệ cậu.A Bảo: "..."

Thật muốn nói ra một lời đại nghịch bất đạo: Sư phụ kia, tới một chồng ta cũng đánh ngã hết!Để chứng minh mình hoàn toàn có thể gọi được quỷ hồn, A Bảo kiếm một chỗ khuất yên tĩnh bắt đầu thi phép.Cậu lấy ra một người giấy: "Ngươi có sinh thần bát tự của La Lượng không?"

"Có thẻ căn cước."

Thương Lộ Lộ đọc ngày tháng năm sinh ra.Nơi nhỏ thế này, chắc sẽ không gặp phải nhiều quỷ.A Bảo tay bấm quyết, miêng lẩm nhẩm.Nhất thời, âm phong nổi lên cuồn cuộn.Kiệt tác.Kiệt tác....Thương Lộ Lộ hắt hơi một cái.A Bảo nhìn bốn phương trống rỗng, sắc mặt biến xấu.Nhìn khuôn mặt đen thui của cậu, Thương Lộ Lộ ấm áp khích lệ: "Ta cảm thấy..."

"Ngươi cái gì cũng không cảm thấy."

A Bảo không lưu tình cắt đứt câu nói của nàng.Thương Lộ Lộ thức thời ngậm miệng.A Bảo vươn vai làm nóng người, sau đó lại tiếp tục thi pháp, chiêu hồn. . .Nhưng mà người giấy trên mặt đất từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích.Cậu thử đi thử lại mấy lần. . .Thương Lộ Lộ ngồi xổm trên mặt đất sớm đã ngủ gật, lúc tỉnh lại, trời đã sáng rồi.Nàng nhìn người giấy vứt đầy trên đất, lặng lẽ xoa bắp chân cứng nhắc, đứng lên.

"Đến giờ ăn sáng rồi."

A Bảo liếc nàng một cái "Mới hơn một tiếng."

Thương Lộ Lộ cảm thấy lòng tự ái của cậu quá mạnh, ngay cả lời nói láo như vậy cũng buông ra được.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Cái gì, đã mất hai mươi lăm tiếng rồi á?"

A Bảo "..."

Thương Lộ Lộ "..."

Dù không tin tưởng vào trình độ của A Bảo lắm, nàng vẫn lặng lẽ khoát tay ý mời cậu tiếp tục.A Bảo nói: "Thuật triệu hồi quỷ hồn của ta không thể nào thất bại."

Từ khi nói chuyện yêu đương, dù cậu không muốn nhưng sức mạnh vẫn ngày càng gia tăng, năng lực không ngừng tiến bộ, đã không còn ngô nghê như ngày xưa nữa.. . .Thương Lộ Lộ hiển nhiên không tin, chỉ có thể cố gắng LOAD kỹ năng "trợn mắt nói mò" của A Bảo.Nàng chưa kịp LOAD xong, A Bảo đã nói: "Trừ khi, những quỷ hồn này đã bị giam giữ."

Thương Lộ Lộ buột miêng thốt lên: "Hoa Lan cương thi?

Vụ án ám sát liên hoàn nữ minh tinh!"

Vụ án đó, chưởng môn Liễn Tĩnh Phong môn phái nàng cũng tham gia, nàng biết rất rõ.

Linh hồn của rất nhiều nữ minh tinh bị nhốt lại trong hũ, cho nên không thể gọi hồn được.

"Vụ án La Lượng này quả nhiên có vấn đề!"

A Bảo nói: "Không chỉ có vậy.

Ta ngay cả quỷ sai cũng không gọi lên được."

Thương Lộ Lộ "..."

Cho nên vẫn là vấn đề về năng lực ?A bảo nói: "Trường hợp này có chút giống với..." thôn Nguyệt Quang.

Thôn Nguyệt Quang bị người ta hạ kết giới, tự mình tạo thành một thế giới riêng, người, quỷ không cách nào đi ra khỏi thôn, quỷ sai bên ngoài cũng không thể đi vào."

Giống như cái gì?"

Thương Lộ Lộ hỏi."

Ta còn có chút chuyện nghĩ không thông."

A Bảo lắc đầu, cố tỏ vẻ thâm trầm.Thương Lộ Lộ nói "Vậy ngươi nói ta nghe mấy cái ngươi thông rồi đi."

Trong tiểu thuyết trinh thám, mỗi khi thám tử nói còn một điểm chưa thông suốt, nàng liền muốn bắt đối phương đem hết những gì đang nghĩ trong đầu ra nói cho nàng nghe!

Cuối cùng cũng có cơ hội.A Bảo ". . ."

A Bảo nói: "La Lượng chết, thật có chút kỳ lạ."

Thương Lộ Lộ ". . ."

Điểm này không phải nàng đã nghĩ thông suốt rồi sao?Hai người không thu hoạch được gì đành trở về nhà khách.A Bảo lại ra sảnh mượn điện thoại, Thương Lộ Lộ định ra đường chơi thấy vậy liền chạy về hỏi: "Ngươi lại gọi cho cái vị trong truyền thuyết kia à?"

A Bảo nói: "Gần đây ta chỉ gọi điện cho Vương giả Vinh diệu" (tên một tựa game?)"..."

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy.

A Bảo chưa kịp nói gì, tai nghe đã truyền tới một giọng nói ngọt ngấy như mật ong pha nước đường: "Chủ nhân ~"Âm lượng tai nghe để quá lớn, Thương Lộ Lộ cũng nghe thấy.

"? ? ?"

Không nghĩ tới vị truyền thuyết đó kia lại truyền thuyết đến vậy!Nghe được giọng nói quen thuộc, tâm hồn A Bảo cũng được an ủi phần nào, nửa thật nửa giả than phiền: "Trước ta gọi cho em hai lần mà không ai nghe máy, bận làm gì à?"

"Thì chính là, chính là . . ."

Đối phương ấp úng, "Khi đó. . .

Khâu Khâu nắm eo người ta, không cho người ta nghe điện thoại."

Trong lúc không đề phòng, bất ngờ bị tọng cho một họng thức ăn cho chó.A Bảo nghẹn, cổ họng cũng cảm giác đau: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, gặp lại sau!"

Đồng Hoa Thuận cũng không còn là Đồng Hoa Thuận ngây thơ năm đó nữa!Đều tại tên lưu manh Khâu Cảnh Vân!Vừa nghĩ đến quỷ sử mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lại bị tên sư đệ mưu mô khó lường ăn mất, lòng A Bảo đau đớn như bị xe cán qua."

Không phải vị truyền thuyết kia à?"

Thương Lộ Lộ tiếc nuối than thở, Làa quỷ sử à?"

Hắn gọi A Bảo là chủ nhân, thân phận cũng dễ đoán.A Bảo cười nhạt.

Quỷ sử của mình ấy hả, a a, rõ ràng là của người khác mà, không phải của mình.Thương Lộ Lộ an ủi cậu: "Hay ngươi gọi điện cho vị trong truyền thuyết kia đi?"

Đầu A Bảo nhất thời hiện lên hình ảnh của núi bài tập chưa làm.Thương Lộ Lộ nói: "Tiện thể hỏi về vụ án."

Đây mới là mục đích thực sự.Đây quả là một cớ tốt.A Bảo động tâm, quyết định tạm thời không thèm so đo với Thương Lộ Lộ.Nhanh chóng bấm xuống dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh quen thuộc:"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. . .". . .Cậu, người yêu cũng sắp mất luôn rồi!
 
Lưu 2 Quỷ
Chương 4


"Nhà nước quy định, cấm được giở thói lưu manh!"

Thương Lộ Lộ nhìn vẻ mặt buồn bực của A Bảo, có chút hối hận vì sự lắm mồm của mình, quyết định an ủi ậu chút: "Ta mời ngươi một bữa nhé."

A Bảo gẩy gẩy ngón tay trên bàn: "Ta còn bận về nhà làm bài tập."

Mấy hôm nũa gặp lại, cậu sẽ ném đống bài tập đã được giải quyết hoàn hảo kia vào mặt tổ sử gia. . .

Bắt hắn phải xin lỗi vì đã đánh giá thấp mình!Thương Lộ Lộ lo lắng đưa cậu về phòng, trước lúc rời khỏi không quên dặn dò: "Bài tập có chỗ nào không hiểu thì nhớ gọi cho ta."

A Bảo ". . ."

Không hiểu?Hừ, cậu lười chứ không có ngốc!Mười phút sau, A Bảo chán nản dán mặt lên cửa kính vừa cắn bút vừa vắt óc suy nghĩ: Bùa hồn phi phách tán vẽ thế nàoấy nhỉ?Ký ức đứt đoạn bỗng hiện lên vài hình ảnh.Cậu vô thức liếc mắt nhìn ra cửa sổ.Trời sáng lạ thường, mới mười một giờ đêm mà bên ngoài đã sáng như bình minh vậy.

Cứ như có trái đào béo mập đang từ từ nhô lên từ hướng đông, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.Ánh sáng dịu xuống, một đám người mặc đồ đỏ theo đường mòn trước của nhà khách tiến vào thôn.A Bảo từ cửa kính tầng 6, lẳng lẳng quan sát bọn họ tiến vào thôn.

Khoảng cánh quá xa không nhìn rõ lắm nhưng A Bảo vẫn thấy cách ăn mặc này có chút quen mắt – trước đây không lâu hình như đã nhìn thấy ở nhà La Lượng.Đám người này không phải định thừa dịp nửa đêm tắt đèn. . .ừm, ban ngày ban mặt, tới giết người diệt khẩu chứ.Lê Kỳ với cảnh sát Vương, hai người khó địch lại trăm người, chắc sẽ bị đánh rất thảm.A Bảo nhanh chóng hạ bút, cầm áo khoác lên, đi hóng.Phòng Lê kỳ dưới tầng môt.

Cậu vừa từ thang bộ i xuống, đã thấy Lê Kỳ cùng cảnh sát Vương bị đám thôn dân kia vây đánh."

A Bảo!"

Nhà khách như rung lắc theo tiêng gầm kia.Ai zậy?

Đừng nói là tui nha. . .A Bảo tính trốn đi mà không được, đành cười khan giải thích: "Tui đi vệ sinh."

Lê Kỳ níu cậu lại: "Nhà La Lượng cũng có WC!

Cùng đường."

A Bảo từ chối: "Xa quá, tui nhịn không nổi."

Lê Kỳ tốt bụng đưa chai nhựa cho cậu.A Bảo nhìn cái miệng chai bé xíu, trong nháy mắt nhớ ra cách vẽ bùa hồn phi phách tán!Trên đường, Lê Kỳ giải thích nguyên nhân đám người kia tìm đến cô – Bạn gái La Lượng đã tự sát.A Bảo trong lòng lộp bộp.Điều thứ bảy trong gia quy:Thấy chết không cứu, đuổi ra khỏi nhà, vĩnh viễn không được trở về.Mặc dù lúc gặp bạn gái La Lượng, đối phương không cầu cứu cậu, nhưng ác quỷ làm bậy, cậu thực sự đã khoanh tay đứng nhìn."

Thật may phát hiện sớm, không nguy hiểm đến tính mạng."

Câu nói của Lê Kỳ kéo cậu ra khỏi cơn hoảng sợ.A Bảo định nói gì lại thôi, chỉ hít vào một hơi thật dài.Lê Kỳ kỳ quái nhìn cậu, đột nhiên, như hiểu ra điều gì, liền nắm tay cậu: "Ráng nhịn một chút, sắp đến nơi rồi!"

A Bao bị nắm tay đến đau: "Cô buông ra trước."

"...

Lắc Lư quá hả?

Ta có biện pháp."

Lê Kỳ cúi người bế cậu lên theo kiểu công chúa.A Bảo thân thủ khỏe mạnh từ trong ma trảo của người kia nhảy vọt ra ngoài, xoay người tức giận: "Pháp luật quy định, cấm không được đùa giỡn lưu manh!"

Cảnh sát Vương nhìn bọn họ mà nhức đầu: "Tối rồi, đừng ồn nữa, đi thôi."

Thôn dân đừng nhìn gần đó hết sức cảm động nghĩ: Đồng chí cảnh sát quả nhiên là người đứng đắn, cách nói chuyện so với mấy tên mê tín kia cũng không giống nhau.Xe ngựa tức tốc chạy tới nhà La Lượng, liền nghe thấy bạn gái La Lượng trên tầng hai hét oang oang, âm điệu cao vút, tràn đầy tình cảm, không giống người vừa mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Cảnh sá Vương lên lầu, gạt mọi người ra: "Xảy ra chuyện gì?"

Bạn gái La Lượng đang chùm chăn ngồi dưới đấy, mặt mũi đầu tóc đều ướt nhẹp như thể vừa đi dầm mưa về.Cảnh sát Vương nói: "Tôi không phải đã bảo cô nên suy nghĩ chút cho cả cha mẹ, bạn bè của mình sao?

Sao tôi vừa quy đi cô liền quên luôn như thế?

Đường đường là một cô gái xinh xắn mới hai mươi mấy tuổi, còn cả một tương lai tươi sáng phía trước, vậy mà gặp một chút thất bại đã buổng thả bản thân, cha mẹ cô nuôi cô thật tốn cơm!"

"Không phải, không phải. . ."

Thấy hắn, bạn gái La Lượng như mất hết ý chí chiến đấu, không còn phong thái của "Dương Nhị tẩu", nhào tơi ôm lấy chân cảnh sát Vương, run rẩy khóc rống lên: "Có người muốn giết tôi, có người muốn giết tôi. . ."

Cảnh sát Vương nghi ngờ nhìn về phía những thôn dân khác.Những người kia liền liều mạng lắc đầu, khoát tay.Một người trong đó nói: "Nói bậy nói bạ, nếu chúng tôi muốn giết cô ta thì còn cứu cô ta làm gì!

Chúng tôi mà không tới kịp thì cô ta đã chết rồi."

Tổng hợp lại lời nói của thôn dân, mấy người cũng hiểu ra một chút vấn đề.Nguyên lai, những thôn dân kia sau khi về nhà, không yên tâm tình hình bạn gái La Lượng, sợ cô ta nhân dịp đêm tối mang thi thể La Lượng đi, không cho chôn cất, cố ý cử người đến giám sát.Hai người tới cửa, gọi mãi mà không thấy ai trả lời, sợ điều lo lắng đã trở thành sự thật liền phá cửa xông vào, vừa vặn nhìn thấy bạn gái La lượng trong nhà vệ sinh đang liều mạng ấn đầu mình vào trong châu nước tự tử."

Ai muốn tự tử!"

Bạn gái La Lượng điên cuồng hét lên: "Rõ ràng là các người định giết tôi!"

Nàng liều mạng gỡ tóc mình ra, lộ ra mấy dấu hằn đỏ hình ngón tay trên cổ, "Mấy người nhìn đi!

Nhìn kỹ vào!"

Thôn dân nói: "Đấy là cô tự làm mà."

Bạn gái La Lượng không nhịn được nữa hét lên: "Các người còn bao che cho cô ta nữa!"

Cảnh sát Vương nhạy bén bắt được ý tứ của cô nàng: "Cô nhìn thấy hung thủ?"

Bạn gái La Lượng trầm mặc xuống.Cảnh sát Vương ngồi xuống vỗ vai cô nàng: "Việc cô gặp chuyện và vụ án của La Lượng chắc chắn có liên quan, cô đã thấy điều gì thì cứ nói ra, cảnh sát chúng tôi sẽ x lý công bằng.

Chúng tôi sẽ không nghi oan cho người tốt, cũng sẽ không để tội phạm nhởn nhơ."

Nghĩa chánh từ nghiêm, cả người chính khí!Mọi người đều cảm thấy người cảnh sát Vương như phát ra kim quang lòe loẹt.Bạn gái La Lượng lau nước mắt, cắn răng nói: "Là vợ trưởng thôn, tôi nhìn thấy cô ta trong gương."

Nghe cô nàng nói xong, bốn bề bỗng trở nên yên tĩnh.Bạn gái La Lượng đột nhiên lảo đảo đứng lên: "Tôi đi thu dọn đồ đạc, theo anh về khách sạn.

Cảnh sát mấy người không phải có nghĩa vụ bảo vệ nhân chứng sao?

Chờ sáng mai, anh ưa tôi về trấn."

Cảnh sát Vương dù đến từ đồn cảnh sát ở trấn trên nhưng cũng biết uy tín và địa vị của trưởng thôn ở đây lớn từng nào, chuyện này lại liên quan đến vợ hắn, để La Lượng ở lại một mình quả thực không an toàn, liền ngầm đồng ý với cô.Những thôn dân kìa mồm năm miệng mười nói:"Không thể nào."

"Không thể là vợ trưởng thôn được."

"Cô ta. . . nói bậy nói bạ!"

Mấy người trăm miệng một lời, giống như thủy quân được thuê đến, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.Cảnh sát Vương lạnh giọng nói: "Lúc án mạng xảy ra, mấy người đều nhìn thấy Chu Mỹ Thúy à? có thể chứng mình cô ta không xuất hiện ở hiện trường à?"

Thôn dân trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người lấy hết dũng khí ra nói: "Bởi vì, cô ấy chết rồi.". . ."

Cái gì?"

Sắc mặt cảnh sát Vương khẽ biến.Chu Mỹ Thúy – vợ trưởng thôn – đã chết, còn trước lúc bạn gái La Lượng bị tập kích những hai giờ.

Khi đó, Cảnh sát Vương, A Bảo, Lê Kỳ và những thôn dân kia đều đang ở nhà La Lượng.Mới ngắn ngủi mấy ngày, một thôn nhỏ tiền tiền hậu hậu lại chết đến ba người, có chút ngoài sức tưởng tượng.Vương cảnh quan hỏi: "Cô ấy chết thế nào?"

Thôn dân nói: "Lúc chạng vạng quên không xua gà vào lồng, trưởng thôn lại không thích ồn ào vào buổi đêm, buổi tối cô nàng bèn ra ngoài lùa gà, chẳng may bị vấp chân, ngã đập đầu vào tảng đá, chết ngay tại chỗ.

Nếu lúc đó trời cũng sáng như thế này thì đã chẳng xui xẻo như vậy."

Cảnh sát vương nói: "Sao mấy người không nói sớm với tôi?"

Thôn dân: "Chúng tôi về nhà mới biết.

Hơn nữa, là tai nạn, cũng không phải mưu sát, chúng tôi không dám làm phiền!"

Bạn gái La Lượng vẫn như cũ luôn mồm khẳng định là Chu Mỹ Thúy hại mình.

Vương cảnh sát không thể làm gì khác bèn sang nhà trưởng thôn một chuyến.

Quả nhiên nhìn thấy Chu Mỹ Thúy đã chết.Chuyện càng lúc càng đâm vào ngõ cụt.Quan-sát-tất-cả-từ-đầu-đến-cuối-Lê-Kỳ, vừa đi về vừa không nhìn được thảo luận cùng A Bảo: "Cậu thây sao?"

A Bảo hỏi ngược lại: "Anh thấy thế nào?"

Lê Kỳ nói: "Phía sau nhiều cái 'trùng hợp" như vậy, khẳng định có một cái 'tất nhiên'."

A Bảo cũng đồng ý.La Lượng chết, vợ trưởng thôn Chu Mỹ Thúy chết theo, bạn gái La Lượng ngay sau đó cũng bị tập kích. . .Nếu bạn gái La Lượng không được phát hiện kịp thời, hẳn cũng đã chết.

Vậy, nạn nhân tiếp theo sẽ là ai?Căn cứ vào tình hình hiện tại, trưởng thôn rất có khả năng sẽ là nạn nhân tiếp theo?..."

Thế giới này có quỷ không nhỉ?"

Lê Kỳ hỏi."

Có thì sao?"

A Bảo đáp."

Nếu có, vấn đề này liền được giải quyết.

La Lượng tự sát, Chu Mỹ Thúy gặp tai nạn, nếu cộng thêm yếu tố quỷ, cả tự sát và tai nạn đều có thể trở thanh mưu sát!

La Lượng sau khi chết biến thành quỷ, giết Chu Mỹ Thúy; Chu Mỹ Thúy sau khi chết cũng biến thành quỷ liền giết bạn gái La Lượng để trả thù; trở thành một vòng tuần hoàn!"

Lê Kỳ hưng phấn."

Ta có thắc mắc."

"Cái gì?"

"La Lượng biến thành quỷ rồi sao không bảo vệ bạn gái của cậu ta?"

". . .

Có thể quỷ giết người xong sẽ bị hồn phi phách tán."

Lê Kỳ suy đoán."..."

A Bảo cạn lời.

Nếu không phải chính cậu đã từng học qua mấy kiến thức này thì chắc chắn đã bị người kia thuyết phục.

Tiểu thuyết gia thật là một nghề đáng sợ.Mặc dù ngoài mặt không thể hiện, nhưng trong tâm A Bảo cũng có vài phần đồng ý.

Để chứng minh, hắn quyết định chiêu hồn thêm một lần nữa.Lê Kỳ nhìn A Bảo đi sang hướng khác, không nhịn được theo sau: "Đường này không phải đường về khách sạn."

A Bảo nói: "Anh về trước đi, tôi có việc khác cần làm."

"Chuyện gì?

Tôi đi cùng anh."

"Anh quên vì sao tôi phải xuống lầu rồi à.". . .Lê Kỳ lần nữa thành tâm lôi chai nhựa trong áo ra.A Bảo: "..."

-------------------Đã update hết Quyển 1 trên wp ~~~~~~~~~
 
Back
Top Bottom